Thiên Ảnh

Chương 222: Tên phản đồ

Phạm Thoái kinh ngạc nói:
- Có gì lạ cơ?
Trần Hác nói:
- Ngươi cảm thấy, hiện tại, người trong Thánh Giáo chúng ta, còn có mấy người thi triển được Chuyển Sinh Trận?
Phạm Thoái ngớ người, nói:
- Đương nhiên là những tiền bối với đạo hạnh cao siêu rồi. Ít nhất là 10 năm trước, nghe nói chỉ có những nhân vật tầm cỡ như trưởng lão Thánh Giáo mới vẽ ra được.
Trần Hác nhìn y, trầm giọng:
- Ngươi nói đúng, mười năm trước là vậy thật. Nhưng giờ đây, các vị tiền bối trong Thánh Giáo đã dần hết. Ngũ đại trưởng lão năm xưa giờ đã bốn người qua đời, chỉ còn lại một vị Quỷ trưởng lão. Và đương nhiên cũng không phải là lão.
Sắc mặt Phạm Thoái hơi thay đổi, trầm ngâm một lát, y lại chau mày:
- Nhỡ đâu đó là đệ tử truyền nhân của mấy vị trưởng lão đó? Hoặc là cao thủ mà Quỷ trưởng lão đào tạo ra trong mấy năm gần đây?
Trần Hạc lắc đầu nói:
- Không thể nào. Ta biết rất rõ những người bên Quỷ trưởng lão. Không ai đến Côn Lôn hết. Còn về đệ tử truyền nhân của bốn vị trưởng lão khác, đương nhiên cũng có những thiên tài xuất sắc, nhưng cũng là người nổi danh trong Thánh Giáo, chứ không phải là người lạ giấu mình ở đây, không qua lại với chúng ta.
Phạm Thoái chau chặt lông mày lại, nói:
- Theo những gì ngươi nói thì việc này kỳ lạ thật. Nhưng theo những luồng tin chúng ta có được, Chuyển Sinh Trận xuất hiện trên núi Côn Lôn kia là thật. Nhưng nếu người vẽ được trận pháp đó của Thánh Giáo không ở đây, thì trận pháp này ở đâu ra?
Sắc mặt Trần Hác âm trầm. Y ngẩng đầu nhìn dãy núi Côn Lôn đang chìm dưới màn mây đen dày đặc.
Phạm Thoái tự lầm bầm:
- Chẳng lẽ trận pháp chí cao này bị lộ ra ngoài rồi sao? Nếu những nhân vật có thể thi triển trận pháp này của Thánh Giáo không ở đây thật, thì trong thiên hạ đâu còn ai bày trận được…
- Không!
Đột nhiên Trần Hác ngắt lời y. Vào lúc đó, nét mặt của y đột nhiên tối sầm lại, ánh mắt lộ rõ sát ý.
- Trên thế gian này ngoài những vị anh hùng kiệt xuất của Thánh Giáo ta có thể bày được trận pháp này, còn một người nữa!
Phạm Thoái kinh ngạc nói:
- Là ai?
Trần Hác nghiến chặt răng, một lát sau, dường như một luồng khí lạnh rít qua kẽ răng y, y nói từng chữ một:
- Một tên phản đồ!

Coong…
Tiếng chuông ngân nga vang vọng trên ngọn Thiên Côn hùng vĩ. Tất cả mọi người trong đại điện Chính Dương đều quay lại. Không khí huyên náo vừa rồi trở nên yên ắng, đại điện trở nên tĩnh lặng.
Đột nhiên có tiếng áo chuyển động. Có người đang bước tới. Cánh cửa thanh đồng phía sau đại điện lần lượt mở ra, một hàng đạo đồng xuất hiện. Người bên trái thêu rồng, bên phải ôm phượng. Thiết đỉnh nghi ngút khói xanh,vân bản vang lên âm thanh thánh thót. Hạc lướt thu ngâm tựa điềm lành, áo rộng rạng ngời tựa thần tiên.
Đại điện lồng lộng hiện đài cao, tiên khí bay vờn như mây gió. Lát sau bèn có người thượng tọa, gật đầu mỉm cười nhìn tứ phương.
Tiếng chuông vang liên hồi, âm thanh trong vắt, tiếng sau cao hơn tiếng trước, như sông rộng sinh sóng lớn, lớp sau đè lớp trước, lớp sau cao hơn lớp trước. Chỉ trong một thời gian ngắn, mà khí thế như thiên quân vạn mã.
Gió nổi lên thổi qua đại điện rộng lớn, thổi bay áo của mọi người. Tất cả mọi người ở đây đều là hào kiệt, dường như tất cả tinh hoa đều kết tinh ở đây. Đây chính là thời khắc đỉnh cao của nhân gian, khiến người ta cảm thấy hào hùng, tràn đầy khí thế. Dường như tất cả mọi việc trên thế gian đều dễ dàng hơn hẳn, không có việc gì con người không làm được.
Một bên có người hành lễ, bái tổ tiên, tạ trời đất. Những người đang ngồi đều nhìn qua đó, tất cả đều cung kính. Nhìn về đằng xa, còn thấy ở hàng bàn nhỏ bên sườn đại điện là những nhân vật xuất chúng.
Ánh mắt Nhàn Nguyệt Chân Nhân nhìn khắp một lượt. Những Nguyên Anh Chân Nhân đến tham dự cũng mỉm cười gật đầu. Mọi người không chào nhau. Chỉ cần đến đây, là đã nói được rõ tâm ý của đối phương.
Nhưng tiếp sau đó, đột nhiên Nhàn Nguyệt Chân Nhân chau mày, vì y phát hiện ra trong đám người không có Độc Không Chân Nhân.
Sắc mặt y hơi trầm xuống. Nhưng rất nhanh lại trở về bình thường. Quan hệ giữa Độc Không và y không phải hạng thường. Mấy năm nay hai người cùng ủng hộ nhau. Nhàn Nguyệt Chân Nhân không cho rằng Độc Không Chân Nhân sẽ rời khỏi y, đừng nói đến việc sẽ chống lại y.
Có lẽ vì Thiên Binh Đường có chuyện quan trọng cần xử lý. Cũng chẳng sao, cuộc họp buổi sáng chỉ là hình thức mà thôi. Quan trọng hơn là nghi lễ nhỏ buổi tối. Đến lúc đó, Độc Không sư đệ nhất định sẽ không khiến y thất vọng.
Ít nhất là bao năm nay, y chưa từng khiến Nhàn Nguyệt thất vọng.
Nhàn Nguyệt Chân Nhân trở nên yên tâm. Đang định thu ánh mắt lại, bỗng y dừng lại, vì nhìn thấy đứng cuối trong đám người là một gương mặt trước đó không mấy quen thuộc.
Đông Phương Đào đứng cạnh chiếc bàn nhỏ, nhìn Nhàn Nguyệt Chân Nhân từ xa rồi gật đầu, mặt nở nụ cười, thần thái tự nhiên.
Nhàn Nguyệt Chân Nhân nhìn y một lát, khóe miệng dần nở nụ cười. Sau đó y cũng cười, gật đầu với Đông Phương Đào, ánh mắt rất vui.

Độc Không Chân Nhân và Hà Nghị đang đi vào sâu trong khu rừng.
Khu rừng rất tĩnh mịch, hơi âm u. Vì mấy ngày trước trời mưa, nên nền đất ẩm ướt và mềm, có vài nơi còn sũng nước, rất bẩn.
Nhưng việc này không làm khó được những tu sĩ có đạo hạnh. Đặc biệt là đạo hạnh của hai người này rất cao. Một người là Tu Sĩ Kim Đan mới, một người là Nguyên Anh Chân Nhân đã nhiều năm.
Những giọt nước tí tách rơi từ đầu cành cây. Âm thanh khẽ khàng khiến khu rừng này càng trở nên tĩnh lặng hơn. Có lẽ vì mưa quá lâu, quanh đây không còn dấu vết của dã thú nữa. Thậm chí tiếng chim thi thoảng vẫn vang lên hôm nay cũng ít khi nghe thấy.
Bóng nắng không ngừng thay đổi trên gương mặt hai người, soi rọi những thái độ khác nhau, như hai màu đen và trắng giao thoa bất định, họ đi trong ánh sáng và bóng tối.
Tiếng bước chân đạp lên nền đất.
Dưới cây đại thụ kia, bên cạnh tảng đá lớn, trong đám bùn đất phủ bởi đám lá mục nát màu đen, một nhánh càng cây nhỏ tầm thường hơi rung động.
Một lát sau, bóng hai người đó xuất hiện ở đây.
Độc Không Chân Nhân nhìn xung quanh, ánh mắt rất sắc bén, rồi hỏi Hà Nghị:
- Ở đây ư?
Hà Nghị bước lên một bước rồi nói:
- Đúng vậy.
Độc Không Chân Nhân gật đầu, bước hai bước lên trước rồi tiếp lời:
- Giờ vẫn chưa có ai tới. Nơi con phát hiện ra phù văn Ma Giáo trước đó ở đâu, cho ta xem sao.
Hà Nghị gật đầu:
- Vâng, sư phụ đợi chút, con nhớ ở phía sau tảng đá lớn kia.
Nói đoạn, y bèn bước về phía tảng đá.
Độc Không Chân Nhân thì đứng ở chỗ cũ, ánh mắt nhìn xung quanh. Quanh đây cây cối dày đặc hơn hẳn vòng ngoài của khu rừng. Góc tối lờ mờ như luôn có một ánh mắt kỳ lạ nào đó đang nhìn về phía này vậy.
Độc Không Chân Nhân chau mày, lòng cảm thấy không vui. Y thầm nghĩ, quả nhiên đám yêu nhân Ma Giáo là loại nhát gan. Hẹn gặp cũng phải tìm một nơi quỷ mị âm u thế này, thật nực cười và đáng thương.
Giờ đây ngoài ba thước tính từ chân y, dưới lớp lá khô mục nát, nhánh cây đó dừng lại, không động đậy.
Lúc này, Hà Nghị đã bước tới phía sau tảng đá. Độc Không Chân Nhân đứng ở chỗ cũ. Còn nhánh cây đó như một vật thể đã chết, tất cả đều ngưng đọng trong tích tắc đó, như thời gian đã dừng lại.
Đột nhiên gió thổi qua, mang theo chút hơi lạnh.
- A!
Bỗng nhiên một tiếng kêu to vang lên từ phía sau tảng đá. Đó là tiếng của Hà Nghị, vô cùng thảm thiết, mang theo cả sự kinh hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận