Thiên Ảnh
Chương 26: Hà xuyên ngọc bội
Đoạn đường đi vất vả nhưng may mắn là có thể bình yên ra khỏi lòng núi. Nếu đó là một đường cụt thì hai người bọn họ cũng không biết phải làm sao.
Đứng trên núi, gió lặng lẽ thổi qua thân thể bọn họ. Lúc ngửa đầu nhìn trời liền phát hiện ra trăng đêm nay rất sáng. Hai người bọn họ nhìn nhau, đồng thời thở phào một hơi.
Lục Trần cười nói:
- May mắn của chúng ta không tồi nhỉ.
Hồng Xuyên liên tục gật đầu nói:
- Đúng vậy đúng vậy. Không ngờ có thể đi ra được.
Lục Trần nhìn quanh một chút, phát hiện từ miệng hang nhìn lại thì chỉ là một khe núi bị cây rừng che dấu mà thôi, ngày thường nhìn hơi tối tăm, nếu không tiến vào thì căn bản không ngờ bên trong sâu đến thế. Loại khe núi thế này trên Trà Sơn nhiều không đếm xuể, người bình thường ai mà đi phân biệt. Nhưng không ngờ phía sau khe núi này là có một con đường thiên nhiên xuyên qua lòng núi, đi thẳng tới huyệt động trên vách núi thăm thẳm kia.
Lục Trần nhớ rõ địa thế quanh cửa động này, một lát sau liền cười nói với Hồng Xuyên:
- Cho dù là thế nào thì cuối cùng chúng ta cũng đã thoát hiểm rồi, nên trở về thôi chứ?
Hồng Xuyên gật đầu, lập tức mặt lộ vẻ bất ngờ, nói:
- Lục huynh, có thể phiền ngươi thêm một chút không? Cái lưới có con chim én ta đuổi bắt kia đã bị rơi trên mặt đất trong khe núi rồi, cần phải đi tới lấy về.
Lục Trần cười gật đầu nói:
- Đi thôi.
Hai người liền quay đầu leo lên Trà Sơn. Thực ra thường ngày không có mấy người đi đến khu vực này, rừng núi đầy bụi gai rậm rạp, nham thạch cũng hiểm trở không có đường đi. Cho nên hai người đi lên khó khăn hơn lúc lên núi trước kia rất nhiều. Chẳng qua may mà hai người đều còn trẻ tuổi khỏe khoắn, dùng cả tay và chân mới leo lên được.
Khoảng chừng sau nửa canh giờ, bọn họ lại trở về trên vách núi kia. Hồng Xuyên liếc một cái liền thấy trên mặt đất gần vách núi quả nhiên có tấm lưới, thỉnh thoảng lại nhúc nhích vài cái, rõ ràng là con chim én vừa bị bắt vẫn còn ở bên trong.
Hồng Xuyên vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy tới nhặt lên, sau đó cùng Lục Trần lùi xa vách núi này một chút, kiểm tra con chim én trong lưới, không lâu sau lấy được bốn chiếc lông vũ hoàn hảo.
Tổng cộng với chín mươi tám chiếc lông vũ gã tìm được trước đó, nhiệm vụ chuyến đi này đã hoàn thành rồi, thậm chí còn hoàn thành vượt mức hai chiếc.
Hồng Xuyên thở phào một hơi. Lục Trần đứng bên cạnh cười cười vỗ vỗ bờ vai gã nói:
- Chúc mừng nhé.
Hồng Xuyên quay đầu, nói thành khẩn:
- Lần này lại đây được Lục huynh giúp nhiều lần, tại hạ thật sự vô cùng cảm kích.
Lục Trần phất phất tay, cười nói:
- Chỉ là chuyện đơn giản. Đi thôi, nếu làm tốt rồi thì chúng ta trở về.
Vừa nói gã vừa dẫn đầu trở về. Giờ phút này mặc dù đã đêm khuya nhưng ánh trăng sáng ngời, có thể thấy được đại khái đường đi trên Trà Sơn. Hơn nữa Lục Trần hết sức quen thuộc nơi này, cho nên dọc đường hai người không còn gặp nguy hiểm khó khăn gì nữa, cứ như vậy an toàn đi xuống núi, về tới gian nhà cũ của Lục Trần.
Sau đó hai người đều ngủ một giấc, đêm không có chuyện gì, đảo mắt liền tới ngày hôm sau.
Khi ánh bình minh xuất hiện, mặt trời xua tan giá rét trong đêm, trong đường thôn Thanh Thủy xa xa truyền tới tiếng gà gáy chó sủa, vài làn khói lượn lờ bay lên, lộ vẻ yên bình. Bên ngoài căn nhà nhỏ dưới chân núi Trà, Lục Trần dẫn Hồng Xuyên đã chuẩn bị hành lý ra, đồng thời hỏi gã:
- Hồng huynh đệ, thật sự không cần vật gì khác sao? Những thứ trước ngươi mang tới rơi xuống nước còn chưa tìm mà.
Hồng Xuyên lắc đầu nói:
- Đó đều là vật ngoài thân cả, không có gì đáng ngại.
Dứt lời gã nghiêm sắc mặt, nhìn Lục Trần nói:
- Lục huynh, phẩm tính của ngươi rất cao, thật sự là người đầu tiên Hồng Xuyên ta gặp được trong đời. Ngày xưa gia sư thường dạy bảo ta, người trong thiên hạ tốt xấu khó phân nhưng không thể dùng đạo hạnh để bình phán. Hôm nay xem ra mới biết là chí lý.
Lục Trần bật cười nói:
- Hồng huynh đệ, những lời này ngươi nói đúng là làm ta xấu hổ chết mất. Chẳng qua chỉ là giúp chút chuyện mà thôi, không cần để trong lòng.
Hồng Xuyên lắc đầu nói:
- Cũng không phải! Việc này đối với ta không phải chuyện nhỏ. Mà cho dù chuyện có nhỏ nhưng Lục huynh thấy việc nghĩa liền làm, trượng nghĩa tương trợ cũng là chuyện người thường khó làm được. Đêm qua trước khi ta ngủ từng tự hỏi bản thân, nếu ta là Lục huynh thì liệu có thể làm được như thế không. Suy nghĩ dù muốn làm nhưng lại không dám nói một tiếng như chém đinh chặt sắt là “được”, thật sự là đáng xấu hổ mà…
Lục Trần ngẩn ra một chút, nụ cười trên mặt đã không còn, ánh mắt nhìn Hồng Xuyên lại có vài phần kính trọng hiếm thấy, nói:
- Hồng huynh đệ, ngươi đối với mình rất nghiêm khắc rồi.
Hồng Xuyên cười cười nhìn Lục Trần nói:
- Lục huynh, lần này ngươi có đại ân với ta, hơn nữa chuyện bất ngờ xảy ra tối qua trên núi, ngươi lại còn cứu ta một mạng. Đại ân này tại hạ thật không biết phải báo đáp thế nào nữa.
Lục Trần cười lắc đầu, định nói gì thì Hồng Xuyên lại nói tiếp:
- Lục huynh, ta lớn mật hỏi nhiều một câu, ngươi ở trong đường thôn Thanh Thủy này nhiều năm như vậy, có phải là để một ngày tìm cơ hội tới Thiên Thu môn kia kiểm tra căn cốt thiên tư, xem có cơ hội tu tiên luyện đạo không?
Lục Trần hơi nhíu mày, trong mắt có ánh sáng lóe lên nhưng lập tức trở lại bình thường, trầm ngâm một tiếng liền mỉm cười nói:
- Cũng đúng. Ngươi thấy người trong thôn này có ai không thế đâu?
Hồng Xuyên gật đầu, im lặng một lát liền gỡ một khối ngọc bội trên chuôi trường kiếm phía sau lưng xuống, đưa cho Lục Trần.
Lục Trần ngẩn ra, đưa tay tiếp nhận khối ngọc bội nọ, chỉ cảm thấy cầm vào mát lạnh. Ngọc bội này rất trong trẻo, ánh sáng dịu dàng, trên cũng không có chữ viết, chỉ khắc một hình vẽ sông ngòi.
- Đây là…
Lục Trần ngẩng đầu nhìn Hồng Xuyên hỏi, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Hồng Xuyên hít sâu một hơi, lẫm liệt nói:
- Lục huynh, khối ngọc bội này là tín vật của ta. Ngươi nhận lấy đi. Dù không biết ngày sau còn cơ duyên gặp gỡ ngươi hay không nhưng nếu không được như ý thì có thể cầm vật ấy tới nói Côn Luân tìm ta. Chuyện khác ta không dám nói nhưng chắc chắn ta có thể giúp ngươi có cơ hội kiểm nghiệm thiên tư căn cốt một lần. Nếu may mắn, người có mang căn cốt tu tiên thì có thể vào làm môn hạ Côn Luân ta. Nếu không có thiên tư cơ duyên thì ta cũng sẽ bảo vệ ngươi làm đệ tử tạp dịch tại Côn Luân, không dám nói tiền đồ thế nào nhưng hẳn vẫn tốt hơn ngày thường của ngươi một chút.
Lục Trần hơi giật mình, nét mặt lộ vài phần kinh ngạc, lập tức ánh mắt chớp động như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt thay đổi vài lần, sau đó một lúc lâu mới gật đầu trịnh trọng nói:
- Không ngờ được Hồng huynh đệ ngươi lại khẳng khái trọng nghĩa như vậy. Ta đã rõ rồi. Ta sẽ nhận phần lễ vật này.
Hồng Xuyên cười ha hả, chắp tay với Lục Trần, cũng không nói nhiều thêm mà xoay người bước đi, rất nhanh liền xuống chân núi, càng đi càng xa trên con đường đá xanh bên dòng suối Thanh Thủy kia, thoáng cái bóng dáng liền biến mất trong vùng trúc xanh và hoa đào rậm rạp.
Lục Trần đứng trước nhà cỏ ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút. Chỉ thấy trên bầu trời xanh ngắt, phẳng lặng trong lành. Không biết vì sao, khóe miệng hắn cũng chầm chậm lộ một nụ cười mỉm.
…
3/ 9
- Một cơ hội vào phái Côn Luân tu đạo sao?
Trong tửu quán nhỏ, lão Mã mập mạp đang ngồi tại cái bàn dựa vào cửa sổ, ngón tay nhìn qua hơi thô ngắn đang vuốt ve miếng ngọc bội nọ, sờ soạng trong chốc lát, nét mặt mang theo vài phần cổ quái nhìn Lục Trần rồi hỏi.
Lục Trần ngồi đối diện lão ngửa đầu uống một chén rượu, sau đó nhún nhún vai nói:
- Ít nhất là gã nói như vậy.
Lão Mã hừ một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lục Trần nói:
- Ngươi đừng có giả ngu trước mặt ta. Ta cũng không tin ngươi nghe không hiểu điều kỳ hoặc trong mấy câu nói đó.
Lục Trần cười cười nhưng lại không nói gì.
Lão Mã cũng không để ý tới gã, tự hỏi tự nói tiếp:
- Trên đời này đều có chung đạo lý. Ngươi nhìn người trong đường thôn Thanh Thủy này, vì một cơ hội hư vô mờ mịt mà thường thường đều phải khổ cực hơn nửa đời người. Như vậy loại cơ hội này có thể dễ dàng bắt được sao?
Lục Trần nói:
- Có lẽ bản thân Hồng Xuyên là đệ tử danh môn cho nên một cơ hội kiểm tra căn cốt đối với gã mà nói cũng không tính là quá khó khăn.
Lão Mã cười giễu cợt một tiếng nói:
- phái Côn Luân kia là một trong những danh môn cao nhất trong Chân tiên minh. Tuy giờ không phải lúc thịnh vượng như ngày xưa nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa, nói thế nào thì một môn phái rác rưởi như Thiên Thu môn cũng không thể so sánh được. Ngươi có tin một đệ tử Trúc Cơ của phái Côn Luân tới đây, môn chủ Thiên Thu môn cũng phải tự mình ra nghênh đón chiêu đãi không?
Lục Trần cười nói:
- Những lời này của ngươi cũng quá xem thường Thiên Thu môn rồi đấy.
Lão Mã cười lạnh, ra vẻ lão tử rõ ràng xem thường cái môn phái rách nát kia, nhưng lập tức lại ngẩn ra, nhìn Lục Trần nói:
- Đúng rồi, lại nói tiếp, rốt cục tên kia có đạo hạnh gì? Nếu là đệ tử Trúc Cơ thì đó là tinh anh của Côn Luân phái rồi. Cho ngươi một cơ hội tra nghiệm căn cốt dường như cũng miễn cưỡng có lý.
Lục Trần nhíu mày một chút, trầm ngâm một lát mới nói:
- Căn cơ đạo hạnh của Hồng Xuyên rất vững vàng nhưng quả thật đạo hạnh lại không tính là cao, hẳn là đệ tử cảnh giới Luyện khí, còn chưa đột phá tới Cảnh giới Trúc cơ.
Lão Mã lắc đầu nói:
- Như vậy thì không đúng rồi. Danh môn đại phái như Côn Luân phái, đệ tử môn hạ đông như sao. Nếu chỉ là một đệ tử Cảnh giới Luyện khí bình thường thì làm sao lại có tiếng nói như vậy. Trừ phi sau lưng gã có người, à, có một trưởng bối có thân phận cực cao trong tông môn, hoặc có một sư phụ đức cao vọng trọng đi?
Lục Trần suy nghĩ một chút, lập tức cười nói:
- Có vẻ như thế thật. Trừ cơ hội này ra gã còn nói, cho dù ta không có căn cốt thiên tư cũng bảo đảm ta có thể làm một đệ tử tạp dịch tại phái Côn Luân. Đây là chuyện tuyệt đối phải có quan hệ trong phái Côn Luân mới dám nói đấy.
- Chát!
Lão Mã đột nhiên vỗ bàn, nét mặt tức giận bất bình, cả giận nói:
- Ghê tởm! Cho tới bây giờ đều là đám người các ngươi thứ nhất quan hệ, thứ nhì tiền tệ, mới khiến cho anh tài tuấn kiệt không có chỗ dựa như ta phải buồn bực bất đắc chí đó!
Lục Trần ho khan một tiếng, nhắc nhở lão:
- Lão tử còn chưa tới phái Côn Luân đâu, ở đâu ra quan hệ hả.
Lão Mã hừ một tiếng, nhìn hắn một cái nói:
- Dù sao cũng đều là cá mè một lứa cả!
Lục Trần cười ha hả, sau đó lại ngửa đầu uống một chén rượu, mỉm cười nói:
- Dù sao ta cũng không có khả năng đi được.
Lão Mã ngẩn ra, lập tức trên mặt lóe lên vẻ mất tự nhiên, thở dài nói:
- Đáng tiếc thật. Năm đó thiên tư căn cốt của ngươi tốt như vậy, lại bị Hắc Diễm Ma Chú âm ngoan độc ác kia phá hủy toàn bộ rồi.
Lục Trần nhắm mắt lại, sau đó cười cười, đứng dậy đi tới vỗ lên bả vai thật dày của lão Mã, mỉm cười nói:
- Không sao cả. Dù sao thì mười năm qua ta cũng sống cuộc sống phàm nhân, chuyện giờ đã thành quen rồi.
Lão Mã muốn nói lại thôi. Lục Trần lại vươn người một cái, thu hồi khối ngọc bội trên tay lão bỏ vào ngực, sau đó đi về phía cửa, đồng thời vừa cười vừa nói:
- Cả ngày hôm qua mệt tới tận đêm, hôm nay phải đi ngủ bù thôi.
Lão Mã cũng không có ý đứng dậy tiễn, chỉ yên lặng nhìn hắn đi ra khỏi tửu quán rồi từ từ đi xa. Từ xa nhìn lại, cuối cùng vẫn cảm thấy bóng lưng hắn dường như hơi cô đơn.
Khí trời trong lành, không khí trong thôn Thanh Thủy cũng náo nhiệt dần lên. Cô nương Đinh Đương thường thích ngủ nướng hôm nay cũng nổi hứng dậy sớm, trang điểm cẩn thận, dung nhan xinh xắn, đi trên đường trong thôn khiến không biết bao nhiêu ánh mắt quay lại nhìn, có hâm mộ, có mê luyến, có tham lam, có ghen ghét. Chẳng qua nàng cũng không quan tâm.
Những ánh mắt tương tự nàng đã thấy nhiều rồi. Ít nhất trong thôn này nàng cũng không phải sợ hãi. Một ngàn viên linh thạch mặc dù là một số lượng rất lớn nhưng lúc này xem ra cũng không phải là không thể với tới được. Chỉ cần may mắn, được tiên trưởng của Thiên Thu môn ưu ái thu làm môn hạ, hừ hừ! Lúc đó đám nam nhân thối trong thôn này, đám sâu bọ đáng thương, keo kiệt vô cùng nhưng lại hết lần này đến lần khác muốn dùng ánh mắt lột sạch quần áo của mình kia, còn cả đám nữ nhân ghen ghét hư tình giả ý kia đều sẽ là con kiến hôi dưới chân mình thôi.
Nghĩ tới đây nàng không khỏi cảm thấy nhẹ nhàng hẳn, khóe miệng mỉm cười, nhìn quanh thôn với vẻ khinh miệt, sau đó nghĩ tới cái lúc các ngươi sẽ phải quỳ xuống đất cầu xin ta. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không độ hóa đám người các ngươi. À, Lý công tử bên kia bờ suối không tồi, nhìn còn thuận mắt. Đến lúc đó có thể độ hóa gã một chút. Còn nữa… Cái tên Lục Trần kia, mặc dù hèn mọn háo sắc, bỉ ổi tùy tiện, mỗi ngày gặp mặt đều cười ăn đậu hủ, chiếm lợi của ta nhưng thật ra miễn cưỡng cũng có thể tính là không tồi. Đến lúc đó độ hóa hắn một chút cũng được.
Tâm trạng Đinh Đương đang rất tốt, đột nhiên trước mắt sáng ngời, thấy Lục Trần vừa lúc đang đi tới trên đường đằng trước. Nàng ngừng bước theo tiềm thức, sau đó giơ tay vẫy vẫy hắn, thầm nghĩ tên đàn ông thối này, hôm nay tâm trạng bổn cô nương tốt, nhanh tới nói mấy câu truyện cười, sau đó ta sẽ quyết định độ hóa ngươi rồi.
Ai ngờ hình như hôm nay Lục Trần hơi tâm trạng, hai mắt vẫn nhìn về phía trước, thầm nghĩ một mình đi qua hết đoạn đường, dĩ nhiên không chú ý tới Đinh Đương đang bắt chuyện, cứ như vậy đi ngang qua nàng.
Đinh Đương ngẩn ra một chút, nhất thời trong lòng thầm tức giận, oán hận nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lục Trần, cắn răng nghĩ thầm, tên đàn ông thối này quả nhiên là bùn nhão không đắp nổi tường. Sau này chờ cô nương ta đắc đạo thành tiên rồi, cho dù ngươi có tới cầu xin ta thế nào, quỳ gối trước mặt ta, ta cũng sẽ không độ hóa ngươi.
Nàng quay đầu hất cằm, giống như một con Khổng Tước kiêu ngạo, không thèm nhìn Lục Trần cái nào nữa nhưng lại thấy bên bờ kia suối Thanh Thủy, giữa đám nữ tử vây quanh, một nam tử anh tuấn đang đứng mỉm cười, không phải Lý Quý công tử thì còn là ai nữa?
Trái tim Đinh Đương đập mạnh, cũng chẳng thèm để ý tới Lục Trần nữa, một tay nắm váy, vội vã đi về phía bờ bên kia suối Thanh Thủy.
…
3/10
Mà Lục Trần đi trên đường đá đương nhiên cũng không biết chỉ trong nháy mắt vừa rồi, dưới tình huống không hề hay biết, khi hắn còn chưa làm gì, hình tượng có thể bồi dưỡng của hắn trong trái tim của một nữ tử “tương lai có thể thành tiên” đã bị sụp đổ. Chẳng qua nếu hắn có biết thì giờ phút này cũng chỉ biết cười khổ không thôi.
Một mình hắn bình tĩnh đi trên đường đá, đi qua cây hòe lớn kia, nhìn thoáng qua lão Dư đang câu cá ở đó, rời khỏi đám người náo nhiệt phía sau, từ từ tiến về phía chân núi lạnh lẽo, có một gian nhà cỏ cô độc kia.
Hắn mở cửa, đi vào rồi đóng cửa. Chỉ trong và ngoài cánh cửa mà giống như hai thế giới vậy.
Một nhánh cỏ không đáng để ý rơi từ trên không trung xuống, xuống trước mặt hắn, chậm rãi rơi xuống mặt đất. Lục Trần nhìn nhánh cỏ nọ, trong mắt chậm rãi lộ ra một tia mệt mỏi, sau đó đi về phía chiếc giường, nằm xuống.
Hắn nằm lẳng lặng, một lát sau nhắm hai mắt lại.
Trước mắt tối sầm lại nhưng lập tức có ánh sáng hiện lên, giống như thấy núi cao trùng điệp, lại thấy trăm ngàn dòng sông lớn. Ở nơi xa xôi là một vùng mênh mông, hình như là một vùng biển cả. Đủ loại ảo giác đều là do thần niệm của hắn đắm chìm trong bên trong cơ thể. Đối với đại đa số phàm nhân mà nói, đây cũng là một loại bản lĩnh rất kỳ dị và thần kỳ, là thần thông đạo pháp chỉ có các tu sĩ đã tu luyện tiên đạo mới có được. Bởi vì thần niệm có thể nhìn thấy kinh mạch, khí hải bản thân , quan sát tình huống trong cơ thể, nhờ đó thấy được Ngũ hành thần bàn trong Khí hải mà tuyệt đại đa số phàm nhân luôn tâm niệm. Nói cách khác, không cần có loại pháp bảo như giám tiên kính cũng có thể xem xét mình có căn cốt tu luyện hay không.
Chẳng qua đây cũng là một kiểu ngụy biện. Bởi đầu tiên thần niệm này chỉ có tu sĩ đã tu luyện tiên pháp đạo thuật mới có. Nhưng người chưa tu luyện, không có loại thần niệm này thì cũng không thể nhìn thấy thiên tư bản thân. Cho nên phàm nhân vất vả cả đời, tích góp vô số linh thach cũng chỉ là vì một cơ hội đáng thương như vậy thôi.
Đôi mắt trong u minh lướt qua sông núi, bay về phía trước, rất nhanh liền tới vùng biển rộng kia. Trên đường tu hành, nơi này chính là Khí hải biến thành, là gốc rễ của việc tu luyện. Phàm là tu sĩ, trong Khí hải liền có Ngũ hành thần bàn, bên trên có thần trụ chiếm phương vị ngũ hành của Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Cho dù là ai muốn tu hành cũng đều ít nhất phải có một trụ.
Có hỏa trụ thì tu luyện công pháp hệ hỏa, có thủy trụ thì tu luyện đạo thuật hệ thủy. Có bao nhiêu thần trụ ngũ hành là phạm vi tu luyện đạo pháp có thể mở rộng theo. Đây là đạo lý căn bản trong giới Tu chân của Nhân tộc ngàn vạn năm qua.
Về phần thiên tư căn cốt cao thấp, mạnh yếu đều nằm ở ánh sáng của Ngũ hành thần trụ, không ai giống ai, ngày sau sẽ nói tiếp.
Mà giờ phút này Lục Trần đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy gió thổi mây đi, tất cả tan biến, chỉ còn lại sâu trong Khí hải từ từ có một vật dâng lên, bất ngờ đúng là một khối Ngũ hành thần bàn.
Nhưng khác với người khác có thần quang chói mắt, thần bàn trong cơ thể hắn cháy đen, nhiều chỗ rách nát tan vỡ, trên thần bàn bất ngờ không có một cây thần trụ nào. Tại đó có một số vết rách và khe hở không gian đáng sợ, hài cốt của thần trụ đã sụp đổ. Vẫn còn có thể chứng kiến được một vùng lửa vô danh đang thiêu đốt, bùng cháy, giống như ác quỷ trong địa ngục, vô cùng hung ác theo dõi hắn, dùng nguyền rủa độc ác nhất thiêu đốt hồn phách hắn, vĩnh viễn không ngừng!
Ánh mắt hắn hờ hững, chỉ nhìn thần bàn xa xa toàn vết thương, còn cả ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt trên thần bàn tượng trưng cho tất cả căn cơ tu luyện.
Ngọn lửa màu đen kia lấy hồn phách làm củi, giống như giằng co với hắn trọn đời, không chết không ngừng!
Cuộc sống cứ thế qua đi. Thế sự vẫn như mặt nước Long Hồ, hình như luôn không có sóng gợn. Mọi chuyện vẫn luôn nằm trong dự liệu, không có gì bất thường xảy ra. Thoạt nhìn hết thảy như vẫn bình tĩnh.
Đại khái có một chút biến hóa duy nhất là Lý Quý mới tới kia. Càng ngày y càng được các thiếu nữ trong thôn này yêu thích. Tranh của y thật sự rất đẹp, nhất là tranh thiếu nữ càng nhìn càng sống động, thậm chí cho người ta cảm thấy còn đẹp hơn người thật một chút.
Hơn nữa bản thân y cũng rất tuấn tú!
Đứng trên núi, gió lặng lẽ thổi qua thân thể bọn họ. Lúc ngửa đầu nhìn trời liền phát hiện ra trăng đêm nay rất sáng. Hai người bọn họ nhìn nhau, đồng thời thở phào một hơi.
Lục Trần cười nói:
- May mắn của chúng ta không tồi nhỉ.
Hồng Xuyên liên tục gật đầu nói:
- Đúng vậy đúng vậy. Không ngờ có thể đi ra được.
Lục Trần nhìn quanh một chút, phát hiện từ miệng hang nhìn lại thì chỉ là một khe núi bị cây rừng che dấu mà thôi, ngày thường nhìn hơi tối tăm, nếu không tiến vào thì căn bản không ngờ bên trong sâu đến thế. Loại khe núi thế này trên Trà Sơn nhiều không đếm xuể, người bình thường ai mà đi phân biệt. Nhưng không ngờ phía sau khe núi này là có một con đường thiên nhiên xuyên qua lòng núi, đi thẳng tới huyệt động trên vách núi thăm thẳm kia.
Lục Trần nhớ rõ địa thế quanh cửa động này, một lát sau liền cười nói với Hồng Xuyên:
- Cho dù là thế nào thì cuối cùng chúng ta cũng đã thoát hiểm rồi, nên trở về thôi chứ?
Hồng Xuyên gật đầu, lập tức mặt lộ vẻ bất ngờ, nói:
- Lục huynh, có thể phiền ngươi thêm một chút không? Cái lưới có con chim én ta đuổi bắt kia đã bị rơi trên mặt đất trong khe núi rồi, cần phải đi tới lấy về.
Lục Trần cười gật đầu nói:
- Đi thôi.
Hai người liền quay đầu leo lên Trà Sơn. Thực ra thường ngày không có mấy người đi đến khu vực này, rừng núi đầy bụi gai rậm rạp, nham thạch cũng hiểm trở không có đường đi. Cho nên hai người đi lên khó khăn hơn lúc lên núi trước kia rất nhiều. Chẳng qua may mà hai người đều còn trẻ tuổi khỏe khoắn, dùng cả tay và chân mới leo lên được.
Khoảng chừng sau nửa canh giờ, bọn họ lại trở về trên vách núi kia. Hồng Xuyên liếc một cái liền thấy trên mặt đất gần vách núi quả nhiên có tấm lưới, thỉnh thoảng lại nhúc nhích vài cái, rõ ràng là con chim én vừa bị bắt vẫn còn ở bên trong.
Hồng Xuyên vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy tới nhặt lên, sau đó cùng Lục Trần lùi xa vách núi này một chút, kiểm tra con chim én trong lưới, không lâu sau lấy được bốn chiếc lông vũ hoàn hảo.
Tổng cộng với chín mươi tám chiếc lông vũ gã tìm được trước đó, nhiệm vụ chuyến đi này đã hoàn thành rồi, thậm chí còn hoàn thành vượt mức hai chiếc.
Hồng Xuyên thở phào một hơi. Lục Trần đứng bên cạnh cười cười vỗ vỗ bờ vai gã nói:
- Chúc mừng nhé.
Hồng Xuyên quay đầu, nói thành khẩn:
- Lần này lại đây được Lục huynh giúp nhiều lần, tại hạ thật sự vô cùng cảm kích.
Lục Trần phất phất tay, cười nói:
- Chỉ là chuyện đơn giản. Đi thôi, nếu làm tốt rồi thì chúng ta trở về.
Vừa nói gã vừa dẫn đầu trở về. Giờ phút này mặc dù đã đêm khuya nhưng ánh trăng sáng ngời, có thể thấy được đại khái đường đi trên Trà Sơn. Hơn nữa Lục Trần hết sức quen thuộc nơi này, cho nên dọc đường hai người không còn gặp nguy hiểm khó khăn gì nữa, cứ như vậy an toàn đi xuống núi, về tới gian nhà cũ của Lục Trần.
Sau đó hai người đều ngủ một giấc, đêm không có chuyện gì, đảo mắt liền tới ngày hôm sau.
Khi ánh bình minh xuất hiện, mặt trời xua tan giá rét trong đêm, trong đường thôn Thanh Thủy xa xa truyền tới tiếng gà gáy chó sủa, vài làn khói lượn lờ bay lên, lộ vẻ yên bình. Bên ngoài căn nhà nhỏ dưới chân núi Trà, Lục Trần dẫn Hồng Xuyên đã chuẩn bị hành lý ra, đồng thời hỏi gã:
- Hồng huynh đệ, thật sự không cần vật gì khác sao? Những thứ trước ngươi mang tới rơi xuống nước còn chưa tìm mà.
Hồng Xuyên lắc đầu nói:
- Đó đều là vật ngoài thân cả, không có gì đáng ngại.
Dứt lời gã nghiêm sắc mặt, nhìn Lục Trần nói:
- Lục huynh, phẩm tính của ngươi rất cao, thật sự là người đầu tiên Hồng Xuyên ta gặp được trong đời. Ngày xưa gia sư thường dạy bảo ta, người trong thiên hạ tốt xấu khó phân nhưng không thể dùng đạo hạnh để bình phán. Hôm nay xem ra mới biết là chí lý.
Lục Trần bật cười nói:
- Hồng huynh đệ, những lời này ngươi nói đúng là làm ta xấu hổ chết mất. Chẳng qua chỉ là giúp chút chuyện mà thôi, không cần để trong lòng.
Hồng Xuyên lắc đầu nói:
- Cũng không phải! Việc này đối với ta không phải chuyện nhỏ. Mà cho dù chuyện có nhỏ nhưng Lục huynh thấy việc nghĩa liền làm, trượng nghĩa tương trợ cũng là chuyện người thường khó làm được. Đêm qua trước khi ta ngủ từng tự hỏi bản thân, nếu ta là Lục huynh thì liệu có thể làm được như thế không. Suy nghĩ dù muốn làm nhưng lại không dám nói một tiếng như chém đinh chặt sắt là “được”, thật sự là đáng xấu hổ mà…
Lục Trần ngẩn ra một chút, nụ cười trên mặt đã không còn, ánh mắt nhìn Hồng Xuyên lại có vài phần kính trọng hiếm thấy, nói:
- Hồng huynh đệ, ngươi đối với mình rất nghiêm khắc rồi.
Hồng Xuyên cười cười nhìn Lục Trần nói:
- Lục huynh, lần này ngươi có đại ân với ta, hơn nữa chuyện bất ngờ xảy ra tối qua trên núi, ngươi lại còn cứu ta một mạng. Đại ân này tại hạ thật không biết phải báo đáp thế nào nữa.
Lục Trần cười lắc đầu, định nói gì thì Hồng Xuyên lại nói tiếp:
- Lục huynh, ta lớn mật hỏi nhiều một câu, ngươi ở trong đường thôn Thanh Thủy này nhiều năm như vậy, có phải là để một ngày tìm cơ hội tới Thiên Thu môn kia kiểm tra căn cốt thiên tư, xem có cơ hội tu tiên luyện đạo không?
Lục Trần hơi nhíu mày, trong mắt có ánh sáng lóe lên nhưng lập tức trở lại bình thường, trầm ngâm một tiếng liền mỉm cười nói:
- Cũng đúng. Ngươi thấy người trong thôn này có ai không thế đâu?
Hồng Xuyên gật đầu, im lặng một lát liền gỡ một khối ngọc bội trên chuôi trường kiếm phía sau lưng xuống, đưa cho Lục Trần.
Lục Trần ngẩn ra, đưa tay tiếp nhận khối ngọc bội nọ, chỉ cảm thấy cầm vào mát lạnh. Ngọc bội này rất trong trẻo, ánh sáng dịu dàng, trên cũng không có chữ viết, chỉ khắc một hình vẽ sông ngòi.
- Đây là…
Lục Trần ngẩng đầu nhìn Hồng Xuyên hỏi, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Hồng Xuyên hít sâu một hơi, lẫm liệt nói:
- Lục huynh, khối ngọc bội này là tín vật của ta. Ngươi nhận lấy đi. Dù không biết ngày sau còn cơ duyên gặp gỡ ngươi hay không nhưng nếu không được như ý thì có thể cầm vật ấy tới nói Côn Luân tìm ta. Chuyện khác ta không dám nói nhưng chắc chắn ta có thể giúp ngươi có cơ hội kiểm nghiệm thiên tư căn cốt một lần. Nếu may mắn, người có mang căn cốt tu tiên thì có thể vào làm môn hạ Côn Luân ta. Nếu không có thiên tư cơ duyên thì ta cũng sẽ bảo vệ ngươi làm đệ tử tạp dịch tại Côn Luân, không dám nói tiền đồ thế nào nhưng hẳn vẫn tốt hơn ngày thường của ngươi một chút.
Lục Trần hơi giật mình, nét mặt lộ vài phần kinh ngạc, lập tức ánh mắt chớp động như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt thay đổi vài lần, sau đó một lúc lâu mới gật đầu trịnh trọng nói:
- Không ngờ được Hồng huynh đệ ngươi lại khẳng khái trọng nghĩa như vậy. Ta đã rõ rồi. Ta sẽ nhận phần lễ vật này.
Hồng Xuyên cười ha hả, chắp tay với Lục Trần, cũng không nói nhiều thêm mà xoay người bước đi, rất nhanh liền xuống chân núi, càng đi càng xa trên con đường đá xanh bên dòng suối Thanh Thủy kia, thoáng cái bóng dáng liền biến mất trong vùng trúc xanh và hoa đào rậm rạp.
Lục Trần đứng trước nhà cỏ ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút. Chỉ thấy trên bầu trời xanh ngắt, phẳng lặng trong lành. Không biết vì sao, khóe miệng hắn cũng chầm chậm lộ một nụ cười mỉm.
…
3/ 9
- Một cơ hội vào phái Côn Luân tu đạo sao?
Trong tửu quán nhỏ, lão Mã mập mạp đang ngồi tại cái bàn dựa vào cửa sổ, ngón tay nhìn qua hơi thô ngắn đang vuốt ve miếng ngọc bội nọ, sờ soạng trong chốc lát, nét mặt mang theo vài phần cổ quái nhìn Lục Trần rồi hỏi.
Lục Trần ngồi đối diện lão ngửa đầu uống một chén rượu, sau đó nhún nhún vai nói:
- Ít nhất là gã nói như vậy.
Lão Mã hừ một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lục Trần nói:
- Ngươi đừng có giả ngu trước mặt ta. Ta cũng không tin ngươi nghe không hiểu điều kỳ hoặc trong mấy câu nói đó.
Lục Trần cười cười nhưng lại không nói gì.
Lão Mã cũng không để ý tới gã, tự hỏi tự nói tiếp:
- Trên đời này đều có chung đạo lý. Ngươi nhìn người trong đường thôn Thanh Thủy này, vì một cơ hội hư vô mờ mịt mà thường thường đều phải khổ cực hơn nửa đời người. Như vậy loại cơ hội này có thể dễ dàng bắt được sao?
Lục Trần nói:
- Có lẽ bản thân Hồng Xuyên là đệ tử danh môn cho nên một cơ hội kiểm tra căn cốt đối với gã mà nói cũng không tính là quá khó khăn.
Lão Mã cười giễu cợt một tiếng nói:
- phái Côn Luân kia là một trong những danh môn cao nhất trong Chân tiên minh. Tuy giờ không phải lúc thịnh vượng như ngày xưa nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa, nói thế nào thì một môn phái rác rưởi như Thiên Thu môn cũng không thể so sánh được. Ngươi có tin một đệ tử Trúc Cơ của phái Côn Luân tới đây, môn chủ Thiên Thu môn cũng phải tự mình ra nghênh đón chiêu đãi không?
Lục Trần cười nói:
- Những lời này của ngươi cũng quá xem thường Thiên Thu môn rồi đấy.
Lão Mã cười lạnh, ra vẻ lão tử rõ ràng xem thường cái môn phái rách nát kia, nhưng lập tức lại ngẩn ra, nhìn Lục Trần nói:
- Đúng rồi, lại nói tiếp, rốt cục tên kia có đạo hạnh gì? Nếu là đệ tử Trúc Cơ thì đó là tinh anh của Côn Luân phái rồi. Cho ngươi một cơ hội tra nghiệm căn cốt dường như cũng miễn cưỡng có lý.
Lục Trần nhíu mày một chút, trầm ngâm một lát mới nói:
- Căn cơ đạo hạnh của Hồng Xuyên rất vững vàng nhưng quả thật đạo hạnh lại không tính là cao, hẳn là đệ tử cảnh giới Luyện khí, còn chưa đột phá tới Cảnh giới Trúc cơ.
Lão Mã lắc đầu nói:
- Như vậy thì không đúng rồi. Danh môn đại phái như Côn Luân phái, đệ tử môn hạ đông như sao. Nếu chỉ là một đệ tử Cảnh giới Luyện khí bình thường thì làm sao lại có tiếng nói như vậy. Trừ phi sau lưng gã có người, à, có một trưởng bối có thân phận cực cao trong tông môn, hoặc có một sư phụ đức cao vọng trọng đi?
Lục Trần suy nghĩ một chút, lập tức cười nói:
- Có vẻ như thế thật. Trừ cơ hội này ra gã còn nói, cho dù ta không có căn cốt thiên tư cũng bảo đảm ta có thể làm một đệ tử tạp dịch tại phái Côn Luân. Đây là chuyện tuyệt đối phải có quan hệ trong phái Côn Luân mới dám nói đấy.
- Chát!
Lão Mã đột nhiên vỗ bàn, nét mặt tức giận bất bình, cả giận nói:
- Ghê tởm! Cho tới bây giờ đều là đám người các ngươi thứ nhất quan hệ, thứ nhì tiền tệ, mới khiến cho anh tài tuấn kiệt không có chỗ dựa như ta phải buồn bực bất đắc chí đó!
Lục Trần ho khan một tiếng, nhắc nhở lão:
- Lão tử còn chưa tới phái Côn Luân đâu, ở đâu ra quan hệ hả.
Lão Mã hừ một tiếng, nhìn hắn một cái nói:
- Dù sao cũng đều là cá mè một lứa cả!
Lục Trần cười ha hả, sau đó lại ngửa đầu uống một chén rượu, mỉm cười nói:
- Dù sao ta cũng không có khả năng đi được.
Lão Mã ngẩn ra, lập tức trên mặt lóe lên vẻ mất tự nhiên, thở dài nói:
- Đáng tiếc thật. Năm đó thiên tư căn cốt của ngươi tốt như vậy, lại bị Hắc Diễm Ma Chú âm ngoan độc ác kia phá hủy toàn bộ rồi.
Lục Trần nhắm mắt lại, sau đó cười cười, đứng dậy đi tới vỗ lên bả vai thật dày của lão Mã, mỉm cười nói:
- Không sao cả. Dù sao thì mười năm qua ta cũng sống cuộc sống phàm nhân, chuyện giờ đã thành quen rồi.
Lão Mã muốn nói lại thôi. Lục Trần lại vươn người một cái, thu hồi khối ngọc bội trên tay lão bỏ vào ngực, sau đó đi về phía cửa, đồng thời vừa cười vừa nói:
- Cả ngày hôm qua mệt tới tận đêm, hôm nay phải đi ngủ bù thôi.
Lão Mã cũng không có ý đứng dậy tiễn, chỉ yên lặng nhìn hắn đi ra khỏi tửu quán rồi từ từ đi xa. Từ xa nhìn lại, cuối cùng vẫn cảm thấy bóng lưng hắn dường như hơi cô đơn.
Khí trời trong lành, không khí trong thôn Thanh Thủy cũng náo nhiệt dần lên. Cô nương Đinh Đương thường thích ngủ nướng hôm nay cũng nổi hứng dậy sớm, trang điểm cẩn thận, dung nhan xinh xắn, đi trên đường trong thôn khiến không biết bao nhiêu ánh mắt quay lại nhìn, có hâm mộ, có mê luyến, có tham lam, có ghen ghét. Chẳng qua nàng cũng không quan tâm.
Những ánh mắt tương tự nàng đã thấy nhiều rồi. Ít nhất trong thôn này nàng cũng không phải sợ hãi. Một ngàn viên linh thạch mặc dù là một số lượng rất lớn nhưng lúc này xem ra cũng không phải là không thể với tới được. Chỉ cần may mắn, được tiên trưởng của Thiên Thu môn ưu ái thu làm môn hạ, hừ hừ! Lúc đó đám nam nhân thối trong thôn này, đám sâu bọ đáng thương, keo kiệt vô cùng nhưng lại hết lần này đến lần khác muốn dùng ánh mắt lột sạch quần áo của mình kia, còn cả đám nữ nhân ghen ghét hư tình giả ý kia đều sẽ là con kiến hôi dưới chân mình thôi.
Nghĩ tới đây nàng không khỏi cảm thấy nhẹ nhàng hẳn, khóe miệng mỉm cười, nhìn quanh thôn với vẻ khinh miệt, sau đó nghĩ tới cái lúc các ngươi sẽ phải quỳ xuống đất cầu xin ta. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không độ hóa đám người các ngươi. À, Lý công tử bên kia bờ suối không tồi, nhìn còn thuận mắt. Đến lúc đó có thể độ hóa gã một chút. Còn nữa… Cái tên Lục Trần kia, mặc dù hèn mọn háo sắc, bỉ ổi tùy tiện, mỗi ngày gặp mặt đều cười ăn đậu hủ, chiếm lợi của ta nhưng thật ra miễn cưỡng cũng có thể tính là không tồi. Đến lúc đó độ hóa hắn một chút cũng được.
Tâm trạng Đinh Đương đang rất tốt, đột nhiên trước mắt sáng ngời, thấy Lục Trần vừa lúc đang đi tới trên đường đằng trước. Nàng ngừng bước theo tiềm thức, sau đó giơ tay vẫy vẫy hắn, thầm nghĩ tên đàn ông thối này, hôm nay tâm trạng bổn cô nương tốt, nhanh tới nói mấy câu truyện cười, sau đó ta sẽ quyết định độ hóa ngươi rồi.
Ai ngờ hình như hôm nay Lục Trần hơi tâm trạng, hai mắt vẫn nhìn về phía trước, thầm nghĩ một mình đi qua hết đoạn đường, dĩ nhiên không chú ý tới Đinh Đương đang bắt chuyện, cứ như vậy đi ngang qua nàng.
Đinh Đương ngẩn ra một chút, nhất thời trong lòng thầm tức giận, oán hận nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lục Trần, cắn răng nghĩ thầm, tên đàn ông thối này quả nhiên là bùn nhão không đắp nổi tường. Sau này chờ cô nương ta đắc đạo thành tiên rồi, cho dù ngươi có tới cầu xin ta thế nào, quỳ gối trước mặt ta, ta cũng sẽ không độ hóa ngươi.
Nàng quay đầu hất cằm, giống như một con Khổng Tước kiêu ngạo, không thèm nhìn Lục Trần cái nào nữa nhưng lại thấy bên bờ kia suối Thanh Thủy, giữa đám nữ tử vây quanh, một nam tử anh tuấn đang đứng mỉm cười, không phải Lý Quý công tử thì còn là ai nữa?
Trái tim Đinh Đương đập mạnh, cũng chẳng thèm để ý tới Lục Trần nữa, một tay nắm váy, vội vã đi về phía bờ bên kia suối Thanh Thủy.
…
3/10
Mà Lục Trần đi trên đường đá đương nhiên cũng không biết chỉ trong nháy mắt vừa rồi, dưới tình huống không hề hay biết, khi hắn còn chưa làm gì, hình tượng có thể bồi dưỡng của hắn trong trái tim của một nữ tử “tương lai có thể thành tiên” đã bị sụp đổ. Chẳng qua nếu hắn có biết thì giờ phút này cũng chỉ biết cười khổ không thôi.
Một mình hắn bình tĩnh đi trên đường đá, đi qua cây hòe lớn kia, nhìn thoáng qua lão Dư đang câu cá ở đó, rời khỏi đám người náo nhiệt phía sau, từ từ tiến về phía chân núi lạnh lẽo, có một gian nhà cỏ cô độc kia.
Hắn mở cửa, đi vào rồi đóng cửa. Chỉ trong và ngoài cánh cửa mà giống như hai thế giới vậy.
Một nhánh cỏ không đáng để ý rơi từ trên không trung xuống, xuống trước mặt hắn, chậm rãi rơi xuống mặt đất. Lục Trần nhìn nhánh cỏ nọ, trong mắt chậm rãi lộ ra một tia mệt mỏi, sau đó đi về phía chiếc giường, nằm xuống.
Hắn nằm lẳng lặng, một lát sau nhắm hai mắt lại.
Trước mắt tối sầm lại nhưng lập tức có ánh sáng hiện lên, giống như thấy núi cao trùng điệp, lại thấy trăm ngàn dòng sông lớn. Ở nơi xa xôi là một vùng mênh mông, hình như là một vùng biển cả. Đủ loại ảo giác đều là do thần niệm của hắn đắm chìm trong bên trong cơ thể. Đối với đại đa số phàm nhân mà nói, đây cũng là một loại bản lĩnh rất kỳ dị và thần kỳ, là thần thông đạo pháp chỉ có các tu sĩ đã tu luyện tiên đạo mới có được. Bởi vì thần niệm có thể nhìn thấy kinh mạch, khí hải bản thân , quan sát tình huống trong cơ thể, nhờ đó thấy được Ngũ hành thần bàn trong Khí hải mà tuyệt đại đa số phàm nhân luôn tâm niệm. Nói cách khác, không cần có loại pháp bảo như giám tiên kính cũng có thể xem xét mình có căn cốt tu luyện hay không.
Chẳng qua đây cũng là một kiểu ngụy biện. Bởi đầu tiên thần niệm này chỉ có tu sĩ đã tu luyện tiên pháp đạo thuật mới có. Nhưng người chưa tu luyện, không có loại thần niệm này thì cũng không thể nhìn thấy thiên tư bản thân. Cho nên phàm nhân vất vả cả đời, tích góp vô số linh thach cũng chỉ là vì một cơ hội đáng thương như vậy thôi.
Đôi mắt trong u minh lướt qua sông núi, bay về phía trước, rất nhanh liền tới vùng biển rộng kia. Trên đường tu hành, nơi này chính là Khí hải biến thành, là gốc rễ của việc tu luyện. Phàm là tu sĩ, trong Khí hải liền có Ngũ hành thần bàn, bên trên có thần trụ chiếm phương vị ngũ hành của Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Cho dù là ai muốn tu hành cũng đều ít nhất phải có một trụ.
Có hỏa trụ thì tu luyện công pháp hệ hỏa, có thủy trụ thì tu luyện đạo thuật hệ thủy. Có bao nhiêu thần trụ ngũ hành là phạm vi tu luyện đạo pháp có thể mở rộng theo. Đây là đạo lý căn bản trong giới Tu chân của Nhân tộc ngàn vạn năm qua.
Về phần thiên tư căn cốt cao thấp, mạnh yếu đều nằm ở ánh sáng của Ngũ hành thần trụ, không ai giống ai, ngày sau sẽ nói tiếp.
Mà giờ phút này Lục Trần đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy gió thổi mây đi, tất cả tan biến, chỉ còn lại sâu trong Khí hải từ từ có một vật dâng lên, bất ngờ đúng là một khối Ngũ hành thần bàn.
Nhưng khác với người khác có thần quang chói mắt, thần bàn trong cơ thể hắn cháy đen, nhiều chỗ rách nát tan vỡ, trên thần bàn bất ngờ không có một cây thần trụ nào. Tại đó có một số vết rách và khe hở không gian đáng sợ, hài cốt của thần trụ đã sụp đổ. Vẫn còn có thể chứng kiến được một vùng lửa vô danh đang thiêu đốt, bùng cháy, giống như ác quỷ trong địa ngục, vô cùng hung ác theo dõi hắn, dùng nguyền rủa độc ác nhất thiêu đốt hồn phách hắn, vĩnh viễn không ngừng!
Ánh mắt hắn hờ hững, chỉ nhìn thần bàn xa xa toàn vết thương, còn cả ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt trên thần bàn tượng trưng cho tất cả căn cơ tu luyện.
Ngọn lửa màu đen kia lấy hồn phách làm củi, giống như giằng co với hắn trọn đời, không chết không ngừng!
Cuộc sống cứ thế qua đi. Thế sự vẫn như mặt nước Long Hồ, hình như luôn không có sóng gợn. Mọi chuyện vẫn luôn nằm trong dự liệu, không có gì bất thường xảy ra. Thoạt nhìn hết thảy như vẫn bình tĩnh.
Đại khái có một chút biến hóa duy nhất là Lý Quý mới tới kia. Càng ngày y càng được các thiếu nữ trong thôn này yêu thích. Tranh của y thật sự rất đẹp, nhất là tranh thiếu nữ càng nhìn càng sống động, thậm chí cho người ta cảm thấy còn đẹp hơn người thật một chút.
Hơn nữa bản thân y cũng rất tuấn tú!
Bạn cần đăng nhập để bình luận