Thiên Ảnh
Chương 550: Suy nghĩ khác
Giữa ánh sáng đỏ như máu, Lục Trần đi dần xa.
Nhìn bóng lưng người trẻ tuổi đó, nét mặt Thiên Lan chân quân đầy bình thản, ánh mắt hơi lấp lóe, song không rõ trong đầu rốt cuộc đang nghĩ những gì.
Từ đây tới cuối con phố dài, Lục Trần đi thẳng một mạch, chẳng quay đầu đến một lần, là do trong lòng hắn âm mưu nào đó, hay là hắn hoàn toàn tin tưởng Thiên Lan chân quân, chưa từng hoài nghi dù chỉ là một chút?
Lúc bóng Lục Trần khuất hẳn, Thiên Lan chân quân chậm rãi thu ánh mắt về. Lúc này trong tòa thành thần bí dưới lòng đất, chỉ còn lại mình ông, bốn bề im ắng, chỉ có ánh sáng đỏ kỳ lạ phía trên đỉnh đầu đang lửng lơ, không ngừng tỏa xuống.
Bóng dáng ông trông có phần cô độc.
※※※
Lão Mã đứng trên đầu đường Tiên thành, nhìn lối vào xuống lòng đất che kín màn và đầy binh lính canh phòng, bèn thở dài chán chường.
Hôm nay thời tiết khá đẹp, ánh mặt trời chiếu xuống từ trên không tạo ra cảm giác ấm áp và thư thái. Lão Mã vận động qua lại, duỗi cái lưng dài một cách dễ chịu, sau đó nhìn thấy phía màn che bỗng nhiên có động tĩnh, rồi Lục Trần bước ra từ bên trong.
Lão Mã liền bước tới đón, Lục Trần cũng nhanh chóng nhìn thấy, gật đầu chào ông, sau khi vượt qua một đám thủ vệ, liền đi về phía ông.
Hai người lại gần nhau, lão Mã nhìn Lục Trần từ trên xuống dưới, chốc sau, nhìn thấy rõ ông thở phào một hơi.
Lục Trần nhận ra phản ứng của lão Mã, bèn liếc nhìn ông, ra hiệu cùng đi về phía trước, sau đó sắc mặt không đổi, miệng thì lại cười nói:
- Sao vậy, trông ông hình như có vẻ rất lo cho ta?
Lão Mã lắc đầu:
- Không có, không có, mạng ngươi cứng tới mức thiên hạ vô song, trước đây biết bao nhiêu chuyện nhưu vậy cũng chẳng khắc chết ngươi được, bây giờ lại xảy ra chuyện được ư?
Lục Trần cười mắng một câu, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, ngoại trừ lão Mã, những người khác nhìn thấy hắn đại khái cũng nghĩ là đang nói mấy chuyện trên trời dưới đất.
Song sau khi đi thêm được mấy bước, Lục Trần liền đổi chủ đề, bắt đầu hỏi lão Mã, trong thời gian hắn rời Tiên thành, Phù Vân ti có thay đổi gì hay không.
- Thay đổi lớn thì cũng không có, chẳng ngoài mấy chuyện luận công ban thưởng. Dù sao thì thời gian trước mọi người đều rất cố gắng làm việc, gần như nhổ tận gốc Ma giáo rồi. Đúng rồi, chẳng phải chúng ta đã bắt được một kẻ sừng sỏ khác của Ma giáo là Đường chủ Tây Lục Phạm Thoái còn gì? Thời gian qua, y bị giam trong Phù Vân ti, có lẽ cũng thẩm vấn được kha khá rồi, chuẩn bị động thủ với bọn yêu nghiệt Ma giáo còn lại.
Lục Trần hơi khựng bước lại, trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Vẫn chưa động thủ sao?
Lão Mã ngửa tay, nói:
- Căn cơ Ma giáo ở Tiên thành về cơ bản đã bị chúng ta phá hủy, còn địa bàn của tên Phạm Thoái đó lại ở Tây Lục. Kể cả chúng ta muốn đến đó cũng cần có thời gian để chuẩn bị chứ. Vả lại, tình hình đã ổn định, lũ yêu ma còn lại không đáng lưu tâm, tùy tiện phái ít quân đi cũng được rồi.
Lục Trần “hừ” một tiếng, nói:
- Ta nhớ lúc trước khi gặp chuyện như vậy, Phù Vân ti đều xem như đại sự hàng đầu, bất kể ở đâu có Ma giáo còn sót, đều xử lý ngay trước tiên, kéo quân đi với tốc độ nhanh nhất.
Lão Mã cười bảo:
- Bây giờ không như lúc trước mà.
Lục Trần gật đầu, không nói thêm gì, tiếp tục đi về phía trước, lão Mã đi cạnh hắn, trên đường còn kể cho hắn một vài hướng đi gần đây của các đường khẩu khác trong Chân Tiên minh, nghe qua cũng khá là yên bình, hoàn toàn giống với thường ngày, gần như chẳng có gì thay đổi.
Có điều cứ nghe rồi lại nghe, hàng lông mày mày của Lục Trần lại càng lúc càng nhíu chặt, đợi đến khi lão Mã nói cũng được kha khá, dừng lại nghỉ xả hơi, Lục Trần bỗng nhiên lên tiếng hỏi:
- Hết rồi, chỉ thế thôi?
Lão Mã ngẫm ngẫm rồi đáp:
- Đại loại thế, tất nhiên vẫn còn một số chuyện khác, nhưng đều là chuyện nhỏ, không quan trọng.
Lục Trần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh mà cau mày. Lão Mã nhìn sang hắn, nói:
- Sao vậy, có gì không đúng à?
Lục Trần nói:
- Ông cũng nhìn tháy dị tượng biển máu xuất hiện trên trời rồi chứ?
Lão Mã gật đầu, Lục Trần cười khẩy một tiếng, nói:
- Dị tượng này trông không phải là điềm lành, nhiều tu sĩ bình thường trong Tiên thành cũng đã bỏ đi. Thiên Long sơn chúng ta nhiều nhân tài, nhiều đường khẩu đến vậy, mà kết quả cứ như không nhìn thấy?
Lão Mã im lặng, mãi một lúc không nói gì, Lục Trần trầm ngâm rồi lắc đầu gượng cười:
- Người thông minh trên đời này e là có quá nhiều…
※※※
Tiên thành là tòa thành lớn nhất trong thiên hạ, là nơi đặt Tổng đường của Chân Tiên minh, cũng là vùng đất trọng tâm của giới tu chân Thần Châu. Tòa thành này lớn tới mức khó có thể tưởng tượng, dân cư đông vô số kể. Không nghi ngờ gì, ở đây, thế lực Chân Tiên minh là to lớn nhất, cũng là mạnh nhất, trong đó có Phù Vân ti là một đường khẩu xuất chúng.
Nhưng kể cả Phù Vân ti của Chân Tiên minh cũng có những góc tối không nhìn thấy được. Trong tòa thành này, cũng có rất nhiều những thế lực nhỏ khác, họ liên kết để sinh tồn. Tất nhiên là không dám đối đầu với Chân Tiên minh khổng lồ, chuyện thiếu đầu óc đó mà làm thì sẽ thịt nát xương tan.
Song, quả ngọt trong thiên hạ bất luận thế nào cũng không thể chỉ để một người ăn hết, kể cả Chân Tiên minh mà Phù Vân ti do nhân vật tầm cỡ như Thiên Lan chân quân thống lĩnh. Bởi vậy, những thế lực nhỏ như thế rất nhiều, cũng sống rất khá khẩm trong Tiên thành. Kể cả Chân Tiên minh cũng nhắm mắt làm ngơ.
Rời khỏi khu Bạch Hổ, nơi liên tục xảy ra nhiều chuyện lớn nhỏ trong thời gian qua, trong một tửu quan vắng vẻ nào đó ở khu Huyền Vũ, lúc này có một nam tử trẻ tuổi anh tuấn ngồi uống rượu một mình.
Cả tửu quán chỉ có mình y nên trông khá ế ẩm. Cũng chẳng biết bấy lâu nay duy trì bằng cách nào, hoặc là lúc khác sẽ lại có khách đến.
Gã nam tử này là Hà Nghị.
Y tự rót rượu tự uống, tốc độ uống rượu không nhanh cũng không chậm. Một lúc sau, lúc y đã uống hết nửa vò rượu, tấm rèm ở cửa sau tửu quan có người vén lên, là ông chủ tửu quán, một lão già gầy còm bước ra.
Tên tiểu nhị vốn đang đứng ở quầy với vẻ mặt kỳ quái, cứ nhìn Hà Nghị chằm chằm bèn chạy tới đón, chủ quán thấp giọng sai bảo y mấy câu.
Tên tiểu nhị đó “dạ” một tiếng, rồi chuyển ghế ra ngồ trước cửa tửu quán, có vẻ như để canh cổng.
Chủ quán liền đi đến cạnh Hà Nghị, cười với y, nụ cười đó trông có vẻ là cười bên ngoài nhưng bên trong thì không, chẳng ấm áp mà ngược lại còn khá u ám, lão nói:
- Mời khách quan hãy theo ta.
Hà Nghị nhìn sang lão, sâu trong đáy mắt không hiểu tại sao lại thoáng lướt qua một chút gì đó như giằng co khó hiểu, nhưng rất nhanh, nét mặt y lại điềm tĩnh trở lại. Y chậm rãi gật đầu, đứng dậy đi theo chủ quán, vào trong hậu đường tửu quán treo rèm đó.
Trước mắt là một con đường dài hẹp, sau đó liền nhìn thấy nhà bếp của tửu quán, chỗ này trông hơi bẩn, nhưng hai người đều không quan tâm.
Chủ quán đi thẳng tới chỗ một cái tủ bày bát đũa, dùng lực đẩy cái tủ ra, trên bức tường phía sau tủ liền lộ ra một cánh cửa bí mật chỉ cao bằng nửa người.
Chủ quán mở cửa ra, sau đó quay đầu lại nhìn sang Hà Nghị, Hà Nghị cau mày, nhìn lão với vẻ mặt không vui.
Chủ quán nhún vai, thản nhiên nói:
- Người ngươi cần tìm đang đợi ngươi ở đó, đi hay không là do ngươi quyết định.
Hà Nghị im lặng một lúc, sau đó chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu xuống chui vào trong cánh cửa bí mật đó.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa đóng lại sau lưng y, sau đó chỉ nghe thấy tiếng lục đục vang lên, chắc hắn là lão chủ quán gầy còm đó đã đẩy cái tủ về lại vị trí cũ.
56/ 8
Phía sau cánh cửa bí mật là một mật đạo dài hẹp, có mấy ngọn nến đã thắp treo trên tường, tỏa chút ánh sáng soi đường đi, nhưng trong đường hầm vẫn hơi tối. Có điều nhìn mấy ngọn nến đó lặng lẽ cháy, chắc hẳn ở gần đây có lối thông gió nào đó.
Hà Nghị quan sát qua đường hầm phía trước, đồng thời một tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sau lưng. Cánh cửa cứng ngắc bất động, xem ra được bị khóa chặt rồi. Song y cũng chẳng tỏ ra hoảng hốt, chỉ khẽ chau mày, trâm ngâm một lúc bèn bắt đầu sải bước tiến về phía trước.
Đi trong mật đạo tối tăm này, tạo nên một hình ảnh đối lập rõ ràng với đường phố Tiên thành náo nhiệt phồn hoa mà y đi qua lúc đến đây. Nơi này và Tiên thành ngoài kia cứ hai hai thế giới khác nhau, rất đỗi yên tĩnh, khiến người khác cũng không ngờ rằng thực ra nó nằm trong một ngóc ngách nào đó của Tiên thành.
Cứ đi rồi lại đi, Hà Nghị nhanh chóng cảm giác được con đường dưới chân mình bắt đầu hướng xuống. Có điều sau khi đi được một đoạn, mật đạo này lại bắt đầu hướng lên trên, cứ như vừa vòng qua một cái hố lớn nào đó.
Chẳng mấy chốc, Hà Nghị liền nhìn thấy điểm cuối mật đạo đã ở phía trước.
Cuối đường có một cánh cửa.
Cửa bằng gỗ, chắc chắn dày dặn, đang đóng trong lặng lẽ, chẳng ai biết được lối ra rốt cuộc là gì.
Hà Nghị nhìn cánh cửa đó một hồi, sau đó đi tới mở cửa ra, song chẳng có ánh sáng chiếu vào, trước mắt vẫn là một màu đen tối.
Nhờ chút ánh nến trong đường hầm sau lưng, Hà Nghị nhìn kỹ lại, phát hiện phía sau cánh cửa còn một bức tường hình như bằng gỗ. Nói cho chính xác, có vẻ giống phía sau một cái tủ khác hơn.
Y lắc đầu, không do dự nữa, đưa tay đẩy mạnh, cái tủ phát ra âm thanh trầm trầm, từ từ dời đi, ánh sáng tỏa xuống, chiếu vào gương mặt y.
Y bước ra ngoài, lập tức phát hiện mình đang ở trong một căn phòng sạch sẽ, rất đẹp và còn có phần trang nhã. Trên bàn có gương sáng, một hộp son, còn có hai cây trâm vàng, một trâm hoa, một chuỗi dây chuyền đá quý nằm lười nhác ở một bên. Trong bức màn phù dung là nệm hoa mẫu đơn, áo lụa mềm mịn treo ở đầu giường, đích thị là khuê phòng nữ nhi.
Hà Nghị ngơ ngác, nét mặt hơi ngạc niên và lúng túng. Lần này y đến đây tất có lý do và mục đích, cũng đã nghĩ đến việc có thể sẽ gặp trắc trở và khó khăn, thậm chí y còn nghĩ vừa bước ra ngoài liệu có bị kẻ khác đánh lén hay không, nhưng lại không ngờ được mình lại đặt chân vào khuê phòng của một nữ tử rõ ràng là chưa xuất giá.
Nam tử lạ vào khuê phòng của thiếu nữ chưa xuất giá? Nghe có vẻ là một tình cảnh có thể gây thân bại danh liệt. Phải biết rằng, phái Côn Luân là danh môn nghìn năm, vẫn rất xem trọng một số quy củ xưa.
Có điều, may thay, lúc này trong phòng hình như không có ai, chủ nhân chắc là đã ra ngoài rồi. Hà Nghị vô thức thở phào một hơi, đang định suy nghĩ xem có nên rời đi ngay hay không, thì nghe thấy bên ngoài chợt vọng tới tiếng chân bước nhanh.
Có người đi đến khuê phòng này.
※※※
Hà Nghị hơi sầm mặt xuống, tinh quang trong mắt lóe lên, y chợt đưa chân đá ra đằng sau, cái tủ lúc nãy liền trượt về vị trí cũ, che khuất mật đạo. Còn y thì lập tức như cá bơi dưới nước, không một tiếng động lao vụt đến phía sau cánh cửa.
Một tiếng “két” vang lên, cửa đã được mở ra.
Cánh cửa mở ra ngay trước mặt Hà Nghị, che khuất đi bóng dáng y. Y nhìn qua khe hở, chỉ thấy một nữ tử thân hình yểu điệu, sải bước nhẹ nhàng đi vào. Tuy chưa thể nhìn thấy mặt nàng ngay, nhưng dáng người duyên dáng, làn da trắng ngần, góc nghiêng xinh đẹp cùng mùi hương thoang thoảng đó dường như đều đang cho y biết, nữ tử trước mắt này là một mỹ nhân hiếm thấy.
Nàng không quay đầu lại đóng cửa. Tuy chỉ cần đóng cửa lại, ngước mắt lên, là có thể nhìn thấy bóng dáng Hà Nghị, nhưng nàng cứ đi thẳng về phía trước, đến chỗ bàn trang điểm, ngồi xuống trước tấm gương sáng, sau đó trong gương đã phản chiếu gương mặt xinh đẹp đa tình của nàng.
Nàng mỉm cười với gương, trong khoảnh khắc đó, dường như cả gian phòng sáng bừng lên, sau đó nàng tiện tay cấm lấy một cây trâm vàng trên mặt cài lên tóc, đồng thời lên tiếng:
- Chào, ta họ Tống, tên là Tống Văn Cơ.
Hà Nghị hít vào thật sâu, sau đó bước ra từ sau cánh cửa, nhìn vào bóng lưng nữ tử đó, rồi gật đầu hành lễ, mặt không một biểu cảm, y nói:
- Tại hạ Hà Nghị, bái kiến Tống cô nương.
※※※
- Lão Mã.
Trở lại núi Thiên Long, Lục Trần và lão Mã đi qua sơn đạo, sau khi trông thấy đại điện Phù Vân ti và điện Côn Luân từ phía xa, Lục Trần bỗng kêu ông một tiếng.
Lão Mã quay đầu nhìn hắn, nói:
- Sao vậy?
Lục Trần ngẫm nghĩ, nói:
- Ông nói xem trên đời này liệu có ai luôn luôn đúng không? Bất kể làm việc, hay nói năng, hay quan điểm về bất cứ mọi chuyện luôn luôn đúng?
Lão Mã ngẩn ra, rồi lắc đầu đáp:
- Không thể nào, làm gì có người như vậy? Nếu có thật, thì ta nghĩ cũng chẳng khác gì thần thánh nữa rồi.
Lục Trần gật đầu:
- Phải rồi, trong thiên hạ đâu có ai mà không phạm sai lầm, kẻ không phạm sai lầm thật sự ắt hẳn chỉ có thần thánh thôi.
Lão Mã có hơi ngạc nhiên, nói:
- Ta nhớ trước đây ngươi có bao giờ tin mấy chuyện thần quỷ này đâu.
Lục Trần bèn cười đáp:
- Ông nói không sai, hơn nữa hiện tại ta vẫn không tin.
Trong lúc nói chuyện, hai ngươi đã đi tới gần điện đường của Phù Vân tư, lão Mã liếc nhìn bên đó, nói:
- Nghe nói sau khi ngươi trở về, đến giờ vẫn chưa đi bái kiến Đường chủ Huyết Oanh?
Lục Trần nói:
- Cô ta bận lắm, ta cũng không có việc, nên chẳng qua đó làm phiền cô ta làm gì.
- Được rồi, đằng nào thì bây giờ ngươi đã có chỗ dựa, muốn làm thế nào thì làm?
Vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ, lão Mã làu bàu một câu.
Lục Trần cũng chẳng nổi giận, cười mắng ông mấy câu rồi hỏi như lơ đãng:
- Ta nhớ trước khi ta bế quan, ngoại trừ việc tiếp tục truy tìm Ma giáo còn sót, Phù Vân ti còn điều chỉnh nhóm cao thủ gần đây được điều tới từ phái Côn Luân, việc này giờ thế nào rồi?
Lão Mã nghĩ nghĩ rồi đáp:
- Tiến triển cũng không tệ, đương nhiên là nhất định không bằng những người đã rèn luyện nhiều năm ở Phù Vân ti. Có điều, những tu sĩ phái Côn Luân đó đều trung thành với chân quân đại nhân, cũng khá nghe lời. Sau cuộc điều chỉnh thời gian qua, hẳn là có thể dùng đến rồi.
Lục Trần dừng bước lại, trên mặt lướt qua một thần sắc phức tạp, hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, một lát sau nói:
- Ừ, đều là tinh anh của phái Côn Luân mà, tư chất tất nhiên phải tốt.
Nói đến đây, hắn như nghĩ đến điều gì đó, bèn khoát tay nói với lão Mã:
- Ta có chút chuyện đi trước đây, gặp lại ông sau.
Lão Mã “ừ” một tiếng, chào tạm biệt hắn, rồi lại đi về phía đại điện Phù Vân ti, xem bộ hình như vào để tìm ai đó.
Lục Trần liếc nhìn bóng lưng ông, sau đó quay người chuyển sang một hướng khác, đi được một lúc trên sơn lộ, hắn tìm tới một ngôi nhà quen thuộc.
Hắn nhìn cánh cửa đó, khẽ nhíu mày, im lặng đứng đó một hồi, rồi bước tới gõ cửa.
Cốc cốc, cốc cốc…
- Tô… sư muội, muội có đó không?
56/ 9
Cách xưng hô với một người thông thường ít khi thay đổi. Ví dụ như người thân thích, cha chỉ là cha, mẹ thì là mẹ, huynh đệ tỷ muội cả đời cũng chỉ có một cách gọi như thế, không thể hôm nay gọi là đại ca, ngày mai lại gọi là tiểu đệ. Bởi đây là lẽ thường.
Lục Trần gõ cửa xong thốt lên câu này, liền cảm thấy kỳ kỳ, không tự nhiên. Sau đó hắn ngẫm lại, mấy năm qua, từ lúc hắn quen biết Tô Thanh Quân, hình như riêng cách xưng hô với nàng cũng đã thay đổi khá nhiều.
Sư tỷ? Sư phụ? Và cả tiếng sư muội vừa rồi?
Nhưng nếu tính cho rõ ra, kể cả câu sư muội ban nãy cũng sai. Nếu căn cứ theo vai lứa trong phái Côn Luân, hiện giờ hắn cũng phải cao hơn Tô Thanh Quân ít nhất một bậc, gọi nàng một tiếng sư điệt nữ cũng không quá đáng, còn nàng theo lẽ cũng nên gọi hắn một tiếng sư thúc.
Chỉ có điều từ sau khi Tô Thanh Quân đến núi Thiên Long, họ gặp lại sau nhiều năm, hình như đều đã quên mất điểm này.
Trong phòng có tiếng động vang lên, hình như có người đang thấp giọng nói gì đó, rồi tiếng bước chân vọng đến cửa. Một chốc lát, cửa phòng mở ra. Bóng dáng lả lướt xinh đẹp của Tô Thanh Quân xuất hiện sau cửa, nàng nhìn Lục Trần, gật đầu với hắn, nói:
- Huynh đến đấy à.
Lục Trần mỉm cười định nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn khác thò đầu ra ở phía sau Tô Thanh Quân, là Bạch Liên.
Chỉ thấy thiếu nữ này giơ tay ôm lấy eo Tô Thanh Quân, xem ra quan hệ giữa hai cô gái này rất thân thiết. Đồng thời, Bạch Liên còn thể hiện một sự ghét bỏ ra mặt, mắt trừng Lục Trần một cái, sau đó nói với Tô Thanh Quân:
- Tô tỷ tỷ, tỷ chớ có quên những gì muội nói với tỷ đấy.
Lục Trần ngẩn người, vô thức cảm thấy câu này của Bạch Liên có hàm ý, hơn nữa quá nửa không phải là lời tốt đẹp gì, không khỏi nhìn sang Tô Thanh Quân.
Chỉ thấy đầu tiên Tô Thanh Quân thoáng ngơ ngác, sau đó thì lắc đầu đành chịu, hình như có vẻ buông xuôi.
Song, lúc Tô Thanh Quân phát giác ra Lục Trần đang nhìn về phía mình với ánh mắt nghi hoặc, nàng nhanh chóng xua đi chút biểu cảm bất đắc dĩ đó, ngược lại còn nhìn Lục Trần như cười như không, ánh mắt như có hàm ý.
Lục Trần không hiểu giữa hai cô gái này rốt cuộc có bí mật gì cho lắm, có điều xem ra hẳn là bí mật không hay, hắn đằng hắng một tiếng, sau thoáng trầm ngâm, bèn nói với Tô Thanh Quân:
- Có rảnh không, ta có chút chuyện muốn nói với muội.
Tô Thanh Quân thấy Lục Trần tỏ ra trịnh trọng, không phải kiểu như đang đùa, nên cũng nghiêm mặt lại, gật đầu đáp:
- Có, huynh vào trong nói chuyện đi.
Ai ngờ Lục Trần vẫn đứng nguyên chỗ không nhúc nhích, ánh mắt thì lại quét qua Bạch Liên đang đứng phía sau Tô Thanh Quân.
Tô Thanh Quân liền ngẩn người ra, Bạch Liên cũng phản ứng lại, lập tức bốc hỏa, giận giữ nói:
- Huynh có ý gì hả?
Lục Trần cười cười:
- Không có, không có, cô đừng nghĩ nhiều.
Đoạn, hắn lại quay sang nói với Tô Thanh Quân:
- Hôm nay trời đẹp, sau núi có mấy chỗ phong cảnh u nhã, chắc mẩm sau từ sau khi muội đến đây cũng chưa đến đó. Ta đưa muội đi ngắm cảnh nhé, dọc đường sẵn tiện nói chuyện một lúc.
Bạch Liên tức tới mức nghiến răng, thế này còn bảo người ta đừng nghĩ nhiều. Nàng đang định mở miệng mỉa mai, thì Tô Thanh Quân ở một bên nhìn Lục Trần, do dự trong chốc lát rồi gật đầu, đáp:
- Cũng được.
Bạch Liên “hừ” một tiếng, bắt lấy cổ tay Tô Thanh Quân, thấp giọng nói:
- Tô tỷ tỷ, tỷ đừng có để hắn lừa lần nữa đấy.
Lục Trần nhướn mày lên, nhìn chằm chằm Bạch Liên, cái gì mà bị hắn lừa, còn thêm chữ “lần nữa”!
Tô Thanh Quân nhìn Bạch Liên, thần sắc dịu xuống, trìu mến xoa đầu nàng, thoáng mỉm cười, rồi vẫn sải bước đi ra ngoài cửa, nói với Lục Trần:
- Đi thôi.
Lục Trần gật đầu, sánh vai bước đi cùng nàng.
Phía sau họ, Bạch Liên nhìn theo hai cái bóng lưng đó, chỉ cảm thấy cặp nam nữ này có phần xứng đôi, không khỏi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại phỉ nhổ, rồi tức tối quay vào trong nhà, đóng sầm cửa lại.
※※※
Lục Trần và Tô Thanh Quân đều nghe thấy tiếng đóng cửa phẫn nộ ở sau lưng, bèn liếc nhìn nhau, ngoài mặt đều không có vẻ gì lạ, chỉ có Tô Thanh Quân thì cười hơi áy náy.
Dọc đường đi, người trên đường thưa dần, đại thụ thì dần nhiều lên. Trong rừng cây xung quanh dần dần có tiếng chim hót lanh lảnh, ríu rít, sinh động, tăng thêm mấy phần sức sống cho khoảng rừng này.
Từ nhà đi đến đây, suốt dọc đường, Tô Thanh Quân không nói tiếng nào. Lục Trần không kìm được bèn nhìn sang thiếu nữ đang đi bên cạnh thấy ánh mắt nàng thâm trầm, dường như có rất nhiều ý nghĩ sâu xa được giấu kín.
Tô Thanh Quân cảm giác được gì đó, cũng quay sang nhìn hắn, nói:
- Sao vậy?
Lục Trần cười cười, đáp:
- Hình như lâu lắm rồi không được ở riêng với muội như thế này.
Tô Thanh Quân nghe thế, đầu tiên là sững sờ, sau đó thì thoáng có chút ngẩn ngơ. Năm xưa lúc ở Côn Luân, bên ngoài động phủ của nàng, Lục Trần dựng một căn nhà tranh để ở, lúc đó chỉ cần nàng ra khỏi động, thì sẽ là khoảng thời gian tương đối riêng tư của hai người.
Những ngày sớm chiều bên nhau đó, giờ ngẫm lại, hình như đã trôi qua rất lâu rồi. Khoảng thời gian trong ký ức ấy dường như đa phần đều rất yên bình, chỉ là đối với họ mà nói, tháng ngày yên ổn đó hình như không thể tìm lại được nữa.
Nhìn bóng lưng người trẻ tuổi đó, nét mặt Thiên Lan chân quân đầy bình thản, ánh mắt hơi lấp lóe, song không rõ trong đầu rốt cuộc đang nghĩ những gì.
Từ đây tới cuối con phố dài, Lục Trần đi thẳng một mạch, chẳng quay đầu đến một lần, là do trong lòng hắn âm mưu nào đó, hay là hắn hoàn toàn tin tưởng Thiên Lan chân quân, chưa từng hoài nghi dù chỉ là một chút?
Lúc bóng Lục Trần khuất hẳn, Thiên Lan chân quân chậm rãi thu ánh mắt về. Lúc này trong tòa thành thần bí dưới lòng đất, chỉ còn lại mình ông, bốn bề im ắng, chỉ có ánh sáng đỏ kỳ lạ phía trên đỉnh đầu đang lửng lơ, không ngừng tỏa xuống.
Bóng dáng ông trông có phần cô độc.
※※※
Lão Mã đứng trên đầu đường Tiên thành, nhìn lối vào xuống lòng đất che kín màn và đầy binh lính canh phòng, bèn thở dài chán chường.
Hôm nay thời tiết khá đẹp, ánh mặt trời chiếu xuống từ trên không tạo ra cảm giác ấm áp và thư thái. Lão Mã vận động qua lại, duỗi cái lưng dài một cách dễ chịu, sau đó nhìn thấy phía màn che bỗng nhiên có động tĩnh, rồi Lục Trần bước ra từ bên trong.
Lão Mã liền bước tới đón, Lục Trần cũng nhanh chóng nhìn thấy, gật đầu chào ông, sau khi vượt qua một đám thủ vệ, liền đi về phía ông.
Hai người lại gần nhau, lão Mã nhìn Lục Trần từ trên xuống dưới, chốc sau, nhìn thấy rõ ông thở phào một hơi.
Lục Trần nhận ra phản ứng của lão Mã, bèn liếc nhìn ông, ra hiệu cùng đi về phía trước, sau đó sắc mặt không đổi, miệng thì lại cười nói:
- Sao vậy, trông ông hình như có vẻ rất lo cho ta?
Lão Mã lắc đầu:
- Không có, không có, mạng ngươi cứng tới mức thiên hạ vô song, trước đây biết bao nhiêu chuyện nhưu vậy cũng chẳng khắc chết ngươi được, bây giờ lại xảy ra chuyện được ư?
Lục Trần cười mắng một câu, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, ngoại trừ lão Mã, những người khác nhìn thấy hắn đại khái cũng nghĩ là đang nói mấy chuyện trên trời dưới đất.
Song sau khi đi thêm được mấy bước, Lục Trần liền đổi chủ đề, bắt đầu hỏi lão Mã, trong thời gian hắn rời Tiên thành, Phù Vân ti có thay đổi gì hay không.
- Thay đổi lớn thì cũng không có, chẳng ngoài mấy chuyện luận công ban thưởng. Dù sao thì thời gian trước mọi người đều rất cố gắng làm việc, gần như nhổ tận gốc Ma giáo rồi. Đúng rồi, chẳng phải chúng ta đã bắt được một kẻ sừng sỏ khác của Ma giáo là Đường chủ Tây Lục Phạm Thoái còn gì? Thời gian qua, y bị giam trong Phù Vân ti, có lẽ cũng thẩm vấn được kha khá rồi, chuẩn bị động thủ với bọn yêu nghiệt Ma giáo còn lại.
Lục Trần hơi khựng bước lại, trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Vẫn chưa động thủ sao?
Lão Mã ngửa tay, nói:
- Căn cơ Ma giáo ở Tiên thành về cơ bản đã bị chúng ta phá hủy, còn địa bàn của tên Phạm Thoái đó lại ở Tây Lục. Kể cả chúng ta muốn đến đó cũng cần có thời gian để chuẩn bị chứ. Vả lại, tình hình đã ổn định, lũ yêu ma còn lại không đáng lưu tâm, tùy tiện phái ít quân đi cũng được rồi.
Lục Trần “hừ” một tiếng, nói:
- Ta nhớ lúc trước khi gặp chuyện như vậy, Phù Vân ti đều xem như đại sự hàng đầu, bất kể ở đâu có Ma giáo còn sót, đều xử lý ngay trước tiên, kéo quân đi với tốc độ nhanh nhất.
Lão Mã cười bảo:
- Bây giờ không như lúc trước mà.
Lục Trần gật đầu, không nói thêm gì, tiếp tục đi về phía trước, lão Mã đi cạnh hắn, trên đường còn kể cho hắn một vài hướng đi gần đây của các đường khẩu khác trong Chân Tiên minh, nghe qua cũng khá là yên bình, hoàn toàn giống với thường ngày, gần như chẳng có gì thay đổi.
Có điều cứ nghe rồi lại nghe, hàng lông mày mày của Lục Trần lại càng lúc càng nhíu chặt, đợi đến khi lão Mã nói cũng được kha khá, dừng lại nghỉ xả hơi, Lục Trần bỗng nhiên lên tiếng hỏi:
- Hết rồi, chỉ thế thôi?
Lão Mã ngẫm ngẫm rồi đáp:
- Đại loại thế, tất nhiên vẫn còn một số chuyện khác, nhưng đều là chuyện nhỏ, không quan trọng.
Lục Trần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh mà cau mày. Lão Mã nhìn sang hắn, nói:
- Sao vậy, có gì không đúng à?
Lục Trần nói:
- Ông cũng nhìn tháy dị tượng biển máu xuất hiện trên trời rồi chứ?
Lão Mã gật đầu, Lục Trần cười khẩy một tiếng, nói:
- Dị tượng này trông không phải là điềm lành, nhiều tu sĩ bình thường trong Tiên thành cũng đã bỏ đi. Thiên Long sơn chúng ta nhiều nhân tài, nhiều đường khẩu đến vậy, mà kết quả cứ như không nhìn thấy?
Lão Mã im lặng, mãi một lúc không nói gì, Lục Trần trầm ngâm rồi lắc đầu gượng cười:
- Người thông minh trên đời này e là có quá nhiều…
※※※
Tiên thành là tòa thành lớn nhất trong thiên hạ, là nơi đặt Tổng đường của Chân Tiên minh, cũng là vùng đất trọng tâm của giới tu chân Thần Châu. Tòa thành này lớn tới mức khó có thể tưởng tượng, dân cư đông vô số kể. Không nghi ngờ gì, ở đây, thế lực Chân Tiên minh là to lớn nhất, cũng là mạnh nhất, trong đó có Phù Vân ti là một đường khẩu xuất chúng.
Nhưng kể cả Phù Vân ti của Chân Tiên minh cũng có những góc tối không nhìn thấy được. Trong tòa thành này, cũng có rất nhiều những thế lực nhỏ khác, họ liên kết để sinh tồn. Tất nhiên là không dám đối đầu với Chân Tiên minh khổng lồ, chuyện thiếu đầu óc đó mà làm thì sẽ thịt nát xương tan.
Song, quả ngọt trong thiên hạ bất luận thế nào cũng không thể chỉ để một người ăn hết, kể cả Chân Tiên minh mà Phù Vân ti do nhân vật tầm cỡ như Thiên Lan chân quân thống lĩnh. Bởi vậy, những thế lực nhỏ như thế rất nhiều, cũng sống rất khá khẩm trong Tiên thành. Kể cả Chân Tiên minh cũng nhắm mắt làm ngơ.
Rời khỏi khu Bạch Hổ, nơi liên tục xảy ra nhiều chuyện lớn nhỏ trong thời gian qua, trong một tửu quan vắng vẻ nào đó ở khu Huyền Vũ, lúc này có một nam tử trẻ tuổi anh tuấn ngồi uống rượu một mình.
Cả tửu quán chỉ có mình y nên trông khá ế ẩm. Cũng chẳng biết bấy lâu nay duy trì bằng cách nào, hoặc là lúc khác sẽ lại có khách đến.
Gã nam tử này là Hà Nghị.
Y tự rót rượu tự uống, tốc độ uống rượu không nhanh cũng không chậm. Một lúc sau, lúc y đã uống hết nửa vò rượu, tấm rèm ở cửa sau tửu quan có người vén lên, là ông chủ tửu quán, một lão già gầy còm bước ra.
Tên tiểu nhị vốn đang đứng ở quầy với vẻ mặt kỳ quái, cứ nhìn Hà Nghị chằm chằm bèn chạy tới đón, chủ quán thấp giọng sai bảo y mấy câu.
Tên tiểu nhị đó “dạ” một tiếng, rồi chuyển ghế ra ngồ trước cửa tửu quán, có vẻ như để canh cổng.
Chủ quán liền đi đến cạnh Hà Nghị, cười với y, nụ cười đó trông có vẻ là cười bên ngoài nhưng bên trong thì không, chẳng ấm áp mà ngược lại còn khá u ám, lão nói:
- Mời khách quan hãy theo ta.
Hà Nghị nhìn sang lão, sâu trong đáy mắt không hiểu tại sao lại thoáng lướt qua một chút gì đó như giằng co khó hiểu, nhưng rất nhanh, nét mặt y lại điềm tĩnh trở lại. Y chậm rãi gật đầu, đứng dậy đi theo chủ quán, vào trong hậu đường tửu quán treo rèm đó.
Trước mắt là một con đường dài hẹp, sau đó liền nhìn thấy nhà bếp của tửu quán, chỗ này trông hơi bẩn, nhưng hai người đều không quan tâm.
Chủ quán đi thẳng tới chỗ một cái tủ bày bát đũa, dùng lực đẩy cái tủ ra, trên bức tường phía sau tủ liền lộ ra một cánh cửa bí mật chỉ cao bằng nửa người.
Chủ quán mở cửa ra, sau đó quay đầu lại nhìn sang Hà Nghị, Hà Nghị cau mày, nhìn lão với vẻ mặt không vui.
Chủ quán nhún vai, thản nhiên nói:
- Người ngươi cần tìm đang đợi ngươi ở đó, đi hay không là do ngươi quyết định.
Hà Nghị im lặng một lúc, sau đó chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu xuống chui vào trong cánh cửa bí mật đó.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa đóng lại sau lưng y, sau đó chỉ nghe thấy tiếng lục đục vang lên, chắc hắn là lão chủ quán gầy còm đó đã đẩy cái tủ về lại vị trí cũ.
56/ 8
Phía sau cánh cửa bí mật là một mật đạo dài hẹp, có mấy ngọn nến đã thắp treo trên tường, tỏa chút ánh sáng soi đường đi, nhưng trong đường hầm vẫn hơi tối. Có điều nhìn mấy ngọn nến đó lặng lẽ cháy, chắc hẳn ở gần đây có lối thông gió nào đó.
Hà Nghị quan sát qua đường hầm phía trước, đồng thời một tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sau lưng. Cánh cửa cứng ngắc bất động, xem ra được bị khóa chặt rồi. Song y cũng chẳng tỏ ra hoảng hốt, chỉ khẽ chau mày, trâm ngâm một lúc bèn bắt đầu sải bước tiến về phía trước.
Đi trong mật đạo tối tăm này, tạo nên một hình ảnh đối lập rõ ràng với đường phố Tiên thành náo nhiệt phồn hoa mà y đi qua lúc đến đây. Nơi này và Tiên thành ngoài kia cứ hai hai thế giới khác nhau, rất đỗi yên tĩnh, khiến người khác cũng không ngờ rằng thực ra nó nằm trong một ngóc ngách nào đó của Tiên thành.
Cứ đi rồi lại đi, Hà Nghị nhanh chóng cảm giác được con đường dưới chân mình bắt đầu hướng xuống. Có điều sau khi đi được một đoạn, mật đạo này lại bắt đầu hướng lên trên, cứ như vừa vòng qua một cái hố lớn nào đó.
Chẳng mấy chốc, Hà Nghị liền nhìn thấy điểm cuối mật đạo đã ở phía trước.
Cuối đường có một cánh cửa.
Cửa bằng gỗ, chắc chắn dày dặn, đang đóng trong lặng lẽ, chẳng ai biết được lối ra rốt cuộc là gì.
Hà Nghị nhìn cánh cửa đó một hồi, sau đó đi tới mở cửa ra, song chẳng có ánh sáng chiếu vào, trước mắt vẫn là một màu đen tối.
Nhờ chút ánh nến trong đường hầm sau lưng, Hà Nghị nhìn kỹ lại, phát hiện phía sau cánh cửa còn một bức tường hình như bằng gỗ. Nói cho chính xác, có vẻ giống phía sau một cái tủ khác hơn.
Y lắc đầu, không do dự nữa, đưa tay đẩy mạnh, cái tủ phát ra âm thanh trầm trầm, từ từ dời đi, ánh sáng tỏa xuống, chiếu vào gương mặt y.
Y bước ra ngoài, lập tức phát hiện mình đang ở trong một căn phòng sạch sẽ, rất đẹp và còn có phần trang nhã. Trên bàn có gương sáng, một hộp son, còn có hai cây trâm vàng, một trâm hoa, một chuỗi dây chuyền đá quý nằm lười nhác ở một bên. Trong bức màn phù dung là nệm hoa mẫu đơn, áo lụa mềm mịn treo ở đầu giường, đích thị là khuê phòng nữ nhi.
Hà Nghị ngơ ngác, nét mặt hơi ngạc niên và lúng túng. Lần này y đến đây tất có lý do và mục đích, cũng đã nghĩ đến việc có thể sẽ gặp trắc trở và khó khăn, thậm chí y còn nghĩ vừa bước ra ngoài liệu có bị kẻ khác đánh lén hay không, nhưng lại không ngờ được mình lại đặt chân vào khuê phòng của một nữ tử rõ ràng là chưa xuất giá.
Nam tử lạ vào khuê phòng của thiếu nữ chưa xuất giá? Nghe có vẻ là một tình cảnh có thể gây thân bại danh liệt. Phải biết rằng, phái Côn Luân là danh môn nghìn năm, vẫn rất xem trọng một số quy củ xưa.
Có điều, may thay, lúc này trong phòng hình như không có ai, chủ nhân chắc là đã ra ngoài rồi. Hà Nghị vô thức thở phào một hơi, đang định suy nghĩ xem có nên rời đi ngay hay không, thì nghe thấy bên ngoài chợt vọng tới tiếng chân bước nhanh.
Có người đi đến khuê phòng này.
※※※
Hà Nghị hơi sầm mặt xuống, tinh quang trong mắt lóe lên, y chợt đưa chân đá ra đằng sau, cái tủ lúc nãy liền trượt về vị trí cũ, che khuất mật đạo. Còn y thì lập tức như cá bơi dưới nước, không một tiếng động lao vụt đến phía sau cánh cửa.
Một tiếng “két” vang lên, cửa đã được mở ra.
Cánh cửa mở ra ngay trước mặt Hà Nghị, che khuất đi bóng dáng y. Y nhìn qua khe hở, chỉ thấy một nữ tử thân hình yểu điệu, sải bước nhẹ nhàng đi vào. Tuy chưa thể nhìn thấy mặt nàng ngay, nhưng dáng người duyên dáng, làn da trắng ngần, góc nghiêng xinh đẹp cùng mùi hương thoang thoảng đó dường như đều đang cho y biết, nữ tử trước mắt này là một mỹ nhân hiếm thấy.
Nàng không quay đầu lại đóng cửa. Tuy chỉ cần đóng cửa lại, ngước mắt lên, là có thể nhìn thấy bóng dáng Hà Nghị, nhưng nàng cứ đi thẳng về phía trước, đến chỗ bàn trang điểm, ngồi xuống trước tấm gương sáng, sau đó trong gương đã phản chiếu gương mặt xinh đẹp đa tình của nàng.
Nàng mỉm cười với gương, trong khoảnh khắc đó, dường như cả gian phòng sáng bừng lên, sau đó nàng tiện tay cấm lấy một cây trâm vàng trên mặt cài lên tóc, đồng thời lên tiếng:
- Chào, ta họ Tống, tên là Tống Văn Cơ.
Hà Nghị hít vào thật sâu, sau đó bước ra từ sau cánh cửa, nhìn vào bóng lưng nữ tử đó, rồi gật đầu hành lễ, mặt không một biểu cảm, y nói:
- Tại hạ Hà Nghị, bái kiến Tống cô nương.
※※※
- Lão Mã.
Trở lại núi Thiên Long, Lục Trần và lão Mã đi qua sơn đạo, sau khi trông thấy đại điện Phù Vân ti và điện Côn Luân từ phía xa, Lục Trần bỗng kêu ông một tiếng.
Lão Mã quay đầu nhìn hắn, nói:
- Sao vậy?
Lục Trần ngẫm nghĩ, nói:
- Ông nói xem trên đời này liệu có ai luôn luôn đúng không? Bất kể làm việc, hay nói năng, hay quan điểm về bất cứ mọi chuyện luôn luôn đúng?
Lão Mã ngẩn ra, rồi lắc đầu đáp:
- Không thể nào, làm gì có người như vậy? Nếu có thật, thì ta nghĩ cũng chẳng khác gì thần thánh nữa rồi.
Lục Trần gật đầu:
- Phải rồi, trong thiên hạ đâu có ai mà không phạm sai lầm, kẻ không phạm sai lầm thật sự ắt hẳn chỉ có thần thánh thôi.
Lão Mã có hơi ngạc nhiên, nói:
- Ta nhớ trước đây ngươi có bao giờ tin mấy chuyện thần quỷ này đâu.
Lục Trần bèn cười đáp:
- Ông nói không sai, hơn nữa hiện tại ta vẫn không tin.
Trong lúc nói chuyện, hai ngươi đã đi tới gần điện đường của Phù Vân tư, lão Mã liếc nhìn bên đó, nói:
- Nghe nói sau khi ngươi trở về, đến giờ vẫn chưa đi bái kiến Đường chủ Huyết Oanh?
Lục Trần nói:
- Cô ta bận lắm, ta cũng không có việc, nên chẳng qua đó làm phiền cô ta làm gì.
- Được rồi, đằng nào thì bây giờ ngươi đã có chỗ dựa, muốn làm thế nào thì làm?
Vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ, lão Mã làu bàu một câu.
Lục Trần cũng chẳng nổi giận, cười mắng ông mấy câu rồi hỏi như lơ đãng:
- Ta nhớ trước khi ta bế quan, ngoại trừ việc tiếp tục truy tìm Ma giáo còn sót, Phù Vân ti còn điều chỉnh nhóm cao thủ gần đây được điều tới từ phái Côn Luân, việc này giờ thế nào rồi?
Lão Mã nghĩ nghĩ rồi đáp:
- Tiến triển cũng không tệ, đương nhiên là nhất định không bằng những người đã rèn luyện nhiều năm ở Phù Vân ti. Có điều, những tu sĩ phái Côn Luân đó đều trung thành với chân quân đại nhân, cũng khá nghe lời. Sau cuộc điều chỉnh thời gian qua, hẳn là có thể dùng đến rồi.
Lục Trần dừng bước lại, trên mặt lướt qua một thần sắc phức tạp, hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, một lát sau nói:
- Ừ, đều là tinh anh của phái Côn Luân mà, tư chất tất nhiên phải tốt.
Nói đến đây, hắn như nghĩ đến điều gì đó, bèn khoát tay nói với lão Mã:
- Ta có chút chuyện đi trước đây, gặp lại ông sau.
Lão Mã “ừ” một tiếng, chào tạm biệt hắn, rồi lại đi về phía đại điện Phù Vân ti, xem bộ hình như vào để tìm ai đó.
Lục Trần liếc nhìn bóng lưng ông, sau đó quay người chuyển sang một hướng khác, đi được một lúc trên sơn lộ, hắn tìm tới một ngôi nhà quen thuộc.
Hắn nhìn cánh cửa đó, khẽ nhíu mày, im lặng đứng đó một hồi, rồi bước tới gõ cửa.
Cốc cốc, cốc cốc…
- Tô… sư muội, muội có đó không?
56/ 9
Cách xưng hô với một người thông thường ít khi thay đổi. Ví dụ như người thân thích, cha chỉ là cha, mẹ thì là mẹ, huynh đệ tỷ muội cả đời cũng chỉ có một cách gọi như thế, không thể hôm nay gọi là đại ca, ngày mai lại gọi là tiểu đệ. Bởi đây là lẽ thường.
Lục Trần gõ cửa xong thốt lên câu này, liền cảm thấy kỳ kỳ, không tự nhiên. Sau đó hắn ngẫm lại, mấy năm qua, từ lúc hắn quen biết Tô Thanh Quân, hình như riêng cách xưng hô với nàng cũng đã thay đổi khá nhiều.
Sư tỷ? Sư phụ? Và cả tiếng sư muội vừa rồi?
Nhưng nếu tính cho rõ ra, kể cả câu sư muội ban nãy cũng sai. Nếu căn cứ theo vai lứa trong phái Côn Luân, hiện giờ hắn cũng phải cao hơn Tô Thanh Quân ít nhất một bậc, gọi nàng một tiếng sư điệt nữ cũng không quá đáng, còn nàng theo lẽ cũng nên gọi hắn một tiếng sư thúc.
Chỉ có điều từ sau khi Tô Thanh Quân đến núi Thiên Long, họ gặp lại sau nhiều năm, hình như đều đã quên mất điểm này.
Trong phòng có tiếng động vang lên, hình như có người đang thấp giọng nói gì đó, rồi tiếng bước chân vọng đến cửa. Một chốc lát, cửa phòng mở ra. Bóng dáng lả lướt xinh đẹp của Tô Thanh Quân xuất hiện sau cửa, nàng nhìn Lục Trần, gật đầu với hắn, nói:
- Huynh đến đấy à.
Lục Trần mỉm cười định nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn khác thò đầu ra ở phía sau Tô Thanh Quân, là Bạch Liên.
Chỉ thấy thiếu nữ này giơ tay ôm lấy eo Tô Thanh Quân, xem ra quan hệ giữa hai cô gái này rất thân thiết. Đồng thời, Bạch Liên còn thể hiện một sự ghét bỏ ra mặt, mắt trừng Lục Trần một cái, sau đó nói với Tô Thanh Quân:
- Tô tỷ tỷ, tỷ chớ có quên những gì muội nói với tỷ đấy.
Lục Trần ngẩn người, vô thức cảm thấy câu này của Bạch Liên có hàm ý, hơn nữa quá nửa không phải là lời tốt đẹp gì, không khỏi nhìn sang Tô Thanh Quân.
Chỉ thấy đầu tiên Tô Thanh Quân thoáng ngơ ngác, sau đó thì lắc đầu đành chịu, hình như có vẻ buông xuôi.
Song, lúc Tô Thanh Quân phát giác ra Lục Trần đang nhìn về phía mình với ánh mắt nghi hoặc, nàng nhanh chóng xua đi chút biểu cảm bất đắc dĩ đó, ngược lại còn nhìn Lục Trần như cười như không, ánh mắt như có hàm ý.
Lục Trần không hiểu giữa hai cô gái này rốt cuộc có bí mật gì cho lắm, có điều xem ra hẳn là bí mật không hay, hắn đằng hắng một tiếng, sau thoáng trầm ngâm, bèn nói với Tô Thanh Quân:
- Có rảnh không, ta có chút chuyện muốn nói với muội.
Tô Thanh Quân thấy Lục Trần tỏ ra trịnh trọng, không phải kiểu như đang đùa, nên cũng nghiêm mặt lại, gật đầu đáp:
- Có, huynh vào trong nói chuyện đi.
Ai ngờ Lục Trần vẫn đứng nguyên chỗ không nhúc nhích, ánh mắt thì lại quét qua Bạch Liên đang đứng phía sau Tô Thanh Quân.
Tô Thanh Quân liền ngẩn người ra, Bạch Liên cũng phản ứng lại, lập tức bốc hỏa, giận giữ nói:
- Huynh có ý gì hả?
Lục Trần cười cười:
- Không có, không có, cô đừng nghĩ nhiều.
Đoạn, hắn lại quay sang nói với Tô Thanh Quân:
- Hôm nay trời đẹp, sau núi có mấy chỗ phong cảnh u nhã, chắc mẩm sau từ sau khi muội đến đây cũng chưa đến đó. Ta đưa muội đi ngắm cảnh nhé, dọc đường sẵn tiện nói chuyện một lúc.
Bạch Liên tức tới mức nghiến răng, thế này còn bảo người ta đừng nghĩ nhiều. Nàng đang định mở miệng mỉa mai, thì Tô Thanh Quân ở một bên nhìn Lục Trần, do dự trong chốc lát rồi gật đầu, đáp:
- Cũng được.
Bạch Liên “hừ” một tiếng, bắt lấy cổ tay Tô Thanh Quân, thấp giọng nói:
- Tô tỷ tỷ, tỷ đừng có để hắn lừa lần nữa đấy.
Lục Trần nhướn mày lên, nhìn chằm chằm Bạch Liên, cái gì mà bị hắn lừa, còn thêm chữ “lần nữa”!
Tô Thanh Quân nhìn Bạch Liên, thần sắc dịu xuống, trìu mến xoa đầu nàng, thoáng mỉm cười, rồi vẫn sải bước đi ra ngoài cửa, nói với Lục Trần:
- Đi thôi.
Lục Trần gật đầu, sánh vai bước đi cùng nàng.
Phía sau họ, Bạch Liên nhìn theo hai cái bóng lưng đó, chỉ cảm thấy cặp nam nữ này có phần xứng đôi, không khỏi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại phỉ nhổ, rồi tức tối quay vào trong nhà, đóng sầm cửa lại.
※※※
Lục Trần và Tô Thanh Quân đều nghe thấy tiếng đóng cửa phẫn nộ ở sau lưng, bèn liếc nhìn nhau, ngoài mặt đều không có vẻ gì lạ, chỉ có Tô Thanh Quân thì cười hơi áy náy.
Dọc đường đi, người trên đường thưa dần, đại thụ thì dần nhiều lên. Trong rừng cây xung quanh dần dần có tiếng chim hót lanh lảnh, ríu rít, sinh động, tăng thêm mấy phần sức sống cho khoảng rừng này.
Từ nhà đi đến đây, suốt dọc đường, Tô Thanh Quân không nói tiếng nào. Lục Trần không kìm được bèn nhìn sang thiếu nữ đang đi bên cạnh thấy ánh mắt nàng thâm trầm, dường như có rất nhiều ý nghĩ sâu xa được giấu kín.
Tô Thanh Quân cảm giác được gì đó, cũng quay sang nhìn hắn, nói:
- Sao vậy?
Lục Trần cười cười, đáp:
- Hình như lâu lắm rồi không được ở riêng với muội như thế này.
Tô Thanh Quân nghe thế, đầu tiên là sững sờ, sau đó thì thoáng có chút ngẩn ngơ. Năm xưa lúc ở Côn Luân, bên ngoài động phủ của nàng, Lục Trần dựng một căn nhà tranh để ở, lúc đó chỉ cần nàng ra khỏi động, thì sẽ là khoảng thời gian tương đối riêng tư của hai người.
Những ngày sớm chiều bên nhau đó, giờ ngẫm lại, hình như đã trôi qua rất lâu rồi. Khoảng thời gian trong ký ức ấy dường như đa phần đều rất yên bình, chỉ là đối với họ mà nói, tháng ngày yên ổn đó hình như không thể tìm lại được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận