Thiên Ảnh
Chương 546: Truy tìm căn nguyên
Có thể nhìn ra được, Thiên Lan chân quân cảm thấy hơi ngạc nhiên trước câu trả lời thẳng thắn và có hơi đơn giản thiếu suy nghĩ này của Lục Trần, có điều dù sao ông cũng không phải nhân vật tầm thường, sau một thoáng sững người lại mỉm cười, nói:
- Có thể khiến con nói vậy, xem ra là đã gặp phải chuyện gì đó không đơn giản. Nói ta nghe xem.
Lúc nói đến đây, ông dừng lại một lúc, như nhớ đến điều gì đó, lại mỉm cười nói:
- Có điều trước khi chúng ta hàn huyên, việc con nên làm là cho ta biết đã làm xong hay chưa?
Lục Trần gật đầu, sau đó thò tay vào ngực áo sục sạo một lúc, rồi lấy ra một cái túi lụa, đưa cho Thiên Lan chân quân.
Thiên Lan chân quân cầm lấy, mở túi ra, chỉ thấy một tia sáng vàng tỏa ra từ trong túi, một cái ấn nhỏ màu vàng rơi vào tay ông, chính là Côn Luân ấn.
Thiên Lan chân quân dùng hai ngón tay cầm lấy kim ấn, giơ lên trước mắt, ngắm kỹ càng một lúc. Có một khoảnh khắc, Lục Trần phát hiện kim quang trên Côn Luân ấn hình như chợt lay động, nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường, y như rằng chẳng có gì xảy ra.
Thiên Lan chân quân liền gật đầu, trong lòng như đã xác nhận điều gì đó, rồi cất kim ấn vào ngực áo, xong mỉm cười nhìn Lục Trần:
- Con làm rất tốt, quả nhiên không khiến ta thất vọng.
Lục Trần nhún vai, thản nhiên nói:
- Từ nhỏ đến lớn, việc người sai con làm, cuối cùng con đều làm được cả thôi.
Thiên Lan chân quân cười ha hả, vẻ mặt vui mừng, ánh mắt nhìn Lục Trần hình như cũng rất hài lòng, ông gật đầu bảo:
- Nói không sai.
Con thanh ngưu bên cạnh kêu lên một tiếng, tự nhiên đi đến cạnh một cây cột trong đại điện, sau đó nằm xuống như chốn không người. Nó ngáp một cái, xem bộ có vẻ buồn ngủ.
Có điều cả Thiên Lan chân quân và Lục Trần đều không hề để tâm đến cử động của thanh ngưu. Con thanh ngưu này ở cạnh họ đã khá lâu rồi, địa vị trước giờ đều rất đỗi đặc biệt.
- Được rồi, nói ta nghe xem, dọc đường đi con gặp phải rắc rối gì mà lại khiến con trông có vẻ khó nhằn đến vậy?
Thiên Lan chân quân nói.
- Trên đường quay về, con gặp phải một kẻ đánh lén, đạo hạnh cực cao, rất có khả năng là chân nhân đã tu luyện đến Nguyên Anh .
Lục Trần không vòng vo, chỉ thẳng vào trọng điểm cho Thiên Lan chân quân.
Quả nhiên, cho dù Thiên Lan chân quân đạo hạnh thâm sâu khó lường, nghe xong tin này cũng sầm mặt xuống, trở nên nghiêm nghị.
Lục Trần dùng từ ngữ đơn giản rõ nghĩa, thuật lại từ đầu tới cuối sự việc bị đánh lén, gần như không có lời lẽ dư thừa, cũng không thêm thắt để nâng tầm kẻ địch hay bản thân. Những chuyện hắn nói cơ bản đều là sự thật vào đêm qua, phơi bày ngay trước mặt Thiên Lan chân quân.
sau khi nghe xong Thiên Lan chân quân cũng không lên tiếng phán đoán ngay, mà trầm ngâm một lúc, tay chắp sau lưng đi qua đi lại trong đại điện mấy lượt, rồi ngẩng đầu lên hỏi Lục Trần:
- Lúc y động thủ với con, con có nhận thấy được bất cứ manh mối nào từ chiêu thức kiếm pháp hay thần thông đạo pháp không?
Lục Trần lắc đầu ngay:
- Nhìn không ra, kẻ đó hẳn là có cố ý che giấu thân phận, có điều…
Hắn dừng lại, khẽ nhíu mày.
Thiên Lan chân quân nhận ra, bèn hỏi vặn:
- Có điều gì?
Lục Trần nhìn ông, ngập ngừng một lúc rồi đáp:
- Lúc y đánh lén con, hình như con nghe thấy y quát một câu, nói cái gì mà “giao tín vật chưởng môn ra đây”.
Thiên Lan chân quân ngẩn ra, nhíu mày lại:
- Tín vật chưởng môn?
Lục Trần gật đầu nói:
- Phải, chính là câu mói này. Có điều lúc đó con quả thực không hiểu, vì trên người con vốn đâu có thứ nào là tín vật chưởng môn.
Thiên Lan chân quân im lặng không nói gì, nhắm mắt trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi nói:
- Không, có đấy.
Sau đó, ông đưa tay khẽ áp vào ngực, chỉ vào Lục Trần, nói:
- Côn Luân ấn ta đưa cho con, thật ra chính là tín vật chưởng môn.
※※※
Bầu không khí trong đại điện Côn Luân hình như lạnh xuống, mãi một lúc chẳng ai nói gì. Phía xa, con thanh ngưu đang ngủ gà ngủ gật hình như cũng cảm giác được gì đó, mơ màng nhìn về phía này.
Song chẳng biết do nó thiên tính lười biếng, hay do nhiều năm qua đã thấy cảnh này tới quen rồi, nên không hề tỏ ra kinh ngạc hay lo lắng, ngược lại còn ngoác mồm ngáp, rồi nhắm mắt lại. Chẳng mấy chốc sau đã có tiếng ngáy vang lên, lần này thì nó ngủ thật rồi.
Trong đại điện, sắc mặt của Lục Trần không đến mức khó coi hay là nổi giận, nhưng cũng chẳng có một sắc thái nào, sau một lúc trầm mặc, hắn nói với Thiên Lan chân quân:
- Chuyện này đáng nhẽ người nên nói trước với con.
Thiên Lan chân quân gật đầu:
- Có lẽ thế, song quả thật ta không muốn nói với con về lai lịch của thứ này cho lắm.
Lục Trần hơi ngạc nhiên:
- Vì sao?
Thiên Lan chân quân cười cười:
- Kỳ thực con ít nhiều cũng có thể đoán được mấy phần rồi chứ? Vì Côn Luân ấn này vốn chính là tín vật của chưởng môn chân nhân phái Côn Luân chúng ta, được truyện lại từ xưa đến nay.
Lục Trần không nói gì, một lúc sau bèn lắc đầu, cười gượng.
Tín vật chưởng môn của phái Côn Luân. Từ cái tên ngoại trừ việc có thể biết lai lịch của Côn Luân ấn ra, kỳ thực còn một ý nghĩa khác, đó chính là vật này đại diện cho chưởng môn chân nhân phái Côn Luân. Nếu không có chuyện gì bất trắc, thì Côn Luân ấn hẳn đang ở trong tay đương kim chưởng môn chân nhân Côn Luân phái.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại hiển nhiên là không phải thế, phái Côn Luân không nằm trong tay chưởng môn hiện tại là Thiên Đăng chân nhân, mà luôn ở trong tay Thiên Lan chân quân. Hơn nữa lúc Thiên Lan chân quân giao tín vật chưởng môn này cho Lục Trần đem về Côn Luân hành sự, cũng chẳng dặn hắn trả Côn Luân ấn cho Thiên Đăng chân nhân.
Hàm ý trong chuyện này thật sự đáng để suy nghĩ.
Cái mà lúc này Lục Trần đang thầm nghĩ lại là hai chữ “ủy quyền” trước danh hiệu của Thiên Đăng chân nhân đã theo ông ba năm, đến nay vẫn chưa dứt ra được. Hơn nữa xem ra, hình như rất khó gỡ bỏ.
Hắn trầm mặc rất lâu, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Thiên Lan chân quân:
- Đối với chuyện này, con buộc phải biết ngay bây giờ không?
Thiên Lan chân quân ngẫm nghĩ, đáp:
- Không, có lẽ qua một thời gian nữa, ta sẽ nói rõ lại với con.
- Được!
Lục Trần quyết đoán đồng ý, có vẻ không hề hứng thú và không muốn tiếp cận những uẩn khúc trong chuyện này, nói:
- Nếu đã vậy, con xin phép đi trước.
- Gượm đã.
Thiên Lan chân quân gọi hắn lại.
- Bất kể thế nào, con cũng bị tập kích rồi, chuyện này ta sẽ không bỏ qua, phải điều tra mới được.
Lục Trần liếc nhìn ông, hình như có vẻ do dự, cuối cùng vẫn hỏi:
- Người cảm thấy là Thiên Đăng sao?
- Ta nghĩ có tám phần là hắn.
Thiên Lan chân quân đáp rất dứt khoát.
- Trong Côn Luân ấn có một số bí mật, nhiều năm qua chỉ có một bộ phận cực ít người trong phái Côn Luân tỏ tường, do vậy vật này không mấy tiếng tăm trong tông môn. Kẻ có ý đồ đồng thời biết về nó, kỳ thực cũng chỉ có mấy người mà thôi.
Lục Trần gật đầu, không phủ nhận, quay người đi ra cửa, song lúc hắn sắp bước qua ngưỡng cửa, bỗng nhiên lại quay đầu nói với Thiên Lan chân quân:
- Con lại cảm thấy hơi kỳ lạ. Nếu trong chuyện này ông ta bị hiềm nghi lớn đến vậy, lúc đánh lén con lại còn hét lên một tiếng “tín vật chưởng môn”, làm thế khác nào không khảo mà xưng? Thiên Đăng chân nhân thật sự ngốc đến thế ư?
Thiên Lan chân quân không biến sắc, điềm đạm nói:
- Con nói thế cũng rất có lý, có điều bất luận thế nào, vẫn phải điều tra phía phái Côn Luân.
Lục Trần nhìn sâu vào mắt ông, rồi gật đầu, không nói gì thêm, quay người đi ra ngoài.
56/ 4
- Ồ, muội về rồi đấy à?
Lúc Bạch Liên quay trở lại căn nhà quen thuộc và gõ cửa, Tô Thanh Quân mở cửa ra nhìn thấy nàng. Sau thoáng ngạc nhiên ban đầu, nàng tỏ ra mừng rỡ, hỏi han với vẻ vui mừng.
Bạch Liên mỉm cười. Một cơn gió khẽ thoảng qua, nụ cười của nàng tựa như đóa hoa dại nở đầu xuân, vừa tươi tắn vừa xinh đẹp, không vướng mưa gió và mỏi mệt, thứ nhìn thấy chỉ có nét đẹp.
Theo Tô Thanh Quân vào trong nhà, thấy cách bài trí trong phòng vẫn như lúc trước, thậm chí chiếc giường kê thêm ở phía sau cũng chưa gỡ đi, khiến căn phòng vẫn bày hai chiếc giường trông có phần hơi chật.
Bạch Liên nhìn chằm chằm vào chiếc giường đó một lúc, rồi nhún vai, quay đầu cười nói với Tô Thanh Quân:
- Vốn dĩ không định đến đây, nhưng dạo quanh Thiên Long sơn này cả một vòng, muội chợt nhận thấy ngoài chỗ của Tô tỷ tỷ ra, hình như muội không tìm được nơi nào có thể nương náu được nữa.
- Vớ vẩn.
Tô Thanh Quân cười mắng một câu, xoa đầu Bạch Liên, vẻ mặt có chút thương hại.
tuy Bạch Liên có thân phận không bình thường, dung mạo cũng tuyệt mỹ, nhưng hiện giờ đại khái cũng chỉ là một thiếu nữ mới bắt đầu trổ mã, tuổi vẫn còn nhỏ. Tô Thanh Quân chủ yếu xem nàng như một người muội muội thì hơn.
- Trên ngọn núi này, chỉ cần muội muốn, sợ không tìm được chỗ ở hay sao? Cho dù nhà lớn gấp đôi chỗ ta đây hơn phân nửa đều có thể tìm được chứ.
Tô Thanh Quân vừa cười vừa nói.
Bạch Liên lắc đầu, đi tới giường ngủ của mình lúc trước, tự nhiên hất giày ra, sau đó duỗi lưng một cái, rồi chẳng một chút kiêng dè, ngã xuống giường lăn qua lăn lại, hít sâu mấy lần, sau đó cảm khái nói:
- Mùi trên giường này chẳng thay đổi gì cả.
Tô Thanh Quân đi tới ngồi xuống bên mạn giường, mỉm cười nói:
- Ta không động đến, cùng lắm cũng chỉ dọn hằng ngày mà thôi.
Bạch Liên thở dài:
- Dù sao thì muội nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có chỗ tỷ là muội muốn đến nhất thôi. Chỉ có ở chỗ tỷ, muội mới ngủ ngon được. Tô tỷ tỷ, muội biết vết thương của muội đã khỏi rồi. Nhưng tính khí lúc trước cũng không được tốt cho lắm, chẳng biết liệu có đắc tội với tỷ hay không nữa. Tỷ đừng đuổi muội đi được không?
Tô Thanh Quân ngẫm nghĩ, nói:
- Nói đến chuyện này, hình như lúc trước muội còn ám chỉ mắng ta mấy lần thì phải?
Bạch Liên sững sờ, liền lắc đầu:
- Đâu có, đâu có, đâu có, làm gì có chuyện đó!
Tô Thanh Quân liền cười, ánh mắt nhìn Bạch Liên cùng ôn hòa hơn, nàng nói:
- Đùa thôi. Hồi trước chúng ta không quen biết, bây giờ tất nhiên là khác rồi. Muội muốn ở chỗ ta bao lâu cũng được, không sao cả. Ta cũng rất vui vì ngày thường còn có thêm một muội muội thông minh để nói chuyện.
Bạch Liên cười hì hì, tiện tay chộp lấy một cái gối bên giường ôm vào lòng, sau đó lăn qua lăn lại trên giường như con heo nhỏ.
Tô Thanh Quân không nhịn được bèn phì cười, đưa tay giữ lấy nàng, vừa cười vừa nói:
- Đang yên đang lành, muội làm trò gì vậy, để người khác nhìn thấy kẻo bị cười cho.
Bạch Liên lại mặc kệ. Có thể vì bỗng nhiên tạm trút được gánh nặng trong lòng, nhất thời muốn buông thả, vừa cười vừa đùa giỡn không ngớt, khiến căn phòng này bỗng chốc tràn ngập tiếng cười, mãi một lúc sau mới dừng lại. Tới lúc này nàng đã làm đầu tóc, y phục của mình và Tô Thanh Quân rối tung rối mù.
cũng lần đầu tiên Tô Thanh Quân nhìn thấy nét mặt trẻ con hơi đột ngột này của Bạch Liên, vừa cười vừa trừng mắt nhìn nàng, đứng dậy sửa sang lại xiêm y và đầu tóc.
Bạch Liên vẫn nằm sấp trên giường, nhìn bóng lưng của Tô Thanh Quân từ phía sau, bỗng nhiên lên tiếng:
- Tô tỷ tỷ, sao tỷ không hỏi thử thời gian qua muội đã đi đâu, làm những gì?
Tô Thanh Quân không ngoảnh đầu lại, hình như không hề để tâm đến việc này:
- Nếu muội muốn nói thì đã nói với ta rồi, nếu không muốn nói, cũng chẳng sao cả.
Bạch Liên ngẫm nghĩ, trong đôi mắt sáng trong hình như có một tia kỳ lạ lướt qua. Nàng nhìn bóng lưng của Tô Thanh Quân, ngập ngừng một lúc, rồi nói:
- Muội muốn nói với tỷ.
- Được thôi, thời gian qua muội đã đi đâu vậy?
Tô Thanh Quân khẽ vỗ ống tay áo, kéo thẳng vạt váy, ngữ khí rất bình tĩnh.
Bạch Liên nói:
- Muội về Côn Luân sơn một chuyến.
Động tác của Tô Thanh Quân ngừng lại, nàng có vẻ ngạc nhiên:
- Chặng đường này không phải là gần, chẳng trách muội đi lâu đến thế.
Bạch Liên nhìn nàng:
- Còn nữa, muội đi cùng Lục Trần.
Động tác tay Tô Thanh Quân liền khựng lại, chốc sau nàng quay người lại, tỏ ra kinh ngạc:
- Không phải chứ? Thời gian qua chẳng phải Lục Trần đang bế quan trong điện Côn Luân hay sao?
- Hắn nói dối đấy.
Bạch Liên nói dứt khoát.
- Tên nam nhân này xưa nay chỉ thích nói dối lường gạt.
※※※
Trong đại điện Côn Luân rộng lớn hùng vĩ, lúc này chỉ còn lại mình Thiên Lan chân quân, ừm, còn có con thanh ngưu đang nằm dưới một cây cột ở một phía đại điện.
Tuy Thiên Lan chân quân có dáng vóc cao lớn vạm vỡ hơn hẳn người thường, và con thanh ngưu này cũng là dị thú hiếm có, cơ thể cường tráng, nhưng trong một tòa điện nguy nga đến vậy, khi không có ai khác đứng cạnh, rõ ràng trông họ vẫn nhỏ bé.
Thiên Lan chân quân ngửa đầu nhìn trời, hai tay chắp sau lưng, cau mày, có vẻ suy nghĩ đầy tâm trạng. Nét mặt này kỳ thực không thường thấy ở ông. Vì người bình thường mỗi lần gặp chuyện khó khăn hay phiền não, khó giải quyết nào đó, mới để lộ vẻ mặt như vậy. Nhưng với sức mạnh, thế lực hiện nay của Thiên Lan chân quân, với danh tiếng và uy thế oanh liệt của ông, thì có bao nhiêu chuyện có thể làm ông phiền lòng được?
Bởi vậy, sau một lúc trầm ngâm, đã có thể nhìn thấy Thiên Lan chân quân khẽ thở ra một hơi, nét mặt trở về bình thường. Sau khi nhìn bốn phía, ông liền sải bước đi về phía con thanh ngưu nọ.
Đến cạnh thanh ngưu, nó ngước mắt lên nhìn ông, nhưng chẳng có phản ứng nào quá lớn, vẫn nằm lười nhác dưới đất.
Khóe miệng Thiên Lan chân quân hơi điểm nụ cười, ông cũng thoải mái ngồi xuống bên cạnh con thanh ngưu, sau đó đưa tay xoa đầu nó, thở dài:
- Ta vốn nghĩ hẳn là ngươi không chịu đến, dù gì nơi này đâu đâu cũng đầy chướng khí mù mịt, ngươi không thích đâu.
Con thanh ngưu kêu lên một tiếng “ọ” trầm thấp.
Thiên Lan chân quân gật đầu:
- Ta biết, từ thời sư tôn ta, ngươi đã ở Côn Luân sơn rồi. Với ta mà nói, ngươi cũng là nửa thầy nửa bạn. Ta vốn không dám làm phiền ngươi, song ngươi có thể đến đây, ta thật sự rất vui.
- Có ngươi giúp ta, lo gì đại sự không thành?
Thiên Lan chân quân vỗ tay cười.
Thanh ngưu đung đưa cái đầu, không có ý kiến gì.
Sau đó Thiên Lan chân quân như nghĩ đến chuyện gì đó, thoáng trầm ngâm, nói:
- Đúng rồi, khó được dịp chuyến này ngươi cùng bọn Lục Trần đến đây, vừa hay giúp ta quan sát nó, xem xem nó… có đáng tin hay không?
Đôi mắt to lớn của con thanh ngưu ngước lên, ánh mắt hơi lóe sáng, nhưng không nhin ra được là đang có tâm trạng, hàm ý gì. Nó chỉ nhìn thăng vào mặt của Thiên Lan chân quân.
Thiên Lan chân quân thì bình thản, điềm đạm nói:
- Cái khó nhất trên đời này chính là lòng người khó lường. Cả đời ta đấu với trời, đấu với đất, đất với người, am hiểu nhất cách nhìn thấu suy nghĩ con người, duy chỉ có tên đồ đệ do ta đích thân dạy dỗ này, ta lại không có cách nào nhìn thấu được tâm tư của nó.
Người đàn trọc đầu này ngồi bên cạnh con thanh ngưu, mày nhíu lại, trông có vẻ hơi phiền muộn, cũng có chút cảm khái than thở, ông khẽ nói:
- Ta vẫn không rõ được, bao năm qua, rốt cuộc nó thật lòng kính trọng ta, hay là ôm hận? Rốt cuộc ta có thể hoàn toàn tin tưởng nó được không, hay phải cẩn thận đề phòng đây?
Ông nhìn thanh ngưu, vẻ mặt thành khẩn:
- Ngươi có thể cho ta biết câu trả lời được không?
Con thanh ngưu nhìn chằm chằm Thiên Lan chân quân, im lặng không nói gì.
Trong đại điện Côn Luân trở nên hoàn toàn tĩnh lặng, dường như đang chờ đợi một trận giông tố sắp sửa kéo đến.
56/ 5
Bầu không khí ở Tiên thành, hay đúng hơn là trên Thiên Long sơn đã hơi khác so với một thời gian trước.
Trở lại Tiên thành, Lục Trần nhanh chóng nhận ra điều này. Có điều hắn không hề thấy bất ngờ. Biển máu cuồn cuộn trên bầu trời trông kinh khủng đến vậy thì có ai còn thản nhiên cho được. Càng không phải nói cảnh tượng bầu trời máu này không phải xuất hiện chỉ một lần, hơn nữa còn mở rộng ra dần, như muốn phủ hết cả bầu trời.
Tuy cho đến hiện tại ngoài dị tượng bầu trời xuất hiện biển máu ra, không hề có cứ bất cứ dấu hiệu kỳ lạ nào khác, nhưng thứ đó xem bộ tất nhiên không giống thứ may mắn. Hơn nữa hiện giờ chưa xuất hiẹn, không đồng nghĩa với việc tương lai cũng không có, đợi đến lúc biển máu đó phủ khắp cả bầu trời, liệu sẽ xảy ra chuyện gì thì khó nói lắm. Mà nhìn dị tượng quỷ dị trăm năm hiếm có này, nếu xảy ra chuyện thật, thì nhất định đó không phải là chuyện nhỏ.
Quân tử luôn nghĩ tới việc lớn, trong số những người thông minh đã có kẻ bắt đầu chuồn khỏi Tiên thành rồi. Có điều Tiên thành là nơi đặt Tổng đường của Chân Tiên minh, lực lượng mạnh nhất thiên hạ ở ngay đây, nhìn khắp thế gian cũng chẳng có địch thủ. Nếu vì chút dị tượng tạm thời vô hại này mà sợ hãi bỏ chạy, vậy thì trên dưới Chân Tiên minh cũng trở thành một trò cười.
Do đó, trên Thiên Long sơn, tuy bầu không khí cũng có chút căng thẳng, nhưng vẫn khá ổn định, vì cả trong tối ngoài sáng đều có người mắng nhiếc, ổn định nhân tâm.
Lục Trần là người đã trải qua trận chiến ở tòa thành dưới lòng đất Tiên thành, tất nhiên có thể nhận ra dị tượng biển máu trên bầu trời hiện giờ hình như có mối liên quan với huyết nguyệt quỷ dị ở tòa thành thần bí dưới lòng đất. Nhưng bất kể chuyện trước chuyện sau, người đã xuống tòa thành dưới đất tuy không nhiều, nhưng cũng không ít, nhất là hai đường khẩu Phù Vân ti và điện Tinh Thần có rất nhiều người đã xuống đó.
Lục Trần không tin trừ mình ra, không có ai nhìn ra mối liên quan giữa hai thứ này. Người thông minh trong thiên hạ này nhiều đến thế, Chân Tiên minh lại đầy anh tài, chứ đừng nói đến mấy lão yêu quái đứng trên đỉnh của giới tu chân Nhân tộc.
Có điều từ đầu tới cuối, không có ai ra mặt nói gì.
Lục Trần lấy làm thắc mắc, lúc đang do dự có nên tiến tới một bước để tìm hiểu hay không, thì vào trưa hôm sau ngày hắn trở về, dị tượng biển máu trên trời đã biến mất.
Lục Trần tìm tới người nhanh nhạy tin tức nhất cạnh mình là lão Mã để hỏi han thì mới biến dị tượng này mỗi lần chỉ xuất hiện trong một thời gian nhất định, đến một thời điểm nào đó sẽ tan biến. Rồi một thời gian sau lại đột nhiên xuất hiện không một điềm báo. Hơn nữa mỗi lần tái xuất, biển máu trên trời đều tràn thêm mấy phần, khiến ai nhìn thấy cũng cảm thấy bất an.
Bất luận thế nào, dị tượng biển máu biến mất cuối cùng vẫn giúp trời đất lấy lại sự sáng sủa, trời trong xanh nắng ráo, mọi người cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nếu như lần đầu dị tượng biển máu xuất hiện còn gây hoang mang hoảng hốt, nhưng xuất hiện liên tục mấy lần mà chẳng gây nên bất cứ hậu quả có hại nào, âu cũng khiến mọi người dần dần bình tĩnh trở lại. Cho dù có hơi lo lắng cho tương lai, nhưng ít nhất trước mắt vẫn bình yên.
sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng Lục Trần vẫn không đến tìm Thiên Lan chân quân, tuy trực giác hắn cứ mách bảo chuyện này có liên quan tới lão trọc, hắn cũng rất muốn tìm ông, chỉ lên trời hỏi thẳng:
- Chuyện gì vậy, người có biết không?
Có điều chuyện trên đời là vậy đấy, ta muốn tránh xa, thì mọi chuyện thường sẽ tìm tới ta. Chẳng bao lâu sau, Thiên Lan chân quân đã phái người đến cho gọi Lục Trần qua đó, rồi bảo Lục Trần theo ông đến tòa thành dưới lòng đất một chuyến.
※※※
Vừa đi Côn Luân sơn ở Tây Lục một chuyến, sau khi trở về, Lục Trần phát giác không khí trong Tiên thành và Thiên Long sơn có phần kỳ lạ. Nhưng sau khi theo Thiên Lan chân quân quay trở lại cái động khổng lồ dưới lòng đất, Lục Trần lại cảm giác thời gian ở đây cứ như đã ngừng trôi, tất cả chẳng thay đổi gì, vẫn hệt như ảnh tượng ban đầu trong trí nhớ hắn.
Vẫn là những ngôi nhà cao lớn, thần bí và cũng trống vắng đó, vầng trăng máu trên không trung, và cả hào quang đỏ thẫm trải khắp mọi nơi đều hệt như lúc ban đầu, dường như không bao giờ thay đổi.
Thiên Lan chân quân dẫn Lục Trần chậm rãi bước đi trong tòa thành trống trải này, thần sắc vô hỉ vô bi. Lục Trần cũng không hiểu vì sao ông muốn đưa mình tới đây, cũng không hỏi nhiều, chỉ bitế đi theo sau lưng ông, nhưng ánh mắt thì không ngừng nhìn chung quanh.
Thoáng cái đã đi tới trung tâm tòa thành, nhìn thấy pho tượng to lớn kỳ lạ đó, Thiên Lan chân quân ngẩng đầu nhìn nó, rồi thoải mái ngồi xuống đất, xong đưa tay gọi Lục Trần tới.
Lục Trần đi đến trước mặt Thiên Lan chân quân rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên cao, chỉ thấy huyết nguyệt quỷ dị lơ lửng trên không, nửa thực nửa ảo, tỏa ra hào quang đỏ như máu, khiến cái bóng của hai người họ cũng đổ thành một màu đỏ.
Thiên Lan chân quân nhìn hắn một lúc, sau đó lên tiếng:
- Gọi con tới đây, là có một số chuyện quan trọng cần nói với con.
Lục Trần gật đầu, trong đầu cũng đoán được chắc là vị sư tôn này của mình có bí bật trọng đại nào đấy muốn nói với hắn, mới chọn nơi này, có lẽ cũng có liên quan tới huyết nguyệt? Hắn hạ thấp giọng xuống, khẽ khàng nói:
- Được ạ.
Thiên Lan chân quân nói thản nhiên:
- Ta định hủy bỏ Tiên minh.
- Ừm… Hả?
※※※
Nói thật, Lục Trần đã rất lâu rồi không giật mình sửng sốt, có thể có lúc hắn ngạc nhiên, bất ngờ, nhưng đa số hắn đều có thể xử sự điềm tĩnh. Cho dù vào lúc nguy cấp sinh tử, tính cách vững vàng mà hắn đã rèn luyện được từ lâu cũng có thể giúp hắn duy trì sự bình tĩnh.
Nhưng câu nói này cảu Thiên Lan chân quân lại thực sự khiến hắn thất kinh!
Tiên minh, tất nhiên nghĩa là Chân Tiên minh, tuy thiếu đi một chữ song chỉ là cách gọi giản lược. Ý của Thiên Lan chân quân có thể nói là đã quá rõ ràng, hơn nữa lại thốt ra một cách vô cùng khẳng định, không chút do dự, hiển nhiên tâm ý đã quyết.
Điều khiến Lục Trần giật mình tất nhiên cũng không phải câu nói này, biết bao nhiêu người trong thiên hạ cũng muốn xóa bỏ Chân Tiên minh, ngày ngày nguyền rủakhông biết bao nhiêu, Lục Trần cũng chẳng buồn để mắt đến. Nhưng giờ thì khác, vì người nói ra là Thiên Lan chân quân.
Ông là người nằm trong số cực ít những người thực sự có khả năng làm được điều này… Tuy bản thân ông chính là Hóa Thần chân quân của Chân Tiên minh, thậm chí có thể nói, ông chính là người được lợi lớn nhất trong thể chế Chân Tiên minh này.
Lục Trần sửng sốt mở to mắt nhìn Thiên Lan chân quân, cả một lúc lâu không thốt ra được câu nào.
Thiên Lan chân quân nói xong, liền nhìn hắn đầy vẻ thích thú. Thấy nét mặt hốt hoảng đó của Lục Trần, tâm trạng ông hình như rất tốt, cười khà khà nói:
- Sao vậy, làm con giật mình rồi hả?
Lục Trần hít sâu một hơi, sau đó hỏi:
- Người điên rồi à?
Thiên Lan chân quân đáp:
- Không.
Lục Trần nghiến răng, nói:
- Vậy là người nói thật?
Thiên Lan chân quân đáp:
- Đương nhiên.
- Vì sao?
Lục Trần không kìm được lấy làm nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào Thiên Lan chân quân.
- Rốt cuộc là vì sao, Chân Tiên minh này rõ ràng có lợi chứ không có hại cho người, rõ ràng là sau khi có nó, người mới có thể tung hoành thiên ạ, danh tiếng vang xa, thậm chí có thể trở thành thiên hạ đệ nhất!
Thiên Lan chân quân sờ lên cái đầu trọc của mình, ngẫm một lúc rồi đáp:
- Đại khai là ta cảm thấy, thứ mục nát này đã biến chất rồi.
Lục Trần hơi biến sắc:
- Nghĩa là sao?
Thiên Lan chân quân bèn cười, song thần sắc lại như toát lên mấy phần tiêu điều, ông nói:
- Đối với cái Chân Tiên minh này, hiện giờ ta nhìn tới nhìn lui, hình như càng ngày càng giống Ma giáo vào thời kỳ hưng thịnh năm xưa.
Lục Trần kinh ngạc, nhất thời không nói gì.
56/ 6
Tất nhiên Chân Tiên minh không phải là Ma giáo.
Bao nhiêu năm qua, Chân Tiên minh luôn là lãnh tụ của chính đạo thiên hạ, là nơi trọng tâm của giới tu chân Trung Thổ Thần Châu, mọi việc làm đều trên cơ sở chính khí thiên địa, chính nghĩa công lý. Cho dù thỉnh thoảng cũng có một số khuyết điểm hoặc bại hoại xuất hiện, nhưng cũng là thiểu số. Cái khác không nói, chỉ nhìn vào lòng kính trọng của bách tính thiên hạ dành cho Chân Tiên minh bao năm qua là đủ biết.
Nhìn ngược lại Ma giáo, mấy nghìn năm qua chỉ mang hình tượng ma đầu làm đủ mọi việc gian ác trong mắt mọi người, giữa hai bên như trời cao với vực thẳm. Thế mà hôm nay, Lục Trần lại nghe được câu noi này từ chính miệng Thiên Lan chân quân.
Câu này thốt ra, với thân phận địa vị của Thiên Lan chân quân sẽ lập tức gây chấn động. Cho dù không đến mức gây tổn hại nặng nề đến địa vị thống lĩnh thiên hạ của Chân Tiên minh, nhưng ít nhất cũng làm suy yếu. Còn tiếng tăm của bản thân Thiên Lan chân quân biết đâu cũng bị ảnh hưởng đáng kể.
Có lẽ, đây cũng là lý do mà ông nói riêng với Lục Trần?
lúc này Lục Trần đã bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn cau mày, hắn nói với Thiên Lan chân quân:
- Đang yên đang lành sao tự dưng nói chuyện này làm gì, đừng nói là do người rãnh rối quá chứ?
Theo lẽ thường, một đệ tử vốn không nên ăn nói như vậy với sư phụ, huống hồ vị sư phụ đó còn là nhân vật như Thiên Lan chân quân. Có điều trong mắt Thiên Lan chân quân hiển nhiên Lục Trần không như người thường mà có địa vị đặc biệt. Nghe xong câu này, ông lại chẳng nổi giận, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Con vẫn còn quá trẻ, phạm vi hiểu biết không đủ lớn, những thứ đã nhìn thấy không đủ nhiều. hiện giờ Chân Tiên minh trông thì vinh quang vô hạn, không có đối thủ trong thiên hạ, vạn dân thế tục kính phục, đang là lúc hưng thịnh muôn đời. Nhưng tình hình như vậy có thật sự tốt không?
Lục Trần im lặng một lúc, rồi nói:
- Những chuyện bẩn thỉu bên trong Tiên minh, tất nhiên con cũng biết chút ít. Có điều chuyện này xưa nay khó tránh được, nhân vô thập toàn, làm sao ngăn cấm nổi được? Nhưng bất kể thế nào, Chân Tiên minh thống trị thiên hạ vẫn tốt hơn Ma giáo nhiều chứ?
Thiên Lan chân quân lắc đầu, thần sắc hờ hững, nhưng trong đáy mắt hình như lại lướt qua sắc thái tiêu điều:
- Con không hiểu đâu, đó chẳng qua nhìn bề ngoài vẫn khá tốt mà thôi. Quyền thế nằm trong tay, lại không có kẻ thù bên ngoài kiềm chế. Với các phe phái lớn nhỏ, mỗi một tu sĩ trong Tiên minh này rồi sẽ thay đổi thôi.
Ông mang một vẻ mặt có phần mỉa mai, nói:
- Mười mấy năm qua, con ít khi ở Thiên Long sơn này nên có những chuyện chưa chắc đã biết, ta thì thấy hết từ đầu đến cuối. Từ thuở đầu Ma giáo suy yếu, đã có kẻ sinh lòng dạ tiểu nhân, nhưng khi đó vẫn chưa rõ ràng. Sau chiến dịch hoang cốc, chúng ta gây thiệt hại nặng cho Ma giáo. Tình hình vừa ổn định, đã có kẻ bắt đầu tỏ ra ngang ngược hống hách, suy nghĩ cũng đã chuyển sang một hướng khác. Kẻ hám tiền lo kiếm tiền, kẻ ham quyền lo tranh quyền, chỉ còn lại Phù Vân ti vẫn tử đấu với Ma giáo, sau lưng thậm chí còn còn có nhiều kẻ giữ chân, chỉ mong sao cho hai bên lưỡng bại câu thương. Đến tận một thời gian trước, cuối cùng mới tóm gọn toán quân cuối cùng của Ma giáo, người trong Chân Tiên minh bèn không kiêng nể nữa. Với mấy chuyện ghê tởm đó, thiết nghĩ con cũng có nghe nói rồi?
Lục Trần trầm mặc, một lúc sau mới đáp:
- Con có nghe nói mấy chuyện đó, tuy có vài chuyện trong số đó không dễ nghe, nhưng nói cho cùng, cũng không ngoài việc đấu đá tranh quyền đoạt lợi.
Hắn ngẩng đầu nhìn sang Thiên Lan chân quân, ánh mắt tỏ ra nghi hoặc:
- Con vốn tưởng những chuyện này người đã quá quen rồi, có lẽ là căn bản không quan tâm mới phải chứ?
Đúng vậy. Cái mà Lục Trần thấy lạ là ở điểm này, hà hiếp người lương thiện có đúng không? Không đúng. Đấu đá cấu xé nhau có đúng không? Không đúng. Chèn ép hậu bấu, kết bè kết phái có đúng không? Không đúng.
Những điều này đều không đúng, tất cả chỉ là ngoài miệng nói suông vậy thôi! Trăm nghìn năm qua, ai mà chẳng làm vậy! Bản tính con người là như thế, lợi ích và quyền thế nhiều đến vậy, ta không tranh, tất nhiên sẽ có kẻ khác giành. Vả lại, không có lợi ích, ai ăn no rỗi việc để hành sự?
Với chuyện này đến Lục Trần cũng cảm thấy là lẽ bất di bất dịch, cho dù gặp chuyện bất bình, thi thoảng có những chuyện không thể bỏ qua nếu hắn có khả năng can dự, thì sẽ nhúng tay, nếu không thì cũng bàng quan thôi.
Thiên Lan chân quân là người như thế nào, làm sao có chuyện đầu óc lại hỏng mất rồi? Hơn nữa so ra, bao năm qua bản thân Thiên Lan chân quân cũng không thể xem là trong sạch: Phù Vân ti là điển hình của kết bè phái tranh đấu, còn được ông bồi dưỡng thành thế lực mạnh nhất, hung hăng nhất thiên hạ. Với chuyện tranh quyền đoạt vị thì không cần nói nữa, cứ nhìn uy phong hiện nay của ông là biết, còn nhiều chuyện khác nữa, thực sự khó mà đếm được. Với những lời hôm nay ông nói ra, kẻ cần xử ký không phải là người khác, mà là chỉ chính bản thân lão trọc đầu ấy chứ?
Nhìn ánh mắt kinh ngạc đó của Lục Trần, hình như Thiên Lan chân quân cũng biết suy nghĩ lúc này trong đầu hắn, song ông chẳng tỏ ra lúng túng, chỉ cười khà khà:
- Con xem, lúc trước ta không có năng lực, tất nhiên chỉ có thể dựa vào đó để thăng tiến, nhưng giờ thì khác rồi.
nhất thời Lục Trần im lặng, không kìm được nhìn thêm Thiên Lan chân quân mấy lần, nhưng thấy nét mặt lão trọc chết tiệt ấy vẫn như thường, không có vẻ gì giống kẻ điên. Có điều ngẫm thử thì vị này cũng không có khả năng phát điên, thậm chí đôi khi Lục Trần còn nghĩ cho dù có điên đi nữa, ông ấy có lẽ vẫn mãi mãi ở vị trí như thần thánh.
Có điều nói đến đây, Lục Trần cũng đã nhìn ra, Thiên Lan chân quân nói gần nói xa như vậy, hình như không giống đang đùa.
Thở dài, Lục Trần có cảm giác bất lực khi không thể suy đoán, không thể nhìn thấu được con người trước mặt mình, hắn nói:
- Thôi bỏ đi, người có thể cho con một câu rõ ràng, rốt cuộc là muốn làm gì không?
Dừng một lúc, hắn thêm vào:
- Nhưng con vẫn cảm thấy, người suy nghĩ quá nhiều rồi, Tiên minh và Ma giáo vẫn không hề giống nhau.
Thiên Lan chân quân điềm nhiên nói:
- Quyền thế thịnh suy, tuần hoàn không ngừng, đâu phải chuyện mới mẻ gì. Năm xưa lúc Ma giáo nổi lên cũng ôm ấp ý nghĩ thanh lọc thế giới, tạo phúc cho chúng sinh, đến nay chẳng phải vẫn làm vô số điều ác. hiện giờ Chân Tiên minh tồn tại đủ mọi tình trạng, giống hệt như Ma giáo lúc mới hưng thịnh. Vậy thì, so với việc để Chân Tiên minh sau này sa đọa, làm hại chúng sinh, chi bằng bây giờ ta…
- Này!
Lục Trần đột nhiên cắt ngang, gọi ông một tiếng.
- Hả?
Thiên Lan chân quân ngước mắt lên nhìn sang Lục Trần.
Lục Trần nhìn ông, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt thâm trầm, một lúc sau mới chậm rãi nói:
- Con muốn hỏi người một câu.
- Con nói đi.
Lục Trần hít sâu một hơi. Hào quang huyết nguyệt phía trên tỏa xuống, dường như khiến gương mặt của hắn và Thiên Lan chân quân trông ám màu đỏ thẫm dữ tợn. Hắn nhìn đôi mắt hơi ánh đỏ vì huyết nguyệt của Thiên Lan chân quân, thấp giọng nói:
- Con nghe ý của lời người nói khi nãy, hình như có phải là, người có thể làm chủ thay chúng sinh trong thiên hạ, thay họ lựa chọn một con đường khác tốt hơn?
Thiên Lan chân quân không mảy may do dự, liền gật đầu đáp:
- Dĩ nhiên là vậy.
Ông cười nhạt, nói:
- Trong thiên hạ, trong hàng tỉ sinh linh, bao nhiêu tu sĩ đều là hạng tầm thường, tầm nhìn hạn hẹp, hệt như con kiến không biết trời cao đất rộng, không biết nhật nguyệt tinh tú ra sao. Tạo hóa thiên địa, tất nhiên cần phải có người dẫn dắt.
Sắc mặt Lục Trần dường như trở nên hơi khó coi, hắn trầm giọng hỏi:
- Người đó chính là người?
- Ngoài ta ra thì còn ai?
- Nhưng những lời lúc nãy của người, chẳng phải ý nói người muốn cho thiên hạ sống cuộc sống như thế nào…
- Với họ thì có sống cuộc sống thế nào!
Thiên Lan chân quân nói thay Lục Trần bằng một giọng nói kiên định, thần sắc tự nhiên.
- Ta chọn thay cho họ, mới là tốt nhất.
56/ 7
Giữa ánh sáng đỏ như máu, Lục Trần đi dần xa.
Nhìn bóng lưng người trẻ tuổi đó, nét mặt Thiên Lan chân quân đầy bình thản, ánh mắt hơi lấp lóe, song không rõ trong đầu rốt cuộc đang nghĩ những gì.
Từ đây tới cuối con phố dài, Lục Trần đi thẳng một mạch, chẳng quay đầu đến một lần, là do trong lòng hắn âm mưu nào đó, hay là hắn hoàn toàn tin tưởng Thiên Lan chân quân, chưa từng hoài nghi dù chỉ là một chút?
Lúc bóng Lục Trần khuất hẳn, Thiên Lan chân quân chậm rãi thu ánh mắt về. Lúc này trong tòa thành thần bí dưới lòng đất, chỉ còn lại mình ông, bốn bề im ắng, chỉ có ánh sáng đỏ kỳ lạ phía trên đỉnh đầu đang lửng lơ, không ngừng tỏa xuống.
Bóng dáng ông trông có phần cô độc.
※※※
Lão Mã đứng trên đầu đường Tiên thành, nhìn lối vào xuống lòng đất che kín màn và đầy binh lính canh phòng, bèn thở dài chán chường.
Hôm nay thời tiết khá đẹp, ánh mặt trời chiếu xuống từ trên không tạo ra cảm giác ấm áp và thư thái. Lão Mã vận động qua lại, duỗi cái lưng dài một cách dễ chịu, sau đó nhìn thấy phía màn che bỗng nhiên có động tĩnh, rồi Lục Trần bước ra từ bên trong.
Lão Mã liền bước tới đón, Lục Trần cũng nhanh chóng nhìn thấy, gật đầu chào ông, sau khi vượt qua một đám thủ vệ, liền đi về phía ông.
Hai người lại gần nhau, lão Mã nhìn Lục Trần từ trên xuống dưới, chốc sau, nhìn thấy rõ ông thở phào một hơi.
Lục Trần nhận ra phản ứng của lão Mã, bèn liếc nhìn ông, ra hiệu cùng đi về phía trước, sau đó sắc mặt không đổi, miệng thì lại cười nói:
- Sao vậy, trông ông hình như có vẻ rất lo cho ta?
Lão Mã lắc đầu:
- Không có, không có, mạng ngươi cứng tới mức thiên hạ vô song, trước đây biết bao nhiêu chuyện nhưu vậy cũng chẳng khắc chết ngươi được, bây giờ lại xảy ra chuyện được ư?
Lục Trần cười mắng một câu, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, ngoại trừ lão Mã, những người khác nhìn thấy hắn đại khái cũng nghĩ là đang nói mấy chuyện trên trời dưới đất.
Song sau khi đi thêm được mấy bước, Lục Trần liền đổi chủ đề, bắt đầu hỏi lão Mã, trong thời gian hắn rời Tiên thành, Phù Vân ti có thay đổi gì hay không.
- Thay đổi lớn thì cũng không có, chẳng ngoài mấy chuyện luận công ban thưởng. Dù sao thì thời gian trước mọi người đều rất cố gắng làm việc, gần như nhổ tận gốc Ma giáo rồi. Đúng rồi, chẳng phải chúng ta đã bắt được một kẻ sừng sỏ khác của Ma giáo là Đường chủ Tây Lục Phạm Thoái còn gì? Thời gian qua, y bị giam trong Phù Vân ti, có lẽ cũng thẩm vấn được kha khá rồi, chuẩn bị động thủ với bọn yêu nghiệt Ma giáo còn lại.
Lục Trần hơi khựng bước lại, trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Vẫn chưa động thủ sao?
Lão Mã ngửa tay, nói:
- Căn cơ Ma giáo ở Tiên thành về cơ bản đã bị chúng ta phá hủy, còn địa bàn của tên Phạm Thoái đó lại ở Tây Lục. Kể cả chúng ta muốn đến đó cũng cần có thời gian để chuẩn bị chứ. Vả lại, tình hình đã ổn định, lũ yêu ma còn lại không đáng lưu tâm, tùy tiện phái ít quân đi cũng được rồi.
Lục Trần “hừ” một tiếng, nói:
- Ta nhớ lúc trước khi gặp chuyện như vậy, Phù Vân ti đều xem như đại sự hàng đầu, bất kể ở đâu có Ma giáo còn sót, đều xử lý ngay trước tiên, kéo quân đi với tốc độ nhanh nhất.
Lão Mã cười bảo:
- Bây giờ không như lúc trước mà.
Lục Trần gật đầu, không nói thêm gì, tiếp tục đi về phía trước, lão Mã đi cạnh hắn, trên đường còn kể cho hắn một vài hướng đi gần đây của các đường khẩu khác trong Chân Tiên minh, nghe qua cũng khá là yên bình, hoàn toàn giống với thường ngày, gần như chẳng có gì thay đổi.
Có điều cứ nghe rồi lại nghe, hàng lông mày mày của Lục Trần lại càng lúc càng nhíu chặt, đợi đến khi lão Mã nói cũng được kha khá, dừng lại nghỉ xả hơi, Lục Trần bỗng nhiên lên tiếng hỏi:
- Hết rồi, chỉ thế thôi?
Lão Mã ngẫm ngẫm rồi đáp:
- Đại loại thế, tất nhiên vẫn còn một số chuyện khác, nhưng đều là chuyện nhỏ, không quan trọng.
Lục Trần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh mà cau mày. Lão Mã nhìn sang hắn, nói:
- Sao vậy, có gì không đúng à?
Lục Trần nói:
- Ông cũng nhìn tháy dị tượng biển máu xuất hiện trên trời rồi chứ?
Lão Mã gật đầu, Lục Trần cười khẩy một tiếng, nói:
- Dị tượng này trông không phải là điềm lành, nhiều tu sĩ bình thường trong Tiên thành cũng đã bỏ đi. Thiên Long sơn chúng ta nhiều nhân tài, nhiều đường khẩu đến vậy, mà kết quả cứ như không nhìn thấy?
Lão Mã im lặng, mãi một lúc không nói gì, Lục Trần trầm ngâm rồi lắc đầu gượng cười:
- Người thông minh trên đời này e là có quá nhiều…
※※※
Tiên thành là tòa thành lớn nhất trong thiên hạ, là nơi đặt Tổng đường của Chân Tiên minh, cũng là vùng đất trọng tâm của giới tu chân Thần Châu. Tòa thành này lớn tới mức khó có thể tưởng tượng, dân cư đông vô số kể. Không nghi ngờ gì, ở đây, thế lực Chân Tiên minh là to lớn nhất, cũng là mạnh nhất, trong đó có Phù Vân ti là một đường khẩu xuất chúng.
Nhưng kể cả Phù Vân ti của Chân Tiên minh cũng có những góc tối không nhìn thấy được. Trong tòa thành này, cũng có rất nhiều những thế lực nhỏ khác, họ liên kết để sinh tồn. Tất nhiên là không dám đối đầu với Chân Tiên minh khổng lồ, chuyện thiếu đầu óc đó mà làm thì sẽ thịt nát xương tan.
Song, quả ngọt trong thiên hạ bất luận thế nào cũng không thể chỉ để một người ăn hết, kể cả Chân Tiên minh mà Phù Vân ti do nhân vật tầm cỡ như Thiên Lan chân quân thống lĩnh. Bởi vậy, những thế lực nhỏ như thế rất nhiều, cũng sống rất khá khẩm trong Tiên thành. Kể cả Chân Tiên minh cũng nhắm mắt làm ngơ.
Rời khỏi khu Bạch Hổ, nơi liên tục xảy ra nhiều chuyện lớn nhỏ trong thời gian qua, trong một tửu quan vắng vẻ nào đó ở khu Huyền Vũ, lúc này có một nam tử trẻ tuổi anh tuấn ngồi uống rượu một mình.
Cả tửu quán chỉ có mình y nên trông khá ế ẩm. Cũng chẳng biết bấy lâu nay duy trì bằng cách nào, hoặc là lúc khác sẽ lại có khách đến.
Gã nam tử này là Hà Nghị.
Y tự rót rượu tự uống, tốc độ uống rượu không nhanh cũng không chậm. Một lúc sau, lúc y đã uống hết nửa vò rượu, tấm rèm ở cửa sau tửu quan có người vén lên, là ông chủ tửu quán, một lão già gầy còm bước ra.
Tên tiểu nhị vốn đang đứng ở quầy với vẻ mặt kỳ quái, cứ nhìn Hà Nghị chằm chằm bèn chạy tới đón, chủ quán thấp giọng sai bảo y mấy câu.
Tên tiểu nhị đó “dạ” một tiếng, rồi chuyển ghế ra ngồ trước cửa tửu quán, có vẻ như để canh cổng.
Chủ quán liền đi đến cạnh Hà Nghị, cười với y, nụ cười đó trông có vẻ là cười bên ngoài nhưng bên trong thì không, chẳng ấm áp mà ngược lại còn khá u ám, lão nói:
- Mời khách quan hãy theo ta.
Hà Nghị nhìn sang lão, sâu trong đáy mắt không hiểu tại sao lại thoáng lướt qua một chút gì đó như giằng co khó hiểu, nhưng rất nhanh, nét mặt y lại điềm tĩnh trở lại. Y chậm rãi gật đầu, đứng dậy đi theo chủ quán, vào trong hậu đường tửu quán treo rèm đó.
Trước mắt là một con đường dài hẹp, sau đó liền nhìn thấy nhà bếp của tửu quán, chỗ này trông hơi bẩn, nhưng hai người đều không quan tâm.
Chủ quán đi thẳng tới chỗ một cái tủ bày bát đũa, dùng lực đẩy cái tủ ra, trên bức tường phía sau tủ liền lộ ra một cánh cửa bí mật chỉ cao bằng nửa người.
Chủ quán mở cửa ra, sau đó quay đầu lại nhìn sang Hà Nghị, Hà Nghị cau mày, nhìn lão với vẻ mặt không vui.
Chủ quán nhún vai, thản nhiên nói:
- Người ngươi cần tìm đang đợi ngươi ở đó, đi hay không là do ngươi quyết định.
Hà Nghị im lặng một lúc, sau đó chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu xuống chui vào trong cánh cửa bí mật đó.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa đóng lại sau lưng y, sau đó chỉ nghe thấy tiếng lục đục vang lên, chắc hắn là lão chủ quán gầy còm đó đã đẩy cái tủ về lại vị trí cũ.
56/ 8
Phía sau cánh cửa bí mật là một mật đạo dài hẹp, có mấy ngọn nến đã thắp treo trên tường, tỏa chút ánh sáng soi đường đi, nhưng trong đường hầm vẫn hơi tối. Có điều nhìn mấy ngọn nến đó lặng lẽ cháy, chắc hẳn ở gần đây có lối thông gió nào đó.
Hà Nghị quan sát qua đường hầm phía trước, đồng thời một tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sau lưng. Cánh cửa cứng ngắc bất động, xem ra được bị khóa chặt rồi. Song y cũng chẳng tỏ ra hoảng hốt, chỉ khẽ chau mày, trâm ngâm một lúc bèn bắt đầu sải bước tiến về phía trước.
Đi trong mật đạo tối tăm này, tạo nên một hình ảnh đối lập rõ ràng với đường phố Tiên thành náo nhiệt phồn hoa mà y đi qua lúc đến đây. Nơi này và Tiên thành ngoài kia cứ hai hai thế giới khác nhau, rất đỗi yên tĩnh, khiến người khác cũng không ngờ rằng thực ra nó nằm trong một ngóc ngách nào đó của Tiên thành.
Cứ đi rồi lại đi, Hà Nghị nhanh chóng cảm giác được con đường dưới chân mình bắt đầu hướng xuống. Có điều sau khi đi được một đoạn, mật đạo này lại bắt đầu hướng lên trên, cứ như vừa vòng qua một cái hố lớn nào đó.
Chẳng mấy chốc, Hà Nghị liền nhìn thấy điểm cuối mật đạo đã ở phía trước.
Cuối đường có một cánh cửa.
Cửa bằng gỗ, chắc chắn dày dặn, đang đóng trong lặng lẽ, chẳng ai biết được lối ra rốt cuộc là gì.
Hà Nghị nhìn cánh cửa đó một hồi, sau đó đi tới mở cửa ra, song chẳng có ánh sáng chiếu vào, trước mắt vẫn là một màu đen tối.
Nhờ chút ánh nến trong đường hầm sau lưng, Hà Nghị nhìn kỹ lại, phát hiện phía sau cánh cửa còn một bức tường hình như bằng gỗ. Nói cho chính xác, có vẻ giống phía sau một cái tủ khác hơn.
Y lắc đầu, không do dự nữa, đưa tay đẩy mạnh, cái tủ phát ra âm thanh trầm trầm, từ từ dời đi, ánh sáng tỏa xuống, chiếu vào gương mặt y.
Y bước ra ngoài, lập tức phát hiện mình đang ở trong một căn phòng sạch sẽ, rất đẹp và còn có phần trang nhã. Trên bàn có gương sáng, một hộp son, còn có hai cây trâm vàng, một trâm hoa, một chuỗi dây chuyền đá quý nằm lười nhác ở một bên. Trong bức màn phù dung là nệm hoa mẫu đơn, áo lụa mềm mịn treo ở đầu giường, đích thị là khuê phòng nữ nhi.
Hà Nghị ngơ ngác, nét mặt hơi ngạc niên và lúng túng. Lần này y đến đây tất có lý do và mục đích, cũng đã nghĩ đến việc có thể sẽ gặp trắc trở và khó khăn, thậm chí y còn nghĩ vừa bước ra ngoài liệu có bị kẻ khác đánh lén hay không, nhưng lại không ngờ được mình lại đặt chân vào khuê phòng của một nữ tử rõ ràng là chưa xuất giá.
Nam tử lạ vào khuê phòng của thiếu nữ chưa xuất giá? Nghe có vẻ là một tình cảnh có thể gây thân bại danh liệt. Phải biết rằng, phái Côn Luân là danh môn nghìn năm, vẫn rất xem trọng một số quy củ xưa.
Có điều, may thay, lúc này trong phòng hình như không có ai, chủ nhân chắc là đã ra ngoài rồi. Hà Nghị vô thức thở phào một hơi, đang định suy nghĩ xem có nên rời đi ngay hay không, thì nghe thấy bên ngoài chợt vọng tới tiếng chân bước nhanh.
Có người đi đến khuê phòng này.
※※※
Hà Nghị hơi sầm mặt xuống, tinh quang trong mắt lóe lên, y chợt đưa chân đá ra đằng sau, cái tủ lúc nãy liền trượt về vị trí cũ, che khuất mật đạo. Còn y thì lập tức như cá bơi dưới nước, không một tiếng động lao vụt đến phía sau cánh cửa.
Một tiếng “két” vang lên, cửa đã được mở ra.
Cánh cửa mở ra ngay trước mặt Hà Nghị, che khuất đi bóng dáng y. Y nhìn qua khe hở, chỉ thấy một nữ tử thân hình yểu điệu, sải bước nhẹ nhàng đi vào. Tuy chưa thể nhìn thấy mặt nàng ngay, nhưng dáng người duyên dáng, làn da trắng ngần, góc nghiêng xinh đẹp cùng mùi hương thoang thoảng đó dường như đều đang cho y biết, nữ tử trước mắt này là một mỹ nhân hiếm thấy.
Nàng không quay đầu lại đóng cửa. Tuy chỉ cần đóng cửa lại, ngước mắt lên, là có thể nhìn thấy bóng dáng Hà Nghị, nhưng nàng cứ đi thẳng về phía trước, đến chỗ bàn trang điểm, ngồi xuống trước tấm gương sáng, sau đó trong gương đã phản chiếu gương mặt xinh đẹp đa tình của nàng.
Nàng mỉm cười với gương, trong khoảnh khắc đó, dường như cả gian phòng sáng bừng lên, sau đó nàng tiện tay cấm lấy một cây trâm vàng trên mặt cài lên tóc, đồng thời lên tiếng:
- Chào, ta họ Tống, tên là Tống Văn Cơ.
Hà Nghị hít vào thật sâu, sau đó bước ra từ sau cánh cửa, nhìn vào bóng lưng nữ tử đó, rồi gật đầu hành lễ, mặt không một biểu cảm, y nói:
- Tại hạ Hà Nghị, bái kiến Tống cô nương.
※※※
- Lão Mã.
Trở lại núi Thiên Long, Lục Trần và lão Mã đi qua sơn đạo, sau khi trông thấy đại điện Phù Vân ti và điện Côn Luân từ phía xa, Lục Trần bỗng kêu ông một tiếng.
Lão Mã quay đầu nhìn hắn, nói:
- Sao vậy?
Lục Trần ngẫm nghĩ, nói:
- Ông nói xem trên đời này liệu có ai luôn luôn đúng không? Bất kể làm việc, hay nói năng, hay quan điểm về bất cứ mọi chuyện luôn luôn đúng?
Lão Mã ngẩn ra, rồi lắc đầu đáp:
- Không thể nào, làm gì có người như vậy? Nếu có thật, thì ta nghĩ cũng chẳng khác gì thần thánh nữa rồi.
Lục Trần gật đầu:
- Phải rồi, trong thiên hạ đâu có ai mà không phạm sai lầm, kẻ không phạm sai lầm thật sự ắt hẳn chỉ có thần thánh thôi.
Lão Mã có hơi ngạc nhiên, nói:
- Ta nhớ trước đây ngươi có bao giờ tin mấy chuyện thần quỷ này đâu.
Lục Trần bèn cười đáp:
- Ông nói không sai, hơn nữa hiện tại ta vẫn không tin.
Trong lúc nói chuyện, hai ngươi đã đi tới gần điện đường của Phù Vân tư, lão Mã liếc nhìn bên đó, nói:
- Nghe nói sau khi ngươi trở về, đến giờ vẫn chưa đi bái kiến Đường chủ Huyết Oanh?
Lục Trần nói:
- Cô ta bận lắm, ta cũng không có việc, nên chẳng qua đó làm phiền cô ta làm gì.
- Được rồi, đằng nào thì bây giờ ngươi đã có chỗ dựa, muốn làm thế nào thì làm?
Vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ, lão Mã làu bàu một câu.
Lục Trần cũng chẳng nổi giận, cười mắng ông mấy câu rồi hỏi như lơ đãng:
- Ta nhớ trước khi ta bế quan, ngoại trừ việc tiếp tục truy tìm Ma giáo còn sót, Phù Vân ti còn điều chỉnh nhóm cao thủ gần đây được điều tới từ phái Côn Luân, việc này giờ thế nào rồi?
Lão Mã nghĩ nghĩ rồi đáp:
- Tiến triển cũng không tệ, đương nhiên là nhất định không bằng những người đã rèn luyện nhiều năm ở Phù Vân ti. Có điều, những tu sĩ phái Côn Luân đó đều trung thành với chân quân đại nhân, cũng khá nghe lời. Sau cuộc điều chỉnh thời gian qua, hẳn là có thể dùng đến rồi.
Lục Trần dừng bước lại, trên mặt lướt qua một thần sắc phức tạp, hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, một lát sau nói:
- Ừ, đều là tinh anh của phái Côn Luân mà, tư chất tất nhiên phải tốt.
Nói đến đây, hắn như nghĩ đến điều gì đó, bèn khoát tay nói với lão Mã:
- Ta có chút chuyện đi trước đây, gặp lại ông sau.
Lão Mã “ừ” một tiếng, chào tạm biệt hắn, rồi lại đi về phía đại điện Phù Vân ti, xem bộ hình như vào để tìm ai đó.
Lục Trần liếc nhìn bóng lưng ông, sau đó quay người chuyển sang một hướng khác, đi được một lúc trên sơn lộ, hắn tìm tới một ngôi nhà quen thuộc.
Hắn nhìn cánh cửa đó, khẽ nhíu mày, im lặng đứng đó một hồi, rồi bước tới gõ cửa.
Cốc cốc, cốc cốc…
- Tô… sư muội, muội có đó không?
56/ 9
Cách xưng hô với một người thông thường ít khi thay đổi. Ví dụ như người thân thích, cha chỉ là cha, mẹ thì là mẹ, huynh đệ tỷ muội cả đời cũng chỉ có một cách gọi như thế, không thể hôm nay gọi là đại ca, ngày mai lại gọi là tiểu đệ. Bởi đây là lẽ thường.
Lục Trần gõ cửa xong thốt lên câu này, liền cảm thấy kỳ kỳ, không tự nhiên. Sau đó hắn ngẫm lại, mấy năm qua, từ lúc hắn quen biết Tô Thanh Quân, hình như riêng cách xưng hô với nàng cũng đã thay đổi khá nhiều.
Sư tỷ? Sư phụ? Và cả tiếng sư muội vừa rồi?
Nhưng nếu tính cho rõ ra, kể cả câu sư muội ban nãy cũng sai. Nếu căn cứ theo vai lứa trong phái Côn Luân, hiện giờ hắn cũng phải cao hơn Tô Thanh Quân ít nhất một bậc, gọi nàng một tiếng sư điệt nữ cũng không quá đáng, còn nàng theo lẽ cũng nên gọi hắn một tiếng sư thúc.
Chỉ có điều từ sau khi Tô Thanh Quân đến núi Thiên Long, họ gặp lại sau nhiều năm, hình như đều đã quên mất điểm này.
Trong phòng có tiếng động vang lên, hình như có người đang thấp giọng nói gì đó, rồi tiếng bước chân vọng đến cửa. Một chốc lát, cửa phòng mở ra. Bóng dáng lả lướt xinh đẹp của Tô Thanh Quân xuất hiện sau cửa, nàng nhìn Lục Trần, gật đầu với hắn, nói:
- Huynh đến đấy à.
Lục Trần mỉm cười định nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn khác thò đầu ra ở phía sau Tô Thanh Quân, là Bạch Liên.
Chỉ thấy thiếu nữ này giơ tay ôm lấy eo Tô Thanh Quân, xem ra quan hệ giữa hai cô gái này rất thân thiết. Đồng thời, Bạch Liên còn thể hiện một sự ghét bỏ ra mặt, mắt trừng Lục Trần một cái, sau đó nói với Tô Thanh Quân:
- Tô tỷ tỷ, tỷ chớ có quên những gì muội nói với tỷ đấy.
Lục Trần ngẩn người, vô thức cảm thấy câu này của Bạch Liên có hàm ý, hơn nữa quá nửa không phải là lời tốt đẹp gì, không khỏi nhìn sang Tô Thanh Quân.
Chỉ thấy đầu tiên Tô Thanh Quân thoáng ngơ ngác, sau đó thì lắc đầu đành chịu, hình như có vẻ buông xuôi.
Song, lúc Tô Thanh Quân phát giác ra Lục Trần đang nhìn về phía mình với ánh mắt nghi hoặc, nàng nhanh chóng xua đi chút biểu cảm bất đắc dĩ đó, ngược lại còn nhìn Lục Trần như cười như không, ánh mắt như có hàm ý.
Lục Trần không hiểu giữa hai cô gái này rốt cuộc có bí mật gì cho lắm, có điều xem ra hẳn là bí mật không hay, hắn đằng hắng một tiếng, sau thoáng trầm ngâm, bèn nói với Tô Thanh Quân:
- Có rảnh không, ta có chút chuyện muốn nói với muội.
Tô Thanh Quân thấy Lục Trần tỏ ra trịnh trọng, không phải kiểu như đang đùa, nên cũng nghiêm mặt lại, gật đầu đáp:
- Có, huynh vào trong nói chuyện đi.
Ai ngờ Lục Trần vẫn đứng nguyên chỗ không nhúc nhích, ánh mắt thì lại quét qua Bạch Liên đang đứng phía sau Tô Thanh Quân.
Tô Thanh Quân liền ngẩn người ra, Bạch Liên cũng phản ứng lại, lập tức bốc hỏa, giận giữ nói:
- Huynh có ý gì hả?
Lục Trần cười cười:
- Không có, không có, cô đừng nghĩ nhiều.
Đoạn, hắn lại quay sang nói với Tô Thanh Quân:
- Hôm nay trời đẹp, sau núi có mấy chỗ phong cảnh u nhã, chắc mẩm sau từ sau khi muội đến đây cũng chưa đến đó. Ta đưa muội đi ngắm cảnh nhé, dọc đường sẵn tiện nói chuyện một lúc.
Bạch Liên tức tới mức nghiến răng, thế này còn bảo người ta đừng nghĩ nhiều. Nàng đang định mở miệng mỉa mai, thì Tô Thanh Quân ở một bên nhìn Lục Trần, do dự trong chốc lát rồi gật đầu, đáp:
- Cũng được.
Bạch Liên “hừ” một tiếng, bắt lấy cổ tay Tô Thanh Quân, thấp giọng nói:
- Tô tỷ tỷ, tỷ đừng có để hắn lừa lần nữa đấy.
Lục Trần nhướn mày lên, nhìn chằm chằm Bạch Liên, cái gì mà bị hắn lừa, còn thêm chữ “lần nữa”!
Tô Thanh Quân nhìn Bạch Liên, thần sắc dịu xuống, trìu mến xoa đầu nàng, thoáng mỉm cười, rồi vẫn sải bước đi ra ngoài cửa, nói với Lục Trần:
- Đi thôi.
Lục Trần gật đầu, sánh vai bước đi cùng nàng.
Phía sau họ, Bạch Liên nhìn theo hai cái bóng lưng đó, chỉ cảm thấy cặp nam nữ này có phần xứng đôi, không khỏi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại phỉ nhổ, rồi tức tối quay vào trong nhà, đóng sầm cửa lại.
※※※
Lục Trần và Tô Thanh Quân đều nghe thấy tiếng đóng cửa phẫn nộ ở sau lưng, bèn liếc nhìn nhau, ngoài mặt đều không có vẻ gì lạ, chỉ có Tô Thanh Quân thì cười hơi áy náy.
Dọc đường đi, người trên đường thưa dần, đại thụ thì dần nhiều lên. Trong rừng cây xung quanh dần dần có tiếng chim hót lanh lảnh, ríu rít, sinh động, tăng thêm mấy phần sức sống cho khoảng rừng này.
Từ nhà đi đến đây, suốt dọc đường, Tô Thanh Quân không nói tiếng nào. Lục Trần không kìm được bèn nhìn sang thiếu nữ đang đi bên cạnh thấy ánh mắt nàng thâm trầm, dường như có rất nhiều ý nghĩ sâu xa được giấu kín.
Tô Thanh Quân cảm giác được gì đó, cũng quay sang nhìn hắn, nói:
- Sao vậy?
Lục Trần cười cười, đáp:
- Hình như lâu lắm rồi không được ở riêng với muội như thế này.
Tô Thanh Quân nghe thế, đầu tiên là sững sờ, sau đó thì thoáng có chút ngẩn ngơ. Năm xưa lúc ở Côn Luân, bên ngoài động phủ của nàng, Lục Trần dựng một căn nhà tranh để ở, lúc đó chỉ cần nàng ra khỏi động, thì sẽ là khoảng thời gian tương đối riêng tư của hai người.
Những ngày sớm chiều bên nhau đó, giờ ngẫm lại, hình như đã trôi qua rất lâu rồi. Khoảng thời gian trong ký ức ấy dường như đa phần đều rất yên bình, chỉ là đối với họ mà nói, tháng ngày yên ổn đó hình như không thể tìm lại được nữa.
- Có thể khiến con nói vậy, xem ra là đã gặp phải chuyện gì đó không đơn giản. Nói ta nghe xem.
Lúc nói đến đây, ông dừng lại một lúc, như nhớ đến điều gì đó, lại mỉm cười nói:
- Có điều trước khi chúng ta hàn huyên, việc con nên làm là cho ta biết đã làm xong hay chưa?
Lục Trần gật đầu, sau đó thò tay vào ngực áo sục sạo một lúc, rồi lấy ra một cái túi lụa, đưa cho Thiên Lan chân quân.
Thiên Lan chân quân cầm lấy, mở túi ra, chỉ thấy một tia sáng vàng tỏa ra từ trong túi, một cái ấn nhỏ màu vàng rơi vào tay ông, chính là Côn Luân ấn.
Thiên Lan chân quân dùng hai ngón tay cầm lấy kim ấn, giơ lên trước mắt, ngắm kỹ càng một lúc. Có một khoảnh khắc, Lục Trần phát hiện kim quang trên Côn Luân ấn hình như chợt lay động, nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường, y như rằng chẳng có gì xảy ra.
Thiên Lan chân quân liền gật đầu, trong lòng như đã xác nhận điều gì đó, rồi cất kim ấn vào ngực áo, xong mỉm cười nhìn Lục Trần:
- Con làm rất tốt, quả nhiên không khiến ta thất vọng.
Lục Trần nhún vai, thản nhiên nói:
- Từ nhỏ đến lớn, việc người sai con làm, cuối cùng con đều làm được cả thôi.
Thiên Lan chân quân cười ha hả, vẻ mặt vui mừng, ánh mắt nhìn Lục Trần hình như cũng rất hài lòng, ông gật đầu bảo:
- Nói không sai.
Con thanh ngưu bên cạnh kêu lên một tiếng, tự nhiên đi đến cạnh một cây cột trong đại điện, sau đó nằm xuống như chốn không người. Nó ngáp một cái, xem bộ có vẻ buồn ngủ.
Có điều cả Thiên Lan chân quân và Lục Trần đều không hề để tâm đến cử động của thanh ngưu. Con thanh ngưu này ở cạnh họ đã khá lâu rồi, địa vị trước giờ đều rất đỗi đặc biệt.
- Được rồi, nói ta nghe xem, dọc đường đi con gặp phải rắc rối gì mà lại khiến con trông có vẻ khó nhằn đến vậy?
Thiên Lan chân quân nói.
- Trên đường quay về, con gặp phải một kẻ đánh lén, đạo hạnh cực cao, rất có khả năng là chân nhân đã tu luyện đến Nguyên Anh .
Lục Trần không vòng vo, chỉ thẳng vào trọng điểm cho Thiên Lan chân quân.
Quả nhiên, cho dù Thiên Lan chân quân đạo hạnh thâm sâu khó lường, nghe xong tin này cũng sầm mặt xuống, trở nên nghiêm nghị.
Lục Trần dùng từ ngữ đơn giản rõ nghĩa, thuật lại từ đầu tới cuối sự việc bị đánh lén, gần như không có lời lẽ dư thừa, cũng không thêm thắt để nâng tầm kẻ địch hay bản thân. Những chuyện hắn nói cơ bản đều là sự thật vào đêm qua, phơi bày ngay trước mặt Thiên Lan chân quân.
sau khi nghe xong Thiên Lan chân quân cũng không lên tiếng phán đoán ngay, mà trầm ngâm một lúc, tay chắp sau lưng đi qua đi lại trong đại điện mấy lượt, rồi ngẩng đầu lên hỏi Lục Trần:
- Lúc y động thủ với con, con có nhận thấy được bất cứ manh mối nào từ chiêu thức kiếm pháp hay thần thông đạo pháp không?
Lục Trần lắc đầu ngay:
- Nhìn không ra, kẻ đó hẳn là có cố ý che giấu thân phận, có điều…
Hắn dừng lại, khẽ nhíu mày.
Thiên Lan chân quân nhận ra, bèn hỏi vặn:
- Có điều gì?
Lục Trần nhìn ông, ngập ngừng một lúc rồi đáp:
- Lúc y đánh lén con, hình như con nghe thấy y quát một câu, nói cái gì mà “giao tín vật chưởng môn ra đây”.
Thiên Lan chân quân ngẩn ra, nhíu mày lại:
- Tín vật chưởng môn?
Lục Trần gật đầu nói:
- Phải, chính là câu mói này. Có điều lúc đó con quả thực không hiểu, vì trên người con vốn đâu có thứ nào là tín vật chưởng môn.
Thiên Lan chân quân im lặng không nói gì, nhắm mắt trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi nói:
- Không, có đấy.
Sau đó, ông đưa tay khẽ áp vào ngực, chỉ vào Lục Trần, nói:
- Côn Luân ấn ta đưa cho con, thật ra chính là tín vật chưởng môn.
※※※
Bầu không khí trong đại điện Côn Luân hình như lạnh xuống, mãi một lúc chẳng ai nói gì. Phía xa, con thanh ngưu đang ngủ gà ngủ gật hình như cũng cảm giác được gì đó, mơ màng nhìn về phía này.
Song chẳng biết do nó thiên tính lười biếng, hay do nhiều năm qua đã thấy cảnh này tới quen rồi, nên không hề tỏ ra kinh ngạc hay lo lắng, ngược lại còn ngoác mồm ngáp, rồi nhắm mắt lại. Chẳng mấy chốc sau đã có tiếng ngáy vang lên, lần này thì nó ngủ thật rồi.
Trong đại điện, sắc mặt của Lục Trần không đến mức khó coi hay là nổi giận, nhưng cũng chẳng có một sắc thái nào, sau một lúc trầm mặc, hắn nói với Thiên Lan chân quân:
- Chuyện này đáng nhẽ người nên nói trước với con.
Thiên Lan chân quân gật đầu:
- Có lẽ thế, song quả thật ta không muốn nói với con về lai lịch của thứ này cho lắm.
Lục Trần hơi ngạc nhiên:
- Vì sao?
Thiên Lan chân quân cười cười:
- Kỳ thực con ít nhiều cũng có thể đoán được mấy phần rồi chứ? Vì Côn Luân ấn này vốn chính là tín vật của chưởng môn chân nhân phái Côn Luân chúng ta, được truyện lại từ xưa đến nay.
Lục Trần không nói gì, một lúc sau bèn lắc đầu, cười gượng.
Tín vật chưởng môn của phái Côn Luân. Từ cái tên ngoại trừ việc có thể biết lai lịch của Côn Luân ấn ra, kỳ thực còn một ý nghĩa khác, đó chính là vật này đại diện cho chưởng môn chân nhân phái Côn Luân. Nếu không có chuyện gì bất trắc, thì Côn Luân ấn hẳn đang ở trong tay đương kim chưởng môn chân nhân Côn Luân phái.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại hiển nhiên là không phải thế, phái Côn Luân không nằm trong tay chưởng môn hiện tại là Thiên Đăng chân nhân, mà luôn ở trong tay Thiên Lan chân quân. Hơn nữa lúc Thiên Lan chân quân giao tín vật chưởng môn này cho Lục Trần đem về Côn Luân hành sự, cũng chẳng dặn hắn trả Côn Luân ấn cho Thiên Đăng chân nhân.
Hàm ý trong chuyện này thật sự đáng để suy nghĩ.
Cái mà lúc này Lục Trần đang thầm nghĩ lại là hai chữ “ủy quyền” trước danh hiệu của Thiên Đăng chân nhân đã theo ông ba năm, đến nay vẫn chưa dứt ra được. Hơn nữa xem ra, hình như rất khó gỡ bỏ.
Hắn trầm mặc rất lâu, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Thiên Lan chân quân:
- Đối với chuyện này, con buộc phải biết ngay bây giờ không?
Thiên Lan chân quân ngẫm nghĩ, đáp:
- Không, có lẽ qua một thời gian nữa, ta sẽ nói rõ lại với con.
- Được!
Lục Trần quyết đoán đồng ý, có vẻ không hề hứng thú và không muốn tiếp cận những uẩn khúc trong chuyện này, nói:
- Nếu đã vậy, con xin phép đi trước.
- Gượm đã.
Thiên Lan chân quân gọi hắn lại.
- Bất kể thế nào, con cũng bị tập kích rồi, chuyện này ta sẽ không bỏ qua, phải điều tra mới được.
Lục Trần liếc nhìn ông, hình như có vẻ do dự, cuối cùng vẫn hỏi:
- Người cảm thấy là Thiên Đăng sao?
- Ta nghĩ có tám phần là hắn.
Thiên Lan chân quân đáp rất dứt khoát.
- Trong Côn Luân ấn có một số bí mật, nhiều năm qua chỉ có một bộ phận cực ít người trong phái Côn Luân tỏ tường, do vậy vật này không mấy tiếng tăm trong tông môn. Kẻ có ý đồ đồng thời biết về nó, kỳ thực cũng chỉ có mấy người mà thôi.
Lục Trần gật đầu, không phủ nhận, quay người đi ra cửa, song lúc hắn sắp bước qua ngưỡng cửa, bỗng nhiên lại quay đầu nói với Thiên Lan chân quân:
- Con lại cảm thấy hơi kỳ lạ. Nếu trong chuyện này ông ta bị hiềm nghi lớn đến vậy, lúc đánh lén con lại còn hét lên một tiếng “tín vật chưởng môn”, làm thế khác nào không khảo mà xưng? Thiên Đăng chân nhân thật sự ngốc đến thế ư?
Thiên Lan chân quân không biến sắc, điềm đạm nói:
- Con nói thế cũng rất có lý, có điều bất luận thế nào, vẫn phải điều tra phía phái Côn Luân.
Lục Trần nhìn sâu vào mắt ông, rồi gật đầu, không nói gì thêm, quay người đi ra ngoài.
56/ 4
- Ồ, muội về rồi đấy à?
Lúc Bạch Liên quay trở lại căn nhà quen thuộc và gõ cửa, Tô Thanh Quân mở cửa ra nhìn thấy nàng. Sau thoáng ngạc nhiên ban đầu, nàng tỏ ra mừng rỡ, hỏi han với vẻ vui mừng.
Bạch Liên mỉm cười. Một cơn gió khẽ thoảng qua, nụ cười của nàng tựa như đóa hoa dại nở đầu xuân, vừa tươi tắn vừa xinh đẹp, không vướng mưa gió và mỏi mệt, thứ nhìn thấy chỉ có nét đẹp.
Theo Tô Thanh Quân vào trong nhà, thấy cách bài trí trong phòng vẫn như lúc trước, thậm chí chiếc giường kê thêm ở phía sau cũng chưa gỡ đi, khiến căn phòng vẫn bày hai chiếc giường trông có phần hơi chật.
Bạch Liên nhìn chằm chằm vào chiếc giường đó một lúc, rồi nhún vai, quay đầu cười nói với Tô Thanh Quân:
- Vốn dĩ không định đến đây, nhưng dạo quanh Thiên Long sơn này cả một vòng, muội chợt nhận thấy ngoài chỗ của Tô tỷ tỷ ra, hình như muội không tìm được nơi nào có thể nương náu được nữa.
- Vớ vẩn.
Tô Thanh Quân cười mắng một câu, xoa đầu Bạch Liên, vẻ mặt có chút thương hại.
tuy Bạch Liên có thân phận không bình thường, dung mạo cũng tuyệt mỹ, nhưng hiện giờ đại khái cũng chỉ là một thiếu nữ mới bắt đầu trổ mã, tuổi vẫn còn nhỏ. Tô Thanh Quân chủ yếu xem nàng như một người muội muội thì hơn.
- Trên ngọn núi này, chỉ cần muội muốn, sợ không tìm được chỗ ở hay sao? Cho dù nhà lớn gấp đôi chỗ ta đây hơn phân nửa đều có thể tìm được chứ.
Tô Thanh Quân vừa cười vừa nói.
Bạch Liên lắc đầu, đi tới giường ngủ của mình lúc trước, tự nhiên hất giày ra, sau đó duỗi lưng một cái, rồi chẳng một chút kiêng dè, ngã xuống giường lăn qua lăn lại, hít sâu mấy lần, sau đó cảm khái nói:
- Mùi trên giường này chẳng thay đổi gì cả.
Tô Thanh Quân đi tới ngồi xuống bên mạn giường, mỉm cười nói:
- Ta không động đến, cùng lắm cũng chỉ dọn hằng ngày mà thôi.
Bạch Liên thở dài:
- Dù sao thì muội nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có chỗ tỷ là muội muốn đến nhất thôi. Chỉ có ở chỗ tỷ, muội mới ngủ ngon được. Tô tỷ tỷ, muội biết vết thương của muội đã khỏi rồi. Nhưng tính khí lúc trước cũng không được tốt cho lắm, chẳng biết liệu có đắc tội với tỷ hay không nữa. Tỷ đừng đuổi muội đi được không?
Tô Thanh Quân ngẫm nghĩ, nói:
- Nói đến chuyện này, hình như lúc trước muội còn ám chỉ mắng ta mấy lần thì phải?
Bạch Liên sững sờ, liền lắc đầu:
- Đâu có, đâu có, đâu có, làm gì có chuyện đó!
Tô Thanh Quân liền cười, ánh mắt nhìn Bạch Liên cùng ôn hòa hơn, nàng nói:
- Đùa thôi. Hồi trước chúng ta không quen biết, bây giờ tất nhiên là khác rồi. Muội muốn ở chỗ ta bao lâu cũng được, không sao cả. Ta cũng rất vui vì ngày thường còn có thêm một muội muội thông minh để nói chuyện.
Bạch Liên cười hì hì, tiện tay chộp lấy một cái gối bên giường ôm vào lòng, sau đó lăn qua lăn lại trên giường như con heo nhỏ.
Tô Thanh Quân không nhịn được bèn phì cười, đưa tay giữ lấy nàng, vừa cười vừa nói:
- Đang yên đang lành, muội làm trò gì vậy, để người khác nhìn thấy kẻo bị cười cho.
Bạch Liên lại mặc kệ. Có thể vì bỗng nhiên tạm trút được gánh nặng trong lòng, nhất thời muốn buông thả, vừa cười vừa đùa giỡn không ngớt, khiến căn phòng này bỗng chốc tràn ngập tiếng cười, mãi một lúc sau mới dừng lại. Tới lúc này nàng đã làm đầu tóc, y phục của mình và Tô Thanh Quân rối tung rối mù.
cũng lần đầu tiên Tô Thanh Quân nhìn thấy nét mặt trẻ con hơi đột ngột này của Bạch Liên, vừa cười vừa trừng mắt nhìn nàng, đứng dậy sửa sang lại xiêm y và đầu tóc.
Bạch Liên vẫn nằm sấp trên giường, nhìn bóng lưng của Tô Thanh Quân từ phía sau, bỗng nhiên lên tiếng:
- Tô tỷ tỷ, sao tỷ không hỏi thử thời gian qua muội đã đi đâu, làm những gì?
Tô Thanh Quân không ngoảnh đầu lại, hình như không hề để tâm đến việc này:
- Nếu muội muốn nói thì đã nói với ta rồi, nếu không muốn nói, cũng chẳng sao cả.
Bạch Liên ngẫm nghĩ, trong đôi mắt sáng trong hình như có một tia kỳ lạ lướt qua. Nàng nhìn bóng lưng của Tô Thanh Quân, ngập ngừng một lúc, rồi nói:
- Muội muốn nói với tỷ.
- Được thôi, thời gian qua muội đã đi đâu vậy?
Tô Thanh Quân khẽ vỗ ống tay áo, kéo thẳng vạt váy, ngữ khí rất bình tĩnh.
Bạch Liên nói:
- Muội về Côn Luân sơn một chuyến.
Động tác của Tô Thanh Quân ngừng lại, nàng có vẻ ngạc nhiên:
- Chặng đường này không phải là gần, chẳng trách muội đi lâu đến thế.
Bạch Liên nhìn nàng:
- Còn nữa, muội đi cùng Lục Trần.
Động tác tay Tô Thanh Quân liền khựng lại, chốc sau nàng quay người lại, tỏ ra kinh ngạc:
- Không phải chứ? Thời gian qua chẳng phải Lục Trần đang bế quan trong điện Côn Luân hay sao?
- Hắn nói dối đấy.
Bạch Liên nói dứt khoát.
- Tên nam nhân này xưa nay chỉ thích nói dối lường gạt.
※※※
Trong đại điện Côn Luân rộng lớn hùng vĩ, lúc này chỉ còn lại mình Thiên Lan chân quân, ừm, còn có con thanh ngưu đang nằm dưới một cây cột ở một phía đại điện.
Tuy Thiên Lan chân quân có dáng vóc cao lớn vạm vỡ hơn hẳn người thường, và con thanh ngưu này cũng là dị thú hiếm có, cơ thể cường tráng, nhưng trong một tòa điện nguy nga đến vậy, khi không có ai khác đứng cạnh, rõ ràng trông họ vẫn nhỏ bé.
Thiên Lan chân quân ngửa đầu nhìn trời, hai tay chắp sau lưng, cau mày, có vẻ suy nghĩ đầy tâm trạng. Nét mặt này kỳ thực không thường thấy ở ông. Vì người bình thường mỗi lần gặp chuyện khó khăn hay phiền não, khó giải quyết nào đó, mới để lộ vẻ mặt như vậy. Nhưng với sức mạnh, thế lực hiện nay của Thiên Lan chân quân, với danh tiếng và uy thế oanh liệt của ông, thì có bao nhiêu chuyện có thể làm ông phiền lòng được?
Bởi vậy, sau một lúc trầm ngâm, đã có thể nhìn thấy Thiên Lan chân quân khẽ thở ra một hơi, nét mặt trở về bình thường. Sau khi nhìn bốn phía, ông liền sải bước đi về phía con thanh ngưu nọ.
Đến cạnh thanh ngưu, nó ngước mắt lên nhìn ông, nhưng chẳng có phản ứng nào quá lớn, vẫn nằm lười nhác dưới đất.
Khóe miệng Thiên Lan chân quân hơi điểm nụ cười, ông cũng thoải mái ngồi xuống bên cạnh con thanh ngưu, sau đó đưa tay xoa đầu nó, thở dài:
- Ta vốn nghĩ hẳn là ngươi không chịu đến, dù gì nơi này đâu đâu cũng đầy chướng khí mù mịt, ngươi không thích đâu.
Con thanh ngưu kêu lên một tiếng “ọ” trầm thấp.
Thiên Lan chân quân gật đầu:
- Ta biết, từ thời sư tôn ta, ngươi đã ở Côn Luân sơn rồi. Với ta mà nói, ngươi cũng là nửa thầy nửa bạn. Ta vốn không dám làm phiền ngươi, song ngươi có thể đến đây, ta thật sự rất vui.
- Có ngươi giúp ta, lo gì đại sự không thành?
Thiên Lan chân quân vỗ tay cười.
Thanh ngưu đung đưa cái đầu, không có ý kiến gì.
Sau đó Thiên Lan chân quân như nghĩ đến chuyện gì đó, thoáng trầm ngâm, nói:
- Đúng rồi, khó được dịp chuyến này ngươi cùng bọn Lục Trần đến đây, vừa hay giúp ta quan sát nó, xem xem nó… có đáng tin hay không?
Đôi mắt to lớn của con thanh ngưu ngước lên, ánh mắt hơi lóe sáng, nhưng không nhin ra được là đang có tâm trạng, hàm ý gì. Nó chỉ nhìn thăng vào mặt của Thiên Lan chân quân.
Thiên Lan chân quân thì bình thản, điềm đạm nói:
- Cái khó nhất trên đời này chính là lòng người khó lường. Cả đời ta đấu với trời, đấu với đất, đất với người, am hiểu nhất cách nhìn thấu suy nghĩ con người, duy chỉ có tên đồ đệ do ta đích thân dạy dỗ này, ta lại không có cách nào nhìn thấu được tâm tư của nó.
Người đàn trọc đầu này ngồi bên cạnh con thanh ngưu, mày nhíu lại, trông có vẻ hơi phiền muộn, cũng có chút cảm khái than thở, ông khẽ nói:
- Ta vẫn không rõ được, bao năm qua, rốt cuộc nó thật lòng kính trọng ta, hay là ôm hận? Rốt cuộc ta có thể hoàn toàn tin tưởng nó được không, hay phải cẩn thận đề phòng đây?
Ông nhìn thanh ngưu, vẻ mặt thành khẩn:
- Ngươi có thể cho ta biết câu trả lời được không?
Con thanh ngưu nhìn chằm chằm Thiên Lan chân quân, im lặng không nói gì.
Trong đại điện Côn Luân trở nên hoàn toàn tĩnh lặng, dường như đang chờ đợi một trận giông tố sắp sửa kéo đến.
56/ 5
Bầu không khí ở Tiên thành, hay đúng hơn là trên Thiên Long sơn đã hơi khác so với một thời gian trước.
Trở lại Tiên thành, Lục Trần nhanh chóng nhận ra điều này. Có điều hắn không hề thấy bất ngờ. Biển máu cuồn cuộn trên bầu trời trông kinh khủng đến vậy thì có ai còn thản nhiên cho được. Càng không phải nói cảnh tượng bầu trời máu này không phải xuất hiện chỉ một lần, hơn nữa còn mở rộng ra dần, như muốn phủ hết cả bầu trời.
Tuy cho đến hiện tại ngoài dị tượng bầu trời xuất hiện biển máu ra, không hề có cứ bất cứ dấu hiệu kỳ lạ nào khác, nhưng thứ đó xem bộ tất nhiên không giống thứ may mắn. Hơn nữa hiện giờ chưa xuất hiẹn, không đồng nghĩa với việc tương lai cũng không có, đợi đến lúc biển máu đó phủ khắp cả bầu trời, liệu sẽ xảy ra chuyện gì thì khó nói lắm. Mà nhìn dị tượng quỷ dị trăm năm hiếm có này, nếu xảy ra chuyện thật, thì nhất định đó không phải là chuyện nhỏ.
Quân tử luôn nghĩ tới việc lớn, trong số những người thông minh đã có kẻ bắt đầu chuồn khỏi Tiên thành rồi. Có điều Tiên thành là nơi đặt Tổng đường của Chân Tiên minh, lực lượng mạnh nhất thiên hạ ở ngay đây, nhìn khắp thế gian cũng chẳng có địch thủ. Nếu vì chút dị tượng tạm thời vô hại này mà sợ hãi bỏ chạy, vậy thì trên dưới Chân Tiên minh cũng trở thành một trò cười.
Do đó, trên Thiên Long sơn, tuy bầu không khí cũng có chút căng thẳng, nhưng vẫn khá ổn định, vì cả trong tối ngoài sáng đều có người mắng nhiếc, ổn định nhân tâm.
Lục Trần là người đã trải qua trận chiến ở tòa thành dưới lòng đất Tiên thành, tất nhiên có thể nhận ra dị tượng biển máu trên bầu trời hiện giờ hình như có mối liên quan với huyết nguyệt quỷ dị ở tòa thành thần bí dưới lòng đất. Nhưng bất kể chuyện trước chuyện sau, người đã xuống tòa thành dưới đất tuy không nhiều, nhưng cũng không ít, nhất là hai đường khẩu Phù Vân ti và điện Tinh Thần có rất nhiều người đã xuống đó.
Lục Trần không tin trừ mình ra, không có ai nhìn ra mối liên quan giữa hai thứ này. Người thông minh trong thiên hạ này nhiều đến thế, Chân Tiên minh lại đầy anh tài, chứ đừng nói đến mấy lão yêu quái đứng trên đỉnh của giới tu chân Nhân tộc.
Có điều từ đầu tới cuối, không có ai ra mặt nói gì.
Lục Trần lấy làm thắc mắc, lúc đang do dự có nên tiến tới một bước để tìm hiểu hay không, thì vào trưa hôm sau ngày hắn trở về, dị tượng biển máu trên trời đã biến mất.
Lục Trần tìm tới người nhanh nhạy tin tức nhất cạnh mình là lão Mã để hỏi han thì mới biến dị tượng này mỗi lần chỉ xuất hiện trong một thời gian nhất định, đến một thời điểm nào đó sẽ tan biến. Rồi một thời gian sau lại đột nhiên xuất hiện không một điềm báo. Hơn nữa mỗi lần tái xuất, biển máu trên trời đều tràn thêm mấy phần, khiến ai nhìn thấy cũng cảm thấy bất an.
Bất luận thế nào, dị tượng biển máu biến mất cuối cùng vẫn giúp trời đất lấy lại sự sáng sủa, trời trong xanh nắng ráo, mọi người cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nếu như lần đầu dị tượng biển máu xuất hiện còn gây hoang mang hoảng hốt, nhưng xuất hiện liên tục mấy lần mà chẳng gây nên bất cứ hậu quả có hại nào, âu cũng khiến mọi người dần dần bình tĩnh trở lại. Cho dù có hơi lo lắng cho tương lai, nhưng ít nhất trước mắt vẫn bình yên.
sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng Lục Trần vẫn không đến tìm Thiên Lan chân quân, tuy trực giác hắn cứ mách bảo chuyện này có liên quan tới lão trọc, hắn cũng rất muốn tìm ông, chỉ lên trời hỏi thẳng:
- Chuyện gì vậy, người có biết không?
Có điều chuyện trên đời là vậy đấy, ta muốn tránh xa, thì mọi chuyện thường sẽ tìm tới ta. Chẳng bao lâu sau, Thiên Lan chân quân đã phái người đến cho gọi Lục Trần qua đó, rồi bảo Lục Trần theo ông đến tòa thành dưới lòng đất một chuyến.
※※※
Vừa đi Côn Luân sơn ở Tây Lục một chuyến, sau khi trở về, Lục Trần phát giác không khí trong Tiên thành và Thiên Long sơn có phần kỳ lạ. Nhưng sau khi theo Thiên Lan chân quân quay trở lại cái động khổng lồ dưới lòng đất, Lục Trần lại cảm giác thời gian ở đây cứ như đã ngừng trôi, tất cả chẳng thay đổi gì, vẫn hệt như ảnh tượng ban đầu trong trí nhớ hắn.
Vẫn là những ngôi nhà cao lớn, thần bí và cũng trống vắng đó, vầng trăng máu trên không trung, và cả hào quang đỏ thẫm trải khắp mọi nơi đều hệt như lúc ban đầu, dường như không bao giờ thay đổi.
Thiên Lan chân quân dẫn Lục Trần chậm rãi bước đi trong tòa thành trống trải này, thần sắc vô hỉ vô bi. Lục Trần cũng không hiểu vì sao ông muốn đưa mình tới đây, cũng không hỏi nhiều, chỉ bitế đi theo sau lưng ông, nhưng ánh mắt thì không ngừng nhìn chung quanh.
Thoáng cái đã đi tới trung tâm tòa thành, nhìn thấy pho tượng to lớn kỳ lạ đó, Thiên Lan chân quân ngẩng đầu nhìn nó, rồi thoải mái ngồi xuống đất, xong đưa tay gọi Lục Trần tới.
Lục Trần đi đến trước mặt Thiên Lan chân quân rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên cao, chỉ thấy huyết nguyệt quỷ dị lơ lửng trên không, nửa thực nửa ảo, tỏa ra hào quang đỏ như máu, khiến cái bóng của hai người họ cũng đổ thành một màu đỏ.
Thiên Lan chân quân nhìn hắn một lúc, sau đó lên tiếng:
- Gọi con tới đây, là có một số chuyện quan trọng cần nói với con.
Lục Trần gật đầu, trong đầu cũng đoán được chắc là vị sư tôn này của mình có bí bật trọng đại nào đấy muốn nói với hắn, mới chọn nơi này, có lẽ cũng có liên quan tới huyết nguyệt? Hắn hạ thấp giọng xuống, khẽ khàng nói:
- Được ạ.
Thiên Lan chân quân nói thản nhiên:
- Ta định hủy bỏ Tiên minh.
- Ừm… Hả?
※※※
Nói thật, Lục Trần đã rất lâu rồi không giật mình sửng sốt, có thể có lúc hắn ngạc nhiên, bất ngờ, nhưng đa số hắn đều có thể xử sự điềm tĩnh. Cho dù vào lúc nguy cấp sinh tử, tính cách vững vàng mà hắn đã rèn luyện được từ lâu cũng có thể giúp hắn duy trì sự bình tĩnh.
Nhưng câu nói này cảu Thiên Lan chân quân lại thực sự khiến hắn thất kinh!
Tiên minh, tất nhiên nghĩa là Chân Tiên minh, tuy thiếu đi một chữ song chỉ là cách gọi giản lược. Ý của Thiên Lan chân quân có thể nói là đã quá rõ ràng, hơn nữa lại thốt ra một cách vô cùng khẳng định, không chút do dự, hiển nhiên tâm ý đã quyết.
Điều khiến Lục Trần giật mình tất nhiên cũng không phải câu nói này, biết bao nhiêu người trong thiên hạ cũng muốn xóa bỏ Chân Tiên minh, ngày ngày nguyền rủakhông biết bao nhiêu, Lục Trần cũng chẳng buồn để mắt đến. Nhưng giờ thì khác, vì người nói ra là Thiên Lan chân quân.
Ông là người nằm trong số cực ít những người thực sự có khả năng làm được điều này… Tuy bản thân ông chính là Hóa Thần chân quân của Chân Tiên minh, thậm chí có thể nói, ông chính là người được lợi lớn nhất trong thể chế Chân Tiên minh này.
Lục Trần sửng sốt mở to mắt nhìn Thiên Lan chân quân, cả một lúc lâu không thốt ra được câu nào.
Thiên Lan chân quân nói xong, liền nhìn hắn đầy vẻ thích thú. Thấy nét mặt hốt hoảng đó của Lục Trần, tâm trạng ông hình như rất tốt, cười khà khà nói:
- Sao vậy, làm con giật mình rồi hả?
Lục Trần hít sâu một hơi, sau đó hỏi:
- Người điên rồi à?
Thiên Lan chân quân đáp:
- Không.
Lục Trần nghiến răng, nói:
- Vậy là người nói thật?
Thiên Lan chân quân đáp:
- Đương nhiên.
- Vì sao?
Lục Trần không kìm được lấy làm nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào Thiên Lan chân quân.
- Rốt cuộc là vì sao, Chân Tiên minh này rõ ràng có lợi chứ không có hại cho người, rõ ràng là sau khi có nó, người mới có thể tung hoành thiên ạ, danh tiếng vang xa, thậm chí có thể trở thành thiên hạ đệ nhất!
Thiên Lan chân quân sờ lên cái đầu trọc của mình, ngẫm một lúc rồi đáp:
- Đại khai là ta cảm thấy, thứ mục nát này đã biến chất rồi.
Lục Trần hơi biến sắc:
- Nghĩa là sao?
Thiên Lan chân quân bèn cười, song thần sắc lại như toát lên mấy phần tiêu điều, ông nói:
- Đối với cái Chân Tiên minh này, hiện giờ ta nhìn tới nhìn lui, hình như càng ngày càng giống Ma giáo vào thời kỳ hưng thịnh năm xưa.
Lục Trần kinh ngạc, nhất thời không nói gì.
56/ 6
Tất nhiên Chân Tiên minh không phải là Ma giáo.
Bao nhiêu năm qua, Chân Tiên minh luôn là lãnh tụ của chính đạo thiên hạ, là nơi trọng tâm của giới tu chân Trung Thổ Thần Châu, mọi việc làm đều trên cơ sở chính khí thiên địa, chính nghĩa công lý. Cho dù thỉnh thoảng cũng có một số khuyết điểm hoặc bại hoại xuất hiện, nhưng cũng là thiểu số. Cái khác không nói, chỉ nhìn vào lòng kính trọng của bách tính thiên hạ dành cho Chân Tiên minh bao năm qua là đủ biết.
Nhìn ngược lại Ma giáo, mấy nghìn năm qua chỉ mang hình tượng ma đầu làm đủ mọi việc gian ác trong mắt mọi người, giữa hai bên như trời cao với vực thẳm. Thế mà hôm nay, Lục Trần lại nghe được câu noi này từ chính miệng Thiên Lan chân quân.
Câu này thốt ra, với thân phận địa vị của Thiên Lan chân quân sẽ lập tức gây chấn động. Cho dù không đến mức gây tổn hại nặng nề đến địa vị thống lĩnh thiên hạ của Chân Tiên minh, nhưng ít nhất cũng làm suy yếu. Còn tiếng tăm của bản thân Thiên Lan chân quân biết đâu cũng bị ảnh hưởng đáng kể.
Có lẽ, đây cũng là lý do mà ông nói riêng với Lục Trần?
lúc này Lục Trần đã bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn cau mày, hắn nói với Thiên Lan chân quân:
- Đang yên đang lành sao tự dưng nói chuyện này làm gì, đừng nói là do người rãnh rối quá chứ?
Theo lẽ thường, một đệ tử vốn không nên ăn nói như vậy với sư phụ, huống hồ vị sư phụ đó còn là nhân vật như Thiên Lan chân quân. Có điều trong mắt Thiên Lan chân quân hiển nhiên Lục Trần không như người thường mà có địa vị đặc biệt. Nghe xong câu này, ông lại chẳng nổi giận, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Con vẫn còn quá trẻ, phạm vi hiểu biết không đủ lớn, những thứ đã nhìn thấy không đủ nhiều. hiện giờ Chân Tiên minh trông thì vinh quang vô hạn, không có đối thủ trong thiên hạ, vạn dân thế tục kính phục, đang là lúc hưng thịnh muôn đời. Nhưng tình hình như vậy có thật sự tốt không?
Lục Trần im lặng một lúc, rồi nói:
- Những chuyện bẩn thỉu bên trong Tiên minh, tất nhiên con cũng biết chút ít. Có điều chuyện này xưa nay khó tránh được, nhân vô thập toàn, làm sao ngăn cấm nổi được? Nhưng bất kể thế nào, Chân Tiên minh thống trị thiên hạ vẫn tốt hơn Ma giáo nhiều chứ?
Thiên Lan chân quân lắc đầu, thần sắc hờ hững, nhưng trong đáy mắt hình như lại lướt qua sắc thái tiêu điều:
- Con không hiểu đâu, đó chẳng qua nhìn bề ngoài vẫn khá tốt mà thôi. Quyền thế nằm trong tay, lại không có kẻ thù bên ngoài kiềm chế. Với các phe phái lớn nhỏ, mỗi một tu sĩ trong Tiên minh này rồi sẽ thay đổi thôi.
Ông mang một vẻ mặt có phần mỉa mai, nói:
- Mười mấy năm qua, con ít khi ở Thiên Long sơn này nên có những chuyện chưa chắc đã biết, ta thì thấy hết từ đầu đến cuối. Từ thuở đầu Ma giáo suy yếu, đã có kẻ sinh lòng dạ tiểu nhân, nhưng khi đó vẫn chưa rõ ràng. Sau chiến dịch hoang cốc, chúng ta gây thiệt hại nặng cho Ma giáo. Tình hình vừa ổn định, đã có kẻ bắt đầu tỏ ra ngang ngược hống hách, suy nghĩ cũng đã chuyển sang một hướng khác. Kẻ hám tiền lo kiếm tiền, kẻ ham quyền lo tranh quyền, chỉ còn lại Phù Vân ti vẫn tử đấu với Ma giáo, sau lưng thậm chí còn còn có nhiều kẻ giữ chân, chỉ mong sao cho hai bên lưỡng bại câu thương. Đến tận một thời gian trước, cuối cùng mới tóm gọn toán quân cuối cùng của Ma giáo, người trong Chân Tiên minh bèn không kiêng nể nữa. Với mấy chuyện ghê tởm đó, thiết nghĩ con cũng có nghe nói rồi?
Lục Trần trầm mặc, một lúc sau mới đáp:
- Con có nghe nói mấy chuyện đó, tuy có vài chuyện trong số đó không dễ nghe, nhưng nói cho cùng, cũng không ngoài việc đấu đá tranh quyền đoạt lợi.
Hắn ngẩng đầu nhìn sang Thiên Lan chân quân, ánh mắt tỏ ra nghi hoặc:
- Con vốn tưởng những chuyện này người đã quá quen rồi, có lẽ là căn bản không quan tâm mới phải chứ?
Đúng vậy. Cái mà Lục Trần thấy lạ là ở điểm này, hà hiếp người lương thiện có đúng không? Không đúng. Đấu đá cấu xé nhau có đúng không? Không đúng. Chèn ép hậu bấu, kết bè kết phái có đúng không? Không đúng.
Những điều này đều không đúng, tất cả chỉ là ngoài miệng nói suông vậy thôi! Trăm nghìn năm qua, ai mà chẳng làm vậy! Bản tính con người là như thế, lợi ích và quyền thế nhiều đến vậy, ta không tranh, tất nhiên sẽ có kẻ khác giành. Vả lại, không có lợi ích, ai ăn no rỗi việc để hành sự?
Với chuyện này đến Lục Trần cũng cảm thấy là lẽ bất di bất dịch, cho dù gặp chuyện bất bình, thi thoảng có những chuyện không thể bỏ qua nếu hắn có khả năng can dự, thì sẽ nhúng tay, nếu không thì cũng bàng quan thôi.
Thiên Lan chân quân là người như thế nào, làm sao có chuyện đầu óc lại hỏng mất rồi? Hơn nữa so ra, bao năm qua bản thân Thiên Lan chân quân cũng không thể xem là trong sạch: Phù Vân ti là điển hình của kết bè phái tranh đấu, còn được ông bồi dưỡng thành thế lực mạnh nhất, hung hăng nhất thiên hạ. Với chuyện tranh quyền đoạt vị thì không cần nói nữa, cứ nhìn uy phong hiện nay của ông là biết, còn nhiều chuyện khác nữa, thực sự khó mà đếm được. Với những lời hôm nay ông nói ra, kẻ cần xử ký không phải là người khác, mà là chỉ chính bản thân lão trọc đầu ấy chứ?
Nhìn ánh mắt kinh ngạc đó của Lục Trần, hình như Thiên Lan chân quân cũng biết suy nghĩ lúc này trong đầu hắn, song ông chẳng tỏ ra lúng túng, chỉ cười khà khà:
- Con xem, lúc trước ta không có năng lực, tất nhiên chỉ có thể dựa vào đó để thăng tiến, nhưng giờ thì khác rồi.
nhất thời Lục Trần im lặng, không kìm được nhìn thêm Thiên Lan chân quân mấy lần, nhưng thấy nét mặt lão trọc chết tiệt ấy vẫn như thường, không có vẻ gì giống kẻ điên. Có điều ngẫm thử thì vị này cũng không có khả năng phát điên, thậm chí đôi khi Lục Trần còn nghĩ cho dù có điên đi nữa, ông ấy có lẽ vẫn mãi mãi ở vị trí như thần thánh.
Có điều nói đến đây, Lục Trần cũng đã nhìn ra, Thiên Lan chân quân nói gần nói xa như vậy, hình như không giống đang đùa.
Thở dài, Lục Trần có cảm giác bất lực khi không thể suy đoán, không thể nhìn thấu được con người trước mặt mình, hắn nói:
- Thôi bỏ đi, người có thể cho con một câu rõ ràng, rốt cuộc là muốn làm gì không?
Dừng một lúc, hắn thêm vào:
- Nhưng con vẫn cảm thấy, người suy nghĩ quá nhiều rồi, Tiên minh và Ma giáo vẫn không hề giống nhau.
Thiên Lan chân quân điềm nhiên nói:
- Quyền thế thịnh suy, tuần hoàn không ngừng, đâu phải chuyện mới mẻ gì. Năm xưa lúc Ma giáo nổi lên cũng ôm ấp ý nghĩ thanh lọc thế giới, tạo phúc cho chúng sinh, đến nay chẳng phải vẫn làm vô số điều ác. hiện giờ Chân Tiên minh tồn tại đủ mọi tình trạng, giống hệt như Ma giáo lúc mới hưng thịnh. Vậy thì, so với việc để Chân Tiên minh sau này sa đọa, làm hại chúng sinh, chi bằng bây giờ ta…
- Này!
Lục Trần đột nhiên cắt ngang, gọi ông một tiếng.
- Hả?
Thiên Lan chân quân ngước mắt lên nhìn sang Lục Trần.
Lục Trần nhìn ông, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt thâm trầm, một lúc sau mới chậm rãi nói:
- Con muốn hỏi người một câu.
- Con nói đi.
Lục Trần hít sâu một hơi. Hào quang huyết nguyệt phía trên tỏa xuống, dường như khiến gương mặt của hắn và Thiên Lan chân quân trông ám màu đỏ thẫm dữ tợn. Hắn nhìn đôi mắt hơi ánh đỏ vì huyết nguyệt của Thiên Lan chân quân, thấp giọng nói:
- Con nghe ý của lời người nói khi nãy, hình như có phải là, người có thể làm chủ thay chúng sinh trong thiên hạ, thay họ lựa chọn một con đường khác tốt hơn?
Thiên Lan chân quân không mảy may do dự, liền gật đầu đáp:
- Dĩ nhiên là vậy.
Ông cười nhạt, nói:
- Trong thiên hạ, trong hàng tỉ sinh linh, bao nhiêu tu sĩ đều là hạng tầm thường, tầm nhìn hạn hẹp, hệt như con kiến không biết trời cao đất rộng, không biết nhật nguyệt tinh tú ra sao. Tạo hóa thiên địa, tất nhiên cần phải có người dẫn dắt.
Sắc mặt Lục Trần dường như trở nên hơi khó coi, hắn trầm giọng hỏi:
- Người đó chính là người?
- Ngoài ta ra thì còn ai?
- Nhưng những lời lúc nãy của người, chẳng phải ý nói người muốn cho thiên hạ sống cuộc sống như thế nào…
- Với họ thì có sống cuộc sống thế nào!
Thiên Lan chân quân nói thay Lục Trần bằng một giọng nói kiên định, thần sắc tự nhiên.
- Ta chọn thay cho họ, mới là tốt nhất.
56/ 7
Giữa ánh sáng đỏ như máu, Lục Trần đi dần xa.
Nhìn bóng lưng người trẻ tuổi đó, nét mặt Thiên Lan chân quân đầy bình thản, ánh mắt hơi lấp lóe, song không rõ trong đầu rốt cuộc đang nghĩ những gì.
Từ đây tới cuối con phố dài, Lục Trần đi thẳng một mạch, chẳng quay đầu đến một lần, là do trong lòng hắn âm mưu nào đó, hay là hắn hoàn toàn tin tưởng Thiên Lan chân quân, chưa từng hoài nghi dù chỉ là một chút?
Lúc bóng Lục Trần khuất hẳn, Thiên Lan chân quân chậm rãi thu ánh mắt về. Lúc này trong tòa thành thần bí dưới lòng đất, chỉ còn lại mình ông, bốn bề im ắng, chỉ có ánh sáng đỏ kỳ lạ phía trên đỉnh đầu đang lửng lơ, không ngừng tỏa xuống.
Bóng dáng ông trông có phần cô độc.
※※※
Lão Mã đứng trên đầu đường Tiên thành, nhìn lối vào xuống lòng đất che kín màn và đầy binh lính canh phòng, bèn thở dài chán chường.
Hôm nay thời tiết khá đẹp, ánh mặt trời chiếu xuống từ trên không tạo ra cảm giác ấm áp và thư thái. Lão Mã vận động qua lại, duỗi cái lưng dài một cách dễ chịu, sau đó nhìn thấy phía màn che bỗng nhiên có động tĩnh, rồi Lục Trần bước ra từ bên trong.
Lão Mã liền bước tới đón, Lục Trần cũng nhanh chóng nhìn thấy, gật đầu chào ông, sau khi vượt qua một đám thủ vệ, liền đi về phía ông.
Hai người lại gần nhau, lão Mã nhìn Lục Trần từ trên xuống dưới, chốc sau, nhìn thấy rõ ông thở phào một hơi.
Lục Trần nhận ra phản ứng của lão Mã, bèn liếc nhìn ông, ra hiệu cùng đi về phía trước, sau đó sắc mặt không đổi, miệng thì lại cười nói:
- Sao vậy, trông ông hình như có vẻ rất lo cho ta?
Lão Mã lắc đầu:
- Không có, không có, mạng ngươi cứng tới mức thiên hạ vô song, trước đây biết bao nhiêu chuyện nhưu vậy cũng chẳng khắc chết ngươi được, bây giờ lại xảy ra chuyện được ư?
Lục Trần cười mắng một câu, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, ngoại trừ lão Mã, những người khác nhìn thấy hắn đại khái cũng nghĩ là đang nói mấy chuyện trên trời dưới đất.
Song sau khi đi thêm được mấy bước, Lục Trần liền đổi chủ đề, bắt đầu hỏi lão Mã, trong thời gian hắn rời Tiên thành, Phù Vân ti có thay đổi gì hay không.
- Thay đổi lớn thì cũng không có, chẳng ngoài mấy chuyện luận công ban thưởng. Dù sao thì thời gian trước mọi người đều rất cố gắng làm việc, gần như nhổ tận gốc Ma giáo rồi. Đúng rồi, chẳng phải chúng ta đã bắt được một kẻ sừng sỏ khác của Ma giáo là Đường chủ Tây Lục Phạm Thoái còn gì? Thời gian qua, y bị giam trong Phù Vân ti, có lẽ cũng thẩm vấn được kha khá rồi, chuẩn bị động thủ với bọn yêu nghiệt Ma giáo còn lại.
Lục Trần hơi khựng bước lại, trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Vẫn chưa động thủ sao?
Lão Mã ngửa tay, nói:
- Căn cơ Ma giáo ở Tiên thành về cơ bản đã bị chúng ta phá hủy, còn địa bàn của tên Phạm Thoái đó lại ở Tây Lục. Kể cả chúng ta muốn đến đó cũng cần có thời gian để chuẩn bị chứ. Vả lại, tình hình đã ổn định, lũ yêu ma còn lại không đáng lưu tâm, tùy tiện phái ít quân đi cũng được rồi.
Lục Trần “hừ” một tiếng, nói:
- Ta nhớ lúc trước khi gặp chuyện như vậy, Phù Vân ti đều xem như đại sự hàng đầu, bất kể ở đâu có Ma giáo còn sót, đều xử lý ngay trước tiên, kéo quân đi với tốc độ nhanh nhất.
Lão Mã cười bảo:
- Bây giờ không như lúc trước mà.
Lục Trần gật đầu, không nói thêm gì, tiếp tục đi về phía trước, lão Mã đi cạnh hắn, trên đường còn kể cho hắn một vài hướng đi gần đây của các đường khẩu khác trong Chân Tiên minh, nghe qua cũng khá là yên bình, hoàn toàn giống với thường ngày, gần như chẳng có gì thay đổi.
Có điều cứ nghe rồi lại nghe, hàng lông mày mày của Lục Trần lại càng lúc càng nhíu chặt, đợi đến khi lão Mã nói cũng được kha khá, dừng lại nghỉ xả hơi, Lục Trần bỗng nhiên lên tiếng hỏi:
- Hết rồi, chỉ thế thôi?
Lão Mã ngẫm ngẫm rồi đáp:
- Đại loại thế, tất nhiên vẫn còn một số chuyện khác, nhưng đều là chuyện nhỏ, không quan trọng.
Lục Trần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh mà cau mày. Lão Mã nhìn sang hắn, nói:
- Sao vậy, có gì không đúng à?
Lục Trần nói:
- Ông cũng nhìn tháy dị tượng biển máu xuất hiện trên trời rồi chứ?
Lão Mã gật đầu, Lục Trần cười khẩy một tiếng, nói:
- Dị tượng này trông không phải là điềm lành, nhiều tu sĩ bình thường trong Tiên thành cũng đã bỏ đi. Thiên Long sơn chúng ta nhiều nhân tài, nhiều đường khẩu đến vậy, mà kết quả cứ như không nhìn thấy?
Lão Mã im lặng, mãi một lúc không nói gì, Lục Trần trầm ngâm rồi lắc đầu gượng cười:
- Người thông minh trên đời này e là có quá nhiều…
※※※
Tiên thành là tòa thành lớn nhất trong thiên hạ, là nơi đặt Tổng đường của Chân Tiên minh, cũng là vùng đất trọng tâm của giới tu chân Thần Châu. Tòa thành này lớn tới mức khó có thể tưởng tượng, dân cư đông vô số kể. Không nghi ngờ gì, ở đây, thế lực Chân Tiên minh là to lớn nhất, cũng là mạnh nhất, trong đó có Phù Vân ti là một đường khẩu xuất chúng.
Nhưng kể cả Phù Vân ti của Chân Tiên minh cũng có những góc tối không nhìn thấy được. Trong tòa thành này, cũng có rất nhiều những thế lực nhỏ khác, họ liên kết để sinh tồn. Tất nhiên là không dám đối đầu với Chân Tiên minh khổng lồ, chuyện thiếu đầu óc đó mà làm thì sẽ thịt nát xương tan.
Song, quả ngọt trong thiên hạ bất luận thế nào cũng không thể chỉ để một người ăn hết, kể cả Chân Tiên minh mà Phù Vân ti do nhân vật tầm cỡ như Thiên Lan chân quân thống lĩnh. Bởi vậy, những thế lực nhỏ như thế rất nhiều, cũng sống rất khá khẩm trong Tiên thành. Kể cả Chân Tiên minh cũng nhắm mắt làm ngơ.
Rời khỏi khu Bạch Hổ, nơi liên tục xảy ra nhiều chuyện lớn nhỏ trong thời gian qua, trong một tửu quan vắng vẻ nào đó ở khu Huyền Vũ, lúc này có một nam tử trẻ tuổi anh tuấn ngồi uống rượu một mình.
Cả tửu quán chỉ có mình y nên trông khá ế ẩm. Cũng chẳng biết bấy lâu nay duy trì bằng cách nào, hoặc là lúc khác sẽ lại có khách đến.
Gã nam tử này là Hà Nghị.
Y tự rót rượu tự uống, tốc độ uống rượu không nhanh cũng không chậm. Một lúc sau, lúc y đã uống hết nửa vò rượu, tấm rèm ở cửa sau tửu quan có người vén lên, là ông chủ tửu quán, một lão già gầy còm bước ra.
Tên tiểu nhị vốn đang đứng ở quầy với vẻ mặt kỳ quái, cứ nhìn Hà Nghị chằm chằm bèn chạy tới đón, chủ quán thấp giọng sai bảo y mấy câu.
Tên tiểu nhị đó “dạ” một tiếng, rồi chuyển ghế ra ngồ trước cửa tửu quán, có vẻ như để canh cổng.
Chủ quán liền đi đến cạnh Hà Nghị, cười với y, nụ cười đó trông có vẻ là cười bên ngoài nhưng bên trong thì không, chẳng ấm áp mà ngược lại còn khá u ám, lão nói:
- Mời khách quan hãy theo ta.
Hà Nghị nhìn sang lão, sâu trong đáy mắt không hiểu tại sao lại thoáng lướt qua một chút gì đó như giằng co khó hiểu, nhưng rất nhanh, nét mặt y lại điềm tĩnh trở lại. Y chậm rãi gật đầu, đứng dậy đi theo chủ quán, vào trong hậu đường tửu quán treo rèm đó.
Trước mắt là một con đường dài hẹp, sau đó liền nhìn thấy nhà bếp của tửu quán, chỗ này trông hơi bẩn, nhưng hai người đều không quan tâm.
Chủ quán đi thẳng tới chỗ một cái tủ bày bát đũa, dùng lực đẩy cái tủ ra, trên bức tường phía sau tủ liền lộ ra một cánh cửa bí mật chỉ cao bằng nửa người.
Chủ quán mở cửa ra, sau đó quay đầu lại nhìn sang Hà Nghị, Hà Nghị cau mày, nhìn lão với vẻ mặt không vui.
Chủ quán nhún vai, thản nhiên nói:
- Người ngươi cần tìm đang đợi ngươi ở đó, đi hay không là do ngươi quyết định.
Hà Nghị im lặng một lúc, sau đó chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu xuống chui vào trong cánh cửa bí mật đó.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa đóng lại sau lưng y, sau đó chỉ nghe thấy tiếng lục đục vang lên, chắc hắn là lão chủ quán gầy còm đó đã đẩy cái tủ về lại vị trí cũ.
56/ 8
Phía sau cánh cửa bí mật là một mật đạo dài hẹp, có mấy ngọn nến đã thắp treo trên tường, tỏa chút ánh sáng soi đường đi, nhưng trong đường hầm vẫn hơi tối. Có điều nhìn mấy ngọn nến đó lặng lẽ cháy, chắc hẳn ở gần đây có lối thông gió nào đó.
Hà Nghị quan sát qua đường hầm phía trước, đồng thời một tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sau lưng. Cánh cửa cứng ngắc bất động, xem ra được bị khóa chặt rồi. Song y cũng chẳng tỏ ra hoảng hốt, chỉ khẽ chau mày, trâm ngâm một lúc bèn bắt đầu sải bước tiến về phía trước.
Đi trong mật đạo tối tăm này, tạo nên một hình ảnh đối lập rõ ràng với đường phố Tiên thành náo nhiệt phồn hoa mà y đi qua lúc đến đây. Nơi này và Tiên thành ngoài kia cứ hai hai thế giới khác nhau, rất đỗi yên tĩnh, khiến người khác cũng không ngờ rằng thực ra nó nằm trong một ngóc ngách nào đó của Tiên thành.
Cứ đi rồi lại đi, Hà Nghị nhanh chóng cảm giác được con đường dưới chân mình bắt đầu hướng xuống. Có điều sau khi đi được một đoạn, mật đạo này lại bắt đầu hướng lên trên, cứ như vừa vòng qua một cái hố lớn nào đó.
Chẳng mấy chốc, Hà Nghị liền nhìn thấy điểm cuối mật đạo đã ở phía trước.
Cuối đường có một cánh cửa.
Cửa bằng gỗ, chắc chắn dày dặn, đang đóng trong lặng lẽ, chẳng ai biết được lối ra rốt cuộc là gì.
Hà Nghị nhìn cánh cửa đó một hồi, sau đó đi tới mở cửa ra, song chẳng có ánh sáng chiếu vào, trước mắt vẫn là một màu đen tối.
Nhờ chút ánh nến trong đường hầm sau lưng, Hà Nghị nhìn kỹ lại, phát hiện phía sau cánh cửa còn một bức tường hình như bằng gỗ. Nói cho chính xác, có vẻ giống phía sau một cái tủ khác hơn.
Y lắc đầu, không do dự nữa, đưa tay đẩy mạnh, cái tủ phát ra âm thanh trầm trầm, từ từ dời đi, ánh sáng tỏa xuống, chiếu vào gương mặt y.
Y bước ra ngoài, lập tức phát hiện mình đang ở trong một căn phòng sạch sẽ, rất đẹp và còn có phần trang nhã. Trên bàn có gương sáng, một hộp son, còn có hai cây trâm vàng, một trâm hoa, một chuỗi dây chuyền đá quý nằm lười nhác ở một bên. Trong bức màn phù dung là nệm hoa mẫu đơn, áo lụa mềm mịn treo ở đầu giường, đích thị là khuê phòng nữ nhi.
Hà Nghị ngơ ngác, nét mặt hơi ngạc niên và lúng túng. Lần này y đến đây tất có lý do và mục đích, cũng đã nghĩ đến việc có thể sẽ gặp trắc trở và khó khăn, thậm chí y còn nghĩ vừa bước ra ngoài liệu có bị kẻ khác đánh lén hay không, nhưng lại không ngờ được mình lại đặt chân vào khuê phòng của một nữ tử rõ ràng là chưa xuất giá.
Nam tử lạ vào khuê phòng của thiếu nữ chưa xuất giá? Nghe có vẻ là một tình cảnh có thể gây thân bại danh liệt. Phải biết rằng, phái Côn Luân là danh môn nghìn năm, vẫn rất xem trọng một số quy củ xưa.
Có điều, may thay, lúc này trong phòng hình như không có ai, chủ nhân chắc là đã ra ngoài rồi. Hà Nghị vô thức thở phào một hơi, đang định suy nghĩ xem có nên rời đi ngay hay không, thì nghe thấy bên ngoài chợt vọng tới tiếng chân bước nhanh.
Có người đi đến khuê phòng này.
※※※
Hà Nghị hơi sầm mặt xuống, tinh quang trong mắt lóe lên, y chợt đưa chân đá ra đằng sau, cái tủ lúc nãy liền trượt về vị trí cũ, che khuất mật đạo. Còn y thì lập tức như cá bơi dưới nước, không một tiếng động lao vụt đến phía sau cánh cửa.
Một tiếng “két” vang lên, cửa đã được mở ra.
Cánh cửa mở ra ngay trước mặt Hà Nghị, che khuất đi bóng dáng y. Y nhìn qua khe hở, chỉ thấy một nữ tử thân hình yểu điệu, sải bước nhẹ nhàng đi vào. Tuy chưa thể nhìn thấy mặt nàng ngay, nhưng dáng người duyên dáng, làn da trắng ngần, góc nghiêng xinh đẹp cùng mùi hương thoang thoảng đó dường như đều đang cho y biết, nữ tử trước mắt này là một mỹ nhân hiếm thấy.
Nàng không quay đầu lại đóng cửa. Tuy chỉ cần đóng cửa lại, ngước mắt lên, là có thể nhìn thấy bóng dáng Hà Nghị, nhưng nàng cứ đi thẳng về phía trước, đến chỗ bàn trang điểm, ngồi xuống trước tấm gương sáng, sau đó trong gương đã phản chiếu gương mặt xinh đẹp đa tình của nàng.
Nàng mỉm cười với gương, trong khoảnh khắc đó, dường như cả gian phòng sáng bừng lên, sau đó nàng tiện tay cấm lấy một cây trâm vàng trên mặt cài lên tóc, đồng thời lên tiếng:
- Chào, ta họ Tống, tên là Tống Văn Cơ.
Hà Nghị hít vào thật sâu, sau đó bước ra từ sau cánh cửa, nhìn vào bóng lưng nữ tử đó, rồi gật đầu hành lễ, mặt không một biểu cảm, y nói:
- Tại hạ Hà Nghị, bái kiến Tống cô nương.
※※※
- Lão Mã.
Trở lại núi Thiên Long, Lục Trần và lão Mã đi qua sơn đạo, sau khi trông thấy đại điện Phù Vân ti và điện Côn Luân từ phía xa, Lục Trần bỗng kêu ông một tiếng.
Lão Mã quay đầu nhìn hắn, nói:
- Sao vậy?
Lục Trần ngẫm nghĩ, nói:
- Ông nói xem trên đời này liệu có ai luôn luôn đúng không? Bất kể làm việc, hay nói năng, hay quan điểm về bất cứ mọi chuyện luôn luôn đúng?
Lão Mã ngẩn ra, rồi lắc đầu đáp:
- Không thể nào, làm gì có người như vậy? Nếu có thật, thì ta nghĩ cũng chẳng khác gì thần thánh nữa rồi.
Lục Trần gật đầu:
- Phải rồi, trong thiên hạ đâu có ai mà không phạm sai lầm, kẻ không phạm sai lầm thật sự ắt hẳn chỉ có thần thánh thôi.
Lão Mã có hơi ngạc nhiên, nói:
- Ta nhớ trước đây ngươi có bao giờ tin mấy chuyện thần quỷ này đâu.
Lục Trần bèn cười đáp:
- Ông nói không sai, hơn nữa hiện tại ta vẫn không tin.
Trong lúc nói chuyện, hai ngươi đã đi tới gần điện đường của Phù Vân tư, lão Mã liếc nhìn bên đó, nói:
- Nghe nói sau khi ngươi trở về, đến giờ vẫn chưa đi bái kiến Đường chủ Huyết Oanh?
Lục Trần nói:
- Cô ta bận lắm, ta cũng không có việc, nên chẳng qua đó làm phiền cô ta làm gì.
- Được rồi, đằng nào thì bây giờ ngươi đã có chỗ dựa, muốn làm thế nào thì làm?
Vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ, lão Mã làu bàu một câu.
Lục Trần cũng chẳng nổi giận, cười mắng ông mấy câu rồi hỏi như lơ đãng:
- Ta nhớ trước khi ta bế quan, ngoại trừ việc tiếp tục truy tìm Ma giáo còn sót, Phù Vân ti còn điều chỉnh nhóm cao thủ gần đây được điều tới từ phái Côn Luân, việc này giờ thế nào rồi?
Lão Mã nghĩ nghĩ rồi đáp:
- Tiến triển cũng không tệ, đương nhiên là nhất định không bằng những người đã rèn luyện nhiều năm ở Phù Vân ti. Có điều, những tu sĩ phái Côn Luân đó đều trung thành với chân quân đại nhân, cũng khá nghe lời. Sau cuộc điều chỉnh thời gian qua, hẳn là có thể dùng đến rồi.
Lục Trần dừng bước lại, trên mặt lướt qua một thần sắc phức tạp, hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, một lát sau nói:
- Ừ, đều là tinh anh của phái Côn Luân mà, tư chất tất nhiên phải tốt.
Nói đến đây, hắn như nghĩ đến điều gì đó, bèn khoát tay nói với lão Mã:
- Ta có chút chuyện đi trước đây, gặp lại ông sau.
Lão Mã “ừ” một tiếng, chào tạm biệt hắn, rồi lại đi về phía đại điện Phù Vân ti, xem bộ hình như vào để tìm ai đó.
Lục Trần liếc nhìn bóng lưng ông, sau đó quay người chuyển sang một hướng khác, đi được một lúc trên sơn lộ, hắn tìm tới một ngôi nhà quen thuộc.
Hắn nhìn cánh cửa đó, khẽ nhíu mày, im lặng đứng đó một hồi, rồi bước tới gõ cửa.
Cốc cốc, cốc cốc…
- Tô… sư muội, muội có đó không?
56/ 9
Cách xưng hô với một người thông thường ít khi thay đổi. Ví dụ như người thân thích, cha chỉ là cha, mẹ thì là mẹ, huynh đệ tỷ muội cả đời cũng chỉ có một cách gọi như thế, không thể hôm nay gọi là đại ca, ngày mai lại gọi là tiểu đệ. Bởi đây là lẽ thường.
Lục Trần gõ cửa xong thốt lên câu này, liền cảm thấy kỳ kỳ, không tự nhiên. Sau đó hắn ngẫm lại, mấy năm qua, từ lúc hắn quen biết Tô Thanh Quân, hình như riêng cách xưng hô với nàng cũng đã thay đổi khá nhiều.
Sư tỷ? Sư phụ? Và cả tiếng sư muội vừa rồi?
Nhưng nếu tính cho rõ ra, kể cả câu sư muội ban nãy cũng sai. Nếu căn cứ theo vai lứa trong phái Côn Luân, hiện giờ hắn cũng phải cao hơn Tô Thanh Quân ít nhất một bậc, gọi nàng một tiếng sư điệt nữ cũng không quá đáng, còn nàng theo lẽ cũng nên gọi hắn một tiếng sư thúc.
Chỉ có điều từ sau khi Tô Thanh Quân đến núi Thiên Long, họ gặp lại sau nhiều năm, hình như đều đã quên mất điểm này.
Trong phòng có tiếng động vang lên, hình như có người đang thấp giọng nói gì đó, rồi tiếng bước chân vọng đến cửa. Một chốc lát, cửa phòng mở ra. Bóng dáng lả lướt xinh đẹp của Tô Thanh Quân xuất hiện sau cửa, nàng nhìn Lục Trần, gật đầu với hắn, nói:
- Huynh đến đấy à.
Lục Trần mỉm cười định nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn khác thò đầu ra ở phía sau Tô Thanh Quân, là Bạch Liên.
Chỉ thấy thiếu nữ này giơ tay ôm lấy eo Tô Thanh Quân, xem ra quan hệ giữa hai cô gái này rất thân thiết. Đồng thời, Bạch Liên còn thể hiện một sự ghét bỏ ra mặt, mắt trừng Lục Trần một cái, sau đó nói với Tô Thanh Quân:
- Tô tỷ tỷ, tỷ chớ có quên những gì muội nói với tỷ đấy.
Lục Trần ngẩn người, vô thức cảm thấy câu này của Bạch Liên có hàm ý, hơn nữa quá nửa không phải là lời tốt đẹp gì, không khỏi nhìn sang Tô Thanh Quân.
Chỉ thấy đầu tiên Tô Thanh Quân thoáng ngơ ngác, sau đó thì lắc đầu đành chịu, hình như có vẻ buông xuôi.
Song, lúc Tô Thanh Quân phát giác ra Lục Trần đang nhìn về phía mình với ánh mắt nghi hoặc, nàng nhanh chóng xua đi chút biểu cảm bất đắc dĩ đó, ngược lại còn nhìn Lục Trần như cười như không, ánh mắt như có hàm ý.
Lục Trần không hiểu giữa hai cô gái này rốt cuộc có bí mật gì cho lắm, có điều xem ra hẳn là bí mật không hay, hắn đằng hắng một tiếng, sau thoáng trầm ngâm, bèn nói với Tô Thanh Quân:
- Có rảnh không, ta có chút chuyện muốn nói với muội.
Tô Thanh Quân thấy Lục Trần tỏ ra trịnh trọng, không phải kiểu như đang đùa, nên cũng nghiêm mặt lại, gật đầu đáp:
- Có, huynh vào trong nói chuyện đi.
Ai ngờ Lục Trần vẫn đứng nguyên chỗ không nhúc nhích, ánh mắt thì lại quét qua Bạch Liên đang đứng phía sau Tô Thanh Quân.
Tô Thanh Quân liền ngẩn người ra, Bạch Liên cũng phản ứng lại, lập tức bốc hỏa, giận giữ nói:
- Huynh có ý gì hả?
Lục Trần cười cười:
- Không có, không có, cô đừng nghĩ nhiều.
Đoạn, hắn lại quay sang nói với Tô Thanh Quân:
- Hôm nay trời đẹp, sau núi có mấy chỗ phong cảnh u nhã, chắc mẩm sau từ sau khi muội đến đây cũng chưa đến đó. Ta đưa muội đi ngắm cảnh nhé, dọc đường sẵn tiện nói chuyện một lúc.
Bạch Liên tức tới mức nghiến răng, thế này còn bảo người ta đừng nghĩ nhiều. Nàng đang định mở miệng mỉa mai, thì Tô Thanh Quân ở một bên nhìn Lục Trần, do dự trong chốc lát rồi gật đầu, đáp:
- Cũng được.
Bạch Liên “hừ” một tiếng, bắt lấy cổ tay Tô Thanh Quân, thấp giọng nói:
- Tô tỷ tỷ, tỷ đừng có để hắn lừa lần nữa đấy.
Lục Trần nhướn mày lên, nhìn chằm chằm Bạch Liên, cái gì mà bị hắn lừa, còn thêm chữ “lần nữa”!
Tô Thanh Quân nhìn Bạch Liên, thần sắc dịu xuống, trìu mến xoa đầu nàng, thoáng mỉm cười, rồi vẫn sải bước đi ra ngoài cửa, nói với Lục Trần:
- Đi thôi.
Lục Trần gật đầu, sánh vai bước đi cùng nàng.
Phía sau họ, Bạch Liên nhìn theo hai cái bóng lưng đó, chỉ cảm thấy cặp nam nữ này có phần xứng đôi, không khỏi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại phỉ nhổ, rồi tức tối quay vào trong nhà, đóng sầm cửa lại.
※※※
Lục Trần và Tô Thanh Quân đều nghe thấy tiếng đóng cửa phẫn nộ ở sau lưng, bèn liếc nhìn nhau, ngoài mặt đều không có vẻ gì lạ, chỉ có Tô Thanh Quân thì cười hơi áy náy.
Dọc đường đi, người trên đường thưa dần, đại thụ thì dần nhiều lên. Trong rừng cây xung quanh dần dần có tiếng chim hót lanh lảnh, ríu rít, sinh động, tăng thêm mấy phần sức sống cho khoảng rừng này.
Từ nhà đi đến đây, suốt dọc đường, Tô Thanh Quân không nói tiếng nào. Lục Trần không kìm được bèn nhìn sang thiếu nữ đang đi bên cạnh thấy ánh mắt nàng thâm trầm, dường như có rất nhiều ý nghĩ sâu xa được giấu kín.
Tô Thanh Quân cảm giác được gì đó, cũng quay sang nhìn hắn, nói:
- Sao vậy?
Lục Trần cười cười, đáp:
- Hình như lâu lắm rồi không được ở riêng với muội như thế này.
Tô Thanh Quân nghe thế, đầu tiên là sững sờ, sau đó thì thoáng có chút ngẩn ngơ. Năm xưa lúc ở Côn Luân, bên ngoài động phủ của nàng, Lục Trần dựng một căn nhà tranh để ở, lúc đó chỉ cần nàng ra khỏi động, thì sẽ là khoảng thời gian tương đối riêng tư của hai người.
Những ngày sớm chiều bên nhau đó, giờ ngẫm lại, hình như đã trôi qua rất lâu rồi. Khoảng thời gian trong ký ức ấy dường như đa phần đều rất yên bình, chỉ là đối với họ mà nói, tháng ngày yên ổn đó hình như không thể tìm lại được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận