Thiên Ảnh

Chương 512: Động thủ

Thiên Lan chân quân không hề có ý định bước khẽ, cũng không có vẻ căng thẳng hay cẩn thận như gặp đại địch, ông chỉ có vẻ như đã phát giác ra gì đó, bèn đi về phía ngôi nhà nọ.
Ông bước đi trầm ổn tự nhiên, bình thản tự tin, trông hoàn toàn không sợ sệt, dường như trên đời này chẳng có thứ gì đáng để ông e ngại, cho dù đang ở dưới mê cung vắng lặng này, cho dù mới khi nãy, cảnh tượng như hàng vạn ác quỷ gào thét vừa xảy ra.
Ông trông có vẻ không tin trời đất, không kính quỷ thần, khinh bỉ vận mệnh, chỉ để tâm đến bản thân, cũng chỉ tin vào sức mạnh của chính mình.
Thế nên lúc đi tới, thậm chí ông còn không thèm bước khẽ lại, ẩn nấp ngụy trang, mà cứ tiến thẳng như thế, áo bào phất phơ, bước vào ngôi nhà trống vắng này.
Ngôi nhà bị bao trùm trong hào quang đỏ của huyết nguyệt, mang một sắc thái kỳ dị. Lúc mới nhìn qua, thậm chí còn cảm tưởng như phòng óc tường vách ở đây đều đẫm máu. Nếu ai gan hơi bé mà đến đây, e là sẽ chết khiếp. Có điều những thứ này đối với Thiên Lan chân quân mà nói, tất nhiên chỉ là ảo giác vô nghĩa.
thậm chí đến rung động nhỏ bé nhất trong ánh mắt ông cũng chẳng có, chỉ bình tĩnh nhìn bốn phía, nhìn chăm chú vào ngôi nhà này. Dưới ánh sáng đỏ, nơi này và bên ngoài đèu yên tĩnh như nhau, không có bất cứ tiếng động nào.
Tiếng động cực kỳ nhỏ thình lình xuất hiện khi này lúc này đã biến mất tăm, thậm chí giờ ngẫm lại, động tĩnh nhỏ đến mức chẳng thể tính là âm thanh đó có khả năng chỉ là một thoáng hoảng hốt hay là ảo giác trong chớp mắt.
Thiên Lan chân quân chau mày lại, đứng ở cổng căn nhà này, im lặng nhìn từng ngóc ngách ở đây, dường như đã chìm vào trong suy tư.
Cùng lúc đó, trong đình viện vắng vẻ sau nhà, dưới đáy giếng cạn, ở nơi bị bóng tối bao phủ, cái bóng đen nọ dường như đã hoàn toàn hóa thành một hòn đá không sinh khí, ngồi dính vào vách tường bất động, không có nhiệt độ, không có hơi thở, thậm chí không có nhịp tim.
Thậm chí y chẳng giống người chết, mà gần như một tảng đá không hơn không kém.
※※※
Thiên Lan chân quân đứng ở cổng một hồi lâu, vẫn chưa có động tác tiếp theo, xem ra ông có vẻ cũng không thể xác định được khi nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hoặc là ông chỉ là phát giác ở phía ngôi nhà này có một dị động rất nhỏ vào khoảnh khắc đó, nhưng sau khi ông tìm tới, thì mọi động tĩnh đã hoàn toàn biến mất.
Vậy thì, đó là ảo giác, hay đã thật sự từng tồn tại đây?
Ánh mắt Thiên Lan chân quân sáng quắc, tiếp tục lướt mắt qua ngôi nhà, từ ông tỏa ra thứ khí tức đáng sợ vô hình, như thể đang len lỏi vào từng góc một trong ngôi nhà này.
Chốc sau, ông chợt sải bước, đi vào trong nhà.
Bên dưới cái giếng cạn tối om, bóng đen gần như đã rơi vào trạng thái im lìm nọ khẽ ngẩng đầu lên, thấp thoáng có một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong bóng tối.
Trông y có vẻ căng thẳng.
Tiếng bước chân “bộp bộp”, không vội không nhanh, vững vàng có lực đạp lên mặt đất. Tuy không hề có thanh thế to lớn gì, nhưng cái bóng nọ vẫn cảm giác được rõ mồn một. Sâu trong tầng đất bên dưới y, những sinh vật sống trong bóng tối, lũ côn trùng, quái thú cách xa mặt đất, có lẽ cả đời chưa từng thấy ánh sáng đều bắt đầu chạy nháo nhào, ra sức rời bỏ nơi này.
Cũng có một trận gió đột nhiên thổi qua đây.
Nơi này vốn dĩ gần như không có gió, cái bóng nọ như cảm giác được gì, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trên, rồi mơ hồ nhìn thấy một dáng người cao to vạm vỡ thình lình xuất hiện gần miệng giếng.
Ánh sáng của huyết nguyệt rọi xuống, chiếu dáng người to lớn của Thiên Lan chân quân xuống thành một cái bóng đen, bao phủ miệng giếng.
Thiên Lan chân quân đứng lại, từ tiền đường cho tới hậu viện này, đây là lần đầu tiên ông dừng lại.
Xung quanh quạnh hiu, ngoài ông ra, dường như không còn bất cứ thứ gì có sinh khí, không có điều gì bất thường, tất ngoài ngoài yên tĩnh ra thì vẫn chỉ có yên tĩnh, trống vắng, không sức sống.
Một lát sau, ánh mắt Thiên Lan chân quân đã quét qua tất cả mọi ngóc ngách ở đây, sau đó ông khẽ nhíu mày lại, rồi hướng mắt về cái giếng cạn ở góc chết cuối cùng.
※※※
Đại đội của Phù Vân ti chia ra thành nhiều nhóm nhỏ, lẻn vào trong Tiên thành rộng như biển cả. Tiếp theo sau một canh giờ, họ lại lặng lẽ hội tụ về một chỗ từ tứ phía, xuất hiện bên ngoài một căn nhà ở khu Chu Tước.
Chẳng nói chẳng rằng, họ đuổi hết tất cả những người không phận sự ở xung quanh đi, áp chế mọi tiếng động khác thường.
Nghe đồn, trước đây trong Tiên thành có lưu truyền một câu chuyện tiếu lâm vụng về, rằng cái tên Phù Vân ti của Chân Tiên minh có thể khiến trẻ con ngưng khóc đêm, dùng để cười nhạo bọn yeu nhân Ma giáo trong Tiên thành đều lẩn trốn như trẻ nít. Có điều xét từ tình hình hiện nay, uy danh của Phù Vân ti dù không đến mức ai cũng sợ như sợ hổ, nhưng ít nhất cũng khiến đa số mọi người cảm thấy kính sợ, nên gần như tất cả đều rất phối hợp, rời đi.
Thế là trong im lặng, người của Phù Vân ti đã bao vây nơi này.
Trên con đường dài bên ngoài ngôi nhà, Lục Trần và lão Mã đứng sóng vai nhau. Lão Mã nhin ngôi nhà không hề nhỏ đó, cảm thán một câu rằng đám tạp chủng Ma giáo này coi bộ cũng giàu có thật, sau đó lại trầm giọng nói với Lục Trần:
- Ta bảo này, ngươi nghĩ kẻ đang trốn trong ngôi nhà này liệu có phải chính là lão Ô Quy đó không?
Lục Trần trầm ngâm một lúc, gật đầu đáp:
- Ta nghĩ ít nhát cũng có bảy phần khả năng là lão. Thời gian trước chúng ta đã càn quét rất nhiều kẻ ẩn nấp của Ma giáo, gần như mọi hang ổ trong tối ngoài sáng đều đã bị chúng ta dọn sạch, Quỷ trưởng lão có gian trá xảo quyệt đến mấy, thì nơi để ẩn náu chắc chắn cũng càng ngày càng nhỏ lại. Mặt khác, hiện giờ Ma giáo, đặc biệt là ở Tiên thành, người được xưng tụng là đại nhân vật trong giáo, ngoài Quỷ trưởng lão ra, ta không nghĩ ra kẻ nào khác.
Lão Mã “ừ” một tiếng, có vẻ rất tán đồng lời của Lục Trần, trông mặt cũng tỏ ra kỳ vọng, ông nắm chặt tay, nói:
- Sau khi tiêu diệt con rùa đó rồi, ta xem xem lũ tạp chủng Ma giáo còn gây sóng gió bằng cách nào, chắc là sẽ diệt vong từ đây thôi!
Lục Trần cười cười, nói:
- Hy vọng là vậy.
Đoạn, hắn nhìn về phía ngôi nhà nọ, sâu trong đáy mắt lướt qua một tia thần sắc phức tạp.
Dù là mối thù sâu tựa birn, dù là không đội trời chung, dù Ma giáo đã suy yếu đến mức này, Lục Trần vẫn dốc hết sức, lại càng không phải nói đến việc mọi người đều muốn tiêu diệt chúng, nhưng dẫu sao Lục Trần cũng từng sống ở Ma giáo nhiều năm, chứng kiến môn phái đã duy trì nghìn năm này sắp đi đến đường cùng, trong lòng hắn cũng có chút cảm khái khó hiểu.
Bao hưng thịnh phồn hoa, anh kiệt oai hùng từng có, đều như mộng huyễn sương mai, nhạt dần khỏi lịch sử rồi, không bao giờ trở lại nữa.
Phía trước họ, còn có một bóng người rắn rỏi mà quyến rũ, đó là Huyết Oanh.
Sau khi bố trí tất cả xong, Huyết Oanh dường như cũng cảm giác được mình đã đến với thời khắc đỉnh cao trong cuộc đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận