Thiên Ảnh

Chương 440: Mưu đồ thoát thân

Con chó mực A Thổ trở mình, miệng rên rỉ ùng ục mấy tiếng, cũng không biết có phải là đang chiêm bao thấy gì không, sau đó lại lịm đi.
Trong phòng vẫn tối đen và yên tĩnh, phải một lúc lâu Lục Trần và lão Mã đều không nói gì. Rất lâu sau, lão Mã ngồi tựa vào mép giường, thấp giọng nói:
- Nửa đêm nửa hôm, ngươi không ngủ sao lại đột nhiên nói mấy chuyện này với ta?
Lục Trần trầm mặc một lúc, đáp:
- Trừ ông ra, ta còn ai để nói nữa.
- Được rồi.
Lão Mã cười khổ, nói.
- Tuy chuyện khi nãy có hơi quá, nhưng nếu tính toán kỹ càng, thì cũng không phải hoàn toàn không có khả năng đó, dù rằng ta cảm thấy…
- Ông cảm thấy chuyện này chỉ có khả năng rất nhỏ?
Lục Trần cắt ngang.
Lão Mã bị Lục Trần hỏi ép, lại ngẫm ngẫm, sau đó đột nhiên chửi rủa câu gì đó chẳng rõ, sau nói:
- Chết tiệt, hình như rất có khả năng đó.
Lục Trần “hừ” một tiếng:
- Hai chúng ta đều đã theo lão trọc mấy chục năm rồi. Tuy lòng dạ lão sâu như biểu cả khó lường, nhưng ít nhiều gì cũng có những đầu mối chúng ta có thể cảm giác được. Giờ ta chỉ hỏi ông một câu, ông cho rằng nếu tương lai thực sự… Ma giáo dễ đối phó hơn, hay là người trong Chân Tiên minh thì dễ dàng hơn?
Lão Mã xưa nay luôn cẩn thận, nhưng đêm nay nói chuyện với Lục Trần nhiều đến vậy, lâu đến vậy, tâm trạng lại bị kích động mấy phần, bất giác lá gan cũng lớn hẳn lên. Trầm ngâm được một chốc, ông trầm giọng nói:
- Trước cuộc chiến hoang cốc mười mấy năm trước, nói không chừng ta vẫn sẽ chọn Ma giáo, nhưng hiện giờ, chắc chắn là các minh hữu của chúng ta rồi.
Lục Trần gật đầu:
- Ta cũng nghĩ vậy.
Dừng một lúc, hắn lại nói tiếp:
- Chuyện này thực sự quá to lớn, hơn những phe bên kia rất mạnh, gần như không thể nào đo lường được, ngộ nhỡ thực sự khai chiến, thì nhất định sẽ là cuộc đại chiến kinh thiên động địa. Bất kể thắng bại, ngọn Thiên Long này chắc chắn sẽ máu chảy thành sông.
Lão Mã chậm rãi gật đầu:
- Quá nửa khả năng là vậy.
Nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ có thể sẽ diễn ra trong tương lai đó, lão Mã cũng khẽ rùng mình, cảm giác sởn gai ốc khắp mình mẩy.
Lục Trần đưa tay vỗ vai ông, thấp giọng nói:
- Sao vậy, ông sợ rồi à?
Lão Mã hừ một tiếng lạnh ngắt:
- Lão tử sống chưa đủ, vẫn chưa muốn chết đâu.
- Ta cũng đâu muốn chết.
Lục Trần nói.
- Vậy ngươi có ý gì?
Lão Mã hỏi.
- Đêm nay ngươi đột nhiên huyên thuyên nhiều như vậy, đừng nói chỉ là để phát tiết thôi chứ. Hay là, trong đầu ngươi đã có cách gì rồi?
Ban đầu khẩu khí của lão Mã vẫn rất bình tĩnh, nhưng câu này nói đến cuối thì ông lại đột nhiên trở nên kích động, xáp lại gần Lục Trần, nhìn mặt hắn trong bóng tối, đè giọng xuống thấp:
- Ta bảo này, chả lẽ ngươi đã có cách gì đó thật rồi sao?
Lục Trần nhìn ông, chợt cười nói:
- Ta nhớ trước đây ông thường khuyên ta toàn tâm toàn ý dốc sức cho lão trọc mà, sao lần này đột nhiên thay đổi rồi?
Lão Mã im lặng một lúc rồi nói:
- Chân quân đại nhân đối với ta không tệ, ta cũng báo đáp bằng lòng trung thành. Nhưng trong tương lai nếu thật sự có đại biến long trời lở đất, bản lĩnh ta thấp kém, thực sự rất khó mà sống sót được. Ngoài ra, nói cho khó nghe thì dù gì ta với ngươi cũng không giống nhau, ngươi có thể là nhân tài mà Chân quân đại nhân coi trọng, nhưng ta thực ra cũng chỉ là một nhân vật có cũng được, không có cũng chẳng sao. Cho dù sau này nhật nguyệt đổi dời, càn khôn xoay chuyển, xét công ban thưởng thì ngươi có thể lên như diều gặp gió, ta thì tranh được cái gì đâu? Vả lại, ta vẫn không muốn chết cho lắm, nên mới nghĩ, nếu có thể tìm được một đường lui trước thì…
- Ông nghĩ là ta có thể lên như diều gặp gió ư?
Lục Trần cắt ngang lời ông.
Lão Mã có hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đáp:
- Phải, làm huynh đệ bằng hữu bao nhiêu năm rồi, câu này là ta nói thật lòng. Ta cảm thấy chân quân đại nhân vẫn rất biệt đãi đối với ngươi, chỉ cần ngươi có thể giúp người hoàn thành đại nghiệp, lập đại công, chỉ cần tới lúc đó chưa chết, người nhất định sẽ…
Lục Trần thản nhiên nói:
- Tuy trước đây ta vào sinh ra tử nhiều năm ở Ma giáo, hình như đã xem nhẹ sinh tử rồi, nhưng kỳ thực ta vẫn không muốn chết.
- Bất kể không phải là vì lão trọc, hay là vì chính đạo công nghĩa hư vô nào đó, ta vẫn không muốn chết. Còn về chuyện lên như diều gặp gió thì càng không phải nói đến.
Lão Mã hít sâu một hơi:
- Được rồi, đã nói đến nước này rồi, rốt cuộc ngươi có cách gì hay không?
- Có.
Lục Trần ép gần bên tai lão Mã, ép giọng xuống thấp, âm thanh đó nhỏ đến lạ, chỉ có lão Mã mới nghe được.
Trong bóng tối, lão Mã nhíu chặt mày, cẩn trọng lắng nghe, một lúc lâu sau, Lục Trần nói xong, lão Mã suy tư một hồi, rồi lắc đầu:
- Không được, cách này của ngươi quá mạo hiểm, rất dễ bị phát giác, sẽ có chuyện đấy.
Lục Trần hơi bất ngờ:
- Ừ, vậy ông có cách nào hay hơn không?
Lão Mã im lặng một lát, rồi nói:
- Ngươi đừng vội, chuyện này chúng ta hãy suy nghĩ cẩn thận thêm, dù gì thì hẳn là vẫn còn thời gian. Bất kể thế nào, chuyện này liên quan đến tính mạng của cả hai chúng ta, phải suy xét thập toàn thập mỹ.
Lục Trần “ừ” một tiếng, nói:
- Vậy giờ việc truy tìm Ma giáo thì thế nào?
Lão Mã hỏi ngược lại:
- Ngươi nghĩ sao?
Lục Trần thản nhiên nói:
- Ứng phó trước đã, tìm ra được là tốt nhất, tìm không ra thì kéo dài. Dù gì Ma giáo cũng luôn thần bí, tìm chúng không được cũng bình thường, nói không chừng đến lúc đó có thể viện có truy tìm Ma giáo để rời khỏi Tiên thành thoát thân trước nữa cũng nên.
Lão Mã mắt sáng rực:
- Ồ, chủ ý hay đấy, có điều để qua mắt được chân quân đại nhân thì quá khó.
Lục Trần trông cũng có vẻ lo âu, gật đầu nói:
- Xem tình hình đã.
Hai người không nói gì nữa, rồi ai nấy ngủ phần mình, chỉ là trong đêm tối tĩnh lặng, chẳng ai biết rằng trong bóng tối này, có người nào đó, có trái tim nào đó đã hơi rối loạn rồi.
※※※
Sáng tinh mơ hôm sau, Bạch Liên dậy sớm như bình thường, sau khi thay xiêm y thì tản bộ trong sân. Chẳng mấy chốc sau, nàng nhìn thấy cửa phòng đối diện mở ra, con chó mực A Thổ vẫy đuôi chạy ra, sau đó nằm sấp trên bãi cỏ ưỡn cái lưng dài, ngáp mấy cái rồi lấy lại tinh thần, vòng quanh sân chơi một mình.
Bạch Liên đi tới, A Thổ liếc nhìn nàng, lùi về sau mấy bước hơi cảnh giác.
Bạch Liên có vẻ không vui, trừng mắt nhìn A Thổ:
- Con chó này đúng là không có lương tâm, ta quen ngươi bao lâu vậy rồi, qua lại cũng đâu có ít, ta cũng đâu có hai ngươi… ờ, năm đó không tính, ít ra lần này sau khi chúng ta gặp nhau, ta đâu có động tới ngươi đúng không? Con chó nhỏ mọn!
A Thổ nhìn nàng chằm chằm, lắc lắc cái đuôi, nhưng vẫn không có ý định tới gần.
Bạch Liên càng thêm tức tối, có điều lúc này, cửa phòng bên kia vang lên một tiếng, Lục Trần và lão Mã bước ra.
Lục Trần thấy Bạch Liên chào hỏi, sau đó nói thẳng với nàng:
- Lần trước khi chúng ta vào thành, cô tìm được một cỗ xe lớn có thể chở cả A Thổ và chúng ta đúng không?
- Đúng, mà sao?
Bạch Liên hỏi.
Lục Trần nói:
- Cô có thể tìm thêm một lần nữa không, hôm nay ta muốn mượn loại xe ngựa đó nữa.
Bạch Liên ngơ ngác:
- Cái đó tất nhiên không thành vấn đề, nhưng mà huynh định đi đâu vậy?
- Đến lúc đó cô sẽ biết.
Lục Trần nói.

Khoảng một canh giờ sau, Bạch Liên ngồi trong cỗ xe ngựa rộng rãi, vẻ mặt phức tạp nhìn ngôi nhà quen thuộc ở bên ngoài qua tấm rèm che.
Sau bức tường cao, không rõ cây hoa đào đó đã rụng hay chưa?
45/ 6
- Chúng ta tới đây nữa làm gì?
Sau khi ba người và một chó bước vào ngôi nhà hoang vu quạnh quẽ này, Bạch Liên lên tiếng hỏi Lục Trần đầu tiên.
Lục Trần chỉ mật đạo dưới đất:
- Xuống đó điều tra lần nữa.
Bạch Liên trông có vẻ không muốn lắm, nhíu mày nói:
- Nơi này đã lục soát từ lâu rồi còn gì, chẳng phải không phát hiện được gì hay sao. Giờ tìm lần nữa há chẳng phải lãng phí thời gian? Ta thấy hai đại nam nhân mấy người sao mà rảnh rỗi đến thế, Thiên Lan sư thúc bảo cả hai làm việc giúp người, sao ta lại thấy hai người đang cố ý lười biếng thế nhỉ?
Lục Trần lắc đầu:
- Thế này đâu thể gọi là lười biếng, lần trước khi ta đến đây, quả thực chưa tìm được manh mối nào liên quan đến Ma giáo, nhưng sau này nghĩ kỹ lại, tên đồ tể bỏ trốn đó có khả năng chính là yêu nhân Ma giáo. Nên vẫn phải lục soát cẩn thận thêm, có thể sẽ phát hiện được gì mới.
Bạch Liên không tin ra mặt, đồng thời nói thẳng thừng:
- Lần trước huynh khẳng định đã lục soát cẩn thận rồi còn gì, bên dưới mật đạo, nhất là mỗi một ngóc ngách quanh bức tường đá đổ chẳng phải huynh cũng đã xem qua rồi đấy thôi? Dựa vào đâu mà lần trước không tìm được, lần này nhất định lại tìm được?
Lục Trần ho một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói:
- Ngươi nói cũng rất có lý, nên sau khi rút kinh nghiệm xương máu, lần này ta đã dẫn A Thổ theo. Con chó A Thổ này thiên phú dị bẩm, khả năng truy tìm rất lợi hại, mạnh hơn hẳn mấy tu sĩ như chúng ta, nên ta muốn dẫn tới nó đây xem xem, nói không chừng có thể phát hiện được gì.
Nói rồi hắn ngừng một lúc, xong nói tiếp:
- Nếu đến A Thổ cũng không phát hiện được gì, vậy thì thôi, ta sẽ từ bỏ hoàn toàn hy vọng về nơi này. Về sau không bao giờ đến đây nữa.
Bạch Liên liếc nhìn con chó mực đứng cạnh A Thổ, đang khẽ vẫy đuôi, tò mò nhìn quanh quất, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải. Một lúc sau, nàng mới mỉm cười miễn cưỡng, im lặng bước sang một bên.
※※※
Lục Trần và lão Mã đứng tại chỗ bắt đầu chuẩn bị, ví dụ mấy thứ không thể thiếu như đuốc, đá lấy lửa. Dù gì thì dưới mật đạo cũng tối đen như mực.
Trong lúc này, nhìn thấy Bạch Liên một mình đi tới chỗ cây đào đứng đó, cách hơi xa chỗ mình, lão Mã bèn tranh thủ hỏi Lục Trần:
- Ta bảo này, lúc nãy ta cũng muốn hỏi ngươi câu giống của Bạch Liên đó. Tối qua chả phải chúng ta đã ngầm thương lượng sau này ngộ nhỡ xảy ra… chuyện lớn nào đó, thì sẽ chạy trốn hay sao? Nếu đã vậy, trước lúc đó, ta tưởng chúng ta chỉ cần làm cho có được ngày nào hay ngày đó là xong, và âm thầm suy tính cách để chuẩn bị chạy trốn. Sao trông nhà ngươi hình như vẫn làm việc nghiêm túc vậy?
Lục Trần liếc nhìn ông:
- Chạy trốn sau này và điều tra đối phó Ma giáo hiện tại là hai chuyện khác nhau chứ? Hai chuyện này không liên can tới nhau. Cách thì phải nghĩ, nhưng còn Ma giáo, kẻ nên đối phó, nên truy tìm, thì vẫn phải truy tìm.
Lão Mã lườm hắn, miệng làu bàu:
- Được rồi, hy vọng là đến khi chúng ta nghĩ ra cách tháo chạy thì chưa bị lũ điên của Ma giáo làm thịt trước.
Lục Trần nhìn ông, mỉm cười:
- Yên tâm đi, ngươi xem ta tiếp xúc với Ma giáo bao nhiêu năm rồi, đến giờ chẳng phải vẫn sống vui vẻ đấy thôi, sợ gì chứ?
Lão Mã “phì” một tiếng:
- Tiểu tử ngươi ba hoa trước mặt ai trong thiên hạ đều được, chứ đừng có ba hoa trước mặt ta. Cái ngày ở thôn Thanh Thủy Đường trong mười năm đó, ta nhìn thấy hết đấy nhé.
Lục Trần cười lớn ha hả, tiếng cười vọng tới chỗ cây hoa đào, Bạch Liên quay đầu nhìn sang, vẻ mặt tức tối kêu lên:
- Này, hai đại nam nhân các ngươi làm gì mà lề mề vậy, làm đuốc xong chưa, xong rồi thì mau qua đây đi.
Hoa đào trên cây vẫn chưa tàn, đang nở rộ thật đẹp trong gió. Có điều ở những chỗ chạc cây bên rìa, vẫn nhìn thấy chút dấu hiệu úa tàn, có cánh hoa khô héo, có phiến lá quắn lại, lúc gió thổi qua, cánh hoa và lá cũng bay theo nhiều hơn lúc trước.
Lúc bước tới cạnh cây hoa đào đó, lão Mã liếc nhin cây hoa, nói:
- Hoa đào nở được đấy chứ.
Lục Trần khẽ gật đầu:
- Đúng là đẹp, mở lâu lắm rồi, mãi vẫn chưa tàn.
“Vù” bó đuốc xẹt qua giữa không trung, Lục Trần đón lấy từ tay lão Mã, bước xuống mật đạo đầu tiên, đồng thời huýt một tiếng sao, con chó mực A Thổ liền chạy theo.
Lục Trần đang định bảo nó đi theo mình, kết quả A Thổ nhìn thoáng qua cửa động đen hun hút, rồi chạy thẳng xuống không chút do dự, dường như không hề sợ hãi bóng tối bên dưới, căn bản chẳng giống lần đầu đến đây chút nào.
Lục Trần ngơ ngác gọi A Thổ, kết quả A Thổ đã chạy vào bóng tối mất rồi.
Lục Trần lắc đầu:
- Con chó này hôm nay hơi lạ nhỉ.
Nói thì nói vậy, nhưng Lục Trần cũng không quá để tâm, rồi giơ đuốc đi xuống.
Phía sau hắn, Bạch Liên để lộ thần sắc phức tạp, nhìn vào bóng lưng Lục Trần, sau đó chẳng nói gì mà đi theo.
Lão Mã đi sau cùng, trên tay cũng cầm một bó đuốc. Tuy lão biết nơi này lâu rồi, nhưng mật đạo dưới đất này thì chưa xuống bao giờ, hôm nay coi như lần đầu tiên. Trước lúc bước xuống bậc thang đá, tiến vào mật đạo, lão lướt mắt qua ngôi nhà trông có vẻ đổ nát hoang vu, sau đó dừng lại ở cây hoa đào nở rộ một lúc, hơi nhíu mày lại, nhưng bước chân thì không dừng. bóng tối lan tỏa, nuốt chửng lấy dáng người ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận