Thiên Ảnh

Chương 697: Nghi vấn

Thời gian tồn tại của đại điện Phù Vân tư kỳ thực không quá dài, ít nhất so với các điện đường trứ danh đã tồn tại mấy trăm năm trong các thế lực lâu đời của Chân Tiên minh như Thiên Luật đường, Đại Tể viện, Tinh Thần điện, thì vẫn là một công trình rất trẻ, từ khi hoàn thành đến hiện tại, thật ra cũng chỉ mới vài chục năm mà thôi.
Có điều lịch sử tuy không dài, căn cơ cũng không dày, chẳng có chuyện bước vào đại điện nhìn đâu cũng có màu lịch sử, hay mỗi một viên gạch đều có câu chuyện của nó, nhưng đại điện Phù Vân tư xét từ bề ngoài, hoàn toàn có thể nói là đã áp đảo triệt để các điện đường cổ kính kia.
Tòa đại điện này ngay từ khi bắt đầu xây dựng, đã kế thừa khí chất kiêu ngạo, không phục tùng ai, thậm chí còn coi trời bằng vung của người sáng lập thế lực Phù Vân tư này - Thiên Lan chân quân, nó là điện đường lớn nhất trên Thiên Long sơn, là công trình cao nhất trong phạm vi cả Tiên thành, sừng sững vời vợi, khí thế hùng vĩ, trở thành nơi nổi bật nhất trên Thiên Long sơn trong mấy mươi năm qua.
Thiên Lan chân quân hình như chưa bao giờ biết đến đạo lý “Cái cây quá nổi bật giữa rừng dễ bị gió đẩy ngã”, bao năm qua, ông vẫn sống một cách không kiêng nể ai, hoàn toàn dửng dưng trước con mắt nhìn chòng chọc của người khác, sự thật là trong mấy mươi năm qua, ông đã dùng sức của chính mình để đánh bại tất cả mọi nghi ngờ và cạm bẫy đầy ác ý, đến tận khi không còn ai dám khiêu chiến, ông đã trở thành người đứng ở đỉnh cao nhất trong giới tu chân thiên hạ.
Kể cả kẻ địch của ông, đến tận nay cũng không thể không thừa nhận sức mạnh của lão đầu trọc này, còn đại điện Phù Vân tư qua bao nhiêu năm phong ba, từ những cái liếc xéo, đàm tiếu mỉa mai của chúng nhân thuở đầu, dần dần được sự tôn trọng và kính nể thay thế, âm thầm trở thành tượng trưng về quyền lực trong tổ chức khổng lồ này.
Tòa đại điện này rất hùng vĩ, có cả thiên điện, trắc điện, trên thực tế nó là một quần thể điện đường khổng lồ, trong đó nổi bật nhất và cũng lớn nhất đương nhiên là chủ điện Phù Vân tư. Có điều đối với người của Phù Vân tư mà nói, tòa đại điện này tuy rất uy phong, nhưng cũng có một câu chuyện rất kỳ lạ, chỉnh là đảng phái này do Thiên Lan chân quân sáng lập, tòa đại điện này cũng do ông sai người xây dựng, nhưng chính ông lại chưa bao giờ sống ở đây một ngày nào.
Thiên Lan chân quân đã xây một nơi khác có quy mô nhỏ hơn là Côn Luân điện để ở, nhường đại điện Phù Vân tư lại cho Huyết Oanh và các tinh anh cấp cao khác của Phù Vân tư, nghe đồn năm xưa sau khi đưa ra quyết định này, đều khiến mọi người bất ngờ, nhưng cũng rất được lòng các thuộc hạ, khiến mọi người càng thêm trung thành với vị chân quân đầu trọc này.
Dẫu sao thì ngay từ đầu, tất cả mọi người đều tưởng rằng đây sẽ là một tòa điện đường phủ đệ vô tiền khoán hậu của Hóa Thần chân quân, vì tất cả các Hóa Thần chân quân khác đều làm vậy, Thiên Luật đường, Đại Tể viện, Tinh Thần điện, vân vân, không bên nào Hóa Thần chân quân chấp chưởng không chiếm giữ đại điện hạch tâm của thế lực, xem là nơi ở của mình.
Mái vòm của đại điện Phù Vân tư rất cao rộng, che khuất ánh sáng, nên tuy xung quanh có không ít cửa, nhưng chỉ cần đóng một vài cửa lại thôi, thì bên trong đại điện sẽ tối đi hẳn. Đại điện lúc này cũng vậy, lúc cách xa cửa đại điện, đứng tận sâu bên trong, bóng tối sẽ vây quanh, cản ánh sáng bên ngoài lại.
Lão Mã vốn cảm thấy nơi này cứ u u ám ám, không phải thích thú gì không khí tối tăm ở bên trong đại điện này, nhưng hôm nay, ông lại đột nhiên phát hiện ra rằng, hóa ra bóng tối trong tòa đại điện này là một bức bình phong bảo vệ mình, ngăn trở ánh trăng huyết nguyệt nguy hiểm tộ cùng ở bên ngoài.
Các quân tinh anh khác trong Phù Vân tư hiện giờ đều không ở đây, lão Mã biết hướng hành động của một bộ phận trong số đó, nhưng thiết nghĩ số quân còn lại mà mình không biết, ắt hản cũng đã bị Huyết Oanh sắp xếp ở bên ngoài để cản trở ba đại thế lực kia tấn công, hiện giờ đang rơi vào cuộc huyết chiến.
Cả đại điện trống không, chỉ còn lại hai người là Huyết Oanh và lão Mã.
Huyết Oanh sau khi ngơ ngẩn liếc nhìn ánh trăng kỳ dị đang quét ngang tất cả ở bên ngoài, sắc mặt trắng bệch, đột nhiên lắc đầu, quay người nhanh chân đi tiếp vào bên trong đại điện.
Lão Mã ngạc nhiên, vô thức đi theo hai bước, nhưng rồi lộ vẻ mặt lạ thường.
Chỉ thấy Huyết Oanh đi tới một đài cao đặt bảo tọa ở sâu bên trong đại điện, đây là nơi cao rộng hơn cả vị trí mà ngày thường nàng vẫn ngồi, khỏi phải nói, đây vốn là nơi chuẩn bị cho Thiên Lan chân quân, nhưng vị chân quân đầu trọc đó chưa bao giờ tới đây.
Huyết Oanh đi thẳng tới, sau đó thò tay vào phía sau bảo tọa, hình như ấn vào một công tắc bí mật nào đó, chốc sau, chỉ nghe thấy trong đại điện bỗng vang lên một trang âm thanh ầm ầm nặng nề, bên cạnh bảo tọa, một đường mật đạo dẫn xuống lòng đất hiện ra, bậc thang vuông vức kéo dài xuống bên dưới, trông vừa đủ cho hai người, cũng không biết là thông về đâu.
Lão Mã há hốc mồm, tiến tới trước thêm một bước, rồi dừng lại, bỗng chốc có hơi lưỡng lự, chẳng biết mình có nên đi theo không.
Huyết Oanh lại chẳng do dự, sau khi mật đạo xuất hiện liền bước xuống, nhưng lúc nửa người nàng đã ở trong địa đạo, sắp bước xuống bên dưới, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên liếc nhìn lão Mã.
Lão Mã đứng im một chỗ, nhìn nàng một cách ngạc nhiên song không biết làm thế nào.
Huyết Oanh im lặng một lát, sau đó vẫy tay với lão Mã.
Lão Mã nuốt nước bọt, hơi thở có chút nặng nề, ông quay đầu nhìn bên ngoài đại điện, chỉ thấy dưới ánh trăng đỏ như máu, ở đằng xa thấp thoáng vọng tới tiếng chém giết kịch liệt, có người kêu la thảm thiết, có người gào thét, có người hô hoán, có người điên cuồng, hệt như một bữa huyết yến sục sôi.
Ông nghiến răng, chợt sải bước, chạy về phía Huyết Oanh và mật đạo.
Huyết Oanh nhìn lão Mã nhanh chân chạy về phía mình, sau đó khẽ gật đầu, sắc mặt nàng xem ra vẫn rất tái, nhưng dường như đứng trong mật đạo này khiến nàng trông khá hơn một chút, ít nhất gương mặt đã có thêm chút huyết sắc.
Nàng không do dự nữa, quay người đi thẳng xuống dưới, lão Mã đi theo sau lưng nàng, liếc nhìn đại điện trống vắng này lần cuối cùng, sau đó mang tâm trạng phức tạp cùng Huyết Oanh bước xuống lòng đất.
Trước mắt bỗng tối om, sau đó lại sáng lên, lão Mã theo Huyết Oanh đi xuống mấy mươi bậc thang, tìm tới một địa đạo đồng thời kéo dài về trái và phải.
Huyết Oanh bước tới trước, đi bên rìa địa đạo, ấn vào một viên gạch tường không mấy nổi bật, ngay lập tức tiếng ầm ầm lại vang lên, lão Mã ngước lên, chỉ thấy phiến đá phía trên mật đạo đã khép lại, ngăn cách ông với thế giới bên ngoài.
Trận chém giết và mùi máu tanh đó như thoắt cái đã rời xa, trong thế giới dưới lòng đất này, dường như đến huyết nguyệt cũng không thể gây ảnh hưởng được.
Huyết Oanh liếc nhìn lão Mã, sau đó trầm giọng nói:
- Ở đây an toàn rồi, đi theo ta.
Nói xong, nàng bèn đi về phía cuối thông đạo bên trái, lão Mã ngoan ngoãn theo phía sau nàng, mắt cứ dán vào bóng lưng người phụ nữ này, trong mắt đầy sự ngờ vực và một ánh nhìn phức tạp khó nói ra.
Huyết Oanh như đã cảm giác được gì đó, bảo:
- Có phải ông có lời muốn nói không?
Lão Mã im lặng một chốc, đáp:
- Phải.
Huyết Oanh nói:
- Ông nói đi.
Lão Mã bỗng tiến tới hai bước, cản Huyết Oanh ngay trước mặt, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt nàng, giọng hạ thấp, hỏi từng chữ một:
- Tại sao lại là ta?
71/ 5
Bạn cần đăng nhập để bình luận