Thiên Ảnh

Chương 716: Cánh cửa.

Một khắc đó, Lục Trần cảm thấy máu tươi toàn thân như đọng lại, không thể thở cũng không thể nhúc nhích. Theo bản năng hắn định muốn làm điều gì đó, chẳng hạn như thử đi đóng cửa để ngăn cản những chuyện khác có thể xảy ra nhưng Lục Trần nhanh chóng phát hiện bản thân không thể làm nổi chuyện gì.
Sau khi cánh cửa đó mở ra, vào lúc mà hắn còn chưa nhìn rõ tình hình, cánh cửa chợt vang lên một tiếng động, rồi sau đó nặng nề đổ xuống đất.
Phía trước cánh cửa đó không còn có gì ngăn cản, chỉ còn cánh cổng mở rộng.
Biến hóa bất thình lình diễn ra trong nháy mắt, thậm chí Lục Trần còn chưa kịp có phản ứng gì, nó đã hiện ra trước mắt hắn. Sau đó hắn thấy bên ngoài cánh cửa không thể nhìn được xa, bởi vì tất cả chỉ toàn là bóng đêm. Bóng đêm hoàn toàn yên tĩnh rồi sau đó một nhánh cây hết sức quen thuộc với hắn từ từ tiến vào.
Cái động cây run rẩy một chút rồi sắc mặt Lục Trần trở nên tái nhợt. Trong tích tắc đó, trái tím của hắn như thắt lại, vô cùng đau đớn.
Cái nhánh cây đó nhìn như một con rắn, bắn đầu bám lên vách động, từ từ lượn qua xung quanh. Những nơi mà nó đi qua lại dường như trở nên hết sức hài hòa, cũng không hề có sự phá hoại. Ngay cả động cây cũng không có phản ứng nào với đó. Nhìn qua, chúng dường như sinh ra từ một cái gốc.
Sự thật có thể nói cũng đúng là như vậy.
Cũng không lâu lắm, nhánh cây đã bò đầy trong động. Chỉ có điều giống với trước đây Lục Trần ở trong đó, ngoại trừ không gian này, thật ra cũng không còn lối nào khác để ra ngoài.
Mới nhìn thì nhánh cây Thần thụ bị nhốt ở đây. Nhưng vừa lúc đó, nhánh Thần thụ chợt ngẩng đầu, mấy cành lá phía trước giống như ánh mắt, đột nhiên nhìn lao cao, cứ như đang nhìn một người nào đó trong hư không.
Lục Trần như trúng một nhát búa tạ vào ngực, khiến cho bản thân loạng choạng, sau đó phun thẳng ra một ngụm máu tươi.
Hắn gục xuống đất. Lúc này, chẳng biết Thiên Lan chân quân đã đi đâu. Mà hai con rồng lớn và bàn tay lại quay về chém giết, cơ bản không thèm để ý tới một con kiến như Lục Trần. Ở xung quanh hắn chỉ còn có một mình a Thổ với nỗi hoảng sợ và bất lực.
A Thổ cố gắng dùng đầu húc vào người Lục Trần, nhưng hắn lại không hề có một chút phản ứng. Chỉ có máu tươi liên tục chảy ra từ miệng của hắn. Lục Trần cố gắng che lấy ngực. Nhìn khắp người không hề có vết thương nhưng người ta lại có cảm giác sự sống của hắn đang biến mất.
A Thổ vô cùng lo lắng, cong người kêu lên. Nó chợt nhấc đôi chân trước đặt lên ngực Lục Trần. Dường như nó có thể cảm giác được trong người hắn đang xảy ra chuyện gì đó không hay. Mà là động vật duy nhất trên thế giới này từng cùng với Lục Trần tiến vào trong cái động cây kia, a Thổ có thể nghĩ tới nó theo bản năng.
Nhưng chuyện này cũng vô ích, nó không thể thực sự cảm nhận trong ngực Lục Trần đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng vào lúc nó đang lo lắng đè chân lên ngực hắn, Lục Trần chợt hừ nhẹ rồi tỉnh lại từ trong trạng thái mê muội đau khổ. Hắn ngồi phắt dậy, lấy tay che ngực rồi buông ra quan sát chỉ thấy bên trong khu vực mà mỗi bản thân hắn thấy được, bóng dáng của cái hạt giống đã xuất hiện.
Chỉ có điều khác biệt là hiện tại xung quanh hạt giống xuất hiện một quầng lửa màu đen. Hơn mười cái xúc tu vươn ra bám chặt lấy tim Lục Trần đồng thời phát sáng. Sau đó, một thứ lực lượng từ đâu đó bao phủ trái tim Lục Trần.
Đúng vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, cái hạt giống của Thần thụ đã ngăn cản sự tấn công từ nhánh cây thần thụ, bảo vệ lấy Lục Trần.
Trong tích tắc đó, Lục Trần có thể cảm nhận rõ ràng, hạt giống kia dường như thực sự hòa làm một thể với trái tim của hắn. Mặc dù tình hình vô cùng quái dị khiến cho người ta không thể nào hiểu nổi, nhưng sự thật lại chính là như vậy. Cho dù hắn không thể hiểu được, cũng không thể ngờ được hạt giống vốn cùng một gốc…lại vì hắn mà đối đầu với nhánh cây thần thụ.
Mặc dù tình hình quái dị nhưng sau khi hạt giống Thần thụ ra tay, Lục Trần nhanh chóng lấy lại sự khống chế đối với cơ thể. Tuy rằng khi hắn cúi đầu vẫn có thể nhìn thấy nhánh cây đó đã chiếm hết động cây, hơn nữa nó còn đang di chuyện xung quanh, hiển nhiên là đang điên cuồng tìm kiếm lối ra. Chuẩn bị tìm được một “cánh cửa” từ trong cơ thể của hắn để đi vào cái thế giới này.
Đúng vào lúc này, Lục Trần chợt giật mình kinh hãi, gần như một tia sáng lóe lên trong đầu khiến hắn nghĩ tới điều gì đó.
Cánh cửa!
Đúng vậy, hóa ra hắn mới chính là cánh cửa thực sự.
Hóa ra cánh cửa bên trong động cây là nơi mà Thần thụ dùng để mở đường tới thế giới này. Nhưng không biết vì sao, con quái vật đó dường như không tìm thấy lối vào thế giới Thần Châu Trung Thổ, vì vậy mà trong tình thế ma xui qỷ khiến, hạt giống Thần thụ lại hòa làm một với cơ thể hắn, khiến cho cơ thể của hắn lại trở thành lối vào thế giới này của thần thụ, Cũng chính là cái “cánh cửa” cuối cùng kia.
Chẳng trách mà hắn không thể chết được. Bởi nếu hắn chết, rất có thể hạt giống đã hòa làm một với trái tim của hắn cũng bị thương nặng, khiến cho Thần thụ không thể vào dược thế giới này.
Lục Trần có cảm giác khổ sở. Hắn hoàn toàn không ngờ được. Trước đây, bản thân vẫn luôn thờ ơ với chuyện hô phong hoán vũ của Thiên Lan chân quân, suy nghĩ vẫn mãi do dự, nghi hoặc không hiểu hành vi của lão là đúng hay sai, bản thân nên giúp đỡ hay phản đối. Nhưng trong nháy mắt, kết quả quan trọng nhất lại rơi vào bản thân hắn.
Hắn nhìn vào lồng ngực bản thân quan sát caái nhánh cây đang lượn quanh cái động, ròi lại theo bản năng nhìn hai con rồng khổng lồ đang chiến đấu kịch liệt. Nhìn qua thì dường như hai bên rất chênh lệch nhưng cho dù thế nào, thần thụ cũng không thể tạo ra uy hiếp đối với chúng.
Nhưng đúng lúc khi Thiên Lan chân quân vẽ ra cái ảo ảnh của Thần thụ, hai con rồng lớn cùng với con mắt trên bầu trời lại bỏ qua chiến đấu, cùng nhau xông vào bóp chế cái ảo ảnh đó, nhét hết toàn bộ những gì của thần thụ có thể tiến tới đây vào miệng.
Nhìn qua, đám thú khổng lồ đó dường như rất sợ hãi Thần thụ….
※ ※ ※
Sau những động tĩnh rung chuyển trời đất, bầu trời từ từ trở nên trong sáng lại. Con rồng hắc ám vốn xuất hiện vô cùng uy phong thì bây giờ bị hai kẻ địch mạnh tấn công khiến cho bị thương nặng, từ từ không còn chống đỡ nổi.
Nó bắt đầu có dấu hiệu gục ngã. Cho dù có vô số yêu quỷ gào thét nhưng dưới từng miếng thịt bị cắn xé, khí đen tản mát, khung xương sụp đổ khiến cho nó như nhỏ đi mấy lần. Tuy nhiên ở chỗ ngực của nó, không biết vì sao lại còn tương đối nguyên vẹn. Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Liên vẫn còn đó, hai mắt nhắm nghiền dường như hoàn toàn không hay biết chuyện gì đang diễn ra.
Tất cả dường như sắp kết thúc. Con rồng Hắc ám bị đánh gục xuống đất. Nó kêu lên một tiếng thảm thiết rồi như điên đẩy lùi hai kẻ địch. Sau đó cố gắng bò về phía cánh cổng Hắc Ám….
73/ 4
Bạn cần đăng nhập để bình luận