Thiên Ảnh

Chương 404: Cô độc, dối trá

Màn đêm buông xuống, sau khi lấy được món tiền phi nghĩa lớn nhất cuộc đời, lão Mã sung sướng trở về phòng ngủ.
Sau khi từ chỗ Huyết Oanh về, lão Mã thao thao bất tuyệt một mạch với Lục Trần, thể hiện ước vọng to lớn đối với cuộc sống ‘mục ruỗng’ sắp tới tại Tiên Thành.
Thái độ có phần hơi quá này của lão Mã làm Lục Trần líu cả lưỡi. Mặc dù một vạn linh thạch quả thực là khoản tiền kếch xù, những kẻ tán tu không bối cảnh, không gia thế chắc cả đời cũng không thấy được món tiền lớn như vậy nhưng dù gì lão Mã cũng theo một Hóa Thần Chân Quân lăn lộn nhiều năm, sau lưng là cây đại thụ che trời Chân Tiên Minh, lại được Phù Vân Ty gần như là đường khẩu mạnh nhất của Chân Tiên Minh hậu thuẫn, bất kể thế nào cũng không thể kích động đến mức này được.
Bình thường… Trước kia lúc còn ở thôn Thanh Thủy ngươi có vẻ bình đạm lắm mà.
Đối với nhận định này của Lục Trần, lão Mã cực kì khinh bỉ, phản bác không khách khí. Thiên Lan Chân Quân đương nhiên là một nhân vật nhất đẳng, ta theo ông ấy lăn lộn cũng không phải giả, nhưng thân phận hai người chênh lệch quá nhiều, một tên mật thám cỏn con mà thôi, vơ vét được mấy đâu?
Chân Tiên Minh đúng là đại thụ che trời, nhưng trong Chân Tiên Minh chẳng được mấy kẻ qua lại với ta, đào đâu ra chỗ tốt đây?
Vốn còn có chút quan hệ với Phù Vân Ty, ai ngờ bị tiểu tử ngươi được voi đòi tiên, xúi đến xin tiền, chọc giận Huyết Oanh Đường chủ, bị chặt đứt đường phát tài, ngang với kẻ thù giết cha giết mẹ, ngươi có biết không? Nàng ấy ném ta ra ngoài một lần rồi, ta còn lo không chừng sau này chết oan dọc đường không ai nhặt xác cho kìa.
Ta thảm như vậy, còn thảm hơn đám tán tu không bối cảnh không gia thế ngươi nói đến, giờ nhìn thấy món tiền lớn như vậy có kích động chút thì chết người à?
Lục Trần nghĩ ngợi giây lát rồi gật đầu:
- Ừ, ngươi nói đúng. Vốn ta thấy không có gì, nhưng nghe ngươi nói vậy mới thấy một vạn linh thạch này thật rất đáng trân trọng, nên chúc mừng một phen.
Lão Mã cười ha hả, hưng phấn vỗ vai Lục Trần bồm bộp:
- Mai chúng ta sẽ đi… Ách, không, mai chúng ta sẽ đi làm chính sự!
Lão vội vàng nghiêm mặt, chính khí lẫm liệt nói.
Lục Trần nói:
- Tốt.
Lão Mã cười hắc hắc, đang định xoay người về phòng thì chợt bước ngược lại vài bước, ngoảnh sang nhìn Lục Trần, hỏi:
- Ồ, hình như ngươi có gì đó rất kỳ lạ.
Lòng Lục Trần giật thót nhưng trên mặt vẫn trấn định như không, mỉm cười hỏi:
- Gì mà kỳ lạ, ta vẫn bình thường mà?
Lão Mã nhìn xuôi nhìn ngược y một lúc, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Lục Trần thầm thất kinh, nghĩ thầm thằng cha này quả nhiên có che giấu bản lĩnh, không ngờ lại có thể phát hiện ra dấu vết của Thiên Lan Chân Quân.
Lão Mã quan sát chốc lát, chợt mở miệng hỏi:
- Lục Trần, tại sao ngươi không có vẻ gì là kích động như vậy?
Lục Trần ngẩn ra, ấp úng:
- Kích động, tại sao ta phải kích động?
Lão Mã nói:
- Ta nhớ hồi còn sống chung ở thôn Thanh Thủy, vì mười khối linh thạch ngươi đã chửi bới um lên rồi, sao bây giờ có một vạn khối trong tay ngươi lại không phản ứng chút gì?
Lục Trần thầm thở phào, cười nói:
- Ta còn tưởng gì. Ngày xưa ở trong thôn rảnh rỗi sinh nhàm chán, đùa chút với ngươi thôi, một vạn khối linh thạch còn chưa đáng để ta để tâm.
- Chính là…
Lão Mã tắc họng, sau đó lộ vẻ khinh bỉ, lắc đầu nói:
- Ngươi có vẻ thích nói xàm nhỉ!
Nói xong mặt càng lộ vẻ khinh thường, hiển nhiên lão không tin lý do Lục Trần viện ra, ngoảy mông về thẳng.
Lục Trần bật cười nhìn theo bóng lão, sau đó ngẩng đầu nhìn sắc trời sập tối rồi cũng quay về phòng mình.
Lục Trần đốt một ngọn nến đặt lên bàn. A Thổ đang nằm sấp trên mặt đất ngáy o o. Lục Trần nhìn dáng vẻ của nó, không khỏi bật cười, bước đến sờ đầu A Thổ, cảm thụ bộ lông mềm mại mang theo cảm giác ấm áp.
Giây phút này, ánh mắt của y bỗng trở nên mờ mịt, tựa hồ đang nhìn đến một không gian vô định, trống rỗng hư vô, một nơi chỉ có y và A Thổ đang ngủ say. Một lúc lâu sau, giọng y vang lên, khẽ khàng như tự nhủ:
- Suốt ngày nói chuyện nửa thật nửa giả với người ta. A Thổ, ngươi có phân biệt được lời của ta là thật hay giả không?
Cuối cùng, ánh mắt của y dừng lại nơi ngọn nến đang lay lắt cháy trên bàn.
- Từ nhỏ ta đã làm Ảnh Tử, ta làm quá lâu rồi, A Thổ.
A Thổ vẫn ngáy o o, không biết có phải nó đang mơ được ăn thức ăn ngon hay không mà trong họng tiếng nhóp nhép phát ra không ngừng.
Lục Trần cúi đầu nhìn nó, ánh mắt ấm áp, khẽ nói:
- A Thổ, hình như ta gạt người thành quen rồi, ta đâu còn là ta nữa. Đôi khi ta thậm chí còn không biết bộ mặt thật của mình rốt cục là gì…
Y hơi cúi đầu, ánh nến chiếu vào khuôn mặt y hiện ra vẻ âm u bất định.
- Cho nên…
Giọng y vang lên đầy thổn thức, lại đầy cảm khái, lại có chút cảm giác thất vọng, lại như đang tưởng niệm.
- …Nếu Dịch Hân vẫn còn thì tốt quá, đúng không A Thổ? Nàng ngốc như vậy, ta không cần nói dối nàng, ha ha…
Y nhẹ giọng cười lên hai tiếng, chỉ là tiếng cười rớt lại đầy vẻ thê lương và chua xót.

Tảng sáng hôm sau lão Mã đã thức giấc. Thu xếp qua loa lão đã sang gõ cửa phòng Lục Trần ầm ầm, miệng kêu to:
- Này, rời giường rời giường! Hôm nay thời tiết đẹp lắm, chúng ta đi… À đúng là ngày đẹp để làm việc!
Một lát sau, từ bên trong vang lên vài tiếng phàn nàn lẫn với tiếng chó sủa, sau đó là tiếng bước chân từ xa tới gần, cuối cùng két một tiếng, Lục Trần mở cửa ra, ngáp dài một cái nói:
- Ngươi làm gì thế mà sáng sớm đã đập cửa rồi.
- Sớm gì mà sớm!
Lão Mã trợn mắt nhìn Lục Trần, tỏ ra căm hận sự lười biếng của y đến xương tủy, nghiêm mặt nói:
- Chúng ta phải làm đại sự, vì muôn dân trăm họ, vì chính nghĩa trường tồn, há có thể lười biếng? Ngươi nhanh rửa mặt, thay quần áo, chuẩn bị một chút rồi lập tức ra ngoài làm việc.
Lục Trần hơi giật mình, đánh giá lão Mã một lượt trên xuống, nói:
- Mới qua một đêm mà ngươi như lột xác thành kẻ khác vậy.
Lão Mã phì một tiếng, nói:
- Trước kia bị ngươi quấn lấy ở cái thôn khỉ ho cò gáy kia, tinh thần suy sụp nặng. Bây giờ khác xa rồi, chúng ta đang ở Tiên Thành, đây là cơ hội tốt…
Lục Trần chen lời:
- Chủ yếu là có tiền trong tay, đúng không?
- Đương… Không, chủ yếu là có cơ hội làm đại sự!
Lão Mã vội vàng uốn nắn tư tưởng cho Lục Trần.
Lục Trần dở khóc dở cười, khoát tay:
- Được rồi được rồi, ngươi chờ chút, ta sẽ ra ngay.
- Nhanh lên.
Lão Mã đi tới đi lui một hồi trong sân mới thấy Lục Trần ra. Lão ngó vào phòng thấy A Thổ đang nằm gà gật, có vẻ vẫn đang ngủ say, nhịn không được nói:
- Chúng ta cứ thế ra ngoài một ngày để A Thổ lại một mình, sẽ không có chuyện gì chứ?
- Không sao đâu.
Lục Trần mở nhà kho lấy một miếng thịt yêu thú lớn đặt cạnh A Thổ, sau đó bước ra với lão Mã:
- Gần đây nó đang vào giai đoạn phát triển mạnh, chỉ ước ăn ngủ nguyên ngày, không bao giờ ra ngoài đâu.
- Hử. Khá lắm, lớn vậy rồi mà vẫn phát triển được nữa à?
Lão Mã sợ hãi than.
- Ừ.
Lục Trần thản nhiên đáp:
- Đêm qua ta phát hiện hình như A Thổ lại sắp tấn giai.
41/10
- Tấn giai, tấn giai gì?
Lão Mã ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi:
- Chó cũng tấn giai được à?
Lục Trần nói:
- Ừm, đúng là thế. Cách nói của ta cũng không đúng lắm, ngươi có thể tưởng tượng tình huống của A Thổ thế này… ừ, vóc dáng nó sẽ còn tăng lên.
Lão Mã lắp bắp kinh hãi:
- Được lắm, ý ngươi là gần đây được ăn nhiều thịt yêu thú nên con chó đó sẽ còn phát tướng ra nữa?
Lục Trần mỉm cười, kéo lão ra ngoài, đồng thời nói:
- Tám chín phần là thế rồi.
Lão Mã bị y kéo ra ngoài, vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn, miệng nói:
- Con chó này rốt cục là thuộc loài nào, ta chưa thấy con chó nào lớn như vậy đâu…

Hai người trước nay luôn thoải mái đấu võ mồm, chê bai chế giễu nhau là bởi tình cảm thật sự thân thiết. Có điều sau khi ra khỏi nhà, lão Mã nhanh chóng trở nên nghiêm chỉnh, nói với Lục Trần:
- Trong việc giải quyết đại sự, ngươi là chủ, ta làm người hỗ trợ đồng thời quản vấn đề tài chính, ừm, sau này ngươi ăn tiêu thế nào đều giao cho ta xử lý.
Lục Trần gật đầu. Hai người cứ thế sóng vai mà đi, qua hết Tẩy Mã Kiều là đến đường lớn náo nhiệt của Tiên Thành.
Trên đường người qua kẻ lại tấp nập, dạng người gì cũng có, tất nhiên Lục Trần và lão Mã đều không hơi đâu để ý đến họ.
Đang đi giữa đường, lão Mã chợt chỉ vào một nơi, cười với Lục Trần:
- Xem kìa, đó chẳng phải là quán đêm lần trước chúng ta đi sao?
Lục Trần nhìn thoáng qua một cái, thấy quả nhiên là nơi bọn họ đến đêm hôm trước. Có điều bây giờ đang là buổi sáng, quán đêm không có khách mấy, cửa lớn cũng đóng kín, xem ra ban ngày họ cũng không mở cửa làm ăn như các quán khác.
- Ngươi nhớ kỹ vậy, mới đi một lần thôi mà.
Lục Trần nói.
Lão Mã khoát khoát tay, cười nói:
- Đâu đến mức như thế. Chẳng qua hôm đó ta ngồi bên trong nhìn ra cửa sổ thì thấy bức tượng Bạch Hổ, góc độ và khoảng cách hôm đó cũng tương tự bây giờ nên liếc cái là nhận ra ngay.
Tượng tứ đại thánh thú ở Tiên Thành vô cùng đồ sộ, gần như đứng ở bất cứ đâu trong thành cũng nhìn thấy ít nhất một pho. Có một điểm đặc biệt là không biết từ khi nào, những bức tượng khổng lồ không rõ lai lịch này lại thành biểu tượng của trung tâm Tiên Thành.
Càng đến gần các bức tượng thì càng náo nhiệt, đương nhiên quanh đó không thể thiếu loại kinh doanh như quán đêm, sòng bạc được.
Thậm chí còn nghe nói có luật ngầm là quán đêm càng gần các bức tượng thì cấp bậc lại càng cao. Đương nhiên đến đó ăn tiêu cũng đắt đỏ hơn nhiều.
Lục Trần cười lắc đầu, cảm khái vỗ vỗ vai lão Mã đang chăm chú nhìn cái quán đêm hôm nọ, sau đó rảo bước đi thẳng.
Đợi lão Mã đuổi kịp mình, Lục Trần chợt thấp giọng nói:
- Lão Mã, có chuyện này ta muốn hỏi ngươi.
Lão Mã nhìn y, nói:
- Chuyện gì, ngươi hỏi đi.
- Lần này do lão trọc chết bầm tìm đến nhờ vả nên ta mới quyết định giúp lão một lần.
Lục Trần sóng vai với lão Mã, vừa đi vừa nói khẽ:
- Nhưng ngươi lại khác, ta cảm thấy thực ra ngươi không cần phải dính vào chuyện này.
Lão Mã nhíu mày, nói:
- Sao lại nói vậy? Chuyện này là tự ta muốn làm, không có ai đến bức bách cả.
Lục Trần khẽ gật đầu, trầm ngâm giây lát mới nói:
- Lão trọc không nói gì với ngươi sao?
Lão Mã nói:
- Không, đại nhân vẫn như bình thường, chỉ phân phó ta đi làm thôi.
Lục Trần chắp hai tay sau lưng như có điều đang suy nghĩ, miệng nói:
- Hiện giờ khác xưa rồi. Ngày trước ngươi chưa từng tiếp xúc trực tiếp với đám điên Ma Giáo, bây giờ cần gì phải chuốc khổ vào thân? Nghe ta, ngươi đưa ta đến Tiên Thành xong có thể thoái ẩn.
Lão Mã nhíu chặt mày, lẩm bẩm:
- Thoái ẩn sao…
- Loại việc này nhìn qua có vẻ không nguy hiểm gì nhưng một khi dấn sâu vào sẽ rất khó lường. Thần thụ là nguồn gốc tín ngưỡng lớn nhất của Ma Giáo, bất kể kẻ nào có ý định động vào đều sẽ thành kẻ thù không đội trời chung với chúng.
Lục Trần nhìn lão Mã, thấp giọng:
- Ngươi không cần phải theo ta làm gì, trở về an hưởng những ngày tháng thanh bình đi.
Lão Mã hơi do dự một lát, bỗng bật cười, nói:
- Thật ra ta cũng từng nghĩ đến những việc này rồi, có điều đại nhân thực sự muốn ta giúp ngươi một tay. Bản thân ta cũng nghĩ, tốt xấu gì hai ta cũng sống chung mười năm, không thể để ngươi bị bọn điên Ma Giáo bắt đi dễ dàng được. Hơn nữa, có một chuyện tự ngươi cũng phải cẩn thận mới được.
Lục Trần không hiểu ý lão, đi thêm vài bước đành lên tiếng hỏi:
- Cẩn thận gì?
Lão Mã nở nụ cười, nói:
- Coi chừng Ma Giáo.

- Chúng ta đi đâu đây?
Lão Mã bị Lục Trần dẫn đi một vòng quanh bức tượng Bạch Hổ, nhịn không được lên tiếng hỏi:
- Sáng sớm ngươi định kéo ta ra đây chỉ để đi quanh bức tượng này à.
Lục Trần mặt lạnh như tiền, quắc mắt nhìn lão, nói:
- Ngươi biết trên giang hồ có một cách nói lóng là nhìn mặt mà bắt hình dong không. Ta đang điều tra xem có tên điên Ma Giáo nào lượn lờ quanh đây không.
Lão Mã đương nhiên không tin, nói:
- Người chật như nêm, đôi mắt của ngươi nhìn ra được sao? Đánh chết ta cũng không tin.
Lục Trần cười ha hả, nói:
- Ta cũng chỉ nói thế thôi.
Lão Mã đi được thêm vài bước rồi dứt khoát kiếm một cái ghế dài người ta hay dừng nghỉ chân ngồi đại xuống, miệng nói:
- Này, chúng ta đã thống nhất mọi việc do ngươi làm chủ rồi. Bây giờ đi lâu vậy rồi, ngươi có kế hoạch gì chưa?
- Cổ nhân từng nói, ngồi mài đao không làm nhụt tay đốn củi.
Lục Trần thản nhiên nói:
- Lúc ngươi đang bận phàn nàn, ta đã kịp ghi nhớ hết đường đi lối lại ở đây, ngày sau lỡ may bị người ta đuổi giết thì sẽ trốn thoát dễ hơn nhiều.
Lão Mã tức cười, lẩm bẩm:
- Chưa đánh đã tính việc chạy. Việc này làm sao mà hoàn thành được đây.
Nói xong lão lại bước tới, tiếp:
- Rốt cục ngươi có đầu mối gì không?
Lục Trần hướng ánh mắt về một nơi vô định, miệng nói khẽ:
- Ta có một danh sách liệt kê những kẻ khả nghi nhất ở Tiên Thành mấy năm gần đây. À… kể cả người của Chân Tiên Minh.
- Hả?
Lão Mã lắp bắp kinh hãi, thấp giọng nói:
- Có việc này sao? Vậy ngươi quyết định bắt đầu từ kẻ nào, ở đâu?
Lục Trần mỉm cười:
- Ta còn chưa tìm ra, cứ từ từ thôi, có điều…
Y hơi ngừng lại rồi lập tức tiếp:
- Có điều trong lòng ta đã định trước người cần tìm, chẳng qua không có gì hay ho mà khoe ra. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, đám bình dân chúng ta có cơ hội bái kiến các vị Hóa Thần Chân Quân quyền uy kia không?
Lão Mã líu lưỡi, nhìn lại thấy Lục Trần vẫn không đổi sắc bèn vội kéo y vào một góc khuất, nói:
- Ngươi muốn gặp Hóa Thần Chân Quân nhà chúng ta thì nói một câu là được…
Lời chưa dứt đã nghe Lục Trần hỏi:
- Nếu ta muốn gặp Hóa Thần Chân Quân khác của Tiên Thành thì có cách gì không?
Lão Mã hơi do dự nhưng rồi cũng gật đầu đáp:
- Có!
42/ 1
- Những người khác… mấy vị kia đều không quen biết gì với ngươi mà.
Lão Mã có vẻ hết sức kiêng kị, chẳng những tên mà ngay bốn chữ ‘Hóa Thần Chân Quân’ cũng không dám thốt ra.
Lục Trần nói:
- Tất nhiên không có quan hệ gì cả, tiện thì hỏi thôi.
Lão Mã ‘hừ’ một tiếng, nói:
- Tiện cái rắm ấy. Ta với tiểu tử ngươi sống chung hơn mười năm, lòng ngươi nghĩ gì chẳng lẽ ta không hiểu? Ngươi nhất định có việc gì rồi, mau nói thật cho ta, tại sao muốn đi gặp các vị đại nhân?
Lục Trần không đáp, chỉ cười nói:
- Không ngờ ngươi lại hiểu ta đến vậy đấy.
- Không phải sao?
Lão Mã hỏi ngược lại.
Lục Trần nói:
- Có lẽ vậy, dù sao chúng ta cũng có mười năm sống chung ở thôn Thanh Thủy. Có điều ta không thích ngươi cứ thận trọng như vậy chút nào, về sau lỡ như chúng ta cãi nhau rồi trở mặt, chỉ cần ngươi còn sống chắc ta không trốn đi đâu được mất.
Lão Mã biến sắc rồi lập tức cười ha hả, nói:
- Ngươi cứ cẩn thận đó, đến lúc ấy đừng tự chui đầu vào lưới.
Lục Trần cười cười nhìn lão:
- Đúng vậy, cho nên nếu đã đến bước đường đó chắc ta phải nghĩ cách giết ngươi, sau đó cao bay xa chạy.
Nụ cười trên mặt lão Mã hơi cứng lại, nhìn Lục Trần, cười không nổi nữa.
Không khí giữa hai người thoáng chốc như đóng băng, một lúc sau Lục Trần chợt cười to, vỗ vai lão Mã nói:
- Tiện miệng nói một câu mà ngươi đã sợ đến choáng váng thế à?
Lão Mã nuốt nước miếng, cười khan nói:
- Nói nhảm, đại ca ngươi chớ nói lung tung được không. Người khác không biết thế nào, chứ ngươi là Ảnh Tử… Ta sợ đó.
Lục Trần nhìn lão Mã, như nghĩ đến điều gì đó, vẻ cười cợt biến mất, sắc mặt trở nên nghiêm túc, gật đầu nói:
- Ngươi yên tâm. Ta luôn xem ngươi là huynh đệ tốt nhất của mình.
Lão Mã cũng ngưng mắt nhìn y, sắc mặt dần an ổn trở lại, khóe miệng nở nụ cười.
Ánh mặt trời trên cao rọi xuống bức tượng Bạch Hổ, đôi tròng mắt kì dị của nó tựa hồ cũng đang nhìn về hướng này.

- Nói vớ nói vẩn nhiều quá, vốn đang bàn chính sự, tự dưng chuyển thành tán chuyện không đâu.
Lão Mã nói:
- Bàn chính sự trước đi. Hôm nay ngươi định đi tìm ai?
- Một thợ tỉa hoa.
Lục Trần đáp.
Thợ tỉa hoa, tên như ý nghĩa, chính là người chuyên nghề chăm sóc hoa cỏ các loại. Tiên Thành rộng lớn phồn hoa đệ nhất thiên hạ, nhân khẩu đông đúc, đủ loại nhu cầu, hoa cỏ cũng là một trong số đó.
Đương nhiên nghề này không thể so được với loại làm ăn dựa trên nhu cầu bản năng của con người như quán đêm. Nhiều khi cả một tòa thành chỉ có vẻn vẹn một hai người làm mà thôi. Có điều ở Tiên Thành có khá đông người theo nghề này, dù sao ngoài những việc như chăm cây tỉa hoa, họ còn có thể mở cửa hàng bán hoa cảnh quý hiếm.
Lục Trần kéo lão Mã đến một cửa hàng bán hoa ngay trong khu Bạch Hổ. Cửa hàng này khá gần với chỗ họ dừng nghỉ chân, đại khái là ở ngay vùng có cái đuôi của tượng Bạch Hổ.
Qua hai con phố, hai người đã thấy mặt tiền cửa hàng kia.
- Thiên Hoa Đường?
Đứng từ xa nhìn lại, lão Mã nhíu mày, bỗng nói:
- Cái cửa hàng này mà mở ở thành Côn Ngô chắc bị người ta dỡ quán mấy lần rồi.
- Hả, sao lại vậy?
Lục Trần hơi ngạc nhiên.
Lão Mã nói:
- Cái tên này rõ ràng có ý bất kính với phái Côn Luân.
Lục Trần nghi hoặc nhìn kĩ lại cái tên Thiên Hoa Đường, rốt cục vẫn không phát hiện manh mối gì, đành hỏi:
- Làm gì có? Ta thấy cái tên này có gì mạo phạm Côn Luân đâu?
Lão Mã cười hắc hắc, không đáp tận tường mà chỉ khoát tay áo, mặt thản nhiên:
- Cứ đi đã, đến tối vẫn nghĩ không ra thì đến hỏi ta.
- Thừa nước đục thả câu…
Lục Trần bất mãn trừng mắt với lão Mã. Lão Mã không thèm để ý, cười hắc hắc bước đến cửa hàng hoa kia, còn thuận tay vẫy vẫy với Lục Trần, ý bảo y theo cho kịp.
Lục Trần méo cả miệng, không biết có nên chửi lão này một câu hay không. Y vừa bước đến bên cạnh thì chợt nghe lão thấp giọng:
- Ngươi muốn tìm ở đây sao?
Lục Trần vẫn dõi mắt phía trước, đáp:
- Đúng vậy. Có điều vẫn phải nhắc lại, chúng ta chưa có chứng cứ xác thực thân phận những người trên danh sách, cho nên ngươi phải cẩn thận, đừng có làm bậy, lỡ vu oan người tốt thì không hay.
Lão Mã tùy tiện ứng tiếng, nói:
- Không sao đâu, dù sao chúng ta cũng làm đại sự, mấy ai để ý được đến tính mạng người phàm…
Lục Trần đột nhiên dừng bước.
Lão Mã cũng vội vàng dừng lại, hỏi:
- Sao vậy?
Lục Trần lặng yên nhìn lão, trầm mặc một lúc mới nói:
- Lời ngươi vừa nói ấy, lần sau đừng nhắc lại nữa.
Y thở dài, thấp giọng:
- Người phàm cũng là người mà.
Lão Mã hơi ngẩn ra, lập tức gật đầu cười:
- Ngươi nói đúng. Thật ra ta cũng chỉ thuận miệng nói đại thôi. Vả lại so với những đại nhân vật kia, hai ta cũng tính là người phàm mà.
Nghe ý lão có vẻ tự giễu, Lục Trần cũng mỉm cười bước tới, thấp giọng nói:
- Thôi đi, ngươi thế nào ta còn lạ gì. Chỉ cần có thời gian yên ổn chuẩn bị, nửa đời sau ngươi nhất định có thể sống tốt.
Lão Mã kinh hãi, trừng mắt nhìn y, nói:
- Đáng giận! Không ngờ ngươi hiểu rõ ta như vậy, xem ra trước khi cáo lão ta nhất định phải tìm cách thịt ngươi, bằng không hậu hoạn vô cùng.
Lục Trần cười to.

Hai người bước vào Thiên Hoa Đường, trước mặt lập tức hiện ra một rừng hoa đẹp mê người. Một chậu hoa cảnh bày giữa quầy hàng, hoa đỏ lá xanh, thiên kiều bá mị khiến người ta nhìn không chớp mắt. Hương hoa tràn ngập không gian, như mê như say.
Lục Trần và lão Mã đều là người có kiến thức, lịch duyệt phong phú, nhưng cũng là lần đầu thấy được một nơi trồng nhiều hoa đẹp thế này. Khác xa so với những đình viện chỉ trồng vài ba loài hoa quý, ở đây mơ hồ tạo cảm giác trước mắt là một rừng hoa bát ngát mênh mông, có lẽ chủ cửa hàng này cũng là kẻ bất phàm.
Có điều chủ hàng bất phàm này hình như không có mặt. Lục Trần và lão Mã đứng trước cửa một lúc, ngắm hết khóm hoa này đến bụi cỏ khác mà vẫn không thấy ai ra tiếp.
Lục Trần và lão Mã liếc nhau, đều cảm thấy không hợp lý. Lão Mã lẩm bẩm:
- Kì lạ kì lạ, làm gì có ai bán hàng kiểu này.
Lục Trần đảo mắt nhìn một lượt Thiên Hoa Đường, miệng nói:
- Không, ta gặp rồi.
Lão Mã kinh hãi hỏi lại:
- Cái gì, ngươi từng gặp người như vậy rồi sao?
- Phải.
Lục Trần có vẻ đã nhận ra điều gì đó, bắt đầu bước vào phía trong tiệm, đồng thời giảng giải với lão Mã:
- Ví dụ như ông chủ cửa hàng Hắc Khâu Các ở thành Côn Ngô cũng tương tự thế này, ba ngày đánh cá, hai ngày phơi nắng, một ngày ngủ triền miên.
Lão Mã:
- Ngươi… ngậm máu phun người…
Lão Mã đang gân cổ lên định lý luận một phen thì đột nhiên bị Lục Trần túm lấy tay, ngoảnh lại thấy mặt y trầm xuống, lão Mã cũng biến sắc.
Sâu bên trong cửa hàng, giữa hương hoa thơm ngát lại lảng vảng có mùi máu tanh truyền ra. Bước qua một chậu hoa, bọn họ đã nhìn thấy chủ cửa hàng mà mình đang muốn gặp.
Người này bị một thanh trường kiếm găm vào vách tường, máu tươi đỏ đất, đã tắt thở.
42/ 2
Mùi máu cùng với mùi hoa hòa với nhau trong không khí. Máu đỏ tươi cùng với những khóm hoa đẹp càng làm cho khung cảnh thêm nổi bật. Gần chỗ thi thể, thậm chí còn có thể thấy một ít máu tươi dính trên cánh hoa.
Lục Trần và lão Mã liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt của người kia. Có điều trong tình hình hiện tại không phải lúc để thân thờ, cho nên, sau một lát, lão Mã mở miệng nói:
- Chúng ta đi.
Nói xong, lão rời khỏi cửa hàng bán hoa. Tuy nhiên lại bị Lục Trần giữ lại.
Lão chỉ nghe Lục Trần nói nhỏ:
- Đừng nóng. Ta muốn xem xét.
Lão Mã do dự một chút, lại nhìn ra bên ngoài cửa hàng thấy tất cả im ắng, dường như thế giới không biết gì tới chuyện xảy ra bên trong này. Lão cắn răng, từ từ gật đầu.
Lục Trần đi tới chỗ cảnh tượng chết chóc thê thảm, thi thể còn dính cả trên vách tường. Nhìn qua thì thấy đây là một người đàn ông chừng bốn, năm mươi tuổi, không cao lắm, có vẻ hơi mập, cũng chẳng có gì đáng chú ý. Nhưng khi Lục Trần đi đến bên cạnh cái xác, nhẹ nhàng lật đầu người chết thì thấy trên nét mặt có sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Ánh mắt của hắn quan sát gương mặt kia một lát sau đó nhìn xuống khắp thân thể người chết, đặc biệt là vị trí của hai bàn tay.
- Thế nào?
Lão Mã đứng ở phía sau, đang nhìn xung quanh chợt lên tiếng:
- Có phát hiện gì không?
Lục Trần liếc nhìn vết thương của người chết, đặc biệt chú ý tới điểm trí mạng ở trên ngực, cùng với thanh kiếm găm y lên trên tường.
Nhát kiếm sắc bén, thế kiếm hung ác. Một kiếm xuyên tim, cơ bản không cho đối phương con đường sống.
Lục Trần im lặng một lát, sau đó quay lại nhìn máu tươi và nhưng đóa hoa xung quanh, rồi đứng lên đi tới bên cạnh lão Mã.
- Thế nào?
Lão Mã hỏi lại.
Lục Trần trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Người này chắc là ông chủ Hoa Đa Nặc của Thiên Hoa đường mà hôm nay chúng ta muốn tìm.
Lão Mã nhíu mày hỏi:
- Không nhầm chứ?
Lục Trần lắc đầu:
- Chắc không nhầm. Tướng mạo người chết, dáng người, cùng với vài điểm đặc biệt đều phù hợp với tin tức mà ta nhận được.
Lão Mã định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ nói với Lục Trần:
- Không cần biết, nhưng nơi này không an toàn. Chúng ta đi trước rồi nói.
Lục Trần quay lại nhìn cảnh tượng chết thê thảm của ông chủa Thiên Hoa đường, sau đó trầm mặc rồi gật đầu. Hai người liền quay đi ra ngoài. Phía sau họ chỉ có một chậu hoa xanh tươi che mất cảnh tượng khó chịu, thậm chí ngay cả mùi máu tanh cũng bị mùi hoa át đi.
Ra tới đường lớn, ánh sáng mặt trời từ trên cao rọi xuống người làm cho người ta có cảm giác như sống lại từ cõi Niết Bàn, hay như từ Địa Ngục trở lại nhân gian ấm áp.
Đương nhiên trên đường cái cũng có người đi lại, hơn nữa rất nhiều, thậm chí còn có phần náo nhiệt. Dù sao thì ở đây cũng tập trung rất nhiều cửa hàng, có thể coi như khu vực trung tâm của thành Bạch hổ. Nhưng lướt qua, cũng chẳng có ai để ý tới Lục Trần và lão Mã, thậm chí cũng chẳng có ai liếc mắt nhìn đến họ.
Lão Mã thở hắt một cái nhẹ nhõm, sau đó sóng vai với Lục Trần đi về phía trước. Nhìn thì thấy cả hai người đều nhanh chóng trở lại bình tĩnh. Ít nhất nhìn bề ngoài, bọn họ như chỉ tiện vào một cửa hàng bán hoa dạo một vòng, sau đó không tìm được thứ ưng ý liền tiếp tục lên phố.
Cho dù là ai cũng chẳng thể ngờ, vừa mới rồi, bọn họ từng tiếp xúc với một người chết.
***
- Việc này đúng là lạ.
Sau khi đi ra khỏi con phố, xác định không có trạm gác hay mật thám theo dõi phía sau, lão Mã mới nói với Lục Trần.
Sắc mặt Lục Trần cũng có phần nghiêm trọng, chần chừ một lúc mới mở miệng:
- Cảm giác đúng là lạ. Hôm qua ta mới biết tới người này, qua một buổi tối mới đến tìm hắn, tại sao hắn lại chết một cách trùng hợp đến vậy?
Lão Mã không hề có sự hứng thú đối với câu cảm thán của hắn. Lão chỉ để ý tới cảnh tượng vừa rồi mà nói nhỏ:
- Chuyện này…ý của ta nói là hôm qua ngươi tới lấy danh sách kia, trong đó còn có ai? Ngoài trừ ngươi ra, còn ai biết tên trên đó?
Lục Trần quay đầu liếc một cái chỉ thấy Thiên Hoa Đường đã biến mất khỏi tầm mất. Vừa rồi người chết quả thật chính là ông chủ Hoa Đa Nặc của Thiên hoa đường, cho dù điểm nào cũng hoàn toàn chính xác, chỉ không ngờ khi mình tới gặp thì y đã là người chết.
Mà cùng lúc đó, lão Mã ở bên cạnh cao mày, sắc mặt hết sức nghiêm túc, nói:
- Ngươi có thể nói cho ta nghe không? Còn nữa, người đưa cho ngươi danh sách này là ai?
Gương mặt béo của lão có phần phức tạp, hơi nghiêng về phía trước hỏi:
- Chẳng lẽ chính là Chân quân đại nhân?
Lục Trần không trả lời, cũng không phủ nhận chỉ nhìn lão Mã cười rồi sao đó đi tới trước mặt lão mà nói nhỏ:
- Chuyện này ta không thể nói.
Đương nhiên cái danh sách kia chính là do Thiên Lan chân quân đưa cho hắn vào hôm qua. Nhưng từ đầu tới cuối Thiên Lan chân quân không hề dặn dò Lục Trần. Những gì hiện tại đối với hắn cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ.
- Được rồi. Ngươi không nói thì ta không hỏi.
Nhìn gương mặt Lục Trần, lão Mã giống như người bình thường nói một cách dứt khoát. Tuy nhiên hiển nhiên lão cũng không có ý lùi bước mà lại tiếp tục hỏi vòng vo:
- Nếu ngươi khó nói, ta không thể hỏi tiếp, nhưng có một việc, chúng ta cần phải tra xét.
Lục Trần nhíu mày hỏi:
- Chuyện gì?
Lão Mã cười lạnh một tiếng:
- Ai đã ra tay?
Mặc dù lão Mã không nói rõ kẻ địch nhưng Lục Trần cũng hiểu rõ, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta cảm thấy có lẽ là sát thủ trong Ma giáo.
Lão Mã hừ lạnh một tiếng, trong mắt nảy lên một chút sát khí. Có điều chút sát khí đó vừa mới xuất hiện đã bị Lục Trần cắt ngang:
- Theo ta được biết thì người trong nhà này có thể là nội ứng của ma giáo ẩn nấp, nhưng Chân Tiên minh cũng không dám khẳng định. Nghe nói, gần đây mới dời đến.
Lão Mã đảo mắt một cái, chợt kéo tay Lục Trần, nói nhỏ:
- Chẳng lẽ đám ma giáo phái người tới dò xét ngươi?
Lục Trần bật cười, nói:
- Nếu thế thì đúng là chó điên…
Nói xong, hắn lắc đầu, nói:
- Việc này cũng khó nói.
Trên đời này, chuyện khó nói đâu chỉ có vậy?
Trong khi Lục Trần và lão Mã bước chân ra làm việc trở lại phòng với hai bàn tay trắng liền thấy được chân quân đầu trọc đang nằm trong sân, bên cạnh lão không ngờ chính là A Thổ.
Một người một chó đùa giỡn với nhau trông rất vui vẻ.
Trong lúc đó, thậm chí Thiên Lan chân quân còn hô một tiếng với lão Mã:
- Ngươi tới chơi. Ta có chuyện cần nói.
Lão Mã nở nụ cười. Có điều sắc mặt Lục Trần chẳng hề thấy nét vui vẻ. Ánh mắt của hắn chỉ nhìn về phía a Thổ. Một lát sau, chợt nghe hắn nói:
- Lão đầu thối. Mau thả A thổ ra.
Thiên Lan chân quân cười cười, nói:
- Được.
Nói xong, lão chợt vươn tay nắm lấy cổ a Thổ ném qua đó.
Chỉ nghe có tiếng gió, thân hình to lớn của a Thổ đã xuất hiện trước mặt Lục Trần.
42/ 3
Mấy năm trước, khi rời khỏi Côn Luân, a Thổ tiến cấp, thực lực có thể nói là rất mạnh. Đặc biệt sau khi cùng với Lục Trần trở về từ vùng hoang vu ở Nam Cương, đi qua Đại Tuyết sơn, gặp được “Thiên Lang”, Lục Trần có thể cảm giác được thực lực của nó hiện giờ tăng vọt hơn xưa rất nhiều.
Một con chó từng ăn thịt rất nhiều yêu thú hùng mạnh, bản thân nó làm sao kém được? Nếu thể chất mà thiếu, chắc chắn đã bị tinh khí trong máu thịt của đám yêu thú đó đốt cháy.
Chỉ có điều hiện giờ a Thổ đã có thể đánh một trận với gần như đa số yêu thú hùng mạnh. Nhưng hiện tại khi ở trong tay của Thiên Lan chân quân, nó như mất hết mọi sức mạnh, ngay cả chuyện khống chế đối với bản thân cũng chẳng làm được. Nó cứ thế bị hất bay lên giữa không trung, giẫy dụa bốn chi một cách vui sướng, miệng còn quay về phía Lục Trần mà sủa.
Lục Trần thay đổi nét mặt, lui lại nửa bước. Nét mặt hắn hơi có chút chần chừ, nhưng trong nháy mắt, cắn răng chịu đựng, giơ hai tay ra đón lấy a Thổ.
Lão Mã đứng bên cạnh, sắc mặt cũng tái nhợt, há miệng định nói gì đó nhưng lại thôi. Chỉ thấy a Thổ bay tới với tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã tới trước mặt, kéo theo một cơn gió ập đến, làm cho câu nói của lão bị nén chặt trong cổ họng.
Rầm! Lục Trần đã đón được thân hình khổng lồ của a Thổ, đồng thời chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, sau đó đỏ lên, hai chân đứng không vững, lùi lại ba bước. Ngay lập tức, chỉ nghe hắn kêu lên đau đớn, loạng choạng một chút mới đứng yên.
Dưới chân của hắn, lớp cỏ xanh xuất hiện những dấu chân sâu tới mấy tấc, nhìn thật sự nổi bật.
Một luồng khí đen xuất hiện trong đồng tử của Lục Trần rồi biến mất. Hắn hơi cúi đầu, làm cho hơi thở dốc trở lại bình thường. Còn lão Mã đứng bên thì mở to mắt nhìn mà không biết phải làm gì.
Một lúc sau, Thiên Lan chân quân bỗng bật cười, phất tay:
- Tiểu Mã! Ngươi mang con chó này đi chơi. Ta có chuyện muốn nói với Lục Trần.
- Vâng.
Lão Mã lên tiếng sau đó tới bên cạnh Lục Trần, đầu tiên đưa tay xoa xoa con chó đen a Thổ mới đứng dậy nhưng vẫn còn đang kinh hoảng, đồng thời hơi liếc mắt nhìn Lục Trần.
Lục Trần cũng nhìn lão. Ánh mắt của hai người tiếp xúc với nhau, trong ánh mắt của lão Mã có chút cảm xúc khó nói nên lời. Lục Trần trầm mặc một lát, sau đó gật đầu một cái thật nhẹ.
Lão Mã như thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ôm lấy a Thổ rồi cười ha hả:
- A Thổ! Đi theo ta. Hôm nay ta chọn cho ngươi một miếng thịt còn to hơn hôm trước.
Nói xong, lão kéo a Thổ bước đi.
Nhìn qua, a Thổ rất để ý tới miếng thịt yêu thú đó, có điều bước đi được hai bước, nó ngừng lại, quay đầu nhìn Lục Trần với ánh mắt nghi hoặc.
Lục Trần gật gật đầu với nó, sau đó khoát tay ra hiệu. Tới lúc này, a Thổ mới như yên tâm, đi theo lão Mã.
***
Lục Trần đi tới trước mặt Thiên Lan chân quân, sau đó ngồi xuống. Từ nãy tới giờ hắn không nói một tiếng nào, chỉ giữ một sự im lặng.
Phản ứng của hắn hoàn toàn khác với đa số người bình thường. Người khác ít nhất cũng sẽ nói với Thiên Lan chân quân vài câu khách sáo như là: “Ngươi tới đây làm gì?” Hoặc là “Vì sao ngươi tới đây?”… Nhưng Lục Trần lại không nói một câu nào.
Hắn không nói câu nào, cuối cùng Thiên Lan chân quân lại mở miệng trước. Hơn nữa vị Hóa Thần chân quân, quyền cao chức trọng có thể nói nằm trong số năm người đứng đầu thiên hạ lại tỏ ra có phần kính trọng đối với Lục Trần. Chẳng những không nổi nóng với thái độ lạnh lùng của hắn, mà nét mặt còn tỏ ra hết sức ôn hòa.
- Con chó này khá lắm, chủ yếu là do huyết thống thuần khiết. Sau này nếu thêm chút may mắn, không chừng còn tiến thêm được bước nữa.
Nói xong, lão mỉm cười, hỏi Lục Trần:
- Ngươi bắt được con chó đen này ở đâu?
Lục Trần mở to mắt nhìn thân hình cao lớn của Thiên Lan chân quân, cảm thấy đứng trước mặt lão, mình như một đứa trẻ. Có điều giọng nói của hắn lại hoàn toàn trái ngược, thậm chí còn hết sức bình thản:
- Vùng đất Mê Loạn.
Vùng đất Mê Loạn là nơi vô cùng nguy hiểm. Nhưng khu vực của nó rất rộng, bên trong đủ các loại nguy hiểm. Từ cổ chí kim không có một tông phái nào có đủ hùng tâm lập kế hoạch, khống chế toàn bộ khu vực đó.
Cho nên từ lâu, chỉ cần người có thể sinh sống được trong vùng đất Mê Loạn, sau khi ra ngoài, nói khoác với người xung quanh cũng là điều bình thường.
Nhưng Thiên Lan chân quân cũng không có ý định hỏi kỹ về việc này. Dường như đó chỉ là cái cớ để cho lão nói chuyện với Lục Trần. Giờ phút này, lão ngồi trước mặt Lục Trần, ánh mắt sáng ngời:
- Ta càng suy nghĩ thật lâu càng cảm thấy giữa chúng ta cần phải nói chuyện một cách rộng rãi và thật sự một lần.
- Ta muốn ngươi làm đệ tử của ta, trở thành truyền nhân của ta. Những lời này ta đã nói, nhưng hôm nay chỉ có hai ta, ta vẫn muốn nói lại với ngươi câu đó.
Sắc mặt Thiên Lan chân quân hết sức trầm tĩnh, dường như đã quen thuộc với lời nói đó. Còn Lục Trần lại hơi biến sắc, thậm chí sắc mặt ẩn chứa tâm trạng phức tạp.
Tiếp theo, Thiên Lan chân quân còn nói thêm một câu:
- Đối với chuyện này, sau khi về ta đã nghĩ cẩn thận, cảm thấy đối với trước kia, ta đối xử với ngươi có phần thua thiệt. Đặc biệt, ta không làm tốt chuyện thu ngươi làm truyền nhân của mình.
Nghe tới đó sắc mặt Lục Trần lại càng phức tạp hơn. Mà Thiên Lan chân quân dường như cũng không để ý tới ánh mắt của hắn, chỉ tiếp tục nói:
- Cho nên hôm nay ta tới đây là muốn nói rõ với ngươi chuyện này.
- Ngươi là đệ tử mà ta thích và tin tưởng nhất. Mặc dù hiện tại vì nhiều nguyên nhân vẫn chưa thể công bố với người khác, nhưng suy nghĩ đó đã nằm trong lòng ta bao nhiêu năm, chưa bao giờ thay đổi.
Thiên Lan chân quân nói thật bình tĩnh. Tuy nhiên, âm thanh của lão bỗng thay đổi, thậm chí có phần trở nên lạnh lùng.
Thật ra Lục Trần vô cùng quen thuộc đối với vị Hóa Thần chân quân này. Dù sao thì hắn được Thiên Lan chân quân nuôi lớn từ nhỏ, có điều những lời kế tiếp nghe được khiến cho hắn không giấu được sự kinh hãi.
- Ta cũng không có con, cho nên mọi thứ trong tương lai, không có gì thay đổi sẽ giao hết lại cho ngươi.
Lục Trần thay đổi suy nghĩ, suýt nữa thốt ra một câu hỏi đối với Thiên Lan chân quân :” Vậy bây giờ thì sao?” Có điều hắn vẫn nhẫn nại được.
Chỉ nghe Thiên Lan chân quân nói thật chậm Rãi:
- Như vậy ngươi có thể hiểu rõ, nếu muốn trở thành truyền nhân của ta, thì không phải chỉ có giết chóc tranh đấu một mình. Trong số thủ hạ của ta không có người lý tưởng, nhưng người cũng có một số. Những người này nếu ngươi dùng tốt, tất nhiên sẽ trở nên hơn người. Nếu không…
Nói tới đây, lão bỗng nhiên dừng lại. Lục Trần ngẩng đầu nhìn lão, một lát sau, lại nghe Thiên Lan chân quân nói tiếp:
- Thế lực thủ hạ của ta không biết có bao nhiêu cao thủ, nếu ngươi không làm họ phục, bọn họ sẽ không cúi đầu trước mặt ngươi. Hiểu chưa?
- Hiểu.
Lục Trần đáp.
- Được. Tiếp theo ngươi tính toán. Ta tới đây vừa lúc có chuyện muốn hỏi xem ý kiến của ngươi, xem ngươi suy nghĩ thế nào.
- Ngươi nói đi.
Lục Trần nói.
- Ngoài Chân Tiên minh thật ra có một vài tông môn, phe phái không chịu quy thuận. Gặp phải người như vậy thường là có cảnh chém giết. Nhưng lần này theo thám tử báo, có năm ma đầu vô cùng lợi hại đối nghịch với Chân Tiên Minh chúng ta rất lâu, nhưng gần đây lại muốn được chiêu an.
Lục Trần nhíu mày nói:
- Cái này nghe không tồi.
Thiên Lan chân quân cười cười:
- Quả thật là không tồi. Có điều tiếp theo đó chuyện trở nên ầm ĩ. Bởi vì trong số năm ma đầu kia, có ba người không muốn đao liếm máu trên giang hồ, muốn thoái ẩn. Nhưng hai người còn lại vẫn đầy hùng tâm, muốn gây dựng sự nghiệp.
- Nếu là ngươi, ngươi suy nghĩ xem làm thế nào?
Thiên Lan chân quân hỏi Lục Trần.
42/ 4
- Có thể nói rõ hơn không?
Lục Trần suy nghĩ một chút, rồi hỏi thêm một câu.
- Được.
Thiên Lan chân quân cũng rất thoải mái, nói:
- Sự tình cụ thể là như thế này: Chân Tiên Minh chúng ta qua ngàn năm càng lúc càng thịnh. Hiện giờ là liên minh tông phái mạnh nhất trong thế giới tu chân ở Thần châu. Điều này chẳng có gì không dám nói, cũng không phải khách sáo. Nhưng thiên hạ to lớn, anh hùng hào kiệt vô số, ngươi có thể nói hiện giờ Chân Tiên Minh chúng ta như thúng úp voi. Tuy nhiên, ngoài Chân Tiên Minh, thực ra có nhiều tông môn và tu sĩ mạnh có thực lực không kém.
- Huyết Sí môn là một môn phái như thế.
- Có thể nói Huyết Sí môn là một phái tu chân số một. Thật ra môn nhân thực sự có năm người, được gọi là Huyết Sí ngũ ma. Bọn họ không thu đệ tử, cùng nhau hành tẩu thiên hạ. Năm người này có họ là Trương, Chư, Chu, Nhuế, Lý. Xét về sự thông minh và đạo hành đều khá. Những năm trước đây, họ cũng đã có được một sự nghiệp bất phàm, tạo ra vô số danh tiếng.
- Huyết Sí ngũ ma?
Lục Trần trầm ngâm một lát rồi gật đầu:
- Trước đây ta có nghe tới thanh danh của năm người này. Nghe nói là họ luôn ở Đông Hải. Mặc dù trong danh hiệu của họ có một chữ “Ma” nhưng năm đó từng đánh mấy trận với Ma giáo, danh vọng rất cao. Bởi vì đạo hạnh của năm người đó không hề thấp cho nên làm Ma giáo cảm thấy đau đầu.
- Có thể nói vậy.
Thiên Lan chân quân lên tiếng.
Lục Trần nhìn lão rồi cau mày nói:
- Nếu vậy, năm người này chẳng phải rất tốt, tại sao lại…
Thiên Lan chân quân nói thản nhiên:
- Bởi vì thế lực Chân Tiên Minh của chúng ta đã vươn tới Đông Hải.
Lão cười cười, nét mặt hết sức hiền hòa, nói với Lục Trần:
- Dưới Chân Tiên Minh chúng ta không cho phép có tu sĩ cứng đầu như vậy.
Lục Trần:
- … Được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận