Thiên Ảnh

Chương 694: Mảnh ghép thứ ba

Lục Trần có một thoáng thảng thốt, cứ như quay trở lại sơn gốc hoang vu để tận mắt chứng kiến cuộc kinh biến thiên địa vào hơn mười năm trước. Tuy đã qua nhiều năm, nhưng con mắt quỷ dị và to lớn từng xuất hiện trên bầu trời khi ấy, đến tận nay vẫn hiển hiện rõ mồn một trước mắt hắn, chưa bao giờ lãng quên.
Hắn biết, so với chủ nhân hoặc một thứ sức mạnh nào đó mà con mắt này đại điện, thì hắn chỉ nhỏ bé như loài giun dế, hắn biết vào ngày ấy, có lẽ con mắt đó căn bản chẳng chú ý đến hắn, nhưng vào cuối cuộc dị biến ầm ĩ, chính đòn ra tay cuối cùng không ai ngờ tới của hắn đã kết liễu tất cả.
Hắn dùng hắc kiếm ám sát Vân Thủ Dương, từ đó làm loạn đại trận Hàng Thần chú, rồi khiến mấy vị trưởng lão Ma giáo và Hỏa Chi Tát Mãn của Man tộc đang tiếp nhận nguồn sức mạnh như thần linh đều vì hỗn loạn mà trở nên mất kiểm soát nguồn năng lượng cuồng bạo, và rồi thây xác tan tành.
Cho dù trước khi chết, bọn họ đã phá vỡ giới hạn của Nhân tộc một cách đầy kỳ tích, từ tu vi Nguyên Anh cảnh bình thường nâng lên đến cảnh giới của Hóa Thần chân quân, thậm chí còn có phần vượt trội.
Nguồn sức mạnh ghê gớm và không tưởng đến mức đó, tuyệt đối không phải là thứ mà sức người có thể chạm tới, Lục Trần có nhận thức rất rõ ràng về điều này, hơn nữa với tư cách là người sống sót duy nhất trong lần thiên địa dị biến và Hàng Thần chú sụp đổ ngày ấy, hắn luôn kín miệng về thứ sức mạnh này, chưa bao giờ nói với bất cứ ai. Kể cả là người có quan hệ bất bình thường với hắn là Thiên Lan chân quân, hay là bằng hữu lão Mã đã song hành cùng hắn nhiều năm, hắn cũng không hé nửa lời.
Chuyện này nếu nói với lão Mã, sẽ gây họa cho ông ấy, còn nếu nói với Thiên Lan chân quân về thứ sức mạnh khủng khiếp ấy, Lục Trần biết lão trọc đó nhất định sẽ đi truy tìm thứ này.
Với nhân vật đã đứng trên đỉnh cao tu đạo của Nhân tộc như Thiên Lan chân quân, người mạnh hơn cả mấy vị trưởng lão Ma giáo và Hỏa Chi Tát Mãn năm xưa, không thể nào nhịn được sự cám dỗ đó.
Giống như một người đã đi rất xa, rất xa, vượt qua, bỏ lại tất cả mọi người trong thế gian, trước mắt là bóng tối mơ hồ, chỉ còn lại cô độc. Nếu lúc này đột nhiên xuất hiện một con đường nhỏ, một chút ánh sáng, thì kết quả khỏi bàn cũng biết.
Chỉ là… Lục Trần ngước lên nhìn lốc xoáy khổng lồ trên trời, gương mặt lộ một nụ cười gượng. Qua bao nhiêu năm, tất cả như lại quay về điểm khởi đầu, bí mật mà hắn giữ gìn vốn nên biến mất khỏi nhân gian, nay lại một lần nữa xuất hiện, hơn nữa còn ngay trên tay Thiên Lan chân quân.
Hắn lặng lẽ lùi về sau hai bước, như thế sẽ hoàn toàn đưa hắn ẩn nấp phía sau lưng Thiên Lan chân quân.
Hai vị Hóa Thần chân quân đối diện, tuy mọi sự chú ý đều dồn vào Thiên Lan chân quân, nhưng thứ khí tức tập trung cao độ, mở rộng khí thế giữa Hóa Thần chân quân với nhau vẫn tạo nên áp lực rất lớn cho người chưa có đạo hạnh chưa đạt tới trình độ đó là Lục Trần.
So ra thì, cơ thể lực lưỡng của Thiên Lan chân quân hệt như một bức tường vậy, Lục Trần đứng vào sau lưng ông, liền thở phào một hơi, áp lực nặng nề đó bỗng chốc bị chặn lại hơn phân nửa. Mắt hắn lướt qua tấm lưng rộng của Thiên Lan chân quân, một lần nữa cảm thấy tình cảnh này hình như rất quen thuộc.
Giữa khoảng không, nhánh cây đã kết hợp với lá Thần thụ tỏa ra hào quang mạnh, khí thế nghìn vạn, tản mác khí tức ngập tràn sinh khí, và hút một dải sáng đặc biệt dày của huyết nguyệt từ trên trời xuống, cũng tạo thành dị biến thiên tượng, xuất hiện một lốc xoáy cực lớn.
Tất cả vô cùng giống đại trận Hàng Thần chú năm xưa, nhưng sau khi Lục Trần quan sát thêm một lúc, dần dần phát hiện hình như có một điểm không đúng, hoặc phải nói là vẫn chưa đủ.
Lốc xoáy trên trời khí thế ngút ngàn, vô cùng khủng khiếp, nhưng đến tận lúc này, vẫn chỉ xoay vần không ngừng, mà không trực tiếp mở ra một khe hở trên trời, để lộ con mắt thần bí như năm xưa.
Thậm chí Lục Trần có thể cảm giác rất rõ, ở đằng chân trời dường như có một luồng năng lượng ghê gớm đang di chuyển, đang gào thét, đang giằng xé, nhưng không thể phá vỡ giới hạn vô hình đó.
Hắn đưa tay khẽ ấn lên tim, nhìn nhánh cây giữa khoảng không với gương mặt không biểu cảm, thầm nghĩ, xem ra đến cuối cùng, nhánh cây và chiếc lá này vẫn không bì được với hạt giống đó.
Hắn còn nhìn ra được, thì mấy vị Hóa Thần chân quân trước mặt còn có tầm nhìn thế nào chứ, chẳng cần mấy chốc đã nhìn ra được điểm kỳ lạ trong đó rồi.
Gương mặt vốn có chút căng thẳng của Thiết Hồ chân quân và Quảng Bác chân quân đều giãn ra, Cổ Nguyệt chân quân thần bí bên ngoài vẫn chưa hiện thân, nhưng xem ra cũng không có ý định khẩn trương ra tay.
Thiết Hồ chân quân để lộ một nụ cười mỉm, nói với Thiên Lan chân quân:
- Thiên Lan, ngươi hà tất phải làm trò tà thuật này nữa, mấy thứ quái đản đó của Ma giáo, chẳng lẽ ngươi định làm thật hay sao?
Thiên Lan chân quân hình như cũng có chút bất ngờ, mày khẽ nhíu lại, có lẽ mong đợi ban đầu của ông là hai báu vật Ma giáo, nhánh cây và lá Thần thụ, đã hoàn toàn đủ để huy động và mở khe trời ra rồi, nhưng giờ không hiểu vì sao, sức mạnh của hai báu vật này có vẻ đã thiếu đi một phần lớn, cảm giác như việc sắp thành lại hỏng. Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, nhưng vẫn không thể đạt được mục đích.
Vẻ mặt ông lần đầu tiên chùng xuống nghiêm nghị, ông quan sát tỉ mỉ nhánh cây trên không đó một lúc, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Lục Trần đứng sau lưng ông, thầm cười mếu trong bụng, có lẽ trên đời này chỉ có mình hắn biết tại sao vào thời điểm mấu chốt này, nhánh cây Thần thụ đó lại đột nhiên có bất trắc, không đủ sức mạnh.
Dĩ nhiên là vì một phần tinh túy của nhánh cây Thần thụ đã bị hạt giống trong người hắn hấp thụ rồi.
Đúng vào lúc Lục Trần bắt đầu khẩn trương suy nghĩ xem cục diện trước mắt nên làm thế nào cho phải, thì hai vị Hóa Thần chân quân trước mặt đã không chịu bỏ qua cơ hội tốt này, sau khi chào nhau một cái, Thiết Hồ chân quân và Quảng Bác chân quân cùng chậm rãi bước tới, kẹp Thiên Lan chân quân ở giữa từ hai phía, khỏi phải nói là phía sau Thiên Lan chân quân, ở một nơi nào đó trong thành trì trống vắng, còn có chủ nhân Tinh Thần điện đang ẩn nấp nữa.
- Bọn ta trù mưu bấy lâu, chính là để vây hãm ngươi vào lúc ngươi rời khỏi nơi cơ địa Thiên Long sơn, còn lại một mình.
Thiết Hồ chân quân bình tĩnh nói.
- Vì việc này, bọn ta đã sớm chuẩn bị chu toàn, ngươi không có cơ hội chạy thoát đâu.
Quảng Bác chân quân cười khẩy:
- Nể mặt chúng ta quen biết nhiều năm, ngươi từ bỏ việc chống cự, bọn ta sẽ tha cho ngươi một mạng, chỉ cần ngươi ở lại lòng đất này hơn trăm năm, thì chuyện cũ không nhắc đến nữa.
Vừa nói, hai người họ đã đi được nửa đường, cách Thiên Lan chân quân và Lục Trần mỗi lúc một gần.
Thiên Lan chân quân bừng tỉnh khỏi trạng thái suy tư, liếc nhìn họ, cũng chẳng có gì là sợ sệt căng thẳng, ngược lại còn có vẻ khinh khi, ông dửng dưng nhìn họ, nói:
- Chỉ dựa vào hai tên phế vật các ngươi ư?
Phế vật! Có lẽ đây là người duy nhất trên đời dám gọi hai Hóa Thần chân quân là phế vật chăng?
Thiên Lan chân quân không để mắt đến hai kẻ địch đột nhiên biến sắc đó nữa, ông lại thò tay vào ngực áo, sau đó, một vầng sáng xanh lục chợt tỏa ra…
Lúc này, tất cả mọi nười ở đây, bao gồm cả Lục Trần, đều biến sắc, đều mang vẻ mặt không thể tin nổi…
Mảnh ghép thứ ba, ông còn có mảnh báu vật Ma giáo thứ ba!
71/ 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận