Thiên Ảnh

Chương 563: Sống có tốt không?

- Đã đến mức này rồi sao?
Lục Trần hỏi lão Mã.
Lão Mã đáp:
- Cũng có thể là do ta nghĩ nhiều quá. Dù sao thì hiện giờ chẳng có gì xảy ra hết, cũng không có ai làm hại ta. Nhưng nếu có thể, chi bằng, ta rời Tiên thành một thời gian ngươi xem có được không?
Lục Trần sững sờ, nhìn lão Mã, nói:
- Ông cũng muốn đi?
Lão Mã gãi đầu, nói:
- Ta chỉ đi cho khây khỏa, hít thở không khí chút thôi, qua một thời gian sẽ quay lại.
Lục Trần nhìn ông chằm chằm hồi lâu, đột nhiên thở dài:
- Xem ra đúng là đã rất lâu rồi ông không được ngủ yên giấc.
Trên mặt lão Mã lúc nãy đã không còn nụ cười, ông chỉ nhún vai:
- Ngươi biết là tốt.
Lục Trần ngẫm nghĩ, nói:
- Ông muốn đi, ta không phản đối, có điều ta vẫn giữ câu đó, chúng ta đã vào trong vòng danh lợi, nằm dưới quyền thế Tiên thành này, có một số chuyện chúng ta không thể tự quyết định. Hiện giờ người xung quanh đều biết ông là người của ta, còn là người thân tín nhất. Nếu ông tùy tiện rời khỏi Tiên thành, lẽ tất nhiên sẽ bị người khác dán mắt vào, cũng sẽ có kẻ nghi ngờ liệu có phải ông đi lánh nạn, còn ta thì cử ông đi làm chuyện cơ mật gì đó.
Vẻ mặt lão Mã trông có hơi mếu máo.
Lục Trần nói tiếp:
- Ông cũng là bậc kỳ cựu trong Phù Vân ti, những lời này ta không nói, kỳ thực thiết nghĩ ông cũng tự hiểu. Với thế lực của Phù Vân ti, một khi ông đã bị họ để mắt đến, muốn rời khỏi Tiên thành tiêu dao tự tại thì e là rất khó.
Lão Mã nghiến răng, có lẽ là đang cân nhắc trong bụng, sau đó mặt lộ vẻ ủ rũ, nói:
- Ta nghĩ chắc là mình không chạy thoát đi được, trừ phi có người lên tiếng…
Câu này nói đến đoạn sau, ông lại tự im bặt, thấp thỏm ra mặt, liếc nhìn về phía Lục Trần.
Lục Trần liền hiểu ngay ý của ông.
Hắn đã ngầm hiểu, nhưng không tỏ ra quá vui mừng, vẻ mặt trông vẫn rất bình tĩnh, có lẽ còn có chút thản nhiên.
Cái người có thể lên tiếng đó, không phải ám chỉ Lục Trần, bản thân Lục Trần cũng hiểu điều này. Vì hắn biết mình không thể điều khiển được Phù Vân ti, đương nhiên, hắn không có cách nào ra lệnh Phù Vân ti tha cho lão Mã.
Trong muôn vạn chúng sinh thiên hạ, chỉ có một người làm được việc này.
Người này là ai, hắn và lão Mã tự biết rõ.
Ai có thể đặt vấn đề trước mặt người đó, lão Mã và hắn cũng đều biết rõ.
Hắn cứ thế im lặng nhìn ông một lúc, sau đó gật đầu, khẽ giọng nói:
- Ông hãy chờ ở đây một lát, ta vào trong nói chuyện với lão trọc.
Dứt lời, hắn quay người đi vào trong điện Côn Luân.
Lão Mã đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Lục Trần, nhìn hắn đi xa dần, bỗng nhiên cảm thấy cõi lòng thê lương đến lạ thường.
Ông khẽ cúi đầu, sau đó thở dài.
※※※
Trên đời này có hàng nghìn hàng vạn người, vận mệnh của mỗi người đều không giống nhau, có thể có người sinh ra đã viên mãn, sẽ sống một cuộc đời hoàn hảo, nhưng cũng có những người không tốt số, sinh ra đã cô độc, phải gặp biết bao nhiêu bất hạnh.
Ngươi là kiểu người nào?
Liệu có thỉnh thoảng cũng cảm thấy cô độc?
Nếu trong một cuộc đời dài đằng đẵng, những người quan trọng mà ngươi quen biết, thân thuộc không sớm thì muộn rồi sẽ rời xa, chỉ còn lại một mình ngươi, thì ngươi sẽ có tâm trạng như thế nào?
Nhưng bất kể thế nào, ắt hẳn, có thể là chúng ta đều sẽ kìm lại không nói ra, đều vờ như bình tĩnh, vờ như ung dung đối mặt với cuộc đời.
Lúc Lục Trần bước vào đại điện, trong lòng thoáng có một cảm giác chán nản, đến tận sau khi lão Mã ấp úng nói ra những lời vừa nãy với hắn, hắn mới bỗng nhiên nhận ra, hóa ra bên cạnh hắn, cuối cùng chỉ còn lại một người bằng hữu.
Còn giờ đây, người đó hình như cũng sắp rời đi rồi.
Hắn ngước mắt lên trông về phía trước, liền nhìn thấy Thiên Lan chân quân.
Người đàn ông cao lớn đó, nét mặt hùng kỳ cương nghị, đội một cái đầu trọc lóc hoàn toàn không ăn nhập gì với hình tượng của một người mạnh mẽ của thế gian, nhưng lại không thể làm suy giảm uy thế của ông. Lão cứ cứ thế im lặng ngồi ở đó.
Ông không ở trên bảo tọa hoa sen trên cao, ông không ngồi trên những chiếc ghế lớn rộng lớn thoải mái, có chỗ tựa, lại còn rất uy phong kia. Hiện tại ông ngồi khoanh chân dưới đất, áo bào rộng trải ra, như thần linh an tọa phàm trần, như dãy núi nhìn xuống nhân gian.
Xung quanh ông, không một bóng người, trong đại điện nguy nga hùng vĩ, cũng chẳng ai có thể bầu bạn cùng ông.
Trống trải, vắng vẻ tịch mịch.
Lục Trần nhìn lão trọc ấy, bỗng có một thoáng chốc, cảm thấy hình như ông cũng có phần cô độc…
※※※
Thiên Lan chân quân vốn đang lặng lẽ ngồi ở đó, ánh mắt hướng về nơi nào không rõ, dường như đang thả hồn phiêu đãng, nhưng lúc Lục Trần bước vào, hình như ông thoáng chốc đã bừng tỉnh, mắt lướt qua cửa đại điện, sau đó để lộ nụ cười mỉm mà Lục Trần quen thuộc, chào hắn từ xa xa, nói:
- Lại đây.
Trong các trường hợp quan trọng, hoặc có người ngoài, Lục Trần và Thiên Lan chân quân đều hết sức tuân theo phép tắc, giữ đủ lễ nghi, nhưng lúc riêng tư không có ai, chỉ có hai người, Lục Trần thường rất tùy tiện, còn Thiên Lan chân quân dường như cũng chẳng hề để tâm đến điều này.
Ông luôn rất thích, thậm chí là dung túng cho người đệ tử này của mình. Sự bảo bọc đó có lúc thậm chí còn khiến rất nhiều thuộc hạ của ông cảm thấy khó hiểu, thậm chí còn khó mà tin nổi, chẳng hạn như Huyết Oanh, chẳng hạn như Phù Vân tư, thậm chí có cả lão Mã.
Có lẽ, còn có bản thân Lục Trần.
Lục Trần đi thẳng về phía Thiên Lan chân quân, đến khi cách ông mấy thước, mới dừng lại.
Thiên Lan chân quân mỉm cười chỉ xuống đất, ôn hòa nói:
- Ngồi đi.
Lục Trần liếc nhìn ông, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một suy đoán tầm thường, hắn trộm nghĩ, đừng nói là lão trọc này quá béo, quá nặng, ngồi lên ghế thì ghé sẽ sập, nên mới thích ngồi thẳng dưới đất này đấy chứ!
Đương nhiên, suy nghĩ này căn bản chỉ là vu vơ, chẳng đáng để phản bác, đến bản thân Lục Trần còn chẳng tin. Đường đường một vị Hóa Thần chân quân, chuyện gì mà chẳng làm được, sao phải lo nghĩ đến điều đó? Chỉ là hôm nay trong lòng Lục Trần dường như cứ có cảm giác kích động không thể đè nén, hoặc là một tâm trạng quái lạ, nên cứ thích nghĩ vậy thôi.
Tất nhiên rồi, ngoài mặt hắn vẫn rất bình thản ngồi xuống.
Thiên Lan chân quân gật đầu, đang định lên tiếng nói gì đó, thì ánh mắt lướt qua gương mặt bình thản đó của Lục Trần, chợt dừng lại, sau đó vẻ mặt thoáng ngạc nhiên, chuyển qua hỏi:
- Sao vậy, trông con hình như hôm nay lo lắng không yên?
Cho dù đã biết lão trọc này thần thông quảng đại, gần như không có gì không làm được, nhưng chỉ mới chớp mắt đã nhìn thấu lòng người như vậy, Lục Trần vẫn cảm thấy sôi sục trong lòng, sau đó bỗng dưng có hơi bực bội, cũng chẳng trả lời câu hỏi của Thiên Lan chân quân, mà nhíu mày hỏi ông:
- Này, con hỏi người một chuyện có được không?
Thiên Lan chân quân nhướn mày, nở nụ cười tò mò và điềm nhiên, chẳng nề hà:
- Được, con hỏi đi.
Đúng vào lúc ông thẳng lưng dậy, sẵn sàng tâm lý, chuẩn bị trả lời câu hỏi có thể sẽ rất cổ quái, khó hiểu, thậm chí là kinh thiên động địa của tên đệ tử thân cận nhất, cũng là kẻ phản nghịch nhất này, ông nghe thấy từ miệng Lục Trần thốt ra một câu nói:
- Dạo này người sống có tốt không?
Thiên Lan chân quân thoáng sững sờ.
Khoảnh khắc đó tâm trạng ông rất phức tạp. Cần phải biết rằng, trước đó ông đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với khó khăn, thậm chí ông đã nghĩ đến việc, khi Lục Trần đưa ra câu hỏi xảo quyệt, thâm thúy, thậm chí là những bí mật mà ông vẫn còn giấu hắn, thì ông nên trả lời, phản ứng ra sao. Nhưng ông lại chẳng ngờ được, cái mà mình nghe thấy lại là câu nói này, một câu nói hết sức bình thường.
Dạo này người sống có tốt không?
Thiên Lan chân quân “hừ” một tiếng, vẻ mặt có vẻ không vui, nhưng ánh mắt khẽ chớp. Với tầm nhìn của ông, với trí tuệ thông thiên của ông, với tài trí mưu lược kinh hãi thế nhân của ông, sao dễ dàng mắc bẫy vậy được?
Câu nói này sao có thể thật sự đơn giản như vậy?
Thiên Lan chân quân bình tĩnh lại, ngẫm nghĩ kỹ càng, sau đó thạn trọng hỏi Lục Trần:
- Tiêu chuẩn của việc sống tốt mà con nói, là chỉ cái gì ấy nhỉ?
Lục Trần im bặt, nhất thời sững sờ.
58/ 1
Lục Trần phải mất một lúc khá lâu mới bình tĩnh lại được, sau đó cân nhắc kỹ càng lời lẽ, cuối cùng vẫn có vẻ không dám khẳng định, kèm theo chút thăm dò, nói với Thiên Lan chân quân:
- Đại khái là… dạo này người sống có thư thái hay không? Có cảm thấy vui không?
Thiên Lan chân quân ngẩn người, sau đó thoáng chốc phản ứng lại, có lẽ ông đã phản ứng quá mức rồi. Tên đồ đệ phản nghịch này ban nãy hình như không hề có ý nghĩ quái đản nào, mà chỉ hỏi một câu hết sức bình thường mà thôi, là ông đã đa nghi rồi…
Bầu không khí có phần lúng túng, nhưng có câu này nói chí phải, kẻ mạnh thật sự không lúng túng, cho dù có, cũng có thể đẩy cho người khác!
Thế nên, Thiên Lan chân quân rất bình tĩnh đáp:
- À, thế thì hẳn là cũng tạm được.
- Cũng tạm được? Tức là sống rất thư thái, rất vui rồi?
Lục Trần lại hỏi vặn thêm một câu.
Thiên Lan chân quân có phần hơi mất kiên nhẫn, song đối mặt với Lục Trần, dường như ông luôn có sức nhẫn nại đặc biệt hơn người. Thế nên, ông thật sự lại suy nghĩ tiếp, kết quả cũng ngẫm mãi một hồi, gương mặt để lộ ra thần sắc do dự.
Chốc lát sau, ông mới nhíu mày, nghiêm mặt nói với Lục Trần:
- Vốn dĩ ta không thấy vậy, nhưng bị con hỏi thế, ta ngẫm kỹ lại, hình như cũng chẳng thật sự có tâm trạng thư thái, vui vẻ, đại khái thì… chỉ là sống qua ngày một cách bình thường vậy thôi.
Ông gật đầu, nói với Lục Trần:
- Xem ra ta sống cũng chẳng được tốt lắm.
Lục Trần hơi lườm lão, tâm trạng lạ thường vốn đang sục sôi trong lòng bỗng nhiên tan biến ngay lúc này, chỉ cảm thấy đôi phần bất lực, lắc đầu thở dài, nói:
- Thôi bỏ đi, không nói nữa, người tìm con có việc gì vậy?
Thiên Lan chân quân nhìn hắn đầy hứng thú, bảo:
- Ừ, gọi con đến đúng là có chút chuyện quan trọng cần nói với con…
Lục Trần liền nghiêm mặt lại, ngồi thẳng lưng hơn, sắc mặt nghiêm nghị.
Ai ngờ tiếp theo đó Thiên Lan chân quân lại nói:
- Có điều mấy chuyện đấy tạm thời để đó đã, con nói ta nghe xem rốt cuộc tại sao lại đột nhiên hỏi điều này?
Lục Trần ngạc nhiên, hỏi:
- Vừa rồi chẳng phải người nói có chuyện quan trọng cần nói với con sao?
- Đúng thế.
- Chuyện gấp thì người không nói, lại hỏi về câu vô vị của con khi nãy?
Thiên Lan chân quân phản bác:
- Chuyện quan trọng đến mấy ta cũng lo liệu được, sợ cái gì? Nào nào nào, ta thấy hôm nay con có vẻ lạ, không giống ngày thường cho lắm, thế này cũng hiếm thấy, nói ta nghe xem.
Nói đến cuối cùng, ông có vẻ tràn trề hứng thú.
Nhìn lão trọc đầu trước mặt mình, trong lòng Lục Trần bỗng thoáng qua một cảm giác hoang đường quái lạ, chẳng nhẽ lão trọc này thật sự cũng… cũng cảm thấy cô độc ư?
Ngẫm lại ngày thường, ông luồn ngồi ở trên cao, đại khái cũng chẳng có bất cứ ai đến gần ông được, cũng chỉ có kẻ xưa nay luôn phản nghịch như hắn là có thể thoải mái nói mấy câu với ông?
Lục Trần không nghĩ tiếp nữa, hắn trầm mặc một chốc, rồi nói:
- Cũng chẳng có gì, con chỉ cảm thấy thời gian gần đây sống vô vị quá, có lúc, đến người để nói chuyện cũng chẳng có, chắc là do cảm thấy cô đơn?
Thiên Lan chân quân nhìn Lục Trần chằm chằm, Lục Trần bị ông nhìn đến mức dựng tóc gáy, không kìm được hơi bực dọc nói:
- Người nhìn con chằm chằm làm gì?
Thiên Lan chân quân bỗng cười lớn ha hả, vừa chỉ vào hắn vừa cười:
- Không ngờ tiểu tử mi cũng có lúc đa sầu đa cảm thế này, buồn cười, buồn cười quá!
Lục Trần trợn trừng mắt, cũng chẳng thèm phản bác, không nói tiếng nào.
Thiên Lan chân quân cười một lúc, rồi lại bảo Lục Trần:
- Đừng nói lung tung nữa được không, năm xưa con ẩn thân trong Ma giáo mười năm, lúc đó chẳng lẽ cũng có người để nói câu thật lòng sao, lại chẳng phải sống như thế cho đến bây giờ?
Lục Trần ngẫm nghĩ, đáp:
- Người nói đúng.
Thiên Lan chân quân cười nói:
- Đúng chứ?
Lục Trần nói:
- Có lẽ chính vì đã từng nếm trải mùi vị đó, nên bây giờ con mới cực kỳ sợ phải sống tiếp những ngày tháng như vậy.
Nụ cười của Thiên Lan chân quân hơi nhạt đi, chốc sau ông khẽ nói:
- Con đang trách ta đấy à?
Lục Trần lắc đầu:
Bạn cần đăng nhập để bình luận