Thiên Ảnh
Chương 186: Gia chủ Tô gia
Lão Mã ngẩn ra một chút, nói:
- Đấy là thứ gì, ngươi nói cẩn thận một chút xem.
Lục Trần liền miêu tả cẩn thận lại dáng vẻ của con quái trùng ba mắt tối hôm trước mình gặp cho lão Mã, nhưng lại như quên không nhắc tới trận kích đấu ngắn ngủi nhưng kinh tâm động phách lúc đó.
Lão Mã nghe xong cũng nhíu mày, trầm tư rồi lắc đầu nói:
- Thật đúng là trước kia ta chưa từng nghe nói tới hung vật cổ quái đó. Như vậy đi, sau đây ta sẽ tra giúp ngươi một chút.
Lục Trần biết ngoài việc tin tức linh thông, lão Mã còn có rất nhiều đường thu thập tin. Nhiều năm qua như vậy, với thứ khác không nói như hắn vẫn rất tin tưởng tới không lay chuyển được về phương diện này của lão Mã. Lục Trần lập tức gật đầu nói:
- Tốt.
Lão Mã trầm ngâm một lát, đột nhiên nét mặt lộ vẻ hồ nghi, nhìn Lục Trần nói:
- Kỳ quái thật! Hung vật tàn bạo như vậy, khó trách sẽ hại chết không biết bao nhiêu người, làm sao có thể xuất hiện ở địa phương như núi Côn Luân được chứ?
Lục Trần cũng gật đầu nói:
- Không sai. Tối hôm qua ta cũng nghĩ như vậy đó, đúng là trăm điều khó giải. Hơn nữa ta lên núi cũng lâu như vậy, trước sau chưa bao giờ nghe nói tới loại hung vật này, hoàn toàn không có bất cứ tin tức gì. Chẳng lẽ mới vừa đột nhiên xuất hiện sao?
Sắc mặt lão Mã đột nhiên trầm xuống, hạ giọng nói nhỏ:
- Có thật là trùng hợp như vậy không? Hay có người đang theo dõi ngươi rồi…
Lục Trần cũng trầm mặc. Sau một lúc lâu hắn mới nói:
- Hẳn là không phải. Lúc này hơi không hài lòng với ta nhiều lắm chỉ có Tô gia. Nhưng Tô Thanh Ngọc còn ở đó, bọn họ cũng không dám làm xằng bậy, càng không cần nói chuyện Tô Thiên Hà đã tự mình tới đài Phi Nhạn một lần, nói rõ muốn hòa hoãn quan hệ cha con. Trước hoàn cảnh này, bọn họ sẽ không làm xằng bậy đâu.
Lão Mã chậm rãi gật đầu nói:
- Ngươi nói cũng có lý. Chẳng qua ta vẫn cảm thấy gần đây trên núi Côn Luân có chút dòng chảy ngầm bắt đầu khởi động, chính ngươi phải cẩn thận một chút.
Lục Trần ừ một tiếng, lập tức nhìn lão nói:
- Dòng chảy ngầm bắt đầu khởi động là có ý gì? Lão nói rõ ràng một chút, chẳng lẽ gần đây lão nghe ngóng được tin gì?
Lão Mã chần chừ một chút rồi nói:
- Trước đó quả thật ta có nghe được chút tin tức, nói là trong phái Côn Luân có người, à, chuẩn xác mà nói là ở lớp chân nhân Nguyên Anh kia có người có bất mãn với đương kim chưởng môn Nhàn Nguyệt chân nhân.
Lông mày Lục Trần nhíu lại, thần sắc lộ vẻ nghiêm nghị, nói nhỏ:
- Có thật không?
Lão Mã gật đầu nói:
- Hơn phân nửa là thật.
Lục Trần cũng không hỏi lão Mã rốt cục nghe tin này từ đâu. Nhiều năm qua lại đã khiến hắn biết rõ phải đúng mực trong vấn đề này. Hơn nữa hắn cũng tin tưởng rằng lão Mã đã dám nói tin này với hắn thì chỉ sợ hơn phân nửa đã khẳng định rồi.
Hắn trầm ngâm một chút, đột nhiên nở nụ cười nhưng giọng nói lại hạ thấp:
- Nghi vấn đương kim chưởng môn chân nhân, hơn nữa phía trên Nhàn Nguyệt chân nhân còn có một vị chân quân Hóa Thần tọa trấn, rốt cục là chân nhân Nguyên Anh nào lại lớn mật như vậy? Thế có kết cục tốt không? Theo lý thuyết thì không nên như vậy chứ. Đại nhân vật đã tới cảnh giới đó, làm gì có người nào đơn giản. Đám người đó đều gian trá như cáo mới đúng.
Lão Mã cười nói:
- Theo lý thuyết thì hẳn phải như thế.
Lục Trần nhìn lão, hai mắt đột nhiên sáng lên một chút, khóe miệng nhếch lên, nói:
- Nói như thế nhưng bên trong có đạo lý mới phải. Để ta ngẫm lại xem. Tất cả đạo lý trên đời này đều phải có căn cơ mới nói thông được. Nhưng trên núi Côn Luân, có thể đối mặt với vị Nhàn Nguyệt chân nhân này, kể cả vị Bạch Thần chân quân kia, có tư cách không giảng tới đạo lý, chân nhân Nguyên Anh vẫn không đủ…
Lão Mã cười mà không nói.
Lục Trần lắc đầu, thở dài nói:
- Lão trọc không kiềm chế được rồi à?
Lão Mã nhún nhún vai nói:
- Ta cũng không nghĩ được sâu. Chẳng qua hôm nay đại nhân ở Chân tiên minh nhiều, ít ở bên trong tông môn. Trên núi Côn Luân chỉ có một mình Bạch Thần chân quân, đại khái vẫn phải tìm vài cơ hội để nói năng, lộ vẻ mình còn tồn tại mới đúng.
Lục Trần gật đầu nói:
- Cũng nói thông được rồi. Thảo nào chân nhân Nguyên Anh kia lại dám mở miệng trách cứ, hóa ra là sau lưng có chỗ dựa à. Ừ… Có phải hai vị ở Bách Thảo Đường nói không?
Lão Mã nói:
- Nghe nói có tổng cộng ba bốn người nhưng lớn tiếng nhất hẳn là hai vị chân nhân Thiên Đăng, Minh Châu. Hơn nữa quả thật bọn họ cũng xuất sư nổi danh. Dù sao lần này lấy cớ cũng có liên quan tới Bách Thảo Đường.
Lục Trần ngẩn ra nói:
- Bọn họ lấy cớ gì?
Lão Mã mỉm cười nói:
- Lần trước có yêu nhân Ma giáo ám sát một đệ tử tạp dịch phái Côn Luân, trải qua nhiều ngày truy tra như vậy vẫn không có tin tức. Hiển nhiên trong Bách Thảo Đường phải oán giận vài tiếng rồi. Nói thế thì ngay cả Nhàn Nguyệt chân nhân cũng không thể nói gì được.
Lục Trần im lặng trong chốc lát nói:
- Thủ đoạn tốt lắm!
Ngày đó Tô Thanh Ngọc cùng Lục Trần xuống núi, trên đài Phi Nhạn vắng tanh vắng ngắt, trừ động phủ có cánh cửa đá đóng chặt kia chỉ còn một ngôi nhà gỗ đơn độc, bên trong còn có một con chó đen.
Hiện tại có vẻ A Thổ đã hoàn toàn quen sống trên đài Phi Nhạn, mỗi ngày ngủ dậy đều đi dạo quanh đài Phi Nhạn một lần, giống như một quốc vương dò xét lãnh địa của mình vậy, sau đó thường thường tìm chút gốc cây tiểu một chút.
Vốn nó có thể chạy tới gần cửa đá của động phủ để làm chuyện này nhưng dưới sự cương quyết của Tô Thanh Ngọc, Lục Trần đã dạy dỗ nó mấy lần, A Thổ liền thông minh tránh khỏi khu vực đó. Chẳng qua đôi khi nó nhìn về phía cửa đá, trong ánh mắt vẫn lộ vẻ hơi nuối tiếc.
Trên đài Phi Nhạn yên tĩnh, ngày thường cũng ít người lui tới. Trong núi rừng cũng không có mãnh thú gì, lại có không ít chim tước, ngày thường kêu trong trẻo, rất dễ nghe, cũng khiến nơi này có thêm vài phần tiên khí.
A Thổ đi tuần một vòng liền nằm rạp xuống trước vách núi nọ, ngẩn ngơ nhìn biển mây xa xa.
Trong quá khứ, mỗi khi nhàn hạ A Thổ cũng không phải một mình thế này. Nó thường chạy vào trong núi rừng chơi đùa, trèo non lội suối, tận tình chạy nhảy. Thậm chí lúc đó nó còn thích lên ngọn Cẩu đầu sơn, tìm con trâu xanh lớn kia, đi xem tầng tầng lớp lớp các loại dị thú.
Cuộc sống như vậy giống như mới ở ngày hôm qua. Lúc đó ngày nào A Thổ cũng đều vui sướng và tràn ngập nhiệt tình.
Nhưng hiện tại nó không giống thế nữa rồi.
Hôm nay A Thổ không đi tìm trâu xanh, cũng không lên ngọn Cẩu đầu sơn nữa. Thậm chí nó cũng không tiến vào trong núi rừng nước, nhiều nhất chỉ ở phụ cận đài Phi Nhạn, không chạy đi xa nữa.
Tất cả thay đổi này đều bởi một lần đau đớn tàn nhẫn, khiến nó bị trọng thương, nặng tới mức suýt mất mạng, nặng tới mức trong lòng nó sợ hãi. Từ sau cái đêm đen tối đó, hầu như A Thổ không thể tin tưởng bất cứ ai ngoài Lục Trần. Có lẽ Dịch Hân là một ngoại lệ.
Nó cũng không đi tìm dị thú trong rừng nữa. Bởi sau khi nó khỏi vết thương, trở lại Cẩu đầu sơn, A Thổ phát hiện ánh mắt của đông đảo dị thú nhìn nó đã thay đổi. Tôn trọng từng có biến mất, thay vào đó là trêu tức, khinh thị, trào phúng, hung ác…
Có ai thèm để mắt tới một con chó bị đánh cho người toàn vết thương, đánh tới chỉ còn nửa đoạn đuôi chứ?
Khi nó đi ngang qua, mãnh hổ gào thét với nó, tiên hạc mổ tới, khỉ đu dây túm lấy nửa đoạn đuôi của nó cười điên cuồn. Còn có nhiều loại thú hơn đều lạnh lùng nhìn, mặc cho con chó đen sủa cũng không ai động lòng, ngẫu nhiên ngã trước mặt chúng cũng sẽ tung chân đá đuổi đi.
Trong núi rừng này đều là cá lớn nuốt cá bé trần trụi như vậy, kẻ mạnh đứng trên, ai lại đi đồng tình với một kẻ thân thể không trọn vẹn, phải chịu đau đớn chứ?
A Thổ từng nhìn lên đỉnh núi, thân ảnh thật lớn kia giống như vẫn năm đó, giống như ngủ say, hoặc căn bản không muốn để ý tới chuyện nhỏ không quan trọng như vậy.
Sau đó A Thổ rời đi liền không quay trở lại nữa.
Từ đó về sau nó lại càng quyến luyến bên cạnh Lục Trần, cho dù là đêm tối như mực nó cũng phải cuộn tròn bên người Lục Trần mới ngủ yên được.
Mặt trời ấm áp lúc này chiếu ra khỏi biển mây, cũng phủ lên người con chó đen.
A Thổ lười biếng ngáp một cái, đặt đầu xuống mặt đất, cảm thấy hơi nhàm chán. Nó nhìn thoáng qua đường núi phía dưới đài Phi Nhạn. Trên đường núi không một bóng người. Chắc tới thời gian Lục Trần về cũng còn lâu, trong lòng nó biết điều này.
Bên phía núi rừng lại vọng tới vài tiếng chim hót. A Thổ suy nghĩ một chút liền đứng dậy, đi về phía bên núi. Trong cơ thể nó dường như có một tình yêu và sự nhiệt tình đối với núi rừng này. Nó thích cảm giác trong rừng núi.
Đi vào cánh rừng phía sau đài Phi Nhạn, tùy ý có thể thấy được cây cổ thụ, dây leo mọc lâu năm. Trong không khí tràn ngập vẻ tươi mát, làm cho tâm tình A Thổ thoáng cái tốt hơn rất nhiều. Nó hít ngửi khắp nơi, giống như hơi vui vẻ, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hẳn.
Cứ đi rồi dừng như vậy, chạy nhảy khắp nơi, ánh nắng biến ảo trong khu rừng yên tĩnh, giống như nơi này là đào nguyên thế ngoại chỉ thuộc về mình con chó đen A Thổ vậy.
Đột nhiên nó ngừng bước, ngẩng đầu, dùng con mắt duy nhất nhìn chằm chằm về phía trước.
Bên cạnh gốc cây lớn có một tảng đá, trên đó có một bóng người đang đứng, giờ phút này nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mắt đảo tới A Thổ liền cười khẽ.
Đó là Bạch Liên.
Thiếu nữ thần bí và xinh đẹp như tiên thiên này đột nhiên xuất hiện trong rừng phía sau đài Phi Nhạn. Đầu tiên nhìn thấy, nàng giống như một tinh linh xinh đẹp trong khu rừng rậm xanh biếc này. Nhưng không biết tại sao, nàng lại mang theo một luồng hơi thở quỷ dị không nói lên lời.
Nàng mỉm cười vẫy vẫy tay với A Thổ, sau đó dựa vào tảng đá rồi nhìn quanh, giống như đang lén lút làm gì đó.
A Thổ hơi do dự, theo bản năng muốn rút lui nhưng lát sau Bạch Liên lại vẫy nó. A Thổ liền chậm rãi đi tới bên cạnh nàng.
Bạch Liên chỉ về phía sau tảng đá, hạ giọng nói rất nhỏ:
- Ngươi xem.
A Thổ hơi hồi hộp đứng dậy len lén tới thăm dò liền thấy phía trước tảng đá, trên mảnh đất trống có một con gà rừng trân châu đang đứng trên mặt đất, cúi đầu kiếm ăn trên thảm cỏ.
Cũng sau đó, đột nhiên tai A Thổ nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng mang theo vài phần đầu độc, như ma quỷ phiêu đãng, nói nhỏ bên tai nó.
- Máu thịt con gà rừng đó nhất định là ngon lắm…
Toàn thân A Thổ đột nhiên căng thẳng.
19/ 9
Trong rừng cây yên tĩnh, Bạch Liên và A Thổ nhìn trộm nhau, lén lén lút lút trốn phía sau tảng đá lớn kia, lén lút nhìn con gà rừng đang kiếm ăn trên bãi đất trống.
Con gà rừng kia nhìn có vẻ rất đẹp, toàn thân lấp lánh như trân châu, trang điểm trên bộ lông tươi đẹp. Cái đuôi thật dài của nó liên tục phất phơ, tạo ra những đường cong khiến kẻ khác kinh ngạc trong rừng.
A Thổ nhìn trong chốc lát, lùi lại xoay người định chạy.
Nhưng một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đã ngăn nó lại. Nét mặt Bạch Liên như cười như không nhìn nó, sau đó ôm nhẹ vào cổ nó.
Không biết tại sao, ngày thường ngoài Lục Trần và Dịch Hân ra, A Thổ hầu như không có cảm giác thân cận với người khác nhưng chỉ có ở trước mặt Bạch Liên, mặc dù nó rõ ràng không tính là hết sức thân mật với cô bé này, nhưng lại không có phản ứng quá kịch liệt với những động tác này của nàng.
Lúc này cũng thế, A Thổ hơi thuận theo để Bạch Liên kéo lại. Con mắt duy nhất của nó nhìn vào khuôn mặt quá xinh đẹp của Bạch Liên, lóe lên vẻ bất an.
Bạch Liên kéo nó ngồi xuống sau tảng đá, cũng không ngại mặt đất bẩn thỉu. Nàng chỉ cười khẽ, sau đó nói nhỏ bên tai A Thổ:
- Ta cảm thấy ngươi không giống một con chó bình thường, có những chỗ rất lạ mà ta vẫn không nghĩ ra nổi.
A Thổ nghiêng đầu, hình như muốn rời đi lần nữa nhưng lại bị Bạch Liên kéo lại.
Cô bé này nhìn hai mắt A Thổ, mặc dù dáng vẻ con chó này hôm nay xấu xí hung ác nhưng nàng cũng không lộ vẻ chán ghét khinh bỉ, thậm chí trong mắt nàng còn có một chút dịu dàng hiếm có.
Nàng chỉ mỉm cười nói nhỏ:
- Vốn ngươi không chỉ như vậy đâu, A Thổ.
- Ta biết tại sao ngươi không ăn máu tươi và thịt sống.
Nàng nhướn người, nhìn thoáng qua khe hở trên tảng đá, xác nhận con gà rừng kia còn ở phía sau, lại xoay người nói với A Thổ:
- Ngươi là con yêu thú duy nhất ta từng thấy sau khi chịu Huyết thực bí pháp mà còn sống sót. Ngươi có biết kết quả này có ý nghĩa gì không?
Nàng nắm chặt bàn tay, vung lên trước mặt A Thổ một chút:
- Trong bộ tộc man nhân chúng ta, yêu thú như ngươi có một cái tên.
- Thánh thú!
Bạch Liên cười hì hì, sau đó xoa đầu A Thổ.
Thành Côn Ngô, Hắc Khâu các.
Lục Trần đứng lên, nói với lão Mã:
- Lúc này không còn sớm nữa, việc này lão theo dõi giúp ta, sau này chúng ta lại…
Lời còn chưa dứt, lão Mã đã giơ tay ngăn lại, nói:
- Ngươi đừng đi vội, ta còn có chuyện muốn nói.
- Hả?
Lục Trần nói:
- Chuyện gì chứ?
Lão Mã nói:
- Ta tìm được Hà Cương rồi.
Lục Trần nhíu mày, nhìn thoáng qua lão Mã, sau đó lại ngồi xuống nói:
- Ở đâu?
Lão Mã đáp:
- Ngay trong Thành Côn Ngô.
Lục Trần cười nói:
- Được lắm. Thủ đoạn của lão mập ngươi còn lợi hại hơn ta tưởng đấy.
Lão Mã khiêm tốn:
- Ngươi quá khen rồi. Ta ăn chén cơm này, tất nhiên phải làm được việc, cũng không có gì đáng kinh ngạc cả.
Lục Trần hừ một tiếng nói:
- Dối trá! Dạo này đám mập quả nhiên không có kẻ nào là người tốt.
- Này!
Lão Mã tức giận nói:
- Sao ngươi lại như thế chứ, bỗng dưng trở mặt mắng chửi người. Mặc dù có người có lỗi với ngươi thì cũng không phải tất cả người mập mạp đều như thế chứ!
- Ta nói cho ngươi biết, người mập cũng có danh dự đấy!
Lão Mã chính nghĩa nói.
- Ồ, xin lỗi nhé.
Lục Trần nói.
Lão Mã ngẩn ra một chút, không ngờ Lục Trần lại có thể xin lỗi dứt khoát như vậy, nhất thời cũng hơi xấu hổ, cười khan một tiếng nói:
- Ấy, thật ra cũng không có gì, không có gì…
Lục Trần cười nhạt một tiếng, nhìn lão Mã không nói lời nào. Lão Mã bị hắn nhìn như vậy, đột nhiên trong lòng sợ hãi, theo tiềm thức lui lại phía sau vài bước, nói:
- Ơ cái tên này, định làm gì đấy? Ta nói cho ngươi biết, đừng có làm xằng bậy nhé, mập mạp cũng không phải dễ chọc đâu. Ta nói với ngươi…
Lục Trần tiến lên hai bước, vỗ vỗ bờ vai lão, đột nhiên thở dài, nói khẽ:
- Lão Mã, mười mấy năm nay có ngươi đúng là may mắn của ta.
Hắn dừng lại một chút, sau đó nhấn từng chữ một:
- Cám ơn ngươi!
Nhất thời lão Mã ngẩn ra, sau đó hơi cúi đầu. Sau một lúc lâu đột nhiên lão cười thành tiếng, chỉ là trong tiếng cười có vài phần khô khốc, vừa cười vừa mắng:
- Cám ơn cái đầu ngươi. Ngươi cho rằng thật sự ta thích ở cạnh ngươi đấy à? Chẳng phải là không còn cách nào sao? Ta nói cho ngươi biết, mười mấy năm nay ngươi thiếu ta không ít ân tình đâu…
- Hả, có sao?
Lục Trần hỏi.
- Nói nhảm, đương nhiên là có rồi. Ta đã giúp ngươi không biết bao nhiêu lần, cứu ngươi không biết bao nhiêu lần. Nếu đổi thành linh thạch thì cũng đủ để chúng ta mua cả một con đường trong Thành Côn Ngô rồi đấy!
- Lại giá trị thế sao? Nhưng sao ta cảm thấy hai ta có cộng lại cũng không đổi được một gian hàng trong Thành Côn Ngô thế? Càng đừng nói tới cả một con đường nữa.
- Này… Giá cả không quan trọng!
Lão Mã sờ sờ đầu, vứt vấn đề xấu hổ này ra sau đầu rất thản nhiên, sau đó có thể thấy tâm tình của lão dường như tốt hơn rất nhiều, mặt đầy tươi cười cao hứng, cười ha hả đưa tay muốn vỗ vai Lục Trần nhưng rất nhanh liền rụt về, đại khái cảm thấy thế quá vồn vã, không có khí khái của nam tử.
Hắn đi về bên cạnh hai bước, hít sâu một chút, thoạt nhìn có vẻ đã khôi phục lại bình tĩnh, sau đó quay đầu lại cười nói:
- Nói nhảm ít thôi. Tóm lại là xử lý Hà Cương thế nào đây?
Lục Trần trầm ngâm trong chốc lát rồi đáp:
- Tạm thời trước tiên theo dõi, không nên động tới gã.
Lão Mã ừ một tiếng rồi hỏi:
- Như nếu Hà Nghị một mực điều tra sự kiện kia thì phải làm sao đây?
Lục Trần đáp:
- Cứ để y tra đi. Nói không chừng còn có thể kinh động một số người âm thầm ẩn nấp đấy.
- Được rồi, vậy thì ngươi phải cẩn thận.
Lục Trần suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chẳng qua cũng không thể bỏ mặc hoàn toàn được. Ngươi tìm người theo dõi gã, tránh cho lúc cần ra tay lại đột nhiên không tìm được người.
Lão Mã gật đầu nói:
- Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề. Chẳng qua ngươi nói ra tay là có ý định thế nào?
Lục Trần cười một chút rồi nói:
- Cũng phải xem Hà Nghị thế nào rồi. Nếu thời cơ vừa vặn, dùng đệ đệ gã coi trọng nhất ép buộc gã một chút, nói vậy gã cũng sẽ gây ra kết quả khiến người khác không ngờ đấy.
Lão Mã nhìn hắn, ừ một tiếng.
Lục Trần im lặng trong chốc lát, đột nhiên lại cười khổ, nói:
- Những lời này của ta có phải giống kẻ ác bẩm sinh không?
Lão Mã an ủi hắn:
- Làm sao có nhiều chuyện rõ đúng sai như vậy được. Tay hai người chúng ta nhuốm máu không ít rồi nhưng ta vẫn cảm thấy những chuyện mấy năm nay chúng ta làm là hoàn toàn đúng.
Lục Trần nhìn vào mắt lão Mã, nói:
- Lão nghĩ vậy sao?
Lão Mã gật đầu, thản nhiên nói:
- Đúng vậy. Ta đúng là nghĩ như thế. Ta cảm thấy hai người chúng ta và chân quân đại nhân tới giờ cũng chưa làm gì sai cả.
Lục Trần hít sâu một hơi, gật đầu nói:
- Lão nói đúng.
- Vậy ta đi nhé.
- Đi thong thả, cả đường cẩn thận.
- Hai ngày nữa ta sẽ tìm cơ hội xuống núi.
Lục Trần nói.
Lão Mã tiễn hắn ra khỏi cửa Hắc Khâu các, nói:
- Ừ, việc này không sao, toàn bộ tùy vào ngươi thôi. Tóm lại là phải giữ an toàn bản thân, đừng cố quá.
Lục Trần cười một chút, xoay người muốn đi nhưng đột nhiên lão Mã như nhớ tới điều gì, lại thuận tiện hỏi hắn một câu:
- À này, chuyện lúc trước ngươi kể với ta chuyện con quái trùng ba mắt ấy.
- Sao, lão nghĩ ra gì rồi à?
Lục Trần quay đầu nhìn lại.
Lão Mã lắc đầu nói:
- Vậy thì không phải. Ta chỉ cảm thấy quái lạ, thứ quái trùng này nếu hung ác như lời ngươi nói, lại tham ăn huyết nhục, đêm khuya gặp ngươi, nói vậy phải xảy ra kịch chiến chứ?
Lão nhìn Lục Trần, hỏi:
- Chiến quả cuối cùng thế nào?
Hai mắt Lục Trần nhắm lại, sau đó nhún nhún vai nói:
- Con quái trùng đó quả là cực kỳ hung mãnh, rất phiền toái, đột nhiên lao tới khiến ta luống cuống tay chân một hồi, suýt nữa bị thương bởi nó. Chẳng qua sau đó ta dùng đoản kiếm tự vệ, trải qua vài hiệp đấu, con quái trùng kia không làm gì được ta nên tự chạy đi thôi.
Miệng hắn nói vậy, một tay buông xuống cạnh người. Trong tay áo hắn, tại lòng bàn tay đang có một hòn đá cháy đen thô ráp lật qua lật lại, bên trên có dấu vết lờ mờ dữ tợn.
Lão Mã a một tiếng, thoạt có vẻ hơi thất vọng nói:
- Như vậy à. Chẳng lẽ con quái trùng kia không lưu lại thứ gì sao? Khớp xương, chân gãy, khối thịt cũng được. Như thế thì tìm kiếm sẽ tiện hơn.
Vừa nói lão vừa dừng lại một chút, cười nói:
- Xem ra gần đây ngươi khôi phục không tồi đâu, dù bị phế đạo hạnh nhưng chiến lực cũng không thấp.
Lục Trần trầm mặc trong chốc lát, nhìn lão Mã, môi mấp máy. Tay hắn nắm chặt, giữ chắc khối hài cốt của con quái trùng kia, sau đó cười nhạt nói:
- Đúng vậy, không để lại vật gì.
- Ngươi đi tới gần, cắn cổ nó đi…
Giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Liên vang vọng bên trong khu rừng yên tĩnh, quanh quẩn bên tai A Thổ, giống như khi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, bàn tay dính máu tanh đỏ tươi kia lại muốn xuất hiện trước mắt.
Hô hấp của A Thổ đã hơi dồn dập.
Bạch Liên nhìn A Thổ, trong mắt thấp thoáng có sự hưng phấn. Đây là vẻ mặt của một cô bé tìm được món đồ chơi ưng ý nhất, lại mang theo một tia tàn nhẫn khác thường.
- Đi đi, đi đi, ngươi không giống với đám yêu thú khác. Vốn chúng nên là đám kiến phủ phục dưới chân ngươi.
- Ngươi mới là Thánh thú trăm năm khó gặp trên thế gian này!
- Đi cắn chết nó, uống máu nó!
A Thổ chậm rãi quay đầu lại, con mắt duy nhất nhìn vào con gà rừng có màu đỏ nhạt lóe lên nhưng giống như vẫn đang đắn đó.
- Sau khi giết chóc uống máu, ngươi sẽ hoàn toàn khác, A Thổ…
Bạch Liên nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh con chó đen, vuốt đầu nó. Mặt nàng giống như tiên tử không dính bụi trần, giọng nói lại giống như ma quỷ tới từ địa ngục, nhẹ nhàng mà tràn đầy tính đầu độc.
- Đi đi, sau khi bắt đầu giết chóc, lực lượng của bí pháp Huyết thực mới có thể chính thức sinh trưởng lớn mạnh trong cơ thể ngươi. Ngươi mới có thể mạnh hơn bất cứ yêu thú nào.
A Thổ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Chẳng có ai biết, tại thời khắc này, con chó đen thân thể không trọn vẹn này rốt cục có phải nghe hiểu lời người nói hay không, chỉ biết là đôi mắt nó đã biến thành đỏ rực.
Màu đỏ như máu!
19/10
Trong rừng cây yên tĩnh, Bạch Liên và A Thổ nhìn trộm nhau, lén lén lút lút trốn phía sau tảng đá lớn kia, lén lút nhìn con gà rừng đang kiếm ăn trên bãi đất trống.
Con gà rừng kia nhìn có vẻ rất đẹp, toàn thân lấp lánh như trân châu, trang điểm trên bộ lông tươi đẹp. Cái đuôi thật dài của nó liên tục phất phơ, tạo ra những đường cong khiến kẻ khác kinh ngạc trong rừng.
A Thổ nhìn trong chốc lát, lùi lại xoay người định chạy.
Nhưng một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đã ngăn nó lại. Nét mặt Bạch Liên như cười như không nhìn nó, sau đó ôm nhẹ vào cổ nó.
Không biết tại sao, ngày thường ngoài Lục Trần và Dịch Hân ra, A Thổ hầu như không có cảm giác thân cận với người khác nhưng chỉ có ở trước mặt Bạch Liên, mặc dù nó rõ ràng không tính là hết sức thân mật với cô bé này, nhưng lại không có phản ứng quá kịch liệt với những động tác này của nàng.
Lúc này cũng thế, A Thổ hơi thuận theo để Bạch Liên kéo lại. Con mắt duy nhất của nó nhìn vào khuôn mặt quá xinh đẹp của Bạch Liên, lóe lên vẻ bất an.
Bạch Liên kéo nó ngồi xuống sau tảng đá, cũng không ngại mặt đất bẩn thỉu. Nàng chỉ cười khẽ, sau đó nói nhỏ bên tai A Thổ:
- Ta cảm thấy ngươi không giống một con chó bình thường, có những chỗ rất lạ mà ta vẫn không nghĩ ra nổi.
A Thổ nghiêng đầu, hình như muốn rời đi lần nữa nhưng lại bị Bạch Liên kéo lại.
Cô bé này nhìn hai mắt A Thổ, mặc dù dáng vẻ con chó này hôm nay xấu xí hung ác nhưng nàng cũng không lộ vẻ chán ghét khinh bỉ, thậm chí trong mắt nàng còn có một chút dịu dàng hiếm có.
Nàng chỉ mỉm cười nói nhỏ:
- Vốn ngươi không chỉ như vậy đâu, A Thổ.
- Ta biết tại sao ngươi không ăn máu tươi và thịt sống.
Nàng nhướn người, nhìn thoáng qua khe hở trên tảng đá, xác nhận con gà rừng kia còn ở phía sau, lại xoay người nói với A Thổ:
- Ngươi là con yêu thú duy nhất ta từng thấy sau khi chịu Huyết thực bí pháp mà còn sống sót. Ngươi có biết kết quả này có ý nghĩa gì không?
Nàng nắm chặt bàn tay, vung lên trước mặt A Thổ một chút:
- Trong bộ tộc man nhân chúng ta, yêu thú như ngươi có một cái tên.
- Thánh thú!
Bạch Liên cười hì hì, sau đó xoa đầu A Thổ.
Thành Côn Ngô, Hắc Khâu các.
Lục Trần đứng lên, nói với lão Mã:
- Lúc này không còn sớm nữa, việc này lão theo dõi giúp ta, sau này chúng ta lại…
Lời còn chưa dứt, lão Mã đã giơ tay ngăn lại, nói:
- Ngươi đừng đi vội, ta còn có chuyện muốn nói.
- Hả?
Lục Trần nói:
- Chuyện gì chứ?
Lão Mã nói:
- Ta tìm được Hà Cương rồi.
Lục Trần nhíu mày, nhìn thoáng qua lão Mã, sau đó lại ngồi xuống nói:
- Ở đâu?
Lão Mã đáp:
- Ngay trong Thành Côn Ngô.
Lục Trần cười nói:
- Được lắm. Thủ đoạn của lão mập ngươi còn lợi hại hơn ta tưởng đấy.
Lão Mã khiêm tốn:
- Ngươi quá khen rồi. Ta ăn chén cơm này, tất nhiên phải làm được việc, cũng không có gì đáng kinh ngạc cả.
Lục Trần hừ một tiếng nói:
- Dối trá! Dạo này đám mập quả nhiên không có kẻ nào là người tốt.
- Này!
Lão Mã tức giận nói:
- Sao ngươi lại như thế chứ, bỗng dưng trở mặt mắng chửi người. Mặc dù có người có lỗi với ngươi thì cũng không phải tất cả người mập mạp đều như thế chứ!
- Ta nói cho ngươi biết, người mập cũng có danh dự đấy!
Lão Mã chính nghĩa nói.
- Ồ, xin lỗi nhé.
Lục Trần nói.
Lão Mã ngẩn ra một chút, không ngờ Lục Trần lại có thể xin lỗi dứt khoát như vậy, nhất thời cũng hơi xấu hổ, cười khan một tiếng nói:
- Ấy, thật ra cũng không có gì, không có gì…
Lục Trần cười nhạt một tiếng, nhìn lão Mã không nói lời nào. Lão Mã bị hắn nhìn như vậy, đột nhiên trong lòng sợ hãi, theo tiềm thức lui lại phía sau vài bước, nói:
- Ơ cái tên này, định làm gì đấy? Ta nói cho ngươi biết, đừng có làm xằng bậy nhé, mập mạp cũng không phải dễ chọc đâu. Ta nói với ngươi…
Lục Trần tiến lên hai bước, vỗ vỗ bờ vai lão, đột nhiên thở dài, nói khẽ:
- Lão Mã, mười mấy năm nay có ngươi đúng là may mắn của ta.
Hắn dừng lại một chút, sau đó nhấn từng chữ một:
- Cám ơn ngươi!
Nhất thời lão Mã ngẩn ra, sau đó hơi cúi đầu. Sau một lúc lâu đột nhiên lão cười thành tiếng, chỉ là trong tiếng cười có vài phần khô khốc, vừa cười vừa mắng:
- Cám ơn cái đầu ngươi. Ngươi cho rằng thật sự ta thích ở cạnh ngươi đấy à? Chẳng phải là không còn cách nào sao? Ta nói cho ngươi biết, mười mấy năm nay ngươi thiếu ta không ít ân tình đâu…
- Hả, có sao?
Lục Trần hỏi.
- Nói nhảm, đương nhiên là có rồi. Ta đã giúp ngươi không biết bao nhiêu lần, cứu ngươi không biết bao nhiêu lần. Nếu đổi thành linh thạch thì cũng đủ để chúng ta mua cả một con đường trong Thành Côn Ngô rồi đấy!
- Lại giá trị thế sao? Nhưng sao ta cảm thấy hai ta có cộng lại cũng không đổi được một gian hàng trong Thành Côn Ngô thế? Càng đừng nói tới cả một con đường nữa.
- Này… Giá cả không quan trọng!
Lão Mã sờ sờ đầu, vứt vấn đề xấu hổ này ra sau đầu rất thản nhiên, sau đó có thể thấy tâm tình của lão dường như tốt hơn rất nhiều, mặt đầy tươi cười cao hứng, cười ha hả đưa tay muốn vỗ vai Lục Trần nhưng rất nhanh liền rụt về, đại khái cảm thấy thế quá vồn vã, không có khí khái của nam tử.
Hắn đi về bên cạnh hai bước, hít sâu một chút, thoạt nhìn có vẻ đã khôi phục lại bình tĩnh, sau đó quay đầu lại cười nói:
- Nói nhảm ít thôi. Tóm lại là xử lý Hà Cương thế nào đây?
Lục Trần trầm ngâm trong chốc lát rồi đáp:
- Tạm thời trước tiên theo dõi, không nên động tới gã.
Lão Mã ừ một tiếng rồi hỏi:
- Như nếu Hà Nghị một mực điều tra sự kiện kia thì phải làm sao đây?
Lục Trần đáp:
- Cứ để y tra đi. Nói không chừng còn có thể kinh động một số người âm thầm ẩn nấp đấy.
- Được rồi, vậy thì ngươi phải cẩn thận.
Lục Trần suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chẳng qua cũng không thể bỏ mặc hoàn toàn được. Ngươi tìm người theo dõi gã, tránh cho lúc cần ra tay lại đột nhiên không tìm được người.
Lão Mã gật đầu nói:
- Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề. Chẳng qua ngươi nói ra tay là có ý định thế nào?
Lục Trần cười một chút rồi nói:
- Cũng phải xem Hà Nghị thế nào rồi. Nếu thời cơ vừa vặn, dùng đệ đệ gã coi trọng nhất ép buộc gã một chút, nói vậy gã cũng sẽ gây ra kết quả khiến người khác không ngờ đấy.
Lão Mã nhìn hắn, ừ một tiếng.
Lục Trần im lặng trong chốc lát, đột nhiên lại cười khổ, nói:
- Những lời này của ta có phải giống kẻ ác bẩm sinh không?
Lão Mã an ủi hắn:
- Làm sao có nhiều chuyện rõ đúng sai như vậy được. Tay hai người chúng ta nhuốm máu không ít rồi nhưng ta vẫn cảm thấy những chuyện mấy năm nay chúng ta làm là hoàn toàn đúng.
Lục Trần nhìn vào mắt lão Mã, nói:
- Lão nghĩ vậy sao?
Lão Mã gật đầu, thản nhiên nói:
- Đúng vậy. Ta đúng là nghĩ như thế. Ta cảm thấy hai người chúng ta và chân quân đại nhân tới giờ cũng chưa làm gì sai cả.
Lục Trần hít sâu một hơi, gật đầu nói:
- Lão nói đúng.
- Vậy ta đi nhé.
- Đi thong thả, cả đường cẩn thận.
- Hai ngày nữa ta sẽ tìm cơ hội xuống núi.
Lục Trần nói.
Lão Mã tiễn hắn ra khỏi cửa Hắc Khâu các, nói:
- Ừ, việc này không sao, toàn bộ tùy vào ngươi thôi. Tóm lại là phải giữ an toàn bản thân, đừng cố quá.
Lục Trần cười một chút, xoay người muốn đi nhưng đột nhiên lão Mã như nhớ tới điều gì, lại thuận tiện hỏi hắn một câu:
- À này, chuyện lúc trước ngươi kể với ta chuyện con quái trùng ba mắt ấy.
- Sao, lão nghĩ ra gì rồi à?
Lục Trần quay đầu nhìn lại.
Lão Mã lắc đầu nói:
- Vậy thì không phải. Ta chỉ cảm thấy quái lạ, thứ quái trùng này nếu hung ác như lời ngươi nói, lại tham ăn huyết nhục, đêm khuya gặp ngươi, nói vậy phải xảy ra kịch chiến chứ?
Lão nhìn Lục Trần, hỏi:
- Chiến quả cuối cùng thế nào?
Hai mắt Lục Trần nhắm lại, sau đó nhún nhún vai nói:
- Con quái trùng đó quả là cực kỳ hung mãnh, rất phiền toái, đột nhiên lao tới khiến ta luống cuống tay chân một hồi, suýt nữa bị thương bởi nó. Chẳng qua sau đó ta dùng đoản kiếm tự vệ, trải qua vài hiệp đấu, con quái trùng kia không làm gì được ta nên tự chạy đi thôi.
Miệng hắn nói vậy, một tay buông xuống cạnh người. Trong tay áo hắn, tại lòng bàn tay đang có một hòn đá cháy đen thô ráp lật qua lật lại, bên trên có dấu vết lờ mờ dữ tợn.
Lão Mã a một tiếng, thoạt có vẻ hơi thất vọng nói:
- Như vậy à. Chẳng lẽ con quái trùng kia không lưu lại thứ gì sao? Khớp xương, chân gãy, khối thịt cũng được. Như thế thì tìm kiếm sẽ tiện hơn.
Vừa nói lão vừa dừng lại một chút, cười nói:
- Xem ra gần đây ngươi khôi phục không tồi đâu, dù bị phế đạo hạnh nhưng chiến lực cũng không thấp.
Lục Trần trầm mặc trong chốc lát, nhìn lão Mã, môi mấp máy. Tay hắn nắm chặt, giữ chắc khối hài cốt của con quái trùng kia, sau đó cười nhạt nói:
- Đúng vậy, không để lại vật gì.
- Ngươi đi tới gần, cắn cổ nó đi…
Giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Liên vang vọng bên trong khu rừng yên tĩnh, quanh quẩn bên tai A Thổ, giống như khi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, bàn tay dính máu tanh đỏ tươi kia lại muốn xuất hiện trước mắt.
Hô hấp của A Thổ đã hơi dồn dập.
Bạch Liên nhìn A Thổ, trong mắt thấp thoáng có sự hưng phấn. Đây là vẻ mặt của một cô bé tìm được món đồ chơi ưng ý nhất, lại mang theo một tia tàn nhẫn khác thường.
- Đi đi, đi đi, ngươi không giống với đám yêu thú khác. Vốn chúng nên là đám kiến phủ phục dưới chân ngươi.
- Ngươi mới là Thánh thú trăm năm khó gặp trên thế gian này!
- Đi cắn chết nó, uống máu nó!
A Thổ chậm rãi quay đầu lại, con mắt duy nhất nhìn vào con gà rừng có màu đỏ nhạt lóe lên nhưng giống như vẫn đang đắn đó.
- Sau khi giết chóc uống máu, ngươi sẽ hoàn toàn khác, A Thổ…
Bạch Liên nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh con chó đen, vuốt đầu nó. Mặt nàng giống như tiên tử không dính bụi trần, giọng nói lại giống như ma quỷ tới từ địa ngục, nhẹ nhàng mà tràn đầy tính đầu độc.
- Đi đi, sau khi bắt đầu giết chóc, lực lượng của bí pháp Huyết thực mới có thể chính thức sinh trưởng lớn mạnh trong cơ thể ngươi. Ngươi mới có thể mạnh hơn bất cứ yêu thú nào.
A Thổ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Chẳng có ai biết, tại thời khắc này, con chó đen thân thể không trọn vẹn này rốt cục có phải nghe hiểu lời người nói hay không, chỉ biết là đôi mắt nó đã biến thành đỏ rực.
Màu đỏ như máu!
20/ 1
Cuộc sống âm thầm trôi qua, rất nhiều chuyện chỉ thuận thế mà xảy ra.
Tô Thanh Ngọc trở về Tô gia một chuyến, dưới sự trấn an và khuyên giải của phụ thân Tô Thiên Hà, rốt cục cũng làm hòa với gia đình.
Vốn là người một nhà cũng chung dòng máu, làm sao có thể thật sự nói cắt đứt là cắt đứt được. Hơn nữa Tô Thiên Hà cũng cho con gái thiên tài của mình đủ thể diện, đem ba huynh đệ Tô gia trừng phạt một trận nên thân. Mẫu thân Bạch thị của Tô Thanh Ngọc nước mắt lưng tròng, ôm Tô Thanh Ngọc khóc.
Vì thế sau mưa gió đúng là cầu vồng, Tô gia lại hoàn toàn hòa thuận. Chẳng qua trải qua chuyện lần này, toàn bộ trên dưới Tô gia lại thấy rõ ràng, địa vị của Tô Thanh Ngọc trong nhà đúng là hạc giữa bầy gà, không ai có thể đụng tới.
Sau khi trở về núi, Tô Thanh Ngọc thấy Lục Trần, hơi xấu hổ nhưng cũng kể lại mọi chuyện.
Lục Trần cũng chỉ cười chúc mừng nàng, không nói gì thêm cả, càng không oán giận vì mình bị hành hạ khổ sở oan uổng.
Tô Thanh Ngọc muốn bồi thường hắn một chút nhưng nhất thời cũng không biết làm sao cho tốt, liền nghĩ cuộc sống sau này còn dài, cũng không phải nóng lòng nhất thời. Dù sao hôm nay Lục Trần đã có thân phận đệ tử ký danh của nàng, nàng cũng có lý do chăm sóc cho hắn. Chờ ngày sau nàng tìm một cơ hội thật sự nhận hắn làm đệ tử thân truyền, các loại tài nguyên, linh đan đều cung ứng cho hắn, cuối cùng cũng sẽ để hắn đạt Trúc Cơ là được, cũng không uổng một đời tu hành của hắn.
Vào buổi tối chỉ còn mười tám ngày là tới rằm, mặt trăng nhô lên, nhìn có vẻ gầy gò hơn hôm qua một chút. Ánh trăng vẫn sáng ngời, chiếu qua cửa sổ nhà gỗ trên đài Phi Nhạn, giống như một vùng sương tuyết.
Lục Trần nằm trên giường, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ. Sau một lúc lâu, trong bóng tối có tiếng động khe khẽ, là A Thổ đi tới, dựa vào thân thể hắn, giơ chân đặt lên cửa sổ, cũng hướng ra ngoài ngắm trăng.
Ánh trăng dìu dịu chiếu lên một người một chó.
Lục Trần giơ tay vuốt lông A Thổ, sau đó phát hiện ra con chó đen này ngắm trăng trên không trung hết sức xuất thần. Con mắt duy nhất của nó lóe lên ánh sáng khó hiểu, giống như một viên bảo thạch màu đen trong suốt vậy.
Ánh mắt đó có vài phần cô độc.
Lại có chút mong đợi.
Lục Trần lẳng lặng nhìn A Thổ, cũng không quấy rầy nó. Một lúc sau, A Thổ quay đầu lại nhìn về phía Lục Trần.
Ánh trăng chiếu xuống, trong con mắt duy nhất của A Thổ lóe lên, dần dần trở nên ôn hòa, sau đó nằm xuống cạnh Lục Trần, rúc vào bên người hắn, nhắm mắt lại thiếp đi.
Lục Trần đóng cửa sổ lại. Bóng tối liền phủ xuống căn nhà. Một khắc đó, đột nhiên hắn rất muốn có một tấm gương để có thể nhìn khuôn mặt và hai mắt mình. Bởi vì ngay vừa rồi, hắn đột nhiên cảm thấy loại ánh mắt này của A Thổ có cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Thật giống như mình mười năm trước.
Vào đêm khuya mấy ngày nay, Lục Trần đều âm thầm đi ra ngoài, cẩn thận thăm dò vùng hắc ám vô tận trên sơn đạo trong dãy núi Côn Luân.
Nhưng loại quái trùng kỳ dị ba mắt kia lại không còn xuất hiện nữa.
Cuộc gặp gỡ kinh tâm động phách, vô cùng nguyen hiểm vào tối đó giống như chỉ là một chuyện bất ngờ, một sự trùng hợp tới khó hiểu mà thôi.
Nếu không phải giờ phút này tay Lục Trần còn đang cầm hòn đá đen rắn chắc cháy xém kia, có lẽ buổi tối đó chỉ giống như một giấc mơ, không còn có vẻ chân thật nữa.
Nhưng cảm rác thô ráp của đá đen trong lòng bàn tay hắn vẫn không ngừng nhắc nhở Lục Trần về con quái trùng hung ác kia.
Trong đêm khuya khi mọi vật đều yên tĩnh, ngay cả A Thổ cũng đang đắm chìm trong mộng đẹp, Lục Trần yên lặng rời khỏi đài Phi Nhạn, đi vào bên trong màn đêm u tối.
Hắn không nói thật tất cả mọi chuyện về con quái trùng ba mắt quỷ dị này với lão Mã, đặc biệt là thứ còn sót lại sau khi giết chết nó. Bởi một khi nói ra thì sẽ liên lụy tới bí mật lớn nhất trong cơ thể hắn, thần bàn màu đen chưa bao giờ từng có trên đời kia, còn cả tính chất cướp đoạt sinh cơ để sinh trưởng kinh khủng đó. Chuyện này hắn không muốn để người khác biết.
Có lẽ do hắn làm ảnh tử đã quá lâu nên không còn thói quen tin tưởng người khác nữa, cho dù là người hắn từng có thể giao phó tính mạng như lão Mã, theo bản năng hắn vẫn luôn giữ lại một chút bí mật cuối cùng, giống như giấu quân bài tẩy của mình vậy.
Quái trùng ba mắt không xuất hiện, việc này không thể kết thúc được. Có lẽ thật sự chỉ có một con quái trùng không biết chui ra từ nơi nào như vậy thôi. Chẳng qua trên đời này có chuyện trùng hợp tới vậy sao? Cả núi Côn Luân to lớn như vậy, con quái trùng ba mắt kia không tìm ai lại cứ tìm tới gặp hắn?
Lục Trần làm ảnh tử nhiều năm, hắn đã không quá tin tưởng vào sự trùng hợp nữa, kể cả lần này cũng vậy.
Vì vậy hắn vẫn đau khổ suy tư về việc này, suy nghĩ hết lẽ, nghĩ tới cuối cùng mình có chỗ nào không giống người thường hoặc làm người khác chú ý hay không. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui rồi, hắn phát hiện ra hình như mình chỉ có một bí mật, có lẽ sẽ không giống người thường mà hấp dẫn con quái trùng kia.
Chính là thần bàn màu đen vô cùng thần bí bên trong Khí Hải kia.
Tối hôm đó hắn trầm tư hồi lâu trên con đường núi hắc ám, sau đó nhắm mắt lại với bóng đêm. Hắc ám như thủy triều bắt đầu chấn động bên người hắn, giống như sóng biển dâng lên.
Khi hai mắt hắn mở ra lần nữa, lửa đen đã thiêu đốt trong con ngươi của hắn.
Lửa đen âm thầm bốc cháy trên thân thể hắn. Giờ khắc này đã không còn đau đớn và tuyệt vọng như năm đó, lửa đen giống như biến thành một bộ phận của thân thể Lục Trần, cháy chập chờn trên máu thịt hắn.
Bóng đêm đen kịt, hắc ám quay cuồng như nước triều.
Một người đàn ông đứng trong bóng đêm đen, giống như phát ra tiếng gầm giận dữ với bóng đêm vô biên vô hạn, hô hoán một hồi.
Sau đó trong bóng đêm vắng lặng, vực sâu hắc ám không có bất cứ thứ gì đáp lại.
Hình như hết thảy đều bình thản, chỉ có cảm giác cô độc đang quanh quẩn bên người. Lục Trần hơi thất vọng, để lửa đên âm thầm lui vào trong thân thể và dập tắt. Nhưng sau đó trong lòng hắn máy động, nhìn về sâu trong dãy núi Côn Luân.
Nơi xa xa ánh mắt không nhìn tới được kia là cấm địa thần bí nhất trong núi Côn Luân. Nơi đó có sương mù quanh năm không tiêu tan. Nơi đó có bốn ngọn núi lơ lửng trên trời cao.
Xuyên qua hắc ám, xuyên qua dãy núi, một thứ dao động không hiểu nổi đột nhiên vọt tới trong hư không, giống như có một người từ phương xa kia nhìn thoáng qua nơi này, lại căn bản như không xảy ra bất cứ chuyện gì vậy.
Lục Trần cảm thấy một chút khác thường.
Nhưng cảm giác kia lóe lên rồi biến mất, thậm chí còn không để cho hắn có một chút thời gian cảm nhận cẩn thận thì nó đã biến mất trong nháy mắt như vậy. Chẳng qua chỉ trong chốc lát này, Lục Trần cũng cảm thấy có điểm bất đồng rồi.
Có vật gì đó trong vùng cấm địa kia hưởng ứng với luồng khí tức hắc ám trong cơ thể hắn.
Trong cả vùng núi Côn Luân yên tĩnh an bình này rốt cục ẩn dấu bí mật gì?
Mà bí mật này có liên quan tới gian tế Ma giáo kia hay không?
Vào ban ngày, có người đi tới đài Phi Nhạn, không để ý tới sự khuyên can của Lục Trần, cố ý gọi Tô Thanh Ngọc ra khỏi động phủ.
Tô Thanh Ngọc hơi không hài lòng. Đương nhiên nàng cũng hiểu được. Chẳng qua tin tức người này mang tới nhanh chóng làm cho cả Tô Thanh Ngọc và Lục Trần đều hơi giật mình.
Vụ án giết Hạ Trường Sinh từng oanh động một thời, sau đó yên lặng xuống rất nhanh, sau khi kéo dài một thời gian như vậy đột nhiên lại nổi sóng. Sư trưởng trong tông môn ủy thác cho Hà Nghị điều tra việc này chịu áp lực rất lớn, vẫn kiên trì điều tra, rốt cục phát hiện ra dấu vết, bắt đầu hành động rồi.
Chẳng qua đối tượng đầu tiên hắn ra tay lại khiến đại đa số mọi người kinh ngạc. Bởi Hà Nghị dẫn người tới Tô gia bắt ba huynh đệ Tô Mặc, Tô Thiên và Tô Văn đi.
Lấy lý do điều tra Ma giáo ám sát bắt người liền chẳng khác gì nói đã hoài nghi ba huynh đệ Tô gia có liên quan tới cái chết của Hạ Trường Sinh, càng có khả năng cấu kết với Ma giáo.
Cái mũ này, hoặc nói là tội danh này thật sự quá lớn, quan trọng tới mức ngay cả Tô gia cũng không thể nhận nổi. Cho nên Tô gia bắt đầu hành động rất nhanh, phát động hết thảy cơ sở ngầm trong phái Côn Luân cùng một số tu sĩ bình thường giao hảo với mình để tìm hiểu tin tức, đồng thời cũng cố gắng khuyên ba huynh đệ Tô gia. Mà quan trong nhất trong đó đương nhiên là Tô Thanh Ngọc, cho nên hôm nay mang tin tức truyền tới là khẩn cầu Tô Thanh Ngọc ra tay giúp đỡ ngay.
Tô Thanh Ngọc nghe tin xong, thần sắc cũng nghiêm trọng hẳn, không kịp thương lượng với Lục Trần liền đóng cửa động phủ, trực tiếp xuống núi theo người truyền tin.
Lục Trần nhìn Tô Thanh Ngọc đi xa, ánh mắt phức tạp nhìn xuống chân núi.
Khác với Tô Thanh Ngọc hoàn toàn không biết gì về việc này, toàn bộ án sát Hạ Trường Sinh đều được Lục Trần rõ như lòng bàn tay.
Trên đời này hiểu rõ một vụ án hung ác nhất là ai? Đương nhiên khẳng định là hung thủ rồi.
Lục Trần đợi một hồi trên đài Phi Nhạn, sau đó liền đứng dậy xuống núi.
Khi đài Phi Nhạn yên tĩnh, một lần nữa chỉ còn mình con chó A Thổ, nó có vẻ hơi lo lắng xúc động. A Thổ nhìn lại về phía khu rừng sau núi, hồi lâu sau liền chậm rãi đứng dậy, đi vào rừng.
Trong rừng núi có ánh sáng lờ mờ, A Thổ cũng vẫn nhìn rõ xung quanh, vừa đi tai vừa truyền tới tiếng chim hót quen thuộc. Chẳng qua ngày hôm nay A Thổ không gặp Bạch Liên nữa.
Trên thực tế, kể từ ngày đó gặp Bạch Liên, A Thổ liền không gặp mặt nàng nữa. Cô bé chỉ mười mấy tuổi kia dường như còn bận hơn đại đa số người trưởng thành.
Không gặp Bạch Liên, hình như A Thổ cũng không kinh ngạc, thậm chí còn có vẻ thoải mái một chút. Chẳng qua thân thể nó liền căng thẳng rất nhanh. Bởi nó thấy ở trong rừng cây phía trước có một con chim nhỏ đột nhiên bay xuống mặt đất, tìm kiếm thức ăn trong tầng lá rụng dầy.
A Thổ hầu như không do dự chút nào, chậm rãi tới gần.
Thân ảnh, động tác của nó gần như không chút tiếng động, giống như trời sinh là vậy, là một thiên tài săn bắn bẩm sinh, nhích lại gần con chim kia.
Đột nhiên con chó đen lao vọt tới, trước khi con chim kịp bay lên liền cắn vào cánh nó.
20/ 2
Hà Nghị ra tay đột ngột và mạnh mẽ, nhằm vào thế gia Tô gia nổi danh tại Thành Côn Ngô, cho nên rất khó khiến người ta không liên tưởng được tới chuyện phát sinh với đệ đệ Hà Cương của y trước kia.
Công báo thù riêng? Hay là cố ý vu oan giá họa?
Đủ loại lời đồn đại nhanh chóng truyền ra. Nhưng sau khi Tô Thanh Ngọc xuống núi gặp mặt phụ thân, lại qua người thân tín trong tông môn tìm hiểu tin tức, đại khái trong lòng đã hiểu rõ rồi.
Đầu tiên quả thật Hà Nghị dẫn người tới bắt ba huynh đệ Tô gia thật, nhưng chỉ là tạm giữ, cũng không định tội danh gì, không dùng hình bức cung. Theo như bên đó nói thì chỉ là hỏi thăm một số việc.
Thẩm vấn và định tội tất nhiên là khác biệt một trời một vực. Mặc dù Tô gia vẫn tức giận bất bình nhưng vẫn hơi yên ổn hơn. Về phần tại sao Hà Nghị không tìm những người khác mà lại đi tìm Tô gia gây chuyện thì bên kia cũng đưa ra một lý do, một lý do rất mạnh mẽ khiến Tô gia không thể nào chống cự được.
Trước khi Hạ Trường Sinh gặp chuyện không may, ba huynh đệ Tô gia đi dạo thảo viên Hương phố, trước mặt mọi người đã từng vây đánh nhục mạ Hạ Trường Sinh. Nói không khách sáo một chút thì chính là đánh hội đồng người ta một trận, cộng với uy hiếp. Sau đó vài ngày, Hạ Trường Sinh chết mất rồi.
Hiềm nghi này mà không lớn thì chẳng còn ai bị hiềm nghi nữa. Khi đám người Tô Thiên Hà biết chuyện này cũng chỉ biết im lặng. Nhưng dù sao đây cũng là máu thịt Tô gia, không có khả năng từ bỏ thật sự được. Cho nên Tô gia vẫn động viên các loại quan hệ trong phái Côn Luân để đi biện hộ giúp cho.
Chẳng qua các thủ đoạn dĩ vãng vẫn dùng ổn giờ lại định phải cây đinh bởi Hà Nghị không chịu nhận lời, mà các trưởng bối đức cao vọng trọng trong tông môn lại đều từ chối, không muốn dính vào rắc rối này.
Vì thế Tô Thanh Ngọc lại phải đi tìm sư phụ Mộc Nguyên chân nhân một lần. Bên đó trả lời là: Thứ nhất, chuyện này công bằng rõ ràng, nếu không sao thì sẽ không sao, thả người trở về, không phải là công báo thù riêng. Thứ hai, việc này rất rắc rối, nghe nói ngay cả chân quân cũng chú ý tới rồi, người bình thường, kể cả chân nhân Nguyên Anh cũng không muốn dính tới.
Trong tâm tình không yên lại hơi phẫn nộ, Tô gia âm thầm muốn tìm Hà Nghị gây chuyện. Chẳng qua rất nhanh phẫn nộ của bọn họ biến thành kinh ngạc. Ba huynh đệ Tô gia bị tách ra thẩm vấn, nhưng lời nói của ba người về chuyện đó lại khiến Hà Nghị hỏi tới một vấn đề mấu chốt, vào buổi tối Hạ Trường Sinh chết kia, ba người bọn họ đi đâu. Tô Thiên và Tô Văn cũng đưa ra được bằng chứng có lợi cho mình nhưng Tô Mặc trả lời xong, bất ngờ chứng minh được rằng gã đang nói dối!
Tô Mặc nói buổi tối hôm đó gã ở nhà ngủ nhưng rất nhanh liền có người chứng minh rằng người này có ra ngoài, sau đó còn có vài người gặp gã. Về phần hỏi tới rốt cục gã đi đâu, Tô Mặc chỉ trố mắt đứng nhìn, hồi lâu không đáp được.
Tình hình như vậy đương nhiên là có chuyện rồi!
Không cần nhiều lời, Tô Thiên, Tô Văn đều được thả ra. Chỉ có một mình Tô Mặc bị nhốt lại. Mà lúc này đã không còn được khách sáo nữa, trực tiếp giữ trong phòng riêng, coi như là bị bắt giam rồi.
Tin tức kế tiếp liền không nhiều lắm nhưng thỉnh thoảng đưa ra dần dần trở nên đen tối. Bởi nghe nói Hà Nghị vì rốt ruột lập công, bắt đầu có ý định, hoặc đã dùng hình với Tô Mặc.
- Báo ứng đến rồi, báo ứng đến rồi!
Lục Trần đi tới Hắc Khâu các vắng tanh vắng ngắt của lão Mã, nghe lão Mã Vừa nói mang theo vài phần hả hê, vừa cười hì hì, không nhịn được lắc đầu nói:
- Lão đừng vui mừng quá. Tin tức này không biết có chuẩn xác hay không nữa. Đều là người khác truyền ra.
- Mặc kệ chứ.
Lão Mã cười ha hả nói:
- Dù sao thì ông đây đã sớm ghét đám Tô Mặc kia rồi. Tốt nhất là cho gã chịu đau khổ một hồi. Đáng tiếc là thân phận ta có hạn, nếu không thật sự ta cũng muốn tới nhìn tận mắt.
Lục Trần xua xua tay, cũng không muốn so đo với lão Mã mấy chuyện này, ngồi tại chỗ trầm ngâm một lát rồi nói:
- Lần này Hà Nghị ra tay không hề có dấu hiệu báo trước, trước đó hầu như không ai biết tới, cảm giác hơi quái lạ. Hình như y đột nhiên nắm được tin tức gì đó, cho nên mới bắt đầu tra xét thật mạnh vậy.
Lão Mã nhướn mày, nụ cười vốn có trên mặt cũng thu liễm lại vài phần, nhìn Lục Trần còn lộ ra một tia lo lắng, nói nhỏ:
- Làm sao thế, có thể có nguy hiểm gì không?
Lục Trần lắc đầu nói:
- Vậy thì không chắc. Trước tiên cứ chờ xem sao.
Vừa nói hắn vừa dừng lại một chút, sau đó đột nhiên đôi mắt lóe lên, nói:
- Chẳng lẽ là tin tức từ trong Nghĩa Trủng truyền ra…
Lão Mã đi tới một bên, sau một lúc lâu đi trở về, đưa cho hắn một phong thư, nói:
- Tự ngươi xem đi.
Lục Trần liếc nhìn phong thư, chỉ thấy không ghi tên tuổi cụ thể gì. Trên bìa thư cũng chẳng có một chữ. Hắn rút thư ra, tổng cộng có hai tờ. Nhìn một lần, đột nhiên Lục Trần gật đầu, sau đó lại thở dài khe khẽ:
- Lão trọc nói ba tới năm ngày trước rằm tháng sau sẽ trở về gấp.
Lão Mã cười nói:
- Thấy chưa, ta đã nói với ngươi từ trước rồi. Chân quân lão nhân gia vẫn thích ngươi nhất. Cho dù là ngươi nói không chắc chắn lắm nhưng người vẫn nguyện tin tưởng ngươi.
Lục Trần từ chối cho ý kiến nhưng lại trầm mặc một hồi, sau đó đứng lên đi vài bước trong phòng, lại nói với lão Mã:
- Mấy ngày nay lão lưu ý Hà Cương, tốt nhất tăng người giám sát gã, đừng để gã đột nhiên chạy mất.
Hai mắt lão Mã hơi nheo lại, nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Lục Trần lạnh nhạt nói:
- Còn chưa nghĩ ra. Chẳng qua trước đó ta đã nghĩ tới một việc, có lẽ là kế một đá trúng hai chim. Nếu quả thật Hà Nghị muốn tra xét kỹ việc này, không chịu bỏ qua cho Tô Mặc, mà đệ đệ ruột thịt duy nhất của y còn trong Thành Côn Ngô lại đột nhiên xảy ra chuyện bất ngờ, vậy kết quả sẽ thế nào đây?
Lão Mã im lặng suy tư, một lát sau đột nhiên hít sâu một hơi, nhìn Lục Trần, giống như nhất thời không biết nói sao.
Lục Trần bình tĩnh nói:
- Một đá trúng hai chim, đại khái nói là tất nhiên Hà Nghị sẽ hoài nghi các thế gia trong Thành Côn Ngô, cụ thể là do người Tô gia làm, vì hả giận mà giết chết đệ đệ của y, kết thù càng sâu với Tô gia. Thứ hai, người Tô gia nghe được tin tức này cũng nhất định cho rằng Hà Nghị sẽ giận dữ, như vậy lửa giận sẽ trút lên người nào đây?
Lão Mã gật đầu nói:
- Thủ đoạn hay lắm, không tồi, không tồi…
Lục Trần nhìn lão Mã, nói:
- Thằng nhãi Tô Mặc dù hơi ngu ngốc rắc rối nhưng thân phận lại không giống người bình thường, là con ruột của gia chủ Tô gia Tô Thiên Hà, lại là đệ đệ của Tô Thanh Ngọc, Tô gia tuyệt không dễ dàng để Tô Mặc gặp chuyện không may.
- Nhưng mà…
Lão Mã hình như muốn nói gì thêm nhưng bị Lục Trần giơ tay ngăn lại.
Lục Trần cũng không định nói chuyện lớn tiếng, chỉ rất yên tĩnh mà nói với lão:
- Mấy ngày này lão bố trí người đi làm đi, làm sạch sẽ một chút.
Lão Mã trầm mặc trong chốc lát, gật đầu nói:
- Tốt.
- Được rồi, còn có một chuyện nữa, chính là loại quái trùng ba mắt lần trước ngươi nói với ta.
Lão Mã đột nhiên mở miệng đổi đề tài, bắt đầu nói chuyện khác.
Lục Trần ồ một tiếng, nói:
- Thế nào, tìm được đầu mối rồi à?
Sắc mặt lão Mã thoạt nhìn hơi nghiêm trọng, ánh mắt nhìn Lục Trần lại có vài phần cổ quái nói:
- Ta đã tra thứ này rồi, nhưng kết quả đoạt được là thứ đồ vật này hình như đã bị diệt tuyệt mấy ngàn năm rồi, sớm biến mất trong thiên địa rồi.
Lục Trần ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Lão nói thế rốt cục nó là cái gì?
Lão Mã đáp:
- Dựa theo dáng vẻ ngươi mô tả, còn có tính chất và thiên phú bẩm sinh, ngay từ đầu ta căn bản không tìm ra được đầu mối về yêu thú này. Nhưng sau đó bắt đầu tìm kiếm một số sách cổ lịch sử lâu đời, rốt cục trong một quyển sách từ xa xưa có một loại quái vật tương tự với nó.
- Phệ huyết trùng, chính là tên nó.
Lão Mã nói.
- Phệ huyết trùng?
Lục Trần cau mày suy nghĩ một hồi, nói:
- Hình như quả thật chưa nghe qua bao giờ.
- Ngươi chưa nghe qua là chuyện bình thường. Bởi vì dù là ta cũng lần đầu nghe tới quái vật như thế. Ngươi đừng nói vội. Khi ta đọc về quái vật Phệ huyết trùng này trong sách cổ, ta còn thật sự lo lắng cho ngươi đó.
Lục Trần nói:
- Thế là sao?
- Đấy là thứ gì, ngươi nói cẩn thận một chút xem.
Lục Trần liền miêu tả cẩn thận lại dáng vẻ của con quái trùng ba mắt tối hôm trước mình gặp cho lão Mã, nhưng lại như quên không nhắc tới trận kích đấu ngắn ngủi nhưng kinh tâm động phách lúc đó.
Lão Mã nghe xong cũng nhíu mày, trầm tư rồi lắc đầu nói:
- Thật đúng là trước kia ta chưa từng nghe nói tới hung vật cổ quái đó. Như vậy đi, sau đây ta sẽ tra giúp ngươi một chút.
Lục Trần biết ngoài việc tin tức linh thông, lão Mã còn có rất nhiều đường thu thập tin. Nhiều năm qua như vậy, với thứ khác không nói như hắn vẫn rất tin tưởng tới không lay chuyển được về phương diện này của lão Mã. Lục Trần lập tức gật đầu nói:
- Tốt.
Lão Mã trầm ngâm một lát, đột nhiên nét mặt lộ vẻ hồ nghi, nhìn Lục Trần nói:
- Kỳ quái thật! Hung vật tàn bạo như vậy, khó trách sẽ hại chết không biết bao nhiêu người, làm sao có thể xuất hiện ở địa phương như núi Côn Luân được chứ?
Lục Trần cũng gật đầu nói:
- Không sai. Tối hôm qua ta cũng nghĩ như vậy đó, đúng là trăm điều khó giải. Hơn nữa ta lên núi cũng lâu như vậy, trước sau chưa bao giờ nghe nói tới loại hung vật này, hoàn toàn không có bất cứ tin tức gì. Chẳng lẽ mới vừa đột nhiên xuất hiện sao?
Sắc mặt lão Mã đột nhiên trầm xuống, hạ giọng nói nhỏ:
- Có thật là trùng hợp như vậy không? Hay có người đang theo dõi ngươi rồi…
Lục Trần cũng trầm mặc. Sau một lúc lâu hắn mới nói:
- Hẳn là không phải. Lúc này hơi không hài lòng với ta nhiều lắm chỉ có Tô gia. Nhưng Tô Thanh Ngọc còn ở đó, bọn họ cũng không dám làm xằng bậy, càng không cần nói chuyện Tô Thiên Hà đã tự mình tới đài Phi Nhạn một lần, nói rõ muốn hòa hoãn quan hệ cha con. Trước hoàn cảnh này, bọn họ sẽ không làm xằng bậy đâu.
Lão Mã chậm rãi gật đầu nói:
- Ngươi nói cũng có lý. Chẳng qua ta vẫn cảm thấy gần đây trên núi Côn Luân có chút dòng chảy ngầm bắt đầu khởi động, chính ngươi phải cẩn thận một chút.
Lục Trần ừ một tiếng, lập tức nhìn lão nói:
- Dòng chảy ngầm bắt đầu khởi động là có ý gì? Lão nói rõ ràng một chút, chẳng lẽ gần đây lão nghe ngóng được tin gì?
Lão Mã chần chừ một chút rồi nói:
- Trước đó quả thật ta có nghe được chút tin tức, nói là trong phái Côn Luân có người, à, chuẩn xác mà nói là ở lớp chân nhân Nguyên Anh kia có người có bất mãn với đương kim chưởng môn Nhàn Nguyệt chân nhân.
Lông mày Lục Trần nhíu lại, thần sắc lộ vẻ nghiêm nghị, nói nhỏ:
- Có thật không?
Lão Mã gật đầu nói:
- Hơn phân nửa là thật.
Lục Trần cũng không hỏi lão Mã rốt cục nghe tin này từ đâu. Nhiều năm qua lại đã khiến hắn biết rõ phải đúng mực trong vấn đề này. Hơn nữa hắn cũng tin tưởng rằng lão Mã đã dám nói tin này với hắn thì chỉ sợ hơn phân nửa đã khẳng định rồi.
Hắn trầm ngâm một chút, đột nhiên nở nụ cười nhưng giọng nói lại hạ thấp:
- Nghi vấn đương kim chưởng môn chân nhân, hơn nữa phía trên Nhàn Nguyệt chân nhân còn có một vị chân quân Hóa Thần tọa trấn, rốt cục là chân nhân Nguyên Anh nào lại lớn mật như vậy? Thế có kết cục tốt không? Theo lý thuyết thì không nên như vậy chứ. Đại nhân vật đã tới cảnh giới đó, làm gì có người nào đơn giản. Đám người đó đều gian trá như cáo mới đúng.
Lão Mã cười nói:
- Theo lý thuyết thì hẳn phải như thế.
Lục Trần nhìn lão, hai mắt đột nhiên sáng lên một chút, khóe miệng nhếch lên, nói:
- Nói như thế nhưng bên trong có đạo lý mới phải. Để ta ngẫm lại xem. Tất cả đạo lý trên đời này đều phải có căn cơ mới nói thông được. Nhưng trên núi Côn Luân, có thể đối mặt với vị Nhàn Nguyệt chân nhân này, kể cả vị Bạch Thần chân quân kia, có tư cách không giảng tới đạo lý, chân nhân Nguyên Anh vẫn không đủ…
Lão Mã cười mà không nói.
Lục Trần lắc đầu, thở dài nói:
- Lão trọc không kiềm chế được rồi à?
Lão Mã nhún nhún vai nói:
- Ta cũng không nghĩ được sâu. Chẳng qua hôm nay đại nhân ở Chân tiên minh nhiều, ít ở bên trong tông môn. Trên núi Côn Luân chỉ có một mình Bạch Thần chân quân, đại khái vẫn phải tìm vài cơ hội để nói năng, lộ vẻ mình còn tồn tại mới đúng.
Lục Trần gật đầu nói:
- Cũng nói thông được rồi. Thảo nào chân nhân Nguyên Anh kia lại dám mở miệng trách cứ, hóa ra là sau lưng có chỗ dựa à. Ừ… Có phải hai vị ở Bách Thảo Đường nói không?
Lão Mã nói:
- Nghe nói có tổng cộng ba bốn người nhưng lớn tiếng nhất hẳn là hai vị chân nhân Thiên Đăng, Minh Châu. Hơn nữa quả thật bọn họ cũng xuất sư nổi danh. Dù sao lần này lấy cớ cũng có liên quan tới Bách Thảo Đường.
Lục Trần ngẩn ra nói:
- Bọn họ lấy cớ gì?
Lão Mã mỉm cười nói:
- Lần trước có yêu nhân Ma giáo ám sát một đệ tử tạp dịch phái Côn Luân, trải qua nhiều ngày truy tra như vậy vẫn không có tin tức. Hiển nhiên trong Bách Thảo Đường phải oán giận vài tiếng rồi. Nói thế thì ngay cả Nhàn Nguyệt chân nhân cũng không thể nói gì được.
Lục Trần im lặng trong chốc lát nói:
- Thủ đoạn tốt lắm!
Ngày đó Tô Thanh Ngọc cùng Lục Trần xuống núi, trên đài Phi Nhạn vắng tanh vắng ngắt, trừ động phủ có cánh cửa đá đóng chặt kia chỉ còn một ngôi nhà gỗ đơn độc, bên trong còn có một con chó đen.
Hiện tại có vẻ A Thổ đã hoàn toàn quen sống trên đài Phi Nhạn, mỗi ngày ngủ dậy đều đi dạo quanh đài Phi Nhạn một lần, giống như một quốc vương dò xét lãnh địa của mình vậy, sau đó thường thường tìm chút gốc cây tiểu một chút.
Vốn nó có thể chạy tới gần cửa đá của động phủ để làm chuyện này nhưng dưới sự cương quyết của Tô Thanh Ngọc, Lục Trần đã dạy dỗ nó mấy lần, A Thổ liền thông minh tránh khỏi khu vực đó. Chẳng qua đôi khi nó nhìn về phía cửa đá, trong ánh mắt vẫn lộ vẻ hơi nuối tiếc.
Trên đài Phi Nhạn yên tĩnh, ngày thường cũng ít người lui tới. Trong núi rừng cũng không có mãnh thú gì, lại có không ít chim tước, ngày thường kêu trong trẻo, rất dễ nghe, cũng khiến nơi này có thêm vài phần tiên khí.
A Thổ đi tuần một vòng liền nằm rạp xuống trước vách núi nọ, ngẩn ngơ nhìn biển mây xa xa.
Trong quá khứ, mỗi khi nhàn hạ A Thổ cũng không phải một mình thế này. Nó thường chạy vào trong núi rừng chơi đùa, trèo non lội suối, tận tình chạy nhảy. Thậm chí lúc đó nó còn thích lên ngọn Cẩu đầu sơn, tìm con trâu xanh lớn kia, đi xem tầng tầng lớp lớp các loại dị thú.
Cuộc sống như vậy giống như mới ở ngày hôm qua. Lúc đó ngày nào A Thổ cũng đều vui sướng và tràn ngập nhiệt tình.
Nhưng hiện tại nó không giống thế nữa rồi.
Hôm nay A Thổ không đi tìm trâu xanh, cũng không lên ngọn Cẩu đầu sơn nữa. Thậm chí nó cũng không tiến vào trong núi rừng nước, nhiều nhất chỉ ở phụ cận đài Phi Nhạn, không chạy đi xa nữa.
Tất cả thay đổi này đều bởi một lần đau đớn tàn nhẫn, khiến nó bị trọng thương, nặng tới mức suýt mất mạng, nặng tới mức trong lòng nó sợ hãi. Từ sau cái đêm đen tối đó, hầu như A Thổ không thể tin tưởng bất cứ ai ngoài Lục Trần. Có lẽ Dịch Hân là một ngoại lệ.
Nó cũng không đi tìm dị thú trong rừng nữa. Bởi sau khi nó khỏi vết thương, trở lại Cẩu đầu sơn, A Thổ phát hiện ánh mắt của đông đảo dị thú nhìn nó đã thay đổi. Tôn trọng từng có biến mất, thay vào đó là trêu tức, khinh thị, trào phúng, hung ác…
Có ai thèm để mắt tới một con chó bị đánh cho người toàn vết thương, đánh tới chỉ còn nửa đoạn đuôi chứ?
Khi nó đi ngang qua, mãnh hổ gào thét với nó, tiên hạc mổ tới, khỉ đu dây túm lấy nửa đoạn đuôi của nó cười điên cuồn. Còn có nhiều loại thú hơn đều lạnh lùng nhìn, mặc cho con chó đen sủa cũng không ai động lòng, ngẫu nhiên ngã trước mặt chúng cũng sẽ tung chân đá đuổi đi.
Trong núi rừng này đều là cá lớn nuốt cá bé trần trụi như vậy, kẻ mạnh đứng trên, ai lại đi đồng tình với một kẻ thân thể không trọn vẹn, phải chịu đau đớn chứ?
A Thổ từng nhìn lên đỉnh núi, thân ảnh thật lớn kia giống như vẫn năm đó, giống như ngủ say, hoặc căn bản không muốn để ý tới chuyện nhỏ không quan trọng như vậy.
Sau đó A Thổ rời đi liền không quay trở lại nữa.
Từ đó về sau nó lại càng quyến luyến bên cạnh Lục Trần, cho dù là đêm tối như mực nó cũng phải cuộn tròn bên người Lục Trần mới ngủ yên được.
Mặt trời ấm áp lúc này chiếu ra khỏi biển mây, cũng phủ lên người con chó đen.
A Thổ lười biếng ngáp một cái, đặt đầu xuống mặt đất, cảm thấy hơi nhàm chán. Nó nhìn thoáng qua đường núi phía dưới đài Phi Nhạn. Trên đường núi không một bóng người. Chắc tới thời gian Lục Trần về cũng còn lâu, trong lòng nó biết điều này.
Bên phía núi rừng lại vọng tới vài tiếng chim hót. A Thổ suy nghĩ một chút liền đứng dậy, đi về phía bên núi. Trong cơ thể nó dường như có một tình yêu và sự nhiệt tình đối với núi rừng này. Nó thích cảm giác trong rừng núi.
Đi vào cánh rừng phía sau đài Phi Nhạn, tùy ý có thể thấy được cây cổ thụ, dây leo mọc lâu năm. Trong không khí tràn ngập vẻ tươi mát, làm cho tâm tình A Thổ thoáng cái tốt hơn rất nhiều. Nó hít ngửi khắp nơi, giống như hơi vui vẻ, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hẳn.
Cứ đi rồi dừng như vậy, chạy nhảy khắp nơi, ánh nắng biến ảo trong khu rừng yên tĩnh, giống như nơi này là đào nguyên thế ngoại chỉ thuộc về mình con chó đen A Thổ vậy.
Đột nhiên nó ngừng bước, ngẩng đầu, dùng con mắt duy nhất nhìn chằm chằm về phía trước.
Bên cạnh gốc cây lớn có một tảng đá, trên đó có một bóng người đang đứng, giờ phút này nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mắt đảo tới A Thổ liền cười khẽ.
Đó là Bạch Liên.
Thiếu nữ thần bí và xinh đẹp như tiên thiên này đột nhiên xuất hiện trong rừng phía sau đài Phi Nhạn. Đầu tiên nhìn thấy, nàng giống như một tinh linh xinh đẹp trong khu rừng rậm xanh biếc này. Nhưng không biết tại sao, nàng lại mang theo một luồng hơi thở quỷ dị không nói lên lời.
Nàng mỉm cười vẫy vẫy tay với A Thổ, sau đó dựa vào tảng đá rồi nhìn quanh, giống như đang lén lút làm gì đó.
A Thổ hơi do dự, theo bản năng muốn rút lui nhưng lát sau Bạch Liên lại vẫy nó. A Thổ liền chậm rãi đi tới bên cạnh nàng.
Bạch Liên chỉ về phía sau tảng đá, hạ giọng nói rất nhỏ:
- Ngươi xem.
A Thổ hơi hồi hộp đứng dậy len lén tới thăm dò liền thấy phía trước tảng đá, trên mảnh đất trống có một con gà rừng trân châu đang đứng trên mặt đất, cúi đầu kiếm ăn trên thảm cỏ.
Cũng sau đó, đột nhiên tai A Thổ nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng mang theo vài phần đầu độc, như ma quỷ phiêu đãng, nói nhỏ bên tai nó.
- Máu thịt con gà rừng đó nhất định là ngon lắm…
Toàn thân A Thổ đột nhiên căng thẳng.
19/ 9
Trong rừng cây yên tĩnh, Bạch Liên và A Thổ nhìn trộm nhau, lén lén lút lút trốn phía sau tảng đá lớn kia, lén lút nhìn con gà rừng đang kiếm ăn trên bãi đất trống.
Con gà rừng kia nhìn có vẻ rất đẹp, toàn thân lấp lánh như trân châu, trang điểm trên bộ lông tươi đẹp. Cái đuôi thật dài của nó liên tục phất phơ, tạo ra những đường cong khiến kẻ khác kinh ngạc trong rừng.
A Thổ nhìn trong chốc lát, lùi lại xoay người định chạy.
Nhưng một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đã ngăn nó lại. Nét mặt Bạch Liên như cười như không nhìn nó, sau đó ôm nhẹ vào cổ nó.
Không biết tại sao, ngày thường ngoài Lục Trần và Dịch Hân ra, A Thổ hầu như không có cảm giác thân cận với người khác nhưng chỉ có ở trước mặt Bạch Liên, mặc dù nó rõ ràng không tính là hết sức thân mật với cô bé này, nhưng lại không có phản ứng quá kịch liệt với những động tác này của nàng.
Lúc này cũng thế, A Thổ hơi thuận theo để Bạch Liên kéo lại. Con mắt duy nhất của nó nhìn vào khuôn mặt quá xinh đẹp của Bạch Liên, lóe lên vẻ bất an.
Bạch Liên kéo nó ngồi xuống sau tảng đá, cũng không ngại mặt đất bẩn thỉu. Nàng chỉ cười khẽ, sau đó nói nhỏ bên tai A Thổ:
- Ta cảm thấy ngươi không giống một con chó bình thường, có những chỗ rất lạ mà ta vẫn không nghĩ ra nổi.
A Thổ nghiêng đầu, hình như muốn rời đi lần nữa nhưng lại bị Bạch Liên kéo lại.
Cô bé này nhìn hai mắt A Thổ, mặc dù dáng vẻ con chó này hôm nay xấu xí hung ác nhưng nàng cũng không lộ vẻ chán ghét khinh bỉ, thậm chí trong mắt nàng còn có một chút dịu dàng hiếm có.
Nàng chỉ mỉm cười nói nhỏ:
- Vốn ngươi không chỉ như vậy đâu, A Thổ.
- Ta biết tại sao ngươi không ăn máu tươi và thịt sống.
Nàng nhướn người, nhìn thoáng qua khe hở trên tảng đá, xác nhận con gà rừng kia còn ở phía sau, lại xoay người nói với A Thổ:
- Ngươi là con yêu thú duy nhất ta từng thấy sau khi chịu Huyết thực bí pháp mà còn sống sót. Ngươi có biết kết quả này có ý nghĩa gì không?
Nàng nắm chặt bàn tay, vung lên trước mặt A Thổ một chút:
- Trong bộ tộc man nhân chúng ta, yêu thú như ngươi có một cái tên.
- Thánh thú!
Bạch Liên cười hì hì, sau đó xoa đầu A Thổ.
Thành Côn Ngô, Hắc Khâu các.
Lục Trần đứng lên, nói với lão Mã:
- Lúc này không còn sớm nữa, việc này lão theo dõi giúp ta, sau này chúng ta lại…
Lời còn chưa dứt, lão Mã đã giơ tay ngăn lại, nói:
- Ngươi đừng đi vội, ta còn có chuyện muốn nói.
- Hả?
Lục Trần nói:
- Chuyện gì chứ?
Lão Mã nói:
- Ta tìm được Hà Cương rồi.
Lục Trần nhíu mày, nhìn thoáng qua lão Mã, sau đó lại ngồi xuống nói:
- Ở đâu?
Lão Mã đáp:
- Ngay trong Thành Côn Ngô.
Lục Trần cười nói:
- Được lắm. Thủ đoạn của lão mập ngươi còn lợi hại hơn ta tưởng đấy.
Lão Mã khiêm tốn:
- Ngươi quá khen rồi. Ta ăn chén cơm này, tất nhiên phải làm được việc, cũng không có gì đáng kinh ngạc cả.
Lục Trần hừ một tiếng nói:
- Dối trá! Dạo này đám mập quả nhiên không có kẻ nào là người tốt.
- Này!
Lão Mã tức giận nói:
- Sao ngươi lại như thế chứ, bỗng dưng trở mặt mắng chửi người. Mặc dù có người có lỗi với ngươi thì cũng không phải tất cả người mập mạp đều như thế chứ!
- Ta nói cho ngươi biết, người mập cũng có danh dự đấy!
Lão Mã chính nghĩa nói.
- Ồ, xin lỗi nhé.
Lục Trần nói.
Lão Mã ngẩn ra một chút, không ngờ Lục Trần lại có thể xin lỗi dứt khoát như vậy, nhất thời cũng hơi xấu hổ, cười khan một tiếng nói:
- Ấy, thật ra cũng không có gì, không có gì…
Lục Trần cười nhạt một tiếng, nhìn lão Mã không nói lời nào. Lão Mã bị hắn nhìn như vậy, đột nhiên trong lòng sợ hãi, theo tiềm thức lui lại phía sau vài bước, nói:
- Ơ cái tên này, định làm gì đấy? Ta nói cho ngươi biết, đừng có làm xằng bậy nhé, mập mạp cũng không phải dễ chọc đâu. Ta nói với ngươi…
Lục Trần tiến lên hai bước, vỗ vỗ bờ vai lão, đột nhiên thở dài, nói khẽ:
- Lão Mã, mười mấy năm nay có ngươi đúng là may mắn của ta.
Hắn dừng lại một chút, sau đó nhấn từng chữ một:
- Cám ơn ngươi!
Nhất thời lão Mã ngẩn ra, sau đó hơi cúi đầu. Sau một lúc lâu đột nhiên lão cười thành tiếng, chỉ là trong tiếng cười có vài phần khô khốc, vừa cười vừa mắng:
- Cám ơn cái đầu ngươi. Ngươi cho rằng thật sự ta thích ở cạnh ngươi đấy à? Chẳng phải là không còn cách nào sao? Ta nói cho ngươi biết, mười mấy năm nay ngươi thiếu ta không ít ân tình đâu…
- Hả, có sao?
Lục Trần hỏi.
- Nói nhảm, đương nhiên là có rồi. Ta đã giúp ngươi không biết bao nhiêu lần, cứu ngươi không biết bao nhiêu lần. Nếu đổi thành linh thạch thì cũng đủ để chúng ta mua cả một con đường trong Thành Côn Ngô rồi đấy!
- Lại giá trị thế sao? Nhưng sao ta cảm thấy hai ta có cộng lại cũng không đổi được một gian hàng trong Thành Côn Ngô thế? Càng đừng nói tới cả một con đường nữa.
- Này… Giá cả không quan trọng!
Lão Mã sờ sờ đầu, vứt vấn đề xấu hổ này ra sau đầu rất thản nhiên, sau đó có thể thấy tâm tình của lão dường như tốt hơn rất nhiều, mặt đầy tươi cười cao hứng, cười ha hả đưa tay muốn vỗ vai Lục Trần nhưng rất nhanh liền rụt về, đại khái cảm thấy thế quá vồn vã, không có khí khái của nam tử.
Hắn đi về bên cạnh hai bước, hít sâu một chút, thoạt nhìn có vẻ đã khôi phục lại bình tĩnh, sau đó quay đầu lại cười nói:
- Nói nhảm ít thôi. Tóm lại là xử lý Hà Cương thế nào đây?
Lục Trần trầm ngâm trong chốc lát rồi đáp:
- Tạm thời trước tiên theo dõi, không nên động tới gã.
Lão Mã ừ một tiếng rồi hỏi:
- Như nếu Hà Nghị một mực điều tra sự kiện kia thì phải làm sao đây?
Lục Trần đáp:
- Cứ để y tra đi. Nói không chừng còn có thể kinh động một số người âm thầm ẩn nấp đấy.
- Được rồi, vậy thì ngươi phải cẩn thận.
Lục Trần suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chẳng qua cũng không thể bỏ mặc hoàn toàn được. Ngươi tìm người theo dõi gã, tránh cho lúc cần ra tay lại đột nhiên không tìm được người.
Lão Mã gật đầu nói:
- Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề. Chẳng qua ngươi nói ra tay là có ý định thế nào?
Lục Trần cười một chút rồi nói:
- Cũng phải xem Hà Nghị thế nào rồi. Nếu thời cơ vừa vặn, dùng đệ đệ gã coi trọng nhất ép buộc gã một chút, nói vậy gã cũng sẽ gây ra kết quả khiến người khác không ngờ đấy.
Lão Mã nhìn hắn, ừ một tiếng.
Lục Trần im lặng trong chốc lát, đột nhiên lại cười khổ, nói:
- Những lời này của ta có phải giống kẻ ác bẩm sinh không?
Lão Mã an ủi hắn:
- Làm sao có nhiều chuyện rõ đúng sai như vậy được. Tay hai người chúng ta nhuốm máu không ít rồi nhưng ta vẫn cảm thấy những chuyện mấy năm nay chúng ta làm là hoàn toàn đúng.
Lục Trần nhìn vào mắt lão Mã, nói:
- Lão nghĩ vậy sao?
Lão Mã gật đầu, thản nhiên nói:
- Đúng vậy. Ta đúng là nghĩ như thế. Ta cảm thấy hai người chúng ta và chân quân đại nhân tới giờ cũng chưa làm gì sai cả.
Lục Trần hít sâu một hơi, gật đầu nói:
- Lão nói đúng.
- Vậy ta đi nhé.
- Đi thong thả, cả đường cẩn thận.
- Hai ngày nữa ta sẽ tìm cơ hội xuống núi.
Lục Trần nói.
Lão Mã tiễn hắn ra khỏi cửa Hắc Khâu các, nói:
- Ừ, việc này không sao, toàn bộ tùy vào ngươi thôi. Tóm lại là phải giữ an toàn bản thân, đừng cố quá.
Lục Trần cười một chút, xoay người muốn đi nhưng đột nhiên lão Mã như nhớ tới điều gì, lại thuận tiện hỏi hắn một câu:
- À này, chuyện lúc trước ngươi kể với ta chuyện con quái trùng ba mắt ấy.
- Sao, lão nghĩ ra gì rồi à?
Lục Trần quay đầu nhìn lại.
Lão Mã lắc đầu nói:
- Vậy thì không phải. Ta chỉ cảm thấy quái lạ, thứ quái trùng này nếu hung ác như lời ngươi nói, lại tham ăn huyết nhục, đêm khuya gặp ngươi, nói vậy phải xảy ra kịch chiến chứ?
Lão nhìn Lục Trần, hỏi:
- Chiến quả cuối cùng thế nào?
Hai mắt Lục Trần nhắm lại, sau đó nhún nhún vai nói:
- Con quái trùng đó quả là cực kỳ hung mãnh, rất phiền toái, đột nhiên lao tới khiến ta luống cuống tay chân một hồi, suýt nữa bị thương bởi nó. Chẳng qua sau đó ta dùng đoản kiếm tự vệ, trải qua vài hiệp đấu, con quái trùng kia không làm gì được ta nên tự chạy đi thôi.
Miệng hắn nói vậy, một tay buông xuống cạnh người. Trong tay áo hắn, tại lòng bàn tay đang có một hòn đá cháy đen thô ráp lật qua lật lại, bên trên có dấu vết lờ mờ dữ tợn.
Lão Mã a một tiếng, thoạt có vẻ hơi thất vọng nói:
- Như vậy à. Chẳng lẽ con quái trùng kia không lưu lại thứ gì sao? Khớp xương, chân gãy, khối thịt cũng được. Như thế thì tìm kiếm sẽ tiện hơn.
Vừa nói lão vừa dừng lại một chút, cười nói:
- Xem ra gần đây ngươi khôi phục không tồi đâu, dù bị phế đạo hạnh nhưng chiến lực cũng không thấp.
Lục Trần trầm mặc trong chốc lát, nhìn lão Mã, môi mấp máy. Tay hắn nắm chặt, giữ chắc khối hài cốt của con quái trùng kia, sau đó cười nhạt nói:
- Đúng vậy, không để lại vật gì.
- Ngươi đi tới gần, cắn cổ nó đi…
Giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Liên vang vọng bên trong khu rừng yên tĩnh, quanh quẩn bên tai A Thổ, giống như khi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, bàn tay dính máu tanh đỏ tươi kia lại muốn xuất hiện trước mắt.
Hô hấp của A Thổ đã hơi dồn dập.
Bạch Liên nhìn A Thổ, trong mắt thấp thoáng có sự hưng phấn. Đây là vẻ mặt của một cô bé tìm được món đồ chơi ưng ý nhất, lại mang theo một tia tàn nhẫn khác thường.
- Đi đi, đi đi, ngươi không giống với đám yêu thú khác. Vốn chúng nên là đám kiến phủ phục dưới chân ngươi.
- Ngươi mới là Thánh thú trăm năm khó gặp trên thế gian này!
- Đi cắn chết nó, uống máu nó!
A Thổ chậm rãi quay đầu lại, con mắt duy nhất nhìn vào con gà rừng có màu đỏ nhạt lóe lên nhưng giống như vẫn đang đắn đó.
- Sau khi giết chóc uống máu, ngươi sẽ hoàn toàn khác, A Thổ…
Bạch Liên nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh con chó đen, vuốt đầu nó. Mặt nàng giống như tiên tử không dính bụi trần, giọng nói lại giống như ma quỷ tới từ địa ngục, nhẹ nhàng mà tràn đầy tính đầu độc.
- Đi đi, sau khi bắt đầu giết chóc, lực lượng của bí pháp Huyết thực mới có thể chính thức sinh trưởng lớn mạnh trong cơ thể ngươi. Ngươi mới có thể mạnh hơn bất cứ yêu thú nào.
A Thổ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Chẳng có ai biết, tại thời khắc này, con chó đen thân thể không trọn vẹn này rốt cục có phải nghe hiểu lời người nói hay không, chỉ biết là đôi mắt nó đã biến thành đỏ rực.
Màu đỏ như máu!
19/10
Trong rừng cây yên tĩnh, Bạch Liên và A Thổ nhìn trộm nhau, lén lén lút lút trốn phía sau tảng đá lớn kia, lén lút nhìn con gà rừng đang kiếm ăn trên bãi đất trống.
Con gà rừng kia nhìn có vẻ rất đẹp, toàn thân lấp lánh như trân châu, trang điểm trên bộ lông tươi đẹp. Cái đuôi thật dài của nó liên tục phất phơ, tạo ra những đường cong khiến kẻ khác kinh ngạc trong rừng.
A Thổ nhìn trong chốc lát, lùi lại xoay người định chạy.
Nhưng một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đã ngăn nó lại. Nét mặt Bạch Liên như cười như không nhìn nó, sau đó ôm nhẹ vào cổ nó.
Không biết tại sao, ngày thường ngoài Lục Trần và Dịch Hân ra, A Thổ hầu như không có cảm giác thân cận với người khác nhưng chỉ có ở trước mặt Bạch Liên, mặc dù nó rõ ràng không tính là hết sức thân mật với cô bé này, nhưng lại không có phản ứng quá kịch liệt với những động tác này của nàng.
Lúc này cũng thế, A Thổ hơi thuận theo để Bạch Liên kéo lại. Con mắt duy nhất của nó nhìn vào khuôn mặt quá xinh đẹp của Bạch Liên, lóe lên vẻ bất an.
Bạch Liên kéo nó ngồi xuống sau tảng đá, cũng không ngại mặt đất bẩn thỉu. Nàng chỉ cười khẽ, sau đó nói nhỏ bên tai A Thổ:
- Ta cảm thấy ngươi không giống một con chó bình thường, có những chỗ rất lạ mà ta vẫn không nghĩ ra nổi.
A Thổ nghiêng đầu, hình như muốn rời đi lần nữa nhưng lại bị Bạch Liên kéo lại.
Cô bé này nhìn hai mắt A Thổ, mặc dù dáng vẻ con chó này hôm nay xấu xí hung ác nhưng nàng cũng không lộ vẻ chán ghét khinh bỉ, thậm chí trong mắt nàng còn có một chút dịu dàng hiếm có.
Nàng chỉ mỉm cười nói nhỏ:
- Vốn ngươi không chỉ như vậy đâu, A Thổ.
- Ta biết tại sao ngươi không ăn máu tươi và thịt sống.
Nàng nhướn người, nhìn thoáng qua khe hở trên tảng đá, xác nhận con gà rừng kia còn ở phía sau, lại xoay người nói với A Thổ:
- Ngươi là con yêu thú duy nhất ta từng thấy sau khi chịu Huyết thực bí pháp mà còn sống sót. Ngươi có biết kết quả này có ý nghĩa gì không?
Nàng nắm chặt bàn tay, vung lên trước mặt A Thổ một chút:
- Trong bộ tộc man nhân chúng ta, yêu thú như ngươi có một cái tên.
- Thánh thú!
Bạch Liên cười hì hì, sau đó xoa đầu A Thổ.
Thành Côn Ngô, Hắc Khâu các.
Lục Trần đứng lên, nói với lão Mã:
- Lúc này không còn sớm nữa, việc này lão theo dõi giúp ta, sau này chúng ta lại…
Lời còn chưa dứt, lão Mã đã giơ tay ngăn lại, nói:
- Ngươi đừng đi vội, ta còn có chuyện muốn nói.
- Hả?
Lục Trần nói:
- Chuyện gì chứ?
Lão Mã nói:
- Ta tìm được Hà Cương rồi.
Lục Trần nhíu mày, nhìn thoáng qua lão Mã, sau đó lại ngồi xuống nói:
- Ở đâu?
Lão Mã đáp:
- Ngay trong Thành Côn Ngô.
Lục Trần cười nói:
- Được lắm. Thủ đoạn của lão mập ngươi còn lợi hại hơn ta tưởng đấy.
Lão Mã khiêm tốn:
- Ngươi quá khen rồi. Ta ăn chén cơm này, tất nhiên phải làm được việc, cũng không có gì đáng kinh ngạc cả.
Lục Trần hừ một tiếng nói:
- Dối trá! Dạo này đám mập quả nhiên không có kẻ nào là người tốt.
- Này!
Lão Mã tức giận nói:
- Sao ngươi lại như thế chứ, bỗng dưng trở mặt mắng chửi người. Mặc dù có người có lỗi với ngươi thì cũng không phải tất cả người mập mạp đều như thế chứ!
- Ta nói cho ngươi biết, người mập cũng có danh dự đấy!
Lão Mã chính nghĩa nói.
- Ồ, xin lỗi nhé.
Lục Trần nói.
Lão Mã ngẩn ra một chút, không ngờ Lục Trần lại có thể xin lỗi dứt khoát như vậy, nhất thời cũng hơi xấu hổ, cười khan một tiếng nói:
- Ấy, thật ra cũng không có gì, không có gì…
Lục Trần cười nhạt một tiếng, nhìn lão Mã không nói lời nào. Lão Mã bị hắn nhìn như vậy, đột nhiên trong lòng sợ hãi, theo tiềm thức lui lại phía sau vài bước, nói:
- Ơ cái tên này, định làm gì đấy? Ta nói cho ngươi biết, đừng có làm xằng bậy nhé, mập mạp cũng không phải dễ chọc đâu. Ta nói với ngươi…
Lục Trần tiến lên hai bước, vỗ vỗ bờ vai lão, đột nhiên thở dài, nói khẽ:
- Lão Mã, mười mấy năm nay có ngươi đúng là may mắn của ta.
Hắn dừng lại một chút, sau đó nhấn từng chữ một:
- Cám ơn ngươi!
Nhất thời lão Mã ngẩn ra, sau đó hơi cúi đầu. Sau một lúc lâu đột nhiên lão cười thành tiếng, chỉ là trong tiếng cười có vài phần khô khốc, vừa cười vừa mắng:
- Cám ơn cái đầu ngươi. Ngươi cho rằng thật sự ta thích ở cạnh ngươi đấy à? Chẳng phải là không còn cách nào sao? Ta nói cho ngươi biết, mười mấy năm nay ngươi thiếu ta không ít ân tình đâu…
- Hả, có sao?
Lục Trần hỏi.
- Nói nhảm, đương nhiên là có rồi. Ta đã giúp ngươi không biết bao nhiêu lần, cứu ngươi không biết bao nhiêu lần. Nếu đổi thành linh thạch thì cũng đủ để chúng ta mua cả một con đường trong Thành Côn Ngô rồi đấy!
- Lại giá trị thế sao? Nhưng sao ta cảm thấy hai ta có cộng lại cũng không đổi được một gian hàng trong Thành Côn Ngô thế? Càng đừng nói tới cả một con đường nữa.
- Này… Giá cả không quan trọng!
Lão Mã sờ sờ đầu, vứt vấn đề xấu hổ này ra sau đầu rất thản nhiên, sau đó có thể thấy tâm tình của lão dường như tốt hơn rất nhiều, mặt đầy tươi cười cao hứng, cười ha hả đưa tay muốn vỗ vai Lục Trần nhưng rất nhanh liền rụt về, đại khái cảm thấy thế quá vồn vã, không có khí khái của nam tử.
Hắn đi về bên cạnh hai bước, hít sâu một chút, thoạt nhìn có vẻ đã khôi phục lại bình tĩnh, sau đó quay đầu lại cười nói:
- Nói nhảm ít thôi. Tóm lại là xử lý Hà Cương thế nào đây?
Lục Trần trầm ngâm trong chốc lát rồi đáp:
- Tạm thời trước tiên theo dõi, không nên động tới gã.
Lão Mã ừ một tiếng rồi hỏi:
- Như nếu Hà Nghị một mực điều tra sự kiện kia thì phải làm sao đây?
Lục Trần đáp:
- Cứ để y tra đi. Nói không chừng còn có thể kinh động một số người âm thầm ẩn nấp đấy.
- Được rồi, vậy thì ngươi phải cẩn thận.
Lục Trần suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chẳng qua cũng không thể bỏ mặc hoàn toàn được. Ngươi tìm người theo dõi gã, tránh cho lúc cần ra tay lại đột nhiên không tìm được người.
Lão Mã gật đầu nói:
- Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề. Chẳng qua ngươi nói ra tay là có ý định thế nào?
Lục Trần cười một chút rồi nói:
- Cũng phải xem Hà Nghị thế nào rồi. Nếu thời cơ vừa vặn, dùng đệ đệ gã coi trọng nhất ép buộc gã một chút, nói vậy gã cũng sẽ gây ra kết quả khiến người khác không ngờ đấy.
Lão Mã nhìn hắn, ừ một tiếng.
Lục Trần im lặng trong chốc lát, đột nhiên lại cười khổ, nói:
- Những lời này của ta có phải giống kẻ ác bẩm sinh không?
Lão Mã an ủi hắn:
- Làm sao có nhiều chuyện rõ đúng sai như vậy được. Tay hai người chúng ta nhuốm máu không ít rồi nhưng ta vẫn cảm thấy những chuyện mấy năm nay chúng ta làm là hoàn toàn đúng.
Lục Trần nhìn vào mắt lão Mã, nói:
- Lão nghĩ vậy sao?
Lão Mã gật đầu, thản nhiên nói:
- Đúng vậy. Ta đúng là nghĩ như thế. Ta cảm thấy hai người chúng ta và chân quân đại nhân tới giờ cũng chưa làm gì sai cả.
Lục Trần hít sâu một hơi, gật đầu nói:
- Lão nói đúng.
- Vậy ta đi nhé.
- Đi thong thả, cả đường cẩn thận.
- Hai ngày nữa ta sẽ tìm cơ hội xuống núi.
Lục Trần nói.
Lão Mã tiễn hắn ra khỏi cửa Hắc Khâu các, nói:
- Ừ, việc này không sao, toàn bộ tùy vào ngươi thôi. Tóm lại là phải giữ an toàn bản thân, đừng cố quá.
Lục Trần cười một chút, xoay người muốn đi nhưng đột nhiên lão Mã như nhớ tới điều gì, lại thuận tiện hỏi hắn một câu:
- À này, chuyện lúc trước ngươi kể với ta chuyện con quái trùng ba mắt ấy.
- Sao, lão nghĩ ra gì rồi à?
Lục Trần quay đầu nhìn lại.
Lão Mã lắc đầu nói:
- Vậy thì không phải. Ta chỉ cảm thấy quái lạ, thứ quái trùng này nếu hung ác như lời ngươi nói, lại tham ăn huyết nhục, đêm khuya gặp ngươi, nói vậy phải xảy ra kịch chiến chứ?
Lão nhìn Lục Trần, hỏi:
- Chiến quả cuối cùng thế nào?
Hai mắt Lục Trần nhắm lại, sau đó nhún nhún vai nói:
- Con quái trùng đó quả là cực kỳ hung mãnh, rất phiền toái, đột nhiên lao tới khiến ta luống cuống tay chân một hồi, suýt nữa bị thương bởi nó. Chẳng qua sau đó ta dùng đoản kiếm tự vệ, trải qua vài hiệp đấu, con quái trùng kia không làm gì được ta nên tự chạy đi thôi.
Miệng hắn nói vậy, một tay buông xuống cạnh người. Trong tay áo hắn, tại lòng bàn tay đang có một hòn đá cháy đen thô ráp lật qua lật lại, bên trên có dấu vết lờ mờ dữ tợn.
Lão Mã a một tiếng, thoạt có vẻ hơi thất vọng nói:
- Như vậy à. Chẳng lẽ con quái trùng kia không lưu lại thứ gì sao? Khớp xương, chân gãy, khối thịt cũng được. Như thế thì tìm kiếm sẽ tiện hơn.
Vừa nói lão vừa dừng lại một chút, cười nói:
- Xem ra gần đây ngươi khôi phục không tồi đâu, dù bị phế đạo hạnh nhưng chiến lực cũng không thấp.
Lục Trần trầm mặc trong chốc lát, nhìn lão Mã, môi mấp máy. Tay hắn nắm chặt, giữ chắc khối hài cốt của con quái trùng kia, sau đó cười nhạt nói:
- Đúng vậy, không để lại vật gì.
- Ngươi đi tới gần, cắn cổ nó đi…
Giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Liên vang vọng bên trong khu rừng yên tĩnh, quanh quẩn bên tai A Thổ, giống như khi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, bàn tay dính máu tanh đỏ tươi kia lại muốn xuất hiện trước mắt.
Hô hấp của A Thổ đã hơi dồn dập.
Bạch Liên nhìn A Thổ, trong mắt thấp thoáng có sự hưng phấn. Đây là vẻ mặt của một cô bé tìm được món đồ chơi ưng ý nhất, lại mang theo một tia tàn nhẫn khác thường.
- Đi đi, đi đi, ngươi không giống với đám yêu thú khác. Vốn chúng nên là đám kiến phủ phục dưới chân ngươi.
- Ngươi mới là Thánh thú trăm năm khó gặp trên thế gian này!
- Đi cắn chết nó, uống máu nó!
A Thổ chậm rãi quay đầu lại, con mắt duy nhất nhìn vào con gà rừng có màu đỏ nhạt lóe lên nhưng giống như vẫn đang đắn đó.
- Sau khi giết chóc uống máu, ngươi sẽ hoàn toàn khác, A Thổ…
Bạch Liên nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh con chó đen, vuốt đầu nó. Mặt nàng giống như tiên tử không dính bụi trần, giọng nói lại giống như ma quỷ tới từ địa ngục, nhẹ nhàng mà tràn đầy tính đầu độc.
- Đi đi, sau khi bắt đầu giết chóc, lực lượng của bí pháp Huyết thực mới có thể chính thức sinh trưởng lớn mạnh trong cơ thể ngươi. Ngươi mới có thể mạnh hơn bất cứ yêu thú nào.
A Thổ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Chẳng có ai biết, tại thời khắc này, con chó đen thân thể không trọn vẹn này rốt cục có phải nghe hiểu lời người nói hay không, chỉ biết là đôi mắt nó đã biến thành đỏ rực.
Màu đỏ như máu!
20/ 1
Cuộc sống âm thầm trôi qua, rất nhiều chuyện chỉ thuận thế mà xảy ra.
Tô Thanh Ngọc trở về Tô gia một chuyến, dưới sự trấn an và khuyên giải của phụ thân Tô Thiên Hà, rốt cục cũng làm hòa với gia đình.
Vốn là người một nhà cũng chung dòng máu, làm sao có thể thật sự nói cắt đứt là cắt đứt được. Hơn nữa Tô Thiên Hà cũng cho con gái thiên tài của mình đủ thể diện, đem ba huynh đệ Tô gia trừng phạt một trận nên thân. Mẫu thân Bạch thị của Tô Thanh Ngọc nước mắt lưng tròng, ôm Tô Thanh Ngọc khóc.
Vì thế sau mưa gió đúng là cầu vồng, Tô gia lại hoàn toàn hòa thuận. Chẳng qua trải qua chuyện lần này, toàn bộ trên dưới Tô gia lại thấy rõ ràng, địa vị của Tô Thanh Ngọc trong nhà đúng là hạc giữa bầy gà, không ai có thể đụng tới.
Sau khi trở về núi, Tô Thanh Ngọc thấy Lục Trần, hơi xấu hổ nhưng cũng kể lại mọi chuyện.
Lục Trần cũng chỉ cười chúc mừng nàng, không nói gì thêm cả, càng không oán giận vì mình bị hành hạ khổ sở oan uổng.
Tô Thanh Ngọc muốn bồi thường hắn một chút nhưng nhất thời cũng không biết làm sao cho tốt, liền nghĩ cuộc sống sau này còn dài, cũng không phải nóng lòng nhất thời. Dù sao hôm nay Lục Trần đã có thân phận đệ tử ký danh của nàng, nàng cũng có lý do chăm sóc cho hắn. Chờ ngày sau nàng tìm một cơ hội thật sự nhận hắn làm đệ tử thân truyền, các loại tài nguyên, linh đan đều cung ứng cho hắn, cuối cùng cũng sẽ để hắn đạt Trúc Cơ là được, cũng không uổng một đời tu hành của hắn.
Vào buổi tối chỉ còn mười tám ngày là tới rằm, mặt trăng nhô lên, nhìn có vẻ gầy gò hơn hôm qua một chút. Ánh trăng vẫn sáng ngời, chiếu qua cửa sổ nhà gỗ trên đài Phi Nhạn, giống như một vùng sương tuyết.
Lục Trần nằm trên giường, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ. Sau một lúc lâu, trong bóng tối có tiếng động khe khẽ, là A Thổ đi tới, dựa vào thân thể hắn, giơ chân đặt lên cửa sổ, cũng hướng ra ngoài ngắm trăng.
Ánh trăng dìu dịu chiếu lên một người một chó.
Lục Trần giơ tay vuốt lông A Thổ, sau đó phát hiện ra con chó đen này ngắm trăng trên không trung hết sức xuất thần. Con mắt duy nhất của nó lóe lên ánh sáng khó hiểu, giống như một viên bảo thạch màu đen trong suốt vậy.
Ánh mắt đó có vài phần cô độc.
Lại có chút mong đợi.
Lục Trần lẳng lặng nhìn A Thổ, cũng không quấy rầy nó. Một lúc sau, A Thổ quay đầu lại nhìn về phía Lục Trần.
Ánh trăng chiếu xuống, trong con mắt duy nhất của A Thổ lóe lên, dần dần trở nên ôn hòa, sau đó nằm xuống cạnh Lục Trần, rúc vào bên người hắn, nhắm mắt lại thiếp đi.
Lục Trần đóng cửa sổ lại. Bóng tối liền phủ xuống căn nhà. Một khắc đó, đột nhiên hắn rất muốn có một tấm gương để có thể nhìn khuôn mặt và hai mắt mình. Bởi vì ngay vừa rồi, hắn đột nhiên cảm thấy loại ánh mắt này của A Thổ có cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Thật giống như mình mười năm trước.
Vào đêm khuya mấy ngày nay, Lục Trần đều âm thầm đi ra ngoài, cẩn thận thăm dò vùng hắc ám vô tận trên sơn đạo trong dãy núi Côn Luân.
Nhưng loại quái trùng kỳ dị ba mắt kia lại không còn xuất hiện nữa.
Cuộc gặp gỡ kinh tâm động phách, vô cùng nguyen hiểm vào tối đó giống như chỉ là một chuyện bất ngờ, một sự trùng hợp tới khó hiểu mà thôi.
Nếu không phải giờ phút này tay Lục Trần còn đang cầm hòn đá đen rắn chắc cháy xém kia, có lẽ buổi tối đó chỉ giống như một giấc mơ, không còn có vẻ chân thật nữa.
Nhưng cảm rác thô ráp của đá đen trong lòng bàn tay hắn vẫn không ngừng nhắc nhở Lục Trần về con quái trùng hung ác kia.
Trong đêm khuya khi mọi vật đều yên tĩnh, ngay cả A Thổ cũng đang đắm chìm trong mộng đẹp, Lục Trần yên lặng rời khỏi đài Phi Nhạn, đi vào bên trong màn đêm u tối.
Hắn không nói thật tất cả mọi chuyện về con quái trùng ba mắt quỷ dị này với lão Mã, đặc biệt là thứ còn sót lại sau khi giết chết nó. Bởi một khi nói ra thì sẽ liên lụy tới bí mật lớn nhất trong cơ thể hắn, thần bàn màu đen chưa bao giờ từng có trên đời kia, còn cả tính chất cướp đoạt sinh cơ để sinh trưởng kinh khủng đó. Chuyện này hắn không muốn để người khác biết.
Có lẽ do hắn làm ảnh tử đã quá lâu nên không còn thói quen tin tưởng người khác nữa, cho dù là người hắn từng có thể giao phó tính mạng như lão Mã, theo bản năng hắn vẫn luôn giữ lại một chút bí mật cuối cùng, giống như giấu quân bài tẩy của mình vậy.
Quái trùng ba mắt không xuất hiện, việc này không thể kết thúc được. Có lẽ thật sự chỉ có một con quái trùng không biết chui ra từ nơi nào như vậy thôi. Chẳng qua trên đời này có chuyện trùng hợp tới vậy sao? Cả núi Côn Luân to lớn như vậy, con quái trùng ba mắt kia không tìm ai lại cứ tìm tới gặp hắn?
Lục Trần làm ảnh tử nhiều năm, hắn đã không quá tin tưởng vào sự trùng hợp nữa, kể cả lần này cũng vậy.
Vì vậy hắn vẫn đau khổ suy tư về việc này, suy nghĩ hết lẽ, nghĩ tới cuối cùng mình có chỗ nào không giống người thường hoặc làm người khác chú ý hay không. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui rồi, hắn phát hiện ra hình như mình chỉ có một bí mật, có lẽ sẽ không giống người thường mà hấp dẫn con quái trùng kia.
Chính là thần bàn màu đen vô cùng thần bí bên trong Khí Hải kia.
Tối hôm đó hắn trầm tư hồi lâu trên con đường núi hắc ám, sau đó nhắm mắt lại với bóng đêm. Hắc ám như thủy triều bắt đầu chấn động bên người hắn, giống như sóng biển dâng lên.
Khi hai mắt hắn mở ra lần nữa, lửa đen đã thiêu đốt trong con ngươi của hắn.
Lửa đen âm thầm bốc cháy trên thân thể hắn. Giờ khắc này đã không còn đau đớn và tuyệt vọng như năm đó, lửa đen giống như biến thành một bộ phận của thân thể Lục Trần, cháy chập chờn trên máu thịt hắn.
Bóng đêm đen kịt, hắc ám quay cuồng như nước triều.
Một người đàn ông đứng trong bóng đêm đen, giống như phát ra tiếng gầm giận dữ với bóng đêm vô biên vô hạn, hô hoán một hồi.
Sau đó trong bóng đêm vắng lặng, vực sâu hắc ám không có bất cứ thứ gì đáp lại.
Hình như hết thảy đều bình thản, chỉ có cảm giác cô độc đang quanh quẩn bên người. Lục Trần hơi thất vọng, để lửa đên âm thầm lui vào trong thân thể và dập tắt. Nhưng sau đó trong lòng hắn máy động, nhìn về sâu trong dãy núi Côn Luân.
Nơi xa xa ánh mắt không nhìn tới được kia là cấm địa thần bí nhất trong núi Côn Luân. Nơi đó có sương mù quanh năm không tiêu tan. Nơi đó có bốn ngọn núi lơ lửng trên trời cao.
Xuyên qua hắc ám, xuyên qua dãy núi, một thứ dao động không hiểu nổi đột nhiên vọt tới trong hư không, giống như có một người từ phương xa kia nhìn thoáng qua nơi này, lại căn bản như không xảy ra bất cứ chuyện gì vậy.
Lục Trần cảm thấy một chút khác thường.
Nhưng cảm giác kia lóe lên rồi biến mất, thậm chí còn không để cho hắn có một chút thời gian cảm nhận cẩn thận thì nó đã biến mất trong nháy mắt như vậy. Chẳng qua chỉ trong chốc lát này, Lục Trần cũng cảm thấy có điểm bất đồng rồi.
Có vật gì đó trong vùng cấm địa kia hưởng ứng với luồng khí tức hắc ám trong cơ thể hắn.
Trong cả vùng núi Côn Luân yên tĩnh an bình này rốt cục ẩn dấu bí mật gì?
Mà bí mật này có liên quan tới gian tế Ma giáo kia hay không?
Vào ban ngày, có người đi tới đài Phi Nhạn, không để ý tới sự khuyên can của Lục Trần, cố ý gọi Tô Thanh Ngọc ra khỏi động phủ.
Tô Thanh Ngọc hơi không hài lòng. Đương nhiên nàng cũng hiểu được. Chẳng qua tin tức người này mang tới nhanh chóng làm cho cả Tô Thanh Ngọc và Lục Trần đều hơi giật mình.
Vụ án giết Hạ Trường Sinh từng oanh động một thời, sau đó yên lặng xuống rất nhanh, sau khi kéo dài một thời gian như vậy đột nhiên lại nổi sóng. Sư trưởng trong tông môn ủy thác cho Hà Nghị điều tra việc này chịu áp lực rất lớn, vẫn kiên trì điều tra, rốt cục phát hiện ra dấu vết, bắt đầu hành động rồi.
Chẳng qua đối tượng đầu tiên hắn ra tay lại khiến đại đa số mọi người kinh ngạc. Bởi Hà Nghị dẫn người tới Tô gia bắt ba huynh đệ Tô Mặc, Tô Thiên và Tô Văn đi.
Lấy lý do điều tra Ma giáo ám sát bắt người liền chẳng khác gì nói đã hoài nghi ba huynh đệ Tô gia có liên quan tới cái chết của Hạ Trường Sinh, càng có khả năng cấu kết với Ma giáo.
Cái mũ này, hoặc nói là tội danh này thật sự quá lớn, quan trọng tới mức ngay cả Tô gia cũng không thể nhận nổi. Cho nên Tô gia bắt đầu hành động rất nhanh, phát động hết thảy cơ sở ngầm trong phái Côn Luân cùng một số tu sĩ bình thường giao hảo với mình để tìm hiểu tin tức, đồng thời cũng cố gắng khuyên ba huynh đệ Tô gia. Mà quan trong nhất trong đó đương nhiên là Tô Thanh Ngọc, cho nên hôm nay mang tin tức truyền tới là khẩn cầu Tô Thanh Ngọc ra tay giúp đỡ ngay.
Tô Thanh Ngọc nghe tin xong, thần sắc cũng nghiêm trọng hẳn, không kịp thương lượng với Lục Trần liền đóng cửa động phủ, trực tiếp xuống núi theo người truyền tin.
Lục Trần nhìn Tô Thanh Ngọc đi xa, ánh mắt phức tạp nhìn xuống chân núi.
Khác với Tô Thanh Ngọc hoàn toàn không biết gì về việc này, toàn bộ án sát Hạ Trường Sinh đều được Lục Trần rõ như lòng bàn tay.
Trên đời này hiểu rõ một vụ án hung ác nhất là ai? Đương nhiên khẳng định là hung thủ rồi.
Lục Trần đợi một hồi trên đài Phi Nhạn, sau đó liền đứng dậy xuống núi.
Khi đài Phi Nhạn yên tĩnh, một lần nữa chỉ còn mình con chó A Thổ, nó có vẻ hơi lo lắng xúc động. A Thổ nhìn lại về phía khu rừng sau núi, hồi lâu sau liền chậm rãi đứng dậy, đi vào rừng.
Trong rừng núi có ánh sáng lờ mờ, A Thổ cũng vẫn nhìn rõ xung quanh, vừa đi tai vừa truyền tới tiếng chim hót quen thuộc. Chẳng qua ngày hôm nay A Thổ không gặp Bạch Liên nữa.
Trên thực tế, kể từ ngày đó gặp Bạch Liên, A Thổ liền không gặp mặt nàng nữa. Cô bé chỉ mười mấy tuổi kia dường như còn bận hơn đại đa số người trưởng thành.
Không gặp Bạch Liên, hình như A Thổ cũng không kinh ngạc, thậm chí còn có vẻ thoải mái một chút. Chẳng qua thân thể nó liền căng thẳng rất nhanh. Bởi nó thấy ở trong rừng cây phía trước có một con chim nhỏ đột nhiên bay xuống mặt đất, tìm kiếm thức ăn trong tầng lá rụng dầy.
A Thổ hầu như không do dự chút nào, chậm rãi tới gần.
Thân ảnh, động tác của nó gần như không chút tiếng động, giống như trời sinh là vậy, là một thiên tài săn bắn bẩm sinh, nhích lại gần con chim kia.
Đột nhiên con chó đen lao vọt tới, trước khi con chim kịp bay lên liền cắn vào cánh nó.
20/ 2
Hà Nghị ra tay đột ngột và mạnh mẽ, nhằm vào thế gia Tô gia nổi danh tại Thành Côn Ngô, cho nên rất khó khiến người ta không liên tưởng được tới chuyện phát sinh với đệ đệ Hà Cương của y trước kia.
Công báo thù riêng? Hay là cố ý vu oan giá họa?
Đủ loại lời đồn đại nhanh chóng truyền ra. Nhưng sau khi Tô Thanh Ngọc xuống núi gặp mặt phụ thân, lại qua người thân tín trong tông môn tìm hiểu tin tức, đại khái trong lòng đã hiểu rõ rồi.
Đầu tiên quả thật Hà Nghị dẫn người tới bắt ba huynh đệ Tô gia thật, nhưng chỉ là tạm giữ, cũng không định tội danh gì, không dùng hình bức cung. Theo như bên đó nói thì chỉ là hỏi thăm một số việc.
Thẩm vấn và định tội tất nhiên là khác biệt một trời một vực. Mặc dù Tô gia vẫn tức giận bất bình nhưng vẫn hơi yên ổn hơn. Về phần tại sao Hà Nghị không tìm những người khác mà lại đi tìm Tô gia gây chuyện thì bên kia cũng đưa ra một lý do, một lý do rất mạnh mẽ khiến Tô gia không thể nào chống cự được.
Trước khi Hạ Trường Sinh gặp chuyện không may, ba huynh đệ Tô gia đi dạo thảo viên Hương phố, trước mặt mọi người đã từng vây đánh nhục mạ Hạ Trường Sinh. Nói không khách sáo một chút thì chính là đánh hội đồng người ta một trận, cộng với uy hiếp. Sau đó vài ngày, Hạ Trường Sinh chết mất rồi.
Hiềm nghi này mà không lớn thì chẳng còn ai bị hiềm nghi nữa. Khi đám người Tô Thiên Hà biết chuyện này cũng chỉ biết im lặng. Nhưng dù sao đây cũng là máu thịt Tô gia, không có khả năng từ bỏ thật sự được. Cho nên Tô gia vẫn động viên các loại quan hệ trong phái Côn Luân để đi biện hộ giúp cho.
Chẳng qua các thủ đoạn dĩ vãng vẫn dùng ổn giờ lại định phải cây đinh bởi Hà Nghị không chịu nhận lời, mà các trưởng bối đức cao vọng trọng trong tông môn lại đều từ chối, không muốn dính vào rắc rối này.
Vì thế Tô Thanh Ngọc lại phải đi tìm sư phụ Mộc Nguyên chân nhân một lần. Bên đó trả lời là: Thứ nhất, chuyện này công bằng rõ ràng, nếu không sao thì sẽ không sao, thả người trở về, không phải là công báo thù riêng. Thứ hai, việc này rất rắc rối, nghe nói ngay cả chân quân cũng chú ý tới rồi, người bình thường, kể cả chân nhân Nguyên Anh cũng không muốn dính tới.
Trong tâm tình không yên lại hơi phẫn nộ, Tô gia âm thầm muốn tìm Hà Nghị gây chuyện. Chẳng qua rất nhanh phẫn nộ của bọn họ biến thành kinh ngạc. Ba huynh đệ Tô gia bị tách ra thẩm vấn, nhưng lời nói của ba người về chuyện đó lại khiến Hà Nghị hỏi tới một vấn đề mấu chốt, vào buổi tối Hạ Trường Sinh chết kia, ba người bọn họ đi đâu. Tô Thiên và Tô Văn cũng đưa ra được bằng chứng có lợi cho mình nhưng Tô Mặc trả lời xong, bất ngờ chứng minh được rằng gã đang nói dối!
Tô Mặc nói buổi tối hôm đó gã ở nhà ngủ nhưng rất nhanh liền có người chứng minh rằng người này có ra ngoài, sau đó còn có vài người gặp gã. Về phần hỏi tới rốt cục gã đi đâu, Tô Mặc chỉ trố mắt đứng nhìn, hồi lâu không đáp được.
Tình hình như vậy đương nhiên là có chuyện rồi!
Không cần nhiều lời, Tô Thiên, Tô Văn đều được thả ra. Chỉ có một mình Tô Mặc bị nhốt lại. Mà lúc này đã không còn được khách sáo nữa, trực tiếp giữ trong phòng riêng, coi như là bị bắt giam rồi.
Tin tức kế tiếp liền không nhiều lắm nhưng thỉnh thoảng đưa ra dần dần trở nên đen tối. Bởi nghe nói Hà Nghị vì rốt ruột lập công, bắt đầu có ý định, hoặc đã dùng hình với Tô Mặc.
- Báo ứng đến rồi, báo ứng đến rồi!
Lục Trần đi tới Hắc Khâu các vắng tanh vắng ngắt của lão Mã, nghe lão Mã Vừa nói mang theo vài phần hả hê, vừa cười hì hì, không nhịn được lắc đầu nói:
- Lão đừng vui mừng quá. Tin tức này không biết có chuẩn xác hay không nữa. Đều là người khác truyền ra.
- Mặc kệ chứ.
Lão Mã cười ha hả nói:
- Dù sao thì ông đây đã sớm ghét đám Tô Mặc kia rồi. Tốt nhất là cho gã chịu đau khổ một hồi. Đáng tiếc là thân phận ta có hạn, nếu không thật sự ta cũng muốn tới nhìn tận mắt.
Lục Trần xua xua tay, cũng không muốn so đo với lão Mã mấy chuyện này, ngồi tại chỗ trầm ngâm một lát rồi nói:
- Lần này Hà Nghị ra tay không hề có dấu hiệu báo trước, trước đó hầu như không ai biết tới, cảm giác hơi quái lạ. Hình như y đột nhiên nắm được tin tức gì đó, cho nên mới bắt đầu tra xét thật mạnh vậy.
Lão Mã nhướn mày, nụ cười vốn có trên mặt cũng thu liễm lại vài phần, nhìn Lục Trần còn lộ ra một tia lo lắng, nói nhỏ:
- Làm sao thế, có thể có nguy hiểm gì không?
Lục Trần lắc đầu nói:
- Vậy thì không chắc. Trước tiên cứ chờ xem sao.
Vừa nói hắn vừa dừng lại một chút, sau đó đột nhiên đôi mắt lóe lên, nói:
- Chẳng lẽ là tin tức từ trong Nghĩa Trủng truyền ra…
Lão Mã đi tới một bên, sau một lúc lâu đi trở về, đưa cho hắn một phong thư, nói:
- Tự ngươi xem đi.
Lục Trần liếc nhìn phong thư, chỉ thấy không ghi tên tuổi cụ thể gì. Trên bìa thư cũng chẳng có một chữ. Hắn rút thư ra, tổng cộng có hai tờ. Nhìn một lần, đột nhiên Lục Trần gật đầu, sau đó lại thở dài khe khẽ:
- Lão trọc nói ba tới năm ngày trước rằm tháng sau sẽ trở về gấp.
Lão Mã cười nói:
- Thấy chưa, ta đã nói với ngươi từ trước rồi. Chân quân lão nhân gia vẫn thích ngươi nhất. Cho dù là ngươi nói không chắc chắn lắm nhưng người vẫn nguyện tin tưởng ngươi.
Lục Trần từ chối cho ý kiến nhưng lại trầm mặc một hồi, sau đó đứng lên đi vài bước trong phòng, lại nói với lão Mã:
- Mấy ngày nay lão lưu ý Hà Cương, tốt nhất tăng người giám sát gã, đừng để gã đột nhiên chạy mất.
Hai mắt lão Mã hơi nheo lại, nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Lục Trần lạnh nhạt nói:
- Còn chưa nghĩ ra. Chẳng qua trước đó ta đã nghĩ tới một việc, có lẽ là kế một đá trúng hai chim. Nếu quả thật Hà Nghị muốn tra xét kỹ việc này, không chịu bỏ qua cho Tô Mặc, mà đệ đệ ruột thịt duy nhất của y còn trong Thành Côn Ngô lại đột nhiên xảy ra chuyện bất ngờ, vậy kết quả sẽ thế nào đây?
Lão Mã im lặng suy tư, một lát sau đột nhiên hít sâu một hơi, nhìn Lục Trần, giống như nhất thời không biết nói sao.
Lục Trần bình tĩnh nói:
- Một đá trúng hai chim, đại khái nói là tất nhiên Hà Nghị sẽ hoài nghi các thế gia trong Thành Côn Ngô, cụ thể là do người Tô gia làm, vì hả giận mà giết chết đệ đệ của y, kết thù càng sâu với Tô gia. Thứ hai, người Tô gia nghe được tin tức này cũng nhất định cho rằng Hà Nghị sẽ giận dữ, như vậy lửa giận sẽ trút lên người nào đây?
Lão Mã gật đầu nói:
- Thủ đoạn hay lắm, không tồi, không tồi…
Lục Trần nhìn lão Mã, nói:
- Thằng nhãi Tô Mặc dù hơi ngu ngốc rắc rối nhưng thân phận lại không giống người bình thường, là con ruột của gia chủ Tô gia Tô Thiên Hà, lại là đệ đệ của Tô Thanh Ngọc, Tô gia tuyệt không dễ dàng để Tô Mặc gặp chuyện không may.
- Nhưng mà…
Lão Mã hình như muốn nói gì thêm nhưng bị Lục Trần giơ tay ngăn lại.
Lục Trần cũng không định nói chuyện lớn tiếng, chỉ rất yên tĩnh mà nói với lão:
- Mấy ngày này lão bố trí người đi làm đi, làm sạch sẽ một chút.
Lão Mã trầm mặc trong chốc lát, gật đầu nói:
- Tốt.
- Được rồi, còn có một chuyện nữa, chính là loại quái trùng ba mắt lần trước ngươi nói với ta.
Lão Mã đột nhiên mở miệng đổi đề tài, bắt đầu nói chuyện khác.
Lục Trần ồ một tiếng, nói:
- Thế nào, tìm được đầu mối rồi à?
Sắc mặt lão Mã thoạt nhìn hơi nghiêm trọng, ánh mắt nhìn Lục Trần lại có vài phần cổ quái nói:
- Ta đã tra thứ này rồi, nhưng kết quả đoạt được là thứ đồ vật này hình như đã bị diệt tuyệt mấy ngàn năm rồi, sớm biến mất trong thiên địa rồi.
Lục Trần ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Lão nói thế rốt cục nó là cái gì?
Lão Mã đáp:
- Dựa theo dáng vẻ ngươi mô tả, còn có tính chất và thiên phú bẩm sinh, ngay từ đầu ta căn bản không tìm ra được đầu mối về yêu thú này. Nhưng sau đó bắt đầu tìm kiếm một số sách cổ lịch sử lâu đời, rốt cục trong một quyển sách từ xa xưa có một loại quái vật tương tự với nó.
- Phệ huyết trùng, chính là tên nó.
Lão Mã nói.
- Phệ huyết trùng?
Lục Trần cau mày suy nghĩ một hồi, nói:
- Hình như quả thật chưa nghe qua bao giờ.
- Ngươi chưa nghe qua là chuyện bình thường. Bởi vì dù là ta cũng lần đầu nghe tới quái vật như thế. Ngươi đừng nói vội. Khi ta đọc về quái vật Phệ huyết trùng này trong sách cổ, ta còn thật sự lo lắng cho ngươi đó.
Lục Trần nói:
- Thế là sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận