Thiên Ảnh
Chương 656: Tự vấn
Đường hướng về cầu Tẩy Mã, Lục Trần đã đi qua không biết bao nhiêu lần, có thể nói là thuộc nằm lòng, kể cả có nhắm mắt lại thì hơn phân nửa cũng có thể mò mẫm được đến đó. Hôm nay khi đã hạ quyết tâm, hắn bèn bắt đầu tiến về hướng đó.
Tòa thành trống vắng, đường phố quạnh quẽ, thi thoảng có một cơn gió thổi qua, cũng mang theo cái lạnh đến hãi hùng. Trên con đường này, huyết trùng gặp phải khi nãy giống như đã mở một cái nắp, từ đó về sau, trên đường đi, Lục Trần và A Thổ lại liêp tiếp mấy lần bị tấn công.
Trong số những lần tấn công họ cũng có một đợt là huyết trùng, ngoài đó ra, thì đều là những loài yêu thú cổ quái, Lục Trần có thể nhìn thấy rõ ràng, tuy những “chướng ngại vật” này về bề ngoài vẫn mang hình dạng của yêu thú như trước, nhưng rõ ràng chúng đã được một ngoại lực rất mạnh nào đó tác động, trở nên ngang ngược, hung tàn hơn, đặc biệt là rất thèm khát máu thịt, gần như vừa phát hiện ra Lục Trần và A Thổ thì tấn công ngay lập tức.
May thay, sức chiến đấu của lũ quái vật này tuy hung hãn, nhưng Lục Trần và A Thổ hiện giờ cũng có đòn sát thủ của mình, ứng phó suốt đường đi cũng không mấy kiệt lực. Đặc biệt là Hắc hỏa của Lục Trần, dùng chiến đấu trong tình huống này cực kỳ dễ dàng, cứ như bẩm sinh đã có công dụng khắc chế bọn quái vật khát máu này.
Chỉ có điều… lũ quái vật khát máu này có một điểm chung, đó chính là mắt bọn chúng gần như đều mang một màu đỏ máu, không khác mấy với cặp mắt của A Thổ. Trong cuộc chiến kịch liệt, thỉnh thoảng lại có một số yêu thú khi nhìn thấy đôi mắt của A Thổ thì kinh ngạc dừng bước, cứ như nhìn thấy đồng bọn bèn lấy làm khó hiểu, nhưng A Thổ thường lại nhân cơ hội này, bổ nhào tới không chút khách sáo, khi thì đánh gãy tay chân của đối phương, lúc thì cắn nát yết hầu của kẻ địch, không mảy may nương tay.
Suốt chặng đường dừng rồi lại đánh, Lục Trần phát hiện người trong tòa thành khổng lồ này đã biến mất, nơi này lại trở thành thế giới của quái vật. Hơn nữa, càng vào sâu trong Tiên thành, quái vật khát máu gặp phải trên đường thậm chí còn mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc một dày đặc hơn, cứ như tòa thành này đã hoàn toàn bị chúng chiếm lĩnh.
Có điều, ít nhất là không còn vắng lặng nữa.
Tiếng tru tréo của quái vật và máu bắn tung tóe, thậm chí cả tiếng kêu la vào thời khắc sinh tử đều đã tăng thêm chút sinh khí tàn nhẫn cho tòa thành chết lặng này, nói cho đơn giản thì hình như đã náo nhiệt hơn chút đỉnh.
Sau khi liên tiếp diệt gọn bốn năm đợt quái vật, Lục Trần nhanh chóng quyết định cẩn thận né tránh. Hắn cùng A Thổ giấu đi hành tung của mình, ẩn nấp trong tối, thậm chí còn lẻn vào nhà cửa hai bên đường, từ mái nhà, ngõ hẻm, thậm chí là lén lút phá tường trong hai căn nhà để âm thầm đi tiếp.
Kể từ đó, tuy họ thỉnh thoảng vẫn gặp một hai con quái vật trong nhà, nhưng số lần gặp kẻ địch vẫn giảm đi hẳn.
Bình thường đi chậm thì mất tầm nửa canh giờ là đến được cầu Tẩy Mã, hôm nay Lục Trần và A Thổ đi mất một canh giờ, sau đó bước lên một lầu cao, từ xa có thể nhìn thấy cây cầu Tẩy Mã rồi.
※※※
Trên cây cầu này có sương mù.
Có lẽ là do dị tượng huyết hải trên trời chiếu xuống, mà sương mù này cũng có chút màu đỏ nhạt, tràn ngập trên dưới cầu Tẩy Mã. Nhưng có một chuyện rất kỳ quái, cũng rất lạ thường, đám sương mù này hình như chỉ phủ lên con đường trên cầu và phía sau cầu.
Lục Trần dán mắt vào cây cầu đó, nhìn đám sương mù, sắc mặt u ám đi thấy rõ.
Đám sương mù đó trông khá quen, rất giống màn sương mà hắn trước đây gặp phải trong huyệt động dưới lòng đất Tiên thành. Trùng hợp ở chỗ, lần đó hình như hắn cũng gặp khi đi tìm Bạch Liên, vậy thì lần này, ở cầu Tẩy Mã, hắn cần đi tìm Bạch Liên cũng đụng độ sương mù màu đỏ này, có thật là trùng hợp hay không?
Lục Trần không tin trên đời này lại có nhiều sự trùng hợp như thế, là Ảnh tử mà tin vào những điều đó, thì rất khó sống được lâu dài. Đúng vào lúc hắn đang suy nghĩ thì đột nhiên, A Thổ bên cạnh vốn luốn im lặng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìm chằm chằm vào trong màn sương đó, rồi khẽ gầm một tiếng.
Âm thanh đó không lớn, nhưng đủ để kinh động Lục Trần. Mắt Lục Trần lóe lên, nhíu mày nhìn về phía cây cầu trong sương, chỉ thấy màn sương trông vốn yên bình chợt có động tĩnh, tốc độ di chuyển nhanh hơn, một chốc sau, đột nhiên có một cái bóng bước ra từ trong sương.
Vì cách rất xa, cộng thêm có sương mù ngăn cản, lên Lục Trần thực sự không nhìn rõ được diện mạo của cái bóng ấy, đến cả đường nét cũng rất mơ hồ, thậm chí còn không phân biệt được rốt cuộc là người hay ma, hay là yêu thú súc sinh, về cơ bản chỉ là một cái bóng đen.
Đúng vào lúc hắn đang chăm chú nhìn về phía đó, chuẩn bị đợi thứ trong sương mù đi ra, thì cái bóng trong sương chợt dừng bước, sau đó bỗng thốt ra một tràng rít chói tai.
Tiếng rít truyền khắp bát phương tứ diện, thậm chí còn có mấy đợt tiếng vọng trên con đường trống vắng, làm tăng thêm vẻ hoang vu và đáng sợ. Chỉ mấy chốc sau, trên đường phố xung quanh cầu Tẩy Mã, đột nhiên xuất hiện rất nhiều yêu thú, quái vật đủ mọi hình dáng, ồ ạt kéo đến từ các hướng, sau đó lũ lượt tụ tập bên dưới cầu Tẩy Mã.
Trong nháy mắt đó, Lục Trần cảm thấy cứ như mình nhìn thấy một cảnh tượng quái dị như quân vương thần tử thượng triều. Tất cả quái vật đều phủ phục bên dưới màn sương đó, đợi tiếng rít dừng lại, từ trong bầy quái vật, có năm sáu con thủ lĩnh rõ ràng là mạnh hơn lũ xung quanh bước ra, sau đó cung kính đặt một vài đồ vật lên rìa màn sương, cũng tức là bên cầu Tẩy Mã.
Cái bóng trong sương mù thoáng lắc lư, bọn quái vật khát máu xung quanh lập tức cúi thấp đầu xuống, trông có vẻ sợ gần chết. Một lát sau, màn sương đó tràn ra, mở rộng ra bên ngoài thêm mấy phần, sau đó một lần nữa chậm rãi rút về.
Trong khoảng thời gian tiến lùi này, mấy đồ vật trên mặt đất đã biến mất tăm.
Tất cả quái vật xung quanh, kể cả đám yêu thú đầu đàn nọ đều thở phào nhẹ nhõm, chúng la hét ầm ĩ, nghe vô cùng hung ác đáng sợ, nhưng Lục Trần sau khi chứng kiến cảnh này từ đầu đến đuôi, cứ cảm thấy hình như không phải chúng đang thị uy, mà là đang tỏ rõ niềm vui sướng.
Gào rú như thế được một lúc, tất cả quái vật đều ồ ạt quay đầu rời đi, hỗn loạn trong nháy mắt, cầu Tẩy Mã lại trở về với vẻ yên bình vốn có. Sương mù xa thẳm, cái bóng trong sương đã biến mất, không rõ đã đi đâu.
Lục Trần nhìn chằm chằm vào nơi đó rất lâu, sau đó thở ra một hơi trầm, quay đầu nhìn sang A Thổ, đang định lên tiếng thì đột nhiên phát hiện A Thổ đã đang nhìn mình chằm chằm, ánh nhìn trong cặp mắt đỏ rất quái lạ.
Lục Trần ngẩn ra, thoáng đăm chiêu, sau đó hỏi A Thổ:
- Ngươi có ý gì?
A Thổ vẫy đuôi, đầu gật về hướng ngược lại.
Lục Trần cười gượng, gãi đầu nói:
- Ngươi cũng dứt khoát thật, nói chạy là chạy, ta…
Hắn nói được một nửa thì đột nhiên ngưng bặt, sau đó sắc mặt hắn hơi thay đổi, như bỗng dưng nhận ra điều gì đó, hắn ngạc nhiên trầm tư. Chốc sau, Lục Trần mới từ từ cúi xuống trước mặt A Thổ, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của nó, khẽ giọng nói:
- Kỳ lạ thật, tại sao kể từ khi ta phát hiện mọi thứ ở đây có gì đó bất ổn, cho đến tận bây giờ, trong đầu ta chưa bao giờ nảy lên ý nghĩ tháo chạy?
- Tại sao ta phải đến đây cứu Bạch Liên cho bằng được, mà không phải là quay lưng rời khỏi Tiên thành này ngay, rời khỏi mối nguy hiểm ở đây mới là việc mà ta nên làm chứ?
67/ 4
Ảnh tử là một nghề rất đặc thù, nhưng xét cho cùng, tất cả mọi Ảnh tử vẫn là người, cũng có thất tình lục dục của con người, cùng lắm cũng chỉ trải qua cái huấn luyện hà khắc, để bản thân có thể khống chế những dục vọng bẩm sinh.
Nhưng chỉ là khống chế, chứ không phải là triệt tiêu, trên đời này không có bất cứ cách nào có thể biến một con người thành loài động vật không có tình cảm, cho dù có biến một người thành kẻ đần độn, thì họ cũng biết sợ hãi, cũng biết vui mừng, đây là điều không thể nào thay đổi được.
Mỗi một Ảnh tử đều là những con người không giống nhau, đều có cuộc đời và đặc điểm khác nhau, cả Lục Trần cũng vậy, duy chỉ có điểm này thì tất cả Ảnh tử đều giống nhau, có khác thì chỉ là ở chỗ khả năng khống chế dục vọng, tình cảm cao hay thấp mà thôi.
Lục Trần từ trước tới nay luôn khống chế cảm xúc, dục vọng của mình rất tốt, nếu không thì hắn đã chẳng thể ẩn náu nhiều năm trong Ma giáo, và làm nên công nghiệp như vậy trong hoàn cảnh hiểm ác nhất thế gian. Nhưng hắn vẫn là một con người bình thường, hắn cũng có lúc cảm xúc dao động lên xuống, năm xưa khi hắn bất chấp tất cả để giết chết Tô Mặc, cũng có thể tính là biểu hiện mất kiểm soát cực hiếm thấy ở hắn.
Cũng chính vì khả năng khống chế tình cảm dục vọng của bản thân mạnh hơn người thường, mà Lục Trần cũng nhạy cảm hơn đối với những chấn động cảm xúc của mình so với người bình thường, hắn hiểu mình cũng biết sợ, cũng hiết kinh hãi, chỉ có điều hắn thường áp chế tất cả cảm xúc mặt trái trong thời gian ngắn nhất, hồi phục sự điềm tĩnh. Nhưng lần này, hắn cảm nhận được điểm khác thường kỳ lạ.
Hắn phát hiện qua một giấc chiêm bao tỉnh lại này, tuy gặp biết bao nhiêu chuyện quỷ dị, nhưng hắn hình như vẫn có thể bình tĩnh phán đoán từ đầu đến cuối, không mảy may sợ sệt, mức độ bình tĩnh của cảm xúc thậm chí có thể dùng từ lạnh lùng để hình dung, nếu không có A Thổ bên cạnh, lúc nhìn thấy A Thổ cũng sẽ có chút lăn tăn trong cảm xúc, thì Lục Trần gần như cảm thấy mình thật sự giống một cái xác không hồn.
Cái xác không hồn ư…
Lục Trần lặng lẽ ngồi xuống ngay đó, lưng tựa vào tường, trên lầu cao cách cầu Tẩy Mã khoảng mấy mươi trượng này đầy vắng lặng, không có một tiếng động.
Lục Trần nhắm hai mắt lại, cẩn thận lắng nghe, nhanh chóng xác nhận xung quanh không còn bất kỳ âm thanh nào, cái duy nhất có thể cảm nhận có lẽ là nhịp tim của hắn, ngoài đó ra, bốn bề hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Trần nghĩ mình lúc này đáng lẽ ra nên cảm nhận được cái lạnh, thậm chí là nỗi sợ, nhưng không hề.
Một lát sau, Lục Trần mở mắt ra, chậm rãi quay đầu nhìn sang bên cạnh, A Thổ vẫn ngồi bên hắn, bảo vệ hắn như rất nhiều năm qua, lúc nhìn thấy hắn quay đầu lại, A Thổ thậm chí còn thè lưỡi ra, vẫy vẫy cái đuôi.
Lục Trần nhìn chằm chằm vào A Thổ, một lát sau, hắn nói khẽ:
- A Thổ, ta không cảm giác được hơi thở của ngươi nữa.
A Thổ hình như không hiểu ý của Lục Trần, vẫn im lặng nhìn hắn, trong đôi mắt đỏ như máu quỷ dị có ánh sáng chớp tắt, ánh nhìn ôn hòa, trông vẫn là con hắc cẩu của trước đây.
Lục Trần im lặng, sau khi trầm mặc suy nghĩ một chốc, hắn bỗng thò tay vào ngực áo, lấy con chim nhỏ giấu trong lồng ngực ra.
Con chim nhỏ vẫn cuộn tròn trong lòng bàn tay hắn, đầu vùi vào dưới một bên cánh, không nhúc nhích cả một lúc lâu. Lục Trần đưa ngón tay khẽ vuốt lông nó, sau đó phát hiện không biết từ lúc nào, người nó đã lạnh đi như băng.
Hắn không cảm thấy nhiệt độ cơ thể của con chim nhỏ, chứ đừng nói là nhịp tim, thứ nằm trong lòng bàn tay hắn không phải là một con chim sống ngoan cường, mà là một tảng băng.
Lục Trần lạnh lùng nhìn con chim trong tay, đột nhiên năm ngón tay nắm lấy người con chim nhỏ, sau đó bắt đầu chậm rãi ghì chặt lại.
Con chim rùng mình dữ dội, rồi cổ nó động đậy, sau đó thò đầu ra khỏi cánh.
Vẫn là nó như lúc mới được Lục Trần cứu, ngoại trừ đôi mắt.
Đôi mắt đó hoàn toàn bị một màu đỏ như máu nhuộm kín, hệt như đang chảy máu, thậm chí một lát sau, có một giọt máu thật rỉ ra khỏi hốc mắt con chim. Đôi mắt đỏ của nó trừng vào Lục Trần, sau đó nó kêu lên, tiếng kêu thê lương và chói tai, cứ như nhìn thấy kẻ đại địch huyết hải thâm thù, cứ như không thể không ăn tươi nuốt sống hắn!
Bên cạnh Lục Trần, A Thổ chậm rãi đứng dậy, huyết quang trong hai mắt lập lòe, răng ngọn trong mồm nhe ra, hệt như một con ác thú dữ tợn.
Phụt…
Thình lình, một tiếng trầm đục, cắt ngang hết tất cả mọi âm thanh rồi im bặt, máu bắn tung tóe giữa không trung, con chim đó biến mất tăm khỏi bàn tay Lục Trần, chỉ còn lại lông vũ tứ tán và máu thịt tàn lưu.
Trong lòng bàn tay Lục Trần có máu, từ từ nhỏ giọt. Hắn nhìn qua bàn tay, sau đó quay người lại lần nữa, lần này, hắn đứng trước mặt A Thổ.
Hắn nhìn vào A Thổ, A Thổ cũng nhìn hắn.
Lục Trần đưa bàn tay lấm máu ra, khẽ đặt lên đầu A Thổ, đầu và thân thể A Thổ hình như co rụt về sau theo bản năng, nhưng nhanh chóng dừng lại. Nó chỉ im lặng nhìn Lục Trần, sau đó chẳng hề nhúc nhích.
Khẽ vuốt ve cổ và lông trên đầu A Thổ, sau đó tiến tới gần, ôm đầu nó vào lòng mình.
- Lúc trước ngươi muốn cắn chết con chim này, vì sao vậy?
Lục Trần hỏi với giọng rất khẽ.
Tất nhiên là A Thổ không biết nói, đầu nó bị Lục Trần ôm trong lòng, cũng không cử động được, nên nó chỉ vẫy vẫy cái đuôi của mình.
Lục Trần im lặng trở lại, động tác vuốt ve A Thổ vẫn không dừng lại, mặt hắn dán vào lớp da lông của A Thổ, cái hắn cảm nhận được không còn là hơi ấm nữa, mà cuối cùng cũng trở thành một lớp lạnh như băng.
Nhưng hắn vẫn nhìn thấy A Thổ đang vẫy đuôi với hắn.
Trong vòng tay của hắn, đầu A Thổ vẫn như lúc trước, cọ xát theo thói quen.
Đây đều là những điều khắc sâu trong ký ức họ, là bí mật chỉ thuộc về hắn và A Thổ, là điều mà chẳng ai có thể đoạt mất.
Ngoại trừ cái chết.
- Ta nghĩ, đây hẳn vẫn là một giấc mơ thôi.
Lục Trần trầm giọng nói.
- A Thổ, chúng ta cần đi khỏi đây, đúng không?
A Thổ đáp lại một tiếng thấp khẽ.
Lục Trần nhắm mắt lại, ôm A Thổ, bàn tay vuốt ve A Thổ dừng lại, là bàn tay lấm máu ấy đã dừng lại trên cổ A Thổ.
Bốn bề bỗng nhiên im ắng, chốc sau, đột nhiên từ xa, từ gần, trong, ngoài con phố dài, bỗng vang lên một tràng âm thanh tru tréo chói tai thê lương và dường như có chút cuồng nộ, ập đến từ tứ phương bát diện như sóng dữ. Tường vách quanh căn nhà này bắt đầu kêu lên lục đục, đất đá rơi xuống ào ào, từ trong ngóc ngách, trong các kẽ hở, một dòng sương mù màu đỏ thẫm đột nhiên tràn vào, như ma quỷ giương nanh múa vuốt, bổ nhào về phía Lục Trần.
Lục Trần không ngẩng đầu lên, thậm chí còn không liếc mắt nhìn cảnh tượng dị thường xung quanh lấy một cái, hắn chỉ ôm chặt A Thổ, trong mắt cũng chỉ có dáng hình của A Thổ.
Có một giây khắc, hắn ngừng thở, hắn nghiến răng.
Trên đời này chắc là không có thuốc chữa hối hận đâu, nếu làm sai, thì phải làm sao?
Hắn đã từng sai rồi chứ?
Hắn nhắm mắt lại, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng, nhưng tay hắn bỗng ghìm chặt, chốc sau, một ngọn lửa đen bừng lên, sau đó bàn tay hắn mang theo Hắc hỏa ấy, như bẻ cành cây khô, trực tiến phá hủy da thịt A Thổ, bẻ gãy cổ của con hắc cẩu.
A Thổ kêu gào lên thảm thiết, giãy giụa dữ dội, nhưng thân xác nó bị Lục Trần ôm chặt, không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể tuyệt vọng giương mắt nhìn Hắc hỏa nuốt chửng mình.
Một khắc sau, xung quanh tối sầm lại, sương mù như sóng dữ nọ đã ập đến, hoàn toàn nuốt chửng Lục Trần và A Thổ rồi.
67/ 5
Trời như đã vào đông, rất lạnh rất lạnh, hoặc là đã đặt chân đến Đại Băng Nguyên phương Bắc, nơi một giọt nước nhỏ xuống là đông thành băng trong truyền thuyết, đến cả máu trong cơ thể cũng có cảm giác đông cứng, trước mắt tối đen như mực, không cảm giác được một chút ánh sáng, dù cho Lục Trần đã cố hết sức mở to mắt nhưng vẫn vậy.
So với cái hư vô tĩnh mịch trước mắt, thì bên tai hắn lại hỗn loạn ầm ĩ thấy rõ, thường xuyên có những âm thanh quái dị vang lên lắng xuống, có lúc rên rỉ trầm thấp, có lúc lại là những tiếng vang chấn động như sóng to gió lớn. Lúc thì có cự thú gầm rú, lúc thì như vạn quỷ gào thét, cứ như hắn đã rơi xuống địa phủ hoàng tuyền, rơi xuống địa ngục vô biên, cái đang chờ đón hắn sẽ là vận mệnh thống khổ vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Trong lòng Lục Trần trào dâng một nỗi sợ, vận mệnh bất định luôn khiến con người như vậy, nhưng rồi hắn nhận ra phản ứng cảm xúc của mình cuối cùng đã trở lại bình thường, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mừng rỡ trước nỗi sợ của mình, và sau đó, dường như tình trạng quỷ dị gây nên nỗi thống khổ của hắn ở xung quanh cũng nhanh chóng giảm thiểu.
Cái lạnh từ từ lui dần, Lục Trần chợt cảm thấy người nhẹ bâng, sau đó cả cơ thể như đang lơ lửng. Âm thanh xung quanh biến mất, thế giới đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Sau đó, trong bóng tối trước mắt, hình như ở nơi cực kỳ xa xôi, có một vệt sáng chớp tắt, sáng lên.
Lục Trần nhìn về phía đó, cảm thấy đấy hình như là một chùm ánh sao lấp lánh cả trăm nghìn năm ở nơi sâu xa nhất trên bầu trời đêm. Sau đó, ngay trước mắt hắn, trong bóng tối vô tận, trong bầu trời đêm tăm tối tĩnh lặng, từng ánh sao dần dần sáng lên.
Chúng thắp sáng bầu trời, tỏa ra ánh sáng cổ xưa, ánh sao trong veo và rực rỡ, như một bữa tiệc thịnh soạn nhất thế gian đang bày ra trước mắt hắn.
Lục Trần nín thở, vào lúc này, hắn có cảm giác sôi sục muốn hét thật to, nhưng tất cả mọi âm thanh đã bị đè nén trong yết hầu, không cách nào thốt ra được, hắn chỉ có thể cảm thấy mình đã mất đi quyền kiểm soát cơ thể, cứ thế mặc sức mà trôi lững lờ trong hư không ngập đầy vì sao này.
Lục Trần chú mục vào những ngôi sao rợp trời này, chợt bừng tỉnh, hình như có sức mạnh nào đó thôi thúc cái ổ khóa đã phủ bụi nhiều năm ở đáy lòng hắn, sau đó lặng lẽ phủi đi bụi bặm, giải phóng những chuyện xưa đã bị phong ấn.
Thình lình, đồng tử hắn đột nhiên to ra, trong mắt hắn phản chiếu, từ trên bầu trời rực rỡ ánh sao, một cái bóng khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Đó là một cây đại thụ lớn tới mức không tưởng, đó là một cái cây đại thụ đang không ngừng sinh trưởng, đâm chồi nảy lộc và vươn dài vô số cành lá ra ngoài hư không.
Đại thụ vắt ngang bầu trời sao vĩ đạo và rộng lớn, rất nhiều cành lá của nó đâm vào kẽ hở giữa bầu trời và bóng tói, ở một số chỗ, Lục Trần còn nhìn thấy cành cây kỳ dị đung đưa ngọn lửa hắc ám quen thuộc, sau đó đâm thủng hư không, dấy lên những gợn sóng lăn tăn, phản chiếu một số hình ảnh của thế giới kỳ dị, rồi đâm vào trong thế giới đó.
Chỉ là hắn vẫn chưa kịp suy ngẫm cho kỹ, thậm chí còn chưa kịp chấn động trước cây đại thụ này, thì đã phát hiện ra, mình đối diện với một cây Thần thụ khủng khiếp như thế song lại không có lấy một chút sợ sệt. Hắn gần như suýt tưởng rằng cảm xúc của mình lại có vấn đề, tưởng rằng liệu có mình lại quay về với cơn ác mộng kỳ lạ và đáng sợ đó, nhưng rất nhanh chóng, hắn phát hiện không phải là như thế.
Hắn không hề sợ hãi, cũng không phải vô cảm, lạnh băng, ngược lại, hắn có cảm giác khá thân thiết đối với cây đại thụ này. Cảm giác ấm áp quen thuộc đó cứ như nhìn thấy một người bạn cũ đã nhiều năm không gặp.
Như để hô ứng với cảm giác lạ kỳ này của hắn, trên cây đại thụ giữa bầu trời, đột nhiên rẽ ra một nhánh, xuyên qua vô số những hư ảo vì sao, xuyên qua bóng tối trong nháy mắt, vươn tới trước mặt hắn.
Trên cành có lá xanh chồi non, tràn đầy sức sống, kể cả bóng tối và hư không cũng không thể ngăn trở sức sống này, khiến đôi mắt Lục Trần dường như cũng ánh lên một lớp màu xanh lục.
Lục Trần đăm chiêu suy nghĩ, cúi đầu nhìn xuống ngực, thì phát hiện một vòng hào quang tỏa ra từ trong ngực mình, lấp lánh, ấm áp và ôn hòa, vừa hay tương thích cành cây của Thần thụ trước mặt hắn, hoàn toàn tương hợp.
Trong đầu Lục Trần lúc này đột nhiên sáng sủa, hắn không biết cảnh tượng trước mắt mình rốt cuộc diễn ra do đâu, nhưng hắn biết, tất cả nhất định là do hạt giống Thần thụ trong cơ thể hắn, nó đã cảm ứng với Thần thụ trên bầu trời, nên mới có tất cả những cảnh tượng trước mắt này.
Hóa ra, Thần thụ trong truyền thuyết của Ma giáo thực sự tồn tại, hơn nữa nhìn từ cảnh tượng thần kỳ trước mắt, nó thậm chí còn vĩ đại hơn, thần kỳ hơn so với truyền thuyết mà Ma giáo sùng bái và tín ngưỡng.
Phía trước Lục Trần, cành cây đó rung rung, trông có vẻ như đang do dự và có chút ngờ vực, hẳn là không hiểu vì sao hạt giống đó lại không rời khỏi cơ thể Lục Trần, mà vẫn cứ ẩn trong cơ thể hắn.
Cành cây từ từ vươn rộng ra, dần dần quấn quanh người Lục Trần. Lục Trần bất lực trước điều này, trong lòng hắn có một dự cảm, nếu như cành cây Thần thụ này mà phát lực, thì mình có thể thịt nát xương tan bất cứ lúc nào, nhưng hắn không hề có cảm giác sợ hãi, vì hào quang ở ngực hắn vẫn sáng rực, hạt giống ấy vẫn đang kiên định thể hiện thái độ nào đó.
Cũng không rõ đã bao lâu trôi qua, cành cây đó hình như cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực, nó nhẹ nhàng vỗ mấy cái lên người Lục Trần, dường như có chút quyến luyến, nhưng cuối cùng vẫn quyết định rời đi.
Cành cây chậm rãi thả Lục Trần ra, nhưng trước khi đi, cành lá tràn ngập sức sống, đong đầy linh khí đến mức khó tả này đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, một luồng linh lực mãnh liệt và dồi dào tột đỉnh thình lình trút vào trong cơ thể Lục Trần, ập vào kinh mạch của Lục Trần như thủy triều, sau đó hội tụ vào nơi kín kẽ nhất trong tim hắn, nơi mà hạt giống đó đang ngự trị.
Hào quang của hạt giống lập tức sáng hơn mấy lên.
Sau đó ánh sáng rực lên, chớp tắt liên tục mấy lần, dường như đang cảm tạ cành cây nọ, cành cây đến từ hư không đó chậm rãi rời khỏi người Lục Trần, sau đó rút trở về, quay lại bầu trời đêm tĩnh mịch vĩnh hằng và rực rỡ các vì sao.
Hào quang và bóng dáng khổng lồ của Thần thụ trong mắt Lục Trần bắt đầu dần xa và biến mất trong bóng tối, cảnh tượng thần kỳ này dường như chưa từng xảy ra, nếu không phải trong cơ thể hắn vẫn còn chứa đầy thứ linh lực mãnh liệt đó, nếu không phải ánh sáng tỏa ra từ hạt giống ở tim hắn vẫn còn rực rỡ.
Một khắc sau, đột nhiên, đất trời tĩnh lặng, phía trước mù mịt.
Tất cả mọi ánh sao đều biến mất, tất cả mọi âm thanh đều lắng xuống.
Hắn rơi xuống giữa hư không, hệt như rơi xuống vực sâu không đáy, nhưng cuối cùng, hắn chỉ cảm thấy khi cơ thể mình bỗng nhiên chấn động, một cảm giác quen thuộc trào dâng trong tim.
Đó là chiếc giường quen thuộc mà hắn ngủ tối qua đúng không?
Lúc mắt hắn vẫn chưa mở ra, đột nhiên đã nghe thấy một tiếng chó sủa, sau đó lại có một âm thanh quen thuộc khác, có phần mất kiên nhẫn, vang lên ầm ĩ cách hắn không xa:
- Này, trời sáng rồi đấy!
67/ 6
Lục Trần thấy ngực hơi nhói đau, đây là phản ứng hắn chưa từng gặp phải, bất kể là chìm vào ác mộng ra sao, ngay sau đó, thậm chí khi hắn vẫn chưa mở mắt ra, trong đầu Lục Trần đã lướt qua cảnh tượng cuối cùng trong giấc chiêm bao, cảnh tượng mà lồng ngực hắn phát sáng.
Lục Trần khẽ hừ một tiếng, sau đó ngồi phắt dậy, rồi vô thức đưa tay lên ôm vị trí của tim trên ngực.
Ánh sáng rọi xuống, tất cả mọi thứ xung quanh dần trở nên rạng ngời, những vật dụng quen thuộc lần lượt đập vào mắt hắn, khiến hắn nhận ra hiện giờ hắn vẫn đang ở trong phòng mình. Tay hắn ghì vào vị trí ngực, nhưng cách một lớp áo, ở đó vẫn bình thường an ổn, không có chút bất thường nào, tất nhiên càng không có chuyện hào quang này nọ tỏa ra từ trong người hắn.
Cảm giác đau ở ngực đang tiêu giảm nhanh chóng và biến mất, khiến Lục Trần trong một thoáng có ảo giác rằng, có lẽ mình chỉ nằm mơ thấy một cơn ác mộng rất dài. Hắn quay đầu nhìn qua, thì thấy bên cạnh giường mình, A Thổ đang nằm sấp dưới đất, bộ dạng đầy lười nhác, cả một buổi chẳng hề nhúc nhích.
Lục Trần bỗng giật thót tim, không hiểu vì sao lại thấy hơi căng thẳng, hắn nhảy khỏi giường, ngồi xuống cạnh A Thổ, lúc hắn đưa tay lên xoa đầu A Thổ, bàn tay đó run rẩy rất khẽ, cực kỳ kín kẽ.
Chạm vào là lớp lông mềm mượt của A Thổ, hơi ấm của nó truyền qua lòng bàn ta, Lục Trần lặng lẽ xoa đầu nó, một chốc sau, A Thổ như cảm thấy gì đó, bèn ngẩng đầu lên nhìn Lục Trần.
Khoảnh khắc đó, Lục Trần nín thở, nhìn A Thổ chằm chằm, đặc biệt là chú ý vào đôi mắt nó.
Mắt của A Thổ vẫn như xưa, trắng đen rõ ràng.
Lục Trần sững sờ, rồi hít một hơi thật sâu, rồi lại thở ra thật dài. Sau đó hắn cười, ôm chầm lấy A Thổ, vùi nó vào trong lòng mình.
A Thổ trông có vẻ thắc mắc trước hành động của Lục Trần, có điều nó vẫn cảm nhận được tâm ý của hắn, thế là cũng như trước đây, nó đưa đầu khẽ cọ vào lồng ngực hắn.
Lục Trần vừa cười vừa vỗ đầu A Thổ, dẹp bỏ hết tâm trạng u ám mới trước đó không lâu, sau đó hắn nhanh chóng nhớ lại, vừa nãy khi chưa tỉnh hẳn, ngoại trừ tiếng sủa của Lục Trần, hình như hắn còn nghe thấy có một người thấp giọng càu nhàu một câu, nói cái gì mà “trời sáng rồi”. Lục Trần nhìn quanh, đây là phòng ngủ của hắn, trong phòng ngoài hắn và Lục Trần ra, không hề còn ai khác.
Lục Trần ngẫm nghĩ, cảm giác giọng nói đó có thể vọng vào từ ngoài cửa, bèn đứng dậy đi nhanh ra cửa, lúc tay hắn chạm vào then cài, hắn hơi ngập ngừng, trong đầu nghĩ, trong lần mở cửa này, thế giới bên ngoài sẽ trông ra sao?
Liệu có thật sự sẽ trở thành một thế giới hoang vu như trong cơn ác mộng dài đằng đẵng song lại chân thực tới mức đáng kinh ngạc đó?
Một lát sau, hắn kéo then cài, rồi mở cửa bước ra ngoài.
Thế giới vẫn là cái thế giới đó, ít nhất vẫn là trời, đất mà hắn biết, trên bầu trời vẫn còn dị tượng huyết hải, nhưng khác với trong ác mộng, dị tượng huyết hải này tiến triển hơn lúc trước, song vẫn còn cách mức độ hoàn toàn nuốt chửng cả bầu trời Tiên thành một khoảng không hề nhỏ. Trên không vẫn có một khoảng trời hình vành khuyên là màu xanh thẳm, nắng chiếu từ đó xuống, khiến con người cảm thấy đây là một buổi sáng khá hoàn hảo.
Phía xa loáng thoáng có tiếng người và tiếng bước chân, bên ngoài có tiếng chim hót, hoa nở phiêu diêu trong tiếng gió, ngoại trừ việc trong căn nhà này không có bóng người ra, thì chắc đây là một ngày thời tiết tốt hiếm có.
Là hắn nghe nhầm sao?
Hay là người đó đã đi trước rồi?
Lục Trần trầm ngâm suy tư một lúc, trước đó, khi hắn mới tỉnh lại, vì trong mơ đã thấy, đã nghe quá nhiều điều kinh hãi, nên hắn bị chấn động quá mạnh, đến mức thậm chí hắn còn có một lúc thất thần hiếm thấy, lúc tỉnh dậy, tuy đã nghe thấy giọng nói đó, song nhất thời không nhận ra rốt cuộc là ai.
Nhưng trong toàn bộ Phù Vân tư, người biết đến căn nhà này của hắn không được mấy người, đếm tới đếm lui thì cũng chỉ có mấy nhân vật cấp cao của Phù Vân tư như Thiên Lan chân quân, Huyết Oanh, ừm, còn một lão Mã nữa.
Nếu hắn thực sự không nghe nhầm là có người nói chuyện, vậy bây giờ chỉ có thể nói là người đó đã đi rồi.
Chẳng lẽ lão trọc đột nhiên nổi hứng đến thăm hắn, phát hiện hắn ngủ hơi quá giấc, nên đã phàn nàn? Lục Trần bĩu môi, bụng nghĩ tuy lão trọc đó có điên, nhưng hẳn là chẳng bao giờ làm việc vô vị như vậy đâu?
Nhưng thật sự không phải ông ấy sao…
Lục Trần ngẫm kỹ lại, phát hiện mình vẫn không dám hoàn toàn loại bỏ khả năng này, trên đời này cái gì Ảnh tử cũng ứng phó được, duy chỉ có gặp phải kẻ điên thì thực sự rất đau đầu.
Lục Trần lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, quay người vào phòng, sau khi đóng cửa, hắn ngồi xuống giường trở lại, một tay mới đặt lên tim thì đột nhiên ngộ ra gì đó, bèn nhìn sang A Thổ.
A Thổ phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức nhảy lên, trái ngược với bộ dạng lười biếng hồi nãy, nó chạy đến cạnh Lục Trần, hai chân còn leo lên, há miệng liếm láp, kêu lên trầm thấp, tỏ ra như thể “Dẫn ta đi, dẫn ta đi chơi với”.
Lục Trần bật cười, chẳng hiểu tại sao, bây giờ nhìn A Thổ là hắn cứ thấy mềm lòng, đưa tay ra khoác lên cổ nó, ôm A Thổ vào lòng, sau đó Lục Trần hít một hơi thật sâu, khẽ hừ một tiếng, ngay lập tức ánh sáng nhạt lướt qua, trong nháy mắt, trong phòng như có một trận gió nổi lên, sau đó Lục Trần và A Thổ đều biến mất khỏi nơi này.
※※※
Sau khi cảm giác mất trọng lực quen thuộc và trời đất quay cuồng ấy qua đi, Lục Trần và A Thổ trở lại với mộc động cổ thần bí. Khí tức ở đây vẫn như trước, nhưng lúc Lục Trần đứng vững và nhìn xung quanh, thì chợt nhíu mày, phát hiện nơi này hình như có điểm nào đó không giống với lúc trước cho lắm.
Vì ở Thiên Long sơn quá bận rộn, có đủ mọi tai mắt, để che giấu bí mật về việc trong cơ thể có hạt giống Thần thụ mà đã một thời gian rất dài Lục Trần không vào đây. Dẫu sao thì bí mật này cũng không hề tầm thường, ngộ nhỡ bị người khác biết, hậu quả sẽ rất khó lường. Nếu không phải do giấc mơ quỷ dị này toàn những điều cổ quái, Lục Trần không thể không vào đây để điều tra, thì chỉ e là hắn sẽ chẳng vào đây trong một thời gian rất dài nữa.
Nhưng giờ xem ra, hắn đã nhìn thấy có một vài điểm khác biệt rồi.
Trên thực thế, nói cho chính xác thì mộc động này đã xảy ra thay đổi cực kỳ lớn:
Đầu tiên là diện tích của mộc động này đã rộng hơn gấp đôi, tiếp theo là vũng nước ở trung tâm mộc động, tuy diện tích không to ra, nhưng vốn dĩ ở đó chỉ còn một ít nước trong chỗ trũng, nhưng giờ đây lại ngập đầy thứ nước tràn trề sinh khí, linh lực sung mãn. Trên vách tường xung quanh mộc động, vẫn còn khí xanh vần vũ trong những nhánh cây, thoạt nhìn đã dày đặc hơn rồi.
Nhưng tất cả những thay đổi này đều không bì được với cái cuối cùng, cái mà lúc này đây Lục Trần đang nhìn chằm chằm vào nó.
Một trong hai cánh cửa từng bị che kín đột nhiên lộ ra hoàn toàn, đến cả vách tường sâu bên trong mộc động, dường như đi tới là có thể mở ra.
67/ 7
Trong mộc động cổ xưa và thần bí này, đã có những thay đổi rất lớn trong biến cố lần trước, thay đổi rõ ràng nhất trong số đó chính là trên tường đã xuất hiện thêm hai cánh cửa. Lục Trần không mù, tất nhiên sẽ chẳng đời nào thấy mà ngó lơ, hắn đã sớm nghĩ cách để điều tra tường tận rồi, nhưng mãi chẳng có kết quả.
“Cửa” - kỳ thực vật này tự cổ chí kim đã không hề phức tạp, đa phần chẳng qua chỉ là lối vào nối liền giữa bên trong và bên ngoài mà thôi. Nói cách khác, trên tường có cửa, nếu có thể mở ra, thì phía sau cánh cửa có phải sẽ dẫn đến một nơi nào đó?
Lục Trần không biết đáp án cho điều này, nhưng hắn hết sức tò mò, hắn đã kiểm tra kỹ càng gần như tất cả mọi chỗ trong mộc động này, đặc biệt là vách tường gần hai cánh cửa, nhưng hai cánh cửa này đều đã bị một nguồn năng lượng Ngũ Hành phong ấn, tường cây che phủ, thanh khí vần vũ, bất kể hắn thử thế nào, hai cánh cửa này vẫn không mở ra được.
Nói chính xác là không tìm được chỗ để mở cửa.
Sau khi hai cánh cửa đó xuất hiện, thật ra chỉ là những đường nét trên vách tường cây, tuy rõ ràng là có hình dạng cánh cửa, nhưng đa phần vẫn trở thành một thể với vách tường, nếu muốn mở cửa, đồng nghĩa với việc phải phá bỏ vách tường này, rất khó thực hiện.
Nhưng đến hiện tại, trong mộc động đã một lần nữa xảy ra thay đổi cực kỳ lớn này, ngoại trừ diện tích to ra, tiên thủy phục sinh, thì trong hai cánh cửa ẩn giấu giữa vách tường, có một cánh lại lộ hoàn toàn ra ngoài.
Cánh cửa, khe cửa, hình dáng rõ ràng, thậm chí trong đó còn xuất hiện một hình tròn nhô lên bằng cái nắm tay, vừa vặn để tay người cầm vào. Bất cứ ai nhìn thấy cánh cửa này, đều sẽ biết rằng, nó có thể mở ra được.
Nhưng vấn đề ở chỗ, sau khi mở ra, phía sau cửa sẽ là gì?
※※※
Nơi này bản thân nó là hạt giống Thần thụ, trong thế giới thực, hạt giống đó chỉ bé bằng cái ngón tay, nhưng bên trong lại ẩn chứa một vùng trời kỳ lạ thế này, từ đó có thể thấy được cái thần kỳ của nó.
Tương tự, có thể thấy cánh cửa xuất hiện bên trong hạt giống Thần thụ sau khi mở ra sẽ dẫn về đâu, gần như không thể là một câu trả lời tùy tiện và bình thường được.
Là nơi động thiên phúc địa tràn ngập tiên khí, hay là một vùng đất thần bí? Có thể là nơi kỳ diệu như núi vàng biển bạc, hay là thắng cảnh Tiên gia phủ đầy châu báu?
Đây đều là những phỏng đoán đẹp đẽ, nhưng liệu có một khả năng khác rằng, phía sau cánh cửa đó, thật ra lại có thứ không hề tốt đẹp, là thế giới đáng sợ, một khi mở cửa ra, sẽ có một sức mạnh khó lường nào đấy xuất hiện, ít nhất thì con người không thể chống cản trong tình thế này?
Nói đơn giản là sau khi mở cửa, liệu có gì bất trắc, liệu có gây thiệt mạng ai không?
Lục Trần không dám loại trừ khả năng này. Hắn dán mắt vào cánh cửa, trong lòng lưỡng lự, nghĩ có nên mở ra không.
Sự do dự đối với suy đoán bất định này cảm giác hơi quen thuộc, Lục Trần trầm tư suy nghĩ một lúc, nhớ lại mấy năm về trước, sau khi hắn và A Thổ ở sâu trong Vùng mê loạn nguy hiểm, bị ép rơi xuống Long xuyên đầy hung hiểm, trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, đã trốn vào nơi này. Sau đó, hắn và A Thổ đã dùng cạn kiết mọi thức ăn cất giất trong động, đến khi không thể không mạo hiểm ra ngoài, tâm trạng lúc đó hình như cũng gần giống với hiện tại.
Chẳng ai biết được, sau khi ra ngoài, vận mệnh đang chờ đợi mình là gì? Là sống hay chết, hay là một cảnh ngộ đáng sợ hơn nữa?
Có điều bây giờ vẫn có vài điểm khác khi ấy, hồi đó Lục Trần và A Thổ không còn đường nào để đi, không có lựa chọn, còn bây giờ, thực ra hắn có thể không mở cửa. Hắn có thể vờ như chưa nhìn thấy, cùng A Thổ rời khỏi đây, thậm chí sau này có thể không vào mộc động này nữa, sống cuộc sống của mình bên ngoài thế giới thực tại.
Tất cả hắn đều có thể dự tính được, nhưng mở cánh cửa này ra thì không.
Lục Trần đứng trước cánh cửa đó, do dự rất lâu, hắn cũng cẩn thận kiểm tra lại cánh cửa, ngoại trừ việc phát hiện cánh cửa này dường như hình thành từ chính vách tường này, chất liệu giống hệt tường cây xung quanh, thì không còn phát hiện nào khác.
Cánh cửa đóng rất chặt, nếu không mở ra, căn bản không nhìn thấy được bất cứ thứ gì phía sau nó.
Rốt cuộc có mở cửa hay không? Nói cách khác, có nên mạo hiểm để xem thử thứ gì phía sau cánh cửa hay không?
Lục Trần vẫn không quyết định được. Kỳ thực nếu cánh cửa này ở trong thế giới Trung Thổ Thần Châu của hắn, cho dù phía sau cửa rất có thể là nguy hiểm, hắn cũng sẽ thử mở ra xem, nhưng điểm mấu chốt nhất trước mắt chính là nơi này thực chất là bên trong hạt giống Thần thụ.
Ai mà tin nổi bên trong một hạt giống nhỏ bé như vậy lại có thể chứa đựng cả một nơi thế này, nó hoàn toàn đi ngược lại với hiểu biết của tất cả mọi người trong thiên hạ, nếu sự thật không bày ngay trước mắt, thì chính Lục Trần cũng sẽ không tin.
Cũng chính vì biết thứ này thật sự quá kỳ lạ, nên Lục Trần đã xem đó là bí mật lớn nhất, sâu kín nhất của mình, bao năm qua không tiết lộ ra ngoài. Theo cùng lý lẽ đó, bên trong Thần thụ kỳ lạ đến vậy, thế thì sau khi mở cửa, liệu có xảy đến bất trắc gì, ai mà bảo đảm được? Thậm chí Lục Trần cứ cảm thấy, rất có thể sau khi mở cánh cửa này ra, sẽ có một đợt sóng vô cùng lớn ào vào, đánh ngập nơi này!
Dự cảm nguy hiểm và suy nghĩ kỳ lạ này tất nhiên bị ảnh hưởng từ trải nghiệm không mấy vui vẻ của hắn ở Long Xuyên năm xưa, nhưng khả năng này không phải là có thể loại trừ hoàn toàn.
Chỉ là… ai cũng đều có lòng hiếu kỳ cả!
Tay Lục Trần chẳng biết từ lúc nào đã đặt lên cái nắm cửa đó, cảm giác chạm vào thô ráp và chút gì đó mềm mại chỉ cây cỏ mới có, hắn ngẫm nghĩ, đột nhiên quay đầu lại, A Thổ đứng ngay bên cạnh hắn, có vẻ cũng đầy nghi hoặc.
Lục Trần nghĩ nghĩ, vẫy tay với A Thổ, thấp giọng nói:
- Phía sau cửa có thứ gì đó, ngươi có thể cảm nhận được không?
Ở con hắc cẩu này có rất nhiều điều thần bí, đặc biệt là sau khi tiến hóa, lột xác thành Thánh thú, trong rất nhiều thời điểm, A Thổ còn nhạy bén hơn cả cảm giác của chính Lục Trần, đây có thể coi là một câu hỏi thuận miệng nhằm vớt vát chút cơ hội cuối của Lục Trần thôi.
Nghe Lục Trần hỏi, A Thổ không lắc đầu ngay, mà liếc nhìn cánh cửa đó, sau đó từ từ đi tới, đầu tiên là đưa mũi lên hít ngửi quanh cánh cửa một lúc, sau đó đi thẳng tới chính giữa cánh cửa, xem ra nó có vẻ hứng thú với thứ nhô lên trên cánh cửa đó, nhìn mãi một lúc lâu.
Lục Trần nhíu mày, nói:
- Cái này có gì không ổn sao?
A Thổ sủa một tiếng, chợt nghiêng đầu qua, ngoác mồm cắn vào thứ đó.
Lục Trần thất kinh, đang định cản lại thì đã thấy hai mắt A Thổ sáng quắc, trong đôi mắt đó ngập đầy… tò mò. Ừm, thật sự giống hệt con người, sau đó, thì thấy A Thổ nghiêng đầu, lắc vật đó rồi xoay nửa vòng.
Bộp!
Một tiếng động nhỏ vang lên từ chỗ nào đó trên cánh cửa, xa thẳm thâm trầm, tựa như sau giấc ngủ hàng nghìn, hàng vạn năm, cuối cùng cũng thức tỉnh, đang mệt mỏi rã rời, mở mắt ra nhìn thế giới.
Trên cửa có âm thanh truyền tới, “sột soạt sột soạt…”, cũng không rõ là động tĩnh gì, nhưng hình như là tiếng động truyền tới từ phía sau cửa, hình như có thứ gì đó đang gõ vào cánh cửa này, thúc giục, đánh rộn ràng, nóng ruột mở cánh cửa này ra, bước vào nơi này từ thế giới bên ngoài.
Khe cửa hé ra một đường nhỏ, một màu đen tối sâu xa nhẹ nhàng tỏa vào từ phía sau cánh cửa.
67/ 8
Thật ra bóng tối rất khó dùng từ “tỏa” để mà hình dung, trong ấn tượng của muôn vàn chúng sinh thế gian, bóng tối và ánh sáng đối lập nhau, bóng tối vô hình, bóng tối luôn luôn ở bên ngoài ánh sáng.
Ánh sáng có thể tỏa xuống, là thứ mà mắt thường chúng ta có thể nhìn thấy được, ánh nắng, ánh trăng, ánh sao, hoặc là các loại ánh sáng khác, ánh nến, ánh sáng của đao kiếm, sắc trời, ánh sáng nhẹ, ánh sáng mạnh, chỉ cần là hào quang thì chúng ta có thể nhìn thấy được. Mỗi khi nhìn thấy ánh sáng chiếu xuống giữa bóng tối, mỗi khi đêm tối qua đi, bình minh kéo đến, khi tia nắng ban mai vừa ló dạng, luôn mang đến một cảm giác đầy xúc động.
Nhưng bóng tối thì khác, chưa bao giờ có ai nhìn thấy nó tỏa xuống, ai cũng biết rằng, hễ có ánh sáng tồn tại thì bóng tối sẽ rút lui, sẽ né tránh, sẽ trốn khỏi bên ngoài hào quang.
Ít nhất là trước hôm nay, trong trí nhớ của Lục Trần, hắn cũng nghĩ như thế, thậm chí hắn chưa bao giờ nghĩ tại sao lại như thế, chưa bao giờ suy ngẫm trong đó liệu có nguyên nhân và đạo lý gì không.
Ánh sáng và bóng tối trời sinh đã tồn tại trên đời, từ lúc mỗi một con người sinh ra đến khi chết đi, chưa bao giờ biến mất, lặng lẽ đồng hành sát bên cuộc đời của mỗi con người.
Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, là lẽ đương nhiên!
Thế nên, tại sao phải đặt nghi vấn chứ?
Bóng tối nhường bước cho ánh sáng chẳng lẽ không phải là lẽ đương nhiên hay sao?
Cho đến bây giờ.
Lục Trần nhìn khe cửa trước mắt mình, chậm rãi, chậm rãi mở to mắt, hắn không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì khủng khiếp và đáng sợ, cái hắn nhìn thấy chỉ là một dải bóng tối lọt qua khe cửa đó từ phía sau.
Sau đó bóng tối như biến thành một chùm sáng, hệt như những ấn tượng trong trí nhớ hắn về những gì liên quan đến ánh sáng, nó chiếu xuống, như một chùm sáng.
Bên cánh cửa này, ánh sáng vốn đang ngự trị trong mộc động lại yếu đi, lùi bước.
Bóng tối lướt qua khoảng không, nhẹ nhàng tỏa xuống mặt đất, để lại một vệt bóng, ngay trước mặt Lục Trần, ngay cạnh chân hắn.
※※※
Mồm con hắc cẩu A Thổ vẫn còn đang ngoặm cái nắm cửa, có điều hình như nó cũng nhận ra phía sau cánh cửa này hẳn là có thứ gì đấy cổ quái. Nó không nhả ra, nhưng ngước lên nhìn sang Lục Trần, mắt Lục Trần thì dán chặt vào vệt bóng quỷ dị này, kinh hãi khi bóng tối lại có thể đẩy lùi ánh sáng, hoàn toàn đánh đổ ấn tượng trước đây trong đầu hắn, nhất thời không chú ý đến A Thổ.
A Thổ nhìn qua cái bóng cách mình không xa, cảm thấy quả thực có hơi kỳ quái, nhưng hình như cũng chỉ ở mức kỳ quái mà thôi, ít nhất thì A Thổ không hề phát giác ra bất cứ mùi nguy hiểm nào.
“Ánh sáng” của bóng tối đó xuyên qua, đen kịt, cổ quái, song không hề gây chia cắt mặt đất, không khiến trời rung đất chuyển, không làm long trời lở đất, mộc động này vẫn hết sức bình thường, yên ắng như không hề có gì xảy ra.
Trông có vẻ vô sự ư?
Đến cả Lục Trần cũng đang sững sờ, không có bất cứ phản ứng nào?
A Thổ nghiêng đầu, sau một lúc suy nghĩ kỹ càng, nó liếc nhìn bóng tối thần bí và kỳ lạ phía sau cánh cửa, đó là sự hiếu kỳ của một con hắc cẩu nhiệt tình, không biết sợ hãi, hết sức hứng thú với thế giới mình chưa tỏ tường. Mồm nó lẩm bẩm một tiếng, hình như đang phàn nàn, mà lại giống như đang động viên bản thân, sau đó nó giậm chân, hất đầu một cái thật mạnh.
Lục Trần lập tức nhận thấy sự khác thường, liền phản ứng lại, thốt lên:
- Khoan đã…
Lời còn chưa dứt, con hắc cẩu nhanh nhẹn đó đã mở toang cánh cửa kỳ lạ khó lường này ra rồi.
Cửa, không hề có bất cứ âm thanh nào, chẳng hạn như tiếng cót két do lâu năm không tu sửa, chẳng hạn như tiếng ình ình do ma sát tạo nên, nó chỉ lặng lẽ mở ra một cách rất bình tĩnh sau động tác của A Thổ.
Sau đó như một vị thần linh âm thầm ngự trị ở khắp nơi, đột nhiên bừng tình, trông về đây từ phương xa, hư không vô biên vô hạn có bóng tối vô cùng vô tận, bỗng dưng trút xuống, như một trận hồng thủy, sau một tiếng sấm không vang dội nhưng dường như lại nổ tung trong đầu, bóng tối tuôn trào vào trong từ phía sau cánh cửa.
Nuốt chửng tất cả!
※※※
Trong bóng tối có tiếng hít thở, nặng nề và hối hả, con người khi đứng giữa luồng sóng tăm tối ập vào mặt ấy, cảm giác đầu tiên chính là đánh mất hoàn toàn quyền kiểm soát với cơ thể, trước mắt đột nhiên tối sầm, sau đó cả thế giới chợt sụp đổ, như rơi xuống vực thẳm không đáy.
Tất cả mọi thảm kịch có thể xảy ra trong thế gian, tất cả những chuyện khủng khiếp nhất có thể tưởng tượng được lập tức ập vào tâm trí dưới sự kích thích của bóng tối, lòng dạ bứt rứt, đầu óc đau nhức, cả người như muốn nổ tung vào thời khắc đó.
Thậm chí Lục Trần còn có cảm giác như trong đầu mình có một sợi dây cung rất quan trọng, đột nhiên bị kéo căng đến cực điểm, sắp đứt đến nơi.
Đó tất nhiên là một ảo giác khó hiểu, trong quá khứ phức tạp và hung hiểm của hắn, vào những ngày tháng không dám quay đầu nhìn lại, thậm chí hắn đã từng tận mắt nhìn thấy thứ bên trong đầu người, tận mắt nhìn xương sọ của con người bị tách ra.
Hắn biết trong đầu người không có sợi dây cung như thế, nhưng chẳng hiểu vì sao, Lục Trần lại cảm giác được rất rõ, nếu sợi dây này thật sự bị đứt trong cảm giác, thì chính bản thân hắn nhất định cũng sẽ tiêu đời.
Có thể sẽ không chết, nhưng Lục Trần có cảm giác, cái chờ đợi mình sẽ là vận mệnh đáng sợ hơn cả cái chết.
Sợi dây này, không được đứt!
Hắn lập tức có phản ứng, trong tình trạng hoàn toàn không nhìn thấy gì giữa bóng tối, trong lúc hắn thậm chí còn không thể khống chế cơ thể mình, hắn quát khẽ một tiếng, trong nháy mắt, ngọn lửa của Hắc hỏa bừng lên từ trong cơ thể hắn, với tốc độ buông thả chưa từng thấy, thậm chí còn bất chấp việc làm tổn hại đến kinh mạch khí mạch của hắn, gần như trong tích tắc đã đến mức độ lớn nhất mà hắn có thể khống chế, sau đó lan khắp toàn thân.
“Ầm” một tiếng, Hắc hỏa bừng lên từ mỗi ngóc ngách, mỗi tấc da thịt trên thân thể Lục Trần, trong bóng tối, Lục Trần trở thành một hỏa nhân bừng cháy, y phục của hắn ngay tức khắc bị thiêu rụi, tất cả đã trở thành trạng thái nguyên thủy nhất của hắn.
Hắc hỏa như một con ác long, lấy thân xác hắn làm nhiên liệu để cháy điên cuồng, nhưng cùng lúc đó, Hắc hỏa cũng ngăn cách cơ thể hắn tiếp xúc với bóng tối đường đột ập tới xung quanh này, hình thành một bức tường lửa màu đen xung quanh hắn.
- Hộc…
Một tiếng thở dốc thâm trầm và xa xăm truyền đến từ bên trong ngọn lửa đen, Lục Trần cảm nhận cơ thể hắn từng chút một, cảm thấy mình một lần nữa trở lại là con người. Bao gồm cả sợi dây cung vô hình đang căng chặt trong đầu hắn, cũng dần dần buông lỏng dưới sức cháy của Hắc hỏa, lùi bước khỏi bước đường đứt gãy.
Tất cả những điều này đều diễn ra trong nháy mắt, nhưng cảm giác đem lại cho Lục Trần lại như một thời gian dài đằng đẵng. Hắn thở phào một hơi, vô thức mở mắt ra nhìn xung quanh.
Thứ hắn nhìn thấy chỉ có bóng tối, bóng tối vô hạn, đến cả mộc động hắn đang ở cũng chẳng thấy đâu nữa, đột nhiên, hắn cảm giác thấy gì đó, bèn vụt ngẩng đầu lên, sau đó thì sững sờ.
Phía trên đỉnh đầu hắn, tận sâu trong bóng tối, thình lình xuất hiện một con mắt cực kỳ lớn, lớn hơn vô số lần so với cơ thể hắn, một con mắt khổng lồ gần như che phủ cả bầu trời đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Lục Trần nín thở, vào lúc ấy, ký ức trong đầu hắn sôi sục cuồn cuộn, đột nhiên, hắn cảm thấy hơi quen thuộc, cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy con mắt này ở đâu đó rồi…
67/ 9
Con mắt quái dị đột nhiên xuất hiện trong bóng tối thần bí, vô biên vô hạn này tất nhiên hoàn toàn không giống với mắt của người bình thường. Trong con mắt đó không có trắng đen, mà giống một biển lửa đang rực cháy hơn, một khoảng tối hun hút ở chính giữa có phần giống đồng tử của mắt người, còn có những tia sáng kỳ lạ di chuyển, những đốm sáng lập lòe, hệt như dải ngân hà, sâu trong đồng tử ấy, dường như là một thế giới kỳ lạ khác.
Con mắt này cực kỳ lớn, gần như chiếm phần lớn bầu trời đen tối trong tầm mắt Lục Trần, vào lúc này, ý nghĩ duy nhất trong đầu Lục Trần có lẽ là thầm liên tưởng đến một chữ trong sự chấn động - “Thần”.
Đúng vậy, ngoại trừ chữ “Thần” được lưu truyền từ xưa đến nay ra, còn gì có thể hình dung thứ không tưởng này đây, nó rõ ràng là một vật thể vượt xa sức mạnh của người bình thường, hay tất cả những gì trước mắt chẳng qua chỉ là tưởng tượng hoặc ảo giác trong đầu Lục Trần?
Lục Trần là người được đương kim đệ nhất thiên hạ - Thiên Lan chân quân dạy dỗ, còn từng ẩn nấp trong Ma giáo nhiều năm, từng chứng kiến vô số chuyện kỳ lạ khó bề tưởng tượng, tất nhiên hắn biết trên đời này quả thực có tồn tại những thủ đoạn hết sức quỷ dị, có thể khiến con người nảy sinh ảo giác trong đầu, nói cách khác, đó là trực tiếp đánh lừa trí óc và lý trí của con người, từ đó có thể làm ra vô số chuyện tưởng chừng như không tưởng.
Năm đó lúc ở Côn Luân sơn, để trả thù cho A Thổ bị tra tấn, Lục Trần đã từng sử dụng thủ đoạn tương tự với một kẻ tên là Hạ Trường Sinh, khi ấy hắn chỉ dùng thủ pháp rất đơn giản, phong bế thị giác của kẻ này, sau đó lợi giục những nhầm lần về thính giác và xúc giác, tạo nên đòn tra tấn cực lớn và dọa cho y một phen hú vía.
Mà đây chỉ là thủ đoạn đơn giản phong bế một giác quan, theo những gì Lục Trần biết, trong một số trường phái quỷ dị và truyền tục cổ xưa, có tồn tại đạo pháp rất mạnh để phong bế nhiều loại giác quan. Đương nhiên, thực ra thì bao nhiêu năm qua thủ đoạn kiểu này không xuất hiện quá nhiều ở nhân thế. Về nguyên nhân thì một là, nghe đâu thủ đoạn này quá khó, không phải thiên tài thì khó mà tu hành, hai là, đạo pháp như vậy quá nghịch thiên, nếu mà đi chệch hướng, thì e là đến Hóa Thần chân quân cũng phải nếm mùi khổ ải.
Một thủ đoạn có thể uy hiếp được nhân vật như Hóa Thần chân quân, nếu không có năng lực tự vệ thật mạnh, thì thông thường kết cục sẽ chẳng tốt đẹp là mấy, vậy nhiều nhiều năm qua, thủ đoạn như vậy dần dần trở thành truyền thuyết, nếu không phải nhờ Lục Trần kinh nghiệm phong phú, thì dễ có khi không hiểu được những thứ này.
Vì vậy vào lúc này, khi trong đầu Lục Trần vừa mới manh nha ý nghĩ “Thần”, hắn bèn lập tức cảnh giác. Cảnh tượng trước mắt lại không tưởng, vô tiền khoán hậu đến vậy, gần như không thể xảy ra ở nhân thế, lẽ nào… hắn đã bất thình lình bị ám hại từ lúc nào đó?
Hắn nhìn chằm chằm con mắt đó, còn con mắt khổng lồ trong bóng tối ấy cũng đang chú mục vào hắn.
Không có bất cứ chuyện kinh thiên động địa nào xảy ra, không có trời long đất lở, không có sấm sét tứ bề, thậm chí không có phong ba bão táp, tất cả vẫn yên tĩnh như thế, ngoài dự đoán.
Con mắt khổng lồ ấy nhìn Lục Trần, có lẽ vì nó quá to lớn, hoặc do không thể thật sự hiểu về vật thể này, nên Lục Trần cảm thấy mình không hề nhìn thấy bất cứ cảm xúc nào truyền đạt từ con mắt ấy, nhưng khi nhìn được một lát, hắn chợt giật mình, nghĩ ra vì sao trước đó mình lại đột nhiên thấy con mắt này quen thuộc như vậy rồi.
Hình như hắn… thật sự… đã từng nhìn thấy nó ở nơi nào đó.
Đúng thế, hắn từng gặp nó rồi.
Rất nhiều năm về trước, trong nơi sâu thẳm nhất của đoạn ký ức mà hắn luôn muốn quên, ở hoang cốc cổ xưa và hoang vu ấy.
Ba vị trưởng lão Ma giáo và Hỏa Chi Tát Mãn của Man tộc đã thắp lửa, khởi động đại trận Hàng Thần chú, dưới tác động linh lực của hạt giống Thần thụ thần bí, họ đã mở ra thông đạo dẫn đến Thương Khung Thiên Không, xé toạc màn đêm ở đó, và đưa đến Thần linh mà họ muốn.
Lục Trần nhớ rất rõ, đêm hôm đó, lúc hắn đứng sau lưng Vân Thủ Dương ngẩng đầu lên nhìn, trong khe nứt trên bầu trời, đã lộ ra một con mắt kỳ lạ y như vậy.
Chỉ là không biết có phải do quá lâu rồi, khiến trí nhớ hắn có phần hỗn loạn, trong đầu Lục Trần nhớ mang máng cảnh tượng năm xưa hắn nhìn thấy ở hoang cốc, con mắt quái dị giữa bầu trời đó hình như mang cảm xúc rất rõ rét.
Con mắt đó phẫn nộ, cuồng ngạo, khát máu, còn có sự lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh, đó là nét lãnh đạm cao cao tại thượng, cũng như lúc chúng ta đi đường, căn bản không bao giờ để ý tới con sâu cái kiến giãy giụa dưới chân hoặc đi ngang qua.
Bọn họ gọi nó là “Thần”.
Họ muốn kéo “Thần” xuống thế giới này, họ muốn mượn sức mạnh của “Thần” đó để trở nên mạnh hơn, đạt đến hoặc thậm chí là vượt qua cấp bậc Hóa Thần chân quân mà họ khao khát.
Họ còn thiếu chút nữa là đã thành công rồi.
Nếu như không có Lục Trần.
※※※
- Là ngươi phải không?
Lục Trần đột nhiên hét lớn một tiếng:
Tòa thành trống vắng, đường phố quạnh quẽ, thi thoảng có một cơn gió thổi qua, cũng mang theo cái lạnh đến hãi hùng. Trên con đường này, huyết trùng gặp phải khi nãy giống như đã mở một cái nắp, từ đó về sau, trên đường đi, Lục Trần và A Thổ lại liêp tiếp mấy lần bị tấn công.
Trong số những lần tấn công họ cũng có một đợt là huyết trùng, ngoài đó ra, thì đều là những loài yêu thú cổ quái, Lục Trần có thể nhìn thấy rõ ràng, tuy những “chướng ngại vật” này về bề ngoài vẫn mang hình dạng của yêu thú như trước, nhưng rõ ràng chúng đã được một ngoại lực rất mạnh nào đó tác động, trở nên ngang ngược, hung tàn hơn, đặc biệt là rất thèm khát máu thịt, gần như vừa phát hiện ra Lục Trần và A Thổ thì tấn công ngay lập tức.
May thay, sức chiến đấu của lũ quái vật này tuy hung hãn, nhưng Lục Trần và A Thổ hiện giờ cũng có đòn sát thủ của mình, ứng phó suốt đường đi cũng không mấy kiệt lực. Đặc biệt là Hắc hỏa của Lục Trần, dùng chiến đấu trong tình huống này cực kỳ dễ dàng, cứ như bẩm sinh đã có công dụng khắc chế bọn quái vật khát máu này.
Chỉ có điều… lũ quái vật khát máu này có một điểm chung, đó chính là mắt bọn chúng gần như đều mang một màu đỏ máu, không khác mấy với cặp mắt của A Thổ. Trong cuộc chiến kịch liệt, thỉnh thoảng lại có một số yêu thú khi nhìn thấy đôi mắt của A Thổ thì kinh ngạc dừng bước, cứ như nhìn thấy đồng bọn bèn lấy làm khó hiểu, nhưng A Thổ thường lại nhân cơ hội này, bổ nhào tới không chút khách sáo, khi thì đánh gãy tay chân của đối phương, lúc thì cắn nát yết hầu của kẻ địch, không mảy may nương tay.
Suốt chặng đường dừng rồi lại đánh, Lục Trần phát hiện người trong tòa thành khổng lồ này đã biến mất, nơi này lại trở thành thế giới của quái vật. Hơn nữa, càng vào sâu trong Tiên thành, quái vật khát máu gặp phải trên đường thậm chí còn mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc một dày đặc hơn, cứ như tòa thành này đã hoàn toàn bị chúng chiếm lĩnh.
Có điều, ít nhất là không còn vắng lặng nữa.
Tiếng tru tréo của quái vật và máu bắn tung tóe, thậm chí cả tiếng kêu la vào thời khắc sinh tử đều đã tăng thêm chút sinh khí tàn nhẫn cho tòa thành chết lặng này, nói cho đơn giản thì hình như đã náo nhiệt hơn chút đỉnh.
Sau khi liên tiếp diệt gọn bốn năm đợt quái vật, Lục Trần nhanh chóng quyết định cẩn thận né tránh. Hắn cùng A Thổ giấu đi hành tung của mình, ẩn nấp trong tối, thậm chí còn lẻn vào nhà cửa hai bên đường, từ mái nhà, ngõ hẻm, thậm chí là lén lút phá tường trong hai căn nhà để âm thầm đi tiếp.
Kể từ đó, tuy họ thỉnh thoảng vẫn gặp một hai con quái vật trong nhà, nhưng số lần gặp kẻ địch vẫn giảm đi hẳn.
Bình thường đi chậm thì mất tầm nửa canh giờ là đến được cầu Tẩy Mã, hôm nay Lục Trần và A Thổ đi mất một canh giờ, sau đó bước lên một lầu cao, từ xa có thể nhìn thấy cây cầu Tẩy Mã rồi.
※※※
Trên cây cầu này có sương mù.
Có lẽ là do dị tượng huyết hải trên trời chiếu xuống, mà sương mù này cũng có chút màu đỏ nhạt, tràn ngập trên dưới cầu Tẩy Mã. Nhưng có một chuyện rất kỳ quái, cũng rất lạ thường, đám sương mù này hình như chỉ phủ lên con đường trên cầu và phía sau cầu.
Lục Trần dán mắt vào cây cầu đó, nhìn đám sương mù, sắc mặt u ám đi thấy rõ.
Đám sương mù đó trông khá quen, rất giống màn sương mà hắn trước đây gặp phải trong huyệt động dưới lòng đất Tiên thành. Trùng hợp ở chỗ, lần đó hình như hắn cũng gặp khi đi tìm Bạch Liên, vậy thì lần này, ở cầu Tẩy Mã, hắn cần đi tìm Bạch Liên cũng đụng độ sương mù màu đỏ này, có thật là trùng hợp hay không?
Lục Trần không tin trên đời này lại có nhiều sự trùng hợp như thế, là Ảnh tử mà tin vào những điều đó, thì rất khó sống được lâu dài. Đúng vào lúc hắn đang suy nghĩ thì đột nhiên, A Thổ bên cạnh vốn luốn im lặng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìm chằm chằm vào trong màn sương đó, rồi khẽ gầm một tiếng.
Âm thanh đó không lớn, nhưng đủ để kinh động Lục Trần. Mắt Lục Trần lóe lên, nhíu mày nhìn về phía cây cầu trong sương, chỉ thấy màn sương trông vốn yên bình chợt có động tĩnh, tốc độ di chuyển nhanh hơn, một chốc sau, đột nhiên có một cái bóng bước ra từ trong sương.
Vì cách rất xa, cộng thêm có sương mù ngăn cản, lên Lục Trần thực sự không nhìn rõ được diện mạo của cái bóng ấy, đến cả đường nét cũng rất mơ hồ, thậm chí còn không phân biệt được rốt cuộc là người hay ma, hay là yêu thú súc sinh, về cơ bản chỉ là một cái bóng đen.
Đúng vào lúc hắn đang chăm chú nhìn về phía đó, chuẩn bị đợi thứ trong sương mù đi ra, thì cái bóng trong sương chợt dừng bước, sau đó bỗng thốt ra một tràng rít chói tai.
Tiếng rít truyền khắp bát phương tứ diện, thậm chí còn có mấy đợt tiếng vọng trên con đường trống vắng, làm tăng thêm vẻ hoang vu và đáng sợ. Chỉ mấy chốc sau, trên đường phố xung quanh cầu Tẩy Mã, đột nhiên xuất hiện rất nhiều yêu thú, quái vật đủ mọi hình dáng, ồ ạt kéo đến từ các hướng, sau đó lũ lượt tụ tập bên dưới cầu Tẩy Mã.
Trong nháy mắt đó, Lục Trần cảm thấy cứ như mình nhìn thấy một cảnh tượng quái dị như quân vương thần tử thượng triều. Tất cả quái vật đều phủ phục bên dưới màn sương đó, đợi tiếng rít dừng lại, từ trong bầy quái vật, có năm sáu con thủ lĩnh rõ ràng là mạnh hơn lũ xung quanh bước ra, sau đó cung kính đặt một vài đồ vật lên rìa màn sương, cũng tức là bên cầu Tẩy Mã.
Cái bóng trong sương mù thoáng lắc lư, bọn quái vật khát máu xung quanh lập tức cúi thấp đầu xuống, trông có vẻ sợ gần chết. Một lát sau, màn sương đó tràn ra, mở rộng ra bên ngoài thêm mấy phần, sau đó một lần nữa chậm rãi rút về.
Trong khoảng thời gian tiến lùi này, mấy đồ vật trên mặt đất đã biến mất tăm.
Tất cả quái vật xung quanh, kể cả đám yêu thú đầu đàn nọ đều thở phào nhẹ nhõm, chúng la hét ầm ĩ, nghe vô cùng hung ác đáng sợ, nhưng Lục Trần sau khi chứng kiến cảnh này từ đầu đến đuôi, cứ cảm thấy hình như không phải chúng đang thị uy, mà là đang tỏ rõ niềm vui sướng.
Gào rú như thế được một lúc, tất cả quái vật đều ồ ạt quay đầu rời đi, hỗn loạn trong nháy mắt, cầu Tẩy Mã lại trở về với vẻ yên bình vốn có. Sương mù xa thẳm, cái bóng trong sương đã biến mất, không rõ đã đi đâu.
Lục Trần nhìn chằm chằm vào nơi đó rất lâu, sau đó thở ra một hơi trầm, quay đầu nhìn sang A Thổ, đang định lên tiếng thì đột nhiên phát hiện A Thổ đã đang nhìn mình chằm chằm, ánh nhìn trong cặp mắt đỏ rất quái lạ.
Lục Trần ngẩn ra, thoáng đăm chiêu, sau đó hỏi A Thổ:
- Ngươi có ý gì?
A Thổ vẫy đuôi, đầu gật về hướng ngược lại.
Lục Trần cười gượng, gãi đầu nói:
- Ngươi cũng dứt khoát thật, nói chạy là chạy, ta…
Hắn nói được một nửa thì đột nhiên ngưng bặt, sau đó sắc mặt hắn hơi thay đổi, như bỗng dưng nhận ra điều gì đó, hắn ngạc nhiên trầm tư. Chốc sau, Lục Trần mới từ từ cúi xuống trước mặt A Thổ, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của nó, khẽ giọng nói:
- Kỳ lạ thật, tại sao kể từ khi ta phát hiện mọi thứ ở đây có gì đó bất ổn, cho đến tận bây giờ, trong đầu ta chưa bao giờ nảy lên ý nghĩ tháo chạy?
- Tại sao ta phải đến đây cứu Bạch Liên cho bằng được, mà không phải là quay lưng rời khỏi Tiên thành này ngay, rời khỏi mối nguy hiểm ở đây mới là việc mà ta nên làm chứ?
67/ 4
Ảnh tử là một nghề rất đặc thù, nhưng xét cho cùng, tất cả mọi Ảnh tử vẫn là người, cũng có thất tình lục dục của con người, cùng lắm cũng chỉ trải qua cái huấn luyện hà khắc, để bản thân có thể khống chế những dục vọng bẩm sinh.
Nhưng chỉ là khống chế, chứ không phải là triệt tiêu, trên đời này không có bất cứ cách nào có thể biến một con người thành loài động vật không có tình cảm, cho dù có biến một người thành kẻ đần độn, thì họ cũng biết sợ hãi, cũng biết vui mừng, đây là điều không thể nào thay đổi được.
Mỗi một Ảnh tử đều là những con người không giống nhau, đều có cuộc đời và đặc điểm khác nhau, cả Lục Trần cũng vậy, duy chỉ có điểm này thì tất cả Ảnh tử đều giống nhau, có khác thì chỉ là ở chỗ khả năng khống chế dục vọng, tình cảm cao hay thấp mà thôi.
Lục Trần từ trước tới nay luôn khống chế cảm xúc, dục vọng của mình rất tốt, nếu không thì hắn đã chẳng thể ẩn náu nhiều năm trong Ma giáo, và làm nên công nghiệp như vậy trong hoàn cảnh hiểm ác nhất thế gian. Nhưng hắn vẫn là một con người bình thường, hắn cũng có lúc cảm xúc dao động lên xuống, năm xưa khi hắn bất chấp tất cả để giết chết Tô Mặc, cũng có thể tính là biểu hiện mất kiểm soát cực hiếm thấy ở hắn.
Cũng chính vì khả năng khống chế tình cảm dục vọng của bản thân mạnh hơn người thường, mà Lục Trần cũng nhạy cảm hơn đối với những chấn động cảm xúc của mình so với người bình thường, hắn hiểu mình cũng biết sợ, cũng hiết kinh hãi, chỉ có điều hắn thường áp chế tất cả cảm xúc mặt trái trong thời gian ngắn nhất, hồi phục sự điềm tĩnh. Nhưng lần này, hắn cảm nhận được điểm khác thường kỳ lạ.
Hắn phát hiện qua một giấc chiêm bao tỉnh lại này, tuy gặp biết bao nhiêu chuyện quỷ dị, nhưng hắn hình như vẫn có thể bình tĩnh phán đoán từ đầu đến cuối, không mảy may sợ sệt, mức độ bình tĩnh của cảm xúc thậm chí có thể dùng từ lạnh lùng để hình dung, nếu không có A Thổ bên cạnh, lúc nhìn thấy A Thổ cũng sẽ có chút lăn tăn trong cảm xúc, thì Lục Trần gần như cảm thấy mình thật sự giống một cái xác không hồn.
Cái xác không hồn ư…
Lục Trần lặng lẽ ngồi xuống ngay đó, lưng tựa vào tường, trên lầu cao cách cầu Tẩy Mã khoảng mấy mươi trượng này đầy vắng lặng, không có một tiếng động.
Lục Trần nhắm hai mắt lại, cẩn thận lắng nghe, nhanh chóng xác nhận xung quanh không còn bất kỳ âm thanh nào, cái duy nhất có thể cảm nhận có lẽ là nhịp tim của hắn, ngoài đó ra, bốn bề hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Trần nghĩ mình lúc này đáng lẽ ra nên cảm nhận được cái lạnh, thậm chí là nỗi sợ, nhưng không hề.
Một lát sau, Lục Trần mở mắt ra, chậm rãi quay đầu nhìn sang bên cạnh, A Thổ vẫn ngồi bên hắn, bảo vệ hắn như rất nhiều năm qua, lúc nhìn thấy hắn quay đầu lại, A Thổ thậm chí còn thè lưỡi ra, vẫy vẫy cái đuôi.
Lục Trần nhìn chằm chằm vào A Thổ, một lát sau, hắn nói khẽ:
- A Thổ, ta không cảm giác được hơi thở của ngươi nữa.
A Thổ hình như không hiểu ý của Lục Trần, vẫn im lặng nhìn hắn, trong đôi mắt đỏ như máu quỷ dị có ánh sáng chớp tắt, ánh nhìn ôn hòa, trông vẫn là con hắc cẩu của trước đây.
Lục Trần im lặng, sau khi trầm mặc suy nghĩ một chốc, hắn bỗng thò tay vào ngực áo, lấy con chim nhỏ giấu trong lồng ngực ra.
Con chim nhỏ vẫn cuộn tròn trong lòng bàn tay hắn, đầu vùi vào dưới một bên cánh, không nhúc nhích cả một lúc lâu. Lục Trần đưa ngón tay khẽ vuốt lông nó, sau đó phát hiện không biết từ lúc nào, người nó đã lạnh đi như băng.
Hắn không cảm thấy nhiệt độ cơ thể của con chim nhỏ, chứ đừng nói là nhịp tim, thứ nằm trong lòng bàn tay hắn không phải là một con chim sống ngoan cường, mà là một tảng băng.
Lục Trần lạnh lùng nhìn con chim trong tay, đột nhiên năm ngón tay nắm lấy người con chim nhỏ, sau đó bắt đầu chậm rãi ghì chặt lại.
Con chim rùng mình dữ dội, rồi cổ nó động đậy, sau đó thò đầu ra khỏi cánh.
Vẫn là nó như lúc mới được Lục Trần cứu, ngoại trừ đôi mắt.
Đôi mắt đó hoàn toàn bị một màu đỏ như máu nhuộm kín, hệt như đang chảy máu, thậm chí một lát sau, có một giọt máu thật rỉ ra khỏi hốc mắt con chim. Đôi mắt đỏ của nó trừng vào Lục Trần, sau đó nó kêu lên, tiếng kêu thê lương và chói tai, cứ như nhìn thấy kẻ đại địch huyết hải thâm thù, cứ như không thể không ăn tươi nuốt sống hắn!
Bên cạnh Lục Trần, A Thổ chậm rãi đứng dậy, huyết quang trong hai mắt lập lòe, răng ngọn trong mồm nhe ra, hệt như một con ác thú dữ tợn.
Phụt…
Thình lình, một tiếng trầm đục, cắt ngang hết tất cả mọi âm thanh rồi im bặt, máu bắn tung tóe giữa không trung, con chim đó biến mất tăm khỏi bàn tay Lục Trần, chỉ còn lại lông vũ tứ tán và máu thịt tàn lưu.
Trong lòng bàn tay Lục Trần có máu, từ từ nhỏ giọt. Hắn nhìn qua bàn tay, sau đó quay người lại lần nữa, lần này, hắn đứng trước mặt A Thổ.
Hắn nhìn vào A Thổ, A Thổ cũng nhìn hắn.
Lục Trần đưa bàn tay lấm máu ra, khẽ đặt lên đầu A Thổ, đầu và thân thể A Thổ hình như co rụt về sau theo bản năng, nhưng nhanh chóng dừng lại. Nó chỉ im lặng nhìn Lục Trần, sau đó chẳng hề nhúc nhích.
Khẽ vuốt ve cổ và lông trên đầu A Thổ, sau đó tiến tới gần, ôm đầu nó vào lòng mình.
- Lúc trước ngươi muốn cắn chết con chim này, vì sao vậy?
Lục Trần hỏi với giọng rất khẽ.
Tất nhiên là A Thổ không biết nói, đầu nó bị Lục Trần ôm trong lòng, cũng không cử động được, nên nó chỉ vẫy vẫy cái đuôi của mình.
Lục Trần im lặng trở lại, động tác vuốt ve A Thổ vẫn không dừng lại, mặt hắn dán vào lớp da lông của A Thổ, cái hắn cảm nhận được không còn là hơi ấm nữa, mà cuối cùng cũng trở thành một lớp lạnh như băng.
Nhưng hắn vẫn nhìn thấy A Thổ đang vẫy đuôi với hắn.
Trong vòng tay của hắn, đầu A Thổ vẫn như lúc trước, cọ xát theo thói quen.
Đây đều là những điều khắc sâu trong ký ức họ, là bí mật chỉ thuộc về hắn và A Thổ, là điều mà chẳng ai có thể đoạt mất.
Ngoại trừ cái chết.
- Ta nghĩ, đây hẳn vẫn là một giấc mơ thôi.
Lục Trần trầm giọng nói.
- A Thổ, chúng ta cần đi khỏi đây, đúng không?
A Thổ đáp lại một tiếng thấp khẽ.
Lục Trần nhắm mắt lại, ôm A Thổ, bàn tay vuốt ve A Thổ dừng lại, là bàn tay lấm máu ấy đã dừng lại trên cổ A Thổ.
Bốn bề bỗng nhiên im ắng, chốc sau, đột nhiên từ xa, từ gần, trong, ngoài con phố dài, bỗng vang lên một tràng âm thanh tru tréo chói tai thê lương và dường như có chút cuồng nộ, ập đến từ tứ phương bát diện như sóng dữ. Tường vách quanh căn nhà này bắt đầu kêu lên lục đục, đất đá rơi xuống ào ào, từ trong ngóc ngách, trong các kẽ hở, một dòng sương mù màu đỏ thẫm đột nhiên tràn vào, như ma quỷ giương nanh múa vuốt, bổ nhào về phía Lục Trần.
Lục Trần không ngẩng đầu lên, thậm chí còn không liếc mắt nhìn cảnh tượng dị thường xung quanh lấy một cái, hắn chỉ ôm chặt A Thổ, trong mắt cũng chỉ có dáng hình của A Thổ.
Có một giây khắc, hắn ngừng thở, hắn nghiến răng.
Trên đời này chắc là không có thuốc chữa hối hận đâu, nếu làm sai, thì phải làm sao?
Hắn đã từng sai rồi chứ?
Hắn nhắm mắt lại, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng, nhưng tay hắn bỗng ghìm chặt, chốc sau, một ngọn lửa đen bừng lên, sau đó bàn tay hắn mang theo Hắc hỏa ấy, như bẻ cành cây khô, trực tiến phá hủy da thịt A Thổ, bẻ gãy cổ của con hắc cẩu.
A Thổ kêu gào lên thảm thiết, giãy giụa dữ dội, nhưng thân xác nó bị Lục Trần ôm chặt, không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể tuyệt vọng giương mắt nhìn Hắc hỏa nuốt chửng mình.
Một khắc sau, xung quanh tối sầm lại, sương mù như sóng dữ nọ đã ập đến, hoàn toàn nuốt chửng Lục Trần và A Thổ rồi.
67/ 5
Trời như đã vào đông, rất lạnh rất lạnh, hoặc là đã đặt chân đến Đại Băng Nguyên phương Bắc, nơi một giọt nước nhỏ xuống là đông thành băng trong truyền thuyết, đến cả máu trong cơ thể cũng có cảm giác đông cứng, trước mắt tối đen như mực, không cảm giác được một chút ánh sáng, dù cho Lục Trần đã cố hết sức mở to mắt nhưng vẫn vậy.
So với cái hư vô tĩnh mịch trước mắt, thì bên tai hắn lại hỗn loạn ầm ĩ thấy rõ, thường xuyên có những âm thanh quái dị vang lên lắng xuống, có lúc rên rỉ trầm thấp, có lúc lại là những tiếng vang chấn động như sóng to gió lớn. Lúc thì có cự thú gầm rú, lúc thì như vạn quỷ gào thét, cứ như hắn đã rơi xuống địa phủ hoàng tuyền, rơi xuống địa ngục vô biên, cái đang chờ đón hắn sẽ là vận mệnh thống khổ vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Trong lòng Lục Trần trào dâng một nỗi sợ, vận mệnh bất định luôn khiến con người như vậy, nhưng rồi hắn nhận ra phản ứng cảm xúc của mình cuối cùng đã trở lại bình thường, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mừng rỡ trước nỗi sợ của mình, và sau đó, dường như tình trạng quỷ dị gây nên nỗi thống khổ của hắn ở xung quanh cũng nhanh chóng giảm thiểu.
Cái lạnh từ từ lui dần, Lục Trần chợt cảm thấy người nhẹ bâng, sau đó cả cơ thể như đang lơ lửng. Âm thanh xung quanh biến mất, thế giới đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Sau đó, trong bóng tối trước mắt, hình như ở nơi cực kỳ xa xôi, có một vệt sáng chớp tắt, sáng lên.
Lục Trần nhìn về phía đó, cảm thấy đấy hình như là một chùm ánh sao lấp lánh cả trăm nghìn năm ở nơi sâu xa nhất trên bầu trời đêm. Sau đó, ngay trước mắt hắn, trong bóng tối vô tận, trong bầu trời đêm tăm tối tĩnh lặng, từng ánh sao dần dần sáng lên.
Chúng thắp sáng bầu trời, tỏa ra ánh sáng cổ xưa, ánh sao trong veo và rực rỡ, như một bữa tiệc thịnh soạn nhất thế gian đang bày ra trước mắt hắn.
Lục Trần nín thở, vào lúc này, hắn có cảm giác sôi sục muốn hét thật to, nhưng tất cả mọi âm thanh đã bị đè nén trong yết hầu, không cách nào thốt ra được, hắn chỉ có thể cảm thấy mình đã mất đi quyền kiểm soát cơ thể, cứ thế mặc sức mà trôi lững lờ trong hư không ngập đầy vì sao này.
Lục Trần chú mục vào những ngôi sao rợp trời này, chợt bừng tỉnh, hình như có sức mạnh nào đó thôi thúc cái ổ khóa đã phủ bụi nhiều năm ở đáy lòng hắn, sau đó lặng lẽ phủi đi bụi bặm, giải phóng những chuyện xưa đã bị phong ấn.
Thình lình, đồng tử hắn đột nhiên to ra, trong mắt hắn phản chiếu, từ trên bầu trời rực rỡ ánh sao, một cái bóng khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Đó là một cây đại thụ lớn tới mức không tưởng, đó là một cái cây đại thụ đang không ngừng sinh trưởng, đâm chồi nảy lộc và vươn dài vô số cành lá ra ngoài hư không.
Đại thụ vắt ngang bầu trời sao vĩ đạo và rộng lớn, rất nhiều cành lá của nó đâm vào kẽ hở giữa bầu trời và bóng tói, ở một số chỗ, Lục Trần còn nhìn thấy cành cây kỳ dị đung đưa ngọn lửa hắc ám quen thuộc, sau đó đâm thủng hư không, dấy lên những gợn sóng lăn tăn, phản chiếu một số hình ảnh của thế giới kỳ dị, rồi đâm vào trong thế giới đó.
Chỉ là hắn vẫn chưa kịp suy ngẫm cho kỹ, thậm chí còn chưa kịp chấn động trước cây đại thụ này, thì đã phát hiện ra, mình đối diện với một cây Thần thụ khủng khiếp như thế song lại không có lấy một chút sợ sệt. Hắn gần như suýt tưởng rằng cảm xúc của mình lại có vấn đề, tưởng rằng liệu có mình lại quay về với cơn ác mộng kỳ lạ và đáng sợ đó, nhưng rất nhanh chóng, hắn phát hiện không phải là như thế.
Hắn không hề sợ hãi, cũng không phải vô cảm, lạnh băng, ngược lại, hắn có cảm giác khá thân thiết đối với cây đại thụ này. Cảm giác ấm áp quen thuộc đó cứ như nhìn thấy một người bạn cũ đã nhiều năm không gặp.
Như để hô ứng với cảm giác lạ kỳ này của hắn, trên cây đại thụ giữa bầu trời, đột nhiên rẽ ra một nhánh, xuyên qua vô số những hư ảo vì sao, xuyên qua bóng tối trong nháy mắt, vươn tới trước mặt hắn.
Trên cành có lá xanh chồi non, tràn đầy sức sống, kể cả bóng tối và hư không cũng không thể ngăn trở sức sống này, khiến đôi mắt Lục Trần dường như cũng ánh lên một lớp màu xanh lục.
Lục Trần đăm chiêu suy nghĩ, cúi đầu nhìn xuống ngực, thì phát hiện một vòng hào quang tỏa ra từ trong ngực mình, lấp lánh, ấm áp và ôn hòa, vừa hay tương thích cành cây của Thần thụ trước mặt hắn, hoàn toàn tương hợp.
Trong đầu Lục Trần lúc này đột nhiên sáng sủa, hắn không biết cảnh tượng trước mắt mình rốt cuộc diễn ra do đâu, nhưng hắn biết, tất cả nhất định là do hạt giống Thần thụ trong cơ thể hắn, nó đã cảm ứng với Thần thụ trên bầu trời, nên mới có tất cả những cảnh tượng trước mắt này.
Hóa ra, Thần thụ trong truyền thuyết của Ma giáo thực sự tồn tại, hơn nữa nhìn từ cảnh tượng thần kỳ trước mắt, nó thậm chí còn vĩ đại hơn, thần kỳ hơn so với truyền thuyết mà Ma giáo sùng bái và tín ngưỡng.
Phía trước Lục Trần, cành cây đó rung rung, trông có vẻ như đang do dự và có chút ngờ vực, hẳn là không hiểu vì sao hạt giống đó lại không rời khỏi cơ thể Lục Trần, mà vẫn cứ ẩn trong cơ thể hắn.
Cành cây từ từ vươn rộng ra, dần dần quấn quanh người Lục Trần. Lục Trần bất lực trước điều này, trong lòng hắn có một dự cảm, nếu như cành cây Thần thụ này mà phát lực, thì mình có thể thịt nát xương tan bất cứ lúc nào, nhưng hắn không hề có cảm giác sợ hãi, vì hào quang ở ngực hắn vẫn sáng rực, hạt giống ấy vẫn đang kiên định thể hiện thái độ nào đó.
Cũng không rõ đã bao lâu trôi qua, cành cây đó hình như cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực, nó nhẹ nhàng vỗ mấy cái lên người Lục Trần, dường như có chút quyến luyến, nhưng cuối cùng vẫn quyết định rời đi.
Cành cây chậm rãi thả Lục Trần ra, nhưng trước khi đi, cành lá tràn ngập sức sống, đong đầy linh khí đến mức khó tả này đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, một luồng linh lực mãnh liệt và dồi dào tột đỉnh thình lình trút vào trong cơ thể Lục Trần, ập vào kinh mạch của Lục Trần như thủy triều, sau đó hội tụ vào nơi kín kẽ nhất trong tim hắn, nơi mà hạt giống đó đang ngự trị.
Hào quang của hạt giống lập tức sáng hơn mấy lên.
Sau đó ánh sáng rực lên, chớp tắt liên tục mấy lần, dường như đang cảm tạ cành cây nọ, cành cây đến từ hư không đó chậm rãi rời khỏi người Lục Trần, sau đó rút trở về, quay lại bầu trời đêm tĩnh mịch vĩnh hằng và rực rỡ các vì sao.
Hào quang và bóng dáng khổng lồ của Thần thụ trong mắt Lục Trần bắt đầu dần xa và biến mất trong bóng tối, cảnh tượng thần kỳ này dường như chưa từng xảy ra, nếu không phải trong cơ thể hắn vẫn còn chứa đầy thứ linh lực mãnh liệt đó, nếu không phải ánh sáng tỏa ra từ hạt giống ở tim hắn vẫn còn rực rỡ.
Một khắc sau, đột nhiên, đất trời tĩnh lặng, phía trước mù mịt.
Tất cả mọi ánh sao đều biến mất, tất cả mọi âm thanh đều lắng xuống.
Hắn rơi xuống giữa hư không, hệt như rơi xuống vực sâu không đáy, nhưng cuối cùng, hắn chỉ cảm thấy khi cơ thể mình bỗng nhiên chấn động, một cảm giác quen thuộc trào dâng trong tim.
Đó là chiếc giường quen thuộc mà hắn ngủ tối qua đúng không?
Lúc mắt hắn vẫn chưa mở ra, đột nhiên đã nghe thấy một tiếng chó sủa, sau đó lại có một âm thanh quen thuộc khác, có phần mất kiên nhẫn, vang lên ầm ĩ cách hắn không xa:
- Này, trời sáng rồi đấy!
67/ 6
Lục Trần thấy ngực hơi nhói đau, đây là phản ứng hắn chưa từng gặp phải, bất kể là chìm vào ác mộng ra sao, ngay sau đó, thậm chí khi hắn vẫn chưa mở mắt ra, trong đầu Lục Trần đã lướt qua cảnh tượng cuối cùng trong giấc chiêm bao, cảnh tượng mà lồng ngực hắn phát sáng.
Lục Trần khẽ hừ một tiếng, sau đó ngồi phắt dậy, rồi vô thức đưa tay lên ôm vị trí của tim trên ngực.
Ánh sáng rọi xuống, tất cả mọi thứ xung quanh dần trở nên rạng ngời, những vật dụng quen thuộc lần lượt đập vào mắt hắn, khiến hắn nhận ra hiện giờ hắn vẫn đang ở trong phòng mình. Tay hắn ghì vào vị trí ngực, nhưng cách một lớp áo, ở đó vẫn bình thường an ổn, không có chút bất thường nào, tất nhiên càng không có chuyện hào quang này nọ tỏa ra từ trong người hắn.
Cảm giác đau ở ngực đang tiêu giảm nhanh chóng và biến mất, khiến Lục Trần trong một thoáng có ảo giác rằng, có lẽ mình chỉ nằm mơ thấy một cơn ác mộng rất dài. Hắn quay đầu nhìn qua, thì thấy bên cạnh giường mình, A Thổ đang nằm sấp dưới đất, bộ dạng đầy lười nhác, cả một buổi chẳng hề nhúc nhích.
Lục Trần bỗng giật thót tim, không hiểu vì sao lại thấy hơi căng thẳng, hắn nhảy khỏi giường, ngồi xuống cạnh A Thổ, lúc hắn đưa tay lên xoa đầu A Thổ, bàn tay đó run rẩy rất khẽ, cực kỳ kín kẽ.
Chạm vào là lớp lông mềm mượt của A Thổ, hơi ấm của nó truyền qua lòng bàn ta, Lục Trần lặng lẽ xoa đầu nó, một chốc sau, A Thổ như cảm thấy gì đó, bèn ngẩng đầu lên nhìn Lục Trần.
Khoảnh khắc đó, Lục Trần nín thở, nhìn A Thổ chằm chằm, đặc biệt là chú ý vào đôi mắt nó.
Mắt của A Thổ vẫn như xưa, trắng đen rõ ràng.
Lục Trần sững sờ, rồi hít một hơi thật sâu, rồi lại thở ra thật dài. Sau đó hắn cười, ôm chầm lấy A Thổ, vùi nó vào trong lòng mình.
A Thổ trông có vẻ thắc mắc trước hành động của Lục Trần, có điều nó vẫn cảm nhận được tâm ý của hắn, thế là cũng như trước đây, nó đưa đầu khẽ cọ vào lồng ngực hắn.
Lục Trần vừa cười vừa vỗ đầu A Thổ, dẹp bỏ hết tâm trạng u ám mới trước đó không lâu, sau đó hắn nhanh chóng nhớ lại, vừa nãy khi chưa tỉnh hẳn, ngoại trừ tiếng sủa của Lục Trần, hình như hắn còn nghe thấy có một người thấp giọng càu nhàu một câu, nói cái gì mà “trời sáng rồi”. Lục Trần nhìn quanh, đây là phòng ngủ của hắn, trong phòng ngoài hắn và Lục Trần ra, không hề còn ai khác.
Lục Trần ngẫm nghĩ, cảm giác giọng nói đó có thể vọng vào từ ngoài cửa, bèn đứng dậy đi nhanh ra cửa, lúc tay hắn chạm vào then cài, hắn hơi ngập ngừng, trong đầu nghĩ, trong lần mở cửa này, thế giới bên ngoài sẽ trông ra sao?
Liệu có thật sự sẽ trở thành một thế giới hoang vu như trong cơn ác mộng dài đằng đẵng song lại chân thực tới mức đáng kinh ngạc đó?
Một lát sau, hắn kéo then cài, rồi mở cửa bước ra ngoài.
Thế giới vẫn là cái thế giới đó, ít nhất vẫn là trời, đất mà hắn biết, trên bầu trời vẫn còn dị tượng huyết hải, nhưng khác với trong ác mộng, dị tượng huyết hải này tiến triển hơn lúc trước, song vẫn còn cách mức độ hoàn toàn nuốt chửng cả bầu trời Tiên thành một khoảng không hề nhỏ. Trên không vẫn có một khoảng trời hình vành khuyên là màu xanh thẳm, nắng chiếu từ đó xuống, khiến con người cảm thấy đây là một buổi sáng khá hoàn hảo.
Phía xa loáng thoáng có tiếng người và tiếng bước chân, bên ngoài có tiếng chim hót, hoa nở phiêu diêu trong tiếng gió, ngoại trừ việc trong căn nhà này không có bóng người ra, thì chắc đây là một ngày thời tiết tốt hiếm có.
Là hắn nghe nhầm sao?
Hay là người đó đã đi trước rồi?
Lục Trần trầm ngâm suy tư một lúc, trước đó, khi hắn mới tỉnh lại, vì trong mơ đã thấy, đã nghe quá nhiều điều kinh hãi, nên hắn bị chấn động quá mạnh, đến mức thậm chí hắn còn có một lúc thất thần hiếm thấy, lúc tỉnh dậy, tuy đã nghe thấy giọng nói đó, song nhất thời không nhận ra rốt cuộc là ai.
Nhưng trong toàn bộ Phù Vân tư, người biết đến căn nhà này của hắn không được mấy người, đếm tới đếm lui thì cũng chỉ có mấy nhân vật cấp cao của Phù Vân tư như Thiên Lan chân quân, Huyết Oanh, ừm, còn một lão Mã nữa.
Nếu hắn thực sự không nghe nhầm là có người nói chuyện, vậy bây giờ chỉ có thể nói là người đó đã đi rồi.
Chẳng lẽ lão trọc đột nhiên nổi hứng đến thăm hắn, phát hiện hắn ngủ hơi quá giấc, nên đã phàn nàn? Lục Trần bĩu môi, bụng nghĩ tuy lão trọc đó có điên, nhưng hẳn là chẳng bao giờ làm việc vô vị như vậy đâu?
Nhưng thật sự không phải ông ấy sao…
Lục Trần ngẫm kỹ lại, phát hiện mình vẫn không dám hoàn toàn loại bỏ khả năng này, trên đời này cái gì Ảnh tử cũng ứng phó được, duy chỉ có gặp phải kẻ điên thì thực sự rất đau đầu.
Lục Trần lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, quay người vào phòng, sau khi đóng cửa, hắn ngồi xuống giường trở lại, một tay mới đặt lên tim thì đột nhiên ngộ ra gì đó, bèn nhìn sang A Thổ.
A Thổ phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức nhảy lên, trái ngược với bộ dạng lười biếng hồi nãy, nó chạy đến cạnh Lục Trần, hai chân còn leo lên, há miệng liếm láp, kêu lên trầm thấp, tỏ ra như thể “Dẫn ta đi, dẫn ta đi chơi với”.
Lục Trần bật cười, chẳng hiểu tại sao, bây giờ nhìn A Thổ là hắn cứ thấy mềm lòng, đưa tay ra khoác lên cổ nó, ôm A Thổ vào lòng, sau đó Lục Trần hít một hơi thật sâu, khẽ hừ một tiếng, ngay lập tức ánh sáng nhạt lướt qua, trong nháy mắt, trong phòng như có một trận gió nổi lên, sau đó Lục Trần và A Thổ đều biến mất khỏi nơi này.
※※※
Sau khi cảm giác mất trọng lực quen thuộc và trời đất quay cuồng ấy qua đi, Lục Trần và A Thổ trở lại với mộc động cổ thần bí. Khí tức ở đây vẫn như trước, nhưng lúc Lục Trần đứng vững và nhìn xung quanh, thì chợt nhíu mày, phát hiện nơi này hình như có điểm nào đó không giống với lúc trước cho lắm.
Vì ở Thiên Long sơn quá bận rộn, có đủ mọi tai mắt, để che giấu bí mật về việc trong cơ thể có hạt giống Thần thụ mà đã một thời gian rất dài Lục Trần không vào đây. Dẫu sao thì bí mật này cũng không hề tầm thường, ngộ nhỡ bị người khác biết, hậu quả sẽ rất khó lường. Nếu không phải do giấc mơ quỷ dị này toàn những điều cổ quái, Lục Trần không thể không vào đây để điều tra, thì chỉ e là hắn sẽ chẳng vào đây trong một thời gian rất dài nữa.
Nhưng giờ xem ra, hắn đã nhìn thấy có một vài điểm khác biệt rồi.
Trên thực thế, nói cho chính xác thì mộc động này đã xảy ra thay đổi cực kỳ lớn:
Đầu tiên là diện tích của mộc động này đã rộng hơn gấp đôi, tiếp theo là vũng nước ở trung tâm mộc động, tuy diện tích không to ra, nhưng vốn dĩ ở đó chỉ còn một ít nước trong chỗ trũng, nhưng giờ đây lại ngập đầy thứ nước tràn trề sinh khí, linh lực sung mãn. Trên vách tường xung quanh mộc động, vẫn còn khí xanh vần vũ trong những nhánh cây, thoạt nhìn đã dày đặc hơn rồi.
Nhưng tất cả những thay đổi này đều không bì được với cái cuối cùng, cái mà lúc này đây Lục Trần đang nhìn chằm chằm vào nó.
Một trong hai cánh cửa từng bị che kín đột nhiên lộ ra hoàn toàn, đến cả vách tường sâu bên trong mộc động, dường như đi tới là có thể mở ra.
67/ 7
Trong mộc động cổ xưa và thần bí này, đã có những thay đổi rất lớn trong biến cố lần trước, thay đổi rõ ràng nhất trong số đó chính là trên tường đã xuất hiện thêm hai cánh cửa. Lục Trần không mù, tất nhiên sẽ chẳng đời nào thấy mà ngó lơ, hắn đã sớm nghĩ cách để điều tra tường tận rồi, nhưng mãi chẳng có kết quả.
“Cửa” - kỳ thực vật này tự cổ chí kim đã không hề phức tạp, đa phần chẳng qua chỉ là lối vào nối liền giữa bên trong và bên ngoài mà thôi. Nói cách khác, trên tường có cửa, nếu có thể mở ra, thì phía sau cánh cửa có phải sẽ dẫn đến một nơi nào đó?
Lục Trần không biết đáp án cho điều này, nhưng hắn hết sức tò mò, hắn đã kiểm tra kỹ càng gần như tất cả mọi chỗ trong mộc động này, đặc biệt là vách tường gần hai cánh cửa, nhưng hai cánh cửa này đều đã bị một nguồn năng lượng Ngũ Hành phong ấn, tường cây che phủ, thanh khí vần vũ, bất kể hắn thử thế nào, hai cánh cửa này vẫn không mở ra được.
Nói chính xác là không tìm được chỗ để mở cửa.
Sau khi hai cánh cửa đó xuất hiện, thật ra chỉ là những đường nét trên vách tường cây, tuy rõ ràng là có hình dạng cánh cửa, nhưng đa phần vẫn trở thành một thể với vách tường, nếu muốn mở cửa, đồng nghĩa với việc phải phá bỏ vách tường này, rất khó thực hiện.
Nhưng đến hiện tại, trong mộc động đã một lần nữa xảy ra thay đổi cực kỳ lớn này, ngoại trừ diện tích to ra, tiên thủy phục sinh, thì trong hai cánh cửa ẩn giấu giữa vách tường, có một cánh lại lộ hoàn toàn ra ngoài.
Cánh cửa, khe cửa, hình dáng rõ ràng, thậm chí trong đó còn xuất hiện một hình tròn nhô lên bằng cái nắm tay, vừa vặn để tay người cầm vào. Bất cứ ai nhìn thấy cánh cửa này, đều sẽ biết rằng, nó có thể mở ra được.
Nhưng vấn đề ở chỗ, sau khi mở ra, phía sau cửa sẽ là gì?
※※※
Nơi này bản thân nó là hạt giống Thần thụ, trong thế giới thực, hạt giống đó chỉ bé bằng cái ngón tay, nhưng bên trong lại ẩn chứa một vùng trời kỳ lạ thế này, từ đó có thể thấy được cái thần kỳ của nó.
Tương tự, có thể thấy cánh cửa xuất hiện bên trong hạt giống Thần thụ sau khi mở ra sẽ dẫn về đâu, gần như không thể là một câu trả lời tùy tiện và bình thường được.
Là nơi động thiên phúc địa tràn ngập tiên khí, hay là một vùng đất thần bí? Có thể là nơi kỳ diệu như núi vàng biển bạc, hay là thắng cảnh Tiên gia phủ đầy châu báu?
Đây đều là những phỏng đoán đẹp đẽ, nhưng liệu có một khả năng khác rằng, phía sau cánh cửa đó, thật ra lại có thứ không hề tốt đẹp, là thế giới đáng sợ, một khi mở cửa ra, sẽ có một sức mạnh khó lường nào đấy xuất hiện, ít nhất thì con người không thể chống cản trong tình thế này?
Nói đơn giản là sau khi mở cửa, liệu có gì bất trắc, liệu có gây thiệt mạng ai không?
Lục Trần không dám loại trừ khả năng này. Hắn dán mắt vào cánh cửa, trong lòng lưỡng lự, nghĩ có nên mở ra không.
Sự do dự đối với suy đoán bất định này cảm giác hơi quen thuộc, Lục Trần trầm tư suy nghĩ một lúc, nhớ lại mấy năm về trước, sau khi hắn và A Thổ ở sâu trong Vùng mê loạn nguy hiểm, bị ép rơi xuống Long xuyên đầy hung hiểm, trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, đã trốn vào nơi này. Sau đó, hắn và A Thổ đã dùng cạn kiết mọi thức ăn cất giất trong động, đến khi không thể không mạo hiểm ra ngoài, tâm trạng lúc đó hình như cũng gần giống với hiện tại.
Chẳng ai biết được, sau khi ra ngoài, vận mệnh đang chờ đợi mình là gì? Là sống hay chết, hay là một cảnh ngộ đáng sợ hơn nữa?
Có điều bây giờ vẫn có vài điểm khác khi ấy, hồi đó Lục Trần và A Thổ không còn đường nào để đi, không có lựa chọn, còn bây giờ, thực ra hắn có thể không mở cửa. Hắn có thể vờ như chưa nhìn thấy, cùng A Thổ rời khỏi đây, thậm chí sau này có thể không vào mộc động này nữa, sống cuộc sống của mình bên ngoài thế giới thực tại.
Tất cả hắn đều có thể dự tính được, nhưng mở cánh cửa này ra thì không.
Lục Trần đứng trước cánh cửa đó, do dự rất lâu, hắn cũng cẩn thận kiểm tra lại cánh cửa, ngoại trừ việc phát hiện cánh cửa này dường như hình thành từ chính vách tường này, chất liệu giống hệt tường cây xung quanh, thì không còn phát hiện nào khác.
Cánh cửa đóng rất chặt, nếu không mở ra, căn bản không nhìn thấy được bất cứ thứ gì phía sau nó.
Rốt cuộc có mở cửa hay không? Nói cách khác, có nên mạo hiểm để xem thử thứ gì phía sau cánh cửa hay không?
Lục Trần vẫn không quyết định được. Kỳ thực nếu cánh cửa này ở trong thế giới Trung Thổ Thần Châu của hắn, cho dù phía sau cửa rất có thể là nguy hiểm, hắn cũng sẽ thử mở ra xem, nhưng điểm mấu chốt nhất trước mắt chính là nơi này thực chất là bên trong hạt giống Thần thụ.
Ai mà tin nổi bên trong một hạt giống nhỏ bé như vậy lại có thể chứa đựng cả một nơi thế này, nó hoàn toàn đi ngược lại với hiểu biết của tất cả mọi người trong thiên hạ, nếu sự thật không bày ngay trước mắt, thì chính Lục Trần cũng sẽ không tin.
Cũng chính vì biết thứ này thật sự quá kỳ lạ, nên Lục Trần đã xem đó là bí mật lớn nhất, sâu kín nhất của mình, bao năm qua không tiết lộ ra ngoài. Theo cùng lý lẽ đó, bên trong Thần thụ kỳ lạ đến vậy, thế thì sau khi mở cửa, liệu có xảy đến bất trắc gì, ai mà bảo đảm được? Thậm chí Lục Trần cứ cảm thấy, rất có thể sau khi mở cánh cửa này ra, sẽ có một đợt sóng vô cùng lớn ào vào, đánh ngập nơi này!
Dự cảm nguy hiểm và suy nghĩ kỳ lạ này tất nhiên bị ảnh hưởng từ trải nghiệm không mấy vui vẻ của hắn ở Long Xuyên năm xưa, nhưng khả năng này không phải là có thể loại trừ hoàn toàn.
Chỉ là… ai cũng đều có lòng hiếu kỳ cả!
Tay Lục Trần chẳng biết từ lúc nào đã đặt lên cái nắm cửa đó, cảm giác chạm vào thô ráp và chút gì đó mềm mại chỉ cây cỏ mới có, hắn ngẫm nghĩ, đột nhiên quay đầu lại, A Thổ đứng ngay bên cạnh hắn, có vẻ cũng đầy nghi hoặc.
Lục Trần nghĩ nghĩ, vẫy tay với A Thổ, thấp giọng nói:
- Phía sau cửa có thứ gì đó, ngươi có thể cảm nhận được không?
Ở con hắc cẩu này có rất nhiều điều thần bí, đặc biệt là sau khi tiến hóa, lột xác thành Thánh thú, trong rất nhiều thời điểm, A Thổ còn nhạy bén hơn cả cảm giác của chính Lục Trần, đây có thể coi là một câu hỏi thuận miệng nhằm vớt vát chút cơ hội cuối của Lục Trần thôi.
Nghe Lục Trần hỏi, A Thổ không lắc đầu ngay, mà liếc nhìn cánh cửa đó, sau đó từ từ đi tới, đầu tiên là đưa mũi lên hít ngửi quanh cánh cửa một lúc, sau đó đi thẳng tới chính giữa cánh cửa, xem ra nó có vẻ hứng thú với thứ nhô lên trên cánh cửa đó, nhìn mãi một lúc lâu.
Lục Trần nhíu mày, nói:
- Cái này có gì không ổn sao?
A Thổ sủa một tiếng, chợt nghiêng đầu qua, ngoác mồm cắn vào thứ đó.
Lục Trần thất kinh, đang định cản lại thì đã thấy hai mắt A Thổ sáng quắc, trong đôi mắt đó ngập đầy… tò mò. Ừm, thật sự giống hệt con người, sau đó, thì thấy A Thổ nghiêng đầu, lắc vật đó rồi xoay nửa vòng.
Bộp!
Một tiếng động nhỏ vang lên từ chỗ nào đó trên cánh cửa, xa thẳm thâm trầm, tựa như sau giấc ngủ hàng nghìn, hàng vạn năm, cuối cùng cũng thức tỉnh, đang mệt mỏi rã rời, mở mắt ra nhìn thế giới.
Trên cửa có âm thanh truyền tới, “sột soạt sột soạt…”, cũng không rõ là động tĩnh gì, nhưng hình như là tiếng động truyền tới từ phía sau cửa, hình như có thứ gì đó đang gõ vào cánh cửa này, thúc giục, đánh rộn ràng, nóng ruột mở cánh cửa này ra, bước vào nơi này từ thế giới bên ngoài.
Khe cửa hé ra một đường nhỏ, một màu đen tối sâu xa nhẹ nhàng tỏa vào từ phía sau cánh cửa.
67/ 8
Thật ra bóng tối rất khó dùng từ “tỏa” để mà hình dung, trong ấn tượng của muôn vàn chúng sinh thế gian, bóng tối và ánh sáng đối lập nhau, bóng tối vô hình, bóng tối luôn luôn ở bên ngoài ánh sáng.
Ánh sáng có thể tỏa xuống, là thứ mà mắt thường chúng ta có thể nhìn thấy được, ánh nắng, ánh trăng, ánh sao, hoặc là các loại ánh sáng khác, ánh nến, ánh sáng của đao kiếm, sắc trời, ánh sáng nhẹ, ánh sáng mạnh, chỉ cần là hào quang thì chúng ta có thể nhìn thấy được. Mỗi khi nhìn thấy ánh sáng chiếu xuống giữa bóng tối, mỗi khi đêm tối qua đi, bình minh kéo đến, khi tia nắng ban mai vừa ló dạng, luôn mang đến một cảm giác đầy xúc động.
Nhưng bóng tối thì khác, chưa bao giờ có ai nhìn thấy nó tỏa xuống, ai cũng biết rằng, hễ có ánh sáng tồn tại thì bóng tối sẽ rút lui, sẽ né tránh, sẽ trốn khỏi bên ngoài hào quang.
Ít nhất là trước hôm nay, trong trí nhớ của Lục Trần, hắn cũng nghĩ như thế, thậm chí hắn chưa bao giờ nghĩ tại sao lại như thế, chưa bao giờ suy ngẫm trong đó liệu có nguyên nhân và đạo lý gì không.
Ánh sáng và bóng tối trời sinh đã tồn tại trên đời, từ lúc mỗi một con người sinh ra đến khi chết đi, chưa bao giờ biến mất, lặng lẽ đồng hành sát bên cuộc đời của mỗi con người.
Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, là lẽ đương nhiên!
Thế nên, tại sao phải đặt nghi vấn chứ?
Bóng tối nhường bước cho ánh sáng chẳng lẽ không phải là lẽ đương nhiên hay sao?
Cho đến bây giờ.
Lục Trần nhìn khe cửa trước mắt mình, chậm rãi, chậm rãi mở to mắt, hắn không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì khủng khiếp và đáng sợ, cái hắn nhìn thấy chỉ là một dải bóng tối lọt qua khe cửa đó từ phía sau.
Sau đó bóng tối như biến thành một chùm sáng, hệt như những ấn tượng trong trí nhớ hắn về những gì liên quan đến ánh sáng, nó chiếu xuống, như một chùm sáng.
Bên cánh cửa này, ánh sáng vốn đang ngự trị trong mộc động lại yếu đi, lùi bước.
Bóng tối lướt qua khoảng không, nhẹ nhàng tỏa xuống mặt đất, để lại một vệt bóng, ngay trước mặt Lục Trần, ngay cạnh chân hắn.
※※※
Mồm con hắc cẩu A Thổ vẫn còn đang ngoặm cái nắm cửa, có điều hình như nó cũng nhận ra phía sau cánh cửa này hẳn là có thứ gì đấy cổ quái. Nó không nhả ra, nhưng ngước lên nhìn sang Lục Trần, mắt Lục Trần thì dán chặt vào vệt bóng quỷ dị này, kinh hãi khi bóng tối lại có thể đẩy lùi ánh sáng, hoàn toàn đánh đổ ấn tượng trước đây trong đầu hắn, nhất thời không chú ý đến A Thổ.
A Thổ nhìn qua cái bóng cách mình không xa, cảm thấy quả thực có hơi kỳ quái, nhưng hình như cũng chỉ ở mức kỳ quái mà thôi, ít nhất thì A Thổ không hề phát giác ra bất cứ mùi nguy hiểm nào.
“Ánh sáng” của bóng tối đó xuyên qua, đen kịt, cổ quái, song không hề gây chia cắt mặt đất, không khiến trời rung đất chuyển, không làm long trời lở đất, mộc động này vẫn hết sức bình thường, yên ắng như không hề có gì xảy ra.
Trông có vẻ vô sự ư?
Đến cả Lục Trần cũng đang sững sờ, không có bất cứ phản ứng nào?
A Thổ nghiêng đầu, sau một lúc suy nghĩ kỹ càng, nó liếc nhìn bóng tối thần bí và kỳ lạ phía sau cánh cửa, đó là sự hiếu kỳ của một con hắc cẩu nhiệt tình, không biết sợ hãi, hết sức hứng thú với thế giới mình chưa tỏ tường. Mồm nó lẩm bẩm một tiếng, hình như đang phàn nàn, mà lại giống như đang động viên bản thân, sau đó nó giậm chân, hất đầu một cái thật mạnh.
Lục Trần lập tức nhận thấy sự khác thường, liền phản ứng lại, thốt lên:
- Khoan đã…
Lời còn chưa dứt, con hắc cẩu nhanh nhẹn đó đã mở toang cánh cửa kỳ lạ khó lường này ra rồi.
Cửa, không hề có bất cứ âm thanh nào, chẳng hạn như tiếng cót két do lâu năm không tu sửa, chẳng hạn như tiếng ình ình do ma sát tạo nên, nó chỉ lặng lẽ mở ra một cách rất bình tĩnh sau động tác của A Thổ.
Sau đó như một vị thần linh âm thầm ngự trị ở khắp nơi, đột nhiên bừng tình, trông về đây từ phương xa, hư không vô biên vô hạn có bóng tối vô cùng vô tận, bỗng dưng trút xuống, như một trận hồng thủy, sau một tiếng sấm không vang dội nhưng dường như lại nổ tung trong đầu, bóng tối tuôn trào vào trong từ phía sau cánh cửa.
Nuốt chửng tất cả!
※※※
Trong bóng tối có tiếng hít thở, nặng nề và hối hả, con người khi đứng giữa luồng sóng tăm tối ập vào mặt ấy, cảm giác đầu tiên chính là đánh mất hoàn toàn quyền kiểm soát với cơ thể, trước mắt đột nhiên tối sầm, sau đó cả thế giới chợt sụp đổ, như rơi xuống vực thẳm không đáy.
Tất cả mọi thảm kịch có thể xảy ra trong thế gian, tất cả những chuyện khủng khiếp nhất có thể tưởng tượng được lập tức ập vào tâm trí dưới sự kích thích của bóng tối, lòng dạ bứt rứt, đầu óc đau nhức, cả người như muốn nổ tung vào thời khắc đó.
Thậm chí Lục Trần còn có cảm giác như trong đầu mình có một sợi dây cung rất quan trọng, đột nhiên bị kéo căng đến cực điểm, sắp đứt đến nơi.
Đó tất nhiên là một ảo giác khó hiểu, trong quá khứ phức tạp và hung hiểm của hắn, vào những ngày tháng không dám quay đầu nhìn lại, thậm chí hắn đã từng tận mắt nhìn thấy thứ bên trong đầu người, tận mắt nhìn xương sọ của con người bị tách ra.
Hắn biết trong đầu người không có sợi dây cung như thế, nhưng chẳng hiểu vì sao, Lục Trần lại cảm giác được rất rõ, nếu sợi dây này thật sự bị đứt trong cảm giác, thì chính bản thân hắn nhất định cũng sẽ tiêu đời.
Có thể sẽ không chết, nhưng Lục Trần có cảm giác, cái chờ đợi mình sẽ là vận mệnh đáng sợ hơn cả cái chết.
Sợi dây này, không được đứt!
Hắn lập tức có phản ứng, trong tình trạng hoàn toàn không nhìn thấy gì giữa bóng tối, trong lúc hắn thậm chí còn không thể khống chế cơ thể mình, hắn quát khẽ một tiếng, trong nháy mắt, ngọn lửa của Hắc hỏa bừng lên từ trong cơ thể hắn, với tốc độ buông thả chưa từng thấy, thậm chí còn bất chấp việc làm tổn hại đến kinh mạch khí mạch của hắn, gần như trong tích tắc đã đến mức độ lớn nhất mà hắn có thể khống chế, sau đó lan khắp toàn thân.
“Ầm” một tiếng, Hắc hỏa bừng lên từ mỗi ngóc ngách, mỗi tấc da thịt trên thân thể Lục Trần, trong bóng tối, Lục Trần trở thành một hỏa nhân bừng cháy, y phục của hắn ngay tức khắc bị thiêu rụi, tất cả đã trở thành trạng thái nguyên thủy nhất của hắn.
Hắc hỏa như một con ác long, lấy thân xác hắn làm nhiên liệu để cháy điên cuồng, nhưng cùng lúc đó, Hắc hỏa cũng ngăn cách cơ thể hắn tiếp xúc với bóng tối đường đột ập tới xung quanh này, hình thành một bức tường lửa màu đen xung quanh hắn.
- Hộc…
Một tiếng thở dốc thâm trầm và xa xăm truyền đến từ bên trong ngọn lửa đen, Lục Trần cảm nhận cơ thể hắn từng chút một, cảm thấy mình một lần nữa trở lại là con người. Bao gồm cả sợi dây cung vô hình đang căng chặt trong đầu hắn, cũng dần dần buông lỏng dưới sức cháy của Hắc hỏa, lùi bước khỏi bước đường đứt gãy.
Tất cả những điều này đều diễn ra trong nháy mắt, nhưng cảm giác đem lại cho Lục Trần lại như một thời gian dài đằng đẵng. Hắn thở phào một hơi, vô thức mở mắt ra nhìn xung quanh.
Thứ hắn nhìn thấy chỉ có bóng tối, bóng tối vô hạn, đến cả mộc động hắn đang ở cũng chẳng thấy đâu nữa, đột nhiên, hắn cảm giác thấy gì đó, bèn vụt ngẩng đầu lên, sau đó thì sững sờ.
Phía trên đỉnh đầu hắn, tận sâu trong bóng tối, thình lình xuất hiện một con mắt cực kỳ lớn, lớn hơn vô số lần so với cơ thể hắn, một con mắt khổng lồ gần như che phủ cả bầu trời đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Lục Trần nín thở, vào lúc ấy, ký ức trong đầu hắn sôi sục cuồn cuộn, đột nhiên, hắn cảm thấy hơi quen thuộc, cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy con mắt này ở đâu đó rồi…
67/ 9
Con mắt quái dị đột nhiên xuất hiện trong bóng tối thần bí, vô biên vô hạn này tất nhiên hoàn toàn không giống với mắt của người bình thường. Trong con mắt đó không có trắng đen, mà giống một biển lửa đang rực cháy hơn, một khoảng tối hun hút ở chính giữa có phần giống đồng tử của mắt người, còn có những tia sáng kỳ lạ di chuyển, những đốm sáng lập lòe, hệt như dải ngân hà, sâu trong đồng tử ấy, dường như là một thế giới kỳ lạ khác.
Con mắt này cực kỳ lớn, gần như chiếm phần lớn bầu trời đen tối trong tầm mắt Lục Trần, vào lúc này, ý nghĩ duy nhất trong đầu Lục Trần có lẽ là thầm liên tưởng đến một chữ trong sự chấn động - “Thần”.
Đúng vậy, ngoại trừ chữ “Thần” được lưu truyền từ xưa đến nay ra, còn gì có thể hình dung thứ không tưởng này đây, nó rõ ràng là một vật thể vượt xa sức mạnh của người bình thường, hay tất cả những gì trước mắt chẳng qua chỉ là tưởng tượng hoặc ảo giác trong đầu Lục Trần?
Lục Trần là người được đương kim đệ nhất thiên hạ - Thiên Lan chân quân dạy dỗ, còn từng ẩn nấp trong Ma giáo nhiều năm, từng chứng kiến vô số chuyện kỳ lạ khó bề tưởng tượng, tất nhiên hắn biết trên đời này quả thực có tồn tại những thủ đoạn hết sức quỷ dị, có thể khiến con người nảy sinh ảo giác trong đầu, nói cách khác, đó là trực tiếp đánh lừa trí óc và lý trí của con người, từ đó có thể làm ra vô số chuyện tưởng chừng như không tưởng.
Năm đó lúc ở Côn Luân sơn, để trả thù cho A Thổ bị tra tấn, Lục Trần đã từng sử dụng thủ đoạn tương tự với một kẻ tên là Hạ Trường Sinh, khi ấy hắn chỉ dùng thủ pháp rất đơn giản, phong bế thị giác của kẻ này, sau đó lợi giục những nhầm lần về thính giác và xúc giác, tạo nên đòn tra tấn cực lớn và dọa cho y một phen hú vía.
Mà đây chỉ là thủ đoạn đơn giản phong bế một giác quan, theo những gì Lục Trần biết, trong một số trường phái quỷ dị và truyền tục cổ xưa, có tồn tại đạo pháp rất mạnh để phong bế nhiều loại giác quan. Đương nhiên, thực ra thì bao nhiêu năm qua thủ đoạn kiểu này không xuất hiện quá nhiều ở nhân thế. Về nguyên nhân thì một là, nghe đâu thủ đoạn này quá khó, không phải thiên tài thì khó mà tu hành, hai là, đạo pháp như vậy quá nghịch thiên, nếu mà đi chệch hướng, thì e là đến Hóa Thần chân quân cũng phải nếm mùi khổ ải.
Một thủ đoạn có thể uy hiếp được nhân vật như Hóa Thần chân quân, nếu không có năng lực tự vệ thật mạnh, thì thông thường kết cục sẽ chẳng tốt đẹp là mấy, vậy nhiều nhiều năm qua, thủ đoạn như vậy dần dần trở thành truyền thuyết, nếu không phải nhờ Lục Trần kinh nghiệm phong phú, thì dễ có khi không hiểu được những thứ này.
Vì vậy vào lúc này, khi trong đầu Lục Trần vừa mới manh nha ý nghĩ “Thần”, hắn bèn lập tức cảnh giác. Cảnh tượng trước mắt lại không tưởng, vô tiền khoán hậu đến vậy, gần như không thể xảy ra ở nhân thế, lẽ nào… hắn đã bất thình lình bị ám hại từ lúc nào đó?
Hắn nhìn chằm chằm con mắt đó, còn con mắt khổng lồ trong bóng tối ấy cũng đang chú mục vào hắn.
Không có bất cứ chuyện kinh thiên động địa nào xảy ra, không có trời long đất lở, không có sấm sét tứ bề, thậm chí không có phong ba bão táp, tất cả vẫn yên tĩnh như thế, ngoài dự đoán.
Con mắt khổng lồ ấy nhìn Lục Trần, có lẽ vì nó quá to lớn, hoặc do không thể thật sự hiểu về vật thể này, nên Lục Trần cảm thấy mình không hề nhìn thấy bất cứ cảm xúc nào truyền đạt từ con mắt ấy, nhưng khi nhìn được một lát, hắn chợt giật mình, nghĩ ra vì sao trước đó mình lại đột nhiên thấy con mắt này quen thuộc như vậy rồi.
Hình như hắn… thật sự… đã từng nhìn thấy nó ở nơi nào đó.
Đúng thế, hắn từng gặp nó rồi.
Rất nhiều năm về trước, trong nơi sâu thẳm nhất của đoạn ký ức mà hắn luôn muốn quên, ở hoang cốc cổ xưa và hoang vu ấy.
Ba vị trưởng lão Ma giáo và Hỏa Chi Tát Mãn của Man tộc đã thắp lửa, khởi động đại trận Hàng Thần chú, dưới tác động linh lực của hạt giống Thần thụ thần bí, họ đã mở ra thông đạo dẫn đến Thương Khung Thiên Không, xé toạc màn đêm ở đó, và đưa đến Thần linh mà họ muốn.
Lục Trần nhớ rất rõ, đêm hôm đó, lúc hắn đứng sau lưng Vân Thủ Dương ngẩng đầu lên nhìn, trong khe nứt trên bầu trời, đã lộ ra một con mắt kỳ lạ y như vậy.
Chỉ là không biết có phải do quá lâu rồi, khiến trí nhớ hắn có phần hỗn loạn, trong đầu Lục Trần nhớ mang máng cảnh tượng năm xưa hắn nhìn thấy ở hoang cốc, con mắt quái dị giữa bầu trời đó hình như mang cảm xúc rất rõ rét.
Con mắt đó phẫn nộ, cuồng ngạo, khát máu, còn có sự lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh, đó là nét lãnh đạm cao cao tại thượng, cũng như lúc chúng ta đi đường, căn bản không bao giờ để ý tới con sâu cái kiến giãy giụa dưới chân hoặc đi ngang qua.
Bọn họ gọi nó là “Thần”.
Họ muốn kéo “Thần” xuống thế giới này, họ muốn mượn sức mạnh của “Thần” đó để trở nên mạnh hơn, đạt đến hoặc thậm chí là vượt qua cấp bậc Hóa Thần chân quân mà họ khao khát.
Họ còn thiếu chút nữa là đã thành công rồi.
Nếu như không có Lục Trần.
※※※
- Là ngươi phải không?
Lục Trần đột nhiên hét lớn một tiếng:
Bạn cần đăng nhập để bình luận