Thiên Ảnh
Chương 613: Thần linh vô tình
Có một câu nói được lưu truyền rất rộng rãi trong một tông giáo cổ xưa:
Mọi hoảng hốt sợ sệt, đều như ảo ảnh trong mơ.
Câu nói này đúng hay sai khó luận định được, trí tuệ của bậc tiên hiền lưu truyền qua hàng trăm nghìn năm, chắc hẳn ít nhiều cũng có đạo lý của họ chăng.
Nếu là tinh tu tâm niệm, lấy tâm làm gốc rễ, xem thiên địa vạn vật là hư vô, có lẽ khi tu luyện đến cảnh giới cao nhất, có thể làm được tới mức độ bỏ qua hết mọi hỗn loạn, nhìn trực diện vào chủ tâm. Chạm đến được cấp bậc đó, bất kể là tu vi tinh thâm hay khiến bản thân chai sạn, thì hiệu quả có được âu cũng không khác là mấy.
Thiên Lan chân quân lĩnh hội được bí ẩn của vạn vật, thông suốt cả chuyện trời, sở học thâm sâu khó lường, tất nhiên cũng biết đôi chút về giáo lý cổ xưa này. Chỉ có điều, xưa nay ông luôn coi thường nó, còn pháp môn ông tu luyện thì lại đạt tới đỉnh cao của nhập thế, hoàn toàn trái ngược với trường pháp lấy xuất thế là căn bản kia.
Ông thậm chí đến nhân quả báo ứng cũng chẳng tin, thiên địa vạn vận đều nắm vững mới chân thực. Cái gì mà quả báo kiếp sau, cái gì mà luân hồi tuần hoàn, trong mắt ông đều là vô căn cứ hết, chỉ có sức mạnh to lớn mới là gốc rễ, chỉ có kiếp này mới là duy nhất. Tự cổ chí kim có biết bao nhiêu truyền thuyết về thần linh lưu truyền trong nhân gian, nhưng hàng vạn năm qua có từng gặp một ai chưa?
Chư Thiên Thần Ma, Tiên Tiên Phật Đà, rốt cuộc đang ở nơi đâu?
Trên có trời xanh, dưới có đất dày, biết bao nhiêu chuyện thê thảm có lẽ luôn lặng lẽ đi qua như mây trôi, chưa từng lưu lại bao nhiêu dấu tích.
Ông nhìn chằm chằm vào cái bóng đen đó, trong lòng bỗng có chút cảm khái hiếm thấy, đưa hai tai chắp sau lưng, nhìn kẻ đó từ trên cao xuống, chợt nhớ lại quãng đường hơn nửa đời mình đã đi qua, sau đó cười cười, không hề có một chút hối hận.
Cái bóng đen trong tối hơi nhúc nhích, bất giác co rúm như kẻ sắp chết. Thiên Lan chân quân nhìn gã, vẻ mặt bình thản, nói:
- Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Giọng nói trầm mạnh của ông vang vọng trong cái giếng cạn tối om, trầm thấp và còn mơ hồ mang một sức mạnh kỳ lạ, khiến cái bóng đen nọ lại run rẩy. Sau đó, trong bóng tối bỗng có một vệt sáng đỏ quỷ dị lướt qua, con mắt hệt hung thú phẫn nộ như muốn rỉ máu.
Nhưng Thiên Lan chân quân chẳng mảy may quan tâm đến điều đó, dường như ông vẫn luôn cao cao tại thượng như thế, không một sự vật nào có thể quấy nhiễu được tâm linh của ông, thậm chí đến cảm xúc cơ bản cũng chẳng bị ảnh hưởng. Ông còn tiến về trước mấy bước, đứng bên cạnh hình người trong bóng tối đó.
Ông đưa chân đụng vào người cái bóng đen, gã đó trở mình, lăn một vòng dưới đất.
Thiên Lan chân quân thở dài, sau đó thoải mái ngồi xuống đất, mắt cũng chẳng nhìn cái bóng đen đó nữa, mà ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phía bên trên cái giếng cạn này.
Hào quang màu đỏ và thê lương của huyết nguyệt lập lòe trên miệng giếng cao cao nhỏ bé, nhìn từ dưới này, cứ như toàn bộ thế giới bên ngoài đều mang màu đỏ của máu.
- Ngươi sắp chết rồi à.
Ông lên tiếng.
- Tuy đây cũng là vận mệnh vốn dĩ của ngươi, nhưng ta vẫn thấy rất kỳ lạ, ngươi liều mạng xoay vần với ta bấy nhiêu năm, đến khi già thì lại ngã ngựa trong tay những người trẻ tuổi này, làm ta thấy rất bất ngờ đấy.
- Hà… Gừ…
Trong bóng tối bên cạnh Thiên Lan chân quân, bóng người đó lăn cuộn người, dường như đang giãy giụa trên mặt đất, miệng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ ràng, tràn đầy sự thù hận và phẫn nộ thấu xương.
Ánh mắt gã trong bóng tối hệt như lươi đao, tràn ngập lời nguyền rủa ác độc, nhìn căm phẫn vào bóng dáng Thiên Lan chân quân. Thiên Lan chân quân thu ánh mắt về, quay đầu nhìn sang gã, nói:
- Xem ra ngươi đã tỉnh táo lại rồi? Vậy cũng tốt, ít nhất thì lúc chết cũng chết một cách minh bạch.
Ông cười, nói:
- Ta biết ngươi muốn nói gì, có phải là muốn biết đứa trẻ mà năm xưa ta cướp đi từ ngươi hiện giờ rốt cuộc ra sao rồi phải không?
※※※
- Á…
Có một tiếng gào thét trầm thấp khản đặc vọng đến từ trong bóng tối, giống như nỗi thống khổ và thù hằn tích tụ trong vô vàn năm vỡ òa vào khoảnh khắc này.
Nhưng đối với Thiên Lan chân quân mà nói, điều đó không có bất cứ ý nghĩa nào hết, ông thậm chí còn chẳng chớp mắt lấy một cái. Trông ông hệt như một bậc thần linh không có tình cảm chốn nhân gian thật sự, lãnh đạm nhìn xuống nỗi khổ của thế nhân. Ông lên tiếng:
- Có phải trong bao năm qua, ngươi luôn tự nhủ với lòng rằng, chỉ xem như đã mất đứa trẻ đó rồi? Có lẽ một ngày nào đó, ta sẽ trực tiếp giết chết đứa trẻ đó? Thế nên ngươi chỉ cần nhằm vào ta mà báo thù, nghĩ mọi cách để giết chết ta, chính là để báo thù?
Bóng người màu đen trầm mặc lại.
Thiên Lan chân quân cười cười, nói:
- Ngươi xem, ai ai cũng vậy, ta lúc nào cũng có thể nhìn thấu được tâm tư của các ngươi. Các ngươi đều muốn mọi sự tốt lên, đều nghĩ rằng có lẽ chuyện đúng như những gì mình hy vọng, thế nhưng, hẳn là ngươi vẫn có một chút gì đó gọi là hiểu ta chứ?
Ông cúi đầu xuống, giọng nói dường như cũng nhẹ đi hẳn:
- Nhưng tận sâu trong lòng ngươi, có phải luôn có một tiếng nói bảo với ngươi rằng, ta sẽ không làm vậy. Người như ta, đâu thể nào làm việc nông cạn như thế, ta nhất định sẽ bố trí đường rút, nhất định sẽ hành hạ đứa trẻ đó, khiến ngươi phải hứng chịu nỗi thống khổ đáng sợ nhất, khủng khiếp nhất nhân gian, đấy mới là thủ đoạn của ta, đúng không?
- Gừ, gừ…
Một chuỗi tiếng gào thét bỗng vọng đến, bóng đen đó run rẩy toàn thân như sắp bổ nhào đến trước mặt Thiên Lan chân quân, đã phẫn nộ đến cực hạn rồi.
Nhưng Thiên Lan chân quân lại lắc đầu, nói:
- Ngươi đừng giả vờ nữa, ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu.
- Ngươi phải suy nghĩ viển vông như thế cho đến mãi mãi, tưởng tượng rằng đứa trẻ đó rốt cuộc đã chịu bao nhiêu đau đớn trong tay ta, tưởng tượng rằng có lẽ nó đang trong cảnh địa ngục trần ai và giày vò ra sao, thế gian này có vô vàn chuyện thê thảm, bi thương thống khổ, cực hình cuồng điên, ngươi sẽ không kìm được mà nghĩ rằng liệu có khi nào lại xảy đến với nó không…
Giọng nói của Thiên Lan chân quân vang vọng trong cái giếng cạn, tựa như lời tuyên án của thần linh.
※※※
Cái bóng đen im lặng đi, đầu gã chậm rãi rủ xuống, không còn âm thanh thốt ra nữa.
Thiên Lan chân quân đứng dậy, đi ra ngoài mấy bước, đúng vào lúc này, đột nhiên ánh sáng huyết nguyệt trên đỉnh đầu bỗng rực lên, dường như hào quang chợt sáng lên gấp mấy lần vào khoảnh khắc ấy, có một thoáng, ánh sáng của huyết nguyệt lọt xuống cái giếng cạn này, xua tan hết bóng tối xung quanh, hình thành nên một chùm sáng kỳ lạ, vừa vặn chiếu vào người ông.
Trông như hào quang từ trên trời giáng xuống, bao quanh ông.
Thiên Lan chân quân dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Thần sắc trên mặt ông vẫn có thể coi là bình tĩnh, chỉ là hàng mày thì hơi nhíu lại, dường như hơi cảm thấy ngạc nhiên, nhưng không hề có lo lắng.
Nhưng lúc huyết quang đó chiếu vào sâu trong mắt ông, vị chân quân trọc đầu này bỗng nhiên thoáng chấn động cơ thể, sau đó dần dần hằn lên nét ngỡ ngàng trên mặt.
Chính vào lúc này, đột nhiên trong bóng tối dưới cái giếng cạn thình lình vang lên một tiếng gào rít, vô số quỷ hồn âm linh vốn đã tiêu tán lại xuất hiện một lần nữa, ập về phía Thiên Lan chân quân từ tứ phương bát diện, trong u ảnh thê lương tột cùng, một bóng người xông đến một cách quả quyết kiên cường, mang theo khí thế quyết tử, nhằm cùng đi đến tận diệt với con người này!
Trong đồng tử của Thiên Lan chân quân, thình lình như sáng lên hai ngọn lửa màu vàng kim hừng hực, dâng lên như hai vầng thái dương. Cùng lúc đó, ánh sáng từng bất biến của huyết nguyệt giữa không trung đột nhiên tối đi mấy phần vào khoảnh khắc ấy.
Ngay sau đó, xung quanh Thiên Lan chân quân lập tức bừng ánh hào quang, như vầng thái dương nóng bỏng bộc phát, ngạo nghễ nhìn vào bóng tối yếu ớt và con kiến đáng thương hại, hùng tráng và mãnh liệt, tỏa ra tứ phương bát diện.
63/ 1
Lục Trần đứng ở lối vào địa đạo, nhíu mày nhìn con phố dài phía trước, người đi đường lúc này đã đông dần lên, nhưng cho đến giờ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Huyết Oanh đâu.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, trong lòng cảm thấy sốt ruột đến lạ.
Lúc này Thiên Lan chân quân đang ở một mình trong huyệt động thần bí dưới lòng đất, điều này khiến Lục Trần có một sự nóng lòng hiếm thấy, hắn rất muốn quay đầu trở lại xuống lòng đất ngay, xem xem Thiên Lan chân quân hiện giờ đang làm gì?
Tất nhiên, không phải hẳn lo cho an nguy của lão trọc đó, dù rằng điều này nghe có vẻ như khiến kẻ làm đồ đệ là hắn có phần bất hiếu, nhưng có lúc chính Lục Trần lại ngạc nhiên phát hiện ra rằng, hóa ra lòng tin của hắn đối với vị sư phụ luôn mang cảm xúc phức tạp đó còn kiên định hơn đa số người trên đời này.
Người có thể ám hại, tiêu diệt lão trọc đó trên đời này, chắc là tạm thời vẫn chưa tồn tại đâu nhỉ?
Nếu quả thực có người lợi hại đến vậy, Lục Trần ắt hẳn, có thể, nói không chừng, thậm chí là sẽ kinh ngạc tột độ, cho y một tràng pháo tay. Chỉ là xét từ lời nói, hành động trước đó, Lục Trần cảm giác thấy rõ ràng hẳn lão trọc có bí mật nào đó, và không muốn để hắn biết, nên mới cố ý bảo hắn đi.
Bí mật đó là gì? Có phải có liên quan đến tòa thành dưới lòng đất, hoặc là liên quan đến gã huyết nhân bí ẩn đã biến mất? Trong lòng Lục Trần có trăm ngàn mối nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn tỉnh táo đứng ở đây, chờ Huyết Oanh đến.
Thủ lĩnh gác cửa Lưu Đình lúc này cũng đứng cạnh Lục Trần, lúc y nhìn Lục Trần, ánh mắt thi thoảng lại có vẻ thân cận và cảm kích, hiển nhiên là đem lòng cảm kích trước lời nói tốt đẹp của Lục Trần với Thiên Lan chân quân trước đó. Lúc này đứng cùng đã lâu, cảm thấy Lục Trần có vẻ sốt ruột, y chần chừ một lúc, rồi lên tiếng xoa dịu:
- Người đưa tin từ đây lên núi phải mất một lúc, còn phải đi thông báo, tìm tới Tiết Đường chủ, sau đó làm theo lời căn dặn của công tử, nhờ Tiết Đường chủ trực tiếp phái một trăm người đến, cũng cần chút thời gian. Công tử chớ nóng vột, cứ đợi một lát.
Lục Trần khẽ gật đầu, biết Lưu Đình nói đúng, kỳ thực kể cả lúc nãy khi truyền lời, hắn cũng đã cố ý đảo lộn ý của Thiên Lan chân quân, theo ý của lão trọc thì đại khái là gọi Huyết Oanh tới, sau đó bảo Lục Trần đích thân nói nàng phái người đến, cuối cùng mới cùng xuống dưới lòng đất. Như thế sẽ kéo dài rất nhiều thời gian, cho dù Phù Vân tư luôn làm việc rất nhanh chóng, nhưng cũng phải mất một buổi mới có thể hoàn thành.
Lục Trần không tin là Thiên Lan chân quân già hồ đồ rồi nên nói nhầm, hoặc là không nghĩ tới những chuyện này, thiên hạ này cho dù tất cả mọi người đều phát điên, hắn cũng cảm thấy người cuối cùng còn tỉnh táo cũng chỉ có lão trọc. Thế nên rõ ràng là, ông ấy cố ý muốn kéo dài thời gian, để Lục Trần và Huyết Oanh chậm trễ hơn một chút.
Rốt cuộc thì ông muốn ở một mình trong tòa thành dưới lòng đất, trong căn nhà đầy vết máu đó, để làm gì?
Lục Trần không biết, Lục Trần rất sốt ruột, trong lòng hắn có chút bất an âm ỉ, cứ cảm thấy hình như mình đã bỏ qua chuyện quan trọng nào đó, hay hình như có chuyện lớn nào đó sắp sửa xảy đến, nhưng hắn cứ như bị cách một bức tường cao, không nhìn thấy, không nghe thấy.
Thời gian vẫn trôi qua từng chút một, Lục Trần tuy vẫn chưa tỏ ra thất thố bởi căng thẳng, nhưng sắc mặt cũng đã sa sầm xuống.
May thay vào đúng lúc này, Lưu Đình bên cạnh hắn “ồ” lên một tiếng, rồi chỉ lên trời, nói:
- Công tử, Tiết Đường chủ và họ đến rồi!
※※※
Huyết Oanh quả thực đã đến rồi, đi cùng nàng là đội ngũ một trăm người đúng như yêu cầu của Lục Trần, trông ai nấy cũng trầm mặc im lặng, nhưng khí thế hào hùng tinh anh, khỏi cần nói, chắc chắn là quân tinh nhuệ kiên định, đáng tinh và mạnh nhất trong Phù Vân tư.
Đội quân này xuất hiện, mấy tên thủ vệ canh giữ lối vào địa đạo lập tức khiếp sợ trước khí thế đó, ai nấy cũng đồng loạt lùi về sau, có một số người còn dán chặt lưng vào vách.
Đám quân tinh nhuệ này hiển nhiên cũng có kinh nghiệm rất phong phú, lập tức có mấy người vây quanh lối vào địa đạo, thủ vững điểm quan trọng nhất.
Huyết Oanh đi đến trước mặt Lục Trần, liếc nhìn hắn, tuy Lục Trần gần đây có chút bất hòa với nàng, nhưng chứng kiến màn cảnh này vẫn không thể không khâm phục năng lực làm việc của nữ tử này, bao năm qua nàng luôn là tâm phúc hàng đầu của Thiên Lan chân quân, mang danh nữ nhân có quyền thế nhất Thiên Long sơn, đích thực là có nguyên nhân.
Song, lúc này đương nhiên không phải là thời điểm thích hợp để tán thưởng, nịnh bợ và làm thân, Lục Trần kéo Huyết Oanh sang một bên, sau đó thuật lại đơn giản chuyện xảy ra dưới lòng đất, cuối cùng nói:
- Chuyện là thế đấy, ta làm người chuyển lời của sư phụ, làm phiền đến cô rồi.
Huyết Oanh gật đầu, ngoài mặt cũng chẳng có bất cứ điểm không vui do bị Lục Trần sai khiến nào, chỉ bình thản nói:
- Ngươi làm đúng. Hiện giờ đã đến đông đủ cả rồi, chúng ta xuống dưới chứ?
Lục Trần trước đó luôn sốt sắng muốn quay trở lại tòa thành dưới lòng đất, nhưng đến lúc này, hắn lại bất giác do dự một thoáng, có điều vẫn nhanh chóng gật đầu, nói:
- Được, các ngươi theo ta.
※※※
Một đội quân tinh nhuệ để lại năm người canh giữ lối vào, những người còn lại theo Lục Trần và Huyết Oanh lần lượt xuống dưới lòng đất. Điểm này khiến Lưu Đình và đám thủ vệ bên cạnh sắc mặt khó coi thấy rõ, có vài người còn có vẻ phẫn nộ.
Có điều Huyết Oanh chẳng để ý tới họ, Lục Trần cũng không nói gì thêm, hắn hiểu suy nghĩ của Huyết Oanh, hiện tại trong thế lực Phù Vân tư, ba người có địa vị quan trọng nhất, quyền thế lớn nhất hiếm có thay, đều đã bước vào một nơi nguy hiểm, còn lối ra nơi này xem ra chỉ có một.
Vậy thì tính quan trọng của việc canh giữ nơi này bỗng chốc nổi bật lên hẳn. Việc này không liên quan đến tin tưởng hay không, đây chỉ là sự bảo đảm bắt buộc.
Sau khi tốc hành, Lục Trần và Huyết Oanh nhanh chóng nhìn thấy vầng huyết nguyệt đó, cùng với ánh trăng màu máu ở khắp mọi nơi trong huyệt động dưới đất. Nó đang vẫy chào Lục Trần và Huyết Oanh, lúc chỉ về hướng ngôi nhà nọ, chuẩn bị sải bước tiến về phía đó, thì mặt đất huyệt động này bỗng nhiên rung chuyển.
Chấn động này hết sức dữ dội, thậm chí còn khiến những quân tinh nhuệ có đạo hạnh này suýt nữa thì ngã ngựa trong khi chưa chuẩn bị sẵn sàng, vách tường và vòm đà xung quanh vang lên vù vù, có không ít đá tảng nứt ra rơi xuống.
Trong một chốc, mọi người đều biến sắc, vì cảnh tượng này trông quá giống với động đất.
Sức người nhiều khi có hạn, một người đạo hạnh cao đến đâu, nhưng khi gặp thiên tai, thì cũng lực bất tòng tâm.
Lúc này chẳng biết có bao nhiêu người trong đầu đều lướt qua ý nghĩ chẳng lẽ ông trời muốn diệt Phù Vân tư sao…
May thay, xem ra ông trời vẫn có chút nể mặt lão trọc, chấn động đó chỉ kéo dài một lúc rồi lặng xuống, đá lở xung quanh cũng dần dần ngưng lại.
Lúc mọi người chưa hết kinh ngạc và nghi ngờ, chẳng đợi có người lên tiếng, thì bỗng chỉ thấy ở trung tâm tòa thành trống vắng phía trước, một chùm sáng chói mắt thình lình bừng lên từ dưới đất, như mặt trời nổ tung, lấn át hết ánh sáng huyết nguyệt ngập tràn khắp nơi.
Giữa ánh sáng vàng kim, một bóng dáng chậm rãi bay lên, hào quang vạn trường bao quanh người ông, rực rỡ sáng bừng, tựa như thần linh thần sự giáng thế, nhìn qua khiến ai cũng sinh lòng sùng bái.
Quanh Lục Trần liền có người kích động hẳn lên, chỉ là lúc hắn đang kinh ngạc nhìn vào ánh sáng đó, nhìn lão trọc giữa hào quang đang đại triển thần uy hệt như phép màu, thì bỗng thoáng thấy ở điểm cuối ánh sáng đó, phía sau bao huy hoàng đó, một cái bóng hắc ám lấp ló giữa hào quang.
Giống một người đang lặng lẽ phất tay, lại như đang giãy giụa trong tuyệt vọng, sau đó tiêu tán, hóa thành tro tàn hư vô giữa hào quang chói lóa.
Lục Trần sững sờ nhìn cảnh tượng phía xa, ngỡ ngàng im lặng, chỉ là tim hắn bỗng nhiên nhói đau, nhưng không biết vì đâu.
63/ 2
Cho dù ngày hôm đó, dưới lòng đất từng bị rung chuyển dữ dội một lần, lại có gần trăm người chứng kiến dáng vẻ Thiên Lan chân quân đại phát thần uy hệt như phép màu trong tòa thành dưới đất, nhưng thông tin này thực ra cuối cùng không hề được lan truyền trong Chân Tiên minh. Đây có thể nói không phải là một việc dễ dàng đối với một Chân Tiên minh đã quá giống với cái rây lọt gió khắp chỗ như hiện nay. Nguyên do tất nhiên là vì sau vụ việc đó, cả Thiên Lan chân quân và Huyết Oanh đều hạ lệnh cấm khẩu, hơn nữa cũng chứng minh được rằng một trăm người do Huyết Oanh đưa đến lần này đủ để tin cậy, không có ai tung tin ra ngoài.
Song quá trình cụ thể của sự việc tuy người ngoài tạm thời không biết được, nhưng không có nghĩa là không ai phát giác ra điểm khác thường. Trong vòng xoáy đấu đá, tranh đoạt danh lợi lớn nhất thiên hạ là Chân Tiên minh, việc thâm nhập vào nhau là chuyện bình thường như cơm bữa, kể cả đám thủ vệ ở lối ra địa đạo bên ngoài, kỳ thực cũng cũng một số kẻ có thân phận bất minh đang soi mói.
Còn chẳng cần nói đến đội quân tinh nhuệ do Huyết Oanh đột nhiên triệu tập nhân số không hề ít, đây chính là động tĩnh cực kỳ lớn, ngay lập tức kinh động đến không ít người và thế lực đều ồ ạt quan tâm. Dẫu sao thì, Phù Vân tư hiện giờ là đường khẩu mạnh bậc nhất, là cái nơi mà các thế lực lớn xem trọng nhất.
Phù Vân tư muốn làm gì? Và họ đã làm gì ở dưới lòng đất đó?
Câu hỏi này chỉ trong một ngày đã trở thành nghi vấn của nhiều thế lực và các vị đại lão trong Chân Tiên minh, các cuộc thăm dò và điều tra nhằm vào đó cũng lập tức được triển khai trong im lặng.
Lãnh tụ của Đại Tể viện Chân Tiên minh - Quảng Bác chân quân, danh tiếng trong giới tu chân thiên hạ trong nhiều năm qua luôn mang tính tranh cãi. Lão thân là một trong Lục đại chân quân Chân Tiên minh, tất nhiên địa vị được tôn sùng, cũng xứng với câu “quyền cao chức trọng”, tuy nhiên nhiều năm qua, lão chưởng quản đại quyền về tiền tài của Chân Tiên minh, những hành vi và lời đồn ngấm ngầm tham nhũng, mượn tiền sinh ra tiền vẫn không ngớt bên tai, tiếng chỉ trích vẫn thường thấy ở đầu đường cuối ngõ.
Đối với hiện tượng này, Quảng Bác chân quân luôn tỏ ra khó chịu, vô cùng đau đầu, thanh minh rằng mình lao tâm khổ trí, cúc cung tận tụy vì Chân Tiên minh, mượn phúc thiên hạ chăm lo cho Tiên sinh sôi nảy nở, nâng đỡ kẻ nhỏ yếu đến công lao vĩ đại, đổ biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt để làm lớn mạnh Chân Tiên minh, chỉ còn thiếu mỗi nước nói là không có lão thì Chân Tiên minh không thể phát triển đến cục diện hùng mạnh như ngày hôm nay, càng không cần phải nhắc rằng, nếu không có sự chèo chống mạnh tay về tiền tài của lão, có lẽ Chân Tiên minh và Phù Vân tư cũng không thể đánh bại hoàn toàn dư nghiệt Ma giáo được.
Công lao to lớn như vậy, lúc tự kéo về mình, Quảng Bác chân quân không hề có một chút ngại ngùng và do dự, đã chạm đến cảnh giới, cấp bậc này như lão, cái gì cũng có cả, vậy thì theo đuổi chút danh tiếng đó thì có làm sao?
Nhưng gần đây Quảng Bác chân quân lại phát hiện hình như trước đây mình đã nghĩ sai rồi, thứ danh lợi này, lão cảm thấy hình như mình vẫn chưa có đủ!
Danh hiệu và tiếng tăm đệ nhất nhân, kẻ mạnh nhất Tiên minh đương thời tại sao không phải là lão, mà lại thuộc về cái tên Thiên Lan cả ngày mang quả đầu trọc đó? Biết bao nhiêu cơ nghiệp của cải, núi vàng biển bạc, không phải đã nói là mọi tiền tài tring Chân Tiên minh đều phải được quản lý từ Đại Tể viện hay sao, vì cớ gì mà các đảng phái ớn, đặc biệt là Phù Vân tư, lại dám to gang bá chiếm nhiều như thế?
Khinh thường nguyên tắc vàng do Chân Tiên minh đưa ra năm xưa như vậy, kẻ nào kẻ nấy cũng đều là lòng lang dạ sói, loạn thần tặc tử!
Ta không đứng ra chủ trì chính nghĩa, thì há chẳng phải muôn đời vẫn như đêm trường, không thấy chút ánh sáng hay sao?
- Thế đạo này sao mà trông có vẻ loạn lạc như vậy.
Quảng Bác chân quân đè nén những ý nghĩ đang sôi sục và nóng bức trong đầu xuống, nhấp một ngụm trà, sao đó nói thế với Cổ Nguyệt chân quân.
Hai người họ hiện đang uống trà trong một hoa viên vắng vẻ phía sau Tinh Thần điện, quanh hoa viên không hề có bất cứ ai, còn bản thân Quảng Bác chân quân hôm nay cũng cố tình giấu giếm tung tích mà lén lút đến đây.
Cổ Nguyệt chân quân liếc nhìn lão, rót cho lão một chén trà tiên, sau đó mỉm cười nói:
- Sao vậy, Quảng Bác huynh lòng vướng bậc thiên hạ đến thế, lại nhìn thấy chuyện gì bất bình à?
- Chuyện bất bình trên đời này quá nhiều rồi!
Quảng Bác chân quân nói thẳng ra.
- Như lần trước lúc hai chúc ta và lão Thiết Hồ gặp nhau, về tình về lý đều phải để ta làm chủ, dù sao thì cũng là ta ra mặt tập hợp mọi người làm đại sự này, thế mà hai người lại gạt ta qua mọt bên, thực sự đáng buồn.
Cổ Nguyệt chân quân vừa cười vừa gật đầu:
- Nói đến chuyện này, ta vẫn rất kính nể Quảng Bác huynh, có thể lấy đại cục làm trọng, rất tốt.
Quảng Bác chân quân cười nhạt;
- Đại cục cái con khỉ, trước mặt chúng ta thì đừng nói mấy lời lẽ ấy nữa. Hôm đó sở dĩ ta tạm thời nhẫn nhịn, chẳng qua là nể mặt cái đưa mắt ra hiệu lúc cuối cùng của huynh thôi. Hôm nay ta đến đây, là muốn nghe thử quan điểm của huynh về ta, nếu vẫn là những lời nhảm nhí bổn cũ soạn lại đó, thì chớ trách ta trở mặt.
Cổ Nguyệt chân quân gật đầu, trông cũng không có ý định vòng vo, nói thẳng vào vấn đề:
- Được, Quảng Bác chân quân người ngay nói thực, vậy ta cũng nói thẳng thôi.
Lão chỉ về một hướng ở đằng xa trên Thiên Long sơn, nói.
- Chúng ta không nói lời thừa thãi, chỉ nói lời thật lòng, với sức mạnh của Phù Vân tư và Thiên Lan hiện giờ, huynh, ta, Thiết Hồ, bao gồm cả Kim Long, Lưu Vân cộng lại là năm phe, có thể đối kháng với lão ta được không?
Quảng Bác chân quân nhíu mày, nhìn chằm chằm Cổ Nguyệt chân quân một lúc, thản nhiên nói:
- Không một phe nào cả.
※※※
- Chính là thế đấy.
Cổ Nguyệt chân quân nói với Quảng Bác chân quân.
- Hiện này Phù Vân tư thế mạnh, danh tiếng lớn, đây mới là nguyên nhân khiến chúng ta không thể không âm thầm liên minh để chống lại chúng. Nếu đã vậy, sau này nếu có chiến tranh, hai bên xô xát nhau, thì người đứng đầu xông pha ở phía trước chắc sẽ chịu tổn hại nhiều nhất đứng không?
Quảng Bác chân quân ngẩn người ra, sau đó mắt bỗng sáng rực:
- Ý huynh là cho lão Thiết Hồ ra phía trước làm lá chắn?
Nhưng rồi lão lại lắc đầu, nói,
- Lão Thiết Hồ là kẻ cáo già, không dễ gì mà mắc bẫy vậy đâu.
Cổ Nguyệt chân quân thản nhiên nói:
- Đã ngồi vào vị trí đứng đầu, muốn chia chác lợi ích lớn nhất sau khi thành sự, không bỏ ra công sức lớn nhất thì e là không trót lọt được đâu. Nếu thực sự như thế, chúng ta chỉ cần nói tất cả giải tán là được, ta không tin Thiết Hồ có thể từ bỏ những thứ đã được lão hoạch địch vào địa bàn của mình được. Huống chi…
Lão thoáng cười, nói.
- Nếu có lúc đó, tất cả đã trở mặt với nhau rồi, Thiên Lan chân quân nhất định cũng biết kẻ cầm đầu phe chúng ta chính là Thiết Hồ. Nếu trước tình thế đó bỗng nhiên chúng ta không làm được, huynh nói xem Thiết Hồ có lo lắng hay không? Huynh nói xem Thiết Hồ có dám một mình đối phó với tên điên Thiên Lan đó hay không, và liệu rằng cuối cùng không thể không dốc hết sức duy trì liên minh này, đặt toàn bộ bản thân lên bàn cược một lần hay không?
Quảng Bác chân quân nhìn chằm chằm Cổ Nguyệt chân quân hồi lâu, chợt hít ngược một hơi lạnh ngắt, nói:
- Tính hay lắm! Cổ Nguyệt hunh, trước đây đúng là ta đã xem thường huynh rồi.
Cổ Nguyệt chân quân xua tay:
- Chỉ là tiểu đạo cả mà thôi, huynh và ta tâm đầu ý hợp, mấy năm qua Đại Tể viện cũng rất chiếu cố đối với Tinh Thần điện ta, nên ta mới nói với huynh những lời này, cũng y vọng Quảng Bác huynh đừng trách cứ ta.
Quảng Bác chân quân cười ha hả, nói:
- Đâu có đâu có, cứ làm theo ý của Cổ Nguyệt huynh.
Nói xong lão trầm ngâm một lúc, như chợt nhớ ra chuyện gì đó, rồi nói:
- Đúng rồi, nói đến đây, không biết huynh có cảm giác thấy một hồi động tĩnh ở dưới chân Thiên Long sơn không? Ắt hẳn là do phía Thiên Lan làm ra đúng không?
63/ 3
Mọi hoảng hốt sợ sệt, đều như ảo ảnh trong mơ.
Câu nói này đúng hay sai khó luận định được, trí tuệ của bậc tiên hiền lưu truyền qua hàng trăm nghìn năm, chắc hẳn ít nhiều cũng có đạo lý của họ chăng.
Nếu là tinh tu tâm niệm, lấy tâm làm gốc rễ, xem thiên địa vạn vật là hư vô, có lẽ khi tu luyện đến cảnh giới cao nhất, có thể làm được tới mức độ bỏ qua hết mọi hỗn loạn, nhìn trực diện vào chủ tâm. Chạm đến được cấp bậc đó, bất kể là tu vi tinh thâm hay khiến bản thân chai sạn, thì hiệu quả có được âu cũng không khác là mấy.
Thiên Lan chân quân lĩnh hội được bí ẩn của vạn vật, thông suốt cả chuyện trời, sở học thâm sâu khó lường, tất nhiên cũng biết đôi chút về giáo lý cổ xưa này. Chỉ có điều, xưa nay ông luôn coi thường nó, còn pháp môn ông tu luyện thì lại đạt tới đỉnh cao của nhập thế, hoàn toàn trái ngược với trường pháp lấy xuất thế là căn bản kia.
Ông thậm chí đến nhân quả báo ứng cũng chẳng tin, thiên địa vạn vận đều nắm vững mới chân thực. Cái gì mà quả báo kiếp sau, cái gì mà luân hồi tuần hoàn, trong mắt ông đều là vô căn cứ hết, chỉ có sức mạnh to lớn mới là gốc rễ, chỉ có kiếp này mới là duy nhất. Tự cổ chí kim có biết bao nhiêu truyền thuyết về thần linh lưu truyền trong nhân gian, nhưng hàng vạn năm qua có từng gặp một ai chưa?
Chư Thiên Thần Ma, Tiên Tiên Phật Đà, rốt cuộc đang ở nơi đâu?
Trên có trời xanh, dưới có đất dày, biết bao nhiêu chuyện thê thảm có lẽ luôn lặng lẽ đi qua như mây trôi, chưa từng lưu lại bao nhiêu dấu tích.
Ông nhìn chằm chằm vào cái bóng đen đó, trong lòng bỗng có chút cảm khái hiếm thấy, đưa hai tai chắp sau lưng, nhìn kẻ đó từ trên cao xuống, chợt nhớ lại quãng đường hơn nửa đời mình đã đi qua, sau đó cười cười, không hề có một chút hối hận.
Cái bóng đen trong tối hơi nhúc nhích, bất giác co rúm như kẻ sắp chết. Thiên Lan chân quân nhìn gã, vẻ mặt bình thản, nói:
- Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Giọng nói trầm mạnh của ông vang vọng trong cái giếng cạn tối om, trầm thấp và còn mơ hồ mang một sức mạnh kỳ lạ, khiến cái bóng đen nọ lại run rẩy. Sau đó, trong bóng tối bỗng có một vệt sáng đỏ quỷ dị lướt qua, con mắt hệt hung thú phẫn nộ như muốn rỉ máu.
Nhưng Thiên Lan chân quân chẳng mảy may quan tâm đến điều đó, dường như ông vẫn luôn cao cao tại thượng như thế, không một sự vật nào có thể quấy nhiễu được tâm linh của ông, thậm chí đến cảm xúc cơ bản cũng chẳng bị ảnh hưởng. Ông còn tiến về trước mấy bước, đứng bên cạnh hình người trong bóng tối đó.
Ông đưa chân đụng vào người cái bóng đen, gã đó trở mình, lăn một vòng dưới đất.
Thiên Lan chân quân thở dài, sau đó thoải mái ngồi xuống đất, mắt cũng chẳng nhìn cái bóng đen đó nữa, mà ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phía bên trên cái giếng cạn này.
Hào quang màu đỏ và thê lương của huyết nguyệt lập lòe trên miệng giếng cao cao nhỏ bé, nhìn từ dưới này, cứ như toàn bộ thế giới bên ngoài đều mang màu đỏ của máu.
- Ngươi sắp chết rồi à.
Ông lên tiếng.
- Tuy đây cũng là vận mệnh vốn dĩ của ngươi, nhưng ta vẫn thấy rất kỳ lạ, ngươi liều mạng xoay vần với ta bấy nhiêu năm, đến khi già thì lại ngã ngựa trong tay những người trẻ tuổi này, làm ta thấy rất bất ngờ đấy.
- Hà… Gừ…
Trong bóng tối bên cạnh Thiên Lan chân quân, bóng người đó lăn cuộn người, dường như đang giãy giụa trên mặt đất, miệng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ ràng, tràn đầy sự thù hận và phẫn nộ thấu xương.
Ánh mắt gã trong bóng tối hệt như lươi đao, tràn ngập lời nguyền rủa ác độc, nhìn căm phẫn vào bóng dáng Thiên Lan chân quân. Thiên Lan chân quân thu ánh mắt về, quay đầu nhìn sang gã, nói:
- Xem ra ngươi đã tỉnh táo lại rồi? Vậy cũng tốt, ít nhất thì lúc chết cũng chết một cách minh bạch.
Ông cười, nói:
- Ta biết ngươi muốn nói gì, có phải là muốn biết đứa trẻ mà năm xưa ta cướp đi từ ngươi hiện giờ rốt cuộc ra sao rồi phải không?
※※※
- Á…
Có một tiếng gào thét trầm thấp khản đặc vọng đến từ trong bóng tối, giống như nỗi thống khổ và thù hằn tích tụ trong vô vàn năm vỡ òa vào khoảnh khắc này.
Nhưng đối với Thiên Lan chân quân mà nói, điều đó không có bất cứ ý nghĩa nào hết, ông thậm chí còn chẳng chớp mắt lấy một cái. Trông ông hệt như một bậc thần linh không có tình cảm chốn nhân gian thật sự, lãnh đạm nhìn xuống nỗi khổ của thế nhân. Ông lên tiếng:
- Có phải trong bao năm qua, ngươi luôn tự nhủ với lòng rằng, chỉ xem như đã mất đứa trẻ đó rồi? Có lẽ một ngày nào đó, ta sẽ trực tiếp giết chết đứa trẻ đó? Thế nên ngươi chỉ cần nhằm vào ta mà báo thù, nghĩ mọi cách để giết chết ta, chính là để báo thù?
Bóng người màu đen trầm mặc lại.
Thiên Lan chân quân cười cười, nói:
- Ngươi xem, ai ai cũng vậy, ta lúc nào cũng có thể nhìn thấu được tâm tư của các ngươi. Các ngươi đều muốn mọi sự tốt lên, đều nghĩ rằng có lẽ chuyện đúng như những gì mình hy vọng, thế nhưng, hẳn là ngươi vẫn có một chút gì đó gọi là hiểu ta chứ?
Ông cúi đầu xuống, giọng nói dường như cũng nhẹ đi hẳn:
- Nhưng tận sâu trong lòng ngươi, có phải luôn có một tiếng nói bảo với ngươi rằng, ta sẽ không làm vậy. Người như ta, đâu thể nào làm việc nông cạn như thế, ta nhất định sẽ bố trí đường rút, nhất định sẽ hành hạ đứa trẻ đó, khiến ngươi phải hứng chịu nỗi thống khổ đáng sợ nhất, khủng khiếp nhất nhân gian, đấy mới là thủ đoạn của ta, đúng không?
- Gừ, gừ…
Một chuỗi tiếng gào thét bỗng vọng đến, bóng đen đó run rẩy toàn thân như sắp bổ nhào đến trước mặt Thiên Lan chân quân, đã phẫn nộ đến cực hạn rồi.
Nhưng Thiên Lan chân quân lại lắc đầu, nói:
- Ngươi đừng giả vờ nữa, ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu.
- Ngươi phải suy nghĩ viển vông như thế cho đến mãi mãi, tưởng tượng rằng đứa trẻ đó rốt cuộc đã chịu bao nhiêu đau đớn trong tay ta, tưởng tượng rằng có lẽ nó đang trong cảnh địa ngục trần ai và giày vò ra sao, thế gian này có vô vàn chuyện thê thảm, bi thương thống khổ, cực hình cuồng điên, ngươi sẽ không kìm được mà nghĩ rằng liệu có khi nào lại xảy đến với nó không…
Giọng nói của Thiên Lan chân quân vang vọng trong cái giếng cạn, tựa như lời tuyên án của thần linh.
※※※
Cái bóng đen im lặng đi, đầu gã chậm rãi rủ xuống, không còn âm thanh thốt ra nữa.
Thiên Lan chân quân đứng dậy, đi ra ngoài mấy bước, đúng vào lúc này, đột nhiên ánh sáng huyết nguyệt trên đỉnh đầu bỗng rực lên, dường như hào quang chợt sáng lên gấp mấy lần vào khoảnh khắc ấy, có một thoáng, ánh sáng của huyết nguyệt lọt xuống cái giếng cạn này, xua tan hết bóng tối xung quanh, hình thành nên một chùm sáng kỳ lạ, vừa vặn chiếu vào người ông.
Trông như hào quang từ trên trời giáng xuống, bao quanh ông.
Thiên Lan chân quân dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Thần sắc trên mặt ông vẫn có thể coi là bình tĩnh, chỉ là hàng mày thì hơi nhíu lại, dường như hơi cảm thấy ngạc nhiên, nhưng không hề có lo lắng.
Nhưng lúc huyết quang đó chiếu vào sâu trong mắt ông, vị chân quân trọc đầu này bỗng nhiên thoáng chấn động cơ thể, sau đó dần dần hằn lên nét ngỡ ngàng trên mặt.
Chính vào lúc này, đột nhiên trong bóng tối dưới cái giếng cạn thình lình vang lên một tiếng gào rít, vô số quỷ hồn âm linh vốn đã tiêu tán lại xuất hiện một lần nữa, ập về phía Thiên Lan chân quân từ tứ phương bát diện, trong u ảnh thê lương tột cùng, một bóng người xông đến một cách quả quyết kiên cường, mang theo khí thế quyết tử, nhằm cùng đi đến tận diệt với con người này!
Trong đồng tử của Thiên Lan chân quân, thình lình như sáng lên hai ngọn lửa màu vàng kim hừng hực, dâng lên như hai vầng thái dương. Cùng lúc đó, ánh sáng từng bất biến của huyết nguyệt giữa không trung đột nhiên tối đi mấy phần vào khoảnh khắc ấy.
Ngay sau đó, xung quanh Thiên Lan chân quân lập tức bừng ánh hào quang, như vầng thái dương nóng bỏng bộc phát, ngạo nghễ nhìn vào bóng tối yếu ớt và con kiến đáng thương hại, hùng tráng và mãnh liệt, tỏa ra tứ phương bát diện.
63/ 1
Lục Trần đứng ở lối vào địa đạo, nhíu mày nhìn con phố dài phía trước, người đi đường lúc này đã đông dần lên, nhưng cho đến giờ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Huyết Oanh đâu.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, trong lòng cảm thấy sốt ruột đến lạ.
Lúc này Thiên Lan chân quân đang ở một mình trong huyệt động thần bí dưới lòng đất, điều này khiến Lục Trần có một sự nóng lòng hiếm thấy, hắn rất muốn quay đầu trở lại xuống lòng đất ngay, xem xem Thiên Lan chân quân hiện giờ đang làm gì?
Tất nhiên, không phải hẳn lo cho an nguy của lão trọc đó, dù rằng điều này nghe có vẻ như khiến kẻ làm đồ đệ là hắn có phần bất hiếu, nhưng có lúc chính Lục Trần lại ngạc nhiên phát hiện ra rằng, hóa ra lòng tin của hắn đối với vị sư phụ luôn mang cảm xúc phức tạp đó còn kiên định hơn đa số người trên đời này.
Người có thể ám hại, tiêu diệt lão trọc đó trên đời này, chắc là tạm thời vẫn chưa tồn tại đâu nhỉ?
Nếu quả thực có người lợi hại đến vậy, Lục Trần ắt hẳn, có thể, nói không chừng, thậm chí là sẽ kinh ngạc tột độ, cho y một tràng pháo tay. Chỉ là xét từ lời nói, hành động trước đó, Lục Trần cảm giác thấy rõ ràng hẳn lão trọc có bí mật nào đó, và không muốn để hắn biết, nên mới cố ý bảo hắn đi.
Bí mật đó là gì? Có phải có liên quan đến tòa thành dưới lòng đất, hoặc là liên quan đến gã huyết nhân bí ẩn đã biến mất? Trong lòng Lục Trần có trăm ngàn mối nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn tỉnh táo đứng ở đây, chờ Huyết Oanh đến.
Thủ lĩnh gác cửa Lưu Đình lúc này cũng đứng cạnh Lục Trần, lúc y nhìn Lục Trần, ánh mắt thi thoảng lại có vẻ thân cận và cảm kích, hiển nhiên là đem lòng cảm kích trước lời nói tốt đẹp của Lục Trần với Thiên Lan chân quân trước đó. Lúc này đứng cùng đã lâu, cảm thấy Lục Trần có vẻ sốt ruột, y chần chừ một lúc, rồi lên tiếng xoa dịu:
- Người đưa tin từ đây lên núi phải mất một lúc, còn phải đi thông báo, tìm tới Tiết Đường chủ, sau đó làm theo lời căn dặn của công tử, nhờ Tiết Đường chủ trực tiếp phái một trăm người đến, cũng cần chút thời gian. Công tử chớ nóng vột, cứ đợi một lát.
Lục Trần khẽ gật đầu, biết Lưu Đình nói đúng, kỳ thực kể cả lúc nãy khi truyền lời, hắn cũng đã cố ý đảo lộn ý của Thiên Lan chân quân, theo ý của lão trọc thì đại khái là gọi Huyết Oanh tới, sau đó bảo Lục Trần đích thân nói nàng phái người đến, cuối cùng mới cùng xuống dưới lòng đất. Như thế sẽ kéo dài rất nhiều thời gian, cho dù Phù Vân tư luôn làm việc rất nhanh chóng, nhưng cũng phải mất một buổi mới có thể hoàn thành.
Lục Trần không tin là Thiên Lan chân quân già hồ đồ rồi nên nói nhầm, hoặc là không nghĩ tới những chuyện này, thiên hạ này cho dù tất cả mọi người đều phát điên, hắn cũng cảm thấy người cuối cùng còn tỉnh táo cũng chỉ có lão trọc. Thế nên rõ ràng là, ông ấy cố ý muốn kéo dài thời gian, để Lục Trần và Huyết Oanh chậm trễ hơn một chút.
Rốt cuộc thì ông muốn ở một mình trong tòa thành dưới lòng đất, trong căn nhà đầy vết máu đó, để làm gì?
Lục Trần không biết, Lục Trần rất sốt ruột, trong lòng hắn có chút bất an âm ỉ, cứ cảm thấy hình như mình đã bỏ qua chuyện quan trọng nào đó, hay hình như có chuyện lớn nào đó sắp sửa xảy đến, nhưng hắn cứ như bị cách một bức tường cao, không nhìn thấy, không nghe thấy.
Thời gian vẫn trôi qua từng chút một, Lục Trần tuy vẫn chưa tỏ ra thất thố bởi căng thẳng, nhưng sắc mặt cũng đã sa sầm xuống.
May thay vào đúng lúc này, Lưu Đình bên cạnh hắn “ồ” lên một tiếng, rồi chỉ lên trời, nói:
- Công tử, Tiết Đường chủ và họ đến rồi!
※※※
Huyết Oanh quả thực đã đến rồi, đi cùng nàng là đội ngũ một trăm người đúng như yêu cầu của Lục Trần, trông ai nấy cũng trầm mặc im lặng, nhưng khí thế hào hùng tinh anh, khỏi cần nói, chắc chắn là quân tinh nhuệ kiên định, đáng tinh và mạnh nhất trong Phù Vân tư.
Đội quân này xuất hiện, mấy tên thủ vệ canh giữ lối vào địa đạo lập tức khiếp sợ trước khí thế đó, ai nấy cũng đồng loạt lùi về sau, có một số người còn dán chặt lưng vào vách.
Đám quân tinh nhuệ này hiển nhiên cũng có kinh nghiệm rất phong phú, lập tức có mấy người vây quanh lối vào địa đạo, thủ vững điểm quan trọng nhất.
Huyết Oanh đi đến trước mặt Lục Trần, liếc nhìn hắn, tuy Lục Trần gần đây có chút bất hòa với nàng, nhưng chứng kiến màn cảnh này vẫn không thể không khâm phục năng lực làm việc của nữ tử này, bao năm qua nàng luôn là tâm phúc hàng đầu của Thiên Lan chân quân, mang danh nữ nhân có quyền thế nhất Thiên Long sơn, đích thực là có nguyên nhân.
Song, lúc này đương nhiên không phải là thời điểm thích hợp để tán thưởng, nịnh bợ và làm thân, Lục Trần kéo Huyết Oanh sang một bên, sau đó thuật lại đơn giản chuyện xảy ra dưới lòng đất, cuối cùng nói:
- Chuyện là thế đấy, ta làm người chuyển lời của sư phụ, làm phiền đến cô rồi.
Huyết Oanh gật đầu, ngoài mặt cũng chẳng có bất cứ điểm không vui do bị Lục Trần sai khiến nào, chỉ bình thản nói:
- Ngươi làm đúng. Hiện giờ đã đến đông đủ cả rồi, chúng ta xuống dưới chứ?
Lục Trần trước đó luôn sốt sắng muốn quay trở lại tòa thành dưới lòng đất, nhưng đến lúc này, hắn lại bất giác do dự một thoáng, có điều vẫn nhanh chóng gật đầu, nói:
- Được, các ngươi theo ta.
※※※
Một đội quân tinh nhuệ để lại năm người canh giữ lối vào, những người còn lại theo Lục Trần và Huyết Oanh lần lượt xuống dưới lòng đất. Điểm này khiến Lưu Đình và đám thủ vệ bên cạnh sắc mặt khó coi thấy rõ, có vài người còn có vẻ phẫn nộ.
Có điều Huyết Oanh chẳng để ý tới họ, Lục Trần cũng không nói gì thêm, hắn hiểu suy nghĩ của Huyết Oanh, hiện tại trong thế lực Phù Vân tư, ba người có địa vị quan trọng nhất, quyền thế lớn nhất hiếm có thay, đều đã bước vào một nơi nguy hiểm, còn lối ra nơi này xem ra chỉ có một.
Vậy thì tính quan trọng của việc canh giữ nơi này bỗng chốc nổi bật lên hẳn. Việc này không liên quan đến tin tưởng hay không, đây chỉ là sự bảo đảm bắt buộc.
Sau khi tốc hành, Lục Trần và Huyết Oanh nhanh chóng nhìn thấy vầng huyết nguyệt đó, cùng với ánh trăng màu máu ở khắp mọi nơi trong huyệt động dưới đất. Nó đang vẫy chào Lục Trần và Huyết Oanh, lúc chỉ về hướng ngôi nhà nọ, chuẩn bị sải bước tiến về phía đó, thì mặt đất huyệt động này bỗng nhiên rung chuyển.
Chấn động này hết sức dữ dội, thậm chí còn khiến những quân tinh nhuệ có đạo hạnh này suýt nữa thì ngã ngựa trong khi chưa chuẩn bị sẵn sàng, vách tường và vòm đà xung quanh vang lên vù vù, có không ít đá tảng nứt ra rơi xuống.
Trong một chốc, mọi người đều biến sắc, vì cảnh tượng này trông quá giống với động đất.
Sức người nhiều khi có hạn, một người đạo hạnh cao đến đâu, nhưng khi gặp thiên tai, thì cũng lực bất tòng tâm.
Lúc này chẳng biết có bao nhiêu người trong đầu đều lướt qua ý nghĩ chẳng lẽ ông trời muốn diệt Phù Vân tư sao…
May thay, xem ra ông trời vẫn có chút nể mặt lão trọc, chấn động đó chỉ kéo dài một lúc rồi lặng xuống, đá lở xung quanh cũng dần dần ngưng lại.
Lúc mọi người chưa hết kinh ngạc và nghi ngờ, chẳng đợi có người lên tiếng, thì bỗng chỉ thấy ở trung tâm tòa thành trống vắng phía trước, một chùm sáng chói mắt thình lình bừng lên từ dưới đất, như mặt trời nổ tung, lấn át hết ánh sáng huyết nguyệt ngập tràn khắp nơi.
Giữa ánh sáng vàng kim, một bóng dáng chậm rãi bay lên, hào quang vạn trường bao quanh người ông, rực rỡ sáng bừng, tựa như thần linh thần sự giáng thế, nhìn qua khiến ai cũng sinh lòng sùng bái.
Quanh Lục Trần liền có người kích động hẳn lên, chỉ là lúc hắn đang kinh ngạc nhìn vào ánh sáng đó, nhìn lão trọc giữa hào quang đang đại triển thần uy hệt như phép màu, thì bỗng thoáng thấy ở điểm cuối ánh sáng đó, phía sau bao huy hoàng đó, một cái bóng hắc ám lấp ló giữa hào quang.
Giống một người đang lặng lẽ phất tay, lại như đang giãy giụa trong tuyệt vọng, sau đó tiêu tán, hóa thành tro tàn hư vô giữa hào quang chói lóa.
Lục Trần sững sờ nhìn cảnh tượng phía xa, ngỡ ngàng im lặng, chỉ là tim hắn bỗng nhiên nhói đau, nhưng không biết vì đâu.
63/ 2
Cho dù ngày hôm đó, dưới lòng đất từng bị rung chuyển dữ dội một lần, lại có gần trăm người chứng kiến dáng vẻ Thiên Lan chân quân đại phát thần uy hệt như phép màu trong tòa thành dưới đất, nhưng thông tin này thực ra cuối cùng không hề được lan truyền trong Chân Tiên minh. Đây có thể nói không phải là một việc dễ dàng đối với một Chân Tiên minh đã quá giống với cái rây lọt gió khắp chỗ như hiện nay. Nguyên do tất nhiên là vì sau vụ việc đó, cả Thiên Lan chân quân và Huyết Oanh đều hạ lệnh cấm khẩu, hơn nữa cũng chứng minh được rằng một trăm người do Huyết Oanh đưa đến lần này đủ để tin cậy, không có ai tung tin ra ngoài.
Song quá trình cụ thể của sự việc tuy người ngoài tạm thời không biết được, nhưng không có nghĩa là không ai phát giác ra điểm khác thường. Trong vòng xoáy đấu đá, tranh đoạt danh lợi lớn nhất thiên hạ là Chân Tiên minh, việc thâm nhập vào nhau là chuyện bình thường như cơm bữa, kể cả đám thủ vệ ở lối ra địa đạo bên ngoài, kỳ thực cũng cũng một số kẻ có thân phận bất minh đang soi mói.
Còn chẳng cần nói đến đội quân tinh nhuệ do Huyết Oanh đột nhiên triệu tập nhân số không hề ít, đây chính là động tĩnh cực kỳ lớn, ngay lập tức kinh động đến không ít người và thế lực đều ồ ạt quan tâm. Dẫu sao thì, Phù Vân tư hiện giờ là đường khẩu mạnh bậc nhất, là cái nơi mà các thế lực lớn xem trọng nhất.
Phù Vân tư muốn làm gì? Và họ đã làm gì ở dưới lòng đất đó?
Câu hỏi này chỉ trong một ngày đã trở thành nghi vấn của nhiều thế lực và các vị đại lão trong Chân Tiên minh, các cuộc thăm dò và điều tra nhằm vào đó cũng lập tức được triển khai trong im lặng.
Lãnh tụ của Đại Tể viện Chân Tiên minh - Quảng Bác chân quân, danh tiếng trong giới tu chân thiên hạ trong nhiều năm qua luôn mang tính tranh cãi. Lão thân là một trong Lục đại chân quân Chân Tiên minh, tất nhiên địa vị được tôn sùng, cũng xứng với câu “quyền cao chức trọng”, tuy nhiên nhiều năm qua, lão chưởng quản đại quyền về tiền tài của Chân Tiên minh, những hành vi và lời đồn ngấm ngầm tham nhũng, mượn tiền sinh ra tiền vẫn không ngớt bên tai, tiếng chỉ trích vẫn thường thấy ở đầu đường cuối ngõ.
Đối với hiện tượng này, Quảng Bác chân quân luôn tỏ ra khó chịu, vô cùng đau đầu, thanh minh rằng mình lao tâm khổ trí, cúc cung tận tụy vì Chân Tiên minh, mượn phúc thiên hạ chăm lo cho Tiên sinh sôi nảy nở, nâng đỡ kẻ nhỏ yếu đến công lao vĩ đại, đổ biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt để làm lớn mạnh Chân Tiên minh, chỉ còn thiếu mỗi nước nói là không có lão thì Chân Tiên minh không thể phát triển đến cục diện hùng mạnh như ngày hôm nay, càng không cần phải nhắc rằng, nếu không có sự chèo chống mạnh tay về tiền tài của lão, có lẽ Chân Tiên minh và Phù Vân tư cũng không thể đánh bại hoàn toàn dư nghiệt Ma giáo được.
Công lao to lớn như vậy, lúc tự kéo về mình, Quảng Bác chân quân không hề có một chút ngại ngùng và do dự, đã chạm đến cảnh giới, cấp bậc này như lão, cái gì cũng có cả, vậy thì theo đuổi chút danh tiếng đó thì có làm sao?
Nhưng gần đây Quảng Bác chân quân lại phát hiện hình như trước đây mình đã nghĩ sai rồi, thứ danh lợi này, lão cảm thấy hình như mình vẫn chưa có đủ!
Danh hiệu và tiếng tăm đệ nhất nhân, kẻ mạnh nhất Tiên minh đương thời tại sao không phải là lão, mà lại thuộc về cái tên Thiên Lan cả ngày mang quả đầu trọc đó? Biết bao nhiêu cơ nghiệp của cải, núi vàng biển bạc, không phải đã nói là mọi tiền tài tring Chân Tiên minh đều phải được quản lý từ Đại Tể viện hay sao, vì cớ gì mà các đảng phái ớn, đặc biệt là Phù Vân tư, lại dám to gang bá chiếm nhiều như thế?
Khinh thường nguyên tắc vàng do Chân Tiên minh đưa ra năm xưa như vậy, kẻ nào kẻ nấy cũng đều là lòng lang dạ sói, loạn thần tặc tử!
Ta không đứng ra chủ trì chính nghĩa, thì há chẳng phải muôn đời vẫn như đêm trường, không thấy chút ánh sáng hay sao?
- Thế đạo này sao mà trông có vẻ loạn lạc như vậy.
Quảng Bác chân quân đè nén những ý nghĩ đang sôi sục và nóng bức trong đầu xuống, nhấp một ngụm trà, sao đó nói thế với Cổ Nguyệt chân quân.
Hai người họ hiện đang uống trà trong một hoa viên vắng vẻ phía sau Tinh Thần điện, quanh hoa viên không hề có bất cứ ai, còn bản thân Quảng Bác chân quân hôm nay cũng cố tình giấu giếm tung tích mà lén lút đến đây.
Cổ Nguyệt chân quân liếc nhìn lão, rót cho lão một chén trà tiên, sau đó mỉm cười nói:
- Sao vậy, Quảng Bác huynh lòng vướng bậc thiên hạ đến thế, lại nhìn thấy chuyện gì bất bình à?
- Chuyện bất bình trên đời này quá nhiều rồi!
Quảng Bác chân quân nói thẳng ra.
- Như lần trước lúc hai chúc ta và lão Thiết Hồ gặp nhau, về tình về lý đều phải để ta làm chủ, dù sao thì cũng là ta ra mặt tập hợp mọi người làm đại sự này, thế mà hai người lại gạt ta qua mọt bên, thực sự đáng buồn.
Cổ Nguyệt chân quân vừa cười vừa gật đầu:
- Nói đến chuyện này, ta vẫn rất kính nể Quảng Bác huynh, có thể lấy đại cục làm trọng, rất tốt.
Quảng Bác chân quân cười nhạt;
- Đại cục cái con khỉ, trước mặt chúng ta thì đừng nói mấy lời lẽ ấy nữa. Hôm đó sở dĩ ta tạm thời nhẫn nhịn, chẳng qua là nể mặt cái đưa mắt ra hiệu lúc cuối cùng của huynh thôi. Hôm nay ta đến đây, là muốn nghe thử quan điểm của huynh về ta, nếu vẫn là những lời nhảm nhí bổn cũ soạn lại đó, thì chớ trách ta trở mặt.
Cổ Nguyệt chân quân gật đầu, trông cũng không có ý định vòng vo, nói thẳng vào vấn đề:
- Được, Quảng Bác chân quân người ngay nói thực, vậy ta cũng nói thẳng thôi.
Lão chỉ về một hướng ở đằng xa trên Thiên Long sơn, nói.
- Chúng ta không nói lời thừa thãi, chỉ nói lời thật lòng, với sức mạnh của Phù Vân tư và Thiên Lan hiện giờ, huynh, ta, Thiết Hồ, bao gồm cả Kim Long, Lưu Vân cộng lại là năm phe, có thể đối kháng với lão ta được không?
Quảng Bác chân quân nhíu mày, nhìn chằm chằm Cổ Nguyệt chân quân một lúc, thản nhiên nói:
- Không một phe nào cả.
※※※
- Chính là thế đấy.
Cổ Nguyệt chân quân nói với Quảng Bác chân quân.
- Hiện này Phù Vân tư thế mạnh, danh tiếng lớn, đây mới là nguyên nhân khiến chúng ta không thể không âm thầm liên minh để chống lại chúng. Nếu đã vậy, sau này nếu có chiến tranh, hai bên xô xát nhau, thì người đứng đầu xông pha ở phía trước chắc sẽ chịu tổn hại nhiều nhất đứng không?
Quảng Bác chân quân ngẩn người ra, sau đó mắt bỗng sáng rực:
- Ý huynh là cho lão Thiết Hồ ra phía trước làm lá chắn?
Nhưng rồi lão lại lắc đầu, nói,
- Lão Thiết Hồ là kẻ cáo già, không dễ gì mà mắc bẫy vậy đâu.
Cổ Nguyệt chân quân thản nhiên nói:
- Đã ngồi vào vị trí đứng đầu, muốn chia chác lợi ích lớn nhất sau khi thành sự, không bỏ ra công sức lớn nhất thì e là không trót lọt được đâu. Nếu thực sự như thế, chúng ta chỉ cần nói tất cả giải tán là được, ta không tin Thiết Hồ có thể từ bỏ những thứ đã được lão hoạch địch vào địa bàn của mình được. Huống chi…
Lão thoáng cười, nói.
- Nếu có lúc đó, tất cả đã trở mặt với nhau rồi, Thiên Lan chân quân nhất định cũng biết kẻ cầm đầu phe chúng ta chính là Thiết Hồ. Nếu trước tình thế đó bỗng nhiên chúng ta không làm được, huynh nói xem Thiết Hồ có lo lắng hay không? Huynh nói xem Thiết Hồ có dám một mình đối phó với tên điên Thiên Lan đó hay không, và liệu rằng cuối cùng không thể không dốc hết sức duy trì liên minh này, đặt toàn bộ bản thân lên bàn cược một lần hay không?
Quảng Bác chân quân nhìn chằm chằm Cổ Nguyệt chân quân hồi lâu, chợt hít ngược một hơi lạnh ngắt, nói:
- Tính hay lắm! Cổ Nguyệt hunh, trước đây đúng là ta đã xem thường huynh rồi.
Cổ Nguyệt chân quân xua tay:
- Chỉ là tiểu đạo cả mà thôi, huynh và ta tâm đầu ý hợp, mấy năm qua Đại Tể viện cũng rất chiếu cố đối với Tinh Thần điện ta, nên ta mới nói với huynh những lời này, cũng y vọng Quảng Bác huynh đừng trách cứ ta.
Quảng Bác chân quân cười ha hả, nói:
- Đâu có đâu có, cứ làm theo ý của Cổ Nguyệt huynh.
Nói xong lão trầm ngâm một lúc, như chợt nhớ ra chuyện gì đó, rồi nói:
- Đúng rồi, nói đến đây, không biết huynh có cảm giác thấy một hồi động tĩnh ở dưới chân Thiên Long sơn không? Ắt hẳn là do phía Thiên Lan làm ra đúng không?
63/ 3
Bạn cần đăng nhập để bình luận