Thiên Ảnh

Chương 628: Chuyển lời

Đúng ngay vào khoảnh khắc vừa rồi, Lục Trần bỗng nhiên giật thót tim. Tuy nhìn Tống Văn Cơ trước mặt chẳng có gì bất thường, nhưng hắn vẫn cảm giác được, nữ tử này hình như bỗng dưng cứng đờ vào khoảnh khắc đó. Tuy nhiên cái thoáng chốc ấy thực sự quá ngắn, có lẽ là ảo giác cũng chưa biết chừng.
Bởi vậy, Lục Trần cũng không tỏ ra do dự suy nghĩ gì mấy, hắn cười rồi nói thản nhiên:
- Kỳ thực trước khi ta quay về Tiên Thành, từng gặp một… người, y nhờ ta chuyển lời cho Thiết Hồ chân quân, hôm nay ta đến đây chính là để chuyển câu nói này lại, không còn việc gì khác nữa.
- Chuyển lời?
Tống Văn Cơ có vẻ như hẳn là không ngờ được lý do đến đây của Lục Trần lại là chuyện này, nên cũng thoáng sững sờ, một chốc sau mới mỉm cười nói:
- Có thể phiền Lục công tử, ái đồ duy nhất của Thiên Lan chân quân chuyển lời, vậy thì thân phận của người này thiết nghĩ không hề tầm thường nhỉ?
Lục Trần gật đầu, cười đáp:
- Cũng tạm. Có điều ta cảm thấy, người có đủ tư cách để đối thoại với nhân vật tầm cỡ như Thiết Hồ sư bá, ắt hẳn chẳng kém được đâu.
- Cũng đúng.
hình như Tống Văn Cơ cũng nghĩ tới điểm này, cười cười tự mỉa mai, rồi ánh mắt kiều diễm xoay quanh gương mặt Lục Trần, khẽ khàng nói:
- Vậy người đó rốt cuộc là ai, không biết Lục công tử có thể cho ta biết được không?
Lục Trần trầm ngâm một lúc, rồi nghiêm mặt đáp:
- Tống cô nương, không phải là tại hạ bất kính với cô, chỉ là người phó thác đó không hề bảo là được nói tên của y cho người khác. Thế này đi, đợi lát nữa Thiết Hồ chân quân tới, ta bẩm báo lại chuyện này cho ngài ấy, sau đó liền cáo lui, còn về việc sau đấy lão nhân gia xử lý như thế nào, ta cũng không thể quản được nữa.
Hắn cười, bảo:
- Đến lúc đó cô có thể hỏi Thiết Hồ sư bá. Với quan hệ thân thiết của cha con cô, lòng yêu mến của Thiết Hồ chân quân dành cho cô, chắc hẳn chẳng có chuyện gì mà không nói với cô đâu.
Sắc mặt Tống Văn Cơ hơi thay đổi, không phải vì Lục Trần không nói ra thân phận của người chuyển lời đó với mình, mà là trong câu nói cuối cùng của tên nam tử trước mặt đây đề cập đến những từ như quan hệ thân thiết, yêu mến. Có lẽ là nàng đa nghi, cũng có lẽ là nàng nghĩ quá nhiều, nhưng nàng vẫn cứ cảm thấy có phần chói tai, dường như Lục Trần có hàm ý gì khác.
Chỉ có điều lúc nàng nhìn kỹ lại gương mặt Lục Trần lần nữa, thì phát hiện sắc mặt hắn rất bình thường, giọng điệu nói chuyện căn bản cũng chẳng hề thay đổi, hoàn toàn không có vẻ mỉa mai. Chẳng lẽ là do nàng nghĩ nhiều quá ư?
Có một số việc, khi đã làm rồi thì sẽ có tật giật mình, cho dù đã khoác lên một vỏ bọc mềm mại ấm áp, cũng sẽ sợ bị người khác kéo lên.
Có một số việc, cho dù đã đủ cái cớ, nhưng trong lòng vẫn sẽ thấy hổ thẹn. Hệt như vết thương sâu nhất và không cách nào khép miệng, luôn đầm đìa máu đổ, cắt vào trong tim, hễ chạm tới là sẽ thấy đau.
Có người, khi chịu đau quá lâu sẽ chai lì, dần dần thấy quen, thế là chuyện này họ chẳng còn để tâm nữa Vì thế vết thương sẽ dần dần bị che đậy. Nhưng cũng có một số người, tuy ngoài mặt ưu tú là thế, duy chỉ có trong nội tâm, vẫn không vượt qua được cửa ải đó, và sa vào vực sâu khổ đau ấy, quanh quẩn ở đó mãi mãi.
Tống Văn Cơ dán mắt vào gương mặt Lục Trần, ánh mắt sáng rực, sắc lẹm song không còn vẻ trong vắt nữa.
Lục Trần cảm nhận được, cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, một lát sau, hắn khẽ giọng hỏi:
- Tống cô nương, sao vậy?
Tống Văn Cơ im lặng một hồi, rồi lắc đầu đáp:
- Không có gì.
※※※
- Ha ha ha ha…
Lúc trà trong chén đã hơi nguội, từ sâu trong đại điện Thiên Luật đường bỗng nhiên vọng ra một tràng cười sảng khoái. Nghe thấy âm thanh này, Lục Trần và Tống Văn Cơ đều đứng dậy, quay người nhìn về hướng đó.
Một lát sau, chỉ thấy Thiết Hồ chân quân bệ vệ đi tới, vẻ mặt hưng phấn, tinh thần quắc thước, tỏ ra cao hưng như gặp chuyện vui nào đó. Lão đi tới mặt cười tươi rói, còn vẫy tay với Lục Trần, cười bảo:
- Tiểu Lục à, hiếm khi mà ngươi đến chỗ ta đấy, khách quý khách quý.
Lục Trần tỏ ra cung kính, ngoan ngoãn hành lễ, sau đó mỉm cười đáp:
- Có việc tìm đến đây, quấy sư bá thanh tu, thật lấy làm có lỗi.
Thiết Hồ chân quân khoát tay một cách không để tâm, sau đó đi đến bảo tọa thuộc về mình ngồi xuống, còn ra hiệu cho Lục Trần ngồi xuống nói chuyện.
Còn Tống Văn Cơ lúc này thì mỉm cười đích thân đi bưng trà, rót một chén cho Thiết Hồ chân quân, rồi đổi chén trà khác cho Lục Trần.
Lục Trần cảm ơn xong, phía trên hôm nay trông Thiết Hồ chân quân có vẻ hết sức ôn hòa thân thiện, mỉm cười nói với Lục Trần:
- Tiểu Lục, sau này nếu có rảnh rỗi thì cứ thường xuyên đến chỗ ta, đừng có khách khí. Nói thật, trong số đệ tử môn hạ của chư vị chân quân trong Chân Tiên minh, người ta coi trọng nhất chính là ngươi đấy, mấy tên khác chẳng có vẻ gì là thành người tài.
Lục Trần giật thót mình, vội vàng đứng dậy, tạ lễ cười nói:
- Sư bá quá khen rồi, đệ tử không dám nhận. Các vị sư huynh trong Tiên minh thành danh nhiều năm, đạo hạnh tinh thâm, uy danh hiển hách, đệ tử còn kém xa.
Thiết Hồ chân quân “hừ” một tiếng, bảo:
- Chẳng qua rặt một lũ phế vặt ăn không ngồi rồi, có gì hữu dụng chứ?
Lão nhìn Lục Trần, mỉm cười nói:
- Nhưng ngươi thì khác, mắt nhìn của lão đệ Thiên Lan có thể nói là hiểm nhất trong thiên hạ, người được lão ấy để ý tới, nhất định là kỳ tài xuất chúng.
Nói xong, lão cảm thán một câu, thở dài nói:
- Nghĩ lại Thiên Luật đường bọn ta, tới nay chẳng có ai kế tục, thật sự là khiến lão phu quá thất vọng.
Lục Trần tìm đến đây, chưa bao giờ nghĩ là Thiết Hồ chân quân lại đánh giá mình cao đến thế, thật sự khiến hắn trở tay không kịp, nhất thời không biết nên nói gì. Lẽ dĩ nhiên, hắn sẽ không cho lời nói của lão già này là thật, mà chỉ thầm oán trách, bụng nghĩ trong Chân Tiên minh, tên nào tên nấy cũng xảo quyệt như hồ ly, thực sự quá khó tiếp xúc, hễ bất cẩn là sẽ mắc bẫy.
Sau khi khen ngợi Lục Trần một hồi, Thiết Hồ chân quân chẳng hề hỏi mục đích đến đây của Lục Trần, chỉ mỉm cười nói với hắn:
- Đúng rồi, dạo gần đây sư phụ ngươi thế nào, vẫn khỏe chứ?
Lục Trần thầm giật mình, vào lúc đó, trong đầu hắn không khỏi nảy sinh thêm một vài suy nghĩ, nhưng ngoài miệng vẫn đáp lại ngay tức thì:
Bạn cần đăng nhập để bình luận