Thiên Ảnh

Chương 478: Lựa chọn

Đúng vào lúc Lục Trần và Tống Văn Cơ chuẩn bị rời khỏi đây, thì đột nhiên chỉ nghe thấy cánh cửa cách đó không xa bỗng kêu lên một tiếng “két”, rồi có ai đó mở ra. Tiếp theo, Tô Thanh Quân bước ra.
Ở cửa có hai bậc đá, lúc Tô Thanh Quân đứng ngay trên bậc đá đó chuẩn bị đi xuống, thì nhìn thấy Lục Trần và Tống Văn Cơ ở cạnh nhau. Gương mặt nàng thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt dừng một chốc trên khuôn mặt kiều diễm và thân hình quyến rũ của Tống Văn Cơ, rồi sau đó chuyển sang Lục Trần.
Chẳng hiểu vì sao, Lục Trần chợt cảm thấy hơi lúng túng, hắn muốn nói gì đó với Tô Thanh Quân, nhưng nhất thời cũng không biết nên nói thế nào, đành mỉm cười gật đầu với nàng.
Tống Văn Cơ bên cạnh cũng là một nữ tử thông minh nhạy bén, chỉ một cái liếc mắt đã thấy dường như tình huống nhìn nhau của một nam một nữ này có gì đó khác thường, ánh mắt nàng hơi lấp lánh một chút, rồi cười bảo với Lục Trần:
- Lục sư huynh, vị này là ai thế?
Câu nói này của nàng dịu dàng hết đỗi, kết hợp với nụ cười ôn hòa, ánh mắt đung đưa của nàng, thật sự là một nữ tử xinh dẹp tột cùng mà trông lại không hề hạ lưu, khiến ai nhìn vào cũng sáng bừng cả mắt, sinh lòng mến mộ.
Lục Trần thấy sắc mặt Tô Thanh Quân lạnh xuống rất nhanh, nhất thời cũng á khẩu, hắn khẽ lắc đầu, nói:
- Ta xin phép giới thiệu với hai người một chút, vị này là Tô Thanh Quân của phái Côn Luân. Thanh Quân, vị này là Tống Văn Cơ sư muội của Thiên Luật đường Chân Tiên minh, muội ấy là nghĩa nữ của Thiết Hồ chân quân, lúc trước từng giúp bọn ta truy tìm yêu nhân Ma giáo trong Tiên thành.
Hắn cố tình nhấn mạnh chữ “giúp” đó, hiển nhiên cái gọi là giúp đỡ của Tống Văn Cơ khi đó thực chất là ngáng đường.
Có điều, hình như Tống Văn Cơ không hề nghe ra hàm ý đó, vẫn cười nói với Tô Thanh Quân:
- Tô sư tỷ, lần đầu gặp mặt, không biết hiện giờ tỷ có rảnh rỗi không, chi bằng đi uống trà cùng bọn muội?
- Uống trà?
Tô Thanh Quân nhíu mày, liếc nhìn Lục Trần.
Tống Văn Cơ cười nói:
- Đúng vậy, muội vất vả lắm mới mời được Lục sư huynh tới chỗ muội uống trà, hơn nữa đó còn là danh trà “Tiểu Hạc” ở phái Côn Luân tỷ nữa đó, Tô sư tỷ cũng đi cùng đi.
Tô Thanh Quân mặt thờ ơ, liếc nhìn Lục Trần một cái, giọng điệu có vẻ xa cách:
- Đa tạ mỹ ý của Tống cô nương, nhưng hiện giờ ta đang có việc, đợi sau này có cơ hội sẽ quấy rầy sau.
Đoạn, nàng quay người chuẩn bị rời đi.
Đúng chính vào luc này, hai nữ tử chợt nghe thấy Lục Trần ho khan một tiếng, sau đó liền thấy hắn chắp tay với Tống Văn Cơ cùng vẻ mặt áy náy, rồi nghiêm mặt nói:
- Tống sư muội, ta đột nhiên nhớ ra, ở đại lao Phù Vân ti vẫn còn một trọng phạm hôm nay cần thẩm vấn, ta phải qua đó sớm một chút. Cuộc hẹn trà đạo xin đợi lần khác vậy, xin thứ lỗi…
Nụ cười trên mặt Tống Văn Cơ lập tức cứng lại, sau đó nàng nhìn Lục Trần như cười như không, nói ám chỉ:
- Lục sư huynh, huynh đúng là một người bận rộn nhỉ.
Lục Trần cười khan một tiếng, vừa đi về phía Tô Thanh Quân, vừa vẫy tay chào nàng, sau đó cười hùa theo:
- Thật ngại quá, quả thực là có việc, lần sau ta sẽ mời muội ăn muột bữa thịnh soạn trong Tiên thành…
Tống Văn Cơ nhìn hai người một trước một sau đi xa, vẻ kinh ngạc trên mặt vẫn chưa tan đi.
Tính ra thì, kể từ khi nàng trưởng thành, đặc biệt là sau khi trở thành nghĩa nữ của Thiết Hồ chân quân, đã rất lâu rồi không ai dám lỡ hẹn trước mặt nàng như vậy, hơn nữa cái cớ cũng thực sự chẳng đáng tin một chút nào. Nàng chăm chú nhìn bóng lưng Lục Trần, một hồi sau, bỗng hơi mỉm cười, trông hình như chẳng hề giận dữ, mà chỉ gật đầu một cách đăm chiêu.
Sau đó, nàng đưa mắt hướng sang bóng lưng Tô Thanh Quân, ánh mắt sáng dần lên.
※※※
- Huynh đi theo ta làm gì?
Khi đi được một đoạn, nhìn quanh thấy không có người, chỉ có Lục Trần ở bên cạnh, Tô Thanh Quân dừng bước lại, khẽ chau mày nói với hắn.
Lục Trần cũng đứng lại theo nàng, trầm ngâm một lúc, hắn nói:
- Thanh Quân, ta có vài lời muốn nói với muội.
Sắc mặt Tô Thanh Quân có phần lãnh đạm âm trầm, nhưng cũng chẳng nhìn ra được là đang vui hay buồn, nàng chỉm thản nhiên nói:
- Huynh không đi uống trà tán gẫu với vị Tống mỹ nhân kia, mà chạy đến đây nói gì với ta? Vả lại, vừa rồi chẳng phải huynh nói với người ta là huynh còn một trọng phạm ở đại lao Phù Vân ti cần phải thẩm vấn hay sao?
Lục Trần đáp :
- Ta ứng phó với cô ta cho qua chuyện thôi.
Tô Thanh Quân bỗng nghiến răng, xem bộ hơi tức giận, mang chút nộ khí, nàng lạnh lùng nói:
- Vậy tức là huynh lừa người ta rồi đúng không? Con người huynh, có phải trước giờ luôn thích lừa gạt không? Làm viêc gì cũng lừa người khác, hễ mở miệng ra là hư ngôn vọng ngữ, thế nên lúc trước khi ở Côn Luân, mới có thể lừa ta tới mức không mảy may phát giác, khiến ta tin tưởng huynh đến vậy?
Lục Trần há miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, hồi lâu sau, hắn cười khổ một tiếng, nói:
- Nếu muội nói vậy, hình như cũng không sai. Hơn mười năm về trước, ta mang thân phận một Ảnh tử xâm nhập vào Ma giáo, sống một cuộc sống lừa gạt qua ngày như thế đấy.
Nói xong, hắn lắc đầu, thần sắc bỗng nhiên có phần lạc lõng, thở dài nói:
- Những tháng ngày đó sống không dễ dàng gì.
Thiếu niên trẻ tuổi, từ nhỏ đã trà trộn giữa một lũ yêu nhân vô cùng hung ác, sống cuộc sống ngàn cân treo sợi tóc, chẳng ai biết được lúc nào sẽ đột nhiên mất mạng. Cuộc sống như vậy sao có thể nói là dễ dàng được? Chỉ nghĩ thôi đã thấy rùng mình rồi.
Tô Thanh Quân cũng không ngốc, nàng rất thông minh, nên nàng có thể nhanh chóng tưởng tượng được tình cảnh năm xưa của Lục Trần, điều này khiến vẻ mặt nàng thoáng lộ vẻ xúc động, thậm chí khi nhìn Lục Trần, sâu trong đáy mắt còn âm thầm lướt qua một chút thương xót.
Nhưng mà, nàng chung quy vẫn không phải là một nữ tử mềm yếu, sau khi hít một hơi thật sâu, nàng lắc đầu, thấp giọng nói:
- Ta biết huynh sống được cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng đến bây giờ, cuối cũng cũng coi như khổ tận cam lai rồi.
Đoạn, nàng quay người, định đi tiếp.
Lục Trần sải một bước lên trước ngăn nàng lại, Tô Thanh Quân nhíu mày nói:
- Còn chuyện gì nữa?
Lục Trần nhìn chăm chăm vào đôi mắt trong veo sáng ngời của Tô Thanh Quân, nói:
- Thanh Quân, muội nghĩ ta thế nào cũng chẳng sao, kể cả hôm ở đại lao, muội cho rằng ta không chịu ra tay cứu nữ nhân tên Tống Tuệ đó là làm sai, cũng tùy muội. Nhưng ta chỉ hy vọng muội vẫn nhớ rằng, trong số bọn yêu nhân Ma giáo đó có rất nhiều kẻ điên, sau này khi đối mặt với bọn chúng, tuyệt đối phải vô cùng cẩn trọng, đừng bao giờ nhân từ nương tay, bằng không, cuối cùng sẽ chỉ tổn hại chính mình thôi.
Tô Thanh Quân hít sâu một hơi, nàng nhìn Lục Trần, nói:
- Đa tạ lời nhắc nhở của huynh, ta ắt sẽ ghi nhớ. Nhưng ta không hiểu, chẳng lẽ đến giờ huynh vẫn không cảm thấy một chút ân hận nào với nữ nhân đó sao?
Lục Trần im lặng, một lúc sau, chỉ nghe hắn nói khẽ:
- Nói thật, ta không hối hận.
Tô Thanh Quân trợn trừng mắt, Lục Trần thì lại thở dài:
- Lúc đó xung quanh đều là yêu nhân Ma giáo, ta không cứu nổi cô ấy, kể cả ta có ra tay, thì kế quả cũng vẫn là cùng bỏ mạng. Hơn nữa, ta vẫn còn mang sứ mạng khác, thật sự…
- Huynh sợ sao?
Tô Thanh Quân lạnh lùng nói,
- Lúc đó, huynh sợ à?
Lục Trần ngẩng đầu lên nhìn Tô Thanh Quân, hắn nhíu mày lại, thần sắc trên mặt từ từ trầm xuống, một hồi sau, hắn bình tĩnh nói:
- Ta nghĩ ta không sợ chết, nếu ta sợ chết, có lẽ đã chẳng ở trong Ma giáo lâu đến thế, rồi còn làm biết bao nhiêu việc như vậy. Thanh Quân, muội lớn lên trong thế gia tông phái yên bình, không hiểu được hoàn cảnh của Ảnh tử như ta đâu. Nếu muội rơi vào tình cảnh đó, nhìn thấy ta bị lăng nhục, thì muội cũng sẽ…
- Ta sẽ ra tay!
Tô Thanh Quân đột nhiên cắt ngang lời Lục Trần, sau đó bình tĩnh nói.
- Sao cơ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận