Thiên Ảnh

Chương 354: Ác quỷ

- Ta cảm thấy ngươi cứ như ác quỷ vậy.
Hỏa Nham bỗng nói.
- Tại sao?
Hỏa Nham nhìn tên nam tử toàn thân áo đen, cho dù đứng dưới ánh nắng ban trưa dường như quanh hắn vẫn bao trùm bóng tối, nói:
- Từ khi gặp ngươi cho đến hiện tại, quanh ngươi luôn là máu và giết chóc, không biết đã có bao nhiêu người chết vì ngươi. Ngoài những người đã chết đó ra, ta còn cảm thấy ngươi lôi kéo ta về một phía, dẫn dắt ta vào cái bóng tối bên cạnh ngươi.
- Máu đổ và những màn sát phạt đó không phải đều là cái mà ngươi khao khát hay sao?
Lục Trần hỏi ngược lại.
- Ngươi có từng nghĩ, có lẽ chính ngươi mới là ác quỷ, còn ta chỉ giúp ngươi một tay, hay là bị ngươi ép vào thế đã rồi?
Hỏa Nham nhìn chằm chằm vào mắt Lục Trần, hai mắt như túa máu, bước đến một bước, giọng nói hình như có hơi khàn:
- Ngươi dám nói với ta như vậy?
Lục Trần không hề sợ hãi, thậm chí còn thoáng nở nụ cười lạnh băng. Khoảnh khắc đó, dường như hắn đã hoàn toàn hóa thân thành một ác quỷ lãnh khốc vô tình thật sự, tay cầm lưỡi đao vô hình và lạnh lẽo, cứa từng nhát một vào tâm linh gã người Man này.
- Chẳng lẽ những gì ta nói không phải là thật ư?
Hắn nói vậy, sau đó cười nhạt.
Lần này Hỏa Nham trầm mặc rất lâu. Có lẽ bầu không khí căng thẳng vốn có giữa bọn họ dần dần đã dịu xuống theo dòng thời gian. Qua một lúc sau, sắc mặt Hỏa Nham đã bình tĩnh trở lại, lúc nhìn sang Lục Trần, trong mắt có thêm nhiều sắc thái phức tạp, y vừa thành khẩn, vừa nghiêm túc nói:
- Ta vốn từng nghĩ, chúng ta có thể trở thành bằng hữu, nhưng giờ xem ra là không được rồi.
Lục Trần lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Bằng hữu sẽ không ép buộc ta như vậy đâu.
Hỏa Nham khẽ gật đầu:
- Ngươi nói đúng, chuyện này ngay từ đầu ta đã làm sai rồi, có điều không sao, cho dù sau khi ngươi đi, chỉ cần vẫn còn ta đây, bộ tộc Hắc Hỏa cũng sẽ không suy sụp. Bọn ta sẽ còn tiếp tục theo đuổi vinh quang của tổ tiên.
Nói rồi, y khẽ cúi đầu, ánh mắt có phần bất định, dường như đang nhìn vào nơi nào đó trong đồng hoang này, thẫn thờ suy nghĩ. Qua một lúc sau, y nói:
- Cho ta biết cách để khống chế Thầy tế đi, chỉ cần thực sự hữu hiệu, ta sẽ chỉ cho ngươi biết con đường bí mật về phương Bắc, để người rời khỏi đây.
- Được.
Lục Trần không hề do dự, liền đồng ý ngay.
※※※
Gió lớn thổi qua hoang nguyên, khiến cả vùng hoang nguyên này lao xao đông tây. Lúc họ chuẩn bị quay về, Lục Trần hỏi Hỏa Nham một câu:
- Nghe nói thời gian này, lúc rảnh rỗi ngươi thường hay đến đây đi dạo, tĩnh tọa?
Hỏa Nham ngẩn ra một lúc, rồi lắc đầu:
- Cũng chẳng phải thường xuyên, chỉ là thỉnh thoảng bực dọc thì mới ra đây thôi.
Lục Trần nói:
- Nơi này không tệ.
Hỏa Nham trầm mặc một lúc, nói:
- Ngươi muốn nói gì?
Lục Trần nói:
- Nghe nói hồi trước khi con trai ngươi Hỏa Ưng cùng các trưởng lão bắt tay phản đối ngươi, sau khi thất bại thì bị đuổi đi từ chỗ này?
Hỏa Nham ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào Lục Trần, một lúc sau gật đầu đáp:
- Phải.
Lục Trần nhún vai:
- Lúc đó ta không biết chuyện này, bằng không thì có lẽ ta sẽ khuyên ngươi đừng bắt nó đi.
- Vì sao?
Lục Trần điềm đạm nói:
- Hỏa Ưng và ngươi có cùng huyết mạch, ở hoang nguyên vô cùng xem trọng việc kế thừa huyết thống bộ tộc, thì nó bẩm sinh cũng là một người thừa kế của bộ tộc Hắc Hỏa, cũng là người duy nhất hiện giờ có thể uy hiếp được ngươi.
Hỏa Nham liền biến sắc, giận giữ nói:
- Ngươi có ý gì, chẳng lẽ ngươi muốn ta phải tự tay giết chết con trai duy nhất của mình? Lòng dạ ngươi ác độc đến vậy, e là đến ác quỷ cũng không thể bì kịp được ngươi nữa rồi!
Lục Trần nhìn vào y, chốc say lại khẽ thở dài, lắc đầu:
- Kỳ thực ta không hề có ý này, chỉ là nhắc nhở ngươi về khả năng này thôi. Nếu ngày đó ta cũng ở đây, thì sẽ bảo ngươi giam nó trong bộ tộc, chứ không đuổi đi thật xa, làm vậy sau này có thể sẽ có hậu họa.
Hỏa Nham mặt vẫn băng lãnh, lạnh lùng nói:
- Đây là chuyện nhà của ta, không cần ngươi quan tâm.
Lục Trần cũng không phản bác. Trông hắn hình như cũng có vẻ hơi mệt mỏi, cười khổ, nói:
- Thôi, như vậy cũng tốt, chí ít thì bất kể là ngươi hay là ta, cuối cùng vẫn còn chút nhân tính, không đến mức trở thành ác quỷ thật sự.
- Đi thôi.
Hắn phất tay, qay người đi về phía doanh địa bộ tộc. Nhưng chính vào lúc này, bỗng nhiên sau lưng vọng lại giọng của Hỏa Nham. Chỉ nghe y nói:
- Ở Nhân tộc phương Bắc, ngươi có người nhà hay bằng hữu gì không?
Lục Trần khựng lại, nói:
- Ngươi hỏi cái này làm gì?
Hỏa Nham nói:
- Với tính cách lãnh khốc, đoạn tình tuyệt tính như ngươi, ta không tưởng tượng được là ngươi lại có người nhà. Mỗi một người bên cạnh ngươi có phải đến cuối cùng đều gặp bất hạnh, đều không có được kết cục tốt đẹp?
Lục Trần rùng mình một cách thật mạnh. Khoảnh khắc đó, hai bàn tay hắn rũ trong tay áo siết chặt, ngón tay cắm sâu vào da. Ánh mắt hắn trông về phương Bắc xa xôi, dưới bầu trời xa thẳm đó, một khoảng trống trải.
Hắn cười nhạt, muốn cười khẩy mỉa mai tên người Man không biết trời cao đất dày, miệng lưỡi hồ đồ này, song lời vừa tới mép, hắn chợt im bặt.
Những lời phản bác và mỉa mai đó, hắn lại không thốt ra được.
Hắn không quay đầu, cuối cùng chỉ im lặng rời đi.
※※※
- Ác quỷ, ha ha, ngươi mới là ác quỷ thật sự!
Hỏa Nham chờ cho bóng lưng đó đi xa, miệng khẽ thì thầm một câu. Sắc mặt y lúc này trông có phần cổ quái, xanh trắng xen lẫn, ánh mắt mờ mịt, y chậm rãi quay người, nhìn vùng dất hoang vu phía sau lưng mình.
Cỏ dại mọc thành cụm, như sinh mệnh khổ đau giãy giụa và la hét trên mảnh đất cằn cỗi này.
Sắc mặt y chợt tái đi, trong mắt y có mấy phần sợ hãi, nhưng rất nhanh, nỗi sợ này đã được một sức mạnh ghê gớm hơn xua tan. Y hít sâu, sau đó đi về phía trước, hoang nguyên run rẩy dưới bước chân y, bị giẫm đạp trong bùn đất cằn cỗi khô kiệt.
Trên hoang nguyên chỉ có gió, thổi một cách thê lương.
Như tiếng gào rít của ác quỷ.
Sâu trong hoang nguyên, Hỏa Nham tìm tới một tảng đá nham thạch lớn, nó được đặt trong một bụi cỏ dại, bề mặt toàn là những góc cạnh thô ráp sắc nhọn. Hỏa Nham thẫn thờ nhìn tảng đá này một chốc, sau đó đi tới, từ từ ngồi lên tảng đá.
Gió lạnh thổi qua, xung quanh có mùi cỏ mới xộc đến, y khẽ cúi đầu, nhìn thấy những vết đứt gãy trên cỏ dại và lá cây rơi rụng, bị Hỏa Nham ép dưới đất không thể nào nhúc nhích.
Y ngồi cô độc và im lặng, sau đó bỗng nhiên chậm rãi đưa tay ôm đầu vùi lên đầu gối, cuộn tròn người lại.
- Ác quỷ!
Y gầm lên một tiếng trầm thấp, âm thanh run rẩy và thê lương, như thể thật sự có một bóng ma đáng sợ xuất hiện trước mặt y, sắp sửa nuốt chửng y, kéo y xuống địa ngục hoàng tuyền.
- Ác quỷ!
Y khàn giọng kêu lên lần nữa.
Nhưng trên hoang nguyên này, chỉ có gió lạnh đáp lại thanh âm của y.
- Quỷ…
Tiếng nói cuối cùng của y vô lực tản đi trong gió, mang theo tất cả những gì yếu đuối và tội ác của y biến mất trong bóng tối ở xó xỉnh hẻo lánh không bóng người này,
Bất giác, trời đã chập tối, đêm đen sắp sửa phủ xuống.
36/10
Ngày hôm đó, trên đồng cỏ dại, sau khi hai người đối thoại thẳng thừng, Hỏa Nham trở lại nơi trú quân lập tức nhốt mình trong nhà ròng rã mười ngày vẫn không đi ra.
Tới ngày thứ mười một, cả người Hỏa Nham dường như gầy đi một vòng. Y tới tìm Lục Trần.
Bên trong căn nhà đá của thầy tế, Hỏa Nham mở lời. Y nhìn hơi mệt mỏi, có chút đau khổ, nhưng phần nhiều hơn vẫn là khát khao không thể kiềm chế.
-Nói cho ta biết cách kia.
Y nói.
Trong bóng tối, Lục Trần mỉm cười, sau đó lấy trượng Hỏa Thần hoàn chỉnh ra rồi ném cho Hỏa Nham, nói:
-Mấu chốt nằm ở thứ này.
Hắn mỉm cười, nhìn có vẻ rất hài lòng. Cả người trở nên điềm đạm lễ độ hơn, nhìn không giống chút nào với người gieo trồng hạt giống hận thù chôn mưu ngầm làm cho sau này bộ tộc chém giết đẫm máu.
Trong lòng người đàn ông này không nghĩ tới điểm này ư?
Hỏa Nham trầm mặc nhìn tên thầy tế áo bào đen rồi nhìn trượng Hỏa Thần trong tay. Bàn tay từ từ nắm chặt, sau đó nhắm mắt lại.
Tộc Hắc Hỏa quật khởi mãnh liệt giống như ngọn lửa, sau đó giống như cơn sóng cuốn sạch phương bắc của Hoang Nguyên Nam Cương. Bản thân bộ lạc đã mang đầy sắc màu thần bí. Đặc biệt hơn là khi những hành động của bọn họ từ từ làm cho những bộ tộc lớn ở phía nam chú ý, tộc Hắc Hỏa lại đột ngột dừng lại bước chân đang chạy băng băng của mình.
Gần như không có bất cứ dấu hiệu nào trong việc chuyển từ chạy gấp tới ngừng chân, tộc Hắc Hỏa lập tức biến thành người hiền lành bình tĩnh ở lại phía bắc Hoang Nguyên.
Điều này làm cho những tộc lớn phía nam vốn có chút bận tâm chợt thở phào một hơi. Trong những tin tức nhận được từ những thám tử được phái ra, tin tức nào cũng cho thấy tộc Hắc Hỏa có vẻ đã hài lòng. Dã tâm của bọn họ chỉ giới hạn trong phạm vi phương bắc cằn cõi. Bọn họ vẫn mang trong lòng sự sợ hãi với những bộ tộc lớn ở phương nam Hoang Nguyên. Đồng thời, họ vẫn rất sùng bái và ngưỡng mộ những tế tự, Shaman và Tôn Giả ở điện Chiến Thần.
Thậm chí bọn họ còn dâng lên không ít quà tặng. Tất nhiên rồi, vùng đất rách nát kia sao có thể có thứ tốt, những thứ này căn bản không lọt nổi vào mắt của những bộ tộc phía nam. Có điều, thứ bọn họ coi trọng chính là dáng vẻ thần phục của tộc Hắc Hỏa. Với điện Chiến Thần đứng trên đỉnh Hoang Nguyên, một bộ tộc nhỏ mới quật khởi ở phương bắc quả thật không có gì đáng chú ý.
Chẳng qua, sau khi nghe tin bộ tộc này quật khởi là vì họ tìm được một thầy tế mới, một vị Tôn Giả trong điện Chiến Thần dường như có ý định gì đó. Y phái mấy vị thầy tế trong điện tới phương bắc thăm dò xem mọi chuyện rốt cuộc là thế nào.
Cùng lúc đó, trong điện Chiến Thần có vài người nhớ lại: trước đó có một thầy tế tài năng mới xuất hiện. Vị thầy tế này dường như đi tìm tộc Sơn Linh ở phương bắc. Thế nhưng từ đó không còn tin tức nào.
Nghe nói tộc Sơn Linh bị tộc Hắc Hỏa tiêu diệt trong trận chiến tranh, vị thầy tế này cũng biến mất kể từ đó. Những Shaman và Tôn Giả không để ý tới việc này. Thế nhưng trong thần điện có mấy vị là bạn tốt của tên thầy tế xấu số kia. Những người này âm thầm thôi thúc trong bóng tối muốn điều tra một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tóm lại, trong khoảng thời gian tộc Hắc Hỏa bỗng nhiên quật khởi, thế giới vẫn còn tiếp tục phát triển. Cơn sóng ngầm cuồn cuộn bên dưới sẽ không bị đa số người biết.
Thời gian trôi qua từng ngày từng ngày một, thật ra thì bên trong tộc Hắc Hỏa không quá yên bình, luôn có rất nhiều chuyện xảy ra mỗi ngày. Những tù binh của các bộ tộc bị tộc Hắc Hỏa bắt muốn hoàn toàn dung nhập vào tộc Hắc Hỏa không phải là chuyện dễ dàng gì. Trong lòng bọn họ có sự kháng cự, thường ngày, những người có xuất thân từ tộc Hắc Hỏa cũng nhìn bọn họ không vừa mắt.
Điểm quan trọng chính là tín ngưỡng. Mặc dù ngay từ đầu, Lục Trần và Hỏa Nham đã dùng lực áp chế, ép bọn họ phải từ bỏ tính ngưỡng của mình. Thế nhưng, chuyện này không thể nào diễn ra suôn sẻ được. Cho nên, mấy ngày nay không ngừng điều tra được có người cúng tế thần của mình trong bóng tối. Hỏa Nham không chút nương tay nào, những người này bị trực tiếp chém chết trước mắt người toàn tộc.
Sự chấn nhiếp đầy máu tanh làm cho người ta sợ hãi, chuyện này coi như tạm thời bị đè xuống. Thế nhưng, vẫn còn những chuyện phiền phức hơn.
Tộc Hắc Hỏa đột nhiên quật khởi làm cho đám Chiến Sĩ Man Nhân trẻ tuổi trong tộc trở nên kiêu ngạo, dã tâm bành trướng. Sau khi trải qua cuộc chiến tàn sát mấy bộ tộc khác, bọ họ cướp được không ít tài sản, nô bộc và phụ nữ. Thế nhưng bọn họ còn muốn nhiều hơn.
Bọn họ muốn xuôi nam, bọn họ muốn vung lưỡi đao nhuốm máu cướp đoạt những bộ lạc giàu có và sung túc ở phương nam. Những vùng đất phương nam trong truyền thuyết mới thật sự là thiên đường. Nơi đó có núi vàng biển bạc, sữa bò mật chảy, phụ nữ thì xinh đẹp động lòng người cứ y như thần tiên.
Hỏa Nham cảm thấy hết sức nhức đầu với đám ngu si ngớ ngẩn này. Bọn họ có thể ngu si, thế nhưng y phải tỉnh táo. Còn may là mấy ngày nay, uy danh của y trong tộc càng ngày càng cao cho nên không có ai dám công khai làm trái ý của y, cho nên vẫn có thể miễn cưỡng ép chuyện này xuống.
Có điều, những thỉnh cầu tương tự như thế cứ ba ngày là có hai cái làm cho y cảm thấy rất phiền phức.
So ra thì đoạn thời gian này Lục Trần trải qua thoải mái hơn nhiều. Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ quản lý những chuyện vớ vẩn của tộc Hắc Hỏa. Mặc dù chủ trương cố gắng bắt tù binh, buộc người khác từ bỏ tín ngưỡng để bổ sung dân số cho tộc Hắc Hỏa là ý của hắn. Thế nhưng, tới lúc này hắn lại tỏ vẻ không sao cả cứ như chuyện này hoàn toàn không liên quan tới hắn vậy.
Hắn đang bắt đầu chuẩn bị cho hành trình trở về phương bắc.
Với Lục Trần, tới Hoang Nguyên Nam Cương là chuyện ngoài ý muốn. Hắn chẳng có chút tình cảm nào với vùng đất rộng lớn mênh mông này, cũng chẳng có chút cảm giác trung thành nào với Man tộc. Hắn chỉ giống như một người khách vội vã qua đường lạnh lùng nhìn mọi thứ xung quanh.
Có lẽ chính do tâm tính này, hắn có thể đưa ra các loại quyết định đầy máu tanh và cứng rắn trong quá trình giúp Hỏa Nham phục hưng tộc Hắc Hỏa của y. Có lẽ, hắn chưa bao giờ để ý tới những máu tươi và người chết trong quá trình này.
Nếu như có thể, hắn thậm chí còn muốn đi ngay lập tức. Có điều chuyện này không thể tùy tiện thế được. Hỏa Nham và tộc Hắc Hỏa có rất nhiều chuyện cần hắn trợ giúp và khắc phục hậu quả. Đây chính là vấn đề thầy tế cần phải lo liệu.
Và chuyện này cần tốn rất nhiều thời gian.
Thật may là kiếp sống làm cái bóng trong quá khứ đã sớm tạo cho hắn sự kiên nhẫn người thường khó có thể đạt được. Hắn yên lặng chìm xuống giống như tộc Hắc Hỏa, sau đó làm việc mình nên làm, đồng thời chờ đợi sự lựa chọn của Hỏa Nham.
Trên việc lựa chọn ứng viên cho vị trí thầy tế mới, mặc dù Hỏa Nham đã hết sức cố gắng bài xích người ngoài tộc,. đồng thời y còn quyết định chỉ chọn người có xuất thân từ tộc Hắc Hỏa, thế nhưng sau khi nghe được bí mật từ miệng Lục Trần, quyết định của y nhanh chóng bị lay động.
Cùng lúc đó, Lục Trần nói cho y một lần nữa là tộc Hắc Hỏa không có bất cứ ứng viên nào thích hợp.
-Không thể nào!
Tối hôm đó, sau khi xác nhận tin tức này từ miệng Lục Trần, gần như một nữa nơi trú quân đều có thể nghe được tiếng gầm gừ truyền ra từ nhà đá của tên thầy tế. Thế nhưng nổi giận thì nổi giận, nổi giận chẳng có tác dụng gì. Cuối cùng, khi Lục Trần đưa tới một tờ giấy, nhìn những cái tên được viết trên đó, Hỏa Nham nhanh chóng trở nên trầm mặc.
Lục Trần ngồi xuống bên cạnh y, nói:
-Ta tìm thấy tổng cộng bảy người có tư chất làm thầy tế trong nơi trú quân của tộc Hắc Hỏa, Tộc Sơn Linh có một người, tộc Thần Mộc có hai người, tộc Lôi Tích nhiều nhất, có bốn người.
Những lời còn lại Lục Trần không nói ra. Thế nhưng ý của hắn đã hết sức rõ ràng, những chuyện còn lại phải do Hỏa Nham quyết định.
Hỏa Nham yên lặng một lúc lâu rồi hạ thấp giọng, nói:
-Nếu lấy thứ này ra, sợ rằng các anh em trong tộc Hắc Hỏa sẽ tạo phản, có lẽ sẽ giơ đao giết người cũng không chừng.
Y ngẩng đầu nhìn Lục Trần, vẻ mặt nghiêm túc một cách hiếm thấy:
-Chẳng lẽ tộc Hắc Hỏa bọn ta không có bất cứ ai ư, một người thôi cũng được!
Lục Trần lắc đầu, nói:
-Ta tìm không thấy.
Bắp thịt trên mặt Hỏa Nham hơi vặn vẹo, ánh mắt nhìn chằm chằm tờ giấy kia. Bất chợt, ánh mắt y chợt đông lại như phát hiện gì đó, sau đó y cau mày lại hỏi Lục Trần:
-Người tên là Diệp Tử này chẳng phải là thị nữ của ngươi ư?
-Ừ.
Lục Trần trả lời.
37/ 1
Cuối cùng, Hỏa Nham vẫn nhượng bộ trên vấn đề ứng viên thầy tế. Mà nói vậy cũng không thích hợp bởi vì cho dù là Lục Trần hay là Hỏa Nham đều không có lựa chọn nào tốt hơn.
Hỏa Nham thật sự không muốn tin tộc mình nhiều người như vậy lại không có ai thích hợp trở thành thầy tế. Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, đồng thời, sự thật này một lần nữa đả kích trầm trọng lòng kính trọng của y đối với Hỏa Thần.
Cho nên, trong những tháng ngày sau đó, mặc dù tên Man Nhân này càng ngày càng yên lặng, thế nhưng sự phối hợp với Lục Trần lại càng ngày càng ăn ý.
Thật ra thì bí mật Lục Trần nói cho Hỏa Nham biết cũng chẳng phức tạp gì: truyền thừa của tộc Hắc Hỏa đã bị đứt đoạn từ thời cổ đại. Lực lượng lửa đen xuất hiện trong bộ tộc lúc này cũng là thông qua món thần khí trượng Hỏa Thần truyền thừa mới có. Thậm chí lực lượng này còn bao gồm cả những Vu Thuật do các thế hệ của tộc Hắc Hỏa truyền thừa-thứ mà Lục Trần đạt được khi trượng Hỏa Thần trở nên hoàn chỉnh ở tế đàn Hỏa Thần.
Trong khoảng thời gian này, Lục Trần phát hiện một bí mật. Trượng Hỏa Thần đúng là một món thần khí mạnh mẽ. Nó thậm chí còn mạnh mẽ tới mức có thể khống chế những thầy tế nhận được truyền thừa từ chỗ nó. Chỉ cần luồng lửa đen đầu tiên trong cơ thể lấy từ trượng Hỏa Thần, đồng thời coi nó là căn cơ để tu luyện Vu Thuật, như vậy người này cả đời cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của trượng Hỏa Thần.
Nói cách khác, ai nắm giữ món thần khí này sẽ có quyền khống chế tuyệt đối với lượng lớn những thầy tế bị trượng Hỏa Thần dìu dắt mai sau. Sự khống chế này mạnh tới mức có thể khống chế sự sống chết của người đó, người đó lại không có cách nào phản kháng. Về phần Lục Trần, hắn là một ngoại lệ bởi vì lực lượng lửa đen trong cơ thể hắn không có nguồn gốc từ trượng Hoa Thần.
Sau khi biết bí mật này lòng tin của Hỏa Nham lập tức tăng mạnh. Sau khi nghĩ cặn kẽ, rốt cuộc y cũng không còn băn khoăn nào nữa. Y bắt đầu bắt tay vào việc bồi dưỡng thầy tế đời kế tiếp cho tộc Hắc Hỏa.
Trong quá trình này, Lục Trần cũng rất phối hợp đem một ít Vu Thuật do hắn lĩnh ngộ truyền cho người mới.
Chuyện phiền phức ngoài ý muốn tiếp tục xảy ra. Loại Vu Thuật do bộ tộc truyền thừa này quả nhiên có rất nhiều chỗ thần bí và nguy hiểm ngoài sức tưởng tượng dù Lục Trần đã giải thích rõ ràng. Tổng cộng có bảy Man Nhân là ứng cử viên thầy tế đời sau. Hỏa Nham tự mình dùng trượng Hỏa Thần truyền thừa lực lượng cho bọn họ. Lúc đầu còn bình thường, thế nhưng khi tu luyện sâu hơn, chỉ mới hai tháng trôi qua lập tức có chuyện kỳ lạ xảy ra.
Bắt đầu có người chết.
Người chết đầu tiên là một Man Nhân nam của tộc Lôi Tích. Chuyện xảy ra vào buổi sáng, lúc đầu y vẫn bình thường, hơn nữa còn bước ra cửa với tâm trạng không tệ. Trên thực tế, dù sao đi nữa thì tộc Lôi Tích cũng đã bị diệt, bản thân y cũng chỉ là một người bình thường trong tộc mà thôi. Bị tộc Hắc Hỏa bắt làm tù binh vốn phải chịu nhiều đau khổ thậm chí không giữ được mạng. Ai ngờ lại có thể trở thành thầy tế-người mà lúc trước y chưa bao giờ dám nghĩ tới. Vì vậy, tên này căn bản không thể nào không vui được.
Thế nhưng, người vô cùng lạc quan và chờ mong tương lai như y bị một ngọn lửa đen đột nhiên xuất hiện từ cơ thể sau đó bao phủ rồi điên cuồng bốc cháy. Chuyện xảy ra trên đường y tới nhà đá của thầy tế áo bào đen tiếp nhận huấn luyện, xảy ra trước mặt rất nhiều người của tộc Hắc Hỏa.
Tên Man Nhân này rống to, rống khàn cả giọng. Thế nhưng không làm được gì, ngọn lửa đen đã nuốt mất y. Y cứ chết đi vô cùng đau đớn dưới những ánh mắt sợ hãi của mọi người như vậy.
Chuyện này nhanh chóng chấn động toàn bộ tộc Hắc Hỏa, vô số người xì xào bàn tán, nghị luận chuyện này. Có người cười trên nổi đau của người khác, có người nói là thần linh giáng tội. Có điều, cuối cùng thì mọi chuyện vẫn bị đè xuống, bởi vì dù là Hỏa Nham hay là Lục Trần đều đã không còn đường lui.
Chuyện ngoài ý muốn đầu tiên đã xảy ra, thời gian tiếp theo không thể nào bình yên được, đủ loại hiện tượng kỳ quái bắt đầu xuất hiện.
Trong số bảy người, người của tộc Lôi Tích chết đầu tiên. Nửa tháng sau, đột nhiên có một người bị điên. Việc này xảy ra không có chút dấu hiệu nào như lần trước. Buổi sáng vẫn còn bình thường, bất chợt lại nổi điên, điên cuồng cắn loạn những người y gặp như chó điên.
Sau khi bị những vệ binh chạy tới chế phục, người này vẫn không tỉnh táo lại. Y điên cuồng tới mức khó hiểu, sau khi bị giam vào tù, y vẫn liên tục gào thét cả ngày lẫn đêm. Âm thanh thê lương vang vọng không trung nơi trú quân mỗi buổi tối cứ như lời nguyền đáng sợ nhất trên đời.
Ba ngày sau, người điên này chết.
Một tháng sau đó, người thứ ba chết đi. Trạng thái tử vong vô cùng kỳ lạ, toàn thân và tứ chi người này rụng xuống một cách khó hiểu rồi chết đi. Nghe nói lúc đó vẻ mặt y rất an tường cứ như đột nhiên chết đi khi đang nằm mơ vậy.
Chuyện lạ xảy ra liên tục làm cho lòng người trong tộc Hắc Hỏa trở nên bàng hoàng. Dù là thủ lĩnh mạnh mẽ như Hỏa Nham thì lúc này y cũng đang phải chịu một áp lực cực lớn.
Lúc lời đồn trở nên sốt sắng nhất, có vô số lời đồn trong tộc Hắc Hỏa. Rất nhiều người nói Hỏa Thần bị chọc giận cho nên giáng xuống thần phạt, nói là lực lượng của mình bị người ngoài tộc đánh cắp.
Dù Hỏa Nham đã giải thích mấy lần là mình có quyền khống chế tuyệt đối với trượng Hỏa Thần thế nhưng vẫn không ngăn chặn được sự lan truyền của lời đồn.
Có điều vẫn còn may là sau đó những cảnh tượng kỳ lạ tạm thời yên tĩnh lại. Bốn người còn lại không xảy ra chuyện gì, đồng thời còn từ từ tu luyện được lực lượng lửa đen. Mặc dù còn kém xa Lục Trần, thế nhưng thầy tế trưởng thành rất chậm chạp, tình trạng của bọn họ mới là bình thường. Người không bình thường chính là Lục Trần.
Thời gian cứ vậy trôi qua một năm, mọi chuyện rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại. Lực lượng của tộc Hắc Hỏa đang ngủ đông từ từ mạnh lên. Những thầy tế mới bắt đầu lĩnh ngộ được lực lượng Vu Thuật. Đồng thời, những người này căn bản không thể thoát khỏi sự khống chế của trượng Hỏa Thần đúng như những tính toán lúc trước của Lục Trần. Cả đời họ chỉ có thể nghe theo lời người khống chế trượng Hỏa Thần là Hỏa Nham.
Lục Trần làm xong chuyện mình nên làm. Sau đó Hỏa Nham cũng không lừa hắn, nói con đường bí mật có thể trở lại phương bắc cho Lục Trần biết.
-Con đường này nằm ở Đại Tuyết Sơn.
Ngày hôm đó, Hỏa Nham nói cho Lục Trần biết bí mật trong lòng y:
-Đại Tuyết Sơn có cuồng phong bão tuyết quanh năm, vạn dặm xung quanh đều đóng băng. Thế nhưng, trong một năm sẽ có ba ngày gió tuyết ngừng lại trong một thung lũng bí mật. Bên trong vách đá dựng đứng ở đó có một con đường mòn thiên nhiên nguy hiểm có thể đi thông vùng đất Mê Loạn.
Lục Trần nhìn thật kỹ tên Man Nhân này rồi chau mày, hỏi:
-Ngươi từng đi qua con đường mòn này?
Hỏa Nham lắc đầu, trầm giọng nói:
-Con đường kia không dành cho người đi, nó quá nguy hiểm, ta không dám đi.
Lục Trần nhìn y rồi nghi ngờ hỏi:
-Vậy làm sao ngươi biết con đường đó đi thông vùng đất Mê Loạn phương bắc?
Hỏa Nham nói:
-Bởi vì ta từng thấy có một con yêu thú to lớn đi qua thung lũng đó. Trong cái miệng đầy máu của nó có ngậm một cái xác không còn nguyên vẹn. Ta có thể nhìn ra được cái xác này không phải của Man Nhân.
Sắc mặt Lục Trần sắc hơi đổi.
Hỏa Nham tiếp tục nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận