Thiên Ảnh

Chương 389: Nguồn gốc

Thiên Lan Chân Quân hơi ngưng lại, mặt thoáng hiện vẻ xấu hổ nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, cười nói:
- Ngoài ý muốn thôi. Ngươi biết ngoài ý muốn nghĩa là gì mà, vốn ta chỉ bảo ngươi điều tra gian tế cài trong phái Côn Luân, nào ngờ lại phát hiện cơ hội để chỉnh đốn môn phái một phen, ngươi nói xem ta nên ra tay hay không đây?
Lục Trần cười lạnh nói:
- Nói nhiều thế làm gì, gian tế Ma giáo đâu rồi, ông tìm ra chưa?
- Còn chưa.
Thiên Lan Chân Quân thẳng thắn:
- Còn chưa tra ra. Kỳ thực nếu ngươi không gây ra nhiều chuyện như vậy, ví như xông vào Tô gia giết người thì ta còn định kêu ngươi về Côn Luân giúp ta điều tra đấy.
- Ngừng.
Lục Trần cũng lười cãi, trực tiếp liếc lão một cái.
Thiên Lan Chân Quân nở nụ cười, nói:
- Mọi chuyện đều đã qua rồi. Bây giờ ngươi tính thế nào?
Khóe mắt Lục Trần giật nhẹ một cái, nói:
- Ông đừng tới làm phiền ta là được, ta tìm một chỗ ăn rồi chờ chết đã thấy sung sướng lắm rồi.
Thiên Lan Chân Quân lắc đầu:
- Vậy thì quá đáng tiếc. Một thân bổn sự của ngươi kẻ khác căn bản không học được.
Lục Trần cười lạnh:
- Có gì mà đáng tiếc? Thứ bổn sự tìm chết này ai muốn thì đến mà lấy.
Thiên Lan Chân Quân bật cười, ánh mắt nhìn Lục Trần đầy vẻ hòa ái, tựa như người cha nhìn đứa con trai ngổ ngáo, một lát sau mới nói:
- Ngươi chớ vội, yên lặng nghe ta nói.
Lục Trần nhún vai rồi ngồi xuống. Tuy vẻ mặt y vẫn thản nhiên nhưng thực ra trong lòng lại đầy cảm giác mơ hồ khó hiểu. Đôi lúc chính y cũng không rõ khi đối diện với lão trọc một tay nuôi mình từ nhỏ, dạy cho mình bản lĩnh này, cảm xúc của y như thế nào.
Kính ngưỡng, sùng bái, oán hận, phẫn nộ, tín nhiệm, hoài nghi?
Hình như y có đủ thứ tư vị như vậy. Lần này theo lão Mã rời thôn Thanh Thủy đến Tiên Thành, trước khi gặp Thiên Lan, trong lòng Lục Trần vẫn có chút khẩn trương và bất an, bởi cho đến nay y vẫn chưa từng nhìn thấu con người này.
Lão tốt hay xấu? Thật sự tin tưởng mình hay chỉ hoa ngôn xảo ngữ để lợi dụng?
Y luôn cảm thấy như có mây mù che mắt, nhìn không ra thật giả.

- Ta thật lòng tin tưởng ngươi.
Giọng nói của Thiên Lan Chân Quân truyền đến trong bóng tối nghe đầy vẻ thản nhiên, tựa như lời lão nói là sự đương nhiên vậy:
- Ngươi cũng biết mấy chục năm nay ta một tay gây dựng Phù Vân Ty, triệu tập vô số nhân tài, mục đích tối cao chính là đối phó Ma Giáo. Chỉ là yêu nhân Ma Giáo thực sự quá giảo hoạt, đánh không lại thì trốn, trốn rồi còn nghĩ ra đủ thủ đoạn, thậm chí bây giờ còn trà trộn được vào cả Chân Tiên Minh, cực kì phiền toái.
Lục Trần trầm mặc giây lát mới cất tiếng:
- Ta nghe lão Mã nói thậm chí còn bắt được cả gian tế Ma Giáo trong Phù Vân Ty dưới tay ông.
Thiên Lan Chân Quân cười lạnh, nói:
- Chứ sao nữa, một tổ chức được thành lập để chuyên môn đối phó Ma Giáo mà còn bị yêu nhân trà trộn vào được, cho nên ta mới nói đám ngu xuẩn Chân Tiên Minh kia tu luyện đến hư cả não rồi. Ma Giáo hiện giờ nhìn bề ngoài thì có vẻ suy yếu nhưng ẩn nấp khắp nơi, thế lực sâu rộng, thực lực của chúng hẳn phải vượt xa chúng ta tưởng rồi, hơn nữa lại không bị ai động đến, sợ rằng đại họa đã ngay trước mắt.
Lục Trần trầm mặc không đáp.
Thiên Lan nhìn y, nói:
- Trước kia ta cũng nói rồi, hôm nay không ngại nhắc lại với ngươi lần nữa. Việc đối phó Ma Giáo thực sự ta chỉ tín nhiệm mình ngươi, bởi bây giờ toàn bộ người trong thiên hạ đều có thể là gian tế Ma Giáo, chỉ có ngươi là không phải.
- Quay về giúp ta.
Thiên Lan chậm rãi nói từng chữ.
Lục Trần ngồi trong bóng tối, im lìm không nói. Lúc này trời đã về khuya, trong rừng cây gần như không còn tí ánh sáng nào nữa, hai người như chìm làm một với màn đêm.
Y không nhìn rõ Thiên Lan, cũng không biết Thiên Lan có nhìn rõ mình hay không.
- Ta vẫn không muốn làm.
Không biết bao lâu sau Lục Trần mới lên tiếng sự im ắng:
- Ta cứ có cảm giác cả đời này mình chỉ làm duy nhất một việc nhưng làm mãi chẳng xong. Thực là phiền nào.
Thiên Lan khẽ gật đầu, một lát sau mới nói:
- Vậy ngươi định thế nào?
Lục Trần nói:
- Ta cũng nói rồi đó, tìm một chỗ ăn rồi chờ chết thôi. Ừm, ta bán mạng cho ông mấy chục năm trời, đổi lại nửa đời sau không lo ăn lo mặc, không quá đáng chứ?
Thiên Lan tựa hồ bị y chọc cho cười lên một tiếng, rồi lại thở dài than:
- Không quá đáng, không quá đáng.
Không hiểu tại sao, đối diện chuyện trò với lão trọc chết bầm càng nhiều, tâm tình Lục Trần càng an ổn. Y cũng từng hoài nghi nhưng chưa giờ phút nào buông bỏ. Người này nhìn y lớn lên từ nhỏ, y từng coi lão như cha, trong lòng Lục Trần, thân hình khôi ngô đó có địa vị còn cao hơn y tưởng, tình cảm chân thành còn hơn y nghĩ.
- Ngươi đương nhiên có thể trốn đến một nơi ăn rồi chờ chết, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, cũng sẽ không vi phạm lời hứa.
Thiên Lan Chân Quân thản nhiên:
- Có điều ngươi nên biết, có một số việc không phải bao giờ cũng theo ý ngươi. Ngươi còn trẻ, thiên phú, đạo hạnh không tệ, tương lai hẳn là sống còn thọ hơn ta. Đến một ngày ta chết đi, hoặc đám Ma Giáo đột nhiên nổi hứng mò đến Phù Vân Ty, chúng sẽ điều tra được rất nhiều điều, tìm ra chỗ ẩn thân của ngươi chắc cũng không khó.
Lục Trần hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Thiên Lan nhìn y, nói:
- Ma Giáo chưa diệt vong, ngươi trốn đến đâu cũng không an toàn. Đây là lời thật lòng.
- Diệt diệt diệt, lúc nào cũng đòi diệt Ma Giáo!
Lục Trần đột nhiên bừng bừng lửa giận, nói:
- Mấy chục năm rồi ông luôn nói muốn diệt Ma Giáo, nhưng diệt thế nào đây? Năm đó ở trận Hoang Cốc chúng ta đã làm đến mức đó rồi vẫn không tận diệt được chúng, nhiều năm như vậy chúng vẫn như âm hồn bất tán. Ông nói trên núi Côn Luân có bí mật, nhưng tìm tới tìm lui vẫn không được gì. Ông nói đi, rốt cục chúng ta nên làm gì mới có thể triệt để hủy diệt đám Ma Giáo hung ác đó đây?
Thiên Lan trầm mặc một lúc, đột nhiên nở nụ cười, giọng nói hết sức nhẹ nhàng:
- Sao vậy, có vẻ ngươi rất phiền muộn đối với việc này?
- Nói nhảm, bị thứ lằng nhằng này dây vào mấy chục năm, ngày nào cũng thấp thỏm lo chết, có ai không phiền muộn?
Thiên Lan Chân Quân gật đầu nói:
- Ngươi nói đúng. Thực ra mấy năm nay ta vẫn không ngừng suy nghĩ, gần đây mới đột nhiên tỉnh ngộ, hình như chúng ta đi sai đường rồi.
Lục Trần nhìn lão, hỏi:
- Là sao?
Thiên Lan Chân Quân nói:
- Trước kia chúng ta luôn nghĩ cách tiêu diệt những nhân vật quan trọng của Ma Giáo, triệt để chém sạch đám yêu nhân này, nhưng sự thật đã chứng minh cách làm này không hiệu quả. Yêu nhân Ma Giáo tựa như cỏ dại, mọc lên tràn lan. Gần đây ta đột nhiên nghĩ đến một điểm mấu chốt, có thể vất vả một lần suốt đời an nhàn, hủy diệt Ma Giáo!
Lục Trần khẽ chấn động, nhướn mày nhìn Thiên Lan Chân Quân, một lúc sau mới nói:
- Thật sự có loại biện pháp này?
- Phải.
- Là gì?
Thiên Lan nở một nụ cười trong màn đêm, bóng tối quanh lão càng khiến thân hình cao lớn của lão như một ma thần, vô cùng đáng sợ.
- Thần thụ!
Nói xong lão lại thản nhiên tiếp:
- Vật kia chính là căn nguyên tín ngưỡng mấy ngàn năm nay của Ma Giáo, chỉ cần chúng ta nghĩ cách hủy nó đi, Ma Giáo tất sẽ sụp đổ, thế nào?
Lục Trần lâm vào trầm mặc, thật lâu không lên tiếng…
40/ 5
- Ngươi nghĩ thế nào?
Thấy Lục Trần mãi không nói, Thiên Lan đành lên tiếng.
Lục Trần lại im lặng giây lát mới nói:
- Ta nghĩ Thần thụ của Ma Giáo cũng giống như thần linh trong thần thoại thôi, là thứ hư vô không tồn tại trên đời.
Thiên Lan cười nói:
- Thần thụ chân chính trong truyền thuyết Ma Giáo chính là thần vật từ thuở trời đất sơ khai, không những khai thiên lập địa, còn có thể xuyên việt vạn giới, thai nghén vạn vật, là nguồn gốc hết thảy sinh linh trong trời đất. Những thần thoại này hồi ở Ma Giáo chắc ngươi nghe quen rồi đúng không?
Lục Trần gật đầu nói:
- Phải, đây là tín ngưỡng căn bản của yêu nhân, đương nhiên ta biết. Nhưng bản thân thần thoại này vẫn tồn tại một nghi vấn không giải nổi, đó là từ khi Ma Giáo sinh ra tới nay chưa từng có người nhìn thấy Thần thụ tròn méo ra sao, cho nên những câu chuyện ba hoa bịa đặt như vậy chỉ lừa được những kẻ đơn giản mà thôi.
Mắt Thiên Lan lóe lên, nhìn Lục Trần, ý cười hiện ra nơi khóe môi:
- Ngươi không tin?
Lục Trần đáp:
- Ta không tin.
Thiên Lan Chân Quân gật đầu, có vẻ thỏa mãn với thái độ của Lục Trần, liền tiếp:
- Chuyện này không liên quan đến chúng ta, nhưng lại rất quan trọng đối với yêu nhân Ma Giáo. Mặt khác ta còn nghe nói trong Ma Giáo có lưu truyền câu chuyện về ‘chi, diệp’ chủng’, ngươi có biết không?
Lục Trần thầm giật mình nhưng vẻ mặt vẫn như thường, trầm ngâm một lát mới nói:
- Có phải là ‘Nhất chi lưỡng diệp nhất chủng tử’ (1 nhánh, 2 cái lá, 1 hạt giống) không? Người trong Ma Giáo cho rằng đây là bốn món bảo vật Thần thụ lưu lại thế giới, chỉ cần tập hợp đủ bốn vật này, sau đó dùng bí pháp lưu truyền trong Ma Giáo thực hiện nghi thức là có thể mở ra cổng hư không để triệu hoán Thần thụ.
- Vớ vẩn!
Thiên Lan Chân Quân cười lạnh, mặt lộ vẻ khinh thường, nói:
- Nói như vậy thật quá gò ép. Kể cả toàn bộ đều là sự thật, đám Ma giáo ngu xuẩn kia làm sao chắc là phá vỡ hư không, gọi thứ đồ kia đến thì bọn chúng sẽ nhận được lực lượng thần linh, trở thành bất tử. Ta thấy tám chín phần là mang tới tai họa ngập đầu mới đúng.
Lục Trần chỉ cười không đáp, nhưng nhìn vẻ mặt có vẻ đồng tình.
Thiên Lan Chân Quân cười lạnh một tiếng, lại quay sang hỏi Lục Trần:
- Đúng rồi, bốn vật này ngươi từng thấy chưa?
Lục Trần ngồi trên đất như đã hòa làm một với bóng đêm xung quanh, thấy không rõ vẻ mặt y, một lúc sau chỉ nghe giọng nói bình thản của y vang lên:
- Bốn thần vật này ta chưa được gặp. Năm đó hỏi qua Vân Thủ Dương thì được biết truyền thuyết về chúng đã lưu truyền cả trăm ngàn năm, đến nay khó phân thật giả, có điều bốn bảo vật này đúng là có tồn tại. Chẳng qua toàn bộ không nằm trong tay Ma Giáo mà có vài món đã lưu lạc đi đâu không rõ, không còn hi vọng tìm ra được.
- Ừm.
Thiên Lan Chân Quân gật đầu:
- Ngươi nói không khác nhiều so với điều ta được biết, cơ bản là thế.
Lục Trần ngẩng đầu lên nhìn thoáng lão một cái, nói:
- Vậy ông tính thế nào, ông nói muốn hủy diệt Thần thụ là sao?
Thiên Lan Chân Quân nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận