Thiên Ảnh
Chương 240: Phản bội
Tô Thanh Quân rời khỏi điện Chính Dương tại Thiên Côn phong muộn hơn đại đa số mọi người. Bởi vì khi đi qua Thiên Đăng, Minh Nguyệt, kể cả Mộc Nguyên chân nhân sư phụ của nàng, Minh Châu chân nhân đột nhiên bảo nàng đợi ở ngoài cửa điện.
Mộc Nguyên chân nhân có vẻ hơi bất mãn với việc này. Mà Tô Thanh Quân là một đồ đệ hiếu thuận, bởi tránh cho sư phụ và bọn họ xảy ra xung đột, nàng tự nguyện ở lại.
Sau đó Hà Nghị lại tới đây. Tô Thanh Quân cũng không thích kẻ này, dù Hà Nghị và nàng đều là đệ tử thiên tài trẻ tuổi xuất sắc nhất trong phái Côn Luân cùng thế hệ. Tô Mặc là đệ đệ duy nhất của nàng, nhưng lại bị trọng thương bởi Hà Nghị, thù này đã kết sâu rồi.
Hơn nữa ít nhiều Tô Thanh Quân cũng có thể cảm nhận được, mặc dù bình thường Hà Nghị không có bất cứ ngôn từ hành động nào, kể cả đại đa số thời điểm ánh mắt nhìn nàng đều bình thản nhưng y cũng căm ghét Tô gia.
Tô Thanh Quân cũng không biết rốt cục Tô gia đã đắc tội với y như thế nào mà kẻ này lại luôn nhằm vào Tô gia. Đại khái là bởi cái chết của Hà Cương mấy hôm trước sao?
Hồi tưởng lại, quả thật cái chết của Hà Cương có hơi kỳ quặc, thời điểm chết cho dù là ai cũng sẽ hoài nghi là do Tô gia vì trút giận mà âm thầm ra tay. Nhưng trong lòng Tô Thanh Quân lại hiểu rất rõ, Tô gia không làm chuyện này.
Sau khi rời điện Chính Dương, Tô Thanh Quân muốn đi tới phố Lưu hương để thăm Tô Mặc vẫn còn mê man bất tỉnh tại phòng khách bên đó. Nhưng khi nàng đi được nửa đường thì giống như vô số đệ tử phái Côn Luân khác, nàng nghe thấy một tiếng nổ, sau đó thấy dị biến kinh người nhất trong cả ngàn năm nay dưới dãy núi Côn Luân.
Kỳ phong rơi xuống, núi non sụp đổ, còn cột sáng thật đáng sợ chiếu thẳng lên trời cao. Cảnh tượng chẳng khác nào tận thế vậy. Cả núi Côn Luân cũng náo động, trên dưới phái Côn Luân đều kinh hoàng, không biết có bao nhiêu người lao ra khỏi phòng, sau đó vọt về phía bên kia.
Tô Thanh Quân cũng ở trong đám người đó. Thời khắc đó nàng cũng kinh hãi và hoảng sợ. Khi nhìn thấy cả dòng người vọt tới, nàng không tự chủ được mà cũng chạy theo mọi người về hướng Thiên Khung vân gian.
Cảnh tượng kinh thiên động địa như vậy, nhất định đã xảy ra đại sự gì khó có thể tưởng tượng rồi. Thậm chí có khả năng chuyện này liên quan tới sinh tử tồn vong của phái Côn Luân. Bởi vì rơi xuống là Đông phong, là động phủ của Bạch Thần chân quân trong Thiên Khung vân gian.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi?
Nàng cũng muốn biết.
Lại chạy theo dòng người trở lại điện Chính Dương trên Thiên Côn phong, rất nhanh Tô Thanh Quân phát hiện ra chuyện hình như còn phức tạp hơn mình nghĩ. Các đại lão, trưởng bối của phái Côn Luân quả thật có kiến thức rộng rãi, không loạn hay sợ hãi, thoáng cái đã có vài vị chân nhân Nguyên Anh ra mặt trấn an mọi người, đồng thời không ngừng ban bố mệnh lệnh, rất nhanh đã khống chế được cục diện.
Đám người từ từ yên tĩnh, nhưng người thông minh tinh quái như Tô Thanh Quân cũng không ít. Rất nhanh bọn họ liền phát hiện ra một số tình huống không thích hợp.
Xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng Nhàn Nguyệt chân nhân đứng đầu phái Côn Luân lại không ra mặt chỉ huy việc lớn, dù là mọi người đều biết tối nay lão phải ở bên trong Chính Dương điện.
Chân nhân Nguyên Anh ra mặt chỉ huy, yên ổn lòng người nhiều nhất là của Bách Thảo Đường. Thậm chí Tô Thanh Quân còn thấy sư phụ Mộc Nguyên chân nhân của mình. Cũng giống như ánh trăng sáng ngời đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, nàng có thể thấy rõ ràng khuôn mặt tràn đầy hưng phấn, kích động và nụ cười của sư phụ mình. Thậm chí ngay cả động tác và tiếng nói khi sai phái người bên ngoài cũng vô tình có thêm vẻ tự tin tới tự nhiên.
Trong lòng Tô Thanh Quân đã thầm đoán ra vài thứ nhưng nàng lại không muốn tin tưởng loại trực giác này của mình. Cho nên nàng vẫn đứng trong đám người mà không tiến lên. Đợi một hồi trên Thiên Côn phong, phát hiện ra những chân nhân Nguyên Anh này cũng không sắp xếp người đi tới Thiên Khung vân gian, nàng liền lặng yên rời đi.
Ánh trăng rất sáng nhưng bóng đêm lại càng thâm trầm. Dãy núi Côn Luân vừa trải qua một biến động kinh thiên tựa như vẫn còn bị bao phủ bởi bóng tối ở khắp nơi. Tô Thanh Quân bước nhanh về hướng phố Lưu Hương, trên đường đã không có bóng dáng của những người khác.
Mắt thấy sắp tới ngọn núi của phố Lưu Hương, đột nhiên bước chân Tô Thanh Quân sững lại, cảm thấy trên đường núi phía trước có mùi tanh thổi tới. Ngay sau đó chợt có bóng người xuất hiện. Một nam tử lảo đảo đi từ phía đường núi kia vọt tới, ánh mắt kinh hoảng, mặt mang sợ hãi, hình như thấy gì đó đáng sợ nhất cuộc đời, bất ngờ chính là Tô Mặc.
Tô Thanh Quân thất kinh, vội vàng chạy tới đón đầu kêu lên:
- Tô Mặc, ngươi làm sao vậy?
Thân thể Tô Mặc giật mình, ánh mắt vốn hỗn loạn mờ mịt giờ đột nhiên tỉnh táo hơn vài phần, bước chân nhanh chóng tiến về phía Tô Thanh Quân rồi ngẩn ra một lát, đột nhiên cất giọng kêu to:
- Tỷ tỷ?
Tô Thanh Quân chạy tới trước mặt gã, ngạc nhìn nhìn dáng vẻ lôi thôi của gã, nói:
- Ngươi tỉnh rồi à? Thân thể ổn chứa? Sao đột nhiên một mình người chạy xuống núi?
Tô Mặc ngơ ngác nhìn nàng, một lát sau mới nói:
- Ta ổn lắm rồi. Hiện giờ ta muốn về nhà, nói cho cha mẹ tin tức tốt này, để bọn họ đừng lo lắng.
Tô Thanh Quân do dự một chút, sau đó gật đầu. Buổi tối này trong phái Côn Luân cũng không thái bình, đi về nhà mình tại thành Côn Ngô cũng là một địa phương an toàn, lập tức nói nhỏ:
- Vậy cũng tốt. Ngươi đi đi. Ta muốn đi qua tạ ơn mấy vị trưởng bối đã có ơn cứu trị cho ngươi, sau đó ta sẽ trở về nhà thăm ngươi. Đúng rồi, không phải Dịch Hân chăm sóc cho ngươi sao, hiện giờ nàng…
Một câu này nàng còn chưa nói hết, lại thấy Tô Mặc đột nhiên quay đầu lại, bỏ đi rất nhanh, có vẻ rất sốt ruột. Lời nói của Tô Thanh Quân lập tức ngừng lại, sau đó nhíu mày hơi kinh ngạc nhìn Tô Mặc, trong mắt hiện lên vài phần nghi hoặc. Nhưng có lẽ nhìn thấy gã bước đi như bay, giống như mọi chuyện đều ổn rồi nên nàng lại yên tâm.
Đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, nàng quyết định vẫn tiếp tục lên núi. Cho dù thế nào thì hai vị tiền bối Đông Phương Đào và Nhan La cũng có ơn cứu trị cho đệ đệ Tô Mặc của mình, nhất định phải ra mặt tạ ơn. Dịch Hân muội muội cũng giúp mình rất nhiều, cũng phải tới nói lời cảm tạ.
Thật ra theo lý thuyết, bản thân Tô Mặc cũng có thể ở lại nói lời cảm ơn. Chẳng qua nếu thằng ranh không có tiền đồ này tự mình chạy đi rồi thì mình cứ đi hoàn thành cũng được.
Nàng thở dài khe khẽ, lắc đầu cất bước lên núi.
Con đường núi quanh co khúc khuỷu, ánh trăng xuyên thấu qua cây rừng chiếu xuống lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trong bóng đêm có vài phần lạnh lẽo.
Cũng không biết đi bao lâu, đại khái tới lưng chừng núi, đột nhiên Tô Thanh Quân nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ trên núi đi xuống.
Bước chân kia nghe có vẻ rất nặng nề, từng tiếng từng tiếng vang lên giống như giẫm vào trong tâm khảm người khác, vọng ra từ bóng đêm, phá tan sự yên tĩnh vốn có của nơi này.
Tô Thanh Quân dừng bước, hơi kinh ngạc, sau đó theo tiếng bước chân lại gần, nàng thấy được bóng người đi tới phía trước, hai mắt đột nhiên trợn to, kinh ngạc trong nháy mắt liền biến thành vẻ sợ hãi và khó có thể tin được.
Trên đường núi có một người đi xuống, xác thực mà nói là một người ôm thân thể một người khác.
Nương theo ánh trăng sáng chiếu xuống từ bầu trời, Tô Thanh Quân liếc mắt một cái liền nhận ra nam tử kia là Lục Trần. Mà nữ tử sắc mặt tái nhợt được hắn ôm chặt trong lồng ngực, một tay đã buông thõng xuống bên cạnh người chính là Dịch Hân.
- Ngươi… Dịch Hân!
Tô Thanh Quân hét lên một tiếng kinh hãi, bước nhanh chạy tới. Nhưng khi mới tới gần, nàng lại ngửi thấy một mùi tanh dày đặc. Mà khuôn mặt gần như không còn chút máu của Dịch Hân và lồng ngực không còn phập phồng của nàng đã nói rõ tất cả.
Hầu như Tô Thanh Quân không thể tin tưởng vào hai mắt mình nữa. Lúc sáng khi nàng rời đi, rõ ràng Dịch Hân còn là một thiếu nữ hoạt bát đáng yêu, sau tới buổi tối, tất cả đã biến đổi trở thành thế này rồi?
- Nàng, nàng làm sao vậy?
Trong mắt Tô Thanh Quân dâng lên sương mù, giọng nói mang theo vẻ run rẩy, ngẩng đầu nhìn Lục Trần hỏi.
Sau đó nàng đột nhiên chấn động, mặt lộ vẻ kinh hãi, theo tiềm thức lui về phía sau vài bước.
Lục Trần trước mắt đã hoàn toàn bất đồng với nam tử trong trí nhớ của nàng rồi. Hắn từng ôn hòa sáng sủa, còn có vẻ tươi cười giống như tồn tại vĩnh viễn giờ phút này đã biến mất.
Lúc này khuôn mặt Lục Trần âm trầm, không chút tình cảm, nhìn giống như điêu khắc từ tảng đá, lạnh lùng mà tràn ngập ý muốn giết người.
Hai mắt Lục Trần giờ phút này có lẽ là nơi duy nhất trên khuôn mặt hắn còn hơi linh động, nhưng không biết vì sao, Tô Thanh Quân cảm thấy có lẽ mình hoa mắt rồi. Bởi nàng hình như nhìn thấy trong đôi mắt kia có ngọn lửa, thậm chí ánh lửa lại còn là màu đen.
Giống như màn đêm vô biên vô hạn, sâu khôn cùng.
- Nàng chết rồi.
Giọng nói của Lục Trần không lộ chút cảm tình, lạnh lùng giống như nói về một chuyện không liên quan gì tới mình vậy.
Tô Thanh Quân không thể tin được mà lắc đầu, thậm chí không kịp chú ý tới ánh mắt khác thường của Lục Trần, lại nhìn lên mặt Dịch Hân, nói nhỏ:
- Sao lại, tại sao lại như vậy? Không phải muội nói giúp ta chăm sóc cho Tô Mặc sao? Ta vừa mới nhìn thấy gã còn khỏe khoắn, muội, muội, sao đột nhiên muội lại…
- Ngươi gặp Tô Mặc rồi?
Đột nhiên Lục Trần hỏi một câu, giọng nói hình như có vài phần ý lạnh, giống như gió đêm lạnh lẽo thổi qua.
Tô Thanh Quân nhìn Dịch Hân, nhếch miệng, sắc mặt đau đớn, giống như không thể lập tức tiếp nhận sự thật này, theo tiềm thức gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngay vừa rồi gặp dưới chân núi.
- Gã đi đâu rồi?
Tô Thanh Quân nói:
- Gã nói muốn về nhà thăm nhà một chút. Ta để gã đi, nói ta tới đây cảm ơn Dịch Hân và sư phụ nàng, sau đó mới có thể về được…
Lục Trần đột nhiên cất bước. Tô Thanh Quân lấy làm kinh hãi, vội vàng ngăn cản hắn, nói:
- Ngươi muốn đi đâu. Rốt cục Dịch Hân đã xảy ra chuyện gì hả?
Lục Trần đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng.
Trong đôi mắt kia có quỷ hỏa lóe lên. Ngọn lửa đen đột nhiên bùng lên, hơi lạnh như băng ập tới mặt. Toàn thân Tô Thanh Quân lạnh ngắt, trong lòng kinh hãi, lui về phía sau hai bước.
Ngay một khắc này, nàng có cảm nhận rõ ràng một luồng sát ý đáng sợ trực tiếp bao phủ lên người nàng.
25/ 3
Thực chất, sát ý vẫn còn đậm đặc. Nó giống như một lưỡi dao bằng băng xuyên qua không trung tới đây. Hơn nữa nó còn mờ mờ ảo ảo mà Tô Thanh Quân chưa từng thấy bao giờ. Nó như nguyên thủy cổ xưa, thậm chí hoang dã giống như hơi thở giết chóc.
Đó là ý định giết người trắng trợn.
Sắc mắt Tô Thanh Quân tái nhợt, thậm chí một tay vô thức chộp bảo kiếm.
Chẳng qua ánh mắt của Lục Trần lạnh như băng, mà đau xót, nghiêm nghị. Nhưng, tiếp đó, hắn cũng không có nhiều động tác mà chỉ nhìn Tô Thanh Quân lùi hai bước tránh ra đường núi phía sau. Hắn trầm mặc không nói một tiếng ôm Dịch Hân hướng về núi bước nhanh tới.
Hắn đi qua Tô Thanh Quân. Có lẽ là ảo giác, Tô Thanh Quân cảm thấy người này đáng sợ, sát ý lạnh như băng . Đôi chân của hắn tựa như thoáng dừng một chút giống như ao tù, nước đọng trong chợt gợn sóng.
Bóng đêm thật sâu, gió đêm lạnh lẽo. Phía sau hắn có bóng tối bao phủ Ánh trăng bị bóng cây che hơn nửa. Rốt cục vẫn không nhìn thấy mặt của hắn rồi.
Hắn đứng trong bóng đêm.
Hắn đi lại như bóng ma.
Lạnh lùng, cô tịch - trong đêm một làn hơi lạnh như băng. Duy nhất còn hơi có chút tình cảm ấm áp là ở ngay bên cạnh hắn. Là cô gái kia, nghi hoặc trong kinh ngạc, ở ánh mắt trong suốt vẫn có vài phần quan tâm. Hắn còn nhớ rất rõ, tay nàng mềm mại đã từng ôm mình rất ấm áp.
Trong bóng tối, quá lạnh, quá cô đơn. Hắn thật sự không muốn như vậy.
.
Thế nhưng, ở thời khắc này, hắn bỗng nhiên lại nghĩ tới Đinh Đang. Phần mộ thiếu nữ cô đơn lẻ loi được chôn ở nơi núi xanh nước biếc. Vốn nàng là một thiếu nữ vui vẻ, hoạt bát, giống như ánh sáng mặt trời ôn hòa. Hiện tại, nàng nằm trong vòng tay hắn mà lồng ngực, thân thể đang dần lạnh đi.
Các nàng đều ở bên cạnh hắn, nhưng chỉ mới cười đã phải khóc như ánh mặt trời chiếu vào bóng đêm. Giống như cầu vồng đã rơi vào trái tim, hắn sinh ra trong bống tối chỉ vẻn vẹn có sắc màu ấm áp được một chút rồi cũng đều đi không một tiếng động.
Tim hắn lạnh xuống như sắt đá, như tuyết rơi, chặt đứt cảm giác ấm áp chỉ là trong gang tấc. Dù là từng có một khắc như vậy, hắn muốn nắm lấy cái kia để cuối cùng vuốt ve, an ủi.
Vì vậy, hắn không quay đầu lại, không nói gì, không nhìn nàng, không làm cái gì cả.
Người nam nhân này, giống như một người cao ngạo, như một con sói tại nơi hoang dã. Hắn đón gió tuyết, vất bỏ quyến luyến ấm áp. lặng yên đi nhanh về hướng xa kia để cho bóng tối hoàn toàn nuốt sống chính mình.
Hắn cũng không quay đầu, mà càng chạy càng xa thiếu nữ kia.
Tô Thanh Quân ngỡ ngàng đứng nguyên tại chỗ. Nàng kinh ngạc nhìn Lục Trần dễ dàng đưa thi thể đi vào bóng tối. Rốt cuộc, không thấy bóng dáng người kia đâu nữa.
Trong đầu nàng thấy hỗn loạn. Nhất thời, nàng không nghĩ được rốt cuộc, có chuyện gì đã xảy ra.
Đêm nay, một buổi tối, trăng tròn. Toàn bộ Côn Luân Sơn đã xảy ra rất nhiều việc lạ. Tựa như tất cả đều không đúng, không giống với lúc trước.
Lòng nàng rối loạn, không biết tại sao chỉ là cảm giác sợ hãi. Giống như khi nghĩ tới việc gì thì việc đó lại lạnh như băng làm cho người nàng run rẩy. Nó làm cho nàng có bản năng muốn buông tha những suy nghĩ, tâm tình.
Tô Thanh Quân nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Nàng đứng ở nơi này là đường núi vắng vẻ. Nàng cắn răng, nắm chắc nắm đấm, nhíu đôi lông mi thanh tú, lẳng lặng trở về, vừa đi vừa suy nghĩ.
Sau đó, sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt. Nàng nghĩ tới ở chân núi đã chứng kiến mọi chuyện. Nghĩ tới người kia chật vật mà trốn, phảng phất giống như là khi còn nhỏ làm sai chuyện gì muốn chạy về nhà giấu cha mẹ. Và, cha mẹ là cánh chim của mình.
Tiếp theo, nàng bỗng thấy sững sờ, trợn mắt nhìn về phía chân trời xa xa. Nàng nhìn đám mây phía đó không có màu sắc, rồi thì thào nói: “Sức mạnh của trời đất to lớn, linh sơn rơi tan rồi.”
Nàng ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, chỉ cảm tấy toàn thân rét lạnh như bị rơi vào hầm băng. Trên mặt nàng, từ từ hiện ra một sự đau đớn, thống khổ. Miệng nàng kêu lên: “Tô Mặc”.
Trong đêm tối, Thành Côn Ngô cao lớn, hùng vĩ như trước. Nhưng nó không hề náo nhiệt mà trên đường phố hoàn toàn vắng lặng. Ngẫu nhiên, có hai cái bóng chạy qua. Nhìn kỹ lại thì đó chỉ là bóng của chó, mèo hoang.
lão mập rất lười nhưng vào đêm nay cũng không có ngủ nướng. Hắn đi ra cái hẻm nhỏ yên lặng, ẩn thân trên đường vắng vẻ tĩnh mịch trong bóng tối kia.
Nơi đó là một tòa lầu cao. Bên trên lầu có thể chứng kiến Thành Côn Ngô hay đường đi ở gần. Và, cũng có thể xa xa ngắm nhìn hướng núi Côn Luân.
Không có gì bất ngờ xảy ra. Y cũng nhìn thấy một màn long trời lở đất, rồi lộ vẻ xúc động. Tâm tình của y càng căng thẳng. Y nhìn chăm chú lên tòa Đại Thành. Nơi này, người kia đã giao nhiệm vụ cho hắn.
Cảnh ban đêm càng sâu lắng. Trong đêm khuya, lúc này, trên đường dài vắng vẻ. Lão Mã ngồi thẳng người, nhìn ra phố dài xa xa. Lão chỉ thấy bóng đêm âm u, có những cái bóng như ẩn, như hiện. Số lượng không hề ít, mặc dù đa số đều tản mác không có liên hệ với nhau, nhưng lão rất dễ dàng có thể nhận ra trong bóng đêm kia, những cái bóng đang tiến về phía trước đều là có địa phương giống nhau – Chính là Côn Luân sơn.
Chắc là đêm nay, bên trên ngọn núi kia có chuyện xảy ra. Nó làm kinh động tới sự ẩn núp của yêu ma, quỷ quái.
Núp trong bóng tối, lão Mã cười lạnh một tiếng. Trong mắt lão có sự khinh miệt. Nhưng, đúng lúc này, đột nhiên, lão trông thấy có một bóng người thất tha thất thểu chạy từ xa tới. Dưới ánh trăng, lão nhận ra đây là công tử Tô Mặc của Tô gia.
Tinh thần lão Mã chấn động, đồng thời trong nội tâm cũng có vài phần nghi ngờ. Người này là người mà Lục Trần muốn điều tra. Giờ phút này, đêm khuya, người này lại xuất hiện trên đường vắng với sắc mặt hoảng sợ, bước chân bất ổn. Hiển nhiên là có chuyện gì đó đã xảy ra.
Lão do dự một chút, còn không có ý định ra tay mà cứ như vậy nhìn Tô Mặc chạy trên đường dài. Lão nhìn hắn chạy tới hướng nào, có lẽ là Tô gia ở hướng đó.
Theo dõi động tĩnh trong thành hay theo dõi Tô Mặc. Giữa hai cái đó, lớn nhỏ, nặng nhẹ lão Mã hiểu rõ ràng. Chẳng qua, trong lòng lão cũng có chút ít nghi ngờ. Không biết Tô Mặc có chuyện gì xảy ra. Lão vừa mới nhìn sắc mặt của hắn, giống như đã gặp quỷ, tựa hồ sợ tới mức không còn sợ gì hơn nữa.
Suy nghĩ một lúc lâu cũng không có kết quả gì. Ngầu nhiên, ánh mắt lão Mã lại xẹt qua đường dài. Bỗng dưng, lão giật mình. đứng lên.
Trên đường dài, một nam tử đi tới. Bất ngờ, đúng là Lục Trần.
Đêm rét, gió lạnh thổi qua phố dài. Người thanh niên kia, đi ra từ trong bóng tối. Hắn ôm ngang một thi thể nữ nhân, mắt nhìn về phía trước. Bóng đen bên cạnh hắn bắt đầu động đậy, giống như yêu thú, ác ma gào thét.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu rọi trên phố dài mà không chiếu vào người hắn. Một màu đen trên người hắn thiêu đốt lên hừng hực. Nó phảng phất sau năm tháng giam cầm dài dằng dặc cuối cùng, nó hoàn toàn bỏ qua rồi áp chế tại ngày hôm nay, tại một buổi tối –mà tùy ý bốc cháy lên.
Trên người hắn, mỗi chỗ da thịt đều có lửa đen bám vào. Ngọn lửa theo gió nhảy múa mà không có chút nào tổn hại da thịt cùng quần áo của hắn.
Đêm tối dường như đọng lại. Trên đường dài, tất cả sinh linh đột nhiên im tiếng. Còn lại, chỉ một thứ sát ý kinh khủng nó giống như sóng dữ mãnh liệt bành trướng lớn ngập trời. Nó ầm ầm, dũng mãnh đuổi theo người nam nhân kia.
Sắc mặt lão Mã tái nhợt. Trong mắt lão đầy sự sợ hãi, ngạc nhiên xem Lục Trần cùng với lửa đen trên người hắn. Lão liên tục do dự, rồi bỗng nhiên cắn răng một cái, trên mặt tỏ ra kiên quyết. Lão thả người, trực tiếp theo bên lầu nhảy ra ngoài chạy nhanh tới trước mặt Lục Trần. Lão gầm nhẹ một tiếng rồi vươn tay ra ngăn cản hắn.
-Ngươi điên rồi sao…
Lão Mã lớn tiếng rống lên giận dữ, muốn gọi Lục Trần. Nhưng, một lát sau ánh mắt lão nhìn xuống người nữ tử kia trong ngực Lục Trần. Một gương mặt quen thuộc, tái nhợt. Hắn nhận ra khuôn mặt quen nhưng đã tử vong.
Lão Mã cũng tái mặt, khóe mắt run rẩy, thoáng một cái, thấp giọng nói: “gặp quỷ rồi!’
Lục Trần nhìn lão, không tỏ vẻ gì, thậm chí bước chân vẫn bước đều tiến về phía trước. Đồng thời không chút biểu lộ tình cảm, không vui nói:
-Tránh ra!
Lão Mã bị khí thế của hắn làm cho khiếp sợ. Nhất thời, lão bước lui sang một bên. Sau đó, lão đi theo Lục Trần, vẻ mặt lo lắng khuyên nhủ:
-Lục Trần, ngươi đừng phát điên nữa. Ngươi hãy nghe ta nói! Hôm nay ở trong thành không biết có bao nhiêu ánh mắt ngầm quan sát. Thì ra, đêm nay ở Côn Luân Sơn có đại biến. Hơn nửa bọn hắn đều đi Côn Luân xem thế nào. Trong thành không có ai. Ngươi nghe ta, thu tay lại theo ta đi, hiện hãy còn kịp!
Sắc mặt Lục Trần lạnh như băng. Hắn vẫn ôm Dịch Hân đi thẳng về phía trước.
Lão Mã lo lắng đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Rồi lão không dám tới gần Lục Trần. Ở bên cạnh hắn, lão sợ hắc hỏa thiêu đốt. Lão có cảm giác sởn hết gai ốc. Trong lúc đó, lão Mã nghĩ tới điều gì đó, nói:
-Ngươi là muốn đi giết Tô Mặc?
Sắc mặt Lục Trần có chút thay đổi. Hắn nhìn lão Mã. Lập tức lão nói:
-Ta vừa mới nhìn thấy hắn chạy về Tô gia.
Lục Trần gật nhẹ đầu, rồi lại đi trước một bước.
Trong nháy mắt, trên mặt đất phố dài hiện ra một dấu chân. Hơi thở Hắc ám ầm ầm dựng lên tại phía sau hắn như gió bão bao phủ khắp đường đi. Mà phương hướng biển bóng tối di chuyển, chính là tòa nhà của Tô phủ.
Lão Mã sợ tới mức đi phía trước nhảy lên vài bước. Cách xa hắc ám một chút. Đồng thời, lão cắn răng nói với Lục Trần đang được bóng tối bao phủ:
-Lục Trần, ngươi đừng như vậy! Không đáng!
Mắt điếc, tai ngơ, Lục Trần đi thẳng về phía trước. Hắc Ám ở bên cạnh hắn gầm thét.
-Ngươi có biết hay không? Hôm nay, bên trên Côn Luân có việc lớn. Đại nhân đã nắm giữ đại cục. Kế tiếp, ngươi có thể trở nên nổi tiếng rồi.
Bước chân Lục Trần thoáng dừng lại một chút, nhưng Hắc Ám cũng không có biến mất. Sau một lát, hắn và ngọn lửa Hắc Ám cùng tiến về phía trước. Tới gần cánh cửa lớn đã đóng chặt.
Lão Mã nổi giận gầm lên một tiếng rồi vọt tới phía trước hắn. Lão vươn hai tay ra ngăn cản hắn, kêu lên:
-Ngươi điên rồi sao? Ngươi làm như vậy là hại chết chính mình. Chuyện lớn như vậy, mọi người nhất định sẽ phát hiện ra. Từ nay về sau, sẽ có vô số đuổi giết. Ngươi công nhiên dùng tà thuật hắc hỏa trước mắt bao người. Cho dù là Chân quân lão nhân cũng không có cách nào che chở cho ngươi. Ngược lại phải lệnh phái Côn Lôn cùng Chân Tiên Minh vây, săn đuổi giết ngươi.
-Ngươi làm như vậy, chính đạo và tà đạo trong thiên hạ cũng đều muốn giết ngươi cho mau.
-Ngươi làm như vậy, thiên hạ không tiếp tục có nơi cho ngươi dung thân!
-Ngươi làm như vậy, hết thảy nước đều chảy về biển Đông. Đáng giá sao? Đáng giá sao? Đáng giá sao?
Lão Mã bị Lục Trần làm cho liên tiếp phải lui về phía sau. Lão cứ như vậy lui tới trước cổng chính của Tô phủ. Đồng thời, lão vẫn khản giọng gầm rú với Lục Trần.
Cuối cùng bóng tối như làn khí cũng tới gần cửa đại môn của nhà kia. Đối với lão Mã, hắn điên rồi. Lão gào thét gọi ra vài tiếng: “Đáng giá ư”. Rốt cuộc, bước chân Lục Trần dừng lại.
Hắn đứng trong bóng đêm. Hắc hỏa trong người hắn thiêu đốt hừng hực . Giống như đúng lúc này, bóng đêm phát ra tiếng gào thét hung ác,. Hắn lẳng lặng nhìn thoáng qua vẻ mặt đầy lo lắng của lão Mã. Sau đó, hắn ngẩng đầu lại nhìn vào bầu trời đêm trên cao.
Hắc ám dường như vô biên, vô hạn, sâu xa như biển lớn mệnh mông.
Cảnh ban đêm này, cực kỳ thê lương!
25/ 4
Hắc Ám cuồn cuộn ở ngoài đại môn Tô phủ kèm theo khí giết chóc. Như thế, đương nhiên không thể không có khả năng không làm kinh động Tô phủ.
Tiếng đánh trống, reo hò, tiếng la … Tô gia cũng là người tỉnh táo, cũng không có người nào ngu xuẩn ra mở cửa đại môn. Nhưng, ở hai bên tường cao có người bò lên cái thang nhìn ra bên ngoài.
Thấy tình hình bên ngoài, họ sợ tới mức ngây người. Có người nhát gan từ trên thang ngã xuống.
Ở ngoài đường cái bên đại môn của Tô phủ, Lục Trần cùng lão Mã vẫn như trước, đang giằng co nhau.
Lão Mã cắn răng đứng trước của Tô phủ ngăn cản Lục Trần. Nửa lo lắng, nửa tức giận, lão thấp giọng quát:
-Tỉnh lại đi. Ngươi không còn là đứa trẻ không biết gì nữa rồi. Một bước này sai, thực sự ngươi không quay về được đâu!
Mộc Nguyên chân nhân có vẻ hơi bất mãn với việc này. Mà Tô Thanh Quân là một đồ đệ hiếu thuận, bởi tránh cho sư phụ và bọn họ xảy ra xung đột, nàng tự nguyện ở lại.
Sau đó Hà Nghị lại tới đây. Tô Thanh Quân cũng không thích kẻ này, dù Hà Nghị và nàng đều là đệ tử thiên tài trẻ tuổi xuất sắc nhất trong phái Côn Luân cùng thế hệ. Tô Mặc là đệ đệ duy nhất của nàng, nhưng lại bị trọng thương bởi Hà Nghị, thù này đã kết sâu rồi.
Hơn nữa ít nhiều Tô Thanh Quân cũng có thể cảm nhận được, mặc dù bình thường Hà Nghị không có bất cứ ngôn từ hành động nào, kể cả đại đa số thời điểm ánh mắt nhìn nàng đều bình thản nhưng y cũng căm ghét Tô gia.
Tô Thanh Quân cũng không biết rốt cục Tô gia đã đắc tội với y như thế nào mà kẻ này lại luôn nhằm vào Tô gia. Đại khái là bởi cái chết của Hà Cương mấy hôm trước sao?
Hồi tưởng lại, quả thật cái chết của Hà Cương có hơi kỳ quặc, thời điểm chết cho dù là ai cũng sẽ hoài nghi là do Tô gia vì trút giận mà âm thầm ra tay. Nhưng trong lòng Tô Thanh Quân lại hiểu rất rõ, Tô gia không làm chuyện này.
Sau khi rời điện Chính Dương, Tô Thanh Quân muốn đi tới phố Lưu hương để thăm Tô Mặc vẫn còn mê man bất tỉnh tại phòng khách bên đó. Nhưng khi nàng đi được nửa đường thì giống như vô số đệ tử phái Côn Luân khác, nàng nghe thấy một tiếng nổ, sau đó thấy dị biến kinh người nhất trong cả ngàn năm nay dưới dãy núi Côn Luân.
Kỳ phong rơi xuống, núi non sụp đổ, còn cột sáng thật đáng sợ chiếu thẳng lên trời cao. Cảnh tượng chẳng khác nào tận thế vậy. Cả núi Côn Luân cũng náo động, trên dưới phái Côn Luân đều kinh hoàng, không biết có bao nhiêu người lao ra khỏi phòng, sau đó vọt về phía bên kia.
Tô Thanh Quân cũng ở trong đám người đó. Thời khắc đó nàng cũng kinh hãi và hoảng sợ. Khi nhìn thấy cả dòng người vọt tới, nàng không tự chủ được mà cũng chạy theo mọi người về hướng Thiên Khung vân gian.
Cảnh tượng kinh thiên động địa như vậy, nhất định đã xảy ra đại sự gì khó có thể tưởng tượng rồi. Thậm chí có khả năng chuyện này liên quan tới sinh tử tồn vong của phái Côn Luân. Bởi vì rơi xuống là Đông phong, là động phủ của Bạch Thần chân quân trong Thiên Khung vân gian.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi?
Nàng cũng muốn biết.
Lại chạy theo dòng người trở lại điện Chính Dương trên Thiên Côn phong, rất nhanh Tô Thanh Quân phát hiện ra chuyện hình như còn phức tạp hơn mình nghĩ. Các đại lão, trưởng bối của phái Côn Luân quả thật có kiến thức rộng rãi, không loạn hay sợ hãi, thoáng cái đã có vài vị chân nhân Nguyên Anh ra mặt trấn an mọi người, đồng thời không ngừng ban bố mệnh lệnh, rất nhanh đã khống chế được cục diện.
Đám người từ từ yên tĩnh, nhưng người thông minh tinh quái như Tô Thanh Quân cũng không ít. Rất nhanh bọn họ liền phát hiện ra một số tình huống không thích hợp.
Xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng Nhàn Nguyệt chân nhân đứng đầu phái Côn Luân lại không ra mặt chỉ huy việc lớn, dù là mọi người đều biết tối nay lão phải ở bên trong Chính Dương điện.
Chân nhân Nguyên Anh ra mặt chỉ huy, yên ổn lòng người nhiều nhất là của Bách Thảo Đường. Thậm chí Tô Thanh Quân còn thấy sư phụ Mộc Nguyên chân nhân của mình. Cũng giống như ánh trăng sáng ngời đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, nàng có thể thấy rõ ràng khuôn mặt tràn đầy hưng phấn, kích động và nụ cười của sư phụ mình. Thậm chí ngay cả động tác và tiếng nói khi sai phái người bên ngoài cũng vô tình có thêm vẻ tự tin tới tự nhiên.
Trong lòng Tô Thanh Quân đã thầm đoán ra vài thứ nhưng nàng lại không muốn tin tưởng loại trực giác này của mình. Cho nên nàng vẫn đứng trong đám người mà không tiến lên. Đợi một hồi trên Thiên Côn phong, phát hiện ra những chân nhân Nguyên Anh này cũng không sắp xếp người đi tới Thiên Khung vân gian, nàng liền lặng yên rời đi.
Ánh trăng rất sáng nhưng bóng đêm lại càng thâm trầm. Dãy núi Côn Luân vừa trải qua một biến động kinh thiên tựa như vẫn còn bị bao phủ bởi bóng tối ở khắp nơi. Tô Thanh Quân bước nhanh về hướng phố Lưu Hương, trên đường đã không có bóng dáng của những người khác.
Mắt thấy sắp tới ngọn núi của phố Lưu Hương, đột nhiên bước chân Tô Thanh Quân sững lại, cảm thấy trên đường núi phía trước có mùi tanh thổi tới. Ngay sau đó chợt có bóng người xuất hiện. Một nam tử lảo đảo đi từ phía đường núi kia vọt tới, ánh mắt kinh hoảng, mặt mang sợ hãi, hình như thấy gì đó đáng sợ nhất cuộc đời, bất ngờ chính là Tô Mặc.
Tô Thanh Quân thất kinh, vội vàng chạy tới đón đầu kêu lên:
- Tô Mặc, ngươi làm sao vậy?
Thân thể Tô Mặc giật mình, ánh mắt vốn hỗn loạn mờ mịt giờ đột nhiên tỉnh táo hơn vài phần, bước chân nhanh chóng tiến về phía Tô Thanh Quân rồi ngẩn ra một lát, đột nhiên cất giọng kêu to:
- Tỷ tỷ?
Tô Thanh Quân chạy tới trước mặt gã, ngạc nhìn nhìn dáng vẻ lôi thôi của gã, nói:
- Ngươi tỉnh rồi à? Thân thể ổn chứa? Sao đột nhiên một mình người chạy xuống núi?
Tô Mặc ngơ ngác nhìn nàng, một lát sau mới nói:
- Ta ổn lắm rồi. Hiện giờ ta muốn về nhà, nói cho cha mẹ tin tức tốt này, để bọn họ đừng lo lắng.
Tô Thanh Quân do dự một chút, sau đó gật đầu. Buổi tối này trong phái Côn Luân cũng không thái bình, đi về nhà mình tại thành Côn Ngô cũng là một địa phương an toàn, lập tức nói nhỏ:
- Vậy cũng tốt. Ngươi đi đi. Ta muốn đi qua tạ ơn mấy vị trưởng bối đã có ơn cứu trị cho ngươi, sau đó ta sẽ trở về nhà thăm ngươi. Đúng rồi, không phải Dịch Hân chăm sóc cho ngươi sao, hiện giờ nàng…
Một câu này nàng còn chưa nói hết, lại thấy Tô Mặc đột nhiên quay đầu lại, bỏ đi rất nhanh, có vẻ rất sốt ruột. Lời nói của Tô Thanh Quân lập tức ngừng lại, sau đó nhíu mày hơi kinh ngạc nhìn Tô Mặc, trong mắt hiện lên vài phần nghi hoặc. Nhưng có lẽ nhìn thấy gã bước đi như bay, giống như mọi chuyện đều ổn rồi nên nàng lại yên tâm.
Đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, nàng quyết định vẫn tiếp tục lên núi. Cho dù thế nào thì hai vị tiền bối Đông Phương Đào và Nhan La cũng có ơn cứu trị cho đệ đệ Tô Mặc của mình, nhất định phải ra mặt tạ ơn. Dịch Hân muội muội cũng giúp mình rất nhiều, cũng phải tới nói lời cảm tạ.
Thật ra theo lý thuyết, bản thân Tô Mặc cũng có thể ở lại nói lời cảm ơn. Chẳng qua nếu thằng ranh không có tiền đồ này tự mình chạy đi rồi thì mình cứ đi hoàn thành cũng được.
Nàng thở dài khe khẽ, lắc đầu cất bước lên núi.
Con đường núi quanh co khúc khuỷu, ánh trăng xuyên thấu qua cây rừng chiếu xuống lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trong bóng đêm có vài phần lạnh lẽo.
Cũng không biết đi bao lâu, đại khái tới lưng chừng núi, đột nhiên Tô Thanh Quân nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ trên núi đi xuống.
Bước chân kia nghe có vẻ rất nặng nề, từng tiếng từng tiếng vang lên giống như giẫm vào trong tâm khảm người khác, vọng ra từ bóng đêm, phá tan sự yên tĩnh vốn có của nơi này.
Tô Thanh Quân dừng bước, hơi kinh ngạc, sau đó theo tiếng bước chân lại gần, nàng thấy được bóng người đi tới phía trước, hai mắt đột nhiên trợn to, kinh ngạc trong nháy mắt liền biến thành vẻ sợ hãi và khó có thể tin được.
Trên đường núi có một người đi xuống, xác thực mà nói là một người ôm thân thể một người khác.
Nương theo ánh trăng sáng chiếu xuống từ bầu trời, Tô Thanh Quân liếc mắt một cái liền nhận ra nam tử kia là Lục Trần. Mà nữ tử sắc mặt tái nhợt được hắn ôm chặt trong lồng ngực, một tay đã buông thõng xuống bên cạnh người chính là Dịch Hân.
- Ngươi… Dịch Hân!
Tô Thanh Quân hét lên một tiếng kinh hãi, bước nhanh chạy tới. Nhưng khi mới tới gần, nàng lại ngửi thấy một mùi tanh dày đặc. Mà khuôn mặt gần như không còn chút máu của Dịch Hân và lồng ngực không còn phập phồng của nàng đã nói rõ tất cả.
Hầu như Tô Thanh Quân không thể tin tưởng vào hai mắt mình nữa. Lúc sáng khi nàng rời đi, rõ ràng Dịch Hân còn là một thiếu nữ hoạt bát đáng yêu, sau tới buổi tối, tất cả đã biến đổi trở thành thế này rồi?
- Nàng, nàng làm sao vậy?
Trong mắt Tô Thanh Quân dâng lên sương mù, giọng nói mang theo vẻ run rẩy, ngẩng đầu nhìn Lục Trần hỏi.
Sau đó nàng đột nhiên chấn động, mặt lộ vẻ kinh hãi, theo tiềm thức lui về phía sau vài bước.
Lục Trần trước mắt đã hoàn toàn bất đồng với nam tử trong trí nhớ của nàng rồi. Hắn từng ôn hòa sáng sủa, còn có vẻ tươi cười giống như tồn tại vĩnh viễn giờ phút này đã biến mất.
Lúc này khuôn mặt Lục Trần âm trầm, không chút tình cảm, nhìn giống như điêu khắc từ tảng đá, lạnh lùng mà tràn ngập ý muốn giết người.
Hai mắt Lục Trần giờ phút này có lẽ là nơi duy nhất trên khuôn mặt hắn còn hơi linh động, nhưng không biết vì sao, Tô Thanh Quân cảm thấy có lẽ mình hoa mắt rồi. Bởi nàng hình như nhìn thấy trong đôi mắt kia có ngọn lửa, thậm chí ánh lửa lại còn là màu đen.
Giống như màn đêm vô biên vô hạn, sâu khôn cùng.
- Nàng chết rồi.
Giọng nói của Lục Trần không lộ chút cảm tình, lạnh lùng giống như nói về một chuyện không liên quan gì tới mình vậy.
Tô Thanh Quân không thể tin được mà lắc đầu, thậm chí không kịp chú ý tới ánh mắt khác thường của Lục Trần, lại nhìn lên mặt Dịch Hân, nói nhỏ:
- Sao lại, tại sao lại như vậy? Không phải muội nói giúp ta chăm sóc cho Tô Mặc sao? Ta vừa mới nhìn thấy gã còn khỏe khoắn, muội, muội, sao đột nhiên muội lại…
- Ngươi gặp Tô Mặc rồi?
Đột nhiên Lục Trần hỏi một câu, giọng nói hình như có vài phần ý lạnh, giống như gió đêm lạnh lẽo thổi qua.
Tô Thanh Quân nhìn Dịch Hân, nhếch miệng, sắc mặt đau đớn, giống như không thể lập tức tiếp nhận sự thật này, theo tiềm thức gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngay vừa rồi gặp dưới chân núi.
- Gã đi đâu rồi?
Tô Thanh Quân nói:
- Gã nói muốn về nhà thăm nhà một chút. Ta để gã đi, nói ta tới đây cảm ơn Dịch Hân và sư phụ nàng, sau đó mới có thể về được…
Lục Trần đột nhiên cất bước. Tô Thanh Quân lấy làm kinh hãi, vội vàng ngăn cản hắn, nói:
- Ngươi muốn đi đâu. Rốt cục Dịch Hân đã xảy ra chuyện gì hả?
Lục Trần đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng.
Trong đôi mắt kia có quỷ hỏa lóe lên. Ngọn lửa đen đột nhiên bùng lên, hơi lạnh như băng ập tới mặt. Toàn thân Tô Thanh Quân lạnh ngắt, trong lòng kinh hãi, lui về phía sau hai bước.
Ngay một khắc này, nàng có cảm nhận rõ ràng một luồng sát ý đáng sợ trực tiếp bao phủ lên người nàng.
25/ 3
Thực chất, sát ý vẫn còn đậm đặc. Nó giống như một lưỡi dao bằng băng xuyên qua không trung tới đây. Hơn nữa nó còn mờ mờ ảo ảo mà Tô Thanh Quân chưa từng thấy bao giờ. Nó như nguyên thủy cổ xưa, thậm chí hoang dã giống như hơi thở giết chóc.
Đó là ý định giết người trắng trợn.
Sắc mắt Tô Thanh Quân tái nhợt, thậm chí một tay vô thức chộp bảo kiếm.
Chẳng qua ánh mắt của Lục Trần lạnh như băng, mà đau xót, nghiêm nghị. Nhưng, tiếp đó, hắn cũng không có nhiều động tác mà chỉ nhìn Tô Thanh Quân lùi hai bước tránh ra đường núi phía sau. Hắn trầm mặc không nói một tiếng ôm Dịch Hân hướng về núi bước nhanh tới.
Hắn đi qua Tô Thanh Quân. Có lẽ là ảo giác, Tô Thanh Quân cảm thấy người này đáng sợ, sát ý lạnh như băng . Đôi chân của hắn tựa như thoáng dừng một chút giống như ao tù, nước đọng trong chợt gợn sóng.
Bóng đêm thật sâu, gió đêm lạnh lẽo. Phía sau hắn có bóng tối bao phủ Ánh trăng bị bóng cây che hơn nửa. Rốt cục vẫn không nhìn thấy mặt của hắn rồi.
Hắn đứng trong bóng đêm.
Hắn đi lại như bóng ma.
Lạnh lùng, cô tịch - trong đêm một làn hơi lạnh như băng. Duy nhất còn hơi có chút tình cảm ấm áp là ở ngay bên cạnh hắn. Là cô gái kia, nghi hoặc trong kinh ngạc, ở ánh mắt trong suốt vẫn có vài phần quan tâm. Hắn còn nhớ rất rõ, tay nàng mềm mại đã từng ôm mình rất ấm áp.
Trong bóng tối, quá lạnh, quá cô đơn. Hắn thật sự không muốn như vậy.
.
Thế nhưng, ở thời khắc này, hắn bỗng nhiên lại nghĩ tới Đinh Đang. Phần mộ thiếu nữ cô đơn lẻ loi được chôn ở nơi núi xanh nước biếc. Vốn nàng là một thiếu nữ vui vẻ, hoạt bát, giống như ánh sáng mặt trời ôn hòa. Hiện tại, nàng nằm trong vòng tay hắn mà lồng ngực, thân thể đang dần lạnh đi.
Các nàng đều ở bên cạnh hắn, nhưng chỉ mới cười đã phải khóc như ánh mặt trời chiếu vào bóng đêm. Giống như cầu vồng đã rơi vào trái tim, hắn sinh ra trong bống tối chỉ vẻn vẹn có sắc màu ấm áp được một chút rồi cũng đều đi không một tiếng động.
Tim hắn lạnh xuống như sắt đá, như tuyết rơi, chặt đứt cảm giác ấm áp chỉ là trong gang tấc. Dù là từng có một khắc như vậy, hắn muốn nắm lấy cái kia để cuối cùng vuốt ve, an ủi.
Vì vậy, hắn không quay đầu lại, không nói gì, không nhìn nàng, không làm cái gì cả.
Người nam nhân này, giống như một người cao ngạo, như một con sói tại nơi hoang dã. Hắn đón gió tuyết, vất bỏ quyến luyến ấm áp. lặng yên đi nhanh về hướng xa kia để cho bóng tối hoàn toàn nuốt sống chính mình.
Hắn cũng không quay đầu, mà càng chạy càng xa thiếu nữ kia.
Tô Thanh Quân ngỡ ngàng đứng nguyên tại chỗ. Nàng kinh ngạc nhìn Lục Trần dễ dàng đưa thi thể đi vào bóng tối. Rốt cuộc, không thấy bóng dáng người kia đâu nữa.
Trong đầu nàng thấy hỗn loạn. Nhất thời, nàng không nghĩ được rốt cuộc, có chuyện gì đã xảy ra.
Đêm nay, một buổi tối, trăng tròn. Toàn bộ Côn Luân Sơn đã xảy ra rất nhiều việc lạ. Tựa như tất cả đều không đúng, không giống với lúc trước.
Lòng nàng rối loạn, không biết tại sao chỉ là cảm giác sợ hãi. Giống như khi nghĩ tới việc gì thì việc đó lại lạnh như băng làm cho người nàng run rẩy. Nó làm cho nàng có bản năng muốn buông tha những suy nghĩ, tâm tình.
Tô Thanh Quân nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Nàng đứng ở nơi này là đường núi vắng vẻ. Nàng cắn răng, nắm chắc nắm đấm, nhíu đôi lông mi thanh tú, lẳng lặng trở về, vừa đi vừa suy nghĩ.
Sau đó, sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt. Nàng nghĩ tới ở chân núi đã chứng kiến mọi chuyện. Nghĩ tới người kia chật vật mà trốn, phảng phất giống như là khi còn nhỏ làm sai chuyện gì muốn chạy về nhà giấu cha mẹ. Và, cha mẹ là cánh chim của mình.
Tiếp theo, nàng bỗng thấy sững sờ, trợn mắt nhìn về phía chân trời xa xa. Nàng nhìn đám mây phía đó không có màu sắc, rồi thì thào nói: “Sức mạnh của trời đất to lớn, linh sơn rơi tan rồi.”
Nàng ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, chỉ cảm tấy toàn thân rét lạnh như bị rơi vào hầm băng. Trên mặt nàng, từ từ hiện ra một sự đau đớn, thống khổ. Miệng nàng kêu lên: “Tô Mặc”.
Trong đêm tối, Thành Côn Ngô cao lớn, hùng vĩ như trước. Nhưng nó không hề náo nhiệt mà trên đường phố hoàn toàn vắng lặng. Ngẫu nhiên, có hai cái bóng chạy qua. Nhìn kỹ lại thì đó chỉ là bóng của chó, mèo hoang.
lão mập rất lười nhưng vào đêm nay cũng không có ngủ nướng. Hắn đi ra cái hẻm nhỏ yên lặng, ẩn thân trên đường vắng vẻ tĩnh mịch trong bóng tối kia.
Nơi đó là một tòa lầu cao. Bên trên lầu có thể chứng kiến Thành Côn Ngô hay đường đi ở gần. Và, cũng có thể xa xa ngắm nhìn hướng núi Côn Luân.
Không có gì bất ngờ xảy ra. Y cũng nhìn thấy một màn long trời lở đất, rồi lộ vẻ xúc động. Tâm tình của y càng căng thẳng. Y nhìn chăm chú lên tòa Đại Thành. Nơi này, người kia đã giao nhiệm vụ cho hắn.
Cảnh ban đêm càng sâu lắng. Trong đêm khuya, lúc này, trên đường dài vắng vẻ. Lão Mã ngồi thẳng người, nhìn ra phố dài xa xa. Lão chỉ thấy bóng đêm âm u, có những cái bóng như ẩn, như hiện. Số lượng không hề ít, mặc dù đa số đều tản mác không có liên hệ với nhau, nhưng lão rất dễ dàng có thể nhận ra trong bóng đêm kia, những cái bóng đang tiến về phía trước đều là có địa phương giống nhau – Chính là Côn Luân sơn.
Chắc là đêm nay, bên trên ngọn núi kia có chuyện xảy ra. Nó làm kinh động tới sự ẩn núp của yêu ma, quỷ quái.
Núp trong bóng tối, lão Mã cười lạnh một tiếng. Trong mắt lão có sự khinh miệt. Nhưng, đúng lúc này, đột nhiên, lão trông thấy có một bóng người thất tha thất thểu chạy từ xa tới. Dưới ánh trăng, lão nhận ra đây là công tử Tô Mặc của Tô gia.
Tinh thần lão Mã chấn động, đồng thời trong nội tâm cũng có vài phần nghi ngờ. Người này là người mà Lục Trần muốn điều tra. Giờ phút này, đêm khuya, người này lại xuất hiện trên đường vắng với sắc mặt hoảng sợ, bước chân bất ổn. Hiển nhiên là có chuyện gì đó đã xảy ra.
Lão do dự một chút, còn không có ý định ra tay mà cứ như vậy nhìn Tô Mặc chạy trên đường dài. Lão nhìn hắn chạy tới hướng nào, có lẽ là Tô gia ở hướng đó.
Theo dõi động tĩnh trong thành hay theo dõi Tô Mặc. Giữa hai cái đó, lớn nhỏ, nặng nhẹ lão Mã hiểu rõ ràng. Chẳng qua, trong lòng lão cũng có chút ít nghi ngờ. Không biết Tô Mặc có chuyện gì xảy ra. Lão vừa mới nhìn sắc mặt của hắn, giống như đã gặp quỷ, tựa hồ sợ tới mức không còn sợ gì hơn nữa.
Suy nghĩ một lúc lâu cũng không có kết quả gì. Ngầu nhiên, ánh mắt lão Mã lại xẹt qua đường dài. Bỗng dưng, lão giật mình. đứng lên.
Trên đường dài, một nam tử đi tới. Bất ngờ, đúng là Lục Trần.
Đêm rét, gió lạnh thổi qua phố dài. Người thanh niên kia, đi ra từ trong bóng tối. Hắn ôm ngang một thi thể nữ nhân, mắt nhìn về phía trước. Bóng đen bên cạnh hắn bắt đầu động đậy, giống như yêu thú, ác ma gào thét.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu rọi trên phố dài mà không chiếu vào người hắn. Một màu đen trên người hắn thiêu đốt lên hừng hực. Nó phảng phất sau năm tháng giam cầm dài dằng dặc cuối cùng, nó hoàn toàn bỏ qua rồi áp chế tại ngày hôm nay, tại một buổi tối –mà tùy ý bốc cháy lên.
Trên người hắn, mỗi chỗ da thịt đều có lửa đen bám vào. Ngọn lửa theo gió nhảy múa mà không có chút nào tổn hại da thịt cùng quần áo của hắn.
Đêm tối dường như đọng lại. Trên đường dài, tất cả sinh linh đột nhiên im tiếng. Còn lại, chỉ một thứ sát ý kinh khủng nó giống như sóng dữ mãnh liệt bành trướng lớn ngập trời. Nó ầm ầm, dũng mãnh đuổi theo người nam nhân kia.
Sắc mặt lão Mã tái nhợt. Trong mắt lão đầy sự sợ hãi, ngạc nhiên xem Lục Trần cùng với lửa đen trên người hắn. Lão liên tục do dự, rồi bỗng nhiên cắn răng một cái, trên mặt tỏ ra kiên quyết. Lão thả người, trực tiếp theo bên lầu nhảy ra ngoài chạy nhanh tới trước mặt Lục Trần. Lão gầm nhẹ một tiếng rồi vươn tay ra ngăn cản hắn.
-Ngươi điên rồi sao…
Lão Mã lớn tiếng rống lên giận dữ, muốn gọi Lục Trần. Nhưng, một lát sau ánh mắt lão nhìn xuống người nữ tử kia trong ngực Lục Trần. Một gương mặt quen thuộc, tái nhợt. Hắn nhận ra khuôn mặt quen nhưng đã tử vong.
Lão Mã cũng tái mặt, khóe mắt run rẩy, thoáng một cái, thấp giọng nói: “gặp quỷ rồi!’
Lục Trần nhìn lão, không tỏ vẻ gì, thậm chí bước chân vẫn bước đều tiến về phía trước. Đồng thời không chút biểu lộ tình cảm, không vui nói:
-Tránh ra!
Lão Mã bị khí thế của hắn làm cho khiếp sợ. Nhất thời, lão bước lui sang một bên. Sau đó, lão đi theo Lục Trần, vẻ mặt lo lắng khuyên nhủ:
-Lục Trần, ngươi đừng phát điên nữa. Ngươi hãy nghe ta nói! Hôm nay ở trong thành không biết có bao nhiêu ánh mắt ngầm quan sát. Thì ra, đêm nay ở Côn Luân Sơn có đại biến. Hơn nửa bọn hắn đều đi Côn Luân xem thế nào. Trong thành không có ai. Ngươi nghe ta, thu tay lại theo ta đi, hiện hãy còn kịp!
Sắc mặt Lục Trần lạnh như băng. Hắn vẫn ôm Dịch Hân đi thẳng về phía trước.
Lão Mã lo lắng đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Rồi lão không dám tới gần Lục Trần. Ở bên cạnh hắn, lão sợ hắc hỏa thiêu đốt. Lão có cảm giác sởn hết gai ốc. Trong lúc đó, lão Mã nghĩ tới điều gì đó, nói:
-Ngươi là muốn đi giết Tô Mặc?
Sắc mặt Lục Trần có chút thay đổi. Hắn nhìn lão Mã. Lập tức lão nói:
-Ta vừa mới nhìn thấy hắn chạy về Tô gia.
Lục Trần gật nhẹ đầu, rồi lại đi trước một bước.
Trong nháy mắt, trên mặt đất phố dài hiện ra một dấu chân. Hơi thở Hắc ám ầm ầm dựng lên tại phía sau hắn như gió bão bao phủ khắp đường đi. Mà phương hướng biển bóng tối di chuyển, chính là tòa nhà của Tô phủ.
Lão Mã sợ tới mức đi phía trước nhảy lên vài bước. Cách xa hắc ám một chút. Đồng thời, lão cắn răng nói với Lục Trần đang được bóng tối bao phủ:
-Lục Trần, ngươi đừng như vậy! Không đáng!
Mắt điếc, tai ngơ, Lục Trần đi thẳng về phía trước. Hắc Ám ở bên cạnh hắn gầm thét.
-Ngươi có biết hay không? Hôm nay, bên trên Côn Luân có việc lớn. Đại nhân đã nắm giữ đại cục. Kế tiếp, ngươi có thể trở nên nổi tiếng rồi.
Bước chân Lục Trần thoáng dừng lại một chút, nhưng Hắc Ám cũng không có biến mất. Sau một lát, hắn và ngọn lửa Hắc Ám cùng tiến về phía trước. Tới gần cánh cửa lớn đã đóng chặt.
Lão Mã nổi giận gầm lên một tiếng rồi vọt tới phía trước hắn. Lão vươn hai tay ra ngăn cản hắn, kêu lên:
-Ngươi điên rồi sao? Ngươi làm như vậy là hại chết chính mình. Chuyện lớn như vậy, mọi người nhất định sẽ phát hiện ra. Từ nay về sau, sẽ có vô số đuổi giết. Ngươi công nhiên dùng tà thuật hắc hỏa trước mắt bao người. Cho dù là Chân quân lão nhân cũng không có cách nào che chở cho ngươi. Ngược lại phải lệnh phái Côn Lôn cùng Chân Tiên Minh vây, săn đuổi giết ngươi.
-Ngươi làm như vậy, chính đạo và tà đạo trong thiên hạ cũng đều muốn giết ngươi cho mau.
-Ngươi làm như vậy, thiên hạ không tiếp tục có nơi cho ngươi dung thân!
-Ngươi làm như vậy, hết thảy nước đều chảy về biển Đông. Đáng giá sao? Đáng giá sao? Đáng giá sao?
Lão Mã bị Lục Trần làm cho liên tiếp phải lui về phía sau. Lão cứ như vậy lui tới trước cổng chính của Tô phủ. Đồng thời, lão vẫn khản giọng gầm rú với Lục Trần.
Cuối cùng bóng tối như làn khí cũng tới gần cửa đại môn của nhà kia. Đối với lão Mã, hắn điên rồi. Lão gào thét gọi ra vài tiếng: “Đáng giá ư”. Rốt cuộc, bước chân Lục Trần dừng lại.
Hắn đứng trong bóng đêm. Hắc hỏa trong người hắn thiêu đốt hừng hực . Giống như đúng lúc này, bóng đêm phát ra tiếng gào thét hung ác,. Hắn lẳng lặng nhìn thoáng qua vẻ mặt đầy lo lắng của lão Mã. Sau đó, hắn ngẩng đầu lại nhìn vào bầu trời đêm trên cao.
Hắc ám dường như vô biên, vô hạn, sâu xa như biển lớn mệnh mông.
Cảnh ban đêm này, cực kỳ thê lương!
25/ 4
Hắc Ám cuồn cuộn ở ngoài đại môn Tô phủ kèm theo khí giết chóc. Như thế, đương nhiên không thể không có khả năng không làm kinh động Tô phủ.
Tiếng đánh trống, reo hò, tiếng la … Tô gia cũng là người tỉnh táo, cũng không có người nào ngu xuẩn ra mở cửa đại môn. Nhưng, ở hai bên tường cao có người bò lên cái thang nhìn ra bên ngoài.
Thấy tình hình bên ngoài, họ sợ tới mức ngây người. Có người nhát gan từ trên thang ngã xuống.
Ở ngoài đường cái bên đại môn của Tô phủ, Lục Trần cùng lão Mã vẫn như trước, đang giằng co nhau.
Lão Mã cắn răng đứng trước của Tô phủ ngăn cản Lục Trần. Nửa lo lắng, nửa tức giận, lão thấp giọng quát:
-Tỉnh lại đi. Ngươi không còn là đứa trẻ không biết gì nữa rồi. Một bước này sai, thực sự ngươi không quay về được đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận