Thiên Ảnh
Chương 312: Vật cản
-Tộc Thần Mộc?
Hỏa Nham và Lục Trần nhìn nhau một cái, không nói gì.
Hai người đi vào bên trong hang động, sau khi đi qua một đoạn lối đi dài hẹp, phía trước đã sáng tỏ, thông suốt. Một cái hang hết sức rộng rãi xuất hiện, đồng thời có mấy cây đuốc đang cháy, không khí không có cảm giác ngột ngạc, hiển nhiên là nơi này có chỗ thông gió.
Phần lớn người của tộc Hắc Hỏa tập trung ở nơi này. Khi nghe có tiếng bước chân, có người quay đầu lại, khi nhìn thấy bóng người cao to của Hoả Nham lập tức vui mừng hét lớn.
Âm thanh nhanh chóng ảnh hưởng tới những người khác. Nhất là những Chiến Sĩ Man Tộc thân hình cao to rắn chắc, cả đám rối rít vây lại, trên mặt cả đám đầy vẻ mừng vui.
Hỏa Nham một đường đi tới đụng ngực vỗ tay với những chiến sĩ, âm thanh trầm thấp hùng hồn vang lên. Những người xung quanh rối rít lộ ra vẻ thần phục kính trọng y.
Lục Trần đứng bên cạnh nhìn thấy rất rõ, có thể cảm nhận rõ uy danh của Hoả Nham trong tộc. Tộc Hắc Hỏa bị tộc Thần Mộc đánh lén, mặc dù bị thiệt lớn, ngay cả doanh trại cũng mất. Thế nhưng, một mạch lui về nơi này, dân số của bộ tộc không bị tổn thất quá lớn, những chiến sĩ cường tráng gần như chẳng ai chết. Dưới tình huống này, nếu ngày đó Hoả Nham có mặt, có y chỉ huy, thắng lợi thuộc về ai cũng là chuyện khó nói.
Đây không phải là ý nghĩ của một mình Lục Trần, trong đám Chiến Sĩ Man Nhân có không ít người nhắc chuyện này với hắn, trên mặt đầy vẻ tức giận và không cam lòng.
Hỏa Nham yên lặng gật đầu, không nói gì nhiều, cứ thế đi tới phía trước.
Lục Trần đi sau lưng Hoả Nham nhận được vô số ánh nhìn kỳ lạ. Có điều sau lần tới doanh trại của bộ tộc Hắc Hỏa trước đó, ánh mắt của những Man Tộc này nhìn Lục Trần có vẻ hơi dịu lại.
Đi qua đám người, đi tới chỗ sâu bên trong hang động, có hai người từ trong đám người đi ra. Là hai người thân của Hoả Nham, con y-Hoả Ưng đang dìu tộc trưởng của tộc Hắc Hỏa-Hoả Hổ đi ra.
-A Cha.
Hỏa Nham đi tới trước mặt Hoả Hổ rồi hô một tiếng.
Hỏa Hổ nhìn con trai mình một chút, một chút vui vẻ xẹt qua khuôn mặt, gật đầu nói:
-Trở lại là tốt rồi.
Vừa nói, ánh mắt lão vừa quét qua phía sau Hoả Nham. Khi nhìn thấy Lục Trần và cây Trượng Hỏa Thần hoàn chỉnh trên tay hắn, lão hơi giật mình, sâu trong đáy mắt lóe lên chút lo lắng.
Việc Hỏa Nham trở lại làm cho tộc nhân của tộc Hắc Hỏa mừng rỡ, hưng phấn. Bầu không khí trong tộc dường như tốt hơn một chút. Rất nhiều người ném ánh mắt sang bên này. Mặc dù không có la to, nhưng sự mong đợi của họ hết sức rõ ràng và mãnh liệt.
Mong đợi cái gì, không cần nói cũng biết.
Có điều mặc kệ ra sao, cuối cùng vẫn là do mấy người quan trọng trong tộc ngồi xuống thương lượng với nhau. À, người thương lượng trên cơ bản là gia đình của Hoả Nham.
Hoả Hổ chiếm một chỗ tốt nhất và khô ráo nhất trong hang động, có lẽ đây là một trong những đặc quyền của tộc trưởng. Những người bên cạnh tự động giữ khoảng cách, sau khi được Hoả Ưng đỡ ngồi xuống, Hoả Hổ có chút thở hổn hển.
Hỏa Nham nhíu nhíu mày sau đó ngồi xuống trước mặt hai người bọn họ, có chút lo lắng nhìn cha mình, Hoả Nham hỏi:
-A Cha, ngươi không sao chứ?
Hỏa Hổ cười gượng một tiếng, nói:
-Ngày đó thoát thân có chút mệt mỏi, bây giờ tốt hơn nhiều rồi.
Sau đó, ánh mắt lão nhìn về phía Lục Trần bên cạnh Hoả Nham. Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc và phức tạp của tộc nhân tộc Hắc Hỏa, Lục Trần trực tiếp ngồi bên cạnh Hoả Nham, công khai tham gia vào cuộc nói chuyện nòng cốt cao cấp nhất của tộc Hắc Hỏa này.
Sắc mặt Hoả Hổ có chút không thích, nhưng Hỏa Nham lại làm như không thấy, hơn nữa còn cảm thấy Lục Trần ngồi xuống là chuyện đương nhiên.
Chẳng qua chuyện này lại chọc giận một thiếu niên có tính nóng. Hoả Ưng đứng lên, tức giận hỏi:
-Nhân tộc đáng chết dựa vào cái gì ngồi ở đây, ngươi có tin ta một đao chém chết ngươi không?
Sắc mặt Lục Trần thản nhiên không buồn không vui. Hắn chỉ liếc mắt nhìn thiếu niên này một cái, không nói gì.
Hoả Nham ngồi bên cạnh Lục Trần sầm mặt lại, trầm giọng nói:
-Hoả Ưng, ngồi xuống!
Hoả Ưng có chút sợ hãi người cha này của hắn. Sau khi nghe xong, mặc dù vẫn còn vô cùng tức giận nhưng y vẫn đàng hoàng ngồi xuống. Có điều y sáp lại gần ông nội Hoả Hổ định tiếp tục giằng co với phụ thân Hoả Nham.
Hỏa Hổ lạnh lùng nhìn hai người đối diện, một Man Tộc một Nhân Tộc cứ vậy ngồi chung một chỗ. Hơn nữa dáng vẻ còn vô cùng thân mật làm cho lão cảm thấy vô cùng chướng mắt.
-Xảy ra chuyện gì, nói chút đi?
Y hỏi Hoả Nham.
Hỏa Nham không vòng vèo, hắn nói:
-Mấy ngày này ta mang Lục Trần tới tế đàn Hỏa Thần, trong thánh địa, Lục Trần được Hỏa Thần thừa nhận và ban ân, nhận được truyền thừa lực lượng mạnh mẽ từ thần linh. Bây giờ, hắn chính là thầy tế của tộc chúng ta, sau này sẽ chỉ dẫn chúng ta quật khởi và mạnh mẽ trở lại!
Hoả Nham không hạ thấp giọng, những lời này oang oang vang lên. Ngoại trừ ông cháu Hoả Ưng Hoả Hổ thay đổi sắc mặt, những Man Nhân đang chăm chú nơi này cũng nghe được. Nhất thời, tiếng xôn xao không ngừng vang lên.
Trên mặt ai cũng có vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên, kết quả này khó có thể tiếp nhận trong một sớm một chiều.
-Không thể nào!
Hoả Ưng lại là người đầu tiên rống giận, lại đứng lên lần nữa.
Hỏa Nham đứng lên ngay sau đó, có điều y không làm gì thằng con của mình. Sau khi liếc mắt nhìn nó một cái, y xoay người lại nhìn xung quanh. Đón nhận ánh mắt của mọi người, y cao giọng nói:
-Trượng Hỏa Thần đứt gãy đã lâu một lần nữa hợp lại trong tay Lục Trần chính là chứng cớ tốt nhất của việc Hỏa Thần thừa nhận hắn!
Lại một trận ồn ào vang lên, vô số ý kiến mâu thuẫn nhau xuất hiện. Nhưng rất nhanh sau đó, mọi người bình tĩnh lại. Phần lớn tộc nhân tộc Hắc Hỏa vẫn hết sức kinh ngạc khó tin nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Lục Trần có thêm mấy phần thân thiết hơn lúc trước.
Đây là người do Hỏa Thần chí cao vô thượng lựa chọn ư…
Dường như đáp lời của Hoả Nham, Trượng Hỏa Thần bỗng nhiên sáng lên. Một luồng ánh sáng chói mắt rực rỡ sáng lên từ thân trượng, ánh sáng loá mắt giống như hào quang của mặt trời làm cho người ta có lòng kính sợ.
Sau đó, từ trong ánh sáng chói mắt rực rỡ đó đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa dâng thẳng lên không trung, cháy hừng hực. Tất cả mọi người trong hang động đều cảm thấy một luồng hơi nóng đập vào mặt. Hơi thở cổ xưa mạnh mẽ trong đó làm cho người ta run rẩy.
Trong nháy mắt, được sự sùng bái và lòng kính sợ đã ăn sâu bén rễ trong lòng thúc giục, phần lớn tộc nhân tộc Hắc Hỏa quỳ xuống. Nước mắt họ chảy dài, cả đám dùng đại lễ đi tới, không ngừng hoan hô, ca ngợi Hỏa Thần.
Hoả Hổ và Hoả Ưng lộ vẻ kinh ngạc. Hai người không quỳ xuống, nhưng cũng không chỉ trích gì thêm.
Ngược lại, sắc mặt Hoả Nham đứng bên cạnh có chút kỳ lạ, sau khi liếc mắt nhìn Trượng Hỏa Thần, có vẻ muốn nói lại thôi.
Cuộc nói chuyện này còn chưa có kết quả đã vì Trượng Hỏa Thần toả ánh sáng mà kết thúc. Mặc dù thân phận của Lục Trần có chút kỳ lạ, nhưng trong tộc Hắc Hỏa, Hỏa Thần là lực lượng cao hơn mọi thứ, càng không cần phải nói tới thủ lĩnh của đám Chiến Sĩ-Hoả Nham đã xác nhận việc này.
Vì vậy, kể từ ngày hôm nay, trong tộc Hắc Hỏa, Lục Trần coi như chính thức lên đài.
Lúc rời khỏi, khi Lục Trần và Hoả Nham sóng vai đi ra. Thừa dịp xung quanh không người, Hỏa Nham nhỏ giọng hỏi Lục Trần:
-Ta nói này, lực lượng mạnh mẽ nhất Hỏa Thần truyền xuống không phải là lửa đen ư?
Lục Trần cười nhìn xung quanh, sắc mặt không đổi, nhỏ giọng nói:
-Ngươi nói đúng.
-Vậy, tại sao ngươi lại làm ra cái loại ánh sáng trắng chỉ có vẻ ngoài kia?
-Bởi vì dùng thứ này lừa gạt đám ngu ngốc là thích hợp nhất, nếu dùng lửa đen, chưa chắc bọn họ đã biết đây là thứ gì nữa đó.
Lục Trần nói như vậy.
Hỏa Nham tức giận, nhưng sau đó mặt y cứng lại rồi trầm mặc. Một lúc lâu sau, y lắc đầu cười khổ một tiếng, thở dài, không nói gì thêm.
Sau khi Hoả Nham trở lại bộ tộc, tâm trạng của người trong bộ tộc giống như có chỗ dựa mà dâng cao.
Những Chiến Sĩ Man Tộc biểu hiện việc này cực kỳ rõ ràng. Có không ít người có thể nhận ra, bao gồm cả tộc trưởng Hoả Hổ.
Nếu Hoả Nham đã trở lại, việc y cầm làm đầu tiên chính là biết rõ chuyện tộc Thần Mộc đánh lén cùng với việc nên đáp trả thế nào. Thật ra thì việc đáp trả thế nào nên do tộc trưởng quyết định, nhưng bầu không khí trong tộc Hắc Hỏa có chút khác lạ, Hỏa Nham hỏi là chuyện đương nhiên, những người khác cũng không có dị nghị gì.
Mọi chuyện nhanh chóng được thuật lại cho Hoả Nham và Lục Trần, chuyện này cũng không phức tạp gì. Chuyện là thế này, một hôm nọ, tộc Thần Mộc đột nhiên thừa dịp trời tối đánh lén nơi đóng quân của tộc Hắc Hỏa. Trước đó không có dấu hiệu gì, hai bộ tộc không hề có xung đột nào. Tộc Hắc Hỏa hoàn toàn không ngờ tộc Thần Mộc lại chơi một chiêu như thế cho nên không kịp trở tay.
Có điều trong năm tộc phía Bắc Hoang Nguyên, chiến sĩ tộc Hắc Hỏa từ trước tới giờ luôn thuộc về tầng lớp mạnh nhất, có điều số lượng không nhiều cho nên mới xếp ở hạng trung. Tộc Thần Mộc không ít người nhưng lực lượng của Chiến Sĩ không bằng tộc Hắc Hỏa, cho nên đánh một trận, mặc dù tộc Hắc Hỏa thua chạy nhưng trên thực tế không tổn thất bao nhiêu người. Có điều để mất nơi trú quân là chuyện rất mất mặt.
Hỏa Nham trầm mặc nghe xong mọi chuyện. Có tới mấy người bẩm báo việc này, Thiết Hùng Lục Trần từng gặp trước kia và Hắc Ngưu mới gặp bên ngoài hang động cũng có mặt trong đó. Bọn họ và Hoả Nham có vẻ thân cận, hiển nhiên là tâm phúc của Hoả Nham.
Sau khi Hoả Nham nghe xong, mặt y lạnh xuống nhìn đám người này. Đám Chiến Sĩ Man Tộc có vóc người cao to ngơ ngác nhìn nhau, mặt ai cũng có vẻ lúng túng.
Hỏa Nham lạnh lùng rên một tiếng hỏi:
-Chiến Sĩ của tộc Thần Mộc toàn đám phế vật, các ngươi lại bị đám phế vật đó đuổi chạy tới đây. Sau khi ổn định lại, tại sao không xông lên chém chết bọn chúng?
Tên Thiết Hùng có vóc người vô cùng khôi ngô chớp chớp mắt, nói:
-Bọn ta cũng định làm thế đó chứ.
-Hả?
Lục Trần đứng bên cạnh xen một câu, hắn bình tĩnh hỏi:
-Ý của ngươi là có người ngăn cản không cho ngươi đi báo thù?
Thiết Hùng bĩu môi một cái, sau khi liếc mắt nhìn Lục Trần, y nói:
-Đúng thế.
32/ 8
Mặc dù Hoả Nham nói chiến sĩ tộc Thần Mộc là phế vật, chiến sĩ tộc mình bị phế vật đuổi chạy, thế nhưng chính y cũng không coi là thật. Đây chỉ là những lời quá khích khi tức giận mà thôi. Nói xong Hoả Nham sẽ quên ngay, mấy người Thiết Hùng, Hắc Ngưu cũng không để trong lòng.
Những câu hỏi của Lục Trần mới là điểm chính. Mặt Hoả Nham hơi thay đổi, có chút khó coi, một lát sau, hỏi:
-A Cha nói thế nào?
Khi Hoả Nham không có mặt, khỏi phải đoán, chỉ có tộc trưởng Hoả Hổ mới có thể ngăn cản đám chiến sĩ đầy người máu nóng này.
Thiết Hùng và Hắc Ngưu liếc mắt nhìn nhau, biểu hiện của cả hai có vẻ hơi kỳ lạ, Lục Trần đứng bên cạnh nhìn thấy hết. Một lát sau, Hắc Ngưu cười khan một tiếng, sau đó nói:
-Tộc trưởng nói mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, lòng người chưa ổn, hết thảy mọi chuyện chờ ngài trở lại hẳng nói.
Hoả Nham hơi ngây người, ngay sau đó, mặt y lộ vẻ khóc cười không xong. Y và Lục Trần nhìn nhau một cái rồi cười khổ, nói:
-Ta đi tìm A Cha thương lượng một chút.
Thiết Hùng và Hắc Ngưu xoay người rời khỏi, chỉ có hai người Lục Trần và Hoả Nham ở lại.
Hỏa Nham nhìn Lục Trần, nói:
-Ngươi đi với ta.
Lục Trần hỏi:
-Cha và con trai ngươi không thích ta, ngươi nhất định muốn ta cùng đi với ngươi ư?
Hỏa Nham hơi do dự, sau đó hít sâu một hơi, nói:
-Ngươi đã là thầy tế của tộc bọn ta, trước sau gì cũng có lúc gặp mặt hoặc tranh chấp. Không bằng cứ thừa dịp này nói rõ mọi chuyện, sau này đỡ phải phiền phức.
Lục Trần bình tĩnh gật đầu, có vẻ không để trong lòng việc này, ngược lại, hắn nhìn Hoả Nham, hỏi:
-Ngươi định giải quyết chuyện này thế nào?
-Đương nhiên là muốn trả thù!
Hỏa Nham không chút do dự nói:
-Ở phương bắc Hoang Nguyên này nếu ngươi lui một bước, người khác sẽ tiến một bước, ngươi mà yếu một chút, người khác sẽ ác một chút. Hơn nữa nếu chúng ta không có động tác gì chẳng phải là để những tộc nhân trong trại chết vô ích hay sao.
Lục Trần ” Ừ” một tiếng, nói:
-Ngươi đã hạ quyết tâm là tốt rồi.
Hỏa Nham quay đầu lại nhìn hắn, thấy xung quanh không có ai, liền im hơi lặng tiến tới gần, hỏi:
-Trận chiến này ngươi có nắm chắc không?
Lục Trần cười cười một chút rồi nói:
-Nếu như tất cả những gì ngươi nói với ta trên đường đi đều là thật. Thế thì chỉ cần có ta hỗ trợ, trận chiến này thắng chắc.
Hỏa Nham chợt mừng rỡ, nhưng sau khi mừng xong, y có chút không quá tin tưởng, nhỏ giọng nói:
-Thật không? Vì sao ngươi lại chắc chắn như thế?
Lục Trần “Xì” một tiếng, cười mắng:
-Lúc ta không muốn làm, ngươi liều mạng kéo ta theo ngươi. Bây giờ ta đã lên thuyền giặc, không thể không giúp ngươi, ngươi lại không tin ta? Ta nói được thì nhất định sẽ được, làm gì mà ngươi nói nhảm nhiều quá vậy.
Hỏa Nham cười ha ha, dáng vẻ mừng rỡ đi tới phía trước.
Lục Trần đi bên cạnh hắn, hỏi:
-Sao ngươi có thể khẳng định vị A Cha tộc trưởng kia sẽ đồng ý đề nghị của ngươi?
Hỏa Nham vung tay lên, cười nói:
-Ngươi không hiểu đâu, A Cha của ta từ sớm đã giao những chuyện này cho ta.
-Á, vậy thì tốt.
Lục Trần mỉm cười, nói.
Khoảng nửa giờ sau, Hỏa Nham và Lục Trần rời khỏi chỗ ở của tộc trưởng Hoả Hổ, có điều vẻ mặt của hai người có chút quái lạ.
Vẻ mặt Lục Trần hơi kinh ngạc thêm vào chút buồn cười, mặt Hoả Nham thì xanh mét, dáng vẻ vô cùng tức giận, trên đường đi không ngừng thở phì phò. Những tộc nhân tộc Hắc Hỏa bên cạnh rối rít tránh đường. Không ai dám chọc tên thủ lĩnh Chiến Sĩ vóc người khôi ngô này.
Khi hai người đi tới một nơi yên tĩnh không người, Lục Trần nhàn nhạt hỏi:
-Sao vậy?
Hỏa Nham bỗng dưng gầm nhỏ một tiếng rồi một quyền đấm vào vách đá bên cạnh. Một mảng lớn cát đá bị đánh rớt xuống, Hoả Nham cắn răng, nói:
-Hồ đồ, hồ đồ! A Cha của ta sao lại hồ đồ như thế?
-Lão có hồ đồ hay không không có gì để nói, bây giờ tộc trưởng không định xuất binh trả thù, ngươi sẽ làm gì?
Lục Trần đứng bên cạnh Hoả Nham bình tĩnh nói:
-Nhân tiện đây ta nói một câu, trong thánh địa chúng ta đã làm thành giao dịch, ta đáp ứng vì nghĩ trong tộc Hắc Hỏa, ngươi là người có thể đưa ra quyết định cuối cùng. Nhưng với tình hình bây giờ, cho dù ta và ngươi có bản lĩnh ngất trời, thật sự muốn tộc Hắc Hỏa trở nên mạnh mẽ cũng là làm nhiều nhưng chẳng được gì, đúng không?
Hỏa Nham “Hừ” một tiếng, nói:
-A Cha của ta đã là tộc trưởng nhiều năm, những nguyên tắc của Hoang Nguyên người đều biết, làm thế nhất định là có nguyên nhân.
Lục Trần nói:
-Vậy ngươi làm ơn cho ta biết nguyên nhân.
Hỏa Nham im bặt.
Lục Trần nhún nhún vai, nói:
-Ta cũng không gấp, ngươi tự giải quyết việc này đi.
Nói xong, Lục Trần tìm một chỗ sạch sẽ rồi ngồi dựa vào vách tường.
Con Sói Đen A Thổ từ đầu tới cuối đi theo bên cạnh hắn cũng thuận thế nằm sấp xuống bên cạnh. Lục Trần xoa đầu A Thổ, rất nhanh sau đó, liền nhắm mắt lại.
Hỏa Nham nhìn một hồi lâu. Sau đó y đột nhiên giậm chân một cái, một lần nữa xoay người lại đi tới chỗ Hoả Hổ.
Một canh giờ sau, rất nhiều tộc nhân tộc Hắc Hỏa nghe được tiếng hai người cãi vả kịch liệt nhất từ trước tới nay, tranh cãi tới mức trời đất lu mờ, đinh tai nhức óc.
Cuộc tranh cãi này đột nhiên ngừng lại ngay giờ phút cuối cùng. Dường như Hoả Nham đã nhịn hết nổi, y từ bên trong bước ra sau đó quát hỏi xung quanh.
Ngay sau đó, một nhóm lớn Chiến Sĩ Man Tộc ngay lập tức đến bên cạnh Hoả Nham bao vây hắn lại.
Ở một bên khác, Hỏa Hổ cũng đi ra, dáng vẻ già yếu của lão vẫn như trước, không, thậm chí còn già nua hơn trước đây không lâu tới mấy phần.
Đôi cha con này đang tức giận trợn mắt nhìn nhau.
Trong nháy mắt, một lựa chọn đặt trong tay toàn bộ tộc nhân tộc Hắc Hỏa-nơi mà Chiến Sĩ Man Tộc cường hãn hung mãnh chiếm phần đông.
Không cần thiết phải biết kết quả của cuộc tranh cãi này. Bởi vì trong lúc hai người giằng co, mọi người trong tộc Hắc Hỏa đều nhìn thấy gần như toàn bộ Chiến Sĩ Man Tộc đều tự động đứng sau lưng Hoả Nham.
Bên phía tộc trưởng Hoả Hổ, chỉ có một mình cháu trai Hoả Ưng của lão chạy tới, đỡ ông nội, sau đó ánh mắt lộ vẻ thương tâm dìu lão trở vào trong.
Hoả Nham đứng trong đám người, sắc mặt của hơi khó coi, lại có chút buồn bã. Có điều, y nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này rồi đi tới bên cạnh Lục Trần.
Lục Trần có vẻ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thực tế hắn không thật sự ngủ. Cho nên hắn nhanh chóng đứng dậy, gật đầu với Hoả Nham, nói:
-Có lẽ trên đời này chỉ có một mình ngươi dám cứng rắn với tộc trưởng Man Tộc như thế, đúng không?
Hỏa Nham rên một tiếng, nói:
-Chuyện đánh lén lần này A Cha của ta không xen vào nữa. Nhưng mà chúng ta đã quy ước, nếu như lần này ngươi không có cách nào trợ giúp bọn ta, như vậy ngươi không thể ở lại bộ tộc nữa.
Lục Trần cười ha ha, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, sau đó thản nhiên nói:
-Ta nói với ngươi rồi, trận chiến này thắng chắc. Có điều nếu muốn giúp tộc Hắc Hỏa bọn ngươi hùng mạnh lên thì có một số việc ta cần phải làm.
-Việc gì?
Hỏa Nham hỏi một câu.
-Không được giết tất cả mọi người như đang đồ thành.
Lục Trần thở dài, nói:
- Ở phương bắc này, số lượng tộc nhân Man Tộc của các ngươi quá ít, muốn đạt được kết quả mong muốn nhanh hơn tất nhiên phải dùng cách khác thường.
32/ 9
-Thủ đoạn gì?
Trong ánh mắt Hỏa Nham lộ ra vài phần nghi hoặc, xem xét Lục Trần với dáng vẻ hoài nghi.
Lục Trần cũng không thèm giấu diếm ý tứ của mình, ngoắc noắc tay ra hiệu cho Hỏa Nham đến bên cạnh, sau đó hai người xì xầm to nhỏ một hồi.
Sau đó Hỏa Nham sắc mặt liền thay đổi, thoạt nhìn rất khó coi, lắc đầu nói:
-Như vậy không ổn.
Lục Trần khó hiểu:
-Tại sao?
Hỏa Nham liền đáp:
-Ngươi là nhân tộc, không biết tập tục của Hoang Nguyên Man tộc chúng ta. Trước giờ chưa có kẻ nào làm như vậy.
Lục Trần thản nhiên nói:
-Trước kia cũng không có bộ tộc nào suy yếu đến tình trạng này, còn mộng tưởng có thể khôi phục vinh quang như tổ tiên cường thịnh ngày xưa hay sao?
Hỏa Nham lập tức nghẹn lời, nhất thời không biết nên nói gì.
Lục Trần nhìn y rồi nói:
-Ngươi muốn ta giúp ngươi, ta đã đáp ứng rồi thì nhất định tận tâm tận lực. Trước mắt tình hình bộ tộc Hắc Hỏa như vậy, nếu muốn phục hưng khó khăn cỡ nào, lựa chọn một ít thủ đoạn hiếm thấy, đi một nước đi mới cũng là khó tránh khỏi.
Hỏa Nham vẫn là không gật đầu đáp ứng, chỉ là dựa lưng vào vách đá, ngồi bên cạnh Lục Trần.
Từ đằng xa thỉnh thoảng có ánh mắt quét về phía hai người, chỉ thấy một kẻ là Man nhân dáng người khôi ngô, hung hãn vô cùng, một là Nhân tộc vẻ mặt hờ hững âm trầm, bề ngoài khác biệt như ngày với đêm, nhưng chẳng biết tại sao khi hai người kia cùng ngồi một chỗ lại tạo thành cảm giác hài hòa đến kỳ dị.
Một lát sau, Hỏa Nham trầm giọng nói:
-Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?
Lục Trần đáp:
-Biện pháp khác, thật ra cũng không phải không có…
Hỏa Nham tinh thần chấn động:
-Nói nghe một chút.
Lục Trần liền nói:
-Chính là làm theo nguyên tắc của các ngươi trên Hoang Nguyên này, ẩn nấp kín đáo, chú trọng phát triển, sinh con dưỡng cái, một năm rồi lại một năm, một trận chiến rồi lại một trận chiến từ từ đi qua. Có sự hỗ trợ của ta, đối phó với những tiểu bộ tộc đại khái không có vấn đề gì, cơ bản đều có thể đánh bại. Chỉ có điều bộ tộc Hắc Hỏa chỉ có vài người, chết một người thiếu một người, coi như cho ngươi có địa bàn rộng lớn hơn nữa, ngươi cũng chẳng đào đâu ra người giúp ngươi trông coi phải không? Vì vậy ta nghĩ, chờ ba mươi, năm mươi năm nữa, nhân khẩu trong tộc càng nhiều hơn, bộ tộc Hắc Hỏa có thể khống chế một mảnh Hoang Nguyên tại biên giới phương bắc này rồi.
-Sao đó lại thế nào, ngươi còn có tâm khí hùng tráng muốn khôi phục vinh quang như tổ tiên cường thịnh lúc xưa nữa hay không?
Lục Trần nhìn Hỏa Nham thản nhiên nói.
-Dựa theo tình huống ngươi đã nói với ta, địa bàn phía nam còn rộng hơn nơi đây gấp trăm lần, những bộ tộc cường thịnh nhất nhân khẩu đều gấp mười lần bộ tộc Hắc Hỏa trở lên, vậy phải làm sao bây giờ?
-Tiếp theo chờ sinh đẻ, đại khái chờ một hai trăm năm, nếu như Hỏa Thần phù hộ không có thiên tai, không có bộ tộc nào gây chiến, mọi chuyện đều hoàn hảo không phát sinh tình huống sai lầm nào, nhân khẩu củ bộ tộc nhiều hơn, chiến sĩ nhiều đến mức lúc nào đó có thể cùng những đại tộc kia chiến đấu một trận, hoặc có lẽ lúc ấy có thể quyết chiến hơn thua. Nhưng có lẽ đến ngày ấy, cả hai chúng ta có lẽ chẳng còn nữa.
Lục Trần tự hỏi tự đáp, tự tưởng tượng ra cảnh tượng bộ tộc Hắc Hỏa tuyệt mỹ như thế.
Hỏa Nham mới đầu nghe còn khẽ gật gù, nhưng càng nghe phía sau, sắc mặt bắt đầu càng trở nên khó coi, nghe được mấy chữ ”một hai trăm năm’’ cuối cùng liền đen mặt lại.
Lục Trần nhìn y cười cười:
-Không thoải mái rồi, đúng không? Không muốn chứ gì?
Hắn cố ý chỉ về phía Hỏa Nham, tiếp tục nói:
-Ngươi xem, tuy ngươi là Man nhân, ta là Nhân tộc, nhưng tâm tư mọi người đều giống nhau. Ngươi có hùng tâm tráng khí, ngươi muốn kiến công lập nghiệp, ngươi muốn trở thành vị anh hùng thiên cổ được bộ tộc Hắc Hỏa tán dương, vậy dựa vào cái gì muốn người khác chỉ làm hòn đá kê chân? Quả thật muốn như thế, hỏi ai sẽ còn nhớ tới ngươi?
-Hơn nữa cứ coi như ngươi đồng ý, ta cũng không làm.
Hỏa Nham và Lục Trần nhìn nhau một cái, không nói gì.
Hai người đi vào bên trong hang động, sau khi đi qua một đoạn lối đi dài hẹp, phía trước đã sáng tỏ, thông suốt. Một cái hang hết sức rộng rãi xuất hiện, đồng thời có mấy cây đuốc đang cháy, không khí không có cảm giác ngột ngạc, hiển nhiên là nơi này có chỗ thông gió.
Phần lớn người của tộc Hắc Hỏa tập trung ở nơi này. Khi nghe có tiếng bước chân, có người quay đầu lại, khi nhìn thấy bóng người cao to của Hoả Nham lập tức vui mừng hét lớn.
Âm thanh nhanh chóng ảnh hưởng tới những người khác. Nhất là những Chiến Sĩ Man Tộc thân hình cao to rắn chắc, cả đám rối rít vây lại, trên mặt cả đám đầy vẻ mừng vui.
Hỏa Nham một đường đi tới đụng ngực vỗ tay với những chiến sĩ, âm thanh trầm thấp hùng hồn vang lên. Những người xung quanh rối rít lộ ra vẻ thần phục kính trọng y.
Lục Trần đứng bên cạnh nhìn thấy rất rõ, có thể cảm nhận rõ uy danh của Hoả Nham trong tộc. Tộc Hắc Hỏa bị tộc Thần Mộc đánh lén, mặc dù bị thiệt lớn, ngay cả doanh trại cũng mất. Thế nhưng, một mạch lui về nơi này, dân số của bộ tộc không bị tổn thất quá lớn, những chiến sĩ cường tráng gần như chẳng ai chết. Dưới tình huống này, nếu ngày đó Hoả Nham có mặt, có y chỉ huy, thắng lợi thuộc về ai cũng là chuyện khó nói.
Đây không phải là ý nghĩ của một mình Lục Trần, trong đám Chiến Sĩ Man Nhân có không ít người nhắc chuyện này với hắn, trên mặt đầy vẻ tức giận và không cam lòng.
Hỏa Nham yên lặng gật đầu, không nói gì nhiều, cứ thế đi tới phía trước.
Lục Trần đi sau lưng Hoả Nham nhận được vô số ánh nhìn kỳ lạ. Có điều sau lần tới doanh trại của bộ tộc Hắc Hỏa trước đó, ánh mắt của những Man Tộc này nhìn Lục Trần có vẻ hơi dịu lại.
Đi qua đám người, đi tới chỗ sâu bên trong hang động, có hai người từ trong đám người đi ra. Là hai người thân của Hoả Nham, con y-Hoả Ưng đang dìu tộc trưởng của tộc Hắc Hỏa-Hoả Hổ đi ra.
-A Cha.
Hỏa Nham đi tới trước mặt Hoả Hổ rồi hô một tiếng.
Hỏa Hổ nhìn con trai mình một chút, một chút vui vẻ xẹt qua khuôn mặt, gật đầu nói:
-Trở lại là tốt rồi.
Vừa nói, ánh mắt lão vừa quét qua phía sau Hoả Nham. Khi nhìn thấy Lục Trần và cây Trượng Hỏa Thần hoàn chỉnh trên tay hắn, lão hơi giật mình, sâu trong đáy mắt lóe lên chút lo lắng.
Việc Hỏa Nham trở lại làm cho tộc nhân của tộc Hắc Hỏa mừng rỡ, hưng phấn. Bầu không khí trong tộc dường như tốt hơn một chút. Rất nhiều người ném ánh mắt sang bên này. Mặc dù không có la to, nhưng sự mong đợi của họ hết sức rõ ràng và mãnh liệt.
Mong đợi cái gì, không cần nói cũng biết.
Có điều mặc kệ ra sao, cuối cùng vẫn là do mấy người quan trọng trong tộc ngồi xuống thương lượng với nhau. À, người thương lượng trên cơ bản là gia đình của Hoả Nham.
Hoả Hổ chiếm một chỗ tốt nhất và khô ráo nhất trong hang động, có lẽ đây là một trong những đặc quyền của tộc trưởng. Những người bên cạnh tự động giữ khoảng cách, sau khi được Hoả Ưng đỡ ngồi xuống, Hoả Hổ có chút thở hổn hển.
Hỏa Nham nhíu nhíu mày sau đó ngồi xuống trước mặt hai người bọn họ, có chút lo lắng nhìn cha mình, Hoả Nham hỏi:
-A Cha, ngươi không sao chứ?
Hỏa Hổ cười gượng một tiếng, nói:
-Ngày đó thoát thân có chút mệt mỏi, bây giờ tốt hơn nhiều rồi.
Sau đó, ánh mắt lão nhìn về phía Lục Trần bên cạnh Hoả Nham. Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc và phức tạp của tộc nhân tộc Hắc Hỏa, Lục Trần trực tiếp ngồi bên cạnh Hoả Nham, công khai tham gia vào cuộc nói chuyện nòng cốt cao cấp nhất của tộc Hắc Hỏa này.
Sắc mặt Hoả Hổ có chút không thích, nhưng Hỏa Nham lại làm như không thấy, hơn nữa còn cảm thấy Lục Trần ngồi xuống là chuyện đương nhiên.
Chẳng qua chuyện này lại chọc giận một thiếu niên có tính nóng. Hoả Ưng đứng lên, tức giận hỏi:
-Nhân tộc đáng chết dựa vào cái gì ngồi ở đây, ngươi có tin ta một đao chém chết ngươi không?
Sắc mặt Lục Trần thản nhiên không buồn không vui. Hắn chỉ liếc mắt nhìn thiếu niên này một cái, không nói gì.
Hoả Nham ngồi bên cạnh Lục Trần sầm mặt lại, trầm giọng nói:
-Hoả Ưng, ngồi xuống!
Hoả Ưng có chút sợ hãi người cha này của hắn. Sau khi nghe xong, mặc dù vẫn còn vô cùng tức giận nhưng y vẫn đàng hoàng ngồi xuống. Có điều y sáp lại gần ông nội Hoả Hổ định tiếp tục giằng co với phụ thân Hoả Nham.
Hỏa Hổ lạnh lùng nhìn hai người đối diện, một Man Tộc một Nhân Tộc cứ vậy ngồi chung một chỗ. Hơn nữa dáng vẻ còn vô cùng thân mật làm cho lão cảm thấy vô cùng chướng mắt.
-Xảy ra chuyện gì, nói chút đi?
Y hỏi Hoả Nham.
Hỏa Nham không vòng vèo, hắn nói:
-Mấy ngày này ta mang Lục Trần tới tế đàn Hỏa Thần, trong thánh địa, Lục Trần được Hỏa Thần thừa nhận và ban ân, nhận được truyền thừa lực lượng mạnh mẽ từ thần linh. Bây giờ, hắn chính là thầy tế của tộc chúng ta, sau này sẽ chỉ dẫn chúng ta quật khởi và mạnh mẽ trở lại!
Hoả Nham không hạ thấp giọng, những lời này oang oang vang lên. Ngoại trừ ông cháu Hoả Ưng Hoả Hổ thay đổi sắc mặt, những Man Nhân đang chăm chú nơi này cũng nghe được. Nhất thời, tiếng xôn xao không ngừng vang lên.
Trên mặt ai cũng có vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên, kết quả này khó có thể tiếp nhận trong một sớm một chiều.
-Không thể nào!
Hoả Ưng lại là người đầu tiên rống giận, lại đứng lên lần nữa.
Hỏa Nham đứng lên ngay sau đó, có điều y không làm gì thằng con của mình. Sau khi liếc mắt nhìn nó một cái, y xoay người lại nhìn xung quanh. Đón nhận ánh mắt của mọi người, y cao giọng nói:
-Trượng Hỏa Thần đứt gãy đã lâu một lần nữa hợp lại trong tay Lục Trần chính là chứng cớ tốt nhất của việc Hỏa Thần thừa nhận hắn!
Lại một trận ồn ào vang lên, vô số ý kiến mâu thuẫn nhau xuất hiện. Nhưng rất nhanh sau đó, mọi người bình tĩnh lại. Phần lớn tộc nhân tộc Hắc Hỏa vẫn hết sức kinh ngạc khó tin nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Lục Trần có thêm mấy phần thân thiết hơn lúc trước.
Đây là người do Hỏa Thần chí cao vô thượng lựa chọn ư…
Dường như đáp lời của Hoả Nham, Trượng Hỏa Thần bỗng nhiên sáng lên. Một luồng ánh sáng chói mắt rực rỡ sáng lên từ thân trượng, ánh sáng loá mắt giống như hào quang của mặt trời làm cho người ta có lòng kính sợ.
Sau đó, từ trong ánh sáng chói mắt rực rỡ đó đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa dâng thẳng lên không trung, cháy hừng hực. Tất cả mọi người trong hang động đều cảm thấy một luồng hơi nóng đập vào mặt. Hơi thở cổ xưa mạnh mẽ trong đó làm cho người ta run rẩy.
Trong nháy mắt, được sự sùng bái và lòng kính sợ đã ăn sâu bén rễ trong lòng thúc giục, phần lớn tộc nhân tộc Hắc Hỏa quỳ xuống. Nước mắt họ chảy dài, cả đám dùng đại lễ đi tới, không ngừng hoan hô, ca ngợi Hỏa Thần.
Hoả Hổ và Hoả Ưng lộ vẻ kinh ngạc. Hai người không quỳ xuống, nhưng cũng không chỉ trích gì thêm.
Ngược lại, sắc mặt Hoả Nham đứng bên cạnh có chút kỳ lạ, sau khi liếc mắt nhìn Trượng Hỏa Thần, có vẻ muốn nói lại thôi.
Cuộc nói chuyện này còn chưa có kết quả đã vì Trượng Hỏa Thần toả ánh sáng mà kết thúc. Mặc dù thân phận của Lục Trần có chút kỳ lạ, nhưng trong tộc Hắc Hỏa, Hỏa Thần là lực lượng cao hơn mọi thứ, càng không cần phải nói tới thủ lĩnh của đám Chiến Sĩ-Hoả Nham đã xác nhận việc này.
Vì vậy, kể từ ngày hôm nay, trong tộc Hắc Hỏa, Lục Trần coi như chính thức lên đài.
Lúc rời khỏi, khi Lục Trần và Hoả Nham sóng vai đi ra. Thừa dịp xung quanh không người, Hỏa Nham nhỏ giọng hỏi Lục Trần:
-Ta nói này, lực lượng mạnh mẽ nhất Hỏa Thần truyền xuống không phải là lửa đen ư?
Lục Trần cười nhìn xung quanh, sắc mặt không đổi, nhỏ giọng nói:
-Ngươi nói đúng.
-Vậy, tại sao ngươi lại làm ra cái loại ánh sáng trắng chỉ có vẻ ngoài kia?
-Bởi vì dùng thứ này lừa gạt đám ngu ngốc là thích hợp nhất, nếu dùng lửa đen, chưa chắc bọn họ đã biết đây là thứ gì nữa đó.
Lục Trần nói như vậy.
Hỏa Nham tức giận, nhưng sau đó mặt y cứng lại rồi trầm mặc. Một lúc lâu sau, y lắc đầu cười khổ một tiếng, thở dài, không nói gì thêm.
Sau khi Hoả Nham trở lại bộ tộc, tâm trạng của người trong bộ tộc giống như có chỗ dựa mà dâng cao.
Những Chiến Sĩ Man Tộc biểu hiện việc này cực kỳ rõ ràng. Có không ít người có thể nhận ra, bao gồm cả tộc trưởng Hoả Hổ.
Nếu Hoả Nham đã trở lại, việc y cầm làm đầu tiên chính là biết rõ chuyện tộc Thần Mộc đánh lén cùng với việc nên đáp trả thế nào. Thật ra thì việc đáp trả thế nào nên do tộc trưởng quyết định, nhưng bầu không khí trong tộc Hắc Hỏa có chút khác lạ, Hỏa Nham hỏi là chuyện đương nhiên, những người khác cũng không có dị nghị gì.
Mọi chuyện nhanh chóng được thuật lại cho Hoả Nham và Lục Trần, chuyện này cũng không phức tạp gì. Chuyện là thế này, một hôm nọ, tộc Thần Mộc đột nhiên thừa dịp trời tối đánh lén nơi đóng quân của tộc Hắc Hỏa. Trước đó không có dấu hiệu gì, hai bộ tộc không hề có xung đột nào. Tộc Hắc Hỏa hoàn toàn không ngờ tộc Thần Mộc lại chơi một chiêu như thế cho nên không kịp trở tay.
Có điều trong năm tộc phía Bắc Hoang Nguyên, chiến sĩ tộc Hắc Hỏa từ trước tới giờ luôn thuộc về tầng lớp mạnh nhất, có điều số lượng không nhiều cho nên mới xếp ở hạng trung. Tộc Thần Mộc không ít người nhưng lực lượng của Chiến Sĩ không bằng tộc Hắc Hỏa, cho nên đánh một trận, mặc dù tộc Hắc Hỏa thua chạy nhưng trên thực tế không tổn thất bao nhiêu người. Có điều để mất nơi trú quân là chuyện rất mất mặt.
Hỏa Nham trầm mặc nghe xong mọi chuyện. Có tới mấy người bẩm báo việc này, Thiết Hùng Lục Trần từng gặp trước kia và Hắc Ngưu mới gặp bên ngoài hang động cũng có mặt trong đó. Bọn họ và Hoả Nham có vẻ thân cận, hiển nhiên là tâm phúc của Hoả Nham.
Sau khi Hoả Nham nghe xong, mặt y lạnh xuống nhìn đám người này. Đám Chiến Sĩ Man Tộc có vóc người cao to ngơ ngác nhìn nhau, mặt ai cũng có vẻ lúng túng.
Hỏa Nham lạnh lùng rên một tiếng hỏi:
-Chiến Sĩ của tộc Thần Mộc toàn đám phế vật, các ngươi lại bị đám phế vật đó đuổi chạy tới đây. Sau khi ổn định lại, tại sao không xông lên chém chết bọn chúng?
Tên Thiết Hùng có vóc người vô cùng khôi ngô chớp chớp mắt, nói:
-Bọn ta cũng định làm thế đó chứ.
-Hả?
Lục Trần đứng bên cạnh xen một câu, hắn bình tĩnh hỏi:
-Ý của ngươi là có người ngăn cản không cho ngươi đi báo thù?
Thiết Hùng bĩu môi một cái, sau khi liếc mắt nhìn Lục Trần, y nói:
-Đúng thế.
32/ 8
Mặc dù Hoả Nham nói chiến sĩ tộc Thần Mộc là phế vật, chiến sĩ tộc mình bị phế vật đuổi chạy, thế nhưng chính y cũng không coi là thật. Đây chỉ là những lời quá khích khi tức giận mà thôi. Nói xong Hoả Nham sẽ quên ngay, mấy người Thiết Hùng, Hắc Ngưu cũng không để trong lòng.
Những câu hỏi của Lục Trần mới là điểm chính. Mặt Hoả Nham hơi thay đổi, có chút khó coi, một lát sau, hỏi:
-A Cha nói thế nào?
Khi Hoả Nham không có mặt, khỏi phải đoán, chỉ có tộc trưởng Hoả Hổ mới có thể ngăn cản đám chiến sĩ đầy người máu nóng này.
Thiết Hùng và Hắc Ngưu liếc mắt nhìn nhau, biểu hiện của cả hai có vẻ hơi kỳ lạ, Lục Trần đứng bên cạnh nhìn thấy hết. Một lát sau, Hắc Ngưu cười khan một tiếng, sau đó nói:
-Tộc trưởng nói mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, lòng người chưa ổn, hết thảy mọi chuyện chờ ngài trở lại hẳng nói.
Hoả Nham hơi ngây người, ngay sau đó, mặt y lộ vẻ khóc cười không xong. Y và Lục Trần nhìn nhau một cái rồi cười khổ, nói:
-Ta đi tìm A Cha thương lượng một chút.
Thiết Hùng và Hắc Ngưu xoay người rời khỏi, chỉ có hai người Lục Trần và Hoả Nham ở lại.
Hỏa Nham nhìn Lục Trần, nói:
-Ngươi đi với ta.
Lục Trần hỏi:
-Cha và con trai ngươi không thích ta, ngươi nhất định muốn ta cùng đi với ngươi ư?
Hỏa Nham hơi do dự, sau đó hít sâu một hơi, nói:
-Ngươi đã là thầy tế của tộc bọn ta, trước sau gì cũng có lúc gặp mặt hoặc tranh chấp. Không bằng cứ thừa dịp này nói rõ mọi chuyện, sau này đỡ phải phiền phức.
Lục Trần bình tĩnh gật đầu, có vẻ không để trong lòng việc này, ngược lại, hắn nhìn Hoả Nham, hỏi:
-Ngươi định giải quyết chuyện này thế nào?
-Đương nhiên là muốn trả thù!
Hỏa Nham không chút do dự nói:
-Ở phương bắc Hoang Nguyên này nếu ngươi lui một bước, người khác sẽ tiến một bước, ngươi mà yếu một chút, người khác sẽ ác một chút. Hơn nữa nếu chúng ta không có động tác gì chẳng phải là để những tộc nhân trong trại chết vô ích hay sao.
Lục Trần ” Ừ” một tiếng, nói:
-Ngươi đã hạ quyết tâm là tốt rồi.
Hỏa Nham quay đầu lại nhìn hắn, thấy xung quanh không có ai, liền im hơi lặng tiến tới gần, hỏi:
-Trận chiến này ngươi có nắm chắc không?
Lục Trần cười cười một chút rồi nói:
-Nếu như tất cả những gì ngươi nói với ta trên đường đi đều là thật. Thế thì chỉ cần có ta hỗ trợ, trận chiến này thắng chắc.
Hỏa Nham chợt mừng rỡ, nhưng sau khi mừng xong, y có chút không quá tin tưởng, nhỏ giọng nói:
-Thật không? Vì sao ngươi lại chắc chắn như thế?
Lục Trần “Xì” một tiếng, cười mắng:
-Lúc ta không muốn làm, ngươi liều mạng kéo ta theo ngươi. Bây giờ ta đã lên thuyền giặc, không thể không giúp ngươi, ngươi lại không tin ta? Ta nói được thì nhất định sẽ được, làm gì mà ngươi nói nhảm nhiều quá vậy.
Hỏa Nham cười ha ha, dáng vẻ mừng rỡ đi tới phía trước.
Lục Trần đi bên cạnh hắn, hỏi:
-Sao ngươi có thể khẳng định vị A Cha tộc trưởng kia sẽ đồng ý đề nghị của ngươi?
Hỏa Nham vung tay lên, cười nói:
-Ngươi không hiểu đâu, A Cha của ta từ sớm đã giao những chuyện này cho ta.
-Á, vậy thì tốt.
Lục Trần mỉm cười, nói.
Khoảng nửa giờ sau, Hỏa Nham và Lục Trần rời khỏi chỗ ở của tộc trưởng Hoả Hổ, có điều vẻ mặt của hai người có chút quái lạ.
Vẻ mặt Lục Trần hơi kinh ngạc thêm vào chút buồn cười, mặt Hoả Nham thì xanh mét, dáng vẻ vô cùng tức giận, trên đường đi không ngừng thở phì phò. Những tộc nhân tộc Hắc Hỏa bên cạnh rối rít tránh đường. Không ai dám chọc tên thủ lĩnh Chiến Sĩ vóc người khôi ngô này.
Khi hai người đi tới một nơi yên tĩnh không người, Lục Trần nhàn nhạt hỏi:
-Sao vậy?
Hỏa Nham bỗng dưng gầm nhỏ một tiếng rồi một quyền đấm vào vách đá bên cạnh. Một mảng lớn cát đá bị đánh rớt xuống, Hoả Nham cắn răng, nói:
-Hồ đồ, hồ đồ! A Cha của ta sao lại hồ đồ như thế?
-Lão có hồ đồ hay không không có gì để nói, bây giờ tộc trưởng không định xuất binh trả thù, ngươi sẽ làm gì?
Lục Trần đứng bên cạnh Hoả Nham bình tĩnh nói:
-Nhân tiện đây ta nói một câu, trong thánh địa chúng ta đã làm thành giao dịch, ta đáp ứng vì nghĩ trong tộc Hắc Hỏa, ngươi là người có thể đưa ra quyết định cuối cùng. Nhưng với tình hình bây giờ, cho dù ta và ngươi có bản lĩnh ngất trời, thật sự muốn tộc Hắc Hỏa trở nên mạnh mẽ cũng là làm nhiều nhưng chẳng được gì, đúng không?
Hỏa Nham “Hừ” một tiếng, nói:
-A Cha của ta đã là tộc trưởng nhiều năm, những nguyên tắc của Hoang Nguyên người đều biết, làm thế nhất định là có nguyên nhân.
Lục Trần nói:
-Vậy ngươi làm ơn cho ta biết nguyên nhân.
Hỏa Nham im bặt.
Lục Trần nhún nhún vai, nói:
-Ta cũng không gấp, ngươi tự giải quyết việc này đi.
Nói xong, Lục Trần tìm một chỗ sạch sẽ rồi ngồi dựa vào vách tường.
Con Sói Đen A Thổ từ đầu tới cuối đi theo bên cạnh hắn cũng thuận thế nằm sấp xuống bên cạnh. Lục Trần xoa đầu A Thổ, rất nhanh sau đó, liền nhắm mắt lại.
Hỏa Nham nhìn một hồi lâu. Sau đó y đột nhiên giậm chân một cái, một lần nữa xoay người lại đi tới chỗ Hoả Hổ.
Một canh giờ sau, rất nhiều tộc nhân tộc Hắc Hỏa nghe được tiếng hai người cãi vả kịch liệt nhất từ trước tới nay, tranh cãi tới mức trời đất lu mờ, đinh tai nhức óc.
Cuộc tranh cãi này đột nhiên ngừng lại ngay giờ phút cuối cùng. Dường như Hoả Nham đã nhịn hết nổi, y từ bên trong bước ra sau đó quát hỏi xung quanh.
Ngay sau đó, một nhóm lớn Chiến Sĩ Man Tộc ngay lập tức đến bên cạnh Hoả Nham bao vây hắn lại.
Ở một bên khác, Hỏa Hổ cũng đi ra, dáng vẻ già yếu của lão vẫn như trước, không, thậm chí còn già nua hơn trước đây không lâu tới mấy phần.
Đôi cha con này đang tức giận trợn mắt nhìn nhau.
Trong nháy mắt, một lựa chọn đặt trong tay toàn bộ tộc nhân tộc Hắc Hỏa-nơi mà Chiến Sĩ Man Tộc cường hãn hung mãnh chiếm phần đông.
Không cần thiết phải biết kết quả của cuộc tranh cãi này. Bởi vì trong lúc hai người giằng co, mọi người trong tộc Hắc Hỏa đều nhìn thấy gần như toàn bộ Chiến Sĩ Man Tộc đều tự động đứng sau lưng Hoả Nham.
Bên phía tộc trưởng Hoả Hổ, chỉ có một mình cháu trai Hoả Ưng của lão chạy tới, đỡ ông nội, sau đó ánh mắt lộ vẻ thương tâm dìu lão trở vào trong.
Hoả Nham đứng trong đám người, sắc mặt của hơi khó coi, lại có chút buồn bã. Có điều, y nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này rồi đi tới bên cạnh Lục Trần.
Lục Trần có vẻ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thực tế hắn không thật sự ngủ. Cho nên hắn nhanh chóng đứng dậy, gật đầu với Hoả Nham, nói:
-Có lẽ trên đời này chỉ có một mình ngươi dám cứng rắn với tộc trưởng Man Tộc như thế, đúng không?
Hỏa Nham rên một tiếng, nói:
-Chuyện đánh lén lần này A Cha của ta không xen vào nữa. Nhưng mà chúng ta đã quy ước, nếu như lần này ngươi không có cách nào trợ giúp bọn ta, như vậy ngươi không thể ở lại bộ tộc nữa.
Lục Trần cười ha ha, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, sau đó thản nhiên nói:
-Ta nói với ngươi rồi, trận chiến này thắng chắc. Có điều nếu muốn giúp tộc Hắc Hỏa bọn ngươi hùng mạnh lên thì có một số việc ta cần phải làm.
-Việc gì?
Hỏa Nham hỏi một câu.
-Không được giết tất cả mọi người như đang đồ thành.
Lục Trần thở dài, nói:
- Ở phương bắc này, số lượng tộc nhân Man Tộc của các ngươi quá ít, muốn đạt được kết quả mong muốn nhanh hơn tất nhiên phải dùng cách khác thường.
32/ 9
-Thủ đoạn gì?
Trong ánh mắt Hỏa Nham lộ ra vài phần nghi hoặc, xem xét Lục Trần với dáng vẻ hoài nghi.
Lục Trần cũng không thèm giấu diếm ý tứ của mình, ngoắc noắc tay ra hiệu cho Hỏa Nham đến bên cạnh, sau đó hai người xì xầm to nhỏ một hồi.
Sau đó Hỏa Nham sắc mặt liền thay đổi, thoạt nhìn rất khó coi, lắc đầu nói:
-Như vậy không ổn.
Lục Trần khó hiểu:
-Tại sao?
Hỏa Nham liền đáp:
-Ngươi là nhân tộc, không biết tập tục của Hoang Nguyên Man tộc chúng ta. Trước giờ chưa có kẻ nào làm như vậy.
Lục Trần thản nhiên nói:
-Trước kia cũng không có bộ tộc nào suy yếu đến tình trạng này, còn mộng tưởng có thể khôi phục vinh quang như tổ tiên cường thịnh ngày xưa hay sao?
Hỏa Nham lập tức nghẹn lời, nhất thời không biết nên nói gì.
Lục Trần nhìn y rồi nói:
-Ngươi muốn ta giúp ngươi, ta đã đáp ứng rồi thì nhất định tận tâm tận lực. Trước mắt tình hình bộ tộc Hắc Hỏa như vậy, nếu muốn phục hưng khó khăn cỡ nào, lựa chọn một ít thủ đoạn hiếm thấy, đi một nước đi mới cũng là khó tránh khỏi.
Hỏa Nham vẫn là không gật đầu đáp ứng, chỉ là dựa lưng vào vách đá, ngồi bên cạnh Lục Trần.
Từ đằng xa thỉnh thoảng có ánh mắt quét về phía hai người, chỉ thấy một kẻ là Man nhân dáng người khôi ngô, hung hãn vô cùng, một là Nhân tộc vẻ mặt hờ hững âm trầm, bề ngoài khác biệt như ngày với đêm, nhưng chẳng biết tại sao khi hai người kia cùng ngồi một chỗ lại tạo thành cảm giác hài hòa đến kỳ dị.
Một lát sau, Hỏa Nham trầm giọng nói:
-Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?
Lục Trần đáp:
-Biện pháp khác, thật ra cũng không phải không có…
Hỏa Nham tinh thần chấn động:
-Nói nghe một chút.
Lục Trần liền nói:
-Chính là làm theo nguyên tắc của các ngươi trên Hoang Nguyên này, ẩn nấp kín đáo, chú trọng phát triển, sinh con dưỡng cái, một năm rồi lại một năm, một trận chiến rồi lại một trận chiến từ từ đi qua. Có sự hỗ trợ của ta, đối phó với những tiểu bộ tộc đại khái không có vấn đề gì, cơ bản đều có thể đánh bại. Chỉ có điều bộ tộc Hắc Hỏa chỉ có vài người, chết một người thiếu một người, coi như cho ngươi có địa bàn rộng lớn hơn nữa, ngươi cũng chẳng đào đâu ra người giúp ngươi trông coi phải không? Vì vậy ta nghĩ, chờ ba mươi, năm mươi năm nữa, nhân khẩu trong tộc càng nhiều hơn, bộ tộc Hắc Hỏa có thể khống chế một mảnh Hoang Nguyên tại biên giới phương bắc này rồi.
-Sao đó lại thế nào, ngươi còn có tâm khí hùng tráng muốn khôi phục vinh quang như tổ tiên cường thịnh lúc xưa nữa hay không?
Lục Trần nhìn Hỏa Nham thản nhiên nói.
-Dựa theo tình huống ngươi đã nói với ta, địa bàn phía nam còn rộng hơn nơi đây gấp trăm lần, những bộ tộc cường thịnh nhất nhân khẩu đều gấp mười lần bộ tộc Hắc Hỏa trở lên, vậy phải làm sao bây giờ?
-Tiếp theo chờ sinh đẻ, đại khái chờ một hai trăm năm, nếu như Hỏa Thần phù hộ không có thiên tai, không có bộ tộc nào gây chiến, mọi chuyện đều hoàn hảo không phát sinh tình huống sai lầm nào, nhân khẩu củ bộ tộc nhiều hơn, chiến sĩ nhiều đến mức lúc nào đó có thể cùng những đại tộc kia chiến đấu một trận, hoặc có lẽ lúc ấy có thể quyết chiến hơn thua. Nhưng có lẽ đến ngày ấy, cả hai chúng ta có lẽ chẳng còn nữa.
Lục Trần tự hỏi tự đáp, tự tưởng tượng ra cảnh tượng bộ tộc Hắc Hỏa tuyệt mỹ như thế.
Hỏa Nham mới đầu nghe còn khẽ gật gù, nhưng càng nghe phía sau, sắc mặt bắt đầu càng trở nên khó coi, nghe được mấy chữ ”một hai trăm năm’’ cuối cùng liền đen mặt lại.
Lục Trần nhìn y cười cười:
-Không thoải mái rồi, đúng không? Không muốn chứ gì?
Hắn cố ý chỉ về phía Hỏa Nham, tiếp tục nói:
-Ngươi xem, tuy ngươi là Man nhân, ta là Nhân tộc, nhưng tâm tư mọi người đều giống nhau. Ngươi có hùng tâm tráng khí, ngươi muốn kiến công lập nghiệp, ngươi muốn trở thành vị anh hùng thiên cổ được bộ tộc Hắc Hỏa tán dương, vậy dựa vào cái gì muốn người khác chỉ làm hòn đá kê chân? Quả thật muốn như thế, hỏi ai sẽ còn nhớ tới ngươi?
-Hơn nữa cứ coi như ngươi đồng ý, ta cũng không làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận