Thiên Ảnh

Chương 715: Cánh cửa thứ hai.

Cho tới bây giờ Lục Trần chưa bao giờ có thể khi bản thân không tiến vào trong hạt thần thụ mà lại có thể nhìn thấy được tình hình của nó.
Loại tình hình này chưa bao giờ xẩy ra, thậm chí là ở trong giấc mơ của hắn cũng chưa bao giờ có. Nhưng vào hôm nay, khi hắn cúi đầu nhìn xuống ngực lại đột nhiên phát hiện máu thịt trên lồng ngực mình giống như biến mất khiến cho ánh mắt của hắn của thể xuyên qua đó thấy được hạt giống cây nằm sâu bên trong trái tim.
Hạt thần thụ vẫn nguyên hình dạng giống như khi hắn được nhìn tháy trong cốc hoang. Chỉ có điều khác biệt đó là bên ngoài của nó có hơn chục cái vòi như được làm từ tơ tằm, cắm vào hoặc là đang hấp thu ở thành trong trái tim của Lục Trần. Nó cố định chặt chẽ ở mặt bên trong, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể thấy một chút màu đỏ lướt qua theo những cái vòi đó, cứ như hạt giống đang hấp thu máu từ trái tim.
Mà bề mặt của hạt giống cũng chỉ ở trước tầm mắt của hắn một chút rồi lập tức ánh mắt của Lục Trần lại thấy được bên trong của nó, cũng chính là cái không gian quái dị kia.
Bên trong động cây, tình hình cũng không có gì thay đổi theo thế giới bên ngoài. Ít nhất những nơi mà tầm mắt của Lục Trần nhìn thấy, hắn không hề phát hiện ra có sự thay đổi. Có điều vào lúc này, âm thanh đang vọng vào lỗ tai hắn không phải là giả. Thậm chí hắn còn không kịp xuất hiện cảm giác kinh ngạc vì cảnh tượng quái dị trước mắt, sự chú ý đã bị tiếng đập cửa thu hút.
Có “ai đó” đang gõ cửa.
Cánh cửa đó nằm bên trong động cây, hắn từng mở ra một cánh cửa đi tới một không gian vô cùng quái dị. Vào giây phút đó, Lục Trần đứng ở cánh cửa đó chỉ cảm thấy trái tim gần như ngừng đập.
“Rầm rầm, rầm rầm…” Tiếng đập cửa vẫn không biết mất. Dường như “Người” ở bên ngoài cửa rất kiên nhẫn, vẫn im lặng chờ đợi ở đó.
Vì sao cánh cửa đó lại vang lên tiếng động? Cuối cùng ở bên ngoài cánh cửa đó là vật gì? Lục Trần cố gắng ngẩng đầu lại phát hiện dường như Thiên Lan chân quân đang tập trung vào pháp thuật thần thông của lão mà không để ý tới sự khác thường của hắn.
Lục Trần bước tới trước cánh cửa kia. Sau một lần trải qua sự kinh hãi, hắn không hề nghĩ rằng mình sẽ phải chứng kiến lại chuyện đó. Nhưng cho dù thế nào, hắn cũng được muốn một lần tận mắt chứng kiến thứ có trong đầu. Có nhiều thứ, cho dù muốn cũng không quên được.
Hắn còn nhớ rất rõ bản thân nhìn thấy gì. Trong cái không gian tràn ngập bóng tối đó, hắn như thấy được một cái bóng dáng khổng lồ. Có một phần của nó như hóa thành một nhánh cây đi tới trước mặt hắn. Mặc dù không có ai giải thích, cũng chẳng có gì ghi lại nhưng Lục Trần biến, lần đó hắn đã được nhìn thấy thần thụ.
Là thần thụ tới tìm hạt giống ở trên người của hắn. Hắn biết rõ, chỉ có điều không hiểu vì sao cuối cùng thần thụ lại bỏ đi, không có gì khác lạ. Mà bây giờ, tình hình dường như có sự khác biệt.
Mặc dù bản thân không hiểu thậm chí như rơi vào trạng thái quái dị, nhưng Lục Trần vẫn có cảm giác rằng chính bản thân vẫn như lần trước, chỉ cần hắn muốn là có thể mở được cánh cửa đó.
Mở cửa, để cho “người đó” …hoặc là một vật nào đó bước vào?
Không! Lục Trần không muốn làm như vậy.
Lần này tiếng gõ cửa vang lên hoàn toàn không đúng lúc vào hết sức vô duyên, chắc chắn là còn nguyên nhân nào đó. Mà nguyên nhân thì chẳng cần nói cũng hiểu. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Lan chân quân, nhìn ánh sáng lục rực rỡ trước mặt lão vần tràn ngập sức sống. Cái bóng thần thụ lay động khiến cho không gian xung quanh uốn lượn, xuất hiện những vòng sóng. Có một làn hơi thở khó hiểu bắt đầu xuất hiện, dường như chuẩn bị có một vật gì đó sắp hiện ra.
Mà bên cạnh tình trạng quái dị đó, đột nhiên xuất hiện một hơi thở cực mạnh, cuối cùng khiến cho hai con rồng lớn đang chiến đấu và con mắt khổng lồ kia cũng chú ý. Hiển nhiên chúng đã ngửi thấy dấu hiệu nguy hiểm nào đó nên cùng quay đầu lại nhìn về phía Thiên Lan chân quân.
Lúc này, Lục Trần vẫn như một nhân vật bị lãng quên đứng một mình tại đó. Nhưng hắn vẫn có thể nghe được rõ ràng nhưng âm thanh vọng ra từ sâu trong tìm mình. Nó vẫn tiếp tục. Hơn nữa, không biết từ lúc nào, tiếng gõ cửa cũng trở nên to hơn.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Vốn ban đầu chỉ là những tiếng ngắn thì bây giờ từ từ nó trở nên có lực. Cánh cửa đó bắt đầu có sự rung động. Mỗi lần tiếng đập cửa vang lên, cánh cửa lập tức rung chuyển, tiếp theo đó là bản thân Lục Trần cũng phải chấn động.
Cánh cửa cứ rung chuyển như sắp sửa bị phá vỡ.
Hắn đưa bàn tay lên che ngực, sắc mặt trắng bệch.
Lục Trần không biết cái bóng thần thụ trước mặt Thiên Lan chân quân sẽ đón cái gì. Nhưng trong đầu hắn vẫn có những âm thanh không ngừng vang vọng, nói cho hắn biết điều nguy hiểm nhất không phải ở đó mà chính là ở cánh cửa trong tim hắn.
Phía sau cánh cửa đó mới là thứ kinh khủng nhất, đáng sợ nhất.
Lục Trần cắn chặt răng, đột nhiên cất tiếng “hừ” khẽ. Dường như trong khoảng khác đó, hắn cảm nhận được sự đau khổ. Nhưng đồng thời, bàn tay của hắn chợt lóe lên ngọn lửa màu đó. Sau đó bàn tay hắn như biến mất, xuyên qua ngực, tiến vào trong cái động cây theo một cái cách huyền diệu, khó giải thích.
Thậm chí Lục Trần còn không kịp suy nghĩ xem có chuyện gì xảy ra, chỉ theo bản năng dùng tay đỡ lấy cánh cổng đang lung lay sắp đổ.
Được bàn tay của hắn chống đỡ, trong nháy mắt cánh cổng ổn định lại, rồi dựng đứng ở phía xa. “Thứ đồ vật” ở bên ngoài cửa dường như cảm nhận được lập tức nổi giận rồi tiếng húc vào cửa cũng mạnh hơn rất nhiều, với tần suất gấp đồi. Trong nháy mắt chỉ nghe những tiếng rầm rầm vang lên.
Sắc mặt Lục Trần vừa mới ửng hồng lại tái nhợt đi. Bản thân hắn giống như một người bị bệnh nặng. Nhưng cho dù thế nào, bàn tay của hắn vẫn ấn chặt bên trên cánh cửa.
Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, có lẽ là một thời gian rất dài, cũng có lẽ chỉ ngắn ngủi trong một khắc, ‘thứ sau” cánh cửa như hiểu ra điều gì đó chợt dừng lại. Tiếp theo tiếng động hoàn toàn biến mất.
Lục Trần vẫn không dám tin. Nhưng sau khi quan sát cẩn thận, hắn phát hiện dường như nguy hiểm đã tạm thời trôi qua. Nhưng đồng thời lúc đó, hắn nghe thấy được Thiên Lan chân quân như gầm lên một tiếng vừa giận dữ vừa kinh sợ.
Lục Trần ngẩng đầu lên nhìn liền phát hiện một vùng bóng đêm đã che khuất bầu trời trên đình đầu. Còn Thiên Lan chân quân đã biến mất từ lúc nào. Vốn giữa không trung đang tỏa đầy ánh sáng của bóng cây thần thụ nhưng bây giờ nó cùng bị hai con Cự long túm lấy. Đồng thời có một cái bàn tay lớn bóp chặt đằng sau Thần thụ. Sau đó một lát, ba thứ lực lượng kinh khủng chợt nổ tung.
Ảo ảnh của Thần thụ bị phá nát khiến cho ánh sáng màu lục tỏa ra rực rỡ, rồi như sao băng đầy trời lao xuống đất.
Lục Trần cảm thấy trái tim đau thắt, khiến cho hắn muốn ngất, nhưng lại không thể gục xuống. Bởi vì lúc đó, ngay vào lúc mà hắn nghĩ mọi chuyện đã xong, bất chợt, Lục Trần lại nghe thấy có gì đó không đúng, hình như là ở phía sau của mình.
Cũng không phải, hình như là ở trong lòng hắn…
Mà cái chỗ đó, nhưng vang lên một tiếng…mở cửa.
Lục Trần rùng mình rồi sau đó từ từ cúi đầu nhìn vào ngực.
Cánh cửa kia vẫn được đóng chặt một cách an toàn.
Nhưng phía bên kia vẫn còn có một cánh cửa.
Cánh cửa thứ hai đó chưa bao giờ được mở ra, cũng chẳng có ai để ý, đột nhiên từ từ…mở ra.
73/ 3
Bạn cần đăng nhập để bình luận