Thiên Ảnh
Chương 170: Nguyệt Hoa Trảm
Ngày hôm đó, vốn chí là một ngày rất đỗi bình thường ở thành Côn Ngô.
Náo nhiệt, phồn hoa, người qua kẻ lại, buôn bán phát đạt. Các tu sĩ chí cao hứng khởi, dân thường an cư lạc nghiệp.
Các đại gia tộc trong thành cũng vậy, sống những ngày tươi đẹp ngồi mát ăn bát vàng, nhàn nhã sống qua từng thời khắc thoải mái.
Đã bao nhiêu năm rồi, chẳng phải đều như vậy hay sao?
Chẳng ai từng nghĩ sẽ thay đổi, chẳng ai muốn thay đổi.
Đại thế tộc Tô gia thành Côn Ngô cũng vậy, cho đến giờ Ngọ yên tĩnh đó, tiếng kêu thét thê lương dị thường, chấn động hồn phách đó, đột nhiên như phá tan tất cả mọi thứ trông có vẻ bình lặng trong đại trạch này.
Rầm!
Đó là một tiếng vang cực lớn!
Như sét giữa trời quang, như sấm trong mưa lũ, nổ vang trong đại trạch, khiến tất cả mọi người kinh ngạc ngoái nhìn, khiến sảnh đường chấn động, khiến mặt đất rung rinh, như hổ gầm giữa núi rừng xé toạc không khí xuất hiện, dấy lên một dải sóng vô hình nhưng lại nhanh chóng mãnh liệt giữa khoảng trời trong xanh, ã ào ra bốn phương tám hướng.
Một cái bàn, bay lên khoảng không.
Đó là một cái bàn vuông bằng gỗ đen, rất bình thường thô sơ, không có quá nhiều hoa văn chạm trổ xinh xảo, chỉ được cái là nặng! Nó bay lên cao.
Một cái bàn bay lên cao.
Bàn không có linh tính, nếu có thì nhất định nó cũng không ngờ trong cuộc đời bình thường của mình lại cũng có lúc tỏa hào quang chấn động tứ phương thế này.
Nó bay lên giữa khoảng không, phát ra tiếng cót két đinh tai nhức óc, sau đó bay vút đi.
Cái bàn bay qua đâu, gây náo loạn đến đó, người ngã ngựa đổ, cây đổ tường nứt. Nó như mãnh hổ xuống núi, như thần long nhập hải, cuồng dã bất kham, mang theo lòng quyết tâm cuồng bạo, trước giờ chưa từng có.
Giữa tiếng ầm vang, bụi đất tung bay, trên dưới Tô phủ hỗn loạn, tiếng kêu kinh ngạc, la khóc lập tức vang lên bốn bề, ai nấy cũng đầy hoảng sợ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có cái bàn đó, vẫn bay một cách cô độc mà kiêu ngạo, vượt qua đám đông, vượt qua những ánh mắt, đánh đổ cây cối, phá xuyên tường cao!
Đó là một cái bàn bay!
Xông lên trời cao, tiếng nổ vang ầm, thế là cát bay đá rụng, trời đất cộng hưởng.
Một luồng khói bụi cực lớn dường như ngưng tụ thành một con rồng đất, ào ào lao đến từ xa, thế như chẻ tre. Từ sâu bên trong đình đài, lâu các, đình viện, phá thành một con đường dẫn đến tiểu viện nọ. Cuối cùng trong một tiếng nổ vang dội, khu nhà của Tô Mặc bị đâm vỡ một lỗ lớn, sau đó thì nứt toác kèm theo tiếng động quái lạ vang lên, chốc sau giữa một tràng âm thanh rầm rầm, cả một bức tường sụp xuống.
Bụi đất bay mù mịt, lên thẳng giữa khoảng không.
Tất cả mọi người ngây ra như phỗng, ngoái đầu nhìn về phía đó, còn sâu trong bụi mù, có một cơn gió nhẹ thổi đến, một bóng người chầm chậm bước ra từ trong bụi mù dày dặc.
Lưng giắt trường kiếm, sắc mặt lạnh lùng.
Như nữ tử cô độc và kiêu ngạo giữa nhân gian, nàng đạp bằng trần ai, bước vào nơi này.
Trong không khí có mùi máu tanh.
Tô Thanh Quân lướt mắt qua đám người đang kinh ngạc đó, rồi nhìn thấy Lục Trần đang nằm ngã trên mặt đất.
Người thanh niên đó trông có vẻ chảy rất nhiều máu, trên người hắn có hình như có rất nhiều vết thương, những vết thương đó xem ra rất nặng, có chỗ không chỉ nhìn thấy thịt thôi, mà thậm chí còn nhìn thấy xương trắng hếu, vô cùng thê thảm, trông mà sởn hết gai ốc.
Nhưng không biết tại sao, với thương thế nặng nề như vậy, người nam nhân đó lại không hề ngất đi.
Dường như hắn vẫn còn rất tỉnh táo, cho dù sự đau đớn đó người bình thường căn bản không thể nào chịu đựng nổi, hắn thà hứng chịu cũng không muốn đánh mất ý chí tỉnh táo. Hoặc là, sự đau đớn đó với hắn đã thành thói quen rồi…
Khi hắn quay đầu nhìn lại giữa vũng máu, ánh mắt hắn và Tô Thanh Quân bắt gặp nhau.
Hắn nhìn nàng đi tới.
Hắn nằm vật xuống giữa vũng máu.
Trên gương mặt hắn lúc này tựa hộ không có quá nhiều đau đớn.
Trong máu đổ, hắn thậm chí còn mỉm cười với nàng.
Nụ cười đẫm máu đó kinh tâm mà động phách, như lưỡi kiếm sắc nhọn đâm vào lồng ngực, như lửa cháy thiêu đốt linh hồn!
Tô Thanh Quân nín thở, cơ thể khẽ run rẩy, nàng nghiến chặt răng, khi vừa mới định khống chế bản thân lại, thì ánh mắt lại nhìn thấy, bên cạnh người nam nhân đang nằm vật trên đất, là những dụng cụ tra tấn đáng sợ rơi vãi khắp nơi.
Những lưỡi đao sắc nhọn, uốn khúc, dính máu đó.
Như kình lôi bỗng nhiên nổ ầm trên đỉnh đầu, như con yêu thú ngủ say tận đáy lòng gào thét cuồng bạo, dòng máu nóng đó ào lên lồng ngực, khiến cõi lòng bỗng chốc trống rỗng.
Nàng hơi há miệng, dường như muốn nói gì, nhưng chẳng biết tại sao, một chữ cũng không thốt ra được.
Nàng chỉ sững sờ nhìn người thanh niên nằm trong vũng máu đó, nghiến chặt răng, khóe mắt một giọt lệ rơi xuống.
Sau đó, nàng đưa tay, như một đứa trẻ, gạt đi giọt nước mắt óng ánh trên gò má bằng mu bàn tay.
- Ấy, tỷ tỷ, Quân tỷ, sao tỷ lại đến đây?
Một tiếng gọi vọng đến từ đằng trước, Tô Mặc ngồi trên trường khỉ trước tiểu lâu thẳng người dậy, cười với Tô Thanh Quân:
- Sao lại phải phô trương đến vậy, tỷ tỷ muốn phá tan nhà chúng ta ra à. Mà cũng chẳng sao, nhà chúng ta thứ khác thì không có, chỉ có tiền là nhiều, tỷ phá thế nào thì phá, cùng lắm sau này chúng ta xây lại là được.
Tô Thanh Quân liếc nhìn Tô Mặc, không nói một lời, sau đó sải bước đi tới, hướng về phía Lục Trần.
Nụ cười trên mặt Tô Mặc cứng lại một chốc, y và Tô Thiên, Tô Văn đứng chạy liếc mắt nhìn nhau, Tô Thiên khẽ đằng hắng một tiếng, đám tùy tùng đứng bên dưới liền làm theo ánh mắt ra hiệu đó.
Một lát sau, liền có người đi về phía Tô Thanh Quân, cười gượng gạo nói:
- Đại tiểu thư, người xem, đây là người mà Mặc công tử cần, người… Á!
Lời còn chưa dứt, bỗng một tiếng thét thảm thiết vang lên từ miệng tên tùy tùng đó, chỉ thấy cơ thể y đột nhiên bị nhấc bổng khỏi mặt đất, Tô Thanh Quân vươn một tay ra, nắm lấy ngực áo y rồi ném đi như ném một hòn đá.
Tất cả đều há hốc mồm, nhìn con người giữa không trung đó bay theo một đường vòng cung, qua một nửa cái sân, rồi “bịch” một tiếng, ngã sầm vào bức tường vẫn còn đứng vững ở đối diện, ngay lập tức tạo thành một dấu vết hình người rõ mồn một. Sau đó y ngã xuống trong tình trạng mũi mồm máu chảy, bất động tại đó, xem ra là đã hôn mê bất tình rồi.
Trong tiểu viện, lập tức im bặt.
Sau một lát, đột nhiên có một giọng nói giận giữ và gắt gỏng, chính là Tô Mặc, đứng ở phía trước rống lên:
- Tỷ muốn làm gì, thị uy với ta sao? Tỷ đừng quên chúng ta là tỷ đệ, tỷ đệ ruột đó. Tỷ vì một tên người ngoài, hại ta ra nông nỗi này còn chưa đủ, hôm nay còn định đánh ta nữa sao? Tới đây, tỷ có gan thì đánh chết ta đi, đánh chết ta đi!
Y gào thét điên cuồng, như dã thú nổi đóa, Tô Thanh Quân lạnh lùng nhìn y đang ở trước tòa tiểu lâu, ánh nhìn lạnh như tuyết, đột nhiên nàng đưa tay lên, trong tiểu viện hỗn loạn, thình lình chỉ nghe thấy một tiếng rồng gầm giòn tan.
Hào quang như dòng nước mùa thu chiếu vào bụi mù, như hồng thủy gột rửa thế gian, một vệt kiếm quang sáng lên, chiếu sáng nhan sắc tuyệt thế của nàng, phán chiếu trong đôi mắt trong veo sáng ngời của nàng, tản mát ánh sáng chói lòa.
Trường kiếm sau lưng nàng, hưng phấn rời khỏi vỏ.
Kiếm ảnh ngập trời, dị tượng xuất hiện. Dưới trời trong mây trắng, đột nhiên có một vầng trăng tròn hiển hiện giữa không trung, ánh trăng như nước, rơi xuống nhân gian, chiếu vào kiếm quang.
Mũi kiếm phản chiếu ánh trăng.
Ánh trăng chói lòa, hóa thành u tịch, vạn vật thế gian tất cả đều ngừng thở, duy chỉ có vầng sáng đó lặng im chém xuống từ bầu trời vô tận.
Là Nguyệt Hoa Trảm.
vào thời khắc đó Vầng sáng như tước đoạt hết mọi năm tháng nhân gian, không một tiếng động, như sớm chiều vô số vật đổi sao dời, nhật nguyệt lên xuống, có người thở dài một tiếng ở bờ bên kia.
Kiếm quang đáp xuống, sáng rực, ngưng đọng, và biến mất.
Như sương khói bay qua, tiêu tán không còn chút dấu vết.
Ai nấy đều ngỡ ngàng.
Ba huynh đệ Tô gia cũng nhất thời bàng hoàng á khẩu trước tiểu lâu, đưa mắt nhìn nhau. Sau khi xác định mình đều vô sự, Tô Mặc mới thở phào một hơi, khi định lên tiếng, thì thình lình chỉ nghe thấy sau lưng có tiếng “cọt kẹt”, ba người hoảng hốt quay đầu lại.
Trên tòa tiểu lâu xa hoa đó bỗng nhiên xuất hiện vô số vết nứt, tàn nhẫn và lạnh lùng phá nát mọi sự hoa lệ, phá nát tất cả mọi tường gạch, thành lũy và mái hiên, một chốc sau. Thình lình một tiếng ầm ầm vang dội, cả tòa lầu sụp đổ trong nháy mắt.
Giữa bụi đất tung bay, ai nấy cũng hoảng sợ la hét, ba huynh đệ Tô gia lảo đảo, dốc sức chạy ra ngoài, la lối inh ỏi, những người khác cũng thất kinh, vội vã chạy tới cứu, tiểu viện lập tức biến thành một đống hỗn loạn.
Giữa cảnh hỗn loạn đó, thanh trường kiếm cổ nọ đã lặng lẽ trở về vỏ.
Tô Thanh Quân không quan tâm cảnh rối bời đó nữa, nàng xuyên qua bụi mù, như khi ở Phi Nhạn đài, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Nàng nhìn vào mắt hắn, nhìn những máu đỏ chảy trên người hắn, và cả nụ cười vốn dĩ không nên có nhưng vẫn xuất hiện trên gương mặt hắn.
Nàng đột nhiên cảm thấy, nhát kiếm vừa rồi, điểm sắc nhọn đó dường như cũng đã cứa vào trong tim mình.
Nàng có ngàn vạn lời cũng không thốt ra được, nhưng đến cuối cùng, sau khi môi khẽ run rẩy mấy lần, nàng vẫn khẽ nói:
- Đau không?
- Đau chứ.
Lục Trần gật đầu, mỉm cười.
Tô Thanh Quân cúi đầu xuống, một giọt nước mặt rơi xuống bụi bặm dưới đất, nhuộm ướt một điểm nhỏ.
- Lớn đến vậy rồi, khóc gì chứ?
Lục Trần nói với nàng.
- Hơn nữa cũng không phải lỗi của cô, được rồi, ta không chết nổi đâu.
Tô Thanh Quân muốn cười thành tiếng, nhưng không biết vì sao, nước mắt lại chảy càng nhiều, nàng đưa tay lau khóe mắt, rồi gượng cười nói:
- Huynh vờ mạnh mẽ làm gì chứ, lúc ta ở bên ngoài, đã nghe thấy tiếng kêu của huynh rồi.
Lục Trần nói:
- Vốn dĩ ta chẳng kêu đâu, nhưng sau đó ta nhìn thấy trên trời có một đường kim quang lướt qua, nghĩ chắc là tu sĩ Kim Đan của Tô gia, cũng chính là cô đã đến rồi. Nên mới la lớn lên, xem cô có đến cứu ta hay không.
Tô Thanh Quân gật đầu:
- Huynh thật thông minh đấy.
Lục Trần nói:
- Còn không phải sao.
Tô Thanh Quân nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, vươn hai tay ra, choàng lấy người hắn, ôm vào lòng, sau đó khe khẽ, dùng một giọng nói chỉ có mình Lục Trần mới có thể nghe thấy, nàng nói:
- Xin lỗi, ta đến trễ rồi.
- Không sao đâu.
Lục Trần đáp.
18/ 3
Máu tươi âm ấm chảy từ trên thân thể xuống, rất nhanh đã nhuộm ướt vạt áo nàng, khiến bộ quần áo xinh đẹp của nàng nhuốm một màu đỏ của máu khác thường. Chẳng qua Tô Thanh Ngọc cũng không thèm để ý. Nàng càng để ý tới thân thể Lục Trần mà mình đang ôm, phát hiện ra trên người hắn có thêm một vết thương càng sâu và tàn nhẫn hơn.
Nàng ngẩn ra một hồi lâu, phát hiện ra hiện tại hình như rất khó để Lục Trần tự đứng lên nữa, không thể làm gì khác hơn là đặt hắn nằm xuống nhẹ nhàng, sau đó nhìn thân người đầy máu của hắn, nói nhỏ:
- Ngươi chờ ta một chút.
Sau đó nàng đứng lên, nhìn thoáng qua xung quanh, đi về phía một đám tùy tùng và ba huynh đệ Tô gia đang đứng chung một chỗ trong tiểu viện. Vừa rồi uy lực của Nguyệt hoa trảm quá lớn đã hù dọa đám người nơi này sợ vỡ mật, kể cả Tô mặc lúc này cũng chưa khôi phục tinh thần. Vừa nhìn thấy Tô Thanh Ngọc đi tới, nhất thời mọi người ào ào lui về phía sau vài bước, mặt mọi người đều lộ vẻ hoảng sợ.
Mặt Tô Thanh Ngọc lạnh như sương, tiện tay chỉ một kẻ tùy tùng nhìn còn có vẻ hơi sạch sẽ một chút, nói:
- Cởi áo ngoài ra.
Tùy tùng kia ngẩn ra một lúc, ngạc nhiên nói:
- Cái gì?
Tô Thanh Ngọc không nói lại lần thứ hai, chỉ lạnh lùng nhìn gã. trong nháy mắt Người tùy tùng kia liền nhũn cả chân ra, vội vàng nói liên tục:
- Được được được!
Vừa nói gã vừa vội vàng ba chân bốn cẳng cởi áo ngoài ra, sợ chậm một chút thì tay chân mình cũng sẽ rời khỏi thân thể mình như quần áo này.
Tô Thanh Ngọc nhận lấy, lại trở về bên cạnh Lục Trần, sau đó dùng quần áo bao cẩn thận thân thể hắn, không để vết thương máu tươi đầm đìa kia lộ ra giữa bụi đất đầy trời nữa.
Lục Trần cười một hút, nói:
- Không cần phiền toái như vậy đâu.
Tô Thanh Ngọc nhìn hắn, nói nhỏ:
- Ngươi không đau đến chết đấy chứ?
Lục Trần cười to nhưng tiếng cười vừa vang lên, cơ mặt và thân thể liền vặn vẹo, phải hít sâu một hơi, xem ra là không biết đụng phải vết thương nào đau rồi. Tô Thanh Ngọc lắc đầu, trong mắt có một tia lo lắng, dùng sức đỡ hắn dậy đồng thời khoác tay Lục Trần lên vai mình, để đại bộ phận thân thể hắn dựa vào mình, sau đó định rời đi.
Động tác như vậy rơi vào mắt những người khác trong tiểu viện, trên mặt đám người nọ giống như nhìn thấy quỷ vậy. Nhất là ba huynh đệ Tô gia lại càng lộ vẻ kinh hãi. Đầu Tô Mặc chúi về phía trước, giống như thương thế không ổn lắm, bước chân loạng choạng giống như sắp ngã sấp xuống, may mà được Tô Thiên và Tô Văn đỡ được.
Gã miễn cưỡng đứng vững, quát với Tô Thanh Ngọc:
- Tỷ tỷ, ngươi làm cái gì vậy? Chẳng lẽ người và kẻ này có tư tình thật?
Tô Thanh Ngọc lạnh lùng nhìn gã một cái, nói:
- Câm cái miệng thối của ngươi lại.
Tô Mặc giận dữ quát:
- Ta là huynh đệ cùng cha cùng mẹ với ngươi, vì sao chuyện của ngươi ta lại không được nói?
Ánh mắt Tô Thanh Ngọc lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Ngọc nói:
- Nếu không phải nể tình ngươi là người chí thân của ta, chỉ bằng chuyện táng tận lương tâm mà hôm nay ngươi làm, một kiếm vừa nãy ta đã chém ngươi rồi! Cút ngay, sau này cấm ngươi quản chuyện của ta nữa.
Tô Mặc bị ánh mắt băng hàn của nàng nhìn, hồi tưởng lại một kiếm quang đáng sợ vừa rồi của nàng, nhất thời đúng là không có dũng khí phản bác, chẳng qua ở phía sau, từ ngoài cửa bỗng truyền tới giọng một người phẫn nộ, nói:
- Nó là đệ đệ không thể quản ngươi, vậy ta là mẫu thân có tư cách quản ngươi hay không?
Sắc mặt mọi người ở đây đều biến đổi, quay đầu lại quả nhiên chứng kiến ở cửa tiểu viện có một người phụ nữ dung mạo được chăm sóc vô cùng tốt, chính là Bạch thị, đương kim phu nhân của Tô gia ngày nay. Nhất thời đông đảo tùy tùng người hầu đều cúi chào, ba huynh đệ Tô gia cũng tới nghênh đón. Tô Mặc càng chạy tới trước người Bạch phu nhân, khóc lóc gọi:
- Mẫu thân!
Bạch phu nhân vỗ nhẹ bờ vai gã, vẻ mặt đầy yêu thương, sau đó đảo mắt nhìn đống hỗn độn cây ngã tường đổ, lông mày nhất thời nhíu lại, lại nhìn Tô Thanh Ngọc, sắc mặt tối sầm.
- Ngọc nhi, thế là ngươi không coi mẹ vào đâu hả?
trước ánh mắt của Bạch phu nhân, ngay từ đầu Tô Thanh Quân hơi né tránh nhưng rất nhanh dường như nàng lấy lại dũng khí, nhìn thẳng vào đôi mắt bà, nói:
- Mẫu thân, con đã nói rồi. Chuyện hôm nay là đệ đệ làm sai rồi.
Bạch phu nhân cả giận nói:
- Nó có gì sai! Cho dù có chỗ sai thì vừa rồi có đáng để ngươi làm lớn chuyện như vậy không. Ngươi định hủy cả nhà chúng ta đi sao?
Tô Thanh Quân cười lạnh một tiếng, chỉ những lưỡi đao tra tấn khiến người ta sợ hãi rơi tán loạn trên mặt đất, lạnh giọng nói:
- Mẹ xem mấy thứ này chưa? Mẹ có cảm thấy những thứ đồ chơi đáng tởm này tới hại người là sai nhỏ hay không?
Đột nhiên nàng cao giọng nói, lớn tiếng:
- Đây là còn ở nhà chúng ta. Nếu ở trên núi Côn Luân, dưới môn quy nghiêm khắc, mẹ xem chờ nó sẽ là cái gì!
Ánh mắt Bạch phu nhân lướt qua đám dụng cụ tra tấn dưới đất, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là lấy làm kinh hãi và chấn động, sau đó như nghĩ tới gì đó, lườm Tô Mặc một cái.
Tô Mặc thoạt nhìn sợ hãi mà lui lại, cúi đầu không nói. Bạch phu nhân cắn răng, mắng nhỏ một câu, nói:
- Đợi sau đây sẽ tính sổ với tên nghịch tử ngươi.
Vừa nói bà vừa hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Tô Thanh Quân. Giờ phút này ánh mắt của bà đã hơi bất đồng. Bà mơ hồ cảm thấy con gái trước mắt, nữ tử thiên tài xuất sắc nhất được gia tộc đặt kỳ vọng lớn hình như đã có vài chỗ không giống trước kia nữa.
- nếu như Mặc nhi làm sai thì hiển nhiên có gia quy xử lý gã. Cho dù là đợi phụ thân ngươi về nhà, biết việc này cũng không tha cho gã.
Bạch phu nhân nhìn Tô Thanh Quân, sắc mặt âm trầm nói.
- Nhưng ta muốn biết là ngươi đã quên lời ta nói với ngươi lúc ở đại sảnh rồi sao?
Thoạt nhìn bà rất phẫn nộ, nhìn Tô Thanh Quân chằm chằm, gằn từng chữ một:
- Căn bản ngươi không cần tính mạng của mẹ sao?
Tô Thanh Quân cười nhạt một chút, ánh mắt hình như mang theo chút đau khổ và bất đắc dĩ, lắc đầu khẽ, nói:
- Mẫu thân, chính người biết là không phải như vậy.
Bạch phu nhân cả giận nói:
- Vậy ngươi còn không nghe ta nói, chạy tới đây đại náo sao?
Tô Thanh Quân dìu Lục Trần, bắt đầu chậm rãi đi về phía trước, đồng thời miệng nói:
- Mẫu thân, thật ra người và con đều biết là đây chỉ là lời nói lúc tức giận thôi. Người sẽ không chết.
Bạch phu nhân tức giận tới mức tay phát run, chỉ vào Tô Thanh Quân, cả giận nói:
- Ngươi, đứa con gai ngỗ nghịch, bất hiếu này…
Thần sắc Tô Thanh Quân hơi tiêu điều cô đơn, nói:
- Người nói chuyện có động tới lương tâm của mình không. Nhiều năm qua đi như vậy, hiếu thuận với người và phụ thân, trong Tô gia ngoài con ra còn có ai chứ? Chẳng lẽ là đệ đệ bất tài vô dụng của con đây sao?
Nàng dìu Lục Trần, chậm rãi đi qua bên cạnh Bạch phu nhân, giọng hạ xuống, nói nhỏ với bà:
- Hơn nữa làm sao mà người nỡ chết được? Ngày nào người cũng chú ý tới nhan sắc, mỗi ngày chăm sóc tới mấy canh giờ, đến đồ ăn cũng đều là thứ tốt có tác dụng dưỡng nhan bảo mệnh. Chưa kể trong nhà có khá nhiều mẹ nhỏ dì nhỏ, những người đó chưa chết thì làm gì có chuyện người đồng ý đi trước một bước. Có đúng hay không?
trong nháy mắt Sắc mặt Bạch phu nhân tái nhợt đi, nhìn Tô Thanh Quân, môi run nhè nhẹ nhưng nhất thời không nói ra lời.
Tô Thanh Quân đi qua bên cạnh Bạch phu nhân, tiếp tục đi về phía trước. Một lát sau đột nhiên Bạch phu nhân bật khóc, gào lên với nàng:
- Được lắm, được lắm, giờ cánh ngươi cứng cáp rồi, ta không quản được ngươi nữa. Chờ cha ngươi về, ta sẽ kể lại sự ngỗ nghịch của ngươi hôm nay, xem hắn có đau lòng hay không, xem hắn có quản ngươi hay không…
Bước chân Tô Thanh Quân dừng lại một chút, sau đó xoay người, ánh mắt có phần hơi lạ. Nhất thời Bạch phu nhân bị nàng nhìn mà mất tự nhiên, không nhịn được mà lui lại phía sau vài bước.
Tô Thanh Quân cười nhạt, nói:
- Mẫu thân, người không nên tự lừa gạt chính mình nữa. Cha ta còn thực tế hơn người nhiều lắm. Nhất định người cũng biết mười mấy năm sau, thậm chí trăm năm sau, Tô gia chính thức cần nhờ tới ai? Cuối cùng là một tu sĩ Kim Đan hai mươi tuổi như ta hay là một đám huynh đệ bùn nhão vất đi này đây?
- Ngươi…
- Người xem, thật ra cái gì con cũng hiểu, cái gì cũng biết.
Tô Thanh Quân bình tĩnh nói với bà:
- Chẳng qua trước kia con không nói thẳng ra mà thôi.
Tiểu viện yên tĩnh hoàn toàn. Tất cả mọi người đều bị khí thế của Tô Thanh Quân uy hiếp, không ai dám đi ra ngăn cản, cứ nhìn Tô Thanh Quân chậm rãi đỡ Lục Trần ra khỏi tiểu viện.
Lúc sắp đi tới cửa lớn, Lục Trần vẫn dựa vào Tô Thanh Quân, nhìn hơi uể oải vô lực đột nhiên cười một chút, nói nhỏ:
- Nói không sai đâu.
- Ồ, cũng được sao.
- Rất lợi hại, rất có khí thế.
- Đều là do ngươi ban tặng đó.
Tô Thanh Quân nói nhỏ.
- Ừ, đều là ngươi dạy ta cả. Lật bàn mà.
- Là thế này sao?
- Đúng vậy.
- Vậy thì ta cũng lợi hại rồi!
- … Lợi hại tới sắp bị người đánh chết sao?
- Cái người như ngươi… đúng là không biết nói chuyện phiếm.
Lục Trần nói hơi bất đắc dĩ.
Một ngày nọ, trong thành Côn Ngô có rất nhiều người nhìn thấy hào quang bùng lên, thấy kết cục Tô Thanh Quân chạy tới cứu Lục Trần. Trong đó rõ ràng nhất đương nhiên là đám người chạy tới vây xem khu nhà lớn của Tô phủ từ đầu tới cuôi.
từ đầu tới cuối Hà Cương và lão Mã đều đứng bên ngoài Tô phủ, không có rời đi.
Chẳng qua phản ứng của bọn họ hoàn toàn bất đồng.
Hà Cương nhìn luồng sáng đi xa trên bầu trời, ánh mắt như muốn phun lửa, tràn ngập căm hận. Hắn nghiến răng nghiến lợi, phát ra tiếng nguyền rủa, sau đó nhanh chóng rời đi.
Nhất định phải nhanh chóng báo cáo chuyện này với đại ca. không ngờ Nữ nhân ti tiện kia lại động tâm với một đệ tử tạp dịch như con kiến, khẳng định là người lăng nhăng, tuyệt đối không xứng với đại ca, phải nhanh chóng nhắc nhở đại ca. Hơn nữa bọn họ đều là những nhân vật thiên tài, ngày sau nếu có tranh chấp, hắc hắc, cũng không thể không lợi dụng con kiến Lục Trần kia!
Mà sau khi Hà Cương nhanh chóng rời đi, lão Mã vóc người béo tốt trong đám người đứng xem rốt cục thở phào một hơi, toàn thân buông lỏng. Chẳng qua một lát sau lão lại nhìn về phía cửa lớn Tô phủ, ánh mắt lại biến đổi, lạnh như băng và khốc liệt.
Như lang như hổ!
18/ 4
Trên đời có rất nhiều chuyện, mọi người chỉ nhìn thấy liền coi đương nhiên sẽ phải như vậy. Hoặc là chỉ vừa thấy bề ngoài, hành động của một người, liền chắc chắn bản chất người đó ra sao.
Rất nhiều lúc bọn họ đã sai lầm.
Người xấu xí cũng không nhất định tà ác. Dung nhan mỹ lệ chưa chắc đã hồn nhiên.
Làm đồ tể lại lắm người trượng nghĩa, đọc sách nhiều phần lớn lại phụ tâm.
Trong phàm nhân thế tục, mỗi khi mọi người thấy một đôi nam nữ dung mạo xinh đẹp liền mê luyên điên đảo, thấy người mình yêu thích cái gì cũng tốt.
Mà trong giới tu tiên cũng không phải ngoại lệ, dù sao cũng có một ít người kính sợ và ngưỡng mộ tu sĩ cấp cao, nhìn những người ở tít trên cao này mà tưởng rằng tu sĩ Kim Đan trong truyền thuyết, Nguyên Anh chân nhân, thậm chí là các chân quân Hóa Thần chẳng bị việc gì làm khó.
Chuyện này không liên quan tới đạo hạnh, chỉ là nhân tính mà thôi.
Chúng ta quá yếu, vì vậy có thói quan ngưỡng mộ người mạnh mẽ. Chúng ta thấy không rõ bóng dáng cao lớn, coi những thân ảnh có giống như núi Nhạc, thậm chí đỉnh thiên lập địa nhưng lại quên rằng tất cả những gì chúng ta thấy cũng chỉ đều nằm trong tầm mắt của mình mà thôi.
Chúng ta không nhìn thấy những nơi xa hơn nên liền dùng ảo tưởng và kỳ vọng của mình lấp đầy.
Tô Thanh Quân là một thiên tài trẻ tuổi. Ở tuổi này của nàng mà tu luyện tới Kim Đan thì trong lịch sử dài dòng của phái Côn Luân thậm chí còn chưa từng xuất hiện. Cũng bởi thế nào hầu như nàng được mọi người kỳ vọng rất cao, đều cho rằng sau này nhất định nàng sẽ có thành tựu cực lớn.
Nàng đúng là thiên tài hàng thật giá thật, thiên tư trác tuyệt trong tu luyện.
Vô số người, đặc biệt là những đệ tử có đạo hạnh thấp hơn nàng đều coi nàng là thần tượng, lấy nàng làm tấm gương, tưởng rằng không gì làm khó được nàng.
Đáng tiếc là sự thật không phải như vậy.
Người hiểu Tô Thanh Quân nhất trên đời đương nhiên không có ai khác ngoài nàng. hiển nhiên Tô Thanh Quân biết mình cũng không phải loại người hoàn mỹ không chút tỳ vết như trong truyền thuyết. Thậm chí nàng còn hiểu rõ, bản thân có không hề ít khuyết điểm, cũng có rất nhiều chuyện không làm được.
Nhưng chưa từng có người nào lại đi công bố nhược điểm của mình ra ngoài. Nàng cũng không phải là thánh nhân, cuối cùng cũng chỉ là một người con bình thường, có hỉ nộ ái ố, có nhiều băn khoăn e dè. Thậm chí chuyện nàng lo lắng còn nhiều hơn người bình thường một chút. Bởi vì trong cuộc sống của mình, nàng cần chăm sóc cho nhiều người hơn người bình thường rất nhiều.
Như những nhân vật thiên tài hoặc những người được người ta chú ý sùng kính, theo bản năng Tô Thanh Quân che dấu hết những khuyết điểm của mình đi. Cũng sự che dấu này nên nàng biến thành lạnh lùng cao ngạo.
Biểu hiện khó chịu như vậy lại linh nghiệm dị thường. Những người ngưỡng mộ nàng bị hành động của nàng làm cho có khoảng cách, không thể tiến thật gần tới cạnh nàng, giống như chỉ có thể nhìn nàng từ phía xa xa. Trong ánh mắt chỉ thấy thấp thoáng, khiến bọn họ không thấy rõ chân tướng. Một số người trong bọn họ cũng không thể thấy rõ vóc dáng chính thức của người kia.
Cho nên mọi người liền bắt đầu tưởng tượng, tưởng tượng nàng thành tốt đẹp, biến nàng thành tiên tử có dung nhan tuyệt thế, khó có được trong truyền thuyết.
Chuyện này cũng giống như vô số những chuyện khác trong cuộc sống.
Điều này chẳng liên quan tới tu vi, chỉ là nhân tính mà thôi.
Nhưng cuối cùng giả cũng không phải thật, cũng không phải là vĩnh viễn, giống như tờ giấy mỏng khi bị ướt sẽ lập tức rách.
Một ngày nọ, Tô Thanh Quân cảm thấy lớp giấy mỏng của mình đã bị đâm thủng thật.
Khi nàng uy hiếp Tô gia, cãi lại kể cả mẫu thân nàng là Bạch phu nhân, mang Lục Trần từ trong mọi người trở về đài Phi Nhạn trên núi Côn Luân, khí thế đó, uy phong chấn nhiếp toàn trường đó, ngôn ngữ dứt khoát đó, lời nói ác liệt đó khiến nàng thoạt nhìn như hoàn mỹ, ngay cả Lục Trần bị trọng thương cũng phải kính nể.
Mãi cho tới khi… Nàng trở về núi.
Nàng dìu Lục Trần trở lại gian nhà cỏ, đặt hắn nằm lên giường, nhìn nam tử người đầy máu tươi này, Tô Thanh Quân lại luống cuống tay chân.
Bởi nàng không biết trị thương.
Chuyện này đối với rất nhiều tu sĩ, thậm chí tu sĩ đạo hạnh thấp chưa được xếp hạng như tán tu mà nói là thủ đoạn hết sức thuần thục. Nhưng nàng lại không biết.
Tô Thanh Quân vội vã cầm một đống bình lọ từ trong động phủ tới, bên trong đầy các loại dược liệu trân quý và linh đan diệu được, sau đó nhìn toàn thân Lục Trần có vô số vết thương chảy máu, cảm thất mặt mày choáng váng.
Một nữ thiên tài con nhà giàu có, làm gì có chuyện gì phải tự mình xử lý đâu? Chẳng qua thấy tình hình khẩn cấp, Tô Thanh Quân cũng không thể nghĩ nhiều, chỉ có thể làm liều cho xong.
Vì thế linh đan dược phấn trân quý liền được vẽ tùy tiện hết lên trên vết thương của Lục Trần, cũng không biết là rốt cục có công hiệu hay không nhưng máu quả nhiên ngừng chảy rất nhanh.
Tô Thanh Quân nhất thời cao hứng, sau đó bắt đầu lôi vài binh linh đan nổi danh Côn Luân ra bỏ vào miệng Lục Trần.
- Khụ khụ khụ…
Vốn Lục Trần còn đang giả vờ ngủ lúc này cũng phải ho khan kịch liệt, vội vã đưa tay chặn bình thuốc của Tô Thanh Quân, sau đó thều thào nói:
- Đừng vội. Nhất thời ta còn chưa chết được. nếu Ngươi cứ chữa cho ta như thế, ta cảm thấy có khi mình sẽ bị nghẹn chết mất.
Tô Thanh Quân lườm hắn một cái, nói:
- Có lòng tốt cho ngươi uống linh đan lại còn nói nhiều. Rốt cục có ăn không?
Lục Trần gật đầu liên tục, nói:
- Có có, nhưng cho ăn từ từ một chút có được không? Hơn nữa không thể ăn toàn bộ nhiều linh đan như vậy một lúc được. Nếu không dược lực phản lại sẽ thành giống như độc dược đấy.
Tô Thanh Quân hừ một tiếng, thoạt nhìn cũng như biết vừa rồi mình quá nóng nảy, đặt bình ngọc này lên bàn bên cạnh, nói:
- Không hiểu lòng tốt của người khác! Vậy thứ này đặt ở đây, sau này tự ngươi ăn đi. Dù sao ngươi cũng thần í bí, chẳng biết là có lai lịch gì, lại hiểu đủ thứ hỗn tạp, có khi cũng biết thứ này đấy nhỉ?
Lục Trần gian nan lắc đầu, nói:
- Làm gì có chuyện đó.
Tô Thanh Quân thở dài, đưa tay ngăn hắn, nói:
- Được rồi, ta tùy tiện nói với ngươi một chút thôi. Ngươi mau nghỉ ngơi đi.
Vừa nói nàng vừa dừng lại một chút, giọng nói trầm thấp hơn vài phần, gục đầu xuống nói:
- Lần này thực sự để ngươi chịu khổ rồi. Ta thực không ngờ được mấy đệ đệ trong nhà ta lại giống như phát điên như thế.
Trong đáy mắt Lục Trần lóe lên ánh sáng mơ hồ, sau đó mở miệng nói:
- Việc này không liên quan tới ngươi, đừng suy nghĩ nhiều.
Tô Thanh Quân còn định nói gì nhưng sau đó bên ngoài nhà cỏ đột nhiên truyền tới một giọng nói. Có người hô lên một câu:
- Ngọc nha đầu, đi ra.
Tô Thanh Quân ngẩn ra, đứng lên nhìn có vẻ hơi kinh ngạc, nói:
- Sư phụ ta tới. Lúc này người chạy tới làm gì?
Lục Trần nằm trên giường cười một chút, nói:
- Đại khái là biện hộ giúp người khác chăng?
Tô Thanh Quân suy nghĩ một chút, nói:
- Chắc không phải. Sư phụ hết sức trân trọng ta nhưng cũng chẳng hòa thuận với Tô gia lắm. Trước kia dù sao đám đệ đệ muội muội trong nhà ta cũng quá phiền toái, làm cho ta phải mất thời gian với bọn họ…
Nói được một nửa, đột nhiên Tô Thanh Quân ngừng lại, nhìn Lục Trần mỉm cười:
- Bị hắn nói trúng rồi sao?
Tô Thanh Quân cười khổ thở dài, sau đó nói nhỏ:
- Trước tiên ngươi nằm đó nghỉ ngơi một hồi, ta đi rồi sẽ quay lại.
Đi ra khỏi cửa nhà cỏ, quả nhiên Tô Thanh Quân thấy Mộc Nguyên chân nhân đang đứng trên đài Phi Nhạn, ở nơi đại khái cách nhà cỏ chừng hơn năm mươi trượng.
Thấy nàng đi tới, Mộc Nguyên chân nhân cũng gật đầu.
Tô Thanh Quân bước nhanh tới trước mặt lão, nói:
- Sư phụ, sao người lại tới đây?
Mộc Nguyên chân nhân cười hắc hắc, nói:
- Nghe nói vừa rồi ngươi náo động bên trong thành Côn Ngô, quay về Tô gia đại náo một phen, gây xôn xao, trên dưới núi Côn Luân đều đang bàn tán rồi. Không phải là ta cũng cần vội vã qua thăm sao.
Gương mặt Tô Thanh Quân ửng đỏ, lắc đầu nói:
- Làm gì có khoa trương như người nói chứ!
Mộc Nguyên chân nhân cười ha hả nhưng cũng không tiếp tục trêu chọc nữ đồ đệ này mà nhìn thoáng qua hướng nhà cỏ, nói:
- Nghe nói người ngươi cứu chính là đệ tử tạp dịch Lục Trần trồng Ưng quả cho ngươi sao?
Tô Thanh Quân gật đầu nói:
- Vâng.
Mộc Nguyên chân nhân như cười như không nhìn nàng, nói:
- Trước kia sư phụ đã khuyên bảo ngươi bao nhiêu lần rồi, cần phải vạch rõ giới hạn đối với người trong nhà, chỉ có trăm mối lợi chứ không có hại gì với việc tu hành của ngươi mà ngươi chưa bao giờ nghe lời. Giờ này chỉ bởi một đệ tử tạp dịch phổ thông mà đột nhiên người trở mặt với Tô gia rồi. Chuyện này…. Có tư tình gì không thế?
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Mộc Nguyên chân nhân mơ hồ hiện lên vẻ sắc bén, chỉ lạnh nhạt nhìn Tô Thanh Quân mà thôi.
Tô Thanh Quân lại như chưa phát giác ra, chỉ cười khổ nói:
- Sư phụ, lúc đầu khi con bái sư đã nói với người, con chỉ có hứng thú với tu hành, những chuyện khác đều không muốn suy nghĩ nhiều.
- Vậy vì sao ngươi lại cứu hắn?
Sắc mặt Tô Thanh Quân trầm xuống một chút, nói:
- Là huynh đệ Tô gia nhà ta làm thật sự hơi quá đáng. Dù là người này không phải Lục Trần, chỉ là một tên ăn mày bên đường không có quan hệ với ta thì ta nghĩ ta cũng sẽ không thể ngồi yên.
Mộc Nguyên chân nhân nhìn Tô Thanh Quân chăm chú một lát, sau đó đột nhiên gật đầu nói:
- Ngươi đã có thể nghĩ như vậy đúng là hơi ngoài dự đoán của ta. Nhưng ngươi đừng quên, ngươi cứu được hắn nhất thời nhưng cứu được cả đời sao? Lục Trần kia đạo hạnh thấp kém, sau này tu luyện trên núi Côn Luân, chỉ sợ hơn phân nữa sẽ gặp phải người của Tô gia đả kích cả ngoài sáng lẫn trong bóng tối.
Thần sắc Tô Thanh Quân lạnh xuống.
Mộc Nguyên chân nhân lại như không có ý định bỏ qua cho nàng, chỉ mỉm cười nói:
- Nếu tới lúc đó thật, hắn chỉ là một đệ tử tạp dịch phổ thông bình thường, lại thật sự không thể theo ngươi cả đời. Hắn và ngươi là người ở hai thế giới hoàn toàn bất đồng. Hắn phải đi làm những công việc nặng nhọc, mà người sinh ra đã là người nhất định phải ở trên trời cao. Tới lúc đó thì hắn phải làm gì bây giờ?
Tô Thanh Quân cắn răng nói:
- Ta đã nghĩ tới rồi. Hắn với ta cũng không hẳn là không có quan hệ.
Mộc Nguyên chân nhân nhíu mày nói:
- Ồ, thật ra ta cũng thấy kỳ quái. Hắn với ngươi không phải là thân thích hay quen biết, chỉ là một đệ tử tạp dịch bình thường, có quan hệ gì với ngươi chứ?
Tô Thanh Quân hít sâu một hơi, sau đó lớn tiếng nói:
- Lục Trần là môn hạ đệ tử ta vừa thu nhận!
- Cái gì?
Trong nháy mắt Mộc Nguyên chân nhân kinh ngạc ngẩn ra.
- À… Chúc mừng người, sư phụ, hiện tại người đã lên chức sư tổ đầu tiên trong đồng lứa của người rồi.
18/ 5
Một danh môn tu chân như phái Côn Luân, truyền thừa mấy ngàn năm tới nay đương nhiên đều thông qua phương thức sư đồ tương truyền mà kéo dài. Từ thời hai vị tổ sư sáng lập phái là Côn nguyên tử và Thiết La, tương truyền các đời, kéo dài không dứt, mãi cho tới ngày hôm nay.
Cho nên chuyện thu đồ đệ ở phái Côn Luân là chuyện bình thường nhất. Nói đại khái, đại đa số tu sĩ đều sẽ thu đồ đệ. Tu sĩ không thu đồ đệ, sống cô độc cả đời không phải là không có nhưng cũng hết sức hiếm thấy. Nguyên nhân sao, thật ra cũng rất đơn giản. Chuyện này cũng giống như truyền thừa của gia tộc, cả đời vất vả tạo dựng cơ nghiệp, dù sao cũng hy vọng có người kế thừa. Mình thành tựu tại nghiệp lớn, dù sao cũng hy vọng có người có thể phát triển mở rộng. Mà một khắc khi sắp chết đi, đại đa số mọi người đều hy vọng có người phụng dưỡng trước giường, dưỡng lão tống chung.
Đây là bản tính của vô số người trên vùng đất mênh mông của Trung thổ, cho dù ngươi có phải tu sĩ hay là phàm nhân bình thường cũng khó nhảy ra khỏi loại băn khoăn này.
Chẳng qua cũng bởi vậy mà việc thu đồ đệ đối với nhiều tu sĩ mà nói, đặc biệt là ở danh môn đại phái như Côn Luân này có một ý nghĩa hết sức thận trọng. Bởi nó không chỉ liên quan tới việc truyền thừa đạo nghiệp cả một đời của một người mà còn liên quan tới việc thực lực môn phái tăng trưởng hay giảm sút.
Ngươi chỉ là một đệ tử tạp dịch, đột nhiên nhảy ra chiêu cáo thiên hạ. Hôm nay nhận được một đồ đệ như ngươi, ngày mai lại nhận một đồ đệ tương tự, dạy mãi dạy ra cả môn phái từ già tới trẻ toàn phế vật thì dùng cái rắm gì?
Đương nhiên phái Côn Luân sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra. Trên thực tế, vì để đại đa số đệ tử trẻ tuổi có thể càng chuyên tâm tu luyện, trong phái Côn Luân ước định là ngoài đệ tử tạp dịch không có tư cách thu đồ đệ ra, đệ tử cảnh giới Luyện khí và đại bộ phận đệ tử Trúc Cơ cũng không có tư cách thu đồ đệ.
Nói chung đối với tuyệt đại đa số tu sĩ trên thế gian này mà nói, tu sĩ Kim Đan là đỉnh cao mà cả đời bọn họ khó có thể vượt qua được. Mà tu sĩ có thể tu luyện tới cảnh giới Kim Đan, cho dù là đạo hạnh, thực lực, từng trải, thiên phú thường thường đều nổi tiếng. Cho nên Kim Đan thu đồ đệ là giới hạn mà phái Côn Luân vạch ra.
Đương nhiên thật ra giới hạn này cũng có một bộ phận mơ hồ. Bởi có rất nhiều tu sĩ cuối cùng cả đời đều ở cảnh giới Trúc Cơ. Khi bọn họ đã lớn tuổi, đạo hạnh đã ở Trúc Cơ đỉnh nhiều năm, phái Côn Luân sẽ mở một mắt lưới cho những người này, cho phép bọn họ nhận một ít đồ đệ.
Nói tóm lại là một câu, trong phái Côn Luân, tu sĩ Kim Đan mới có tư cách thu đồ đệ!
Mà Tô Thanh Quân chính là tu sĩ Kim Đan trẻ nhất trong phái Côn Luân trong mấy ngày năm nay.
Nhưng thiên phú của nàng thực sự rất cao, tuổi năm nay thật sự quá trẻ, cho nên đại đa số người, kể cả sư phụ Mộc Nguyên chân nhân của nàng cũng bởi đạo hạnh nàng tinh tiến dũng mãnh mà vui mừng than thở, trong tiềm thức quên mất Tô Thanh Quân đã có tư cách thu đồ đệ theo quy định này.
- Ngươi, thu đồ đệ?
Mộc Nguyên chân nhân nhìn vẫn có vẻ ngẩn ra, hình như còn chưa tỉnh táo lại từ lời nói của đồ nhi mình.
Tô Thanh Quân gật đầu hết sức bình tĩnh, nói:
- Đúng vậy, sư phụ, con nghĩ mình đã có tư cách này rồi phải không?
Mộc Nguyên chân nhân suy nghĩ một chút, đột nhiên phát hiện ra đệ tử của mình đúng là không nói sai. Mà phát hiện này khiến mặt lão tối sầm, đi qua đi lại vài bước trước người Tô Thanh Quân, lẩm bẩm:
- Nhưng mà, nhưng mà thế cũng quá… Quá là…
Lão đột nhiên ngẩng đầu, cau mày nhìn Tô Thanh Quân, nói:
- Ngươi mới có hai mươi hai tuổi đấy, ngươi có biết không?
Tô Thanh Quân nói:
- Ta biết chứ.
- Vậy ngươi vẫn thu đồ đệ?
Tô Thanh Quân nghiêm mặt nói:
- Các đời tổ sư phái Côn Luân ta có vị nào từng ban hạ pháp chỉ, nói là tu sĩ Kim Đan hai mươi hai tuổi không được thu đồ đệ không?
- Ấy… Hình như không có chuyện này.
Mộc Nguyên chân nhân khổ não xoa xoa đầu nói:
- Nhưng trước kia không phải là không có thiên tài như ngươi sao.
Tô Thanh Quân hừ một tiếng nói:
- Sư phụ, người không thể vô duyên vô cớ bởi con được trời cao chiếu cố mà trách cứ con chứ.
- Không, không.
Mộc Nguyên chân nhân vội vàng phủ nhận, nhưng sau đó mặt mày khổ sở tới nhăn nhúm lại nói:
- Nhưng mà… Dù sao ta cảm thấy thế cũng không tốt lắm đâu, Ngọc nha đầu.
Chuyện này thoạt nhìn đương nhiên là hơi lạ. Nói chung đại bộ phận những người tuổi còn trẻ như Tô Thanh Quân đều đang ở cảnh giới Luyện Khí, nhiều nhất cũng là ở Trúc Cơ liều mạng tu luyện. Cho dù đưa mắt khắp thiên hạ có một số thanh niên thiên tài trẻ tuổi như nàng, thường thường khi trẻ tuổi trong lòng cũng đều tập trung tu luyện, trong mắt chỉ có cảnh giới Nguyên Anh càng cao xa hoặc Hóa Thần chân quân trong truyền thuyết, làm gì có người phân tâm đi thu đồ đệ đâu?
Cho dù muốn thu đồ đệ thì không phải cũng nên chờ tới lúc năm sáu mươi tuổi, khi đại bộ phận tiềm lực đã tổn hao nhất, cơ bản đạt tới giới hạn tiền đồ, lo lắng tuổi tác sao?
Đương nhiên Mộc Nguyên chân nhân đưa ra nghi hoặc của mình, hy vọng có thể túm nữ đệ tử nhu thuận của mình trở về khỏi con đường sai lầm. Ai ngờ hôm nay Tô Thanh Quân lại quật cường khác thường, nói muốn thu đồ đệ là sẽ thu đồ đệ, không hề có chút ý tứ lui bước.
Hai người tranh cãi nhau liên tục, Mộc Nguyên chân nhân đã bắt đầu thẹn quá hóa giận thì chỉ nghe phía sau núi xa xa đột nhiên vang lênmột tiếng nổ, ngay sau đó mấy luồng hào quang phóng lên cao, sáng chói thiên địa. Không bao lâu sau chúng chập chờn bay múa, hóa thành hình long hổ, sáng chói vô cùng, khiến kẻ khác khó có thể nhìn thẳng.
Nhất thời sắc mặt Mộc Nguyên chân nhân hơi thay đổi, nhìn về phía luồng sáng trong chốc lát, nói với Tô Thanh Quân rằng việc này bàn sau, sau đó bay lên, lao về phía luồng sáng kia.
Tô Thanh Quân cũng bị luồng sáng khác thường kia làm ngẩn ra, dù đài Phi Nhạn cách đó rất xa nhưng vẫn cảm giác được từng luồng lực lượng tràn ngập khắp thiên địa ập tới, giống như một cơn lốc vô hình điên cuồng tràn ra…
Tình cảnh này đúng là cảnh tượng mà cả đời tất cả các tu sĩ mơ cầu.
Có người phá tan cánh cửa sinh tử.
Phá đại hư vọng, nhìn thấy đại hoan hỉ, được pháp lực vô thượng, động tất cả tạo hóa huyền bí trên thế gian này, khám phá chân lý đạo pháp, vì vậy một bước lên trời, trở thành người trên người khác.
Chính là chân nhân!
Một ngày này gió mây cuồn cuộn, giống như một việc nọ lại kéo theo việc kia, việc sau càng quan trọng hơn việc trước, khiến kẻ khác không theo kịp. Mới đầu tại thành Côn Ngô, người Tô gia gây chuyện trói người, đưa tới rất nhiều người vây xem, sau đó đột nhiên gió mây xoay chuyển, thiên tài Kim Đan Tô gia giáng xuống, đại náo nhà mình, khiến toàn thành chấn động. Mà chuyện tiếp theo xảy ra khiến mọi chuyện xảy ra trong thành Côn Ngô trong nháy mắt liền trở nên không còn sức hút.
Sau mười một năm, trên núi Côn Luân bất ngờ lại xuất hiện chứng chân linh quang. Rốt cục danh môn Côn Luân năm nghìn năm lại xuất hiện một vị Đại chân nhân Nguyên Anh.
Trừ thiên phú dị bẩm, nhất định rất may mắn mới có thể trở thành Hóa Thần chân quân cực kỳ ít thấy, Nguyên Anh chân nhân hầu như đã là thành tựu cực hạn mà tu sĩ nhân loại trên đường tu tiên có thể đạt đến.
Tới loại cấp độ như Nguyên Anh, thật ra không phải toàn bộ đều do thiên phú, căn cốt của người ta có khả năng quyết định được. Kỳ thật may mắn, ngoại lực, các loại linh vật tài nguyên cung cấp vô tận để tiêu hao mới có hy vọng tạo nên một vị chân nhân Nguyên Anh vô cùng mạnh mẽ. Mà đại sinh tử quan trong giới tu chân giới là thứ khiến kẻ khác nghe thấy biến sắc, như sấm bên tai, cũng nổi danh như vực sâu không thể vượt qua, bao nhiêu thiên tài phải chịu dừng bước, cách đỉnh cao nhân sinh càng xa mà rơi xuống hoàng tuyền.
Ý nghĩa của vị chân nhân Nguyên Anh, cho dù là coi trọng thế nào cũng không quá đáng, dù là tại đại phái Côn Luân cũng vậy. Mặc dù là trong năm danh môn đứng đầu của Chân tiên minh, chân quân Hóa Thần là thứ chứng tỏ sự mạnh mẽ, che chắn gió lớn, nhưng một khi chưa tới tình huống tông môn sống chết, Hóa Thần chân quân tuyệt đối sẽ không ra tay. Hiển nhiên trong đó có một loại quy định ước thúc riêng. Và do đó hiển nhiên chân nhân Nguyên Anh mới chính là gốc rễ của một đại môn phái.
Khi Chứng chân linh quang chiếu sáng, trong nháy mắt cả núi Côn Luân chấn động không phải nói, thậm chí ngay cả một vùng rất lớn bên ngoài núi Côn Luân cũng nín thở. trong nháy mắt Mọi người trong thành Côn Ngô liền quên đi náo nhiệt ngày hôm trước, cả đám người chỉ nhìn chằm chằm vào luồng sáng nối liền đất trời giữa thâm sơn.
Chưởng môn Nhàn Nguyệt chân nhân của phái Côn Luân nhanh chóng chạy từ núi Thiên Côn tới. Mà khi lão tới được nơi này thì đã có bảy tám vị chân nhân đứng giữa không trung, nhìn về phía Tam trượng phong phía dưới.
Đúng vậy, Chứng chân linh quang chính là chiếu ra từ trong động phủ kia.
Là sư phụ Đông Phương Đào của Dịch Hân.
Sau Nhàn Nguyệt chân nhân còn lục tục có mấy chân nhân Nguyên Anh khác của phái Côn Luân chạy tới đây. Tình đồng môn là một chuyện, hễ người có thể thành tựu chân nhân đều biết rõ hung hiểm khó khăn nhiều hơn người bình thường rất nhiều, thật sự đáng để mừng rỡ.
Mà ngoài ra thì còn có một việc khác, đó là một khắc khi thành tựu chân nhân, Chứng chân linh quang chiếu sáng tận trời, sẽ có đủ loại ảo giác đặc dị, có thể thể hiện thành tựu công pháp vị chân nhân này tu luyện, đạo hạnh cao thấp của hắn.
Mặc dù cũng không phải chuẩn xác quá mức nhưng linh quang này sẽ không lừa người, ít nhất sẽ khiến mọi người thầm hiểu rõ.
Không bao lâu sau, chỉ thấy trên bầu trời Tam trượng phong kia, xa xa gần gần liền xuất hiện rất nhiều bóng người, trầm mặc mà ân cần nhìn về phía động phủ đang tỏa ra linh quang. Mà ở dưới chân núi cũng có rất nhiều người đang lục tục chạy tới.
Dịch Hân đứng ở nơi gần nhất, ngay bên ngoài động phủ của Đông Phương Đào, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng lẫn chờ mong, nhìn dị tượng trên trời không chớp mắt. Mà bên cạnh nàng, Nhan La cảm khái, nhìn động phủ đóng chặt kia.
Ngoài bọn họ ra, trong phái Côn Luân còn có rất nhiều người cũng bị thu hút tới đây. Đương nhiên trong đó người có đạo hạnh thấp, ví dụ như đệ tử tạp dịch sẽ không tiếp cận nơi náo nhiệt này. Loại người tư chất phế vật trời sinh này ngay cả tư cách nhìn thấy Chứng chân linh quang cũng không có, tốt nhất về làm việc đi.
Trên bầu trời Tam trượng phong nơi đó, thủ tọa Thiên Binh Dường Độc Không chân nhân lạnh nhạt đứng trên mây. Mà bên cạnh lão, Hà Nghị sắc mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại lộ vẻ phức tạp nhìn luồng kỳ quang kinh thiên kia.
Sau một lúc lâu, giọng Độc Không chân nhân truyền từ phía trước tới:
- Nếu ngươi vẫn muốn nhất định đi hỏi lão thì cẩn thận một chút. Tính tình Đông Phương lão đầu không tốt đâu.
- Vâng, đệ tử hiểu rõ rồi.
18/ 6
Trong rặng núi Côn Luân hùng vĩ, núi non trập trùng, cho dù là ở giữa ban ngày cũng sẽ có nơi có bóng râm, cũng có những nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới được.
Nghĩa Trủng chính là một địa phương như vậy, nó như một nơi vĩnh viễn ẩn nấp trong bóng tối.
Khi luồng linh quang sáng chói như ngọc kia chiếu khắp núi non thiên địa, tất cả mọi người đều phải than thở, ánh sáng chiếu khắp xa gần nhưng cũng có nơi nó không tiến đến được, đó chính là phía sau lưng ngọn núi hắc ám kia, không thể tiến vào bên trong cái bóng kia.
Người coi xác trầm mặc đứng bên trong khu nhà hắc ám, ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng trên bầu trời, còn cả dị tượng ẩn hiện như long như hổ, tung hoành rong ruổi kia, không ai bì nổi, tượng trưng cho lực lượng mạnh mẽ nhất trên thế gian.
Một lúc lâu sau, y mới xoay người, lặng yên tiến vào trong bóng tối, giống như một cô hồn dã quỷ còn đang lưu lại ở nhân gian.
Chứng chân linh quang là dị tượng tu chân khó gặp. Đừng nói là người bình thường, dù là tu sĩ, cả đời nếu không có sự may mắn thì cũng khó có thể thấy một lần.
Cho nên trong nhà cỏ trên đài Phi Nhạn, mặc dù Lục Trần bị thương rất nặng nhưng cũng được Tô Thanh Quân dìu miễn cưỡng ngồi dậy, tựa vào cửa sổ nhìn kỳ quang trên chân trời phía xa xa.
Tô Thanh Quân ngồi bên cạnh đỡ hắn. Không biết tại sao, thân phận, địa vị, thực lực của hai người rõ ràng cách biệt một trời một vực nhưng cho dù là nàng hay Lục Trần hình như đều thản nhiên với việc này. Khi nàng nhìn thấy Chứng chân linh quang trên bầu trời, trong lòng Tô Thanh Quân cũng không nhịn được kích động.
Dù là đối với một thiên tài được mọi người công nhận như nàng, cảnh giới Nguyên Anh cũng vẫn là một mục tiêu rất xa xôi, còn một đoạn đường dài dòng, buồn chán phải đi, càng không nói tới cánh cửa sinh tử rất dễ khiến thiên tài phải chết non trong truyền thuyết, không ai chắc chắn có thể vượt qua kia.
Khi nàng bình phục tâm trạng, Tô Thanh Quân lại mang theo vài phần ngạc nhiên phát hiện ra Lục Trần nhìn kỳ quang sáng chói nơi xa, thần sắc hình như cũng quá bình tĩnh.
Đối với một đệ tử tạp dịch đạo hạnh thấp kém mà nói, giờ phút này đột nhiên xuất hiện cảnh tượng như vậy, trong khi đó là cảnh giới cả đời hắn căn bản không thể với tới nhưng mặc dù Lục Trần nhìn rất chăm chú, sắc mặt hình như chẳng xuất hiện vẻ hưng phấn kích động gì.
Hình như hắn còn có vẻ tỉnh táo bình tĩnh hơn Tô Thanh Quân, giống như một người bình thường không động lòng chút nào.
- Ngươi làm sao vậy?
Tô Thanh Quân hỏi Lục Trần một câu, hơi ân cần nhưng lại mang theo vài phần kỳ quái.
Lục Trần đáp:
- Hả?
Tô Thanh Quân chỉ linh quang trên bầu trời, nói:
- Ta thấy ngươi có vẻ không hứng thú lắm với Chứng chân linh quang kia à?
Lục Trần ngẩn ra một chút, lập tức cười cười, thở dài nói:
- Đại tiểu thư. Nếu hiện tại trên người ngươi bị mấy chục vết thương, đau muốn chết, chỉ muốn bất tỉnh đi như ta thì chắc cũng chả có tinh thần gì với những chuyện khác.
Tô Thanh Quân suy nghĩ cảm thấy quả là như thế, thở dài khe khẽ, nói:
- Là sơ sót của ta.
Vừa nói nàng vừa dịu Lục Trần nằm xuống, nói nhỏ:
- Ngươi nghỉ ngơi tốt đi.
Ánh mắt Lục Trần đảo qua mặt nàng một vòng, đột nhiên nói:
- Những lời ngươi nói bên ngoài là thật sao?
Tô Thanh Quân nói:
- Câu nào?
Lục Trần đáp:
- Đương nhiên chính là ngươi lớn tiếng tuyên bố với sư phụ ngươi muốn nhận ta làm đồ đệ đó.
- Hả, ngươi nghe được à?
Lục Trần nhắm mắt lại, nói:
- Lúc đó ngươi nói chuyện cũng không nhỏ tiếng.
Tô Thanh Quân cười cười nói:
- Là thật đấy.
Lục Trần thở dài, nói:
- Ta có thể từ chối chuyện này không?
- Hả?
Tô Thanh Quân lấy làm kinh hãi. Hiển nhiên phản ứng của Lục Trần thế này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của nàng.
Lục Trần không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn nàng. Sau đó một lúc lâu, Tô Thanh Quân cau mày hỏi:
- Rốt cục là vì sao?
Lục Trần nói:
- Vừa rồi sư phụ ngươi không vui rồi.
Tô Thanh Quân gật đầu nói:
- Ngươi sợ lão sao?
Lục Trần nói:
- Sư phụ của ngươi là Nguyên Anh chân nhân. Ta chỉ là đệ tử tạp dịch. Ngươi cảm thấy ta có nên sợ lão không?
Tô Thanh Quân im lặng không nói, một lát sau mới nói nhỏ:
- Rõ ràng chỉ là ta muốn nhận đồ đệ mà thôi…
- Thân phận của ngươi không giống người thường.
Lục Trần hơi bất đắc dĩ ngắt lời nàng, nói:
- Thiên tư của ngươi rất tốt, mọi người kỳ vọng rất nhiều đối với ngươi, đặc biệt là sư phụ ngươi. Cho nên lão quả quyết không cho phép bất cứ chuyện gì có thể làm chậm sự tu hành của ngươi. Hơn nữa ta còn lớn hơn ngươi mấy tuổi.
Tô Thanh Quân ngẩn ra một chút, nói:
- Ngươi cũng ngại chuyện này sao?
Lục Trần cười khổ, nói:
- Ngươi biết da mặt ta dày, đương nhiên không ngại chuyện này. Nhưng người khác sẽ quan tâm đấy. Ngươi là một cô nương trẻ tuổi mới hai mươi hai, thu một nam nhân còn lớn hơn ngươi vài tuổi làm đồ đệ, hơn nữa thiên tư căn cốt của hắn còn rất kém cỏi. Ngươi nghĩ người khác sẽ cho chuyện này là thế nào?
Tô Thanh Quân hừ lạnh một tiếng, trên mặt lóe lên vẻ giận dữ nhưng lại không nói gì.
Lục Trần thở dài nói:
- đương nhiên Người khác sẽ chỉ nghĩ là ngươi bị người nọ mê hoặc tâm hồn mà thôi. Có lẽ là tuổi trẻ còn chưa hiểu biết, ý loạn tình mê bị người mê hoặc rồi. Sau đó không ai sẽ đi tìm ngươi gây chuyện. Nhưng nếu ngươi nhận ta làm đệ tử thật thì chỉ sợ toàn bộ núi Côn Luân sẽ nhìn ta với ánh mắt khó chịu. Đến lúc đó thật rồi, ngươi cảm thấy ta còn có thể sống lâu được sao?
Tô Thanh Quân nhìn Lục Trần thật sâu, đột nhiên nói:
- Phản ứng hiện tại của ngươi hoàn toàn không giống với suy nghĩ ban đầu của ta.
Lục Trần nói:
- Ồ, vậy ban đầu ngươi nghĩ sao?
Tô Thanh Quân nói:
- Ta nghĩ lúc ta nói với ngươi việc này, ngươi phải nhảy cao ba trượng, hết sức phấn khởi, khó có thể tin mà khóc ròng ròng, quỳ gối trước mặt ta, ôm chân ta miệng hô sư phụ cơ.
Lục Trần hơi khó khăn giơ tay lên gãi gãi đầu, cười nói:
- Hình như là phải như thế mới đúng.
- Ừ, đúng vậy, ta cũng đã chuẩn bị tiện chân đá văng ngươi rồi.
Tô Thanh Quân bình tĩnh nói.
Khóe miệng Lục Trần điểm nụ cười, nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Tô Thanh Quân. Sau đó một lúc lấu, hắn mới nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Đa tạ.
- Không cần khách sáo.
Tới cuối cùng, đúng là Lục Trần không trở thành đồ đệ của thiên tài trẻ tuổi nhất phái Côn Luân - Tô Thanh Quân. Danh phận khiến các đệ tử khác phải thèm thuồng chảy nước miếng ba thước cứ đi xa hắn như vậy.
Chẳng qua đại khái là bởi bồi thường cho tổn thương lần này của Lục Trần, cũng là bởi bảo vệ tốt hắn, để ngày sau người nhà mình khỏi để ý mà hãm hại, Tô Thanh Quân kiên trì, khiến Lục Trần có được thân phận đệ tử ký danh.
Đệ tử ký danh cũng là một danh hiệu, khác biệt rất lớn với đệ tử chính thức nhập môn thân truyền, trên cơ bản coi như là một loại thể hiện ân tình. Ví dụ như một tu sĩ đạo hạnh cao thâm ngẫu nhiên nợ ân tình người khác, lại không đủ để gã đi thu đồ đệ truyền đạo, kết quả là liền có một danh hiệu trung gian như vậy.
Đại để là đệ tử ký danh không được sư tôn truyền thừa đạo pháp, đơn giản là có thể lôi ra khoe mẽ, lúc nguy cấp tránh bị đánh sưng mặt mày mà thôi. Đương nhiên là có danh hiệu này rồi, người khác cũng không thể bắt nạt ngươi một cách thiếu suy nghĩ, nếu không ai biết tâm tình vị sư tôn kia có tốt hay không? Chẳng may khiến đại tu sĩ nổi giận tới gây chuyện thì không phải là gặp xúi quẩy lớn sao?
Cho nên biện pháp này cũng tương đương với việc Tô Thanh Quân cho Lục Trần một tấm bùa hộ thân, chẳng khác gì gián tiếp nói cho người khác biết, đệ tử tạp dịch này dù là một phế vật nhưng hôm nay đã có tiếng là người của Tô Thanh Quân ta, các ngươi không thể tiếp tục tùy tiện bắt nạt hắn nữa. Nếu không không chừng ta sẽ tức giận mà không khách sáo đâu…
Đối với kết quả cuối cùng này, Mộc Nguyên chân nhân cũng không có ý kiến gì. Đệ tử ký danh là chuyện lão gặp rất nhiều, căn bản không tính là đồ đệ thật sự. Chỉ cần không làm chậm trễ, ảnh hưởng tới tu luyện vào danh tiếng của Tô Thanh Quân thì lão cũng chẳng quản tới những chuyện vớ vẩn của Tô gia.
Chẳng qua tuy là vậy nhưng với danh tiếng của Tô Thanh Quân ngày nay tại núi Côn Luân, đột nhiên có thêm một đệ tử ký danh, dù chỉ có xuất thân là đệ tử tạp dịch nhưng cũng gây chấn động một chút.
Theo lý thuyết thì chuyện này vốn hơi phiền phức, phải để người ta bàn tán một hồi nhưng may mắn là hôm nay chuyện Đông Phương Đào bước chân vào Nguyên Anh thật sự quá quan trọng, rất nhanh liền áp đảo tất cả những chuyện khác, cũng khiến Tô Thanh Quân và Lục Trần thở phào một hơi.
Náo nhiệt, phồn hoa, người qua kẻ lại, buôn bán phát đạt. Các tu sĩ chí cao hứng khởi, dân thường an cư lạc nghiệp.
Các đại gia tộc trong thành cũng vậy, sống những ngày tươi đẹp ngồi mát ăn bát vàng, nhàn nhã sống qua từng thời khắc thoải mái.
Đã bao nhiêu năm rồi, chẳng phải đều như vậy hay sao?
Chẳng ai từng nghĩ sẽ thay đổi, chẳng ai muốn thay đổi.
Đại thế tộc Tô gia thành Côn Ngô cũng vậy, cho đến giờ Ngọ yên tĩnh đó, tiếng kêu thét thê lương dị thường, chấn động hồn phách đó, đột nhiên như phá tan tất cả mọi thứ trông có vẻ bình lặng trong đại trạch này.
Rầm!
Đó là một tiếng vang cực lớn!
Như sét giữa trời quang, như sấm trong mưa lũ, nổ vang trong đại trạch, khiến tất cả mọi người kinh ngạc ngoái nhìn, khiến sảnh đường chấn động, khiến mặt đất rung rinh, như hổ gầm giữa núi rừng xé toạc không khí xuất hiện, dấy lên một dải sóng vô hình nhưng lại nhanh chóng mãnh liệt giữa khoảng trời trong xanh, ã ào ra bốn phương tám hướng.
Một cái bàn, bay lên khoảng không.
Đó là một cái bàn vuông bằng gỗ đen, rất bình thường thô sơ, không có quá nhiều hoa văn chạm trổ xinh xảo, chỉ được cái là nặng! Nó bay lên cao.
Một cái bàn bay lên cao.
Bàn không có linh tính, nếu có thì nhất định nó cũng không ngờ trong cuộc đời bình thường của mình lại cũng có lúc tỏa hào quang chấn động tứ phương thế này.
Nó bay lên giữa khoảng không, phát ra tiếng cót két đinh tai nhức óc, sau đó bay vút đi.
Cái bàn bay qua đâu, gây náo loạn đến đó, người ngã ngựa đổ, cây đổ tường nứt. Nó như mãnh hổ xuống núi, như thần long nhập hải, cuồng dã bất kham, mang theo lòng quyết tâm cuồng bạo, trước giờ chưa từng có.
Giữa tiếng ầm vang, bụi đất tung bay, trên dưới Tô phủ hỗn loạn, tiếng kêu kinh ngạc, la khóc lập tức vang lên bốn bề, ai nấy cũng đầy hoảng sợ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có cái bàn đó, vẫn bay một cách cô độc mà kiêu ngạo, vượt qua đám đông, vượt qua những ánh mắt, đánh đổ cây cối, phá xuyên tường cao!
Đó là một cái bàn bay!
Xông lên trời cao, tiếng nổ vang ầm, thế là cát bay đá rụng, trời đất cộng hưởng.
Một luồng khói bụi cực lớn dường như ngưng tụ thành một con rồng đất, ào ào lao đến từ xa, thế như chẻ tre. Từ sâu bên trong đình đài, lâu các, đình viện, phá thành một con đường dẫn đến tiểu viện nọ. Cuối cùng trong một tiếng nổ vang dội, khu nhà của Tô Mặc bị đâm vỡ một lỗ lớn, sau đó thì nứt toác kèm theo tiếng động quái lạ vang lên, chốc sau giữa một tràng âm thanh rầm rầm, cả một bức tường sụp xuống.
Bụi đất bay mù mịt, lên thẳng giữa khoảng không.
Tất cả mọi người ngây ra như phỗng, ngoái đầu nhìn về phía đó, còn sâu trong bụi mù, có một cơn gió nhẹ thổi đến, một bóng người chầm chậm bước ra từ trong bụi mù dày dặc.
Lưng giắt trường kiếm, sắc mặt lạnh lùng.
Như nữ tử cô độc và kiêu ngạo giữa nhân gian, nàng đạp bằng trần ai, bước vào nơi này.
Trong không khí có mùi máu tanh.
Tô Thanh Quân lướt mắt qua đám người đang kinh ngạc đó, rồi nhìn thấy Lục Trần đang nằm ngã trên mặt đất.
Người thanh niên đó trông có vẻ chảy rất nhiều máu, trên người hắn có hình như có rất nhiều vết thương, những vết thương đó xem ra rất nặng, có chỗ không chỉ nhìn thấy thịt thôi, mà thậm chí còn nhìn thấy xương trắng hếu, vô cùng thê thảm, trông mà sởn hết gai ốc.
Nhưng không biết tại sao, với thương thế nặng nề như vậy, người nam nhân đó lại không hề ngất đi.
Dường như hắn vẫn còn rất tỉnh táo, cho dù sự đau đớn đó người bình thường căn bản không thể nào chịu đựng nổi, hắn thà hứng chịu cũng không muốn đánh mất ý chí tỉnh táo. Hoặc là, sự đau đớn đó với hắn đã thành thói quen rồi…
Khi hắn quay đầu nhìn lại giữa vũng máu, ánh mắt hắn và Tô Thanh Quân bắt gặp nhau.
Hắn nhìn nàng đi tới.
Hắn nằm vật xuống giữa vũng máu.
Trên gương mặt hắn lúc này tựa hộ không có quá nhiều đau đớn.
Trong máu đổ, hắn thậm chí còn mỉm cười với nàng.
Nụ cười đẫm máu đó kinh tâm mà động phách, như lưỡi kiếm sắc nhọn đâm vào lồng ngực, như lửa cháy thiêu đốt linh hồn!
Tô Thanh Quân nín thở, cơ thể khẽ run rẩy, nàng nghiến chặt răng, khi vừa mới định khống chế bản thân lại, thì ánh mắt lại nhìn thấy, bên cạnh người nam nhân đang nằm vật trên đất, là những dụng cụ tra tấn đáng sợ rơi vãi khắp nơi.
Những lưỡi đao sắc nhọn, uốn khúc, dính máu đó.
Như kình lôi bỗng nhiên nổ ầm trên đỉnh đầu, như con yêu thú ngủ say tận đáy lòng gào thét cuồng bạo, dòng máu nóng đó ào lên lồng ngực, khiến cõi lòng bỗng chốc trống rỗng.
Nàng hơi há miệng, dường như muốn nói gì, nhưng chẳng biết tại sao, một chữ cũng không thốt ra được.
Nàng chỉ sững sờ nhìn người thanh niên nằm trong vũng máu đó, nghiến chặt răng, khóe mắt một giọt lệ rơi xuống.
Sau đó, nàng đưa tay, như một đứa trẻ, gạt đi giọt nước mắt óng ánh trên gò má bằng mu bàn tay.
- Ấy, tỷ tỷ, Quân tỷ, sao tỷ lại đến đây?
Một tiếng gọi vọng đến từ đằng trước, Tô Mặc ngồi trên trường khỉ trước tiểu lâu thẳng người dậy, cười với Tô Thanh Quân:
- Sao lại phải phô trương đến vậy, tỷ tỷ muốn phá tan nhà chúng ta ra à. Mà cũng chẳng sao, nhà chúng ta thứ khác thì không có, chỉ có tiền là nhiều, tỷ phá thế nào thì phá, cùng lắm sau này chúng ta xây lại là được.
Tô Thanh Quân liếc nhìn Tô Mặc, không nói một lời, sau đó sải bước đi tới, hướng về phía Lục Trần.
Nụ cười trên mặt Tô Mặc cứng lại một chốc, y và Tô Thiên, Tô Văn đứng chạy liếc mắt nhìn nhau, Tô Thiên khẽ đằng hắng một tiếng, đám tùy tùng đứng bên dưới liền làm theo ánh mắt ra hiệu đó.
Một lát sau, liền có người đi về phía Tô Thanh Quân, cười gượng gạo nói:
- Đại tiểu thư, người xem, đây là người mà Mặc công tử cần, người… Á!
Lời còn chưa dứt, bỗng một tiếng thét thảm thiết vang lên từ miệng tên tùy tùng đó, chỉ thấy cơ thể y đột nhiên bị nhấc bổng khỏi mặt đất, Tô Thanh Quân vươn một tay ra, nắm lấy ngực áo y rồi ném đi như ném một hòn đá.
Tất cả đều há hốc mồm, nhìn con người giữa không trung đó bay theo một đường vòng cung, qua một nửa cái sân, rồi “bịch” một tiếng, ngã sầm vào bức tường vẫn còn đứng vững ở đối diện, ngay lập tức tạo thành một dấu vết hình người rõ mồn một. Sau đó y ngã xuống trong tình trạng mũi mồm máu chảy, bất động tại đó, xem ra là đã hôn mê bất tình rồi.
Trong tiểu viện, lập tức im bặt.
Sau một lát, đột nhiên có một giọng nói giận giữ và gắt gỏng, chính là Tô Mặc, đứng ở phía trước rống lên:
- Tỷ muốn làm gì, thị uy với ta sao? Tỷ đừng quên chúng ta là tỷ đệ, tỷ đệ ruột đó. Tỷ vì một tên người ngoài, hại ta ra nông nỗi này còn chưa đủ, hôm nay còn định đánh ta nữa sao? Tới đây, tỷ có gan thì đánh chết ta đi, đánh chết ta đi!
Y gào thét điên cuồng, như dã thú nổi đóa, Tô Thanh Quân lạnh lùng nhìn y đang ở trước tòa tiểu lâu, ánh nhìn lạnh như tuyết, đột nhiên nàng đưa tay lên, trong tiểu viện hỗn loạn, thình lình chỉ nghe thấy một tiếng rồng gầm giòn tan.
Hào quang như dòng nước mùa thu chiếu vào bụi mù, như hồng thủy gột rửa thế gian, một vệt kiếm quang sáng lên, chiếu sáng nhan sắc tuyệt thế của nàng, phán chiếu trong đôi mắt trong veo sáng ngời của nàng, tản mát ánh sáng chói lòa.
Trường kiếm sau lưng nàng, hưng phấn rời khỏi vỏ.
Kiếm ảnh ngập trời, dị tượng xuất hiện. Dưới trời trong mây trắng, đột nhiên có một vầng trăng tròn hiển hiện giữa không trung, ánh trăng như nước, rơi xuống nhân gian, chiếu vào kiếm quang.
Mũi kiếm phản chiếu ánh trăng.
Ánh trăng chói lòa, hóa thành u tịch, vạn vật thế gian tất cả đều ngừng thở, duy chỉ có vầng sáng đó lặng im chém xuống từ bầu trời vô tận.
Là Nguyệt Hoa Trảm.
vào thời khắc đó Vầng sáng như tước đoạt hết mọi năm tháng nhân gian, không một tiếng động, như sớm chiều vô số vật đổi sao dời, nhật nguyệt lên xuống, có người thở dài một tiếng ở bờ bên kia.
Kiếm quang đáp xuống, sáng rực, ngưng đọng, và biến mất.
Như sương khói bay qua, tiêu tán không còn chút dấu vết.
Ai nấy đều ngỡ ngàng.
Ba huynh đệ Tô gia cũng nhất thời bàng hoàng á khẩu trước tiểu lâu, đưa mắt nhìn nhau. Sau khi xác định mình đều vô sự, Tô Mặc mới thở phào một hơi, khi định lên tiếng, thì thình lình chỉ nghe thấy sau lưng có tiếng “cọt kẹt”, ba người hoảng hốt quay đầu lại.
Trên tòa tiểu lâu xa hoa đó bỗng nhiên xuất hiện vô số vết nứt, tàn nhẫn và lạnh lùng phá nát mọi sự hoa lệ, phá nát tất cả mọi tường gạch, thành lũy và mái hiên, một chốc sau. Thình lình một tiếng ầm ầm vang dội, cả tòa lầu sụp đổ trong nháy mắt.
Giữa bụi đất tung bay, ai nấy cũng hoảng sợ la hét, ba huynh đệ Tô gia lảo đảo, dốc sức chạy ra ngoài, la lối inh ỏi, những người khác cũng thất kinh, vội vã chạy tới cứu, tiểu viện lập tức biến thành một đống hỗn loạn.
Giữa cảnh hỗn loạn đó, thanh trường kiếm cổ nọ đã lặng lẽ trở về vỏ.
Tô Thanh Quân không quan tâm cảnh rối bời đó nữa, nàng xuyên qua bụi mù, như khi ở Phi Nhạn đài, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Nàng nhìn vào mắt hắn, nhìn những máu đỏ chảy trên người hắn, và cả nụ cười vốn dĩ không nên có nhưng vẫn xuất hiện trên gương mặt hắn.
Nàng đột nhiên cảm thấy, nhát kiếm vừa rồi, điểm sắc nhọn đó dường như cũng đã cứa vào trong tim mình.
Nàng có ngàn vạn lời cũng không thốt ra được, nhưng đến cuối cùng, sau khi môi khẽ run rẩy mấy lần, nàng vẫn khẽ nói:
- Đau không?
- Đau chứ.
Lục Trần gật đầu, mỉm cười.
Tô Thanh Quân cúi đầu xuống, một giọt nước mặt rơi xuống bụi bặm dưới đất, nhuộm ướt một điểm nhỏ.
- Lớn đến vậy rồi, khóc gì chứ?
Lục Trần nói với nàng.
- Hơn nữa cũng không phải lỗi của cô, được rồi, ta không chết nổi đâu.
Tô Thanh Quân muốn cười thành tiếng, nhưng không biết vì sao, nước mắt lại chảy càng nhiều, nàng đưa tay lau khóe mắt, rồi gượng cười nói:
- Huynh vờ mạnh mẽ làm gì chứ, lúc ta ở bên ngoài, đã nghe thấy tiếng kêu của huynh rồi.
Lục Trần nói:
- Vốn dĩ ta chẳng kêu đâu, nhưng sau đó ta nhìn thấy trên trời có một đường kim quang lướt qua, nghĩ chắc là tu sĩ Kim Đan của Tô gia, cũng chính là cô đã đến rồi. Nên mới la lớn lên, xem cô có đến cứu ta hay không.
Tô Thanh Quân gật đầu:
- Huynh thật thông minh đấy.
Lục Trần nói:
- Còn không phải sao.
Tô Thanh Quân nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, vươn hai tay ra, choàng lấy người hắn, ôm vào lòng, sau đó khe khẽ, dùng một giọng nói chỉ có mình Lục Trần mới có thể nghe thấy, nàng nói:
- Xin lỗi, ta đến trễ rồi.
- Không sao đâu.
Lục Trần đáp.
18/ 3
Máu tươi âm ấm chảy từ trên thân thể xuống, rất nhanh đã nhuộm ướt vạt áo nàng, khiến bộ quần áo xinh đẹp của nàng nhuốm một màu đỏ của máu khác thường. Chẳng qua Tô Thanh Ngọc cũng không thèm để ý. Nàng càng để ý tới thân thể Lục Trần mà mình đang ôm, phát hiện ra trên người hắn có thêm một vết thương càng sâu và tàn nhẫn hơn.
Nàng ngẩn ra một hồi lâu, phát hiện ra hiện tại hình như rất khó để Lục Trần tự đứng lên nữa, không thể làm gì khác hơn là đặt hắn nằm xuống nhẹ nhàng, sau đó nhìn thân người đầy máu của hắn, nói nhỏ:
- Ngươi chờ ta một chút.
Sau đó nàng đứng lên, nhìn thoáng qua xung quanh, đi về phía một đám tùy tùng và ba huynh đệ Tô gia đang đứng chung một chỗ trong tiểu viện. Vừa rồi uy lực của Nguyệt hoa trảm quá lớn đã hù dọa đám người nơi này sợ vỡ mật, kể cả Tô mặc lúc này cũng chưa khôi phục tinh thần. Vừa nhìn thấy Tô Thanh Ngọc đi tới, nhất thời mọi người ào ào lui về phía sau vài bước, mặt mọi người đều lộ vẻ hoảng sợ.
Mặt Tô Thanh Ngọc lạnh như sương, tiện tay chỉ một kẻ tùy tùng nhìn còn có vẻ hơi sạch sẽ một chút, nói:
- Cởi áo ngoài ra.
Tùy tùng kia ngẩn ra một lúc, ngạc nhiên nói:
- Cái gì?
Tô Thanh Ngọc không nói lại lần thứ hai, chỉ lạnh lùng nhìn gã. trong nháy mắt Người tùy tùng kia liền nhũn cả chân ra, vội vàng nói liên tục:
- Được được được!
Vừa nói gã vừa vội vàng ba chân bốn cẳng cởi áo ngoài ra, sợ chậm một chút thì tay chân mình cũng sẽ rời khỏi thân thể mình như quần áo này.
Tô Thanh Ngọc nhận lấy, lại trở về bên cạnh Lục Trần, sau đó dùng quần áo bao cẩn thận thân thể hắn, không để vết thương máu tươi đầm đìa kia lộ ra giữa bụi đất đầy trời nữa.
Lục Trần cười một hút, nói:
- Không cần phiền toái như vậy đâu.
Tô Thanh Ngọc nhìn hắn, nói nhỏ:
- Ngươi không đau đến chết đấy chứ?
Lục Trần cười to nhưng tiếng cười vừa vang lên, cơ mặt và thân thể liền vặn vẹo, phải hít sâu một hơi, xem ra là không biết đụng phải vết thương nào đau rồi. Tô Thanh Ngọc lắc đầu, trong mắt có một tia lo lắng, dùng sức đỡ hắn dậy đồng thời khoác tay Lục Trần lên vai mình, để đại bộ phận thân thể hắn dựa vào mình, sau đó định rời đi.
Động tác như vậy rơi vào mắt những người khác trong tiểu viện, trên mặt đám người nọ giống như nhìn thấy quỷ vậy. Nhất là ba huynh đệ Tô gia lại càng lộ vẻ kinh hãi. Đầu Tô Mặc chúi về phía trước, giống như thương thế không ổn lắm, bước chân loạng choạng giống như sắp ngã sấp xuống, may mà được Tô Thiên và Tô Văn đỡ được.
Gã miễn cưỡng đứng vững, quát với Tô Thanh Ngọc:
- Tỷ tỷ, ngươi làm cái gì vậy? Chẳng lẽ người và kẻ này có tư tình thật?
Tô Thanh Ngọc lạnh lùng nhìn gã một cái, nói:
- Câm cái miệng thối của ngươi lại.
Tô Mặc giận dữ quát:
- Ta là huynh đệ cùng cha cùng mẹ với ngươi, vì sao chuyện của ngươi ta lại không được nói?
Ánh mắt Tô Thanh Ngọc lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Ngọc nói:
- Nếu không phải nể tình ngươi là người chí thân của ta, chỉ bằng chuyện táng tận lương tâm mà hôm nay ngươi làm, một kiếm vừa nãy ta đã chém ngươi rồi! Cút ngay, sau này cấm ngươi quản chuyện của ta nữa.
Tô Mặc bị ánh mắt băng hàn của nàng nhìn, hồi tưởng lại một kiếm quang đáng sợ vừa rồi của nàng, nhất thời đúng là không có dũng khí phản bác, chẳng qua ở phía sau, từ ngoài cửa bỗng truyền tới giọng một người phẫn nộ, nói:
- Nó là đệ đệ không thể quản ngươi, vậy ta là mẫu thân có tư cách quản ngươi hay không?
Sắc mặt mọi người ở đây đều biến đổi, quay đầu lại quả nhiên chứng kiến ở cửa tiểu viện có một người phụ nữ dung mạo được chăm sóc vô cùng tốt, chính là Bạch thị, đương kim phu nhân của Tô gia ngày nay. Nhất thời đông đảo tùy tùng người hầu đều cúi chào, ba huynh đệ Tô gia cũng tới nghênh đón. Tô Mặc càng chạy tới trước người Bạch phu nhân, khóc lóc gọi:
- Mẫu thân!
Bạch phu nhân vỗ nhẹ bờ vai gã, vẻ mặt đầy yêu thương, sau đó đảo mắt nhìn đống hỗn độn cây ngã tường đổ, lông mày nhất thời nhíu lại, lại nhìn Tô Thanh Ngọc, sắc mặt tối sầm.
- Ngọc nhi, thế là ngươi không coi mẹ vào đâu hả?
trước ánh mắt của Bạch phu nhân, ngay từ đầu Tô Thanh Quân hơi né tránh nhưng rất nhanh dường như nàng lấy lại dũng khí, nhìn thẳng vào đôi mắt bà, nói:
- Mẫu thân, con đã nói rồi. Chuyện hôm nay là đệ đệ làm sai rồi.
Bạch phu nhân cả giận nói:
- Nó có gì sai! Cho dù có chỗ sai thì vừa rồi có đáng để ngươi làm lớn chuyện như vậy không. Ngươi định hủy cả nhà chúng ta đi sao?
Tô Thanh Quân cười lạnh một tiếng, chỉ những lưỡi đao tra tấn khiến người ta sợ hãi rơi tán loạn trên mặt đất, lạnh giọng nói:
- Mẹ xem mấy thứ này chưa? Mẹ có cảm thấy những thứ đồ chơi đáng tởm này tới hại người là sai nhỏ hay không?
Đột nhiên nàng cao giọng nói, lớn tiếng:
- Đây là còn ở nhà chúng ta. Nếu ở trên núi Côn Luân, dưới môn quy nghiêm khắc, mẹ xem chờ nó sẽ là cái gì!
Ánh mắt Bạch phu nhân lướt qua đám dụng cụ tra tấn dưới đất, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là lấy làm kinh hãi và chấn động, sau đó như nghĩ tới gì đó, lườm Tô Mặc một cái.
Tô Mặc thoạt nhìn sợ hãi mà lui lại, cúi đầu không nói. Bạch phu nhân cắn răng, mắng nhỏ một câu, nói:
- Đợi sau đây sẽ tính sổ với tên nghịch tử ngươi.
Vừa nói bà vừa hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Tô Thanh Quân. Giờ phút này ánh mắt của bà đã hơi bất đồng. Bà mơ hồ cảm thấy con gái trước mắt, nữ tử thiên tài xuất sắc nhất được gia tộc đặt kỳ vọng lớn hình như đã có vài chỗ không giống trước kia nữa.
- nếu như Mặc nhi làm sai thì hiển nhiên có gia quy xử lý gã. Cho dù là đợi phụ thân ngươi về nhà, biết việc này cũng không tha cho gã.
Bạch phu nhân nhìn Tô Thanh Quân, sắc mặt âm trầm nói.
- Nhưng ta muốn biết là ngươi đã quên lời ta nói với ngươi lúc ở đại sảnh rồi sao?
Thoạt nhìn bà rất phẫn nộ, nhìn Tô Thanh Quân chằm chằm, gằn từng chữ một:
- Căn bản ngươi không cần tính mạng của mẹ sao?
Tô Thanh Quân cười nhạt một chút, ánh mắt hình như mang theo chút đau khổ và bất đắc dĩ, lắc đầu khẽ, nói:
- Mẫu thân, chính người biết là không phải như vậy.
Bạch phu nhân cả giận nói:
- Vậy ngươi còn không nghe ta nói, chạy tới đây đại náo sao?
Tô Thanh Quân dìu Lục Trần, bắt đầu chậm rãi đi về phía trước, đồng thời miệng nói:
- Mẫu thân, thật ra người và con đều biết là đây chỉ là lời nói lúc tức giận thôi. Người sẽ không chết.
Bạch phu nhân tức giận tới mức tay phát run, chỉ vào Tô Thanh Quân, cả giận nói:
- Ngươi, đứa con gai ngỗ nghịch, bất hiếu này…
Thần sắc Tô Thanh Quân hơi tiêu điều cô đơn, nói:
- Người nói chuyện có động tới lương tâm của mình không. Nhiều năm qua đi như vậy, hiếu thuận với người và phụ thân, trong Tô gia ngoài con ra còn có ai chứ? Chẳng lẽ là đệ đệ bất tài vô dụng của con đây sao?
Nàng dìu Lục Trần, chậm rãi đi qua bên cạnh Bạch phu nhân, giọng hạ xuống, nói nhỏ với bà:
- Hơn nữa làm sao mà người nỡ chết được? Ngày nào người cũng chú ý tới nhan sắc, mỗi ngày chăm sóc tới mấy canh giờ, đến đồ ăn cũng đều là thứ tốt có tác dụng dưỡng nhan bảo mệnh. Chưa kể trong nhà có khá nhiều mẹ nhỏ dì nhỏ, những người đó chưa chết thì làm gì có chuyện người đồng ý đi trước một bước. Có đúng hay không?
trong nháy mắt Sắc mặt Bạch phu nhân tái nhợt đi, nhìn Tô Thanh Quân, môi run nhè nhẹ nhưng nhất thời không nói ra lời.
Tô Thanh Quân đi qua bên cạnh Bạch phu nhân, tiếp tục đi về phía trước. Một lát sau đột nhiên Bạch phu nhân bật khóc, gào lên với nàng:
- Được lắm, được lắm, giờ cánh ngươi cứng cáp rồi, ta không quản được ngươi nữa. Chờ cha ngươi về, ta sẽ kể lại sự ngỗ nghịch của ngươi hôm nay, xem hắn có đau lòng hay không, xem hắn có quản ngươi hay không…
Bước chân Tô Thanh Quân dừng lại một chút, sau đó xoay người, ánh mắt có phần hơi lạ. Nhất thời Bạch phu nhân bị nàng nhìn mà mất tự nhiên, không nhịn được mà lui lại phía sau vài bước.
Tô Thanh Quân cười nhạt, nói:
- Mẫu thân, người không nên tự lừa gạt chính mình nữa. Cha ta còn thực tế hơn người nhiều lắm. Nhất định người cũng biết mười mấy năm sau, thậm chí trăm năm sau, Tô gia chính thức cần nhờ tới ai? Cuối cùng là một tu sĩ Kim Đan hai mươi tuổi như ta hay là một đám huynh đệ bùn nhão vất đi này đây?
- Ngươi…
- Người xem, thật ra cái gì con cũng hiểu, cái gì cũng biết.
Tô Thanh Quân bình tĩnh nói với bà:
- Chẳng qua trước kia con không nói thẳng ra mà thôi.
Tiểu viện yên tĩnh hoàn toàn. Tất cả mọi người đều bị khí thế của Tô Thanh Quân uy hiếp, không ai dám đi ra ngăn cản, cứ nhìn Tô Thanh Quân chậm rãi đỡ Lục Trần ra khỏi tiểu viện.
Lúc sắp đi tới cửa lớn, Lục Trần vẫn dựa vào Tô Thanh Quân, nhìn hơi uể oải vô lực đột nhiên cười một chút, nói nhỏ:
- Nói không sai đâu.
- Ồ, cũng được sao.
- Rất lợi hại, rất có khí thế.
- Đều là do ngươi ban tặng đó.
Tô Thanh Quân nói nhỏ.
- Ừ, đều là ngươi dạy ta cả. Lật bàn mà.
- Là thế này sao?
- Đúng vậy.
- Vậy thì ta cũng lợi hại rồi!
- … Lợi hại tới sắp bị người đánh chết sao?
- Cái người như ngươi… đúng là không biết nói chuyện phiếm.
Lục Trần nói hơi bất đắc dĩ.
Một ngày nọ, trong thành Côn Ngô có rất nhiều người nhìn thấy hào quang bùng lên, thấy kết cục Tô Thanh Quân chạy tới cứu Lục Trần. Trong đó rõ ràng nhất đương nhiên là đám người chạy tới vây xem khu nhà lớn của Tô phủ từ đầu tới cuôi.
từ đầu tới cuối Hà Cương và lão Mã đều đứng bên ngoài Tô phủ, không có rời đi.
Chẳng qua phản ứng của bọn họ hoàn toàn bất đồng.
Hà Cương nhìn luồng sáng đi xa trên bầu trời, ánh mắt như muốn phun lửa, tràn ngập căm hận. Hắn nghiến răng nghiến lợi, phát ra tiếng nguyền rủa, sau đó nhanh chóng rời đi.
Nhất định phải nhanh chóng báo cáo chuyện này với đại ca. không ngờ Nữ nhân ti tiện kia lại động tâm với một đệ tử tạp dịch như con kiến, khẳng định là người lăng nhăng, tuyệt đối không xứng với đại ca, phải nhanh chóng nhắc nhở đại ca. Hơn nữa bọn họ đều là những nhân vật thiên tài, ngày sau nếu có tranh chấp, hắc hắc, cũng không thể không lợi dụng con kiến Lục Trần kia!
Mà sau khi Hà Cương nhanh chóng rời đi, lão Mã vóc người béo tốt trong đám người đứng xem rốt cục thở phào một hơi, toàn thân buông lỏng. Chẳng qua một lát sau lão lại nhìn về phía cửa lớn Tô phủ, ánh mắt lại biến đổi, lạnh như băng và khốc liệt.
Như lang như hổ!
18/ 4
Trên đời có rất nhiều chuyện, mọi người chỉ nhìn thấy liền coi đương nhiên sẽ phải như vậy. Hoặc là chỉ vừa thấy bề ngoài, hành động của một người, liền chắc chắn bản chất người đó ra sao.
Rất nhiều lúc bọn họ đã sai lầm.
Người xấu xí cũng không nhất định tà ác. Dung nhan mỹ lệ chưa chắc đã hồn nhiên.
Làm đồ tể lại lắm người trượng nghĩa, đọc sách nhiều phần lớn lại phụ tâm.
Trong phàm nhân thế tục, mỗi khi mọi người thấy một đôi nam nữ dung mạo xinh đẹp liền mê luyên điên đảo, thấy người mình yêu thích cái gì cũng tốt.
Mà trong giới tu tiên cũng không phải ngoại lệ, dù sao cũng có một ít người kính sợ và ngưỡng mộ tu sĩ cấp cao, nhìn những người ở tít trên cao này mà tưởng rằng tu sĩ Kim Đan trong truyền thuyết, Nguyên Anh chân nhân, thậm chí là các chân quân Hóa Thần chẳng bị việc gì làm khó.
Chuyện này không liên quan tới đạo hạnh, chỉ là nhân tính mà thôi.
Chúng ta quá yếu, vì vậy có thói quan ngưỡng mộ người mạnh mẽ. Chúng ta thấy không rõ bóng dáng cao lớn, coi những thân ảnh có giống như núi Nhạc, thậm chí đỉnh thiên lập địa nhưng lại quên rằng tất cả những gì chúng ta thấy cũng chỉ đều nằm trong tầm mắt của mình mà thôi.
Chúng ta không nhìn thấy những nơi xa hơn nên liền dùng ảo tưởng và kỳ vọng của mình lấp đầy.
Tô Thanh Quân là một thiên tài trẻ tuổi. Ở tuổi này của nàng mà tu luyện tới Kim Đan thì trong lịch sử dài dòng của phái Côn Luân thậm chí còn chưa từng xuất hiện. Cũng bởi thế nào hầu như nàng được mọi người kỳ vọng rất cao, đều cho rằng sau này nhất định nàng sẽ có thành tựu cực lớn.
Nàng đúng là thiên tài hàng thật giá thật, thiên tư trác tuyệt trong tu luyện.
Vô số người, đặc biệt là những đệ tử có đạo hạnh thấp hơn nàng đều coi nàng là thần tượng, lấy nàng làm tấm gương, tưởng rằng không gì làm khó được nàng.
Đáng tiếc là sự thật không phải như vậy.
Người hiểu Tô Thanh Quân nhất trên đời đương nhiên không có ai khác ngoài nàng. hiển nhiên Tô Thanh Quân biết mình cũng không phải loại người hoàn mỹ không chút tỳ vết như trong truyền thuyết. Thậm chí nàng còn hiểu rõ, bản thân có không hề ít khuyết điểm, cũng có rất nhiều chuyện không làm được.
Nhưng chưa từng có người nào lại đi công bố nhược điểm của mình ra ngoài. Nàng cũng không phải là thánh nhân, cuối cùng cũng chỉ là một người con bình thường, có hỉ nộ ái ố, có nhiều băn khoăn e dè. Thậm chí chuyện nàng lo lắng còn nhiều hơn người bình thường một chút. Bởi vì trong cuộc sống của mình, nàng cần chăm sóc cho nhiều người hơn người bình thường rất nhiều.
Như những nhân vật thiên tài hoặc những người được người ta chú ý sùng kính, theo bản năng Tô Thanh Quân che dấu hết những khuyết điểm của mình đi. Cũng sự che dấu này nên nàng biến thành lạnh lùng cao ngạo.
Biểu hiện khó chịu như vậy lại linh nghiệm dị thường. Những người ngưỡng mộ nàng bị hành động của nàng làm cho có khoảng cách, không thể tiến thật gần tới cạnh nàng, giống như chỉ có thể nhìn nàng từ phía xa xa. Trong ánh mắt chỉ thấy thấp thoáng, khiến bọn họ không thấy rõ chân tướng. Một số người trong bọn họ cũng không thể thấy rõ vóc dáng chính thức của người kia.
Cho nên mọi người liền bắt đầu tưởng tượng, tưởng tượng nàng thành tốt đẹp, biến nàng thành tiên tử có dung nhan tuyệt thế, khó có được trong truyền thuyết.
Chuyện này cũng giống như vô số những chuyện khác trong cuộc sống.
Điều này chẳng liên quan tới tu vi, chỉ là nhân tính mà thôi.
Nhưng cuối cùng giả cũng không phải thật, cũng không phải là vĩnh viễn, giống như tờ giấy mỏng khi bị ướt sẽ lập tức rách.
Một ngày nọ, Tô Thanh Quân cảm thấy lớp giấy mỏng của mình đã bị đâm thủng thật.
Khi nàng uy hiếp Tô gia, cãi lại kể cả mẫu thân nàng là Bạch phu nhân, mang Lục Trần từ trong mọi người trở về đài Phi Nhạn trên núi Côn Luân, khí thế đó, uy phong chấn nhiếp toàn trường đó, ngôn ngữ dứt khoát đó, lời nói ác liệt đó khiến nàng thoạt nhìn như hoàn mỹ, ngay cả Lục Trần bị trọng thương cũng phải kính nể.
Mãi cho tới khi… Nàng trở về núi.
Nàng dìu Lục Trần trở lại gian nhà cỏ, đặt hắn nằm lên giường, nhìn nam tử người đầy máu tươi này, Tô Thanh Quân lại luống cuống tay chân.
Bởi nàng không biết trị thương.
Chuyện này đối với rất nhiều tu sĩ, thậm chí tu sĩ đạo hạnh thấp chưa được xếp hạng như tán tu mà nói là thủ đoạn hết sức thuần thục. Nhưng nàng lại không biết.
Tô Thanh Quân vội vã cầm một đống bình lọ từ trong động phủ tới, bên trong đầy các loại dược liệu trân quý và linh đan diệu được, sau đó nhìn toàn thân Lục Trần có vô số vết thương chảy máu, cảm thất mặt mày choáng váng.
Một nữ thiên tài con nhà giàu có, làm gì có chuyện gì phải tự mình xử lý đâu? Chẳng qua thấy tình hình khẩn cấp, Tô Thanh Quân cũng không thể nghĩ nhiều, chỉ có thể làm liều cho xong.
Vì thế linh đan dược phấn trân quý liền được vẽ tùy tiện hết lên trên vết thương của Lục Trần, cũng không biết là rốt cục có công hiệu hay không nhưng máu quả nhiên ngừng chảy rất nhanh.
Tô Thanh Quân nhất thời cao hứng, sau đó bắt đầu lôi vài binh linh đan nổi danh Côn Luân ra bỏ vào miệng Lục Trần.
- Khụ khụ khụ…
Vốn Lục Trần còn đang giả vờ ngủ lúc này cũng phải ho khan kịch liệt, vội vã đưa tay chặn bình thuốc của Tô Thanh Quân, sau đó thều thào nói:
- Đừng vội. Nhất thời ta còn chưa chết được. nếu Ngươi cứ chữa cho ta như thế, ta cảm thấy có khi mình sẽ bị nghẹn chết mất.
Tô Thanh Quân lườm hắn một cái, nói:
- Có lòng tốt cho ngươi uống linh đan lại còn nói nhiều. Rốt cục có ăn không?
Lục Trần gật đầu liên tục, nói:
- Có có, nhưng cho ăn từ từ một chút có được không? Hơn nữa không thể ăn toàn bộ nhiều linh đan như vậy một lúc được. Nếu không dược lực phản lại sẽ thành giống như độc dược đấy.
Tô Thanh Quân hừ một tiếng, thoạt nhìn cũng như biết vừa rồi mình quá nóng nảy, đặt bình ngọc này lên bàn bên cạnh, nói:
- Không hiểu lòng tốt của người khác! Vậy thứ này đặt ở đây, sau này tự ngươi ăn đi. Dù sao ngươi cũng thần í bí, chẳng biết là có lai lịch gì, lại hiểu đủ thứ hỗn tạp, có khi cũng biết thứ này đấy nhỉ?
Lục Trần gian nan lắc đầu, nói:
- Làm gì có chuyện đó.
Tô Thanh Quân thở dài, đưa tay ngăn hắn, nói:
- Được rồi, ta tùy tiện nói với ngươi một chút thôi. Ngươi mau nghỉ ngơi đi.
Vừa nói nàng vừa dừng lại một chút, giọng nói trầm thấp hơn vài phần, gục đầu xuống nói:
- Lần này thực sự để ngươi chịu khổ rồi. Ta thực không ngờ được mấy đệ đệ trong nhà ta lại giống như phát điên như thế.
Trong đáy mắt Lục Trần lóe lên ánh sáng mơ hồ, sau đó mở miệng nói:
- Việc này không liên quan tới ngươi, đừng suy nghĩ nhiều.
Tô Thanh Quân còn định nói gì nhưng sau đó bên ngoài nhà cỏ đột nhiên truyền tới một giọng nói. Có người hô lên một câu:
- Ngọc nha đầu, đi ra.
Tô Thanh Quân ngẩn ra, đứng lên nhìn có vẻ hơi kinh ngạc, nói:
- Sư phụ ta tới. Lúc này người chạy tới làm gì?
Lục Trần nằm trên giường cười một chút, nói:
- Đại khái là biện hộ giúp người khác chăng?
Tô Thanh Quân suy nghĩ một chút, nói:
- Chắc không phải. Sư phụ hết sức trân trọng ta nhưng cũng chẳng hòa thuận với Tô gia lắm. Trước kia dù sao đám đệ đệ muội muội trong nhà ta cũng quá phiền toái, làm cho ta phải mất thời gian với bọn họ…
Nói được một nửa, đột nhiên Tô Thanh Quân ngừng lại, nhìn Lục Trần mỉm cười:
- Bị hắn nói trúng rồi sao?
Tô Thanh Quân cười khổ thở dài, sau đó nói nhỏ:
- Trước tiên ngươi nằm đó nghỉ ngơi một hồi, ta đi rồi sẽ quay lại.
Đi ra khỏi cửa nhà cỏ, quả nhiên Tô Thanh Quân thấy Mộc Nguyên chân nhân đang đứng trên đài Phi Nhạn, ở nơi đại khái cách nhà cỏ chừng hơn năm mươi trượng.
Thấy nàng đi tới, Mộc Nguyên chân nhân cũng gật đầu.
Tô Thanh Quân bước nhanh tới trước mặt lão, nói:
- Sư phụ, sao người lại tới đây?
Mộc Nguyên chân nhân cười hắc hắc, nói:
- Nghe nói vừa rồi ngươi náo động bên trong thành Côn Ngô, quay về Tô gia đại náo một phen, gây xôn xao, trên dưới núi Côn Luân đều đang bàn tán rồi. Không phải là ta cũng cần vội vã qua thăm sao.
Gương mặt Tô Thanh Quân ửng đỏ, lắc đầu nói:
- Làm gì có khoa trương như người nói chứ!
Mộc Nguyên chân nhân cười ha hả nhưng cũng không tiếp tục trêu chọc nữ đồ đệ này mà nhìn thoáng qua hướng nhà cỏ, nói:
- Nghe nói người ngươi cứu chính là đệ tử tạp dịch Lục Trần trồng Ưng quả cho ngươi sao?
Tô Thanh Quân gật đầu nói:
- Vâng.
Mộc Nguyên chân nhân như cười như không nhìn nàng, nói:
- Trước kia sư phụ đã khuyên bảo ngươi bao nhiêu lần rồi, cần phải vạch rõ giới hạn đối với người trong nhà, chỉ có trăm mối lợi chứ không có hại gì với việc tu hành của ngươi mà ngươi chưa bao giờ nghe lời. Giờ này chỉ bởi một đệ tử tạp dịch phổ thông mà đột nhiên người trở mặt với Tô gia rồi. Chuyện này…. Có tư tình gì không thế?
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Mộc Nguyên chân nhân mơ hồ hiện lên vẻ sắc bén, chỉ lạnh nhạt nhìn Tô Thanh Quân mà thôi.
Tô Thanh Quân lại như chưa phát giác ra, chỉ cười khổ nói:
- Sư phụ, lúc đầu khi con bái sư đã nói với người, con chỉ có hứng thú với tu hành, những chuyện khác đều không muốn suy nghĩ nhiều.
- Vậy vì sao ngươi lại cứu hắn?
Sắc mặt Tô Thanh Quân trầm xuống một chút, nói:
- Là huynh đệ Tô gia nhà ta làm thật sự hơi quá đáng. Dù là người này không phải Lục Trần, chỉ là một tên ăn mày bên đường không có quan hệ với ta thì ta nghĩ ta cũng sẽ không thể ngồi yên.
Mộc Nguyên chân nhân nhìn Tô Thanh Quân chăm chú một lát, sau đó đột nhiên gật đầu nói:
- Ngươi đã có thể nghĩ như vậy đúng là hơi ngoài dự đoán của ta. Nhưng ngươi đừng quên, ngươi cứu được hắn nhất thời nhưng cứu được cả đời sao? Lục Trần kia đạo hạnh thấp kém, sau này tu luyện trên núi Côn Luân, chỉ sợ hơn phân nữa sẽ gặp phải người của Tô gia đả kích cả ngoài sáng lẫn trong bóng tối.
Thần sắc Tô Thanh Quân lạnh xuống.
Mộc Nguyên chân nhân lại như không có ý định bỏ qua cho nàng, chỉ mỉm cười nói:
- Nếu tới lúc đó thật, hắn chỉ là một đệ tử tạp dịch phổ thông bình thường, lại thật sự không thể theo ngươi cả đời. Hắn và ngươi là người ở hai thế giới hoàn toàn bất đồng. Hắn phải đi làm những công việc nặng nhọc, mà người sinh ra đã là người nhất định phải ở trên trời cao. Tới lúc đó thì hắn phải làm gì bây giờ?
Tô Thanh Quân cắn răng nói:
- Ta đã nghĩ tới rồi. Hắn với ta cũng không hẳn là không có quan hệ.
Mộc Nguyên chân nhân nhíu mày nói:
- Ồ, thật ra ta cũng thấy kỳ quái. Hắn với ngươi không phải là thân thích hay quen biết, chỉ là một đệ tử tạp dịch bình thường, có quan hệ gì với ngươi chứ?
Tô Thanh Quân hít sâu một hơi, sau đó lớn tiếng nói:
- Lục Trần là môn hạ đệ tử ta vừa thu nhận!
- Cái gì?
Trong nháy mắt Mộc Nguyên chân nhân kinh ngạc ngẩn ra.
- À… Chúc mừng người, sư phụ, hiện tại người đã lên chức sư tổ đầu tiên trong đồng lứa của người rồi.
18/ 5
Một danh môn tu chân như phái Côn Luân, truyền thừa mấy ngàn năm tới nay đương nhiên đều thông qua phương thức sư đồ tương truyền mà kéo dài. Từ thời hai vị tổ sư sáng lập phái là Côn nguyên tử và Thiết La, tương truyền các đời, kéo dài không dứt, mãi cho tới ngày hôm nay.
Cho nên chuyện thu đồ đệ ở phái Côn Luân là chuyện bình thường nhất. Nói đại khái, đại đa số tu sĩ đều sẽ thu đồ đệ. Tu sĩ không thu đồ đệ, sống cô độc cả đời không phải là không có nhưng cũng hết sức hiếm thấy. Nguyên nhân sao, thật ra cũng rất đơn giản. Chuyện này cũng giống như truyền thừa của gia tộc, cả đời vất vả tạo dựng cơ nghiệp, dù sao cũng hy vọng có người kế thừa. Mình thành tựu tại nghiệp lớn, dù sao cũng hy vọng có người có thể phát triển mở rộng. Mà một khắc khi sắp chết đi, đại đa số mọi người đều hy vọng có người phụng dưỡng trước giường, dưỡng lão tống chung.
Đây là bản tính của vô số người trên vùng đất mênh mông của Trung thổ, cho dù ngươi có phải tu sĩ hay là phàm nhân bình thường cũng khó nhảy ra khỏi loại băn khoăn này.
Chẳng qua cũng bởi vậy mà việc thu đồ đệ đối với nhiều tu sĩ mà nói, đặc biệt là ở danh môn đại phái như Côn Luân này có một ý nghĩa hết sức thận trọng. Bởi nó không chỉ liên quan tới việc truyền thừa đạo nghiệp cả một đời của một người mà còn liên quan tới việc thực lực môn phái tăng trưởng hay giảm sút.
Ngươi chỉ là một đệ tử tạp dịch, đột nhiên nhảy ra chiêu cáo thiên hạ. Hôm nay nhận được một đồ đệ như ngươi, ngày mai lại nhận một đồ đệ tương tự, dạy mãi dạy ra cả môn phái từ già tới trẻ toàn phế vật thì dùng cái rắm gì?
Đương nhiên phái Côn Luân sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra. Trên thực tế, vì để đại đa số đệ tử trẻ tuổi có thể càng chuyên tâm tu luyện, trong phái Côn Luân ước định là ngoài đệ tử tạp dịch không có tư cách thu đồ đệ ra, đệ tử cảnh giới Luyện khí và đại bộ phận đệ tử Trúc Cơ cũng không có tư cách thu đồ đệ.
Nói chung đối với tuyệt đại đa số tu sĩ trên thế gian này mà nói, tu sĩ Kim Đan là đỉnh cao mà cả đời bọn họ khó có thể vượt qua được. Mà tu sĩ có thể tu luyện tới cảnh giới Kim Đan, cho dù là đạo hạnh, thực lực, từng trải, thiên phú thường thường đều nổi tiếng. Cho nên Kim Đan thu đồ đệ là giới hạn mà phái Côn Luân vạch ra.
Đương nhiên thật ra giới hạn này cũng có một bộ phận mơ hồ. Bởi có rất nhiều tu sĩ cuối cùng cả đời đều ở cảnh giới Trúc Cơ. Khi bọn họ đã lớn tuổi, đạo hạnh đã ở Trúc Cơ đỉnh nhiều năm, phái Côn Luân sẽ mở một mắt lưới cho những người này, cho phép bọn họ nhận một ít đồ đệ.
Nói tóm lại là một câu, trong phái Côn Luân, tu sĩ Kim Đan mới có tư cách thu đồ đệ!
Mà Tô Thanh Quân chính là tu sĩ Kim Đan trẻ nhất trong phái Côn Luân trong mấy ngày năm nay.
Nhưng thiên phú của nàng thực sự rất cao, tuổi năm nay thật sự quá trẻ, cho nên đại đa số người, kể cả sư phụ Mộc Nguyên chân nhân của nàng cũng bởi đạo hạnh nàng tinh tiến dũng mãnh mà vui mừng than thở, trong tiềm thức quên mất Tô Thanh Quân đã có tư cách thu đồ đệ theo quy định này.
- Ngươi, thu đồ đệ?
Mộc Nguyên chân nhân nhìn vẫn có vẻ ngẩn ra, hình như còn chưa tỉnh táo lại từ lời nói của đồ nhi mình.
Tô Thanh Quân gật đầu hết sức bình tĩnh, nói:
- Đúng vậy, sư phụ, con nghĩ mình đã có tư cách này rồi phải không?
Mộc Nguyên chân nhân suy nghĩ một chút, đột nhiên phát hiện ra đệ tử của mình đúng là không nói sai. Mà phát hiện này khiến mặt lão tối sầm, đi qua đi lại vài bước trước người Tô Thanh Quân, lẩm bẩm:
- Nhưng mà, nhưng mà thế cũng quá… Quá là…
Lão đột nhiên ngẩng đầu, cau mày nhìn Tô Thanh Quân, nói:
- Ngươi mới có hai mươi hai tuổi đấy, ngươi có biết không?
Tô Thanh Quân nói:
- Ta biết chứ.
- Vậy ngươi vẫn thu đồ đệ?
Tô Thanh Quân nghiêm mặt nói:
- Các đời tổ sư phái Côn Luân ta có vị nào từng ban hạ pháp chỉ, nói là tu sĩ Kim Đan hai mươi hai tuổi không được thu đồ đệ không?
- Ấy… Hình như không có chuyện này.
Mộc Nguyên chân nhân khổ não xoa xoa đầu nói:
- Nhưng trước kia không phải là không có thiên tài như ngươi sao.
Tô Thanh Quân hừ một tiếng nói:
- Sư phụ, người không thể vô duyên vô cớ bởi con được trời cao chiếu cố mà trách cứ con chứ.
- Không, không.
Mộc Nguyên chân nhân vội vàng phủ nhận, nhưng sau đó mặt mày khổ sở tới nhăn nhúm lại nói:
- Nhưng mà… Dù sao ta cảm thấy thế cũng không tốt lắm đâu, Ngọc nha đầu.
Chuyện này thoạt nhìn đương nhiên là hơi lạ. Nói chung đại bộ phận những người tuổi còn trẻ như Tô Thanh Quân đều đang ở cảnh giới Luyện Khí, nhiều nhất cũng là ở Trúc Cơ liều mạng tu luyện. Cho dù đưa mắt khắp thiên hạ có một số thanh niên thiên tài trẻ tuổi như nàng, thường thường khi trẻ tuổi trong lòng cũng đều tập trung tu luyện, trong mắt chỉ có cảnh giới Nguyên Anh càng cao xa hoặc Hóa Thần chân quân trong truyền thuyết, làm gì có người phân tâm đi thu đồ đệ đâu?
Cho dù muốn thu đồ đệ thì không phải cũng nên chờ tới lúc năm sáu mươi tuổi, khi đại bộ phận tiềm lực đã tổn hao nhất, cơ bản đạt tới giới hạn tiền đồ, lo lắng tuổi tác sao?
Đương nhiên Mộc Nguyên chân nhân đưa ra nghi hoặc của mình, hy vọng có thể túm nữ đệ tử nhu thuận của mình trở về khỏi con đường sai lầm. Ai ngờ hôm nay Tô Thanh Quân lại quật cường khác thường, nói muốn thu đồ đệ là sẽ thu đồ đệ, không hề có chút ý tứ lui bước.
Hai người tranh cãi nhau liên tục, Mộc Nguyên chân nhân đã bắt đầu thẹn quá hóa giận thì chỉ nghe phía sau núi xa xa đột nhiên vang lênmột tiếng nổ, ngay sau đó mấy luồng hào quang phóng lên cao, sáng chói thiên địa. Không bao lâu sau chúng chập chờn bay múa, hóa thành hình long hổ, sáng chói vô cùng, khiến kẻ khác khó có thể nhìn thẳng.
Nhất thời sắc mặt Mộc Nguyên chân nhân hơi thay đổi, nhìn về phía luồng sáng trong chốc lát, nói với Tô Thanh Quân rằng việc này bàn sau, sau đó bay lên, lao về phía luồng sáng kia.
Tô Thanh Quân cũng bị luồng sáng khác thường kia làm ngẩn ra, dù đài Phi Nhạn cách đó rất xa nhưng vẫn cảm giác được từng luồng lực lượng tràn ngập khắp thiên địa ập tới, giống như một cơn lốc vô hình điên cuồng tràn ra…
Tình cảnh này đúng là cảnh tượng mà cả đời tất cả các tu sĩ mơ cầu.
Có người phá tan cánh cửa sinh tử.
Phá đại hư vọng, nhìn thấy đại hoan hỉ, được pháp lực vô thượng, động tất cả tạo hóa huyền bí trên thế gian này, khám phá chân lý đạo pháp, vì vậy một bước lên trời, trở thành người trên người khác.
Chính là chân nhân!
Một ngày này gió mây cuồn cuộn, giống như một việc nọ lại kéo theo việc kia, việc sau càng quan trọng hơn việc trước, khiến kẻ khác không theo kịp. Mới đầu tại thành Côn Ngô, người Tô gia gây chuyện trói người, đưa tới rất nhiều người vây xem, sau đó đột nhiên gió mây xoay chuyển, thiên tài Kim Đan Tô gia giáng xuống, đại náo nhà mình, khiến toàn thành chấn động. Mà chuyện tiếp theo xảy ra khiến mọi chuyện xảy ra trong thành Côn Ngô trong nháy mắt liền trở nên không còn sức hút.
Sau mười một năm, trên núi Côn Luân bất ngờ lại xuất hiện chứng chân linh quang. Rốt cục danh môn Côn Luân năm nghìn năm lại xuất hiện một vị Đại chân nhân Nguyên Anh.
Trừ thiên phú dị bẩm, nhất định rất may mắn mới có thể trở thành Hóa Thần chân quân cực kỳ ít thấy, Nguyên Anh chân nhân hầu như đã là thành tựu cực hạn mà tu sĩ nhân loại trên đường tu tiên có thể đạt đến.
Tới loại cấp độ như Nguyên Anh, thật ra không phải toàn bộ đều do thiên phú, căn cốt của người ta có khả năng quyết định được. Kỳ thật may mắn, ngoại lực, các loại linh vật tài nguyên cung cấp vô tận để tiêu hao mới có hy vọng tạo nên một vị chân nhân Nguyên Anh vô cùng mạnh mẽ. Mà đại sinh tử quan trong giới tu chân giới là thứ khiến kẻ khác nghe thấy biến sắc, như sấm bên tai, cũng nổi danh như vực sâu không thể vượt qua, bao nhiêu thiên tài phải chịu dừng bước, cách đỉnh cao nhân sinh càng xa mà rơi xuống hoàng tuyền.
Ý nghĩa của vị chân nhân Nguyên Anh, cho dù là coi trọng thế nào cũng không quá đáng, dù là tại đại phái Côn Luân cũng vậy. Mặc dù là trong năm danh môn đứng đầu của Chân tiên minh, chân quân Hóa Thần là thứ chứng tỏ sự mạnh mẽ, che chắn gió lớn, nhưng một khi chưa tới tình huống tông môn sống chết, Hóa Thần chân quân tuyệt đối sẽ không ra tay. Hiển nhiên trong đó có một loại quy định ước thúc riêng. Và do đó hiển nhiên chân nhân Nguyên Anh mới chính là gốc rễ của một đại môn phái.
Khi Chứng chân linh quang chiếu sáng, trong nháy mắt cả núi Côn Luân chấn động không phải nói, thậm chí ngay cả một vùng rất lớn bên ngoài núi Côn Luân cũng nín thở. trong nháy mắt Mọi người trong thành Côn Ngô liền quên đi náo nhiệt ngày hôm trước, cả đám người chỉ nhìn chằm chằm vào luồng sáng nối liền đất trời giữa thâm sơn.
Chưởng môn Nhàn Nguyệt chân nhân của phái Côn Luân nhanh chóng chạy từ núi Thiên Côn tới. Mà khi lão tới được nơi này thì đã có bảy tám vị chân nhân đứng giữa không trung, nhìn về phía Tam trượng phong phía dưới.
Đúng vậy, Chứng chân linh quang chính là chiếu ra từ trong động phủ kia.
Là sư phụ Đông Phương Đào của Dịch Hân.
Sau Nhàn Nguyệt chân nhân còn lục tục có mấy chân nhân Nguyên Anh khác của phái Côn Luân chạy tới đây. Tình đồng môn là một chuyện, hễ người có thể thành tựu chân nhân đều biết rõ hung hiểm khó khăn nhiều hơn người bình thường rất nhiều, thật sự đáng để mừng rỡ.
Mà ngoài ra thì còn có một việc khác, đó là một khắc khi thành tựu chân nhân, Chứng chân linh quang chiếu sáng tận trời, sẽ có đủ loại ảo giác đặc dị, có thể thể hiện thành tựu công pháp vị chân nhân này tu luyện, đạo hạnh cao thấp của hắn.
Mặc dù cũng không phải chuẩn xác quá mức nhưng linh quang này sẽ không lừa người, ít nhất sẽ khiến mọi người thầm hiểu rõ.
Không bao lâu sau, chỉ thấy trên bầu trời Tam trượng phong kia, xa xa gần gần liền xuất hiện rất nhiều bóng người, trầm mặc mà ân cần nhìn về phía động phủ đang tỏa ra linh quang. Mà ở dưới chân núi cũng có rất nhiều người đang lục tục chạy tới.
Dịch Hân đứng ở nơi gần nhất, ngay bên ngoài động phủ của Đông Phương Đào, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng lẫn chờ mong, nhìn dị tượng trên trời không chớp mắt. Mà bên cạnh nàng, Nhan La cảm khái, nhìn động phủ đóng chặt kia.
Ngoài bọn họ ra, trong phái Côn Luân còn có rất nhiều người cũng bị thu hút tới đây. Đương nhiên trong đó người có đạo hạnh thấp, ví dụ như đệ tử tạp dịch sẽ không tiếp cận nơi náo nhiệt này. Loại người tư chất phế vật trời sinh này ngay cả tư cách nhìn thấy Chứng chân linh quang cũng không có, tốt nhất về làm việc đi.
Trên bầu trời Tam trượng phong nơi đó, thủ tọa Thiên Binh Dường Độc Không chân nhân lạnh nhạt đứng trên mây. Mà bên cạnh lão, Hà Nghị sắc mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại lộ vẻ phức tạp nhìn luồng kỳ quang kinh thiên kia.
Sau một lúc lâu, giọng Độc Không chân nhân truyền từ phía trước tới:
- Nếu ngươi vẫn muốn nhất định đi hỏi lão thì cẩn thận một chút. Tính tình Đông Phương lão đầu không tốt đâu.
- Vâng, đệ tử hiểu rõ rồi.
18/ 6
Trong rặng núi Côn Luân hùng vĩ, núi non trập trùng, cho dù là ở giữa ban ngày cũng sẽ có nơi có bóng râm, cũng có những nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới được.
Nghĩa Trủng chính là một địa phương như vậy, nó như một nơi vĩnh viễn ẩn nấp trong bóng tối.
Khi luồng linh quang sáng chói như ngọc kia chiếu khắp núi non thiên địa, tất cả mọi người đều phải than thở, ánh sáng chiếu khắp xa gần nhưng cũng có nơi nó không tiến đến được, đó chính là phía sau lưng ngọn núi hắc ám kia, không thể tiến vào bên trong cái bóng kia.
Người coi xác trầm mặc đứng bên trong khu nhà hắc ám, ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng trên bầu trời, còn cả dị tượng ẩn hiện như long như hổ, tung hoành rong ruổi kia, không ai bì nổi, tượng trưng cho lực lượng mạnh mẽ nhất trên thế gian.
Một lúc lâu sau, y mới xoay người, lặng yên tiến vào trong bóng tối, giống như một cô hồn dã quỷ còn đang lưu lại ở nhân gian.
Chứng chân linh quang là dị tượng tu chân khó gặp. Đừng nói là người bình thường, dù là tu sĩ, cả đời nếu không có sự may mắn thì cũng khó có thể thấy một lần.
Cho nên trong nhà cỏ trên đài Phi Nhạn, mặc dù Lục Trần bị thương rất nặng nhưng cũng được Tô Thanh Quân dìu miễn cưỡng ngồi dậy, tựa vào cửa sổ nhìn kỳ quang trên chân trời phía xa xa.
Tô Thanh Quân ngồi bên cạnh đỡ hắn. Không biết tại sao, thân phận, địa vị, thực lực của hai người rõ ràng cách biệt một trời một vực nhưng cho dù là nàng hay Lục Trần hình như đều thản nhiên với việc này. Khi nàng nhìn thấy Chứng chân linh quang trên bầu trời, trong lòng Tô Thanh Quân cũng không nhịn được kích động.
Dù là đối với một thiên tài được mọi người công nhận như nàng, cảnh giới Nguyên Anh cũng vẫn là một mục tiêu rất xa xôi, còn một đoạn đường dài dòng, buồn chán phải đi, càng không nói tới cánh cửa sinh tử rất dễ khiến thiên tài phải chết non trong truyền thuyết, không ai chắc chắn có thể vượt qua kia.
Khi nàng bình phục tâm trạng, Tô Thanh Quân lại mang theo vài phần ngạc nhiên phát hiện ra Lục Trần nhìn kỳ quang sáng chói nơi xa, thần sắc hình như cũng quá bình tĩnh.
Đối với một đệ tử tạp dịch đạo hạnh thấp kém mà nói, giờ phút này đột nhiên xuất hiện cảnh tượng như vậy, trong khi đó là cảnh giới cả đời hắn căn bản không thể với tới nhưng mặc dù Lục Trần nhìn rất chăm chú, sắc mặt hình như chẳng xuất hiện vẻ hưng phấn kích động gì.
Hình như hắn còn có vẻ tỉnh táo bình tĩnh hơn Tô Thanh Quân, giống như một người bình thường không động lòng chút nào.
- Ngươi làm sao vậy?
Tô Thanh Quân hỏi Lục Trần một câu, hơi ân cần nhưng lại mang theo vài phần kỳ quái.
Lục Trần đáp:
- Hả?
Tô Thanh Quân chỉ linh quang trên bầu trời, nói:
- Ta thấy ngươi có vẻ không hứng thú lắm với Chứng chân linh quang kia à?
Lục Trần ngẩn ra một chút, lập tức cười cười, thở dài nói:
- Đại tiểu thư. Nếu hiện tại trên người ngươi bị mấy chục vết thương, đau muốn chết, chỉ muốn bất tỉnh đi như ta thì chắc cũng chả có tinh thần gì với những chuyện khác.
Tô Thanh Quân suy nghĩ cảm thấy quả là như thế, thở dài khe khẽ, nói:
- Là sơ sót của ta.
Vừa nói nàng vừa dịu Lục Trần nằm xuống, nói nhỏ:
- Ngươi nghỉ ngơi tốt đi.
Ánh mắt Lục Trần đảo qua mặt nàng một vòng, đột nhiên nói:
- Những lời ngươi nói bên ngoài là thật sao?
Tô Thanh Quân nói:
- Câu nào?
Lục Trần đáp:
- Đương nhiên chính là ngươi lớn tiếng tuyên bố với sư phụ ngươi muốn nhận ta làm đồ đệ đó.
- Hả, ngươi nghe được à?
Lục Trần nhắm mắt lại, nói:
- Lúc đó ngươi nói chuyện cũng không nhỏ tiếng.
Tô Thanh Quân cười cười nói:
- Là thật đấy.
Lục Trần thở dài, nói:
- Ta có thể từ chối chuyện này không?
- Hả?
Tô Thanh Quân lấy làm kinh hãi. Hiển nhiên phản ứng của Lục Trần thế này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của nàng.
Lục Trần không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn nàng. Sau đó một lúc lâu, Tô Thanh Quân cau mày hỏi:
- Rốt cục là vì sao?
Lục Trần nói:
- Vừa rồi sư phụ ngươi không vui rồi.
Tô Thanh Quân gật đầu nói:
- Ngươi sợ lão sao?
Lục Trần nói:
- Sư phụ của ngươi là Nguyên Anh chân nhân. Ta chỉ là đệ tử tạp dịch. Ngươi cảm thấy ta có nên sợ lão không?
Tô Thanh Quân im lặng không nói, một lát sau mới nói nhỏ:
- Rõ ràng chỉ là ta muốn nhận đồ đệ mà thôi…
- Thân phận của ngươi không giống người thường.
Lục Trần hơi bất đắc dĩ ngắt lời nàng, nói:
- Thiên tư của ngươi rất tốt, mọi người kỳ vọng rất nhiều đối với ngươi, đặc biệt là sư phụ ngươi. Cho nên lão quả quyết không cho phép bất cứ chuyện gì có thể làm chậm sự tu hành của ngươi. Hơn nữa ta còn lớn hơn ngươi mấy tuổi.
Tô Thanh Quân ngẩn ra một chút, nói:
- Ngươi cũng ngại chuyện này sao?
Lục Trần cười khổ, nói:
- Ngươi biết da mặt ta dày, đương nhiên không ngại chuyện này. Nhưng người khác sẽ quan tâm đấy. Ngươi là một cô nương trẻ tuổi mới hai mươi hai, thu một nam nhân còn lớn hơn ngươi vài tuổi làm đồ đệ, hơn nữa thiên tư căn cốt của hắn còn rất kém cỏi. Ngươi nghĩ người khác sẽ cho chuyện này là thế nào?
Tô Thanh Quân hừ lạnh một tiếng, trên mặt lóe lên vẻ giận dữ nhưng lại không nói gì.
Lục Trần thở dài nói:
- đương nhiên Người khác sẽ chỉ nghĩ là ngươi bị người nọ mê hoặc tâm hồn mà thôi. Có lẽ là tuổi trẻ còn chưa hiểu biết, ý loạn tình mê bị người mê hoặc rồi. Sau đó không ai sẽ đi tìm ngươi gây chuyện. Nhưng nếu ngươi nhận ta làm đệ tử thật thì chỉ sợ toàn bộ núi Côn Luân sẽ nhìn ta với ánh mắt khó chịu. Đến lúc đó thật rồi, ngươi cảm thấy ta còn có thể sống lâu được sao?
Tô Thanh Quân nhìn Lục Trần thật sâu, đột nhiên nói:
- Phản ứng hiện tại của ngươi hoàn toàn không giống với suy nghĩ ban đầu của ta.
Lục Trần nói:
- Ồ, vậy ban đầu ngươi nghĩ sao?
Tô Thanh Quân nói:
- Ta nghĩ lúc ta nói với ngươi việc này, ngươi phải nhảy cao ba trượng, hết sức phấn khởi, khó có thể tin mà khóc ròng ròng, quỳ gối trước mặt ta, ôm chân ta miệng hô sư phụ cơ.
Lục Trần hơi khó khăn giơ tay lên gãi gãi đầu, cười nói:
- Hình như là phải như thế mới đúng.
- Ừ, đúng vậy, ta cũng đã chuẩn bị tiện chân đá văng ngươi rồi.
Tô Thanh Quân bình tĩnh nói.
Khóe miệng Lục Trần điểm nụ cười, nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Tô Thanh Quân. Sau đó một lúc lấu, hắn mới nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Đa tạ.
- Không cần khách sáo.
Tới cuối cùng, đúng là Lục Trần không trở thành đồ đệ của thiên tài trẻ tuổi nhất phái Côn Luân - Tô Thanh Quân. Danh phận khiến các đệ tử khác phải thèm thuồng chảy nước miếng ba thước cứ đi xa hắn như vậy.
Chẳng qua đại khái là bởi bồi thường cho tổn thương lần này của Lục Trần, cũng là bởi bảo vệ tốt hắn, để ngày sau người nhà mình khỏi để ý mà hãm hại, Tô Thanh Quân kiên trì, khiến Lục Trần có được thân phận đệ tử ký danh.
Đệ tử ký danh cũng là một danh hiệu, khác biệt rất lớn với đệ tử chính thức nhập môn thân truyền, trên cơ bản coi như là một loại thể hiện ân tình. Ví dụ như một tu sĩ đạo hạnh cao thâm ngẫu nhiên nợ ân tình người khác, lại không đủ để gã đi thu đồ đệ truyền đạo, kết quả là liền có một danh hiệu trung gian như vậy.
Đại để là đệ tử ký danh không được sư tôn truyền thừa đạo pháp, đơn giản là có thể lôi ra khoe mẽ, lúc nguy cấp tránh bị đánh sưng mặt mày mà thôi. Đương nhiên là có danh hiệu này rồi, người khác cũng không thể bắt nạt ngươi một cách thiếu suy nghĩ, nếu không ai biết tâm tình vị sư tôn kia có tốt hay không? Chẳng may khiến đại tu sĩ nổi giận tới gây chuyện thì không phải là gặp xúi quẩy lớn sao?
Cho nên biện pháp này cũng tương đương với việc Tô Thanh Quân cho Lục Trần một tấm bùa hộ thân, chẳng khác gì gián tiếp nói cho người khác biết, đệ tử tạp dịch này dù là một phế vật nhưng hôm nay đã có tiếng là người của Tô Thanh Quân ta, các ngươi không thể tiếp tục tùy tiện bắt nạt hắn nữa. Nếu không không chừng ta sẽ tức giận mà không khách sáo đâu…
Đối với kết quả cuối cùng này, Mộc Nguyên chân nhân cũng không có ý kiến gì. Đệ tử ký danh là chuyện lão gặp rất nhiều, căn bản không tính là đồ đệ thật sự. Chỉ cần không làm chậm trễ, ảnh hưởng tới tu luyện vào danh tiếng của Tô Thanh Quân thì lão cũng chẳng quản tới những chuyện vớ vẩn của Tô gia.
Chẳng qua tuy là vậy nhưng với danh tiếng của Tô Thanh Quân ngày nay tại núi Côn Luân, đột nhiên có thêm một đệ tử ký danh, dù chỉ có xuất thân là đệ tử tạp dịch nhưng cũng gây chấn động một chút.
Theo lý thuyết thì chuyện này vốn hơi phiền phức, phải để người ta bàn tán một hồi nhưng may mắn là hôm nay chuyện Đông Phương Đào bước chân vào Nguyên Anh thật sự quá quan trọng, rất nhanh liền áp đảo tất cả những chuyện khác, cũng khiến Tô Thanh Quân và Lục Trần thở phào một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận