Thiên Ảnh

Chương 698: Hiềm khích

Huyết nguyệt trên bầu trời đã có thay đổi rồi.
Điều này những người ở dưới huyệt động trong lòng đất đều cảm giác được, đứng ở đây ngoài Lục Trần ra thì đều là Hóa Thần chân quân, là những nhân vật đứng ở đỉnh cao trong giới tu chân Nhân tộc, bất luận là về đạo hạnh, tu vi, tầm nhìn, kinh nghiệm hay thậm chí là cảm giác, đều là bậc nhất. Sự đổi thay ở trên bầu trời tất nhiên cũng không qua khỏi được mắt họ.
Bên trong huyết nguyệt có thay đổi, nhưng không phải vì Thiên Lan chân quân phóng các mảnh Thần thụ ra ở dưới huyệt động.
Mấy mảnh ghép hợp lại, khí thế vạn trường, lôi kéo hào quang tinh hoa của huyết nguyệt trên trời, nhưng không hề gây ra ảnh hưởng quá lớn đối với bản thân huyết nguyệt. Điều này mấy vị Hóa Thần chân quân đều có thể cảm nhận được.
Huyết nguyệt thay đổi là do nguyên nhân khác, do một sức mạnh khác.
Kỳ thực đã đến lúc này, gần kề với thời cơ lật con át chủ bài, rất nhiều chuyện không còn là bí mật mà đều đã đặt hết trên mặt bàn, rất dễ dàng để nhìn ra.
Đất trời tuy bị ánh trăng màu đỏ như máu che phủ, nặng nề áp lực, đồng thời cũng che đi rất nhiều những dấu tích biến đổi rất nhỏ. Nhưng cặp mắt của mấy vị Hóa Thần chân quân này đâu có phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được, chẳng mấy chốc sau, đã có tiếng hừ lạnh ngắt vọng tới.
Người mang sắc diện nghiêm nghị pha chút khoái trá là Thiết Hồ chân quân, người giận giữ thì là Quảng Bác chân quân, lão chỉ lên cái lỗ khổng lồ trên đỉnh đầu, chỉ về bầu trời phía xa và huyết nguyệt quỷ dị, phỉ nhổ một tiếng với Thiên Lan chân quân, nói:
- Đây chính là chuyện tốt mà ngươi làm, để huyết nguyệt hút đi tinh hoa của máu người ư?
Lão lớn tiếng phẫn nộ:
- Nếu làm vậy, ngươi có khác gì với bọn yêu nhân Ma giáo hả?
Lục Trần khẽ rùng mình, lén liếc nhìn Thiên Lan chân quân, song lại thấy Thiên Lan chân quân chẳng mảy may để ý tới câu chỉ trích này của Quảng Bác chân quân, cứ như nghe một câu nói ngu ngốc không đáng để bác bỏ, khinh miệt tới mức thậm chí chẳng buồn nói một câu, còn ngón tay thì khẽ búng, chiếc lá Thần thụ cuối cùng trong tay ông cũng nhẹ nhàng bay lên, sau đó hạ xuống nhánh cây nọ.
Giống như trước đó, chiếc lá này và hai mảnh Thần thụ kia quả nhiên là thần vật chung nguồn gốc, sau khi chúng tụ hội, gần như không có bất cứ phản ứng bài xích nào, mà ghép lại ngay lập tức. Chiếc lá đó đáp xuống nhánh cây, sau đó hợp thành một thể.
Hai chiếc lá xanh, một trên một dưới, một trái một phải, trông như là ngay từ đầu đã mọc trên nhánh cây này, chúng khẽ lay động giữa không trung, phất phơ theo gió, phiến lá xanh biếc tỏa ra hào quang sinh khí vô hạn, khiến thế giới dưới lòng đất này như tràn ngập bởi sắc xanh.
Sau khi nhánh cây hoàn chỉnh được thành hình, giữa khoảng không như chợt vang lên một tiếng sét đánh, có thứ gì đó choàng tỉnh giấc, mở to mắt khỏi giấc ngủ triền miên, nhìn về nơi này.
Dải hào quang huyết nguyệt trên trời bỗng chốc đã chọc thủng tất cả mọi chướng ngại, đến cả pháp trận trên mặt đất cũng không thể ngăn cản, trực tiếp giáng xuống nhánh cây này.
Quá trình thay đổi này xảy đến cực kỳ nhanh, từ lúc Thiên Lan chân quân lấy ra mảnh ghép Thần thụ đến khi cành lá Thần thụ hợp thành hình, chỉ trong một thời gian rất ngắn, hơn nữa Thiên Lan chân quân trông thì thoải mái, nhưng thực ra khí thế lại thâm trầm lớn lao, sát khí ẩn giấu.
Thiết Hồ và Quảng Bác đều có cùng cấp bậc Hóa Thần chân quân, đều cảm giác được sự đáng sợ khủng khiếp ở luồng khí bức người này của Thiên Lan chân quân.
Chỉ cần đến gần một chút thôi, là sẽ đụng độ một đòn tấn công như cuồng phong vũ bão tấp vào mặt.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tình thế trở nên có phần kỳ lạ. Cục diện hiện giờ là tam đại chân quân Thiết Hồ, Quảng Bác, Cổ Nguyệt vây đánh một mình Thiên Lan, khỏi phải nghi ngờ là họ chiếm thế thượng phong. Nhưng Cổ Nguyệt đang ở bên ngoài khống chế pháp trận, vòng ngoài thì đối kháng huyết nguyệt, vòng trong thì bao vây Thiên Lan, không hề ở gần, còn Thiết Hồ và Quảng Bác thì là chủ lực để ra tay với Thiên Lan chân quân.
Thiên Lan chân quân thành danh đã nhiều năm, hùng mạnh và cương quyết, kể cả ở cấp bậc Hóa Thần chân quân cũng không ai sánh kịp, tất nhiên là Thiết Hồ và Quảng Bác vô cùng kiêng dè, nếu không thì đã chẳng ngấm ngầm trù mưu việc bao vây tấn công, nhằm tiêu diệt ông.
Đồng thời, thân là Hóa Thần chân quân, dĩ nhiên họ cũng chẳng bao giờ sợ sệt quá mức, cho dù Thiên Lan chân quân tung đòn tấn công họ, bất kể có rơi vào thế yếu hay không, nhưng việc giữ vững lòng tin trong một lúc thì họ tuyệt đối vẫn làm được.
Song vấn đề nằm ở chỗ, nơi này rõ ràng là có đồng minh của mình mà, vậy thì tất nhiên phải để người khác xông lên cản lại đòn phản bất chấp tất cả và nhất định rất khủng khiếp của lão điên Thiên Lan ấy, sau đó mình hãm chân từ một phía, vừa tiết kiệm sức lực vừa an toán, còn có cơ hội đánh bại Thiên Lan, giành lấy cái thanh danh tuyệt đỉnh này về tay.
Thậm chí… nếu bọn họ lưỡng bại câu thương, cũng không phải không ổn, hoặc nói thực từ tận đáy lòng, thì đó là kết quả tốt nhất.
Họ đều là những kẻ tinh ranh bao nhiêu năm nay rồi, những luẩn quẩn vòng vo này sao có thể không ngờ tới được, cho dù đã mưu tính là sẽ cùng đánh ván cờ này, nhưng những đồng bọn tạm thời ấy rốt cuộc đáng tin bao nhiêu, liệu có thể hoàn toàn tin tưởng là khi mình xông tới dốc toàn tực để ngăn cản lão điên Thiên Lan này, đối phương sẽ không đâm mình một nhát vào lưng, thì rất khó nói.
Đến lúc này, hai vị Hóa Thần chân quân đứng trước mặt Thiên Lan chân quân mới đột nhiên phát hiện, hóa ra bất kể trước đây mọi người nói nghe hai đến đâu, hạ quyết tâm thề thốt, phân tích lợi hại đến đâu, nhưng đến cuối cùng, kỳ thực vẫn không thể nào tin tưởng đối phương.
Có lẽ với người đã ở cấp bậc Hóa Thần chân quân, ai cũng cô độc cả, họ cao cao tại thượng đến vậy, thế là, ngoài bản thân ra thì không còn tin tưởng vào bất cứ thứ gì khác nữa.
Do vậy, mấy vị Hóa Thần chân quân dù đang chiếm thế thượng phong, mà vẫn không nhúc nhích, giương mắt nhìn Thiên Lan chân quân quẳng nhánh cây Thần thụ đó ra.
Bên ngoài ngôi nhà bị phá nát, sâu bên trong đống hoang tàn trống vắng, lúc này bỗng nhiên vọng tới một tiếng thở dài, là vị Cổ Nguyệt chân quân hành tung bí hiểm đó. Lão vẫn chưa hiện thân, nhưng trong tiếng thở dài ấy, dường như có một chút chua chát.
Ở đây có lẽ có kẻ điên, có ác nhân, nhưng không ai ngốc cả, cho dù cục diện rất bất thường, nhưng mọi người đều đã nhanh chóng nhìn thấu, bao gồm cả Lục Trần.
Khóe miệng hắn thoáng hằn lên một nụ cười mang ý mỉa mai, hắn khẽ lắc đầu, còn hai vị chân quân đối diện thì tỏ ra bối rối. Thế nhưng bối rối thì bối rối, họ vẫn không nói một câu, hay có bất cứ động tác nào.
Dẫu sao thì trước mấy mươi năm quật khởi này của Phù Vân tư, với tư cách là đại diện của những thế lực lâu đời nhất trong Chân Tiên minh, Thiên Luật đường và Đại Tể viện, hiện giờ là đồng minh, song ngày trước cũng đã từng đánh tới đầu rơi máu chảy, tranh đoạt sống chết đấy thôi.
Những thù hận đó khắc sâu vào lòng, những dè chừng đó không thể gạt đi, cho dù có là Hóa Thần chân quân thì cũng vậy. Ai mà biết, trong lòng đối phương thực ra muốn giết mình, hơn nữa quan trọng là họ thật sự có khả năng đó, vậy thì, có ai thật sự có thể yên tâm để lộ điểm yếu nguy hiểm của mình ra?
Họ chỉ có thể đứng như thế, Hóa Thần chân quân mạnh đến đâu, đến lúc này vẫn bị cái tính người thiển cận đó dắt lối, không thể hành động, cho dù điều đó khiến họ trông có hơi nực cười.
Thiên Lan chân quân liếc nhìn hai người đó một cách khinh miệt, rồi quay đầu sang mỉm cười với Lục Trần, tuy ông không nói gì, nhưng Lục Trần lại hiểu ý của ông.
Hạng phế vật này mà cũng đứng ngang hàng với ta được sao?
Thế thì, cứ diệt gọn cho xong!
Lão điên đầu trọc này cười cười, sau đó giậm chân, vừa vặn đạp vào phần lõm trên phiến đá dưới chân, dưới lòng đất lập tức vang lên âm thanh “ầm ầm”.
71/ 6
Bạn cần đăng nhập để bình luận