Thiên Ảnh

Chương 341: Sát cục

Ngay lập tức nhà đá chìm vào yên tĩnh, sứ giả bộ tộc Quỷ Hồ vốn đã chuẩn bị khi hai vị trước mặt lên tiếng truy vấn, y sẽ dè dặt một chốc, rồi lấy ra lễ vật làm họ kinh ngạc, như thế mới có thể đạt được hiệu quả và mục đích mà tộc trưởng giao phó trước khi dến đây. Nhưng y cúi đầu đợi mãi, phát hiện sự việc hình như không giống với những gì mình dự liệu cho lắm.
Bất luận là vị tộc trưởng được bộ tộc Hắc Hỏa tín nhiệm, hay là vị Thầy tế áo đen gần đây đã trở thành huyền thoại đáng sợ của phương Bắc hoang nguyên, đều không có ý định lên tiếng hay đáp lời.
Bầu không khí trầm mặc nhanh chóng trở thành một thứ áp lực quái lạ và nặng nề, khiến tâm trạng vị sứ giả bộ tộc Quỷ Hồ này bị kiềm nén, trán cũng hơi toát mồ hôi.
Thêm một lúc sau, y cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, bèn ngẩng đầu lên lén liếc nhìn hai vị này, chỉ thấy hai người trước mặt mình hình như cũng đang khẽ nhíu mày, nhưng đều không có ý định nói gì.
Sứ giả Quỷ Hồ thực sự không dằn nổi nữa, chỉ đành cao giọng nói:
- Hai vị đại nhân, ta phụng mệnh tộc trưởng ta, dâng lên bộ tộc Hắc Hỏa một phần hậu lễ!
Hỏa Nham nhìn sang Lục Trần, chỉ thấy sắc mặt hắn lãnh đạm, hình như chẳng chút quan tâm, rồi nhìn sang sứ giả Quỷ Hồ, điềm đạm nói:
- Ồ, hậu lễ gì vậy?
Nghe y mở lời như vậy, bầu không khí vốn có hơi lạnh lẽo lập tức ôn hòa lên rất nhiều.
Sứ giả Quỷ Hồ cuối cùng cũng thở phào được một hơi, vội vàng cười đáp:
- Hậu lễ này chính là sự hữu nghị của tộc trưởng và cả bộ tộc Quỷ Hồ ta. Tộc trưởng lệnh cho ta chuyển lời tới hai vị đại nhân, từ nay trở đi, bộ tộc Quỷ Hồ bằng lòng đi theo bộ tộc Hắc Hỏa, trở thành đồng minh mãi mãi không phản bội. Trong bất cứ cuộc chiến nào, chiến sĩ của bộ tộc Hắc Hỏa đều sẽ kề bên chiến sĩ Hắc Hỏa, trong hoàn cảnh nguy hiểm tới đâu, bọn ta cũng sẽ cùng đối mặt với bộ tộc Hắc Hỏa, sát cánh giết địch, quyết không lui bước!
Hỏa Nham nhíu mày lại, mặt thoáng có vẻ ngạc nhiên, sứ giả Quỷ Hồ này tuy nói nghe rất đường hoàng, nhưng ý tứ bộ tộc Quỷ Hồ quyết định cúi đầu xưng thần trong lời nói cử chỉ thì lại rất đỗi rõ ràng. Chẳng qua chắc có lẽ họ vẫn muốn giữ gìn tín ngưỡng bộ tộc của mình, không muốn lâm vào kết cục như hai tộc Thần Mộc và Sơn Linh thôi. Còn về những chuyện khác, xem ra bộ tộc Quỷ Hồ đã hoàn toàn nghe theo lệnh của bộ tộc Hắc Hỏa rồi.
Lúc này, có lẽ cảm thấy lời mình nói vẫn chưa đủ rõ ràng, sứ giả Quỷ Hồ lại tiến lên trước một bước, nói:
- Chỉ cần hai tộc liên minh, nay ở khu vực phía Bắc hoang nguyên chỉ còn lại một tộc Lôi Tích. Đến lúc đó chúng ta cùng tấn công chúng, mặc kệ chúng có bản lĩnh lớn đến đâu, cũng chỉ còn một con đường chết!
Đây có lẽ là bộ tộc đầu tiên quy phục dứt khoát đến vậy ở khu vực phương Bắc hoang nguyên này trong hơn trăm năm qua.
Hỏa Nham đang định lên tiếng, thì chính vào lúc này, y đột nhiên nhìn thấy Lục Trần cũng quay đầu sang nhìn mình, sau đó khẽ lắc đầu.
Hỏa Nham sững sờ, những lời định nói lại nuốt ngược vào. Chốc sau, chỉ thấy Lục Trần đi đến trước mặt sứ giả Quỷ Hồ, nói:
- Ngươi được tộc trưởng Quỷ Hồ phái tới?
Đối mặt với vị Thầy tế áo đen thần bí này, sứ giả Quỷ Hồ không dám có chút thất lễ, thậm chí chỉ nhìn từ bề ngoài cũng khiến y thêm phần kính sợ vị Thầy tế này hơn cả tộc trưởng Hắc Hỏa Hỏa Nham. Y cúi thấp đầu, cung kính nói:
- Đúng vậy.
- Đây là đại sự liên quan đến vận mệnh sau này của cả bộ tộc các ngươi, các ngươi đã chắc chắn hay chưa?
Sứ giả Quỷ Hồ quả quyết đáp:
- Những lời ta vừa nói tuyệt đối không phải hư ngôn!
Lục Trần hừ một tiếng:
- Nếu đã là chuyện lớn như vậy, tại sao tộc trưởng các ngươi không tự đến?
Sứ giả Quỷ Hồ thất kinh, liền nhìn sang Hỏa Nham, cười khan một tiếng, lắp bắp nói:
- Tộc trưởng, chuyện này… kỳ thực, ngài hiểu đấy…
Có những chuyện sứ giả Quỷ Hồ này không hề nói ra, nhưng thực tế ý của y thì những ai đang có mặt trong căn phòng này đều hiểu rõ.
Nay bộ tộc Hắc Hỏa mạnh đến vậy, thậm chí còn có mấy phần điên cuồng, như cuồng phong cuốn lá rụng, tiêu diệt hai tộc Thần Mộc và Sơn Linh. Tộc trưởng Quỷ Hồ nếu thực sự dám mạo hiểm đến bộ tộc Hắc Hỏa đàm luận, thì liệu bộ tộc Hắc Hỏa có thừa cơ hạ thủ với y hay không, chuyện này không ai dám chắc.
Chỉ là hiểu thì hiểu, đạo lý tuy là vậy, nhưng rất rõ ràng, vị Thầy tế áo đen này lại không có ý định nói đạo lý với sứ giả Quỷ Hồ nữa.
- Chuyện này không được.
Thầy tế áo đen nói một câu rất đơn giản dứt khoát với sứ giả Quỷ Hồ.
Sứ giả Quỷ Hồ kinh ngạc ra mặt, nói:
- Đại nhân, ý ngài là sao?
- Nếu muốn tặng lễ vật cho tộc trưởng ta để thương lượng, cũng được, nhưng tộc trưởng các ngươi phải đích thân tới.
Lục Trần thản nhiên nói.
- Đại sự quyết định vận mệnh của cả bộ tộc các ngươi như vậy mà chỉ phái một sứ giả bọn ta không quen biết đến nói vài ba câu, thế thì không được, bọn ta không nhận.
Sứ giả Quỷ Hồ nộ khí xung thiên, nói:
- Nếu tộc trưởng bọn ta tới mà gặp nguy hiểm thì làm sao?
Lục Trần chẳng may may để ý đến câu hỏi này của y, chỉ nói:
- Nếu hắn không đến, bọn ta sẽ trực tiếp phát binh tấn công bộ tộc Quỷ Hồ.
Sứ giả Quỷ Hồ giận đến xanh mặt, bực dọc nói:
- Hai vị đại nhân, nếu hai vị vẫn vô lý đến vậy, sau này nếu bộ tộc Quỷ Hồ ta bị ép phải liên minh với bộ tộc Lôi Tích, chắc cũng chẳng có lợi gì với các vị đúng không?
Hỏa Nham cười, đi đến bên cạnh Lục Trần liếc nhìn hắn, sau đó thản nhiên nói:
- Lời của Thầy tế chính là ý của ta. Hơn nữa, ta cũng có thể trả lời ngươi, nếu tộc trưởng Quỷ Hồ không tới, bọn ta sẽ phát binh tấn công các ngươi, nếu các ngươi liên minh với bộ tộc Lôi Tích, bọn ta sẽ tấn công luôn cả hai tộc, tóm lại, diệt một hay hai tộc, cũng chẳng khác gì nhau…
Những lời này nói ra, sứ giả Quỷ Hồ mặt biến sắc hẳn, dường như nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Lục Trần phất tay:
- Ngươi hãy chuyển nguyên văn lời nói của tộc trưởng Hỏa Nham cho tộc trưởng các ngươi nghe. Ngoài ra, nói thêm một câu với hắn, cứ bảo là ta nói, hiện tại bộ tộc Hắc Hỏa nếu muốn diệt hai tộc các ngươi, chỉ là việc dễ như trở bàn tay, các ngươi có liên minh hay không, chẳng ảnh hưởng gì đến bọn ta.
Nói xong, hắn quay người đi ra ngoài.
Hỏa Nham liếc nhìn sứ giả Quỷ Hồ, nói:
- Ba ngày sau, tại nơi cách doanh địa Hắc Hỏa năm dặm về phía Tây, bảo tộc trưởng các ngươi đến đó gặp ta.
Nói rồi hắn cũng mặc kệ tên sứ giả Quỷ Hồ mặt đầy kinh hãi này, đi thẳng ra ngoài.
※※※
Trong doanh địa bộ tộc, hai người đàn ông đi sóng vai nhau. Hầu như tất cả các tộc nhân Hắc Hỏa nhìn thấy hai người họ trên đường đều kính sợ cúi đầu hành lễ, hoặc là nhường đường, không ai tới gần hoặc tiến đến bắt chuyện.
Hỏa Nham bỗng thở dài.
Lục Trần liếc nhìn y:
- Sao vậy ?
Hỏa Nham sắc mặt trong có chút trống trải:
- Trước kia mỗi khi ta đi trong doanh địa thế này, các tộc nhân lớn bé đều rất gần gũi với ta, nhiều người đều chào hỏi, cười đùa với ta, có mấy đứa bé còn chạy đến đùa nghịch với ta, nhưng giờ thì không thế nữa.
Y hít sâu một hơi, sau đó trầm giọng nói:
- Họ sợ ta, dĩ nhiên, có lẽ là sợ ngươi.
Lục Trần lắc đầu:
- Ta cảm thấy họ đồng thời sợ cả hai chúng ta.
Hỏa Nham im lặng, sau đó gật đầu.
- Lời của tên lúc nãy ngươi có tin hay không?
Hỏa Nham đổi chủ dề, hỏi Lục Trần.
Lục Trần đáp:
- Ta nghĩ hơn phân nửa là thật. Tộc Quỷ Hồ là tộc gian xảo nhất, có lẽ là đã nhìn thấy được bộ tộc Hắc Hỏa thời gian gần đây mạnh lên lạ thường, lại không muốn lấy trứng chọi đá, nên mới giở chiêu này.
Hỏa Nham cười bảo:
- Vậy ngươi có tin chúng không?
Lục Trần cười nhạt:
- Nếu ngày mai bộ tộc Lôi Tích tự dưng xuất hiện một Shaman mạnh hơn hẳn chúng ta, ngươi đoán xem liệu bộ tộc Quỷ Hồ có bỗng nhiên cho chiến sĩ Hắc Hỏa chúng ta một đao sau lưng trên chiến trường hay không?
Hỏa Nham nghĩ rồi nói:
- Điều này thực sự khó nói. Có điều ta thân là tộc trưởng, chỉ cần có khả năng, sẽ không để chiến sĩ của ta gặp nguy hiểm!
Lục Trần gật đầu:
- Ngươi nói đúng, bộ tộc Quỷ Hồ này lòng lang dạ thú, ba ngày nữa chúng ta cùng đi gặp tộc trưởng của chúng, nếu thực sự có thành ý quy hàng thì tiếp nhận chúng cũng chẳng sao. Nhưng nếu từ đầu đến cúi vẫn không chịu trung thực hàng phục…
Hắn nhìn sang Hỏa Nham, Hỏa Nham mỉm cười nói:
- Ngươi hãy nắm chặt vào, thời gian này hãy khắc phù văn Hắc Hỏa lên các vệ sĩ Hắc Hỏa tuyển chọn từ bộ tộc Sơn Linh đi, hữu dụng đấy.
Lục Trần nở nụ cười, nói:
- Được.
35/ 7
- Đúng rồi, trong đám người đầu hàng của bộ tộc Sơn Linh, ngươi định chiêu mộ bao nhiêu vệ sĩ Hắc Hỏa?
Hỏa Nham như nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi Lục Trần.
Lục Trần đáp:
- Ba mươi người.
Hỏa Nham nhướn mày:
- Nhiều hơn cả phía bộ tộc Thần Mộc?
Lục Trần gật đâu:
- Đúng vậy, người bị ép đầu hàng lần này của Sơn Linh tộc cũng nhiều hơn phía bộ tộc Thần Mộc lần trước, nên có không ít nhân tài.
Hỏa Nham trầm mặc một lúc rồi nói:
- Nếu tính như vậy, vệ sĩ Hắc Hỏa đã có năm mươi người rồi.
Lục Trần sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên nhìn y một cái:
- Ừ, ngươi muốn nói gì?
Hỏa Nham do dự một lúc rồi nói:
- Chiến sĩ sở hữu phù văn có thể Ma hóa của bộ tộc Hắc Hỏa ta, tính đến hiện tại nhiều nhất cũng chỉ có tám mươi người, con số này đã gần lắm rồi.
Y ngẩng đầu lên nhìn sang Lục Trần :
- Hơn nữa nếu tất cả thuận lợi, sau này chúng ta còn phải đối phó với hai bộ tộc Quỷ Hồ và Lôi Tích, Quỷ Hồ người còn ít một chút, nhưng Lôi Tích thì lại đông người nhất trong Ngũ đại tộc Ban đầu của bọn ta. quân số vệ sĩ Hắc Hỏa này, quá nửa sẽ vượt qua số chiến sĩ Ma hóa của bổn tộc.
Thần sắc Lục Trần vẫn không thay đổi, hắn nói:
- Ngươi nói đúng, ắt hẳn sẽ có kết quả này.
Hỏa Nham nhìn xoáy vào hắn:
- Ngươi không sợ đến lúc đó lực lượng xoay chuyển, những kẻ đó có thể sẽ nảy sinh dị tâm ư?
Lục Trần lắc đầu:
- Không đâu.
Hỏa Nham trầm giọng nói:
- Ngươi chắc chắn đến vậy?
Lục Trần đáp:
- Một, chúng ta có thể thao túng sinh tử của những vệ sĩ Hắc Hỏa này, hai, thiết nghĩ ngươi cũng như ta, không thảnh thơi để mà nghỉ dưỡng ở mảnh đất cằn cỗi này. Đến lúc đó tất sẽ còn tiếp tục Nam tiến. Các bộ tộc ở phía Nam khác hẳn với đám Lôi Tích, Quỷ Hồ, nhiều bộ tộc lớn cũng có Thầy tế, lực lượng mạnh hơn nhiều. Đến lúc đó thương vong là khó tránh khỏi. Đến lúc đó, kẻ nên chết tất phải chết.
Hỏa Nham im lặng hồi lâu, sau đó gật đầu.
※※※
Sau khi tách khỏi Lục Trần, Hỏa Nham lại đi một vòng trong doanh địa, rồi quay về chỗ ở của mình.
Lúc này, sứ giả bộ tộc Quỷ Hồ đã được đám người Thiết Hùng, Hắc Ngưu bí mật tiễn đi. Lúc Hỏa Nham đi qua gian nhà đá khuất nẻo nọ còn ngoái đầu nhìn về phía đó, vẻ mặt như có mấy nét suy ngẫm.
Đợi đến khi y đi tới căn phòng dành cho các đời tộc trưởng Hắc Hỏa, thì nhìn thấy có một bóng người đứng ở đấy, hình như đang chờ đợi điều gì đó, Hỏa Nham đi vào, người đó quay lại, chỉ thấy là một ông già tóc bạc, chính là Bạch Điêu.
Nhìn thấy Hỏa Nham tới, Bạch Điêu vội đi đến hành lễ, Hỏa Nham thì lại tỏ ra rất tôn trọng khách khí với lão, liền vội vàng ngăn lại. Sau đó hai người cùng vào trong nhà đá ngồi xuống, Hỏa Nham nói với Bạch Điêu:
- Điêu thúc, ta không phải đã nói với thúc rồi sao, lúc không có ai, thúc không cần phải khách khí như vậy. Với quan hệ của chúng ta, thực sự không nhất thiết phải…
Bạch Điêu lại cười bảo:
- Không được không được, ta biết Hỏa Nham con tốt tính, cũng rất kính trọng lão già ta đây, có điều dù gì con nay cũng là tộc trưởng rồi, lễ nghi nên có thì vẫn nên làm.
Hỏa Nham cười, cũng không nói gì thêm, quay đầu đổi chủ đề:
- Hôm nay thúc đến tìm con, là có việc gì sao?
Bạch Điêu gật đầu, vừa định mở lời, thì đột nhiên lại quay đầu nhìn bên ngoài, Hỏa Nham nói:
- Bên ngoài có người canh phòng, đều là chiến sĩ thân tín của bộ tộc mình, Điêu thúc cứ yên tâm.
Bạch Điêu “ừ” một tiếng, rồi nói với Hỏa Nham:
- Vừa rồi ta nhìn thấy con và vị Thầy tế đó đi trong doanh địa, hình như nói chuyện rất lâu?
Hỏa Nham gật đầu:
- Đúng vậy, vừa rồi con có vài việc nói với Thầy tế.
Nói rồi y cũng không giấu diếm, bèn thuật lại những chuyện lúc nãy mình vừa nói, bao gồm cả câu trả lời của Lục Trần. Xem ra, y vô cùng tin tưởng vị trưởng lão Bạch Điêu này.
Bạch Điêu nghe xong, trầm tư một lúc, rồi chậm rãi nói:
- Thì ra là vậy.
Hỏa Nham nói:
- Điêu thúc muốn nói gì?
Bạch Điêu đáp:
- Ta tới đây, kỳ thực cũng muốn nhắc nhở con chuyện này, có điều tự con đã nghĩ đến rồi, âu cũng khiến ta an tâm không ít.
Vừa nói lão vừa cười, xem ra có mất phần vui vẻ thanh thản. Có điều lão liền lập tức lại nhíu mày:
- Song chuyện này tuy tên Lục Trần đó đã trả lời con rồi, nhưng nếu nghĩ xa hơn, nếu như quân số vệ sĩ Hắc Hỏa vẫn cứ tăng lên như vậy, dần dần đông hơn chiến sĩ của bổn tộc Hắc Hỏa ta, về lâu về dài, chỉ e vẫn có mấy phần hậu họa.
Hỏa Nham trầm mặc, Bạch Điêu liếc nhìn y, nén giọng xuống thấp:
- Nói cho cùng, tên Lục Trần đó vẫn là một tên Nhân tộc, tuy vì muốn quay về phương Bắc nên mới giúp chúng ta, nhưng về sau liệu hắn có cùng một suy nghĩ với trưởng tộc con hay không, thì cũng rất khó nói. Chúng ta không thể không đề phòng.
Hỏa Nham nhíu mày:
- Điêu thúc có cách gì không?
Bạch Điêu trầm ngâm:
- Hiện tại sức mạnh bộ tộc Hắc Hỏa ta đột nhiên tăng cao, quả thực vẫn là dựa vào sức mạnh Hắc Hỏa Ma hóa. Vả lại, Lục Trần cũng đã nói với con những lời đó rồi, tạm thời chúng ta không thể tiếp tục nói về nhân số nữa. Có điều…
Mắt lão hơi nheo lại, lão tiến gần Hỏa Nham, hạ thấp giọng khẽ nói mấy câu.
Hỏa Nham nghe xong, lập tức biến sắc, đầu tiên để lộ vẻ kinh ngạc, sau đó thì như ngẫm nghĩ gì đó, khẽ giọng nói:
- Thầy tế bổn tộc?
Bạch Điêu khẽ gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói:
- Đúng vậy, tộc trưởng, chỉ khi có Thầy tế hay thậm chỉ là Shaman xuất thân từ chính tộc nhân bộ tộc Hắc Hỏa chúng ta, đó mới là căn cơ để tộc Hắc Hỏa thịnh vượng hàng vạn năm!
Hỏa Nham im lặng, mãi hồi lâu không nói gì.
※※※
Lúc Lục Trần quay trở lại căn phòng đá cho Thầy tế của mình, Diệp Tử và A Thổ đều đang ở trong đó. Khác nhau ở chỗ. Diệp Tử đang tỉ mỉ dọn dẹp phòng, còn A Thổ thì nằm sấp trên mặt đất ngáy khò khò, bộ dạng lười biếng từ đầu cho tới đuôi.
Lục Trần nhìn A Thổ một lúc, khẽ nhíu mày lại, đột nhiên cảm thấy kể từ sau khi đến hoang nguyên Nam Cương, A Thổ có vẻ cũng đã thay đổi, nhưng rốt cuộc khác đi so với lúc trước ở điểm nào, thì nhất thời không nói rõ ra được.
Lục Trần đi qua, ngồi xuống cách A Thổ không xa. Tai nó giật giật, nhưng cặp mắt vẫn không chịu nhấc lên dù một chút.
Lục Trần cũng mặc kệ nó, chỉ ngồi trong im lặng. Một chốc sau, quang ảnh mờ tối trong phòng từ từ di chuyển, che khuất dáng hắn vào bóng tối.
Diệp Tử nhìn qua phía này, ánh mắt có hơi phức tạp kèm chút kính sợ. Đã lâu như vậy rồi, cho dù đêm nào đó Lục Trần từng khen nàng một câu nhưng lòng Diệp Tử vẫn đầy sợ hãi đối với Thầy tế áo đen này.
Nàng cúi đầu xuống bắt đầu công việc lại, tranh thủ lúc trời chưa tối hẳn dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này. Có điều qua một lúc, nàng chợt nghe thấy giọng Lục Trần vọng tới:
- Diệp Tử, ngươi đi ra ngoài một lát. Nếu không có đại sự, không có lệnh của ta, bao gồm cả ngươi, không ai được phép vào đây.
Diệp Tử ngơ ngác một lúc, liền đứng dậy, cung kính hành lễ với Lục Trần, sau đó đi ra ngoài. Lúc đi đến cửa, nàng vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn vào trong khoảng tối đó, nhưng chỉ thấy vị Thầy tế áo đen đó ẩn mình trong bóng tối, dường như đã hòa thành một thể với bóng đen xung quanh.
Sau khi thiếu nữ Man tộc đó rời đi, trong căn phòng Thầy tế lập tức yên tĩnh trở lại.
Lục Trần lại ngồi thêm một lúc, sau đó giơ tay lên. Chỉ thấy một luồng sáng nhạt lướt qua, Hỏa Thần trượng xuất hiện trong tay hắn.
Cũng không thấy trong bóng tối có động tĩnh gợn sóng nào, Hỏa Thần trượng từ từ trôi nổi trên tay hắn. Một lát sau, một luồng khí tức lạnh giá và đầy hắc ám tràn lan, phù văn trên Hỏa Thần trượng bắt đầu sáng dần lên.
Khác biệt ở chỗ, nếu so với ban đầu khi Lục Trần vừa có được thần khí này, tốc độ phát sáng và cả độ sáng hiện giờ của Hỏa Thần trượng ít nhất đã tăng lên gấp đôi.
Hắn ngồi trong bóng tối, không thấy rõ sắc mặt, chỉ có giọng nói hắn là có hơi lập lờ bất định truyền tới. Hắn khẽ nói:
- Gần đây nhiều người, nhiều người chết quá…
- A Thổ, ta luôn cảm thấy, Hắc Hỏa trong cơ thể này đang lớn dần. Ngươi có thể cảm nhận được không?
Trong bóng tối, con sói đen vốn đang ngủ say đột nhiên mở bừng hai mắt.
Đôi mắt trong bóng tối, trong con con ngươi dày đặc màu xanh lục u ám, lấp lóe một ngọn lửa màu đen nhàn nhạt.
35/ 8
Ba ngày sau, phía Tây doanh địa của bộ tộc Hắc Hỏa.
Đây không phải là nơi đồng hoang mênh mông, bằng phẳng và hoang vu. Khu vực này có mấy ngọn đồi không cao, cỏ dại vàng úa đâu đâu cũng thấy, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy gốc cây không cao lắm.
Hỏa Nham và Lục Trần đến đây, đi cùng họ còn có đa số là chiến sĩ tinh nhuệ của bộ tộc Hắc Hỏa.
Trước đội quân người Man hùng mạnh đó, dường như đến bầu không khí ở nơi hoang dã này cũng trở nên xơ xác tiêu điều hơn.
Hai thủ lĩnh chiến sĩ thân tín nhất của Hỏa Nham là Thiết Hùng và Hắc Ngưu mỗi người dẫn theo một toán quân càn quét xung quanh, san bằng một lượt bất cứ nơi nào có thể ẩn giấu do thám của người ngoài, đảm bảo sự an toàn của nơi này.
Ở chính giữa nơi hẹn gặp, chiến sĩ bộ tộc Hắc Hỏa đều tránh ra một khoảng, chỉ có Lục Trần và Hắc Ngưu đứng đó, trông về phía xa.
- Ngươi nghĩ mấy tên bộ tộc Quỷ Hồ có đến không?
Hỏa Nham chợt hỏi Lục Trần.
Lục Trần đáp:
- Hẳn là sẽ đến. Chúng ta đã tuyên bố rồi, trong tình thế không có cường viện chống lưng cho chúng, ta không nghĩ Quỷ Hồ có thể gánh nổi áp lực này. Hơn nữa, hôm đó chúng đã âm thầm phái người đến quy hàng, tâm lý vốn đã nhát gan, sợ chiến tranh rồi. Cái chúng muốn cũng chỉ là thể diện, và cả điều kiện giúp tình cảnh của chúng khá khẩm hơn chút đỉnh mà thôi.
Hỏa Nham gật đầu, xem ra không hề có ý kiến gì với lời nói của Lục Trần.
Ánh nắng ở hoang nguyên đổ từ trên trời xuống, chiếu rọi lên hai người họ, một cao một thấp, khí chất mỗi người một vẻ. Hỏa Nham thân hình vạm vỡ, vẻ bề ngoài chính là người dũng mãnh nhất trong đa số người Man, còn Lục Trần thân khoác hắc bào thì gần như lúc nào cũng ẩn trong bóng tối, cho dù hiện giờ là ban ngày, hắn cũng đem lại một cảm giác âm u lạnh lẽo cho người khác.
Hỏa Nham liếc sang nhìn hắn, trầm ngâm được một lúc thì chợt lên tiếng:
- Có chuyện này có thể ta cần nhờ ngươi giúp.
Lục Trần quay đầu sang nhìn y:
- Hả?
Hỏa Nham nói:
- Nếu có thể, nhờ ngươi xem xem trong bộ tộc Hỏa Nham ta có nhân tài nào tiềm năng, sau đó chọn làm đệ tử bồi dưỡng, có lẽ sau này trong số đó có thể có một hai người làm Thầy tế được.
Lục Trần hơi chau mày, sâu trong mắt loáng thoáng dị quang. Hắn nhìn chăm chú vào Hỏa Nham, nhưng giọng điệu nghe qua không có gì thay đổi, chỉ là trong giọng nói hình như còn thêm chút ý vị lạnh lẽo:
- Ngươi muốn ta giúp bộ tộc Hắc Hỏa các ngươi bồi dưỡng Thầy tế?
Hỏa Nham đáp:
- Phải.
Lục Trần trầm mắc một lúc rồi nói:
- Đã nhiều năm rồi bộ tộc Hắc Hỏa các ngươi chưa từng xuất hiện Thầy tế nào, giờ lại có nhân tài tiềm năng rồi ư?
Hỏa Nham lắc đầu, thở dài một hơi:
- Bộ tộc Hắc Hỏa ta ít nhất là đã mấy trăm năm rồi không có Thầy tế. Những năm qua, dĩ nhiên là bọn ta cũng từng tìm kỹ trong bộ tộc, nhưng không tìm được người có tiềm năng để trở thành Thầy tế.
Lúc nói đến đây, y ngừng một lúc, sắc mặt trông có mấy phần yên tâm, rồi lại nói:
- Nhưng theo như ta được biết, trước kia khi lựa chọn ứng viên làm đệ tử Thầy tế, đều do Thầy tế tự chọn người trong tộc, tương truyền cũng chỉ có Thầy tế mới có thể thực sự cảm nhận được linh lực vu thuật tỏa ra từng tộc nhân có tiềm năng, những người phàm như bọn ta có cố đến mấy cũng khó mà cảm nhận được. Do vậy, việc này ta chỉ có thể cầu xin ngươi hỗ trợ thôi.
Hỏa Nham nhìn Lục Trần, vẻ mặt đầy thành khẩn.
Thần sắc trên mặt Lục Trần vẫn không có bất cứ thay đổi nào. Một lát sau hắn chợt cười nhạt, sâu trong đáy mắt là một tia mỉa mai:
- Việc quan trọng như vậy, ngươi tin ta à?
Hỏa Nham không nói gì nữa, bầu không khí quanh hai người họ dường như đột nhiên rơi vào lạnh lẽo.
※※※
Chính vào lúc bầu không khí bắt đầu hơi căng thẳng này, bỗng nhiên từ phía xa có bóng người xuất hiện. Một lát sau liền có người đến bẩm báo, nói là người của bộ tộc Quỷ Hồ đến rồi.
Tin này tạm thời phá vỡ không khí lạnh lẽo giữa Lục Trần và Hỏa Nham. Hỏa Nham gật đầu, hạ lệnh dẫn những người đó đến đây.
Những người đó là các chiến sĩ tinh nhuệ của bộ tộc Quỷ Hồ, dẫn đầu chính là tộc trưởng của chúng, nhưng theo sau y lại chỉ có hai người.
Mang theo ít hộ vệ đến thế để bước vào phạm vi thế lực của bộ tộc Hắc Hỏa, hiển nhiên, tộc trưởng Quỷ Hồ có lẽ cũng hiểu, cho dù mình có đem đến bao nhiêu người đến cũng chẳng có tác dụng gì đáng kể, có điều khi tộc trưởng Quỷ Hồ nhìn thấy đám người của Hắc Hỏa xung quanh, đồng tử cũng không kìm được thu nhỏ lại, cơ mặt hơi vặn vẹo.
Vì chiến sĩ người Man của bộ tộc Hắc Hỏa đi cùng Hỏa Nham và Lục Trần thiếu thì cũng có hơn bảy tám mươi người, hơn nữa nhìn họ ắt hẳn đều là những người đã được khắc phù văn Hắc Hỏa. Nói cách khác, chỉ cần phía bộ tộc Hắc Hỏa muốn, tất cả những chiến sĩ đang có mặt ở đây đều có thể bước vào trạng thái Ma hóa ngay lập tức.
Chỉ riêng sức mạnh của bộ tộc Hắc Hỏa tập trung tại đây đã dư sức hủy diệt bộ tộc Quỷ Hồ rồi, thậm chí nếu trực tiếp khai chiến với Quỷ Hồ và tộc Lôi Tích còn lại, thắng bại vào tay ai cũng chưa nói trước được.
Tộc trưởng Quỷ Hồ mắng thầm trong bụng mấy câu, oán hận thần linh bất công, bộ tộc Hắc Hỏa này tại sao lại đột nhiên mạnh lên đến vậy. Có điều với tình thế bức bách này, có thế nào thì y cũng không dám công khai nói vậy, ngược lại là vừa đi vừa cười khà khà, ngoài mặt tỏ ra thân thiết, sải bước đến trước mặt Hỏa Nham và Lục Trần.
- Lâu quá không gặp, Hỏa Nham huynh đệ.
Tộc trưởng Quỷ Hồ vừa bước đến đã dang hai tay, có vẻ định làm một cái ôm bền vững.
Hỏa Nham đưa một tay ra cản cánh tay đang dang rộng của tộc trưởng Quỷ Hồ, thần sắc lạnh nhạt và có phần xa cách, hiển nhiên không mảy may thích thú với cái câu “huynh đệ” đó.
Có điều, tộc trưởng Quỷ Hồ cũng không tỏ ra chút bối rối về việc này, y cười hà hà, thuận thế quay người lại, sau đó gật đầu mỉm cười nói với Lục Trần:
- Thầy tế đại nhân, từ lần cáo biệt trước, cho tới bây giờ, ngài đúng là khiến người khác phải nhìn ngài bằng cặp mắt khác đấy.
Trong cái ngày năm tộc hỗn chiến đó, lai lịch của Lục Trần cũng đã bị mấy bộ tộc khác nhìn thấy, lúc đó kẻ la hét đòi đánh đòi giết cũng có, song không ai ngờ được, mới một thời gian ngắn như vậy, tên Nhân tộc này lại có thể khiến sức mạnh của bộ tộc Hắc Hỏa tăng lên đến vậy.
Sớm biết thế, hôm đó bất luận thế nào cũng phải diệt trừ tai họa này đi rồi. Tộc trưởng Quỷ Hồ thầm nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt tươi cười với Lục Trần.
Lục Trần thì lại phải thay đổi cách nhìn về vị tộc trưởng Quỷ Hồ này. Sau khi hắn đến hoang nguyên Nam Cương, đã từng gặp nhiều người Man tộc đến vậy, đại đa số đều là người thẳng tính, nóng nảy dũng mãnh, không đủ trầm ổn, trong đó có một Hỏa Nham còn có chút tâm kế cũng được xem là thiểu số.
Nhưng kể cả Hỏa Nham hình như cũng không làm được như vị tộc trưởng Quỷ Hồ trước mặt đây. So ra thì, vị này có vẻ giống với nhân vật hai mặt đầy mưu tính phía Nhân tộc hơn, cũng khiến một người từ nhỏ đã vật lộn giữa những sóng gió âm mưu hiểm nguy như Lục Trần cũng có một cảm giác quen thuộc và thân thiết…
※※※
- Tộc trưởng vẫn khỏe chứ?
Lục Trần mỉm cười nói với tộc trưởng Quỷ Hồ, nụ cười này làm nhạt đi không ít khí tức u lãnh ở hắn.
Tộc trưởng Quỷ Hồ cười rồi nói:
- Mấy huynh đệ chúng ta gặp mặt thôi mà, hà tất phải bày binh lớn, dẫn nhiều người theo thế này, không cần thiết đâu.
Hỏa Nham mặt vẫn cứng như gỗ, không mở miệng nói gì.
Còn Lục Trần thì lại nói với tộc trưởng Quỷ Hồ:
- Thật ra cũng chỉ vì muốn cho tộc trưởng xem xem lực lượng của bọn ta, chứng minh bọn ta không nói dối thôi.
Vừa nói, hắn vừa chỉ vào các chiến sĩ Hắc Hỏa xung quanh đang đứng nhìn chằm chằm như hổ đói, nói một cách hết sức bĩnh tĩnh:
- Bọn ta nói nếu muốn diệt Quỷ Hồ tộc, thì nhất định có thể diệt được.
Tộc trưởng Quỷ Hồ mặt cứng ngắc, sắc mặt sa sầm xuống, cười lạnh:
- Mặc dù hiện giờ các ngươi thế mạnh, nhưng nếu quá đáng quá, bọn ta liên minh với bộ tộc Lôi Tích, cho dù các ngươi có thắng được bọn ta, thì cũng tổn hao nặng nề đến lực lượng.
Lục Trần lắc đầu:
- Không, bọn ta có thể giết sạch cách ngươi một cách nhẹ nhàng đấy.
- Ngươi!
Tộc trưởng Quỷ Hồ liền nghẹn họng không nói ra lời, mặt xanh mét.
Lục Trần đi đến cạnh y:
- Hôm nay tộc trưởng đã đến đây rồi, ắt hẳn trong lòng cũng đã có tính toán, về phần bộ tộc Hắc Hỏa ta ấy à, cũng không thể bức ép ngài quá được, nên chỉ cần người giúp bọn ta một việc, thì đãi ngộ sau này… ừm, ý ta là ít nhất tộc trưởng ngài, cùng với gia quyến của ngài, tuyệt đối không cần phải lo lắng nữa.
Tộc trưởng Quỷ Hồ nổi giận quát:
- Ngươi coi ta là gì?
Sau đó dừng một chút, lại nói:
- Có gì thì nói mau đi.
Lục Trần nở nụ cười, hạ thấp giọng khẽ nói bên tai y.
Chỉ thấy vẻ giận giữ trên mặt tộc trưởng Quỷ Hồ nhanh chóng tiêu tan, dần dần lộ vẻ kinh ngạc và ngờ vực, đồng thời sắc mặt cũng dần bắt dầu nặng nề hơn.
Cuối cùng, Lục Trần lùi về sau hai bước, nói:
- Cứ vậy đi.
Tộc trưởng Quỷ Hồ im lặng hồi lâu, trầm giọng nói:
- Việc này không dễ làm đâu.
Lục Trần quay đầu lại nhìn Hỏa Nham, Hỏa Nham sải bước về trước, cái bóng dáng vạm vỡ thoáng chốc đã bước đến trước mặt tộc trưởng Quỷ Hồ, nhìn chằm chằm vào mắt y, nói:
- Chết, hoặc là liều một phen, ngươi tự quyết định đi!
Tộc trưởng Quỷ Hồ thở dài một hơi, sau đó chậm rãi gật đầu.
35/ 9
Cuối cùng tộc trưởng Quỷ Hồ cũng lặng lẽ rời đi.
Người của bộ tộc Hắc Hỏa bắt đầu quay về doanh địa. Suốt dọc đường Hỏa Nham và Lục Trần đi cùng nhau, nhưng không hiểu vì sao, hai người từ đầu đến cuối đều không nói chuyện với nhau. Cảm giác phối hợp ăn ý trước mặt tộc trưởng Quỷ Hồ đột nhiên trở nên lạ lẫm.
Bầu không khí đó cũng nhanh chóng bị những người xung quanh nhận ra. Các tướng lĩnh thân tín của bộ tộc Hắc Hỏa là Thiết Hùng và Hắc Ngưu thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn về phía này, có điều từ đầu tới cuối cũng không ai dám thừa lời câu nào.
Cho đến khi thấp thoáng nhìn thấy doanh địa, lờ mờ nhìn thấy cả nhà đá ở trong đó, Hỏa Nham mới chợt lên tiếng:
- Trong lòng ngươi có dè chừng và quan điểm gì không?
Lục Trần thản nhiên đáp:
- Không có.
Hỏa Nham hừ một tiếng:
- Nếu đã vậy, hãy giúp ta bồi dưỡng một hai nhân tài, cũng đâu phải việc gì khó, việc này không thể giúp ta được ư?
Vẻ mặt Lục Trần đầy bình tĩnh, dường như vô cảm trước chút ít tức giận đè nén trong lời nói của Hỏa Nham, hoặc là hắn căn bản chỉ vờ như không thấy, hắn nói:
- Sao nào, ngươi nghĩ là ta nợ ngươi cái gì à?
Lúc Lục Trần nói câu này, hắn không hề cố ý hạ giọng thấp xuống, thậm chí còn mang chút ý vị trào phúng. Lời này vừa dứt, mấy người gần đó như Thiết Hùng và Hắc Ngưu cũng nghe thấy, lập tức đều đồng loạt biến sắc.
Sắc mặt Hỏa Nham trông có hơi xanh. Y đứng lại, hai mắt lộ hung quang, nhìn chằm chằm Lục Trần, trầm giọng nói:
- Câu này của ngươi có ý gì?
Lục Trần không chút sợ sệt, cũng dừng bước lại, đối chọi ánh mắt của y:
- Ồ, ta có ý gì ngươi không hiểu ư?
Hai người họ đột nhiên dừng bước, đội quân xung quanh lập tức có chút hỗn loạn, đầu tiên là thủ vệ bên cạnh dừng lại, sau đó các chiến sĩ cách xa hơn mới phản ứng lại, dồn dập dừng theo.
Có điều Thiết Hùng và Hắc Ngưu nghe được vài câu thì sắc mặt lại nặng nề, lập tức chỉ huy thuộc hạ vây quanh hai vị thủ lĩnh trông như muốn tuốt gươm khỏi vỏ này. Sau đó tất cả mọi người đều đứng cách xa ít nhất là mười mấy trượng. Bất luận thế nào, nếu giữa tộc trưởng và Thầy tế của một bộ tộc nổ ra tranh cãi trước quần chúng thì điều đó thực sự hãi hùng.
Vốn Hỏa Nham cũng cảm thấy có gì đó không đúng, đang định quay người ra lệnh, thì thấy đám người Thiết Hùng, Hắc Ngưu đã chủ động rút thuộc hạ ra xa, lúc này mới thở phào một hơi, ánh mắt đầy tán thưởng, khẽ gật đầu với hai người họ, sau đó nghiêm mặt trở lại, quay đầu nghìn chằm chằm Lục Trần hồi lâu, rồi chậm rãi nói:
- Hóa ra bấy lâu nay trong lòng ngươi vẫn còn ghi hận chuyện này.
Lục Trần mặt thờ ơ, xua tay nói:
- Chưa tới mức ghi hận, có điều ngươi phải nhớ rõ, từ đầu tới cuối ta chưa từng muốn làm cái chức Thầy tế này, là do ngươi dùng bí mật để về phương Bắc ép ta, nên ta mới bất đắc dĩ phải làm thôi.
Nói tới đây, hắn cười khẩy một tiếng.
- Việc ta đã đồng ý với ngươi, thì tất sẽ cố sức làm được. Nhưng ngươi còn muốn ta từ đây phải một lòng cúc cung tận tụy với ngươi hoặc là bộ tộc Hắc Hỏa của ngươi, thì đó là mơ tưởng viển vông!
Trên mặt đầu tiên là lướt qua vẻ phẫn nộ, răng nanh lóe sáng, hệt như một con yêu thú đang phẫn nộ tới mức sắp xơi tái con người, nhưng sau đó lại từ từ nén xuống. Qua một lúc sau, vẻ giận dữ trên mặt y tan dần, thay vào đó lại là nét chua chát và bất lực.
Y cười khổ, đi đến trước mặt Lục Trần, đứng sóng vai với hắn, trông về phía doanh địa Hắc Hỏa đầy nhà cửa ở phía xa, chợt thở dài một tiếng:
- Không biết ngươi có tin hay không, kỳ thực từ đầu tới cuối, ta thực sự không hề có ác ý với ngươi. Tất cả những gì ta làm cũng đều không phải vì chính bản thân ta, mà chỉ vì chấn hưng bộ tộc ta mà thôi.
Lục Trần im lặng không nói gì, Hỏa Nham liếc nhìn hắn, nói:
- Còn nhớ chuyện ta nói sẽ xây thần điện cho ngươi mấy hôm trước chứ? Đó là lời thật lòng của ta, tuyệt đối không giả dối.
- Chỉ cần có thể vực dậy bộ tộc Hắc Hỏa ta, khôi phục vinh quang của tổ tiên, việc gì Hỏa Nham ta cũng chịu làm, bất cứ thứ gì cũng có thể từ bỏ. Lục Trần, ngươi được Hỏa Thần ưu ái, mang linh lực vu thuật rất mạnh, kiến thức hơn hẳn ta rất nhiều. Chỉ cần ngươi chịu ở lại Nam Cương, đồng ý ở lại bộ tộc Hắc Hỏa ta, việc gì ta cũng có thể đồng ý với ngươi, tất cả mọi của cải của bộ tộc ta, ngươi muốn gì ta có thể cho cái đó, thậm chí cả cái ghế tộc trưởng này, cũng chỉ tùy thuộc vào một suy nghĩ của ngươi!
Hỏa Nham nhìn chằm chằm Lục Trần, hít một hơi thật sâu, sắc mặt nghiêm túc, mang mấy phần kiên quyết:
- Những lời này đều là lời từ tận đáy lòng ta, tuyệt đối không giả dối!
Trước cái nhìn chú mục sáng quắc của Hỏa Nham, Lục Trần im lặng một hồi, rồi lắc đầu nói:
- Ta không có hứng thú với cái vị trí tộc trưởng của ngươi, ta chỉ muốn về nhà mà thôi.
Nói rồi hắn qua người sải bước đi về phía doanh địa Hắc Hỏa.
Hỏa Nham nhìn theo bóng lưng Lục Trần, sắc mặt phức tạp, mày nhíu chặt. Các chiến sĩ người Man xung quanh nhất thời không hiểu được rốt cuộc giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng dám tùy tiện tới gần. Có điều một chốc sau, bỗng có một ông lão tóc bạc bước ra từ đội quân bên chính, chính là Bạch Điêu, lão đang sải bước nhanh đến cạnh Hỏa Nham.
- Sao rồi?
Bạch Điêu hỏi.
Hỏa Nham khẽ lắc đầu, vẻ mặt Bạch Điêu lập tức liền thay đôi, có điều sau đó Hỏa Nham lại hạ giọng thấp xuống nói với lão mấy câu, đại để là thuật lại câu trả lời vừa rồi của Lục Trần. Bạch Điêu nghe xong, sắc mặt hơi dịu lại, trầm ngâm một chốc rồi nói:
- Nếu thực sự là như vậy thì người này không hề có ý xấu với đại quyền của bộ tộc ta, âu cũng là một chuyện tốt.
Hỏa Nham thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc là hắn không thể làm việc cho chúng ta.
Bạch Điêu an ủi:
- Lục Trần dù sao cũng là Nhân tộc, không phải tộc loại ta. Kỳ thực cho dù hắn có thật tâm muốn gia nhập thì thế nào cũng gặp rất nhiều trắc trở, như vậy cũng tốt. Còn về việc bồi dưỡng Thầy tế đời sau, đằng nào thì cũng không gấp vào lúc này. Ta thấy hắn cũng không nói tới mức tuyệt đường, cứ đợi thêm một thời gian nữa con hãy tìm cơ hội nói chuyện này với hắn.
Hỏa Nham chậm rãi gật đầu:
- Cũng đành vậy thôi.
※※※
Đội quân lớn của bộ tộc Hắc Hỏa hùng dũng quay về doanh địa, uy phong bát diện, khí thế lẫy lừng, làm bật lên một luồng khí mạnh mẽ và hung ác, như thể bất cứ lúc nào cũng muốn tìm ai đó để đại sát một trận. Tính hung hãn tiềm tàng trong người những chiến sĩ người Man này ngày càng bộc lộ rõ trong thời gian qua.
Trong đội quân người Man cao lớn dũng mãnh đó, Thầy tế hắc bào Lục Trần hiển nhiên là một sự tồn tại tương đối khác biệt. Lúc hắn đi qua đoàn người, trông hoàn toàn không đối lập với các chiến sĩ người Man nhiệt huyết sục sôi, sinh lực dồi dào, có điều đại đa số người Man vẫn tỏ ra kính sợ với hắn, duy trì một khoảng cách đủ xa giữa mình với vị vu sư này.
Lúc Lục Trần trở về căn phòng đá Thầy tế của mình, tất cả dường như yên tĩnh trở lại, bóng tối ở đây cứ luôn có một cảm giác ngăn cách với thế giới bên ngoài.
A Thổ từ trong phòng chạy ra, cọ xát liên tục bên cạnh Lục Trần, xem ra vừa bất mãn vừa rất thân mật, Lục Trần nở nụ cười, đưa tay sờ đầu nó:
- Được rồi được rồi, biết rồi, lần sau nhất định sẽ dẫn ngươi đi. Lần này chủ yếu là vì không phải đi đánh nhau, giết người, mà chỉ đi dọa nạt một chút thôi.
Nói rồi, hắn nhìn chung quanh, phát hiện Diệp Tử không có ở trong phòng, cũng không biết đã đi đâu. Có điều Lục Trần cũng chẳng quan tâm. Kỳ thực bình thường nhiều khi hắn cũng không để ý đến thiếu nữ người Man này là mấy, có điều thỉnh thoảng thấy nàng đột nhiên không có đây, chắc là vì ngày thường đã quen với việc trong căn phòng này có bóng dáng nàng, nên mới có chút cảm giác không quen.
Lục Trần lắc đầu, dẫn A Thổ đi vào sâu trong phòng ngồi xuống.
Hắn lặng lẽ nhìn bóng tối trước mắt, sắc mặt trầm tĩnh lại hoặc có cảm giác gì đó hơi cô độc. A Thổ như cảm thấy điều gì, bèn tiến lại gần, kê đầu lên đầu gối hắn.
Lục Trần không cúi xuống nhìn nó, nhưng đưa tay ra vuốt ve đầu A Thổ. Một lúc sau, giọng nói hắn bay thăm thẳm trong bóng tối:
- Ta rất muốn trở về, A Thổ.
- Nhưng sau khi nói ra câu nói đó, ta mới chợt phát hiện, cho dù ta có trở về, cũng không có lấy một ngôi nhà.
- Về nhà…
Giọng nói hắn từ từ trầm xuống.
※※※
Chín ngày sau, phong vân lại nổi lên ở khu vực phía bắc hoang nguyên Nam Cương, trong ba đại tộc còn lại, bộ tộc Lôi Tích và Quỷ Hồ tuyên bố uống máu ăn thề, đồng thời bẩm báo thần linh đất trời, cho rằng bộ tộc Hắc Hỏa làm điều trái với lẽ thường, tội ác đa đoan, hai tộc kết làm huynh đệ sinh tử, được thần linh phù hội, tiêu diệt sạch bộ tộc tà ác này.
Trận quyết chiến cuối cùng trên mảnh đất này đã mở màn như vậy.
35/10
-Diệp Tử?
-Hả?
-Thần linh bộ tộc Thần Mộc các ngươi thờ phụng là ai?
Lục Trần hỏi Diệp Tử.
Khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, Diệp Tử đang thức dậy đã nghe câu hỏi của Lục Trần. Mặc dù vẫn sợ hãi tên thầy tế áo bào đen này, nhưng từ những ngày sống chung có thể thấy Lục Trần không hề mạo phạm hay mắng nhiếc gì Diệp Tử. Nếu so sánh, hắn còn hiền hoà hơn phần lớn tộc nhân bên ngoài, cho nên sau mấy ngày sống chung với tên thầy tế trong căn nhà đá tăm tối này, nàng còn cảm thấy tự nhiên hơn không ít, ít nhất thì cũng không có cẩn thận và kháng cự Lục Trần như lúc đầu.
Ngau khi nghe được câu hỏi này, Diệp Tử ngẩn ra một chút, sau đó, mặt xẹt qua chút ảm đạm, hỏi:
-Ngài hỏi điều này làm chi?
Lục Trần liếc mắt nhìn nàng một cái, nói:
-Sao vậy, không tiện nói ư?
Diệp Tử do dự một chút rồi nói khẽ:
-Có một người già trong tộc nói cho ta tình hình của bọn ta bây giờ đã không thể nhắc tới tổ tiên, thần linh trước kia nữa.
Lục Trần chợt ngừng lại, có lẽ tới giờ mới nhớ mình chính là người diệt tộc, huỷ tín ngưỡng thần linh và sự sùng bái tổ tiên của bọn họ. Nhất thời, có chút lúng túng, cũng may là hắn ngồi trong bóng tối cho nên không sợ Diệp Tử nhìn thấy.
Nhưng mà, một lát sau, Lục Trần nói khẽ:
-Không có việc gì đâu, ngươi tuỳ tiện nói với ta một chút là được.
Dường như Diệp Tử không dám làm trái lời tên thầy tế thần bí đáng sợ này, cho nên sau khi chần chờ một lát, nàng mở miệng, kể rõ mọi chuyện:
-Từ nhỏ ta đã nghe những người già trong tộc nói bọn ta là đời sau của Thần Mộc, bọn ta giống như cành lá trên cây đời đời kiếp kiếp sinh sôi nảy nở, bọn ta sống trên Hoang Nguyên…
-Thần Mộc?
Lục Trần đột nhiên cắt đứt lời nàng, hắn hỏi lại một câu.
Diệp Tử gật đầu một cái, nói:
-Đúng, Thần Mộc.
Lục Trần yên lặng một lát rồi hỏi tiếp:
-Thần Mộc có hình dáng ra sao?
Diệp Tử suy nghĩ một chút, mặt đầy sự sùng bái và ngóng trông cứ như trở lại lúc bộ tộc Thần Mộc còn mạnh mẽ vậy:
-Ừm… Trong bộ tộc có một truyền thuyết như thế này: lúc trời đất mới hình thành đã có một cái Thần Mộc đội trời đạp đất. Nó sinh ra cùng với thế gian, là tổn tiên của vạn vật, là nguồn gốc của mọi sinh linh trên thế gian. Cành lá tán cây của Thần Mộc bao trùm khắp đất đai Thần Châu, mỗi chiếc lá đều có sinh mệnh. Hạt giống của nó hoá thành những Man Nhân khác nhau, những Man Nhân này là tổ tiên đời đầu của các bộ tộc, sau đó bọn họ tiếp tục sinh sống cho tới ngày này.
Lục Trần yên lặng lắng nghe, không hề lên tiếng, Diệp Tử liếc mắt nhìn về phía hắn, trong lòng có chút thấp thỏm bất an, lại có chút hối hận. Nàng không biết có phải là những lời vừa rồi đã chọc giận tên thầy tế này hay không. Dù sao thì tộc Thần Mộc đã không còn tồn tại nữa.
Chẳng qua sợ hãi qua đi, Diệp Tử lại hơi giận thầm, trong đầu nghĩ, đây không phải là chuyện do ngươi mở đầu hay sao.
-Đại nhân, ngài không sao chứ?
Sao đi nữa Diệp Tử vẫn có chút sợ hãi vị thầy tế áo đen này, nàng nhỏ giọng hỏi một câu.
Lục Trần ngẩng đầu lên, lắc lắc đầu, nói:
-Không việc gì, đột nhiên có cảm giác quen tai khi nghe câu chuyện này mà thôi.
-Quen tai?
Diệp Tử hơi giật mình, nàng ngạc nhiên hỏi:
-Trước kia ngài từng nghe qua truyền thuyết của tộc bọn ta ư?
Lục Trần cười cười, không trả lời câu hỏi này mà đứng lên, có vẻ vô tình hỏi một câu:
-Ngoại trừ tộc Thần Mộc trước kia, trong Hoang Nguyên này còn bộ tộc nào khác thờ phụng Thần Mộc không?
Diệp Tử suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, nói:
-Hẳn là không có.
Lục Trần gật đầu, nói:
-Tộc Hắc Hỏa thờ Hỏa Thần, tộc Sơn Linh thờ thần Đại Địa thần, Lôi Tích và Quỷ Hồ tin mình là đời sau của Thần Thú, không có tộc nào thờ chung thần linh. Thế nhưng, phần lớn bộ tộc đều nói thần linh của mình là người sáng tạo thế gian và vạn vật trên đời.
Hắn từ từ đi tới bên cạnh Diệp Tử, từ trên nhìn xuống rồi bình thản hỏi:
-Ngươi nghĩ thử xem, vì sao lại như thế?
Diệp Tử chưa bao giờ bị người hỏi vấn đề này cho nên nhất thời có chút cứng lưỡi há hốc mồm, một lúc lâu sau, nàng nói:
-Ta đâu có biết.
Lục Trần nói:
-Vậy ngươi tin cái nào?
Diệp Tử nói không chút nghĩ ngợi:
-Đương nhiên là tin Thần Mộc của bộ tộc mình a…
Vừa dứt lời, nàng chợt nhớ tới tình trạng bây giờ. Tộc Thần Mộc đã bị diệt, tín ngưỡng thần linh đã bị ném bỏ từ lâu. Nhất thời, Diệp Tử cảm thấy rất ngỡ ngàng.
Lục Trần đưa mắt nhìn nàng, sau đó từ từ ngồi xuống trước mắt nàng, Diệp Tử bị tên thầy tế áo đen nhìn tới mức kinh hoàng trong lòng, thân thể theo bản năng về co về phía sau, lắp bắp nói:
-Ngươi, ngươi làm gì vậy?
-Xem ra trong lòng ngươi vẫn còn nhớ tới bộ lạc lúc trước?
Hắn cứ như không có chuyện gì xác nhận một câu.
Lòng Diệp Tử thoáng cái đã chìm xuống, cả khuôn mặt lập tức trở nên tái nhợt. Nàng cúi đầu xuống, muốn cố nén sự sợ hãi trong lòng lại rồi cầu xin tên thầy tế đáng sợ này tha thứ. Thậm chí, trong đầu nàng còn hiện ra cảnh cái đêm tộc Thần Mộc bị diệt, những hình ảnh tộc nhân chết thảm dưới ngọn lửa đen không ngừng xuất hiện trong đầu nàng.
Nàng chợt phát hiện thì ra người này vẫn luôn là tên Ác Ma đáng sợ đó. Sự hoà nhã của hắn trong mấy ngày này là để nàng buông lỏng cảnh giác, sâu trong lòng, nàng vẫn vô cùng sợ hãi.
Thân thể của cô thiếu nữ Man Tộc này không ngừng rung rẩy. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay của Lục Trần, có cảm giác một giây sau ngọn lửa đen đáng sợ kia sẽ bốc lên sau đó nuốt gọn nàng.
Có lẽ, trước đó, nàng sẽ bị sự sợ hãi không biên giới nuốt mất.
Lục Trần rời khỏi căn nhà đá của thầy tế. Tất nhiên là hắn chẳng làm gì Diệp Tử. Cô thiếu nữ Man Tộc này rõ ràng là bị doạ sợ, Lục Trần có thể hiểu nguyên nhân trong đó.
Lòng Lục Trần có chút bất đắc dĩ với hình tượng kinh khủng đáng sợ mà mình lưu lại cho những tên Man Tộc này. Có điều, chuyện này không có cách nào để thay đổi, hơn nữa hắn cũng chẳng định thay đổi gì.
Chẳng qua, trước khi đi ra ngoài, hắn nói rõ cho Diệp Tử là mình không quan tâm những chuyện này.
Cô thiếu nữ Man Tộc này có chút khó tin sau khi nghe xong những lời này. Cuối cùng nàng cũng đã tỉnh lại từ trạng thái sắp bị hù chết, nếu không Lục Trần nghi rằng nàng sẽ bị doạ điên.
Lục Trần đột nhiên cảm thấy hơi kỳ quái, trong đầu nghĩ, người Man Tộc không phải dùng hung hãn dũng mãnh làm danh hiệu hay sao? Dù không phải là đàn ông thì phụ nữ Man Tộc cũng không thể yếu ớt như thế mới đúng, làm sao lại có người có tâm tư nhạy cảm tới vậy…
Hay là do mình tiếp xúc với ít nữ Man Tộc quá cho nên căn bản không biết nguyên nhân?
Nhớ lại một chút, từ khi tới Hoang Nguyên Nam Cương tới nay, dường như hắn chỉ mới tiếp xúc gần gũi với một nữ Man Nhân là Diệp Tử mà thôi. Lục Trần lắc đầu, vứt những ý nghĩ không nên này ra ngoài, đồng thời, trong lòng cười lạnh một tiếng, trong đầu nghĩ việc lớn nghìn năm của Hoả Nham nhìn càng có vẻ không thực tế.
Trong Hoang Nguyên có vô số bộ tộc, nếu bộ tộc nào cũng có tín ngưỡng của mình, như vậy thống nhất tất cả các bộ tộc là chuyện không thể nào.
Vũ lực có thể diệt tộc, có thể ép bọn họ ngoài mặt từ bỏ tổ tiên và tín ngưỡng, nhưng những ý nghĩ sâu trong lòng người ai có thể quản lý được?
Hơn nữa, cho dù lui mười nghìn bước mà nói, cho dù là nhất thời mạnh mẽ tới mức có thể trấn áp bốn phương. Thế nhưng theo thời gian dài, mọi chuyện nhất định sẽ thay đổi.
Có điều, chuyện lúc đó không liên quan gì tới mình nữa.
Đại đội người ngựa yên lặng đứng chờ ở giữa nơi trú quân của tộc Hắc Hỏa. Khi gió lạnh thổi qua, cả bộ tộc trở nên yên lặng, trang nghiêm, khắc nghiệt đồng thời toả ra sát khí nồng nặc.
Hôm nay là ngày xuất chinh.
Cuộc chiến giành quyền thống trị mảnh đất cuối cùng ở rìa phương Bắc Hoang Nguyên sắp mở màn. Theo yêu cầu của tộc trưởng Hoả Nham, vì khôi phục vinh quang, vì cầu sự che chở của tổ tiên, hôm nay, tộc Hắc Hỏa sẽ tổ chức nghi thức cúng tế đã ngừng từ mấy trăm năm trước. Người chủ trì buổi lễ thần thánh này chính là thầy tế đột nhiên xuất hiện của bộ tộc: Lục Trần.
Ánh mắt của mọi người trong tộc Hắc Hỏa hết sức phức tạp khi thấy tên thầy tế áo bào đen này từ xa đi tới. Đây có lẽ là cảnh tượng kỳ lạ trăm nghìn năm qua chưa bao giờ xuất hiện: một Nhân Tộc chuẩn bị chủ trì nghi thức cúng tế thần thánh, quan trọng nhất của bộ lạc Man Tộc.
Chuyện lạ trên đời cùng lắm chỉ như thế mà thôi. Có lẽ đây chính là nguyên nhân tại sao các vị thần trên trời lại sâu không lường được.
Có một bệ đá được dựng giữa nơi trú quân, Lục Trần bước lên mười bậc. Hắn tỏ vẻ kính trọng trời đất, cầu nguyện thần linh trước ánh nhìn soi mói của những người xung quanh. Sau đó, khi hắn giơ hai tay lên, một ngọn lửa đen đột nhiên xuất hiện từ bên trong áo bào đen đang lay động. Ngay lập tức, toàn bộ tộc nhân tộc Hắc Hỏa vứt bỏ những ý nghĩ phức tạp trong đầu. Bất cứ sự nghi ngờ nào cũng không chống nổi lực lượng của ngọn lửa đen kia. Toàn bộ Man Nhân quỳ xuống dưới sự chiếu rọi của ngọn lửa đen.
Sắc mặt Lục Trần không chút thay đổi tiếp tục vung lửa đen. Tuy ngửa mặt nhìn trời nhưng hắn không có bao nhiêu tôn kính sợ hãi đối với những thứ gọi là thần linh kia. Thế nhưng, đúng ngay lúc này, đột nhiên hắn có cảm ứng trong lòng, ánh mắt hơi ngưng tụ nhìn về phía ngọn lửa.
Ngọn lửa đen kia đột nhiên rung động kịch liệt. Một lát sau, nó chợt nghiêng về một bên như bàn tay chiêu hồn chỉ dẫn phương hướng. Sau khi kéo dài như vậy một thời gian, ngọn lửa đen từ từ khôi phục bình thường.
Sắc mặt Lục Trần có chút phức tạp kèm theo chút kinh ngạc. Khi hắn ngẩng đầu nhìn theo hướng ngọn lửa chỉ, hắn phát hiện ở nơi xa có một căn nhà đá tối tăm tĩnh lặng đang yên tĩnh đứng ở một góc trong bộ tộc.
36/ 1
Bạn cần đăng nhập để bình luận