Thiên Ảnh

Chương 241: Cảnh ban đêm thê lương

Thực chất, sát ý vẫn còn đậm đặc. Nó giống như một lưỡi dao bằng băng xuyên qua không trung tới đây. Hơn nữa nó còn mờ mờ ảo ảo mà Tô Thanh Quân chưa từng thấy bao giờ. Nó như nguyên thủy cổ xưa, thậm chí hoang dã giống như hơi thở giết chóc.
Đó là ý định giết người trắng trợn.
Sắc mắt Tô Thanh Quân tái nhợt, thậm chí một tay vô thức chộp bảo kiếm.
Chẳng qua ánh mắt của Lục Trần lạnh như băng, mà đau xót, nghiêm nghị. Nhưng, tiếp đó, hắn cũng không có nhiều động tác mà chỉ nhìn Tô Thanh Quân lùi hai bước tránh ra đường núi phía sau. Hắn trầm mặc không nói một tiếng ôm Dịch Hân hướng về núi bước nhanh tới.
Hắn đi qua Tô Thanh Quân. Có lẽ là ảo giác, Tô Thanh Quân cảm thấy người này đáng sợ, sát ý lạnh như băng . Đôi chân của hắn tựa như thoáng dừng một chút giống như ao tù, nước đọng trong chợt gợn sóng.
Bóng đêm thật sâu, gió đêm lạnh lẽo. Phía sau hắn có bóng tối bao phủ Ánh trăng bị bóng cây che hơn nửa. Rốt cục vẫn không nhìn thấy mặt của hắn rồi.
Hắn đứng trong bóng đêm.
Hắn đi lại như bóng ma.
Lạnh lùng, cô tịch - trong đêm một làn hơi lạnh như băng. Duy nhất còn hơi có chút tình cảm ấm áp là ở ngay bên cạnh hắn. Là cô gái kia, nghi hoặc trong kinh ngạc, ở ánh mắt trong suốt vẫn có vài phần quan tâm. Hắn còn nhớ rất rõ, tay nàng mềm mại đã từng ôm mình rất ấm áp.
Trong bóng tối, quá lạnh, quá cô đơn. Hắn thật sự không muốn như vậy.
.
Thế nhưng, ở thời khắc này, hắn bỗng nhiên lại nghĩ tới Đinh Đang. Phần mộ thiếu nữ cô đơn lẻ loi được chôn ở nơi núi xanh nước biếc. Vốn nàng là một thiếu nữ vui vẻ, hoạt bát, giống như ánh sáng mặt trời ôn hòa. Hiện tại, nàng nằm trong vòng tay hắn mà lồng ngực, thân thể đang dần lạnh đi.
Các nàng đều ở bên cạnh hắn, nhưng chỉ mới cười đã phải khóc như ánh mặt trời chiếu vào bóng đêm. Giống như cầu vồng đã rơi vào trái tim, hắn sinh ra trong bống tối chỉ vẻn vẹn có sắc màu ấm áp được một chút rồi cũng đều đi không một tiếng động.
Tim hắn lạnh xuống như sắt đá, như tuyết rơi, chặt đứt cảm giác ấm áp chỉ là trong gang tấc. Dù là từng có một khắc như vậy, hắn muốn nắm lấy cái kia để cuối cùng vuốt ve, an ủi.
Vì vậy, hắn không quay đầu lại, không nói gì, không nhìn nàng, không làm cái gì cả.
Người nam nhân này, giống như một người cao ngạo, như một con sói tại nơi hoang dã. Hắn đón gió tuyết, vất bỏ quyến luyến ấm áp. lặng yên đi nhanh về hướng xa kia để cho bóng tối hoàn toàn nuốt sống chính mình.
Hắn cũng không quay đầu, mà càng chạy càng xa thiếu nữ kia.
Tô Thanh Quân ngỡ ngàng đứng nguyên tại chỗ. Nàng kinh ngạc nhìn Lục Trần dễ dàng đưa thi thể đi vào bóng tối. Rốt cuộc, không thấy bóng dáng người kia đâu nữa.
Trong đầu nàng thấy hỗn loạn. Nhất thời, nàng không nghĩ được rốt cuộc, có chuyện gì đã xảy ra.
Đêm nay, một buổi tối, trăng tròn. Toàn bộ Côn Luân Sơn đã xảy ra rất nhiều việc lạ. Tựa như tất cả đều không đúng, không giống với lúc trước.
Lòng nàng rối loạn, không biết tại sao chỉ là cảm giác sợ hãi. Giống như khi nghĩ tới việc gì thì việc đó lại lạnh như băng làm cho người nàng run rẩy. Nó làm cho nàng có bản năng muốn buông tha những suy nghĩ, tâm tình.
Tô Thanh Quân nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Nàng đứng ở nơi này là đường núi vắng vẻ. Nàng cắn răng, nắm chắc nắm đấm, nhíu đôi lông mi thanh tú, lẳng lặng trở về, vừa đi vừa suy nghĩ.
Sau đó, sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt. Nàng nghĩ tới ở chân núi đã chứng kiến mọi chuyện. Nghĩ tới người kia chật vật mà trốn, phảng phất giống như là khi còn nhỏ làm sai chuyện gì muốn chạy về nhà giấu cha mẹ. Và, cha mẹ là cánh chim của mình.
Tiếp theo, nàng bỗng thấy sững sờ, trợn mắt nhìn về phía chân trời xa xa. Nàng nhìn đám mây phía đó không có màu sắc, rồi thì thào nói: “Sức mạnh của trời đất to lớn, linh sơn rơi tan rồi.”
Nàng ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, chỉ cảm tấy toàn thân rét lạnh như bị rơi vào hầm băng. Trên mặt nàng, từ từ hiện ra một sự đau đớn, thống khổ. Miệng nàng kêu lên: “Tô Mặc”.
Trong đêm tối, Thành Côn Ngô cao lớn, hùng vĩ như trước. Nhưng nó không hề náo nhiệt mà trên đường phố hoàn toàn vắng lặng. Ngẫu nhiên, có hai cái bóng chạy qua. Nhìn kỹ lại thì đó chỉ là bóng của chó, mèo hoang.
lão mập rất lười nhưng vào đêm nay cũng không có ngủ nướng. Hắn đi ra cái hẻm nhỏ yên lặng, ẩn thân trên đường vắng vẻ tĩnh mịch trong bóng tối kia.
Nơi đó là một tòa lầu cao. Bên trên lầu có thể chứng kiến Thành Côn Ngô hay đường đi ở gần. Và, cũng có thể xa xa ngắm nhìn hướng núi Côn Luân.
Không có gì bất ngờ xảy ra. Y cũng nhìn thấy một màn long trời lở đất, rồi lộ vẻ xúc động. Tâm tình của y càng căng thẳng. Y nhìn chăm chú lên tòa Đại Thành. Nơi này, người kia đã giao nhiệm vụ cho hắn.
Cảnh ban đêm càng sâu lắng. Trong đêm khuya, lúc này, trên đường dài vắng vẻ. Lão Mã ngồi thẳng người, nhìn ra phố dài xa xa. Lão chỉ thấy bóng đêm âm u, có những cái bóng như ẩn, như hiện. Số lượng không hề ít, mặc dù đa số đều tản mác không có liên hệ với nhau, nhưng lão rất dễ dàng có thể nhận ra trong bóng đêm kia, những cái bóng đang tiến về phía trước đều là có địa phương giống nhau – Chính là Côn Luân sơn.
Chắc là đêm nay, bên trên ngọn núi kia có chuyện xảy ra. Nó làm kinh động tới sự ẩn núp của yêu ma, quỷ quái.
Núp trong bóng tối, lão Mã cười lạnh một tiếng. Trong mắt lão có sự khinh miệt. Nhưng, đúng lúc này, đột nhiên, lão trông thấy có một bóng người thất tha thất thểu chạy từ xa tới. Dưới ánh trăng, lão nhận ra đây là công tử Tô Mặc của Tô gia.
Tinh thần lão Mã chấn động, đồng thời trong nội tâm cũng có vài phần nghi ngờ. Người này là người mà Lục Trần muốn điều tra. Giờ phút này, đêm khuya, người này lại xuất hiện trên đường vắng với sắc mặt hoảng sợ, bước chân bất ổn. Hiển nhiên là có chuyện gì đó đã xảy ra.
Lão do dự một chút, còn không có ý định ra tay mà cứ như vậy nhìn Tô Mặc chạy trên đường dài. Lão nhìn hắn chạy tới hướng nào, có lẽ là Tô gia ở hướng đó.
Theo dõi động tĩnh trong thành hay theo dõi Tô Mặc. Giữa hai cái đó, lớn nhỏ, nặng nhẹ lão Mã hiểu rõ ràng. Chẳng qua, trong lòng lão cũng có chút ít nghi ngờ. Không biết Tô Mặc có chuyện gì xảy ra. Lão vừa mới nhìn sắc mặt của hắn, giống như đã gặp quỷ, tựa hồ sợ tới mức không còn sợ gì hơn nữa.
Suy nghĩ một lúc lâu cũng không có kết quả gì. Ngầu nhiên, ánh mắt lão Mã lại xẹt qua đường dài. Bỗng dưng, lão giật mình. đứng lên.
Trên đường dài, một nam tử đi tới. Bất ngờ, đúng là Lục Trần.
Đêm rét, gió lạnh thổi qua phố dài. Người thanh niên kia, đi ra từ trong bóng tối. Hắn ôm ngang một thi thể nữ nhân, mắt nhìn về phía trước. Bóng đen bên cạnh hắn bắt đầu động đậy, giống như yêu thú, ác ma gào thét.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu rọi trên phố dài mà không chiếu vào người hắn. Một màu đen trên người hắn thiêu đốt lên hừng hực. Nó phảng phất sau năm tháng giam cầm dài dằng dặc cuối cùng, nó hoàn toàn bỏ qua rồi áp chế tại ngày hôm nay, tại một buổi tối –mà tùy ý bốc cháy lên.
Trên người hắn, mỗi chỗ da thịt đều có lửa đen bám vào. Ngọn lửa theo gió nhảy múa mà không có chút nào tổn hại da thịt cùng quần áo của hắn.
Đêm tối dường như đọng lại. Trên đường dài, tất cả sinh linh đột nhiên im tiếng. Còn lại, chỉ một thứ sát ý kinh khủng nó giống như sóng dữ mãnh liệt bành trướng lớn ngập trời. Nó ầm ầm, dũng mãnh đuổi theo người nam nhân kia.
Sắc mặt lão Mã tái nhợt. Trong mắt lão đầy sự sợ hãi, ngạc nhiên xem Lục Trần cùng với lửa đen trên người hắn. Lão liên tục do dự, rồi bỗng nhiên cắn răng một cái, trên mặt tỏ ra kiên quyết. Lão thả người, trực tiếp theo bên lầu nhảy ra ngoài chạy nhanh tới trước mặt Lục Trần. Lão gầm nhẹ một tiếng rồi vươn tay ra ngăn cản hắn.
-Ngươi điên rồi sao…
Lão Mã lớn tiếng rống lên giận dữ, muốn gọi Lục Trần. Nhưng, một lát sau ánh mắt lão nhìn xuống người nữ tử kia trong ngực Lục Trần. Một gương mặt quen thuộc, tái nhợt. Hắn nhận ra khuôn mặt quen nhưng đã tử vong.
Lão Mã cũng tái mặt, khóe mắt run rẩy, thoáng một cái, thấp giọng nói: “gặp quỷ rồi!’
Lục Trần nhìn lão, không tỏ vẻ gì, thậm chí bước chân vẫn bước đều tiến về phía trước. Đồng thời không chút biểu lộ tình cảm, không vui nói:
-Tránh ra!
Lão Mã bị khí thế của hắn làm cho khiếp sợ. Nhất thời, lão bước lui sang một bên. Sau đó, lão đi theo Lục Trần, vẻ mặt lo lắng khuyên nhủ:
-Lục Trần, ngươi đừng phát điên nữa. Ngươi hãy nghe ta nói! Hôm nay ở trong thành không biết có bao nhiêu ánh mắt ngầm quan sát. Thì ra, đêm nay ở Côn Luân Sơn có đại biến. Hơn nửa bọn hắn đều đi Côn Luân xem thế nào. Trong thành không có ai. Ngươi nghe ta, thu tay lại theo ta đi, hiện hãy còn kịp!
Sắc mặt Lục Trần lạnh như băng. Hắn vẫn ôm Dịch Hân đi thẳng về phía trước.
Lão Mã lo lắng đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Rồi lão không dám tới gần Lục Trần. Ở bên cạnh hắn, lão sợ hắc hỏa thiêu đốt. Lão có cảm giác sởn hết gai ốc. Trong lúc đó, lão Mã nghĩ tới điều gì đó, nói:
-Ngươi là muốn đi giết Tô Mặc?
Sắc mặt Lục Trần có chút thay đổi. Hắn nhìn lão Mã. Lập tức lão nói:
-Ta vừa mới nhìn thấy hắn chạy về Tô gia.
Lục Trần gật nhẹ đầu, rồi lại đi trước một bước.
Trong nháy mắt, trên mặt đất phố dài hiện ra một dấu chân. Hơi thở Hắc ám ầm ầm dựng lên tại phía sau hắn như gió bão bao phủ khắp đường đi. Mà phương hướng biển bóng tối di chuyển, chính là tòa nhà của Tô phủ.
Lão Mã sợ tới mức đi phía trước nhảy lên vài bước. Cách xa hắc ám một chút. Đồng thời, lão cắn răng nói với Lục Trần đang được bóng tối bao phủ:
-Lục Trần, ngươi đừng như vậy! Không đáng!
Mắt điếc, tai ngơ, Lục Trần đi thẳng về phía trước. Hắc Ám ở bên cạnh hắn gầm thét.
-Ngươi có biết hay không? Hôm nay, bên trên Côn Luân có việc lớn. Đại nhân đã nắm giữ đại cục. Kế tiếp, ngươi có thể trở nên nổi tiếng rồi.
Bước chân Lục Trần thoáng dừng lại một chút, nhưng Hắc Ám cũng không có biến mất. Sau một lát, hắn và ngọn lửa Hắc Ám cùng tiến về phía trước. Tới gần cánh cửa lớn đã đóng chặt.
Lão Mã nổi giận gầm lên một tiếng rồi vọt tới phía trước hắn. Lão vươn hai tay ra ngăn cản hắn, kêu lên:
-Ngươi điên rồi sao? Ngươi làm như vậy là hại chết chính mình. Chuyện lớn như vậy, mọi người nhất định sẽ phát hiện ra. Từ nay về sau, sẽ có vô số đuổi giết. Ngươi công nhiên dùng tà thuật hắc hỏa trước mắt bao người. Cho dù là Chân quân lão nhân cũng không có cách nào che chở cho ngươi. Ngược lại phải lệnh phái Côn Lôn cùng Chân Tiên Minh vây, săn đuổi giết ngươi.
-Ngươi làm như vậy, chính đạo và tà đạo trong thiên hạ cũng đều muốn giết ngươi cho mau.
-Ngươi làm như vậy, thiên hạ không tiếp tục có nơi cho ngươi dung thân!
-Ngươi làm như vậy, hết thảy nước đều chảy về biển Đông. Đáng giá sao? Đáng giá sao? Đáng giá sao?
Lão Mã bị Lục Trần làm cho liên tiếp phải lui về phía sau. Lão cứ như vậy lui tới trước cổng chính của Tô phủ. Đồng thời, lão vẫn khản giọng gầm rú với Lục Trần.
Cuối cùng bóng tối như làn khí cũng tới gần cửa đại môn của nhà kia. Đối với lão Mã, hắn điên rồi. Lão gào thét gọi ra vài tiếng: “Đáng giá ư”. Rốt cuộc, bước chân Lục Trần dừng lại.
Hắn đứng trong bóng đêm. Hắc hỏa trong người hắn thiêu đốt hừng hực . Giống như đúng lúc này, bóng đêm phát ra tiếng gào thét hung ác,. Hắn lẳng lặng nhìn thoáng qua vẻ mặt đầy lo lắng của lão Mã. Sau đó, hắn ngẩng đầu lại nhìn vào bầu trời đêm trên cao.
Hắc ám dường như vô biên, vô hạn, sâu xa như biển lớn mệnh mông.
Cảnh ban đêm này, cực kỳ thê lương!
25/ 4
Hắc Ám cuồn cuộn ở ngoài đại môn Tô phủ kèm theo khí giết chóc. Như thế, đương nhiên không thể không có khả năng không làm kinh động Tô phủ.
Tiếng đánh trống, reo hò, tiếng la … Tô gia cũng là người tỉnh táo, cũng không có người nào ngu xuẩn ra mở cửa đại môn. Nhưng, ở hai bên tường cao có người bò lên cái thang nhìn ra bên ngoài.
Thấy tình hình bên ngoài, họ sợ tới mức ngây người. Có người nhát gan từ trên thang ngã xuống.
Ở ngoài đường cái bên đại môn của Tô phủ, Lục Trần cùng lão Mã vẫn như trước, đang giằng co nhau.
Lão Mã cắn răng đứng trước của Tô phủ ngăn cản Lục Trần. Nửa lo lắng, nửa tức giận, lão thấp giọng quát:
-Tỉnh lại đi. Ngươi không còn là đứa trẻ không biết gì nữa rồi. Một bước này sai, thực sự ngươi không quay về được đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận