Thiên Ảnh

Chương 335: Tộc trưởng đầy máu

-Xích Tê!
Đột nhiên, có một tiếng quát vô cùng thê lương giống như xé rách cổ họng vang dội toàn trường, áp xuống toàn bộ tiếng binh đao. Ngay lập tức, người người kinh ngạc chấn động, toàn bộ quay đầu lại nhìn.
Lão tộc trưởng Hoả Hổ đứng phía sau đám người bị một lưỡi đao sắt bén đâm xuyên qua ngực, máu tươi chảy ra như suối, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ nửa người, Bạch Điêu đứng phía sau ôm thân thể Hoả Hổ, mặt đầy vẻ tức giận, dùng ngón tay đầy máu chỉ về phía Xích Tê đang đứng bên cạnh Hoả Hổ không biết phải làm sao. Y tức giận quát lên:
-Vì sao ngươi phải ám sát tộc trưởng?
Mặt Xích Tê đầy sự sợ hãi, lắc đầu theo bản năng, nói:
-Không, không, ta không có…
Lời còn chưa dứt, ánh mắt y đột nhiên trợn to, những trưởng lão đứng xung quanh ngay lúc này ai cũng hít một hơi khí lạnh. Bởi vì đúng vào lúc này, bọn họ thấy sau lưng Bạch Điêu và tộc trưởng Hoả Hổ sắp chết có một bóng người từ trong bóng tối đi ra.
Bóng người khôi ngô cao lớn đó từ từ đi tới.
Có người đốt đuốc lên chiếu sáng gương mặt y, người tới chính là Hoả Nham.
Trên mặt y vẫn còn vết thương, vết máu rãi rác toàn thân. Sát khí và sự uy nghiêm từ thân thể bừa bộn này vọt tới đám người như thuỷ triều.
Càng ngày càng có nhiều bóng người xuất hiện sau lưng Hoả Nham, đó là những Chiến Sĩ Man Nhân mặt không cảm xúc, đi phía trước nhất là đám người Thiết Hùng, Hắc Ngưu. Bọn họ thành thục hơn, mạnh mẽ hơn, lạnh lùng hơn những tên trẻ tuổi đang chém giết phía trước rất nhiều.
Đám người này im hơi lặng tiếng đi tới, bao vây tất cả mọi người từ trong bóng tối.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà mọi thứ xung quanh đã yên tĩnh lại, không còn tiếng chém giết, không còn người gào thét. Mọi người mờ mịt nhìn xung quanh, sau đó, tiếng hít thở nặng nề, khẩn trương liên tục vang lên.
-Xích Tê, nhiều năm qua tộc trưởng vẫn coi ngươi là anh em, sao ngươi có thể cấu kết với người khác nhẫn tâm giết y?
Bạch Điêu vô cùng phẫn nộ, đau buồn rống giận Xích Tê. Đồng thời, đôi mắt lão rưng rưng nước mắt, vẻ mặt vô cùng xúc động.
Mặt Xích Tê đỏ lên, giận dữ hét:
-Không phải ta, ngươi đừng có ngậm máu phun người!
Vừa dứt lời, lão lập tức quay đầu nhìn xung quanh, hét:
-Các ngươi cũng thấy mà, vừa rồi ta đứng đây không làm gì cả, nhanh làm chứng cho ta!
Mấy vị trưởng lão đứng bên cạnh vẫn còn khiếp sợ. Sau khi thấy Hoả Nham và lượng lớn chiến sĩ vây lại, dường như nghĩ tới gì đó, mặt cả đám tái nhợt như tờ giấy, thân thể không ngừng run rẩy. Nhất thời, không có ai trả lời Xích Tê.
Ngay lúc này, bên người Bạch Điêu có một âm thanh truyền tới. Hoả Ưng đứng bên cạnh Hoả Hổ đang sợ ngây người đột nhiên lên tiếng, mở miệng nói:
-Không, không phải, ta nhìn thấy, là ngươi…
Y giơ tay lên, trong mắt có ngọn lửa của sự tức giận. Ngọn lửa thiêu đốt làm cho khuôn mặt thiếu niên của y có chút vặn vẹo. Khi ngón tay y sắp chỉ tới một người khác, đột nhiên y ngừng nói, tay y giống như hóa đá cứng ngắc, dừng trên không trung.
Một bóng người cao lớn che khuất ánh sáng xuất hiện sau lưng y. Bóng người này vừa yên lặng lại khắc nghiệt đứng đó cứ như đã giấu đi toàn bộ tình cảm của mình.
Một bàn tay to lớn thô ráp nắm phía sau cổ Hoả Ưng như một con sư tử trên Hoang Nguyên dùng cái miệng đầy răng nhọn của nó ngậm lấy cổ con mình.
Đây là bàn tay quen thuộc trong trí nhớ, những năm qua, y tiếp xúc với bàn tay này rất nhiều. Y còn nhớ là khi còn nhỏ, bàn tay này từng ôm y. Ngay lúc này sự ấm áp bị quên mất từ lâu đột nhiên xuất hiện trở lại trong đầu.
Có điều, lúc này, bàn tay kia không còn sự ấm áp như trước kia. Bây giờ, nó lạnh như một cây đao làm cho những lời trong miệng Hoả Ưng đông cứng lại.
Hỏa Ưng mờ mịt ngẩng đầu lên. Thứ y nhìn thấy là khuôn mặt quen thuộc của cha mình. Đôi mắt trên khuôn mặt lạnh lùng, hung ác, đầy vết thương của Hoả Nham chứa đựng chút thất vọng.
Hỏa Nham yên lặng nhìn con trai mình. Trước đây không lâu, y tận mắt nhìn thấy hai người thân nhất trong đời cùng nhau liên kết lại hại y.
Hoả Nham không làm gì, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm Hoả Ưng. Một lát sau,y nói nhỏ:
-Dựa vào bộ dạng này của ngươi, cũng có thể làm tộc trưởng ư?
Thân thể Hoả Ưng không khống chế nổi bắt đầu run rẫy, sắc mặt trắng bệch, không còn chút màu máu nào. Cùng lúc đó, ở phía xa, tiếng động của lượng lớn chiến sĩ tụ tập ở nơi này rốt cuộc không thể đè ép xuống.
Những điểm sáng không ngừng xuất hiện trong tộc Hắc Hỏa, không biết có bao nhiêu người đang tụ lại nơi này, tiếng xôn xao không ngừng vang lên. Ngay giữa đám người, Hỏa Nham vẫn nắm cổ con trai, dáng vẻ hết sức thân mật.
Y thản nhiên nói với Hỏa Ưng:
-Ngươi lớn tiếng nói một lần, rốt cuộc là ai giết ông ngươi?
Thân thể Hoả Ưng rung rẩy, ánh mắt nhìn xung quanh. Y phát hiện đám trưởng lão Xích Tê và những chiến sĩ trẻ của nhà bọn họ đang bị nhóm chiến sĩ mạnh mẽ nhất trong tộc Hắc Hỏa vây lại, sát khí nồng tới mức có thể nổ tung.
Bàn tay phía sau y dường như có chút bóp chặt.
Toàn thân Hoả Ưng rung rẫy, đột nhiên y “A” một tiếng, giống như không chịu nổi áp lực đáng sợ này nữa, mở miệng thở hổn hển. Vừa kêu khóc, y vừa đưa tay chỉ về phía đám người Xích Tê, sau đó y la lớn:
-Là bọn họ, là bọn họ, ta tận mắt thấy bọn họ ám sát ông nội!
Bạn cần đăng nhập để bình luận