Thiên Ảnh

Chương 701: Tiên hạ thủ vi cường

Tiếng bước chân vang dội trong địa đạo, thông đạo tối om kéo dài liên miên về phía trước, đồngthời có thể cảm giấc đang dần dần hướng xuống dưới, dường như dấn sâu xuống lòng đất. Trong địa đạo rất yên tĩnh, tất cả mọi huyên náo, hỗn loạn ở thế giới bên ngoài đều bị cản lại, trông khó mà tin được bên ngoài địa đạo này, hiện giờ, trên Thiên Long sơn và cả toàn bộ Tiên thành, đều chìm trong ánh trăng huyết nguyệt đầy thê lương, lâm vào tai kiếp tận thế.
Còn Huyết Oanh và lão Mã vào lúc này lại đột nhiên đứng ngoài cuộc, đi xuống lòng đất không rõ nơi đâu.
- Tại sao lại là ta?
Câu hỏi của lão Mã lại vang lên lần nữa, Huyết Oanh vẫn không dừng bước, cũng chẳng trả lời, cứ như hoàn toàn không nghe thấy.
Lão Mã đi theo người phụ nữ này thêm một đoạn, thấy nàng vẫn như người vô sự, thực sự không kìm được nữa, bèn bước nhanh tới trước mặt Huyết Oanh, đưa tay cản nàng lại, nhìn chằm chằm Huyết Oanh:
- Đường chủ, cô có thể nói cho rõ ràng được không? Không thì ta chẳng thể nào đi cùng cô được nữa.
Hành động này của ông có thể nói là rất vô lễ và to gan, bao nhiêu năm qua, Huyết Oanh thống lĩnh Phù Vân tư, là người phụ nữ mà ai ai trong Phù Vân tư cũng kính sợ, ngoại trừ mấy vị Hóa Thần chân quân ra, gần như không có ai dám nói chuyện với nàng bằng thái độ như vậy cả.
Chính Huyết Oanh hình như cũng có phần ngạc nhiên trước thái độ của lão Mã, có điều cùng lắm thì nàng chỉ bất ngờ, chứ không hề tức giận, có lẽ nàng đã ngầm có đoán được rồi. Nàng chỉ dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm vào lão Mã.
Lão Mã bị nàng nhìn mà thấy chột dạ, bất giác rút bàn tay cản trước mặt nàng lại, thoáng cười gượng gạo.
Ông đang định giải thích với Huyết Oanh, thì Huyết Oanh đã lên tiếng:
- Ông muốn chết hay muốn sống?
- Tất nhiên là ta muốn sống!
Lão Mã không hề do dự đưa ra câu trả lời ngay, có điều hiển nhiên câu nói này không thể khiến ông hài lòng, ông nhìn lão Mã, thấp giọng nói:
- Đường chủ, ta không biết hiện giờ cô muốn làm gì, nhưng ta chỉ biết, việc ta đang làm chẳng hề đáng cười, vứt bỏ lại huynh đệ đang huyết chiến bên ngoài để trốn vào đây, cho dù chúng ta có thể may mắn sống sót, nhưng nếu sau này chân quân đại nhân truy cứu, chúng ta làm sao mà giải thích tất cả với ngài…
- Chân quân đại nhân ư?
Huyết Oanh đột nhiên cắt ngang lời của lão Mã, nàng nhìn lão Mã bằng một ánh mắt phức tạp và biểu cảm kỳ lạ, bi thương mang chút đau đớn, khẽ giọng nói:
- Ông còn định gạt chính mình tới khi nào? Chân quân đại nhân có bao giờ quan tâm tới chúng ta không?
Sắc mặt vốn tái nhợt của nàng bỗng ửng đỏ, giống như đang kích động, ấy thế mà lại điểm thêm chút nét đẹp của khói lửa trần tục cho khí chất băng lãnh vốn có của nàng. Nàng chỉ về thông đạo phía sau lưng, nói với lão Mã:
- Từ khi chiến dịch này bắt đầu, không, trước khi trận chiến này bắt đầu, có khi nào ông nhìn thấy vị chân quân đại nhân đó của chúng ta? Ông có biết lão ta đang làm gì không? Trong thời điểm quan trọng thế này, mỗi giây mỗi khắc lại có người liều mạng đổ máu vì lão ta, tại sao lão ta lại không ở đây? Rốt cuộc lão đang ở đâu hả?
Một chuỗi những câu hỏi này đột nhiên ập tới như chém vào mặt lão Mã, khiến ông nhất thời bị choáng.
Một lát sau, lão Mã mới tỉnh táo trở lại, ông liền biến sắc hoảng sợ, nhìn Huyết Oanh như nhìn một người mà mình không quen biết.
- Cô điên rồi sao?
Lão Mã lẩm bẩm.
- Điên cái gì mà điên?
Huyết Oanh hít sâu một hơi, nói:
- Chỉ là ta chịu đựng đủ rồi, không muốn tiếp tục làm tấm giẻ lau dùng xong thì bị vứt đi, ta muốn đi con đường mà mình muốn đi.
Cơ mặt lão Mã co chặt lại, cứ như vừa nghe thấy những lời khó tin nhất trên đời, ông nhìn Huyết Oanh, mãi một lúc lâu sau mới ngạc nhiên nói:
- Cô… muốn tạo phản ư?
Huyết Oanh cười khẩy, sau đó lại lắc đầu, nói:
- Không, ta không có phản lão ta. Ta đã theo Thiên Lan chân quân mấy chục năm rồi, tâm tính thủ đoạn của con người này, cả thiên hạ chẳng ai hiểu rõ hơn ta đâu. Nếu ta mà phản lão ấy, chắc chắn ta sẽ không đấu lại được, nhưng kể cả muốn tìm chỗ dựa, ta còn có thể tìm ai?
Lão Mã ngẫm nghĩ, bèn dò hỏi:
- Mấy vị Hóa Thần chân quân khác hiện còn ở trên núi không?
- Một đám già nua vô dụng thôi.
Huyết Oanh dè bỉu, xem ra sau khi tháo bỏ lớp ngụy trang, nàng lại chẳng mấy coi trọng các vị Hóa Thần chân quân khác trong Chân Tiên minh.
- Lũ người đó muốn đấu với Thiên Lan chân quân, cho dù mấy phe hợp lực, ta cũng không đánh giá cao bọn chúng.
Lão Mã không còn gì để nói, hễ mở miệng ra là không coi mấy vị Hóa Thần chân quân ra gì, vậy thì thiên hạ này thật sự chẳng còn ai có thể làm chỗ dựa cho nàng nữa.
Huyết Oanh nói tiếp:
- Tình thế đến nước này, ta đã có thể cơ bản xác định được rồi, vị chân quân đại nhân đó của chúng ta, hẳn là không định quan tâm đến sống chết của chúng ta nữa
Lão Mã thất kinh:
- Sao vậy được? Đây là Phù Vân tư, là tâm huyết cả đời của ngài…
- Con khỉ!
Huyết Oanh dường như nổi cáu trong chớp mắt, hoặc là bị cái gì đó kích thích, thoắt cái đã hoàn toàn vứt bỏ dáng vẻ thận trọng lễ độ của mình, thốt ra một câu mắng chửi thô tục.
Lão Mã bị nàng làm cho giật mình, biểu hiện hôm nay của Huyết Oanh hoàn toàn khác với bình thường, cứ như đột nhiên biến thành một người khác, khiến lão Mã có một cảm giác rất lạ.
Ông căng thẳng suy nghĩ, đồng thời đưa mắt quan sát nữ tử xinh đẹp trước mắt này một lần nữa, lúc ánh nhìn của ổng lướt qua gương mặt của Huyết Oanh, gương mặt vốn không có bất cứ dị thường nào của nữ tử đó lại đột nhiên khiến cặp mắt ông chợt đứng yên.
Ông nhìn xoáy vào Huyết Oanh, phát hiện trong đôi mắt của Huyết Oanh, có hai vệt màu đỏ như máu đang từ từ hiển hiện, và không ngừng to ra, thoạt nhìn có một nửa con ngươi đã biến thành màu đỏ của máu, còn nửa còn lại, xem ra cũng sặp bị nuốt chửng rồi.
Có điều Huyết Oanh xem bộ không hề có cảm giác gì mấy với điều đó, nàng chỉ nói đầy oán hận:
- Ta xem lão như thần linh, lão lại xem chúng ta như cỏ rác, lúc dùng được thì dùng, lúc không dùng được thì vứt bỏ. Ta vào sinh ra tử, làm trâu làm ngựa cho lão đã mấy chục năm rồi, đến tận hôm nay, lão lại chẳng tới gặp ta lấy một lần, ta… bao năm qua rốt cuộc ta đã vì cái gì cơ chứ?
Nói đến cuối cùng, giọng nàng đã dần dần chuyển sang thê lương, tiếng nói vang dội trong địa đạo, âm vọng liên miên, hệt như quỷ khóc.
Lão Mã hít sâu một hơi, bàn tay khẽ run rẩy, nhưng rồi ông lập tức nắm chặt, khắc chế thật vững vàng. Ông nhìn Huyết Oanh, vẻ mặt ôn hòa hơn, hình thành sự đối lập rõ ràng với thần sắc mỗi lúc một kích động của Huyết Oanh, thậm chí ông còn tiến tới một bước, mỉm cười nói:
- Cô nói rất đúng, quả thực là như vậy.
Huyết Oanh thở dốc, sắc mặt hơi dịu xuống, nhìn lão Mã.
Lão Mã lại tiến tới thêm một bước, nhẹ giọng nói:
- Có điều ta vẫn muốn hỏi thêm một câu nữa.
Huyết Oanh “ừ” một tiếng, bảo:
- Ông hỏi…
Chữ “đi” cuối cùng vẫn chưa thành lời, tiếng nói của nàng đã đột nhiên ngưng bặt, sắc mặt nàng chợt tái đi, sau đó nàng cúi đầu xuống nhìn.
Bàn tay của lão Mã không biết từ lúc nào, đã xuất hiện thêm một con dao sắc nhọn tỏa ra tia sáng lạnh lùng, đâm thẳng vào bụng nàng.
71/ 9
Bạn cần đăng nhập để bình luận