Thiên Ảnh
Chương 364: Giằng co
Lục Trần và A Thổ nhìn chằm chằm vào mảng vết máu trên đỉnh núi thật lâu. Sau đó, Lục Trần thu hồi ánh mắt lại, dùng tay vỗ nhẹ đầu A Thổ, nói nhỏ:
-Đi thôi.
A Thổ quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái sau đó không rên thêm một tiếng, tiếp tục đi tới. Mặc dù thung lũng đã bình tĩnh trở lại, mặc dù hai người bọn họ đi rất vững chắc, thế nhưng bầu không khí lại mơ hồ càng thêm trầm thấp và đè nén hơn lúc trước.
So ra thì Lục Trần dường như có vẻ bình tĩnh hơn, sắc mặt vẫn ổn định, ung dung. A Thổ thì ngược lại, không còn tinh thần và vui sướng như ngày hôm qua nữa.
Bọn họ tiếp tục đi trên con đường mòn này tới phía trước. Thung lũng trước mặt bọn họ không ngừng kéo dài, không ngừng quanh co khúc khuỷu, tiếp tục nhìn không thấy cuối như lúc trước.
Chiều dài của thung lũng này vượt ngoài dự tính của Lục Trần. Đi thêm nửa ngày vẫn chưa nhìn thấy lối ra, sắc mặt Lục Trần bắt đầu có chút âm trầm.
Trong hốc cây thần bí bên trong hạt giống, Lục Trần chứa đựng rất nhiều thức ăn và nước sạch, hoàn toàn có thể giúp hai người chống chịu rất lâu, vì vậy hắn không quá lo lắn chuyện thức ăn. Thế nhưng, chuyện là cho người ta nhức đầu nhất lúc này lại là chuyện khác, từ khi hắn bắt đầu tiến vào thung lũng cho tới lúc này đã qua một ngày rưỡi.
Trong một năm, Đại Tuyết Sơn chỉ có ba ngày quang đãng, nói cách khác, còn chưa tới một ngày rưỡi nữa gió tuyết cuồng bạo sẽ một lần nữa bao phủ nơi này. Lục Trần vẫn còn nhớ rất rõ tình cảnh gió tuyết hắn thấy được lúc còn ở ngoài thung lũng, tiếp tục đi trên con đường mòn này dưới tình trạng như vậy thật sự là quá mức khó khăn và nguy hiểm.
Thế nhưng, điểm vướng tay vướn chân chính là hiện giờ hắn đã đi được xa như vậy, gần như không có khả năng lui lại. Có lẽ thứ gọi là tiến thoái lưỡng nan chính là thế này.
A Thổ không suy nghĩ nhiều như vậy, có lẽ nó còn chưa nghĩ tới. Có điều, nó luôn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Lục Trần, trong mắt có sự nghi ngờ và rầu rĩ, nói chung là cũng muốn hỏi Lục Trần xem có ý lui lại hay không.
Lục Trần xem hiểu ý của A Thổ, sau khi trầm ngâm một lát, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định.
-Đi thôi, A Thổ.
Hắn chỉ về phía trước thung lũng.
A Thổ nhìn chằm chằm vào hắn một lát, sau đó giống như đã thả tảng đá trong lòng xuống, không do dự nữa, thậm chí ngay cả áp lực lúc đầu cũng không cánh mà bay. A Thổ khôi phục lại dáng vẻ dễ dàng trước đó, bắt đầu chạy tới phía trước.
Chạy một đoạn, nó quay đầu lại kêu hai tiếng thúc giục giống như chê Lục Trần quá chậm, Lục Trần không nhịn được cười lên.
Tiếp tục đi tới phía trước, đủ loại cảnh sắc kỳ lạ trong thung lũng thần bí này dần dần lộ ra trước mặt bọn họ. Đủ loại núi lạ đá kỳ hiểm trở đột ngột, dựng đứng như kiếm, giống như chiếc gương, trắng như tuyết đọng tô vẽ tạo thành kỳ cảnh thế gian khó gặp.
Có điều, khi hai người đi sâu vào, Lục Trần nhanh chóng nhìn thấy vách núi hai bên một lần nữa, đồng thời những vết cào giống trước đó xuất hiện càng ngày càng nhiều. Nơi này nhìn giống như từng được một con cự thú không biết tên nào đó leo qua, thường cách một đoạn hắn có thể mơ hồ nhìn thấy chút vết máu đã khô đi.
Hắn liếc mắt xuống nhìn vực sâu tối đen không nhìn rõ bên dưới một chút, nhíu nhíu mày, sau đó tiếp tục đi tới.
Ngày hôm nay dần dần trôi qua trong khi hai người vừa đi vừa nghỉ, khi vẫn chưa thấy lối ra của thung lũng, khi những vết cào trên đá luôn luôn nhắc nhở bọn họ sự đáng sợ và nguy hiểm không chỗ nào là không có.
Sắc trời từ từ tối lại.
Trước khi chạng vạng tối đến, cuối cùng Lục Trần và A Thổ lại tìm được một chỗ có thể miễn cưỡng nương thân nghỉ ngơi. Chỗ này không khác nhiều lắm chỗ ngày hôm qua, cũng là một đài đá hơi rộng. Có điều chỗ này tốt hơn hôm qua ở chỗ vách đá nơi này dường như trải qua năm tháng dài lâu cho nên lõm vào bên trong thành một khe hở rộng chừng một thân người, có thể miễn cưỡng xem đây là một sơn động nhỏ.
Khi thấy được chỗ này, thêm vào sắc trời không còn sớm nữa, dù là chưa tới hoàn hôn thế nhưng Lục Trần vẫn quyết định ngừng lại nghỉ ngơi ở đây. Đi ở nơi không biết thế này có một áp lực rất nặng nề, phía trước không biết gì cả cho nên chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Mặc dù phần lớn thời gian Lục Trần biểu hiện hết sức ung dung bình tĩnh, thế nhưng từ hôm qua tới bây giờ, có thể coi như suốt hai ngày thời gian hắn luôn đi trên con đường mòn cực kỳ nguy hiểm này. Lưng dán chặt vách đá, dưới chân chính là vực sâu không đáy, lúc nào cũng có nguy hiểm tới tính mạng. Dù là lúc nghỉ ngơi tối ngày hôm qua cũng có quái thú thần bí qua lại. Hắn cứ vậy cả đêm không ngủ, mở mắt tới lúc trời sáng.
Căng thẳng thần kinh trong thời gian dài như vậy dù là người có đạo hạnh, dù cho tâm chí xưa nay bền bỉ, hắn vẫn không nhịn được cảm thấy rất mệt mỏi. Cho nên, sau khi chọn lựa xong chỗ nghỉ ngơi, nói với A Thổ một tiếng, hắn lập tức co rúc vào nửa cái sơn động nhỏ kia.
Nói nửa cái sơn động nhỏ là vì vách đá chỉ hơi lõm vào bên trong một chút, tối đa chỉ có thể dựa người vào trong, tay chân vẫn còn hơn một nửa bên ngoài. Có điều, dù là thế, loại địa hình này vẫn làm cho Lục Trần cảm thấy có chút yên tâm.
A Thổ chạy tới, có chút hiếu kỳ nhìn hắn, sau đó lấm lét nhìn trái nhìn phải, cuối cùng, ánh mắt tập trung về phía vách đá đối diện.
Nơi đó có một vết cào to lớn, bổ thẳng xuống từ đỉnh núi, vượt qua vài chục chỗ, xuất hiện trước mắt hai người.
A Thổ nhìn một lúc sau đó thân thể co rút lại, một lần nữa nằm bên người Lục Trần giống như ngày hôm qua. Lục Trần cười một chút, ôm lấy A Thổ, sau đó một người một chó trầm mặt nhìn bầu trời từ từ tối lại.
Trời tối, ban đêm tới một lần nữa.
Có lúc, con người đột nhiên cảm thấy mình nhỏ bé, phát hiện sinh mệnh của mình rất yếu ớt, thế giới này lại rất rộng lớn, tạo hoá của trời đất thật thần kỳ. Cảm giác này theo con người cả một đời, khi trời tối người yên, lúc cô đơn, hoặc là lúc một mình ngửa mặt nhìn bầu trời mênh mông, cảm giác này sẽ lập tức xuất hiện.
Trong bóng tối, Lục Trần đang yên tĩnh nhìn màn trời tối đen.
Ngay lúc đó, hắn chợt nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia.
Lúc hắn còn trẻ, hắn từng cố chấp tin tưởng tín niệm, vì nó hắn có thể vào sinh ra tử. Tín niệm này chính là thứ duy nhất hắn có thể dựa vào để sống sót lúc gian nan, nguy hiểm nhất. Cho tới nay, tín niệm này của hắn cũng không có bao nhiêu dao động.
Thế nhưng, có rất nhiều chuyện hắn từng ghi khắc trong lòng, có những chuyện làm cho hắn đau thấu tim gan, có những chuyện từng trải qua vĩnh viễn không thể quên nổi. Thế nhưng tối hôm nay, khi chợt nhớ tới, hắn phát hiện…Mình không còn nhớ nổi nữa.
Thời gian như thuỷ triều, luôn im hơi lặng tiếng cọ rửa trí nhớ của hắn, hoà tan nỗi đau của hắn, làm cho những chuyện cũ trong lòng hắn trở nên mơ hồ.
Thì ra tình cảm rồi cũng có lúc lạnh nhạt, mặc kệ là thù hận hay tình yêu, trải qua thời gian dài đằng đẳng, thứ còn lưu lại có phải chỉ là một bóng dáng mơ hồ hay không?
Lục Trần yên lặng ngước nhìn không trung tối đen, trong đầu không ngừng nhớ lại những bóng người ngày xưa.
Sau đó, có tiếng rít vọng lại từ sâu bên trong bóng tối, cơn sóng bóng tối một lần nữa dâng trào.
Thân thể A Thổ hơi run lên, dựa sát vào người Lục Trần thêm chút nữa. Lục Trần ôm thân thể nó, cúi người xuống giúp nó ngăn chặn bóng tối giống như ngày hôm qua.
A Thổ yên tĩnh lại.
Bóng tối tiếp tục gào thét.
Trong bóng đêm, cái bóng khổng lồ kia xuất hiện thêm lần nữa, bóng đen cuồng bạo xé rách màn đêm và đỉnh núi. Khi nó vượt qua đỉnh núi, hướng về bầu trời đen gào thét, mặt đất cứ như vì vậy mà run rẩy.
Mặc dù đã có kinh nghiệm tối ngày hôm qua, thế nhưng Lục Trần vẫn không nhịn được bị hơi thở vô cùng mạnh mẽ này chấn nhiếp, hắn ngừng thở theo bản năng.
Có lẽ bóng đen kia chính là vua bóng đêm ở nơi này, nó nhìn xung quanh bằng nửa con mắt, sau khi gầm thét, có vẻ như nó định xoay người đi tìm thức ăn. Thế nhưng, ngay lúc này, đột nhiên dãy núi yên tĩnh lại, hết thảy tiếng thở đột nhiên trở nên yên ắng.
Bóng đen kia chợt dừng lại, nó bỗng nhiên xoay người nhìn về nơi xa.
Dường như có cảm giác, Lục Trần ngẩng đầu nhìn lên. Ngay lúc này, tim hắn đột nhiên đập nhanh.
Trong bóng đêm đen nhánh, hắn thấy phía đối diện bóng đen đáng sợ, cách bóng tối và vực sâu dưới thung lũng, trên vách núi đối diện từ từ lộ ra một cái bóng mờ khổng lồ khác.
Lục Trần không thấy rõ dáng ngoài, chỉ thấy có hai con mắt thật to sáng lên trong bóng tối. Đôi mắt này xanh biếc lại thâm thuý, mang theo hơi thở tử vong khó có thể hình dung.
Đây là ánh mắt tàn bạo hung ác, muốn xé rách hết thảy, chiếm đoạt hết thảy, dù là lúc nhìn cự thú vua bóng đêm ánh mắt này vẫn vậy.
Thân thể A Thổ trong ngực hắn đột nhiên hơi chấn động, sau đó nó ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn về phía bóng mờ trên ngọn núi.
37/10
Lục Trần cảm nhận được A Thổ trong lòng mình hơi khác lạ. Ngay khi hắn định cúi đầu xuống xem thế nào, ai ngờ đúng ngay lúc này, trong bóng đêm phía trên bọn họ, hai con yêu thú kinh khủng giấu cơ thể mình trong bóng đêm đột nhiên rống lớn một tiếng điếc tai cùng lúc.
Âm thanh này như sấm ầm ầm nổ vang, cho dù cách một đoạn, Lục Trần vẫn có thể nghe được tiếng nổ ầm, tiếng vo ve không ngừng vang lên trong tai.
Cùng lúc đó, dưới bầu trời đen tối, hai bóng đen đột nhiên nhảy lên. Ngay lập tức, toàn bộ bóng tối trong trời đất sôi lên sùng sục, gió mây cuốn lên. “Oanh” một tiếng, hai con yêu thú hung hăng va vào nhau giữa không trung.
Đại Tuyết Sơn hùng vĩ lúc này dường như rung mạnh, tiếng chấn động vang vọng tận trời. Hai yêu thú kinh khủng dường như trời sinh thuộc về bóng tối cứ vậy ra tay đánh nhau, trong nhất thời núi rung đất động.
Với Lục Trần và A Thổ, thung lũng này vô cùng nguy hiểm, tính luôn cả vực sâu không đáy phía dưới đều là chỗ có thể đoạt mạng bất cứ lúc nào. Thế nhưng với hai con cự thú kinh khủng phía trên, đây chỉ là một khe nhỏ với chúng mà thôi.
Bọn chúng không thèm để ý tới khe hở dưới chân, cả hai cứ vậy điên cuồng đánh nhau. Trong tiếng nổ vang rền, tiếng rống giận dữ của chúng, nham thạch cứng rắn lớn nhỏ bị bọn chúng dễ dàng đánh nát, xé rách rồi ầm ầm rơi xuống. Thân thể Lục Trần và A Thổ phải chịu đựng cơn mưa đá to lớn cuồng bạo này.
Thần tiên đánh nhau, người phàm gặp họa chính là nói tình huống thế này.
A Thổ và Lục Trần vốn đang tránh bên trong ngách nhỏ dưới vách đá trong nháy mắt có chút sững sờ, nước đã đến chân thế nhưng bọn họ không có chỗ nào để trốn. Một là, hình dáng, lực lượng của hai con cự thú này quá khổng lồ, chúng đánh xuống một cái lập tức ảnh hưởng tới một khu vực rộng mấy trăm trượng tạo thành đá rơi như mưa khắp nơi vô cùng nguy hiểm. Nguyên nhân khác chính là ban đêm quá tối, đưa tay không thấy được năm ngón, lại có vô số đá lớn rơi xuống, dưới tình huống này muốn ra ngoài chạy thoát thân không khác gì với chuyện đi tìm chết.
Thế nhưng, nếu ở tại chỗ, tình huống dường như cũng chẵng tốt hơn chút nào.
Lục Trần cảm thấy vách núi sau lưng mình đang không ngừng rung động, hơn nữa còn có thể nghe được tiếng nứt vỡ của vách núi cứng rắn lạnh lẽo. Chỉ dựa vào âm thanh thôi cũng đã có thể tưởng tượng được vách đá dựng đứng phía sau đang xuất hiện vô số vết nứt.
Dần dần, theo tiếng gió mãnh liệt, nham thạch lớn nhỏ từ trên đỉnh núi từ từ rớt xuống.
Trong khoảng khắc đó, lông toàn thân A Thổ dựng đứng lên. Nó rít một tiếng rồi đứng lên, liều mạng quay đầu nhìn bốn phía giống như đang tìm một chỗ để liều mạng chạy trốn. Thế nhưng bốn phía xung quanh toàn một màu tối đen, căn bản không nhìn thấy bất cứ đường ra nào.
Con chó này gấp tới mức giậm chân. Ngay khi nó định liều lĩnh xông ra bệ đá nhỏ này, nó bị Lục Trần kéo về từ phía sau. Hắn nắm rất chặt, đồng thời còn gầm nhẹ một câu:
-Ở lại đây, đi ra ngoài nhất định sẽ chết!
A Thổ bị hắn rống một tiếng như vậy lập tức bình tĩnh lại một chút, thế nhưng Lục Trần vẫn có thể cảm thận được sự sợ hãi bên trong thân thể đang run rẩy của nó.
Lục Trần coi như trấn định, thế nhưng trong lòng hắn vẫn rất khẩn trương, ôm chặt A Thổ, ý nghĩ không ngừng chuyển động trong đầu suy nghĩ xem liệu có cách gì có thể tránh thoát tai nạn lúc này không. Đột nhiên, hắn nghe được âm thanh tảng đá rơi xuống.
Đó là tảng đá từ trên trời rơi xuống, hung hãn đập vào vách đá đối diện sau đó ầm ầm rớt xuống, vô số mạnh nhọn văng bốn phương tám hướng rồi lại rơi xuống. Âm thanh “đùng đùng” vang dội khắp thung lũng, ngay sau đó, có càng nhiều tảng đá bắt đầu rơi xuống.
Trong bóng tối, có vô số bóng đen điên cuồng đung đưa làm cho người ta không biết số mệnh của mình một giây sau là như thế nào.
Lục Trần ôm chặt A Thổ dùng hết sức chen vào cái động nhỏ hẹp trên vách đá đồng thời co người lại. Ngay khi hắn rút chân mình vào bên trong, chợt có một tiếng “oanh” vang lên, một tảng đá lớn rơi xuống, nặng nề nện vào bệ đá nhỏ, trực tiếp đập bể một nửa bệ đá, sau đó đồng thời biến thành mảnh vụn rơi xuống dưới.
Lục Trần và A Thổ nhìn tới ngây người, giây phút vừa rồi rất gần với cái chết. Thế nhưng ngay lúc này, bọn họ thậm chí còn không kịp than thở, không kịp sợ hãi, không kịp cảm thấy may mắn vì có nhiều tảng đá lớn hơn rơi xuống sau khi tiếng đánh nhau đáng sợ phía trên vang lên.
Tiếng đất rung núi chuyển xa gần rối rít vang lên. Vô số hòn đá to nhỏ biến thành bóng đen rơi xuống. Khi đang cảm thấy kinh hoàng, Lục Trần bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có tiếng gió mãnh liệt. Hắn và A Thổ đồng thời ngẩn đầu nhìn, chỉ thấy một bóng đen không rõ lớn nhỏ đang từ phía trên rơi xuống, đập ngay phía trên đỉnh đầu của họ.
Tránh không thể tránh, né không thể né, không chỗ để trốn, không đường để chạy!
Hai con mắt của Lục Trần co lại, A Thổ trong ngực điên cuồng sủa. Ngay trong lúc nguy hiểm này, bóng đen kia nửa đường dập trúng vách núi thế nhưng từ đầu tới cuối không hề thay đổi đường đi, hơn nữa tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh rồi trở nên nhanh như chớp giật. Ngay lúc đó, Lục Trần rốt cuộc vẫn phải tức giận chửi một câu. Hắn ôm A Thổ, tay còn lại đè chặt ngực, ngọn lửa đen đột nhiên lướt qua trong bóng đêm sau đó biến mất trong nháy mắt.
Ngay khoảnh khắc đó, hắn và A Thổ đột nhiên biến mất trong không gian hẹp hòi này. Một lúc sau, một khối nham thạch to lớn đột nhiên nện xuống. Trong tiếng ầm vang, nó nặng nề đập bể toàn bộ bệ đá, sau đó tiếp tục rơi xuống dưới, rơi thẳng vào bên trong vực sâu không đáy.
Trong bóng đêm thâm thuý, trên Đại Tuyết Sơn hùng vĩ, dưới vòm trời đen tối vô ngần vẫn còn một trận chiến kinh thiên động địa đang tiếp tục. Cuộc chiến giữa các vua bóng đêm diễn ra mà không biết nguyên nhân.
Khi ánh sáng màu trắng loé lên trước mắt, thân thể của Lục Trần và A Thổ nặng nề ngã trên mặt đất bên trong hốc cây. Một người một chó nằm trên mặt đất không lập tức đứng lên. Dường như hai người vẫn chưa tỉnh lại từ tình huống giống như trời đất tan vỡ vừa rồi.
Một lúc sau, hô hấp của hai người từ từ bình thường lại, Lục Trần vẫn nằm trên mặt đất, A Thổ đã xoay người ngồi dậy. Đầu tiên, nó liếc mắt nhìn xung quanh. Nơi này là hốc cây nó không xa lạ gì thậm chí còn quen thuộc, điều này làm cho nó cảm thấy hơi an tâm. Sau đó nó vẫy vẫy cái đuôi đi tới bên người Lục Trần, cúi đầu xuống dùng đầu cọ cọ thân thể hắn.
Lục Trần từ từ ngồi dậy. Giống như A Thổ, hắn cũng quay đầu nhìn hốc cây quen thuộc này một chút, sau đó cười khổ một tiếng.
-Thật là tệ há, A Thổ.
Hắn đưa tay xoa xoa đầu A Thổ, trên mặt lộ vẻ đành chịu, nói:
-Chúng ta vẫn bị ép phải vào đây, lại gặp phải tuyệt cảnh không biết tình huống bên ngoài.
A Thổ quay đầu lại nhìn một chút đống thức ăn chất thành núi bên trong hốc cây rồi “Gâu gâu” vài tiếng với Lục Trần.
Lục Trần lắc đầu, yên lặng một lúc, sau đó nói:
-Không được, lần này không thể chờ quá lâu, chúng ta phải nhanh chóng ra bên ngoài.
Nói xong, Lục Trần đưa tay cầm cái đồng hồ cát được chế tạo một cách đơn sơ ở gần đó. Đây là thứ hắn tiện tay làm lúc còn ở tộc Hắc Hổ. Đây chính là thứ dùng để tính toán thời gian trong hốc cây-nơi không biết thời gian trôi qua nhanh chậm thế nào.
Hắn đưa mắt nhìn đồng hồ cát một lúc, sau đó lật ngược nó lại rồi nói với A Thổ:
-Nhiều nhất là hai hoặc ba canh giờ, chúng ta phải ra bên ngoài.
A Thổ nghiêng đầu, nó có chút khó hiểu.
Lục Trần thở dài, nói:
-Mấy giờ nữa là trời sáng, ta không biết hai con quái vật kia có tiếp tục đánh nhau hay không, cũng không biết tình huống bên ngoài có nguy hiểm hay không. Có điều, ta đoán chừng là sẽ lành ít dữ nhiều, rất có thể hạt giống này đã rơi xuống đáy vực.
Nói tới đây, hắn cười khổ một tiếng giống như than thở, đành chịu với vận mệnh, sau đó nói:
-Có điều, ho dù là thế nào chúng ta cũng phải ra ngoài, bởi vì… ngày mai là ngày cuối cùng trời không gió tuyết.
Hắn nhìn A Thổ, nói:
-Chúng ta bị nhốt trong thung lũng, dù sao đi nữa thì ngày mai cũng là cơ hội cuối cùng, không đi không được!
38/ 1
Thời gian giống như hạt cát trong cái đồng hồ cát trên mặt đất từ từ trôi qua một cách im hơi lặng tiếng.
Khi con người không biết gì về tương lai, hoặc là không biết gì về thế giới bên ngoài, họ cần một dũng khí thật lớn mới có thể bước chân ra ngoài. Lục Trần ngồi yên tĩnh một lúc lâu, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cái đồng hò cát đang chảy.
A Thổ nhìn có vẻ không hề cáu kỉnh, cũng có lẽ là nó không thể hoàn toàn hiểu được sự nguy hiểm của việc đi ra ngoài lần này. Nó nằm bên cạnh Lục Trần, nằm thật sát vào hắn. Trong số những thức ăn chất thành đống ở nơi này có cả loại thịt khô mà nó thích nhất, nó lại không thèm để ý tới, từ đó có thể thấy được điểm khác với ngày thường của A Thổ.
Hốc cây hoàn toàn yên tĩnh cứ như trước giờ luôn như vậy. Hai người Lục Trần giống như chỉ là một giọt nước nhỏ lơ đãng toé lên trong dòng sông thời gian, xét tổng thể, một chút khác thường như vậy không thể tạo thành sóng lớn gì.
Lục Trần ngẩng đầu lên nhìn xung quanh hốc cây này một chút.
Hắn không thể nào quen thuộc nơi này hơn được nữa, hắn đã tới nơi này vô số lần kể từ lần đầu tiên tới nơi này. Cái hốc cây thần kỳ cổ xưa này từng cho hắn cuộc sống mới, nó luôn chống đỡ hắn khi hắn gần như đã chìm sâu vào địa ngục, hơn nữa còn giúp hắn tránh thoát lời nguyền đáng sợ kia ngay lúc quan trọng nhất.
Nhiều năm qua, nơi này luôn là chỗ ẩn núp cuối cùng của hắn, nó chính là chỗ dựa duy nhất khi hắn đau khổ nhất, tuyệt vọng nhất, bi thương nhất, đồng thời còn là nơi trốn tránh cuối cùng của hắn.
Nhiều năm qua, chỉ có A Thổ mới có thể nguyên vẹn chia sẽ bí mật này với hắn.
Lần này, sau khi rời khỏi chỗ này đi ra ngoài, liệu có còn cơ hội trở lại nữa không?
Lòng Lục Trần không hề có chút chắn chắn nào, có điều hắn không hề cảm thấy xa lạ với loại cảm giác này, thậm chí cũng không sợ hãi. Hắn đã trải qua rất nhiều khảo nghiệm sống chết từ nhiều năm trước.
Khi nhìn hốc cây, hắn chợt nhớ tới truyền thuyết từng được nghe, sau đó lầm bầm nói một câu với hốc cây trống rỗng này:
-Nghe nói mi còn có mấy người bạn cùng gốc rễ, lá cây? Cành nhánh? Không biết tới lúc nào các ngươi mới có thể ở chung một chỗ.
Hốc cây vẫn yên lặng, cứ như không hề có chút phản ứng nào với câu nói của hắn. Mười mấy năm qua, hốc cây này chưa bao giờ có phản ứng nào. Lục Trần tất nhiên không coi cái hốc cây này có linh trí, chỉ thuận miệng nói một câu, sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục yên lặng.
Cát trong đồng hồ từ từ chảy xuống, một lúc nữa thôi sẽ chảy hết.
Thời gian trôi qua theo dòng cát chảy. A Thổ hơi híp mắt lại, Lục Trần dựa lưng vào vách tường, hết thảy mọi thứ có vẻ yên lặng cứ như bị thời gian lặng lẽ đông đặc lại.
Mãi tới khi Lục Trần đột nhiên mở mắt ra.
Đường như có cảm giác, A Thổ ngẩn đầu nhìn sang, sau đó nó thấy Lục Trần mặt không cảm xúc lặng lẽ đứng lên, bình thản nói một câu:
-A Thổ, chúng ta đi thôi.
Trên không trung có ánh sáng màu trắng loé lên.
Ánh sáng này nhỏ bé hèn mọn giống như lục bình trong sông lớn, ánh sáng nhạt trong trời đất, con kiến hôi trong trần đời, nó yên lặng xuất hiện không một tiếng động.
Ánh sáng trôi qua, Lục Trần và A Thổ chợt xuất hiện trên không trung, một giây sau, thân thể hai người lập tức rơi xuống phía dưới.
Trong nháy mắt đó!
Trời đất dường như còn đang xoay tròn. Một khu vực kỳ lạ do núi, đá, gió, mây, ánh sáng, bóng tối và những bóng sáng lần lượt đan xen tạo thành, nó giống như một cơn sóng mạnh đang từ một hướng khác đập mạnh vào mặt.
Trong khoảnh khắc đó, con ngươi của Lục Trần chợt khuếch đại!
Một tiếng gầm giận dữ vang lên từ miệng hắn!
Đất trời đảo lộn, tiếng gào thét điên cuồng của vạn vật tràn vào lỗ tai của hắn. Thế nhưng, hắn vẫn ương ngạnh hất ra hết thảy những ảo ảnh kinh khủng này để nhìn về phía tảng đá yên lặng, kiên cố đồng thời cũng là xa xôi nhất phía sau những ảo ảnh đáng sợ này.
Vách đá!
Đó là vách đá trên đỉnh núi!
Hắn gầm rú, sau đó cố sức đưa hai tay tới muốn bám chặt vách đá. Thế nhưng hắn chỉ nghe được tiếng ào ào ào, hòn đá nứt ra, máu tươi tràn xuống, thân thể hắn vẫn rơi xuống. Tay hắn không nắm được bất cứ thứ gì nhưng hắn vẫn tiếp tục liều mạng nắm lấy bất cứ khe hở nào có thể tạo thành lực cản. Sau khi tuột tay bảy tám lần, đột nhiên, tay phải của hắn nắm được một hòn đá vững chắc rộng chừng nữa thước vươn ra ngoài vách đá.
“Vù!”
Thân thể của hắn chợt ngừng lại, tay phải hắn chống chịu sức nặng toàn thân. Từ lúc này, thế giới vốn đang quay cuồng trở nên bình tĩnh lại, khôi phục dáng vẻ trước đây.
Sự đau đớn kịch liệt giống như máu thịt bị xé rách truyền tới từ tay hắn, thế nhưng Lục Trần chỉ hơi nhíu mày lại, biểu cảm cũng không có quá nhiều thay đổi. Hắn nhẹ nhàng hít một hơi khi đang lơ lững giữa trời.
Cả thế giới từ từ trở nên rõ ràng.
Trời sáng.
Có ánh sáng chiếu xuống từ bầu trời phía trên thung lũng, đêm tối nặng nề kia đã qua, con đường mòn hắn từng đi không còn xuất hiện trước mắt hắn nữa. Sau khi nhìn kỹ, Lục Trần phát hiện con đường mòn kia không có biến mất, nó đang ở phía trên, cách đỉnh đầu của hắn mười trượng.
Nói cách khác, trước đó hắn từ trên con đường mòn đó rớt xuống, một hơi trực tiếp rớt xuống hơn mười trượng.
Theo bản năng, Lục Trần cúi đầu liếc mắt nhìn, chỉ thấy bóng tối thâm thuý phía dưới giống như một cái miệng to dữ tợn đang chờ đợi để nuốt gọn hắn vậy.
Lục Trần lắc đầu một cái rồi vươn tay trái ra mầy mò tới một khe hở có thể nắm trên vách đá, sau khi chia sẻ gắng nặng với tay phải, hắn thở phào một hơi.
Ngay lúc này, Lục Trần chợt nghe thấy một hồi tiếng kêu từ phía trên truyền tới.
- Gâu gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu…
Lục Trần chợt thấy phấn chấn, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cái đầu chó mực to lớn của A Thổ đang vươn ra khỏi đường mòn hết nhìn đông lại nhìn tây cứ như tìm kiếm thứ gì đó.
Một lát sau, A Thổ nhìn thấy Lục Trần đang treo người dưới vách núi, tinh thần của lập tức chấn động, không ngừng sủa về phía Lục Trần.
Lục Trần phì cười, sau đó cười ha hả, chửi con chó mực đang sủa điên cuồng phía trên một câu rồi cười nói:
-Con chó ngốc, không ngờ thân thủ của mi cũng không tệ lắm!
Kệ con hàng A Thổ đang cuống cuồng hoảng sợ không ngừng kêu to phía trên. Mặc dù lúc này Lục Trần đang trong tuyệt cảnh vô cùng nguy hiểm thế nhưng vẫn rất bình tĩnh, sau khi mượn thế đứng vững trên vách đá, hắn lập tức bắt đầu thử leo lên.
Vách đá này có tên gọi là vách đá dựng đứng cho nên rất khó có thể leo trèo. Có điều, có lẽ là do trận chiến kinh thiên động địa của hai con quái thú tối qua làm cho đất rung núi chuyển, ngọn núi nổ tung làm cho vách đá dựng đúng lúc này có vô số khe hở lớn nhỏ cùng với các mỏm đá nứt toát cho nên dễ trèo hơn lúc trước không ít.
Lục Trần cứ vậy từ từ lần mò được những điểm đặt chân và nắm tay sau đó từ từ leo lên phía trên. Gần nửa giờ sau, hắn thật sự cứ vậy từ từ leo trở lại đường mòn trên vách đá.
Sau khi hắn thở dài một hơi rồi đặt mông ngồi trên đường mòn rộng hai ba thước kia, A Thổ đứng bên cạnh vui mừng kêu một tiếng rồi chạy tới, dùng sức liều mạng cọ thân thể Lục Trần, nhìn có vẻ hết sức kích động.
Lục Trần cười ha ha một tiếng, ôm cổ sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu A Thổ.
-Đúng là không dễ dàng gì, lần này vẫn còn sống.
Lục Trần thì thào nói.
A Thổ có vẻ rất vui mừng ngẩng đầu lên. Khi nó định lớn tiếng kêu về phía Lục Trần, bỗng nhiên ánh sáng xanh trong đôi mắt chợt loé lên. Nó nhìn về chỗ xa trên con đường mòn, phía sau lưng Lục Trần hơn hai mươi mét.
Chỗ đó vốn cũng là vách núi dựng đứng cheo leo, đột nhiên, có một cánh tay khác từ dưới vách đá nhô lên, sau đó nắm chặt mép con đường mòn.
38/ 2
Đó là một cái tay.
Nhưng nhìn không giống với tay người.
Chó mực A Thổ liếc mắt là phân biệt được. Có điều, để an toàn, nó vẫn theo bản năng so sánh một chút, vì vậy nó cúi đầu xuống liếc nhìn bàn tay của Lục Trần.
Một cái là bàn tay đầy sức sống với da thịt đỏ thắm, cái còn lại thì không như vậy.
Bàn tay đột nhiên xuất hiện bên mép đường mòn kia có màu xám, lạnh lẽo và cứng rắn, nhìn sơ qua giống như một tảng đá. Thế nhưng nếu so sánh với tảng đá, bàn tay này lại có thêm chút kỳ lạ.
Là sự sống!
Bàn tay nham thạch kia đột nhiên nắm chặt, động tác giống như đúc những động tác Lục Trần dùng khi cố sức bò lên. Sau đó, màu xám xuất hiện càng nhiều, cánh tay nhỏ dày mọc ra vài cây gai nhọn sắt bén, có một lớp màng màu đen giữa cánh tay và sườn dưới. Rất nhanh, có một tiếng kêu kỳ lạ chói tay từ dưới vách đá vang lên.
Giống như một yêu thú khát máu từ từ lộ ra răng nanh.
A Thổ nhìn chằm chằm cái tay kia, lông cổ từ từ dựng đứng. Sau đó, một tiềng gầm to vang lên từ miệng nó, nhìn có vẻ như nó gặp phải kẻ thù lớn.
Lục Trần hơi giật mình, ngay sau đó, giống như cảm nhận được gì đó cho nên lập tức quay đầu lại. Hắn cũng thấy được khung cảnh mà A Thổ vừa nhìn thấy.
Sau đó, bóng xám kia không ngừng đung đưa dưới ánh nhìn soi mới của hai người, một cái đầu nhỏ hơn dự đoán của hai người lộ ra từ dưới vách đá.
Liếc nhìn qua, cái đầu này giống như đầu của ác quỷ.
Đây là một cái đầu rất dữ tợn, rất kinh tởm. Răng nanh, răng nhọn xuất hiện trong cái miệng to như chậu máu. Đôi mắt to như chuông đồng mang theo ánh mắt hung tàn độc ác. Da thịt trên mặt khô cứng như đá, thậm chí ngay cả tiếng rống của con quái vật này cũng nghe giống như tiếng nham thạch đang liều mạng va chạm với nhau.
Sau khi cái đầu kỳ lạ đáng sợ này xuất hiện, nó ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Lục Trần và A Thổ, sau đó nó mở rộng miệng rồi đột nhiên gầm thét với bọn họ.
Sau một tiếng “vèo” kèm theo tiếng gào đầy dữ tợn này, đôi cánh màng màu đen sau lưng nó mở ra, phía trên có vô số gai nhọn, bên mép cánh còn có mấy cái móng nhọn sắc bén thậm chí có thể phản xạ lại ánh sáng màu trắng.
Mặt Lục Trần lập tức trầm xuống.
Hắn không nhận ra loại quái vật này, đừng nói là chưa từng thấy, ngay cả nghe qua cũng chưa từng. Hắn đoán chừng loại quái vật kỳ lạ nhìn giống con dơi bằng đá này có lẽ chỉ tồn tại bên trong Đại Tuyết Sơn, nếu không sao mấy nghìn năm nay không hề có chút ghi chép nào về chúng.
Có điều, hiện tại suy nghĩ vấn đề này không có ý nghĩa gì bởi vì con quái vật này đã không chút khách khí bay lên trời, màng cánh to lớn của nó giơ ra phía trước, sau đó nó nhào tới chỗ hắn.
Ngay lúc đó, sắc trời dường như cũng ảm đạm tối tăm hơn mấy phần.
Con quái vật kia há to mồm lộ ra răng nanh, khí thế rất hung hăng cứ như muốn ăn thịt uống máu. Nhìn thế nào đi nữa nó cũng không giống như muốn tới làm quen.
Lục Trần không có bất cứ lựa chọn nào, lập tức đứng lên phất tay đánh tới. Đồng thời, một con dao găm xuất hiện trên tay hắn, hơn nữa, ngay sau đó còn có ngọn lửa màu đen dấy lên, ngưng tụ thành mũi nhọn bằng lửa dài nửa thước đâm về phía con quái vật đang bay tới.
Vì không biết gì về con quái vật này, vì sâu trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy nguy hiểm cho nên khi ra tay, Lục Trần gần như sử dụng sức mạnh lớn nhất mà hắn có.
Con quái vật to lớn giống con dơi kia nhào tới, móng nhọn của nó trong nháy mắt đã tới trước mắt. Lục Trần né người tránh qua, dao găm trên tay không có ngừng lại, vẫn tiếp tục đâm tới phía trước, trực tiếp xuyên tới cánh màng-nơi duy nhất có thể xem là mềm mại trên người con quái vật.
Lần này, Lục Trần cảm thấy cú đâm của mình giống như đâm vào tảng đá vô cùng cứng rắn.
Thậm chí hắn còn thấy được tia lửa sinh ra từ chỗ va chạm giữa lưỡi dao và cánh màng. Cánh tay của hắn hơi chấn động. Con dao vô cùng sắc bén, từng giết qua rất nhiều người, đâm qua rất nhiều máu thịt kia cứ vậy bị đánh bật lại.
Có điều, ngay lúc đó, ngọn lửa màu đen phía trước dao găm dường như không bị da thịt cứng rắn của con quái vật ảnh hưởng, trực tiếp xuyên qua, đốt vào bên trong cánh màng.
Trong chốc lát, vỏ ngoài vô cùng cứng rắn kia gồ lên một túi máu vô cùng đáng sợ, máu tươi bên trong dường như đang sôi sùng sục một cách kỳ lạ, sau đó, một tiếng “ầm” vang lên.
Máu tươi bắn ra tung toé, số máu bắn ra ngoài kia có màu đen.
Con quái vật kia chợt nâng đầu lên, tiếng thét vô cùng thảm thiết vang lên từ miệng nó. Hai cánh của nó liều mạng đập xuống như muốn vỗ cánh bay lên. Chẳng qua, cánh bị con dao găm màu đen của Lục Trần đâm trúng vỗ rất cố sức, dường như cái cánh này bị thương rất nặng.
Lục Trần dựa lưng vào nham thạch, dán chặt vào vách núi, tay cầm dao găm, mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con quái vật trên không trung bên ngoài vách đá kia. A Thổ bên cạnh hắn nhào tới, nhe năng lộ vẻ hung ác, rống giận về phía con quái vật.
Vẻ hung tàn trong mắt con quái vật không hề giảm đi, ngược lại, ánh mắt của nó càng thêm ác độc khi nhìn về phía hai vật sống phía dưới. Thế nhưng, rốt cuộc thì trong mắt nó cũng có thêm chút kiên kỵ.
Vì vậy, một lát sau, nó bỗng nhiên vỗ cánh bay ra phía sau thêm một khoảng cách, sau đó quay đầu về phía vực sâu không đáy phía dưới rồi thét một tiếng thét dài đầy thê lương.
“Rít…”
Tiếng kêu sắc nhọn truyền đi trong nháy mắt. Âm thanh này vang vọng trong thung lũng dài hẹp, nó vang vọng tới giữa dãy núi, cũng vang vọng tới bên trong kẽ nứt tối tăm bên dưới.
Lục Trần căng thẳng trong lòng, vẻ mặt của hắn hơi thay đổi. Khi hắn định hành động, hắn chợt nghe được một hồi âm thanh kỳ lạ từ kẽ đất đen tối bên dưới truyền tới.
Một lát sau, đất trời đột nhiên tối lại, tiếng đập cánh không ngừng vang lên, từng cái từng cái bóng đen từ dưới vực sâu lao lên.
Một con, hai con, ba con… Mười mấy con, mấy chục con thậm chí càng nhiều quái vật giống vậy xuất hiện. Chúng đập mạnh màng cánh bay từ dưới vực sâu lên, sau đó tụ tập lại nơi này từ bốn phương tám hướng.
Lòng Lục Trần trầm xuống, tiếng kêu của A Thổ cũng bị cắt đứt. Không lâu sau đó, bọn hai người bị đám quái vật hơn nghìn con bao vây từ trước ra sau từ trên xuống dưới.
Ở nơi xa trong tầm mắt của bọn họ dường như còn có quái vật đang thét gào bay tới.
Khung cảnh này nhìn cứ như địa ngục ngày tận thế vậy.
Cặp mắt nào cũng lộ ra vẻ tham lam và khát vọng với máu thịt, con quái vật nào cũng đầy vẻ khát máu. Không biết con nào nhịn không nổi đầu tiên, nó rít lên một tiếng rồi lao xuống từ trên không!
Trên trán đã có mồ hôi lạnh, Lục Trần chém ra một kiếm. Dường như con quái vật kia biết dao găm này rất nguy hiểm cho nên nó vỗ cánh tránh qua. Thân hình của nó lướt đi, móng nhọn đập vào vách đá phía trên đỉnh đầu của Lục Trần. Trong nháy mắt, vách đá bị xét nát tạo thành mấy khe hở nhỏ dài, những hòn đá nhỏ bị vỡ rối rít rớt xuống.
Hành động này giống như mở màn cuộc tấn công, toàn bộ quái vật liều mạng kêu lên rồi nhào xuống từ giữa không trung chật hẹp.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lục Trần không nghĩ ngợi nhiều, hắn cắn răng một cái rồi trực tiếp nhảy lên lưng A Thổ.
Sau đó, trên vách đá dựng đứng cao vạn trượng, trên con đường mòn nhỏ hẹp bên trên vách núi này, thậm chí còn không nhìn A Thổ, hắn nhỏ giọng hét lên:
-Xông ra!
-Rống!
A Thổ gầm lên rồi chạy như điên về phía trước.
Lúc này, đám quái vật trên không trung hoàn toàn bị chọc giận. Vô số tiếng rít đinh tai nhức óc vang lên, vô số móng nhọn cùng với cánh màng đáng sợ chen chúc cắn xé tới từ các phương hướng.
Từ xa nhìn lại giống như một quả cầu bóng tối đáng sợ không ngừng ngọ nguậy rồi nhanh chóng lao vút đi ở con đường mòn trên vách núi.
38/ 3
Vô số dơi cánh màng bay lượn quanh quẩn trên không, chen chúc tạo thành một vùng tối om vô cùng chật chội. Thế nhưng chúng lại không hề đụng vào nhau, luôn xẹt qua người nhau ngay khi xuýt xảy ra tai nạn.
Kèo theo vô số tiếng thét chói tai, những con yêu thú mắt đỏ vô cùng khát máu kia không ngừng thay nhau đáp xuống. Chúng vươn móng nhọn, vỗ cánh liều mạng chộp tới chỗ A Thổ và Lục Trần giống như một bầy sói đói muốn cắn xé thức ăn tươi vậy.
Có điều, “thức ăn” này còn chưa chết, cũng không bị khung cảnh đáng sợ này doạ ngây người. Lục Trần không thèm nhìn con đường mòn vô cùng nguy hiểm dưới chân nữa, hoàn toàn giao tính mạng của mình cho A Thổ. Tay hắn nắm lấy con dao găm màu đen cố gắng chống đỡ và ngăn cản những con yêu thú đang không ngừng tấn công từ trên dưới trái phải.
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, Lục Trần lập tức phát hiện loài yêu thú dơi cánh màng này vô cùng mạnh mẽ, phần lớn thủ đoạn của hắn không hề có hiệu quả với chúng. Có điều dường như lực lượng lửa đen chính là khắc tinh của chúng, nó có thể làm loạn bước tiến của chúng nhiều lần, một khi có thể tiếp xúc với da thịt của đám yêu thú, nó có thể cháy vào trong làm bị thương nặng bọn chúng.
Không lâu sau, dường như những con yêu thú điên cuồng khát máu này hiểu ra gì đó, bọn chúng bắt đầu kiên kỵ ngọn lửa màu đen thỉnh thoảng bốc lên từ chuôi dao găm màu đen này. Khi Lục Trần đâm dao găm tới, những con dơi cánh màng phía trước lập tức thét lên rồi vỗ cánh bay ra.
Vì vậy, Lục Trần không thể dễ dàng làm bị thương đám yêu thú như trước nữa. Thế nhưng, có sự kiêng kỵ này, đám yêu thú cũng không tuỳ tiện vồ xuống đánh giết.
Có điều, từ đầu tới cuối, không có bất cứ con yêu thú nào rời đi. Chúng vây quanh Lục Trần và A Thổ từ trên không, đồng thời còn lượn vòng, thét lên, đột nhiên lao xuống ngay khi có cơ hội.
Cùng lúc đó, giống với việc Lục Trần đột nhiên không để ý tới chuyện dưới chân, giao tính mạng-tài sản quý giá nhất của hắn cho con chó mực to lớn này, A Thổ cũng hồn nhiên quên hết chuyện xung quanh, không nhìn lên đỉnh đầu dù chỉ một lần.
Nó coi như không thấy những con yêu thú đáng sợ, những tiếng rít bén nhọn, ánh mắt khát máu cùng với những móng vuốt có thể xé rách thân thể nó. Con chó mực này chỉ điên cuồng sủa, điên cuồng gào lên rồi chạy như điên tới phía trước.
Con đường mòn trên vách đá rất nguy hiểm, rất nhiều chỗ vô cùng hẹp hòi, sau trận chiến đêm qua, có nơi còn bị đứt gãy vỡ nát, thế nhưng A Thỗ vẫn chạy thẳng một mạch không hề quay đầu lại.
Động tác và thân thể của nó bén nhạy tới mức làm người ta trợn mắt há mồm. Nhìn nó giống như một tia chớp hoặc là một con khỉ nhạy bén nhất trong rừng núi, không ngừng chạy, nhảy băng băng như chạy trên đất bằng trong khu vực nguy hiểm này. Những con yêu thú dơi cánh màng xung quanh đều là yêu thú biết bay cho nên mới đuổi kịp nó, nếu không đã sớm bị A Thổ bỏ xa.
Dường như nó toàn tâm toàn ý tin tưởng tên nam nhân trên lưng này cho nên hoàn toàn không để ý tới đám yêu thú. Nó tin Lục Trần có thể bảo vệ nó an toàn. Trong giây phút giau nhau giữa sống và chết, một người một chó này đột nhiên trở nên vô cùng ăn ý.
Thế nhưng, tình hình vẫn rất nguy hiểm, dơi cánh màng có thực lực rất mạnh, số lượng nhiều, tốc độ lại rất nhanh. Nếu là người khác, thú khác đã sớm thành thức ăn trong bụng chúng hoặc là đã trượt chân té xuống vực sâu. Lục Trần và A Thổ chống chịu được tới bây giờ có thể nói là một kỳ tích.
Dù là thế, đám dơi vẫn chưa hề có dấu hiệu từ bỏ. Đám yêu thú không ngừng lao xuống, A Thổ đang toàn tâm toàn ý chạy băng băng nhìn có vẻ vẫn có thể chịu nổi, thế nhưng sau khi ngăn cản vô số công kích của đám yêu thú, khuôn mặt Lục Trần từ từ trở nên xám xịt khó coi.
Linh Lực trong cơ thể hắn bắt đầu cạn kiệt.
Ngọn lửa màu đen trên dao găm đen càng ngày càng mờ, mũi nhọn lửa càng ngày càng ngắn.
Kèm theo xu thế từ từ suy sụp của hắn, đám yêu thú dơi cánh màng xung quanh càng ngày càng hưng phấn, tiếng rít bén nhọn càng ngày càng cao, đôi mắt đỏ của chúng như sáng lên, thế công lập tức điên cuồng hơn. Hình như đám yêu thú này còn rất thông minh.
Đại Tuyết Sơn đúng là nơi vô cùng nguy hiểm, làm cho người ta không có cách nào kháng cự được.
Mắt thấy quả cầu đen do đám dơi cánh màng xung quanh tạo thành càng ngày càng đè thấp xuống. Những tiếng thét chói tai và những con yêu thú kia càng ngày càng gần. Đám đá vụn bị vồ nát trên vách đá không ngừng vỡ vụn rồi rơi xuống cứ như báo hiệu tuyệt cảnh cuối cùng đã tới rất gần.
Khi mọi việc càng lúc càng nguy cấp, đột nhiên, Lục Trần chợt nghe được tiếng thét dài của A Thổ dưới người. Âm thanh này khác với tiếng chó sủa lúc trước, trong âm thanh thậm chí còn mang theo chút vui mừng.
Hắn gắng sức đâm tới một kiếm tránh thoát một con dơi cánh màng vừa mới vọt tới. Trong thời gian thở dốc ngắn ngủi đó, hắn chợt quay đầu nhìn lại. Ngay lập tức, mắt hắn sáng lên.
Hắn thấy phía trước đột nhiên xuất hiện một vùng đất bằng phẳng, rốt cuộc cũng tới điểm cuối của thung lũng vô cùng dài và nguy hiểm này.
Cả vùng đất tuyết trắng mênh mang nhìn cứ như một khối bạch ngọc sặc sỡ loá mắt. Tinh thần của Lục Trần chấn động mạnh, mặc dù tạm thời còn chưa thoát khỏi sự dây dưa của đám dơi này, thế nhưng lúc này có thay đổi là chuyện tốt. Nếu không, với tình trạng nỏ mạnh hết đà lúc này của hắn, hắn thật sự không biết mình có thể chống đỡ thêm bao lâu trên con đường mòn vô cùng nguy hiểm này.
-Tiến lên!
Lục Trấn rống với A Thổ một tiếng.
Thế nhưng, ngay lúc đó, dường như những con dơi này cảm nhận được gì đó, thế công của chúng đột nhiên tăng mạnh. Chúng điên cuồng rít rào đập tới, thế tới còn hung hãn hơn lúc trước mấy lần làm cho Lục Trần vướng trái vướng phải, gần như lập tức không chịu nổi.
Quả nhiên, môt lát sau, một tiếng rít trầm thấp vang lên. Lục Trần rên lên một tiếng, thân thể chấn động mạnh, sau khi chống đỡ một lúc, động tác của hắn rốt cuộc cũng chậm một nhịp.
Rất nhanh, xu thế suy sụp này ngay lập tức mang tới hậu quả nghiêm trọng, một con dơi cánh màng to lớn vung móng nhọn sắc bén của nó nhào tới. Móng vuốt xẹt qua bả vai của Lục Trần, màu máu xuất hiện, một khối máu thịt lớn bị mạnh mẽ kéo xuống, máu tươi văng khắp nơi.
Lục Trần hít vào một hơi lạnh, mặt chuyển sang màu trắng. Đám dơi xung quanh dường như ngửi được mùi máu tươi cho nên lập tức trở nên điên cuồng, chúng điên cuồng hét lên rồi lao tới.
Khung cảnh này giống như quả cầu màu đen chợt sụp đổ về phía trung tâm.
Trong giây phút sống chết, A Thổ cảm nhận được nguy hiểm. Nó gào lên một tiếng rồi chợt nhảy lên khi đang chạy như điên. Nó hiểm lại càng hiểm xông qua thung lũng, đập mạnh cơ thể xuống đất tuyết, tạm thời tránh thoát sự vồ giết đám dơi cánh màng.
Phía sau chợt có những tiếng “ầm ầm ầm” kỳ quái vang lên. Không biết ngay lúc đó có bao nhiêu con dơi không thể thu thế tới của mình lại, rối rít đụng vào vách đá.
Ngay lập tức, tiếng kêu kỳ lạ vang lên khắp nơi, trong nháy mắt, vách đá có thêm vô số vết thương.
Không lâu sau, trong ánh mắt của Lục Trần và Thổ, đám dơi một lần nữa vỗ cánh bay tới giống như chúng không hề bị thung lũng kia ràng buộc. Cũng có lẽ là mùi máu tanh trên vai Lục Trần làm cho chúng nó lu mờ đầu óc, liều lĩnh dù chết cũng muốn ăn thịt hai vật sống này.
Lúc này, bóng mờ màu đen kia cứ như che ngợp bầu trời, bao phủ hoàn toàn vùng đất đầy tuyết này.
Lục Trần và A Thổ ngã trên mặt đất, trước mặt hai người là một vùng bóng đen. Khi hai người còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên có một bóng đen to lớn từ phía sau vách núi bên cạnh đột nhiên lao ra, trực tiếp đụng vào đàn dơi cánh màng cô cùng đáng sợ kia.
Một tiếng “răng rắc” chói tai mang theo chút kinh khủng, tàn nhẫn vang lên.
Toàn bộ đàn dơi cánh màng cứ như bị đông đặc trong nháy mắt, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một cái miệng rộng như chậu máu, cắn một cái, miễng cưỡng cắn trúng ba con dơi cánh màng.
Răng nhọn khép lại, cái đầu to quay lại.
Máu màu đen chảy ra từ kẻ răng to kinh khủng kia như dòng nước từ từ chảy xuống từ mép con thú to lớn.
Sau đó, tiếng nhai vang lên từ cái bóng đen to lớn kia làm cho người ta lạnh cả tay chân. Cái bóng to lớn lạnh lùng này từ từ quay đầu lại nhìn hai người.
Bóng đen to như ngọn núi hoàn toàn bao phủ bọn họ.
đã sát tác giả, từ hôm nay DG sẽ bám theo từng ngày ạ!
38/ 4
Một lúc trước, rất nhiều dơi cánh màng còn vô cùng uy phong và điên cuồng, lúc này, toàn bộ âm thanh đã biến mất. Khi tận mắt thấy đồng bạn của mình bị cái miệng khổng lồ đó cắn đổ máu, cho dù là đám dơi đầy vẻ hung ác thích giết chóc này, cũng không có bất cứ con dơi cánh màng nào có ý định trả thù.
Đột nhiên, toàn bộ đàn dơi cánh màng cứ như biến thành tảng đá, đông cứng trên không. Lúc này, những tiếng thét lớn bén nhọn, chói tai, đầy tham lam và khát máu kia chợt trở nên yên lặng.
Mọi chuyện cứ vậy tiếp tục trong chốc lát, A Thổ và Lục Trần té trên mặt đất không phát ra tiếng hít thở, cũng không nghe được tiếng thở từ đám dơi trên không trung. Lúc này, âm thanh duy nhất truyền tới tai mọi người chính là tiếng nhai làm cho người ta sợ hãi, phát ra từ cái miệng khổng lồ của bóng đen to lớn hùng vĩ kia.
“Rắc… Rắc…”
Đó là tiếng va chạm của răng nanh và xương cốt, máu tươi chảy ra, từ từ nhỏ xuống…
Một lúc sau, đàn dơi cánh màng mới tỉnh lại. Trong phút chốc, tiếng kêu kỳ lạ không ngừng vang lên. Bọn chúng giống như mới tỉnh hồn lại, vô cùng hoảng sợ đập cánh bay lên không trung cứ như muốn liều mạng rời khỏi chỗ này, rời khỏi cái bóng đen to lớn kia càng xa càng tốt.
Một cái vuốt to từ trên trời hạ xuống, mang theo tiếng rít bén nhọn trực tiếp nện vào bên trong đàn dơi cánh màng. Trong nháy mắt, một hồi binh binh bành bành vang lên. Xen lẫn trong tiếng kêu thảm thiết, lại có bảy tám con dơi cánh màng xui xẻo bị móng vuốt to lớn này đập trúng. Chúng rối rít rơi xuống mặt đất cứ như bị sét đánh trúng.
Lục Trần và A Thổ ở bên cạnh có thể nhìn rất rõ. Toàn bộ những con dơi cánh màng bị đánh rơi kia đã đứt gân gãy xương. Chưa kịp rơi xuống đất, thân thể chúng đã vặn vẹo một cách kỳ lạ, tới khi té xuống đất, chúng giẫy giụa trên mặt tuyết vài cái, sau đó thân thể chúng lập tức cứng ngắt không nhúc nhích nữa, có vẻ chúng đã toi mạng.
Thừa dịp này, đám dơi cánh màng còn lại liều mạng vỗ cánh bay xa muốn thoát thân, rời khỏi nơi này. Con này nhanh hơn con kia xông vào bên trong thung lũng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống kẽ đất đen tối sâu không thấy đáy bên dưới. Đảo mắt một cái chúng đã biến mấy không còn nhìn thấy nữa.
Thung lũng yên tĩnh lại, chỉ còn cái bóng vô cùng to lớn nhìn giống như ngọn núi nhỏ kia đang đứng trong đống tuyết, đưa lưng về phía bọn họ.
Lúc này, A Thổ và Lục Trần không dám tùy tiện nhúc nhích, hai người sợ mình đột nhiên nhúc nhích sẽ quấy rầy hoặc là chọc giận con quái vậy đáng sợ này.
Cũng ngay lúc này, Lục Trần đột nhiên cảm giác mặt mình chợt lạnh.
Hắn đưa tay sờ mặt mình một cái, gương mặt có chút ướt. Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên bầu trời xanh của Đại Tuyết Sơn có những vật nhỏ màu trắng nhẹ nhàng bay xuống.
Gió từ xa thổi thới, mang theo chút lạnh lẽo.
Nơi này, một lần nữa có gió tuyết xuất hiện.
※※※
-Đi thôi.
A Thổ quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái sau đó không rên thêm một tiếng, tiếp tục đi tới. Mặc dù thung lũng đã bình tĩnh trở lại, mặc dù hai người bọn họ đi rất vững chắc, thế nhưng bầu không khí lại mơ hồ càng thêm trầm thấp và đè nén hơn lúc trước.
So ra thì Lục Trần dường như có vẻ bình tĩnh hơn, sắc mặt vẫn ổn định, ung dung. A Thổ thì ngược lại, không còn tinh thần và vui sướng như ngày hôm qua nữa.
Bọn họ tiếp tục đi trên con đường mòn này tới phía trước. Thung lũng trước mặt bọn họ không ngừng kéo dài, không ngừng quanh co khúc khuỷu, tiếp tục nhìn không thấy cuối như lúc trước.
Chiều dài của thung lũng này vượt ngoài dự tính của Lục Trần. Đi thêm nửa ngày vẫn chưa nhìn thấy lối ra, sắc mặt Lục Trần bắt đầu có chút âm trầm.
Trong hốc cây thần bí bên trong hạt giống, Lục Trần chứa đựng rất nhiều thức ăn và nước sạch, hoàn toàn có thể giúp hai người chống chịu rất lâu, vì vậy hắn không quá lo lắn chuyện thức ăn. Thế nhưng, chuyện là cho người ta nhức đầu nhất lúc này lại là chuyện khác, từ khi hắn bắt đầu tiến vào thung lũng cho tới lúc này đã qua một ngày rưỡi.
Trong một năm, Đại Tuyết Sơn chỉ có ba ngày quang đãng, nói cách khác, còn chưa tới một ngày rưỡi nữa gió tuyết cuồng bạo sẽ một lần nữa bao phủ nơi này. Lục Trần vẫn còn nhớ rất rõ tình cảnh gió tuyết hắn thấy được lúc còn ở ngoài thung lũng, tiếp tục đi trên con đường mòn này dưới tình trạng như vậy thật sự là quá mức khó khăn và nguy hiểm.
Thế nhưng, điểm vướng tay vướn chân chính là hiện giờ hắn đã đi được xa như vậy, gần như không có khả năng lui lại. Có lẽ thứ gọi là tiến thoái lưỡng nan chính là thế này.
A Thổ không suy nghĩ nhiều như vậy, có lẽ nó còn chưa nghĩ tới. Có điều, nó luôn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Lục Trần, trong mắt có sự nghi ngờ và rầu rĩ, nói chung là cũng muốn hỏi Lục Trần xem có ý lui lại hay không.
Lục Trần xem hiểu ý của A Thổ, sau khi trầm ngâm một lát, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định.
-Đi thôi, A Thổ.
Hắn chỉ về phía trước thung lũng.
A Thổ nhìn chằm chằm vào hắn một lát, sau đó giống như đã thả tảng đá trong lòng xuống, không do dự nữa, thậm chí ngay cả áp lực lúc đầu cũng không cánh mà bay. A Thổ khôi phục lại dáng vẻ dễ dàng trước đó, bắt đầu chạy tới phía trước.
Chạy một đoạn, nó quay đầu lại kêu hai tiếng thúc giục giống như chê Lục Trần quá chậm, Lục Trần không nhịn được cười lên.
Tiếp tục đi tới phía trước, đủ loại cảnh sắc kỳ lạ trong thung lũng thần bí này dần dần lộ ra trước mặt bọn họ. Đủ loại núi lạ đá kỳ hiểm trở đột ngột, dựng đứng như kiếm, giống như chiếc gương, trắng như tuyết đọng tô vẽ tạo thành kỳ cảnh thế gian khó gặp.
Có điều, khi hai người đi sâu vào, Lục Trần nhanh chóng nhìn thấy vách núi hai bên một lần nữa, đồng thời những vết cào giống trước đó xuất hiện càng ngày càng nhiều. Nơi này nhìn giống như từng được một con cự thú không biết tên nào đó leo qua, thường cách một đoạn hắn có thể mơ hồ nhìn thấy chút vết máu đã khô đi.
Hắn liếc mắt xuống nhìn vực sâu tối đen không nhìn rõ bên dưới một chút, nhíu nhíu mày, sau đó tiếp tục đi tới.
Ngày hôm nay dần dần trôi qua trong khi hai người vừa đi vừa nghỉ, khi vẫn chưa thấy lối ra của thung lũng, khi những vết cào trên đá luôn luôn nhắc nhở bọn họ sự đáng sợ và nguy hiểm không chỗ nào là không có.
Sắc trời từ từ tối lại.
Trước khi chạng vạng tối đến, cuối cùng Lục Trần và A Thổ lại tìm được một chỗ có thể miễn cưỡng nương thân nghỉ ngơi. Chỗ này không khác nhiều lắm chỗ ngày hôm qua, cũng là một đài đá hơi rộng. Có điều chỗ này tốt hơn hôm qua ở chỗ vách đá nơi này dường như trải qua năm tháng dài lâu cho nên lõm vào bên trong thành một khe hở rộng chừng một thân người, có thể miễn cưỡng xem đây là một sơn động nhỏ.
Khi thấy được chỗ này, thêm vào sắc trời không còn sớm nữa, dù là chưa tới hoàn hôn thế nhưng Lục Trần vẫn quyết định ngừng lại nghỉ ngơi ở đây. Đi ở nơi không biết thế này có một áp lực rất nặng nề, phía trước không biết gì cả cho nên chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Mặc dù phần lớn thời gian Lục Trần biểu hiện hết sức ung dung bình tĩnh, thế nhưng từ hôm qua tới bây giờ, có thể coi như suốt hai ngày thời gian hắn luôn đi trên con đường mòn cực kỳ nguy hiểm này. Lưng dán chặt vách đá, dưới chân chính là vực sâu không đáy, lúc nào cũng có nguy hiểm tới tính mạng. Dù là lúc nghỉ ngơi tối ngày hôm qua cũng có quái thú thần bí qua lại. Hắn cứ vậy cả đêm không ngủ, mở mắt tới lúc trời sáng.
Căng thẳng thần kinh trong thời gian dài như vậy dù là người có đạo hạnh, dù cho tâm chí xưa nay bền bỉ, hắn vẫn không nhịn được cảm thấy rất mệt mỏi. Cho nên, sau khi chọn lựa xong chỗ nghỉ ngơi, nói với A Thổ một tiếng, hắn lập tức co rúc vào nửa cái sơn động nhỏ kia.
Nói nửa cái sơn động nhỏ là vì vách đá chỉ hơi lõm vào bên trong một chút, tối đa chỉ có thể dựa người vào trong, tay chân vẫn còn hơn một nửa bên ngoài. Có điều, dù là thế, loại địa hình này vẫn làm cho Lục Trần cảm thấy có chút yên tâm.
A Thổ chạy tới, có chút hiếu kỳ nhìn hắn, sau đó lấm lét nhìn trái nhìn phải, cuối cùng, ánh mắt tập trung về phía vách đá đối diện.
Nơi đó có một vết cào to lớn, bổ thẳng xuống từ đỉnh núi, vượt qua vài chục chỗ, xuất hiện trước mắt hai người.
A Thổ nhìn một lúc sau đó thân thể co rút lại, một lần nữa nằm bên người Lục Trần giống như ngày hôm qua. Lục Trần cười một chút, ôm lấy A Thổ, sau đó một người một chó trầm mặt nhìn bầu trời từ từ tối lại.
Trời tối, ban đêm tới một lần nữa.
Có lúc, con người đột nhiên cảm thấy mình nhỏ bé, phát hiện sinh mệnh của mình rất yếu ớt, thế giới này lại rất rộng lớn, tạo hoá của trời đất thật thần kỳ. Cảm giác này theo con người cả một đời, khi trời tối người yên, lúc cô đơn, hoặc là lúc một mình ngửa mặt nhìn bầu trời mênh mông, cảm giác này sẽ lập tức xuất hiện.
Trong bóng tối, Lục Trần đang yên tĩnh nhìn màn trời tối đen.
Ngay lúc đó, hắn chợt nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia.
Lúc hắn còn trẻ, hắn từng cố chấp tin tưởng tín niệm, vì nó hắn có thể vào sinh ra tử. Tín niệm này chính là thứ duy nhất hắn có thể dựa vào để sống sót lúc gian nan, nguy hiểm nhất. Cho tới nay, tín niệm này của hắn cũng không có bao nhiêu dao động.
Thế nhưng, có rất nhiều chuyện hắn từng ghi khắc trong lòng, có những chuyện làm cho hắn đau thấu tim gan, có những chuyện từng trải qua vĩnh viễn không thể quên nổi. Thế nhưng tối hôm nay, khi chợt nhớ tới, hắn phát hiện…Mình không còn nhớ nổi nữa.
Thời gian như thuỷ triều, luôn im hơi lặng tiếng cọ rửa trí nhớ của hắn, hoà tan nỗi đau của hắn, làm cho những chuyện cũ trong lòng hắn trở nên mơ hồ.
Thì ra tình cảm rồi cũng có lúc lạnh nhạt, mặc kệ là thù hận hay tình yêu, trải qua thời gian dài đằng đẳng, thứ còn lưu lại có phải chỉ là một bóng dáng mơ hồ hay không?
Lục Trần yên lặng ngước nhìn không trung tối đen, trong đầu không ngừng nhớ lại những bóng người ngày xưa.
Sau đó, có tiếng rít vọng lại từ sâu bên trong bóng tối, cơn sóng bóng tối một lần nữa dâng trào.
Thân thể A Thổ hơi run lên, dựa sát vào người Lục Trần thêm chút nữa. Lục Trần ôm thân thể nó, cúi người xuống giúp nó ngăn chặn bóng tối giống như ngày hôm qua.
A Thổ yên tĩnh lại.
Bóng tối tiếp tục gào thét.
Trong bóng đêm, cái bóng khổng lồ kia xuất hiện thêm lần nữa, bóng đen cuồng bạo xé rách màn đêm và đỉnh núi. Khi nó vượt qua đỉnh núi, hướng về bầu trời đen gào thét, mặt đất cứ như vì vậy mà run rẩy.
Mặc dù đã có kinh nghiệm tối ngày hôm qua, thế nhưng Lục Trần vẫn không nhịn được bị hơi thở vô cùng mạnh mẽ này chấn nhiếp, hắn ngừng thở theo bản năng.
Có lẽ bóng đen kia chính là vua bóng đêm ở nơi này, nó nhìn xung quanh bằng nửa con mắt, sau khi gầm thét, có vẻ như nó định xoay người đi tìm thức ăn. Thế nhưng, ngay lúc này, đột nhiên dãy núi yên tĩnh lại, hết thảy tiếng thở đột nhiên trở nên yên ắng.
Bóng đen kia chợt dừng lại, nó bỗng nhiên xoay người nhìn về nơi xa.
Dường như có cảm giác, Lục Trần ngẩng đầu nhìn lên. Ngay lúc này, tim hắn đột nhiên đập nhanh.
Trong bóng đêm đen nhánh, hắn thấy phía đối diện bóng đen đáng sợ, cách bóng tối và vực sâu dưới thung lũng, trên vách núi đối diện từ từ lộ ra một cái bóng mờ khổng lồ khác.
Lục Trần không thấy rõ dáng ngoài, chỉ thấy có hai con mắt thật to sáng lên trong bóng tối. Đôi mắt này xanh biếc lại thâm thuý, mang theo hơi thở tử vong khó có thể hình dung.
Đây là ánh mắt tàn bạo hung ác, muốn xé rách hết thảy, chiếm đoạt hết thảy, dù là lúc nhìn cự thú vua bóng đêm ánh mắt này vẫn vậy.
Thân thể A Thổ trong ngực hắn đột nhiên hơi chấn động, sau đó nó ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn về phía bóng mờ trên ngọn núi.
37/10
Lục Trần cảm nhận được A Thổ trong lòng mình hơi khác lạ. Ngay khi hắn định cúi đầu xuống xem thế nào, ai ngờ đúng ngay lúc này, trong bóng đêm phía trên bọn họ, hai con yêu thú kinh khủng giấu cơ thể mình trong bóng đêm đột nhiên rống lớn một tiếng điếc tai cùng lúc.
Âm thanh này như sấm ầm ầm nổ vang, cho dù cách một đoạn, Lục Trần vẫn có thể nghe được tiếng nổ ầm, tiếng vo ve không ngừng vang lên trong tai.
Cùng lúc đó, dưới bầu trời đen tối, hai bóng đen đột nhiên nhảy lên. Ngay lập tức, toàn bộ bóng tối trong trời đất sôi lên sùng sục, gió mây cuốn lên. “Oanh” một tiếng, hai con yêu thú hung hăng va vào nhau giữa không trung.
Đại Tuyết Sơn hùng vĩ lúc này dường như rung mạnh, tiếng chấn động vang vọng tận trời. Hai yêu thú kinh khủng dường như trời sinh thuộc về bóng tối cứ vậy ra tay đánh nhau, trong nhất thời núi rung đất động.
Với Lục Trần và A Thổ, thung lũng này vô cùng nguy hiểm, tính luôn cả vực sâu không đáy phía dưới đều là chỗ có thể đoạt mạng bất cứ lúc nào. Thế nhưng với hai con cự thú kinh khủng phía trên, đây chỉ là một khe nhỏ với chúng mà thôi.
Bọn chúng không thèm để ý tới khe hở dưới chân, cả hai cứ vậy điên cuồng đánh nhau. Trong tiếng nổ vang rền, tiếng rống giận dữ của chúng, nham thạch cứng rắn lớn nhỏ bị bọn chúng dễ dàng đánh nát, xé rách rồi ầm ầm rơi xuống. Thân thể Lục Trần và A Thổ phải chịu đựng cơn mưa đá to lớn cuồng bạo này.
Thần tiên đánh nhau, người phàm gặp họa chính là nói tình huống thế này.
A Thổ và Lục Trần vốn đang tránh bên trong ngách nhỏ dưới vách đá trong nháy mắt có chút sững sờ, nước đã đến chân thế nhưng bọn họ không có chỗ nào để trốn. Một là, hình dáng, lực lượng của hai con cự thú này quá khổng lồ, chúng đánh xuống một cái lập tức ảnh hưởng tới một khu vực rộng mấy trăm trượng tạo thành đá rơi như mưa khắp nơi vô cùng nguy hiểm. Nguyên nhân khác chính là ban đêm quá tối, đưa tay không thấy được năm ngón, lại có vô số đá lớn rơi xuống, dưới tình huống này muốn ra ngoài chạy thoát thân không khác gì với chuyện đi tìm chết.
Thế nhưng, nếu ở tại chỗ, tình huống dường như cũng chẵng tốt hơn chút nào.
Lục Trần cảm thấy vách núi sau lưng mình đang không ngừng rung động, hơn nữa còn có thể nghe được tiếng nứt vỡ của vách núi cứng rắn lạnh lẽo. Chỉ dựa vào âm thanh thôi cũng đã có thể tưởng tượng được vách đá dựng đứng phía sau đang xuất hiện vô số vết nứt.
Dần dần, theo tiếng gió mãnh liệt, nham thạch lớn nhỏ từ trên đỉnh núi từ từ rớt xuống.
Trong khoảng khắc đó, lông toàn thân A Thổ dựng đứng lên. Nó rít một tiếng rồi đứng lên, liều mạng quay đầu nhìn bốn phía giống như đang tìm một chỗ để liều mạng chạy trốn. Thế nhưng bốn phía xung quanh toàn một màu tối đen, căn bản không nhìn thấy bất cứ đường ra nào.
Con chó này gấp tới mức giậm chân. Ngay khi nó định liều lĩnh xông ra bệ đá nhỏ này, nó bị Lục Trần kéo về từ phía sau. Hắn nắm rất chặt, đồng thời còn gầm nhẹ một câu:
-Ở lại đây, đi ra ngoài nhất định sẽ chết!
A Thổ bị hắn rống một tiếng như vậy lập tức bình tĩnh lại một chút, thế nhưng Lục Trần vẫn có thể cảm thận được sự sợ hãi bên trong thân thể đang run rẩy của nó.
Lục Trần coi như trấn định, thế nhưng trong lòng hắn vẫn rất khẩn trương, ôm chặt A Thổ, ý nghĩ không ngừng chuyển động trong đầu suy nghĩ xem liệu có cách gì có thể tránh thoát tai nạn lúc này không. Đột nhiên, hắn nghe được âm thanh tảng đá rơi xuống.
Đó là tảng đá từ trên trời rơi xuống, hung hãn đập vào vách đá đối diện sau đó ầm ầm rớt xuống, vô số mạnh nhọn văng bốn phương tám hướng rồi lại rơi xuống. Âm thanh “đùng đùng” vang dội khắp thung lũng, ngay sau đó, có càng nhiều tảng đá bắt đầu rơi xuống.
Trong bóng tối, có vô số bóng đen điên cuồng đung đưa làm cho người ta không biết số mệnh của mình một giây sau là như thế nào.
Lục Trần ôm chặt A Thổ dùng hết sức chen vào cái động nhỏ hẹp trên vách đá đồng thời co người lại. Ngay khi hắn rút chân mình vào bên trong, chợt có một tiếng “oanh” vang lên, một tảng đá lớn rơi xuống, nặng nề nện vào bệ đá nhỏ, trực tiếp đập bể một nửa bệ đá, sau đó đồng thời biến thành mảnh vụn rơi xuống dưới.
Lục Trần và A Thổ nhìn tới ngây người, giây phút vừa rồi rất gần với cái chết. Thế nhưng ngay lúc này, bọn họ thậm chí còn không kịp than thở, không kịp sợ hãi, không kịp cảm thấy may mắn vì có nhiều tảng đá lớn hơn rơi xuống sau khi tiếng đánh nhau đáng sợ phía trên vang lên.
Tiếng đất rung núi chuyển xa gần rối rít vang lên. Vô số hòn đá to nhỏ biến thành bóng đen rơi xuống. Khi đang cảm thấy kinh hoàng, Lục Trần bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có tiếng gió mãnh liệt. Hắn và A Thổ đồng thời ngẩn đầu nhìn, chỉ thấy một bóng đen không rõ lớn nhỏ đang từ phía trên rơi xuống, đập ngay phía trên đỉnh đầu của họ.
Tránh không thể tránh, né không thể né, không chỗ để trốn, không đường để chạy!
Hai con mắt của Lục Trần co lại, A Thổ trong ngực điên cuồng sủa. Ngay trong lúc nguy hiểm này, bóng đen kia nửa đường dập trúng vách núi thế nhưng từ đầu tới cuối không hề thay đổi đường đi, hơn nữa tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh rồi trở nên nhanh như chớp giật. Ngay lúc đó, Lục Trần rốt cuộc vẫn phải tức giận chửi một câu. Hắn ôm A Thổ, tay còn lại đè chặt ngực, ngọn lửa đen đột nhiên lướt qua trong bóng đêm sau đó biến mất trong nháy mắt.
Ngay khoảnh khắc đó, hắn và A Thổ đột nhiên biến mất trong không gian hẹp hòi này. Một lúc sau, một khối nham thạch to lớn đột nhiên nện xuống. Trong tiếng ầm vang, nó nặng nề đập bể toàn bộ bệ đá, sau đó tiếp tục rơi xuống dưới, rơi thẳng vào bên trong vực sâu không đáy.
Trong bóng đêm thâm thuý, trên Đại Tuyết Sơn hùng vĩ, dưới vòm trời đen tối vô ngần vẫn còn một trận chiến kinh thiên động địa đang tiếp tục. Cuộc chiến giữa các vua bóng đêm diễn ra mà không biết nguyên nhân.
Khi ánh sáng màu trắng loé lên trước mắt, thân thể của Lục Trần và A Thổ nặng nề ngã trên mặt đất bên trong hốc cây. Một người một chó nằm trên mặt đất không lập tức đứng lên. Dường như hai người vẫn chưa tỉnh lại từ tình huống giống như trời đất tan vỡ vừa rồi.
Một lúc sau, hô hấp của hai người từ từ bình thường lại, Lục Trần vẫn nằm trên mặt đất, A Thổ đã xoay người ngồi dậy. Đầu tiên, nó liếc mắt nhìn xung quanh. Nơi này là hốc cây nó không xa lạ gì thậm chí còn quen thuộc, điều này làm cho nó cảm thấy hơi an tâm. Sau đó nó vẫy vẫy cái đuôi đi tới bên người Lục Trần, cúi đầu xuống dùng đầu cọ cọ thân thể hắn.
Lục Trần từ từ ngồi dậy. Giống như A Thổ, hắn cũng quay đầu nhìn hốc cây quen thuộc này một chút, sau đó cười khổ một tiếng.
-Thật là tệ há, A Thổ.
Hắn đưa tay xoa xoa đầu A Thổ, trên mặt lộ vẻ đành chịu, nói:
-Chúng ta vẫn bị ép phải vào đây, lại gặp phải tuyệt cảnh không biết tình huống bên ngoài.
A Thổ quay đầu lại nhìn một chút đống thức ăn chất thành núi bên trong hốc cây rồi “Gâu gâu” vài tiếng với Lục Trần.
Lục Trần lắc đầu, yên lặng một lúc, sau đó nói:
-Không được, lần này không thể chờ quá lâu, chúng ta phải nhanh chóng ra bên ngoài.
Nói xong, Lục Trần đưa tay cầm cái đồng hồ cát được chế tạo một cách đơn sơ ở gần đó. Đây là thứ hắn tiện tay làm lúc còn ở tộc Hắc Hổ. Đây chính là thứ dùng để tính toán thời gian trong hốc cây-nơi không biết thời gian trôi qua nhanh chậm thế nào.
Hắn đưa mắt nhìn đồng hồ cát một lúc, sau đó lật ngược nó lại rồi nói với A Thổ:
-Nhiều nhất là hai hoặc ba canh giờ, chúng ta phải ra bên ngoài.
A Thổ nghiêng đầu, nó có chút khó hiểu.
Lục Trần thở dài, nói:
-Mấy giờ nữa là trời sáng, ta không biết hai con quái vật kia có tiếp tục đánh nhau hay không, cũng không biết tình huống bên ngoài có nguy hiểm hay không. Có điều, ta đoán chừng là sẽ lành ít dữ nhiều, rất có thể hạt giống này đã rơi xuống đáy vực.
Nói tới đây, hắn cười khổ một tiếng giống như than thở, đành chịu với vận mệnh, sau đó nói:
-Có điều, ho dù là thế nào chúng ta cũng phải ra ngoài, bởi vì… ngày mai là ngày cuối cùng trời không gió tuyết.
Hắn nhìn A Thổ, nói:
-Chúng ta bị nhốt trong thung lũng, dù sao đi nữa thì ngày mai cũng là cơ hội cuối cùng, không đi không được!
38/ 1
Thời gian giống như hạt cát trong cái đồng hồ cát trên mặt đất từ từ trôi qua một cách im hơi lặng tiếng.
Khi con người không biết gì về tương lai, hoặc là không biết gì về thế giới bên ngoài, họ cần một dũng khí thật lớn mới có thể bước chân ra ngoài. Lục Trần ngồi yên tĩnh một lúc lâu, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cái đồng hò cát đang chảy.
A Thổ nhìn có vẻ không hề cáu kỉnh, cũng có lẽ là nó không thể hoàn toàn hiểu được sự nguy hiểm của việc đi ra ngoài lần này. Nó nằm bên cạnh Lục Trần, nằm thật sát vào hắn. Trong số những thức ăn chất thành đống ở nơi này có cả loại thịt khô mà nó thích nhất, nó lại không thèm để ý tới, từ đó có thể thấy được điểm khác với ngày thường của A Thổ.
Hốc cây hoàn toàn yên tĩnh cứ như trước giờ luôn như vậy. Hai người Lục Trần giống như chỉ là một giọt nước nhỏ lơ đãng toé lên trong dòng sông thời gian, xét tổng thể, một chút khác thường như vậy không thể tạo thành sóng lớn gì.
Lục Trần ngẩng đầu lên nhìn xung quanh hốc cây này một chút.
Hắn không thể nào quen thuộc nơi này hơn được nữa, hắn đã tới nơi này vô số lần kể từ lần đầu tiên tới nơi này. Cái hốc cây thần kỳ cổ xưa này từng cho hắn cuộc sống mới, nó luôn chống đỡ hắn khi hắn gần như đã chìm sâu vào địa ngục, hơn nữa còn giúp hắn tránh thoát lời nguyền đáng sợ kia ngay lúc quan trọng nhất.
Nhiều năm qua, nơi này luôn là chỗ ẩn núp cuối cùng của hắn, nó chính là chỗ dựa duy nhất khi hắn đau khổ nhất, tuyệt vọng nhất, bi thương nhất, đồng thời còn là nơi trốn tránh cuối cùng của hắn.
Nhiều năm qua, chỉ có A Thổ mới có thể nguyên vẹn chia sẽ bí mật này với hắn.
Lần này, sau khi rời khỏi chỗ này đi ra ngoài, liệu có còn cơ hội trở lại nữa không?
Lòng Lục Trần không hề có chút chắn chắn nào, có điều hắn không hề cảm thấy xa lạ với loại cảm giác này, thậm chí cũng không sợ hãi. Hắn đã trải qua rất nhiều khảo nghiệm sống chết từ nhiều năm trước.
Khi nhìn hốc cây, hắn chợt nhớ tới truyền thuyết từng được nghe, sau đó lầm bầm nói một câu với hốc cây trống rỗng này:
-Nghe nói mi còn có mấy người bạn cùng gốc rễ, lá cây? Cành nhánh? Không biết tới lúc nào các ngươi mới có thể ở chung một chỗ.
Hốc cây vẫn yên lặng, cứ như không hề có chút phản ứng nào với câu nói của hắn. Mười mấy năm qua, hốc cây này chưa bao giờ có phản ứng nào. Lục Trần tất nhiên không coi cái hốc cây này có linh trí, chỉ thuận miệng nói một câu, sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục yên lặng.
Cát trong đồng hồ từ từ chảy xuống, một lúc nữa thôi sẽ chảy hết.
Thời gian trôi qua theo dòng cát chảy. A Thổ hơi híp mắt lại, Lục Trần dựa lưng vào vách tường, hết thảy mọi thứ có vẻ yên lặng cứ như bị thời gian lặng lẽ đông đặc lại.
Mãi tới khi Lục Trần đột nhiên mở mắt ra.
Đường như có cảm giác, A Thổ ngẩn đầu nhìn sang, sau đó nó thấy Lục Trần mặt không cảm xúc lặng lẽ đứng lên, bình thản nói một câu:
-A Thổ, chúng ta đi thôi.
Trên không trung có ánh sáng màu trắng loé lên.
Ánh sáng này nhỏ bé hèn mọn giống như lục bình trong sông lớn, ánh sáng nhạt trong trời đất, con kiến hôi trong trần đời, nó yên lặng xuất hiện không một tiếng động.
Ánh sáng trôi qua, Lục Trần và A Thổ chợt xuất hiện trên không trung, một giây sau, thân thể hai người lập tức rơi xuống phía dưới.
Trong nháy mắt đó!
Trời đất dường như còn đang xoay tròn. Một khu vực kỳ lạ do núi, đá, gió, mây, ánh sáng, bóng tối và những bóng sáng lần lượt đan xen tạo thành, nó giống như một cơn sóng mạnh đang từ một hướng khác đập mạnh vào mặt.
Trong khoảnh khắc đó, con ngươi của Lục Trần chợt khuếch đại!
Một tiếng gầm giận dữ vang lên từ miệng hắn!
Đất trời đảo lộn, tiếng gào thét điên cuồng của vạn vật tràn vào lỗ tai của hắn. Thế nhưng, hắn vẫn ương ngạnh hất ra hết thảy những ảo ảnh kinh khủng này để nhìn về phía tảng đá yên lặng, kiên cố đồng thời cũng là xa xôi nhất phía sau những ảo ảnh đáng sợ này.
Vách đá!
Đó là vách đá trên đỉnh núi!
Hắn gầm rú, sau đó cố sức đưa hai tay tới muốn bám chặt vách đá. Thế nhưng hắn chỉ nghe được tiếng ào ào ào, hòn đá nứt ra, máu tươi tràn xuống, thân thể hắn vẫn rơi xuống. Tay hắn không nắm được bất cứ thứ gì nhưng hắn vẫn tiếp tục liều mạng nắm lấy bất cứ khe hở nào có thể tạo thành lực cản. Sau khi tuột tay bảy tám lần, đột nhiên, tay phải của hắn nắm được một hòn đá vững chắc rộng chừng nữa thước vươn ra ngoài vách đá.
“Vù!”
Thân thể của hắn chợt ngừng lại, tay phải hắn chống chịu sức nặng toàn thân. Từ lúc này, thế giới vốn đang quay cuồng trở nên bình tĩnh lại, khôi phục dáng vẻ trước đây.
Sự đau đớn kịch liệt giống như máu thịt bị xé rách truyền tới từ tay hắn, thế nhưng Lục Trần chỉ hơi nhíu mày lại, biểu cảm cũng không có quá nhiều thay đổi. Hắn nhẹ nhàng hít một hơi khi đang lơ lững giữa trời.
Cả thế giới từ từ trở nên rõ ràng.
Trời sáng.
Có ánh sáng chiếu xuống từ bầu trời phía trên thung lũng, đêm tối nặng nề kia đã qua, con đường mòn hắn từng đi không còn xuất hiện trước mắt hắn nữa. Sau khi nhìn kỹ, Lục Trần phát hiện con đường mòn kia không có biến mất, nó đang ở phía trên, cách đỉnh đầu của hắn mười trượng.
Nói cách khác, trước đó hắn từ trên con đường mòn đó rớt xuống, một hơi trực tiếp rớt xuống hơn mười trượng.
Theo bản năng, Lục Trần cúi đầu liếc mắt nhìn, chỉ thấy bóng tối thâm thuý phía dưới giống như một cái miệng to dữ tợn đang chờ đợi để nuốt gọn hắn vậy.
Lục Trần lắc đầu một cái rồi vươn tay trái ra mầy mò tới một khe hở có thể nắm trên vách đá, sau khi chia sẻ gắng nặng với tay phải, hắn thở phào một hơi.
Ngay lúc này, Lục Trần chợt nghe thấy một hồi tiếng kêu từ phía trên truyền tới.
- Gâu gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu…
Lục Trần chợt thấy phấn chấn, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cái đầu chó mực to lớn của A Thổ đang vươn ra khỏi đường mòn hết nhìn đông lại nhìn tây cứ như tìm kiếm thứ gì đó.
Một lát sau, A Thổ nhìn thấy Lục Trần đang treo người dưới vách núi, tinh thần của lập tức chấn động, không ngừng sủa về phía Lục Trần.
Lục Trần phì cười, sau đó cười ha hả, chửi con chó mực đang sủa điên cuồng phía trên một câu rồi cười nói:
-Con chó ngốc, không ngờ thân thủ của mi cũng không tệ lắm!
Kệ con hàng A Thổ đang cuống cuồng hoảng sợ không ngừng kêu to phía trên. Mặc dù lúc này Lục Trần đang trong tuyệt cảnh vô cùng nguy hiểm thế nhưng vẫn rất bình tĩnh, sau khi mượn thế đứng vững trên vách đá, hắn lập tức bắt đầu thử leo lên.
Vách đá này có tên gọi là vách đá dựng đứng cho nên rất khó có thể leo trèo. Có điều, có lẽ là do trận chiến kinh thiên động địa của hai con quái thú tối qua làm cho đất rung núi chuyển, ngọn núi nổ tung làm cho vách đá dựng đúng lúc này có vô số khe hở lớn nhỏ cùng với các mỏm đá nứt toát cho nên dễ trèo hơn lúc trước không ít.
Lục Trần cứ vậy từ từ lần mò được những điểm đặt chân và nắm tay sau đó từ từ leo lên phía trên. Gần nửa giờ sau, hắn thật sự cứ vậy từ từ leo trở lại đường mòn trên vách đá.
Sau khi hắn thở dài một hơi rồi đặt mông ngồi trên đường mòn rộng hai ba thước kia, A Thổ đứng bên cạnh vui mừng kêu một tiếng rồi chạy tới, dùng sức liều mạng cọ thân thể Lục Trần, nhìn có vẻ hết sức kích động.
Lục Trần cười ha ha một tiếng, ôm cổ sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu A Thổ.
-Đúng là không dễ dàng gì, lần này vẫn còn sống.
Lục Trần thì thào nói.
A Thổ có vẻ rất vui mừng ngẩng đầu lên. Khi nó định lớn tiếng kêu về phía Lục Trần, bỗng nhiên ánh sáng xanh trong đôi mắt chợt loé lên. Nó nhìn về chỗ xa trên con đường mòn, phía sau lưng Lục Trần hơn hai mươi mét.
Chỗ đó vốn cũng là vách núi dựng đứng cheo leo, đột nhiên, có một cánh tay khác từ dưới vách đá nhô lên, sau đó nắm chặt mép con đường mòn.
38/ 2
Đó là một cái tay.
Nhưng nhìn không giống với tay người.
Chó mực A Thổ liếc mắt là phân biệt được. Có điều, để an toàn, nó vẫn theo bản năng so sánh một chút, vì vậy nó cúi đầu xuống liếc nhìn bàn tay của Lục Trần.
Một cái là bàn tay đầy sức sống với da thịt đỏ thắm, cái còn lại thì không như vậy.
Bàn tay đột nhiên xuất hiện bên mép đường mòn kia có màu xám, lạnh lẽo và cứng rắn, nhìn sơ qua giống như một tảng đá. Thế nhưng nếu so sánh với tảng đá, bàn tay này lại có thêm chút kỳ lạ.
Là sự sống!
Bàn tay nham thạch kia đột nhiên nắm chặt, động tác giống như đúc những động tác Lục Trần dùng khi cố sức bò lên. Sau đó, màu xám xuất hiện càng nhiều, cánh tay nhỏ dày mọc ra vài cây gai nhọn sắt bén, có một lớp màng màu đen giữa cánh tay và sườn dưới. Rất nhanh, có một tiếng kêu kỳ lạ chói tay từ dưới vách đá vang lên.
Giống như một yêu thú khát máu từ từ lộ ra răng nanh.
A Thổ nhìn chằm chằm cái tay kia, lông cổ từ từ dựng đứng. Sau đó, một tiềng gầm to vang lên từ miệng nó, nhìn có vẻ như nó gặp phải kẻ thù lớn.
Lục Trần hơi giật mình, ngay sau đó, giống như cảm nhận được gì đó cho nên lập tức quay đầu lại. Hắn cũng thấy được khung cảnh mà A Thổ vừa nhìn thấy.
Sau đó, bóng xám kia không ngừng đung đưa dưới ánh nhìn soi mới của hai người, một cái đầu nhỏ hơn dự đoán của hai người lộ ra từ dưới vách đá.
Liếc nhìn qua, cái đầu này giống như đầu của ác quỷ.
Đây là một cái đầu rất dữ tợn, rất kinh tởm. Răng nanh, răng nhọn xuất hiện trong cái miệng to như chậu máu. Đôi mắt to như chuông đồng mang theo ánh mắt hung tàn độc ác. Da thịt trên mặt khô cứng như đá, thậm chí ngay cả tiếng rống của con quái vật này cũng nghe giống như tiếng nham thạch đang liều mạng va chạm với nhau.
Sau khi cái đầu kỳ lạ đáng sợ này xuất hiện, nó ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Lục Trần và A Thổ, sau đó nó mở rộng miệng rồi đột nhiên gầm thét với bọn họ.
Sau một tiếng “vèo” kèm theo tiếng gào đầy dữ tợn này, đôi cánh màng màu đen sau lưng nó mở ra, phía trên có vô số gai nhọn, bên mép cánh còn có mấy cái móng nhọn sắc bén thậm chí có thể phản xạ lại ánh sáng màu trắng.
Mặt Lục Trần lập tức trầm xuống.
Hắn không nhận ra loại quái vật này, đừng nói là chưa từng thấy, ngay cả nghe qua cũng chưa từng. Hắn đoán chừng loại quái vật kỳ lạ nhìn giống con dơi bằng đá này có lẽ chỉ tồn tại bên trong Đại Tuyết Sơn, nếu không sao mấy nghìn năm nay không hề có chút ghi chép nào về chúng.
Có điều, hiện tại suy nghĩ vấn đề này không có ý nghĩa gì bởi vì con quái vật này đã không chút khách khí bay lên trời, màng cánh to lớn của nó giơ ra phía trước, sau đó nó nhào tới chỗ hắn.
Ngay lúc đó, sắc trời dường như cũng ảm đạm tối tăm hơn mấy phần.
Con quái vật kia há to mồm lộ ra răng nanh, khí thế rất hung hăng cứ như muốn ăn thịt uống máu. Nhìn thế nào đi nữa nó cũng không giống như muốn tới làm quen.
Lục Trần không có bất cứ lựa chọn nào, lập tức đứng lên phất tay đánh tới. Đồng thời, một con dao găm xuất hiện trên tay hắn, hơn nữa, ngay sau đó còn có ngọn lửa màu đen dấy lên, ngưng tụ thành mũi nhọn bằng lửa dài nửa thước đâm về phía con quái vật đang bay tới.
Vì không biết gì về con quái vật này, vì sâu trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy nguy hiểm cho nên khi ra tay, Lục Trần gần như sử dụng sức mạnh lớn nhất mà hắn có.
Con quái vật to lớn giống con dơi kia nhào tới, móng nhọn của nó trong nháy mắt đã tới trước mắt. Lục Trần né người tránh qua, dao găm trên tay không có ngừng lại, vẫn tiếp tục đâm tới phía trước, trực tiếp xuyên tới cánh màng-nơi duy nhất có thể xem là mềm mại trên người con quái vật.
Lần này, Lục Trần cảm thấy cú đâm của mình giống như đâm vào tảng đá vô cùng cứng rắn.
Thậm chí hắn còn thấy được tia lửa sinh ra từ chỗ va chạm giữa lưỡi dao và cánh màng. Cánh tay của hắn hơi chấn động. Con dao vô cùng sắc bén, từng giết qua rất nhiều người, đâm qua rất nhiều máu thịt kia cứ vậy bị đánh bật lại.
Có điều, ngay lúc đó, ngọn lửa màu đen phía trước dao găm dường như không bị da thịt cứng rắn của con quái vật ảnh hưởng, trực tiếp xuyên qua, đốt vào bên trong cánh màng.
Trong chốc lát, vỏ ngoài vô cùng cứng rắn kia gồ lên một túi máu vô cùng đáng sợ, máu tươi bên trong dường như đang sôi sùng sục một cách kỳ lạ, sau đó, một tiếng “ầm” vang lên.
Máu tươi bắn ra tung toé, số máu bắn ra ngoài kia có màu đen.
Con quái vật kia chợt nâng đầu lên, tiếng thét vô cùng thảm thiết vang lên từ miệng nó. Hai cánh của nó liều mạng đập xuống như muốn vỗ cánh bay lên. Chẳng qua, cánh bị con dao găm màu đen của Lục Trần đâm trúng vỗ rất cố sức, dường như cái cánh này bị thương rất nặng.
Lục Trần dựa lưng vào nham thạch, dán chặt vào vách núi, tay cầm dao găm, mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con quái vật trên không trung bên ngoài vách đá kia. A Thổ bên cạnh hắn nhào tới, nhe năng lộ vẻ hung ác, rống giận về phía con quái vật.
Vẻ hung tàn trong mắt con quái vật không hề giảm đi, ngược lại, ánh mắt của nó càng thêm ác độc khi nhìn về phía hai vật sống phía dưới. Thế nhưng, rốt cuộc thì trong mắt nó cũng có thêm chút kiên kỵ.
Vì vậy, một lát sau, nó bỗng nhiên vỗ cánh bay ra phía sau thêm một khoảng cách, sau đó quay đầu về phía vực sâu không đáy phía dưới rồi thét một tiếng thét dài đầy thê lương.
“Rít…”
Tiếng kêu sắc nhọn truyền đi trong nháy mắt. Âm thanh này vang vọng trong thung lũng dài hẹp, nó vang vọng tới giữa dãy núi, cũng vang vọng tới bên trong kẽ nứt tối tăm bên dưới.
Lục Trần căng thẳng trong lòng, vẻ mặt của hắn hơi thay đổi. Khi hắn định hành động, hắn chợt nghe được một hồi âm thanh kỳ lạ từ kẽ đất đen tối bên dưới truyền tới.
Một lát sau, đất trời đột nhiên tối lại, tiếng đập cánh không ngừng vang lên, từng cái từng cái bóng đen từ dưới vực sâu lao lên.
Một con, hai con, ba con… Mười mấy con, mấy chục con thậm chí càng nhiều quái vật giống vậy xuất hiện. Chúng đập mạnh màng cánh bay từ dưới vực sâu lên, sau đó tụ tập lại nơi này từ bốn phương tám hướng.
Lòng Lục Trần trầm xuống, tiếng kêu của A Thổ cũng bị cắt đứt. Không lâu sau đó, bọn hai người bị đám quái vật hơn nghìn con bao vây từ trước ra sau từ trên xuống dưới.
Ở nơi xa trong tầm mắt của bọn họ dường như còn có quái vật đang thét gào bay tới.
Khung cảnh này nhìn cứ như địa ngục ngày tận thế vậy.
Cặp mắt nào cũng lộ ra vẻ tham lam và khát vọng với máu thịt, con quái vật nào cũng đầy vẻ khát máu. Không biết con nào nhịn không nổi đầu tiên, nó rít lên một tiếng rồi lao xuống từ trên không!
Trên trán đã có mồ hôi lạnh, Lục Trần chém ra một kiếm. Dường như con quái vật kia biết dao găm này rất nguy hiểm cho nên nó vỗ cánh tránh qua. Thân hình của nó lướt đi, móng nhọn đập vào vách đá phía trên đỉnh đầu của Lục Trần. Trong nháy mắt, vách đá bị xét nát tạo thành mấy khe hở nhỏ dài, những hòn đá nhỏ bị vỡ rối rít rớt xuống.
Hành động này giống như mở màn cuộc tấn công, toàn bộ quái vật liều mạng kêu lên rồi nhào xuống từ giữa không trung chật hẹp.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lục Trần không nghĩ ngợi nhiều, hắn cắn răng một cái rồi trực tiếp nhảy lên lưng A Thổ.
Sau đó, trên vách đá dựng đứng cao vạn trượng, trên con đường mòn nhỏ hẹp bên trên vách núi này, thậm chí còn không nhìn A Thổ, hắn nhỏ giọng hét lên:
-Xông ra!
-Rống!
A Thổ gầm lên rồi chạy như điên về phía trước.
Lúc này, đám quái vật trên không trung hoàn toàn bị chọc giận. Vô số tiếng rít đinh tai nhức óc vang lên, vô số móng nhọn cùng với cánh màng đáng sợ chen chúc cắn xé tới từ các phương hướng.
Từ xa nhìn lại giống như một quả cầu bóng tối đáng sợ không ngừng ngọ nguậy rồi nhanh chóng lao vút đi ở con đường mòn trên vách núi.
38/ 3
Vô số dơi cánh màng bay lượn quanh quẩn trên không, chen chúc tạo thành một vùng tối om vô cùng chật chội. Thế nhưng chúng lại không hề đụng vào nhau, luôn xẹt qua người nhau ngay khi xuýt xảy ra tai nạn.
Kèo theo vô số tiếng thét chói tai, những con yêu thú mắt đỏ vô cùng khát máu kia không ngừng thay nhau đáp xuống. Chúng vươn móng nhọn, vỗ cánh liều mạng chộp tới chỗ A Thổ và Lục Trần giống như một bầy sói đói muốn cắn xé thức ăn tươi vậy.
Có điều, “thức ăn” này còn chưa chết, cũng không bị khung cảnh đáng sợ này doạ ngây người. Lục Trần không thèm nhìn con đường mòn vô cùng nguy hiểm dưới chân nữa, hoàn toàn giao tính mạng của mình cho A Thổ. Tay hắn nắm lấy con dao găm màu đen cố gắng chống đỡ và ngăn cản những con yêu thú đang không ngừng tấn công từ trên dưới trái phải.
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, Lục Trần lập tức phát hiện loài yêu thú dơi cánh màng này vô cùng mạnh mẽ, phần lớn thủ đoạn của hắn không hề có hiệu quả với chúng. Có điều dường như lực lượng lửa đen chính là khắc tinh của chúng, nó có thể làm loạn bước tiến của chúng nhiều lần, một khi có thể tiếp xúc với da thịt của đám yêu thú, nó có thể cháy vào trong làm bị thương nặng bọn chúng.
Không lâu sau, dường như những con yêu thú điên cuồng khát máu này hiểu ra gì đó, bọn chúng bắt đầu kiên kỵ ngọn lửa màu đen thỉnh thoảng bốc lên từ chuôi dao găm màu đen này. Khi Lục Trần đâm dao găm tới, những con dơi cánh màng phía trước lập tức thét lên rồi vỗ cánh bay ra.
Vì vậy, Lục Trần không thể dễ dàng làm bị thương đám yêu thú như trước nữa. Thế nhưng, có sự kiêng kỵ này, đám yêu thú cũng không tuỳ tiện vồ xuống đánh giết.
Có điều, từ đầu tới cuối, không có bất cứ con yêu thú nào rời đi. Chúng vây quanh Lục Trần và A Thổ từ trên không, đồng thời còn lượn vòng, thét lên, đột nhiên lao xuống ngay khi có cơ hội.
Cùng lúc đó, giống với việc Lục Trần đột nhiên không để ý tới chuyện dưới chân, giao tính mạng-tài sản quý giá nhất của hắn cho con chó mực to lớn này, A Thổ cũng hồn nhiên quên hết chuyện xung quanh, không nhìn lên đỉnh đầu dù chỉ một lần.
Nó coi như không thấy những con yêu thú đáng sợ, những tiếng rít bén nhọn, ánh mắt khát máu cùng với những móng vuốt có thể xé rách thân thể nó. Con chó mực này chỉ điên cuồng sủa, điên cuồng gào lên rồi chạy như điên tới phía trước.
Con đường mòn trên vách đá rất nguy hiểm, rất nhiều chỗ vô cùng hẹp hòi, sau trận chiến đêm qua, có nơi còn bị đứt gãy vỡ nát, thế nhưng A Thỗ vẫn chạy thẳng một mạch không hề quay đầu lại.
Động tác và thân thể của nó bén nhạy tới mức làm người ta trợn mắt há mồm. Nhìn nó giống như một tia chớp hoặc là một con khỉ nhạy bén nhất trong rừng núi, không ngừng chạy, nhảy băng băng như chạy trên đất bằng trong khu vực nguy hiểm này. Những con yêu thú dơi cánh màng xung quanh đều là yêu thú biết bay cho nên mới đuổi kịp nó, nếu không đã sớm bị A Thổ bỏ xa.
Dường như nó toàn tâm toàn ý tin tưởng tên nam nhân trên lưng này cho nên hoàn toàn không để ý tới đám yêu thú. Nó tin Lục Trần có thể bảo vệ nó an toàn. Trong giây phút giau nhau giữa sống và chết, một người một chó này đột nhiên trở nên vô cùng ăn ý.
Thế nhưng, tình hình vẫn rất nguy hiểm, dơi cánh màng có thực lực rất mạnh, số lượng nhiều, tốc độ lại rất nhanh. Nếu là người khác, thú khác đã sớm thành thức ăn trong bụng chúng hoặc là đã trượt chân té xuống vực sâu. Lục Trần và A Thổ chống chịu được tới bây giờ có thể nói là một kỳ tích.
Dù là thế, đám dơi vẫn chưa hề có dấu hiệu từ bỏ. Đám yêu thú không ngừng lao xuống, A Thổ đang toàn tâm toàn ý chạy băng băng nhìn có vẻ vẫn có thể chịu nổi, thế nhưng sau khi ngăn cản vô số công kích của đám yêu thú, khuôn mặt Lục Trần từ từ trở nên xám xịt khó coi.
Linh Lực trong cơ thể hắn bắt đầu cạn kiệt.
Ngọn lửa màu đen trên dao găm đen càng ngày càng mờ, mũi nhọn lửa càng ngày càng ngắn.
Kèm theo xu thế từ từ suy sụp của hắn, đám yêu thú dơi cánh màng xung quanh càng ngày càng hưng phấn, tiếng rít bén nhọn càng ngày càng cao, đôi mắt đỏ của chúng như sáng lên, thế công lập tức điên cuồng hơn. Hình như đám yêu thú này còn rất thông minh.
Đại Tuyết Sơn đúng là nơi vô cùng nguy hiểm, làm cho người ta không có cách nào kháng cự được.
Mắt thấy quả cầu đen do đám dơi cánh màng xung quanh tạo thành càng ngày càng đè thấp xuống. Những tiếng thét chói tai và những con yêu thú kia càng ngày càng gần. Đám đá vụn bị vồ nát trên vách đá không ngừng vỡ vụn rồi rơi xuống cứ như báo hiệu tuyệt cảnh cuối cùng đã tới rất gần.
Khi mọi việc càng lúc càng nguy cấp, đột nhiên, Lục Trần chợt nghe được tiếng thét dài của A Thổ dưới người. Âm thanh này khác với tiếng chó sủa lúc trước, trong âm thanh thậm chí còn mang theo chút vui mừng.
Hắn gắng sức đâm tới một kiếm tránh thoát một con dơi cánh màng vừa mới vọt tới. Trong thời gian thở dốc ngắn ngủi đó, hắn chợt quay đầu nhìn lại. Ngay lập tức, mắt hắn sáng lên.
Hắn thấy phía trước đột nhiên xuất hiện một vùng đất bằng phẳng, rốt cuộc cũng tới điểm cuối của thung lũng vô cùng dài và nguy hiểm này.
Cả vùng đất tuyết trắng mênh mang nhìn cứ như một khối bạch ngọc sặc sỡ loá mắt. Tinh thần của Lục Trần chấn động mạnh, mặc dù tạm thời còn chưa thoát khỏi sự dây dưa của đám dơi này, thế nhưng lúc này có thay đổi là chuyện tốt. Nếu không, với tình trạng nỏ mạnh hết đà lúc này của hắn, hắn thật sự không biết mình có thể chống đỡ thêm bao lâu trên con đường mòn vô cùng nguy hiểm này.
-Tiến lên!
Lục Trấn rống với A Thổ một tiếng.
Thế nhưng, ngay lúc đó, dường như những con dơi này cảm nhận được gì đó, thế công của chúng đột nhiên tăng mạnh. Chúng điên cuồng rít rào đập tới, thế tới còn hung hãn hơn lúc trước mấy lần làm cho Lục Trần vướng trái vướng phải, gần như lập tức không chịu nổi.
Quả nhiên, môt lát sau, một tiếng rít trầm thấp vang lên. Lục Trần rên lên một tiếng, thân thể chấn động mạnh, sau khi chống đỡ một lúc, động tác của hắn rốt cuộc cũng chậm một nhịp.
Rất nhanh, xu thế suy sụp này ngay lập tức mang tới hậu quả nghiêm trọng, một con dơi cánh màng to lớn vung móng nhọn sắc bén của nó nhào tới. Móng vuốt xẹt qua bả vai của Lục Trần, màu máu xuất hiện, một khối máu thịt lớn bị mạnh mẽ kéo xuống, máu tươi văng khắp nơi.
Lục Trần hít vào một hơi lạnh, mặt chuyển sang màu trắng. Đám dơi xung quanh dường như ngửi được mùi máu tươi cho nên lập tức trở nên điên cuồng, chúng điên cuồng hét lên rồi lao tới.
Khung cảnh này giống như quả cầu màu đen chợt sụp đổ về phía trung tâm.
Trong giây phút sống chết, A Thổ cảm nhận được nguy hiểm. Nó gào lên một tiếng rồi chợt nhảy lên khi đang chạy như điên. Nó hiểm lại càng hiểm xông qua thung lũng, đập mạnh cơ thể xuống đất tuyết, tạm thời tránh thoát sự vồ giết đám dơi cánh màng.
Phía sau chợt có những tiếng “ầm ầm ầm” kỳ quái vang lên. Không biết ngay lúc đó có bao nhiêu con dơi không thể thu thế tới của mình lại, rối rít đụng vào vách đá.
Ngay lập tức, tiếng kêu kỳ lạ vang lên khắp nơi, trong nháy mắt, vách đá có thêm vô số vết thương.
Không lâu sau, trong ánh mắt của Lục Trần và Thổ, đám dơi một lần nữa vỗ cánh bay tới giống như chúng không hề bị thung lũng kia ràng buộc. Cũng có lẽ là mùi máu tanh trên vai Lục Trần làm cho chúng nó lu mờ đầu óc, liều lĩnh dù chết cũng muốn ăn thịt hai vật sống này.
Lúc này, bóng mờ màu đen kia cứ như che ngợp bầu trời, bao phủ hoàn toàn vùng đất đầy tuyết này.
Lục Trần và A Thổ ngã trên mặt đất, trước mặt hai người là một vùng bóng đen. Khi hai người còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên có một bóng đen to lớn từ phía sau vách núi bên cạnh đột nhiên lao ra, trực tiếp đụng vào đàn dơi cánh màng cô cùng đáng sợ kia.
Một tiếng “răng rắc” chói tai mang theo chút kinh khủng, tàn nhẫn vang lên.
Toàn bộ đàn dơi cánh màng cứ như bị đông đặc trong nháy mắt, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một cái miệng rộng như chậu máu, cắn một cái, miễng cưỡng cắn trúng ba con dơi cánh màng.
Răng nhọn khép lại, cái đầu to quay lại.
Máu màu đen chảy ra từ kẻ răng to kinh khủng kia như dòng nước từ từ chảy xuống từ mép con thú to lớn.
Sau đó, tiếng nhai vang lên từ cái bóng đen to lớn kia làm cho người ta lạnh cả tay chân. Cái bóng to lớn lạnh lùng này từ từ quay đầu lại nhìn hai người.
Bóng đen to như ngọn núi hoàn toàn bao phủ bọn họ.
đã sát tác giả, từ hôm nay DG sẽ bám theo từng ngày ạ!
38/ 4
Một lúc trước, rất nhiều dơi cánh màng còn vô cùng uy phong và điên cuồng, lúc này, toàn bộ âm thanh đã biến mất. Khi tận mắt thấy đồng bạn của mình bị cái miệng khổng lồ đó cắn đổ máu, cho dù là đám dơi đầy vẻ hung ác thích giết chóc này, cũng không có bất cứ con dơi cánh màng nào có ý định trả thù.
Đột nhiên, toàn bộ đàn dơi cánh màng cứ như biến thành tảng đá, đông cứng trên không. Lúc này, những tiếng thét lớn bén nhọn, chói tai, đầy tham lam và khát máu kia chợt trở nên yên lặng.
Mọi chuyện cứ vậy tiếp tục trong chốc lát, A Thổ và Lục Trần té trên mặt đất không phát ra tiếng hít thở, cũng không nghe được tiếng thở từ đám dơi trên không trung. Lúc này, âm thanh duy nhất truyền tới tai mọi người chính là tiếng nhai làm cho người ta sợ hãi, phát ra từ cái miệng khổng lồ của bóng đen to lớn hùng vĩ kia.
“Rắc… Rắc…”
Đó là tiếng va chạm của răng nanh và xương cốt, máu tươi chảy ra, từ từ nhỏ xuống…
Một lúc sau, đàn dơi cánh màng mới tỉnh lại. Trong phút chốc, tiếng kêu kỳ lạ không ngừng vang lên. Bọn chúng giống như mới tỉnh hồn lại, vô cùng hoảng sợ đập cánh bay lên không trung cứ như muốn liều mạng rời khỏi chỗ này, rời khỏi cái bóng đen to lớn kia càng xa càng tốt.
Một cái vuốt to từ trên trời hạ xuống, mang theo tiếng rít bén nhọn trực tiếp nện vào bên trong đàn dơi cánh màng. Trong nháy mắt, một hồi binh binh bành bành vang lên. Xen lẫn trong tiếng kêu thảm thiết, lại có bảy tám con dơi cánh màng xui xẻo bị móng vuốt to lớn này đập trúng. Chúng rối rít rơi xuống mặt đất cứ như bị sét đánh trúng.
Lục Trần và A Thổ ở bên cạnh có thể nhìn rất rõ. Toàn bộ những con dơi cánh màng bị đánh rơi kia đã đứt gân gãy xương. Chưa kịp rơi xuống đất, thân thể chúng đã vặn vẹo một cách kỳ lạ, tới khi té xuống đất, chúng giẫy giụa trên mặt tuyết vài cái, sau đó thân thể chúng lập tức cứng ngắt không nhúc nhích nữa, có vẻ chúng đã toi mạng.
Thừa dịp này, đám dơi cánh màng còn lại liều mạng vỗ cánh bay xa muốn thoát thân, rời khỏi nơi này. Con này nhanh hơn con kia xông vào bên trong thung lũng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống kẽ đất đen tối sâu không thấy đáy bên dưới. Đảo mắt một cái chúng đã biến mấy không còn nhìn thấy nữa.
Thung lũng yên tĩnh lại, chỉ còn cái bóng vô cùng to lớn nhìn giống như ngọn núi nhỏ kia đang đứng trong đống tuyết, đưa lưng về phía bọn họ.
Lúc này, A Thổ và Lục Trần không dám tùy tiện nhúc nhích, hai người sợ mình đột nhiên nhúc nhích sẽ quấy rầy hoặc là chọc giận con quái vậy đáng sợ này.
Cũng ngay lúc này, Lục Trần đột nhiên cảm giác mặt mình chợt lạnh.
Hắn đưa tay sờ mặt mình một cái, gương mặt có chút ướt. Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên bầu trời xanh của Đại Tuyết Sơn có những vật nhỏ màu trắng nhẹ nhàng bay xuống.
Gió từ xa thổi thới, mang theo chút lạnh lẽo.
Nơi này, một lần nữa có gió tuyết xuất hiện.
※※※
Bạn cần đăng nhập để bình luận