Thiên Ảnh
Chương 61: Trốn chạy giữa đêm khuya
Cảnh đêm quen thuộc buông xuống vùng núi hoang, bóng tối lan nhanh phủ khắp mọi nơi như thủy triều, chỉ có ánh trăng ở đường chân trời hắt vài tia sáng. không rõ Lũ Hắc Sài cẩu bên dưới đã biến mất từ khi nào, có lẽ vì không tìm được con mồi, cùng đường nên đành rút lui.
Lúc này trong rừng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có một bụi cỏ dại nào đó còn thi thoảng vọng tới một hai tiếng côn trùng kêu trầm thấp.
Lục Trần nhìn về phía khe núi, đến lúc này, chỗ đó cũng đã yên tĩnh, không còn bất cứ động tĩnh nào nữa.
Lục Trần hết sức bình thản, gương mặt trông hết sức lạnh lùng giữa những cành lá che kín, khác hẳn vẻ ôn hòa trước mọi người ngày thường. Trong ánh sáng mờ tối, cặp mắt hắn sáng rực, như một con dã thú ẩn nấp giữa màn đêm.
Rừng núi ban đêm vừa yên tĩnh lại lạnh lẽo, qua được một lúc, chợt một bóng người lao ra từ trong bóng tối, lảo đảo ra sức chạy, kể cả bụi gai trong rừng vướng vào y phục nàng cũng không quan tâm.
Ngay sau đó, xa xa sau lưng bóng người ấy, lại vang lên mấy tiếng sủa hung dữ, hình như sự xuất hiện của bóng đen này đã làm kinh động điều gì đó, tiếp theo liền có một tràng tiếng gầm rú đáng sợ. Tất cả lại dồn về hướng này.
Bóng đen đó nghe thấy tiếng kêu thê lương sau lưng, liền rùng mình, chạy càng nhanh hơn, dần dần chạy tới gần cây đại thụ chỗ Lục Trần.
Cách rất gần rồi, Lục Trần nhìn từ trên cây xuống, chợt nhíu mày, chỉ thấy người đó thân hình mảnh mai, dung mạo xinh đẹp, nhưng lúc này gương mặt đầy nét kinh hoàng, không ngờ là Dịch Hân.
Sắc mặt cô nương trẻ này trông rất hoảng sợ, tuyệt vọng chiếm phần nhiều hơn, nàng bất chấp tất cả chạy về phía trước như xuất phát từ ham muốn được sống. Cũng không biết ở hẻm núi lúc ban ngày, một mình nàng làm thế nào mà sống sót được.
Lục Trần cau mày, quay đầu nhìn về phía bóng tối ở đằng xa, lắng tai nghe thử khoảng cách mà tiếng sủa vọng đến, trầm ngâm một lúc, hắn bèn đưa bàn tay ấn vào thân cây, tuột xuống khỏi cành cây không một tiếng động.
Chân vừa đáp xuống đất, cảm giác đó tập tức khác hẳn với khi ở trên cây, sau lưng hắn là bóng tối trầm lắng, nhưng trong bóng râm sâu hút đó dường như có một bầy yêu thú đáng sợ có thể xông ra xé hắn thành trăm mảnh bất cứ lúc nào. Lục Trần không hề do dự, quay người chạy về phía trước, giữa khu rừng, hắn nhanh nhẹn lạ thường, nhìn qua hệt như yêu thú, hơn hẳn Dịch Hân đang chạy liều mạng ở đằng trước.
Chỉ qua mấy bước, hắn đã đuổi kịp người con gái đang chạy trối chết này.
Lục Trần nắm lấy cánh tay của Dịch Hân từ đằng sau, Dịch Hân rùng mình thét lên, âm thanh như xé gan xé phổi, có chút tuyệt vọng và điên cuồng do cận kề cái chết, nàng quay người đâm kiếm tới.
Âm thanh nhát kiếm xé gió rất ác liệt, có thể thấy Dịch Hân đã dốc hết toàn lực.
Lục Trần nép sang một bên, tránh được nhát kiếm này, đồng thời thấp giọng quát:
- Là ta, Lục Trần.
Dịch Hân chém kiếm vào khoảng không, người đổ về phía trước hai bước, đang định chém tiếp thì chợt nghe thấy câu này, người nàng liền run lên, hai mắt đầy nét khó tin, nàng nhìn Lục Trần, rồi mím môi, như muốn òa khóc:
- Lục đại ca, sư thúc và sư huynh bọn họ…
Lục Trần liền cắt lời kể lể của nàng, nắm chặt tay Dịch Hân chạy về phía trước, đồng thời vội nói:
- Đừng nói nhiều! Chạy trốn trước rồi tính.
Dịch Hân bị hắn kéo đi, không làm chủ được bèn chạy theo.
Chỉ mới chạy được một đoạn, Dịch Hân liền phát hiện có gì đó không đúng, Lục Trần không đưa nàng chạy về phía đoạn đường núi lúc đến, mà chạy thẳng vào khoảng rừng rậm rạp ở hướng khác. Ở đó khắp nơi là bụi gai cỏ dại, căn bản không có đường đi, chạy ở đó rất mất sức.
Chưa chạy được bao xa, Dịch Hân đã cảm thấy y phục trên người bị quẹt rách mấy đường thôi không nói, còn thêm hẳn bốn năm vết thương nữa.
- Chúng ta đi nhầm đường rồi phải không?
Trong lúc hoảng loạn, Dịch Hân la lên.
Lục Trần không quay đầu lại, chỉ kéo nàng chạy thẳng một mạch, miệng nói:
- Không nhầm đâu, bầy chó hoang sắp đến rồi, chạy theo đường cũ là chết chắc.
Dịch Hân rối như tơ vò, nhưng nàng có thể cảm nhận được bàn tay Lục Trần đang kéo nàng vừa vững vàng vừa có lực, khiến nàng bất giác cứ chạy theo hắn.
Cứ như vậy được một lúc, trong bóng tối phía sau lưng họ, tiếng sủa đáng sợ của lũ chó hoang đã rõ ràng hơn hẳn, hiển nhiên, bầy Hắc Sài cẩu đang tức tốc chạy về hướng này.
Hai người chạy thục mạng giữa đống bụi gai, bụi cây kín không lọt gió. Chỉ một chốc thôi, Dịch Hân đã có cảm giác như mình bị lăng trì, toàn thân từ trên xuống dưới gần như chỗ nào cũng bị gai nhọn quẹt qua, đâm xước thậm chí là rách da chảy máu…
Chính vào lúc nàng đang hoảng hốt, thì đột nhiên chân trượt một cái.
Trước mặt hai người họ, thình lình xuất hiện một sườn núi hướng xuống dưới, hơn nữa còn rất dốc.
Dịch Hân kêu lên hoảng hốt, nhưng chẳng đợi nàng phản ứng xong, Lục Trần đã dùng sức kéo tay nàng, lập tức hai người lăn xuống sườn núi, biến thành hai quả hồ lô lăn nhanh như chớp từ trên sườn núi xuống.
Trong bóng tối, tiếng gầm gừ của chó hoang xé tan không khí vọng tới, chớp mắt đã đến sườn núi.
Trong không khí có mùi tanh hôi, nhưng hiện giờ Dịch Hân đã chẳng quan tâm đến mấy điều này nữa, nàng hoàn toàn mất kiểm soát, lăn không ngừng. Không biết đụng phải bao nhiêu đá, bao nhiêu gỗ cứng, khiến nàng thương tích đầy mình.
Nàng chỉ cảm thấy cả thế giới quay cuồng, mắt liên tục nổ đom đóm, cơ thể dường như không còn là của nàng, sắp sửa rời ra từng mảnh đến nơi rồi. Đầu óc nàng trống rỗng, chỉ còn lại duy nhất một ý niệm, đại khái thì là: Chẳng lẽ mình thực sự phải chết ở nơi thâm sơn cùng cốc này sao?
Cũng không biết tới lúc nào, tốc độ lăn đột nhiên chậm lại, sau đó lăn được thêm một đoạn nữa thì cuối cùng cũng dừng hẳn, Dịch Hân sững sờ một lúc, đứng dậy lại chợt nghiêng người ngã sang một bên, cứ như vậy thử đến mấy lần mới miễn cưỡng giữ thăng bằng được, run cầm cập đứng sững một chỗ.
Nàng thở hổn hển, nhìn xung quanh, chỉ thấy hình như đang ở dưới sườn núi, xung quanh cỏ dại um tùm, không có cây cao, hơn nữa gần đó còn nghe thấy tiếng nước chảy không rõ từ phía nào.
Gâu gâu… Gừ…
Một tràng sủa thê lương lại vọng đến, Dịch Hân rùng mình, quay đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa đêm tối, nhờ ánh trăng tờ mờ, có thể nhìn thấy bóng đen trên sườn núi đó đang động đậy, rõ ràng là bầy Hắc Sài cẩu hung ác đã đuổi đến tận đây.
Một bàn tay lại vươn ra từ bóng râm bên cạnh, Lục Trần xuất hiện bên cạnh nàng, rồi nắm lấy cánh tay Dịch Hân, sải bước lớn chạy về phía trước.
- Nín thở đi!
Hắn la lớn.
Dịch Hân ngạc nhiên, nói:
- Sao cơ…
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên nàng chỉ thấy người nhẹ bâng, thì ra Lục Trần đã kéo nàng nhảy lên.
Khi họ bay qua bụi cỏ trước mặt, mặt đất chợt sáng lòa, dưới chân họ không có đất, mà xuất hiện một dòng sông chảy xiết.
Tõm!
Một tiếng vang lớn, nước văng tung tóe, hai người nhảy thẳng xuống dòng sông chảy xiết, rồi biến mất dạng.
7/ 4
Dòng sông chảy xiết nhấn chìm hai người trong nháy mắt. Cơn lạnh thấu xương ập đến, như lưỡi dao cứa vào da thịt. Dịch Hân ra sức giãy giụa, nhưng vẫn bị dòng nước cuốn trôi về phía trước, nàng hoàn toàn bất lực trong nước như phiến lá khô, liên tục đâm phải đá cứng dưới lòng sông, đồng thời còn không thể hít thở.
Càng lúc nàng càng rối, chỉ thấy mắt tối sầm, phía trước chỉ còn lại dòng nước đáng sợ khôn cùng, như thể giây tiếp theo có thể sẽ rơi xuống vực thẳm không đáy. Nàng không kìm được la to. Nhưng vừa mở miệng ra, nước sông lạnh băng đã ào vào trong, lập tức bịt kín tất cả mọi âm thanh.
Nàng uống nguyên một ngụm nước làm cho ho sặc sụa, đồng thời càng thêm rối loạn, như khúc gỗ va đập giữa dòng nước.
Song chính vào lúc này, một cánh tay thò ra từ một phía, ôm trọn lấy nàng.
Dịch Hân như người chết đuối vớ được cọng cỏ cuối cùng, nàng dựa toàn thân vào đó, trong lúc ho sặc sụa, nàng đưa hai tay bám chặt lấy cánh tay đó.
- Đừng cử động.
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, một cơ thể khác trong nước áp lại gần, ôm nàng vào lòng, đưa đầu nàng ngoi lên trên mặt nước để có thể hô hấp, đồng thời xuôi dòng trôi đi.
Dịch Hân thở ra hít vào một cách tham lam, sau đó dần dần cũng tỉnh táo trở lại. Nàng không nhúc nhích nữa, mà dựa vào lòng người thanh niên xa lạ đó. Giữa đêm khuya xơ xác tiêu điều, tại nơi sơn dã không một bóng người, họ trôi đi như cánh bèo.
Có một thoáng chốc, nàng dường như nghĩ tới điều gì đó, quay lại nhìn về hướng khi nãy, chỉ thấy một màu đen hun hút. Nơi sườn núi, thấp thoáng những cái bóng hung ác đang chen chúc nhau trên bờ sông, phát ra tiếng gầm rống phẫn nộ và điên cuồng.
Nước chảy rất xiết, nhưng khả năng bơi lội của Lục Trần có vẻ rất khá, kể cả có Dịch Hân vướng tay, với hắn vẫn dễ như trở bàn tay.
Cùng lúc đó, dòng nước xiết đưa hai người họ nhanh chóng rời khỏi sườn núi nọ. Hai người chìm vào trong bóng đêm tối như mực. Nhưng nhìn phương hướng, thì họ trôi càng lúc càng xa so với con đường lên núi ban đầu, trôi mãi vào tận dãy núi tối tăm hơn.
Không biết thời gian đã trôi đi bao lâu, dòng sông dần dần chảy êm hơn, đồng thời mặt nước cũng rộng rãi hơn hẳn. Tiếng kêu điên cuồng của lũ Hắc Sài cẩu đó đã không còn văng vẳng bên tai, chỉ có bóng tối bao trùm là vẫn như cũ.
Dịch Hân cảm thấy Lục Trần ở phía sau mình bắt đầu dùng cánh tay để quạt nước, đưa nàng bơi về phía bờ sông bên cạnh, hiện giờ, sau khi liên tục nếm trải sợ hãi và trở về từ Quỷ môn quan, nàng cảm thấy kiệt sức hoàn toàn. Nhưng trong đầu nàng vẫn căng như dây đàn. Nếu màn đêm này chưa biến mất, nếu vẫn còn ở nơi sơn dã của Vùng mê loạn đáng sợ này, thì nàng vẫn còn một cảm giác sợ sệt tự đáy lòng, không dám ngủ thiếp đi.
Một lát sau, Lục Trần đưa Dịch Hân bơi đến bờ sông bên cạnh, bước lên bờ.
Âm thanh “Rào rào!” vang lên, đó là tiếng nước chảy từ trên người xuống. toàn thân Hai người ướt đẫm, Lục Trần nhìn có vẻ không có cảm giác gì, nhưng còn Dịch Hân sau khi đứng lên bờ sông, bị gió đêm hắt vào người, liền cảm thấy buốt thấu xương, không kìm được rùng mình mấy cái.
Lục Trần nhìn nàng, đi tới cạnh Dịch Hân, nói:
- Còn chịu đựng được nữa không?
Dịch Hân gượng cười:
- Vẫn chịu được.
Sau khi nói xong câu đó, nàng đột nhiên phát hiện vì y phục bị ướt hết, nên dính chặt vào người, khiến đường cong lả lướt trên người nàng đều bộc lộ hết, trông cực kỳ quyến rũ.
Dịch Hân chỉ thấy mặt mình đột nhiên nóng rực, bất giác thốt lên một tiếng “Á” trong đầu, bèn đưa tay định che người. Ai ngờ mới nhấc tay lên, thì một cơn đau khủng khiếp ập đến từ cánh tay trái của nàng, Dịch Hân chỉ cảm thấy mắt tối sầm, chân lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống đất, miệng hừ một tiếng đau đớn.
Lục Trần đỡ lấy nàng, có hơi kinh ngạc, hỏi:
- Sao vậy?
Dịch Hân đau đến mức giọng nói cũng có phần run rẩy, nàng run giọng nói:
- Tay, tay trái…
Lục Trần xem xét, rồi đưa tay đỡ cánh tay trái của nàng kiểm tra một lúc, hắn liền nhíu mày:
- Gãy rồi.
Dịch Hân cắn môi, khẽ thở dốc, cảnh tượng tháo chạy vừa rồi lại lướt qua trong đầu, nàng phát hiện mình không hề nhớ rốt cuộc tay mình bị gãy từ đâu. Có lẽ do quá căng thẳng và kích động, hoặc có thể suốt chặng đường đó thương tổn, va chạm quá nhiều, đến mức nàng không nhận ra cánh tay mình đã bị gãy.
Lục Trần nhìn xung quanh, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Cô ngồi xuống đi, nghỉ ngơi một lát.
Dịch Hân dùng tay phải đỡ cánh tay trái, tìm một tảng đá trên bờ sông ngồi xuống, còn Lục Trần thì đi tới một chỗ khá xa. Ở đó có mấy gốc cây, hắn sờ nắn được một lúc rồi chặt đem về một nhánh cây lớn cỡ hai ngón tay.
Trên tay hắn lúc này là một thanh đoản kiến màu đen, trông có vẻ khá sắc bén. Dịch Hân nhìn hắn gọt hết các nhánh lá nhỏ một cách nhanh gọn, chỉ còn lại một cành cây hình tròn, rồi hắn đưa ra so sánh với cánh tay của nàng.
- Có đem thuốc theo người không?
Lục Trần hỏi Dịch Hân.
Dịch Hân lắc đầu, trầm giọng nói:
- Chỉ có ít thuốc cầm máu, không có loại nắn xương.
Lục Trần gật đầu, không nói thêm gì, xé mấy mảnh vải áo, sau đó đặt cánh tay của Dịch Hân thẳng lại, nhắm đúng vị trí xương gãy, rồi quấn cánh tay nàng lên nhánh cây đó mấy vòng.
- Tạm thế này đã, đợi trời sáng rồi chúng ta sẽ tìm xem gần đây có thảo dược nào thích hợp để thoa cho cô không.
Lục Trần điềm đạm nói.
Trong quá trình buộc tay, dĩ nhiên không tránh khỏi việc đụng chạm vào chỗ gãy xương, Dịch Hân lại phải chịu dày vò. Có điều dù gì nàng cũng biết Lục Trần làm vậy là vì muốn tốt cho mình, nên cố nhẫn nhịn. Nhưng hai mắt nàng đã ứa nước mắt vì đau, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Khó khăn lắm mới chờ cho Lục Trần làm xong, lúc này Dịch Hân mới thở một hơi nhẹ nhõm, rồi rụt rè nói:
- Đa tạ huynh, Lục đại ca.
Lục Trần nhìn nàng, nói:
- Buổi tối ở Vùng mê loạn này rất nguy hiểm, không thể đốt lửa, bằng không rất dễ dẫn dụ lũ yêu thú lợi hại đến. Chúng ta đành phải chờ trời sáng thôi, cô còn chịu đựng được không?
Dịch Hân nghiến răng, tuy cánh tay đau nhức, cơn lạnh buốt không ngừng thấm vào da thịt, nhưng vẫn gật đầu:
- Được.
Lục Trần ừ một tiếng, rồi đi đến một chỗ cách Dịch Hân khoảng mấy thước, nằm thẳng xuống mặt đất, nói:
- Vậy thì nghỉ ngơi đi, đợi trời sáng rồi tính tiếp.
Dịch Hân ngồi tại chỗ ngẩn người ra một lúc, dù đã vô cùng mỏi mệt, nhưng chẳng hiểu tại sao, lúc này nàng lại không hề buồn ngủ. Nhìn đêm tối sâu thẳm nơi sơn dã, và cả dòng sông trong bóng tối cách đó không xa, nàng bỗng có cảm giác muốn khóc.
Cũng vào chính lúc này, đột nhiên bên cạnh nàng vọng đến giọng của Lục Trần:
- Đúng rồi, hai người đồng hành với cô đâu, họ thế nào rồi?
7/ 5
- Họ…
Dưới cảnh đêm thâm trầm, tuy Dịch Hân ngồi cách đó không xa, nhưng cũng chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng. Còn giọng nàng lúc này nghe cũng có phần run rẩy, như thể câu nói này của Lục Trần đã đâm thẳng vào đáy lòng nàng, nhất thời không biết nên nói gì.
- Gặp phải bầy Hắc Sài cẩu ở chỗ thác nước hẻm núi à?
Dịch Hân chậm rãi cúi đầu, một lúc sau mới nói:
- Phải, sau khi huynh đi chưa được bao lâu, thì có một bầy Hắc Sài cẩu đột nhiên xông đến, đông lắm, không đếm xuể được…
Hơi thở của nàng bỗng trở nên dồn dập, như thể nhớ lại việc đó làm nàng đau nhói, nàng thấp giọng:
- Ta với sư huynh, sư thúc vội vã nghênh chiến, tuy sau lưng là vách núi nên không phải lo bọc hậu, nhưng số lượng yêu thú quá nhiều, bọn ta đánh được một lúc thì không chịu nổi nữa. Sư thúc bèn bảo bọn ta chia nhau ra chạy, sư thúc nói chạy được người nào hay người nấy…
Nói đến đây, giọng nàng nghẹn lại, dừng một lúc mới tiếp tục nói:
- Ta và sư huynh xông ra, lúc đó ta có ngoái lại nhìn, thì thấy sư thúc ông ấy… ông ấy bị cả bầy Hắc Sài cẩu vồ lấy… trong chớp mắt máu bay khắp phía. Ta quá đỗi hoảng sợ. Hà sư huynh lại kéo ta chạy thục mạng, nhưng phía sau lại có Hắc Sài cẩu đuổi sát. Sau đó không còn cách nào khác, Hà sư huynh và ta lại chia ra chạy trốn. Lần cuối cùng ta nhìn thấy huynh ấy, là lúc mười mấy con Hắc Sài cẩu bổ nhào lên người huynh ấy, sau đó thì do có một cái cây che khuất, ta chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết và tiếng sủa điên cuồng của lũ chó hoang.
Trong bóng tối, Lục Trần trầm mặc một lúc, rồi nói:
- Vậy còn cô, làm thế nào mà đến cuối cùng chỉ có cô trốn thoát?
Dịch Hân có hơi bàng hoàng:
- Ta chạy được một lúc, thấy sắp bị đuổi kịp, thì chính vào lúc này, ta chợt nhớ ra trước khi xuống núi, sư phụ từng tặng cho ta một tấm “Chướng mục phù”. Thế là ta trèo lên một cái cây, dùng nó. Hắc Sài cẩu đuổi đến gần thì không tìm thấy ta nữa.
Nói đến đây, Dịch Hân bỗng nhiên rơi nước mắt, nàng vừa khóc vừa nói:
- Đều tại ta, đều tại ta, nếu như ta… nếu như ta nhớ đến thứ này sớm hơn một chút, thì có lẽ sư thúc và sư huynh đã không phải chết.
Lục Trần im lặng không nói gì, cứ mặc cho Dịch Hân khóc, sau khi nàng nức nở một hồi rồi rồi bình tĩnh lại, hắn mới điềm đạm nói:
- Chuyện này không trách cô được. Hơn nữa cho dù cô có dùng thứ phù này sớm, nhưng bầy Hắc Sài cẩu gần ngay trước mắt, với giác quan nhạy cảm của lũ yêu thú đó, thì vẫn không chạy thoát được.
Dịch Hân rùng mình một cái, thấp giọng nói:
- Thật sao?
- Ừ.
Lục Trần đáp, rồi trở mình, nói:
- Khuya rồi, mau ngủ đi. Sáng mai có thể chúng ta còn phải trèo đèo lội suối cả ngày đấy, nếu cô không ngủ thì không có sức chịu được đâu.
Dịch Hân khẽ mím môi. Một lúc sau, nàng bèn chậm rãi nằm xuống bãi cỏ bên bờ sông. Đầu óc nàng đầy hỗn loạn, trong lòng vừa hối hận vừa sợ hãi, vốn tưởng rằng bất luận thế nào mình cũng không ngủ được, nhưng ai ngờ nằm tới nằm lui, nàng bất giác nhắm mắt lại, chìm vào trong giấc ngủ.
Ánh ban mai rải xuống bờ sông, chiếu rọi gương mặt thiếu nữ đang yên giấc. Sắc mặt nàng tuy vẫn còn hơi nhợt nhạt, tóc tai cũng rối bời. Nhưng một sợi tóc mai trượt xuống mũi, tôn lên một vẻ đẹp biếng nhác. Hàng lông mi vừa mảnh vừa dài khẽ rung trong nắng vàng rực rỡ, sau đó Dịch Hân chậm rãi mở mắt ra…
Có một khoảnh khắc, nàng tưởng như mình đang ở căn nhà ấm áp trong ký ức. Sư phụ ôn tồn, các sư tỷ sư muội thân thiết đều ở bên, có người cười nói với nàng điều gì đó, đến khi nàng vui sướng định ngồi xuống đáp lời, thì đột nhiên một cơn đau truyền đến từ cánh tay trái, khiến nàng bừng tỉnh khỏi ảo mộng.
- Ối…
Dịch Hân hít một hơi lạnh ngắt, cắn chặt môi. Lần này đau khủng khiếp, làm nàng suýt nữa thì la lên.
Cùng lúc đó, cách đó không xa vọng tới một giọng nói.
- Cẩn thận chút, đừng làm lệch phần xương gãy, không thì cô lại phải chịu khổ đấy.
Dịch Hân thở dốc mấy hơi, không dám động đậy cánh tay trái, nàng ngồi thẳng dậy nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy Lục Trần đã dậy từ lúc nào. Hiện giờ hắn đang đi tới từ rừng cây đầu bên kia, trên tay cầm không ít thứ, nhìn qua thì là một vài loại cỏ dại mà Dịch Hân đều không biết tên, trong đó còn kẹp một số thứ cổ quái màu đen sì lẫn nâu xám.
Lục Trần đi đến cạnh Dịch Hân, cúi xuống đặt mấy thứ trong tay xuống, rồi nắm lấy cánh tay trái của Dịch Hân kiểm tra một hồi, gật đầu nói với nàng:
- Giờ ta sẽ giúp cô xoa thuốc, chắc là sẽ nhanh khỏi hơn, nhưng sẽ hơi đau, cô hãy cố nhịn.
Dịch Hân nghe thấy chữ “đau” tim liền đập mạnh. Nàng thấy hơi sợ, nhưng nhìn sự bình tĩnh của Lục Trần, không biết tại sao, nàng lại nhất thời không nói được câu cự tuyệt. Hơn nữa bất kể thế nào, những gì mà người thanh niên này làm cũng đều vì muốn tốt cho mình. Vậy nên sau khi do dự một chốc, nàng vẫn chậm rãi gật đầu.
Lục Trần nhẹ nhàng tháo khúc gỗ cố định trên tay nàng, sau đó vạch tay áo nàng ra, chỉ thấy trên cổ tay trắng muốt, chỗ gãy xương đã sưng đỏ.
Lục Trần nhíu mày, cúi đầu xuống trộn đều mấy thảo dược mới hái về, trong đó có cả mấy thứ đen sì kỳ lạ nọ.
Dịch Hân liếc xuống tay hắn, chợt mắt nàng cứng ngắc, nàng nhìn rõ ràng mấy thứ màu đen đó là trứng của những loài côn trùng lạ. Chúng đen đen béo béo, nhìn thôi cũng thấy buồn nôn.
Dịch Hân kinh hãi, lập tức cảm thấy lợm giọng, suýt nữa thì nôn ra, nàng thất thanh nói:
- Mấy, mấy thứ này là gì, huynh muốn dùng làm gì?
- Trứng và ấu trùng của “Kim Sí phong”.
Lục Trần liếc nàng một cái, thản nhiên đáp.
- Đừng kêu la làm gì, đây là đồ tốt, có thể giúp cánh tay gãy của cô hồi phục nhanh hơn ít nhất gấp mấy lần. Có thể tìm được nó ở nơi này, cô may mắn lắm đấy!
Dịch Hân kinh ngạc im lặng, muốn nói gì đó, nhưng lời vừa đến miệng đã nuốt xuống. Chỉ là trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy những thứ kinh khủng như vậy. Nhưng khi nhìn Lục Trần trộn trứng côn trùng với thảo dược, nàng vẫn không thể nào chịu nổi, vội vàng quay mặt đi há miệng thở mạnh mấy cái mới từ từ dịu lại.
Chẳng mấy chốc sau, Dịch Hân bỗng chỉ cảm thấy tay mình mát lạnh, Lục Trần xoa một lớp dinh dính lên chỗ bị thương của nàng. căn bản Dịch Hân không dám nhìn vào miệng vết thương. Qua một lúc sau, nàng bèn cảm giác được Lục Trần dùng vải băng bó trước, rồi lại buộc cánh tay nàng lên khúc gỗ nọ.
- Xong rồi.
Lục Trần đứng dậy, nói với nàng.
- Chỉ cần không xảy ra chuyện gì bất trắc, khoảng bảy tám tuần là sẽ khỏi. Bây giờ chúng ta xuất phát thôi.
Dịch Hân nghiến răng, đứng dậy cố gắng không nhìn qua cánh tay trái, nói:
- Chúng ta đi hướng nào đây?
Lục Trần đáp:
- Không biết nữa, chờ ta quan sát phương hướng và địa hình trước đã.
Dịch Hân ngạc nhiên:
- Không phải huynh là người dẫn đường sao, chắc phải biết rất rõ Hắc giáp sơn này chứ?
Lục Trần cáu bẳn nhìn nữ nhân này một cái, nói:
- Đương nhiên là ta biết rất rõ vùng xung quanh Hắc Giáp sơn, nhưng cho dù ta có là người dẫn đường, cũng đâu rảnh rỗi đến mức nhảy xuống dòng nước xiết để tìm hiểu địa thế? Khu vực này ta chưa đến bao giờ.
Dịch Hân phì cười, đồng thời cũng cảm thấy vừa rồi mình nói thế không đúng, nếu không phải vì cứu nàng, có lẽ tối qua hắn thực sự không cần phải nhảy xuống nước.
Nghĩ tới đây, mặt nàng liền nóng lên, vô thức quay đầu, nhìn sang nơi khác.
Ai ngờ trong lúc dịch chuyển tầm nhìn, Dịch Hân đột nhiên nhìn thấy phía sau một bụi cây rậm rạp ở phía trước, có một cặp mắt tàn ác đang nhìn về phía hai người họ từ khe hở của cây cỏ, trong nét hung ác của ánh mắt đó có một chút độc địa, hình như không giống với yêu thú, khiến Dịch Hân giật cả mình, vội lùi về sau một bước, chỉ về phía đó la lên thất thanh:
- Bên đó có người!
7/ 6
- Cái gì?
Lục Trần cả kinh, quay người lại hỏi Dịch Hân, Dịch Hân vội vàng chỉ vào bụi cỏ ban nãy, lo lắng nói:
- Ta… ta vừa nhìn thấy trong bụi cỏ đó có…
Còn chưa dứt lời, giọng Dịch Hân đột nhiên im bặt, nàng kinh ngạc nhìn về phía đó, chỉ thấy bụi cỏ dại đó vẫn như cũ, nhưng cặp mắt hung ác mà mình vừa nhìn thấy đã biến mất tăm.
Lục Trần theo hướng mà Dịch Hân chỉ, nhìn qua bụi cỏ đó, hắn hơi nhíu mày, rồi đi tới.
Dịch Hân không biết vì sao bỗng nhiên thấy trong lòng hơi căng thẳng, nàng đi theo sau hắn, ánh mắt không ngừng nhìn quanh quất.
Hai người đi đến cạnh bụi cỏ đó, chỉ thấy cỏ cây tươi tốt, cao cỡ bằng đầu gối, có điều lúc này trong bụi trống trơn, hiển nhiên là không thể nào có người nấp trong này. Lục Trần trầm ngâm một lúc, rồi bẻ một nhánh cây ở bên cạnh, đập đập quanh bụi cỏ, chỉ thấy côn trùng bay ra, chứ không thấy bóng ai như Dịch Hân nói.
Lục Trần quay lại nhìn Dịch Hân. Mặt Dịch Hân ửng đỏ, bỗng chốc hơi mất tự tin, bụng nghĩ, không lẽ tối qua mình mệt quá, đến mức đầu óc giờ cũng mất tỉnh táo luôn sao? Lúc nãy không lẽ là ảo giác?
Lục Trần quay lại bên cạnh nàng, không nói gì, chỉ bình tĩnh bảo:
- Nếu đã không có gì, thì chúng ta lên đường thôi.
- Ừm… Được.
Dịch Hân lúng túng đáp.
Lục Trần gật đầu, rồi sải bước đi về phía trước, Dịch Hân nhìn lại bụi cỏ đó, chỉ thấy xung quanh yên tĩnh, hình như thực sự không có bất cứ thứ gì. Nhưng khi nàng kỹ nghĩ lại, thì nhớ ra cặp mắt trong bụi cỏ đó cực kỳ hung ác. Cái ký ức rõ mồn một, nàng không kìm được rùng mình một cái.
Trong lúc nàng ngập ngừng, Lục Trần đã đi được một đoạn, bỗng nhận ra điều gì đó. Hắn quay đầu gọi Dịch Hân. Dịch Hân vội đáp một câu, dẹp suy nghĩ kỳ lạ trong đầu qua một bên, bám theo Lục Trần.
Sau khi hai người họ dần đi xa, một cơn gió nhẹ bỗng thổi qua mặt sông, lướt qua bụi cỏ hoang im lặng nọ, lá cây xanh tươi khẽ đung đưa như sóng nước, thấp thoáng có một cái bóng lao vụt qua lá cây.
Lục Trần không dẫn Dịch Hân đi dọc bờ sông về thượng lưu, mà ngược lại xuôi dòng đi về hạ lưu. Dịch Hân đi được một đoạn thì phát hiện ra điều này, bèn thắc mắc hỏi Lục Trần.
Lục Trần cũng trả lời thẳng rằng đi về hạ lưu dễ đi hơn.
Nếu đi ngược dòng nước, thì tức là quay vào dãy núi có bao gồm cả Hắc Giáp sơn, trên núi có biết bao nhiêu yêu thú và nguy hiểm, rất rắc rối. Hơn nữa kể cả họ có tìm được đường về Hắc Giáp sơn, thì cũng không thể nào quay lại đường cũ được. Vì loài yêu thú như Hắc sài lang nhớ rất dai, chỉ e bầy chó hoang hung ác đó vẫn còn chờ ở trên núi cũng nên.
Còn nếu chỉ cần không nhầm phương hướng, thì đi về phía hạ lưu vẫn có thể ra khỏi Vùng đất mê loạn, nguy hiểm trên đường đi cũng ít hơn.
Trong tình hình hiện tại, thực ra Dịch Hân không có quá nhiều ý kiến. Hơn nữa từ cuộc chạy trốn đêm qua đến hiện tại, nàng đã có chút tin tưởng đối với người thanh niên tên Lục Trần mới quen biết mấy ngày này rồi. Dù gì thì mạng nàng cũng do hắn cứu, vết thương nhờ hắn chữa trị. Kể cả hắn muốn hại nàng, thì đêm qua muốn làm gì cũng đã làm từ lâu rồi. Do đó, nàng cũng đã nhanh chóng chấp nhận hiện thực này, ngoan ngoãn theo Lục Trần đi về phía hạ lưu.
Hôm nay trời quang đãng, thời tiết cuối thu trời trong gió mát, nước sông bình lặng trong lành, đồi núi hai bên bờ nhấp nhô, trông như một bức họa, chẳng hề giống Vùng đất Mê Loạn nguy hiểm trùng trùng mà truyền thuyết mô tả chút nào.
Hai người đi được chừng nửa canh giờ, thuận theo dòng nước tới một lòng chảo sông, chợt nhìn thấy phía trước màu sắc ngập tràn. Nhìn kỹ lại, thì ra trên mảnh đất rộng chừng mấy mẫu, trải đầy các loại hoa đủ màu sắc. Hoa nở rất đẹp, hơn nữa mỗi một đóa hoa đều rất to. Đóa nhỏ nhất to cũng bằng chậu rửa mặt, chúng nở rộ dưới ánh mặt trời, tựa như một dải cầu vồng rơi xuống nhân gian.
Dịch Hân mở to hai mắt, không kịp được kêu lên kinh ngạc:
- A! Nơi này đẹp quá! Nhiều hoa đẹp đến thế…
Lời còn chưa dứt, nàng bỗng nghe Lục Trần thản nhiên nói:
- Nếu không muốn chết, thì tránh xa nơi đó ra.
Dịch Hân ngạc nhiên ngoái lại, miệng hơi mở lớn, hỏi:
- Tại sao vậy?
Lục Trần không trả lời, đi về phía trước, đi sát vào bờ sông, tránh thật xa đồng hoa đó, đồng thời nói:
- Đây là “Ma hoa khát máu”, ngày thường chúng dùng màu hoa dụ dỗ sinh linh. Nhưng hễ có con mồi hơi đến gần thôi, thì sẽ có vô số gai nhọn và dây mây từ dưới đất chui lên quấn lấy con mồi. Đồng thời, trên gai hoa có độc tố, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng toàn thân con mồi đáng thương sẽ không còn chút sức lực động đậy. Tiếp đó sau khi bị kéo vào trong bụi hoa, sẽ chết rục trong nhụy hoa.
Hắn nói rất bình thản, nhưng Dịch Hân thì lại trợn tròn mắt, mặt tái mét, lộ vẻ sợ hãi, nàng nhìn lại đồng hoa đẹp đẽ đó, không kìm được rùng mình, thấp giọng nói:
- Nơi này… Nơi này sao mà nhiều quái vật đến vậy?
Lục Trần nhìn nàng một cái, lắc đầu không nói gì, rồi quay người đi tiếp.
Dịch Hân có phần nhụt chí, nàng thở dài, rồi đi theo hắn.
Hai người men theo bờ sông, đi vòng qua đồng Ma hoa nhìn tưởng như xinh đẹp đó. Rồi đi về phía trước một đoạn, đến khi sắp ra khỏi lòng chảo sông chứa Ma hoa khát máu này, thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu bi thương truyền đến từ một phía, tiếng kêu chứa mấy phần thê lương, hơn nữa lại khá giống tiếng kêu của lũ Hắc Sài cẩu tối qua.
Phản ứng đầu tiên của Dịch Hân là toàn thân sởn gai ốc, suýt nữa thì nhảy dựng lên. Tối qua bị bọn Hắc Sài cẩu đáng sợ đó truy sát đến mức suýt thì chết thảm, khiến nàng cực nhạy cảm với âm thanh đáng sợ này.
Có điều nếu so sánh, thì Lục Trần bình tĩnh hơn. Hắn đưa tay bắt lấy Dịch Hân suýt nữa thì đã bỏ chạy, kéo nàng lại bên cạnh, đồng thời nhíu mày, nhìn về một bên lối ra lòng chảo sông.
Dịch Hân vẫn chưa hoàn hồn, nhưng cảm giác được cánh tay Lục Trần đang nắm lấy mình, chẳng biết tại sao lại cảm thấy an tâm, bèn nhìn về phía đó. Nàng lập tức sững sờ, chỉ thấy ở đấy không có con Hắc Sài cẩu nào cả. Không, hình như có một con chó hoang, nó không lớn, cùng lắm chỉ bằng phân nửa một con cún, lông có màu hơi đen, nhưng nhạt hơn yêu thú Hắc Sài cẩu đêm qua, rõ ràng là không giống lắm. Nhất là trên lưng nó, từ sau gáy và cổ kéo dài đến sống lưng, có một đường lông trắng vừa dài vừa hẹp, rất rõ ràng, có thể cho thấy chú chó nhỏ này không phải là Hắc Sài cẩu.
sau khi quan sát một lúc, thì Dịch Hân phát hiện thêm một số điểm khác.
Chú chó đó nằm trên mặt đất, không động đậy, chỉ kêu buồn bã, âm thanh thê lương, trông rất thảm thương. Có một cái chân ngoắc sau người, khác với ba chân còn lại, hình như là bị gãy.
Chú chó nằm đó, ánh mắt mơ màng, dường như đã sắp đến mức sức cùng lực kiệt, cả tiếng kêu buồn bã cũng yếu dần. Xem ra nếu không có ai cứu giúp, thì chỉ chốc sau, con vật nhỏ này sẽ phải chết tại đây.
- Trông nó đáng thương quá!
Dịch Hân không kìm được thốt lên.
Lục Trần nghe thấy câu này của nàng, liền nhíu mày lại, hờ hững liếc nhìn thiếu nữ này.
7/ 7
Dịch Hân tự dưng bị hắn nhìn như vậy, bỗng thấy chột dạ. Do dự một lúc, nàng mang một cảm giác không mấy tự tin, khẽ giọng hỏi:
- Lục đại ca, chú… chú chó này, có khi nào cũng là thứ gì đó ghê gớm có thể gây hại đến tính mạng chúng ta bất cứ lúc nào?
Lục Trần liếc qua đó, nói thản nhiên:
- Nhỏ như vậy, dĩ nhiên không thể giết được chúng ta.
Dịch Hân thở phào một hơi, như trút được gánh nặng trong lòng:
- Vậy chúng ta cứu nó đi, được không?
Lục Trần hừ một tiếng:
- Hôm qua cô mới bị đám Hắc Sài cẩu truy sát bán sống bán chết, sao hôm nay lại mở lòng từ bi vậy?
- Hả?
Dịch Hân ngơ ngác.
- Chú chó này cũng là Hắc Sài cẩu sao? Vừa rồi ta nhìn nó, còn tưởng không phải…
- Đúng là nó không phải yêu thú Hắc Sài cẩu thuần chủng.
Lục Trần cắt ngang lời Dịch Hân.
- Đây là dị chủng lai tạp giữa Tuyết lang trong núi và Hắc Sài cẩu, hiếm có trường hợp sống được lâu, có cứu nó cũng uổng công.
Dịch Hân ngạc nhiên nói:
- Vì sao?
Lục Trần định nói rồi lại thôi. Không hiểu tại sao, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, dường như có đôi phần không vui, đến giọng nói cũng tỏ ra mất kiên nhẫn hiếm thấy:
- Tóm lại, nó vẫn mang huyết mạch của Hắc Sài cẩu, cô có muốn cứu nó nữa không?
Dịch Hân bị hắn quát một tiếng, liền rụt người lại, một lúc sau mới nhút nhát nói:
- Ta nghe lời huynh là được rồi.
Lục Trần hừ một tiếng, quay người đi, Dịch Hân khẽ thở dài, rồi đi theo hắn.
Sau lưng tiếng kêu rầu rĩ của chú chó nhỏ nó không ngừng vọng lại, Dịch Hân không đành lòng. Nhưng lý trí lại nói với nàng, có lẽ cách làm của Lục Trần mới là lựa chọn hoàn toàn chính xác, nên đành cố gượng không quay đầu lại nhìn.
Hai người đi ra khỏi lòng chảo sông, cuối cùng chú chó đó cũng khuất khỏi tầm nhìn của họ.
Cùng lúc đó, dòng sông ở đoạn này uốn quanh, chảy về một hướng khác. Lục Trần dừng bước tại đây, ngẩng đầu nhìn bốn phía, rồi lại nhìn trời, hình như đang phân biệt phương hướng và địa hình. Còn trong lúc chờ đợi thì Dịch Hân do dự mấy hồi, rồi không kìm được nhân cơ hội này, lén đi bất bước về lòng chảo sông, thò đầu nhìn về phía lúc nãy.
Song ngay lúc đó, Dịch Hân bỗng nhiên kêu lên, rồi đưa cánh tay bị thương lên che miệng, trong mắt đầy kinh hãi.
Lục Trần ở bên cạnh liền phát hiện ra điểm lạ thường ở Dịch Hân, bèn quay đầu lại nhìn, hắn lập tức nhíu mày.
Chỉ thấy ngay gần chú chó bị gãy chân ở đằng xa, lúc này thình lình xuất hiện một con báo vàng không hề nhỏ. Nó đang nhe ra cái răng nanh sắc nhọn, từ từ tới gần chú chó đó, ánh mắt ngập đầy sự thèm thuồng.
Chú chó kêu lên thảm thiết, dường như cảm giác được tai ương sắp sửa ập đến. Nó ra sức vùng vẫy lùi về sau, nhưng một chân của nó lê trên đất, dù nó có cố sức bò thế nào, cũng chỉ là giãy chết một cách bất lực.
hiển nhiên con báo vàng cũng thấy rõ sự yếu ớt của chú chó này, có điều với tư cách là yêu thú, nó vẫn giữ cảnh giác. Đầu tiên nó nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có kẻ địch ẩn nấp. Đồng thời nó còn tỏ ra hết sức kiêng dè đối với đồng Ma hoa khát máu nọ, liên tục giữ khoảng cách rất xa.
Chú chó nhỏ nằm cách đồng Ma hoa khát máu tầm mười ba trượng, con báo quan sát đồng hoa, như đang nhận định khoảng cách này đã vừa đủ, không làm kinh động đến Ma hoa. Thế là nó khẽ gầm một tiếng, vút lên không, bổ nhào về phía chú chó.
Chú chó kêu lên thống thiết, âm thanh thê lương. Dịch Hân đứng ở xa khẽ run lên, không kìm được nhắm mắt lại, nàng không dám nhìn nữa.
Song chính vào lúc này, đột nhiên một bóng đen không biết từ nơi nào vụt bay ra, lướt qua khoảng không, đáp xuống giữa chú chó và đồng Ma hoa khát máu.
Lục Trần căn mắt, đột nhiên đồng tử hơi co lại, chỉ thấy thứ vừa thình lình bay ra đó, là một miếng thịt dầm dề máu.
Vù…
Hình như có một luồng gió nhẹ khẽ thổi qua, trong lòng chảo sông rộng lớn, bỗng nhiên tất cả đều im lặng.
Gần như chỉ trong một cái chớp mắt, con báo vàng đã bay giữa không trung đột nhiên gào lên giận giữ. Nhưng mặt đất đằng trước thình lình chấn động kịch liệt. Ở ngay gần miếng thịt đó, chỉ nghe thấy một tiếng “ầm”, những nhánh dây thô dài mang đầy gai nhọn từ dưới đất chui lên, thoắt cái đã quấn lấy miếng thịt đó.
Nhưng miếng thịt đó quá nhỏ, hơn nữa còn không động đậy, mấy nhánh dây chuyển động vài cái, ngay lập tức lại phát giác ra gì đó, bèn đồng loạt chuyển hướng. Lần này, chúng nhắm vào con báo vàng đang nhảy giữa không trung.
Trong mắt con báo không còn sự hung tợn, mà lúc này đã đầy sắc thái sợ hãi. Chẳng để tâm gì chú chó kia nữa, nó ngã xuống đất kêu lên ai oán, định cụp đuôi bỏ chạy.
Nhưng mấy nhánh dây đáng sợ đó đã ào tới với tốc độ nhanh như chớp, chúng đi tới đâu đất đá bay tới đó, chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm xen lẫn tiếng gầm rú chói tai. Một chốc sau, giữa tiếng gào thét phẫn nộ của con báo vàng, nó đã bị mấy nhánh dây đó trói chặt chính vào lúc nó định chạy ra ngoài ranh giới, rồi từ từ bị kéo lùi về sau.
Con báo gào rú xối xả, ra sức giãy giụa, nhưng trên từng nhánh dây quấn chặt, mấy chốc sau đã có vô số gai nhọn đâm vào da thịt nó!
Dần dần, tiếng nó trầm xuống, thân thể vùng vẫy càng lúc càng yếu đi, cuối cùng người nó lả đi.
Chính vào lúc này, một sợi dây thừng đen thình lình bay ra. Chỉ thấy trên sợi dây có một cái móng vuốt, đáp chính xác vào chân sau con báo, rồi buộc chặt. Móng vuốt sắc nhọn lập tức cứa vào thịt, con báo tru lên đau đớn, một cái chân đã lìa khỏi thân thể.
Kỳ lạ là Ma hoa khát máu lại không hề có bất cứ phản ứng nào với chuyện này, chúng vẫn tiếp tục kéo lê con báo đã thoi thóp hơi tàn về phía sau. Mấy chốc sau đã kéo nó vào trong bụi hoa hoa lệ đó. Sau một chút dao động, tất cả yên tĩnh trở lại.
Sợi dây thừng trói một chân báo rơi xuống đất, rồi từ từ thu về. Cùng lúc đó, một bóng người bước ra, cáu bẳn phỉ nhổ một tiếng, một tay nắm lấy chân báo, một tay xách chú chó bị gãy chân lên, rồi quay người rời đi.
Dưới ánh mặt trời, người này thoạt nhìn như ác quỷ vừa bước ra từ Cửu U Hoàng Tuyền. Người y hơi còng, da ngăm đen khô nẻ, gần như bộ xương bọc da. Trên gương mặt đáng sợ của y, hai cái răng nanh khiếm khuyết nhe ra khỏi miệng, khiến trông càng giống dã thú hơn là người.
Lúc rời đi, tên cổ quái này hình như còn nghĩ đến chuyện gì đó, y đột nhiên quay đầu nhìn về phía lối ra chảo sông, nhưng chỉ thấy ở đó vắng tanh, không có lấy một bóng người.
Y làu bàu một câu trong miệng, hình như chửi rủa điều gì đó độc địa, rồi nắm cái chân đầy máu, thoắt cái biến mất khỏi lòng chảo sông, cũng không biết là đi về đâu.
Rất lâu sau, đằng sau vách đá bên ngoài lối ra chảo sông, Lục Trần và Dịch Hân từ từ ló dạng. Một bàn tay của Lục Trần bưng kín miệng Dịch Hân, còn ánh mắt Dịch Hân thì tràn đầy nỗi khiếp đảm, dường như không thể hiểu nổi những gì vừa diễn ra.
Còn thần sắc Lục Trần thì lại có mấy phần lãnh đạm, hắn lạnh lùng nhìn về phía lòng sông, như đang suy nghĩ điều gì đó. Được một lúc sau, chợt chỉ nghe hắn khẽ nói một câu:
- Người Man?
7/ 8
Dịch Hân vì bị cảnh tượng vừa nhìn thấy làm cho khiếp đảm, nên hiện giờ tim vẫn đập thình thịch. Trong một chốc chưa nghe rõ lời Lục Trần nói, nàng hỏi nhỏ:
- Huynh nói người gì cơ?
Nhưng tay Lục Trần vẫn đang bưng kín miệng nàng, khiến lời nàng nói nghe hơi ậm ờ, lúc này Lục Trần mới nhận ra, bèn thả lỏng tay.
Dịch Hân thở phào một hơi, sau hai hơi thở dốc, nàng nhìn lại phía Ma hoa khát máu nọ, sắc mặt bất giác tái nhợt.
Nếu khi nãy không có Lục Trần gắt gỏng ngăn cản, và nếu hai người họ đến bên cạnh chú chó gãy chân, sau đó lại có một miếng thịt dính máu bay ra, thì hậu quả sẽ ra sao, Dịch Hân đều không dám nghĩ tiếp.
- Nơi này thực sự quá nguy hiểm, chúng ta đi đi.
Dịch Hân nói khẽ với Lục Trần, đồng thời một lần nữa thề với chính mình, sau này không bao giờ bước đến nơi quỷ quái này nữa.
Nhưng có vẻ Lục Trần chưa định rời đi ngay, hắn lạnh lùng nhìn về hướng bóng đen thần bí biến mất ở lòng chảo sông, phía đó là một khu rừng rậm rạp, không biết là dẫn đến đâu.
- Đi nào, chúng ta qua đó xem xem.
Khi nghe thấy Lục Trần nói nửa câu trước, Dịch Hân còn mừng ra mặt, thở phào một hơi, nhưng nụ cười đó chưa hoàn toàn nở trên gương mặt xinh đẹp của nàng thì đã cứng lại ngay.
- Đi… đi xem cái gì?
Lời nàng nói nghe hơi lắp bắp.
Lục Trần không đáp, hắn sải bước đi về phía khoảng rừng đó, sắc mặt trông có vẻ bình tĩnh. Nhưng khi Dịch Hân nhìn hắn từ một bên, thì phát hiện đôi mắt hắn sáng lạ thường, thậm chí còn toát lên một cảm giác lạnh băng mà nàng chưa bao giờ thấy ở gã nam tử này, như một lưỡi đao sắc nhọn từ từ rút khỏi vỏ, tỏa ra mùi máu tanh tưởi.
- Một tên người Man rời bầy ở Vùng đất Mê Loạn…
Từ trong miệng hắn, dường như vang lên một lời nói trầm thấp như vậy, giống như tự lẩm nhẩm một mình, vừa như một tiếng cười nhạt.
Dịch Hân đứng ngơ ngác tại chỗ, nhất thời sững sờ và lúng túng. Từ cảnh tượng đẫm máu và thô bạo khi nãy, có thể thấy con người thần bí ẩn trong bóng tối đó cực kỳ hung ác, mạo hiểm đi tìm y e là có hơn nửa phần nguy hiểm. Nhưng nàng không hiểu nổi, tại sao từ tối qua đến hôm nay lúc nào Lục Trần cũng đều cực kỳ cảnh giác, lại đột nhiên thay đổi thái độ, quyết phải đi tìm cái bóng đen đó để rước lấy rắc rối cho bằng được.
Cứ thế mà rời khỏi đây chẳng tốt ư?
Dù gì chẳng phải hai người họ đều không bị thương sao?
Nàng do dự một hồi lâu, ngẩng đầu lên thì phát hiện Lục Trần đã đi xa tít, chớp mắt đã đến gần mép rừng. Bất giác Dịch Hân thấy sợ hãi trở lại. Đối với một người chưa có nhiều kinh nghiệm với đời như nàng, chặng đường từ đêm qua đến hiện tại thực sự khiến nàng thấy sợ Vùng đất Mê Loạn, còn Lục Trần chính là chỗ dựa mà nàng có thể tin tưởng nhất hiện tại. Ngay lập tức, nàng vẫn không kìm được gọi một tiếng:
- Lục đại ca, chờ ta với.
Nói rồi nàng liền chạy theo.
Bước vào khoảng rừng đó, Dịch Hân liền cảm giác được ánh sáng xung quanh đột nhiên mờ đi, nhiệt độ cũng giảm xuống một chút so với bên ngoài, thiết nghĩ đó là vì cây cối quá rậm rạp. Trong rừng có rất nhiều bụi cây lớn bé, lá rụng phủ một lớp dày trên mặt đất, khi đi qua cảm giác dưới chân mềm nhũn, không khí tràn nhập một mùi cây cối pha lẫn mùi đất.
Lục Trần không mất nhiều thời gian đã tìm được một lối đi kín đáo trong rừng, bèn men theo đó đi tiếp.
Lối đi này lúc đứt đoạn lúc nối liền, có hơi kỳ lạ, có khi đột nhiên biến mất dạng. Nhưng chẳng biết rốt cuộc Lục Trần bản lĩnh cổ quái gì mà mỗi lần như vậy, hắn đều quan sát kỹ càng bốn phía, rồi tìm thấy dấu vết ở những xó xỉnh khuất mắt, từ đó tìm ra lại lối đi này.
Những dấu vết đó có cái là vết máu nhàn nhạt trên phiến lá, có cái là lá cây vừa rơi rụng, thậm chí cả dấu chân lờ mờ đến mức khó mà nhìn thấy trên lá khô, nhưng Lục Trần vẫn tìm ra được từng cái một.
Dịch Hân đi sau lưng Lục Trần, cặp mắt nàng lúc này ngập đầy kinh hãi và run sợ. Đối với nàng mà nói, từ nhỏ đến lớn chỉ bước trên con đường tu tiên luyện đạo. Những thứ nàng biết chỉ có công pháp tu luyện, nhiều lắm thì chỉ là cọ xát với các sư huynh sư đệ đồng môn, chứ chưa bao giờ trải qua những chuyện này.
Nàng nhìn vào bóng lưng của người thanh niên phía trước, đột nhiên có cảm giác hãi hùng, nếu như… nếu có một ngày nàng trở thành con mồi bị hắn săn đuổi, vậy thì chắc chắn không thể nào trốn thoát được nhỉ?
Nàng mơ hồ cảm giác được, người thanh niên tên Lục Trần trước mắt nàng đây dường như tồn tại ở một mặt khác của thế giới tu chân mà nàng biết. Và những chuyện ở thế giới u tối đó, trước khi đến Vùng đất Mê Loạn này, nàng hoàn toàn không biết bất cứ gì cả.
Động tác của Lục Trần thuần thục mà hiệu quả lại cao, thậm chí có những lúc hắn tỏ ra rất nhạy bén, khiến Dịch Hân cảm giác được có một số dấu vết kín đáo dường như hắn đã biết trước là đang ở đâu, và nhanh chóng tìm ra nó, hoặc là dường như hắn đã quen thuộc với bóng đen phía trước đó, quen thuộc tới một mức độ nhất định…
Khoảng nửa canh giờ sau, Lục Trần bỗng dừng bước, đồng thời cản Dịch Hân lại.
Bên ngoài bụi cây rậm rạp trước mặt họ, là một khoảng đất trống rộng chừng nửa mẫu. Ở đó có một tảng đá lớn cao vút hình thành nên một sườn dốc, bên dưới tảng đá là một cái cửa động.
Mặt đất bên ngoài động như một bãi chiến trường, khắp nơi là những thứ trông như rác, có đá cháy đen, gỗ bị chặt vụn và những phần xương cốt lớn nhỏ khác nhau. Nhìn sơ qua đó, đa số đều là xương của những con thú không lớn.
Phì phò… hừ… hừ…
Một tràng âm thanh cổ quái vọng ra từ trong động, nghe như tiếng thở hổn hển nặng nề. Một lúc sau, một bóng đen bước ra, quả nhiên chính là gã quái nhân xuất hiện ở lòng sông Ma hoa khát máu trước đó.
Lúc này khoảng cách rất gần, Lục Trần và Dịch Hân cũng quan sát được rõ ràng hơn. Rất nhanh, họ đều phát hiện, “người” này hẳn là tuổi không nhỏ, ngoài thân thể da bọc xương khô gằn của lão ra, đến cả cách đi đứng cũng có hơi hám mệt mỏi của người già.
Nhưng tuy là thế, tướng hung ác của quái nhân này vẫn không hề suy giảm. Lúc lão bước ra, trên tay vẫn cầm cái chân báo đầm đìa máu, lão ngồi thẳng xuống một tảng đá, rồi ngoác miệng gặm.
Máu tươi chảy xuống từ khóe miệng lão, nhìn qua trông như một con dã thú.
Dịch Hân run lên, chỉ thấy trong dạ dày cuồn cuộn cơn tởm lợm, suýt nữa thì nôn thốc nôn tháo vì cảnh tượng này. May là nàng cũng biết hiện không phải là lúc, nên cố nén lại, song cũng không dám nhìn cảnh ăn tươi nuốt sống man rợ đó nữa. Nàng rụt người lại, đang định nói với Lục Trần liệu có thể đừng gây chuyện, rời đi trước đi được không, thì nàng chợt cứng người lại.
Chẳng biết từ lúc nào, Lục Trần đã biến mất khỏi bên cạnh nàng.
Dịch Hân thất kinh, nhìn quanh quất, chốc sau chợt phát hiện bóng Lục Trần đã ở bên bụi cây cách sơn động không xa, hắn ở ngay phía sau lão “quái nhân” nọ, đang từ từ tiến lại gần.
Khoảng cách giữa hai bên hình như chưa đến mấy trượng.
Ngay lập tức, Dịch Hân chỉ cảm thấy tim mình như bị treo lên, nàng căng thẳng đến mức ngừng thở. Xung quanh sơn động lại càng yên tĩnh, chỉ có lão quái nhân ngồi gặm nhấm như dã thú một cách vô tư.
Nhưng ngay trong không khí lặng yên này, thình lình, từ trong sơn động vọng đến một tràng chó sủa thê lương, phá tan sự tĩnh mịch.
7/ 9
Đang từ từ tiến lại gần, Lục Trần bỗng khựng lại. Còn Dịch Hân đứng ở bụi cây phía xa hơn lúc này trong đầu chỉ có một tiếng “vù vù”, đầu óc trống rỗng, tim đập nhanh đến mức như sắp nổ tung.
Phía sơn động, động tác gặm nhấm chân báo của quái nhân nọ cũng ngừng lại một chốc. Lão ngẩng đầu lên, nhưng không ngoái lại, mà chỉ gầm một câu:
- Chó chết, câm mồm!
Nói rồi lão lại ra sức cắn xé miếng thịt trên tay, rồi trong miệng mắng chửi một tràng mập mờ:
- Hôm nay coi như ngươi tốt số, con ả định bắt thì chưa bắt được, nhưng lại có một con báo vàng tự dâng xác đến. Đợi lão tử xơi hết cái chân này, nếu còn không bắt được nữa, thì sẽ xơi tái nhà ngươi luôn!
Tiếng chó sủa trong sơn động từ từ lắng xuống, không biết chú chó đó bị dọa phát sợ hay là do vết thương quá nặng, nên sức không đủ.
Quái nhân đó cười gằn liên tục. Sau khi ăn không ít thịt, tinh thần có vẻ khá khẩm hơn, tuy trông vẫn lọm khọm, nhưng sự tham lam hung ác trong mắt thì càng thêm rõ rệt, lão lầm bầm:
- Khốn kiếp! Nếu hôm nay bắt được nữ nhân đó thì đã có thể…
- Có thể làm gì?
Đột nhiên, một giọng nói lạnh băng vang lên từ sau lưng lão.
Lão quái nhân giật mình, suýt nữa thì quẳng luôn cái chân báo trong tay, lão quay ngoắt lại, thì thấy một thanh niên đã đứng sau lưng mình không biết từ lúc nào, hơn nữa nét mặt có mấy phần quen thuộc. Chính là cái tên lão đã nhìn thấy lúc ban ngày.
- A…
Từ trong miệng quái nhân phát ra một tiếng gào rống hung ác. Lão nhảy vụt lên, dùng cái chân báo như một thứ vũ khí đánh về phía Lục Trần, trông tựa như một con dã thú bị chọc giận.
Tuy nhiên, lão vừa nhảy lên được một nửa, thì bỗng thấy lưng lạnh ngắt, ngay sau đó một cơn đau khủng khiếp bùng phát trong chớp mắt. Quái nhân lập tức kêu gào như giằng xéo. Lão cúi xuống nhìn, không biết từ lúc nào một thanh đoản kiếm màu đen đã đâm vào sau lưng mình. Và chính lúc mà lão dồn hết sức nhảy lên khi nãy, đã làm nó gây ra một vết thương cực kỳ lớn trên lưng lão.
Máu đỏ ngay lập tức luôn ra như suối, nhưng rồi lại ít đi nhanh chóng, như thể trong thân xác già cỗi đó đã không còn dư thừa huyết khí.
Lão quá nhân lảo đảo lùi về sau, không ngừng phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, nhưng thân thể mục nát đã khó có thể hứng chịu vết thương trầm trọng như vậy. Chẳng mấy chốc, lão gục xuống đất, miệng thở hồng hộc và giãy giụa, đồng thời nhìn tên thanh niên thình lình xuất hiện bằng ánh mắt ác độc đến mức không tưởng.
Dịch Hân chạy đến. Chạm mắt với ánh nhìn đáng sợ của lão quái nhân nọ, nàng liền sợ đến mức tái mét, không dám nhìn con người như dã thú đó thêm. Nàng chạy ào đến cạnh Lục Trần, nói:
- Huynh… huynh không sao chứ?
Lục Trần liếc nhìn nàng. Hắn lắc đầu, sau đó chỉ vào lão quái nhân tàn ác nọ:
- Cái bẫy ở lòng chảo sông vốn dĩ được dùng để hại chúng ta đấy.
Dịch Hân giật thót mình, nhất thời không biết nên nói gì.
Chỉ thấy Lục Trần cười khẩy, tay cầm thanh đoản kiếm đen từ từ bước đến cạnh lão quái nhân rồi ngồi xuống.
Lão ta rụt về sau theo bản năng, nhưng vẫn hung tợn nhìn Lục Trần chằm chằm. Nếu như ánh mắt cũng có thể giết người, thì Lục Trần có lẽ đã bị lão lăng trì đến mất mạng vô số lần rồi.
Chỉ là trông Lục Trần có vẻ vô cảm đối với điều này. Cùng lắm hắn chỉ tỏ ra căm ghét, nói:
- Ngươi hãy biết điều chút đi.
Mặt lão quái nhân lúc này đã lấm đầy máu, trông rất dữ tợn. Lão nghe thế liền cười gằn, chửi rủa:
- Cút ngay, lão tử xơi tái ngươi bây giờ… Á!
Một tiếng kêu thê lương đột nhiên vang lên từ miệng lão một lần nữa, khiến Dịch Hân đang đứng đằng xa phải giật thót tim. Nàng chuyển hướng nhìn, chỉ thấy Lục Trần thản nhiên, dường như không động chút lòng trắc ẩn nào với tiếng kêu thảm thiết của lão quái nhân. Trên tay hắn, thanh đoản kiếm đen đã đâm thẳng vào bắp chân lão ta, đồng thời xoay tròn, kéo thành một cái lỗ.
Lão quái nhân gào rú, kêu la thảm thiết, lăn lóc trên mặt đất, kêu gào tới mức khản cả giọng.
Dịch Hân nghe mà sởn hết cả gai ốc, đồng thời cũng cảm thấy không đành lòng đôi chút. Nàng đi tới len lén kéo tay áo Lục Trần, khẽ giọng:
- Lục… Lục đại ca, huynh đừng vậy mà…
Lục Trần quay lại nhìn nàng một cái, bỗng nói:
- Cô có biết lão ta là ai không?
Dịch Hân đối diện cái nhìn của hắn làm phát sợ. Không biết tại sao, hiện giờ tuy nàng có thể cảm nhận được Lục Trần không hề có địch ý với mình, nhưng tận đáy lòng nàng vẫn nảy sinh nỗi sợ về hắn. Thậm chí nỗi sợ âm ỉ về Lục Trần còn hơn cả lão quái nhân hung ác nọ.
Nàng cúi đầu, khẽ nói:
- Không biết.
- Lão ta là người Man.
Giọng Lục Trần vang lên bên tai nàng, trong giọng nói bình tĩnh dường như còn mang theo một hơi lạnh.
Dịch Hân thất kinh:
- Người Man? Người Man không phải đã kéo về vùng đất hoang ở phía Nam sau trận bại chiến cách đây một nghìn năm trước rồi hay sao?
Lục Trần liếc nhìn lão người man lọm khọm vẫn đang kêu gào dưới đất, nói:
- Đa số bộ tộc người Man đúng là đã rút đi. Nhưng đại chiến nghìn năm trước quá quyết liệt, thậm chí có một số đường hầm, dãy núi đã bị các Chân nhân thần thông quảng đại đánh sập, nên vẫn có một bộ phận người Man lưu lại Vùng đất Mê Loạn này.
lần đầu Dịch Hân nghe nói đến chuyện này, nàng sững sờ một lúc rồi mới ngạc nhiên nói:
- Hóa ra còn có chuyện như vậy. Nhưng trước đây ta chưa bao giờ nghe nói ở Vùng đất Mê Loạn có Man tộc.
Lục Trần đáp:
- Những người Man tàn dư này đa số sống sâu trong Vùng đất Mê Loạn theo hình thái bộ tộc, không dễ gì mà đi ra khu vực bên ngoài, cô không biết cũng chẳng lạ.
Dịch Hân ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Ta nghe nói càng vào Vùng đất Mê Loạn trong càng nguy hiểm, nếu vậy thì tại sao Man tộc đó không ở khu vực bên ngoài, thế chẳng phải thoải mái hơn sao?
Lục Trần thản nhiên đáp:
- Vì trong mắt người Man, ở đây, tu sĩ nhân tộc chúng ta chính là kẻ thù nguy hiểm, đáng sợ hơn cả yêu thú của Vùng đất Mê Loạn.
Dịch Hân kinh ngạc, bất giác muốn phản bác. Trong ấn tượng của nàng, những người tu đạo mà nàng từng gặp tuy tốt có xấu có, nhưng hiếm có ai thuộc loại giết người không chớp mắt. Nói thực, nàng lớn đến vậy, tu luyện lâu đến vậy rồi, mà căn bản chưa từng gặp tu sĩ nào như thế.
Nhưng lời vừa tới khóe miệng, nàng chợt nhìn thấy ánh mắt người thanh niên trước mắt này, lời nói tới miệng bị nuốt lại, nàng cúi đầu nói:
Lúc này trong rừng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có một bụi cỏ dại nào đó còn thi thoảng vọng tới một hai tiếng côn trùng kêu trầm thấp.
Lục Trần nhìn về phía khe núi, đến lúc này, chỗ đó cũng đã yên tĩnh, không còn bất cứ động tĩnh nào nữa.
Lục Trần hết sức bình thản, gương mặt trông hết sức lạnh lùng giữa những cành lá che kín, khác hẳn vẻ ôn hòa trước mọi người ngày thường. Trong ánh sáng mờ tối, cặp mắt hắn sáng rực, như một con dã thú ẩn nấp giữa màn đêm.
Rừng núi ban đêm vừa yên tĩnh lại lạnh lẽo, qua được một lúc, chợt một bóng người lao ra từ trong bóng tối, lảo đảo ra sức chạy, kể cả bụi gai trong rừng vướng vào y phục nàng cũng không quan tâm.
Ngay sau đó, xa xa sau lưng bóng người ấy, lại vang lên mấy tiếng sủa hung dữ, hình như sự xuất hiện của bóng đen này đã làm kinh động điều gì đó, tiếp theo liền có một tràng tiếng gầm rú đáng sợ. Tất cả lại dồn về hướng này.
Bóng đen đó nghe thấy tiếng kêu thê lương sau lưng, liền rùng mình, chạy càng nhanh hơn, dần dần chạy tới gần cây đại thụ chỗ Lục Trần.
Cách rất gần rồi, Lục Trần nhìn từ trên cây xuống, chợt nhíu mày, chỉ thấy người đó thân hình mảnh mai, dung mạo xinh đẹp, nhưng lúc này gương mặt đầy nét kinh hoàng, không ngờ là Dịch Hân.
Sắc mặt cô nương trẻ này trông rất hoảng sợ, tuyệt vọng chiếm phần nhiều hơn, nàng bất chấp tất cả chạy về phía trước như xuất phát từ ham muốn được sống. Cũng không biết ở hẻm núi lúc ban ngày, một mình nàng làm thế nào mà sống sót được.
Lục Trần cau mày, quay đầu nhìn về phía bóng tối ở đằng xa, lắng tai nghe thử khoảng cách mà tiếng sủa vọng đến, trầm ngâm một lúc, hắn bèn đưa bàn tay ấn vào thân cây, tuột xuống khỏi cành cây không một tiếng động.
Chân vừa đáp xuống đất, cảm giác đó tập tức khác hẳn với khi ở trên cây, sau lưng hắn là bóng tối trầm lắng, nhưng trong bóng râm sâu hút đó dường như có một bầy yêu thú đáng sợ có thể xông ra xé hắn thành trăm mảnh bất cứ lúc nào. Lục Trần không hề do dự, quay người chạy về phía trước, giữa khu rừng, hắn nhanh nhẹn lạ thường, nhìn qua hệt như yêu thú, hơn hẳn Dịch Hân đang chạy liều mạng ở đằng trước.
Chỉ qua mấy bước, hắn đã đuổi kịp người con gái đang chạy trối chết này.
Lục Trần nắm lấy cánh tay của Dịch Hân từ đằng sau, Dịch Hân rùng mình thét lên, âm thanh như xé gan xé phổi, có chút tuyệt vọng và điên cuồng do cận kề cái chết, nàng quay người đâm kiếm tới.
Âm thanh nhát kiếm xé gió rất ác liệt, có thể thấy Dịch Hân đã dốc hết toàn lực.
Lục Trần nép sang một bên, tránh được nhát kiếm này, đồng thời thấp giọng quát:
- Là ta, Lục Trần.
Dịch Hân chém kiếm vào khoảng không, người đổ về phía trước hai bước, đang định chém tiếp thì chợt nghe thấy câu này, người nàng liền run lên, hai mắt đầy nét khó tin, nàng nhìn Lục Trần, rồi mím môi, như muốn òa khóc:
- Lục đại ca, sư thúc và sư huynh bọn họ…
Lục Trần liền cắt lời kể lể của nàng, nắm chặt tay Dịch Hân chạy về phía trước, đồng thời vội nói:
- Đừng nói nhiều! Chạy trốn trước rồi tính.
Dịch Hân bị hắn kéo đi, không làm chủ được bèn chạy theo.
Chỉ mới chạy được một đoạn, Dịch Hân liền phát hiện có gì đó không đúng, Lục Trần không đưa nàng chạy về phía đoạn đường núi lúc đến, mà chạy thẳng vào khoảng rừng rậm rạp ở hướng khác. Ở đó khắp nơi là bụi gai cỏ dại, căn bản không có đường đi, chạy ở đó rất mất sức.
Chưa chạy được bao xa, Dịch Hân đã cảm thấy y phục trên người bị quẹt rách mấy đường thôi không nói, còn thêm hẳn bốn năm vết thương nữa.
- Chúng ta đi nhầm đường rồi phải không?
Trong lúc hoảng loạn, Dịch Hân la lên.
Lục Trần không quay đầu lại, chỉ kéo nàng chạy thẳng một mạch, miệng nói:
- Không nhầm đâu, bầy chó hoang sắp đến rồi, chạy theo đường cũ là chết chắc.
Dịch Hân rối như tơ vò, nhưng nàng có thể cảm nhận được bàn tay Lục Trần đang kéo nàng vừa vững vàng vừa có lực, khiến nàng bất giác cứ chạy theo hắn.
Cứ như vậy được một lúc, trong bóng tối phía sau lưng họ, tiếng sủa đáng sợ của lũ chó hoang đã rõ ràng hơn hẳn, hiển nhiên, bầy Hắc Sài cẩu đang tức tốc chạy về hướng này.
Hai người chạy thục mạng giữa đống bụi gai, bụi cây kín không lọt gió. Chỉ một chốc thôi, Dịch Hân đã có cảm giác như mình bị lăng trì, toàn thân từ trên xuống dưới gần như chỗ nào cũng bị gai nhọn quẹt qua, đâm xước thậm chí là rách da chảy máu…
Chính vào lúc nàng đang hoảng hốt, thì đột nhiên chân trượt một cái.
Trước mặt hai người họ, thình lình xuất hiện một sườn núi hướng xuống dưới, hơn nữa còn rất dốc.
Dịch Hân kêu lên hoảng hốt, nhưng chẳng đợi nàng phản ứng xong, Lục Trần đã dùng sức kéo tay nàng, lập tức hai người lăn xuống sườn núi, biến thành hai quả hồ lô lăn nhanh như chớp từ trên sườn núi xuống.
Trong bóng tối, tiếng gầm gừ của chó hoang xé tan không khí vọng tới, chớp mắt đã đến sườn núi.
Trong không khí có mùi tanh hôi, nhưng hiện giờ Dịch Hân đã chẳng quan tâm đến mấy điều này nữa, nàng hoàn toàn mất kiểm soát, lăn không ngừng. Không biết đụng phải bao nhiêu đá, bao nhiêu gỗ cứng, khiến nàng thương tích đầy mình.
Nàng chỉ cảm thấy cả thế giới quay cuồng, mắt liên tục nổ đom đóm, cơ thể dường như không còn là của nàng, sắp sửa rời ra từng mảnh đến nơi rồi. Đầu óc nàng trống rỗng, chỉ còn lại duy nhất một ý niệm, đại khái thì là: Chẳng lẽ mình thực sự phải chết ở nơi thâm sơn cùng cốc này sao?
Cũng không biết tới lúc nào, tốc độ lăn đột nhiên chậm lại, sau đó lăn được thêm một đoạn nữa thì cuối cùng cũng dừng hẳn, Dịch Hân sững sờ một lúc, đứng dậy lại chợt nghiêng người ngã sang một bên, cứ như vậy thử đến mấy lần mới miễn cưỡng giữ thăng bằng được, run cầm cập đứng sững một chỗ.
Nàng thở hổn hển, nhìn xung quanh, chỉ thấy hình như đang ở dưới sườn núi, xung quanh cỏ dại um tùm, không có cây cao, hơn nữa gần đó còn nghe thấy tiếng nước chảy không rõ từ phía nào.
Gâu gâu… Gừ…
Một tràng sủa thê lương lại vọng đến, Dịch Hân rùng mình, quay đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa đêm tối, nhờ ánh trăng tờ mờ, có thể nhìn thấy bóng đen trên sườn núi đó đang động đậy, rõ ràng là bầy Hắc Sài cẩu hung ác đã đuổi đến tận đây.
Một bàn tay lại vươn ra từ bóng râm bên cạnh, Lục Trần xuất hiện bên cạnh nàng, rồi nắm lấy cánh tay Dịch Hân, sải bước lớn chạy về phía trước.
- Nín thở đi!
Hắn la lớn.
Dịch Hân ngạc nhiên, nói:
- Sao cơ…
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên nàng chỉ thấy người nhẹ bâng, thì ra Lục Trần đã kéo nàng nhảy lên.
Khi họ bay qua bụi cỏ trước mặt, mặt đất chợt sáng lòa, dưới chân họ không có đất, mà xuất hiện một dòng sông chảy xiết.
Tõm!
Một tiếng vang lớn, nước văng tung tóe, hai người nhảy thẳng xuống dòng sông chảy xiết, rồi biến mất dạng.
7/ 4
Dòng sông chảy xiết nhấn chìm hai người trong nháy mắt. Cơn lạnh thấu xương ập đến, như lưỡi dao cứa vào da thịt. Dịch Hân ra sức giãy giụa, nhưng vẫn bị dòng nước cuốn trôi về phía trước, nàng hoàn toàn bất lực trong nước như phiến lá khô, liên tục đâm phải đá cứng dưới lòng sông, đồng thời còn không thể hít thở.
Càng lúc nàng càng rối, chỉ thấy mắt tối sầm, phía trước chỉ còn lại dòng nước đáng sợ khôn cùng, như thể giây tiếp theo có thể sẽ rơi xuống vực thẳm không đáy. Nàng không kìm được la to. Nhưng vừa mở miệng ra, nước sông lạnh băng đã ào vào trong, lập tức bịt kín tất cả mọi âm thanh.
Nàng uống nguyên một ngụm nước làm cho ho sặc sụa, đồng thời càng thêm rối loạn, như khúc gỗ va đập giữa dòng nước.
Song chính vào lúc này, một cánh tay thò ra từ một phía, ôm trọn lấy nàng.
Dịch Hân như người chết đuối vớ được cọng cỏ cuối cùng, nàng dựa toàn thân vào đó, trong lúc ho sặc sụa, nàng đưa hai tay bám chặt lấy cánh tay đó.
- Đừng cử động.
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, một cơ thể khác trong nước áp lại gần, ôm nàng vào lòng, đưa đầu nàng ngoi lên trên mặt nước để có thể hô hấp, đồng thời xuôi dòng trôi đi.
Dịch Hân thở ra hít vào một cách tham lam, sau đó dần dần cũng tỉnh táo trở lại. Nàng không nhúc nhích nữa, mà dựa vào lòng người thanh niên xa lạ đó. Giữa đêm khuya xơ xác tiêu điều, tại nơi sơn dã không một bóng người, họ trôi đi như cánh bèo.
Có một thoáng chốc, nàng dường như nghĩ tới điều gì đó, quay lại nhìn về hướng khi nãy, chỉ thấy một màu đen hun hút. Nơi sườn núi, thấp thoáng những cái bóng hung ác đang chen chúc nhau trên bờ sông, phát ra tiếng gầm rống phẫn nộ và điên cuồng.
Nước chảy rất xiết, nhưng khả năng bơi lội của Lục Trần có vẻ rất khá, kể cả có Dịch Hân vướng tay, với hắn vẫn dễ như trở bàn tay.
Cùng lúc đó, dòng nước xiết đưa hai người họ nhanh chóng rời khỏi sườn núi nọ. Hai người chìm vào trong bóng đêm tối như mực. Nhưng nhìn phương hướng, thì họ trôi càng lúc càng xa so với con đường lên núi ban đầu, trôi mãi vào tận dãy núi tối tăm hơn.
Không biết thời gian đã trôi đi bao lâu, dòng sông dần dần chảy êm hơn, đồng thời mặt nước cũng rộng rãi hơn hẳn. Tiếng kêu điên cuồng của lũ Hắc Sài cẩu đó đã không còn văng vẳng bên tai, chỉ có bóng tối bao trùm là vẫn như cũ.
Dịch Hân cảm thấy Lục Trần ở phía sau mình bắt đầu dùng cánh tay để quạt nước, đưa nàng bơi về phía bờ sông bên cạnh, hiện giờ, sau khi liên tục nếm trải sợ hãi và trở về từ Quỷ môn quan, nàng cảm thấy kiệt sức hoàn toàn. Nhưng trong đầu nàng vẫn căng như dây đàn. Nếu màn đêm này chưa biến mất, nếu vẫn còn ở nơi sơn dã của Vùng mê loạn đáng sợ này, thì nàng vẫn còn một cảm giác sợ sệt tự đáy lòng, không dám ngủ thiếp đi.
Một lát sau, Lục Trần đưa Dịch Hân bơi đến bờ sông bên cạnh, bước lên bờ.
Âm thanh “Rào rào!” vang lên, đó là tiếng nước chảy từ trên người xuống. toàn thân Hai người ướt đẫm, Lục Trần nhìn có vẻ không có cảm giác gì, nhưng còn Dịch Hân sau khi đứng lên bờ sông, bị gió đêm hắt vào người, liền cảm thấy buốt thấu xương, không kìm được rùng mình mấy cái.
Lục Trần nhìn nàng, đi tới cạnh Dịch Hân, nói:
- Còn chịu đựng được nữa không?
Dịch Hân gượng cười:
- Vẫn chịu được.
Sau khi nói xong câu đó, nàng đột nhiên phát hiện vì y phục bị ướt hết, nên dính chặt vào người, khiến đường cong lả lướt trên người nàng đều bộc lộ hết, trông cực kỳ quyến rũ.
Dịch Hân chỉ thấy mặt mình đột nhiên nóng rực, bất giác thốt lên một tiếng “Á” trong đầu, bèn đưa tay định che người. Ai ngờ mới nhấc tay lên, thì một cơn đau khủng khiếp ập đến từ cánh tay trái của nàng, Dịch Hân chỉ cảm thấy mắt tối sầm, chân lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống đất, miệng hừ một tiếng đau đớn.
Lục Trần đỡ lấy nàng, có hơi kinh ngạc, hỏi:
- Sao vậy?
Dịch Hân đau đến mức giọng nói cũng có phần run rẩy, nàng run giọng nói:
- Tay, tay trái…
Lục Trần xem xét, rồi đưa tay đỡ cánh tay trái của nàng kiểm tra một lúc, hắn liền nhíu mày:
- Gãy rồi.
Dịch Hân cắn môi, khẽ thở dốc, cảnh tượng tháo chạy vừa rồi lại lướt qua trong đầu, nàng phát hiện mình không hề nhớ rốt cuộc tay mình bị gãy từ đâu. Có lẽ do quá căng thẳng và kích động, hoặc có thể suốt chặng đường đó thương tổn, va chạm quá nhiều, đến mức nàng không nhận ra cánh tay mình đã bị gãy.
Lục Trần nhìn xung quanh, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Cô ngồi xuống đi, nghỉ ngơi một lát.
Dịch Hân dùng tay phải đỡ cánh tay trái, tìm một tảng đá trên bờ sông ngồi xuống, còn Lục Trần thì đi tới một chỗ khá xa. Ở đó có mấy gốc cây, hắn sờ nắn được một lúc rồi chặt đem về một nhánh cây lớn cỡ hai ngón tay.
Trên tay hắn lúc này là một thanh đoản kiến màu đen, trông có vẻ khá sắc bén. Dịch Hân nhìn hắn gọt hết các nhánh lá nhỏ một cách nhanh gọn, chỉ còn lại một cành cây hình tròn, rồi hắn đưa ra so sánh với cánh tay của nàng.
- Có đem thuốc theo người không?
Lục Trần hỏi Dịch Hân.
Dịch Hân lắc đầu, trầm giọng nói:
- Chỉ có ít thuốc cầm máu, không có loại nắn xương.
Lục Trần gật đầu, không nói thêm gì, xé mấy mảnh vải áo, sau đó đặt cánh tay của Dịch Hân thẳng lại, nhắm đúng vị trí xương gãy, rồi quấn cánh tay nàng lên nhánh cây đó mấy vòng.
- Tạm thế này đã, đợi trời sáng rồi chúng ta sẽ tìm xem gần đây có thảo dược nào thích hợp để thoa cho cô không.
Lục Trần điềm đạm nói.
Trong quá trình buộc tay, dĩ nhiên không tránh khỏi việc đụng chạm vào chỗ gãy xương, Dịch Hân lại phải chịu dày vò. Có điều dù gì nàng cũng biết Lục Trần làm vậy là vì muốn tốt cho mình, nên cố nhẫn nhịn. Nhưng hai mắt nàng đã ứa nước mắt vì đau, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Khó khăn lắm mới chờ cho Lục Trần làm xong, lúc này Dịch Hân mới thở một hơi nhẹ nhõm, rồi rụt rè nói:
- Đa tạ huynh, Lục đại ca.
Lục Trần nhìn nàng, nói:
- Buổi tối ở Vùng mê loạn này rất nguy hiểm, không thể đốt lửa, bằng không rất dễ dẫn dụ lũ yêu thú lợi hại đến. Chúng ta đành phải chờ trời sáng thôi, cô còn chịu đựng được không?
Dịch Hân nghiến răng, tuy cánh tay đau nhức, cơn lạnh buốt không ngừng thấm vào da thịt, nhưng vẫn gật đầu:
- Được.
Lục Trần ừ một tiếng, rồi đi đến một chỗ cách Dịch Hân khoảng mấy thước, nằm thẳng xuống mặt đất, nói:
- Vậy thì nghỉ ngơi đi, đợi trời sáng rồi tính tiếp.
Dịch Hân ngồi tại chỗ ngẩn người ra một lúc, dù đã vô cùng mỏi mệt, nhưng chẳng hiểu tại sao, lúc này nàng lại không hề buồn ngủ. Nhìn đêm tối sâu thẳm nơi sơn dã, và cả dòng sông trong bóng tối cách đó không xa, nàng bỗng có cảm giác muốn khóc.
Cũng vào chính lúc này, đột nhiên bên cạnh nàng vọng đến giọng của Lục Trần:
- Đúng rồi, hai người đồng hành với cô đâu, họ thế nào rồi?
7/ 5
- Họ…
Dưới cảnh đêm thâm trầm, tuy Dịch Hân ngồi cách đó không xa, nhưng cũng chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng. Còn giọng nàng lúc này nghe cũng có phần run rẩy, như thể câu nói này của Lục Trần đã đâm thẳng vào đáy lòng nàng, nhất thời không biết nên nói gì.
- Gặp phải bầy Hắc Sài cẩu ở chỗ thác nước hẻm núi à?
Dịch Hân chậm rãi cúi đầu, một lúc sau mới nói:
- Phải, sau khi huynh đi chưa được bao lâu, thì có một bầy Hắc Sài cẩu đột nhiên xông đến, đông lắm, không đếm xuể được…
Hơi thở của nàng bỗng trở nên dồn dập, như thể nhớ lại việc đó làm nàng đau nhói, nàng thấp giọng:
- Ta với sư huynh, sư thúc vội vã nghênh chiến, tuy sau lưng là vách núi nên không phải lo bọc hậu, nhưng số lượng yêu thú quá nhiều, bọn ta đánh được một lúc thì không chịu nổi nữa. Sư thúc bèn bảo bọn ta chia nhau ra chạy, sư thúc nói chạy được người nào hay người nấy…
Nói đến đây, giọng nàng nghẹn lại, dừng một lúc mới tiếp tục nói:
- Ta và sư huynh xông ra, lúc đó ta có ngoái lại nhìn, thì thấy sư thúc ông ấy… ông ấy bị cả bầy Hắc Sài cẩu vồ lấy… trong chớp mắt máu bay khắp phía. Ta quá đỗi hoảng sợ. Hà sư huynh lại kéo ta chạy thục mạng, nhưng phía sau lại có Hắc Sài cẩu đuổi sát. Sau đó không còn cách nào khác, Hà sư huynh và ta lại chia ra chạy trốn. Lần cuối cùng ta nhìn thấy huynh ấy, là lúc mười mấy con Hắc Sài cẩu bổ nhào lên người huynh ấy, sau đó thì do có một cái cây che khuất, ta chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết và tiếng sủa điên cuồng của lũ chó hoang.
Trong bóng tối, Lục Trần trầm mặc một lúc, rồi nói:
- Vậy còn cô, làm thế nào mà đến cuối cùng chỉ có cô trốn thoát?
Dịch Hân có hơi bàng hoàng:
- Ta chạy được một lúc, thấy sắp bị đuổi kịp, thì chính vào lúc này, ta chợt nhớ ra trước khi xuống núi, sư phụ từng tặng cho ta một tấm “Chướng mục phù”. Thế là ta trèo lên một cái cây, dùng nó. Hắc Sài cẩu đuổi đến gần thì không tìm thấy ta nữa.
Nói đến đây, Dịch Hân bỗng nhiên rơi nước mắt, nàng vừa khóc vừa nói:
- Đều tại ta, đều tại ta, nếu như ta… nếu như ta nhớ đến thứ này sớm hơn một chút, thì có lẽ sư thúc và sư huynh đã không phải chết.
Lục Trần im lặng không nói gì, cứ mặc cho Dịch Hân khóc, sau khi nàng nức nở một hồi rồi rồi bình tĩnh lại, hắn mới điềm đạm nói:
- Chuyện này không trách cô được. Hơn nữa cho dù cô có dùng thứ phù này sớm, nhưng bầy Hắc Sài cẩu gần ngay trước mắt, với giác quan nhạy cảm của lũ yêu thú đó, thì vẫn không chạy thoát được.
Dịch Hân rùng mình một cái, thấp giọng nói:
- Thật sao?
- Ừ.
Lục Trần đáp, rồi trở mình, nói:
- Khuya rồi, mau ngủ đi. Sáng mai có thể chúng ta còn phải trèo đèo lội suối cả ngày đấy, nếu cô không ngủ thì không có sức chịu được đâu.
Dịch Hân khẽ mím môi. Một lúc sau, nàng bèn chậm rãi nằm xuống bãi cỏ bên bờ sông. Đầu óc nàng đầy hỗn loạn, trong lòng vừa hối hận vừa sợ hãi, vốn tưởng rằng bất luận thế nào mình cũng không ngủ được, nhưng ai ngờ nằm tới nằm lui, nàng bất giác nhắm mắt lại, chìm vào trong giấc ngủ.
Ánh ban mai rải xuống bờ sông, chiếu rọi gương mặt thiếu nữ đang yên giấc. Sắc mặt nàng tuy vẫn còn hơi nhợt nhạt, tóc tai cũng rối bời. Nhưng một sợi tóc mai trượt xuống mũi, tôn lên một vẻ đẹp biếng nhác. Hàng lông mi vừa mảnh vừa dài khẽ rung trong nắng vàng rực rỡ, sau đó Dịch Hân chậm rãi mở mắt ra…
Có một khoảnh khắc, nàng tưởng như mình đang ở căn nhà ấm áp trong ký ức. Sư phụ ôn tồn, các sư tỷ sư muội thân thiết đều ở bên, có người cười nói với nàng điều gì đó, đến khi nàng vui sướng định ngồi xuống đáp lời, thì đột nhiên một cơn đau truyền đến từ cánh tay trái, khiến nàng bừng tỉnh khỏi ảo mộng.
- Ối…
Dịch Hân hít một hơi lạnh ngắt, cắn chặt môi. Lần này đau khủng khiếp, làm nàng suýt nữa thì la lên.
Cùng lúc đó, cách đó không xa vọng tới một giọng nói.
- Cẩn thận chút, đừng làm lệch phần xương gãy, không thì cô lại phải chịu khổ đấy.
Dịch Hân thở dốc mấy hơi, không dám động đậy cánh tay trái, nàng ngồi thẳng dậy nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy Lục Trần đã dậy từ lúc nào. Hiện giờ hắn đang đi tới từ rừng cây đầu bên kia, trên tay cầm không ít thứ, nhìn qua thì là một vài loại cỏ dại mà Dịch Hân đều không biết tên, trong đó còn kẹp một số thứ cổ quái màu đen sì lẫn nâu xám.
Lục Trần đi đến cạnh Dịch Hân, cúi xuống đặt mấy thứ trong tay xuống, rồi nắm lấy cánh tay trái của Dịch Hân kiểm tra một hồi, gật đầu nói với nàng:
- Giờ ta sẽ giúp cô xoa thuốc, chắc là sẽ nhanh khỏi hơn, nhưng sẽ hơi đau, cô hãy cố nhịn.
Dịch Hân nghe thấy chữ “đau” tim liền đập mạnh. Nàng thấy hơi sợ, nhưng nhìn sự bình tĩnh của Lục Trần, không biết tại sao, nàng lại nhất thời không nói được câu cự tuyệt. Hơn nữa bất kể thế nào, những gì mà người thanh niên này làm cũng đều vì muốn tốt cho mình. Vậy nên sau khi do dự một chốc, nàng vẫn chậm rãi gật đầu.
Lục Trần nhẹ nhàng tháo khúc gỗ cố định trên tay nàng, sau đó vạch tay áo nàng ra, chỉ thấy trên cổ tay trắng muốt, chỗ gãy xương đã sưng đỏ.
Lục Trần nhíu mày, cúi đầu xuống trộn đều mấy thảo dược mới hái về, trong đó có cả mấy thứ đen sì kỳ lạ nọ.
Dịch Hân liếc xuống tay hắn, chợt mắt nàng cứng ngắc, nàng nhìn rõ ràng mấy thứ màu đen đó là trứng của những loài côn trùng lạ. Chúng đen đen béo béo, nhìn thôi cũng thấy buồn nôn.
Dịch Hân kinh hãi, lập tức cảm thấy lợm giọng, suýt nữa thì nôn ra, nàng thất thanh nói:
- Mấy, mấy thứ này là gì, huynh muốn dùng làm gì?
- Trứng và ấu trùng của “Kim Sí phong”.
Lục Trần liếc nàng một cái, thản nhiên đáp.
- Đừng kêu la làm gì, đây là đồ tốt, có thể giúp cánh tay gãy của cô hồi phục nhanh hơn ít nhất gấp mấy lần. Có thể tìm được nó ở nơi này, cô may mắn lắm đấy!
Dịch Hân kinh ngạc im lặng, muốn nói gì đó, nhưng lời vừa đến miệng đã nuốt xuống. Chỉ là trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy những thứ kinh khủng như vậy. Nhưng khi nhìn Lục Trần trộn trứng côn trùng với thảo dược, nàng vẫn không thể nào chịu nổi, vội vàng quay mặt đi há miệng thở mạnh mấy cái mới từ từ dịu lại.
Chẳng mấy chốc sau, Dịch Hân bỗng chỉ cảm thấy tay mình mát lạnh, Lục Trần xoa một lớp dinh dính lên chỗ bị thương của nàng. căn bản Dịch Hân không dám nhìn vào miệng vết thương. Qua một lúc sau, nàng bèn cảm giác được Lục Trần dùng vải băng bó trước, rồi lại buộc cánh tay nàng lên khúc gỗ nọ.
- Xong rồi.
Lục Trần đứng dậy, nói với nàng.
- Chỉ cần không xảy ra chuyện gì bất trắc, khoảng bảy tám tuần là sẽ khỏi. Bây giờ chúng ta xuất phát thôi.
Dịch Hân nghiến răng, đứng dậy cố gắng không nhìn qua cánh tay trái, nói:
- Chúng ta đi hướng nào đây?
Lục Trần đáp:
- Không biết nữa, chờ ta quan sát phương hướng và địa hình trước đã.
Dịch Hân ngạc nhiên:
- Không phải huynh là người dẫn đường sao, chắc phải biết rất rõ Hắc giáp sơn này chứ?
Lục Trần cáu bẳn nhìn nữ nhân này một cái, nói:
- Đương nhiên là ta biết rất rõ vùng xung quanh Hắc Giáp sơn, nhưng cho dù ta có là người dẫn đường, cũng đâu rảnh rỗi đến mức nhảy xuống dòng nước xiết để tìm hiểu địa thế? Khu vực này ta chưa đến bao giờ.
Dịch Hân phì cười, đồng thời cũng cảm thấy vừa rồi mình nói thế không đúng, nếu không phải vì cứu nàng, có lẽ tối qua hắn thực sự không cần phải nhảy xuống nước.
Nghĩ tới đây, mặt nàng liền nóng lên, vô thức quay đầu, nhìn sang nơi khác.
Ai ngờ trong lúc dịch chuyển tầm nhìn, Dịch Hân đột nhiên nhìn thấy phía sau một bụi cây rậm rạp ở phía trước, có một cặp mắt tàn ác đang nhìn về phía hai người họ từ khe hở của cây cỏ, trong nét hung ác của ánh mắt đó có một chút độc địa, hình như không giống với yêu thú, khiến Dịch Hân giật cả mình, vội lùi về sau một bước, chỉ về phía đó la lên thất thanh:
- Bên đó có người!
7/ 6
- Cái gì?
Lục Trần cả kinh, quay người lại hỏi Dịch Hân, Dịch Hân vội vàng chỉ vào bụi cỏ ban nãy, lo lắng nói:
- Ta… ta vừa nhìn thấy trong bụi cỏ đó có…
Còn chưa dứt lời, giọng Dịch Hân đột nhiên im bặt, nàng kinh ngạc nhìn về phía đó, chỉ thấy bụi cỏ dại đó vẫn như cũ, nhưng cặp mắt hung ác mà mình vừa nhìn thấy đã biến mất tăm.
Lục Trần theo hướng mà Dịch Hân chỉ, nhìn qua bụi cỏ đó, hắn hơi nhíu mày, rồi đi tới.
Dịch Hân không biết vì sao bỗng nhiên thấy trong lòng hơi căng thẳng, nàng đi theo sau hắn, ánh mắt không ngừng nhìn quanh quất.
Hai người đi đến cạnh bụi cỏ đó, chỉ thấy cỏ cây tươi tốt, cao cỡ bằng đầu gối, có điều lúc này trong bụi trống trơn, hiển nhiên là không thể nào có người nấp trong này. Lục Trần trầm ngâm một lúc, rồi bẻ một nhánh cây ở bên cạnh, đập đập quanh bụi cỏ, chỉ thấy côn trùng bay ra, chứ không thấy bóng ai như Dịch Hân nói.
Lục Trần quay lại nhìn Dịch Hân. Mặt Dịch Hân ửng đỏ, bỗng chốc hơi mất tự tin, bụng nghĩ, không lẽ tối qua mình mệt quá, đến mức đầu óc giờ cũng mất tỉnh táo luôn sao? Lúc nãy không lẽ là ảo giác?
Lục Trần quay lại bên cạnh nàng, không nói gì, chỉ bình tĩnh bảo:
- Nếu đã không có gì, thì chúng ta lên đường thôi.
- Ừm… Được.
Dịch Hân lúng túng đáp.
Lục Trần gật đầu, rồi sải bước đi về phía trước, Dịch Hân nhìn lại bụi cỏ đó, chỉ thấy xung quanh yên tĩnh, hình như thực sự không có bất cứ thứ gì. Nhưng khi nàng kỹ nghĩ lại, thì nhớ ra cặp mắt trong bụi cỏ đó cực kỳ hung ác. Cái ký ức rõ mồn một, nàng không kìm được rùng mình một cái.
Trong lúc nàng ngập ngừng, Lục Trần đã đi được một đoạn, bỗng nhận ra điều gì đó. Hắn quay đầu gọi Dịch Hân. Dịch Hân vội đáp một câu, dẹp suy nghĩ kỳ lạ trong đầu qua một bên, bám theo Lục Trần.
Sau khi hai người họ dần đi xa, một cơn gió nhẹ bỗng thổi qua mặt sông, lướt qua bụi cỏ hoang im lặng nọ, lá cây xanh tươi khẽ đung đưa như sóng nước, thấp thoáng có một cái bóng lao vụt qua lá cây.
Lục Trần không dẫn Dịch Hân đi dọc bờ sông về thượng lưu, mà ngược lại xuôi dòng đi về hạ lưu. Dịch Hân đi được một đoạn thì phát hiện ra điều này, bèn thắc mắc hỏi Lục Trần.
Lục Trần cũng trả lời thẳng rằng đi về hạ lưu dễ đi hơn.
Nếu đi ngược dòng nước, thì tức là quay vào dãy núi có bao gồm cả Hắc Giáp sơn, trên núi có biết bao nhiêu yêu thú và nguy hiểm, rất rắc rối. Hơn nữa kể cả họ có tìm được đường về Hắc Giáp sơn, thì cũng không thể nào quay lại đường cũ được. Vì loài yêu thú như Hắc sài lang nhớ rất dai, chỉ e bầy chó hoang hung ác đó vẫn còn chờ ở trên núi cũng nên.
Còn nếu chỉ cần không nhầm phương hướng, thì đi về phía hạ lưu vẫn có thể ra khỏi Vùng đất mê loạn, nguy hiểm trên đường đi cũng ít hơn.
Trong tình hình hiện tại, thực ra Dịch Hân không có quá nhiều ý kiến. Hơn nữa từ cuộc chạy trốn đêm qua đến hiện tại, nàng đã có chút tin tưởng đối với người thanh niên tên Lục Trần mới quen biết mấy ngày này rồi. Dù gì thì mạng nàng cũng do hắn cứu, vết thương nhờ hắn chữa trị. Kể cả hắn muốn hại nàng, thì đêm qua muốn làm gì cũng đã làm từ lâu rồi. Do đó, nàng cũng đã nhanh chóng chấp nhận hiện thực này, ngoan ngoãn theo Lục Trần đi về phía hạ lưu.
Hôm nay trời quang đãng, thời tiết cuối thu trời trong gió mát, nước sông bình lặng trong lành, đồi núi hai bên bờ nhấp nhô, trông như một bức họa, chẳng hề giống Vùng đất Mê Loạn nguy hiểm trùng trùng mà truyền thuyết mô tả chút nào.
Hai người đi được chừng nửa canh giờ, thuận theo dòng nước tới một lòng chảo sông, chợt nhìn thấy phía trước màu sắc ngập tràn. Nhìn kỹ lại, thì ra trên mảnh đất rộng chừng mấy mẫu, trải đầy các loại hoa đủ màu sắc. Hoa nở rất đẹp, hơn nữa mỗi một đóa hoa đều rất to. Đóa nhỏ nhất to cũng bằng chậu rửa mặt, chúng nở rộ dưới ánh mặt trời, tựa như một dải cầu vồng rơi xuống nhân gian.
Dịch Hân mở to hai mắt, không kịp được kêu lên kinh ngạc:
- A! Nơi này đẹp quá! Nhiều hoa đẹp đến thế…
Lời còn chưa dứt, nàng bỗng nghe Lục Trần thản nhiên nói:
- Nếu không muốn chết, thì tránh xa nơi đó ra.
Dịch Hân ngạc nhiên ngoái lại, miệng hơi mở lớn, hỏi:
- Tại sao vậy?
Lục Trần không trả lời, đi về phía trước, đi sát vào bờ sông, tránh thật xa đồng hoa đó, đồng thời nói:
- Đây là “Ma hoa khát máu”, ngày thường chúng dùng màu hoa dụ dỗ sinh linh. Nhưng hễ có con mồi hơi đến gần thôi, thì sẽ có vô số gai nhọn và dây mây từ dưới đất chui lên quấn lấy con mồi. Đồng thời, trên gai hoa có độc tố, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng toàn thân con mồi đáng thương sẽ không còn chút sức lực động đậy. Tiếp đó sau khi bị kéo vào trong bụi hoa, sẽ chết rục trong nhụy hoa.
Hắn nói rất bình thản, nhưng Dịch Hân thì lại trợn tròn mắt, mặt tái mét, lộ vẻ sợ hãi, nàng nhìn lại đồng hoa đẹp đẽ đó, không kìm được rùng mình, thấp giọng nói:
- Nơi này… Nơi này sao mà nhiều quái vật đến vậy?
Lục Trần nhìn nàng một cái, lắc đầu không nói gì, rồi quay người đi tiếp.
Dịch Hân có phần nhụt chí, nàng thở dài, rồi đi theo hắn.
Hai người men theo bờ sông, đi vòng qua đồng Ma hoa nhìn tưởng như xinh đẹp đó. Rồi đi về phía trước một đoạn, đến khi sắp ra khỏi lòng chảo sông chứa Ma hoa khát máu này, thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu bi thương truyền đến từ một phía, tiếng kêu chứa mấy phần thê lương, hơn nữa lại khá giống tiếng kêu của lũ Hắc Sài cẩu tối qua.
Phản ứng đầu tiên của Dịch Hân là toàn thân sởn gai ốc, suýt nữa thì nhảy dựng lên. Tối qua bị bọn Hắc Sài cẩu đáng sợ đó truy sát đến mức suýt thì chết thảm, khiến nàng cực nhạy cảm với âm thanh đáng sợ này.
Có điều nếu so sánh, thì Lục Trần bình tĩnh hơn. Hắn đưa tay bắt lấy Dịch Hân suýt nữa thì đã bỏ chạy, kéo nàng lại bên cạnh, đồng thời nhíu mày, nhìn về một bên lối ra lòng chảo sông.
Dịch Hân vẫn chưa hoàn hồn, nhưng cảm giác được cánh tay Lục Trần đang nắm lấy mình, chẳng biết tại sao lại cảm thấy an tâm, bèn nhìn về phía đó. Nàng lập tức sững sờ, chỉ thấy ở đấy không có con Hắc Sài cẩu nào cả. Không, hình như có một con chó hoang, nó không lớn, cùng lắm chỉ bằng phân nửa một con cún, lông có màu hơi đen, nhưng nhạt hơn yêu thú Hắc Sài cẩu đêm qua, rõ ràng là không giống lắm. Nhất là trên lưng nó, từ sau gáy và cổ kéo dài đến sống lưng, có một đường lông trắng vừa dài vừa hẹp, rất rõ ràng, có thể cho thấy chú chó nhỏ này không phải là Hắc Sài cẩu.
sau khi quan sát một lúc, thì Dịch Hân phát hiện thêm một số điểm khác.
Chú chó đó nằm trên mặt đất, không động đậy, chỉ kêu buồn bã, âm thanh thê lương, trông rất thảm thương. Có một cái chân ngoắc sau người, khác với ba chân còn lại, hình như là bị gãy.
Chú chó nằm đó, ánh mắt mơ màng, dường như đã sắp đến mức sức cùng lực kiệt, cả tiếng kêu buồn bã cũng yếu dần. Xem ra nếu không có ai cứu giúp, thì chỉ chốc sau, con vật nhỏ này sẽ phải chết tại đây.
- Trông nó đáng thương quá!
Dịch Hân không kìm được thốt lên.
Lục Trần nghe thấy câu này của nàng, liền nhíu mày lại, hờ hững liếc nhìn thiếu nữ này.
7/ 7
Dịch Hân tự dưng bị hắn nhìn như vậy, bỗng thấy chột dạ. Do dự một lúc, nàng mang một cảm giác không mấy tự tin, khẽ giọng hỏi:
- Lục đại ca, chú… chú chó này, có khi nào cũng là thứ gì đó ghê gớm có thể gây hại đến tính mạng chúng ta bất cứ lúc nào?
Lục Trần liếc qua đó, nói thản nhiên:
- Nhỏ như vậy, dĩ nhiên không thể giết được chúng ta.
Dịch Hân thở phào một hơi, như trút được gánh nặng trong lòng:
- Vậy chúng ta cứu nó đi, được không?
Lục Trần hừ một tiếng:
- Hôm qua cô mới bị đám Hắc Sài cẩu truy sát bán sống bán chết, sao hôm nay lại mở lòng từ bi vậy?
- Hả?
Dịch Hân ngơ ngác.
- Chú chó này cũng là Hắc Sài cẩu sao? Vừa rồi ta nhìn nó, còn tưởng không phải…
- Đúng là nó không phải yêu thú Hắc Sài cẩu thuần chủng.
Lục Trần cắt ngang lời Dịch Hân.
- Đây là dị chủng lai tạp giữa Tuyết lang trong núi và Hắc Sài cẩu, hiếm có trường hợp sống được lâu, có cứu nó cũng uổng công.
Dịch Hân ngạc nhiên nói:
- Vì sao?
Lục Trần định nói rồi lại thôi. Không hiểu tại sao, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, dường như có đôi phần không vui, đến giọng nói cũng tỏ ra mất kiên nhẫn hiếm thấy:
- Tóm lại, nó vẫn mang huyết mạch của Hắc Sài cẩu, cô có muốn cứu nó nữa không?
Dịch Hân bị hắn quát một tiếng, liền rụt người lại, một lúc sau mới nhút nhát nói:
- Ta nghe lời huynh là được rồi.
Lục Trần hừ một tiếng, quay người đi, Dịch Hân khẽ thở dài, rồi đi theo hắn.
Sau lưng tiếng kêu rầu rĩ của chú chó nhỏ nó không ngừng vọng lại, Dịch Hân không đành lòng. Nhưng lý trí lại nói với nàng, có lẽ cách làm của Lục Trần mới là lựa chọn hoàn toàn chính xác, nên đành cố gượng không quay đầu lại nhìn.
Hai người đi ra khỏi lòng chảo sông, cuối cùng chú chó đó cũng khuất khỏi tầm nhìn của họ.
Cùng lúc đó, dòng sông ở đoạn này uốn quanh, chảy về một hướng khác. Lục Trần dừng bước tại đây, ngẩng đầu nhìn bốn phía, rồi lại nhìn trời, hình như đang phân biệt phương hướng và địa hình. Còn trong lúc chờ đợi thì Dịch Hân do dự mấy hồi, rồi không kìm được nhân cơ hội này, lén đi bất bước về lòng chảo sông, thò đầu nhìn về phía lúc nãy.
Song ngay lúc đó, Dịch Hân bỗng nhiên kêu lên, rồi đưa cánh tay bị thương lên che miệng, trong mắt đầy kinh hãi.
Lục Trần ở bên cạnh liền phát hiện ra điểm lạ thường ở Dịch Hân, bèn quay đầu lại nhìn, hắn lập tức nhíu mày.
Chỉ thấy ngay gần chú chó bị gãy chân ở đằng xa, lúc này thình lình xuất hiện một con báo vàng không hề nhỏ. Nó đang nhe ra cái răng nanh sắc nhọn, từ từ tới gần chú chó đó, ánh mắt ngập đầy sự thèm thuồng.
Chú chó kêu lên thảm thiết, dường như cảm giác được tai ương sắp sửa ập đến. Nó ra sức vùng vẫy lùi về sau, nhưng một chân của nó lê trên đất, dù nó có cố sức bò thế nào, cũng chỉ là giãy chết một cách bất lực.
hiển nhiên con báo vàng cũng thấy rõ sự yếu ớt của chú chó này, có điều với tư cách là yêu thú, nó vẫn giữ cảnh giác. Đầu tiên nó nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có kẻ địch ẩn nấp. Đồng thời nó còn tỏ ra hết sức kiêng dè đối với đồng Ma hoa khát máu nọ, liên tục giữ khoảng cách rất xa.
Chú chó nhỏ nằm cách đồng Ma hoa khát máu tầm mười ba trượng, con báo quan sát đồng hoa, như đang nhận định khoảng cách này đã vừa đủ, không làm kinh động đến Ma hoa. Thế là nó khẽ gầm một tiếng, vút lên không, bổ nhào về phía chú chó.
Chú chó kêu lên thống thiết, âm thanh thê lương. Dịch Hân đứng ở xa khẽ run lên, không kìm được nhắm mắt lại, nàng không dám nhìn nữa.
Song chính vào lúc này, đột nhiên một bóng đen không biết từ nơi nào vụt bay ra, lướt qua khoảng không, đáp xuống giữa chú chó và đồng Ma hoa khát máu.
Lục Trần căn mắt, đột nhiên đồng tử hơi co lại, chỉ thấy thứ vừa thình lình bay ra đó, là một miếng thịt dầm dề máu.
Vù…
Hình như có một luồng gió nhẹ khẽ thổi qua, trong lòng chảo sông rộng lớn, bỗng nhiên tất cả đều im lặng.
Gần như chỉ trong một cái chớp mắt, con báo vàng đã bay giữa không trung đột nhiên gào lên giận giữ. Nhưng mặt đất đằng trước thình lình chấn động kịch liệt. Ở ngay gần miếng thịt đó, chỉ nghe thấy một tiếng “ầm”, những nhánh dây thô dài mang đầy gai nhọn từ dưới đất chui lên, thoắt cái đã quấn lấy miếng thịt đó.
Nhưng miếng thịt đó quá nhỏ, hơn nữa còn không động đậy, mấy nhánh dây chuyển động vài cái, ngay lập tức lại phát giác ra gì đó, bèn đồng loạt chuyển hướng. Lần này, chúng nhắm vào con báo vàng đang nhảy giữa không trung.
Trong mắt con báo không còn sự hung tợn, mà lúc này đã đầy sắc thái sợ hãi. Chẳng để tâm gì chú chó kia nữa, nó ngã xuống đất kêu lên ai oán, định cụp đuôi bỏ chạy.
Nhưng mấy nhánh dây đáng sợ đó đã ào tới với tốc độ nhanh như chớp, chúng đi tới đâu đất đá bay tới đó, chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm xen lẫn tiếng gầm rú chói tai. Một chốc sau, giữa tiếng gào thét phẫn nộ của con báo vàng, nó đã bị mấy nhánh dây đó trói chặt chính vào lúc nó định chạy ra ngoài ranh giới, rồi từ từ bị kéo lùi về sau.
Con báo gào rú xối xả, ra sức giãy giụa, nhưng trên từng nhánh dây quấn chặt, mấy chốc sau đã có vô số gai nhọn đâm vào da thịt nó!
Dần dần, tiếng nó trầm xuống, thân thể vùng vẫy càng lúc càng yếu đi, cuối cùng người nó lả đi.
Chính vào lúc này, một sợi dây thừng đen thình lình bay ra. Chỉ thấy trên sợi dây có một cái móng vuốt, đáp chính xác vào chân sau con báo, rồi buộc chặt. Móng vuốt sắc nhọn lập tức cứa vào thịt, con báo tru lên đau đớn, một cái chân đã lìa khỏi thân thể.
Kỳ lạ là Ma hoa khát máu lại không hề có bất cứ phản ứng nào với chuyện này, chúng vẫn tiếp tục kéo lê con báo đã thoi thóp hơi tàn về phía sau. Mấy chốc sau đã kéo nó vào trong bụi hoa hoa lệ đó. Sau một chút dao động, tất cả yên tĩnh trở lại.
Sợi dây thừng trói một chân báo rơi xuống đất, rồi từ từ thu về. Cùng lúc đó, một bóng người bước ra, cáu bẳn phỉ nhổ một tiếng, một tay nắm lấy chân báo, một tay xách chú chó bị gãy chân lên, rồi quay người rời đi.
Dưới ánh mặt trời, người này thoạt nhìn như ác quỷ vừa bước ra từ Cửu U Hoàng Tuyền. Người y hơi còng, da ngăm đen khô nẻ, gần như bộ xương bọc da. Trên gương mặt đáng sợ của y, hai cái răng nanh khiếm khuyết nhe ra khỏi miệng, khiến trông càng giống dã thú hơn là người.
Lúc rời đi, tên cổ quái này hình như còn nghĩ đến chuyện gì đó, y đột nhiên quay đầu nhìn về phía lối ra chảo sông, nhưng chỉ thấy ở đó vắng tanh, không có lấy một bóng người.
Y làu bàu một câu trong miệng, hình như chửi rủa điều gì đó độc địa, rồi nắm cái chân đầy máu, thoắt cái biến mất khỏi lòng chảo sông, cũng không biết là đi về đâu.
Rất lâu sau, đằng sau vách đá bên ngoài lối ra chảo sông, Lục Trần và Dịch Hân từ từ ló dạng. Một bàn tay của Lục Trần bưng kín miệng Dịch Hân, còn ánh mắt Dịch Hân thì tràn đầy nỗi khiếp đảm, dường như không thể hiểu nổi những gì vừa diễn ra.
Còn thần sắc Lục Trần thì lại có mấy phần lãnh đạm, hắn lạnh lùng nhìn về phía lòng sông, như đang suy nghĩ điều gì đó. Được một lúc sau, chợt chỉ nghe hắn khẽ nói một câu:
- Người Man?
7/ 8
Dịch Hân vì bị cảnh tượng vừa nhìn thấy làm cho khiếp đảm, nên hiện giờ tim vẫn đập thình thịch. Trong một chốc chưa nghe rõ lời Lục Trần nói, nàng hỏi nhỏ:
- Huynh nói người gì cơ?
Nhưng tay Lục Trần vẫn đang bưng kín miệng nàng, khiến lời nàng nói nghe hơi ậm ờ, lúc này Lục Trần mới nhận ra, bèn thả lỏng tay.
Dịch Hân thở phào một hơi, sau hai hơi thở dốc, nàng nhìn lại phía Ma hoa khát máu nọ, sắc mặt bất giác tái nhợt.
Nếu khi nãy không có Lục Trần gắt gỏng ngăn cản, và nếu hai người họ đến bên cạnh chú chó gãy chân, sau đó lại có một miếng thịt dính máu bay ra, thì hậu quả sẽ ra sao, Dịch Hân đều không dám nghĩ tiếp.
- Nơi này thực sự quá nguy hiểm, chúng ta đi đi.
Dịch Hân nói khẽ với Lục Trần, đồng thời một lần nữa thề với chính mình, sau này không bao giờ bước đến nơi quỷ quái này nữa.
Nhưng có vẻ Lục Trần chưa định rời đi ngay, hắn lạnh lùng nhìn về hướng bóng đen thần bí biến mất ở lòng chảo sông, phía đó là một khu rừng rậm rạp, không biết là dẫn đến đâu.
- Đi nào, chúng ta qua đó xem xem.
Khi nghe thấy Lục Trần nói nửa câu trước, Dịch Hân còn mừng ra mặt, thở phào một hơi, nhưng nụ cười đó chưa hoàn toàn nở trên gương mặt xinh đẹp của nàng thì đã cứng lại ngay.
- Đi… đi xem cái gì?
Lời nàng nói nghe hơi lắp bắp.
Lục Trần không đáp, hắn sải bước đi về phía khoảng rừng đó, sắc mặt trông có vẻ bình tĩnh. Nhưng khi Dịch Hân nhìn hắn từ một bên, thì phát hiện đôi mắt hắn sáng lạ thường, thậm chí còn toát lên một cảm giác lạnh băng mà nàng chưa bao giờ thấy ở gã nam tử này, như một lưỡi đao sắc nhọn từ từ rút khỏi vỏ, tỏa ra mùi máu tanh tưởi.
- Một tên người Man rời bầy ở Vùng đất Mê Loạn…
Từ trong miệng hắn, dường như vang lên một lời nói trầm thấp như vậy, giống như tự lẩm nhẩm một mình, vừa như một tiếng cười nhạt.
Dịch Hân đứng ngơ ngác tại chỗ, nhất thời sững sờ và lúng túng. Từ cảnh tượng đẫm máu và thô bạo khi nãy, có thể thấy con người thần bí ẩn trong bóng tối đó cực kỳ hung ác, mạo hiểm đi tìm y e là có hơn nửa phần nguy hiểm. Nhưng nàng không hiểu nổi, tại sao từ tối qua đến hôm nay lúc nào Lục Trần cũng đều cực kỳ cảnh giác, lại đột nhiên thay đổi thái độ, quyết phải đi tìm cái bóng đen đó để rước lấy rắc rối cho bằng được.
Cứ thế mà rời khỏi đây chẳng tốt ư?
Dù gì chẳng phải hai người họ đều không bị thương sao?
Nàng do dự một hồi lâu, ngẩng đầu lên thì phát hiện Lục Trần đã đi xa tít, chớp mắt đã đến gần mép rừng. Bất giác Dịch Hân thấy sợ hãi trở lại. Đối với một người chưa có nhiều kinh nghiệm với đời như nàng, chặng đường từ đêm qua đến hiện tại thực sự khiến nàng thấy sợ Vùng đất Mê Loạn, còn Lục Trần chính là chỗ dựa mà nàng có thể tin tưởng nhất hiện tại. Ngay lập tức, nàng vẫn không kìm được gọi một tiếng:
- Lục đại ca, chờ ta với.
Nói rồi nàng liền chạy theo.
Bước vào khoảng rừng đó, Dịch Hân liền cảm giác được ánh sáng xung quanh đột nhiên mờ đi, nhiệt độ cũng giảm xuống một chút so với bên ngoài, thiết nghĩ đó là vì cây cối quá rậm rạp. Trong rừng có rất nhiều bụi cây lớn bé, lá rụng phủ một lớp dày trên mặt đất, khi đi qua cảm giác dưới chân mềm nhũn, không khí tràn nhập một mùi cây cối pha lẫn mùi đất.
Lục Trần không mất nhiều thời gian đã tìm được một lối đi kín đáo trong rừng, bèn men theo đó đi tiếp.
Lối đi này lúc đứt đoạn lúc nối liền, có hơi kỳ lạ, có khi đột nhiên biến mất dạng. Nhưng chẳng biết rốt cuộc Lục Trần bản lĩnh cổ quái gì mà mỗi lần như vậy, hắn đều quan sát kỹ càng bốn phía, rồi tìm thấy dấu vết ở những xó xỉnh khuất mắt, từ đó tìm ra lại lối đi này.
Những dấu vết đó có cái là vết máu nhàn nhạt trên phiến lá, có cái là lá cây vừa rơi rụng, thậm chí cả dấu chân lờ mờ đến mức khó mà nhìn thấy trên lá khô, nhưng Lục Trần vẫn tìm ra được từng cái một.
Dịch Hân đi sau lưng Lục Trần, cặp mắt nàng lúc này ngập đầy kinh hãi và run sợ. Đối với nàng mà nói, từ nhỏ đến lớn chỉ bước trên con đường tu tiên luyện đạo. Những thứ nàng biết chỉ có công pháp tu luyện, nhiều lắm thì chỉ là cọ xát với các sư huynh sư đệ đồng môn, chứ chưa bao giờ trải qua những chuyện này.
Nàng nhìn vào bóng lưng của người thanh niên phía trước, đột nhiên có cảm giác hãi hùng, nếu như… nếu có một ngày nàng trở thành con mồi bị hắn săn đuổi, vậy thì chắc chắn không thể nào trốn thoát được nhỉ?
Nàng mơ hồ cảm giác được, người thanh niên tên Lục Trần trước mắt nàng đây dường như tồn tại ở một mặt khác của thế giới tu chân mà nàng biết. Và những chuyện ở thế giới u tối đó, trước khi đến Vùng đất Mê Loạn này, nàng hoàn toàn không biết bất cứ gì cả.
Động tác của Lục Trần thuần thục mà hiệu quả lại cao, thậm chí có những lúc hắn tỏ ra rất nhạy bén, khiến Dịch Hân cảm giác được có một số dấu vết kín đáo dường như hắn đã biết trước là đang ở đâu, và nhanh chóng tìm ra nó, hoặc là dường như hắn đã quen thuộc với bóng đen phía trước đó, quen thuộc tới một mức độ nhất định…
Khoảng nửa canh giờ sau, Lục Trần bỗng dừng bước, đồng thời cản Dịch Hân lại.
Bên ngoài bụi cây rậm rạp trước mặt họ, là một khoảng đất trống rộng chừng nửa mẫu. Ở đó có một tảng đá lớn cao vút hình thành nên một sườn dốc, bên dưới tảng đá là một cái cửa động.
Mặt đất bên ngoài động như một bãi chiến trường, khắp nơi là những thứ trông như rác, có đá cháy đen, gỗ bị chặt vụn và những phần xương cốt lớn nhỏ khác nhau. Nhìn sơ qua đó, đa số đều là xương của những con thú không lớn.
Phì phò… hừ… hừ…
Một tràng âm thanh cổ quái vọng ra từ trong động, nghe như tiếng thở hổn hển nặng nề. Một lúc sau, một bóng đen bước ra, quả nhiên chính là gã quái nhân xuất hiện ở lòng sông Ma hoa khát máu trước đó.
Lúc này khoảng cách rất gần, Lục Trần và Dịch Hân cũng quan sát được rõ ràng hơn. Rất nhanh, họ đều phát hiện, “người” này hẳn là tuổi không nhỏ, ngoài thân thể da bọc xương khô gằn của lão ra, đến cả cách đi đứng cũng có hơi hám mệt mỏi của người già.
Nhưng tuy là thế, tướng hung ác của quái nhân này vẫn không hề suy giảm. Lúc lão bước ra, trên tay vẫn cầm cái chân báo đầm đìa máu, lão ngồi thẳng xuống một tảng đá, rồi ngoác miệng gặm.
Máu tươi chảy xuống từ khóe miệng lão, nhìn qua trông như một con dã thú.
Dịch Hân run lên, chỉ thấy trong dạ dày cuồn cuộn cơn tởm lợm, suýt nữa thì nôn thốc nôn tháo vì cảnh tượng này. May là nàng cũng biết hiện không phải là lúc, nên cố nén lại, song cũng không dám nhìn cảnh ăn tươi nuốt sống man rợ đó nữa. Nàng rụt người lại, đang định nói với Lục Trần liệu có thể đừng gây chuyện, rời đi trước đi được không, thì nàng chợt cứng người lại.
Chẳng biết từ lúc nào, Lục Trần đã biến mất khỏi bên cạnh nàng.
Dịch Hân thất kinh, nhìn quanh quất, chốc sau chợt phát hiện bóng Lục Trần đã ở bên bụi cây cách sơn động không xa, hắn ở ngay phía sau lão “quái nhân” nọ, đang từ từ tiến lại gần.
Khoảng cách giữa hai bên hình như chưa đến mấy trượng.
Ngay lập tức, Dịch Hân chỉ cảm thấy tim mình như bị treo lên, nàng căng thẳng đến mức ngừng thở. Xung quanh sơn động lại càng yên tĩnh, chỉ có lão quái nhân ngồi gặm nhấm như dã thú một cách vô tư.
Nhưng ngay trong không khí lặng yên này, thình lình, từ trong sơn động vọng đến một tràng chó sủa thê lương, phá tan sự tĩnh mịch.
7/ 9
Đang từ từ tiến lại gần, Lục Trần bỗng khựng lại. Còn Dịch Hân đứng ở bụi cây phía xa hơn lúc này trong đầu chỉ có một tiếng “vù vù”, đầu óc trống rỗng, tim đập nhanh đến mức như sắp nổ tung.
Phía sơn động, động tác gặm nhấm chân báo của quái nhân nọ cũng ngừng lại một chốc. Lão ngẩng đầu lên, nhưng không ngoái lại, mà chỉ gầm một câu:
- Chó chết, câm mồm!
Nói rồi lão lại ra sức cắn xé miếng thịt trên tay, rồi trong miệng mắng chửi một tràng mập mờ:
- Hôm nay coi như ngươi tốt số, con ả định bắt thì chưa bắt được, nhưng lại có một con báo vàng tự dâng xác đến. Đợi lão tử xơi hết cái chân này, nếu còn không bắt được nữa, thì sẽ xơi tái nhà ngươi luôn!
Tiếng chó sủa trong sơn động từ từ lắng xuống, không biết chú chó đó bị dọa phát sợ hay là do vết thương quá nặng, nên sức không đủ.
Quái nhân đó cười gằn liên tục. Sau khi ăn không ít thịt, tinh thần có vẻ khá khẩm hơn, tuy trông vẫn lọm khọm, nhưng sự tham lam hung ác trong mắt thì càng thêm rõ rệt, lão lầm bầm:
- Khốn kiếp! Nếu hôm nay bắt được nữ nhân đó thì đã có thể…
- Có thể làm gì?
Đột nhiên, một giọng nói lạnh băng vang lên từ sau lưng lão.
Lão quái nhân giật mình, suýt nữa thì quẳng luôn cái chân báo trong tay, lão quay ngoắt lại, thì thấy một thanh niên đã đứng sau lưng mình không biết từ lúc nào, hơn nữa nét mặt có mấy phần quen thuộc. Chính là cái tên lão đã nhìn thấy lúc ban ngày.
- A…
Từ trong miệng quái nhân phát ra một tiếng gào rống hung ác. Lão nhảy vụt lên, dùng cái chân báo như một thứ vũ khí đánh về phía Lục Trần, trông tựa như một con dã thú bị chọc giận.
Tuy nhiên, lão vừa nhảy lên được một nửa, thì bỗng thấy lưng lạnh ngắt, ngay sau đó một cơn đau khủng khiếp bùng phát trong chớp mắt. Quái nhân lập tức kêu gào như giằng xéo. Lão cúi xuống nhìn, không biết từ lúc nào một thanh đoản kiếm màu đen đã đâm vào sau lưng mình. Và chính lúc mà lão dồn hết sức nhảy lên khi nãy, đã làm nó gây ra một vết thương cực kỳ lớn trên lưng lão.
Máu đỏ ngay lập tức luôn ra như suối, nhưng rồi lại ít đi nhanh chóng, như thể trong thân xác già cỗi đó đã không còn dư thừa huyết khí.
Lão quá nhân lảo đảo lùi về sau, không ngừng phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, nhưng thân thể mục nát đã khó có thể hứng chịu vết thương trầm trọng như vậy. Chẳng mấy chốc, lão gục xuống đất, miệng thở hồng hộc và giãy giụa, đồng thời nhìn tên thanh niên thình lình xuất hiện bằng ánh mắt ác độc đến mức không tưởng.
Dịch Hân chạy đến. Chạm mắt với ánh nhìn đáng sợ của lão quái nhân nọ, nàng liền sợ đến mức tái mét, không dám nhìn con người như dã thú đó thêm. Nàng chạy ào đến cạnh Lục Trần, nói:
- Huynh… huynh không sao chứ?
Lục Trần liếc nhìn nàng. Hắn lắc đầu, sau đó chỉ vào lão quái nhân tàn ác nọ:
- Cái bẫy ở lòng chảo sông vốn dĩ được dùng để hại chúng ta đấy.
Dịch Hân giật thót mình, nhất thời không biết nên nói gì.
Chỉ thấy Lục Trần cười khẩy, tay cầm thanh đoản kiếm đen từ từ bước đến cạnh lão quái nhân rồi ngồi xuống.
Lão ta rụt về sau theo bản năng, nhưng vẫn hung tợn nhìn Lục Trần chằm chằm. Nếu như ánh mắt cũng có thể giết người, thì Lục Trần có lẽ đã bị lão lăng trì đến mất mạng vô số lần rồi.
Chỉ là trông Lục Trần có vẻ vô cảm đối với điều này. Cùng lắm hắn chỉ tỏ ra căm ghét, nói:
- Ngươi hãy biết điều chút đi.
Mặt lão quái nhân lúc này đã lấm đầy máu, trông rất dữ tợn. Lão nghe thế liền cười gằn, chửi rủa:
- Cút ngay, lão tử xơi tái ngươi bây giờ… Á!
Một tiếng kêu thê lương đột nhiên vang lên từ miệng lão một lần nữa, khiến Dịch Hân đang đứng đằng xa phải giật thót tim. Nàng chuyển hướng nhìn, chỉ thấy Lục Trần thản nhiên, dường như không động chút lòng trắc ẩn nào với tiếng kêu thảm thiết của lão quái nhân. Trên tay hắn, thanh đoản kiếm đen đã đâm thẳng vào bắp chân lão ta, đồng thời xoay tròn, kéo thành một cái lỗ.
Lão quái nhân gào rú, kêu la thảm thiết, lăn lóc trên mặt đất, kêu gào tới mức khản cả giọng.
Dịch Hân nghe mà sởn hết cả gai ốc, đồng thời cũng cảm thấy không đành lòng đôi chút. Nàng đi tới len lén kéo tay áo Lục Trần, khẽ giọng:
- Lục… Lục đại ca, huynh đừng vậy mà…
Lục Trần quay lại nhìn nàng một cái, bỗng nói:
- Cô có biết lão ta là ai không?
Dịch Hân đối diện cái nhìn của hắn làm phát sợ. Không biết tại sao, hiện giờ tuy nàng có thể cảm nhận được Lục Trần không hề có địch ý với mình, nhưng tận đáy lòng nàng vẫn nảy sinh nỗi sợ về hắn. Thậm chí nỗi sợ âm ỉ về Lục Trần còn hơn cả lão quái nhân hung ác nọ.
Nàng cúi đầu, khẽ nói:
- Không biết.
- Lão ta là người Man.
Giọng Lục Trần vang lên bên tai nàng, trong giọng nói bình tĩnh dường như còn mang theo một hơi lạnh.
Dịch Hân thất kinh:
- Người Man? Người Man không phải đã kéo về vùng đất hoang ở phía Nam sau trận bại chiến cách đây một nghìn năm trước rồi hay sao?
Lục Trần liếc nhìn lão người man lọm khọm vẫn đang kêu gào dưới đất, nói:
- Đa số bộ tộc người Man đúng là đã rút đi. Nhưng đại chiến nghìn năm trước quá quyết liệt, thậm chí có một số đường hầm, dãy núi đã bị các Chân nhân thần thông quảng đại đánh sập, nên vẫn có một bộ phận người Man lưu lại Vùng đất Mê Loạn này.
lần đầu Dịch Hân nghe nói đến chuyện này, nàng sững sờ một lúc rồi mới ngạc nhiên nói:
- Hóa ra còn có chuyện như vậy. Nhưng trước đây ta chưa bao giờ nghe nói ở Vùng đất Mê Loạn có Man tộc.
Lục Trần đáp:
- Những người Man tàn dư này đa số sống sâu trong Vùng đất Mê Loạn theo hình thái bộ tộc, không dễ gì mà đi ra khu vực bên ngoài, cô không biết cũng chẳng lạ.
Dịch Hân ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Ta nghe nói càng vào Vùng đất Mê Loạn trong càng nguy hiểm, nếu vậy thì tại sao Man tộc đó không ở khu vực bên ngoài, thế chẳng phải thoải mái hơn sao?
Lục Trần thản nhiên đáp:
- Vì trong mắt người Man, ở đây, tu sĩ nhân tộc chúng ta chính là kẻ thù nguy hiểm, đáng sợ hơn cả yêu thú của Vùng đất Mê Loạn.
Dịch Hân kinh ngạc, bất giác muốn phản bác. Trong ấn tượng của nàng, những người tu đạo mà nàng từng gặp tuy tốt có xấu có, nhưng hiếm có ai thuộc loại giết người không chớp mắt. Nói thực, nàng lớn đến vậy, tu luyện lâu đến vậy rồi, mà căn bản chưa từng gặp tu sĩ nào như thế.
Nhưng lời vừa tới khóe miệng, nàng chợt nhìn thấy ánh mắt người thanh niên trước mắt này, lời nói tới miệng bị nuốt lại, nàng cúi đầu nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận