Thiên Ảnh

Chương 386: Ta đến vì ngươi

Lục Trần ngắm nhìn tòa Tiên Thành nơi xa, nhìn cảnh tượng phồn hoa nơi núi Thiên Long, dù đang cách rất xa nhưng tựa hồ vẫn cảm thấy được không khí náo nhiệt ầm ĩ.
- Nơi đó nhiều người như vậy, tính ra phải vô số chó nhà nuôi và chó hoang. Đơn giản hạ một lệnh giết chó như vậy không sợ làm khó người ta à?
Bạch Liên nhún vai, vẻ mặt vẫn thản nhiên:
- Quản nhiều làm gì, dù sao ta cũng không nuôi chó. Hơn nữa người ta là Hóa Thần Chân Quân, địa vị cao đạo hạnh lại thâm sâu, muốn gì làm nấy, quan tâm bọn người dưới làm gì?
- Ừm, cô nói rất có lý.
Lục Trần thoáng mỉm cười rồi quay đầu nói với lão Mã:
- Nếu A Thổ không vào được thành thì ta cũng không vào. Ngươi về bảo lão trọc ra gặp ta.
- Hả…
Lão Mã ngẩn ra, không biết nói gì cho phải.
Bạch Liên đứng cạnh cũng lộ vẻ kinh hãi, một lúc sau mới chau mày, nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Thiên Lan sư thúc thân phận thế nào chứ? Chịu gặp ngươi đã là nể mặt ngươi rồi, làm sao một người địa vị cao lại phải xuống nước, chịu ra khỏi thành gặp một kẻ dưới thấp được?
Lục Trần không để ý tới nàng, chỉ nói với lão Mã:
- Lão Mã, việc này lão có chắc chắn không, lão ấy muốn gặp ta hay muốn ta đến bái kiến lão?
Lão Mã cười khổ nói:
- À… Là ông ấy muốn gặp ngươi.
Bạch Liên lộ vẻ không thoải mái, nói:
- Coi như Thiên Lan sư thúc muốn gặp ngươi nhưng với thân phận của ông ấy, ngươi đi bái kiến không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?
Lục Trần cười cười, sờ A Thổ đang đứng cạnh mình, nói:
- Lần này ta lại không muốn làm chuyện thiên kinh địa nghĩa làm gì. Ngươi về nói với lão trọc chết bầm, ta ở đây chờ một buổi tối, đêm nay không đến thì mai ta sẽ đi.
- Lớn mật!
Lão Mã còn chưa kịp lên tiếng thì tiếng quát của Bạch Liên đã vang lên, nhưng thiếu nữ xinh đẹp hơn người đột nhiên đảo mắt một vòng, sắc mặt vốn đang giận dữ đột nhiên đổi sang vẻ hồ nghi, nhìn Lục Trần nói:
- Ngươi rốt cục có thân phận gì, tại sao không hề sợ hãi Hóa Thần Chân Quân? Chẳng lẽ ngươi không sợ Chân Quân nổi cơn thịnh nộ biến ngươi thành bụi sao?
Lục Trần gật đầu nói:
- Đúng, ta sợ.
Nói xong xoay người bước về rừng cây nhỏ cách đó không xa.
Chó đen A Thổ đang muốn đuổi theo, đột nhiên xoay đầu lại gầm nhẹ một tiếng với lão Mã và Bạch Liên, mặt mày dữ tợn, răng nanh lộ ra, lắc đầu mấy cái thị uy rồi mới cất cao đuôi chạy theo Lục Trần.
Bạch Liên nổi giận, đang định quát lên thì đã nghe lão Mã đứng cạnh hét:
- Này! A Thổ ngươi dọa ta làm gì, có phải ta làm khó các ngươi đâu!
Lời đã ra đến miệng lại bị thằng cha này làm cho phải nuốt ngược trở lại, Bạch Liên tức giận trừng mắt nhìn lão Mã:
- Lão nói kiểu gì đấy, kẻ này bất kính với Chân Quân, chúng ta nói hắn vài câu là sai sao?
- Đúng vậy, đúng vậy!
Lão Mã lập tức nghiêm mặt trả lời, sau đó đi thẳng về phía Tiên Thành, miệng nói:
- Chúng ta mau về bái kiến Chân Quân xin ông ấy quyết định, tốt nhất là nổi trận lôi đình diệt tiểu tử này, cũng giúp trong lòng ta xả được giận!
Bạch Liên vừa bước theo lão Mã vừa hoài nghi nói:
- Thật vậy à, nhưng lão và Lục Trần kia quen thân lắm mà?
Lão Mã cười lạnh một tiếng, lắc đầu nói:
- Cô nương hiểu lầm rồi. Ta đã không thuận mắt với hắn mấy chục năm rồi, đợi lát nữa gặp được Chân Quân, cô xem ta nói hắn như thế nào!
- Hả…
Bạch Liên nhất thời không hiểu nổi quan hệ giữa hai người này là thế nào, đành phải im lặng bước theo lão Mã về hướng Tiên Thành. Nàng ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn, Lục Trần vốn thần bí lại càng trở nên mơ hồ trong lòng nàng.
Tựa như… một cái bóng lẫn vào màn đêm, khó phân biệt nổi.

Chân Tiên Minh hiện nay chính là tổ chức tu chân mạnh nhất của Nhân tộc trên dải đất Thần châu. Xét riêng về thực lực, tổ chức này đã vượt qua bất cứ môn phái tu chân nào từ trước đến nay, thậm chí có thể nói trong lịch sử Nhân tộc còn chưa từng xuất hiện lực lượng nào đến được mức như Chân Tiên Minh. Sự cường đại của nó đã không thể nghi ngờ.
Chân Tiên Minh nắm giữ tòa đại thành số một thiên hạ là Tiên Thành, sáu đại Hóa Thần Chân Quân lại là thủ lĩnh tối cao của Chân Tiên Minh, tất nhiên họ sẽ chiếm cứ nơi tốt nhất trong thành.
Trong Tiên Thành, bốn pho tượng thánh thú lưu truyền từ thời thượng cổ được lấy làm tiêu chí để xác định bốn khu vực trong thành. Khu Thanh Long trên núi Thiên Long chính là khu tốt nhất. Ở đây địa thế trên cao nhìn xuống, phóng mắt thiên hạ, trời sinh địa lợi, lại thêm linh sơn linh khí dồi dào, là thiên đường giới tu đạo mơ ước.
Toàn bộ khu Thanh Long đều thuộc về Chân Tiên Minh, Tổng đường của họ cũng được đặt ở đây. Sáu đại Chân Quân cũng chọn nơi này làm chỗ ở.
Vài năm trước Thiên Lan Chân Quân từng về bản phái Côn Luân một lần, nhiều chuyện trọng đại đã xảy ra vào thời gian này. Có người nói này nói nọ nhưng kết quả rốt cục cũng bày ra trước mắt mọi người, bất kể ngươi có tiếp nhận hay không thì sự cũng đã rồi.
Sau khi trở về Côn Luân, Thiên Lan Chân Quân ở liền trong phái hơn một năm không ra ngoài, người ta đồn đoán ông ở lại để dàn xếp sự vụ phái Côn Luân, nâng đỡ tâm phúc, thanh trừ phe đối lập. Có điều bất kể thế nào vị Chân Quân thần thông quảng đại này vẫn điều hành từ xa sự vụ trong Chân Tiên Minh, chưa từng lơ là.
Sau khoảng thời gian đó, Thiên Lan Chân Quân quay lại Tiên Thành, có điều mặt ngoài thì có vẻ im ắng nhưng các mạch nước ngầm trong Chân Tiên Minh lại bắt đầu sôi trào. Bởi sau khi ông ta trở về, không ít đệ tử Côn Luân bắt đầu dùng các loại danh nghĩa, lý do khác nhau gia nhập Chân Tiên Minh để làm việc cho Thiên Lan Chân Quân.
Phái Côn Luân là một trong năm đại danh môn hiện nay, anh tài tuấn kiệt như mây, thời gian qua đi, hệ phái Thiên Lan Chân Quân ngày càng bành trướng thực lực, thanh thế càng lúc càng cao.
Đến trưa hôm đó, lão Mã và Bạch Liên gặp được Thiên Lan Chân Quân đang ở trong động phủ Lược Ảnh của lão, bèn đem chuyện Lục Trần ra thuật lại một lượt. Người này còn béo hơn cả lão Mã, tất nhiên cũng khôi ngô hơn rất nhiều.
Thiên Lan Chân Quân nghe xong không có biểu hiện gì, mặt không đổi sắc, lúc lão đảo mắt nhìn xuống dưới, chỉ còn hai người đứng đó. Bạch Liên hơi nhíu mày, mặt hơi lộ vẻ tức giận, lão Mã thì vẫn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, như lão tăng nhập định, tựa như mọi chuyện trên đời đều không liên quan đến mình.
Thiên Lan Chân Quân lắc đầu mỉm cười ôn hòa với Bạch Liên:
- Trên đường con đã khổ cực rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi. Chuyện này ta sẽ xử lý, không cần con nhọc lòng nữa.
Bạch Liên tiến lên một bước, nói:
- Sư thúc, con cảm thấy tên Lục Trần này rất cổ quái, rốt cuộc hắn có lai lịch thế nào mà dám bất kính với người như vậy?
Thiên Lan Chân Quân ‘hừ’ một tiếng, nói:
- Kẻ này lớn mật làm loạn, ta nhất định sẽ nghiêm trị. Được rồi, con đi đi.
Bạch Liên muốn nói gì đó lại thôi, ánh mắt vẫn lộ vẻ nghi hoặc nhưng cuối cùng vẫn thi lễ lui ra khỏi động phủ.
Lúc này chỉ còn lại hai người, Thiên Lan và lão Mã.
Hai người nhìn nhau, Thiên Lan chợt cất tiếng:
- Tiểu tử thối kia rốt cuộc nói gì?
Lão Mã ho khan một tiếng, đáp:
- Lục Trần nhờ ta hỏi thăm ngài, còn nói, kỳ thực không phải hắn không muốn lên núi, chỉ là…
- Nói láo!
Thiên Lan Chân Quân bỗng cắt lời lão Mã:
- Tiểu tử kia tùy tiện bừa bãi quen thói, đứng trước mặt ta còn dám chửi người, ở sau lưng làm gì có chuyện khách khí như vậy? Ngươi nói thật cho ta. Ừm, thuật nguyên lời của hắn!
Lão Mã cười khan một tiếng, vụng trộm nhìn sắc mặt Thiên Lan Chân Quân, cũng không dám giấu giếm nữa, chỉ đành nói thật:
- Ách, đại nhân, Lục Trần hắn còn trẻ…
Lời còn chưa dứt đã thấy Thiên Lan Chân Quân biến sắc mặt, tim mật lão Mã đánh phốc một tiếng, không dám lôi thôi nữa, vội nói:
- Hắn nói: Ngươi về nói với lão trọc ta sẽ ở đây chờ một tối, đêm nay không đến thì mai ta sẽ đi.
Nói dứt câu, lão Mã chỉ thấy lạnh buốt lưng, nhịn không được hé nhìn Thiên Lan Chân Quân, nhất thời mồ hôi lạnh đầm đìa.
Trong động phủ yên lặng như tờ, lão Mã không dám nhìn sắc mặt Thiên Lan Chân Quân, thậm chí cả hô hấp cũng vô ý nén thật thấp. Một lúc lâu sau bỗng nghe Thiên Lan Chân Quân hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lời này mới giống của tiểu tử kia, quả thực hồ đồ, to gan lớn mật, xằng bậy điên cuồng!
Nói xong mấy câu có vẻ nghiêm trọng làm cho lão Mã lạnh người, Thiên Lan Chân Quân đứng lên bước ra khỏi động phủ, giọng nói đã trở nên thản nhiên:
- Đi, chúng ta đi gặp cái gã không nên thân kia.
Lão Mã :
- … Hả?
40/ 2
Cánh rừng nhỏ nơi Lục Trần và A Thổ dừng chân còn cách Tiên Thành một đoạn xa, lại tách biệt khỏi đường cái ồn ào nên khá yên tĩnh. Màn đêm buông xuống, tòa đại thành nơi xa đèn đuốc sáng rực, ngược lại cánh rừng hắn ở thì âm u, phảng phất như hai thế giới đối lập.
Lục Trần ngồi trong rừng cây, thân thể hòa vào màn đêm như đã biến thành một cái bóng, khó mà phân biệt nổi.
A Thổ yên lặng nằm cạnh hắn, đôi mắt lấp lóe ánh sáng lục nhạt. Thi thoảng nó lại ngẩng đầu nhìn trời đêm, tựa như giữa bầu trời có thứ gây hứng thú cho nó lắm.
Cảnh đêm như nước, ngoại trừ tiếng gió thổi xào xạc vào lá cây thì không có bất cứ tiếng động nào khác. Chỉ là tòa thành nơi xa thật quá náo nhiệt phồn hoa, cách xa như vậy mà Lục Trần vẫn cảm thấy được tiếng ồn loáng thoáng vọng đến.
Đó là nơi người tu chân khắp thiên hạ đều muốn đến.
Đúng lúc này bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên phía bìa rừng, rồi một bóng dáng to béo xuất hiện trong tầm mắt Lục Trần.

Người đến chính là Thiên Lan Chân Quân.
Với đạo hạnh của Thiên Lan Chân Quân, nếu thật muốn giấu tai mắt của Lục Trần và A Thổ, lão sẽ có vô số thủ đoạn, đủ để thần không biết quỷ không hay tới gần. Có điều lão trọc hình như không nghĩ thế, lão cứ thế đi tới, thậm chí còn cố ý gây ra tiếng động như muốn nhắc nhở Lục Trần mình đã tới.
Lục Trần đứng lên nhìn thoáng sau lưng Thiên Lan Chân Quân, phát hiện không có một ai, hắn hơi ngẩn ra, mày nhíu lại.
Thiên Lan bước tới trước Lục Trần, sắc mặt bình thản, đôi mắt thâm thúy như nước hơi gợn sóng, một lúc sau mới nở nụ cười, cất tiếng:
- Đã lâu không gặp.
Lục Trần thở dài một hơi, tâm tình cũng rất phức tạp. Nửa đời hắn gắn bó vận mệnh chặt chẽ với người trước mắt này, có ân có oán. Thời gian hắn trốn đến Vùng đất mê loạn rồi lưu lạc đến Nam Hoang kỳ thực nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài, cả thảy chỉ chừng vài năm mà thôi. Nhưng không hiểu sao giờ phút này, dưới trời đêm yên tĩnh, cạnh Tiên Thành phồn hoa, gặp lại người này, cảm giác năm tháng tang thương lại dâng lên trong lòng Lục Trần.
- Lâu rồi… không gặp.
Lục Trần nhẹ gật đầu.
Thiên Lan nhìn Lục Trần, sau đó liếc qua A Thổ bên cạnh, đến khi phát hiện thân hình khổng lồ tựa như Yêu thú của nó thì hơi bất ngờ, ánh mắt ngừng lại như muốn nhìn thêm một lát nhưng rồi vẫn nhanh chóng dời đi, quay lại nhìn Lục Trần.
- Lão Mã đâu rồi?
Lục Trần hỏi.
- À, y chờ bên ngoài.
Thiên Lan nói:
- Ta muốn hai người chúng ta nói chuyện thoải mái một chút nên không cho y vào cùng.
Nói đến đây, Thiên Lan mỉm cười:
- Nói cho cùng Tiểu Mã cũng chỉ là trung gian truyền lời mà thôi, chuyện cần nói rốt cuộc vẫn phải trực tiếp gặp mặt để nói, có đúng không? Hay ngươi ở cùng y lâu như vậy, bây giờ lại tin y hơn ta?
Lục Trần thầm giật mình nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, cũng không chút chần chờ, lắc đầu nói:
- Đương nhiên không phải.
Thiên Lan cười lên ha hả, tay áo thùng thình tùy ý phất một cái, đất đá xung quanh bị thổi sạch, lộ ra một khoảnh đất sạch sẽ. Sau đó vị Hóa Thần Chân Quân địa vị tối cao trong giới tu chân Nhân tộc không chút để ý, thoải mái ngồi xuống cạnh Lục Trần rồi nói:
- Ngồi, ngồi đi, ngồi xuống nói chuyện, đứng lâu mỏi gối.
Lão mập trọc đầu này có đứng một năm chắc cũng không mỏi được, Lục Trần oán thầm một câu nhưng vẫn ngồi xuống, nói:
- Nghe lão Mã nói ông muốn gặp tôi?
- Ừm.
Thiên Lan Chân Quân gật đầu đáp:
- Đúng thế. Nhiều năm rồi ta không có tin tức của ngươi, chỉ biết ngươi trốn đến Vùng đất mê loạn, sau đó rơi xuống sông Long Xuyên. Vì vậy vừa nghe nói ngươi đột nhiên trở về, ta tất nhiên muốn gặp mặt một lát.
Lục Trần im lặng một lúc, sau đó ngoảnh lên nhìn Thiên Lan:
- Mấy năm nay ông cho rằng tôi đã chết phải không?
Thiên Lan lắc đầu:
- Không, ta tin ngươi còn sống.
Lục Trần mỉm cười nói:
- Ông tin tưởng ta vậy, người thường rớt xuống đó rất khó toàn mạng.
Thiên Lan thản nhiên nói:
- Ngươi được ta một tay dạy dỗ, nào giống người thường được.
Lục Trần hơi ngẩn ra, chưa kịp đáp đã nghe Thiên Lan nói:
- Hơn nữa nếu không tin chắc ngươi còn sống, ngươi nghĩ ta sẽ cho phép tên Hà Nghị từng bức tử ngươi được sống sao?
Lục Trần kinh ngạc thốt:
- Hà Nghị?
Thiên Lan Chân Quân nói:
- Đuổi giết ngươi là một đại công, ngươi không nghĩ gã sẽ giấu diếm ta đấy chứ. Chuyện này từ đầu đến cuối gã đều báo lên, còn coi đây là điều kiện để bái ta làm thầy, kế thừa y bát của ta.
Vẻ mặt Lục Trần thoáng cái trở nên rất phức tạp, hắn không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng cười khổ một cái, nói:
- Vậy rốt cuộc ông xử trí gã thế nào?
Thiên Lan Chân Quân thản nhiên nói:
- Ta nói gã làm không tệ nhưng vẫn chưa đủ kế thừa y bát của ta, dặn gã phải chăm chỉ tu luyện, đồng thời điều gã từ Côn Luân đến Chân Tiên Minh làm việc, hiện nay cũng tính là một viên đại tướng dưới trướng ta.
Lục Trần thở dài than:
- Hảo thủ đoạn!
Thiên Lan Chân Quân ‘hừ’ một tiếng, nói:
- Thủ đoạn gì chứ, nghe có vẻ kì thị vậy. Thứ khác không nói, chỉ riêng việc tên Hà Nghị đó xem ta như Bá Nhạc, nỗ lực phấn đấu, chăm chỉ khắc khổ không hé răng nửa lời oán giận đã hơn ngươi gấp mấy lần rồi!
Lục Trần lắc đầu nói:
- Ta biết, thứ quyết tâm đó ta cũng từng có, chẳng qua ở Ma Giáo vài năm đã bị mài nhẵn rồi.
Thiên Lan Chân Quân nổi giận, trừng mắt nhìn Lục Trần. Màn đêm xung quanh thân hình to béo của lão lập tức sôi trào tựa như một con Yêu thú đang điên cuồng gầm thét. Nhưng Thiên Lan chợt như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt nhìn Lục Trần dần trở nên nhu hòa, lặng yên cả nửa ngày mới khẽ thở dài một tiếng.
- Ngươi vẫn còn trách ta sao?
Thiên Lan hỏi.
- Không trách nữa.
Lục Trần lắc đầu đáp:
- Khi vừa bắt đầu được vài năm, bị Hắc Hỏa thiêu đến khổ sở, ta đúng là rất bất mãn với ông. Nhưng về sau thông suốt rồi mới thấy, nếu năm đó không được ông cứu ta đã chẳng thể ở đây, sự đau đớn đó xem như để báo đáp ân tình của ông đi.
Thiên Lan chăm chú nhìn hắn, nói:
- Ngươi nghĩ như vậy thật sao? Nếu còn gì không thoải mái cứ nói hết với ta, đừng ngại.
Lục Trần nói:
- Dù sao chuyện đã qua rồi, có điều…
Hắn hơi ngừng lại giây lát, nhướn mắt nhìn Thiên Lan, nói:
- Lần này về, ta còn có vài chuyện muốn hỏi ông.
- Ngươi nói đi.
Lục Trần dừng lại một chút mới cất tiếng:
- Tô Thanh Quân và Tô gia thành Côn Ngô hiện giờ thế nào?
Thiên Lan Chân Quân vẫn chăm chú nhìn hắn, một lát sau bỗng nở nụ cười đầy nhu hòa, chỉ là sâu trong ánh mắt vẫn xẹt qua một tia sắc lạnh.
40/ 3
Trong rừng cây yên lặng như tờ.
Lục Trần khẽ ngẩng đầu nhìn Thiên Lan, một lúc sau lão mới cất tiếng:
- Những việc này chẳng lẽ ngươi chưa từng hỏi Tiểu Mã?
Lục Trần nói:
- Hỏi rồi, có điều lão Mã đều chỉ trả lời qua loa, hình như lão không muốn nhiều lời. Ta nghĩ lão sợ ta biết được chuyện gì đó thì nổi giận, nói không chừng không đến Tiên Thành mà quay đầu thẳng tiến Côn Luân cũng nên.
Thiên Lan Chân Quân hơi ngẩn ra, lập tức cười thành tiếng, nói:
- Tuy hơi hoạt kê nhưng nghĩ kĩ lại, tên Tiểu Mã này hẳn cũng không tệ.
Lục Trần cũng khẽ mỉm cười, nói:
- Cho nên ta muốn tự hỏi ông.
Thiên Lan gật đầu, nói:
- Cô bé Tô Thanh Quân kia không tệ, chuyện năm đó chấn động như thế, người nhà họ Tô, kể cả người Côn Luân cũng trách nó, thế mà nó không lời giải thích, cứ thế một mạch chống đỡ. Mấy năm nay chỉ dốc lòng tu luyện, đạo hạnh tinh tiến thần tốc, thành tựu không nhỏ, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đạt đến Nguyên Anh hẳn là không khó.
Lục Trần trầm mặc một lát mới nói:
- Có thể được Hóa Thần Chân Quân bình luận như vậy, tám chín phần mười là nàng đạt được thành tựu rồi.
Thiên Lan mỉm cười không đáp, vẻ mặt thản nhiên, tựa như chuyện Lục Trần nói là đương nhiên, không có gì phải nghi ngờ.
- Nghe lời ông nói vừa rồi, có vẻ Tô gia phản ứng rất mạnh?
Lục Trần hỏi tiếp.
- Nói nhảm!
Thiên Lan ‘hừ’ một tiếng, nói:
- Khi đó ngươi phát điên xông thẳng vào nhà người ta, trước mặt bao nhiêu người giết chết Tô Mặc, ngươi nói xem Tô gia sẽ phản ứng thế nào?
Lục Trần vẫn thản nhiên, nói:
- Ta không giết nhầm, càng không hối hận.
Thiên Lan Chân Quân tùy ý khoát tay áo, một lúc sau mới nói:
- Ừ, ngươi nói đúng.

- Tô gia sục sôi phẫn nộ, quyết truy cứu đến cùng. Sau khi ngươi trốn đi họ vẫn không chịu từ bỏ ý định. Đầu tiên là về Côn Luân tìm hiểu thân phận của ngươi, điều tra xem ngươi vào phái Côn Luân thế nào, căn nguyên gốc rễ ra sao, đại khái là muốn tìm ra thân nhân, gia tộc của ngươi.
Nghe đến đây, mặt Lục Trần lộ vẻ kì quái. Dù ngoài Tô Thanh Quân y chẳng gần gũi với bất cứ ai nhà họ Tô nhưng nghe Thiên Lan Chân Quân nói vậy vẫn cảm thấy tâm tình phức tạp.
Y gia nhập phái Côn Luân như thế nào?
Do Thiên Lan Chân Quân an bài chứ sao!
Sau lưng y có bối cảnh gì? Chỗ dựa là ai?
Nói nhảm, tôn thần lớn nhất phái Côn Luân hiện nay chính là chỗ dựa của y!
Trong mắt người biết nội tình, hành động hùng hổ gióng trống khua chiêng đi tìm hung thủ của Tô gia chẳng khác nào tìm chết.
- Vậy ông làm sao ngăn cản được họ tra xét?
Lục Trần hỏi:
- Có gặp phiền toái không?
Thiên Lan ‘hừ’ một tiếng, nói:
- Tất nhiên là phiền rồi, ngươi biết gây sự quá mà. Có điều chuyện cũng đến mức đó thôi, ta tùy tiện bố trí một chút để họ không tra được gì là xong.
- Vậy ông đối với Tô gia…
Lục Trần hỏi thăm.
Thiên Lan nói:
- Ta không động đến bọn họ, mấy năm nay ta đang bận chỉnh đốn môn phái, không muốn bôi thêm việc. Có điều lão Mã đã kể với ta về nỗi khổ ngươi từng chịu ở Tô gia, ta đang đợi hỏi xem ý ngươi thế nào đây.
Lục Trần trầm mặc một lát, nói:
- Ý ta thế nào quan trọng lắm sao? Ông còn định hỏi ý ta rồi mới xử lý Tô gia?
Thiên Lan Chân Quân vẫn bình thản, nói:
- Ừm, việc này để ngươi quyết. Có điều bất kể thế nào ngươi cũng là người của ta, chịu khổ trong tay họ thì trả thù chút cũng là đương nhiên.
Khóe miệng Lục Trần khẽ nhích, đầu hơi cúi xuống, một lúc sau mới bình thản nói:
- Được. Thực ra trong Tô gia, có oán với ta chỉ có Tô Mặc, hắn đã bị ta giết. Những người khác đều không liên quan lắm, thậm chí Tô Thanh Quân còn có quan hệ không tệ với ta. Việc này ngưng ở đây thôi.
Đáy mắt Thiên Lan Chân Quân lóe sáng, hỏi:
- Dừng tại đây?
Lục Trần gật đầu:
- Phải, dừng tại đây, đừng liên lụy thêm người khác.
- Được.

- Ngươi nói là có vài chuyện muốn hỏi ta mà, những chuyện khác đâu?
Thiên Lan hỏi.
Chẳng biết tại sao, nhìn nam tử to béo khôi ngô trước mặt, Lục Trần bỗng cảm thấy tiêu điều, tinh thần không làm sao phấn chấn lên được. Y trầm mặc hồi lâu rồi lại cười khổ một tiếng, nói:
- Thôi, những chuyện khác ta tạm thời chưa muốn nói đến.
Thiên Lan Chân Quân nhìn Lục Trần, không hề tỏ ra khó chịu vì thái độ thất thường của y, có vẻ vị Hóa Thần Chân Quân quyền cao chức trọng này coi Lục Trần khác hẳn những kẻ tầm thường khác, thậm chí còn hết sức nhẫn nại và độ lượng đối với y.
Lão thậm chí còn dông dài với Lục Trần:
- Đúng rồi, chuyện cô nương Dịch Hân kia ta đã biết.
Lục Trần hơi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn.
Thiên Lan nói:
- Thi thể cô bé đó đã được người nhà đưa về an táng. Ta cũng phái người của Côn Luân đến tham dự, giúp nàng nở mày nở mặt một chút, xem như đền bù phần nào cho nàng mà thôi.
Lục Trần hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi đứng lên, nói:
- Lúc sinh thời Dịch Hân không thích loại chuyện này, có điều ta hiểu tâm ý của ông, tin rằng cha mẹ cô ấy cũng cảm nhận được. Thay mặt tiểu cô nương bất hạnh kia, cám ơn ông.
Dứt lời, y trịnh trọng thi lễ với Thiên Lan Chân Quân một cái, sau đó tiếp:
- Dịch Hân dưới suối vàng có biết nhất định cũng muốn ta giúp nàng tạ ơn ông.
Thiên Lan Chân Quân thản nhiên tiếp thụ một lễ này, đợi Lục Trần đứng thẳng lại mới cất tiếng:
- Mặc kệ ngươi có điều gì muốn hỏi nữa hay không, đêm nay ta đã đến đây rồi, đương nhiên phải tâm sự cho sảng khoái. Nếu ngươi đã nói xong thì hiện giờ đến phiên ta nói, phải không?
Lục Trần gật đầu nói:
- Ông nói đi.
Thiên Lan Chân Quân nói:
- Quay về giúp ta.
Lục Trần thoáng khựng lại, lập tức cười khổ nói:
- Với thế lực và thực lực của ông hiện giờ, dạng nhân tài nào mà không tìm được, cần gì phải kêu ta trở lại?
Thiên Lan Chân Quân nói:
- Kẻ muốn làm việc cho ta nhiều vô kể, nhưng đáng để ta hoàn toàn tin tưởng phó thác đại sự, ngoài ngươi ra không còn ai khác.
Lục Trần ho khan một tiếng, nói:
- Lời nhảm này ta đã nghe mười năm, sớm biết là cái bánh nướng không nhân rồi, ông đừng gạt ta.
Thiên Lan Chân Quân cười nói:
- Ta không lừa ngươi, lời này là thật.
Lục Trần lắc đầu nói:
- Nghe lão Mã nói gần đây ông điều không ít cao thủ trẻ tuổi của Côn Luân đến, quá nửa đã gia nhập Phù Vân Ty rồi. Những người này đồng tông đồng mạch, ông có thể tin tưởng.
Thiên Lan nói:
- Những người này không có gì vướng mắc, có điều ta vẫn không hoàn toàn tin tưởng được. Hơn nữa chuyện lần này ta chỉ tin được mình ngươi.
Lục Trần trầm mặc hồi lâu, mặt lộ vẻ đắng chát, nói:
- Lại là Ma Giáo?
- Ừm.
Thiên Lan nói:
- Lại là Ma Giáo, ngoài ngươi ra không ai hơn được.
- Không ai hơn được cái rắm!
Lục Trần mắng:
- Lần trước ở núi Côn Luân ông cũng nói vậy với ta, kết quả người của Ma Giáo không bắt được mấy, ngược lại hai đại Chân Quân cùng nhà đi đánh nhau đến lông gà đầy đất. Ta ngu gì đi tham gia trận náo nhiệt này!
40/ 4
Thiên Lan Chân Quân hơi ngưng lại, mặt thoáng hiện vẻ xấu hổ nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, cười nói:
- Ngoài ý muốn thôi. Ngươi biết ngoài ý muốn nghĩa là gì mà, vốn ta chỉ bảo ngươi điều tra gian tế cài trong phái Côn Luân, nào ngờ lại phát hiện cơ hội để chỉnh đốn môn phái một phen, ngươi nói xem ta nên ra tay hay không đây?
Lục Trần cười lạnh nói:
- Nói nhiều thế làm gì, gian tế Ma giáo đâu rồi, ông tìm ra chưa?
- Còn chưa.
Thiên Lan Chân Quân thẳng thắn:
- Còn chưa tra ra. Kỳ thực nếu ngươi không gây ra nhiều chuyện như vậy, ví như xông vào Tô gia giết người thì ta còn định kêu ngươi về Côn Luân giúp ta điều tra đấy.
- Ngừng.
Lục Trần cũng lười cãi, trực tiếp liếc lão một cái.
Thiên Lan Chân Quân nở nụ cười, nói:
- Mọi chuyện đều đã qua rồi. Bây giờ ngươi tính thế nào?
Khóe mắt Lục Trần giật nhẹ một cái, nói:
- Ông đừng tới làm phiền ta là được, ta tìm một chỗ ăn rồi chờ chết đã thấy sung sướng lắm rồi.
Thiên Lan Chân Quân lắc đầu:
- Vậy thì quá đáng tiếc. Một thân bổn sự của ngươi kẻ khác căn bản không học được.
Lục Trần cười lạnh:
- Có gì mà đáng tiếc? Thứ bổn sự tìm chết này ai muốn thì đến mà lấy.
Thiên Lan Chân Quân bật cười, ánh mắt nhìn Lục Trần đầy vẻ hòa ái, tựa như người cha nhìn đứa con trai ngổ ngáo, một lát sau mới nói:
- Ngươi chớ vội, yên lặng nghe ta nói.
Lục Trần nhún vai rồi ngồi xuống. Tuy vẻ mặt y vẫn thản nhiên nhưng thực ra trong lòng lại đầy cảm giác mơ hồ khó hiểu. Đôi lúc chính y cũng không rõ khi đối diện với lão trọc một tay nuôi mình từ nhỏ, dạy cho mình bản lĩnh này, cảm xúc của y như thế nào.
Kính ngưỡng, sùng bái, oán hận, phẫn nộ, tín nhiệm, hoài nghi?
Hình như y có đủ thứ tư vị như vậy. Lần này theo lão Mã rời thôn Thanh Thủy đến Tiên Thành, trước khi gặp Thiên Lan, trong lòng Lục Trần vẫn có chút khẩn trương và bất an, bởi cho đến nay y vẫn chưa từng nhìn thấu con người này.
Lão tốt hay xấu? Thật sự tin tưởng mình hay chỉ hoa ngôn xảo ngữ để lợi dụng?
Y luôn cảm thấy như có mây mù che mắt, nhìn không ra thật giả.

- Ta thật lòng tin tưởng ngươi.
Giọng nói của Thiên Lan Chân Quân truyền đến trong bóng tối nghe đầy vẻ thản nhiên, tựa như lời lão nói là sự đương nhiên vậy:
- Ngươi cũng biết mấy chục năm nay ta một tay gây dựng Phù Vân Ty, triệu tập vô số nhân tài, mục đích tối cao chính là đối phó Ma Giáo. Chỉ là yêu nhân Ma Giáo thực sự quá giảo hoạt, đánh không lại thì trốn, trốn rồi còn nghĩ ra đủ thủ đoạn, thậm chí bây giờ còn trà trộn được vào cả Chân Tiên Minh, cực kì phiền toái.
Lục Trần trầm mặc giây lát mới cất tiếng:
- Ta nghe lão Mã nói thậm chí còn bắt được cả gian tế Ma Giáo trong Phù Vân Ty dưới tay ông.
Thiên Lan Chân Quân cười lạnh, nói:
- Chứ sao nữa, một tổ chức được thành lập để chuyên môn đối phó Ma Giáo mà còn bị yêu nhân trà trộn vào được, cho nên ta mới nói đám ngu xuẩn Chân Tiên Minh kia tu luyện đến hư cả não rồi. Ma Giáo hiện giờ nhìn bề ngoài thì có vẻ suy yếu nhưng ẩn nấp khắp nơi, thế lực sâu rộng, thực lực của chúng hẳn phải vượt xa chúng ta tưởng rồi, hơn nữa lại không bị ai động đến, sợ rằng đại họa đã ngay trước mắt.
Lục Trần trầm mặc không đáp.
Thiên Lan nhìn y, nói:
- Trước kia ta cũng nói rồi, hôm nay không ngại nhắc lại với ngươi lần nữa. Việc đối phó Ma Giáo thực sự ta chỉ tín nhiệm mình ngươi, bởi bây giờ toàn bộ người trong thiên hạ đều có thể là gian tế Ma Giáo, chỉ có ngươi là không phải.
- Quay về giúp ta.
Thiên Lan chậm rãi nói từng chữ.
Lục Trần ngồi trong bóng tối, im lìm không nói. Lúc này trời đã về khuya, trong rừng cây gần như không còn tí ánh sáng nào nữa, hai người như chìm làm một với màn đêm.
Y không nhìn rõ Thiên Lan, cũng không biết Thiên Lan có nhìn rõ mình hay không.
- Ta vẫn không muốn làm.
Không biết bao lâu sau Lục Trần mới lên tiếng sự im ắng:
- Ta cứ có cảm giác cả đời này mình chỉ làm duy nhất một việc nhưng làm mãi chẳng xong. Thực là phiền nào.
Thiên Lan khẽ gật đầu, một lát sau mới nói:
- Vậy ngươi định thế nào?
Lục Trần nói:
- Ta cũng nói rồi đó, tìm một chỗ ăn rồi chờ chết thôi. Ừm, ta bán mạng cho ông mấy chục năm trời, đổi lại nửa đời sau không lo ăn lo mặc, không quá đáng chứ?
Thiên Lan tựa hồ bị y chọc cho cười lên một tiếng, rồi lại thở dài than:
- Không quá đáng, không quá đáng.
Không hiểu tại sao, đối diện chuyện trò với lão trọc chết bầm càng nhiều, tâm tình Lục Trần càng an ổn. Y cũng từng hoài nghi nhưng chưa giờ phút nào buông bỏ. Người này nhìn y lớn lên từ nhỏ, y từng coi lão như cha, trong lòng Lục Trần, thân hình khôi ngô đó có địa vị còn cao hơn y tưởng, tình cảm chân thành còn hơn y nghĩ.
- Ngươi đương nhiên có thể trốn đến một nơi ăn rồi chờ chết, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, cũng sẽ không vi phạm lời hứa.
Thiên Lan Chân Quân thản nhiên:
- Có điều ngươi nên biết, có một số việc không phải bao giờ cũng theo ý ngươi. Ngươi còn trẻ, thiên phú, đạo hạnh không tệ, tương lai hẳn là sống còn thọ hơn ta. Đến một ngày ta chết đi, hoặc đám Ma Giáo đột nhiên nổi hứng mò đến Phù Vân Ty, chúng sẽ điều tra được rất nhiều điều, tìm ra chỗ ẩn thân của ngươi chắc cũng không khó.
Lục Trần hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Thiên Lan nhìn y, nói:
- Ma Giáo chưa diệt vong, ngươi trốn đến đâu cũng không an toàn. Đây là lời thật lòng.
- Diệt diệt diệt, lúc nào cũng đòi diệt Ma Giáo!
Lục Trần đột nhiên bừng bừng lửa giận, nói:
- Mấy chục năm rồi ông luôn nói muốn diệt Ma Giáo, nhưng diệt thế nào đây? Năm đó ở trận Hoang Cốc chúng ta đã làm đến mức đó rồi vẫn không tận diệt được chúng, nhiều năm như vậy chúng vẫn như âm hồn bất tán. Ông nói trên núi Côn Luân có bí mật, nhưng tìm tới tìm lui vẫn không được gì. Ông nói đi, rốt cục chúng ta nên làm gì mới có thể triệt để hủy diệt đám Ma Giáo hung ác đó đây?
Thiên Lan trầm mặc một lúc, đột nhiên nở nụ cười, giọng nói hết sức nhẹ nhàng:
- Sao vậy, có vẻ ngươi rất phiền muộn đối với việc này?
- Nói nhảm, bị thứ lằng nhằng này dây vào mấy chục năm, ngày nào cũng thấp thỏm lo chết, có ai không phiền muộn?
Thiên Lan Chân Quân gật đầu nói:
- Ngươi nói đúng. Thực ra mấy năm nay ta vẫn không ngừng suy nghĩ, gần đây mới đột nhiên tỉnh ngộ, hình như chúng ta đi sai đường rồi.
Lục Trần nhìn lão, hỏi:
- Là sao?
Thiên Lan Chân Quân nói:
- Trước kia chúng ta luôn nghĩ cách tiêu diệt những nhân vật quan trọng của Ma Giáo, triệt để chém sạch đám yêu nhân này, nhưng sự thật đã chứng minh cách làm này không hiệu quả. Yêu nhân Ma Giáo tựa như cỏ dại, mọc lên tràn lan. Gần đây ta đột nhiên nghĩ đến một điểm mấu chốt, có thể vất vả một lần suốt đời an nhàn, hủy diệt Ma Giáo!
Lục Trần khẽ chấn động, nhướn mày nhìn Thiên Lan Chân Quân, một lúc sau mới nói:
- Thật sự có loại biện pháp này?
- Phải.
- Là gì?
Thiên Lan nở một nụ cười trong màn đêm, bóng tối quanh lão càng khiến thân hình cao lớn của lão như một ma thần, vô cùng đáng sợ.
- Thần thụ!
Nói xong lão lại thản nhiên tiếp:
- Vật kia chính là căn nguyên tín ngưỡng mấy ngàn năm nay của Ma Giáo, chỉ cần chúng ta nghĩ cách hủy nó đi, Ma Giáo tất sẽ sụp đổ, thế nào?
Lục Trần lâm vào trầm mặc, thật lâu không lên tiếng…
40/ 5
- Ngươi nghĩ thế nào?
Thấy Lục Trần mãi không nói, Thiên Lan đành lên tiếng.
Lục Trần lại im lặng giây lát mới nói:
- Ta nghĩ Thần thụ của Ma Giáo cũng giống như thần linh trong thần thoại thôi, là thứ hư vô không tồn tại trên đời.
Thiên Lan cười nói:
- Thần thụ chân chính trong truyền thuyết Ma Giáo chính là thần vật từ thuở trời đất sơ khai, không những khai thiên lập địa, còn có thể xuyên việt vạn giới, thai nghén vạn vật, là nguồn gốc hết thảy sinh linh trong trời đất. Những thần thoại này hồi ở Ma Giáo chắc ngươi nghe quen rồi đúng không?
Lục Trần gật đầu nói:
- Phải, đây là tín ngưỡng căn bản của yêu nhân, đương nhiên ta biết. Nhưng bản thân thần thoại này vẫn tồn tại một nghi vấn không giải nổi, đó là từ khi Ma Giáo sinh ra tới nay chưa từng có người nhìn thấy Thần thụ tròn méo ra sao, cho nên những câu chuyện ba hoa bịa đặt như vậy chỉ lừa được những kẻ đơn giản mà thôi.
Mắt Thiên Lan lóe lên, nhìn Lục Trần, ý cười hiện ra nơi khóe môi:
- Ngươi không tin?
Lục Trần đáp:
- Ta không tin.
Thiên Lan Chân Quân gật đầu, có vẻ thỏa mãn với thái độ của Lục Trần, liền tiếp:
- Chuyện này không liên quan đến chúng ta, nhưng lại rất quan trọng đối với yêu nhân Ma Giáo. Mặt khác ta còn nghe nói trong Ma Giáo có lưu truyền câu chuyện về ‘chi, diệp’ chủng’, ngươi có biết không?
Lục Trần thầm giật mình nhưng vẻ mặt vẫn như thường, trầm ngâm một lát mới nói:
- Có phải là ‘Nhất chi lưỡng diệp nhất chủng tử’ (1 nhánh, 2 cái lá, 1 hạt giống) không? Người trong Ma Giáo cho rằng đây là bốn món bảo vật Thần thụ lưu lại thế giới, chỉ cần tập hợp đủ bốn vật này, sau đó dùng bí pháp lưu truyền trong Ma Giáo thực hiện nghi thức là có thể mở ra cổng hư không để triệu hoán Thần thụ.
- Vớ vẩn!
Thiên Lan Chân Quân cười lạnh, mặt lộ vẻ khinh thường, nói:
- Nói như vậy thật quá gò ép. Kể cả toàn bộ đều là sự thật, đám Ma giáo ngu xuẩn kia làm sao chắc là phá vỡ hư không, gọi thứ đồ kia đến thì bọn chúng sẽ nhận được lực lượng thần linh, trở thành bất tử. Ta thấy tám chín phần là mang tới tai họa ngập đầu mới đúng.
Lục Trần chỉ cười không đáp, nhưng nhìn vẻ mặt có vẻ đồng tình.
Thiên Lan Chân Quân cười lạnh một tiếng, lại quay sang hỏi Lục Trần:
- Đúng rồi, bốn vật này ngươi từng thấy chưa?
Lục Trần ngồi trên đất như đã hòa làm một với bóng đêm xung quanh, thấy không rõ vẻ mặt y, một lúc sau chỉ nghe giọng nói bình thản của y vang lên:
- Bốn thần vật này ta chưa được gặp. Năm đó hỏi qua Vân Thủ Dương thì được biết truyền thuyết về chúng đã lưu truyền cả trăm ngàn năm, đến nay khó phân thật giả, có điều bốn bảo vật này đúng là có tồn tại. Chẳng qua toàn bộ không nằm trong tay Ma Giáo mà có vài món đã lưu lạc đi đâu không rõ, không còn hi vọng tìm ra được.
- Ừm.
Thiên Lan Chân Quân gật đầu:
- Ngươi nói không khác nhiều so với điều ta được biết, cơ bản là thế.
Lục Trần ngẩng đầu lên nhìn thoáng lão một cái, nói:
- Vậy ông tính thế nào, ông nói muốn hủy diệt Thần thụ là sao?
Thiên Lan Chân Quân nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận