Thiên Ảnh

Chương 116: Hồng Phách Sâm

Đã nửa tháng từ sau khi năm mươi đệ tử tạp dịch vào Lưu Hương Phố làm việc, Bách Thảo Đường cũng bắt đầu dựa trên hiệu quả của việc nuôi trồng linh thực mà phân ra cao thấp, dựa vào đó để nhanh chóng chia họ ra làm hai nhóm.
Một bên bốn mươi người, còn một bên chỉ có mười người.
Trong nhóm ít người này, chỉ gồm những người có kết quả nuôi trồng linh thực hết sức xuất sắc, nhờ bàn tay bọn họ bồi dưỡng mà linh thực sinh trưởng tốt hơn rất nhiều so với bình thường, thậm chí còn nở hoa, kết quả nhanh hơn so với những người khác đến một hai ngày. Còn bên nhiều người kia thì phần lớn chỉ là những người có hiệu quả nuôi trồng tương đối bình thường mà thôi.
Lục Trần thì được xếp vào nhóm ít người, hắn tuy chỉ có một cây Thần trụ Ngũ hành hệ Thổ, chỉ có thể điều động duy nhất một loại linh lực hệ Thổ mà thôi, nhưng hắn có khả năng thu nạp thúc giục linh lực hệ Thổ tinh khiết một cách dị thường, qua tay hắn nuôi trồng mà linh thảo phát triển tươi tốt một cách kì lạ, hắn là một trong những người đạt được hiệu quả tốt nhất trong công việc.
Giai đoạn tiếp theo, bốn mươi đệ tử tạp dịch kia vẫn phải làm việc tại chỗ cũ, còn mười người nhóm Lục Trần thì được dẫn tới một chỗ khác trong Lưu Hương Phố, có tên là “Thảo Viên”.
Nếu so sánh với Phong Viên, bên Thảo Viên là nơi gieo trồng linh thảo đẳng cấp rõ ràng là cao hơn một bậc, trong toàn bộ khu vườn này gần như không có linh thảo loại nhị vân thường thấy, dẫu có xuất hiện đi chăng nữa cũng là loại linh tài nhị vân thuộc hàng trân quý nhất. Còn lại thì hơn một nửa diện tích khu này dĩ nhiên là được dùng để gieo trồng loại linh thảo tam vân rồi.
Nội tình bên trong một danh môn đại phái có lịch sử năm ngàn năm, nơi này có thể nói là thuộc loại không dễ gì mà để lộ ra cho người ngoài biết. Cho dù là Lục Trần từ trước tới nay từng lịch duyệt lịch sử rất phong phú, nhưng lúc đứng nhìn thấy mảnh dược viên này, khoan chưa nói đến việc còn gặp được những chỗ có đẳng cấp cao hơn nữa khi đi sâu vào Lưu Hương Phố, chỉ nơi này thôi cũng khiến hắn nhịn không được mà thầm sợ hãi thán phục Côn Luân Phái.
Sau khi được đưa đến “Thảo Viên”, thái độ của Bách Thảo Đường đối với mười người này cũng bắt đầu có chuyển biến, ít nhiều đã có thêm một chút ý coi trọng rồi, đồng thời bởi vì linh thảo trong Thảo Viên có giá trị rất quý, nên cách đối đãi với đám người bọn Lục Trần cũng thêm phần cẩn thận hơn.
Không giống như lúc ở trong Phong Viên, mỗi người bọn hắn, chỉ là được phân đến coi sóc một mảnh đất có nhiều gốc linh thực. Còn ở đây mỗi một người trong bọn hắn nhận được lệnh chỉ cần quan tâm đến một cây linh thảo mà thôi, hơn nữa mỗi một loại linh thảo đều có chuyên gia hướng dẫn, giới thiệu kỹ lưỡng cách bồi dưỡng cũng như những hạng mục công việc và phương pháp cần chú ý.
Đến phần cuối cùng, thậm chí đích thân vị tu sĩ Kim Đan Nhan La cũng xuất hiện dặn dò, cũng như nói rõ cho bọn hắn biết, linh thảo ở đây có giá trị liên thành, thậm chí còn nói rằng so với các đệ tử tạp dịch các ngươi còn có phần quý trọng hơn.
Tất cả đệ tử tạp dịch đều yên lặng lắng nghe, không có người nào dám lên tiếng phản bác, cũng như phản kháng cả.
Nhan La thần sắc hòa hoãn trở lại, trên mặt lộ ra vẻ ôn hoà mà nói với mọi người rằng tuy là như thế, nhưng nếu chăm sóc tốt các linh thực trân quý ở đây, thì thu hoạch mọi người đạt được cũng hơn xa rất rất nhiều so với lúc ở trong Thạch Bàn cốc trước kia, như vậy ngày sau hi vọng tu đạo thành công chắc chắn cũng tăng lên rất lớn rồi.
Lục Trần đứng lẫn trong đám người, nhìn lão bà tóc bạc mặt hồng kia mỉm cười, trong lòng nghĩ: “Vẽ được một cái bánh thật ngon lành đây!”
Với tư cách là người có công pháp tinh khiết nhất, hiệu quả tài bồi xuất sắc nhất trong đám đệ tử tạp dịch, nên Lục Trần được phát cho một cây linh thảo tam vân cực kỳ trân quý có tên là “Hồng Phách Sâm”.
Hồng Phách Sâm dù chỉ là linh tài tam vân nhưng nó là một trong những loại tam vân cực kì trân quý, hơn nữa đặc tính của nó lại cực kỳ cổ quái, trên một khu đất có kích thước khoảng một mẫu, cho tới hiện tại cũng chỉ có thể trồng được một cây Hồng Phách Sâm mà thôi, không bao giờ có chuyện có hai gốc cùng sinh trưởng gần một chỗ.
Không chỉ như thế, xung quanh mặt đất nơi Hồng Phách Sâm sinh trưởng, vĩnh viễn chỉ có một loại cỏ nhỏ đặc biệt tên là “Tham Thảo” mọc được mà thôi, còn lại bất kỳ cây cối hoa cỏ gì khác đều không có cách nào sinh tồn nổi, cho dù là cố ý dời cây Hồng Phách Sâm đến gần một cái cây khác, thì không lâu sau cái cây ấy cũng sẽ tự động khô héo mà chết.
Đây là một loại linh thực cực kỳ bá đạo, thậm chí không tiếc đánh cướp sinh mệnh của các loại cây cối khác để bảo đảm không gian sinh trưởng của mình. Nhưng mà cũng chính vì vậy nên trong Hồng Phách Sâm có chứa thứ dược lực kinh người, có công dụng rất lớn trong việc luyện chế linh đan, cho nên nhiều năm qua Hồng Phách Sâm hoang dại trong tự nhiên gần như sớm đã bị đào hết rồi, và hiện tại cũng chỉ có danh môn đại phái thực lực thâm hậu như Côn Luân phái mới có năng lực tự mình trồng trọt loại cây này.
Lúc Lục Trần nhìn thấy cây Hồng Phách Sâm kia, nhìn thấy trên một mảnh đất lớn khoảng một mẫu, chính giữa thảm cỏ xanh mượt có một cây linh thảo đã kết được chín quả nhỏ màu đỏ hồng đặc biệt khác thường rất dễ khiến người khác chú ý.
Cây Hồng Phách Sâm kia vốn có dáng cao, nên những mảng cỏ nhỏ có tên là Tham thảo mọc xung quanh nó càng có vẻ thấp bé hơn rất nhiều, nhìn sơ qua cây Hồng Phách Sâm kia như hạc giữa bầy gà toát lên đầy khí thế vương giả, không giống với tập tính sinh trưởng bá đạo của nó, kỳ thật trên mặt đất, cây Hồng Phách Sâm này trông vô cùng thanh tú và đáng yêu, cành lá thì màu lục, dáng cao tầm một thước, màu sắc xanh nõn, đỉnh đầu có tua rua màu đỏ, phía trên kết thành chín quả chắc nịch màu đỏ tươi, khiến người ta khi nhìn thấy chỉ muốn lao vào cắn thử một miếng.
Lục Trần nhìn những trái màu đỏ kia một lát, sau đó duỗi hai tay ra đặt trên mặt đất xung quanh cây Hồng Phách Sâm, chậm rãi thổ nạp hô hấp.
Một đạo hào quang hệ Thổ màu vàng sáng ngời từ trong đất tỏa ra, những viên bùn đất kia dường như bắt đầu nhè nhẹ chuyển động, sau đó theo lệnh điều động của Lục Trần di chuyển đến gần ngay bên dưới cây Hồng Phách Sâm, cùng lúc đó, sâu bên dưới mặt đất, những luồng linh lực hệ Thổ cũng đang liên tục không ngừng hướng về bộ rễ của cây linh thảo này mà tụ lại.
Trên mặt đất cây Hồng Phách Sâm đón gió rung rung, như đang vui mừng vô hạn, cành lá đong đưa theo gió như nhảy múa, một lát sau, dường như như màu sắc ở phần đầu của những trái cây kia dường như đã trở nên tươi đẹp hơn chút ít.
Lục Trần thu hồi hai tay lại, thở ra một hơi, đứng dậy bước sang một bên, nhìn thần thái có vẻ nhẹ nhõm, phía bên mấy khu đất cách chỗ hắn khoảng chục trượng, một vài đệ tử tạp dịch khác cũng đang chăm chú bồi dưỡng cho loại linh thực của họ.
Lục Trần quan sát bọn họ một lúc, nhận ra rằng những đệ tử tạp dịch kia phần lớn đều đang làm việc hết sức cẩn thận, người nào cũng cần cù chăm chỉ mà làm việc, xem ra nửa điểm cũng không dám phân tâm.
Lục Trần nở một nụ cười, lắc đầu thu hồi ánh mắt, sau đó tìm một chỗ bằng phẳng trên khu đất rồi nằm xuống.
Khắp nơi xung quanh cây Hồng Phách Sâm là một thảm Tham Thảo màu lục mềm mại, thoạt nhìn tựa như một cái chăn lông màu lục, Lục Trần nằm lên trên lớp cỏ này liền cảm thấy hết sức thoải mái. Hắn nhắm mắt lại nhàn nhã nằm trong chốc lát, bỗng nhiên chỉ cảm thấy trước mắt như tối sầm lại, có một bóng mờ đang đứng che mất đi luồng ánh sáng trước mặt hắn.
Lập tức, một giọng nói vang lên, âm thanh rất dễ nghe nhưng lại đầy vẻ tức giận, nói: “Ngươi là người phương nào, sao dám lười biếng như thế? Hồng Phách Sâm là loại linh tài quý giá như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, ngươi có biết sẽ phải chịu tội gì không?”
Lục Trần mở to mắt, chỉ thấy có một bóng người đứng trước mặt mình, chắn ngang ánh sáng mặt trời, nên nhất thời không thấy rõ khuôn mặt của người nọ, nhưng chỉ trong nháy mắt đó, hắn đã nhìn thấy trên đầu vai người nọ, đang khoác một tấm áo choàng mỹ lệ giống như ngọn lửa đang cháy.
Lục Trần ngồi dậy, sau đó vỗ vỗ bờ mông đứng lên, rồi mới giương mắt nhìn về phía cô gái đang đứng trước mặt.
Đây là một cô gái có dung mạo cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt như vẽ, làn da trắng như tuyết, sau lưng mang một thanh trường kiếm. Nhìn vỏ kiếm kia tuy là kiểu cách cổ xưa, nhưng lại toát lên một loại khí thế lăng lệ, hiển nhiên nhất định là nó không phải vật tầm thường rồi, thậm chí còn có thể là một loại danh kiếm thời cổ có lai lịch rất lớn.
Trên đầu vai của nàng, lúc nhìn gần, Lục Trần càng nhìn thấy rõ từng cọng lông vũ màu đỏ thẫm vô cùng diễm lệ, đúng là tấm Xích vũ hắn đã từng nhìn thấy ở cái thôn nhỏ sau núi Thiên Khang ngày đó.
Tô Thanh Quân.
Hắn nở một nụ cười, lùi về phía sau một bước, sắc mặt bình tĩnh ôn hòa nói: “Bái kiến Tô sư tỷ.”
Tô Thanh Quân chau mày một cái, cảm thấy kinh ngạc, nói: “Ngươi quen biết ta sao?”
Lục Trần mặt không đổi sắc, nói: “Sư tỷ người ở trong Côn Luân phái thanh danh hiển hách thế nào, ai mà không biết.”
Tô Thanh Quân hừ một tiếng, cũng không phản bác gì, chỉ nhìn Lục Trần, nói: “Ngươi là đệ tử tạp dịch được phái tới bồi dưỡng Hồng Phách Sâm à? loại linh tài trọng yếu bực này, sao ngươi dám sơ sảy lãnh đạm như thế? Ngươi không sợ bị các sư trưởng Bách Thảo Đường thấy được bộ dạng như vậy của ngươi sẽ ngay lập tức trách phạt ngươi sao?”
Lục Trần im lặng một lúc, rồi bỗng nhiên nói: “Nếu ta nhớ không lầm, Tô sư tỷ ngươi hình như đâu phải là môn hạ của Bách Thảo Đường đâu nhỉ?”
“Đúng vậy, ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
Lục Trần thở dài, nói: “Ta quả thực là được an bài đến nuôi trồng cây Hồng Phách Sâm này, nhưng mà trước giờ ta cũng chưa hề làm sai cái gì, không lẽ Tô sư tỷ ngươi chỉ vì nhìn thấy ta nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một chút, mà đã cảm thấy có chút không vừa mắt rồi sao?”
Tô Thanh Quân sắc mặt trầm xuống, trong thâm tâm bỗng cảm thấy không thích người đàn ông này chút nào, chỉ là lúc ánh mắt lướt qua mặt người này, nàng đột nhiên có cảm giác rất quen mắt, dường như lúc trước nàng đã từng gặp qua rồi, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra là đã gặp ở đâu.
Nàng cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ lạnh lùng thốt lên: “Ta không phải môn hạ của Bách Thảo Đường, ta tự nhiên cũng không bao giờ xen vào việc của người khác, nhưng hiện tại cây Hồng Phách Sâm này là một trong những cây mọc tốt nhất, trưởng thành nhanh nhất trong Thảo Viên, ta có việc cần dùng đến nó, nên tự nhiên là sẽ không thể mặc cho ngươi tùy ý chà đạp nó như vậy.”
“À.” Lục Trần lúc này mới hiểu ra, nói, “Hóa ra là sư tỷ đã đặt cái cây Hồng Phách Sâm này rồi à.”
Tô Thanh Quân phản ứng đầu tiên là định gật đầu, nhưng đột nhiên lại cảm thấy lời nói của người này có vẻ có gì đó không đúng, nghe có chút khó chịu, nhưng vẫn không biết phải phản bác ra sao, nên cảm thấy có chút tức giận, mặt lạnh lùng nói:
“Ngươi không được ba hoa trước mặt ta, ta chỉ hỏi ngươi, Bách Thảo Đường đã giao cho ngươi nuôi trồng cây Hồng Phách Sâm này, tại sao ngươi không chăm chú làm việc, vạn nhất chỉ vì vậy mà ngày sau dược lực của linh thảo thay đổi chênh lệch hoặc bị xói mòn dược hiệu, chẳng phải là lỗi lầm của ngươi sao?”
Lục Trần ngẫm nghĩ, nói: “Tô sư tỷ, ngươi nói nhiều như vậy rốt cuộc là muốn ta phải làm sao?”
Tô Thanh Quân nói: “Làm việc cho tốt, bồi dưỡng cho tốt cây Hồng Phách Sâm này, nếu không ta sẽ không dễ dàng tha cho ngươi đâu!”
Lục Trần lông mày nhíu lại, nói: “Vậy thì quả thật là kỳ quái rồi, sư tỷ chứng kiến tận mắt ta ở chỗ này làm việc không tốt, không chăm sóc tốt cho cây Hồng Phách Sâm này sao?”
Nói qua, trên mặt hắn nửa cười nửa không mà nhìn Tô Thanh Quân, thần sắc trong mắt có vài phần quái dị.
Tô Thanh Quân là một cô gái cực kỳ thông minh, lời nói ra đến đây, trong nội tâm nàng đã mơ hồ cảm thấy có chút gì không đúng. Nàng ngày thường say mê tu luyện, đối với sự tình trong việc bồi dưỡng linh thảo cũng không tinh thông gì mấy, Hồng Phách Sâm là một kiện linh tài trọng yếu nàng yêu cầu hôm nay, nhưng ngoại trừ dược hiệu bên ngoài, nàng quả thực đối với cách trồng trọt nuôi trồng loại linh thảo này hoàn toàn không biết một chút gì cả. Nhìn người đàn ông trước mắt này có vẻ như không hề có chút gì là sợ hãi, Tô Thanh Quân mơ hồ cảm giác mình có thể đã nói sai chỗ nào đó rồi.
Chỉ là từ trước đến nay, ngày thường nàng đã quen với vẻ thanh cao rồi, mọi người thấy nàng thiên phú xuất chúng, dung mạo mỹ lệ, nên đa số đều nhường nhịn, hiếm có người nào dám đối mặt trực diện với nàng mà nói chuyện như thế.
Mà lúc này, Lục Trần thậm chí còn không đợi cho Tô Thanh Quân nghĩ nhiều, lại đứng ở đằng kia nói một câu: “Đúng rồi, Tô sư tỷ, ngươi mới vừa nói là không dễ dàng tha cho ta, vậy là có ý gì thế?”
Lục Trần nhìn thẳng Tô Thanh Quân mà nói, Trong lời nói mang đầy ý khiêu khích, nhưng thần sắc trên mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, ngữ khí cũng vô cùng bình thản, dường như không hề có ý này.
Nhưng xem ra Tô Thanh Quân cũng không phải là một người có tính tình nóng nảy dễ nổi giận, đối với những lời nói của Lục Trần cũng không có phản ứng gì, ngược lại nàng lại nhíu mày hỏi:
“Theo lời ngươi nói, xem ra là vừa rồi ta đã nói sai chỗ nào sao? Ngươi nói ta nghe thử, nếu như quả đúng là ta nói sai, ta tự nhiên là sẽ xin lỗi ngươi ngay.”
“Hả?” Lục Trần đột nhiên nghe những lời này của nàng cũng cảm thấy có chút ngơ ngác, nhịn không được giương mắt nhìn Tô Thanh Quân một lần nữa, thiếu điều định đưa tay dụi mắt mà nhìn lại cho rõ.
Tính từ khi Lục Trần bái tiến Côn Luân phái cho đến giờ cũng đã trải qua một khoảng thời gian tương đối dài, nên đối với thanh danh của cô gái này trong tông môn cũng có chỗ hiểu biết khá rõ, hơn nữa lúc ở trong thành Côn Ngô, lão Mã vốn cũng đã âm thầm thăm dò được không ít thông tin của Tô Thanh Quân cho hắn rồi, nên trên thực tế Lục Trần lúc này đối với Tô Thanh Quân cũng hiểu rõ hơn rất nhiều so với những người khác.
Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này bất luận là nhìn từ phương diện nào, cũng chỉ có thể gói gọn trong hai chữ “Hoàn mỹ”. Thiên phú của nàng vốn trời sinh đã là một kỳ tài bốn trụ đỉnh cao,nên việc tu hành tiến cảnh cực nhanh, hơn xa người thường rất nhiều; gia thế nàng lại tốt, xuất thân trong một gia đình gia thế lớn nhất trong thành Côn Ngô là Tô gia, thuở nhỏ đã được ngàn vạn người sủng ái, thiên tài địa bảo, sơn hào hải vị chồng chất như núi xung quanh; nói về chỗ dựa, chưa kể đến việc Tô gia có vô số thế lực trong tối ngoài sáng trong Côn Luân phái giúp đỡ, sư phụ của nàng lại còn là nhất mạch thủ lĩnh của Thiết chi Côn Luân phái, dù rằng Thiết chi trước mắt đang tạm thời suy yếu, nhưng từ trên xuống dưới đều đem hi vọng phục khởi ký thác vào nàng, dù cho hôm nay Côn chi đang cường thịnh, nhưng cũng không có người nào trong đó dám đi trêu chọc cô gái này.
Tuổi tuy còn trẻ, nhưng có thể nói nàng như đã đặt chân lên ngưỡng cửa của cảnh giới Kim Đan kia rồi, con đường tương lai quả thật sâu xa rộng lớn không cách nào tưởng tượng được. Thậm chí còn có lời đồn đãi rằng, sư phụ của Tô Thanh Quân là Mộc Nguyên chân nhân vốn thích mỹ tửu nên trong một lần uống say mèm, từng lỡ miệng nói rằng người đệ tử này của mình ngày sau nếu cơ hội có thể cho xem qua Chân quân chi cảnh trong truyền thuyết.
Đương nhiên, đây chỉ là lời đồn đại không ai có thể chứng minh được, ngay chính bản thân Mộc Nguyên chân nhân sau khi tỉnh táo cũng ra sức phủ định việc ông đã chính miệng nói ra những lời này rất nhiều lần, nhưng mà lời đồn đại tương tự vẫn không chịu ngừng lại, vẫn âm thầm lan truyền trong đám đệ tử phái Côn Luân.
Một vị thiên chi kiều nữ như vậy, dường như từ nhỏ đã được sắp sẵn để đứng trên mọi chúng sinh, vốn dĩ được tất cả các phàm nhân kính ngưỡng, tôn thờ nhưng giờ phút này lại bỗng nhiên có thể nói ra hai chữ xin lỗi với Lục Trần.
Lục Trần nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, chỉ thấy ánh mắt cô gái kia trong veo sáng ngời, dường như không lẫn một chút tạp chất nào, khiến người khác nhìn vào cảm thấy mọi lời nói thốt ra từ miệng nàng đều là những lời thật tâm, tuyệt không giả dối.
“Này?” Tô Thanh Quân đứng đợi một hồi, nhận thấy Lục Trần chỉ chăm chăm nhìn mình mà không trả lời, không khỏi nhíu mày khó chịu, chợt lớn tiếng kêu lên.
Nhưng nhìn bộ dáng của nàng, hiển nhiên là từ nhỏ đến lớn vốn được giáo dục theo lễ nghi tốt đẹp nhất, hay có lẽ là do bản thân nàng quá mức mỹ lệ, khí chất quá mức xuất sắc, cho nên dù nàng lớn tiếng thốt ra một tiếng tiếng kêu thúc giục như vậy, cũng không làm cho người khác thấy khó chịu chút nào.
Lục Trần thu hồi ánh mắt, trong nội tâm như tự giễu cợt mình, nghĩ thầm, chênh lệch giữa người với người thật đúng là lớn quá. Về sau, hắn mới chỉ cây Hồng Phách Sâm trên mặt đất, nói với Tô Thanh Quân:
“Tô sư tỷ, trong việc nuôi trồng loại Hồng Phách Sâm này cần phải chú ý đến một điều, đó chính là tỷ lệ “Một chín”, nghĩa là một phần bồi dưỡng, chín phần còn lại phải nghỉ ngơi. Chỉ cần làm cho tốt phần bồi dưỡng kia, đem tất cả linh lực hệ Thổ trong linh điền quy tụ lại xung quanh bộ rễ của cây Hồng Phách Sâm xong thì thời gian còn lại cứ để cho nó tự nhiên sinh trưởng là tốt rồi.”
Tô Thanh Quân trên khuôn mặt hơi có vẻ kinh ngạc, nói: “Thật thế sao?”
Lục Trần nói: “Cách làm này do lịch đại tổ sư trong Bách Thảo Đường truyền thụ lại, một đệ tử tạp dịch như ta đương nhiên là không dám xuyên tạc rồi, nếu sư tỷ còn không tin, cũng có thể tự đi mà hỏi lại người trong Bách Thảo Đường xem sao.”
Tô Thanh Quân gật gật đầu, nói: “Thì ra là thế.” Nhưng chỉ được một lúc, lại có chút nghi hoặc nói: “Theo như lời ngươi nói thì cây Hồng Phách Sâm này lại có thể nuôi trồng hết sức dễ dàng rồi? nhưng sao từ trước tới nay, mấy lần ta đến Bách Thảo Đường nói muốn tìm vị linh tài này, bọn hắn lại nói với ta rằng cây Hồng Phách Sâm này nuôi trồng rất gian nan, nên cực kỳ khó có.”
Lục Trần nở một nụ cười, nói: “Lời này quả là có cái đúng, các sư huynh sư tỷ trong Bách Thảo Đường không hề nói láo sư tỷ đâu. Hồng Phách Sâm đích thực là không dễ nuôi trồng.”
Nói đoạn, hắn ngồi xổm người xuống, nhặt mấy viên đất bên cạnh cây Hồng Phách Sâm, thuận tay bóp nát một khối bùn đất nhỏ rồi nói: “Tuy nói rằng lúc nuôi trồng Hồng Phách Sâm thì phần lớn thời gian đều là nhàn rỗi, nhưng trong khoảng thời gian đó có một điểm vô cùng quan trọng, đó là khi điều động linh lực trong đất phải có sự cân đối đều đặn, phải làm sao cho linh lực phân tán một cách nhanh chóng ra khắp tất cả những sợi rễ mảnh mai của linh thảo dưới lớp bùn đất, đồng thời linh lực hệ Thổ điều động được còn phải thật tinh khiết ôn hòa, chỉ riêng bước này thôi, một người bình thường cũng đã làm không được rồi, không phải là do phẩm chất linh lực không đủ, mà là đạo hạnh khống chế không được, không cẩn thận có thể làm hư tất cả bộ rễ của nó, bởi vậy mới nói Hồng Phách Sâm là một trong những loại linh thảo có cách chăm sóc và nuôi trồng khó khăn nhất.”
Tô Thanh Quân nhìn Lục Trần một cái rồi nói: “Nói như vậy, trong số đệ tử tạp dịch năm nay, ngươi là một trong những người có khả năng nuôi trồng linh thực rất không tồi rồi?”
Lục Trần nói: “Không đúng, phải nói rằng ta là người tốt nhất trong số họ, cho nên vị sư huynh Bách Thảo Đường mới để cho ta tới nuôi trồng cây Hồng Phách Sâm này.”
Tô Thanh Quân hơi ngơ ngác một chút, có vẻ không ngờ rằng Lục Trần không hề có chút gì gọi là khiêm tốn như vậy, trái ngược hẳn với những người nàng vẫn thường tiếp xúc hằng ngày, nên nhất thời không khỏi có chút buồn cười, lắc đầu mỉm cười, nói: “Xem ngươi vậy mà lại tự tin đến thế sao?”
Lục Trần cười không đáp.
Tô Thanh Quân cũng không nhìn hắn nữa, trong đôi mắt có chút tỏa sáng, ngưng thần nhìn chín hạt “Hồng châu” trên đầu cành của cây Hồng Phách Sâm, trong mắt ngoài vẻ hiếu kỳ còn ánh lên sự mừng rỡ, như thể vừa sáng tỏ được một loại tri thức mới nên vui mừng không ngớt.
Một lúc sau, nàng bỗng nhiên ngồi chồm hổm xuống, dường như không hề bận tâm đến mấy thứ bùn đất dơ bẩn trong linh điền này, mà dùng ngón tay trắng trẻo của nàng nhẹ nhàng vuốt ve cái cây Hồng Phách Sâm kia.
” Thế Giới bao la, tạo hóa huyền bí, dù chỉ là loài linh thảo nhỏ bé thế này, cũng cần phải có kiến thức nhiều đến vậy mới chăm sóc được, thật là khiến người ta phải thán phục.” Nàng tuy miệng tán thán nhưng trên mặt lại lộ nét tươi cười.
Được một lúc, hai người cùng đứng lên, Tô Thanh Quân đang định rời khỏi chỗ này thì chợt dừng bước, đột nhiên xoay người lại nhìn về phía Lục Trần.
Lục Trần có chút cúi đầu, nói: “Tô sư tỷ, còn có việc gì sao?”
Tô Thanh Quân nhìn hắn một cái, nói: “Mới vừa rồi là ta không rõ tình hình, không biết tập tính của cây Hồng Phách Sâm lại còn lên giọng chỉ trích ngươi, là ta sai rồi.”
Lục Trần im lặng một lúc rồi mới đáp: “Tô sư tỷ, với thân phận của tỷ, kỳ thật không cần phải nói với ta lời xin lỗi đâu.”
Tô Thanh Quân thản nhiên nói: “Sai là sai, không việc gì phải che lấp. Cũng phải nói lại, cây Hồng Phách Sâm này đối với ta quả thực là rất quan trọng, kính xin ngươi… À, còn chưa thỉnh giáo tôn tính. …”
“Lục Trần.”
“À, Lục sư đệ, kính xin đệ để tâm bồi dưỡng cây linh thảo này cho tốt, nếu về sau, khi trưởng thành dược lực dồi dào như mong đợi, ta nhất định sẽ có cái khác tạ ơn sư đệ.”
Lục Trần nở một nụ cười, nói: “Sư tỷ cứ an tâm.”
Tô Thanh Quân gật gật đầu, lại trầm ngâm một chút rồi nói: “Còn có một câu, xem như ta lắm miệng vậy. Chỉ là dù cho tập tính của Hồng Phách Sâm là như thế, và ngươi cũng đã làm xong bổn phận của mình rồi, nhưng ngươi cứ tùy ý nằm vật xuống đất bên trong linh điền mà ngủ như vậy, bất luận là bị ai nhìn thấy, cũng không khỏi có cảm giác thấy ngươi quá lười biếng, đối với ngươi mà nói thì tuyệt không có chỗ nào tốt đâu.”
Lục Trần nhìn thật chằm chằm vào cô gái mỹ lệ này một cái, lập tức khẽ gật đầu, nói: “Ta biết rồi, đa tạ sư tỷ đã chỉ điểm.”
Tô Thanh Quân “Ừ” một tiếng, không nói thêm lời nào nữa, xoay người rời khỏi mảnh linh điền.
Gió nhẹ từ xa quét đến, khiến cho tấm áo choàng xích vũ trên vai nàng khẽ rung động, như ánh lửa màu đỏ tươi đang bập bùng cháy lấp lánh tuyệt đẹp sánh ngang với mặt trời.
Lúc Lục Trần bị người khác bắt bẻ việc lười biếng trong công việc ở Thảo Viên Lưu Hương Phố, thì ở trong phòng, thương thế của A Thổ đã gần như là khỏi hẳn rồi nên nó quyệt định lại chạy ra ngoài đi chơi tiếp.
Căn phòng đã mới, đương nhiên cảnh vật chung quanh so với lúc ở Thạch Bàn cốc cũng không giống như trước nữa, nhưng bởi vì vẫn còn ở trong núi Côn Luân, nên dù ít hay nhiều gì thì những ngọn núi, những khu rừng quanh đây cũng tương đối giống nhau, vì thế A Thổ cũng không cần phải tốn quá nhiều khí lực vào việc làm quen với cảnh vật chung quanh, rất nhanh sau đó nó đã lại chui được vào khu rừng xung quanh Lưu Hương Phố mà rong chơi rồi.
So với sự tự do bên Thạch Bàn cốc, khu vực núi rừng trong Lưu Hương Phố này rõ ràng là được cảnh giới nghiêm mật hơn rất nhiều, bên ngoài dược viên vốn lúc nào cũng có người dò xét thì không cần phải nói rồi, nhưng cho dù là ở trong rừng hay trong núi thì đôi khi người ta vẫn bắt gặp có một hai đội đệ tử thủ vệ đi tuần tra ngang qua. Điều này cũng không có gì khó hiểu bởi lẽ khu vực này vốn được Bách Thảo Đường cực kỳ coi trọng.
A Thổ tuy rằng không được tính là loại yêu thú đặc biệt lợi hại gì, cũng không có thực lực thần thông cường hãn nào, nhưng mà bù lại nó có cái mũi rất nhạy, cộng thêm động tác cũng coi như là khá nhanh nhẹn, cho nên lúc chạy rong trong núi rừng, dù có vô tình gặp được đệ tử thủ vệ đi chăng nữa nó cũng đã sớm nhận thấy mà tránh từ xa rồi, nên rốt cục cũng không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Hết thảy mọi việc xem ra đều rất bình thường, nhưng đối với A Thổ có một điểm đáng tiếc không được hoàn mỹ chính là, nó nhận thấy rằng dù đã tìm thật lâu, nhưng vẫn không cách nào tìm được tòa núi “Cẩu Đầu sơn” kỳ quái ngày trước. Nhưng kỳ thật việc này cũng rất ư là bình thường, vì từ núi Thạch Bàn đến Lưu Hương Phố này cách nhau cả một đoạn đường dài, núi Côn Luân lại lớn như vậy, tòa Cẩu Đầu sơn kia lại ẩn mình giữa quần sơn rộng lớn, trong thời gian ngắn như vậy thì quả thật là rất khó để tìm đến.
Chỉ là chẳng biết tại sao, sâu trong tâm khảm A Thổ, nó lại thủy chung là đối với tòa Cẩu Đầu sơn kia nhớ mãi không quên, dù rằng lúc trước ở Cẩu Đầu sơn nó đã từng bị ném bay xuống núi, dẫn đến bị thương, nhưng trong lòng nó vẫn rất muốn quay trở lại đó một lần nữa.
Cứ bước đi rồi lại chạy, A Thổ trèo non lội suối cả nửa ngày vẫn không có thu hoạch gì, ngước lên đã thấy sắc trời không còn sớm nữa, nó đành phải quay đầu trở về. Dù sao thì vẫn còn nhiều thời gian, mai này cứ từ từ mà đi tìm tòa Cẩu Đầu sơn kia cũng được.
Đường về nhà đối với nó mà nói cũng không có gì khó, cứ theo mùi nó đã đánh dấu mà đi, nên chỉ thoáng cái A Thổ đã trở về đến gần địa bàn khu Lưu Hương Phố, ngẩng đầu nhìn thì thấy sắc trời đã từ từ ngả tối.
Nhưng đúng lúc này, thân thể A Thổ bỗng nhiên chấn động, nó liền dừng bước. Chỉ thấy trong khu rừng phía trước, dưới ánh sáng lờ mờ, đột nhiên có một thân ảnh khổng lồ xuất hiện, nhìn kỹ thì ra là một con Thanh Ngưu.
A Thổ dừng bước chân, trong lòng có chút hoài nghi, đứng từ xa mà nhìn chằm chằm vào cái đầu trâu kia.
Nó nhanh chóng nhận ra rằng, con Thanh Ngưu kia có vẻ như đang đứng trong rừng, chăm chú mà ngắm một cái gì đó ở phía xa. A Thổ liền nhìn theo ánh mắt con Thanh Ngưu, phát hiện ra trước mắt con Thanh Ngưu kia, chính là khu vực mênh mông của Lưu Hương Phố, từng mảnh từng mảnh linh điền được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề bên trong dược viên, hương thơm của dược liệu linh thảo thanh khiết, như hòa cùng với gió đêm, lan tỏa ra khắp nơi trong khu rừng.
A Thổ nhìn con Thanh Ngưu.
Thanh Ngưu “Ùm … ụm bò … ò…” kêu khẽ một tiếng, ngẩng đầu lên hướng về phía thảo viên hít hít một hơi thật sâu, thần sắc trên mặt lộ đầy vẻ say mê.
A Thổ vẫn núp trong rừng mà theo dõi con Thanh Ngưu kia đang đứng ở cách đó khoảng vài chục trượng, tuy nó chỉ dám đứng từ xa mà nhìn, nhưng đương nhiên, thần sắc và những động tác kỳ quái của con Thanh Ngưu kia đều lọt vào trong tầm mắt nó, nên chính nó cũng cảm thấy đầy nghi hoặc, nhịn không được cũng bắt chước ngẩng đầu hướng về phía con trâu mà ngửi ngửi trong không khí vài cái.
Mũi chó rất tinh, cho nên A Thổ cũng dễ dàng ngửi thấy ngay được mùi thanh hương của linh dược từ khu dược viên kia bay tới. Cái loại mùi này rất dễ chịu, tuy so với loại mùi hương bình thường quả là có khác biệt một ít, nhưng A Thổ ngửi tới ngửi lui, cũng chỉ cảm thấy mùi thơm này mặc dù là không tệ, nhưng quả thực là đâu đến mức khiến bản thân nó rơi vào trạng thái đê mê như con trâu kia.
Nó càng bắt đầu cảm thấy kỳ quái hơn, nhưng thủy chung cũng không tiến lên, mà vẫn núp ở trong rừng lén nhìn con Thanh Ngưu kia từ xa.
Chỉ thấy Thanh Ngưu đứng một hồi lâu trong rừng cây, vẻ say mê thỉnh thoảng vẫn hiện ra trên khuôn mặt, chốc chốc còn giương mắt nhìn về phía Lưu Hương Phố, trong đáy mắt lộ ra thần sắc như đang khát khao một thứ gì đó trong đó vậy… Nhưng từ đầu tới cuối A Thổ vẫn không thấy con Thanh Ngưu kia bước ra phía dược viên một bước nào.
Ước chừng sau nửa canh giờ trôi qua, Thanh Ngưu mới có vẻ như đã thỏa mãn, đột nhiên xoay người lại, bước chân rời khỏi chỗ đó.
A Thổ giật mình kinh hãi vội thụt người lại, nó thoáng do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đuổi theo sát sau lưng con Thanh Ngưu.
Trên đường đi, Thanh Ngưu chẳng bao giờ ngoảnh đầu nhìn về phía sau lần nào, cũng không biết là nó có phát hiện ra A Thổ đang theo dõi nó hay không, hay căn bản là nó chẳng thèm để ý đến con Hắc cẩu nhỏ bé hèn mọn kia.
A Thổ thì ngược lại không hề suy nghĩ nhiều như vậy, cứ như vậy mà đi theo sau con Thanh Ngưu, cũng không biết là đã đi giữa sơn dã bao lâu rồi, bỗng nhiên thấy con đường trước mắt thông thoáng hẳn ra, nhìn ra đã thấy có một tòa núi hình dạng kỳ lạ xuất hiện trước mắt nó.
Đó là một quả núi có hình dáng tựa như một cái đầu chó. Là Cẩu Đầu sơn, A Thổ rốt cục cũng đã tìm được con đường đi tới đây rồi.
Thanh Ngưu chầm chậm đi lên núi, lướt qua tất cả đám tiên cầm mãnh thú dọc sườn núi. Lúc trông thấy con Thanh Ngưu này, tất cả động vật ở đây đều lập tức tỏ ra cung kính khiêm nhượng, như thể con Thanh Ngưu kia là vua trong dãy núi Côn Luân này vậy.
A Thổ không dám tới gần Cẩu Đầu sơn, nó chỉ trốn trong một bụi cỏ rậm rạp từ xa mà nhìn theo con Thanh Ngưu đang đi thẳng lên đỉnh núi. A Thổ ngước nhìn lên tòa núi kia, chỉ thấy trên núi là vô số những loài động vật kì lạ, trong mắt nó dần lộ ra vẻ như trông mong mãnh liệt, nhưng ẩn sâu trong đó, vẫn còn có chút sợ hãi.
Một lát sau, A Thổ ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy sắc trời đã chuyển màu tối, nó có chút do dự, nhưng rốt cục cũng đành phải lặng lẽ lùi về phía sau, trong hắc ám lờ mờ chỉ thấy nó quay đầu rời khỏi đây, chạy về phương xa.
Nhìn từ phía sau, thân ảnh của nó thật cô độc, như một bóng đen lặng lẽ chạy ập vào trong màn đêm tịch mịch đang sắp sửa buông xuống.
Hôm sau, Lục Trần đã làm xong công việc “Hầu hạ” Hồng Phách Sâm từ sớm, nên thời gian rảnh rỗi còn lại hắn liền rời núi Côn Luân, đi vào trong thành Côn Ngô.
Ở trong tòa thành trì khổng lồ náo nhiệt này, lúc đứng trên đường phố, hòa vào trong dòng người đi lại ồn ào náo nhiệt, Lục Trần chợt cảm thấy có chút ngẩn ngơ.
Hàng vạn người đang đi trên đường kia, mỗi người đều có hỉ nộ ái ố, có quá khứ, cùng với nơi chốn của riêng mình, có lẽ ai trong số ấy cũng đều có cho riêng mình một thứ gọi là nhà.
Vậy mà hắn… Hắn chưa từng có, cho tới tận ngày hôm nay, trên đường phố trong thành Côn Ngô, cái gã Lục Trần hai mươi tám tuổi kia đột nhiên còn không hiểu nổi ý nghĩa của chữ “Nhà”, Nhà là cái gì nhỉ?
Từ nhỏ đến lớn, hắn còn không nhớ nổi rằng bản thân hắn đã từng có một cái nhà hay chưa, thậm chí ngay cả gương mặt một người thân thiết hắn cũng không nhớ rõ được, lúc hắn đứng giữa đường phố ngưng thần suy nghĩ, những thứ như chuyện cũ, cố nhân lại ùa về, như những bức họa cứ từng cái từng lần lượt bay qua trong đầu.
Nhà, là cái gì đây? Nó có hình dạng như thế nào? Cái cảm giác có được một căn nhà nó ra sao?
Phải chăng nơi một người nam nhân ở cùng một nữ nhân chính là nhà?
Hắn suy nghĩ một chút, trong đầu chợt lướt qua hình ảnh gương mặt của Đinh Đang, sau đó khe khẽ lắc đầu; hắn lại suy nghĩ, nghĩ càng lâu càng xa thì những ký ức chôn sâu trong trái tim lại ùa về, một khuôn mặt ngọt ngào dịu dàng của một cô gái, nơi Hoang Cốc trong vùng đất Mê Loạn đang mỉm cười cùng hắn, trong những năm tháng hỗn loạn, nguy hiểm và tối tăm đó, cô gái ấy là người duy nhất đã từng cho hắn một chút ấm áp tình người.
Hắn khẽ cúi đầu, im lặng mà đi thẳng về phía trước, đem phần ký ức kia một lần nữa đè nén thật sâu vào trong lòng.
Tòa thành trì này lớn đến như vậy, vậy mà hắn lại chỉ có một nơi để đến.
**
Ở Hắc Khâu các trong con hẻm nhỏ yên tĩnh, lão Mã mập đang ngồi đối diện với Lục Trần, trên khuôn mặt mang vài phần kỳ quái, sau đó chỉ thấy lão chậm rãi bưng chén rượu lên uống, nhưng chưa kịp buông chén rượu xuống, lão như chợt nghĩ ra điều gì đó, bèn nhíu mày, hỏi: “Ngươi bị làm sao vậy?”
Lục Trần thân thể khẽ động, như chợt bừng tỉnh trong cơn suy tư, đáp: “Hả?”
Lão Mã nói: ” Sao hôm nay ta thấy ngươi có chút kỳ quái nha, không lẽ trong Côn Luân phái đã xảy ra chuyện gì sao?”
“À, không có gì.” Lục Trần đáp qua loa một câu, lại tự rót cho mình một chén rượu rồi bưng lên uống, một lát sau, hắn đột nhiên hỏi lão Mã “Lão Mã, ta hỏi ngươi chuyện này.”
“Ngươi nói đi.”
“Trong nhà ngươi còn có thêm ai nữa không?”
“Hả?” Lão Mã có chút ngơ ngác, hỏi lại “Sao tự nhiên ngươi lại hỏi ta chuyện này?”
Lục Trần nở một nụ cười, nói: “Cũng không có gì quan trọng đâu, chỉ là chợt nghĩ tới nên tùy tiện hỏi vậy thôi.”
Lão Mã do dự một chút rồi đáp: “Không có người nào cả, chỉ có một mình ta.”
Lục Trần nhìn hắn một cái, từ sâu trong đáy mắt khẽ động, rồi bỗng nhiên nói: “Ngươi gạt ta.”
Lão Mã gật đầu, nói: “Ngươi nói rất đúng, ta đang lừa ngươi đó.”
Lục Trần hừ một tiếng, nói: “Vì sao vậy? Ngươi không tin ta sao?”
Lão Mã nói: “Hai người chúng ta tính ra có tới mười năm giao tình rồi, lúc nguy cấp ta cũng có thể đem mạng ta giao vào tay ngươi, ngươi nói xem ta có tin ngươi hay không?”
Lục Trần ngưng thần nhìn thẳng vào mắt lão, nói: “Vậy tại sao ngươi không nói thật với ta?”
“Trong lòng ngươi cũng hiểu rõ, cần gì phải hỏi ta.”
“Ta không hiểu, ngươi nói ta nghe thử!”
Lão Mã bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười kia không hề có vẻ gì cho thấy là lão đang vui, sau một chốc, chỉ nghe lão thản nhiên nói: “Ngươi là một kẻ toàn mang đến điềm xấu, chỉ cần dính líu gì đến ngươi, là lập tức gặp ngay những điều không may và sự đau khổ, không phải vậy sao?”
Lục Trần bỗng nhiên im lặng.
Hắn im lặng mà nhìn lão Mã, ánh mắt thâm thúy sâu thẳm, như biển cả tối tăm.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, chẳng ai thốt ra một âm thanh nào.
Phía ngoài phòng, trong con hẻm nhỏ kia, một vài cơn gió lạnh chợt thổi qua, khiến mấy ngọn cỏ xanh trên đầu tường khe khẽ rung động, mang theo một chút vẻ tịch liêu hoang tàn.
Cũng không biết là đã qua bao lâu, Lục Trần mới chậm rãi buông chén rượu trong tay xuống, nhìn lão Mã, nói với giọng bình tĩnh: “Ngươi cần gì phải nói trắng ra như vậy?”
Lão Mã nhún vai, sắc mặt cũng lạnh nhạt đáp: “Ngươi hỏi ta, còn ta thì lại không muốn lừa dối ngươi.”
Lục Trần “A. …” một tiếng, cúi đầu cũng không nhìn lão Mã, xem ra có vẻ đã mất hết hứng thú với vụ này rồi.
Lúc ánh mắt Lục Trần dời đi, lão Mã như có vẻ thở dài ra một hơi, đưa tay cầm lấy bầu rượu tự rót thêm vào chén rượu của mình, nhưng bất chợt, lão bỗng cảm thấy phía sau gáy mình có chút cảm giác ớn lạnh.
Cảm giác như có một cây kim nhỏ mát lạnh châm vào gáy. bất chợt lão cảm thấy ớn lạnh, mồ hôi lạnh toát ra đầy người.
Lão Mã ngưng mắt nhìn chén rượu trầm tư suy nghĩ, một lát sau, lão đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch.
“Ta gặp Tô Thanh Quân rồi, cũng đã nói chuyện với cô ta vài câu.” có thanh âm của Lục Trần từ phía trước truyền đến.
Lão Mã tinh thần chấn động, nhìn về phía hắn, nói: “Như thế nào? Đừng nói là ngươi lại đi gây phiền toái cho người ta rồi nhé? Ta nói cho ngươi biết, theo như tin tức mà ta thăm dò được, thì Tô Thanh Quân thật sự là một nhân vật thiên tài, với thực lực trước mắt của ngươi, cả mười người cùng tiến lên cũng không phải là đối thủ của cô ta đâu.”
Lục Trần nhìn lão Mã một cái, miệng nở nụ cười, trong đáy mắt lướt qua một tia lạnh nhạt, nói: “Ngươi nói đúng, cho nên ta cũng không muốn động thủ gì với nàng ta cả.”
Lão Mã mặt trầm xuống, nói: “Không muốn động thủ à? Vậy trong thâm tâm ngươi thật sự là định động thủ hay sao? Ta khuyên ngươi sống an phận một chút có được hay không, chúng ta chỉ cần làm cho tốt việc tìm bắt nội gian là được rồi, đừng cứ lúc nào cũng đi gây thêm rắc rối như vậy nữa.”
Lục Trần nhìn lão Mã đầy hứng thú, nói: “Kì quái, tại sao ngươi lại khẳng định chắc chắn như vậy, ta tiếp cận Tô Thanh Quân là gây thêm rắc rối sao? Nàng ta dựa vào cái gì, mà ngươi dám khẳng định là không có khả năng làm nội gian?”
“Ngươi. …” Lão Mã thoáng có chút ngơ ngẩn, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói, “Ngươi nghi ngờ là nàng ta sao?”
“Tất cả mọi người trong Côn Luân phái từ cao đến thấp, đều nằm trong vòng nghi vấn của ta, ngoại trừ hai người.”
Lão Mã nói: “Là ai?”
Lục Trần chỉ lão Mã một cái, nói: “Một người là ngươi, một người nữa là lão đầu trọc chết bầm kia.”
Lão Mã cười khổ một cái, sau đó trầm ngâm một lúc, rồi lại cau mày nói: “Côn Luân phái từ trên xuống dưới, tính cả đám đệ tử tạp dịch cũng không dưới mười vạn người, ngươi đều nói là cảm thấy có sự nghi ngờ thì ta và ngươi có mà tìm cả đời cũng tìm không thấy. Còn như lời ngươi nói lúc trước, gian tế kia có lẽ phải là một người có chút địa vị trong phái, nhưng nếu là Tô Thanh Quân. …”
Lão Mã thoáng dừng một cái, nghiêm mặt nói: “Ta cảm thấy nhiều khả năng không phải là nàng ta.”
Lục Trần nói: “Vì sao?”
Lão Mã buông tay, nói: “Bởi vì gia thế nàng ta quá tốt, bối cảnh lại hoàn toàn trong sạch, hơn nữa bản thân còn có thiên phú hơn người, một người như vậy, ngươi nói thử xem lý do gì nàng lại muốn đi theo con đường tà đạo chứ?”
Lục Trần nở một nụ cười, chậm rãi bưng chén rượu lên nhưng lại không uống, mà chỉ cầm giữa những ngón tay vuốt vuốt lên cái chén một hồi, sau đó bỗng nhiên nói: “Năm đó cũng từng có người giống như ngươi, cũng đã nói qua mấy lời chẳng khác gì ngươi bây giờ.”
“Là ai…?” Lão Mã hỏi.
“Là…vị sư phụ kia của ta, ma giáo trưởng lão Vân Thủ Dương.” Chẳng biết tại sao, thanh âm Lục Trần bỗng trở nên có chút phiêu hốt, lạnh nhạt nói tiếp “Lúc còn trẻ, lúc ta vừa về bên cạnh hắn, có kẻ đã nghi ngờ ta có ý khác, đòi tra xét về ta một hồi nhưng rốt lại vẫn không có kết quả gì, tuy nhiên họ vẫn không yên lòng. Vân Thủ Dương liền cười với bọn họ mà nói rằng: Dưới đời này, há có ai lại đem một thiên tài năm trụ ngàn năm khó gặp đi vứt không như thế này, đã không giữ lại làm truyền nhân thì chớ, lại đem dùng làm kẻ gian tế cho trà trộn vào đây ư!”
Trên khuôn mặt mập mạp của lão Mã, cơ bắp bỗng nhiên vặn vẹo một cái.
Lục Trần cũng không nhìn hắn, chỉ là im lặng nhìn chén rượu trong tay mình, tựu như đang suy nghĩ xuất thần, một lát sau, hắn bỗng nhiên nở một nụ cười, uống cạn chén rượu trong tay, sau đó mới nói với lão Mã: “Ngươi thấy không, trên đời này không có việc gì là không xảy ra được, vì thế trên ngọn núi Côn Luân kia, trước khi ta điều tra ra được kết quả cuối cùng, thì bất kể là ai ta cũng đều không tin.”
“Cạch.” Một tiếng vang nhỏ, Lục Trần nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống bàn, sau đó đứng lên, xoay người đi về phía cửa, đồng thời trong miệng nói, “Hãy đi điều tra thêm về Tô gia, đặc biệt là thời thơ ấu của Tô Thanh Quân, bất luận sự tình như thế nào, cũng hãy nói cho ta biết.”
Lão Mã do dự một chút rồi đáp: “Được rồi.”
Lục Trần đi tới bên cạnh cửa, một chân đã đang định bước ra ngoài, nhưng bỗng nhiên khựng lại một cái, như vừa chợt nhớ ra chuyện gì đó, thoáng do dự một chút, rồi lại quay đầu nói với lão Mã: “Còn một người nữa, ngươi cũng tìm hiểu giúp ta luôn nhé.”
“Là ai vậy?” Lão Mã hỏi.
“Là một cô bé khoảng mười tuổi, một thiên tài nhà Bạch gia trong thành Côn Ngô tên Bạch Liên.”
Lão Mã mặt chợt biến sắc, như vừa hít trúng một hơi khí lạnh vào phổi, cau mày nói: “Ngươi lại làm cái gì nữa vậy, đấy chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mười tuổi, huống chi còn là thiên tài năm trụ, là đệ tử của Bạch Thần chân quân, ngươi lại đi. …”
Lời của hắn đột nhiên im bặt, dường như chợt nghĩ tới điều gì đó, nhìn Lục Trần, miệng mấp máy vài cái, nhưng rốt lại một chữ cũng không nói ra được.
Lục Trần lẳng lặng nhìn hắn, một lát sau mới nói: “Ngươi đừng quên ta lúc đó cũng chỉ chừng mười một mười hai tuổi, còn về việc là đệ tử Chân quân, thiên tài năm trụ gì gì đó. …” Hắn cười, trên khuôn mặt có vài phần mỉa mai, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận