Thiên Ảnh

Chương 259: Đuổi giết không dứt

- Ngươi nói là, nhiều cây dây leo như vậy, đều vì bảo vệ cây Mạn Xà này sao?
Bạch Liên hơi khó tin hỏi.
Lục Trần nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chính là như vậy. Loại cây này trời sinh cực kỳ tà ác, một khi có hạt giống rơi xuống đất nảy mầm rồi sinh trưởng, , rồi tiếp tục ăn mòn, khống chế những cây cỏ xung quanh, sau đó toàn bộ biến thành dáng vẻ chúng ta nhìn thấy bây giờ.
Y chỉ những cây màu đen xung quanh, nói:
- Bao vây hoàn toàn vùng đất xung quanh cây mẹ, bất cứ người hoặc thú nào xâm nhập vào rừng cây màu đen này đều sẽ bị những dây leo khổng lồ như rắn này tấn công. Đừng nói là người bình thường, cho dù là tu sĩ, nếu đạo hành thấp cũng sẽ bị vây hãm cắn nuốt đến chết. Mà những chim thú khác, quanh năm suốt tháng, chết ở đây không ít.
Sắc mặt Bạch Liên hơi tái nhợt, vô ý thức nhìn xung quanh rồi hỏi Lục Trần:
- Nhưng lúc nãy khi chúng ta xông vào, hình như không nhìn thấy người chết hoặc xương cốt của yêu thú động vật?
Lục Trần nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc, nói:
- Cô sẽ không cho là những thứ quỷ này chỉ biết giết chóc, không biết ăn chứ?
Bạch Liên chẳng biết vì sao cơ thể run rẩy một cái, trên mặt lộ ra bộ dáng buồn nôn, nói:
- Chúng lại có thể ăn…
Lục Trần gật đầu, nói:
- Thế giới này vốn rất tàn khốc, không phải sao?
Hai người cùng xoay người, nhìn cây màu trắng bạc trước mặt kia. Lúc này trước mắt họ, cái cây kỳ lạ này dường như được bao bọc bởi một tầng sáng bạc, nhìn bên ngoài tràn ngập sánh sáng lấp lánh, khiến người ta xem mà phải than thở.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có lẽ khó có thể tưởng tượng trên đời lại có một loại cây kỳ lạ xinh đẹp như vậy. Chỉ là khiến người ta không thể ngờ được, phía sau vẻ xinh đẹp này lại có một sự thật đáng sợ.
Bạch Liên hít sâu một hồi lâu, tâm trạng dường như mới từ từ bình phục lại một chút. Nhưng khi nàng nhìn thấy cái cây kỳ lạ màu trắng bạc, trong mắt lại có vẻ chán ghét. Nàng nhìn cây mẹ Xà Mạn mấy cái rồi hỏi Lục Trần:
- Thế thì lại có chút kỳ quái, vì sao sau khi chúng ta đến gần cái cây này, những dây leo kia lại không tấn công chúng ta?
Lục Trần suy nghĩ, nói không quá chắc chắn:
- Cái này ta cũng không rõ lắm. Chắc là thiên tính của loại cây Xà Mạn này là như vậy. À, nhưng cũng có khả năng cơ thể loại cây kỳ lạ này gầy yếu, không dám để những dây leo đáng sợ xung quanh lại gần quá mức. Nếu không, nói không chừng ngay cả nó cũng sẽ bị ăn.
Bạch Liên bán tín bán nghi, luôn cảm thấy lời nói này của Lục Trần có chút không đáng tin. Nhưng bây giờ dường như cũng không có sự giải thích gì tốt hơn, đành phải hung hăng hừ một tiếng, nói:
- Hay là, chúng ta chém cái cây này đi, cũng tránh để hại người nữa.
Lục Trần nở nụ cười, nói:
- Nhìn không ra nha, cô lại còn có tâm tư trừ hại cho dân?
Bạch Liên lườm hắn một cái. Chẳng qua cho dù là thế, cô gái xinh đẹp trợn mắt cũng có một loại tư thái và vẻ xinh đẹp khác.
Lục Trần trầm ngâm một lái, nói:
- Hay là trước đừng chặt. Cây Xà Mạn này chắc chỉ có thể sống ở Vùng đất mê loạn, những nơi khác trên Thần Châu ta chưa từng nghe nói có loại cây kỳ lạ này xuất hiện. Chắc là linh lực ngũ hành của Vùng đất mê loạn này hỗn loạn mới có thể tạo ra loại cây quỷ dị này? Hơn nữa theo ta được biết, một khi cây mẹ Xà Mạn này chết, hoặc bị thương nặng mất đi sự khống chế đối với những dây leo xung quanh. Cả cánh rừng Xà Mạn sẽ giống như phát điên, không quan tâm đến tất cả mà sẽ bắt đầu bành trướng ra bên ngoài, ít nhất phải khoảng sáu bảy ngày. Nếu thật sự như vậy, chúng ta sẽ không rời khỏi nơi này được, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Sau khi Bạch Liên nghe thấy không sợ mà còn vui mừng, bước về phí Lục Trần một bước, nói:
- Thế nào, hẳn là ngươi có cách rời khỏi nơi này.
- Coi là như vậy đi, đại khái biết một cách.
Lục Trần nói:
- Nhưng rốt cuộc hữu nghiệm hay không, còn phải thử một chút mới biết.
Nói xong, y chậm rãi đi về phía cái cây lạ màu trắng kia, đồng thời trong tay đột nhiên lóe lên ánh sáng đen. Nhưng lại là một cấy đoản kiếm màu đen, nhìn lưỡi kiếm sắc nhọn, lộ ra sự sắc bén vô cùng.
- Loại cây Xà Mạn này rất quỷ dị, những dây leo xung quanh kia cũng rất khó chơi. Tu sĩ bình thường dù tu luyện đến tu sĩ Kim Đan cảnh giới, trong rừng Xà Mạn này cũng rất đau đầu, không dễ thoát khỏi, càng không nói đến những luyện khí tu sĩ hay tu sĩ Trúc Cơ dưới đáy kia rồi.
Lục Trần cười nhạt, nói:
- Nhưng ở nơi này, trên cây Xà Mạn lại có một thứ bảo bối có thể giúp chúng ta.
Bạch Liên nói:
- Là cái gì?
- Nhựa cây.
Lục Trần đi đến bên cạnh cây Xà Mạn, sau khi nhìn kỹ cái cây vài lần, bỗng đâm kiếm xuống!
Chỉ thấy đoản kiếm màu đen sắc bén dị thường, trực tiếp khoét một lỗ lớn trên thân cây. Sau một lúc lâu, một dòng nhựa cây màu trắng sữa chảy ra từ đó.
Bạch Liên đi tới, nhìn dòng nhựa cây trắng sền sệt, đồng thời tỏa ra một mùi hương cổ quái, không chịu được nhíu mày, hỏi Lục Trần:
- Nhựa cây này có tác dụng gì?
Lục Trần nói:
- Cô bôi nhựa cây này lên mặt, tay chân, kể cả xiêm y cũng bôi một ít. Những dây leo xung quanh kia sẽ xem cô là một phần cùng nguồn với chúng, sẽ không tấn công.
Bạch Liên “A” một tiếng, đang có chút do dự, lại nhìn thấy Lục Trần bên cạnh đã giơ tay ra đón lấy nhựa cây màu trắng kia, bắt đầu bôi lên người.
Vẻ mặt Bạch Liên thoáng cái nhăn nhó, có chút không chịu được nhìn Lục Trần đang bôi nhựa cây lên mặt, lên người, nói:
- Cách này thực sự có tác dụng sao?
Lục Trần “Hừ” một tiếng, cũng không để ý đến nàng, chỉ thản nhiên nói:
- Không nghe lời của ta thì tùy cô, nhưng nếu tương lai cô bị những dây leo xung quanh giết chết, cũng đừng tìm ta oán trách.
Bạch Liên cắn răng, đột nhiên dậm chân một cái, dường như là hạ quyết tâm, trừng mắt nói với Lục Trần:
- Nếu ngươi dám lừa ta, sau khi ra khỏi đây ta nhất định sẽ giết ngươi!
Lời nói nói ra khỏi miệng, Bạch Liên liền dùng tay trực tiếp nhận lấy nhựa cây màu trắng sữa, sau đó trực tiếp bôi lên mặt. Lập tức một cỗ khí tức khác thường xông vào mũi, hơn nữa mùi hương còn cổ quái đậm đặc, khiến Bạch Liên suýt nữa nôn ra. Nhưng may mà không lâu sau đó trong nhựa cây lại có một mùi hương mơ hồ thơm mát tỏa ra, khiến người ngửi thấy rất thoải mái, rất nhanh liền loại bỏ mùi hương sặc người lúc trước.
Cũng không lâu sau đó, hai người liền bôi nhựa cây Xà Mạn này lên toàn thân. Ngoại trừ mùi hương kỳ dị tỏa ra trên người họ, hai người nhìn giống như bị bong bóng màu trắng bao bọc từ đầu đến chân, lộ ra vẻ buồn cười dị thường.
Bạch Liên nhìn bộ dáng Lục Trần, lại cúi đầu nhìn cơ thể mình, sắc mặt cực kỳ khó coi. Mà Lục Trần hiển nhiên không thèm để ý những thứ bề ngoài, lấy hết nhựa cây màu trắng ở giữa, bôi lên cơ thể A Thổ.
Lúc này A Thổ nhìn lại rất ngoan ngoãn, không có nửa điểm phản kháng.
Chờ sau khi tất cả ổn thỏa, nhóm người Lục Trần lại đợi một lúc trong rừng, sau khi chỉ thấy xung quanh quả thực rất yên tĩnh liền thử đi ra bên ngoài.
Lục Trần đi đầu tiên, A Thổ và Bạch Liên đều mở to mắt cẩn thận nhìn phía sau y. Những dây leo màu đen kia rủ xuống cách đó không xa. Trong rừng cây u ám dường như yên tĩnh đến mức giống như ác quỷ dòm ngó. Nhưng chuyện người ta ngạc nhiên đã xảy ra, sau khi Lục Trần chậm rãi bước ra mấy bước, những dây leo kia rõ ràng không tấn công y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận