Thiên Ảnh

Chương 449: Người của Ma giáo

Có một số chuyện đại để là khó mà cân nhắc kỹ càng hoặc liên tưởng. Bất kể sự thật có đúng như những gì Lục Trần nghĩ hay không, nhưng khi hắn liên tưởng pho tượng hình thù kỳ lạ, đầu đội trời trước mặt này với tượng thần Bạch Hổ mà trước đây hắn từng nhìn thấy trên mặt đất Tiên thành, ngay lập tức hắn cảm giác hình như đầy rẫy điểm tương đồng.
Tượng thần Bạch Hổ trong Tiên thành cao lớn uy vũ, khí thế hùng hồn, đã đủ khiến bao người chấn động. Ngày đó khi nhìn thấy nó, Lục Trần cũng thầm tán dương trong bụng, đồng thời tự đáy lòng cũng có cảm giác hoài cổ như nhiều người, thực sự không biết chủng tộc nào của thời cổ mới có thể tạo nên pho tượng to lớn như vậy.
Bây giờ nhớ lại, Lục Trần liền nhớ ra nhiều chi tiết hơn, tuy ấn tượng ban đầu khi ấy chỉ là pho tượng thần Bạch Hổ đó đầy khí thế uy mãnh, nhưng trên thực tế, nửa thân dưới của pho tượng cũng không hề đứng thẳng. Lục Trần suy nghĩ kỹ lại, sau đó xác định đúng là mình chưa nhìn thấy chân của tượng thần Bạch Hổ.
Trong tình huống đó, đa số mọi người đều nghĩ con Bạch Hổ này là ngọa hổ, là một bức tượng mãnh hổ nằm sấp trên mặt đất nhưng khí thế vẫn vô song. Cho dù không nhìn thấy tứ chi, cũng cho rằng là do thủ pháp điêu khắc, chứ không hề để ý nhiều. Song giờ đây đứng trong tòa thành dưới lòng đất này, nhìn cảnh tượng trước mắt mình, Lục Trần lại phát hiện có thể rất nhiều người ở Tiên thành đều nhầm rồi.
Sâu dưới lòng đất, còn có một nửa khác của tượng thần Bạch Hổ đang ở đây.
Pho tượng Bạch Hổ này, dường như đã vượt qua hai thế giới, đặt chân lên hai bờ đại hà, thâm sâu khó lường, không thể nào tưởng tượng nổi.
Lục Trần nhìn tượng thần Bạch Hổ này rất lâu, sau đó chợt quay đầu nhìn đường phố xung quanh.
mỗi bên có một nửa Tượng thần, vậy còn tòa thành trước mặt đây? Vô số nhà cửa cao lớn lại rơi vào vắng vẻ, liệu có liên quan gì đến Tiên thành trên mặt đất hiện tại không?
※※※
- Hồng hộc, hồng hộc…
Lúc Lục Trần đang sững sờ quan sát nhà cửa đường phố tĩnh mịch xung quanh, cho nghe thấy âm thanh lạ thường vọng tới, hắn ngoái đầu lại nhìn, liền chết trân!
Thấy A Thổ đã tung tăng ra chỗ khác chẳng biết từ lúc nào, vừa đi vừa ngửi, tới cạnh pho tượng thần khổng lồ ở trung tâm tòa thành, nó ngẩng đầu nhìn lên cao, dường như cũng lấy làm kinh ngạc trước pho tượng vĩ đại này, cũng có mấy phần chấn động.
Đó, A Thổ tựa vào “nửa” tượng thần gãi ngứa, rồi nghe ngóng, cuối cùng tìm một góc giơ một chân lên tiểu.
Lục Trần á khẩu. Nhìn A Thổ đi xong chạy lại với vẻ mặt sảng khoái, hắn muốn nói lại thôi. Ngước lên nhìn pho tượng cao ngất nọ, thấy hơi lo liệu mình và A Thổ có tự dưng bị đánh chết hay không, may mà xem ra pho tượng này tạm không không linh nghiệm, hoặc do cái phần trông như thật, khiến người ta sợ hãi đã ở trên mặt đất của Tiên thành, nên trong lòng vẫn thoải mái hơn chút đỉnh.
- Sau này đừng làm vậy nữa,.
Lục Trần sờ lên đầu A Thổ, nói,
- Bất luận thế nào, với tượng thần to như thì vẫn phải tôn trọng.
Chẳng biết A Thổ có hiểu hay không, chỉ ngẩng dầu nhìn hắn, chốc sau bỗng nhiên nó quay đầu nhìn về một hướng khác trong thành, thốt lên tiếng gầm gừ.
Trong âm thanh đó có địch ý, còn có ý đề phòng, hình như phát hiện được gì đó.
Lục Trần nhướn mày, nhìn về hướng mà A Thổ chỉ điểm, ngay sau đó hắn phát hiện trong huyệt động to lớn được bao trùm bởi ánh sáng huyết sắc này, ngoài sơn động mà mình vừa trở ra kia, còn có bảy tám cái cửa động tương tự trên vách núi, đồng thời cũng có một cái cầu thang dẫn xuống tòa thành này.
Và hướng mà A Thổ trông qua, ở một cửa động trên vách núi, chợt có bóng người chuyển động, sau đó bước ra.
※※※
Lục Trần khẽ biến sắc, có phản ứng gần như ngay lập tức. Hắn đưa tay kéo A Thổ, cúi người thấp xuống, lăn vào dưới một căn nhà từ chính giữa con đường, mượn tường cao để che chắn. Chốc sau, A Thổ cũng im lặng chạy tới.
Vào lúc này, tại nơi này, kẻ đột nhiên xuất hiện này liệu là ai?
Lục Trần cũng chẳng phải thần tiên, tất nhiên là không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng làm ảnh tử nhiều năm đã khiến hắn hình thành nên thói quen ưu tiên tự vệ trước. Sau khi xác định mình và A Thổ đã trốn kỹ, hắn từ từ thò đầu ra, trông về phía xa.
Trên vách núi xa xa, xuất hiện hai bóng người, họ đứng ở cửa động trên cao, nhìn xuống tòa thành bên dưới, hình như hai bên còn nói chuyện với nhau, sau đó cùng đi xuống dưới.
Lục Trần lại liếc nhìn xung quanh, quan sát con đường trống vắng, trong mắt đầy thắc mắc, sau đó lại tiếp tục quan sát tình hình đằng đó.
Nhưng chỉ một lát sau, hắn bỗng nhiên chau mày lại, vì hắn phát hiện hình như hai người đó đang tiến về phía hắn.
Bị phát hiện rồi sao? Hay là vì nguyên nhân khác?
Lục Trần suy nghĩ một chốc, rồi ngoái đầu nhìn pho tượng thần cao lớn và kỳ lạ nọ.
Lúc này, hắn và A Thổ đang ở ngay bên dưới pho tượng này, mà chỗ này cũng chính là vị trí trung tâm của tòa thành, gần như mọi con đường đều dồn về đây.
Hắn chần chừ một lúc, rồi dùng tay khẽ chạm vào con chó A Thổ đang ngoan ngoãn nằm sấp cạnh mình, sau đó chỉ vào căn nhà bên cạnh, xong hắn nhẹ nhàng đứng dậy, cúi người đi vào cửa, không một tiếng động.
Mới nhìn căn nhà này cao lớn nguyên vẹn, có lầu có sân, sau khi vào trong, thậm chí còn phát hiện ở một góc trong sân còn có một cái giếng đào. Hắn đi tới nhìn thử, thì nhận ra bên dưới không có nước, nó là một cái giếng khô rồi.
Hắn nhìn quanh, đứng trong căn nhà cao lớn hơn bình thường nhiều lần này, quả thực có một cảm giác nhỏ bé và chịu áp lực. Có thể người từng sống ở đây đều cao lớn cả. Song giờ không phải lúc để tưởng tượng mấy chuyện này, hắn gọi A Thổ đến, nấp sau cửa, sau đó nhìn ra ngoài đường qua một khe hở rất nhỏ.
Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, tiếng bước chân vọng đến từ xa đến gần, mỗi lúc một gần hơn.
A Thổ nằm sấp bên cạnh Lục Trần, vẫy vẫy cái đuôi một cách lo lắng. Lục Trần quay đầu cười với nó, đưa tay sờ đầu A Thổ, giống như đang trấn an nó, sau đó giơ ngón tay lên môi ra hiệu im lặng.
A Thổ nghe lời cúi đầu xuống, không hề nhúc nhích.
Lục Trần lại nhìn ra ngoài, qua khe cửa hẹp, chẳng mấy chốc sau, hai bóng người cuối cùng cũng lọt vào tầm nhìn.
Xem ra họ không phải là người sống ở tòa thành này, vì họ cũng là Nhân tộc bình thường như Lục Trần, chiều cao không khác nam tử bình thường là mấy, thậm chí một người trong đó Lục Trần con thấy rất quen.
Một lúc sau, Lục Trần nhận ra kẻ đó.
Vì mấy ngày trước hắn còn đi gặp y, là tên đầu bếp ở tửu quán Tam Lí Hương!
Lục Trần hơi kinh ngạc. Lúc này nhìn qua, có vẻ tên đầu bếp này trông như một người khác, khí chất trầm ổn, ánh mắt sắc bén, rõ ràng là một nhân vật lợi hại.
Từ tửu quán đó mà bỗng nhiên xuất hiện ở tòa thành kỳ lạ dưới lòng đất này, hiển nhiên tên đầu bếp đó phải có vấn đề.
Lục Trần cười khẩy trong bụng, sau đó chuyển tầm nhìn sang gã nam nhân đi cạnh y.
Cũng chính vào lúc này, chỉ nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài chợt dừng lại, gã nam nhân mà hắn không biết đó dừng bước dưới pho tượng thần, tỏ ra không vui, lên tiếng hỏi:
- Ngươi dẫn ta đi dưới đất xa đến vậy, rốt cuộc thì Quỷ trưởng lão ở đâu?
46/ 7
- Quỷ trưởng lão!
Nấp sau cánh cửa, Lục Trần không hề nhúc nhích, thậm chí đến hơi thở cũng không hề hỗn loạn hay dồn dập, chỉ có đồng tử hắn bỗng nhiên co lại. Lúc nhìn hai người bên ngoài qua khe cửa, ánh mắt hắn mang chút hào quang thâm sâu khó dò.
Trên con đường bên ngoài, bên dưới pho tượng khổng lồ, tên đầu bếp lai lịch thần bí vừa bị chất vấn nọ tỏ ra rất đỗi khách khí với cái người đặt câu hỏi:
- Phạm Đường chủ! Ngài mới đến đây lần đầu, chắc hẳn vẫn chưa quen với quy tắc ở nơi này. Tại Tiên thành, Thần giáo chúng ta thực sự đi một bước rất khó, không thể không cẩn thận được. Còn về Quỷ trưởng lão, ngài xem chẳng phải ta đang chuẩn bị đưa ngài đi bái kiến hay sao?
Gã nam nhân mà y gọi là “Phạm Đường chủ” đương nhiên chính là Đường chủ Ma giáo ở Tây Lục vừa đặt chân tới Tiên thành - Phạm Thoái. Sau khi nghe xong mấy câu này của tên đầu bếp, y lắc đầu:
- Xem các ngươi đi, có khi kể cả ta đã theo ngươi xuống lòng đất, cũng không chưa thể gặp được Quỷ trưởng lão ngay, nói không chừng còn phải qua mấy ải để kiểm tra thân phận, mục đích của ta, có đúng thế không?
Tên đầu bếp cũng chẳng phủ nhận, chỉ là sau một lúc chần chừ, y mới nói giọng áy náy:
- Phạm Đường chủ minh xét cho, tuy nhiệm vụ của ta chỉ là dẫn đường cho ngài, sau đó tất sẽ có người tiếp ứng, ta cũng không biết thứ tự tiếp theo như thế nào, nhưng theo ta nghĩ, quá nửa là phải làm phiền Phạm đường chủ chút đỉnh, mong ngài thông cảm cho.
Mấy câu này y nói rất đỗi khách khí, cũng thành khẩn vô cùng, về thái độ thì thực sự chẳng có gì để nói.
Phạm Thoái thấy không vui. Tốt xấu gì thì ở Tây Lục, y cũng là nhân vật thống lĩnh một phương, nay mạo hiểm vào Tiên thành, lại bị đề phòng như giặc, làm sao mà thoái mái cho được. Có điều đối diện với tên đầu bếp thái độ khiêm nhường và ôn hòa này, y muốn khoe khoang thân phận cũng không tiện, đành thở dài nói:
- Chẳng lẽ Phù Vân ti thực sự đáng sợ đến vậy à?
Tên đầu bếp gật đầu đáp:
- Vâng. Phù Vân ti tranh đấu với Thần giáo chúng ta mấy chục năm, thủ đoạn hung hiểm tàn độc, thậm chí có thể nói, dùng một câu không từ thủ đoạn để miêu tả bọn chúng cũng chẳng phải nói ngoa. Người đời chỉ mắng Thần giáo chúng ta hung ác hại người, xem như đại địch. Nhưng kỳ thực nói thẳng ra, trong cuộc chiến mấy chục năm nay, hành vi của bọn Phù Vân ti so với Thần giáo chúng ta, chỉ có hơn chứ chẳng thua kém gì.
Phạm Thoái “hừ” một tiếng, hiển nhiên không ý kiến gì với lời nói của tên đầu bếp, y gật đầu nói:
- Đều là trò quỷ của lão hói Thiên Lan đó.
Thiên Lan chân quân uy danh hiển hách, danh chấn thiên hạ mấy chục năm, mục tiêu rõ ràng nhất ở ông chính là kiên quyết tử chiến với Ma giáo. Với Ma giáo mà nói, lão trọc của Thiên Long chính là đại địch sinh tử, có huyết hải thâm cừu, chuyện đáng căm giận cũng không thể nào tính hết được.
Tên đầu bếp cười khổ, trong mắt cũng thoáng qua chút bất lực, đa phần là nỗi thống khổ rằng tuy hận xấu xương nhưng vẫn không thể làm gì được họ, sau đó lại nói:
- Tiên thành chính là nơi trọng tâm của giới tu chân trong thiên hạ, nếu muốn làm nên chuyện, Tiên thành sẽ là nơi binh gia giao tranh. Nhưng trong thiên hạ hiện nay, Chân Tiên minh đứng một mình, thế lực sâu xa, chiếm cứ cả vùng đất long mạch như Tiên thành và Thiên Long sơn, đến nay đã đóng quân ở đây mấy trăm năm. Cái khác không nói, chỉ riêng việc trong Tiên thành đã có vô số tai mắt của Chân Tiên minh và Phù Vân ti. Ở đây cao thủ như mây, và cả sáu lão tặc uy chấn thiên hạ trên đỉnh Thiên Long sơn, nếu như muốn liều mạng, thì hiện giờ Thần giáo chúng ta thực sự còn kém rất nhiều.
Phạm Thoái hơi kinh ngạc, nhìn tên đầu bếp này thêm vài lần, nói:
- Ngươi nhìn thời thế thấu đáo đến vậy, xem ra Thần giáo chúng ta cũng là ngọa hổ tàng long ở Tiên thành đấy chứ.
Tên đầu bếp cười cười, nói:
- Phạm đường chủ quá khen, tiểu nhân chỉ là một tên vô danh tiểu tốt dưới trưởng Quỷ trưởng lão thôi, không đáng để nhắc tới, cùng lắm là do đã ở Tiên thành lâu rồi, quan sát được nhiều chuyện, nên mới biết nhiều hơn mà thôi. Chỉ là nói thật thì hiện giờ địch đông thế mạnh, Phù Vân ti và lão tặc Thiên Lan xem Quỷ trưởng lão là cái gai trong mắt, muốn diệt trừ ngài ấy. Chỉ cần Quỷ trưởng lão sơ hở, để lộ một chút hành tung thôi, thì chắc chắn sẽ kéo đến rất nhiều cao thủ bao vây, thực sự là không thể cho phép bọn ta bất cẩn được, dù gì thì hiện nay Thần giáo suy yếu, đại nghiệp chấn hưng đều đè nặng lên vai Quỷ trưởng lão cả.
Phạm Thoái im lặng hồi lâu, sau đó thở dài một hơi, y phất áo, thất vọng nói:
- Thần giáo lụn bại đến thế, còn phải mưu cầu gì nữa? Chỉ vài tiểu tiết, ta cũng chẳng có gì để so đo nữa. Ngươi dẫn ta đi đi, mong là có thể sớm gặp được Quỷ trưởng lão, bàn bạc đại sự có thể trung hưng Thần giáo, tái hiện vinh quang của tổ tiên.
Tên đầu bếp đáp:
- Đúng thế, tiểu nhân đa tạ Phạm đường chủ đã thông cảm. Mời theo ta, đi phía bên này ạ.
Nói rồi, y dẫn Phạm Thoái đi về phía trước, vòng qua pho tượng thần khổng lồ, bước tới con đường đằng trước.
Nhìn hướng mà chúng đi, hình như là định đi qua tòa thành trống vắng này, tới đầu bên kia, nơi cũng có bậc thang sơn động tương tự.
※※※
Cho đến khi hai kẻ này đi xa, Lục Trần mời chậm rãi đứng thẳng dậy, sau đó bước ra từ sau cánh cửa, hắn nhìn quanh trước, xác nhận không có ai rồi mới nhìn theo hai gã yêu nhân Ma giáo đang đi dần xa, hắn nhíu mày, bắt đầu trầm tư.
Quỷ trưởng lão?
Đại sự có thể trung hưng Thần giáo?
Với tư cách là ảnh tử từng nằm vùng mười năm trong Ma giáo, Lục Trần gần như có thể nắm được hai điểm chính trong cuộc hội thoại của hai kẻ vừa rồi trong chốc lát.
Về phần những câu nói đại loại như là Phù Vân ti ra tay tàn độc hơn hả Ma giáo, hắn chỉ nghe tai trái lọt qua tai phải, xem như không nghe thấy.
Những lời này có phải là thật không?
Đại khái là có khả năng đó, có lẽ xét từ lập trường của hai tên yêu nhân Ma giáo đó, hơn phân nửa là thật, có điều Lục Trần căn bản chẳng hề để tâm, những thủ đoạn độc ác của năm xưa đâu phải là hắn chưa từng chứng kiến. Sau khi suy tư một lúc, sắc mặt hắn dần dần trở nên nặng nề.
hắn chưa gặp Quỷ trưởng lão bao giờ, từ thời hắn ở Ma giáo vào mười năm trước đã vậy rồi. Đây là kẻ thần bí nhất trong các trưởng lão của Ma giáo, thậm chí ban đầu, người của Phù Vân ti còn từng hoài nghi rốt cuộc Quỷ trưởng lão có tồn tại hay không, hay chỉ do Ma giáo hư cấu nên để thổi phồng sức mạnh của mình.
Có điều mười năm trở lại đây, sự tồn tại của Quỷ trưởng lão đã là chuyện không thể nghi ngờ được nữa, nếu không có trưởng lão duy nhất còn lại này, Ma giáo đã sớm chia năm xẻ bảy, bị Phù Vân ti dìm chết trong cát bụi rồi.
Người này đúng như những gì mà tên đầu bếp đó nói, Phù Vân ti phải diệt trừ lão cho bằng được!
Quỷ trưởng lão nhất định phải chết! Không thể không chết!
Trừ chuyện này ra, còn cả cái đại sự đó nữa.
Đại sự có thể trung hưng Thần giáo, thậm chí có hy vọng khôi phục vinh quang của tổ tiên Thần giáo vào lần trước chính là Hàng Thần chú trong trận chiến hoang cốc mười mấy năm trước. Trong nghi thức quy mô lớn đó, từng có một người đã chứng kiến hết toàn bộ quá trình, sau đó tự tay tiễn đưa tất cả những người trong hoang cốc đó xuống địa ngục.
Đã bao nhiêu năm rồi, cảnh tượng kinh thiên động địa đó vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Lục Trần, đó là uy lực thiên địa thật sự, đó là thứ sức mạnh có thể thay đổi tất cả mọi thứ trên cõi đời này.
Ma giáo có bản lĩnh thật sự, bọn chúng không chỉ nói suông.
Nhìn bóng lưng hai kẻ đằng xa, Lục Trần do dự trong thoáng chốc, lát sau, hắn chào từ biệt A Thổ, rồi lặng lẽ bám theo.
Phía trước dù có nguy hiểm, nhưng vẫn phải lao vào nguy nan, vì cái thế gian không hoàn mỹ này.
46/ 8
Con phố rất dài. Để đến được vách núi ở điểm cuối còn một đoạn đường rất xa. Lục Trần dẫn A Thổ đi theo sau lưng hai tên yêu nhân Ma giáo, cẩn trọng bám sát, đảm bảo không bị hai kẻ đó phát hiện.
Vầng trăng máu trên trần vẫn lơ lửng thoắt ẩn thoắt hiện, ánh sáng màu đỏ tỏa xuống, phủ mọi ngóc ngách trong tòa thành dưới lòng đất, thoạt nhìn hệt như một thành phố đẫm máu. Còn bóng người đi xuyên qua huyết quang đó, nhìn cũng như đang đi giữa biển máu.
Lục Trần bám theo được một đoạn, chợt thầm cảm thấy kỳ lạ, hai tên đằng trước vẫn đi không nhanh cũng chẳng chậm, dù rằng đoạn đường phía trước trông có vẻ rất xa.
Thông thường mà nói, với khoảng cách này, nếu không phải có nguyên do gì như nói chuyện phiếm chẳng hạn, thì tu sĩ có đạo hạnh thường sẽ thi triển đạo pháp thần thông, gia tăng tốc độ, nhanh chóng bay qua. Nhưng hiện giờ Lục Trần quan sát từ xa, hai kẻ đó đi với tốc độ rất chậm, nhưng hình như chẳng nói chuyện hay trao đổi, chỉ đơn thuần là đang đi chậm rãi mà thôi.
Vì sao? Chẳng lẽ chúng chỉ thích đi chậm thôi ư?
Câu trả lời này có vẻ khó mà chấp nhận được, nhất là trong tòa thành mê cung dưới lòng đất này, hai tên yêu nhân Ma giáo đó rõ ràng cũng đang có việc gấp, còn bảo đi gặp Quỷ trưởng lão thần bí trong truyền thuyết. Bất luận thế nào, cũng không có lý do gì để lề mề như thế chứ?
Lục Trần trầm ngâm một lúc, quay đầu nhìn tứ phía, chỉ thấy xung quanh ngoài những căn nhà cao ngất và đường phố trống trơn ra, chỉ có ánh sáng màu máu tồn tại khắp nơi, ngoài đó ra, không còn bất cứ điểm dị thường nào khác.
- Chẳng nhẽ hồng quang ở đây có vấn đề?
Lục Trần gần như nghĩ đến điều này đầu tiên, sau một chốc chần chừ, hắn bèn gọi A Thổ, lách mình đi vào một căn nhà trống bên cạnh.
Đã có tường cao bốn phía che chắn, dĩ nhiên là không sợ bị hai yêu nhân Ma giáo phía trước phát hiện. Lục Trần đứng thẳng người. Sau một hồi suy nghĩ, hắn bèn thử vươn tay ra, năm ngón tay nắm vào hư không, cùng lúc đó, một đốm lửa màu đen lóe lên trong mắt hắn.
Giữa bốn bề im ắng, tình cảnh huyết quang có thể sẽ ngăn cản đạo pháp thần thông mà hắn lo lắng không hề xuất hiện. Điều đó khiến hắn thở phào một hơi, dù gì hiện giờ có thể nói là hắn đang đứng giữa nguy hiểm, nếu thi pháp mà gặp trở ngại thì thực sự là thập tử nhất sinh.
Chỉ là hắn chưa kịp thu hồi công pháp về, thì chút đốm lửa nhỏ vốn đang từ từ sáng lên đó bỗng “bùng lớn lên như theo chiều gió, thoắt cái đã tỏa ra, lớn hơn mười mấy lần, hóa thành một ngọn lửa màu đen gần như to hơn cả đầu người, cháy hừng hực trong lòng bàn tay hắn.
A Thổ bên cạnh giật thót mình, vội lùi lại hai bước!
Chính Lục Trần cũng giật mình, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Lúc nãy khi thử thi pháp, hắn tuyệt nhiên không hề thúc đẩy pháp lực, tất cả đều như bình thường. Nhưng hiện giờ ngọn lửa đen bỗng nhiên phát triển này hình như đã khiến pháp lực của hắn mạnh lên mười lần chỉ trong một đêm.
Pháp lực đạo hạnh đã tăng lên mười lần trong một đêm?
Đương nhiên Lục Trần chẳng tin vào chuyện này, tình trạng của bản thân hắn thì hắn hiểu rõ nhất. Tuy ngày thường hắn vẫn tu luyện, không buông thả, nhưng thứ pháp lực kỳ lạ bắt nguồn từ lời nguyền hắc hỏa này có tốc độ tăng trưởng thông qua tu luyện không hề nhanh. Thậm chí hắn từng thử so sánh, sau khi hắn giết chết một số tu sĩ và sinh mạng khá mạnh, thì đối với việc tăng sức mạnh cho hắc hỏa, phương thức hấp thụ khí tức tử linh ngược lại còn nhanh hơn hơn là khổ công tu luyện hằng ngày.
Đây là một môn pháp cực kỳ tà ác và quỷ dị, Lục Trần vô cùng hiểu rõ sức mạnh của ngọn lửa đen trong cơ thể mình. Tương tự, hắn cũng có thể phán đoán chính xác rằng, lửa đen trong cơ thể hắn hiện giờ tuyệt đối không có uy lực mạnh đến vậy.
Vậy rốt cuộc là vì sao, nó đột nhiên lại mạnh lên mười lần chỉ trong một đêm?
※※※
Lục Trần chậm rãi thả lỏng bàn tay, ngọn lưa đen trong mắt từ từ biến mất, ngay lập tức lửa đen to lớn trên tay hắn cũng dần dần dập tắt, tan biến giữa không trung.
Xung quanh rất yên tĩnh, một chút tiếng động cũng chẳng có, nhìn khắp nơi, ngoài hào quang màu đỏ như máu ra, vẫn chẳng có bất cứ điểm nào dị thường.
Lục Trần nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn trên cao, dường như trong đầu gặp phải một câu hỏi cực kỳ khó. Sau một hồi suy nghĩ, hắn chợt giơ bàn tay phải ra, sau đó mắt dán chặt vào lòng bàn tay, bắt đầu vận pháp lực.
Sâu trong khí hải của hắn, thần bàn Ngũ hành khô héo chậm rãi rung chuyển, một lúc sau, như bị một sức mạnh nào đó điều khiển, nó từ từ chuyển mình, để lộ một mặt đen tối.
Trong tức khắc, trong hai mắt Lục Trần hiện lên lửa đen, gần như cùng lúc đó, lòng bàn tay phải của hắn bỗng run lên, một ngọn lửa đen cực kỳ lớn bùng lên từ lòng bàn tay cùng một tiếng “phụt” trầm đục. Thậm chí còn lớn gấp mấy lần so với ban nãy, to gần bằng nửa người. Trước mắt Lục Trần, nó bừng cháy điên cuồng giữa vô vàn hào quang huyết sắc ở chung quanh.
Không có nhiệt độ, không có tia sáng, ngọn lửa màu đen tựa như vực sâu uốn khúc đến đáng sợ, có thể nuốt chửng mọi thứ, thiêu cháy vạn vật bất cứ lúc nào.
Lục Trần hơi biến sắc. Hắn bỗng lắc người, ngay sau đó, hắn đã đến cạnh cửa vào, nhìn một pho tượng bằng đá được dựng ở đó, bèn đưa tay đè thẳng lên đó.
Lửa đen hình như nhạt đi một chút, rồi biến mất khỏi tầm nhìn theo chuyển động của bàn tay. Nhưng ngay sau đó, ngọn lửa màu đen lại đột nhiên xuất hiện ở phía bên kia của pho tượng đá. Cùng lúc đó, nhiều điểm cứng trên pho tượng bốc lên những đốm lửa màu đen nhỏ li ti.
Dường như trong khoảnh khắc đó, lửa đen đã quấn lấy pho tượng này, xâm nhập vào bên trong tượng, sau đó lửa vẫn không hề tắt, vẫn còn đang cháy.
Một lát sau, một âm thanh trầm đục truyền ra từ bên trong pho tượng đá.
Trước con mắt Lục Trần, và cả ánh nhìn kinh ngạc của A Thổ đang đi tới, pho tượng đó từ một tảng đá nguyên vẹn bỗng nhiên biến thành vô số đá vụn, rồi cứ thế sập xuống, hóa thành tro tàn trong ngọn lửa hắc ám, phiêu tán trên con đường vắng vẻ này.
Trong nháy mắt, pho tượng đó đã biến mất khỏi thế gian này.
Còn lửa đen vẫn tồn tại, vẫn cháy bừng trong lòng bàn tay Lục Trần, nó như con dã thú đói khói, đang quét mắt nhìn xung quanh một cách thèm thuồng, kiếm tìm con mồi.
Lục Trần thở dài một hơi, rút cánh tay lại, lửa đen từ từ co về. Giữa lúc đó, ngọn lửa đen còn uốn lượn, có vẻ như không hề cam tâm tình nguyện.
Lục Trần ngẩng đầu lên, nhìn lại huyết nguyệt trên trời, qua một lúc lâu, hắn chợt lên tiếng:
- A Thổ, huyết nguyệt này có gì đó cổ quái.
- Hình như nó có liên quan đến lửa đen trong cơ thể ta, nó không hề ngăn cản ta thi pháp, ngược lại, hình như sức mạnh của lửa đen lại còn tăng lên hơn mười lần ở nơi này.
A Thổ hừ một tiếng trầm thấp, không hiểu được là nó có tâm trạng gì, Lục Trần thì lại nhìn vầng trăng trên trời với vẻ mặt phức tạp, một lúc sau hắn nói:
- Hy vọng là… Ma giáo tìm tới nơi này, không phải là vì huyết nguyệt. Chúng ta đi thôi, A Thổ, lần này bất luận thế nào, nhất định phải nắm rõ hành tung của Ma giáo.
46/ 9
Bước ra khỏi cửa, Lục Trần nhìn về phía trước, phát hiện vừa rồi mình ở trong nhà một lúc nhưng hai tên bên ngoài chưa hề biến mất khỏi tầm mắt, vẫn còn đang bước đi chậm rãi ở đằng xa, chỉ có khoảng cách xa hơn không ít so với ban đầu.
Hiển nhiên, trong khoảng thời gian lúc hắn không trở ra vừa rồi, hai gã yêu nhân Ma giáo đó vẫn không hề sử dụng bất cứ pháp lực nào để tăng tốc, vẫn thong dong đi như hai người bình thường trong tòa thành giữa hào quang sắc máu này.
Lục Trần thực sự thấy chuyện này khó hiểu. Vừa rồi hắn đã thử qua, ánh sáng của trắng máu này không hề có hại gì với linh lực thi pháp, thậm chí còn khiến sức mạnh hắc hỏa trong cơ thể hắn mạnh hơn mười lần. Còn nhà cửa, đường phố xung quanh tuy trống không, trông có vẻ kỳ lạ như không phải cho người ở, nhưng thực tế nán lại ở đây lâu rồi lại có bất cứ phát hiện nguy hiểm nào, cũng không có gì dị thường.
Vậy thì rốt cuộc vì sao hai tên đó lại không thi triển pháp thuật để nhanh chóng đi khỏi đây?
Yêu nhân Ma giáo trước giờ đều rất cẩn thận, bất kể ra sao, bọn chúng cũng không thể nào đi đường như tản bộ thế được.
Lục Trần lắc đầu, đè nén mối nghi hoặc trong đầu, dẫn A Thổ bám theo về phía trước. Trong lúc đi, hắn hơi động tâm ý, chân khẽ đạp lên mặt đất, dùng chút pháp lực, ngay lập tức chỉ cảm thấy một nguồn lực lớn đẩy hắn bay về phía trước, thoắt cái đã bay vút đi, nhanh hơn hẳn so với ngày thường.
Âm thanh đó có lẽ do dùng lực quá lớn, nên lúc bước chân rời mặt đất phát ra tiếng động. Lục Trần thất kinh, vội vã khống chế cơ thể giữa khoảng không, khẽ khàng đáp xuống một bên, thuận thế cuộn mình, nấp vào trong một căn nhà, đồng thời, A Thổ cũng im lặng chạy tới.
Lục Trần thò đầu ra nhìn về phía trước, phát hiện hai tên yêu nhân Ma giáo đó không hề ngoái đầu lại nhìn. Hẳn là cách quá xa, nên chúng không phát giác điều bất thường ở sau lưng.
Lúc này Lục Trần mới thở phào một hơi, bụng nghĩ, nơi này cũng thật là quái dị, lúc đang định đứng dậy tiếp tục bám theo, thì thấy A Thổ bên cạnh tuy vẫn luôn ngoan ngoan đi theo, nhưng lúc rảnh rỗi, nó lại hay ngẩng đầu lên nhìn say sưa vào vầng trăng máu thần bí và quỷ dị trên khoảng không.
Lục Trần trầm ngâm một lúc, đi tới xoa đầu A Thổ, nói khẽ:
- A Thổ, ngươi đưa ta vào đây, rốt cuộc là vì muốn tìm cái gì vậy?
A Thổ nghiêng đầu, ánh mắt hình như có hơi mơ hồ, sau đó kêu mấy tiếng nho nhỏ, lắc lắc đầu rồi không ừ hử gì nữa.
Lục Trần nhíu mày, dò hỏi:
- Ý ngươi là, hiện giờ ngươi cũng không biết ư? Hay là sau khi vào đây thì không tìm được nữa?
A Thổ gật đầu.
Lục Trần cười khổ, lắc đầu chán nản:
- Cái tật xấu này của ngươi, thêm vài lần như vậy sẽ hại chết người khác đấy.
Vừa nói, hắn vừa đứng dậy, nhìn trái nhìn phải, nói:
- Thôi bỏ đi, tìm không được thì từ từ, dù sao cũng chẳng gấp, chúng ta hãy bám theo hai tên đó xem sao đã.
Nói rồi, hắn liền đi ra ngoài, có điều bước được hai bước, Lục Trần chợt dừng lại, vẻ mặt như ngẫm nghĩ gì đó, chốc sau hắn trầm giọng lẩm bẩm:
- Ủa, hai kẻ đó không chịu dùng pháp thuật, linh lực để đi nhanh, chẳng lẽ vì nơi này tuy vô hại với sức mạnh hắc hỏa của mình, nhưng lại gây trở ngại với tu sĩ bình thường?
Vừa nghĩ đến đây, hắn liền giật mình, ý nghĩ này tuy có vẻ hoang đường, nhưng dường như lại là một lời giải thích hoàn hảo cho hành vi cổ quái của hai gã yêu nhân Ma giáo đó.
Có điều Lục Trần xưa nay luôn thận trọng, nên sau khi suy nghĩ, hắn vẫn cẩn thận bám theo sau lưng chúng từng bước một.
※※※
Hắn có đạo hạnh, môi trường quái dị ở nơi này còn có thể giúp hắn gia tăng sức mạnh, tốc độ theo dõi này tất nhiên là cực kỳ nhanh. Nếu không phải vì Lục Trần sợ rằng sẽ kinh động đến hai yêu nhân Ma giáo, thì hắn đã đuổi kịp trong nháy mắt rồi. Song sau khi đuổi kịp, hắn vẫn duy trì khoảng cách mười mấy, hai mươi trượng với hai tên nọ, sau đó chậm rãi đi theo.
Khoảng nửa canh giờ sau, cuối cùng họ cũng đi qua hết tòa thành, đến vách đá ở đầu bên kia.
Cả hai tên yêu nhân Ma giáo và cả Lục Trần đang nấp đằng sau đều thở phào một hơi.
Trên vách đá ở đây cũng có một cầu thang tương tự, nối với một sơn động ở giữa. Cách xa đến vậy, Lục Trần nhờ vào thính giác nhạy cảm, chỉ nghe thấy tên đầu bếp đó nói:
- Đường chủ, qua khỏi đường hầm phía trên, là sẽ đến một khu khác, người tiếp ứng ở ngay đó. Nếu không có gì bất trắc, ngài sẽ nhanh chóng gặp được Quỷ trưởng lão.
Tên còn lại gật đầu:
- Thế thì tốt, chúng ta đi thôi. Huyết nguyệt ở đây u ám quái dị, ta cứ có cảm giác hơi khó chịu.
Tên đầu bếp mỉm cười, bước lên bậc thang đi trước.
Lục Trần lo rằng đi theo tới thì khoảng cách quá gần, dễ bị hai yêu nhân Ma giáo phát hiện, dù gì thì trên dưới cầu thang đều không có vật che chắn, hắn lại không tính để lộ nhanh như thế, nên đành náu mình nguyên một chỗ, không dám động đậy.
Cứ thế nhìn hai tên đó đi thẳng lên cầu thang, sau đó đi vào trong sơn động.
Lục Trần nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp, chạy về phía cầu thang, A Thổ đi theo sau lưng hắn, chỉ vài bước đã chạy đến chỗ cầu thang đá, sau đó xông lên trên.
Lục Trần hơi lo sẽ để mất dấu hai tên đó, bèn âm thầm dùng lực dưới chân, hắc hỏa trong mắt lóe lên, lập tức sau một bước, hắn vụt lao đi, chỉ một tiếng “vù” đã vượt qua hơn hai mươi bậc thang, nhẹ tựa chim én.
Lục Trần cũng hơi kinh ngạc và có một chút bất lực lạ kỳ đối với biểu hiện này của mình, hắn cười khổ, chạy ba bước gộp thành hai bước, chớp mắt đã đến được cửa sơn động.
Tới ranh giới, đầu tiên hắn cúi thấp người, nấp ở cửa động trước, sau đó thò đầu vào bên trong quan sát cẩn thận.
Chỉ thấy trong đó quả nhiên là một thông đạo, song có vẻ hơi tối, hơn nữa hình như còn quanh co khúc khuỷu, nên không nhìn rõ được đường phía trước, đồng thời lúc này, bóng dáng của hai tên yêu nhân Ma giáo cũng đã biến mất tăm.
Lục Trần nhíu mày, nhoài người vào trong một chút, sau đó sải bước đi vào.
Cùng lúc đó, A Thổ đang chạy lên từ dưới bậc thang, còn mười mấy bậc nữa là tới cửa động.
Hắn đi vào trong hai bước, chợt thấy người bỗng nặng xuống, cảm giác có gì đó lạ thường, hắn ngoái đầu lại nhìn, ánh sáng đỏ bên ngoài đã bị che khuất bởi vách động, không thể chiếu lên người hắn được nữa.
Phía trước hơi tối, nhưng lại loáng thoáng chút ánh sáng, Lục Trần do dự một lúc, vẫn tiếp tục đi về trước.
Nhưng ngay sau khi hắn đi thêm được hai bước, thì thình lình, ở một phía của thông đạo, bỗng xuất hiện một ngã rẽ, một cái bóng vụt phóng ra từ bóng tối ở đó, một ánh đao sáng như tuyết, nhanh như chớp giật, mang sát khi lạnh thấu xương chém thẳng về phía Lục Trần.
Lục Trần thất kinh, liền lách mình, lùi về đằng sau, song chính vào lúc này, hắn chợt phát hiện khí hải trong cơ thể nhiễu loạn, sức mạnh hắc hỏa mà hắn chủ yếu dựa dẫm vào lại đột nhiên không thể khởi động ngay vào lúc này.
Ánh đao chói mắt, chớp mắt đã ở ngay phía trước, thậm chí Lục Trần có thể nhìn thấy gương mặt lộ ra sau ánh sáng lưỡi đao đó.
Là tên đầu bếp ở tửu quán nọ, trên gương mặt vốn dĩ có vẻ vô hại đó, lúc này dường như tràn đầy sát khí hung hãn.
46/10
Gương mặt tên đầu bếp đột nhiên xuất hiện giữa bóng tối cùng với ánh đao sáng chói mắt, bổ về phía Lục Trần.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, toàn thân Lục Trần chợt căng cứng, chân phải đạp mạnh vào vách đá bên cạnh, sau đó mượn lực bay về sau, dồn sức tránh né nhát đao đánh lén bất ngờ này.
Tuy nhiên, vừa tung cước, Lục Trần liền cảm thấy có gì đó không đúng, cảm giác nhẹ nhàng vốn có đó đã biến mất, thậm chí cơ thể còn có phần nặng nề, không biết có phải vì sau khi trải nghiệm pháp lực tăng vọt quá lâu, nên giờ đột nhiên có cảm giác khó thích ứng được.
Về phần tại sao lại có tình trạng này, trong đầu Lục Trần cũng xoẹt qua một suy nghĩ như chớp giật. Rất nhanh, hắn liền nghĩ tới một nguyên nhân có khả năng rất lớn: vầng trăng máu đó, hoặc là, ánh trăng màu đỏ tỏa xuống từ bầu trời, sau khi hắn đi vào đường hầm này, do có vách núi che chắn, nên ánh trăng không còn chiếu lên người hắn nữa.
Xem ra ánh sáng huyết nguyệt đó quả nhiên bất thường, cũng chỉ khi nó chiếu rọi lên người mới có thể kích thích uy lực hắc hỏa trong cơ thể Lục Trần tăng mạnh. Có điều trong lúc nguy cấp, tuy Lục Trần nghĩ tới điểm này, nhưng lại không có thời gian để nghĩ kỹ hơn, vì giữa ánh đao sáng loáng, một chút huyết sắc đã đột nhiên sáng lên.
Lục Trần kêu lên một tiếng đau đớn, rồi lảo đảo lùi về sau, đồng thời trên y phục ở bên hông cũng xuất hiện một vệt máu, máu đỏ từ từ thấm ra ngoài.
Tên đầu bếp trước mặt hắn có đạo hạnh không hề thấp, hơn nữa thủ đoạn đánh lén vô cùng hung ác độc địa. Rõ ràng không phải là người mới mà là tay lão luyện đã bôn ba nhiều năm trong nghề này, đến Lục Trần cũng bị trúng một đao của y trong lúc bất cẩn không phòng bị.
Một chiêu đắc thủ, tên đầu bếp không chần chừ thêm, y xông thẳng đến. Ánh đao cuộn vòng, như tử thần đoạt mệnh, đâm tới các vị trí chí mạng như yết hầu, lồng ngực, bụng, đầu của Lục Trần. Từng đao một hung hãn, không chút nương tay, tất muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Có điều sau khi bị thương bởi nhát đao đó, Lục Trần tuy có hơi chật vật, nhưng vẫn không hoảng hốt, lúc lảo đảo lùi lại phản ứng vẫn nhanh nhạy quả quyết, cho dù là không ngừng quay cuồng tránh né, động phải vết thương ở hong, khiến máu chảy càng thêm nhiều hơn nhưng hắn cũng không hề biến sắc, dường như chỉ xem như vết thương đó không phải là của mình.
Chỉ trong mấy cái nháy mắt ngắn ngủi, Lục Trần đã tránh được bảy tám sát chiêu của của tên đầu bếp, đồng thời cũng lùi tới cửa vào thông đạo, bỗng chân như đạp vào hư không, hắn thốt lên kinh ngạc, ngã ra sau, lăn xuống bậc thang.
Trong lúc lăn, ánh trăng màu máu trên đỉnh vòm từ từ rọi lên người hắn một lần nữa.
Tên đầu bếp đuổi tới cửa động rõ ràng có chút do dự, nhưng khi y nhìn thấy sự bất lực của Lục Trần trong lúc lăn đi, cùng vết máu đang ào ra nhiều hơn ở hông hắn, mắt y sáng rực, trông có vẻ đã hạ quyết tâm. Y nắm chặt cây đao trong tay, chạy xuống theo hướng mà Lục Trần lăn đi.
Lúc ra khỏi cửa động, xông xuống bậc thang, động tác tên đầu bếp này có vẻ đã bị chút tác động nào đó, dường như không còn nhanh nhẹn như ban nãy nữa, giống như cảm giác đạp vào vũng bùn vậy. Có điều vẫn ổn, sắc mặt y vẫn rất bình tĩnh, đồng thời nét mặt thêm hung hãn, vung đao lao về phía Lục Trần.
Một cái bóng đen bỗng nhiên đáp xuống sau lưng y không một tiếng động, đứng ở cửa động nọ.
Đó là một con chó đen thân hình vô cùng to lớn.
※※※
Lục Trần vẫn đang lảo đảo lăn xuống dưới, hình như đã đến mức trời đất quay cuồng, qua một lúc, vất vả lắm hắn mới nắm lấy được một bậc thang dừng lại, nhưng cũng rơi vào cảnh tơi tả.
Tuy nhiên, cái bóng nguy hiểm hơn mới chớp mắt đã đến, tên đầu bếp tay cầm lưỡi đao sắc bén chạy xuống, trên mặt là nụ cười lạnh tanh, y vung đao chém thẳng xuống, xem ra không hề có chút ý định tha sống.
Lục Trần ngồi dưới đất, ánh mắt tựa hồ có phần mờ mịt, dường như trong vô thức, hắn giơ một bàn tay ra cản lưỡi đao sắc nhọn đang xé gió đi tới.
Gương mặt tên sát thủ đầu bếp nở một nụ cười gằn và đầy vẻ khinh miệt, thậm chí y có thể tưởng tượng được chuyện sắp sửa xảy ra sau đó. Một vũng máu sẽ rải khắp khoảng không, cánh tay của tên đó sẽ bị chặt đứt, tiếng kêu thảm thiết sẽ vang khắp lòng đất này, sau đó trên tay y sẽ có thêm một mạng người nữa.
- Chết đi!
Y gầm lên một tiếng trong đầu, dồn thêm sức vung đao chém xuống.
Ánh trăng màu máu im lặng tỏa xuống từ trên đỉnh đầu y. Trong khoảnh khắc thoáng chốc đó, tên đầu bếp cảm thấy hơi hoa mắt, dường như do hào quang huyết nguyệt đó quá chói mắt, hoặc là vì cái gì đó khác. Y không biết, nhưng trong lòng có cảm giác bất an, có điều tất cả chỉ diễn ra trong cái nháy mắt, y cũng không kịp suy nghĩ nhiều, không kịp có bất cứ phản ứng nào.
Trong chớp mắt, lưỡi đao và cánh tay vươn ra đó chạm vào nhau.
Ánh sáng đỏ trôi lững lờ, hắn mở ra mắt ra chuẩn bị ngắm nhìn máu bắn ra tung tóe.
Thế nhưng lại không có!
Không có chút máu đỏ tươi nào, hình ảnh phản chiếu trong mắt y là một ngọn lửa màu đen bỗng nhiên xuất hiện.
Cánh tay đó chợt phun ra một ngọn lửa màu đen cháy hừng hực, bao trùm cả lưỡi đao chém xuống nọ. Trong tức khắc, ngọn lửa đen điên cuồng chuyển động, sau đó, lưỡi đao vốn sáng như tuyết bỗng nhiên cuộn lại thành một nắm, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng “keng”, nó rơi xuống đất, còn bật lên mấy lần.
Tiếp theo sau lưỡi đao biến dạng rơi xuống đất, còn có một bàn tay khác bị thiêu cháy đen.
Một mùi tanh hôi lập tức lan tràn, tên sát thủ trừng mắt khó tin. Y nhìn Lục Trần, rồi lại nhìn sang cánh tay mình. Mặt y đầy vẻ kinh hoàng, như thể nhìn thấy cảnh tượng nào đó không thể nào tin nổi, nhưng thực tế lại đang xảy ra trước mắt y.
Ngọn lửa đen khủng khiếp đó có uy lực rất lớn, đầy ghê gớm, không những phá hủy vũ khí của y, mà thậm chí còn thiêu hủy bàn tay y dễ như bỡn chỉ trong nháy mắt.
Đến tận lúc này, tên đầu bếp mới thốt lên một tiếng kêu thê lương như không phải tiếng người, nhưng dù sao y cũng là sát thủ Ma giáo đầy kinh nghiệm, chẳng những không hề khiếp đảm điên loạn tại đây, mà ngược lại còn ngay lập tức đưa ra phán đoán chuẩn xác. Y nhón chân xuống đất, liền bay ngược ra, tháo chạy về phía thông đạo ở sau lưng.
Tên thanh niên thần bí trước mặt này rõ ràng rất mạnh, tuy không biết vì sao hắn lại vẫn có thể giữ nguyên pháp lực dưới ánh trăng máu này, nhưng trước mắt hiển nhiên không thể địch lại, vậy thì cách tốt nhất chính là bỏ chạy ngay lập tức.
Phía trước chính là nơi tiếp ứng của những người khác trong Ma giáo, chỉ cần chạy đến đó, nhất định sẽ còn hy vọng.
Y ra sức chạy đi, nhưng sau khi chạy được mấy trượng, đột nhiên biểu cảm trên mặt y cứng đờ, trong mặt lộ thần sắc không thể tin nổi và tuyệt vọng.
Chỉ thấy, ở cửa động để tháo chạy duy nhất, có một con chó đen thân hình cao lớn đang đứng đó, nó nhìn y, ánh mắt đầy khinh miệt, như đang nhìn một người chết.
Phía sau có tiếng bước chân vang lên, tên đầu bếp ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy Lục Trần đã từ dưới đất bò dậy, ngọn lửa đen vẫn rưc cháy trên tay, hắn bước từng bước một lên trên.
Tên đầu bếp rùng mình, chợt gầm lên một tiếng giận giữ, sau đó bất chấp hết xông về phía trước.
Chỉ là một con chó mực thôi!
Tên đầu bếp hung tợn thầm nghĩ như vậy.
Đôi mắt con chó mực A Thổ lóe sáng, phản chiếu cái bóng hung ác đang xông tới, nó liền gào lên giận giữ, rồi bay lên, bổ nhào tới.
Thân hình như ngọn đồi đó thoắt cái đã đè xuống như che khuất cả bầu trời, tên đầu bếp vội vã ngước lên, thì chợt nhìn thấy trong đồng tử của con chó khổng lồ đó, dường như cũng có ngọn lửa màu đen đang bùng cháy, như ác quỷ dưới địa ngục giương nanh múa vuốt, lao đến nuốt chửng y.
Đó là cảnh tượng cuối cùng mà y nhìn thấy trước khi chết.
Một chốc sau, máu bắn lên tung tóe, rải khắp cả khoảng không, điểm thêm mấy phần thê lương cho tòa thành vắng vẻ dưới lòng đất này.
47/ 1
Thân xác đã mất đi tính mạng lăn lông lốc từ trên bậc thang xuống, càng lăn càng nhanh, trông đến là thê thảm giữa hào quang sắc đỏ. Cuối cùng nó rơi “bịch” một tiếng xuống đất, rồi lại lăn thêm một đoạn mới dừng lại.
Lục Trần nhìn thi thể bên dưới chằm chằm, sau đó quay người đi lên trên. A Thổ đứng cách cửa động đó không xa lắc lắc cái đuôi với hắn. Lục Trần đi qua, hắn mỉm cười, đưa tay xoa đầu nó.
Lúc bước trở lại vào đường hầm nọ, Lục Trần có một thoáng ngập ngừng, hắn còn ngoái đầu liếc nhìn vầng trăng máu quỷ dị đang lơ lửng trên không trung, trong lòng đầy ngờ vực và hiếu kỳ. Có điều hai gã yêu nhân Ma giáo vừa rồi hắn theo đuôi thì một là tên đầu bếp đã chết rồi, nhưng tên “Phạm đường chủ” còn lại thì không hề ở đây.
Lục Trần nhìn cửa động có phần sâu thẳm phía trước, lúc sải bước định đi vào thì đột nhiên dừng lại.
Thần sắc hắn có phần thay đổi, một lúc sau, hắn chậm rãi rút bàn chân sắp đưa ra đó về.
Hiển nhiên gã yêu nhân Ma giáo đằng trước đã bỏ trốn, có thể còn có người tiếp ứng. Có thể gã họ Phạm đó thân phận cũng rất quan trọng, vì lần này đến đây, câu nào của y cũng đều nói cần gặp thủ lĩnh lớn nhất Ma giáo, Quỷ trưởng lão.
Có thể cơ hội để truy tung bí mật lớn nhất trong mấy mươi năm của Ma giáo đang ở ngay trước mắt, có thể Quỷ trưởng lão thần bí nọ cũng ở đó. Lục Trần biết rõ như thế, nếu là hắn của thời điểm trận chiến hoang cốc năm xưa, nhất định sẽ tiếp tục đuổi theo về phía trước.
Vì chúng sinh thiên hạ? Vì chính nghĩa công lý?
Có lẽ vậy! Năm xưa hắn hoàn toàn tin tưởng vào điều này.
Còn bây giờ thì sao… Lúc này, Lục Trần dường như bỗng nhiên tự hỏi trong lòng.
A Thổ vỗn cũng định đi theo vào trong, ai ngờ Lục Trần đột nhiên dùng lại, nó không khỏi lấy làm lạ nhìn hắn.
Đứng nguyên một chỗ, Lục Trần nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó khẽ thở ra một hơi.
Vẫn vậy, có lẽ, hẳn là… vẫn tin tưởng vào những điều ấy.
Nhưng, hắn đã không còn là một thiếu niên nữa. Hắn nghĩ đến nhiều hơn những nguy hiểm và băn khoăn, cảm giác nhiệt huyết sôi sục những năm đó cuối cùng đã không còn nữa rồi. Hắn lạnh lùng nhìn đường hầm trước mắt, sau đó lùi lại, nói với A Thổ:
- Chúng ta đi thôi.
※※※
- Tên họ Phạm đó vừa rồi thừa cơ chạy mất, nếu ta đoán không nhầm, ở đó chắc chắn có người của Ma giáo tiếp ứng. Trừ phi chúng ta có thể ngăn gã lại trước khi gã tìm được tiếp ứng, bằng không thì khó mà tránh khỏi một cuộc khổ chiến.
- Huyệt động đó ra sao không rõ, ta không muốn mạo hiểm.
Lúc đi về phía bậc thang, Lục Trần nói với A Thổ.
Cũng không biết có phải là A Thổ đã hiểu rồi hay không, nó chẳng ừ hử gì, mà chỉ không ngừng quan sát bốn phía.
Lục Trần nhìn huyết nguyệt trên đỉnh đầu, trầm ngâm một chốc rồi nói:
- Tên đầu bếp đó chết rồi. Bọn Ma giáo chỉ có hai phản ứng, một là bỏ trốn, hai là nếu ở đây bọn chúng có quân số đông và mạnh, thì sẽ truy sát chúng ta. Ta nghĩ chúng ta không thể nán lại nơi này lâu được, phải rời đi ngay.
Tuy nhiên, phải rời khỏi thành trì dưới lòng đất như mê cung này từ đâu đây?
Lục Trần đảo mắt chung quanh, chốc sau chợt chỉ về một chỗ đằng trước, trầm thanh nói:
- Chúng ta đi hướng đó.
A Thổ ngẩng đầu nhìn, chỗ đó hình như chính là nơi mà hai tên yêu nhân Ma giáo khi nào bước vào.
Đường vào của hắn đã bị đá lở bịt kín rồi, vậy thì lối vào của hai tên yêu nhân Ma giáo này không thể nào cũng bị bịt kín được, Lục Trần vừa nghĩ bụng như thế, vừa dẫn A Thổ tức tốc đi về phía đó.
Lúc này, do sức mạnh kỳ dị của huyết nguyệt trên trời, tốc độ của hắn và A Thổ trở nên nhanh nhạy lạ thường. Cả hai nhanh chóng xuyên qua tòa thành dưới lòng đất, lao về phía cửa động trên vách núi mà hai tên lúc này bước vào từ đó.
Sau khi bóng họ bước vào vách đá đó không lâu, trong lối vào nối với một đường hầm khác vừa rồi vang lên một tràng tiếng rít, chốc sau, liền có mười mấy bóng người xông ra từ đó, trong đó bao gồm cả tên Phạm Thoái - Phạm đường chủ khi nãy.
Song trước mắt chúng chỉ là một tòa thành trống không được bao trùm bởi ánh trắng màu máu đỏ, bốn bề yên tĩnh, không một tiếng động. Bỗng nhiên, có người kêu lên kinh ngạc, lao xuống phía dưới, những người khác cũng nhìn thấy thi thể của tên đầu bếp nọ nằm bất động trên mặt đất.
Ngay lập tức, bọn chúng trở nên xôn xao, đồng loạt chạy xuống dưới. Có số ít người thì đề phòng ra mặt, đứng canh giữ mấy chỗ hiểm, xem ra kinh nghiệm rất phong phú.
Cái chết của tên đầu bếp nhanh chóng được những kẻ này chứng thực, nhưng hung thủ thì đã không còn ở đây, hơn nữa có vẻ như đã biến mất rồi. Sự thật này khiến các giáo đồ Ma giáo ở đây vừa phẫn nộ vừa lo lắng. Lát sau, một tên trong số đó đứng ra, cũng là một tên quen mặt, chính là kẻ lúc trước đi Tây Lục gặp Phạm Thoái, Trần Hác.
Chỉ thấy y nhìn bốn phía, ánh mắt lướt qua thành trì ngập huyết quang, đồng thời trầm giọng nói:
- Phái hai người hộ tống Phạm đường chủ về trước, Quỷ trưởng lão và ngài ấy có việc quan trọng cần bàn. Những người khác theo ta, nhất định phải tìm được kẻ theo dõi này, xem xem rốt cuộc thì hắn là thần thánh phương nào.
Người xung quanh đều đồng ý, Phạm Thoái đi tới, gật đầu nói với y:
- Kẻ đó hình như có gì hơi lạ, ngươi hãy cẩn thận.
Trần Hác trầm mặc, thận trọng nói:
- Ta biết. Nơi này là nơi tuyệt mật mà Thần giáo chúng ta tốn nhiều năm mới mở ra được, lại có phong ấn di tích cổ đại trong truyền thuyết che chắn. Vốn tưởng sẽ không có một sơ hở nào, nào ngờ lại có kẻ trà trộn vào được. Kẻ này, chúng ta quyết không thể để hắn sống.
Phạm Thoái gật đầu rời đi, men theo bậc thang đá quay về, nhanh chóng biến mất khỏi nơi này.
Ở lại tòa thành ngập huyết quang, Trần Hác nhíu mày, sau một lúc do dự, y chợt vung tay lên, quát:
- Một người ở lại canh giữ cửa động này, những người khác lục soát ven đường. Tất cả phân tán ra, một khi có phát hiện gì thì lập tức la lên gọi đồng bọn, phải bắt lấy tên giặc đó cho bằng được.
Những người khác hỏi:
- Đại nhân, nhất định phải bắt sống sao ạ?
Trần Hác trầm ngâm một lúc, lạnh lùng đáp:
- Nếu bắt sống được thì bắt, nếu kẻ đó ngoan cố chống đối, giết bất luận tội!
- Dạ!
Người xung quanh đồng loạt đáp lời, rồi chia nhau tản ra khắp thành trì dưới lòng đất này. Từng con đường, từng nhà một đều lục soát một cách kỹ càng.
Ánh trăng máu chiếu vào trong hang động dưới đất này, lấp lánh chớp tắt, dập dềnh đung đưa, cứ như thể nơi này đã biến thành một đại dương màu máu, trông mà nổi cả gai ốc.
Trần Hác không đi cùng, y đứng trên bậc thang trông xuống phía dưới. Từ chỗ y có thể nhìn rất rõ tình hình tìm kiếm của bọn thuộc hạ, quả thực rất kỹ càng, chậm rãi sàng lọc như cái rây. Có điều đã một lúc lâu trôi qua, hình như dã đi được gần phân nửa mấy con đường, nhưng vẫn chẳng ai có bất cứ phát hiện nào.
Kẻ theo dõi thần bí đó dường như lại đột nhiên biến mất khỏi nơi này rồi.
Trần Hác nhíu mày, đột nhiên y dồn ánh mắt lại một phía khác của tòa thành, mấy đường hầm trên vách núi.
Chẳng lẽ hắn chuồn đi từ đó?
Trần Hác thầm nghĩ vậy, nhưng lại nhất thời không dám khẳng định.
47/ 2
Sau khi Lục Trần và A Thổ đi vào đường hầm đó, liền phát hiện nơi này khác với đường hầm phía sau bức tường đá đổ trước đó. Cái đường hầm này rất rộng rãi, xem qua ít nhất phải rộng hơn gấp đôi, đồng thời hai bên còn khảm nạm mấy loại đá không rõ tên, tỏa ra thứ ánh sáng trắng lạnh lẽo, chiếu sáng đường hầm vốn dĩ tối om này.
Hào quang huyết nguyệt bên ngoài đã không chiếu được tới đây nữa, Lục Trần liền cảm thấy cơ thể mình như lại nặng nề thêm mấy phần, khiến hắn có một cảm giác rất lạ. Hắn ngoái đầu nhìn A Thổ đi cạnh mình, thì phát hiện con chó mực này trông chẳng có gì lạ thường.
Đường hầm này rất dài, hầu như thẳng tắp, nhưng cũng có mấy khúc rẽ. Xung quanh rất yên tĩnh, không có lấy một tiếng động, hệt như tòa thành dưới lòng đất chìm trong ánh trăng sắc máu ban nãy.
Lục Trần nhớ rất rõ, hai gã yêu nhân Ma giáo khi nãy đi ra từ chỗ này, vậy thì, đi từ đây liệu có thể tìm được cửa vào hay không?
Hắn hơi chau mày, quan sát xung quanh kỹ càng, đi thẳng về phía trước không ngừng nghỉ.
※※※
Tại khu Bạch Hổ của Tiên thành, pho tượng thần Bạch Hổ từ thời cổ vẫn đứng sừng sững giữa vô vàn lầu các, chứng kiến bao thăng trầm của nhân gian, tựa như chỉ có nó muôn đời bất biến. Sau tiếng vang ầm trời khi nãy, cặp mắt trứ danh đó dường như cũng hướng về phía con đường xảy ra vụ nổ giữa hào quang chập chờn.
Hôm nay Phù Vân ti vô cùng bị mất mặt, hơn nữa thương vong nặng nề, tổn thất rất lớn. Đây là điều hiếm thấy trong hơn mười năm qua, ít nhất thì khi Huyết Oanh hồi tưởng lại quá khứ, nếu tính từ cuộc chiến hoang cốc nổi tiếng vào hơn mười năm trước, thì sai sót khi bị Ma giáo tập kích lần này chính là thất bại thê thảm và đau đớn nhất.
Sau vụ nổ cho tới hiện tại, mặt nàng vẫn trắng bệch, thần sắc vẫn lạnh như băng. Dưới dung nhan xinh đẹp dường như còn có một luồng sát khí sôi sục đang liên tục hối thúc nàng, như một con mãnh thú bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra ăn thịt người.
Trong số tất cả những người còn sống của Phù Vân ti ở xung quanh, chẳng ai dám nói thêm một câu với Huyết Oanh, cũng chẳng ai muốn ở lại bên cạnh nữ nhân đang chìm trong cuồng nộ này.
Lúc này đây, bất cứ mệnh lệnh nào nàng nói ra đều như luật thép, nhận được thì phải chấp hành ngay tức khắc.
Song, bao gồm cả chính Huyết Oanh, kỳ thực tất cả những ai có mặt đều biết, qua ngày hôm nay, hoặc có thể là vào một thời gian sớm hơn, vận mệnh đang chờ đợi Huyết Oanh sẽ là gì?
Vì vị Thiên Lan chân quân đầu trọc vạm vỡ trong bộ áo bào rộng rãi đó vẫn dứng bên cái hố lớn, im lặng chờ đợi.
Theo chỉ đạo của Huyết Oanh, Phù Vân ti lập tức điều không ít người xuống đáy hố, bắt đầu đào thử. Lúc mới bắt đầu, do vụ nổ mà đáy hố vẫn còn rất nóng, mang đến không ít phiền toái. Có điều nhiệt độ này rất lạ, hệt như ngọn lửa lạ kỳ thình lình bốc lên trước đó, tuy sức bùng phát đáng sợ đến lạ thường, nhưng nhiệt độ giảm xuống cũng cực kỳ nhanh.
Do vậy mà qua một lúc lâu, đất ở lòng đất nóng tới mức khó mà xuống tay cũng lập tức nguội đi. Tuy vẫn còn chút hơi nóng, nhưng với các tu sĩ có đạo hạnh thì đã không còn là vấn đề nữa.
Công cuộc đào bới lập tức được triển khai, họ tìm ra ngay những phần của di tích thượng cổ bị lộ ra ngoài, càng lúc càng có nhiều mảng gạch, vách tường của di tích lộ ra. Có điều rất nhiều chỗ bị hư hại, hình như trong vụ nổ khi nãy, di tích dưới lòng đất cũng chịu chấn động và bị tổn hại không hề nhỏ, khắp nơi là tàn tích hư hại.
Huyết Oanh sầm mặt xuống, đích thân chỉ huy mọi người. Ánh mắt nàng như tia chớp lạnh tanh, nhưng sâu trong đáy mắt lại âm ỉ lộ ra chút lo âu và vội vã.
Người của Phù Vân ti ở đây hầu như chẳng có ai yếu kém, nên nhanh chóng quét sạch lớp bụi phủ trên mặt đất. Nhưng việc dọn dẹp bên trong di tích tiếp theo thì lại gặp phải rắc rối không hề nhỏ, rất nhiều chỗ cực kỳ kiên cố, địa hình lại nhỏ hẹp, phải mất rất nhiều thời gian mới dọn sạch được.
Dù là thế, người của Phù Vân ti vẫn không bỏ cuộc, ai nấy cũng đều cần mẫn làm việc.
Chẳng bao lâu sau đó, sau một hồi cố gắng, một góc trông có vẻ như là một phần trong di tích khổng lồ đã lộ ra rõ rệt.
Song, cái mà họ phát hiện được cũng chỉ có thế, không có địa đạo, không có lối vào, thậm chí còn chẳng phát hiện được bất cứ chỗ nào có thể chạy trốn.
Người của Phù Vân ti dưới đáy hố ngơ ngác nhìn nhau, mặt Huyết Oanh thì tái mét. Phải biết rằng, trước đó Phù Vân ti đã phái người lục soát kỹ hiện trường rồi, sau khi kiểm tra qua một lượt trong số các thi thể bị thiêu cháy, họ kết luận được được rằng, gã yêu nhân Ma giáo Phạm Thoái, và cả tên đầu bếp thân phận bất minh đó đều không bỏ mạng tại đây.
Vậy thì thi thể của bọn chúng đâu? Chúng đã đi đâu?
Chẳng nhẽ lúc xảy ra vụ nổ, thân xác chúng đã bị ngọn lửa khủng khiếp đó thiêu rụi tới mức tan biến luôn rồi?
Giả thuyết này đứng nói là Thiên Lan chân quân ở trên kia, mà đến cả Huyết Oanh và đám đông Phù Vân ti cũng tuyệt đối không bao giờ tin.
Liều chết giao chiến bao nhiêu năm với Ma giáo, cho dù là từ bản năng, họ cũng biết hai kẻ đó đã chạy trốn rồi.
Vậy thì, vấn đề của hiện tại chính là chúng đã trốn đi đâu, và trốn đi từ chỗ nào?
Huyết Oanh ngẩng đầu nhìn lên phía trên, ánh mắt đối diện với Thiên Lan chân quân đứng bên miệng hố, từ đầu tới cuối vẫn im lặng nhìn về phía này.
Vị đường chủ Phù Vân ti khiến biết bao nhiêu tu sĩ ở Tiên thành kính sợ, lại khiến bao nhiêu yêu nhân Ma giáo vừa nghe đã sợ mất mật này, lại khẽ rùng mình.
Nàng vô thức hít sâu một hơi, sắc mặt trông như lại tái đi, mọi người xung quanh đều đang nhìn nàng, vì đã lục lọi hết trên phế tích rồi, chẳng hề phát hiện được gì.
Cứ như thể… họ đã chạy đến đường cùng, còn hai tên yêu nhân Ma giáo đó thì lại không cánh mà bay.
Sự im lặng như cái chết tràn ngập khắp đáy hố, mọi người phảng phất đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Cũng chính vào lúc này, bỗng nhiên, từ trên hố vọng xuống một giọng nói trầm mạnh:
- Huyết Oanh, ngươi lại đây.
Huyết Oanh hơi run lên, trong khoảnh khắc đó, dường như đến hơi thở của nàng cũng dừng lại, trên gương mặt đó, đến chút huyết sắc cuối cùng cũng biến mất sạch sẽ.
※※※
Lục Trần cũng không biết rốt cuộc mình đã đi được bao xa và bao lâu, đường hầm này dài hơn hắn tưởng. Có điều vẫn may là lúc hắn bắt đầu cảm thấy hơi hoài nghi, thì cuối cùng hắn cũng đi tới điểm cuối của đường hầm này.
Đó là một căn phòng hình tròn, không có cửa, xung quanh xây nên bằng đá tảng màu xanh.
Hắn đứng ở cửa nhìn vào trong, phát hiện căn phòng này trống không, chẳng có đồ vật gì, riêng ở giữa phòng có một cây cộng rộng ba thước dựng từ trần nhà kéo dài tới mặt đất, trông có vẻ cổ xưa, hình như dùng để chống đỡ nóc nhà.
Hắn nhìn một lúc, phát hiện không có gì lạ thường mới cẩn thận đi vào trong, A Thổ cũng đi theo sau lưng.
Sau đó, Lục Trần bắt đầu tìm kiếm trong căn phòng này, kết quả hắn tìm cẩn thận kiểm tra hết thì lại chẳng phát hiện bất cứ cơ quan hay đường hầm nào có thể rời khỏi nơi đây.
Con đường đó hình như thật sự đến đây là điểm dừng.
Lục Trần đứng nguyên tại chỗ, cau mày, mặt lộ vẻ hoài nghi: Nếu thực sự là đường cùng, vậy vừa rồi hai tên yêu nhân Ma giáo đó từ đâu mà đến?
47/ 3
Trong tòa thành bao trùm bởi màu đỏ như máu, bầu không khí vẫn quỷ dị thần bí. Thành trì trống không đứng sừng sững giữa huyệt động dưới lòng đất, dường như đang tưởng nhớ lại lịch sử từng rất đỗi huy hoàng trong quá khứ, nhưng nay chỉ còn lại hư không và đổ nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận