Thiên Ảnh

Chương 552: Khổ tâm

Cách xưng hô với một người thông thường ít khi thay đổi. Ví dụ như người thân thích, cha chỉ là cha, mẹ thì là mẹ, huynh đệ tỷ muội cả đời cũng chỉ có một cách gọi như thế, không thể hôm nay gọi là đại ca, ngày mai lại gọi là tiểu đệ. Bởi đây là lẽ thường.
Lục Trần gõ cửa xong thốt lên câu này, liền cảm thấy kỳ kỳ, không tự nhiên. Sau đó hắn ngẫm lại, mấy năm qua, từ lúc hắn quen biết Tô Thanh Quân, hình như riêng cách xưng hô với nàng cũng đã thay đổi khá nhiều.
Sư tỷ? Sư phụ? Và cả tiếng sư muội vừa rồi?
Nhưng nếu tính cho rõ ra, kể cả câu sư muội ban nãy cũng sai. Nếu căn cứ theo vai lứa trong phái Côn Luân, hiện giờ hắn cũng phải cao hơn Tô Thanh Quân ít nhất một bậc, gọi nàng một tiếng sư điệt nữ cũng không quá đáng, còn nàng theo lẽ cũng nên gọi hắn một tiếng sư thúc.
Chỉ có điều từ sau khi Tô Thanh Quân đến núi Thiên Long, họ gặp lại sau nhiều năm, hình như đều đã quên mất điểm này.
Trong phòng có tiếng động vang lên, hình như có người đang thấp giọng nói gì đó, rồi tiếng bước chân vọng đến cửa. Một chốc lát, cửa phòng mở ra. Bóng dáng lả lướt xinh đẹp của Tô Thanh Quân xuất hiện sau cửa, nàng nhìn Lục Trần, gật đầu với hắn, nói:
- Huynh đến đấy à.
Lục Trần mỉm cười định nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn khác thò đầu ra ở phía sau Tô Thanh Quân, là Bạch Liên.
Chỉ thấy thiếu nữ này giơ tay ôm lấy eo Tô Thanh Quân, xem ra quan hệ giữa hai cô gái này rất thân thiết. Đồng thời, Bạch Liên còn thể hiện một sự ghét bỏ ra mặt, mắt trừng Lục Trần một cái, sau đó nói với Tô Thanh Quân:
- Tô tỷ tỷ, tỷ chớ có quên những gì muội nói với tỷ đấy.
Lục Trần ngẩn người, vô thức cảm thấy câu này của Bạch Liên có hàm ý, hơn nữa quá nửa không phải là lời tốt đẹp gì, không khỏi nhìn sang Tô Thanh Quân.
Chỉ thấy đầu tiên Tô Thanh Quân thoáng ngơ ngác, sau đó thì lắc đầu đành chịu, hình như có vẻ buông xuôi.
Song, lúc Tô Thanh Quân phát giác ra Lục Trần đang nhìn về phía mình với ánh mắt nghi hoặc, nàng nhanh chóng xua đi chút biểu cảm bất đắc dĩ đó, ngược lại còn nhìn Lục Trần như cười như không, ánh mắt như có hàm ý.
Lục Trần không hiểu giữa hai cô gái này rốt cuộc có bí mật gì cho lắm, có điều xem ra hẳn là bí mật không hay, hắn đằng hắng một tiếng, sau thoáng trầm ngâm, bèn nói với Tô Thanh Quân:
- Có rảnh không, ta có chút chuyện muốn nói với muội.
Tô Thanh Quân thấy Lục Trần tỏ ra trịnh trọng, không phải kiểu như đang đùa, nên cũng nghiêm mặt lại, gật đầu đáp:
- Có, huynh vào trong nói chuyện đi.
Ai ngờ Lục Trần vẫn đứng nguyên chỗ không nhúc nhích, ánh mắt thì lại quét qua Bạch Liên đang đứng phía sau Tô Thanh Quân.
Tô Thanh Quân liền ngẩn người ra, Bạch Liên cũng phản ứng lại, lập tức bốc hỏa, giận giữ nói:
- Huynh có ý gì hả?
Lục Trần cười cười:
- Không có, không có, cô đừng nghĩ nhiều.
Đoạn, hắn lại quay sang nói với Tô Thanh Quân:
- Hôm nay trời đẹp, sau núi có mấy chỗ phong cảnh u nhã, chắc mẩm sau từ sau khi muội đến đây cũng chưa đến đó. Ta đưa muội đi ngắm cảnh nhé, dọc đường sẵn tiện nói chuyện một lúc.
Bạch Liên tức tới mức nghiến răng, thế này còn bảo người ta đừng nghĩ nhiều. Nàng đang định mở miệng mỉa mai, thì Tô Thanh Quân ở một bên nhìn Lục Trần, do dự trong chốc lát rồi gật đầu, đáp:
- Cũng được.
Bạch Liên “hừ” một tiếng, bắt lấy cổ tay Tô Thanh Quân, thấp giọng nói:
- Tô tỷ tỷ, tỷ đừng có để hắn lừa lần nữa đấy.
Lục Trần nhướn mày lên, nhìn chằm chằm Bạch Liên, cái gì mà bị hắn lừa, còn thêm chữ “lần nữa”!
Tô Thanh Quân nhìn Bạch Liên, thần sắc dịu xuống, trìu mến xoa đầu nàng, thoáng mỉm cười, rồi vẫn sải bước đi ra ngoài cửa, nói với Lục Trần:
- Đi thôi.
Lục Trần gật đầu, sánh vai bước đi cùng nàng.
Phía sau họ, Bạch Liên nhìn theo hai cái bóng lưng đó, chỉ cảm thấy cặp nam nữ này có phần xứng đôi, không khỏi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại phỉ nhổ, rồi tức tối quay vào trong nhà, đóng sầm cửa lại.
※※※
Lục Trần và Tô Thanh Quân đều nghe thấy tiếng đóng cửa phẫn nộ ở sau lưng, bèn liếc nhìn nhau, ngoài mặt đều không có vẻ gì lạ, chỉ có Tô Thanh Quân thì cười hơi áy náy.
Dọc đường đi, người trên đường thưa dần, đại thụ thì dần nhiều lên. Trong rừng cây xung quanh dần dần có tiếng chim hót lanh lảnh, ríu rít, sinh động, tăng thêm mấy phần sức sống cho khoảng rừng này.
Từ nhà đi đến đây, suốt dọc đường, Tô Thanh Quân không nói tiếng nào. Lục Trần không kìm được bèn nhìn sang thiếu nữ đang đi bên cạnh thấy ánh mắt nàng thâm trầm, dường như có rất nhiều ý nghĩ sâu xa được giấu kín.
Tô Thanh Quân cảm giác được gì đó, cũng quay sang nhìn hắn, nói:
- Sao vậy?
Lục Trần cười cười, đáp:
- Hình như lâu lắm rồi không được ở riêng với muội như thế này.
Tô Thanh Quân nghe thế, đầu tiên là sững sờ, sau đó thì thoáng có chút ngẩn ngơ. Năm xưa lúc ở Côn Luân, bên ngoài động phủ của nàng, Lục Trần dựng một căn nhà tranh để ở, lúc đó chỉ cần nàng ra khỏi động, thì sẽ là khoảng thời gian tương đối riêng tư của hai người.
Những ngày sớm chiều bên nhau đó, giờ ngẫm lại, hình như đã trôi qua rất lâu rồi. Khoảng thời gian trong ký ức ấy dường như đa phần đều rất yên bình, chỉ là đối với họ mà nói, tháng ngày yên ổn đó hình như không thể tìm lại được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận