Thiên Ảnh

Chương 368: Thức ăn

Vô số dơi cánh màng bay lượn quanh quẩn trên không, chen chúc tạo thành một vùng tối om vô cùng chật chội. Thế nhưng chúng lại không hề đụng vào nhau, luôn xẹt qua người nhau ngay khi xuýt xảy ra tai nạn.
Kèo theo vô số tiếng thét chói tai, những con yêu thú mắt đỏ vô cùng khát máu kia không ngừng thay nhau đáp xuống. Chúng vươn móng nhọn, vỗ cánh liều mạng chộp tới chỗ A Thổ và Lục Trần giống như một bầy sói đói muốn cắn xé thức ăn tươi vậy.
Có điều, “thức ăn” này còn chưa chết, cũng không bị khung cảnh đáng sợ này doạ ngây người. Lục Trần không thèm nhìn con đường mòn vô cùng nguy hiểm dưới chân nữa, hoàn toàn giao tính mạng của mình cho A Thổ. Tay hắn nắm lấy con dao găm màu đen cố gắng chống đỡ và ngăn cản những con yêu thú đang không ngừng tấn công từ trên dưới trái phải.
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, Lục Trần lập tức phát hiện loài yêu thú dơi cánh màng này vô cùng mạnh mẽ, phần lớn thủ đoạn của hắn không hề có hiệu quả với chúng. Có điều dường như lực lượng lửa đen chính là khắc tinh của chúng, nó có thể làm loạn bước tiến của chúng nhiều lần, một khi có thể tiếp xúc với da thịt của đám yêu thú, nó có thể cháy vào trong làm bị thương nặng bọn chúng.
Không lâu sau, dường như những con yêu thú điên cuồng khát máu này hiểu ra gì đó, bọn chúng bắt đầu kiên kỵ ngọn lửa màu đen thỉnh thoảng bốc lên từ chuôi dao găm màu đen này. Khi Lục Trần đâm dao găm tới, những con dơi cánh màng phía trước lập tức thét lên rồi vỗ cánh bay ra.
Vì vậy, Lục Trần không thể dễ dàng làm bị thương đám yêu thú như trước nữa. Thế nhưng, có sự kiêng kỵ này, đám yêu thú cũng không tuỳ tiện vồ xuống đánh giết.
Có điều, từ đầu tới cuối, không có bất cứ con yêu thú nào rời đi. Chúng vây quanh Lục Trần và A Thổ từ trên không, đồng thời còn lượn vòng, thét lên, đột nhiên lao xuống ngay khi có cơ hội.
Cùng lúc đó, giống với việc Lục Trần đột nhiên không để ý tới chuyện dưới chân, giao tính mạng-tài sản quý giá nhất của hắn cho con chó mực to lớn này, A Thổ cũng hồn nhiên quên hết chuyện xung quanh, không nhìn lên đỉnh đầu dù chỉ một lần.
Nó coi như không thấy những con yêu thú đáng sợ, những tiếng rít bén nhọn, ánh mắt khát máu cùng với những móng vuốt có thể xé rách thân thể nó. Con chó mực này chỉ điên cuồng sủa, điên cuồng gào lên rồi chạy như điên tới phía trước.
Con đường mòn trên vách đá rất nguy hiểm, rất nhiều chỗ vô cùng hẹp hòi, sau trận chiến đêm qua, có nơi còn bị đứt gãy vỡ nát, thế nhưng A Thỗ vẫn chạy thẳng một mạch không hề quay đầu lại.
Động tác và thân thể của nó bén nhạy tới mức làm người ta trợn mắt há mồm. Nhìn nó giống như một tia chớp hoặc là một con khỉ nhạy bén nhất trong rừng núi, không ngừng chạy, nhảy băng băng như chạy trên đất bằng trong khu vực nguy hiểm này. Những con yêu thú dơi cánh màng xung quanh đều là yêu thú biết bay cho nên mới đuổi kịp nó, nếu không đã sớm bị A Thổ bỏ xa.
Dường như nó toàn tâm toàn ý tin tưởng tên nam nhân trên lưng này cho nên hoàn toàn không để ý tới đám yêu thú. Nó tin Lục Trần có thể bảo vệ nó an toàn. Trong giây phút giau nhau giữa sống và chết, một người một chó này đột nhiên trở nên vô cùng ăn ý.
Thế nhưng, tình hình vẫn rất nguy hiểm, dơi cánh màng có thực lực rất mạnh, số lượng nhiều, tốc độ lại rất nhanh. Nếu là người khác, thú khác đã sớm thành thức ăn trong bụng chúng hoặc là đã trượt chân té xuống vực sâu. Lục Trần và A Thổ chống chịu được tới bây giờ có thể nói là một kỳ tích.
Dù là thế, đám dơi vẫn chưa hề có dấu hiệu từ bỏ. Đám yêu thú không ngừng lao xuống, A Thổ đang toàn tâm toàn ý chạy băng băng nhìn có vẻ vẫn có thể chịu nổi, thế nhưng sau khi ngăn cản vô số công kích của đám yêu thú, khuôn mặt Lục Trần từ từ trở nên xám xịt khó coi.
Linh Lực trong cơ thể hắn bắt đầu cạn kiệt.
Ngọn lửa màu đen trên dao găm đen càng ngày càng mờ, mũi nhọn lửa càng ngày càng ngắn.
Kèm theo xu thế từ từ suy sụp của hắn, đám yêu thú dơi cánh màng xung quanh càng ngày càng hưng phấn, tiếng rít bén nhọn càng ngày càng cao, đôi mắt đỏ của chúng như sáng lên, thế công lập tức điên cuồng hơn. Hình như đám yêu thú này còn rất thông minh.
Đại Tuyết Sơn đúng là nơi vô cùng nguy hiểm, làm cho người ta không có cách nào kháng cự được.
Mắt thấy quả cầu đen do đám dơi cánh màng xung quanh tạo thành càng ngày càng đè thấp xuống. Những tiếng thét chói tai và những con yêu thú kia càng ngày càng gần. Đám đá vụn bị vồ nát trên vách đá không ngừng vỡ vụn rồi rơi xuống cứ như báo hiệu tuyệt cảnh cuối cùng đã tới rất gần.
Khi mọi việc càng lúc càng nguy cấp, đột nhiên, Lục Trần chợt nghe được tiếng thét dài của A Thổ dưới người. Âm thanh này khác với tiếng chó sủa lúc trước, trong âm thanh thậm chí còn mang theo chút vui mừng.
Hắn gắng sức đâm tới một kiếm tránh thoát một con dơi cánh màng vừa mới vọt tới. Trong thời gian thở dốc ngắn ngủi đó, hắn chợt quay đầu nhìn lại. Ngay lập tức, mắt hắn sáng lên.
Hắn thấy phía trước đột nhiên xuất hiện một vùng đất bằng phẳng, rốt cuộc cũng tới điểm cuối của thung lũng vô cùng dài và nguy hiểm này.
Cả vùng đất tuyết trắng mênh mang nhìn cứ như một khối bạch ngọc sặc sỡ loá mắt. Tinh thần của Lục Trần chấn động mạnh, mặc dù tạm thời còn chưa thoát khỏi sự dây dưa của đám dơi này, thế nhưng lúc này có thay đổi là chuyện tốt. Nếu không, với tình trạng nỏ mạnh hết đà lúc này của hắn, hắn thật sự không biết mình có thể chống đỡ thêm bao lâu trên con đường mòn vô cùng nguy hiểm này.
-Tiến lên!
Lục Trấn rống với A Thổ một tiếng.
Thế nhưng, ngay lúc đó, dường như những con dơi này cảm nhận được gì đó, thế công của chúng đột nhiên tăng mạnh. Chúng điên cuồng rít rào đập tới, thế tới còn hung hãn hơn lúc trước mấy lần làm cho Lục Trần vướng trái vướng phải, gần như lập tức không chịu nổi.
Quả nhiên, môt lát sau, một tiếng rít trầm thấp vang lên. Lục Trần rên lên một tiếng, thân thể chấn động mạnh, sau khi chống đỡ một lúc, động tác của hắn rốt cuộc cũng chậm một nhịp.
Rất nhanh, xu thế suy sụp này ngay lập tức mang tới hậu quả nghiêm trọng, một con dơi cánh màng to lớn vung móng nhọn sắc bén của nó nhào tới. Móng vuốt xẹt qua bả vai của Lục Trần, màu máu xuất hiện, một khối máu thịt lớn bị mạnh mẽ kéo xuống, máu tươi văng khắp nơi.
Lục Trần hít vào một hơi lạnh, mặt chuyển sang màu trắng. Đám dơi xung quanh dường như ngửi được mùi máu tươi cho nên lập tức trở nên điên cuồng, chúng điên cuồng hét lên rồi lao tới.
Khung cảnh này giống như quả cầu màu đen chợt sụp đổ về phía trung tâm.
Trong giây phút sống chết, A Thổ cảm nhận được nguy hiểm. Nó gào lên một tiếng rồi chợt nhảy lên khi đang chạy như điên. Nó hiểm lại càng hiểm xông qua thung lũng, đập mạnh cơ thể xuống đất tuyết, tạm thời tránh thoát sự vồ giết đám dơi cánh màng.
Phía sau chợt có những tiếng “ầm ầm ầm” kỳ quái vang lên. Không biết ngay lúc đó có bao nhiêu con dơi không thể thu thế tới của mình lại, rối rít đụng vào vách đá.
Ngay lập tức, tiếng kêu kỳ lạ vang lên khắp nơi, trong nháy mắt, vách đá có thêm vô số vết thương.
Không lâu sau, trong ánh mắt của Lục Trần và Thổ, đám dơi một lần nữa vỗ cánh bay tới giống như chúng không hề bị thung lũng kia ràng buộc. Cũng có lẽ là mùi máu tanh trên vai Lục Trần làm cho chúng nó lu mờ đầu óc, liều lĩnh dù chết cũng muốn ăn thịt hai vật sống này.
Lúc này, bóng mờ màu đen kia cứ như che ngợp bầu trời, bao phủ hoàn toàn vùng đất đầy tuyết này.
Lục Trần và A Thổ ngã trên mặt đất, trước mặt hai người là một vùng bóng đen. Khi hai người còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên có một bóng đen to lớn từ phía sau vách núi bên cạnh đột nhiên lao ra, trực tiếp đụng vào đàn dơi cánh màng cô cùng đáng sợ kia.
Một tiếng “răng rắc” chói tai mang theo chút kinh khủng, tàn nhẫn vang lên.
Toàn bộ đàn dơi cánh màng cứ như bị đông đặc trong nháy mắt, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một cái miệng rộng như chậu máu, cắn một cái, miễng cưỡng cắn trúng ba con dơi cánh màng.
Răng nhọn khép lại, cái đầu to quay lại.
Máu màu đen chảy ra từ kẻ răng to kinh khủng kia như dòng nước từ từ chảy xuống từ mép con thú to lớn.
Sau đó, tiếng nhai vang lên từ cái bóng đen to lớn kia làm cho người ta lạnh cả tay chân. Cái bóng to lớn lạnh lùng này từ từ quay đầu lại nhìn hai người.
Bóng đen to như ngọn núi hoàn toàn bao phủ bọn họ.
đã sát tác giả, từ hôm nay DG sẽ bám theo từng ngày ạ!
38/ 4
Một lúc trước, rất nhiều dơi cánh màng còn vô cùng uy phong và điên cuồng, lúc này, toàn bộ âm thanh đã biến mất. Khi tận mắt thấy đồng bạn của mình bị cái miệng khổng lồ đó cắn đổ máu, cho dù là đám dơi đầy vẻ hung ác thích giết chóc này, cũng không có bất cứ con dơi cánh màng nào có ý định trả thù.
Đột nhiên, toàn bộ đàn dơi cánh màng cứ như biến thành tảng đá, đông cứng trên không. Lúc này, những tiếng thét lớn bén nhọn, chói tai, đầy tham lam và khát máu kia chợt trở nên yên lặng.
Mọi chuyện cứ vậy tiếp tục trong chốc lát, A Thổ và Lục Trần té trên mặt đất không phát ra tiếng hít thở, cũng không nghe được tiếng thở từ đám dơi trên không trung. Lúc này, âm thanh duy nhất truyền tới tai mọi người chính là tiếng nhai làm cho người ta sợ hãi, phát ra từ cái miệng khổng lồ của bóng đen to lớn hùng vĩ kia.
“Rắc… Rắc…”
Đó là tiếng va chạm của răng nanh và xương cốt, máu tươi chảy ra, từ từ nhỏ xuống…
Một lúc sau, đàn dơi cánh màng mới tỉnh lại. Trong phút chốc, tiếng kêu kỳ lạ không ngừng vang lên. Bọn chúng giống như mới tỉnh hồn lại, vô cùng hoảng sợ đập cánh bay lên không trung cứ như muốn liều mạng rời khỏi chỗ này, rời khỏi cái bóng đen to lớn kia càng xa càng tốt.
Một cái vuốt to từ trên trời hạ xuống, mang theo tiếng rít bén nhọn trực tiếp nện vào bên trong đàn dơi cánh màng. Trong nháy mắt, một hồi binh binh bành bành vang lên. Xen lẫn trong tiếng kêu thảm thiết, lại có bảy tám con dơi cánh màng xui xẻo bị móng vuốt to lớn này đập trúng. Chúng rối rít rơi xuống mặt đất cứ như bị sét đánh trúng.
Lục Trần và A Thổ ở bên cạnh có thể nhìn rất rõ. Toàn bộ những con dơi cánh màng bị đánh rơi kia đã đứt gân gãy xương. Chưa kịp rơi xuống đất, thân thể chúng đã vặn vẹo một cách kỳ lạ, tới khi té xuống đất, chúng giẫy giụa trên mặt tuyết vài cái, sau đó thân thể chúng lập tức cứng ngắt không nhúc nhích nữa, có vẻ chúng đã toi mạng.
Thừa dịp này, đám dơi cánh màng còn lại liều mạng vỗ cánh bay xa muốn thoát thân, rời khỏi nơi này. Con này nhanh hơn con kia xông vào bên trong thung lũng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống kẽ đất đen tối sâu không thấy đáy bên dưới. Đảo mắt một cái chúng đã biến mấy không còn nhìn thấy nữa.
Thung lũng yên tĩnh lại, chỉ còn cái bóng vô cùng to lớn nhìn giống như ngọn núi nhỏ kia đang đứng trong đống tuyết, đưa lưng về phía bọn họ.
Lúc này, A Thổ và Lục Trần không dám tùy tiện nhúc nhích, hai người sợ mình đột nhiên nhúc nhích sẽ quấy rầy hoặc là chọc giận con quái vậy đáng sợ này.
Cũng ngay lúc này, Lục Trần đột nhiên cảm giác mặt mình chợt lạnh.
Hắn đưa tay sờ mặt mình một cái, gương mặt có chút ướt. Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên bầu trời xanh của Đại Tuyết Sơn có những vật nhỏ màu trắng nhẹ nhàng bay xuống.
Gió từ xa thổi thới, mang theo chút lạnh lẽo.
Nơi này, một lần nữa có gió tuyết xuất hiện.
※※※
Bạn cần đăng nhập để bình luận