Thiên Ảnh

Chương 576: Giết người như thường

Lục Trần và lão Mã sống cùng chỗ, ngoài ra dĩ nhiên còn một con hắc cẩu A Thổ. Tối hôm nay họ vốn đang ngủ ngon, nhưng lại bị đánh thức bởi tiếng pháo nổ trên núi và giọng nói như sấm rền của Thiết Hồ chân quân.
Hóa Thần chân quân nổi giận đến thế, đây là chuyện hiếm thấy. Không nói việc ngày thường ít thấy, mà bình thường mười mấy hai mươi năm cũng chẳng chứng kiến được một lần. Thế nên Lục Trần và lão Mã sau khi phán đoán sơ về việc trên núi xảy ra chuyện gì, thì đều rất đỗi kinh ngạc.
Nhưng đã ở quá lâu trong Chân Tiên minh rục rịch sóng ngầm, đấu đá lẫn nhau, nên họ cũng tự nhiên liên tưởng đến nhiều chuyện hơn theo bản năng.
Lục Trần chau mày nghĩ một hồi, bèn hỏi lão Mã:
- Lần trước khi mấy lão già Hóa Thần công khai nổi giận thế này là hồi nào vậy?
Lão Mã trầm ngâm một hồi, rồi lắc đầu đáp:
- Chẳng nhớ nổi nữa…
Lục Trần nhìn ông, lão Mã hỏi:
- Hay là lên núi xem sao?
Lục Trần do dự một lát, nói;
- Cứ qua đó xem, đã thế này rồi, chắc chắn là lớn chuyện, không nói đến đó có ích gì, nhưng vẫn phải biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Câu này tất nhiên là lẽ dĩ nhiên, lão Mã cũng gật đầu chí phải, mặt khác, vẫn còn một lý do chưa nói ra, nhưng thực bụng họ đều đã hiểu, đó chính là hiện nay trong Chân Tiên minh thế lực nhiều, nhưng đại đa số vẫn thuộc dưới trước mấy vị Hóa Thần chân quân lớn nhất, chuyện các phe cấu xé nhau chẳng phải là ít. Họ được xem như là nhân vật quan trọng trong đảng phái của Thiên Lan chân quân, lúc này đứng ngoài cuộc thì không ổn. Nhỡ như sau này Thiên Lan chân quân hỏi họ chuyện này, đến lúc đó mà không trả lời được thì không hay chút nào.
Vì vậy, hai người bèn dẫn theo con A Thổ vừa mới bị đánh thức, trông có vẻ bực bội không vui đi về hướng Thiên Long sơn.
Màn đêm vẫn rất tối, có điều mọi người trên Thiên Long sơn bị kinh động đã nhanh chóng tỉnh giấc. Trên đường đi, Lục Trần và lão Mã nhìn thấy rất nhiều ánh đuốc, và nhiều hơn nữa là bóng người, hiển nhiên là người có suy nghĩ như hai người họ cũng rất nhiều.
Dù sao thì cũng là cảnh náo nhiệt của Hóa Thần chân quân mà, có ngu mới không xem, xem xong bất kể sau này có ích hay không, thì vẫn có đề tài lấy ra nói lúc khoác lác.
Do vậy, lúc Lục Trần và lão Mã tìm tới Thính Vũ lâu nơi xảy ra chuyện với tốc độ nhanh nhất, thì tòa tiểu lâu đó đã bị vô số người vây chặt rồi.
Lục Trần kéo lão Mã, hai người tìm một gốc cây trèo lên, dù sao thì trời tối, người lại đông, cũng chẳng có gì mà mất mặt. Có điều rắc rối ở chỗ, sau khi trèo lên cây họ mới phát hiện trên cây cũng đầy người đang đứng. Xem ra con người trên đời ai cũng như nhau, kể cả là tu sĩ, cũng không đổi được cái tính hiếu kỳ và thích xem náo nhiệt.
Khó khăn lắm mới chen chúc được một vị trí để đứng, Lão Mã và lão Mã đều hết sức mừng rõ, lập tức trông về phía trước.
Về phần A Thổ, nó lười tới mức chẳng muốn góp vui với đám loài người ngu xuẩn này, nó tự nằm xuống dưới gốc cây, ngáp lên ngáp xuống, bộ dạng ngủ gà ngủ gật.
- Tống Văn Cơ?
Sau khi nhìn rõ tình hình phía trước Thính Vũ lâu, Lục Trần lập tức sững sờ, nói với giọng ngạc nhiên.
Lão Mã cũng nhận ra nữ tử đang ngồi khóc thảm thương phía trước Thính Vũ lâu, cũng nhìn rõ xiêm y rối bời trên người Tống Văn Cơ, lập tức hơi biến sắc, sau đó nhìn sang bóng người đang lơ lửng trên trời, khí thế ngập trời, hết sức đáng sợ, ông hạ giọng xuống thấp:
- Trên núi này có tên ngu xuẩn không có mắt nào mà lại dám động đến nữ tử này chứ?
Lục Trần gật đầu, cũng tỏ ra nghi hoặc, mày nhíu chặt, mắt nhìn về phía Thính Vũ lâu.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy giữa không trung, Thiết Hồ chân quân lại quát lớn giận giữ:
- Dâm tặc! Còn không ra đây chịu chết, dám làm không dám chịu hả?
Mọi người đều ù hết cả tai, trong lòng hoảng sợ trước tiếng quát phẫn nộ của vị đại lão này.
Ở đây gần như đều là tu sĩ có đạo hạnh, trong đó không thiếu những người tu luyện nhiều năm, đạo hạnh thâm hậu, nhưng nhìn qua, mọi người gần như ai nấy cũng biến sắc, ngẫm là thấy, đạo hạnh của Hóa Thần chân quân thực sự thâm sâu khó lường.
Chỉ có điều từ đầu đến giờ, ngoài Tống Văn Cơ khóc lóc chạy ra ngoài, thì bên trong vẫn chẳng có động tĩnh nào nữa, không biết cái tên dâm tặc đó có phải bị Hóa Thần chân quân dọa cho vỡ vật, không dám ra ngoài nữa hay không.
Có điều ai cũng biết, với tình thế như vậy, bị Thiết Hồ chân quân chặn cứng trong tiểu lâu này, trừ phi có Hóa Thần chân quân khác ra mặt, bằng không nhìn cơn thịnh nộ của Thiết Hồ chân quân, hôm nay chắc sẽ có cảnh đầu rơi máu chảy rồi. Còn kẻ đó có ra hay không, thì chẳng có chút liên quan nào, bay giờ chẳng qua Thiết Hồ chân quân ngẫm đến thân phận, không chịu ra tay, nhưng nếu sau đó mất kiên nhẫn mà phá hủy luôn cả tiểu lâu này, thì cũng chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.
Quả nhiên, Thiết Hồ chân quân ở trên không chẳng biết có phải là bị kẻ bên trong tiểu lâu chọc giận, hay là lại nhìn thấy sự đáng thương của Tống Văn Cơ mà điên tiết, mà sau một tiếng quát tháo, lão lật tay, ngay lập tức, một chưởng ảnh cực lớn xuất hiện giữa trời, đánh thẳng về phía Thính Vũ lâu.
Phía trước Thính Vũ lâu, Tống Văn Cơ hoảng hốt kêu lên, hay tay giữ y phục che mình, nhưng chân lại không hề chậm chạp, thoắt cái đã tránh đi.
Thế là, trước con mắt kinh ngạc của mọi người, chưởng ảnh khổng lồ đó đáp xuống ầm ầm, chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc” đột nhiên vang lên, tiểu lâu đó bị nghiền nát như một cọng cỏ, hóa thành một đống gỗ tàn.
※※※
Cứ thế mà đập vụn ư?
Kẻ trong đó đến giờ vẫn không thốt lên tiếng nào?
Nếu thật sự có người ở bên trong, nếu đạo hạnh không đủ mạnh, thì chắc là… đã chết rồi chăng?
Bên ngoài Thính Vũ lâu, đám đông đều trố mắt lên nhìn, ai cũng biết hiện giờ Thiết Hồ chân quân rất phẫn nộ, nhưng chẳng ai ngờ lão già này lại ra thẳng tay nặng nề như thế.
Lục Trần liền nghe thấy xung quanh mình có đến mấy tiếng hít ngược hơi lạnh vào trong, đến bản thân hắn, sắc mặt cũng hơi thay đổi.
Đòn này tất nhiên uy lực cực lớn, nhưng mọi người đều là những người đã nếm mùi đời, tuy ngày thường rất kính sợ Hóa Thần chân quân, song vẫn không đến mức hoàn toàn sợ hãi trước đòn đánh này. Hôm nay những ai đứng được ở đây thì đa số đều là người có bản lĩnh trong Chân Tiên minh, mấy ai là kẻ ngốc được đây?
Dưới cơn thịnh nộ, một đòn tất sát, tên “hung thủ” đó thậm chí đến cơ hội để chống đối cũng chẳng có, trong Thính Vũ lâu tối đen như mực, rốt cuộc chuyện như thế nào, có ai biết?
Mọi người chỉ nhìn thấy bộ dạng xiêm y tả tơi của Tống Văn Cơ, nhưng trong Chân Tiên minh, chuyện quái lạ gì cũng có cả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong Thính Vũ lâu, ai biết được đây?
Tất cả mọi người đều trầm mặc, một lát sau, bỗng nhiên chỉ nghe thấy tận bên trong đám đông, cũng chính là toán quân tinh anh của Thiên Luật đường bắt đầu cao giọng tán tụng, toàn là tán thưởng Thiết Hồ chân quân trừ hại cho dân, chủ trì chính nghĩa, vân vân.
Bên trong xì xào náo nhiệt, người bên ngoài thì lại ngơ ngác nhìn nhau, không ai ừ hử, chốc sua, Thiết Hồ chân quân đáp xuống đất, đứng bên cạnh Tống Văn Cơ, Tống Văn Cơ khóc nỉ non lao vào lòng lão, khóc không ngừng.
Thiết Hồ chân quân mặt đầy trìu mến, thấp giọng an ủi:
- Không sao nữa rồi, không sao nữa rồi…
Lúc này đã có người đi kiểm tra đống hoang tàn của Thính Vũ lâu, những người xung quanh đều nhìn về đó, không biết rốt cuộc là kẻ nào gặp đen đủi trong tòa lầu đó.
Lục Trần đang chăm chú quan sát thì bỗng nhiên cảm giác thấy lão Mã ở bên cạnh chợt kéo hắn.
Hắn quay đầu lại, thấp giọng nói:
- Sao vậy?
Lão Mã không nói gì, chỉ bĩu môi ra hiệu về phía dưới chân họ, cũng tức là gốc cây.
Lục Trần cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy Trần Hác đã đứng đó không biết từ lúc nào, ngay bên cạnh A Thổ. Y dĩ nhiên là biết A Thổ, nên đang nhìn quanh quất, hình như đang tìm Lục Trần, có điều tất nhiên là chưa tìm thấy, một lát sau, y có vẻ đã nghĩ tới điều gì đó, bèn ngẩng đầu nhìn lên trên.
Lục Trần và lão Mã vẫy tay với y.
Trần Hác mỉm cười, gật đầu với họ, thần thái ôn hòa.
Lục Trần cười lại, đồn thời mắt lướt qua sau lưng Trần Hác, có thể nhìn thấy có hai ba người đứng trong bóng tối không xa không gần, luôn theo sau Trần Hác. Trước việc này, hắn cười cười, không nói gì cả, đúng vào lúc này, đột nhiên phía trước bỗng nhốn nháo, có người kêu lên giữa đống đổ nát đó.
Đã tìm thấy một người, nói cho chính xác, là tìm thấy một người chết.
59/ 4
Sau khi chào hỏi, Lục Trần và lão Mã vẫn đứng trên cây, Trần Hác đứng nguyên tại chỗ nhưng không nhìn nhau.
Lục Trần không có ý định xuống dưới, Trần Hác không có ý định trèo lên cây. Hơn nữa sau khi đứng đó được một lúc, Trần Hác hình như cảm thấy nơi này không ổn cho lắm, bèn đi sang phía khác, nhanh chóng di chuyển đến vị trí khác trong đám đông. Mấy người nhìn có vẻ bình thường phía sau lưng y cũng đi theo như cái bóng.
Nhìn thấy mấy người đó đã đi xa, lão Mã khẽ hừ một tiếng.
Lục Trần nhíu mày hỏi:
- Sao vậy?
Lão Mã nói:
- Tên này dã tâm không nhỏ, không cam chịu đứng dưới trướng người khác quá lâu, tương lai có thể sẽ là một mối họa.
Lục Trần bật cười, quay đầu nhìn sang lão Mã:
- Không ngờ ông cũng tu luyện được thuật đọc tâm rồi. Nào nào nào, nói rõ ràng ta nghe xem, chỉ mới chớp mắt mà ông làm cách nào nhìn ra được vậy?
Lão Mã nghiêm mặt nói:
- Chúng ta đứng trên cành cây này, hắn đứng dưới đã cảm thấy khó chịu, chẳng thà bỏ đi còn hơn, có thể thấy trong lòng bất mãn.
Lục Trần vừa cười vừa lắc đầu:
- Cái lão này, đừng bảo là người ta cướp lợi từ tay ông nên ông ghi hận hắn đấy chứ?
- Tất nhiên là ta không ưa hắn.
Lão Mã cũng thẳng thắn thừa nhận, có điều lại tỏ ra trịnh trọng ra mặt,
- Hắn đối với ta thế nào cũng chẳng sao, nhưng hiện giờ thân phận của ngươi rành rành ra đó, hắn bỏ ngươi để về phe Huyết Oanh, chẳng những không bị trừng phạt, ngược lại còn giành được đại sự. Chuyện này để người ngoài biết được, thì họ sẽ nghĩ thế nào?
Lục Trần im lặng một lúc, sau đó tự mỉa mai một câu:
- Có lẽ là cảm thấy ta đã thất sủng trước mặt lão trọc rồi chăng?
Lão Mã hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Trong lần chạm mặt ngẫu nhiên đó, hai bên đều rất khách khí thân thiện, nhưng mọi người cũng đều có thể cảm nhận được, bầu không khí giữa hai bên đã khác trước rồi.
Sau khi Trần Hác bị Lục Trần dùng kế ép quay đầu về phe Chân Tiên minh, có thể thấy y cũng là một kẻ thức thời, ngay lập tức quy hàng Lục Trần, bôn ba vì hắn, đồng thời hết sức quan tâm đến việc truy sát Ma giáo. Nói cho dễ nghe thì là bỏ tà theo chính, còn nói khó nghe thì đại khái là trở mặt vô tình.
Tất nhiên, kế sách của Lục Trần bức ép y cũng có phần quá đáng. Sau khi trở thành tử địch của Ma giáo, Trần Hác cũng không còn nhiều đường để đi nữa. Nhưng nay thế sự đã khác, với Lục Trần, Trần Hác hình như cũng chỉ còn lại hòa khí ngoài mặt, lúc này đứng dưới cây ngước lên nhìn hình như cũng có vẻ không vui. Vậy nếu sau này y công thành doanh toại, có chút thế lực, thì khi ấy lúc đối mặt với Lục Trần, liệu có nhớ đến việc Lục Trần từng ám hại y?
- Ở cái nơi tệ hại như Chân Tiên minh này, muốn sống yên ổn thật sự quá khó…
Lục Trần bỗng nhiên mắng một câu.
Lão Mã ở một bên thở dài, đưa tay vỗ vai hắn, sau đó nói giọng đồng cảm:
- Ta hiểu tâm trạng của ngươi, cũng rất thông cảm với ngươi…
- Phí lời, cả Thiên Long sơn đều biết ông với ta cùng một giuộc. Kẻ khác muốn đối phó với ta, trước khi giết thì phải tiêu diệt ông trước cái đó.
Lục Trần cắt ngang lời an ủi của lão Mã một cách rất “khách sáo”.
Lão Mã biến sắc, sau đó cũng thầm mắng một câu đại loại như là “khốn nạn”, có điều hai người này đều đã ở trong cái Chân Tiên minh khốn kiếp này nhiều năm, nên họ cũng nhanh chóng gạt đi được những cảm xúc nhàm chán vô dụng ấy, bắt đầu nghiêm túc thảo luận cách giải quyết về sau.
- Nhìn ông lấm la lấm lét, lại đăm chiêu suy nghĩ vậy, chắc là đã nảy ra chủ ý xấu xa nào rồi?
Lục Trần nhìn lão Mã, nghiêm mặt nói.
Lão Mã liếc Lục Trần một cái khinh bỉ, sau đó nói:
- Mấy chuyện ngươi từng làm còn ác hơn ta nhiều. Dù sao thì việc đã đến nước này, chi bằng ra tay trước là hơn?
Lục Trần không nghĩ nhiều, liền lắc đầu nói:
- Thời gian này ngoan ngoãn đi, đừng làm xằng làm bậy.
Lục Trần nhíu mày nói:
- Đợi hắn đi xa tới tận Tây Lục thì khó nhằn lắm.
Lục Trần thản nhiên nói:
- Vẫn chưa tới mức sinh tử thù địch, cứ xem thế nào đã, đừng nóng vội. Hơn nữa gần đây Chân Tiên minh không được yên bình lắm, cứ im lặng quan sát xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận