Thiên Ảnh

Chương 570: Cái tên ngày xưa

hiện giờ huyệt động khổng lồ dưới lòng đất bốn bề tĩnh lặng, không một bóng người, cũng chẳng có bóng dáng bất cứ động vật sinh linh nào. Ngay cả những loài động vật thường thấy hoạt động dưới đất như dơi, chuột, Bạch Liên cũng chẳng nhìn thấy.
Ở đây chỉ có thứ hào quang sắc máu gần như trải khắp mọi nơi, từ huyết nguyệt trên không trung rải xuống, ngập khắp mọi ngóc ngách.
sau khi đi được một đoạn trên phố dài, Bạch Liên bắt đầu không kìm được nhìn quanh quất, những ngôi nhà cao lớn rõ ràng không phải là nơi ở thích hợp cho Nhân tộc, nhưng nhà cửa tuy còn, mà chủ nhân thì đã mất dạng.
Bao nhà cao cửa rộng trống hoác nhuốm đầy màu máu, có cảm giác quỷ dị và cổ quái, như thể sẽ có con quái vật bất thình lình xông ra từ ngóc ngách đỏ tối nào đó, bổ nhào vào người Bạch Liên.
Cảm giác này rất đáng sợ, Bạch Liên nhíu mày lại, trông có phần do dự, dường như muốn lùi bước rời khỏi đây, nhưng rồi ánh mắt nàng nhìn về sâu trong tòa thành, sau một thoáng chần chừ, cuối cùng vẫn tiếp tục đi về phía pho tượng cao to nhưng kỳ quái nọ.
Đến thì cũng đã đến rồi, phải nhìn cho rõ ràng chứ. Nơi này được người của Phù Vân ti và điện Tinh Thần trông coi chặt chẽ, chắc chắn là có bí mật to lớn nào đó được ẩn giấu dưới lòng đất này.
Bạch Liên đi từng bước một trên đường, đến gần pho tượng đó. Trên đường đi nàng rất cẩn thận, đồng thời trong lòng cũng thầm cảm thấy kỳ quái, theo lý mà nói, địa bàn dưới này rộng lớn đến thế, với sức của Chân Tiên minh và căn cơ thâm hậu cắm rễ bao nhiêu năm ở Tiên thành này, không thể nào không phát hiện được điểm cổ quái ở dưới lòng đất này chứ?
Vậy thì, vì sao đến gần đây tòa thành này mới bị lộ? Chẳng lẽ năm xưa các tổ sư của Chân Tiên minh đã phong ấn nơi này lại thật sao?
Đúng vào lúc Bạch Liên đang ngờ vực đủ điều, thì khi nàng đi qua bên ngoài một căn nhà lớn nào đó, đột nhiên nghe thấy một tiếng động.
Bộp.
Tiếng động rất khẽ, không hề lớn, nhưng vì xung quanh đây thực sư quá yên tĩnh, nên trở nên cực kỳ rõ ràng, khiến Bạch Liên nghe thấy ngay.
Bạch Liên lập tức dừng bước, mặt khẽ biến sắc, qua sang ngôi nhà đó.
Ngôi nhà này thoạt nhìn không khác gì so với mấy ngôi nhà nàng đã đi qua. Đồng thời nhìn từ cửa, bên trong cũng trống không, chẳng có bất cứ điểm đáng ngờ nào. Chỉ là Bạch Liên không hề nghĩ cái mà mình vừa nghe thấy chỉ là ảo giác, nàng nghe rõ mồn một, nàng đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào sâu trong ngôi nhà đó, nhất thời bắt đầu do dự.
Đi vào, hay là rời khỏi đây?
Tòa thành dưới lòng đất này quỷ dị đến thế, hiển nhiên khả năng có thứ cổ quái và đáng sợ nào đó được ẩn giấu ở đây. Chỉ là Bạch Liên lại nhớ đến việc, trước đó Lục Trần còn dẫn thanh ngưu và hắc cẩu cùng vào đây, nhìn động tác thần sắc của họ, hình như không hề cảm giác được ở đây có dấu hiệu nguy hiểm nào.
Cho dù Lục Trần diễn kịch, nhưng thanh ngưu và hắc cẩu A Thổ thì không thể.
Bạch Liên nhấc chân lên định đi vào trong ngôi nhà đó, nhưng rồi lại dẹp bỏ ý định. Cứ thế do dự mấy lần, cuối cùng vẫn không thể quyết định, có thể nói là nội tâm giằng xé. Chỉ là đúng vào lúc này, ánh mắt Bạch Liên lướt qua mặt đất trước mặt mình, bỗng nhiên nàng kinh hãi tột độ.
Chỉ thấy vào lúc đó, ngoài bóng dáng phủ hào quang sắc đỏ của nàng, đổ xuống một cái bóng dài trên mặt đất ra, thì sau lưng nàng lại có thêm một cái bóng khác, cao hơn nàng, dài hơn cái bóng của mình, lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện sau lưng nàng.
Bạch Liên liền lạnh buốt cả người, đến hơi thở cũng nín bặt.
※※※
Lục Trần dẫn thanh ngưu và hắc cẩu A Thổ quay trở lại mặt đất. Trông thấy họ mới đó đã trở ra, đám thủ vệ đang bàn tán xôn xao xung quanh đều có vẻ ngạc nhiên, đồng thời cũng có không ít người còn thở phào nhẹ nhõm ra mặt.
Bất kể thế nào, chỉ với một thời gian ngắn như vậy, đại khái cùng lắm cũng chỉ xuống ngắm qua cảnh quan bên dưới, sau đó vội vã quay lại mới được, chỉ với chút thời gian ấy, chắc hẳn muón làm việc xấu cũng chẳng làm được.
Mọi người đều mang trọng trách, thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện. Thế là liền có người rất khách khí đi tới chào hỏi Lục Trần, Lục Trần ứng phó qua loa mấy câu rồi quay đầu nhìn con thanh ngưu đó, chỉ thấy sau khi rời khỏi vùng hào quang huyết nguyệt, trạng thái tinh thần của thanh ngưu đã khá hơn thấy rõ, có điều trông bộ dạng đầu cúi thấp hình như vẫn còn chút uể oải.
Lục Trần ngẫm nghĩ, bèn dẫn thanh ngưu và A Thổ rời khỏi lối vào địa đạo.
Hắn bước lên đường chào lão Mã đang đứng một bên, lão Mã chạy tới, mặt lộ vẻ ngạc nhiên:
- Sao vậy, mới đó đã trở ra rồi?
- Ta sẽ kể với ông sau.
Lục Trần cũng chỉ nói một câu qua loa với lão Mã, sau đó ra hiệu lão Mã giúp đỡ, hai người cùng dìu con thanh ngưu uể oải nọ đi về Thiên Long sơn.
Còn về hướng họ đi tới, tất nhiên chính là điện Côn Luân của Thiên Lan chân quân rồi.
tuy tinh thần con thanh ngưu đã hơi hồi phục nhưng dọc đường vẫn đi rồi dừng không ít lần, khoảng chừng nửa canh giờ sau, cuối cùng nó cũng về tới điện Côn Luân dưới yêu cầu cứng rắn của Lục Trần. May mắn ở chỗ, hôm nay Thiên Lan chân quân cũng không ra ngoài, mà ở ngay trong đại điện.
Lúc tiếng bước của Lục Trần và lão Mã cùng bước chân hơi nhốn nháo của hai con linh thú vọng lại từ cửa, Thiên Lan chân quân ngồi trên bảo tọa hoa sen qué mắt về phía cửa, chốc sau dường như ông dồn toàn bộ sự chú ý vào con thanh ngưu.
Lão Mã đi cạnh Lục Trần vừa định hành lễ với Thiên Lan chân quân đang ngồi trên bảo tọa phía xa, nhưng chỉ thấy lúc đó ông bỗng nhiên hoa mắt, ngay lập tức một bóng dáng cao lớn vạm vỡ thình lình xuất hiện ngay trước mắt mình. Chỉ môt chốc lát ngắn ngủi, Thiên Lan chân quân đã vượt qua đại điện dài đi đến cạnh con thanh ngưu.
Con thanh ngưu ngẩng đầu lên nhìn Thiên Lan chân quân, kêu một tiếng trầm trầm.
Vẻ mặt Thiên Lan chân quân hơi thay đổi, hình như thần sắc có phần khó coi, ông sầm mặt đi tới, quan sát khí sắc con thanh ngưu trước, sau đó đột nhiên đưa tay đặt lên sừng nó, sờ tai, vạch mắt ra xem, rồi đưa tay qua cạnh ngực nó, cẩn thận cảm giác một lúc, sắc mặt lại thêm phần khó coi.
- Nó đi đến đâu vậy?
Thiên Lan chân quân quay sang hỏi Lục Trần.
Con thanh ngưu nhìn qua Lục Trần, dường như trong mắt có chút thâm ý, ai ngờ Lục Trần cũng chẳng hề giữ bí mật cho nó, liền kể rõ ràng hết chuyện khi nãy từ đầu đến đuôi, thậm chí bao gồm cả việc con thanh ngưu và A Thổ đi dạo trên đường phố, cũng kể không thiếu một chi tiết.
Sau khi nghe thấy con thanh ngưu này chạy đến tòa thành dưới lòng đất đó, Thiên Lan chân quân hừ một tiếng, rồi lại nghe Lục Trần kể nó xuống dưới liền ngã quỵ, thì không kìm được lắc đâu, định nói gì lại thôi. Sau đó lão phất tay qua bên cạnh, nói:
- Lão Mã, ngươi lui ra trước đi.
Lão Mã ngập ngừng một lúc, rồi vẫn tuân mệnh lui ra khỏi đại điện, ngay lúc bước qua bậc cửa, ông loáng thoáng nghe thấy Thiên Lan chân quân lại dặn dò Lục Trần:
- Con cũng lui ra đi, có gì bất ổn không?
Lục Trần hơi cụp mắt xuống, đáp:
- Dạ, con cảm thấy sau khi ở đó lâu, toàn thân sẽ bắt đầu không được bình thường nữa, có sức nhưng không dùng được, đến cả việc vận linh khí cũng chậm hơn. Nếu mà kịch chiến dưới lòng đất, con nghĩ với mười phần sức con cùng lắm chỉ có thể dùng được bốn năm phần thôi.
Thiên Lan chân quân mỉm cười, nhìn Lục Trần một lúc, rồi ngồi xuống cạnh thanh ngưu, một tay ấn vào đầu nó, tay còn lại ấn vào ngực nó, chốc sau, một hơi nhiệt ấm áp thuần Dương từ từ tỏa ra từ ông.
Luồng dương khí này xuất hiện, sắc mặt con thanh ngưu đã khá lên hẳn.
Lục Trần đứng một bên, nhìn tấm lưng to lớn hùng hậu của Thiên Lan chân quân từ phía sau, trong đầu đột nhiên có một suy nghĩ to gan lớn mật.
“Đều đã ở ngưỡng mạnh đến mức kinh thiên động địa như Hóa Thần chân quân, nhưng liệu cũng sẽ như Vân Thủ Dương trưởng lão của Ma giáo năm xưa, sau khi bị một nhát dao cắt đứt tâm mạch, thì sẽ không còn sức đánh trả nữa?
Cái đại trận pháp chú thần bí ngày xưa tên là gì ấy nhỉ?
À, đúng rồi, hình như tên là “Hàng Thần chú”?
58/ 8
Trong khoảnh khắc đó, Lục Trần có hơi thất thần. Vì mới khi nãy, hắn đột nhiên nghĩ đến việc, mình đã rất lâu rồi không còn nhớ đến những chuyện ở hoang cốc năm xưa nữa. Đã từng một thời, hắn luôn cảm thấy ký ức đó đi kèm theo nỗi thống khổ khắc cốt ghi tâm, giấu tận sâu trong tim và quấy nhiễu hắn cả đời, mãi mãi không thể yên ổn, cũng vĩnh viễn không quên được.
Dù sao thì, cơn đau mỗi lần Hắc hỏa thiêu đốt đều khiến hắn nhớ đến những con người và những chyện năm đó, và cả máu tanh mà tay hắn từng nhuộm đầy, cùng bao chuyện chẳng ai muốn nhớ đến mà hắn từng nhìn thấy trong những năm tháng tối tăm.
Nhưng cho đến giờ, hắn lại giật mình cảm thấy hóa ra suy nghĩ này chung quy cũng đã xem thường thời gian. Đau đớn đén đâu cũng sẽ giảm nhẹ qua thời gian, nếu không còn bị liên tục nhắc đến nữa, có lẽ tiềm thức của mỗi người cũng sẽ lặng lẽ xóa đi hết những ký ức đó.
Có ai lại cố tình nhớ đến những chuyện đau khổ chứ, trừ phi là mối thù khắc cốt ghi tâm.
Đứa trẻ thuở niên thiếu từng thơ ngây cho rằng sẽ ghi nhớ mỗi một khoảnh khắc tươi đẹp, tự nói với lòng rằng thời khắc này quan trọng đến thế, sẽ mãi không bao giờ quên. Sau đó khi nó trưởng thành, ngoảnh đầu nhìn về chuyện cũ, thì phát hiện tất cả đã bị cát bụi của quá khứ vùi lấp, không còn nhớ nổi ký ức năm đó nữa, chỉ có điều chúng ta vẫn đều nhớ rõ tâm trạng trịnh trọng và tốt đẹp trẻ con ấy.
- Con làm sao vậy?
Đột nhiên phía trước vọng lại tiếng Thiên Lan chân quân, đánh thức Lục Trần khỏi trạng thái mơ màng. Hắn đảo mắt, nhìn thấy con thanh ngưu vốn đang nằm sấp uể oải dưới đất lúc này đã đứng dậy, trông tinh thần khá hơn rất nhiều.
Cũng chẳng biết vừa rồi Thiên Lan chân quân đã thi triển cách thức gì, mà cứ như thuốc tiên vào là bệnh khỏi, mới đó đã khiến con thanh ngưu thoát khỏi trạng thái bị áp chế bởi huyết nguyệt.
Con thanh ngưu nhìn quanh, sau đó thản nhiên đi đến vị trí mà nó thích nhất trong đại điện nằm xuống, A Thổ đi theo, đuôi khẽ ngoe nguẩy, nhìn con thanh ngưu từ trên xuống dưới đầy tò mò, dường như rất ngạc nhiên trước sự chuyển biến thần kỳ này.
- Con không sao.
Lục Trần chuyển chủ đề một cách rất tự nhiên, nhìn con thanh ngưu hỏi Thiên Lan chân quân:
- Con trâu này bị làm sao vậy? Huyết nguyệt dưới lòng đất tuy quỷ dị, nhưng chắc hẳn không đến mức này chứ. Thời gian qua tu sĩ Nhân tộc của Phù Vân ti và điện Tinh Thần xuống đó không ít, đạo hạnh có cao có thấp, nhưng con đâu nghe nói, có ai phản ứng mạnh như nó?
Thiên Lan chân quân nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Cái này ta cũng không rõ, có lẽ sức áp chế của huyệt nguyệt đó với thanh ngưu đặc biệt ghê gớm chăng.
Lục Trần lẩm bẩm trong miệng:
- Lần này cũng lạ thật, hồi trước con nhớ con trâu này mỗi lần gặp nguy hiểm, thường thì đều cảm giác được trước và tránh xa, chưa bao giờ như lần này.
Thiên Lan chân quân nhíu mày, định nói lại thôi.
Lục Trần thấy sắc mặt ông lãnh đạm, bèn lên tiếng cáo từ đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của tên đồ đệ này khuất dần, gương mặt vốn như mặt giếng không gợn sóng của Thiên Lan chân quân dần có thay đổi, ông quay đầu nhìn con thanh ngưu đang nằm ở một phía đại điện, sau đó chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh nó.
Ánh mắt ông dần dần trở nên kỳ lạ, rất đỗi phức tạp, xen lẫn những cảm xúc khó tả.
Trong đại điện yên tĩnh, cũng chẳng biết đã bao lâu trôi qua, đột nhiên vang lên một tiếng thở dài, sau đó, có một người mệt mỏi nói:
- Ngươi… đã già rồi sao?
※※※
Trong tòa thành thần bí dưới lòng đất bao trùm giữa hào quang huyết nguyệt, toàn thân Bạch Liên lạnh buốt như rơi xuống hầm băng. Nàng chìm chằm chằm cái bóng đổ dưới mặt đất trước mặt mình, ngoài bóng của chính nàng ra, còn có một cái bóng đen cao lớn hơn.
Đây là một thế giới dưới lòng đất yên tĩnh đến mức thậm chí có thể nói là lặng như tờ. Dưới hào quang sắc máu, nơi này dường như không tồn tại bất cứ sinh linh có sinh khí nào. Chỉ cần tu sĩ Nhân tộc của Chân Tiên minh không đến đây, thì nơi này sẽ chẳng còn bất cứ bóng người nào, cũng chẳng có động vật, thậm chí đến những loài thực vật thườn thấy cũng chẳng có.
Dưới ánh sáng đó, cả những tiếng côn trùng kêu thông thường ở đâu cũng có cũng chẳng thấy đâu.
Do vậy, cái bóng đột nhiên xuất hiện tại đây này thực sự rất khó mà khiến người ta không liên tưởng đến những thứ như yêu ma quỷ quái.
Khoảnh khắc ngắn ngủi đó với Bạch Liên mà nói, lại như trải qua một quãng thời gian giày vò dài dằng dặc. Tay hàng đưa về phía trước một cách hoảng loạn, nàng không quay đầu, nhưng đột nhiên, nàng quát lên một tiếng trầm thấp, bóng dáng nhỏ nhắn đột nhiên bắn về phía trước!
Cùng lúc đó, hai tay nàng dùng lực quét về phía sau, theo sau đó là không khí xung quanh bỗng lạnh xuống, hai luồng gió tuyết lạnh băng cuốn tới, đánh về phía sau nàng.
- Ồ?
Bóng người thần bí nọ hình như ngạc nhiên,
- Phong Tuyết kinh?
Danh tiếng của thứ đạo pháp thần thông Phong Tuyết kinh này thật ra không mấy nổi trội, trong giới tu chân khắp thiên hạ, có hơi phân nửa là chưa từng nghe nói đến thứ này. Nhưng trong mắt những người thật sự biết về nó, thứ đạo pháp thần thông này chắc chắn thuộc hàng uy lực mạnh nhất trên đời.
Phong Tuyết Kinh tất nhiên phải có liên quan đến Bạch Thần chân quân của phái Côn Luân năm xưa. Trên thực tế, trước Bạch Thần chân quân, đạo pháp thần thông này hình như chưa bao giờ xuất hiện, nên luôn có người tưởng rằng có lẽ chính Bạch Thần chân quân đã sáng tạo ra đạo pháp này. Nhưng cũng có người thầm cho rằng, nhìn từ quá khứ, Bạch Thần chân quân tuy lợi hại, nhưng sư phụ của lão và Thiên Lan chân quân là Thiên Hồng thượng nhân mới là nhất đại thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm thật sự, quá nửa là được truyền lại từ sư phụ.
Có điều, thứ đạo pháp thần thông lai lịch thần bí này hình như vận mệnh khá lận đận: Lúc Bạch Thần chân quân còn sống lại mặc kệ không dạy cho hai người đồ đệ lớn có tư chất tốt như thế, mà cuối cùng chỉ truyền lại cho thiếu nữ Bạch Liên năm ấy chỉ mới mười tuổi. Mà nay lão đã qua đời, Bạch Liên có lẽ chính là người cuối cùng trên đời nắm được đạo pháp cường đại và kỳ dị này.
Có điều Phong Tuyết Kinh tuy mạnh, nhưng nếu một người đạo hạnh tu hành không đủ, thì chung quy vẫn là cái cây không gốc, đám bèo không rễ.
Sau thoáng kinh ngạc ban đầu, cái bóng đen đó khẽ lắc lư mấy cái, nhìn thì chậm nhưng thực ra lại nhanh, mới chớp mắt đã tránh khỏi hai khoảng gió tuyết thoạt nhìn có thể đông cứng máu thịt, và đuổi theo Bạch Liên.
Bạch Liên chỉ cảm thấy một luồng khí thế ác liệt khóa chặt lưng mình như lưỡi đao, cảm giác bất an, nguy hiểm đó càng lúc càng mãnh liệt, dưới tình thế cấp bách, lúc nàng đang định tung sát chiêu, thì bỗng nhiên mắt bỗng hoa lên, cái bóng đen đó đã ở ngay trước mặt nàng như ma quỷ.
Bạch Liên kinh hãi, không ghìm được người liền đâm sầm về phía trước, nhưng chính lúc đó, mắt nàng đột nhiên lướt qua một cái mặt nạ dữ tợn, người xuất hiện trước mặt nàng đang đeo cái mặt nạ ấy.
Trong lòng Bạch Liên thắt lại, lúc đó, nàng bỗng chốc nghĩ tới một người, người mà nàng tuy chưa từng gặp mặt, nhưng đã nghe nói đến vô số lần trong Chân Tiên minh.
Quỷ trưởng lão của Ma giáo!
58/ 9
Lục Trần dẫn A Thổ ra khỏi điện Côn Luân, khi trở ra liền nhìn thấy lão Mã đứng một mình ngoài cửa, hắn đi tới chào lão Mã từ xa, lão Mã cũng vừa cười vừa gật đâu đi tới.
- Ta còn tưởng ông về trước rồi.
Lục Trần mỉm cười nói với lão Mã.
Lão Mã cười lắc đầu, rồi nhìn sang phía điện Côn Luân, sau đó ánh mắt nhìn Lục Trần lộ vẻ dò hỏi.
Lục Trần lắc đầu, ra hiệu trong đó không có chuyện gì, lão Mã bèn “ừ” một tiếng, rồi nói với Lục Trần:
- Đúng rồi, lúc nãy phía Tiết Đường chủ của Phù Vân ti phái người đến đây, bảo là mời ngươi qua đó một chuyến, có việc cần bàn.
Lục Trần ngẩn ra, nói:
- Có nói là việc gì không?
Lão Mã đáp:
- Cũng chẳng có gì, có điều ta thấy tên sứ giả hồi nãy vẻ mặt bình thường, không có gì là gấp rút, chắc cũng chẳng phải chuyện khẩn cấp gì đâu.
Lục Trần gật đầu, bụng nghĩ hiện giờ cũng chẳng có việc gấp, bèn đi về phía đại điện Phù Vân tiư.
Chẳng mấy chốc sau, họ đã đi đến ngoài đại điện Phù Vân ti, dù gì thì nơi này cách điện Côn Luân cũng không xa lắm, có người vào thông báo ngay. Một chốc sau, liền theo lệnh Huyết Oanh khách khí mời Lục Trần và lão Mã vào trong.
Về phần hắc cẩu A Thổ, nó không cùng vào. Dạo gần đây con chó này hình như không thích những nơi cung điện rộng lớn này cho lắm. Do nó không muốn vào, thế là tự chạy đi mất. Lục Trần và lão Mã cũng chẳng để ý, con hắc cẩu ấy hiện giờ ngày càng lanh lợi rồi, cộng thêm việc có chỗ dựa, cả Thiên Long sơn cũng chẳng ai cố ý làm khó nó, nên cũng mặc cho nó chạy lung tung.
Một lát sau, hai người họ được đưa đến phòng khách trong đại điện Phù Vân ti, Huyết Oanh ngồi trong đó chờ sẵn, có điều Lục Trần và lão Mã ngạc nhiên ở chỗ, trong phòng còn một người khác, chính là tên Trần Hác từng bị Lục Trần xúi giục phản bội Ma giáo.
Theo lý mà nói, sở dĩ Trần Hác phản bội Ma giáo đồng thời chĩa mũi kiếm ngược lại chủ cũ, trong đó tuy có rất nhiều nguyên do, nhưng tác dụng của Lục Trần tất nhiên là ở vị trí đầu tiên.
Không có Lục Trần, Trần Hác có lẽ sẽ chết trong đại lao của Phù Vân ti, chứ không trở thành thượng khách của Phù Vân ti sau khi bán đứng Ma giáo.
Cũng chính bởi thế mà sau khi Trần Hác vừa đầu quân về đây, rất nhiều lúc y đều đi theo Lục Trần, yên tiền mã hậu, thể hiện lòng trung thành. Nghiễm nhiên người khác cho rằng đó là tâm phúc mới của họ Lục. Có điều không biết vì nguyên nhân gì, sau khi Phù Vân ti vạch mưu nhiều lần, cuối cùng tấn công thế lực Ma giáo, gần như nhổ sạch cái gai này khỏi Tiên thành rộng lớn, Lục Trần lại vừa như cố ý nửa như vô ý, bắt đầu xa dần Trần Hác, ngày thường cũng chỉ gật đầu chào qua loa, hoàn toàn không có ý định nhận làm tâm phúc thật sự.
Điều này đi ngoài dự liệu của rất nhiều người, trong đó cũng bao gồm thủ lĩnh Huyết Oanh của Phù Vân ti và bản thân Trần Hác. Họ đều cho rằng theo lý mà nói, bước tiếp theo Lục Trần sẽ khuếch trương thế lực của mình. Huyết Oanh hết sức cảnh giác chuyện này, Trần Hác thì lại rất kích động, khao khát trở thành nhân vật nòng cốt trong thế lực của Lục Trần, đợi sau này khi Lục Trần thật sự kế thừa cơ nghiệp của Thiên Lan chân quân, y cũng có thể một bước lên trời rồi.
Do vậy, trong thời gian đó Trần Hác nghĩ đủ trăm phương ngàn kế lấy lòng Lục Trần, đồng thời ra sức làm việc, hy vọng sẽ để lại một ấn tượng tốt đẹp với chủ nhân tương lai. Tất nhiên, kết quả cuối cùng cũng không tệ, song chưa bắt được Quỷ trưởng lão, thì vẫn chưa nói là hoàn hảo được.
Có lẽ chính vì vậy, nên Lục Trần mới ghét mình?
Trần Hác không thể không nghì vậy, y là một tên phản đồ, luận về lai lịch, luận về sức mạnh, đều không thể nào so sánh được với người ở Phù Vân ti, để được sinh tồn tốt hơn, lựa chọn y cần có tiếp theo gần như chẳng có gì bất ngờ.
Y nhanh chóng tiếp cận Huyết Oanh, sau khi Huyết Oanh hơi tỏ ý, y liền chính thức về phe nàng.
Nhìn thấy Lục Trần và lão Mã đi vào, Huyết Oanh và Trần Hác cũng đứng dậy, miệng mỉm cười.
Nụ cười của Huyết Oanh bình thản và điềm đạm, nhã nhặn, nụ cười của Trần Hác thì có thêm vài phần nhiệt tình, y còn chủ động bước tới chào Lục Trần và lão Mã.
Lục Trần cũng mỉm cười, hình như không hề để tâm đến hành động tiếp cận Huyết Oanh của Trần Hác, hắn nói vài câu khiêm nhường với y, rồi vừa cười vừa ngồi xuống, sau đó nói với Huyết Oanh:
- Tiết Đường chủ, hôm nay gọi ta đến đây có điều gì cần chỉ giáo sao?
Huyết Oanh gật đầu, cũng chẳng vòng vo:
- Nghe nói đệ định đi nói với chân quân, việc truy quét dư nghiệt Ma giáo ở Tây Lục không đủ người, nên muốn phái lão Mã đến đó?
Mắt Lục Trần hơi giật nhẹ, nhưng thần sắc trên mặt lại chẳng thay đổi, ngược lại lão Mã ngồi cạnh hắn thì hơi kinh ngạc, xem bộ không hiểu vì sao Huyết Oanh đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Lúc này, chỉ nghe thấy Lục Trần nói:
- Ừ, chuyện này ta đã đề cập với sư phụ, muốn cho lão Mã đến đó một chuyến. Có điều ý của sư phụ là, ở Tiên thành cũng cần rất nhiều người, không nên phái quá nhiều người đi, nên không cho.
Huyết Oanh gật đầu, nhìn Lục Trần, khóe miệng nhếch thành một nụ cười mỉm, nói:
- Là thế này, hôm nay ta mời Lục sư đệ tới, cũng là có chuyện muốn nói với đệ, việc truy quét dư nghiệt Ma giáo ở Tây Lục quả thực rất quan trọng, và chuyện nhân lực ở đó thiếu thốn cũng là thật. Nên sau khi tính tới tính lui, ta quyết định phái Trần Hác đến đó một chuyến, y từng đến Tây Lục, cũng từng tiếp xúc với yêu nhân Ma giáo ở đó, là ứng viên tốt nhất để làm việc này.
Sắc mặt Lục Trần và lão Mã đều hơi thay đổi, đồng loạt nhìn sang phía Trần Hác.
Chỉ thấy Trần Hác mỉm cười, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lục Trần nhíu mày, sau một lúc trầm ngâm, hắn nói:
- Chuyện này cô phải đích thân đi nói với sư phụ một tiếng, ông ấy…
- Ta đã bẩm báo với chân quân đại nhân rồi.
Huyết Oanh mỉm cười, cắt ngang lời Lục Trần bằng giọng nói êm dịu:
- Ngài ấy đã phê chuẩn rồi.
※※※
Thiên Lan chân quân đã phê chuẩn thỉnh cầu này của Huyết Oanh?
Sắc mặt Lục Trần lại thay đổi, hắn không kìm được ngẩng đầu lên nhìn gương mặt mỉm cười của Huyết Oanh, một lúc sau mới nói:
- Thế thì tốt.
Nói xong lại quay sang nhìn Trần Hác, lúc này gương mặt hắn đã nở ra một nụ cười, nói:
- Quân giặc ở Tây Lục khá nhiều, sau này Trần huynh phải cực khổ rồi.
Trần Hác lắc đầu nói:
- Không mệt, không mệt đâu, chúng ta đều đang làm việc giúp chân quân đại nhân, tận tâm tận lực vì đại nghiệp của ngài, chỉ là bổn phận mà thôi.
Lục Trần và lão Mã liếc nhìn nhau, sau đó lại rời mắt đi.
Hai bên nói chuyện được một hồi, Lục Trần và lão Mã mới cáo từ đi ra, nhưng quãng đường tiếp theo thì họ đều rất trầm mặc.
Đi được một đoạn, lão Mã ghìm giọng xuống thấp, hỏi:
- Những chuyện này chân quân đại nhân không nói với ngươi ư?
Lục Trần lắc đầu, đang định nói thì phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình và lão Mã đã đi tới dãy nhà của các đệ tử tinh anh phái Côn Luân.
Lục Trần trầm mặc một lúc, mắt hướng về ngôi nhà quen thuộc đó, đột nhiên hỏi:
- Bạch Liên hiện giờ vẫn đang ở chỗ của Tô Thanh Quân đúng không?
Lão Mã “ừ” một tiếng, đang định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy phía trước có người đi tới, khi cách họ hơn mười trượng thì rẽ vào trong dãy nhà đó, trông từ xa, hóa ra là tên Hà Nghị đã lâu rồi không gặp.
Lão Mã chau mày, miệng lầm bầm một câu:
- Tên đó đạo hạnh không tệ, ngày thường mà trông cũng như khoác theo một luồng sát khí ác liệt.
58/10
Hà Nghị hình như cũng không chú ý tới Lục Trần và lão Mã đang đi đến từ xa, y mặt lạnh như tiền rẽ vào phía sau dãy nhà, nhanh chóng biến mất dạng.
Lục Trần nhìn sang lão Mã, lão Mã ngẫm nghĩ rồi nói:
- Hẳn là hắn cũng sống ở đây. Lần trước trong nhóm người phái Côn Luân điều tới, về cơ bản Phù Vân ti đều đã tập trung sắp xếp ổn thỏa rồi. Có điều, cụ thể hắn ở căn nào thì bây giờ ta không nhớ ra.
Lục Trần khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Trong phái Côn Luân, Hà Nghị là thiên chi kiêu tử vô cùng vẻ vang, là nhân tài kiệt xuất trong số các đệ tử lớp trẻ. Nhưng sau khi đến Tiên thành, vì trong Chân Tiên minh vốn đã hội tụ những anh tài xuất sắc nhất thiên hạ, cái khác không nói, chỉ riêng Hóa Thần chân quân đứng trên đỉnh cao giới tu chân Nhân tộc đã có năm sáu người, chân nhân Nguyên Anh thì lại càng đông hơn, ai lại đặc biệt quan tâm và để ý đến một tu sĩ Kim Đan mà đâu đâu cũng có?
Ở nơi tập trung tất cả quyền thế, vật báu, tài nguyên trong thiên hạ như Tiên thành, xét từ một mức độ nào đó, tính quan trọng của đạo hạnh một tu sĩ bình thường đã giảm đi đáng kể so với những nơi khác. Người ở đây đã quen với việc nhìn vào lai lịch, thân phận của một người để phán đoán khả năng của người đó rồi.
Đấy là một kiểu dị hóa, nhưng cũng là một hiện thực.
Chăng hạn như, đạo hạnh, cảnh giới hiện tại của Lục Trần chẳng ai rõ, mặt ngoài chưa chắc đã mạnh hơn Hà Nghị, nhưng ở Tiên thành, danh tiếng của hắn rõ ràng vượt xa Hà Nghị cả trăm lần.
Kể cả Lục Trần và lão Mã thì hiện giờ đều có rất nhiều việc phiền hà, còn Hà Nghị từ sau khi đến Tiên thành cũng chưa từng có lời lẽ quá phận hay việc làm gây chú ý, nên họ đều không quá để ý tới tên này.
Cũng chỉ có Lục Trần vì chuyện Hà Cương năm xưa, mà trong lòng vẫn giữ cảnh giác và xa lánh Hà Nghị, nhưng bây giờ cũng chẳng có ý nghĩ nhắm vào tên này nữa.
Chuyện cũ đã qua, bí mật đã phủ bụi, chuyện năm xưa không còn ai nhắc đến nữa rồi.
Lục Trần hất đầu, xua đi mấy ký ức đó, rồi trầm giọng nói với lão Mã:
- Lúc nãy ở trong Phù Vân ti, ông không để lộ vẻ bất mãn gì trước mặt Huyết Oanh đó chứ?
Lão Mã ngớ người, sắc mặt trở nên nghiêm túc, ngẫm nghĩ lại một cách trịnh trọng, sau đó lắc đầu khẳng định:
- Không có, từ đầu đến cuối ta đều cười như thế, tuyệt đối không tỏ vẻ tức tối.
Lục Trần liếc nhìn ông, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vậy trong lòng ông không thoải mái đúng không?
Lão Mã lườm mắt:
- Nếu là ngươi, chẳng lẽ ngươi còn vui sướng được?
- Chắc chắn là không vui!
Lục Trần thừa nhận điều này một cách dứt khoát, sau đó mặt hơi sầm xuống, nói:
- Huyết Oanh nêu tên Trần Hác ngay trước mặt ta và ông, cố ý nói chuyện này, không lẽ là có ý thị uy với chúng ta ? Thời gian gần đây, cô ta có hơi được nước lấn tới rồi.
Lão Mã nhíu mày, phản ứng đầu tiên không phải là đáp lời, mà nhìn xung quanh trước, chỉ thấy trước sau đều không có bóng người, chỉ có hai người họ, mới thở phào một hơi, sau đó trầm giọng nói:
- Cho dù ngươi muốn than phiền, chúng ta hãy tìm một nơi an toàn không có ai rồi mắng chửi sau được không?
- Xung quanh đây không có ai.
Lục Trần thản nhiên nói.
- Bằng không thì A Thổ đã phát hiện rồi.
- A Thổ?
Lão Mã ngạc nhiên nói.
- Không phải vừa rồi nó đã chạy đi…
Còn chưa dứt lời, lão Mã đã nhìn thấy một con chó thò đầu ra từ góc nhà phía trước, nó nhìn về phía họ, sau đó ngáp một cái đầy lười nhác, chính là A Thổ.
Lời chưa nói ra đã bị lão Mã nuốt ngược trở lại, ông nhìn A Thổ chậc chậc hai tiếng:
- Con chó này! Ta cũng coi như đã nhìn nó lớn lên, thay đổi cũng nhiều quá, chẳng biết đã ăn phải thứ gì mà như sắp thành tinh.
Lục Trần không để ý tới lời tán thưởng A Thổ của lão Mã, chỉ vẫy tay với A Thổ, lão Mã ở một bên nhìn thấy, bất giác tưởng rằng tiếp theo A Thổ sẽ vụt biến mất dạng như mấy sát thủ thích khát xuất thần nhập quỷ trong truyền thuyết, sau đó thình lình nhảy ra cho một đòn chí mạng vào thời điểm then chốt.
Kết quả con hắc cẩu đó nằm sấp xuống đất, đầu vùi vào hai chân trước, xem bộ đang phơi nắng, chuẩn bị đánh một giấc.
Động tác của Lục Trần liền cứng đờ, miệng mắng một câu, nghe đại khái thì có ý là sắt không rèn thành thép, có điều ngoài đó ra, hắn chẳng tỏ thái độ gì thêm, bèn kéo lão Mã đi tiếp, có điều giọng nói vẫn ghìm thấp.
- Ông đang nghĩ gì vậy?
Lão Mã cũng trả lời thẳng:
- Hiện giờ cả Phù Vân ti đều biết ta là người của ngươi, nhưng chân quân cản không cho ta đi, mà lại đồng ý yêu cầu của phía Huyết Oanh, trong việc này liệu có điểm bất ổn nào không?
Lục Trần im lặng một lát, rồi nói:
- xưa nay Lão trọc luôn thần bí, hành sự thường chẳng ai lường được, khó nói lắm.
Dừng một lát, Lục Trần nói tiếp:
- Có điều, gần đây ta có hơi vang danh, còn Huyết Oanh chấp chưởng Phù Vân tư nhiều năm, xưa nay có danh xưng là người số một dưới trướng Thiên Lan. Lão trọc làm vậy, ắt hẳn cũng có ý cân bằng chăng.
Lão Mã thở dài:
- Tức là muốn an ủi bên kia, nên mới hy sinh tên lâu la như ta à?
Lục Trần liếc ông một cái, nói:
- Từ hy sinh này đừng nói lung tung, có ai bắt ông chết thật đâu.
Lão Mã cười khổ, nói:
- Cũng may mấy lão già bên ngoài không biết mánh khóe này của chúng ta, bằng không thì chỉ cần phái một người đi giết tên đó đi, ta xem ngươi tự biện bạch trước mặt chân quân đại nhân như thế nào đây?
Lục Trần cũng cười, nói:
- Thế thì có sao, ta nói thẳng ra do ông làm là được rồi.
Hắn vỗ vai lão Mã, cười bảo:
- Đằng nào thì trong lòng ông vốn đã bất mãn, động cơ đã có rồi, thủ đoạn thì chúng ta cũng lười nói lắm, hung thủ chính là ông đó.
- Hừ!
Lão Mã bực bội phỉ nhổ một tiếng.
- Ngươi là ông chủ vô dụng nhất mà ta từng đi theo đấy.
Lục Trần cười lớn.
※※※
Hà Nghị ngồi trong phòng mình, cửa khóa chặt, cửa sổ đóng kín, đến rèm cửa cũng kéo lại, nên trong phòng tối om và yên tĩnh thấy rõ.
Có lẽ cũng chính vì thế mà tiếng cười cởi mở đằng xa bên ngoài mới vọng lại đây đôi chút, khiến y ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.
Gương mặt y vẫn trẻ trung và anh tuấn, y vẫn đang độ tuổi hừng hực khí thế, có thành tựu mà rất nhiều người ngưỡng mộ, mơ ước một ngày nào đó sẽ có thể trở thành Lục Trần thứ hai, sau đó đời này chẳng còn gì tiếc nuối.
Thế nhưng trong lòng Hà Nghị lại có rất nhiều tiếc nuối và căm hận.
Kỳ thực có lúc, chính y cũng lấy làm nghi hoặc, rõ ràng thành tựu của mình đã tốt lắm rồi, song vẫn không thỏa mãn.
Y cúi đầu xuống, ánh sáng lờ mờ đổ lên mặt y, chỉ có thể chiếu sáng một nửa má. Y trông như đang ngồi trong thế giới giao giữa ánh sáng và bóng tối.
Y dường như đang trầm tư, lại giống như đang do dự, hệt như một đứa trẻ đứng bên vách núi, phía đối diện có một đóa hoa đẹp nhất trần đời, bên dưới chân lại là vực sâu vạn trượng. Bước chân này liệu có sải ra hay không?
Y chậm rãi rút trường kiếm của mình ra, ánh kiếm phản chiếu trong mắt y, hệt như ma quỷ trong bóng tối.
Cứ thế, y đã ngồi không biết được bao lâu, bốn bề tĩnh lặng, cho đến khi sắc trời bên ngoài đã tối hẳn, căn phòng y hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Đêm đã khuya.
Hà Nghị chậm rãi ngẩng đầu, cầm kiếm đứng dậy, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
59/ 1
Đêm khuya thanh vắng, gió thổi đến từ hướng Tây Bắc, mang theo hơi lạnh, vần vũ trên Thiên Long sơn, phát ra tiếng rít “vù vù” thê lương. Màn đêm đen kịt trông đến là tiêu điều, mây đen phủ khắp trời, không nhìn thấy được mặt trăng và sao trời thường ngày, cây cối trên núi dường như cũng chao đảo trong gió lạnh.
Đúng là một đêm trăng mờ gió rít.
Hà Nghị lặng lẽ đi giữa bóng đêm mờ tối, y đã thu binh khí về, trên người y cũng khoác một bộ đồ màu đen, thoạt nhìn cứ như hòa làm một với màn đêm, gần như không cách nào phát hiện ra có một bóng người đang lặng lẽ tiến bước ở rìa đêm đen.
Xung quanh không có bất cứ bóng người nào, nhưng ở xa hơn có không ít lầu các, đó đều là các đường khẩu trong Chân Tiên minh. Đa phần chúng đều được xây cao to, dù là trong đêm tối cũng đầy khí thế bất phàm.
Ban ngày như gã khổng lồ, ban đêm tựa con thú to lớn!
Có điều, trong lúc đêm khuya thanh vắng này, những nơi đó đa phần đều đã tắt đèn, không còn bóng người, cho dù thỉnh thoảng có một hai ánh đèn sáng lên, thì cũng như đom đóm, hơi lóe sáng trong đêm tối, không chiếu rọi được đến những nơi xa hơn.
Hà Nghị im lặng đi về phía trước, trên mặt y không có một biểu cảm nào. Gương mặt thoạt nhìn tuy trẻ tuổi nhưng không hiểu vì sao lại thoáng toát lên nét mỏi mệt. Tuy nhiên cặp mắt y vẫn sáng rực, như đang chứng minh rằng vẫn chưa từ bỏ mơ ước thuở đầu của mình, vẫn có lòng nhiệt tình và hướng tới tương lai.
Con đường dưới chân dù dài hơn y tưởng, nhưng y vẫn muốn đi tiếp, cho đến tận đỉnh núi cuối cùng. Có lúc y lại nghĩ, hẳn là đến ngày ấy, y có thể được thở phào một hơi. Đệ đệ chết sớm, thê thảm như vậy, tâm nguyện của hai huynh đệ thời mới lên Côn Luân, bây giờ chỉ do mình y hoàn thành.
Phần của đệ đệ, cũng phải thực hiện.
※※※
Gió đêm thật sự khá lạnh, tuy Hà Nghị đã tu luyện ở mức cao, không sợ chút giá rét cỏn con này, nhưng hình như vẫn vô thức kéo vạt áo lại.
Cảnh đêm xung quanh giống như một tấm lụa đen rộng lớn bảo vệ cho hành tung của y, ánh mắt y mò mẫm trong đêm tối, lặng thầm tiến về hướng mà y đã định trước.
Nơi đó hẳn là không còn xa nữa, sắp tới rồi.
Chẳng biết tại sao, Hà Nghị đột nhiên thoáng thất thần. Lúc ấy, y bỗng cảm thấy mình hình như rất giống một nhân vật Ảnh tử mang sắc thái thần bí trong quá khứ.
Những Ảnh tử thần bí thuộc Phù Vân ti.
hiện nay Phù Vân ti đang là đường khẩu mạnh nhất Chân Tiên minh, còn những Ảnh tử thần bí quái quỷ, ẩn nấp trong bóng tối đó chính là lực lượng đáng sợ nhất của họ. Ảnh tử có rất nhiều loại, nhưng trong mắt người ngoài, đáng sợ nhất là hai loại, một là sát thủ, hai là nội ứng.
Sát thủ trong bóng tối có thể giết chết bất cứ ai, còn nội ứng thì sẽ phá hủy tất cả những thứ vốn kiên cố như bàn thạch, thậm chí trong truyền thuyết, những điều được ẩn giấu ở nơi sấu kín nhất trong Phù Vân ti, Ảnh tử trình độ cao nhất, đáng sợ nhất đã hợp hai thân phận đó làm một.
Nghe đồn Ma giáo từng cực thịnh một thời, Ma giáo hùng mạnh từng đối kháng ngang hàng với cả giới tu chân chính đạo đã bị chính Ảnh tử như vậy hủy hoại.
Hà Nghị cảm thấy cơn buốt trên người lại tăng thêm chút đỉnh.
Tất cả Ảnh tử của Phù Vân ti đều thuộc về Thiên Lan chân quân, chính vì sở hữu lực lượng đáng sợ đến vậy, cùng sức mạnh thâm sâu khó lượng của bản thân mình, mà Thiên Lan chân quân mới có thể trở thành đệ nhất thiên hạ như hiện giờ.
Hà Nghị chợt nghĩ đến Lục Trần, với người này, dĩ nhiên y không hề xa lạ. Trong quá khứ, y từng nhiều lần xích mích với người này, thậm chí ở Vùng mê loạn phía Nam, y còn từng ra tay, đánh người này xuống Long Xuyên.
Dĩ nhiên y tưởng người này đã chết rồi, hơn nữa y còn hết sức đắc ý báo cáo việc này với Thiên Lan chân quân, mong rằng sẽ đả động được vị Hóa Thần chân quân này bằng công trạng đó, để ông nhận y làm đệ tử.
Cuối cùng tất cả chẳng có gì xảy ra, Hà Nghị từng rất nghi hoặc, thế nhưng mấy năm sau, trên Thiên Long sơn, khi y tận mắt nhìn thấy Thiên Lan chân quân nhận Lục Trần làm đệ tử. Ngoài mặt y vẫn bình thản như không, nhưng cõi lòng đã hoàn toàn tuyệt vọng vào khoảnh khắc đó rồi.
Thế giới này cuối cùng vẫn vô cùng ác nghiệt với những người nỗ lực vươn lên từ kẻ phàm như y.
Để lấy lòng Thiên Lan chân quân, sau khi y đau đớn tranh đấu đã không tiếc việc giết thẩy, sát hại Độc Không chân nhân đã dạy mình thành tài. Ánh mắt sư phụ trước lúc chết, cho đến tận hôm nay, Hà Nghị vẫn thường mơ thấy trong chiêm bao, sau đó giật mình tỉnh dậy, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.
Cũng vì lấy lòng vị chân quân trọc đầu đó, y không ngại cực khổ, truy sát cả vạn dặm, nhưng cuối cùng thành công dã tràng thì thôi chẳng nói, Thiên Lan chân quân lại còn nhận Lục Trần làm đệ tử ư?
Chuyện này chứng tỏ điều gì? Rõ ràng là từ trước đó, giữa hai người họ đã có mối quan hệ bí mật nào đó, nhưng ông luôn che giấu y. Ngay khi trông thấy đại lễ nhận đồ đệ, Hà Nghị chưa bao giờ cảm thấy đau đớn vì bị lường gạt, bị hạ nhục như thế này.
Y cảm thấy mỗi một nụ cười của hai sư đồ đó đều đang cười nhạo y, đi cùng là sự lãnh đạm và mỉ mai thấm đến tận xương tủy.
Lòng trung thành của y với Thiên Lan và tình cảm với Côn Luân đã lặng lẽ vỡ vụn vào khoảnh khắc ấy.
Y biết mình đã hoàn toàn không còn bất cứ tiền đồ nào trong thế lực của Thiên Lan chân quân nữa. Hơn nữa sớm muộn cũng có ngày, cái chờ đợi hắn chỉ có tai họa, chỉ có cái chết bất đắc kỳ tử, cho dù đến hiện tại, kể cả Thiên Lan chân quân và Lục Trần đều không hề có bất cứ hành động nào nhắm vào y. Vì y tự vấn bản thân, nếu đổi lại là y, cũng sẽ dứt khoát không bỏ qua cho kẻ thù đã ra tay với mình.
Y đã không còn đường để đi, y đã hết đường để lùi, y phải đánh cược một phen!
Y ngẩng đầu lên, nhìn thấy gian phòng đó.
Y đã đi đến đây, đã tìm đến đích đến cuối cùng của đêm nay.
※※※
Trong đêm tối yên tĩnh, màn đêm bao phủ Thiên Long sơn như ngày thường, mới đầu chẳng khác bình thường là bao, cho đến khi trong một tòa đại điện nào đó, đột nhiên vang lên tiếng thét lớn.
Tiếng kêu đó cao vút chói tai, hình như còn có vẻ phẫn nộ và nghi hoặc, nhưng tiếp theo sau đó là một âm thanh phẫn nộ mà lanh lảnh khác vang vọng vùng núi này.
Trong màn đêm, trong chốc lát, ngay lập tức không ít ánh lửa sáng bừng, một vài chỗ phản ứng nhanh đã có người cầm đuốc bước ra, tiến gần đến nơi phát ra tiếng thét đó.
Nhưng lúc mọi người còn chưa đến gần, giữa màn đêm bỗng nhiên lại có dị biến, một quả pháo sáng ngời thình lình bắn lên trời giữa tiếng rít chói tai, hướng thẳng lên không trung, tỏa ra ánh sáng chói mắt vô cùng, sau đó nổ ầm giữa trời, hệt như một tiếng sét đánh, khiến cả dãy núi chấn động, lập tức kinh động đến toàn bộ Thiên Long sơn.
Ngay lập tức, ở xa ở gần, vô số ánh lửa sáng lên, không biết có bao nhiêu người bừng tỉnh giấc, sau đó ngước mắt nhìn lên trời. Lúc nhìn pháo hoa hóa thành màn rực rỡ từ từ rơi xuống từ trên trời đó, có người ngạc nhiên, có người nghi hoặc, còn có người bỗng nhiên biến sắc.
Chốc sau, đột nhiên, một giọng nói trầm thấp, già nua nhưng ẩn chưa sức mạnh khôn cùng thình lình vang lên giữa đêm, hệt như thần thánh giáng lâm, khiến bão táp xoay cuồng.
- To gan! Ai dám ức hiếp con gái của Thiết Hồ ta…
Dãy núi chấn động, đất trời kinh hãi!
59/ 2
Thiên Long sơn là nơi đặt tổng đường của Chân Tiên minh. Tới tư cách là tổ chức số một, lãnh tụ chính đạo đệ nhất thiên hạ hiện nay, nơi đây nghiễm nhiên trở thành trọng địa của giới tu chân trong thiên hạ, giống như đế đô của một vương triều, dẫn theo cả Tiên thành ở dưới chân núi có không biết bao nhiêu tu sĩ đổ về từ tứ phương.
Chỉ nói riêng đến Hóa Thần chân quân hiếm thấy trên cõi đời thì trên dãy núi rộng lớn này đã có sáu người đang sống ở đây. Còn những tu sĩ Nguyên Anh, Kim Đan, Trúc Cơ thì nhiều không đếm xuể. Do vậy, khi tiếng quát giận giữ như sấm xét đó thình lình vang lên giữa trời, cả Thiên Long sơn như bừng tỉnh khỏi đêm đen, tỉnh táo ngay lập tức.
Trông từ xa, có thể thấy rõ ràng có rất nhiều chấm sáng đung đưa trên dày núi, hơn nữa còn bắt đầu tập trung về hướng xảy ra chuyện. Tại những nơi xa hơn, chỗ ở của mấy vị đại lão, trông thì không có động tĩnh nào quá rõ, nhưng ánh đèn cũng đã sáng lên, hình như đang quan sát tình hình phía này từ xa.
Dưới bầu trời, sắc đêm mờ mịt, một luồng uy thế mạnh khó hình dung giáng xuống từ trên trời, đáp xuống tòa lầu các thoạt nhìn trông có gì là quá nguy nga tráng lệ đó. Lúc này, tại các mỏm núi lân cận đã có không ít người nhanh chóng tụ tập lại, trong đó quá nửa là giật mình tỉnh giấc, chạy đến xem náo nhiệt, hoặc có ý đồ khác. Ngoài đó ra, còn có một nhóm người quần áo chỉnh tề, kiểu dáng giống nhau, là người của Thiên Luật đường.
So với đám đông hỗn tạp không tổ chức xung quanh, động tác của phía Thiên Luật đường rõ ràng quyết đoán hơn nhiều. Dù gì thì tiếng quát trước đó cũng chính là của lão đại Thiên Luật đường, Thiết Hồ chân quân, nên chẳng mấy chốc sau, đoàn quân tinh anh của Thiên Luật đường thoạt nhìn ít nhất cũng hơn trăm người đã vượt qua đám đông, vây chặt tiểu lâu có tên “Thính Vũ lâu” được viết trên hoành phi.
Cùng lúc đó, trên đỉnh tiểu lâu này, có một người đang lơ lửng giữa không trung, khí thế ngút ngàn, mặt giận giữ, đạo hạnh khiến mọi người không dám nhìn thẳng vào, đích thị là thủ lĩnh Thiên Luật đường, Thiết Hồ chân quân.
Xa xa, vẫn còn người đang tức tốc chạy tới giữa đêm tối. Chẳng nói chuyện ngần ấy người đều là đồ ngốc, không biết là chân quân đánh nhau thì người phàm phải tránh xa, nhưng nơi này là tổng đường của Chân Tiên minh, chẳng lẽ có đại địch nào dám xâm nhập đến tận đây?
Chính vì ở nơi này, Hóa Thần chân quân còn phải dè chừng mấy phần, mà sự việc xảy đến đột ngột, mọi người cũng phải quan sát kỹ càng, nắm thêm ít tin tình báo thì cũng có lợi chứ chẳng hại gì. Nói không chừng sau này khi đại lão của mình hỏi đến, thì cũng có cái để nói.
Được rồi, phía trên đều là những lời đãi bôi… Năm nay Ma giáo đã bị trấn áp, Chân Tiên minh thống nhất thiên hạ rồi, ai còn dám động thủ trên đầu thái tuế? Mọi người nhàn rỗi quá, có náo nhiệt thì chạy đến xem thôi, chứ đừng nói đến ý tứ trong lời vừa rồi của vị Hóa Thần chân quân đó, hình như ám chỉ cô nương Tống Văn Cơ như hoa như ngọc ấy bị kẻ nào ức hiếp.
Thiên hạ này cái không thiếu nhất chính là người thông minh, thứ chưa bao giờ tồn tại trên đời này chính là bức tường không lọt gió. Những thứ như lời đồn, tin vịt chưa bao giờ chịu ngưng trên Thiên Long sơn này. Chỉ có điều vì nhiều nguyên do, nên không thể tỏ rõ ra bên ngoài, nhưng những chuyện ngấm ngầm xấu xa sao có thể hoàn toàn giấu được tất cả?
Vì vậy phần đông mọi người đều hiếu kỳ, kích động, chạy đến đây, còn những người tâm cơ sâu xa đã thừa dịp này âm thầm suy nghĩ xem đây có phải là cơ hội có thể lợi dụng hay không.
※※※
- Phụ thân…
Thính Vũ lâu bị mọi người vây ba bốn lớp, thoạt nhìn trong chặt ngoài lỏng, đột nhiên từ trong lầu vọng lại tiếng gào khóc, chốc sau, một bóng dáng nữ tử mở cửa, thất thểu chạy ra.
Ánh lửa lập lòe chiếu vào người nữ tử đó, đám đông lập tức xôn xao, nhiều người thậm chí còn kêu lên thất thanh.
Người chạy ra đó chính là Tống Văn Cơ, chỉ là trông bộ dạng nàng lúc này thực sự có phần thê thảm, gương mặt xinh đẹp thất sắc, xiêm luộm thuộm, có đến mấy chỗ bị xé rách, để lộ bờ vai trắng nõn và da thịt ở ngực, trông đến tiều tụy lại đáng thương dưới ánh lửa, loáng thoáng còn mang một nét đẹp đầy mê hoặc.
sau một hồi huyên náo, đám đông nhanh chóng im lặng trở lại, có một số người nhanh trí đã hít ngược một hơi lạnh ngắt, bất giác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Quả nhiên, ở giữa không trung, Thiết Hồ chân quân nhìn thấy cảnh này giận đến run người, quát ầm như sấm:
- Vô sỉ bại hoại, kẻ háo sắc gan to bằng trời! Còn không mau bước ra đón lấy cái chết cho ta!
Ngay sau đó không biết có bao nhiêu người đều đổ dồn ánh mắt vào trong Thính Vũ lâu, chỉ thấy ở đó không hề có ánh đèn, tối đen như mực, không nhìn rõ được trong đó rốt cuộc là ai?
Có điều, trong mắt mọi người đều xen lẫn kinh ngạc và hiếu kỳ, bụng nghĩ, ở Thiên Long sơn này, vẫn còn hạng thiếu đầu óc không biết tốt xấu này ư? Dám động đến vật sở hữu riêng của một Hóa Thần chân quân?
Nhìn tình hình Thiết Hồ chân quân nổi trận lôi đình giữa trời, với cục diện hiện tại, trừ phi là năm vị Hóa Thần chân quân còn lại ra mặt, bằng không chắc chẳn ai có thể đảm bảo cái kẻ háo sắc trong kia có để giữ được tính mạng.
Còn về việc năm vị Hóa Thần chân quân kia có ra mặt hay không ư?
Cái này khỏi cần nghĩ, chắc chắn là không, ra mặt vì chuyện thế này, thế chẳng phải mất thể diện chân quân hay sao?
Tống Văn Cơ nhìn Thiết Hồ chân quân ở trên không mà khóc khổ sở, nàng mọp xuống đất, vai run rẩy, rõ ràng rất đau khổ. Chỉ là vào một lúc nào đó, giữa hai hàng lệ ướt đẫm, ánh mắt nàng còn lướt qua đám đông bao quanh phía xa, sau đó, nhanh chóng nhìn thấy một người nào đó trong đám đông, cùng với mấy hộ vệ cao thủ lặng lẽ bảo vệ sau lưng người đó.
Nàng thu ánh mắt về, tiếp tục khóc, hình như thật sự rất đau lòng.
※※※
Hà Nghị nhìn con đường dưới chân mình.
Màn đêm đã che phủ tất cả, khiến con đường phía trước y hết sức mơ hồ, chỉ tiến một chút về phía trước thôi thì sẽ hòa tan hoàn toàn vào bóng tối, dường như không còn đường để đi, lại như thể có vô vàn khả năng lôi kéo y sải bước chân đó ra.
Tiếng bước chân rối ren vừa rồi xuất hiện và đã đi xa rồi, thủ vệ được sắp xếp để bảo vệ người đó dĩ nhiên cũng đã đi theo. Cái kẻ im lặng ngồi thủ trong bóng tối bên ngoài căn nhà đó chậm rãi đứng dậy, hệt như tên ác quỷ âm thầm bò ra trong đêm tối.
Đường dưới chân không dài cũng chẳng ngắn, vẫn như lúc trước, chỉ là người đi trên đó đã thay đổi rồi chăng.
Nếu bây giờ quay đầu lại, liệu vẫn còn kịp?
Trong đầu Hà Nghị lần cuối cùng lướt qua suy nghi xnày, sau đó y im lặng, lại lắc đầu, mặt vô cảm thầm cười khổ với bản thân, thế gian này khốc liệt đến thế, có bao giờ cho người như y nhiều lựa chọn đâu?
Quyết định rồi thì đi thôi, không còn đường lui nữa rồi.
Y rút kiếm ra, ánh sáng lanh băng phản chiếu trong đêm, sau đó y sải ra ba bước, qua ba bước chân, y đã đến bên bước tường đó, rồi tung người bay vào.
Hà Nghị đáp xuống đất không một tiếng động, phía trước chính là phòng ngủ ở hậu viện, trong đó có một gian phòng vẫn sáng đèn, chẳng biết có phải bị đánh thức bởi động tĩnh lúc nãy không, Hà Nghị lén lút đi tới cạnh cánh cửa phòng ngủ đó, liền nghe thấy bên trong có tiếng trẻ con kêu lên.
- Mẫu thân, con buồn ngủ quá…
Có một giọng nữ tử dịu dàng vội vàng dỗ dành nó cùng sự trìu mến và ôn nhu, thậm chí Hà Nghị có thể cảm giác được mùi vị hạnh phúc và đẹp đẽ đó.
Y hơi cúi đầu, nhìn trường kiếm trong tay.
Gió đên lạnh như băng, thổi qua vạt áo và lọn tóc y.
Tay y dường như hơi run rẩy, nhưng rất nhanh lại vững vàng trở lại, một lát sau, y hít sâu một hơi, nghiến răng, tiến đến khẽ đẩy cửa phòng.
Một tiếng “két” vang lên, cửa phòng từ từ mở ra.
59/ 3
Lục Trần và lão Mã sống cùng chỗ, ngoài ra dĩ nhiên còn một con hắc cẩu A Thổ. Tối hôm nay họ vốn đang ngủ ngon, nhưng lại bị đánh thức bởi tiếng pháo nổ trên núi và giọng nói như sấm rền của Thiết Hồ chân quân.
Hóa Thần chân quân nổi giận đến thế, đây là chuyện hiếm thấy. Không nói việc ngày thường ít thấy, mà bình thường mười mấy hai mươi năm cũng chẳng chứng kiến được một lần. Thế nên Lục Trần và lão Mã sau khi phán đoán sơ về việc trên núi xảy ra chuyện gì, thì đều rất đỗi kinh ngạc.
Nhưng đã ở quá lâu trong Chân Tiên minh rục rịch sóng ngầm, đấu đá lẫn nhau, nên họ cũng tự nhiên liên tưởng đến nhiều chuyện hơn theo bản năng.
Lục Trần chau mày nghĩ một hồi, bèn hỏi lão Mã:
- Lần trước khi mấy lão già Hóa Thần công khai nổi giận thế này là hồi nào vậy?
Lão Mã trầm ngâm một hồi, rồi lắc đầu đáp:
- Chẳng nhớ nổi nữa…
Lục Trần nhìn ông, lão Mã hỏi:
- Hay là lên núi xem sao?
Lục Trần do dự một lát, nói;
- Cứ qua đó xem, đã thế này rồi, chắc chắn là lớn chuyện, không nói đến đó có ích gì, nhưng vẫn phải biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Câu này tất nhiên là lẽ dĩ nhiên, lão Mã cũng gật đầu chí phải, mặt khác, vẫn còn một lý do chưa nói ra, nhưng thực bụng họ đều đã hiểu, đó chính là hiện nay trong Chân Tiên minh thế lực nhiều, nhưng đại đa số vẫn thuộc dưới trước mấy vị Hóa Thần chân quân lớn nhất, chuyện các phe cấu xé nhau chẳng phải là ít. Họ được xem như là nhân vật quan trọng trong đảng phái của Thiên Lan chân quân, lúc này đứng ngoài cuộc thì không ổn. Nhỡ như sau này Thiên Lan chân quân hỏi họ chuyện này, đến lúc đó mà không trả lời được thì không hay chút nào.
Vì vậy, hai người bèn dẫn theo con A Thổ vừa mới bị đánh thức, trông có vẻ bực bội không vui đi về hướng Thiên Long sơn.
Màn đêm vẫn rất tối, có điều mọi người trên Thiên Long sơn bị kinh động đã nhanh chóng tỉnh giấc. Trên đường đi, Lục Trần và lão Mã nhìn thấy rất nhiều ánh đuốc, và nhiều hơn nữa là bóng người, hiển nhiên là người có suy nghĩ như hai người họ cũng rất nhiều.
Dù sao thì cũng là cảnh náo nhiệt của Hóa Thần chân quân mà, có ngu mới không xem, xem xong bất kể sau này có ích hay không, thì vẫn có đề tài lấy ra nói lúc khoác lác.
Do vậy, lúc Lục Trần và lão Mã tìm tới Thính Vũ lâu nơi xảy ra chuyện với tốc độ nhanh nhất, thì tòa tiểu lâu đó đã bị vô số người vây chặt rồi.
Lục Trần kéo lão Mã, hai người tìm một gốc cây trèo lên, dù sao thì trời tối, người lại đông, cũng chẳng có gì mà mất mặt. Có điều rắc rối ở chỗ, sau khi trèo lên cây họ mới phát hiện trên cây cũng đầy người đang đứng. Xem ra con người trên đời ai cũng như nhau, kể cả là tu sĩ, cũng không đổi được cái tính hiếu kỳ và thích xem náo nhiệt.
Khó khăn lắm mới chen chúc được một vị trí để đứng, Lão Mã và lão Mã đều hết sức mừng rõ, lập tức trông về phía trước.
Về phần A Thổ, nó lười tới mức chẳng muốn góp vui với đám loài người ngu xuẩn này, nó tự nằm xuống dưới gốc cây, ngáp lên ngáp xuống, bộ dạng ngủ gà ngủ gật.
- Tống Văn Cơ?
Sau khi nhìn rõ tình hình phía trước Thính Vũ lâu, Lục Trần lập tức sững sờ, nói với giọng ngạc nhiên.
Lão Mã cũng nhận ra nữ tử đang ngồi khóc thảm thương phía trước Thính Vũ lâu, cũng nhìn rõ xiêm y rối bời trên người Tống Văn Cơ, lập tức hơi biến sắc, sau đó nhìn sang bóng người đang lơ lửng trên trời, khí thế ngập trời, hết sức đáng sợ, ông hạ giọng xuống thấp:
- Trên núi này có tên ngu xuẩn không có mắt nào mà lại dám động đến nữ tử này chứ?
Lục Trần gật đầu, cũng tỏ ra nghi hoặc, mày nhíu chặt, mắt nhìn về phía Thính Vũ lâu.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy giữa không trung, Thiết Hồ chân quân lại quát lớn giận giữ:
- Dâm tặc! Còn không ra đây chịu chết, dám làm không dám chịu hả?
Mọi người đều ù hết cả tai, trong lòng hoảng sợ trước tiếng quát phẫn nộ của vị đại lão này.
Ở đây gần như đều là tu sĩ có đạo hạnh, trong đó không thiếu những người tu luyện nhiều năm, đạo hạnh thâm hậu, nhưng nhìn qua, mọi người gần như ai nấy cũng biến sắc, ngẫm là thấy, đạo hạnh của Hóa Thần chân quân thực sự thâm sâu khó lường.
Chỉ có điều từ đầu đến giờ, ngoài Tống Văn Cơ khóc lóc chạy ra ngoài, thì bên trong vẫn chẳng có động tĩnh nào nữa, không biết cái tên dâm tặc đó có phải bị Hóa Thần chân quân dọa cho vỡ vật, không dám ra ngoài nữa hay không.
Có điều ai cũng biết, với tình thế như vậy, bị Thiết Hồ chân quân chặn cứng trong tiểu lâu này, trừ phi có Hóa Thần chân quân khác ra mặt, bằng không nhìn cơn thịnh nộ của Thiết Hồ chân quân, hôm nay chắc sẽ có cảnh đầu rơi máu chảy rồi. Còn kẻ đó có ra hay không, thì chẳng có chút liên quan nào, bay giờ chẳng qua Thiết Hồ chân quân ngẫm đến thân phận, không chịu ra tay, nhưng nếu sau đó mất kiên nhẫn mà phá hủy luôn cả tiểu lâu này, thì cũng chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.
Quả nhiên, Thiết Hồ chân quân ở trên không chẳng biết có phải là bị kẻ bên trong tiểu lâu chọc giận, hay là lại nhìn thấy sự đáng thương của Tống Văn Cơ mà điên tiết, mà sau một tiếng quát tháo, lão lật tay, ngay lập tức, một chưởng ảnh cực lớn xuất hiện giữa trời, đánh thẳng về phía Thính Vũ lâu.
Phía trước Thính Vũ lâu, Tống Văn Cơ hoảng hốt kêu lên, hay tay giữ y phục che mình, nhưng chân lại không hề chậm chạp, thoắt cái đã tránh đi.
Thế là, trước con mắt kinh ngạc của mọi người, chưởng ảnh khổng lồ đó đáp xuống ầm ầm, chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc” đột nhiên vang lên, tiểu lâu đó bị nghiền nát như một cọng cỏ, hóa thành một đống gỗ tàn.
※※※
Cứ thế mà đập vụn ư?
Kẻ trong đó đến giờ vẫn không thốt lên tiếng nào?
Nếu thật sự có người ở bên trong, nếu đạo hạnh không đủ mạnh, thì chắc là… đã chết rồi chăng?
Bên ngoài Thính Vũ lâu, đám đông đều trố mắt lên nhìn, ai cũng biết hiện giờ Thiết Hồ chân quân rất phẫn nộ, nhưng chẳng ai ngờ lão già này lại ra thẳng tay nặng nề như thế.
Lục Trần liền nghe thấy xung quanh mình có đến mấy tiếng hít ngược hơi lạnh vào trong, đến bản thân hắn, sắc mặt cũng hơi thay đổi.
Đòn này tất nhiên uy lực cực lớn, nhưng mọi người đều là những người đã nếm mùi đời, tuy ngày thường rất kính sợ Hóa Thần chân quân, song vẫn không đến mức hoàn toàn sợ hãi trước đòn đánh này. Hôm nay những ai đứng được ở đây thì đa số đều là người có bản lĩnh trong Chân Tiên minh, mấy ai là kẻ ngốc được đây?
Dưới cơn thịnh nộ, một đòn tất sát, tên “hung thủ” đó thậm chí đến cơ hội để chống đối cũng chẳng có, trong Thính Vũ lâu tối đen như mực, rốt cuộc chuyện như thế nào, có ai biết?
Mọi người chỉ nhìn thấy bộ dạng xiêm y tả tơi của Tống Văn Cơ, nhưng trong Chân Tiên minh, chuyện quái lạ gì cũng có cả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong Thính Vũ lâu, ai biết được đây?
Tất cả mọi người đều trầm mặc, một lát sau, bỗng nhiên chỉ nghe thấy tận bên trong đám đông, cũng chính là toán quân tinh anh của Thiên Luật đường bắt đầu cao giọng tán tụng, toàn là tán thưởng Thiết Hồ chân quân trừ hại cho dân, chủ trì chính nghĩa, vân vân.
Bên trong xì xào náo nhiệt, người bên ngoài thì lại ngơ ngác nhìn nhau, không ai ừ hử, chốc sua, Thiết Hồ chân quân đáp xuống đất, đứng bên cạnh Tống Văn Cơ, Tống Văn Cơ khóc nỉ non lao vào lòng lão, khóc không ngừng.
Thiết Hồ chân quân mặt đầy trìu mến, thấp giọng an ủi:
- Không sao nữa rồi, không sao nữa rồi…
Lúc này đã có người đi kiểm tra đống hoang tàn của Thính Vũ lâu, những người xung quanh đều nhìn về đó, không biết rốt cuộc là kẻ nào gặp đen đủi trong tòa lầu đó.
Lục Trần đang chăm chú quan sát thì bỗng nhiên cảm giác thấy lão Mã ở bên cạnh chợt kéo hắn.
Hắn quay đầu lại, thấp giọng nói:
- Sao vậy?
Lão Mã không nói gì, chỉ bĩu môi ra hiệu về phía dưới chân họ, cũng tức là gốc cây.
Lục Trần cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy Trần Hác đã đứng đó không biết từ lúc nào, ngay bên cạnh A Thổ. Y dĩ nhiên là biết A Thổ, nên đang nhìn quanh quất, hình như đang tìm Lục Trần, có điều tất nhiên là chưa tìm thấy, một lát sau, y có vẻ đã nghĩ tới điều gì đó, bèn ngẩng đầu nhìn lên trên.
Lục Trần và lão Mã vẫy tay với y.
Trần Hác mỉm cười, gật đầu với họ, thần thái ôn hòa.
Lục Trần cười lại, đồn thời mắt lướt qua sau lưng Trần Hác, có thể nhìn thấy có hai ba người đứng trong bóng tối không xa không gần, luôn theo sau Trần Hác. Trước việc này, hắn cười cười, không nói gì cả, đúng vào lúc này, đột nhiên phía trước bỗng nhốn nháo, có người kêu lên giữa đống đổ nát đó.
Đã tìm thấy một người, nói cho chính xác, là tìm thấy một người chết.
59/ 4
Sau khi chào hỏi, Lục Trần và lão Mã vẫn đứng trên cây, Trần Hác đứng nguyên tại chỗ nhưng không nhìn nhau.
Lục Trần không có ý định xuống dưới, Trần Hác không có ý định trèo lên cây. Hơn nữa sau khi đứng đó được một lúc, Trần Hác hình như cảm thấy nơi này không ổn cho lắm, bèn đi sang phía khác, nhanh chóng di chuyển đến vị trí khác trong đám đông. Mấy người nhìn có vẻ bình thường phía sau lưng y cũng đi theo như cái bóng.
Nhìn thấy mấy người đó đã đi xa, lão Mã khẽ hừ một tiếng.
Lục Trần nhíu mày hỏi:
- Sao vậy?
Lão Mã nói:
- Tên này dã tâm không nhỏ, không cam chịu đứng dưới trướng người khác quá lâu, tương lai có thể sẽ là một mối họa.
Lục Trần bật cười, quay đầu nhìn sang lão Mã:
- Không ngờ ông cũng tu luyện được thuật đọc tâm rồi. Nào nào nào, nói rõ ràng ta nghe xem, chỉ mới chớp mắt mà ông làm cách nào nhìn ra được vậy?
Lão Mã nghiêm mặt nói:
- Chúng ta đứng trên cành cây này, hắn đứng dưới đã cảm thấy khó chịu, chẳng thà bỏ đi còn hơn, có thể thấy trong lòng bất mãn.
Lục Trần vừa cười vừa lắc đầu:
- Cái lão này, đừng bảo là người ta cướp lợi từ tay ông nên ông ghi hận hắn đấy chứ?
- Tất nhiên là ta không ưa hắn.
Lão Mã cũng thẳng thắn thừa nhận, có điều lại tỏ ra trịnh trọng ra mặt,
- Hắn đối với ta thế nào cũng chẳng sao, nhưng hiện giờ thân phận của ngươi rành rành ra đó, hắn bỏ ngươi để về phe Huyết Oanh, chẳng những không bị trừng phạt, ngược lại còn giành được đại sự. Chuyện này để người ngoài biết được, thì họ sẽ nghĩ thế nào?
Lục Trần im lặng một lúc, sau đó tự mỉa mai một câu:
- Có lẽ là cảm thấy ta đã thất sủng trước mặt lão trọc rồi chăng?
Lão Mã hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Trong lần chạm mặt ngẫu nhiên đó, hai bên đều rất khách khí thân thiện, nhưng mọi người cũng đều có thể cảm nhận được, bầu không khí giữa hai bên đã khác trước rồi.
Sau khi Trần Hác bị Lục Trần dùng kế ép quay đầu về phe Chân Tiên minh, có thể thấy y cũng là một kẻ thức thời, ngay lập tức quy hàng Lục Trần, bôn ba vì hắn, đồng thời hết sức quan tâm đến việc truy sát Ma giáo. Nói cho dễ nghe thì là bỏ tà theo chính, còn nói khó nghe thì đại khái là trở mặt vô tình.
Tất nhiên, kế sách của Lục Trần bức ép y cũng có phần quá đáng. Sau khi trở thành tử địch của Ma giáo, Trần Hác cũng không còn nhiều đường để đi nữa. Nhưng nay thế sự đã khác, với Lục Trần, Trần Hác hình như cũng chỉ còn lại hòa khí ngoài mặt, lúc này đứng dưới cây ngước lên nhìn hình như cũng có vẻ không vui. Vậy nếu sau này y công thành doanh toại, có chút thế lực, thì khi ấy lúc đối mặt với Lục Trần, liệu có nhớ đến việc Lục Trần từng ám hại y?
- Ở cái nơi tệ hại như Chân Tiên minh này, muốn sống yên ổn thật sự quá khó…
Lục Trần bỗng nhiên mắng một câu.
Lão Mã ở một bên thở dài, đưa tay vỗ vai hắn, sau đó nói giọng đồng cảm:
- Ta hiểu tâm trạng của ngươi, cũng rất thông cảm với ngươi…
- Phí lời, cả Thiên Long sơn đều biết ông với ta cùng một giuộc. Kẻ khác muốn đối phó với ta, trước khi giết thì phải tiêu diệt ông trước cái đó.
Lục Trần cắt ngang lời an ủi của lão Mã một cách rất “khách sáo”.
Lão Mã biến sắc, sau đó cũng thầm mắng một câu đại loại như là “khốn nạn”, có điều hai người này đều đã ở trong cái Chân Tiên minh khốn kiếp này nhiều năm, nên họ cũng nhanh chóng gạt đi được những cảm xúc nhàm chán vô dụng ấy, bắt đầu nghiêm túc thảo luận cách giải quyết về sau.
- Nhìn ông lấm la lấm lét, lại đăm chiêu suy nghĩ vậy, chắc là đã nảy ra chủ ý xấu xa nào rồi?
Lục Trần nhìn lão Mã, nghiêm mặt nói.
Lão Mã liếc Lục Trần một cái khinh bỉ, sau đó nói:
- Mấy chuyện ngươi từng làm còn ác hơn ta nhiều. Dù sao thì việc đã đến nước này, chi bằng ra tay trước là hơn?
Lục Trần không nghĩ nhiều, liền lắc đầu nói:
- Thời gian này ngoan ngoãn đi, đừng làm xằng làm bậy.
Lục Trần nhíu mày nói:
- Đợi hắn đi xa tới tận Tây Lục thì khó nhằn lắm.
Lục Trần thản nhiên nói:
- Vẫn chưa tới mức sinh tử thù địch, cứ xem thế nào đã, đừng nóng vội. Hơn nữa gần đây Chân Tiên minh không được yên bình lắm, cứ im lặng quan sát xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận