Thiên Ảnh
Chương 294: Phụ tử man tộc
Lục Trần gật đầu với y, sau đó ôm đầu A Thổ sát vào ngực, dùng sức kéo từ từ về phía sau.
A Thổ thấp giọng gầm gừ, tựa hồ rất không bằng lòng, có điều nhìn vẻ mặt Lục Trần quá cương quyết, nó do dự một lát rồi cũng đành theo Lục Trần lùi lại, đôi chân trước cũng dần dần tách khỏi vai thiếu niên kia.
Đám người tộc Hắc Hỏa vây kín xung quanh đều trợn to hai mắt, vẻ mặt khẩn trương, thiếu niên kia thì đến thở mạnh cũng không dám, sợ nhỡ may kinh động đến con quái thú khổng lồ này thì máu sẽ thành sông.
Đến lúc con Hắc Lang kia được Lục Trần kéo ra sau vài thước, Hỏa Nham đợi sẵn bên cạnh vội xông lên túm lấy thiếu niên đang nằm dưới đất lộn một vòng, nháy mắt đó hai người đã cách con sói đen hơn trượng.
Đám người tộc Hắc Hỏa xung quanh lập tức thở hắt ra thành tiếng, liền đó bảy tám chiến sĩ đã cầm đao quây lại, hung ác nhìn chằm chằm Lục Trần và A Thổ.
Lục Trần hơi nhíu mày nhưng không lên tiếng. Bên kia Hỏa Nham đã kéo thiếu niên kia đứng lên, vừa lúc tộc trưởng Hảo Hổ cũng ra đến nơi, hai người đều vội vàng hỏi thăm:
- Hỏa Ưng, con không sao chứ?
Thiếu niên tên Hỏa Ưng vừa đứng lên, vẻ sợ hãi trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là xấu hổ và phẫn nộ, chỉ vào A Thổ hét:
- A cha, giết nó, giết nó!
Sắc mặt Lục Trần lập tức trầm xuống, Hỏa Nham thì hơi nhíu mày, còn chưa ai lên tiếng thì Hỏa Ưng đã chạy sang túm lấy tay Hỏa Hổ kêu lên:
- Gia gia, con Hắc Lang kia muốn giết con, nó muốn giết con đó, con nhất định không tha cho nó, phải giết nó!
- Vào tộc Hắc Hỏa lâu vậy rồi mà nó không làm gì ai, sao lại chỉ muốn cắn ngươi?
Người lên tiếng là Lục Trần, lúc này ánh mắt y đã trở nên lạnh lùng rồi.
Hỏa Nham càng nhíu chặt mày, quay sang con trai, hỏi:
- Vừa rồi sau khi bọn ta vào phòng đã xảy ra chuyện gì?
Hỏa Ưng hơi ngẩn ra rồi thần sắc lập tức kiên định hẳn lên, lắc đầu kêu:
- Con chỉ thấy con Hắc Lang này không tệ nên rất thích nó, định thu nó làm thú cưỡi chứ chưa làm gì cả. Ai biết súc sinh này hung dữ như thế, suýt thì giết con rồi…
- Nếu nó muốn giết ngươi thật thì bây giờ ngươi đã là người chết rồi.
Lục Trần lạnh lùng nói.
Hỏa Ưng nghẹn họng, giận tím mặt, chỉ Lục Trần quát:
- Ngươi chỉ là một nhân loại thấp hèn mà cũng dám nói chuyện như vậy với ta à? Giết hắn đi, mau giết hắn!
Nói xong hắn quay sang quát lên với đám chiến sĩ xung quanh, hình như ngày thường đã quen với việc sai bảo người ta như vậy rồi.
Đám chiến sĩ cường tráng quay sang nhìn nhau, phần lớn đều không nhúc nhích, chỉ vụng trộm nhìn sang Hỏa Nham và Hỏa Hổ.
Chỉ có hai đại hán cao to thoạt nhìn khá đơn thuần chất phác rút đao gầm thét lao ra.
- Đứng lại!
Hỏa Nham quát lớn một tiếng, hai tên kia lập tức dừng lại. Chỉ thấy y đen mặt nhìn sang các tộc nhân xung quanh, lớn tiếng nói:
- Chuyện vừa rồi có ai chứng kiến không, có đúng như lời Hỏa Ưng nói không?
Bị ánh mắt của y liếc qua, bất kể là man nhân bình thường, phụ nữ trẻ con hay chiến sĩ đều không ai dám hé răng, nhiều người còn lộ vẻ xấu hổ.
Mặt Hỏa Nham càng đanh lại, chỉ vào một chiến sĩ có cánh tay thô to như gốc cây, quát:
- Thiết Hùng, ngươi nói.
Chiến sĩ tên Thiết Hùng kia liếc nhìn Hỏa Ưng một cái, lại nhìn sang Hỏa Nham ồm ồm nói:
- Tiểu Ưng thích con Hắc Lang này, muốn thuần phục nó, kết quả con Hắc Lang này dã tính khó thuần, kiên quyết không chịu. Tiểu Ưng dùng dao găm chọc nó như cách chúng ta vẫn thường xử lý sói hoang, không ngờ con hắc lang kia lại nhào vào…
Hỏa Nham nổi giận quay sang mắng Hỏa Ưng:
- Con Hắc Lang này đã có chủ, ngươi động vào nó làm gì?
Hỏa Ưng bị hắn quát như vậy thì hơi sợ, thân hình hơi rụt lại sau, nhưng bên cạnh có một bàn tay khô gầy giơ ra ôm lấy nó, còn an ủi vỗ vỗ vai, nhìn lại thì chính là gia gia Hỏa Hổ.
Hỏa Ưng dựa sát vào gia gia, lá gan lập tức to ra không ít, cứng đầu kêu:
- Gã kia chỉ là một nhân loại thấp hèn, sớm muộn chúng ta cũng sẽ giết hắn! Con Hắc Lang tốt như vậy đào khắp Hoang Nguyên cũng chẳng gặp được, tộc ta phải thu lại là tất nhiên, về sau thu phục được rồi nó sẽ thành trợ lực lớn cho tộc!
- Nói vớ vẩn!
Hỏa Nham giận đến sôi gan, bước lên hai bước vung tay định tát.
Đúng lúc này, Hỏa Hổ bỗng cau mày, thò tay ra chặn hắn lại rồi thản nhiên nói:
- Tiểu Ưng cũng vì muốn tốt cho tộc thôi, không phải chỉ là một con yêu thú sao, có gì to tát.
Hỏa Nham hơi ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- A cha, con Hắc Lang này của Lục Trần mà, hơn nữa Tiểu Ưng như vậy là không phải, há có thể…
- Được rồi!
Hỏa Hổ vung tay cắt lời con trai, ánh mắt dời sang phía Lục Trần và A Thổ đang đứng cạnh nhau, nơi đáy mắt mang chút lo âu, trầm mặc một lát mới chậm rãi nói:
- Ngươi đi đi.
- A cha!
- Gia gia!
- Tộc trưởng…
Những tiếng kêu kinh ngạc đồng thời vang lên, chỉ khác là trên mặt Hỏa Ưng có sát khí còn Hỏa Nham thì lo sốt vó, vội vàng nói:
- A cha, lời con vừa nói cha đã quên sao? Đây rất có thể là ý của Hỏa Thần, là kỳ ngộ Hỏa Thần ban cho tộc Hắc Hỏa để chúng ta có cơ hội quật khởi đó.
- Chỉ bằng vào hắn?
Giọng nói non nớt vang lên mang theo vẻ phẫn hận. Tiểu tử chưa lớn Hỏa Ưng xen vào một câu, hiển nhiên nó vẫn còn canh cánh việc bị làm nhục lúc nãy.
Lục Trần cười lạnh liếc qua thiếu niên trước mắt, không lên tiếng.
Hỏa Nham điên tiết rống lên với Hỏa Ưng:
- Câm miệng!
Rồi vội quay sang Hỏa Hổ, hơi hạ giọng, ngôn từ khẩn thiết:
- A cha, cha cũng biết việc có hay không có Tế Tự quan trọng đến mức nào đối với những bộ tộc sinh tồn trên Hoang Nguyên như chúng ta mà? Cơ hội ngàn năm khó gặp, chúng ta quyết không thể bỏ lỡ được!
Khuôn mặt già nua của Hỏa Hổ liên tục biến đổi thần sắc, cuối cùng vẫn lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Lục Trần, ngươi vốn là nhân loại, theo lý nếu ngươi rơi vào trong tộc ta, bọn ta sẽ thống khoái giết chết ngươi. Nhưng vì Hỏa Thần Trượng, bọn ta sẽ tha ngươi một mạng, ngươi đi đi.
Lục Trần ‘a’ một tiếng, nói:
- Xin đa tạ ông.
Hỏa Hổ trầm mặt xuống, tựa như rất mất hứng với việc Lục Trần không quỳ xuống cúp đuôi tạ ơn, nhưng lão vẫn nhịn được, chỉ cười lạnh nói:
- Về phần Hỏa Thần Trượng, đó vốn là thần khí của tộc Hắc Hỏa chúng ta, phải để lại đây.
Dứt lời lão vung tay lên, cao giọng nói:
- Đuổi hắn ra khỏi đây!
Thấy gia gia không những ra mặt làm chỗ dựa cho mình, lại kiên quyết bác bỏ đề nghị không đáng tin của phụ thân, còn ra lệnh đuổi tên nhân loại ghê tởm kia ra khỏi tộc, Hỏa Ưng cao hứng nhảy cẫng lên.
Tuy hơi tiếc vì không thể chém chết tên ghê tởm kia trước mặt mọi người nhưng thế này vẫn khá sảng khoái rồi. Hỏa Ưng dùng sức dứ dứ quả đấm với Lục Trần:
- Đuổi hắn đi, đuổi hắn đi, nếu dám phản kháng cứ giết cho ta…
Chữ ‘hắn’ cuối cùng chưa ra khỏi miệng, Hỏa Ưng bỗng giật nảy, tộc trưởng tộc Hắc Hỏa đứng cạnh cũng tái nhợt mặt mày.
Đám chiến sĩ tộc Hắc Hỏa, những man nhân hung mãnh đủ sức quần thảo với cả yêu thú giờ khắc này cũng chẳng ai nhúc nhích, tất cả mọi người đực ra tại chỗ, kể cả hai tên đang muốn lao ra xuất lực vì Hỏa Ưng.
Ánh mắt tất cả mọi người đều đang vụng trộm nhìn Hỏa Nham.
Không khí vốn đang ồn ào lập tức yên lặng như tờ, ngoài Hỏa Nham, mặt mũi những người còn lại đều cứng lại.
Tình cảnh này chưa từng xuất hiện trong tộc Hắc Hỏa, Hỏa Hổ, Hỏa Nham là cha con, một người là tộc trưởng, người kia là thủ lĩnh chiến sĩ, Hỏa Nham cũng được công nhận là tộc trưởng tương lai của tộc Hắc Hỏa.
Mọi sự đều đã nước chảy thành sông, lưu loát tự nhiên.
Mãi đến hôm nay, cuộc sống vốn trôi qua hết sức bình thường, chỉ vì sự xuất hiện của một nhân loại mà mâu thuẫn giữa cha con họ bị bày ra trước mắt người trong tộc.
Tiếp đó, sự tình biến hóa một cách không tưởng.
Dù tộc trưởng Hỏa Hổ đã trực tiếp ban lệnh nhưng tất cả chiến sĩ vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hẹn mà cùng nhìn sang Hỏa Nham.
Hỏa Nham phảng phất như chẳng liên quan chút nào, lạnh lùng đứng đó, không nói một lời.
Hắn bất động, đám chiến sĩ quay sang nhìn nhau, cũng không ai động.
Không khí bắt đầu trở nên khẩn trương, không biết tim kẻ nào bắt đầu đập nhanh.
Hỏa Ưng vẫn đang cầm tay gia gia Hỏa Hổ đột nhiên cảm thấy tim mình đập rất nhanh, bùm bụp bùm bụp như tiếng nổ. Cùng lúc đó nó cảm nhận được bàn tay gia gia không ngờ lại lạnh tựa băng.
Nó vụng trộm ngẩng lên nhìn gia gia, chỉ thấy lão tộc trưởng bao nhiêu năm nay của tộc Hắc Hỏa giờ đây mặt mày xanh mét, đang chậm rãi quay nhìn xung quanh.
Ánh mắt lão chậm rãi quét lên từng khuôn mặt các chiến sĩ, ai bị lão nhìn tới đều có vẻ chột dạ, vội vã trốn tránh, không muốn nhìn lại lão. Nhưng điều khiến cho người ta càng tuyệt vọng chính là rõ ràng uy vọng vẫn còn đó nhưng không một chiến sĩ nào tuân lệnh lão nữa.
Con mãnh hổ già nua đã mất đi móng vuốt sắc bén, mất đi răng nanh nhọn hoắt, rốt cục đã chẳng còn uy như xưa nữa.
Ánh mắt Hỏa Hổ cuối cùng đã thu lại, nhìn vào nam tử cao lớn như núi đứng giữa đám người kia.
Hỏa Nham cũng giương mắt nhìn phụ thân.
Ánh mắt hai cha con họ gặp nhau giữa không trung, đột nhiên tựa như có tiếng sấm nổ vang, ầm ầm chấn động!
30/ 9
Thân hình Hỏa Nham sừng sững như núi giữa trời đất. Giờ khắc này, không biết bao nhiêu ánh mắt đang tập trung nhìn y, mỗi người đều ngừng thở, đều cảm giác được chỉ một hành động quyết đoán của nam nhân này, vận mệnh của tộc Hắc Hỏa sẽ được quyết định.
Tình huống này đột ngột phát sinh làm cho mọi người không ngờ tới, thái độ trầm mặc của Hoa Nham lúc này khiến cho không khí càng trở nên khẩn trương.
Cha và con, tộc trưởng già nua và thủ lĩnh đương kì đỉnh thịnh, phảng phất đang giằng co lẫn nhau.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Hỏa Nham cử động. Mọi người xung quanh lập tức cả kinh, chỉ thấy y nhìn thẳng phía trước, vẫn có vẻ trầm mặc, bước từng bước một về phía Hỏa Hổ.
Trong một tích tắc này, đám người tộc Hắc Hỏa đều biến sắc, thậm chí đám chiến sĩ tắm máu chiến trường cũng khẩn trương hẳn lên, trong đó kẻ bị kinh động nhất chính là Hỏa Ưng.
Nó là cháu Hỏa Hổ, con Hỏa Nham, được mọi người nhận định là thủ lĩnh đời thứ ba của tộc, lúc này trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ lẫn kinh ngạc, đột nhiên kêu to một tiếng nhảy ra chắn trước mặt Hỏa Hổ, hai tay giang rộng, há miệng gào lên:
- A cha, cha, cha điên rồi sao? Cha muốn làm gì?
Hoang Nguyên Nam Cương là nơi vô vùng khắc nghiệt, man nhân sinh tồn ở đây đều không sung sướng gì, các chiến sĩ trong tộc tuy hung mãnh nổi danh nhất thiên hạ nhưng không có nghĩa là ai trong số họ cũng là kẻ ngu.
Các tộc man nhân chém giết nhau tàn khốc vô cùng, nội tộc tắm máu cũng chẳng phải chuyện mới lạ, thậm chí việc người cùng huyết thống tàn sát nhau cũng không phải chuyện hiếm.
So với các tộc có nội loạn kia, tộc Hắc Hỏa nhiều năm nay vẫn hết sức đoàn kết. Dù sao thì từ sau trận chiến ngàn năm trước, tộc Hắc Hỏa trốn về được Hoang Nguyên rồi bắt đầu suy yếu đến tận ngày nay, bây giờ xem như miễn cưỡng trụ lại được ở tầng chót Hoang Nguyên mà thôi. Nếu bọn họ không đoàn kết một lòng mà còn mâu thuẫn đấu đá nữa thì đã bị diệt tộc lâu rồi.
Hôm nay tất cả sẽ thay đổi sao?
Bước chân nặng nề như núi của Hỏa Nham tới gần, Hỏa Ưng càng lúc càng thấy áp lực. Từ nhỏ đến giờ nó luôn sùng bái và kính ngưỡng người cha của mình, đặc biệt là sau khi mẫu thân mất sớm, Hỏa Nham lại càng dốc lòng bồi dưỡng, rèn luyện đứa con trai này trở thành chiến sĩ trong tộc. Nguyện vọng lớn nhất của Hỏa Ưng chính là tương lai có thể tiếp nhận vị trí của phụ thân, dẫn đầu tộc Hắc Hỏa tiếp tục sinh tồn trên Hoang Nguyên Nam Cương này.
Nếu có thể thì giúp cho bộ tộc trở nên mạnh hơn, giết được nhiều kẻ thù hơn, đoạt được nhiều chiến lợi phẩm hơn, đây chính là lý tưởng của thiếu niên Hỏa Ưng.
Trong tộc, người yêu thương nó nhất chính là gia gia Hỏa Hổ. Hỏa Ưng chưa từng nghĩ sẽ có ngày gia gia thương yêu nhất và phụ thân kính ngưỡng nhất của mình lại xảy ra xung đột.
Nó hoảng hốt đứng chắn trước người gia gia, mờ mịt chẳng biết làm sao. Nó sợ hãi nhìn bóng dáng cao lớn của phụ thân đã đứng trước mặt mình, thân thể bắt đầu run lên nhè nhẹ, nhưng tới giờ, nó vẫn không hề có ý lui ra.
Thiếu niên cắn chặt răng, hai tay giang rộng, kiên trì chắn giữa hai người thân nhất của mình, muốn ngăn hai người phát sinh xung đột chính thức.
Hỏa Nham rời mắt khỏi phụ thân Hỏa Hổ, cúi xuống nhìn con trai.
Khuôn mặt thiếu niên kia giống mình như đúc, trong vẻ quật cường mang theo nét hung ác, ánh mắt lộ vẻ khẩn cầu.
Mặt y vẫn trơ như đá, chỉ đưa tay đẩy nhẹ, Hỏa Ưng kêu lên sợ hãi rồi ‘oạch’ một tiếng lảo đảo ngã ra đất.
Sau một khắc, giữa Hỏa Hổ và Hỏa Nham đã không còn gì cản trở nữa, hai đời thủ lĩnh tộc Hắc Hỏa rốt cục đã mặt đối mặt.
Trong tộc Hắc Hỏa không khí yên lặng như tờ, cây kim rơi trên đất cũng nghe thấy được.
Khác với cháu trai Hỏa Ưng và đám man nhân đang sợ hãi xung quanh, sắc mặt Hỏa Hổ già nua tuy nghiêm trọng nặng nề nhưng không có chút vẻ sợ sệt nào. Trái lại, lão nhìn chằm chằm đứa con trai cao lớn như núi đang bức dần tới, trong đáy mắt sâu kín xẹt qua một tia sáng kì dị.
Có lẽ do tuổi tác đã cao, từng trải không biết bao gió sương tuế nguyệt, lão nhân này sớm đã nhìn thấu hết thảy, có thể buông bỏ sinh tử vinh hoa, cho nên chẳng còn sợ hãi điều gì.
Hoặc giả lão cũng đơn thuần như bao man nhân khác.
Mọi người đều nghe thấy Hỏa Hổ lên tiếng trước, hỏi Hỏa Nham:
- Ngươi muốn sao?
Hỏa Nham nhìn thẳng vào mắt phụ thân. Vào giờ phút này, trong lòng hắn không khỏi run lên. Nhiều năm về trước, khi hẵng còn là một thiếu niên, hắn cũng giống như Hỏa Ưng bây giờ, rất kính ngưỡng phụ thân của mình, có lẽ cả tâm nguyện cũng giống Hỏa Ưng vậy.
Thế nhưng ai ngờ nhiều năm sau mọi thứ lại thành ra như vậy, những man nhân này cả đời cũng không ngờ tới.
Hỏa Nham hơi cúi đầu, một lúc sau mới thấp giọng đáp:
- Đưa Hỏa Thần Trượng cho con.
Sắc mặt Hỏa Hổ rốt cục cũng hơi biến đổi, lão nhìn Hỏa Nham chằm chằm một lúc rồi đưa Hỏa Thần Trượng cho hắn, thản nhiên hỏi:
- Sao rồi, ngươi muốn ngồi vào vị trí tộc trưởng phải không?
Trong các bộ tộc man nhân, ngoài Tế Tự vốn được xưng là linh hồn của bộ tộc và Tát Mãn cao cao tại thường thì vị trí quan trọng nhất chính là tộc trưởng và thủ lĩnh.
Tộc trưởng nắm giữ toàn cục, thủ lĩnh thì thường là người mạnh nhất trong tộc, suất lĩnh các chiến sĩ chém giết tranh đấu, địa vị chỉ kém tộc trưởng.
Nhiều năm qua trong tộc Hắc Hỏa vẫn duy trì cha chết con nối, cha là tộc trưởng, con trai là thủ lĩnh chiến sĩ, truyền thống này chưa từng gián đoạn cho tới hôm nay.
Trước ánh mắt chằm chằm của toàn tộc, Hỏa nham đưa tay tiếp lấy Hỏa Thần Trượng, nửa cây trượng - thần khí của Hỏa Thần lặng lẽ nằm trong tay y. Y nhìn thoáng qua phụ thân Hỏa Hổ, bất chợt lắc đầu:
- Cha nghĩ nhiều rồi.
Nói xong hơi ngừng lại một lát rồi tiếp:
- Con đi tiễn hắn.
Nói xong, gã man nhân cao lớn quay người đi đến cạnh Lục Trần, nói:
- Đi thôi.
Lục Trần đứng bên cạnh đã chứng kiến hết chuyện xảy ra từ đầu đến cuối, giờ phút này cũng không biết rốt cục Hỏa Nham muốn gì. Có điều bất kể thế nào, trước mắt nên rời khỏi tộc Hắc Hỏa đã, vì thế Lục Trần lập tức đồng ý, dắt A Thổ bước theo Hỏa Nham từ từ rời khỏi doanh địa tộc Hắc Hỏa.
Người trong tộc Hắc Hỏa đến giờ mới dám thở mạnh, lập tức đủ loại âm thanh xì xào bàn tán vang lên như chợ vỡ, đồng thời không biết bao nhiêu ánh mắt vụng trộm liếc nhìn Hỏa Hổ.
Đối với những ánh mắt đó, Hỏa Hổ tựa như không nhìn thấy, đôi mắt già nua đã đục ngầu của lão chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Trần và Hỏa Nham, dù Hỏa Ưng bên cạnh đã đưa tay đỡ lấy lão từ lúc nào nhưng lão vẫn không chút phản ứng.
Hỏa Ưng hơi sợ, vội thấp giọng kêu:
- Gia gia?
Hỏa Hổ bỗng nắm chặt tay Hỏa Ưng, thân thể Hỏa Ưng run lên, hít vào một hơi khí lạnh, lại đột nhiên phát hiện gia gia đã già của mình không ngờ lại có sức lực lớn đến kinh người.
Đúng lúc nó đang giật mình thon thót thì bên tai chợt truyền đến một giọng nói trầm thấp khàn khàn mà chỉ mình nó nghe thấy, chính là giọng Hỏa Hổ:
- Con đi theo xem xem, đừng để cha con đi mất!
Hỏa Ưng vô ý thức đáp ứng một tiếng, sau đó Hỏa Hổ buông tay nó quay về căn phòng đá của mình. Bóng tối lờ nhờ lập tức nuốt lấy thân ảnh của lão càng khiến cho người ta nhìn không thấu lão già này.
Người tộc Hắc Hỏa xung quanh cũng từ từ giải tán. Nột trận nội đấu kinh thiên địa cứ như vậy hóa thành vô hình, để lại một tiếng thở phào của mọi người, bởi vậy chẳng ai để ý tới Hỏa Ưng đang đứng đó.
Nó cúi thấp đầu, thừa lúc mọi người không chú ý bắt đầu di chuyển về phía cổng doanh địa. Trong lòng nó lúc này như có sóng cuộn, nghĩ mãi không hiểu lời của gia gia có ý gì, hay là gia gia nói nhầm.
Tên nhân loại kia hết sức khả nghi, đương nhiên không thể thả ra đơn giản như vậy. Hỏa Ưng cho rằng trực tiếp giết đi là cách tốt nhất. Nhưng phụ thân Hỏa Nham thì sao lại phải đi?
Phụ thân và tộc Hắc Hỏa là huyết nhục tương liên, không thể có chuyện phụ thân rời đi được!
Thiếu niên Hỏa Ưng nghĩ đến đây không khỏi nở nụ cười, có điều đáy lòng vẫn còn có cảm giác bất an, bước chân bất giác nhanh hơn một chút. Xa xa bên ngoài doanh địa, nó nhìn thấy ba bóng hình đang đứng đó.
Hai người, một sói.
Con Hắc Lang to lớn dị thường kia bỗng quay đầu lại nhìn rồi nhếch mép trợn mắt tựa hồ như muốn cười nhạo Hỏa Ưng, hai chiếc răng nanh tuyết trắng sắc lạnh như đao lóe ra, tựa hồ một khắc sau sẽ đâm vào ngực nó, cắt đứt cổ nó!
30/10
Sắc trời bất giác đã tối dần, ngày hôm nay sắp sửa trôi qua rồi.
Hai người đứng bên ngoài bộ tộc Hắc Hỏa, Hỏa Nham và Lục Trần, trông rõ ràng không liên quan gì đến nhau, tư thái và thần sắc lúc này cũng khác nhau hoàn toàn. Một người là người Man hung mãnh cao lớn, mặt mũi dữ tợn, một người là Nhân tộc trầm tĩnh, bình thản ung dung.
Ngay cả con yêu thú hắc lang khổng lồ A Thổ ngồi bên cạnh Lục Trần này trông có vẻ còn xứng đôi với gã người Man Hỏa Nham hơn, chứ không phải là đi cùng Nhân tộc như Lục Trần.
Hai người đối mắt hồi lâu, chẳng một ai lên tiếng. Cuối cùng vẫn là Lục Trần thở dài, nói:
- Ngươi lại có dự tính gì rồi à?
Hỏa Nham không còn vẻ phẫn nộ trên mặt như lúc trước nữa, trông bình tĩnh hơn nhiều, y nhìn Lục Trần, đáp:
- Ta vẫn tin ngươi là thầy tế do Hỏa Thần phái đến, cứu vớt bộ tộc Hắc Hỏa ta.
Lục Trần nhún vai:
- Xem tộc nhân của ngươi hình như đâu có tin.
A Thổ thấp giọng gầm gừ, tựa hồ rất không bằng lòng, có điều nhìn vẻ mặt Lục Trần quá cương quyết, nó do dự một lát rồi cũng đành theo Lục Trần lùi lại, đôi chân trước cũng dần dần tách khỏi vai thiếu niên kia.
Đám người tộc Hắc Hỏa vây kín xung quanh đều trợn to hai mắt, vẻ mặt khẩn trương, thiếu niên kia thì đến thở mạnh cũng không dám, sợ nhỡ may kinh động đến con quái thú khổng lồ này thì máu sẽ thành sông.
Đến lúc con Hắc Lang kia được Lục Trần kéo ra sau vài thước, Hỏa Nham đợi sẵn bên cạnh vội xông lên túm lấy thiếu niên đang nằm dưới đất lộn một vòng, nháy mắt đó hai người đã cách con sói đen hơn trượng.
Đám người tộc Hắc Hỏa xung quanh lập tức thở hắt ra thành tiếng, liền đó bảy tám chiến sĩ đã cầm đao quây lại, hung ác nhìn chằm chằm Lục Trần và A Thổ.
Lục Trần hơi nhíu mày nhưng không lên tiếng. Bên kia Hỏa Nham đã kéo thiếu niên kia đứng lên, vừa lúc tộc trưởng Hảo Hổ cũng ra đến nơi, hai người đều vội vàng hỏi thăm:
- Hỏa Ưng, con không sao chứ?
Thiếu niên tên Hỏa Ưng vừa đứng lên, vẻ sợ hãi trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là xấu hổ và phẫn nộ, chỉ vào A Thổ hét:
- A cha, giết nó, giết nó!
Sắc mặt Lục Trần lập tức trầm xuống, Hỏa Nham thì hơi nhíu mày, còn chưa ai lên tiếng thì Hỏa Ưng đã chạy sang túm lấy tay Hỏa Hổ kêu lên:
- Gia gia, con Hắc Lang kia muốn giết con, nó muốn giết con đó, con nhất định không tha cho nó, phải giết nó!
- Vào tộc Hắc Hỏa lâu vậy rồi mà nó không làm gì ai, sao lại chỉ muốn cắn ngươi?
Người lên tiếng là Lục Trần, lúc này ánh mắt y đã trở nên lạnh lùng rồi.
Hỏa Nham càng nhíu chặt mày, quay sang con trai, hỏi:
- Vừa rồi sau khi bọn ta vào phòng đã xảy ra chuyện gì?
Hỏa Ưng hơi ngẩn ra rồi thần sắc lập tức kiên định hẳn lên, lắc đầu kêu:
- Con chỉ thấy con Hắc Lang này không tệ nên rất thích nó, định thu nó làm thú cưỡi chứ chưa làm gì cả. Ai biết súc sinh này hung dữ như thế, suýt thì giết con rồi…
- Nếu nó muốn giết ngươi thật thì bây giờ ngươi đã là người chết rồi.
Lục Trần lạnh lùng nói.
Hỏa Ưng nghẹn họng, giận tím mặt, chỉ Lục Trần quát:
- Ngươi chỉ là một nhân loại thấp hèn mà cũng dám nói chuyện như vậy với ta à? Giết hắn đi, mau giết hắn!
Nói xong hắn quay sang quát lên với đám chiến sĩ xung quanh, hình như ngày thường đã quen với việc sai bảo người ta như vậy rồi.
Đám chiến sĩ cường tráng quay sang nhìn nhau, phần lớn đều không nhúc nhích, chỉ vụng trộm nhìn sang Hỏa Nham và Hỏa Hổ.
Chỉ có hai đại hán cao to thoạt nhìn khá đơn thuần chất phác rút đao gầm thét lao ra.
- Đứng lại!
Hỏa Nham quát lớn một tiếng, hai tên kia lập tức dừng lại. Chỉ thấy y đen mặt nhìn sang các tộc nhân xung quanh, lớn tiếng nói:
- Chuyện vừa rồi có ai chứng kiến không, có đúng như lời Hỏa Ưng nói không?
Bị ánh mắt của y liếc qua, bất kể là man nhân bình thường, phụ nữ trẻ con hay chiến sĩ đều không ai dám hé răng, nhiều người còn lộ vẻ xấu hổ.
Mặt Hỏa Nham càng đanh lại, chỉ vào một chiến sĩ có cánh tay thô to như gốc cây, quát:
- Thiết Hùng, ngươi nói.
Chiến sĩ tên Thiết Hùng kia liếc nhìn Hỏa Ưng một cái, lại nhìn sang Hỏa Nham ồm ồm nói:
- Tiểu Ưng thích con Hắc Lang này, muốn thuần phục nó, kết quả con Hắc Lang này dã tính khó thuần, kiên quyết không chịu. Tiểu Ưng dùng dao găm chọc nó như cách chúng ta vẫn thường xử lý sói hoang, không ngờ con hắc lang kia lại nhào vào…
Hỏa Nham nổi giận quay sang mắng Hỏa Ưng:
- Con Hắc Lang này đã có chủ, ngươi động vào nó làm gì?
Hỏa Ưng bị hắn quát như vậy thì hơi sợ, thân hình hơi rụt lại sau, nhưng bên cạnh có một bàn tay khô gầy giơ ra ôm lấy nó, còn an ủi vỗ vỗ vai, nhìn lại thì chính là gia gia Hỏa Hổ.
Hỏa Ưng dựa sát vào gia gia, lá gan lập tức to ra không ít, cứng đầu kêu:
- Gã kia chỉ là một nhân loại thấp hèn, sớm muộn chúng ta cũng sẽ giết hắn! Con Hắc Lang tốt như vậy đào khắp Hoang Nguyên cũng chẳng gặp được, tộc ta phải thu lại là tất nhiên, về sau thu phục được rồi nó sẽ thành trợ lực lớn cho tộc!
- Nói vớ vẩn!
Hỏa Nham giận đến sôi gan, bước lên hai bước vung tay định tát.
Đúng lúc này, Hỏa Hổ bỗng cau mày, thò tay ra chặn hắn lại rồi thản nhiên nói:
- Tiểu Ưng cũng vì muốn tốt cho tộc thôi, không phải chỉ là một con yêu thú sao, có gì to tát.
Hỏa Nham hơi ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- A cha, con Hắc Lang này của Lục Trần mà, hơn nữa Tiểu Ưng như vậy là không phải, há có thể…
- Được rồi!
Hỏa Hổ vung tay cắt lời con trai, ánh mắt dời sang phía Lục Trần và A Thổ đang đứng cạnh nhau, nơi đáy mắt mang chút lo âu, trầm mặc một lát mới chậm rãi nói:
- Ngươi đi đi.
- A cha!
- Gia gia!
- Tộc trưởng…
Những tiếng kêu kinh ngạc đồng thời vang lên, chỉ khác là trên mặt Hỏa Ưng có sát khí còn Hỏa Nham thì lo sốt vó, vội vàng nói:
- A cha, lời con vừa nói cha đã quên sao? Đây rất có thể là ý của Hỏa Thần, là kỳ ngộ Hỏa Thần ban cho tộc Hắc Hỏa để chúng ta có cơ hội quật khởi đó.
- Chỉ bằng vào hắn?
Giọng nói non nớt vang lên mang theo vẻ phẫn hận. Tiểu tử chưa lớn Hỏa Ưng xen vào một câu, hiển nhiên nó vẫn còn canh cánh việc bị làm nhục lúc nãy.
Lục Trần cười lạnh liếc qua thiếu niên trước mắt, không lên tiếng.
Hỏa Nham điên tiết rống lên với Hỏa Ưng:
- Câm miệng!
Rồi vội quay sang Hỏa Hổ, hơi hạ giọng, ngôn từ khẩn thiết:
- A cha, cha cũng biết việc có hay không có Tế Tự quan trọng đến mức nào đối với những bộ tộc sinh tồn trên Hoang Nguyên như chúng ta mà? Cơ hội ngàn năm khó gặp, chúng ta quyết không thể bỏ lỡ được!
Khuôn mặt già nua của Hỏa Hổ liên tục biến đổi thần sắc, cuối cùng vẫn lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Lục Trần, ngươi vốn là nhân loại, theo lý nếu ngươi rơi vào trong tộc ta, bọn ta sẽ thống khoái giết chết ngươi. Nhưng vì Hỏa Thần Trượng, bọn ta sẽ tha ngươi một mạng, ngươi đi đi.
Lục Trần ‘a’ một tiếng, nói:
- Xin đa tạ ông.
Hỏa Hổ trầm mặt xuống, tựa như rất mất hứng với việc Lục Trần không quỳ xuống cúp đuôi tạ ơn, nhưng lão vẫn nhịn được, chỉ cười lạnh nói:
- Về phần Hỏa Thần Trượng, đó vốn là thần khí của tộc Hắc Hỏa chúng ta, phải để lại đây.
Dứt lời lão vung tay lên, cao giọng nói:
- Đuổi hắn ra khỏi đây!
Thấy gia gia không những ra mặt làm chỗ dựa cho mình, lại kiên quyết bác bỏ đề nghị không đáng tin của phụ thân, còn ra lệnh đuổi tên nhân loại ghê tởm kia ra khỏi tộc, Hỏa Ưng cao hứng nhảy cẫng lên.
Tuy hơi tiếc vì không thể chém chết tên ghê tởm kia trước mặt mọi người nhưng thế này vẫn khá sảng khoái rồi. Hỏa Ưng dùng sức dứ dứ quả đấm với Lục Trần:
- Đuổi hắn đi, đuổi hắn đi, nếu dám phản kháng cứ giết cho ta…
Chữ ‘hắn’ cuối cùng chưa ra khỏi miệng, Hỏa Ưng bỗng giật nảy, tộc trưởng tộc Hắc Hỏa đứng cạnh cũng tái nhợt mặt mày.
Đám chiến sĩ tộc Hắc Hỏa, những man nhân hung mãnh đủ sức quần thảo với cả yêu thú giờ khắc này cũng chẳng ai nhúc nhích, tất cả mọi người đực ra tại chỗ, kể cả hai tên đang muốn lao ra xuất lực vì Hỏa Ưng.
Ánh mắt tất cả mọi người đều đang vụng trộm nhìn Hỏa Nham.
Không khí vốn đang ồn ào lập tức yên lặng như tờ, ngoài Hỏa Nham, mặt mũi những người còn lại đều cứng lại.
Tình cảnh này chưa từng xuất hiện trong tộc Hắc Hỏa, Hỏa Hổ, Hỏa Nham là cha con, một người là tộc trưởng, người kia là thủ lĩnh chiến sĩ, Hỏa Nham cũng được công nhận là tộc trưởng tương lai của tộc Hắc Hỏa.
Mọi sự đều đã nước chảy thành sông, lưu loát tự nhiên.
Mãi đến hôm nay, cuộc sống vốn trôi qua hết sức bình thường, chỉ vì sự xuất hiện của một nhân loại mà mâu thuẫn giữa cha con họ bị bày ra trước mắt người trong tộc.
Tiếp đó, sự tình biến hóa một cách không tưởng.
Dù tộc trưởng Hỏa Hổ đã trực tiếp ban lệnh nhưng tất cả chiến sĩ vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hẹn mà cùng nhìn sang Hỏa Nham.
Hỏa Nham phảng phất như chẳng liên quan chút nào, lạnh lùng đứng đó, không nói một lời.
Hắn bất động, đám chiến sĩ quay sang nhìn nhau, cũng không ai động.
Không khí bắt đầu trở nên khẩn trương, không biết tim kẻ nào bắt đầu đập nhanh.
Hỏa Ưng vẫn đang cầm tay gia gia Hỏa Hổ đột nhiên cảm thấy tim mình đập rất nhanh, bùm bụp bùm bụp như tiếng nổ. Cùng lúc đó nó cảm nhận được bàn tay gia gia không ngờ lại lạnh tựa băng.
Nó vụng trộm ngẩng lên nhìn gia gia, chỉ thấy lão tộc trưởng bao nhiêu năm nay của tộc Hắc Hỏa giờ đây mặt mày xanh mét, đang chậm rãi quay nhìn xung quanh.
Ánh mắt lão chậm rãi quét lên từng khuôn mặt các chiến sĩ, ai bị lão nhìn tới đều có vẻ chột dạ, vội vã trốn tránh, không muốn nhìn lại lão. Nhưng điều khiến cho người ta càng tuyệt vọng chính là rõ ràng uy vọng vẫn còn đó nhưng không một chiến sĩ nào tuân lệnh lão nữa.
Con mãnh hổ già nua đã mất đi móng vuốt sắc bén, mất đi răng nanh nhọn hoắt, rốt cục đã chẳng còn uy như xưa nữa.
Ánh mắt Hỏa Hổ cuối cùng đã thu lại, nhìn vào nam tử cao lớn như núi đứng giữa đám người kia.
Hỏa Nham cũng giương mắt nhìn phụ thân.
Ánh mắt hai cha con họ gặp nhau giữa không trung, đột nhiên tựa như có tiếng sấm nổ vang, ầm ầm chấn động!
30/ 9
Thân hình Hỏa Nham sừng sững như núi giữa trời đất. Giờ khắc này, không biết bao nhiêu ánh mắt đang tập trung nhìn y, mỗi người đều ngừng thở, đều cảm giác được chỉ một hành động quyết đoán của nam nhân này, vận mệnh của tộc Hắc Hỏa sẽ được quyết định.
Tình huống này đột ngột phát sinh làm cho mọi người không ngờ tới, thái độ trầm mặc của Hoa Nham lúc này khiến cho không khí càng trở nên khẩn trương.
Cha và con, tộc trưởng già nua và thủ lĩnh đương kì đỉnh thịnh, phảng phất đang giằng co lẫn nhau.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Hỏa Nham cử động. Mọi người xung quanh lập tức cả kinh, chỉ thấy y nhìn thẳng phía trước, vẫn có vẻ trầm mặc, bước từng bước một về phía Hỏa Hổ.
Trong một tích tắc này, đám người tộc Hắc Hỏa đều biến sắc, thậm chí đám chiến sĩ tắm máu chiến trường cũng khẩn trương hẳn lên, trong đó kẻ bị kinh động nhất chính là Hỏa Ưng.
Nó là cháu Hỏa Hổ, con Hỏa Nham, được mọi người nhận định là thủ lĩnh đời thứ ba của tộc, lúc này trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ lẫn kinh ngạc, đột nhiên kêu to một tiếng nhảy ra chắn trước mặt Hỏa Hổ, hai tay giang rộng, há miệng gào lên:
- A cha, cha, cha điên rồi sao? Cha muốn làm gì?
Hoang Nguyên Nam Cương là nơi vô vùng khắc nghiệt, man nhân sinh tồn ở đây đều không sung sướng gì, các chiến sĩ trong tộc tuy hung mãnh nổi danh nhất thiên hạ nhưng không có nghĩa là ai trong số họ cũng là kẻ ngu.
Các tộc man nhân chém giết nhau tàn khốc vô cùng, nội tộc tắm máu cũng chẳng phải chuyện mới lạ, thậm chí việc người cùng huyết thống tàn sát nhau cũng không phải chuyện hiếm.
So với các tộc có nội loạn kia, tộc Hắc Hỏa nhiều năm nay vẫn hết sức đoàn kết. Dù sao thì từ sau trận chiến ngàn năm trước, tộc Hắc Hỏa trốn về được Hoang Nguyên rồi bắt đầu suy yếu đến tận ngày nay, bây giờ xem như miễn cưỡng trụ lại được ở tầng chót Hoang Nguyên mà thôi. Nếu bọn họ không đoàn kết một lòng mà còn mâu thuẫn đấu đá nữa thì đã bị diệt tộc lâu rồi.
Hôm nay tất cả sẽ thay đổi sao?
Bước chân nặng nề như núi của Hỏa Nham tới gần, Hỏa Ưng càng lúc càng thấy áp lực. Từ nhỏ đến giờ nó luôn sùng bái và kính ngưỡng người cha của mình, đặc biệt là sau khi mẫu thân mất sớm, Hỏa Nham lại càng dốc lòng bồi dưỡng, rèn luyện đứa con trai này trở thành chiến sĩ trong tộc. Nguyện vọng lớn nhất của Hỏa Ưng chính là tương lai có thể tiếp nhận vị trí của phụ thân, dẫn đầu tộc Hắc Hỏa tiếp tục sinh tồn trên Hoang Nguyên Nam Cương này.
Nếu có thể thì giúp cho bộ tộc trở nên mạnh hơn, giết được nhiều kẻ thù hơn, đoạt được nhiều chiến lợi phẩm hơn, đây chính là lý tưởng của thiếu niên Hỏa Ưng.
Trong tộc, người yêu thương nó nhất chính là gia gia Hỏa Hổ. Hỏa Ưng chưa từng nghĩ sẽ có ngày gia gia thương yêu nhất và phụ thân kính ngưỡng nhất của mình lại xảy ra xung đột.
Nó hoảng hốt đứng chắn trước người gia gia, mờ mịt chẳng biết làm sao. Nó sợ hãi nhìn bóng dáng cao lớn của phụ thân đã đứng trước mặt mình, thân thể bắt đầu run lên nhè nhẹ, nhưng tới giờ, nó vẫn không hề có ý lui ra.
Thiếu niên cắn chặt răng, hai tay giang rộng, kiên trì chắn giữa hai người thân nhất của mình, muốn ngăn hai người phát sinh xung đột chính thức.
Hỏa Nham rời mắt khỏi phụ thân Hỏa Hổ, cúi xuống nhìn con trai.
Khuôn mặt thiếu niên kia giống mình như đúc, trong vẻ quật cường mang theo nét hung ác, ánh mắt lộ vẻ khẩn cầu.
Mặt y vẫn trơ như đá, chỉ đưa tay đẩy nhẹ, Hỏa Ưng kêu lên sợ hãi rồi ‘oạch’ một tiếng lảo đảo ngã ra đất.
Sau một khắc, giữa Hỏa Hổ và Hỏa Nham đã không còn gì cản trở nữa, hai đời thủ lĩnh tộc Hắc Hỏa rốt cục đã mặt đối mặt.
Trong tộc Hắc Hỏa không khí yên lặng như tờ, cây kim rơi trên đất cũng nghe thấy được.
Khác với cháu trai Hỏa Ưng và đám man nhân đang sợ hãi xung quanh, sắc mặt Hỏa Hổ già nua tuy nghiêm trọng nặng nề nhưng không có chút vẻ sợ sệt nào. Trái lại, lão nhìn chằm chằm đứa con trai cao lớn như núi đang bức dần tới, trong đáy mắt sâu kín xẹt qua một tia sáng kì dị.
Có lẽ do tuổi tác đã cao, từng trải không biết bao gió sương tuế nguyệt, lão nhân này sớm đã nhìn thấu hết thảy, có thể buông bỏ sinh tử vinh hoa, cho nên chẳng còn sợ hãi điều gì.
Hoặc giả lão cũng đơn thuần như bao man nhân khác.
Mọi người đều nghe thấy Hỏa Hổ lên tiếng trước, hỏi Hỏa Nham:
- Ngươi muốn sao?
Hỏa Nham nhìn thẳng vào mắt phụ thân. Vào giờ phút này, trong lòng hắn không khỏi run lên. Nhiều năm về trước, khi hẵng còn là một thiếu niên, hắn cũng giống như Hỏa Ưng bây giờ, rất kính ngưỡng phụ thân của mình, có lẽ cả tâm nguyện cũng giống Hỏa Ưng vậy.
Thế nhưng ai ngờ nhiều năm sau mọi thứ lại thành ra như vậy, những man nhân này cả đời cũng không ngờ tới.
Hỏa Nham hơi cúi đầu, một lúc sau mới thấp giọng đáp:
- Đưa Hỏa Thần Trượng cho con.
Sắc mặt Hỏa Hổ rốt cục cũng hơi biến đổi, lão nhìn Hỏa Nham chằm chằm một lúc rồi đưa Hỏa Thần Trượng cho hắn, thản nhiên hỏi:
- Sao rồi, ngươi muốn ngồi vào vị trí tộc trưởng phải không?
Trong các bộ tộc man nhân, ngoài Tế Tự vốn được xưng là linh hồn của bộ tộc và Tát Mãn cao cao tại thường thì vị trí quan trọng nhất chính là tộc trưởng và thủ lĩnh.
Tộc trưởng nắm giữ toàn cục, thủ lĩnh thì thường là người mạnh nhất trong tộc, suất lĩnh các chiến sĩ chém giết tranh đấu, địa vị chỉ kém tộc trưởng.
Nhiều năm qua trong tộc Hắc Hỏa vẫn duy trì cha chết con nối, cha là tộc trưởng, con trai là thủ lĩnh chiến sĩ, truyền thống này chưa từng gián đoạn cho tới hôm nay.
Trước ánh mắt chằm chằm của toàn tộc, Hỏa nham đưa tay tiếp lấy Hỏa Thần Trượng, nửa cây trượng - thần khí của Hỏa Thần lặng lẽ nằm trong tay y. Y nhìn thoáng qua phụ thân Hỏa Hổ, bất chợt lắc đầu:
- Cha nghĩ nhiều rồi.
Nói xong hơi ngừng lại một lát rồi tiếp:
- Con đi tiễn hắn.
Nói xong, gã man nhân cao lớn quay người đi đến cạnh Lục Trần, nói:
- Đi thôi.
Lục Trần đứng bên cạnh đã chứng kiến hết chuyện xảy ra từ đầu đến cuối, giờ phút này cũng không biết rốt cục Hỏa Nham muốn gì. Có điều bất kể thế nào, trước mắt nên rời khỏi tộc Hắc Hỏa đã, vì thế Lục Trần lập tức đồng ý, dắt A Thổ bước theo Hỏa Nham từ từ rời khỏi doanh địa tộc Hắc Hỏa.
Người trong tộc Hắc Hỏa đến giờ mới dám thở mạnh, lập tức đủ loại âm thanh xì xào bàn tán vang lên như chợ vỡ, đồng thời không biết bao nhiêu ánh mắt vụng trộm liếc nhìn Hỏa Hổ.
Đối với những ánh mắt đó, Hỏa Hổ tựa như không nhìn thấy, đôi mắt già nua đã đục ngầu của lão chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Trần và Hỏa Nham, dù Hỏa Ưng bên cạnh đã đưa tay đỡ lấy lão từ lúc nào nhưng lão vẫn không chút phản ứng.
Hỏa Ưng hơi sợ, vội thấp giọng kêu:
- Gia gia?
Hỏa Hổ bỗng nắm chặt tay Hỏa Ưng, thân thể Hỏa Ưng run lên, hít vào một hơi khí lạnh, lại đột nhiên phát hiện gia gia đã già của mình không ngờ lại có sức lực lớn đến kinh người.
Đúng lúc nó đang giật mình thon thót thì bên tai chợt truyền đến một giọng nói trầm thấp khàn khàn mà chỉ mình nó nghe thấy, chính là giọng Hỏa Hổ:
- Con đi theo xem xem, đừng để cha con đi mất!
Hỏa Ưng vô ý thức đáp ứng một tiếng, sau đó Hỏa Hổ buông tay nó quay về căn phòng đá của mình. Bóng tối lờ nhờ lập tức nuốt lấy thân ảnh của lão càng khiến cho người ta nhìn không thấu lão già này.
Người tộc Hắc Hỏa xung quanh cũng từ từ giải tán. Nột trận nội đấu kinh thiên địa cứ như vậy hóa thành vô hình, để lại một tiếng thở phào của mọi người, bởi vậy chẳng ai để ý tới Hỏa Ưng đang đứng đó.
Nó cúi thấp đầu, thừa lúc mọi người không chú ý bắt đầu di chuyển về phía cổng doanh địa. Trong lòng nó lúc này như có sóng cuộn, nghĩ mãi không hiểu lời của gia gia có ý gì, hay là gia gia nói nhầm.
Tên nhân loại kia hết sức khả nghi, đương nhiên không thể thả ra đơn giản như vậy. Hỏa Ưng cho rằng trực tiếp giết đi là cách tốt nhất. Nhưng phụ thân Hỏa Nham thì sao lại phải đi?
Phụ thân và tộc Hắc Hỏa là huyết nhục tương liên, không thể có chuyện phụ thân rời đi được!
Thiếu niên Hỏa Ưng nghĩ đến đây không khỏi nở nụ cười, có điều đáy lòng vẫn còn có cảm giác bất an, bước chân bất giác nhanh hơn một chút. Xa xa bên ngoài doanh địa, nó nhìn thấy ba bóng hình đang đứng đó.
Hai người, một sói.
Con Hắc Lang to lớn dị thường kia bỗng quay đầu lại nhìn rồi nhếch mép trợn mắt tựa hồ như muốn cười nhạo Hỏa Ưng, hai chiếc răng nanh tuyết trắng sắc lạnh như đao lóe ra, tựa hồ một khắc sau sẽ đâm vào ngực nó, cắt đứt cổ nó!
30/10
Sắc trời bất giác đã tối dần, ngày hôm nay sắp sửa trôi qua rồi.
Hai người đứng bên ngoài bộ tộc Hắc Hỏa, Hỏa Nham và Lục Trần, trông rõ ràng không liên quan gì đến nhau, tư thái và thần sắc lúc này cũng khác nhau hoàn toàn. Một người là người Man hung mãnh cao lớn, mặt mũi dữ tợn, một người là Nhân tộc trầm tĩnh, bình thản ung dung.
Ngay cả con yêu thú hắc lang khổng lồ A Thổ ngồi bên cạnh Lục Trần này trông có vẻ còn xứng đôi với gã người Man Hỏa Nham hơn, chứ không phải là đi cùng Nhân tộc như Lục Trần.
Hai người đối mắt hồi lâu, chẳng một ai lên tiếng. Cuối cùng vẫn là Lục Trần thở dài, nói:
- Ngươi lại có dự tính gì rồi à?
Hỏa Nham không còn vẻ phẫn nộ trên mặt như lúc trước nữa, trông bình tĩnh hơn nhiều, y nhìn Lục Trần, đáp:
- Ta vẫn tin ngươi là thầy tế do Hỏa Thần phái đến, cứu vớt bộ tộc Hắc Hỏa ta.
Lục Trần nhún vai:
- Xem tộc nhân của ngươi hình như đâu có tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận