Thiên Ảnh

Chương 691: Chiếc lá và huyết nguyệt

Đó là một chiếc lá.
Chiếc lá tràn đầy sức sống, mang màu xanh biêng biếc, to bằng cỡ nửa bàn tay, tỏa sáng lấp lánh trong tay Thiên Lan chân quân.
Chiếc lá này đẹp đến vậy, sức sống ẩn chứa dồi dào đến thế, đến mức mà lúc Thiên Lan chân quân lấy nó ra khỏi ngực áo, tất cả mọi người đều cảm giác có một luồng gió xuân ấm áp phủ qua mặt, khẽ vuốt ve gò má, dù rằng trong thế giới dưới lòng đất tối tăm này, khoảnh khắc ấy dường như cũng đón được gió xuân về, dường như có ảo giác rằng gió xuân thổi qua trăm hoa đang đua nở.
Nơi này tất nhiên là không có cây cối hoa cỏ, càng không có cảnh tượng kỳ lạ là hoa cỏ sinh trưởng trong tưởng tượng, nhưng quả thực vào khoảnh khắc ấy, trước mắt mọi người dường như đều hiện lên ảo ảnh của mùa xuân đó. Cho dù chỉ là hư ảo lướt qua trong nháy mắt, nhưng những ai đang ở đây đều biến sắc, có thể làm dao động tâm trí của nhân vật tầm cỡ như Hóa Thần chân quân, chiếc lá này không cần hỏi cũng biết là báu vật quý hiếm.
Và trong ngôi nhà này, sắc mặt của Lục Trần có thay đổi lớn nhất, nét chấn động trên mặt cũng rõ ràng nhất, có điều trong mắt ba vị Hóa Thần chân quân kia, đạo hạnh của hắn vốn đã thua kém hơn, nên cũng không đáng để tâm.
Báu vật có thể gây ảnh hưởng tới Hóa Thần chân quân, thì sức ảnh hưởng với người khác tất nhiên càng lớn, chẳng có gì lạ cả.
Thiết Hồ chân quân và Quảng Bác chân quân chẳng thèm liếc nhìn Lục Trần lấy một cái, còn Thiên Lan chân quân có quay đầu sang nhìn Lục Trần, nhưng không có động thái gì thêm. Song chỉ có Lục Trần biết rõ, vào khoảnh khắc ấy, tim hắn, nói cho chính xác là hạt giống được giấu trong tim hắn đã thình lình dao động dữ dội.
Hắn đã biết lai lịch của chiếc lá đó.
Trên thực tế, trên đời này chỉ có một loại lá đáng được Hóa Thần chân quân xem trọng đến vậy, đó chính là trọng bảo của Ma giáo, là chiếc lá mảnh ghép còn lại của Thần thụ trong truyền thuyết.
Sau khi lá thần thụ xuất hiện trong tay Thiên Lan chân quân, Thiết Hồ chân quân và Quảng Bác chân quân đều thay đổi sắc mặt, mỗi người một vẻ mặt.
Quảng Bác chân quân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó tỏ ra nghi hoặc, hình như vẫn chưa hiểu rốt cuộc Thiên Lan chân quân muốn thi triển thủ đoạn gì, ánh mắt có vẻ cảnh giác, còn Thiết Hồ chân quân đầu tiên cũng thoáng kinh ngạc, nhưng sau đó lại có vẻ mặt như đã rõ, mép nhếch thành một nụ cười lạnh.
Lão chỉ vào Thiên Lan chân quân, chế nhạo:
- Hay cho Thiên Lan nhà ngươi, quả nhiên là lòng lang dạ sói, với bọn ta, với thiên hạ thì chỉ nói mấy chục năm huyết chiến với Ma giáo, không đội trời chung, nào ngờ lại âm thầm chiếm tà vật của Ma giáo làm của riêng, ngươi làm thế này là có ý gì? Dối trên gạt dưới, làm điều trái lẽ thường, xem chính đạo công nghĩa thiên hạ như không, Chân Tiên minh tuyệt đối không thể dung thứ cho ngươi!
Nói đến cuối cùng, lão đã tỏ ra hung hăng dữ dằn, thần sắc nghiêm nghị.
Thiên Lan chân quân vẫn bình thản, dường như không hề quan tâm đến những lời lẽ đanh thép này của Thiết Hồ chân quân, mà chỉ liếc nhìn lão một cái đầy hứng thú, sau đó nhẹ nhàng tung chiếc lá đó đi.
Chiếc lá xanh lục liền bay lơ lửng cách ông ba thước, hào quang màu xanh lặng lẽ tỏa ra, hệt như một ngọn đèn sáng tràn đầy hy vọng trong thế giới u ám nặng nề này.
Chiếc lá rời khỏi tay, cả thế giới dưới lòng đất như sáng bừng, sau đó có gì đấy chợt thay đổi, ba người họ lúc này đều đang đứng dưới ánh trăng của huyết nguyệt, đồng loạt ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy có một dải hào quang huyết nguyệt, hình như đã ngưng tụ thành tinh hoa ánh trăng, sâu thẳm, sáng ngời, tựa như tinh thể máu, chậm rãi bị kéo xuống khỏi bầu trời, bay về phía chiếc lá này.
Trong huyệt động, đột nhiên có tiếng vù vù, cuồng phong vô hình chợt nổi dậy, sau đó bên ngoài vòng vây của hào quang huyết nguyệt, bỗng dưng có vô số những tia chớp xuất hiện, lao về phía chiếc là đó như triều thủy, nhưng sau đó lại bị lồng sáng của huyết nguyệt cản lại.
Dù là thế, mạnh như năng lượng của huyết nguyệt, trước sức tấn công của những tia chớp này bỗng chốc cũng rung chuyển, có dấu hiệu lung lay sắp sụp đổ.
Có điều, huyết nguyệt trên trời nhanh chóng tỏa ra hào quang sáng rực hơn, cái lồng sáng này được hỗ trợ cật lực, nên nhanh chóng ổn định trở lại.
Nhưng lạ ở chỗ, dải huyết quang như tinh thể máu đang chĩa xuống từ trên trời lại đứng im, dường như sức mạnh của huyết nguyệt bị phân tách, không thể chú ý đến chiếc lá đó được nữa.
Thiết Hồ và Quảng Bác vốn đang bất ngờ và căng thẳng bỗng tỏ ra nhẹ nhõm, Thiết Hồ chân quân còn quay đầu về một phía nào đó bên ngoài ngôi nhà, cười nói:
- Cổ Nguyệt đạo huynh, khá lắm.
Từ một nơi nào đó trong tòa thành trống không, vọng tới một tiếng cười sảng khoái, chỉ nghe tiếng chứ không thấy người, lão cười dài nói:
- Tài hèn sức mọn, để Thiên Lan đạo huynh chê cười rồi.
Thiên Lan chân quân liếc xéo về phía mà tiếng cười đó vọng đến, vai phải ông hình như còn hơi nhún lên. Nhưng chỉ với một động tác nhỏ không bắt mắt này, gần như vào cùng lúc đó, Quảng Bác chân quân đột nhiên sải một bước ra, cả người lão như ma quỷ, thình lình xuất hiện tại vị trí giữa Thiên Lan chân quân và giọng nói bên ngoài đó.
Vị chúa tể của Đại Tể viện này hai tay gác sau lưng, cười khà khà nói với Thiên Lan chân quân:
- Thiên Lan đạo huynh, chớ nóng giận.
※※※
Thiên Lan chân quân không hề có bất cứ động tác tiến hay lùi, hoặc là chính ông đã cố đè nén lại, ông chỉ nhìn xoáy vào hư không bên ngoài, trong mắt có nét sâu xa khó có thể lý giải.
Sau đó, ông cười điềm nhiên, nói:
- Chẳng qua chỉ là trò vặt vãnh thôi.
Nói xong, ông đột nhiên đưa tay phải lên lần nữa, lại thò vào ngực áo. Lần này gần như là cùng một động tác giống hệt, khiến gương mặt vốn đang tươi cười của Thiết Hồ chân quân và Quảng Bác chân quân đều cứng ngắc.
Từ đầu cho tới giờ, đặc biệt là sau khi mấy vị Hóa Thần chân quân trước mặt hiện thân, sự tồn tại của Lục Trần bỗng nhiên bị hạ thấp, gần như là vô hình. Bản thân hắn cũng không hề có bất cứ suy nghĩ hay khó chịu gì về điều đó, có lẽ kiếp sống Ảnh tử bao lâu nay đã khiến hắn quen với cảm giác tồn tại ngoài tầm mắt này từ lâu rồi.
Hắn cũng đang quan sát tình hình, cũng đang để ý tới nhất cử nhất động của Thiên Lan chân quân, khác với mấy vị Hóa Thần chân quân trước mặt ở chỗ, sau khi chiếc lá đó được Thiên Lan chân quân ném ra, bắt đầu lôi cuốn khí tức thiên địa, và khiến huyết nguyệt có phản ứng kỳ lạ, ngoài mặt Lục Trần tuy giữ bình tĩnh, nhưng cõi lòng thì đã dậy sóng.
Cho dù cảnh tượng trông thấy trước mắt không hề giống, nhưng không khí xung quanh, dị biến của thiên tượng, thậm chí đến cơn chấn động âm ỉ dưới bàn chân, đều khiến hắn không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng của trận chiến hoang cốc năm xưa.
Giống quá, giống quá…
Rõ ràng là nhân vật trước mặt, cách thi triển đạo pháp, thậm chí đến dị biến thiên địa đều hoàn toàn khác, nhưng mà, với tư cách là người duy nhất sống sót khỏi đại trận Hàng Thần chú năm xưa, Lục Trần vẫn cảm nhận được sâu sắc rằng, thứ khí tức này, lột bỏ đi tất cả mọi vỏ bọc, trong bản chất của nó, có thứ gì đó, thứ sức mạnh nào đó, là hoàn toàn giống nhau.
Chúng đang bùng cháy và kích phát sức mạnh của mảnh ghép Thần thụ, sau đó kéo theo đất trời biến đổi.
Lục Trần vụt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Vầng trăng máu đó tỏa sáng rực rỡ, sau đó bên cạnh nó, những ngóm mây đen của huyết hải cuồn cuộn không biết tự lúc nào đã băt đầu xoay vần điên cuồng, như thể dưới sự thôi thúc của một sức mạnh vô hình, dần dần hình thành một lốc tố khổng lồ.
70/ 9
Bạn cần đăng nhập để bình luận