Thiên Ảnh
Chương 438: Kết quả
- Tìm được rồi?
Cổ Nguyệt chân quân sững sờ thấy rõ, dường như còn muốn truy vấn thêm mấy câu. Nhưng rất nhanh, ông lại nghĩ đến gì đó, sau khi nhìn qua sắc mặt Thiên Lan chân quân, thì im lặng gật đầu, rồi không nhắc đến nữa.
- Thiên địa Thần thụ, rốt cuộc có tồn tại hay không, thực sự thì vẫn khó mà nói rõ được, bọn Ma giáo hoàn toàn tin tưởng, còn phía chính đạo chúng ta thì dè bỉu khinh thường. Có điều những người đã ở cảnh giới như chúng ta, suy nghĩ cũng không như người bình thường nữa.
Cổ Nguyệt chân quân cầm con đồi mồi vạn năm to lớn và đầy màu sắc nọ đặt trước mặt mình, đồng thời nói điềm đạm,
- Nhưng có thể khẳng định rằng, bốn món bảo vật Thần thụ mà Ma giáo truyền lại chắc chắn không phải vật bình thường, nói không chừng bản thân chúng còn chứa linh lực thần tính, nên nếu xủ quẻ vật này, rất dễ bị thứ sức mạnh của bản thân nó che khuất. Theo cách nói của đạo Bốc vu chúng ta, hẳn có thể nói là linh vật trời sinh đã có số mệnh hộ thân.
Thiên Lan chân quân gật đầu:
- ta cũng từng nghe qua cách nói này. Thuật bói toán phổ biến khắp thiên hạ, nhưng rồng rắn lẫn lộn, kẻ giả thần giả quỷ vô cùng nhiều, mười thì có tám chín kẻ đều là lừa đảo, không thì chỉ là mới học được chút ít, không đủ năng lực. Mấy thứ ta muốn xem chính là thần vật, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có ông mới có bản lĩnh này thôi.
Cổ Nguyệt chân quân cầm mấy viên thiên thạch màu đen đó lên, nắm trong tay mấy lần, mặt tỏ ra kiêu ngạo, nói:
- Câu này ông nói không sai!
Đoạn, cổ tay ông run lên một cái, quẳng mấy hòn đá đen đó lên mai con đồi mồi.
Chỉ thấy, mấy hòn đá màu đen lập tức xoay tròn không ngừng, có một hòn đá xoay nhanh nhất, đến độ thậm chí còn phát ra tiếng rít khe khẽ.
Ánh mắt Thiên Lan chân quân cũng dồn vào mấy hòn đá xoay vần nọ, đồng thời thuận miệng nói:
- Ta nói ông ở đây lấy ra chừng ấy thiên tài địa bảo giá trị liên thành, bói mấy thần vật đó thực sự mất sức vậy sao?
Cổ Nguyệt chân quân không trả lời, mà thuận tay lấy miếng trầm hương nghìn năm, dùng lực hai ngón tay, bẻ lấy một nửa. Với thân phận địa vị của ông, sắc mặt lúc này cũng thoáng qua chút đau xót, nhưng động tác thì lại không chút do dự, vò miếng trầm hương trong tay thành bột, sau đó từ từ búng vào không trung, vừa hay đáp xuống trên cái mai đồi mồi và mấy hòn đá đen xoay vần không ngừng nghỉ.
Cổ Nguyệt chân quân ngẩng đầu nhìn sang Thiên Lan chân quân, nói:
- Này, cho ta mượn Thuần Dương Chân Hỏa của ông một lát.
Thiên Lan chân quân cười ha hả, cũng không hỏi nhiều, lại càng không có tư thế chuẩn bị, bàn tay lật lên, trực tiếp đè xuống.
Một luồng khí trầm mạnh đột nhiên xuất hiện giữa điện Tinh Thần, chốc sau, một ngọn lửa gần như trắng toát, thậm chí có chút sắc vàng nhạt phun ra từ lòng bàn tay ông, sau đó đáp xuống cái mai con đồi mồi.
Ngọn lửa trông có vẻ ôn hòa này, nhìn tưởng như vô hại, nhưng kể cả nhân vật tầm cỡ như Cổ Nguyệt chân quân khi nhìn thấy nó, sắc mặt cũng hơi thay đổi.
Trên thực tế, trên thế gian này, thần thông hỏa diệm trông có vẻ không bắt mắt này gần như đã là một trong những pháp lực có uy lực mạnh nhất, dù có là Hóa Thần chân quân cũng phải e ngại ba phần đối với ngọn lửa như vậy.
Song, điểm quý giá của thiên tài địa bảo, linh tài quý hiểm cuối cùng cũng lộ ra vào lúc này, dưới ngọn Thuần Dương Chân Hỏa nhìn như vô hại, nhưng thực chất uy lực khủng khiếp đủ để nung chảy vạn vật đó, con đồi mồi vạn năm và những thiên thạch đen nọ vẫn sừng sững bất động.
Có điều, so qua tính lại, miếng trầm hương nghìn năm lại bắt lửa, bốc cháy ngay lập tức, hòa thành tro tàn, sau đó một mùi hương nồng vô cùng tràn ra trong nháy mắt, lan khắp gian điện Tinh Thần to lớn này.
Cổ Nguyệt chân quân chậm rãi thu tay về, nhìn mấy thiên thạch đen trên mai đồi mồi đang từ từ giảm tốc độ, bỗng nhiên nói:
- Vừa rồi ông hỏi ta, nghi thức bói toán thêm những bảo bối này có tác dụng gì hay không đúng không?
- Ừ.
Cổ Nguyệt chân quân nói:
- Kỳ thực cũng không có tác dụng gì quá lớn, ít nhất trước đây khi ta làm vậy, không hề cảm giác được rằng linh lực mạnh hơn, tinh thần tốt hơn, hay là có tác dụng đặc biệt nào khác.
Thiên Lan chân quân kinh ngạc, nhìn ông khó hiểu:
- Nếu đã vậy, sao ông còn…
- Nhưng trên đời này có một số việc vô lý thế đấy.
Cổ Nguyệt chân quân nói.
- Trước đây ta đã từng thử rất nhiều lần, rõ ràng đều là chính ta bốc quẻ, rõ ràng trạng thái trước chẳng khác gì nhau, thậm chí là như một, nhưng đa phần nếu không thêm những bảo bối này, ta lại không tính ra được, mà sau khi thêm những bảo bối trông có vẻ vô dùng này vào rồi, tuy cũng không phải lần nào cũng thành công, nhưng khả năng có kết quả tốt ít nhất cũng tăng lên một nửa.
Ông nhìn Thiên Lan chân quân một cách hơi bất lực, nói:
- Chuyện này chính là vậy, ta cũng không biết tại sao, ông có thể nhìn ra được gì không?
Thiên Lan chân quân cũng ngạc nhiên, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, qua một lúc bèn đáp:
- Còn có cả chuyện lạ kỳ vậy ư?
Cổ Nguyệt chân quân cầm cái Tử Kim Long Hổ đỉnh trông rất quý giá lên, châm ba nén hương cắm vào, đặt trên con đồi mồi, trầm mặc một lúc, rồi nói:
- Thiên Lan, những người như chúng ta, tu luyện cả một đời, đạt đến cảnh giới này, hẳn là đều không còn tin vào ý chỉ thần linh gì nữa đúng không.
Thiên Lan chân quân nói :
- Ta không tin.
Cổ Nguyệt chân quân gật đầu, nói:
- Vốn dĩ ta cũng không tin. Nhưng mấy năm gần đây, ta cứ có cảm giác âm ỉ rằng, dường như có một sức mạnh lạ kỳ nào đó, nhìn không thấy, sờ không được, nhưng ta vẫn có thể cảm giác được.
Ông chỉ vào mấy thứ trước mặt mình:
- Tỉ như đạo bói toán này đi, có lúc ta lại nghĩ, liệu rằng có thực sự tồn tại ông trời, hoặc là một thần linh nào đó ẩn nấp ở nơi chúng ta không thể nhìn thấy? Bói toán là để tính thiên cơ, đoán vận mệnh và tương lai, làm gì dễ đến vậy. Cho dù ông có bản lĩnh đó, nhưng nếu ông không thêm thắt mấy thứ bảo bối quý hiếm này, hiến tế như tiến cống, thì dựa vào đâu mà ý chỉ thần linh lại để ông nhìn thấy dễ dàng được?
- Ông nghĩ ta nói có lý hay không?
Ông hỏi Thiên Lan chân quân.
Thiên Lan chân quân nhìn ông, chợt nhếch miệng cười, sau đó bảo:
- Nói cho đơn giản là lão già nhà ông tặng đồ tốt cho cái mà ông cho là thần tiên, sau khi hối lộ, họ sẽ cho ông chút lợi lộc, để quẻ tính của ông thành công. Đúng phỏng?
Cổ Nguyệt chân quân nghĩ nghĩ, không kìm được bật cười, nói:
- Hình như đúng là thế thật.
Thiên Lan chân quân lắc đầu:
- Ta không tin chuyện này.
Dừng một lúc, ông lại nói:
- Kể cả thực sự có thần linh gì đó, thì cũng sẽ không ngăn cản được quyết tâm hành sự của ta.
Cổ Nguyệt chân quân dường như đã sớm liệu được ông sẽ có câu trả lời như vậy, bèn bình tĩnh gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.
※※※
Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, khói xanh vần vũ bên trong lư hương Tử Kim, đá đen trên đồi mồi dừng lại, vương vãi xung quanh tạo thành một hình thái kỳ lạ, hương thơm nồng đậm xộc vào mũi, còn Cổ Nguyệt chân quân chợt rùng mình, sau đó thoáng chấn động, khóe miệng chảy xuống một vệt máu.
sắc mặt Thiên Lan chân quân trở nên nghiêm trọng.
Một lát sau, Cổ Nguyệt chân quân mở hai mắt ra, giọng nói cũng có vài phần khàn đi, trầm giọng nói:
- Mấy món thần vật này của Ma giáo đúng là lợi hại…
Thiên Lan chân quân hít sâu một hơi, hỏi:
- Thế nào?
Cổ Nguyệt chân quân nói:
- Trong lá cây, một phiến lá vẫn còn ở phía Nam, một lá hiện đang ở Tiên thành này, còn hạt giống có thần lực là mạnh nhất, ta bị phản phệ cũng do cái này.
Thiên Lan chân quân có chút rốt ráo, truy vấn:
- Có thể nhìn thấy tung tích của hạt giống không?
Cổ Nguyệt chân quân do dự một lúc, nói chậm rãi:
- Nếu ta không nhìn nhầm, thì hạt giống cũng đang ở Tiên thành.
Sắc mặt Thiên Lan chân quân liền thay đổi, tinh quang trong hai mắt bừng sáng.
45/ 4
- Lão Mã, ngủ chưa?
- Chưa đâu, sao vậy?
Đêm khuya tĩnh lặng, tại căn phòng ngủ trong căn nhà ở cầu Tẩy Mã, Lục Trần nằm trêm giường và lão Mã nằm dưới đất đều còn tỉnh, có lẽ chỉ có A Thổ đang nằm một bên là ngủ rồi thôi.
Lục Trần nằm thẳng trên giường, mắt nhìn vào nóc nhà tối om, hoặc có lẽ cũng chỉ đơn thuần là chú mục vào bóng tối. Sau khi trầm mặc một lúc, hắn nói:
- Ta gặp Tô Thanh Quân rồi.
Dưới đất có tiếng động, là từ phía lão Mã, một lúc sau, lão Mã hỏi giọng hơi ngạc nhiên:
- Gặp ở đâu?
Lục Trần đáp:
- Ở nhà tên đồ tể đó. Hôm đó ta mua hai vò rượu xong thì phát hiện hình như có người theo sau mình, bèn vòng vào đó định động thủ, kết quả thì phát hiện là nàng ấy.
Lão Mã dừng một thoáng, nói:
- Vết thương ở ngực ngươi…
Lục Trần nói:
- Do nàng đâm.
Lão Mã liền trầm mặc, một lúc sau, hình như thoáng cười gượng, nói:
- Được rồi, ít ra thì cô ấy không giết ngươi thật. Năm đó ngươi làm chuyện như vậy ở Tô gia họ, cô ấy trở mặt thành thù với ngươi cũng chẳng lạ.
Lục Trần im lặng một lúc, rồi nói:
- Ta không hối hận.
Lão Mã nói:
- Ta không nói là ngươi hối hận, cũng không nói ngươi làm sai. Tên tiểu tử Thần Mộc đó thực sự quá xấu xa, làm biết bao nhiêu việc xấu, còn hại chết Dịch Hân, thậm chí còn từng hành hạ ngươi. Bấy nhiêu đó vốn đã đáng chết rồi. Nhưng cô nương Tô Thanh Quân này cũng được, hơn nữa xét từ lập trường của cô ấy, ngươi giết chết đệ đệ ruột ngay trước mặt cô ấy và phụ mẫu song thân, tìm ngươi báo thù kỳ thực cũng là chuyện thường tình.
Lục Trần thở dài:
- Ta biết, ta không trách nàng.
Lão Mã chợt lại cười, nói:
- Có điều cô ấy đã đâm kiếm vào ngực ngươi rồi, mà vẫn tha cho ngươi, có phải trong lòng cô ấy thực sự có ý gì với ngươi không?
Ánh mắt Lục Trần trong bóng tối chợt lóe sáng, rồi lại nhạt xuống:
- Đừng nói vớ vẩn nữa, suy cho cùng nàng vẫn là một nữ tử hiểu biết, khác với cha mẹ mình, hiểu rõ đúng sai của vấn đề. Mấy năm qua cũng âm thầm đi tìm hiểu chân tướng sự việc, nên hôm đó mới không ra đòn sát thủ với ta thôi.
Lão Mã trở mình, nhìn bóng Lục Trần trên giường, nói:
- Đạo hạnh hiện giờ của cô ấy thế nào?
Lục Trần trầm ngâm một lúc, đáp:
- Rất mạnh, hơn rất nhiều so với hồi ta còn ở núi Côn Lôn, hiện giờ trong số các tu sĩ dưới Nguyên Anh của phái Côn Lôn, tuy không phải là đệ nhất, nhưng cũng là nhân vật chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Lão Mã chậc chậc hai tiếng, nghe có vẻ cảm khái:
- Ầy, mấy cái này đúng là không cách nào bì được, nhất là ở cùng mấy kẻ có thiên tư tốt như các ngươi, đúng là làm họ tức chết.
Nói rồi ông dừng một lúc, giống như nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi:
- Còn ngươi, ngươi đã giao thủ với cô ấy rồi, kết quả thế nào? Bị họ đánh đến mức không cách nào hoàn thủ sao?
Lục Trần ngẫm, rồi đáp:
- Hẳn là hòa nhau.
Lão Mã cười mắng một tiếng:
- Ngươi suýt nữa là bị người ta đâm chết rồi, còn không biết ngượng mà kêu là hòa nhau à?
Lục Trần cũng cười, không nói thêm gì, chỉ là một lúc sau, hắn lại im lặng thở dài trong bóng tối.
※※※
- Ta đang nghĩ, tại sao lão trọc lại triệu các tinh anh của phái Côn Lôn như Tô Thanh Quân đến Tiên thành, hơn nữa nghe nói còn có cả mấy vị Nguyên Anh chân nhân lợi hại nữa? Rốt cuộc lão ta muốn làm gì?
Vừa nghe thấy Lục Trần nhắc đến Thiên Lan chân quân, ngôn từ của lão Mã liền trở nên cẩn trọng, sau khi suy tư một hồi, ông mới trầm giọng nói:
- Chuyện này làm sao chúng ta đoán được, có lẽ là chân quân đại nhân tự có một ván cờ phải chơi chăng.
- Chẳng hạn như, người muốn đối phó với Ma giáo?
Lão Mã thử đưa ra một câu trả lời.
- Ừ.
Lục Trần cũng trở mình, đối mặt với mép giường,
- Tất nhiên đây là một lý do rồi, hiện giờ đối nội đối ngoại, hình như đều nói thế. Nhưng từ sau cuộc chiến hoang cốc hơn mười năm trước đến bây giờ, tuy Ma giáo thỉnh thoảng vẫn có vài kẻ còn sống nhảy ra tác quái, nhưng xét từ đại cục, ta không nghĩ chúng đáng để làm đến vậy chứ?
Lão Mã ho khan, nói:
- Ta nói này, chẳng phải ngươi luôn kiên quyết cạn tàu ráo máng, hơn nữa còn quyết không thể thiếu cảnh giác với Ma giáo hay sao?
Lục Trần “hừ” một tiếng:
- Đương nhiên là ta nghĩ vậy, hơn nữa quan điểm cũng không thay đổi, nhưng nói thật, ông cảm thấy hiện tại, đừng nói là cả Chân Tiên minh, mà riêng Phù Vân ti thôi, liệu có thua kém Ma giáo không?
Lão Mã trầm mặc một lúc, đáp:
- Phù Vân ti thần bí khó lường, kể cả chúng ta là người trong cuộc cũng không tỏ tường, người duy nhất nắm giữ toàn cục có lẽ chỉ có chân quân đại nhân, hoặc là thêm Huyết Oanh thôi. Có điều nếu thật sự động đao kiếm, ta vẫn cho rằng Phù Vân ti mạnh hơn một chút.
- Thế thì đúng rồi, Phù Vân ti và Ma giáo chém giết nhau mấy chục năm, ở đó có biết bao nhiêu cường nhân sát thủ đều ẩn nấp trong bóng tối, chẳng ai nói rõ được. Chính vì chúng ta là người trong cuộc, nên càng rõ sự đáng sợ của nguồn lực này.
Lục Trần nói.
- Có điều cũng chính vì vậy, nên ta vẫn luôn nghĩ không thông được, tại sao lão trọc vẫn muốn gia tăng lực lượng, không tiếc điều động tinh anh từ phái Côn Lôn tới đây?
- Có lẽ… kẻ mà người muốn đối phó trong tương lai, không nhất định chỉ có Ma giáo?
Lão Mã bỗng nhiên im bặt, một lát sau, ông chậm rãi ngồi dậy trong bóng tối, đầu tiên liếc nhìn Lục Trần, sau đó ngồi lên giường, tựa vào mép giường, thở dài một tiếng, khẽ nói:
- Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.
Lục Trần nhìn bóng lão Mã trong bóng tối, bình thản nói:
- Ta nói sai sao?
Lão Mã lắc đầu:
- Ta không biết, có lẽ ngươi cũng không nói sai đâu. Nhưng những người như chúng ta, nghĩ nhiều, nghĩ sâu xa đến vậy để làm gì?
Lục Trần điềm đạm nói:
- Nếu không nghĩ nhiều thêm một chút, không suy sâu tính kỹ, ta đã chết ở Ma giáo từ lâu rồi. Bao nhiêu năm giờ đã thành thói quen rồi, không thay đổi được.
- Được rồi được rồi.
Lão Mã khoát tay như đầu hàng, sau đó hỏi một câu có vẻ rất tùy hứng.
- Vậy thì người suy sâu tính kỹ kia. Ngươi cho ta biết, ngoài Ma giáo ra, vị đại nhân đó của chúng ta còn định đối phó với ai mà cần dùng đến lực lượng lớn đến vậy?
Lục Trần nói:
- Ông không nghĩ ra à?
Lục Trần nói:
- Ta nghĩ không ra, hiện giờ thiên hạ thái bình bao nhiêu năm rồi, chỉ có Chân Tiên minh chúng ta độc đại…
Ông nói được một nửa, chợt im bặt, ngồi đó được một lúc, lão Mã quay đầu nhìn Lục Trần, Lục Trần cũng nhìn ông.
- Không nhất thiết phải thế chứ?
Rất lâu sau, lão Mã bỗng hỏi một câu yếu ớt.
Lục Trần “hừ” một tiếng:
- Cái này ông đi mà hỏi lão trọc, hỏi ta cũng vô dụng.
Lão Mã nghĩ một lát, bèn hạ thấp giọng xuống:
- Ta vẫn cảm thấy khó có khả năng này, bất luận thế nào thì cũng chẳng có lý do gì để làm vậy. Hơn nữa nếu đúng là thế, phía đối đầu còn có tới mấy… cũng mạnh tới mức kinh ngươi, không chắc gì đánh lại được đâu.
- Hiện giờ chỉ mới điều đến một nhóm người này thôi, nói là đối phó với Ma giáo cũng được, dù gì nười ngoài cũng chẳng mấy ai biết được sức mạnh thật sự của Phù Vân ti. Có điều nếu đây chỉ là nhóm đầu tiên, vậy nhỡ như, sau này còn có người tới nữa thì sao?
Lục Trần nói.
- Nhỡ như lão trọc hạ quyết tâm, lén đưa hết toàn bộ cao thủ của phái Côn Lôn đến Tiên thành thì sao?
- Ngươi điên à?
Lão Mã nói.
- Nhỡ như lão trọc thật sự là một tên điên thì sao?
Lục Trần hỏi ngược lại.
Lão Mã cứng họng, đột nhiên không nói lại được.
45/ 5
Con chó mực A Thổ trở mình, miệng rên rỉ ùng ục mấy tiếng, cũng không biết có phải là đang chiêm bao thấy gì không, sau đó lại lịm đi.
Trong phòng vẫn tối đen và yên tĩnh, phải một lúc lâu Lục Trần và lão Mã đều không nói gì. Rất lâu sau, lão Mã ngồi tựa vào mép giường, thấp giọng nói:
- Nửa đêm nửa hôm, ngươi không ngủ sao lại đột nhiên nói mấy chuyện này với ta?
Lục Trần trầm mặc một lúc, đáp:
- Trừ ông ra, ta còn ai để nói nữa.
- Được rồi.
Lão Mã cười khổ, nói.
- Tuy chuyện khi nãy có hơi quá, nhưng nếu tính toán kỹ càng, thì cũng không phải hoàn toàn không có khả năng đó, dù rằng ta cảm thấy…
- Ông cảm thấy chuyện này chỉ có khả năng rất nhỏ?
Lục Trần cắt ngang.
Lão Mã bị Lục Trần hỏi ép, lại ngẫm ngẫm, sau đó đột nhiên chửi rủa câu gì đó chẳng rõ, sau nói:
- Chết tiệt, hình như rất có khả năng đó.
Lục Trần “hừ” một tiếng:
- Hai chúng ta đều đã theo lão trọc mấy chục năm rồi. Tuy lòng dạ lão sâu như biểu cả khó lường, nhưng ít nhiều gì cũng có những đầu mối chúng ta có thể cảm giác được. Giờ ta chỉ hỏi ông một câu, ông cho rằng nếu tương lai thực sự… Ma giáo dễ đối phó hơn, hay là người trong Chân Tiên minh thì dễ dàng hơn?
Lão Mã xưa nay luôn cẩn thận, nhưng đêm nay nói chuyện với Lục Trần nhiều đến vậy, lâu đến vậy, tâm trạng lại bị kích động mấy phần, bất giác lá gan cũng lớn hẳn lên. Trầm ngâm được một chốc, ông trầm giọng nói:
- Trước cuộc chiến hoang cốc mười mấy năm trước, nói không chừng ta vẫn sẽ chọn Ma giáo, nhưng hiện giờ, chắc chắn là các minh hữu của chúng ta rồi.
Lục Trần gật đầu:
- Ta cũng nghĩ vậy.
Dừng một lúc, hắn lại nói tiếp:
- Chuyện này thực sự quá to lớn, hơn những phe bên kia rất mạnh, gần như không thể nào đo lường được, ngộ nhỡ thực sự khai chiến, thì nhất định sẽ là cuộc đại chiến kinh thiên động địa. Bất kể thắng bại, ngọn Thiên Long này chắc chắn sẽ máu chảy thành sông.
Lão Mã chậm rãi gật đầu:
- Quá nửa khả năng là vậy.
Nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ có thể sẽ diễn ra trong tương lai đó, lão Mã cũng khẽ rùng mình, cảm giác sởn gai ốc khắp mình mẩy.
Lục Trần đưa tay vỗ vai ông, thấp giọng nói:
- Sao vậy, ông sợ rồi à?
Lão Mã hừ một tiếng lạnh ngắt:
- Lão tử sống chưa đủ, vẫn chưa muốn chết đâu.
- Ta cũng đâu muốn chết.
Lục Trần nói.
- Vậy ngươi có ý gì?
Lão Mã hỏi.
- Đêm nay ngươi đột nhiên huyên thuyên nhiều như vậy, đừng nói chỉ là để phát tiết thôi chứ. Hay là, trong đầu ngươi đã có cách gì rồi?
Ban đầu khẩu khí của lão Mã vẫn rất bình tĩnh, nhưng câu này nói đến cuối thì ông lại đột nhiên trở nên kích động, xáp lại gần Lục Trần, nhìn mặt hắn trong bóng tối, đè giọng xuống thấp:
- Ta bảo này, chả lẽ ngươi đã có cách gì đó thật rồi sao?
Lục Trần nhìn ông, chợt cười nói:
- Ta nhớ trước đây ông thường khuyên ta toàn tâm toàn ý dốc sức cho lão trọc mà, sao lần này đột nhiên thay đổi rồi?
Lão Mã im lặng một lúc rồi nói:
- Chân quân đại nhân đối với ta không tệ, ta cũng báo đáp bằng lòng trung thành. Nhưng trong tương lai nếu thật sự có đại biến long trời lở đất, bản lĩnh ta thấp kém, thực sự rất khó mà sống sót được. Ngoài ra, nói cho khó nghe thì dù gì ta với ngươi cũng không giống nhau, ngươi có thể là nhân tài mà Chân quân đại nhân coi trọng, nhưng ta thực ra cũng chỉ là một nhân vật có cũng được, không có cũng chẳng sao. Cho dù sau này nhật nguyệt đổi dời, càn khôn xoay chuyển, xét công ban thưởng thì ngươi có thể lên như diều gặp gió, ta thì tranh được cái gì đâu? Vả lại, ta vẫn không muốn chết cho lắm, nên mới nghĩ, nếu có thể tìm được một đường lui trước thì…
- Ông nghĩ là ta có thể lên như diều gặp gió ư?
Lục Trần cắt ngang lời ông.
Lão Mã có hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đáp:
- Phải, làm huynh đệ bằng hữu bao nhiêu năm rồi, câu này là ta nói thật lòng. Ta cảm thấy chân quân đại nhân vẫn rất biệt đãi đối với ngươi, chỉ cần ngươi có thể giúp người hoàn thành đại nghiệp, lập đại công, chỉ cần tới lúc đó chưa chết, người nhất định sẽ…
Lục Trần thản nhiên nói:
- Tuy trước đây ta vào sinh ra tử nhiều năm ở Ma giáo, hình như đã xem nhẹ sinh tử rồi, nhưng kỳ thực ta vẫn không muốn chết.
- Bất kể không phải là vì lão trọc, hay là vì chính đạo công nghĩa hư vô nào đó, ta vẫn không muốn chết. Còn về chuyện lên như diều gặp gió thì càng không phải nói đến.
Lão Mã hít sâu một hơi:
- Được rồi, đã nói đến nước này rồi, rốt cuộc ngươi có cách gì hay không?
- Có.
Lục Trần ép gần bên tai lão Mã, ép giọng xuống thấp, âm thanh đó nhỏ đến lạ, chỉ có lão Mã mới nghe được.
Trong bóng tối, lão Mã nhíu chặt mày, cẩn trọng lắng nghe, một lúc lâu sau, Lục Trần nói xong, lão Mã suy tư một hồi, rồi lắc đầu:
- Không được, cách này của ngươi quá mạo hiểm, rất dễ bị phát giác, sẽ có chuyện đấy.
Lục Trần hơi bất ngờ:
- Ừ, vậy ông có cách nào hay hơn không?
Lão Mã im lặng một lát, rồi nói:
- Ngươi đừng vội, chuyện này chúng ta hãy suy nghĩ cẩn thận thêm, dù gì thì hẳn là vẫn còn thời gian. Bất kể thế nào, chuyện này liên quan đến tính mạng của cả hai chúng ta, phải suy xét thập toàn thập mỹ.
Lục Trần “ừ” một tiếng, nói:
- Vậy giờ việc truy tìm Ma giáo thì thế nào?
Lão Mã hỏi ngược lại:
- Ngươi nghĩ sao?
Lục Trần thản nhiên nói:
- Ứng phó trước đã, tìm ra được là tốt nhất, tìm không ra thì kéo dài. Dù gì Ma giáo cũng luôn thần bí, tìm chúng không được cũng bình thường, nói không chừng đến lúc đó có thể viện có truy tìm Ma giáo để rời khỏi Tiên thành thoát thân trước nữa cũng nên.
Lão Mã mắt sáng rực:
- Ồ, chủ ý hay đấy, có điều để qua mắt được chân quân đại nhân thì quá khó.
Lục Trần trông cũng có vẻ lo âu, gật đầu nói:
- Xem tình hình đã.
Hai người không nói gì nữa, rồi ai nấy ngủ phần mình, chỉ là trong đêm tối tĩnh lặng, chẳng ai biết rằng trong bóng tối này, có người nào đó, có trái tim nào đó đã hơi rối loạn rồi.
※※※
Sáng tinh mơ hôm sau, Bạch Liên dậy sớm như bình thường, sau khi thay xiêm y thì tản bộ trong sân. Chẳng mấy chốc sau, nàng nhìn thấy cửa phòng đối diện mở ra, con chó mực A Thổ vẫy đuôi chạy ra, sau đó nằm sấp trên bãi cỏ ưỡn cái lưng dài, ngáp mấy cái rồi lấy lại tinh thần, vòng quanh sân chơi một mình.
Bạch Liên đi tới, A Thổ liếc nhìn nàng, lùi về sau mấy bước hơi cảnh giác.
Bạch Liên có vẻ không vui, trừng mắt nhìn A Thổ:
- Con chó này đúng là không có lương tâm, ta quen ngươi bao lâu vậy rồi, qua lại cũng đâu có ít, ta cũng đâu có hai ngươi… ờ, năm đó không tính, ít ra lần này sau khi chúng ta gặp nhau, ta đâu có động tới ngươi đúng không? Con chó nhỏ mọn!
A Thổ nhìn nàng chằm chằm, lắc lắc cái đuôi, nhưng vẫn không có ý định tới gần.
Bạch Liên càng thêm tức tối, có điều lúc này, cửa phòng bên kia vang lên một tiếng, Lục Trần và lão Mã bước ra.
Lục Trần thấy Bạch Liên chào hỏi, sau đó nói thẳng với nàng:
- Lần trước khi chúng ta vào thành, cô tìm được một cỗ xe lớn có thể chở cả A Thổ và chúng ta đúng không?
- Đúng, mà sao?
Bạch Liên hỏi.
Lục Trần nói:
- Cô có thể tìm thêm một lần nữa không, hôm nay ta muốn mượn loại xe ngựa đó nữa.
Bạch Liên ngơ ngác:
- Cái đó tất nhiên không thành vấn đề, nhưng mà huynh định đi đâu vậy?
- Đến lúc đó cô sẽ biết.
Lục Trần nói.
…
Khoảng một canh giờ sau, Bạch Liên ngồi trong cỗ xe ngựa rộng rãi, vẻ mặt phức tạp nhìn ngôi nhà quen thuộc ở bên ngoài qua tấm rèm che.
Sau bức tường cao, không rõ cây hoa đào đó đã rụng hay chưa?
45/ 6
- Chúng ta tới đây nữa làm gì?
Sau khi ba người và một chó bước vào ngôi nhà hoang vu quạnh quẽ này, Bạch Liên lên tiếng hỏi Lục Trần đầu tiên.
Lục Trần chỉ mật đạo dưới đất:
- Xuống đó điều tra lần nữa.
Bạch Liên trông có vẻ không muốn lắm, nhíu mày nói:
- Nơi này đã lục soát từ lâu rồi còn gì, chẳng phải không phát hiện được gì hay sao. Giờ tìm lần nữa há chẳng phải lãng phí thời gian? Ta thấy hai đại nam nhân mấy người sao mà rảnh rỗi đến thế, Thiên Lan sư thúc bảo cả hai làm việc giúp người, sao ta lại thấy hai người đang cố ý lười biếng thế nhỉ?
Lục Trần lắc đầu:
- Thế này đâu thể gọi là lười biếng, lần trước khi ta đến đây, quả thực chưa tìm được manh mối nào liên quan đến Ma giáo, nhưng sau này nghĩ kỹ lại, tên đồ tể bỏ trốn đó có khả năng chính là yêu nhân Ma giáo. Nên vẫn phải lục soát cẩn thận thêm, có thể sẽ phát hiện được gì mới.
Bạch Liên không tin ra mặt, đồng thời nói thẳng thừng:
- Lần trước huynh khẳng định đã lục soát cẩn thận rồi còn gì, bên dưới mật đạo, nhất là mỗi một ngóc ngách quanh bức tường đá đổ chẳng phải huynh cũng đã xem qua rồi đấy thôi? Dựa vào đâu mà lần trước không tìm được, lần này nhất định lại tìm được?
Lục Trần ho một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói:
- Ngươi nói cũng rất có lý, nên sau khi rút kinh nghiệm xương máu, lần này ta đã dẫn A Thổ theo. Con chó A Thổ này thiên phú dị bẩm, khả năng truy tìm rất lợi hại, mạnh hơn hẳn mấy tu sĩ như chúng ta, nên ta muốn dẫn tới nó đây xem xem, nói không chừng có thể phát hiện được gì.
Nói rồi hắn ngừng một lúc, xong nói tiếp:
- Nếu đến A Thổ cũng không phát hiện được gì, vậy thì thôi, ta sẽ từ bỏ hoàn toàn hy vọng về nơi này. Về sau không bao giờ đến đây nữa.
Bạch Liên liếc nhìn con chó mực đứng cạnh A Thổ, đang khẽ vẫy đuôi, tò mò nhìn quanh quất, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải. Một lúc sau, nàng mới mỉm cười miễn cưỡng, im lặng bước sang một bên.
※※※
Lục Trần và lão Mã đứng tại chỗ bắt đầu chuẩn bị, ví dụ mấy thứ không thể thiếu như đuốc, đá lấy lửa. Dù gì thì dưới mật đạo cũng tối đen như mực.
Trong lúc này, nhìn thấy Bạch Liên một mình đi tới chỗ cây đào đứng đó, cách hơi xa chỗ mình, lão Mã bèn tranh thủ hỏi Lục Trần:
- Ta bảo này, lúc nãy ta cũng muốn hỏi ngươi câu giống của Bạch Liên đó. Tối qua chả phải chúng ta đã ngầm thương lượng sau này ngộ nhỡ xảy ra… chuyện lớn nào đó, thì sẽ chạy trốn hay sao? Nếu đã vậy, trước lúc đó, ta tưởng chúng ta chỉ cần làm cho có được ngày nào hay ngày đó là xong, và âm thầm suy tính cách để chuẩn bị chạy trốn. Sao trông nhà ngươi hình như vẫn làm việc nghiêm túc vậy?
Lục Trần liếc nhìn ông:
- Chạy trốn sau này và điều tra đối phó Ma giáo hiện tại là hai chuyện khác nhau chứ? Hai chuyện này không liên can tới nhau. Cách thì phải nghĩ, nhưng còn Ma giáo, kẻ nên đối phó, nên truy tìm, thì vẫn phải truy tìm.
Lão Mã lườm hắn, miệng làu bàu:
- Được rồi, hy vọng là đến khi chúng ta nghĩ ra cách tháo chạy thì chưa bị lũ điên của Ma giáo làm thịt trước.
Lục Trần nhìn ông, mỉm cười:
- Yên tâm đi, ngươi xem ta tiếp xúc với Ma giáo bao nhiêu năm rồi, đến giờ chẳng phải vẫn sống vui vẻ đấy thôi, sợ gì chứ?
Lão Mã “phì” một tiếng:
- Tiểu tử ngươi ba hoa trước mặt ai trong thiên hạ đều được, chứ đừng có ba hoa trước mặt ta. Cái ngày ở thôn Thanh Thủy Đường trong mười năm đó, ta nhìn thấy hết đấy nhé.
Lục Trần cười lớn ha hả, tiếng cười vọng tới chỗ cây hoa đào, Bạch Liên quay đầu nhìn sang, vẻ mặt tức tối kêu lên:
- Này, hai đại nam nhân các ngươi làm gì mà lề mề vậy, làm đuốc xong chưa, xong rồi thì mau qua đây đi.
Hoa đào trên cây vẫn chưa tàn, đang nở rộ thật đẹp trong gió. Có điều ở những chỗ chạc cây bên rìa, vẫn nhìn thấy chút dấu hiệu úa tàn, có cánh hoa khô héo, có phiến lá quắn lại, lúc gió thổi qua, cánh hoa và lá cũng bay theo nhiều hơn lúc trước.
Lúc bước tới cạnh cây hoa đào đó, lão Mã liếc nhin cây hoa, nói:
- Hoa đào nở được đấy chứ.
Lục Trần khẽ gật đầu:
- Đúng là đẹp, mở lâu lắm rồi, mãi vẫn chưa tàn.
“Vù” bó đuốc xẹt qua giữa không trung, Lục Trần đón lấy từ tay lão Mã, bước xuống mật đạo đầu tiên, đồng thời huýt một tiếng sao, con chó mực A Thổ liền chạy theo.
Lục Trần đang định bảo nó đi theo mình, kết quả A Thổ nhìn thoáng qua cửa động đen hun hút, rồi chạy thẳng xuống không chút do dự, dường như không hề sợ hãi bóng tối bên dưới, căn bản chẳng giống lần đầu đến đây chút nào.
Lục Trần ngơ ngác gọi A Thổ, kết quả A Thổ đã chạy vào bóng tối mất rồi.
Lục Trần lắc đầu:
- Con chó này hôm nay hơi lạ nhỉ.
Nói thì nói vậy, nhưng Lục Trần cũng không quá để tâm, rồi giơ đuốc đi xuống.
Phía sau hắn, Bạch Liên để lộ thần sắc phức tạp, nhìn vào bóng lưng Lục Trần, sau đó chẳng nói gì mà đi theo.
Lão Mã đi sau cùng, trên tay cũng cầm một bó đuốc. Tuy lão biết nơi này lâu rồi, nhưng mật đạo dưới đất này thì chưa xuống bao giờ, hôm nay coi như lần đầu tiên. Trước lúc bước xuống bậc thang đá, tiến vào mật đạo, lão lướt mắt qua ngôi nhà trông có vẻ đổ nát hoang vu, sau đó dừng lại ở cây hoa đào nở rộ một lúc, hơi nhíu mày lại, nhưng bước chân thì không dừng. bóng tối lan tỏa, nuốt chửng lấy dáng người ông.
Cổ Nguyệt chân quân sững sờ thấy rõ, dường như còn muốn truy vấn thêm mấy câu. Nhưng rất nhanh, ông lại nghĩ đến gì đó, sau khi nhìn qua sắc mặt Thiên Lan chân quân, thì im lặng gật đầu, rồi không nhắc đến nữa.
- Thiên địa Thần thụ, rốt cuộc có tồn tại hay không, thực sự thì vẫn khó mà nói rõ được, bọn Ma giáo hoàn toàn tin tưởng, còn phía chính đạo chúng ta thì dè bỉu khinh thường. Có điều những người đã ở cảnh giới như chúng ta, suy nghĩ cũng không như người bình thường nữa.
Cổ Nguyệt chân quân cầm con đồi mồi vạn năm to lớn và đầy màu sắc nọ đặt trước mặt mình, đồng thời nói điềm đạm,
- Nhưng có thể khẳng định rằng, bốn món bảo vật Thần thụ mà Ma giáo truyền lại chắc chắn không phải vật bình thường, nói không chừng bản thân chúng còn chứa linh lực thần tính, nên nếu xủ quẻ vật này, rất dễ bị thứ sức mạnh của bản thân nó che khuất. Theo cách nói của đạo Bốc vu chúng ta, hẳn có thể nói là linh vật trời sinh đã có số mệnh hộ thân.
Thiên Lan chân quân gật đầu:
- ta cũng từng nghe qua cách nói này. Thuật bói toán phổ biến khắp thiên hạ, nhưng rồng rắn lẫn lộn, kẻ giả thần giả quỷ vô cùng nhiều, mười thì có tám chín kẻ đều là lừa đảo, không thì chỉ là mới học được chút ít, không đủ năng lực. Mấy thứ ta muốn xem chính là thần vật, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có ông mới có bản lĩnh này thôi.
Cổ Nguyệt chân quân cầm mấy viên thiên thạch màu đen đó lên, nắm trong tay mấy lần, mặt tỏ ra kiêu ngạo, nói:
- Câu này ông nói không sai!
Đoạn, cổ tay ông run lên một cái, quẳng mấy hòn đá đen đó lên mai con đồi mồi.
Chỉ thấy, mấy hòn đá màu đen lập tức xoay tròn không ngừng, có một hòn đá xoay nhanh nhất, đến độ thậm chí còn phát ra tiếng rít khe khẽ.
Ánh mắt Thiên Lan chân quân cũng dồn vào mấy hòn đá xoay vần nọ, đồng thời thuận miệng nói:
- Ta nói ông ở đây lấy ra chừng ấy thiên tài địa bảo giá trị liên thành, bói mấy thần vật đó thực sự mất sức vậy sao?
Cổ Nguyệt chân quân không trả lời, mà thuận tay lấy miếng trầm hương nghìn năm, dùng lực hai ngón tay, bẻ lấy một nửa. Với thân phận địa vị của ông, sắc mặt lúc này cũng thoáng qua chút đau xót, nhưng động tác thì lại không chút do dự, vò miếng trầm hương trong tay thành bột, sau đó từ từ búng vào không trung, vừa hay đáp xuống trên cái mai đồi mồi và mấy hòn đá đen xoay vần không ngừng nghỉ.
Cổ Nguyệt chân quân ngẩng đầu nhìn sang Thiên Lan chân quân, nói:
- Này, cho ta mượn Thuần Dương Chân Hỏa của ông một lát.
Thiên Lan chân quân cười ha hả, cũng không hỏi nhiều, lại càng không có tư thế chuẩn bị, bàn tay lật lên, trực tiếp đè xuống.
Một luồng khí trầm mạnh đột nhiên xuất hiện giữa điện Tinh Thần, chốc sau, một ngọn lửa gần như trắng toát, thậm chí có chút sắc vàng nhạt phun ra từ lòng bàn tay ông, sau đó đáp xuống cái mai con đồi mồi.
Ngọn lửa trông có vẻ ôn hòa này, nhìn tưởng như vô hại, nhưng kể cả nhân vật tầm cỡ như Cổ Nguyệt chân quân khi nhìn thấy nó, sắc mặt cũng hơi thay đổi.
Trên thực tế, trên thế gian này, thần thông hỏa diệm trông có vẻ không bắt mắt này gần như đã là một trong những pháp lực có uy lực mạnh nhất, dù có là Hóa Thần chân quân cũng phải e ngại ba phần đối với ngọn lửa như vậy.
Song, điểm quý giá của thiên tài địa bảo, linh tài quý hiểm cuối cùng cũng lộ ra vào lúc này, dưới ngọn Thuần Dương Chân Hỏa nhìn như vô hại, nhưng thực chất uy lực khủng khiếp đủ để nung chảy vạn vật đó, con đồi mồi vạn năm và những thiên thạch đen nọ vẫn sừng sững bất động.
Có điều, so qua tính lại, miếng trầm hương nghìn năm lại bắt lửa, bốc cháy ngay lập tức, hòa thành tro tàn, sau đó một mùi hương nồng vô cùng tràn ra trong nháy mắt, lan khắp gian điện Tinh Thần to lớn này.
Cổ Nguyệt chân quân chậm rãi thu tay về, nhìn mấy thiên thạch đen trên mai đồi mồi đang từ từ giảm tốc độ, bỗng nhiên nói:
- Vừa rồi ông hỏi ta, nghi thức bói toán thêm những bảo bối này có tác dụng gì hay không đúng không?
- Ừ.
Cổ Nguyệt chân quân nói:
- Kỳ thực cũng không có tác dụng gì quá lớn, ít nhất trước đây khi ta làm vậy, không hề cảm giác được rằng linh lực mạnh hơn, tinh thần tốt hơn, hay là có tác dụng đặc biệt nào khác.
Thiên Lan chân quân kinh ngạc, nhìn ông khó hiểu:
- Nếu đã vậy, sao ông còn…
- Nhưng trên đời này có một số việc vô lý thế đấy.
Cổ Nguyệt chân quân nói.
- Trước đây ta đã từng thử rất nhiều lần, rõ ràng đều là chính ta bốc quẻ, rõ ràng trạng thái trước chẳng khác gì nhau, thậm chí là như một, nhưng đa phần nếu không thêm những bảo bối này, ta lại không tính ra được, mà sau khi thêm những bảo bối trông có vẻ vô dùng này vào rồi, tuy cũng không phải lần nào cũng thành công, nhưng khả năng có kết quả tốt ít nhất cũng tăng lên một nửa.
Ông nhìn Thiên Lan chân quân một cách hơi bất lực, nói:
- Chuyện này chính là vậy, ta cũng không biết tại sao, ông có thể nhìn ra được gì không?
Thiên Lan chân quân cũng ngạc nhiên, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, qua một lúc bèn đáp:
- Còn có cả chuyện lạ kỳ vậy ư?
Cổ Nguyệt chân quân cầm cái Tử Kim Long Hổ đỉnh trông rất quý giá lên, châm ba nén hương cắm vào, đặt trên con đồi mồi, trầm mặc một lúc, rồi nói:
- Thiên Lan, những người như chúng ta, tu luyện cả một đời, đạt đến cảnh giới này, hẳn là đều không còn tin vào ý chỉ thần linh gì nữa đúng không.
Thiên Lan chân quân nói :
- Ta không tin.
Cổ Nguyệt chân quân gật đầu, nói:
- Vốn dĩ ta cũng không tin. Nhưng mấy năm gần đây, ta cứ có cảm giác âm ỉ rằng, dường như có một sức mạnh lạ kỳ nào đó, nhìn không thấy, sờ không được, nhưng ta vẫn có thể cảm giác được.
Ông chỉ vào mấy thứ trước mặt mình:
- Tỉ như đạo bói toán này đi, có lúc ta lại nghĩ, liệu rằng có thực sự tồn tại ông trời, hoặc là một thần linh nào đó ẩn nấp ở nơi chúng ta không thể nhìn thấy? Bói toán là để tính thiên cơ, đoán vận mệnh và tương lai, làm gì dễ đến vậy. Cho dù ông có bản lĩnh đó, nhưng nếu ông không thêm thắt mấy thứ bảo bối quý hiếm này, hiến tế như tiến cống, thì dựa vào đâu mà ý chỉ thần linh lại để ông nhìn thấy dễ dàng được?
- Ông nghĩ ta nói có lý hay không?
Ông hỏi Thiên Lan chân quân.
Thiên Lan chân quân nhìn ông, chợt nhếch miệng cười, sau đó bảo:
- Nói cho đơn giản là lão già nhà ông tặng đồ tốt cho cái mà ông cho là thần tiên, sau khi hối lộ, họ sẽ cho ông chút lợi lộc, để quẻ tính của ông thành công. Đúng phỏng?
Cổ Nguyệt chân quân nghĩ nghĩ, không kìm được bật cười, nói:
- Hình như đúng là thế thật.
Thiên Lan chân quân lắc đầu:
- Ta không tin chuyện này.
Dừng một lúc, ông lại nói:
- Kể cả thực sự có thần linh gì đó, thì cũng sẽ không ngăn cản được quyết tâm hành sự của ta.
Cổ Nguyệt chân quân dường như đã sớm liệu được ông sẽ có câu trả lời như vậy, bèn bình tĩnh gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.
※※※
Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, khói xanh vần vũ bên trong lư hương Tử Kim, đá đen trên đồi mồi dừng lại, vương vãi xung quanh tạo thành một hình thái kỳ lạ, hương thơm nồng đậm xộc vào mũi, còn Cổ Nguyệt chân quân chợt rùng mình, sau đó thoáng chấn động, khóe miệng chảy xuống một vệt máu.
sắc mặt Thiên Lan chân quân trở nên nghiêm trọng.
Một lát sau, Cổ Nguyệt chân quân mở hai mắt ra, giọng nói cũng có vài phần khàn đi, trầm giọng nói:
- Mấy món thần vật này của Ma giáo đúng là lợi hại…
Thiên Lan chân quân hít sâu một hơi, hỏi:
- Thế nào?
Cổ Nguyệt chân quân nói:
- Trong lá cây, một phiến lá vẫn còn ở phía Nam, một lá hiện đang ở Tiên thành này, còn hạt giống có thần lực là mạnh nhất, ta bị phản phệ cũng do cái này.
Thiên Lan chân quân có chút rốt ráo, truy vấn:
- Có thể nhìn thấy tung tích của hạt giống không?
Cổ Nguyệt chân quân do dự một lúc, nói chậm rãi:
- Nếu ta không nhìn nhầm, thì hạt giống cũng đang ở Tiên thành.
Sắc mặt Thiên Lan chân quân liền thay đổi, tinh quang trong hai mắt bừng sáng.
45/ 4
- Lão Mã, ngủ chưa?
- Chưa đâu, sao vậy?
Đêm khuya tĩnh lặng, tại căn phòng ngủ trong căn nhà ở cầu Tẩy Mã, Lục Trần nằm trêm giường và lão Mã nằm dưới đất đều còn tỉnh, có lẽ chỉ có A Thổ đang nằm một bên là ngủ rồi thôi.
Lục Trần nằm thẳng trên giường, mắt nhìn vào nóc nhà tối om, hoặc có lẽ cũng chỉ đơn thuần là chú mục vào bóng tối. Sau khi trầm mặc một lúc, hắn nói:
- Ta gặp Tô Thanh Quân rồi.
Dưới đất có tiếng động, là từ phía lão Mã, một lúc sau, lão Mã hỏi giọng hơi ngạc nhiên:
- Gặp ở đâu?
Lục Trần đáp:
- Ở nhà tên đồ tể đó. Hôm đó ta mua hai vò rượu xong thì phát hiện hình như có người theo sau mình, bèn vòng vào đó định động thủ, kết quả thì phát hiện là nàng ấy.
Lão Mã dừng một thoáng, nói:
- Vết thương ở ngực ngươi…
Lục Trần nói:
- Do nàng đâm.
Lão Mã liền trầm mặc, một lúc sau, hình như thoáng cười gượng, nói:
- Được rồi, ít ra thì cô ấy không giết ngươi thật. Năm đó ngươi làm chuyện như vậy ở Tô gia họ, cô ấy trở mặt thành thù với ngươi cũng chẳng lạ.
Lục Trần im lặng một lúc, rồi nói:
- Ta không hối hận.
Lão Mã nói:
- Ta không nói là ngươi hối hận, cũng không nói ngươi làm sai. Tên tiểu tử Thần Mộc đó thực sự quá xấu xa, làm biết bao nhiêu việc xấu, còn hại chết Dịch Hân, thậm chí còn từng hành hạ ngươi. Bấy nhiêu đó vốn đã đáng chết rồi. Nhưng cô nương Tô Thanh Quân này cũng được, hơn nữa xét từ lập trường của cô ấy, ngươi giết chết đệ đệ ruột ngay trước mặt cô ấy và phụ mẫu song thân, tìm ngươi báo thù kỳ thực cũng là chuyện thường tình.
Lục Trần thở dài:
- Ta biết, ta không trách nàng.
Lão Mã chợt lại cười, nói:
- Có điều cô ấy đã đâm kiếm vào ngực ngươi rồi, mà vẫn tha cho ngươi, có phải trong lòng cô ấy thực sự có ý gì với ngươi không?
Ánh mắt Lục Trần trong bóng tối chợt lóe sáng, rồi lại nhạt xuống:
- Đừng nói vớ vẩn nữa, suy cho cùng nàng vẫn là một nữ tử hiểu biết, khác với cha mẹ mình, hiểu rõ đúng sai của vấn đề. Mấy năm qua cũng âm thầm đi tìm hiểu chân tướng sự việc, nên hôm đó mới không ra đòn sát thủ với ta thôi.
Lão Mã trở mình, nhìn bóng Lục Trần trên giường, nói:
- Đạo hạnh hiện giờ của cô ấy thế nào?
Lục Trần trầm ngâm một lúc, đáp:
- Rất mạnh, hơn rất nhiều so với hồi ta còn ở núi Côn Lôn, hiện giờ trong số các tu sĩ dưới Nguyên Anh của phái Côn Lôn, tuy không phải là đệ nhất, nhưng cũng là nhân vật chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Lão Mã chậc chậc hai tiếng, nghe có vẻ cảm khái:
- Ầy, mấy cái này đúng là không cách nào bì được, nhất là ở cùng mấy kẻ có thiên tư tốt như các ngươi, đúng là làm họ tức chết.
Nói rồi ông dừng một lúc, giống như nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi:
- Còn ngươi, ngươi đã giao thủ với cô ấy rồi, kết quả thế nào? Bị họ đánh đến mức không cách nào hoàn thủ sao?
Lục Trần ngẫm, rồi đáp:
- Hẳn là hòa nhau.
Lão Mã cười mắng một tiếng:
- Ngươi suýt nữa là bị người ta đâm chết rồi, còn không biết ngượng mà kêu là hòa nhau à?
Lục Trần cũng cười, không nói thêm gì, chỉ là một lúc sau, hắn lại im lặng thở dài trong bóng tối.
※※※
- Ta đang nghĩ, tại sao lão trọc lại triệu các tinh anh của phái Côn Lôn như Tô Thanh Quân đến Tiên thành, hơn nữa nghe nói còn có cả mấy vị Nguyên Anh chân nhân lợi hại nữa? Rốt cuộc lão ta muốn làm gì?
Vừa nghe thấy Lục Trần nhắc đến Thiên Lan chân quân, ngôn từ của lão Mã liền trở nên cẩn trọng, sau khi suy tư một hồi, ông mới trầm giọng nói:
- Chuyện này làm sao chúng ta đoán được, có lẽ là chân quân đại nhân tự có một ván cờ phải chơi chăng.
- Chẳng hạn như, người muốn đối phó với Ma giáo?
Lão Mã thử đưa ra một câu trả lời.
- Ừ.
Lục Trần cũng trở mình, đối mặt với mép giường,
- Tất nhiên đây là một lý do rồi, hiện giờ đối nội đối ngoại, hình như đều nói thế. Nhưng từ sau cuộc chiến hoang cốc hơn mười năm trước đến bây giờ, tuy Ma giáo thỉnh thoảng vẫn có vài kẻ còn sống nhảy ra tác quái, nhưng xét từ đại cục, ta không nghĩ chúng đáng để làm đến vậy chứ?
Lão Mã ho khan, nói:
- Ta nói này, chẳng phải ngươi luôn kiên quyết cạn tàu ráo máng, hơn nữa còn quyết không thể thiếu cảnh giác với Ma giáo hay sao?
Lục Trần “hừ” một tiếng:
- Đương nhiên là ta nghĩ vậy, hơn nữa quan điểm cũng không thay đổi, nhưng nói thật, ông cảm thấy hiện tại, đừng nói là cả Chân Tiên minh, mà riêng Phù Vân ti thôi, liệu có thua kém Ma giáo không?
Lão Mã trầm mặc một lúc, đáp:
- Phù Vân ti thần bí khó lường, kể cả chúng ta là người trong cuộc cũng không tỏ tường, người duy nhất nắm giữ toàn cục có lẽ chỉ có chân quân đại nhân, hoặc là thêm Huyết Oanh thôi. Có điều nếu thật sự động đao kiếm, ta vẫn cho rằng Phù Vân ti mạnh hơn một chút.
- Thế thì đúng rồi, Phù Vân ti và Ma giáo chém giết nhau mấy chục năm, ở đó có biết bao nhiêu cường nhân sát thủ đều ẩn nấp trong bóng tối, chẳng ai nói rõ được. Chính vì chúng ta là người trong cuộc, nên càng rõ sự đáng sợ của nguồn lực này.
Lục Trần nói.
- Có điều cũng chính vì vậy, nên ta vẫn luôn nghĩ không thông được, tại sao lão trọc vẫn muốn gia tăng lực lượng, không tiếc điều động tinh anh từ phái Côn Lôn tới đây?
- Có lẽ… kẻ mà người muốn đối phó trong tương lai, không nhất định chỉ có Ma giáo?
Lão Mã bỗng nhiên im bặt, một lát sau, ông chậm rãi ngồi dậy trong bóng tối, đầu tiên liếc nhìn Lục Trần, sau đó ngồi lên giường, tựa vào mép giường, thở dài một tiếng, khẽ nói:
- Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.
Lục Trần nhìn bóng lão Mã trong bóng tối, bình thản nói:
- Ta nói sai sao?
Lão Mã lắc đầu:
- Ta không biết, có lẽ ngươi cũng không nói sai đâu. Nhưng những người như chúng ta, nghĩ nhiều, nghĩ sâu xa đến vậy để làm gì?
Lục Trần điềm đạm nói:
- Nếu không nghĩ nhiều thêm một chút, không suy sâu tính kỹ, ta đã chết ở Ma giáo từ lâu rồi. Bao nhiêu năm giờ đã thành thói quen rồi, không thay đổi được.
- Được rồi được rồi.
Lão Mã khoát tay như đầu hàng, sau đó hỏi một câu có vẻ rất tùy hứng.
- Vậy thì người suy sâu tính kỹ kia. Ngươi cho ta biết, ngoài Ma giáo ra, vị đại nhân đó của chúng ta còn định đối phó với ai mà cần dùng đến lực lượng lớn đến vậy?
Lục Trần nói:
- Ông không nghĩ ra à?
Lục Trần nói:
- Ta nghĩ không ra, hiện giờ thiên hạ thái bình bao nhiêu năm rồi, chỉ có Chân Tiên minh chúng ta độc đại…
Ông nói được một nửa, chợt im bặt, ngồi đó được một lúc, lão Mã quay đầu nhìn Lục Trần, Lục Trần cũng nhìn ông.
- Không nhất thiết phải thế chứ?
Rất lâu sau, lão Mã bỗng hỏi một câu yếu ớt.
Lục Trần “hừ” một tiếng:
- Cái này ông đi mà hỏi lão trọc, hỏi ta cũng vô dụng.
Lão Mã nghĩ một lát, bèn hạ thấp giọng xuống:
- Ta vẫn cảm thấy khó có khả năng này, bất luận thế nào thì cũng chẳng có lý do gì để làm vậy. Hơn nữa nếu đúng là thế, phía đối đầu còn có tới mấy… cũng mạnh tới mức kinh ngươi, không chắc gì đánh lại được đâu.
- Hiện giờ chỉ mới điều đến một nhóm người này thôi, nói là đối phó với Ma giáo cũng được, dù gì nười ngoài cũng chẳng mấy ai biết được sức mạnh thật sự của Phù Vân ti. Có điều nếu đây chỉ là nhóm đầu tiên, vậy nhỡ như, sau này còn có người tới nữa thì sao?
Lục Trần nói.
- Nhỡ như lão trọc hạ quyết tâm, lén đưa hết toàn bộ cao thủ của phái Côn Lôn đến Tiên thành thì sao?
- Ngươi điên à?
Lão Mã nói.
- Nhỡ như lão trọc thật sự là một tên điên thì sao?
Lục Trần hỏi ngược lại.
Lão Mã cứng họng, đột nhiên không nói lại được.
45/ 5
Con chó mực A Thổ trở mình, miệng rên rỉ ùng ục mấy tiếng, cũng không biết có phải là đang chiêm bao thấy gì không, sau đó lại lịm đi.
Trong phòng vẫn tối đen và yên tĩnh, phải một lúc lâu Lục Trần và lão Mã đều không nói gì. Rất lâu sau, lão Mã ngồi tựa vào mép giường, thấp giọng nói:
- Nửa đêm nửa hôm, ngươi không ngủ sao lại đột nhiên nói mấy chuyện này với ta?
Lục Trần trầm mặc một lúc, đáp:
- Trừ ông ra, ta còn ai để nói nữa.
- Được rồi.
Lão Mã cười khổ, nói.
- Tuy chuyện khi nãy có hơi quá, nhưng nếu tính toán kỹ càng, thì cũng không phải hoàn toàn không có khả năng đó, dù rằng ta cảm thấy…
- Ông cảm thấy chuyện này chỉ có khả năng rất nhỏ?
Lục Trần cắt ngang.
Lão Mã bị Lục Trần hỏi ép, lại ngẫm ngẫm, sau đó đột nhiên chửi rủa câu gì đó chẳng rõ, sau nói:
- Chết tiệt, hình như rất có khả năng đó.
Lục Trần “hừ” một tiếng:
- Hai chúng ta đều đã theo lão trọc mấy chục năm rồi. Tuy lòng dạ lão sâu như biểu cả khó lường, nhưng ít nhiều gì cũng có những đầu mối chúng ta có thể cảm giác được. Giờ ta chỉ hỏi ông một câu, ông cho rằng nếu tương lai thực sự… Ma giáo dễ đối phó hơn, hay là người trong Chân Tiên minh thì dễ dàng hơn?
Lão Mã xưa nay luôn cẩn thận, nhưng đêm nay nói chuyện với Lục Trần nhiều đến vậy, lâu đến vậy, tâm trạng lại bị kích động mấy phần, bất giác lá gan cũng lớn hẳn lên. Trầm ngâm được một chốc, ông trầm giọng nói:
- Trước cuộc chiến hoang cốc mười mấy năm trước, nói không chừng ta vẫn sẽ chọn Ma giáo, nhưng hiện giờ, chắc chắn là các minh hữu của chúng ta rồi.
Lục Trần gật đầu:
- Ta cũng nghĩ vậy.
Dừng một lúc, hắn lại nói tiếp:
- Chuyện này thực sự quá to lớn, hơn những phe bên kia rất mạnh, gần như không thể nào đo lường được, ngộ nhỡ thực sự khai chiến, thì nhất định sẽ là cuộc đại chiến kinh thiên động địa. Bất kể thắng bại, ngọn Thiên Long này chắc chắn sẽ máu chảy thành sông.
Lão Mã chậm rãi gật đầu:
- Quá nửa khả năng là vậy.
Nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ có thể sẽ diễn ra trong tương lai đó, lão Mã cũng khẽ rùng mình, cảm giác sởn gai ốc khắp mình mẩy.
Lục Trần đưa tay vỗ vai ông, thấp giọng nói:
- Sao vậy, ông sợ rồi à?
Lão Mã hừ một tiếng lạnh ngắt:
- Lão tử sống chưa đủ, vẫn chưa muốn chết đâu.
- Ta cũng đâu muốn chết.
Lục Trần nói.
- Vậy ngươi có ý gì?
Lão Mã hỏi.
- Đêm nay ngươi đột nhiên huyên thuyên nhiều như vậy, đừng nói chỉ là để phát tiết thôi chứ. Hay là, trong đầu ngươi đã có cách gì rồi?
Ban đầu khẩu khí của lão Mã vẫn rất bình tĩnh, nhưng câu này nói đến cuối thì ông lại đột nhiên trở nên kích động, xáp lại gần Lục Trần, nhìn mặt hắn trong bóng tối, đè giọng xuống thấp:
- Ta bảo này, chả lẽ ngươi đã có cách gì đó thật rồi sao?
Lục Trần nhìn ông, chợt cười nói:
- Ta nhớ trước đây ông thường khuyên ta toàn tâm toàn ý dốc sức cho lão trọc mà, sao lần này đột nhiên thay đổi rồi?
Lão Mã im lặng một lúc rồi nói:
- Chân quân đại nhân đối với ta không tệ, ta cũng báo đáp bằng lòng trung thành. Nhưng trong tương lai nếu thật sự có đại biến long trời lở đất, bản lĩnh ta thấp kém, thực sự rất khó mà sống sót được. Ngoài ra, nói cho khó nghe thì dù gì ta với ngươi cũng không giống nhau, ngươi có thể là nhân tài mà Chân quân đại nhân coi trọng, nhưng ta thực ra cũng chỉ là một nhân vật có cũng được, không có cũng chẳng sao. Cho dù sau này nhật nguyệt đổi dời, càn khôn xoay chuyển, xét công ban thưởng thì ngươi có thể lên như diều gặp gió, ta thì tranh được cái gì đâu? Vả lại, ta vẫn không muốn chết cho lắm, nên mới nghĩ, nếu có thể tìm được một đường lui trước thì…
- Ông nghĩ là ta có thể lên như diều gặp gió ư?
Lục Trần cắt ngang lời ông.
Lão Mã có hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đáp:
- Phải, làm huynh đệ bằng hữu bao nhiêu năm rồi, câu này là ta nói thật lòng. Ta cảm thấy chân quân đại nhân vẫn rất biệt đãi đối với ngươi, chỉ cần ngươi có thể giúp người hoàn thành đại nghiệp, lập đại công, chỉ cần tới lúc đó chưa chết, người nhất định sẽ…
Lục Trần thản nhiên nói:
- Tuy trước đây ta vào sinh ra tử nhiều năm ở Ma giáo, hình như đã xem nhẹ sinh tử rồi, nhưng kỳ thực ta vẫn không muốn chết.
- Bất kể không phải là vì lão trọc, hay là vì chính đạo công nghĩa hư vô nào đó, ta vẫn không muốn chết. Còn về chuyện lên như diều gặp gió thì càng không phải nói đến.
Lão Mã hít sâu một hơi:
- Được rồi, đã nói đến nước này rồi, rốt cuộc ngươi có cách gì hay không?
- Có.
Lục Trần ép gần bên tai lão Mã, ép giọng xuống thấp, âm thanh đó nhỏ đến lạ, chỉ có lão Mã mới nghe được.
Trong bóng tối, lão Mã nhíu chặt mày, cẩn trọng lắng nghe, một lúc lâu sau, Lục Trần nói xong, lão Mã suy tư một hồi, rồi lắc đầu:
- Không được, cách này của ngươi quá mạo hiểm, rất dễ bị phát giác, sẽ có chuyện đấy.
Lục Trần hơi bất ngờ:
- Ừ, vậy ông có cách nào hay hơn không?
Lão Mã im lặng một lát, rồi nói:
- Ngươi đừng vội, chuyện này chúng ta hãy suy nghĩ cẩn thận thêm, dù gì thì hẳn là vẫn còn thời gian. Bất kể thế nào, chuyện này liên quan đến tính mạng của cả hai chúng ta, phải suy xét thập toàn thập mỹ.
Lục Trần “ừ” một tiếng, nói:
- Vậy giờ việc truy tìm Ma giáo thì thế nào?
Lão Mã hỏi ngược lại:
- Ngươi nghĩ sao?
Lục Trần thản nhiên nói:
- Ứng phó trước đã, tìm ra được là tốt nhất, tìm không ra thì kéo dài. Dù gì Ma giáo cũng luôn thần bí, tìm chúng không được cũng bình thường, nói không chừng đến lúc đó có thể viện có truy tìm Ma giáo để rời khỏi Tiên thành thoát thân trước nữa cũng nên.
Lão Mã mắt sáng rực:
- Ồ, chủ ý hay đấy, có điều để qua mắt được chân quân đại nhân thì quá khó.
Lục Trần trông cũng có vẻ lo âu, gật đầu nói:
- Xem tình hình đã.
Hai người không nói gì nữa, rồi ai nấy ngủ phần mình, chỉ là trong đêm tối tĩnh lặng, chẳng ai biết rằng trong bóng tối này, có người nào đó, có trái tim nào đó đã hơi rối loạn rồi.
※※※
Sáng tinh mơ hôm sau, Bạch Liên dậy sớm như bình thường, sau khi thay xiêm y thì tản bộ trong sân. Chẳng mấy chốc sau, nàng nhìn thấy cửa phòng đối diện mở ra, con chó mực A Thổ vẫy đuôi chạy ra, sau đó nằm sấp trên bãi cỏ ưỡn cái lưng dài, ngáp mấy cái rồi lấy lại tinh thần, vòng quanh sân chơi một mình.
Bạch Liên đi tới, A Thổ liếc nhìn nàng, lùi về sau mấy bước hơi cảnh giác.
Bạch Liên có vẻ không vui, trừng mắt nhìn A Thổ:
- Con chó này đúng là không có lương tâm, ta quen ngươi bao lâu vậy rồi, qua lại cũng đâu có ít, ta cũng đâu có hai ngươi… ờ, năm đó không tính, ít ra lần này sau khi chúng ta gặp nhau, ta đâu có động tới ngươi đúng không? Con chó nhỏ mọn!
A Thổ nhìn nàng chằm chằm, lắc lắc cái đuôi, nhưng vẫn không có ý định tới gần.
Bạch Liên càng thêm tức tối, có điều lúc này, cửa phòng bên kia vang lên một tiếng, Lục Trần và lão Mã bước ra.
Lục Trần thấy Bạch Liên chào hỏi, sau đó nói thẳng với nàng:
- Lần trước khi chúng ta vào thành, cô tìm được một cỗ xe lớn có thể chở cả A Thổ và chúng ta đúng không?
- Đúng, mà sao?
Bạch Liên hỏi.
Lục Trần nói:
- Cô có thể tìm thêm một lần nữa không, hôm nay ta muốn mượn loại xe ngựa đó nữa.
Bạch Liên ngơ ngác:
- Cái đó tất nhiên không thành vấn đề, nhưng mà huynh định đi đâu vậy?
- Đến lúc đó cô sẽ biết.
Lục Trần nói.
…
Khoảng một canh giờ sau, Bạch Liên ngồi trong cỗ xe ngựa rộng rãi, vẻ mặt phức tạp nhìn ngôi nhà quen thuộc ở bên ngoài qua tấm rèm che.
Sau bức tường cao, không rõ cây hoa đào đó đã rụng hay chưa?
45/ 6
- Chúng ta tới đây nữa làm gì?
Sau khi ba người và một chó bước vào ngôi nhà hoang vu quạnh quẽ này, Bạch Liên lên tiếng hỏi Lục Trần đầu tiên.
Lục Trần chỉ mật đạo dưới đất:
- Xuống đó điều tra lần nữa.
Bạch Liên trông có vẻ không muốn lắm, nhíu mày nói:
- Nơi này đã lục soát từ lâu rồi còn gì, chẳng phải không phát hiện được gì hay sao. Giờ tìm lần nữa há chẳng phải lãng phí thời gian? Ta thấy hai đại nam nhân mấy người sao mà rảnh rỗi đến thế, Thiên Lan sư thúc bảo cả hai làm việc giúp người, sao ta lại thấy hai người đang cố ý lười biếng thế nhỉ?
Lục Trần lắc đầu:
- Thế này đâu thể gọi là lười biếng, lần trước khi ta đến đây, quả thực chưa tìm được manh mối nào liên quan đến Ma giáo, nhưng sau này nghĩ kỹ lại, tên đồ tể bỏ trốn đó có khả năng chính là yêu nhân Ma giáo. Nên vẫn phải lục soát cẩn thận thêm, có thể sẽ phát hiện được gì mới.
Bạch Liên không tin ra mặt, đồng thời nói thẳng thừng:
- Lần trước huynh khẳng định đã lục soát cẩn thận rồi còn gì, bên dưới mật đạo, nhất là mỗi một ngóc ngách quanh bức tường đá đổ chẳng phải huynh cũng đã xem qua rồi đấy thôi? Dựa vào đâu mà lần trước không tìm được, lần này nhất định lại tìm được?
Lục Trần ho một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói:
- Ngươi nói cũng rất có lý, nên sau khi rút kinh nghiệm xương máu, lần này ta đã dẫn A Thổ theo. Con chó A Thổ này thiên phú dị bẩm, khả năng truy tìm rất lợi hại, mạnh hơn hẳn mấy tu sĩ như chúng ta, nên ta muốn dẫn tới nó đây xem xem, nói không chừng có thể phát hiện được gì.
Nói rồi hắn ngừng một lúc, xong nói tiếp:
- Nếu đến A Thổ cũng không phát hiện được gì, vậy thì thôi, ta sẽ từ bỏ hoàn toàn hy vọng về nơi này. Về sau không bao giờ đến đây nữa.
Bạch Liên liếc nhìn con chó mực đứng cạnh A Thổ, đang khẽ vẫy đuôi, tò mò nhìn quanh quất, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải. Một lúc sau, nàng mới mỉm cười miễn cưỡng, im lặng bước sang một bên.
※※※
Lục Trần và lão Mã đứng tại chỗ bắt đầu chuẩn bị, ví dụ mấy thứ không thể thiếu như đuốc, đá lấy lửa. Dù gì thì dưới mật đạo cũng tối đen như mực.
Trong lúc này, nhìn thấy Bạch Liên một mình đi tới chỗ cây đào đứng đó, cách hơi xa chỗ mình, lão Mã bèn tranh thủ hỏi Lục Trần:
- Ta bảo này, lúc nãy ta cũng muốn hỏi ngươi câu giống của Bạch Liên đó. Tối qua chả phải chúng ta đã ngầm thương lượng sau này ngộ nhỡ xảy ra… chuyện lớn nào đó, thì sẽ chạy trốn hay sao? Nếu đã vậy, trước lúc đó, ta tưởng chúng ta chỉ cần làm cho có được ngày nào hay ngày đó là xong, và âm thầm suy tính cách để chuẩn bị chạy trốn. Sao trông nhà ngươi hình như vẫn làm việc nghiêm túc vậy?
Lục Trần liếc nhìn ông:
- Chạy trốn sau này và điều tra đối phó Ma giáo hiện tại là hai chuyện khác nhau chứ? Hai chuyện này không liên can tới nhau. Cách thì phải nghĩ, nhưng còn Ma giáo, kẻ nên đối phó, nên truy tìm, thì vẫn phải truy tìm.
Lão Mã lườm hắn, miệng làu bàu:
- Được rồi, hy vọng là đến khi chúng ta nghĩ ra cách tháo chạy thì chưa bị lũ điên của Ma giáo làm thịt trước.
Lục Trần nhìn ông, mỉm cười:
- Yên tâm đi, ngươi xem ta tiếp xúc với Ma giáo bao nhiêu năm rồi, đến giờ chẳng phải vẫn sống vui vẻ đấy thôi, sợ gì chứ?
Lão Mã “phì” một tiếng:
- Tiểu tử ngươi ba hoa trước mặt ai trong thiên hạ đều được, chứ đừng có ba hoa trước mặt ta. Cái ngày ở thôn Thanh Thủy Đường trong mười năm đó, ta nhìn thấy hết đấy nhé.
Lục Trần cười lớn ha hả, tiếng cười vọng tới chỗ cây hoa đào, Bạch Liên quay đầu nhìn sang, vẻ mặt tức tối kêu lên:
- Này, hai đại nam nhân các ngươi làm gì mà lề mề vậy, làm đuốc xong chưa, xong rồi thì mau qua đây đi.
Hoa đào trên cây vẫn chưa tàn, đang nở rộ thật đẹp trong gió. Có điều ở những chỗ chạc cây bên rìa, vẫn nhìn thấy chút dấu hiệu úa tàn, có cánh hoa khô héo, có phiến lá quắn lại, lúc gió thổi qua, cánh hoa và lá cũng bay theo nhiều hơn lúc trước.
Lúc bước tới cạnh cây hoa đào đó, lão Mã liếc nhin cây hoa, nói:
- Hoa đào nở được đấy chứ.
Lục Trần khẽ gật đầu:
- Đúng là đẹp, mở lâu lắm rồi, mãi vẫn chưa tàn.
“Vù” bó đuốc xẹt qua giữa không trung, Lục Trần đón lấy từ tay lão Mã, bước xuống mật đạo đầu tiên, đồng thời huýt một tiếng sao, con chó mực A Thổ liền chạy theo.
Lục Trần đang định bảo nó đi theo mình, kết quả A Thổ nhìn thoáng qua cửa động đen hun hút, rồi chạy thẳng xuống không chút do dự, dường như không hề sợ hãi bóng tối bên dưới, căn bản chẳng giống lần đầu đến đây chút nào.
Lục Trần ngơ ngác gọi A Thổ, kết quả A Thổ đã chạy vào bóng tối mất rồi.
Lục Trần lắc đầu:
- Con chó này hôm nay hơi lạ nhỉ.
Nói thì nói vậy, nhưng Lục Trần cũng không quá để tâm, rồi giơ đuốc đi xuống.
Phía sau hắn, Bạch Liên để lộ thần sắc phức tạp, nhìn vào bóng lưng Lục Trần, sau đó chẳng nói gì mà đi theo.
Lão Mã đi sau cùng, trên tay cũng cầm một bó đuốc. Tuy lão biết nơi này lâu rồi, nhưng mật đạo dưới đất này thì chưa xuống bao giờ, hôm nay coi như lần đầu tiên. Trước lúc bước xuống bậc thang đá, tiến vào mật đạo, lão lướt mắt qua ngôi nhà trông có vẻ đổ nát hoang vu, sau đó dừng lại ở cây hoa đào nở rộ một lúc, hơi nhíu mày lại, nhưng bước chân thì không dừng. bóng tối lan tỏa, nuốt chửng lấy dáng người ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận