Thiên Ảnh

Chương 54: Người dẫn đường nơi thành nhỏ

Sau đó không biết Lục Trần lấy đâu ra ít thuốc trị thương, bắt đầu xử lý vết thương khắp người cho lão mập.
- Nhẹ tay, nhẹ thôi… Ối!
Thịt béo trên mặt lão Mã co giật, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống trán, trợn trừng mắt nhìn Lục Trần, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tên khốn kiếp này, không thấy ông đây bị thương nặng như vậy sao, ra tay nhẹ một chút không được sao?
Lục Trần im lặng trong chốc lát, lại rắc một loại bột màu hồng kỳ quái lên trên miệng vết thương của lão.
Lão Mã hét to một tiếng, suýt nữa ngất đi. Mãi một lúc lâu sau lão mới thở hổn hển mà hồi phục tinh thần lại nhưng giờ hình như ngay cả sức lực mắng Lục Trần cũng không có nữa.
Lục Trần nhìn lão một cái, bình tĩnh nói:
- Ô xà phấn là thứ tốt, mặc dù hơi đau đớn một chút nhưng có thể giúp lão khôi phục nguyên khí nhanh hơn vài phần, ít nhất sẽ không chết tại chỗ.
Sắc mặt lão mập trắng bệch, thở hổn hển, chẳng còn sức lực mắng:
- Biến đi! Cái cảm giác này… Sao ngươi không thử tự rắc lên mình đi?
- Mười năm trước lúc ta trở về, toàn thân rắc kín thứ này.
Lục Trần nói.
Thân thể mập mạp run lên, giống như bị hù dọa, kinh ngạc nhìn Lục Trần, ngạc nhiên nói:
- Thật sao?
Lục Trần không trả lời lão, chỉ yên lặng băng bó vết thương cho lão.
Hình như bị một câu bình thản kia làm cho sững sờ, sau lúc đó lão Mã mập mạp cũng không nói nhảm thêm gì nữa.
Khi hai người trong ánh lửa và băng bó khắp người, đột nhiên phía trước vọng tới tiếng bước chân. Hai người giương mắt lên nhìn, liền chỉ thấy một bóng đen chậm rãi đi ra từ sâu trong bóng tối.
Nương theo ánh lửa, hai người thấy được hóa ra là một con trâu đang đi tới.
Một con trâu xanh!
Con trâu xanh này nhìn qua hơi quái dị, vừa to vừa cao không nói, đôi sừng trên đầu bóng như ngọc, có vẻ mềm mại dị thường, đúng là lạ lùng hiếm thấy.
Trâu xanh đi thẳng tới trước người lão Mã và Lục Trần, nhìn hai người bọn họ một cái, trong ánh mắt còn lộ vài phần khinh miệt, sau đó kêu ùm bò một tiếng.
Lục Trần và lão Mã liếc nhau một cái. Sau một lát Lục Trần mới hừ một tiếng nói:
- Con trâu này xấu thật!
- Ùm bò!
Trâu xanh quay đầu lại, đôi mắt to như chuông đồng trên cái đầu trợn lên nhìn Lục Trần, khí thế hết sức hung ác, có vẻ hơi căm tức.
Lục Trần lại không để ý tới nó mà đỡ lão Mã đang nằm trên mặt đất dậy, vừa bước vừa dìu lão đi tới cạnh con trâu xanh kia.
Trâu xanh dường như không thích lắm, đầu trâu lắc lắc hai cái, chẳng qua cũng không tránh ra, vẫn đứng tại chỗ, chỉ là ánh mắt nhìn Lục Trần càng thêm khó chịu.
Lục Trần nâng thân thể lão Mã lên, sau đó đẩy thân thể mập mạp của lão lên lưng trâu như bao gạo, lại tìm một sợi dây tới buộc quanh người lão một vòng, cố định vững vàng trên lưng trâu.
Trong quá trình này, lão Mã vẫn không nói được một lời. Mãi tới khi Lục Trần làm xong mọi việc, lùi bước về phía sau, khuôn mặt béo của lão mới lộ vài phần sầu lo, thở dài nói:
- Ngươi chuẩn bị làm gì đây?
Lục Trần lạnh nhạt nói:
- Lão đừng xen vào việc của người khác.
Lão Mã lắc đầu, nói nhỏ:
- Đừng như vậy. Ta thay ngươi về xin y đi.
Lục Trần hừ một tiếng nói:
- Tự mình không tới, chỉ gọi con trâu ngốc này ra, ý của y thế nào lão còn chưa nhận ra sao?
Lão Mã cười khổ một chút, nói:
- Ngươi cũng không phải không biết nỗi khổ của y. Hơn nữa cho dù thật sự y tới thì cũng bao nhiêu người để ý, nói không chừng không phải là cứu ngươi, ngược lại còn hại ngươi nữa.
Lục Trần xua xua tay, sắc mặt thản nhiên:
- Đừng nhiều lời. Tóm lại tự mình ta đi, sau này không cần các người trông nom nữa. Không chừng lúc nào đó sẽ chết không hay biết trong tay người một nhà đấy.
Lão Mã im bặt.
Lục Trần xoay người đi tới, vừa đi vài bước lại nhìn thoáng qua con trâu xanh kia. Con trâu xanh cũng mở to mắt nhìn hắn.
Người, trâu nhìn nhau, Lục Trần bĩu môi nói:
- Hai tròng mắt của ngươi có mở to hơn nữa thì cũng vẫn là một con trâu xấu xí!
Trâu xanh giận dữ, miệng ùm bò một tiếng, giơ lên một chân lên đạp xuống. Nhất thời cả một vùng lớn đất đai xung quanh chấn động mạnh, thậm chí cả gian phòng đang cháy hừng hực xa xa cũng rung chuyển, rồi sụp đổ luôn, tăng thêm vài phần uy thế.
Giờ khắc này khí thế của con trâu xanh dường như là núi lớn, khiến người ta phải ngước nhìn vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận