Thiên Ảnh

Chương 719: Thiên Ảnh

Lục Trần ngồi một mình rất lâu dưới bảo tọa hoa sen. Trong điện lớn hoàn toàn tĩnh lặng, không hề có lấy một tiếng động. Chỉ có con chó đen a Thổ vẫn trung thành dựa vào người hắn, làm bạn với Lục Trần trong quãng thời gian cô đơn này.
Cũng không biết bao nhiêu lâu, Lục Trần chợt bừng tỉnh thoát khỏi suy nghĩ. Bởi vì nơi ngực của hắn chợt có cảm giác đau nhức.
Hắn cúi đầu nhìn, trong thoáng chốc lại thấy được bóng dáng của hạt giống thần thụ. Hiện tại, cái động trong thân cây đã tràn ngập nhánh thần thụ. Hơn nữa vào lúc này hai cánh cửa trong đó đã mở rộng.
Nơi bóng tối bên ngoài, những cái cành thần thụ vẫn không tìm được đường tiến vào thế giới này. Chúng không ngừng bám vào vách tường nhưng lại chợt nhận thấy nơi đây vô cùng chắc chắn. Chỉ có điều, khi lực lượng tăng dần, Lục Trần nhanh chóng phát hiện ra trái tim của mình từ từ không thể chịu nổi sức mạnh như vậy, dường như có cảm giác sắp nổ tung.
Đại khái bản thân phải chết như vậy sao?
Ngay cả sự phản kháng cũng không có, chỉ biết khoanh tay chịu chết?
Đối với trường hợp này, Lục Trần đã nghĩ tới vô số lần. Chỉ có điều khi phải đối mặt với nó, hắn vẫn có một chút lo lắng và sợ hãi. Nhưng có thể nói hắn vẫn đang giữ được sự bình tĩnh.
Cảm giác chân hơi động nhẹ, Lục Trần cúi xuống nhìn thì thấy a Thổ vốn đang dựa vào mình, đã nhích lại gần từ lúc nào.
Lục Trần mỉm cười, vừa định lên tiếng thì thấy a Thổ chợt há miệng rồi sau đó từ trong miệng nó một cái ấn nhỏ màu vàng bay ra lơ lửng trên bụng hắn.
Côn Luân ấn.
Lục Trần ngơ ngác một chút, rõ ràng không ngờ tới vật này. Mặc dù vào lúc này hết sức khẩn trương nhưng hắn vẫn phải mỉm cười, xoa đầu a Thổ, nói:
- Đúng là của ngươi. A Thổ. Vừa rồi ta hoàn toàn quên mất vật này.
Lục Trần nhẹ nhàng cầm lấy cái ấn nhỏ. Ánh sáng dìu dịu của Côn Luân ấn rọi vào trong mắt của hắn. Một lát sau, Lục Trần như nghĩ tới điều gì đó liền quyết định. Hắn hít một hơi thật sâu, buông Côn Luân ấn rồi ôm lấy a Thổ.
- a Thổ! Giúp ta một chút.
Hắn thì thầm.
A Thổ ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng không lên tiếng mà chỉ vẫy đuôi.
Ánh mắt của Lục Trần có phần hơi ngơ ngác nhìn về một phía nào đó. Một lát sau, hắn dụi đầu vào trán a Thổ mà nói nhỏ:
- Mang cái Côn Luân ấn này về núi Côn Luân, giao cho Tô Thanh Quân.
Cái đuôi của a Thổ chợt dừng lại.
Con chó đen như lưỡng lự, định mở miệng rít lên muốn biểu đạt điều gì đó nhưng người nó đã bị Lục Trần ôm chặt. Hắn không hề có ý định buông tay, chỉ ôm chặt nó vào ngực mình.
- Giúp ta một lần đi.
Lục Trần tiếp tục thì thầm:
- Sau khi thức tỉnh, ngươi còn thông minh hơn đa số mọi người trên đời này. Ngươi có thể nhận ra được ở chỗ này của ta…
Hắn chỉ ngực mình rồi lắc đầu mà nói tiếp:
- Không có cách nào cả.
A Thổ lại đứng im, không hề lên tiếng, không cử động chỉ nhìn thẳng về phía Lục Trần. Trong mắt nó như có phần xót xa.
- Có ngươi theo giúp ta tới phút cuối là đủ rồi.
Lục Trần cười cười, nói:
- Có chết cũng không phải cô đơn. Như thế ta cảm thấy rất hài lòng.
Hắn phất tay, sau đó nhẹ nhàng đẩy a Thổ ra.
A Thổ nhìn hắn một lúc lâu, thấy Lục Trần không thay đổi ý định liền lặng lẽ cúi đầu, ngậm Côn Luân ấn vào miệng, sau đó xoay người đi ra khỏi đại điện. Tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến mất.
※ ※ ※
Lục Trần nhếch miệng cười, phất tay về phía a Thổ rời đi. Chỉ có điều cánh tay của hắn mới vung lên được một nửa thì ngực lại quặn đau khiến cho hắn vẹo người, suýt nữa thì gục xuống đất.
Cũng chính vào lúc này, hắn vô tình chạm phải Thiên Lan chân quân. Cái xác của lão hơi động nhẹ, sau đó gần như không có phản ứng nào khác, lặng lẽ nằm ở đó.
Lục Trần thở hổn hết, cố nén cơn đau ở ngực, nhìn gương mặt của Thiên Lan chân quân mà chợt mỉm cười:
- Vô số năm trước chính ngài cho ta một mạng, sau đó lại ban cho cái tên Thiên Lan chân quân. Hiện tại, ta mang mấy thứ này trả lại cho ngài.
Hắn không hề tỏ ra một chút tiếc nuối, lấy tay vỗ vai Thiên Lan chân quân mà cười nói:
- Nói tiếp thì hệ phái chữ “Thiên” của chúng ta, từ trước tới nay có lẽ con là người yếu nhất. Đạo hạnh thấp, không làm nổi chuyện gì. Bây giờ chết đi, xuống tới suối vàng gặp các đời tổ sư, chỉ sợ sẽ bị cười…
- Ừm. Tuy rằng ngài là kẻ điên. Tuy rằng ngài làm việc này một cách dại đột nhưng hai chữ “sư phụ” con vẫn phải gọi.
- Cho nên để cho hệ phái của chúng ta kết thúc ở nơi con đi. Bằng không vô số đời của mọi người, mỗi khi muốn làm chuyện lớn long trời lở đất lại kéo theo toàn bộ người trong thiên hạ chôn cùng….
Lục Trần bật cười. Đang định cố gắng đứng dậy, ánh mắt của hắn chợt lướt qua gương mặt của Thiên Lan chân quân, bất chợt trong đầu hắn như có một tia sáng lóe lên. Khoảng khắc đó, Lục Trần như nắm được điều gì đó mà trước đây hắn gần như quên mất.
Cuối cùng vì sao mà Thiên Lan chân quân phải tập trung nhiều quái vật lại một chỗ như vậy, thậm chí bất chấp triệu hồi cả thần thụ tới đây?
Là lão mưu tính toàn bộ nhân gian nhưng vì gặp mấy phải kẻ địch quá mạnh khiến cho mọi chuyện vượt ra ngoài tầm kiểm soát, làm cho một kẻ điên như thế cũng thua. Nhưng…mục đích ban đầu của lão là cái gì?
Lão phải cứu sinh linh trong thiên hạ? Mặc dù suy nghĩ của lão rất buồn cười, mới nhìn có phần giống như kéo sinh linh trong thiên hạ xuống địa ngục nhưng Lục Trần là người hiểu rõ lão điên này nhất. Chắc chắn là lão có mục đích nào đó nên mới làm vậy. Chắc chắn, Thiên Lan chân quân có biện pháp hủy diệt toàn bộ đám quái vật này giúp cho thế giới sống lại. Đó mới là mục đích căn bản của lão.
Vậy cuối cùng thì nó là cái gì?
Trước khi chết, phải làm gì?
※ ※ ※
Suy nghĩ của Lục Trần bắt đầu trở nên điên cuồng. Vào lúc này, thậm chí hắn chẳng thèm quan tâm tới cơn đau ở ngực. Mãi cho tới một lúc, hắn chợt nghĩ tới điều gì đó. Mặc dù cũng không nắm chắc lắm nhưng…chẳng phải cũng vẫn là chết đó sao?
Lục Trần đứng dậy, thất thểu đi ra bên ngoài điện Côn Luân.
Ra khỏi cửa lớn, Lục Trần trông thấy bầu trời hoàn toàn tối đen. Có một cái bóng khổng lồ còn lớn hơn cả rặng Thiên Long đang chầm chầm buông xuống từ trên cao.
73/ 7
Bạn cần đăng nhập để bình luận