Thiên Ảnh

Chương 66: Truy lùng dấu vết

Dịch Hân vì bị cảnh tượng vừa nhìn thấy làm cho khiếp đảm, nên hiện giờ tim vẫn đập thình thịch. Trong một chốc chưa nghe rõ lời Lục Trần nói, nàng hỏi nhỏ:
- Huynh nói người gì cơ?
Nhưng tay Lục Trần vẫn đang bưng kín miệng nàng, khiến lời nàng nói nghe hơi ậm ờ, lúc này Lục Trần mới nhận ra, bèn thả lỏng tay.
Dịch Hân thở phào một hơi, sau hai hơi thở dốc, nàng nhìn lại phía Ma hoa khát máu nọ, sắc mặt bất giác tái nhợt.
Nếu khi nãy không có Lục Trần gắt gỏng ngăn cản, và nếu hai người họ đến bên cạnh chú chó gãy chân, sau đó lại có một miếng thịt dính máu bay ra, thì hậu quả sẽ ra sao, Dịch Hân đều không dám nghĩ tiếp.
- Nơi này thực sự quá nguy hiểm, chúng ta đi đi.
Dịch Hân nói khẽ với Lục Trần, đồng thời một lần nữa thề với chính mình, sau này không bao giờ bước đến nơi quỷ quái này nữa.
Nhưng có vẻ Lục Trần chưa định rời đi ngay, hắn lạnh lùng nhìn về hướng bóng đen thần bí biến mất ở lòng chảo sông, phía đó là một khu rừng rậm rạp, không biết là dẫn đến đâu.
- Đi nào, chúng ta qua đó xem xem.
Khi nghe thấy Lục Trần nói nửa câu trước, Dịch Hân còn mừng ra mặt, thở phào một hơi, nhưng nụ cười đó chưa hoàn toàn nở trên gương mặt xinh đẹp của nàng thì đã cứng lại ngay.
- Đi… đi xem cái gì?
Lời nàng nói nghe hơi lắp bắp.
Lục Trần không đáp, hắn sải bước đi về phía khoảng rừng đó, sắc mặt trông có vẻ bình tĩnh. Nhưng khi Dịch Hân nhìn hắn từ một bên, thì phát hiện đôi mắt hắn sáng lạ thường, thậm chí còn toát lên một cảm giác lạnh băng mà nàng chưa bao giờ thấy ở gã nam tử này, như một lưỡi đao sắc nhọn từ từ rút khỏi vỏ, tỏa ra mùi máu tanh tưởi.
- Một tên người Man rời bầy ở Vùng đất Mê Loạn…
Từ trong miệng hắn, dường như vang lên một lời nói trầm thấp như vậy, giống như tự lẩm nhẩm một mình, vừa như một tiếng cười nhạt.
Dịch Hân đứng ngơ ngác tại chỗ, nhất thời sững sờ và lúng túng. Từ cảnh tượng đẫm máu và thô bạo khi nãy, có thể thấy con người thần bí ẩn trong bóng tối đó cực kỳ hung ác, mạo hiểm đi tìm y e là có hơn nửa phần nguy hiểm. Nhưng nàng không hiểu nổi, tại sao từ tối qua đến hôm nay lúc nào Lục Trần cũng đều cực kỳ cảnh giác, lại đột nhiên thay đổi thái độ, quyết phải đi tìm cái bóng đen đó để rước lấy rắc rối cho bằng được.
Cứ thế mà rời khỏi đây chẳng tốt ư?
Dù gì chẳng phải hai người họ đều không bị thương sao?
Nàng do dự một hồi lâu, ngẩng đầu lên thì phát hiện Lục Trần đã đi xa tít, chớp mắt đã đến gần mép rừng. Bất giác Dịch Hân thấy sợ hãi trở lại. Đối với một người chưa có nhiều kinh nghiệm với đời như nàng, chặng đường từ đêm qua đến hiện tại thực sự khiến nàng thấy sợ Vùng đất Mê Loạn, còn Lục Trần chính là chỗ dựa mà nàng có thể tin tưởng nhất hiện tại. Ngay lập tức, nàng vẫn không kìm được gọi một tiếng:
- Lục đại ca, chờ ta với.
Nói rồi nàng liền chạy theo.
Bước vào khoảng rừng đó, Dịch Hân liền cảm giác được ánh sáng xung quanh đột nhiên mờ đi, nhiệt độ cũng giảm xuống một chút so với bên ngoài, thiết nghĩ đó là vì cây cối quá rậm rạp. Trong rừng có rất nhiều bụi cây lớn bé, lá rụng phủ một lớp dày trên mặt đất, khi đi qua cảm giác dưới chân mềm nhũn, không khí tràn nhập một mùi cây cối pha lẫn mùi đất.
Lục Trần không mất nhiều thời gian đã tìm được một lối đi kín đáo trong rừng, bèn men theo đó đi tiếp.
Lối đi này lúc đứt đoạn lúc nối liền, có hơi kỳ lạ, có khi đột nhiên biến mất dạng. Nhưng chẳng biết rốt cuộc Lục Trần bản lĩnh cổ quái gì mà mỗi lần như vậy, hắn đều quan sát kỹ càng bốn phía, rồi tìm thấy dấu vết ở những xó xỉnh khuất mắt, từ đó tìm ra lại lối đi này.
Những dấu vết đó có cái là vết máu nhàn nhạt trên phiến lá, có cái là lá cây vừa rơi rụng, thậm chí cả dấu chân lờ mờ đến mức khó mà nhìn thấy trên lá khô, nhưng Lục Trần vẫn tìm ra được từng cái một.
Dịch Hân đi sau lưng Lục Trần, cặp mắt nàng lúc này ngập đầy kinh hãi và run sợ. Đối với nàng mà nói, từ nhỏ đến lớn chỉ bước trên con đường tu tiên luyện đạo. Những thứ nàng biết chỉ có công pháp tu luyện, nhiều lắm thì chỉ là cọ xát với các sư huynh sư đệ đồng môn, chứ chưa bao giờ trải qua những chuyện này.
Nàng nhìn vào bóng lưng của người thanh niên phía trước, đột nhiên có cảm giác hãi hùng, nếu như… nếu có một ngày nàng trở thành con mồi bị hắn săn đuổi, vậy thì chắc chắn không thể nào trốn thoát được nhỉ?
Nàng mơ hồ cảm giác được, người thanh niên tên Lục Trần trước mắt nàng đây dường như tồn tại ở một mặt khác của thế giới tu chân mà nàng biết. Và những chuyện ở thế giới u tối đó, trước khi đến Vùng đất Mê Loạn này, nàng hoàn toàn không biết bất cứ gì cả.
Động tác của Lục Trần thuần thục mà hiệu quả lại cao, thậm chí có những lúc hắn tỏ ra rất nhạy bén, khiến Dịch Hân cảm giác được có một số dấu vết kín đáo dường như hắn đã biết trước là đang ở đâu, và nhanh chóng tìm ra nó, hoặc là dường như hắn đã quen thuộc với bóng đen phía trước đó, quen thuộc tới một mức độ nhất định…
Khoảng nửa canh giờ sau, Lục Trần bỗng dừng bước, đồng thời cản Dịch Hân lại.
Bên ngoài bụi cây rậm rạp trước mặt họ, là một khoảng đất trống rộng chừng nửa mẫu. Ở đó có một tảng đá lớn cao vút hình thành nên một sườn dốc, bên dưới tảng đá là một cái cửa động.
Mặt đất bên ngoài động như một bãi chiến trường, khắp nơi là những thứ trông như rác, có đá cháy đen, gỗ bị chặt vụn và những phần xương cốt lớn nhỏ khác nhau. Nhìn sơ qua đó, đa số đều là xương của những con thú không lớn.
Phì phò… hừ… hừ…
Một tràng âm thanh cổ quái vọng ra từ trong động, nghe như tiếng thở hổn hển nặng nề. Một lúc sau, một bóng đen bước ra, quả nhiên chính là gã quái nhân xuất hiện ở lòng sông Ma hoa khát máu trước đó.
Lúc này khoảng cách rất gần, Lục Trần và Dịch Hân cũng quan sát được rõ ràng hơn. Rất nhanh, họ đều phát hiện, “người” này hẳn là tuổi không nhỏ, ngoài thân thể da bọc xương khô gằn của lão ra, đến cả cách đi đứng cũng có hơi hám mệt mỏi của người già.
Nhưng tuy là thế, tướng hung ác của quái nhân này vẫn không hề suy giảm. Lúc lão bước ra, trên tay vẫn cầm cái chân báo đầm đìa máu, lão ngồi thẳng xuống một tảng đá, rồi ngoác miệng gặm.
Máu tươi chảy xuống từ khóe miệng lão, nhìn qua trông như một con dã thú.
Dịch Hân run lên, chỉ thấy trong dạ dày cuồn cuộn cơn tởm lợm, suýt nữa thì nôn thốc nôn tháo vì cảnh tượng này. May là nàng cũng biết hiện không phải là lúc, nên cố nén lại, song cũng không dám nhìn cảnh ăn tươi nuốt sống man rợ đó nữa. Nàng rụt người lại, đang định nói với Lục Trần liệu có thể đừng gây chuyện, rời đi trước đi được không, thì nàng chợt cứng người lại.
Chẳng biết từ lúc nào, Lục Trần đã biến mất khỏi bên cạnh nàng.
Dịch Hân thất kinh, nhìn quanh quất, chốc sau chợt phát hiện bóng Lục Trần đã ở bên bụi cây cách sơn động không xa, hắn ở ngay phía sau lão “quái nhân” nọ, đang từ từ tiến lại gần.
Khoảng cách giữa hai bên hình như chưa đến mấy trượng.
Ngay lập tức, Dịch Hân chỉ cảm thấy tim mình như bị treo lên, nàng căng thẳng đến mức ngừng thở. Xung quanh sơn động lại càng yên tĩnh, chỉ có lão quái nhân ngồi gặm nhấm như dã thú một cách vô tư.
Nhưng ngay trong không khí lặng yên này, thình lình, từ trong sơn động vọng đến một tràng chó sủa thê lương, phá tan sự tĩnh mịch.
7/ 9
Đang từ từ tiến lại gần, Lục Trần bỗng khựng lại. Còn Dịch Hân đứng ở bụi cây phía xa hơn lúc này trong đầu chỉ có một tiếng “vù vù”, đầu óc trống rỗng, tim đập nhanh đến mức như sắp nổ tung.
Phía sơn động, động tác gặm nhấm chân báo của quái nhân nọ cũng ngừng lại một chốc. Lão ngẩng đầu lên, nhưng không ngoái lại, mà chỉ gầm một câu:
- Chó chết, câm mồm!
Nói rồi lão lại ra sức cắn xé miếng thịt trên tay, rồi trong miệng mắng chửi một tràng mập mờ:
- Hôm nay coi như ngươi tốt số, con ả định bắt thì chưa bắt được, nhưng lại có một con báo vàng tự dâng xác đến. Đợi lão tử xơi hết cái chân này, nếu còn không bắt được nữa, thì sẽ xơi tái nhà ngươi luôn!
Tiếng chó sủa trong sơn động từ từ lắng xuống, không biết chú chó đó bị dọa phát sợ hay là do vết thương quá nặng, nên sức không đủ.
Quái nhân đó cười gằn liên tục. Sau khi ăn không ít thịt, tinh thần có vẻ khá khẩm hơn, tuy trông vẫn lọm khọm, nhưng sự tham lam hung ác trong mắt thì càng thêm rõ rệt, lão lầm bầm:
- Khốn kiếp! Nếu hôm nay bắt được nữ nhân đó thì đã có thể…
- Có thể làm gì?
Đột nhiên, một giọng nói lạnh băng vang lên từ sau lưng lão.
Lão quái nhân giật mình, suýt nữa thì quẳng luôn cái chân báo trong tay, lão quay ngoắt lại, thì thấy một thanh niên đã đứng sau lưng mình không biết từ lúc nào, hơn nữa nét mặt có mấy phần quen thuộc. Chính là cái tên lão đã nhìn thấy lúc ban ngày.
- A…
Từ trong miệng quái nhân phát ra một tiếng gào rống hung ác. Lão nhảy vụt lên, dùng cái chân báo như một thứ vũ khí đánh về phía Lục Trần, trông tựa như một con dã thú bị chọc giận.
Tuy nhiên, lão vừa nhảy lên được một nửa, thì bỗng thấy lưng lạnh ngắt, ngay sau đó một cơn đau khủng khiếp bùng phát trong chớp mắt. Quái nhân lập tức kêu gào như giằng xéo. Lão cúi xuống nhìn, không biết từ lúc nào một thanh đoản kiếm màu đen đã đâm vào sau lưng mình. Và chính lúc mà lão dồn hết sức nhảy lên khi nãy, đã làm nó gây ra một vết thương cực kỳ lớn trên lưng lão.
Máu đỏ ngay lập tức luôn ra như suối, nhưng rồi lại ít đi nhanh chóng, như thể trong thân xác già cỗi đó đã không còn dư thừa huyết khí.
Lão quá nhân lảo đảo lùi về sau, không ngừng phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, nhưng thân thể mục nát đã khó có thể hứng chịu vết thương trầm trọng như vậy. Chẳng mấy chốc, lão gục xuống đất, miệng thở hồng hộc và giãy giụa, đồng thời nhìn tên thanh niên thình lình xuất hiện bằng ánh mắt ác độc đến mức không tưởng.
Dịch Hân chạy đến. Chạm mắt với ánh nhìn đáng sợ của lão quái nhân nọ, nàng liền sợ đến mức tái mét, không dám nhìn con người như dã thú đó thêm. Nàng chạy ào đến cạnh Lục Trần, nói:
- Huynh… huynh không sao chứ?
Lục Trần liếc nhìn nàng. Hắn lắc đầu, sau đó chỉ vào lão quái nhân tàn ác nọ:
- Cái bẫy ở lòng chảo sông vốn dĩ được dùng để hại chúng ta đấy.
Dịch Hân giật thót mình, nhất thời không biết nên nói gì.
Chỉ thấy Lục Trần cười khẩy, tay cầm thanh đoản kiếm đen từ từ bước đến cạnh lão quái nhân rồi ngồi xuống.
Lão ta rụt về sau theo bản năng, nhưng vẫn hung tợn nhìn Lục Trần chằm chằm. Nếu như ánh mắt cũng có thể giết người, thì Lục Trần có lẽ đã bị lão lăng trì đến mất mạng vô số lần rồi.
Chỉ là trông Lục Trần có vẻ vô cảm đối với điều này. Cùng lắm hắn chỉ tỏ ra căm ghét, nói:
- Ngươi hãy biết điều chút đi.
Mặt lão quái nhân lúc này đã lấm đầy máu, trông rất dữ tợn. Lão nghe thế liền cười gằn, chửi rủa:
- Cút ngay, lão tử xơi tái ngươi bây giờ… Á!
Một tiếng kêu thê lương đột nhiên vang lên từ miệng lão một lần nữa, khiến Dịch Hân đang đứng đằng xa phải giật thót tim. Nàng chuyển hướng nhìn, chỉ thấy Lục Trần thản nhiên, dường như không động chút lòng trắc ẩn nào với tiếng kêu thảm thiết của lão quái nhân. Trên tay hắn, thanh đoản kiếm đen đã đâm thẳng vào bắp chân lão ta, đồng thời xoay tròn, kéo thành một cái lỗ.
Lão quái nhân gào rú, kêu la thảm thiết, lăn lóc trên mặt đất, kêu gào tới mức khản cả giọng.
Dịch Hân nghe mà sởn hết cả gai ốc, đồng thời cũng cảm thấy không đành lòng đôi chút. Nàng đi tới len lén kéo tay áo Lục Trần, khẽ giọng:
- Lục… Lục đại ca, huynh đừng vậy mà…
Lục Trần quay lại nhìn nàng một cái, bỗng nói:
- Cô có biết lão ta là ai không?
Dịch Hân đối diện cái nhìn của hắn làm phát sợ. Không biết tại sao, hiện giờ tuy nàng có thể cảm nhận được Lục Trần không hề có địch ý với mình, nhưng tận đáy lòng nàng vẫn nảy sinh nỗi sợ về hắn. Thậm chí nỗi sợ âm ỉ về Lục Trần còn hơn cả lão quái nhân hung ác nọ.
Nàng cúi đầu, khẽ nói:
- Không biết.
- Lão ta là người Man.
Giọng Lục Trần vang lên bên tai nàng, trong giọng nói bình tĩnh dường như còn mang theo một hơi lạnh.
Dịch Hân thất kinh:
- Người Man? Người Man không phải đã kéo về vùng đất hoang ở phía Nam sau trận bại chiến cách đây một nghìn năm trước rồi hay sao?
Lục Trần liếc nhìn lão người man lọm khọm vẫn đang kêu gào dưới đất, nói:
- Đa số bộ tộc người Man đúng là đã rút đi. Nhưng đại chiến nghìn năm trước quá quyết liệt, thậm chí có một số đường hầm, dãy núi đã bị các Chân nhân thần thông quảng đại đánh sập, nên vẫn có một bộ phận người Man lưu lại Vùng đất Mê Loạn này.
lần đầu Dịch Hân nghe nói đến chuyện này, nàng sững sờ một lúc rồi mới ngạc nhiên nói:
- Hóa ra còn có chuyện như vậy. Nhưng trước đây ta chưa bao giờ nghe nói ở Vùng đất Mê Loạn có Man tộc.
Lục Trần đáp:
- Những người Man tàn dư này đa số sống sâu trong Vùng đất Mê Loạn theo hình thái bộ tộc, không dễ gì mà đi ra khu vực bên ngoài, cô không biết cũng chẳng lạ.
Dịch Hân ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Ta nghe nói càng vào Vùng đất Mê Loạn trong càng nguy hiểm, nếu vậy thì tại sao Man tộc đó không ở khu vực bên ngoài, thế chẳng phải thoải mái hơn sao?
Lục Trần thản nhiên đáp:
- Vì trong mắt người Man, ở đây, tu sĩ nhân tộc chúng ta chính là kẻ thù nguy hiểm, đáng sợ hơn cả yêu thú của Vùng đất Mê Loạn.
Dịch Hân kinh ngạc, bất giác muốn phản bác. Trong ấn tượng của nàng, những người tu đạo mà nàng từng gặp tuy tốt có xấu có, nhưng hiếm có ai thuộc loại giết người không chớp mắt. Nói thực, nàng lớn đến vậy, tu luyện lâu đến vậy rồi, mà căn bản chưa từng gặp tu sĩ nào như thế.
Nhưng lời vừa tới khóe miệng, nàng chợt nhìn thấy ánh mắt người thanh niên trước mắt này, lời nói tới miệng bị nuốt lại, nàng cúi đầu nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận