Thiên Ảnh

Chương 524: Ngờ vực

Trong bóng tối vọng đến tiếng hít thở đều đều. Chìm đắm trong cõi mộng giữa đêm yên tĩnh cũng là một niềm hạnh phúc xoàng xinh nhưng trên thực tế lại rất tốt đẹp. Song có người lại không muốn giấc mộng như vậy, cho dù giữa đêm khuya thanh vắng, nàng cũng như một con mèo nhỏ đầy cảnh giác, cẩn thận đề phòng, hễ có gió thổi cỏ lay, là sẽ bừng tỉnh ngay lập tức.
Bạch Liên chính là thiếu nữ như vậy.
Nàng lẳng lặng ngồi dậy giữa bóng tối, quay đầu nhìn ra ngoài khung cửa. Đêm khuya yên tĩnh, thâm trầm như biển cả, ngoài việc bóng tối trông như chẳng có gì, nhưng dường như phía sau bóng tối sâu như đại dương đó, có ẩn chứa vô số ma quỷ, đang nhìn chằm chằm về nơi này.
Bạch Liên khẽ nhíu mày, sau đó quay đầu đi, liền nghe thấy tiếng thờ bình ổn của Tô Thanh Quân trong cùng một căn phòng.
Nàng vẫn đang trong giấc mộng, ngủ yên giấc, dù rằng nàng cũng từng gặp phải những chuyện đau lòng, nhưng có lẽ sâu trong nội tâm nàng, chung quy vẫn là ánh sáng.
Nàng không mang quá nhiều bí mật, lòng nàng không có những gánh nặng như núi, khiến ai cũng điên loạn. Trong những năm tháng của bản thân, thưởng thức những ngọt bùi cay đắng của cuộc đời chính mình.
Nàng ngủ rất yên giấc, cũng rất bình thản.
Bạch Liên lặng lẽ nhìn nàng, trong mắt lướt qua một sự ngưỡng mộ, sau đó nàng nhẹ nhàng xuống dưới, khẽ khàng mở cửa đi ra ngoài.
※※※
Bạch Liên bước lên con đường bên ngoài phòng, trong đêm thâu mọi âm thanh đều nín bặt, các ngôi nhà xung quanh đều đã tắt đèn, chỉ có mấy vì sao trên trời vẫn còn mang đến chút ánh sáng cho nhân gian.
Bạch Liên nhìn quanh, sau đó trông theo con đường dài hướng về phía điện Côn Luân. Trong bóng đêm, thoắt ẩn thoắt hiện một bóng người cao lớn đứng sừng sững ở đó, tựa như một cây đại thụ đỉnh thiên lập địa giữa bóng tối.
Bạch Liên thoáng rùng mình, trong mắt lộ vẻ sợ hãi, khoảnh khắc đó, nàng dường như có cảm giác muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng đến cuối cùng, nàng vẫn cố lấy dũng khí, từ từ đi về phía khoảng tối đó.
Cái bóng thần bí dường như đang ở phía trước dẫn lối cho thiếu nữ này. Gương mặt xinh đẹp thoát tục lại tái nhợt của nàng trông rất bắt mắt giũa đêm đen. Bóng tối vây chặt quanh nàng, hô hoán cười cợt, không rời, bay lượn quanh quẩn như ác quỷ.
Người thiếu nữ càng đi càng xa, dần dần rời khỏi căn nhà đó, đi đến một nơi kín đáo nào đó không ai biết. Xung quanh là rừng cây, nhưng qua những khe hở vẫn có thể nhìn thấy Côn Luân đại điện nguy nga hùng vĩ, ngẫm thử hẳn là một nơi nào đó ở gần Côn Luân điện rồi.
Cho đến khi cái bóng đó đứng yên bất động, khu rừng trong đêm đen này cũng lập tức trở lại yên tĩnh.
Những con trùng, tiểu thú vốn nên ở dưới cây cỏ cũng đột nhiên như bị sức mạnh nào đó áp chế, dọa nạt, không còn bất cứ tiếng động nào nữa.
Bạch Liên run rẩy dữ dội hơn, có lẽ cả đời nàng chưa bao giờ sợ một người đến thế, bao gồm cả vị sư phụ đạo hạnh thâm sâu khó lường, từng danh chấn thiên hạ của mình là Bạch Thần chân quân. Trước mắt nàng, cái bóng đó đã bao phủ cả thế giới của nàng, nàng hoàn toàn mất kiểm soát cuộc đời mình, sinh tử bi hoan, lại nằm trong tay cái bóng đó.
Nàng nhìn cái bóng đó, sau đó nghiến răng, chậm rãi quỳ xuống, cúi thấp người, biểu lộ sự phục tùng, không dám tỏ ra một chút địch ý và không vui, run giọng nói:
- Sư thúc…
※※※
- Vết thương của ngươi lành rồi à?
Khoảng tối đó vọng đến một giọng nói đàn ông đầy trầm hùng, hỏi Bạch Liên.
Bạch Liên cúi thấp đầu, đáp:
- Đỡ nhiều rồi ạ.
- Là ta sai Lục Trần ra tay, trong lòng ngươi hận ta, hay là hận nó?
Bạch Liên quỳ rạp dưới đất hơi cứng người lại, sau đó trầm giọng xuống, kiên quyết đáp:
- Không, con không hận ai cả, những chuyện này đều là con cam tâm tình nguyện làm.
Bóng đen đó bỗng nhúc nhích, rồi chậm rãi quay người lại, dưới ánh sáng nhạt nhòa, dáng người cao to vạm vỡ của Thiên Lan chân quân hiển hiện, cái đầu trọc của ông dù ở trong tối nhưng hình như cũng rất nổi bật.
Người đàn ông đứng trên đỉnh cao Nhân tộc này, nhìn thiếu nữ quỳ dưới đất không dám ngẩng đầu với vẻ mặt không chút che đậy biểu cảm, ông tỏ ra khinh miệt, nhưng không hiểu lúc này trong lòng ông rốt cuộc là đang khinh thường Bạch Liên nói dối, hay là thản nhiên xem thường tất cả mọi người trong thế gian.
Có lẽ thậm chí đến việc vạch trời lời nói giả dối của Bạch Liên ông cũng chẳng buồn làm, mà chỉ khẽ xua tay nói:
- Lần trước ngươi làm rất khá, thà chết cũng không phản kháng, xem ra cũng thành thực.
Đầu Bạch Liên chạm xuống mặt đất trong khu rừng, cảm nhận được bùn đất ẩm ướt và lạnh băng, nàng nhắm mắt lại, một lúc sau khẽ nói:
- Xin sư thúc hãy yên tâm, Bạch Liên tuyệt đối không hai lòng, chỉ một lòng một dạ nguyện theo sư thúc làm tôi tớ, xông pha chiến đấu, tận tâm tận lực vì đại nghiệp của người, cho dù thịt nát xương tan, cũng tuyệt đối không hối hận.
Thiên Lan chân quân không nói gì, vẻ mặt cũng bình thản, nhìn không ra được rốt cuộc là hỉ hay nộ, cũng không nhìn ra được liệu ông có tin lời Bạch Liên hay không. Ông chỉ im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó nói:
- Mới đó không lâu, ta vừa sai Lục Trần bí mật rời Tiên thành, âm thầm quay về Côn Luân, thay ta làm một việc, nếu ngươi muốn, thì hãy đi cùng nó đi.
Bạch Liên rùng mình, thảng thốt ngẩng đầu, mặt lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên hoàn toàn không hiểu Thiên Lan chân quân đột nhiên đưa ra yêu cầu này rốt cuộc là có dụng ý gì.
Song, Thiên Lan chân quân cũng chẳng có ý định giải thích với nàng, chỉ nói thản nhiên:
- Nếu Lục Trần có hỏi, ngươi chỉ cần nói là ý của ta được rồi. Trên đường đi, ngươi vừa đi theo nó, năng nói chuyện với nó, kích động nó bất mãn với ta. Nếu được, ngươi có thể xúi giục nó ám hại ta, tóm lại, nham hiểm ác độc thế nào ta không cần biết, cứ việc bắt tay vào làm là được rồi.
Bịch!
Bạch Liên dập đầu một cái nặng trịch, không mảy may chần chừ do dự, quả quyết nói:
- Đệ tử không dám!
Thiên Lan chân quân liếc nhìn nàng, thoáng người nhạt, nói:
- Bảo ngươi làm, thì ngươi cứ làm đi.
Bạch Liên chỉ thấy như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực tới nơi. Cảm giác hết sức căng thẳng, nàng lén ngước mắt nhìn vị cự nhân khủng khiếp như quả núi này, sau đó run rẩy, chậm rãi gật đầu.
- Sau khi ngươi quay về, mọi chuyện lớn nhỏ trên đường đi và Lục Trần có phản ứng gì, đều phải bẩm báo với ta.
Thiên Lan chân quân nói.
Bạch Liên im lặng một lúc, nói nhỏ đồng ý.
Thiên Lan chân quân không nhìn nàng nữa, quay người định đi, có điều nhanh chóng dừng bước lại, nói:
- Còn một việc nữa, trên đường đi ngươi có thể theo Lục Trần, nhưng cuối cùng khi đến cấm địa Côn Luân sơn, ngươi không được phép vào trong.
- Cấm địa Côn Luân?
Bạch Liên thất kinh, nhưng nhanh chóng hiểu ra, cúi đầu đáp vâng.
Thiên Lan chân quân bỏ đi, không quay đầu nhìn thêm một cái, có lẽ trong mắt ông, Bạch Liên cũng chỉ là một nhân vật nhỏ như lá rụng thôi.
Phần Bạch Liên thì vẫn duy trì tư thế quỳ rạp dưới đất rất lâu không nhúc nhích, một hồi sau, sắc mặt nàng mới chợt thoáng qua nét khoái chí lạ thường trong bóng tối.
Nàng là một thiếu nữ rất đỗi thông minh, dù rằng hiện tại giữa nàng và người đó vẫn có khoảng cách như trời với đất, nhưng nàng vẫn cảm giác được rất rõ rệt, hóa ra cái vị gần như là tuyệt thế vô song này vẫn có một nhược điểm.
Ông quá mạnh, quá thông minh, nhìn đời quá thấu triệt, thực hiện những thủ đoạn biến hóa thất thường quá triệt để. Người trong thiên hạ ai ai cũng kính sợ sùng bái, ai mà chẳng thế?
Thế nhưng ông cũng không thể nào dễ dàng tin tưởng một người khác.
Dù rằng ông bằng lòng, thích, bồi dưỡng và lựa chọn một người thừa kế như thế, ông muốn giao phó tất cả cơ nghiệp của mình lại, nhưng…
Ông cũng không khống chế được lòng nghi ngờ của mình!
Lòng nghi ngờ mãi mãi không dập tắt, từ đầu tới cuối vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng một người.
Đó là một bóng đen vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi, luôn quẩn quanh sau dáng dấp cao lớn đó, nó như một con rắn độc, lúc nào cũng để lộ cái răng sắc nhọn, nhỏ bé, trong suốt, song lại chứa đủ nọc độc chí mạng.
54/ 2
Giữa đêm khuya tĩnh lặng, bóng tối bao trùm khắp nơi, đại điện Côn Luân nhờ mấy chỗ có thắp đèn mà vẫn có phần sáng sủa. Có điều ánh sáng này cũng rất yếu, không chiếu được quá xa.
Cũng không chiếu tới Lục Trần được.
Con chó mực A Thổ nằm rạp bên cạnh Lục Trần, không ngáy o o như binh thường, mà trông hình như có vẻ bất an. Nó thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn quanh, nhiều lúc còn đưa mắt nhìn về phía bảo tọa hoa sen cao lớn ở chính giữa đại điện, tuy lúc này ở đó không có ai, nhưng trong đôi mắt nó, dường như vẫn có chút cảnh giác, thậm chí là địch ý.
Hẳn là vì người ngồi ở đó quá mạnh, và một ngày nọ nghe tiếng chó sủa quá bực bội liền đá nó ra ngoài.
So ra, Lục Trần bình tĩnh hơn nhiều, từ đầu đến cuối hắn gần như chỉ ngồi im lặng, nhắm mắt thư giãn, đến tận khi đêm khuya, mọi âm thanh đều ngưng bặt, hắn mới mở mắt ra, liếc nhìn bên ngoài đại điện, rồi nói với A Thổ:
- Đi thôi.
A Thổ đứng lên, vẫy vẫy đuôi, tự chạy ra phía cửa, xem bộ không chút vương vấn gì với nơi này, hình như còn có vẻ rất khó chịu.
Lục Trần theo sau ra khỏi đại điện. Chút ánh sáng yếu ớt trong điện Côn Luân căn bản không thể kéo dài ra tới bên ngoài, thế là bóng tối ập đến như thủy triều, cuốn hắn vào trong.
A Thổ ngoảnh đầu nhìn hắn, có lẽ vì đứng trong bóng tối, Lục Trần chợt phát hiện đôi mắt nó lúc này lại biến thành màu xanh lục nhàn nhạt, thay đổi hẳn đi so với lúc tới Tiên thành. Màu sắc nhạt hơn, nhưng trong hơn, trông như một viên bảo thạch đã lau hết chút bụi bặm bên ngoài, trở nên đẹp đẽ hơn.
Hắn cười cười, đưa tay xoa đầu A Thổ, sau đó sải bước lớn đi xuống bậc thang, tiến vào trong màn đêm đen tối.
※※※
Trong cuộc nói chuyện trước khi đi, Thiên Lan chân quân đã giao phó phần lớn sự vụ cho Lục Trần, còn về chuyện vì sao việc cơ mật như thế ông không đích thân đi một chuyến, Thiên Lan chân quân cũng nói rõ nguyên nhân với hắn rằng hiện tại đang là thời điểm quan trọng mà sóng ngầm trong Chân Tiên minh đang khởi động. Nguy hiểm tứ bề, ông thực sự không đi đâu được, buộc phải trấn thủ ở đây. Một khi ông rời khỏi Tiên thành, chỉ e sẽ có đại biến xảy đến.
Đến tận hôm nay, Chân Tiên minh gần như đã triệt tiêu Ma giáo, thiên hạ quy thuận, Phù Vân ti danh chấn thiên hạ, ai ai cũng kính sợ, bất kể là Chân Tiên minh hay Thiên Lan chân quân thì tiếng tăm cũng đang vào lúc đỉnh cao trong mấy trăm năm qua. Song giờ đây, Thiên Lan chân quân lại nói là nguy hiểm tứ bề, đại biến sắp xảy đến?
Lục Trần không phản bác cũng không truy vấn. Hắn chỉ bình tĩnh tiếp nhận nhiệm vụ bí mật kỳ lạ nhưng trọng đại này, sau đó tuyên bố cái cớ là bế quan với bên ngoài, rồi lặng lẽ rời khỏi tòa thành khổng lồ, trung tâm của quyền lực trong giới tu chân thiên hạ này.
Rất nhiều năm qua, hắn như một người sinh ra đã thuộc về bóng tối, mỗi khi đêm xuống, hắn liền như cá gặp nước, thậm chí có thể làm một số việc mà người thường khó có thể tưởng tượng được.
Đương nhiên, đêm nay hắn sẽ không biến thân thành sát thủ Ảnh tử mang sát khí lạnh băng trong ký ức phủ bụi đó nữa. Hắn chỉ im lặng dẫn theo A Thổ, vội vàng rời khỏi Tiên thành.
Trên đường đi không xảy ra bất cứ chuyện gì bất trắc, cực kỳ thuận lợi, tuy không phải là chuyện gì đặc biệt đáng mừng, nhưng vào khoảnh khắc Lục Trần bước ra khỏi phạm vi Tiên thành, hắn vẫn có một cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Lúc quay đầu trông lại, hắn mới chợt phát hiện, hóa ra mỗi một ngày hắn ở trong tòa thành đang nằm rạp trong đêm tối như con cự thú này đều có cảm giác căng thẳng và áp lực.
Lục Trần đứng nguyên tại chỗ một lúc, sau đó thở ra một hơi dài, quay người gọi A Thổ trông có vẻ còn hưng phấn hơn hắn, đang vui mừng chạy quanh các bụi cây xung quanh, hít hít ngửi ngửi, chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Song ngay lúc đó, Lục Trần và con A Thổ đang chạy đến từ đó không xa chợt như phát giác điều gì, đồng loạt quay đầu nhìn về một hướng cách đó mấy trăm trượng.
Đó cũng là điểm giáp giới giữa Tiên thành và bên ngoài, dưới ánh sáng yếu ớt và bóng tối của đêm đen, chợt có mấy bóng người phóng lên trời, rồi lao vụt xuống, sau đó bắt đầu kịch chiến giữa bóng tối.
Tiếng binh khí, tiếng gào thét, tiếng hục hặc, tiếng kêu thảm thiết, nhanh chóng vang lên trong bàu không khí bị kiềm nén, hình như có mấy người đang vây đánh một thiếu nữ, hơn nữa đôi bên ra tay đều rất hung hăng, quyết liệt, mỗi một đòn đánh đều như hận không thể giết chết đối phương.
Lục Trần nhíu mày, trông về phía đó một hồi, A Thổ đã chạy đến cạnh hắn, một lát sau, Lục Trần chợt trầm giọng nói:
- Hình như là Bạch Liên?
A Thổ không ừ hử gì, nó nghiêng đầu, đứng đó không nhúc nhích, xem bộ không có ý định tới đó giúp đỡ.
Lục Trần ngẫm nghỉ, cũng tỏ ra mấy phần ngập ngừng. Thời điểm này quả thực quá trùng hợp, không xảy ra trước cũng chẳng phải sau, mà cứ vào cái đêm mà hắn lặng lẽ rời Tiên thành, Bạch Liên cũng định rời đi? Rồi còn bị phát hiện và truy sát?
Lục Trần trầm ngâm một lúc, rồi lắc đầu, quay người đi, vỗ vỗ đầu A Thổ, thản nhiên nói:
- Chẳng liên quan đến chúng ta, đi thôi.
Nói xong, hắn bỏ đi thẳng, không liếc nhìn cuộc kịch chiến ở xa thêm một lần nào nữa.
A Thổ khì mũi, còn quay đầu về phía cuộc ác chiến phía Bạch Liên một lúc, sau đó biểu cảm và ánh mắt của con chó này cứ như hả hê trước tai họa của người khác, hệt như trong đầu nó đang không ngừng thều thào: Mau chết đi, mau chết đi…
Lẩm bẩm mấy câu xong, A Thổ nhanh chân chạy đi, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Lục Trần ở phía trước, nó ngoắt ngoắt cái đuôi trông có vẻ cực kỳ vui. Một người một khuyển, cứ thế bước vào trong màn đêm xa xa.
※※※
- Lòng lang dạ sói! Đồ khốn kiếp! Xú nam nhân!
Đang kịch chiến, Bạch Liên không khỏi tức tới nổ tung lồng ngực, nàng liếc thấy một người một chó ở phía xa đó quay đi một cách tuyệt tình và khốn nạn, rồi lại nghĩ đến sứ mệnh mà mình đang theo, thậm chí trước đó nàng còn nghĩ có nên lén nhắc nhở hoặc là hòa giải với Lục Trần, liền cảm thấy mình vô cùng tủi nhục.
Được thôi, sở dĩ như vậy là vì nàng không ngốc, nàng nhìn ra được, tuy lão trọc Thiên Lan chân quân đó vẫn không hoàn toàn tin tưởng người đồ đệ Lục Trần, nhưng dù sao Lục Trần cũng là đệ tử truyền nhân duy nhất do ông đích thân lựa chọn. Mục đích việc làm của ông kỳ thực là để đánh tan hoàn toàn lòng nghi ngờ ở mình, sau đó có thể thực sự tin tưởng vào Lục Trần.
Chỉ dựa vào điểm này, địa vị của Lục Trần trong mắt lão trọc ấy không ai có thể chạm tới.
Vì với người khác đến tư cách để Thiên Lan chân quân nghi ngờ cũng chẳng có, chẳng hạn như bản thân nàng, Thiên Lan chân quân chẳng phái người để dò xét nàng, vì ông căn bản chẳng cần, cũng chẳng có ý định tin tưởng nàng.
Nàng biết sau này có thể Lục Trần sẽ thật sự có tiền đồ vô lượng, nàng biết dù từ nhỏ mình thoạt nhìn như thiên chi kiều nữ, thiên phú tuyệt đỉnh, rồi tất cả những điều đó nay đã không còn đáng một xu trước quyền thế và nhân vật tuyệt đỉnh thật sự. Nàng thực sự đã từng nghĩ đến việc nịnh bợ Lục Trần, tranh thủ giao hảo, ban ơn cho hắn, để khiến hắn về sau có thể chiếu cố cho mình… Thế nhưng, nàng không ngờ Lục Trần căn bản chẳng hề có ý định này.
Hắn xem thường mình ư?
Bạch Liên hoảng hốt, sau đó lại hóa thành phẫn nộ.
Đám sát thủ xung quanh vẫn đang vây đánh một cách hung hăng, Bạch Liên tức giận, sắc mặt như sương, ra đòn dữ hội hơn hẳn, đồng thời nghiến răng nói:
- Đồ trọc đầu chết tiệt, sai ta đi làm việc lại chẳng thông báo cho đám chó săn này, ông cố ý chơi ta sao?
54/ 3
Lúc hửng sáng, cuối cùng Bạch Liên cũng phá được vòng vây, mang thân xác lấm đầy máu chạy đi, bỏ lại đám truy binh nọ.
Nàng kiệt sức, cả người đau nhức, nhưng lúc này thậm chí nàng còn chẳng màng đến những điều ấy. Sau khi xác định tạm thời được an toàn, phản ứng đầu tiên của nàng chính là bắt đầu tìm tung tích của Lục Trần.
Nhưng Lục Trần và cả con chó mực hình thể to lớn đó đã biến đâu mất tăm.
Đây thực sự là một cảm giác rất thảm, rất đen đủi, Bạch Liên tức giận tới độ suýt nữa nghiến nát răng. Nhưng hiển cho dù nàng có tức tới chết cũng chẳng có ai tới nhặt xác cho nàng, nên cuối cùng vẫn phải đành nuốt cục tức này xuống, tìm một cánh rừng kín đáo trốn đi trước, sau đó bắt đầu xử lý vết thương, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc để khôi phục sức lực rồi tiếp tục tìm tung tích Lục Trần.
May mà nàng biết đích đến của Lục Trần ở đâu, chỉ cần lần theo con đường hướng về núi Côn Luân, hẳn là có thể tìm được hắn, đây cũng là chút hy vọng giữa bao nhiêu xui xẻo. Nhưng không biết khi nào mới tìm được, chắc là… đến lúc đó châm ngòi thêm vài câu, khiến tên này trở mặt với Thiên Lan chân quân là hay nhất.
Hủy hoại tiền đồ của hắn, khiến Thiên Lan chân quân nghi ngờ hắn, tốt nhất là đích thân giết hắn đi, như vậy là quá hay.
Tức tối nghĩ vậy trong lòng, sau đó lại cảm thấy hơi khoái chí, Bạch Liên cởi bỏ áo ngoài bắt đầu băng vết thương. Có điều lúc này nhìn lại, cuộc chiến mà nàng nếm trải đêm qua thực sự kịch liệt, trước sau đều có thương tích, tuy không chí mạng, hay quá đỗi nghiêm trọng, nhưng lướt mắt nhìn qua, toàn thân chi chít vết thương của thiếu nữ hơn mười tuổi này đối lập đến nhức mắt với dung nhan thanh lệ thoát tục của nàng.
Cũng khiến người khác không kìm được một tiếng thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận