Thiên Ảnh

Chương 627: Dò la

Nhìn thấy Lục Trần tới, Tống Văn Cơ nhẹ nhàng rảo bước, từ bậc thang đi xuống nghênh đón. Nàng nở nụ cười khách khí và hoan hỉ, khiến ai nhìn thấy cũng có cảm giác như được tắm gió xuân.
Lục Trần cũng đi tới, chắp tay chào hỏi. ai Hbên nhìn nhau cười, bầu không khí hết sức ôn hòa.
Tống Văn Cơ mỉm cười nói:
- Lúc nãy khi nghe tin báo, ta vẫn có chút không dám tin, cố ý hỏi lại một lần, mới dám tin hóa ra là Lục công tử đây đại giá quang lâm.
Lục Trần cũng cười bảo:
- Tống cô nương khách sáo quá, không dám, không dám.
Tống Văn Cơ nói:
- Không phải ta thuận miệng nói bừa đâu, dù sao thì trong trí nhớ của ta, huynh chưa bao giờ đến Thiên Luật đường này. Hôm nay đúng là một vị khách quý hiếm có đấy.
Lục Trần khách sáo nói:
- Quấy rầy rồi. Ta có chút việc nhỏ muốn bái kiến Thiết Hồ chân quân, chẳng hay lão nhân gia có thời gian để gặp ta một lát không?
Tống Văn Cơ đáp:
- Có. Nhưng mà hiện giờ nghĩa phụ ta đang bận chút việc gấp, tạm thời không thể ra ngoài gặp huynh…
Lục Trần ngỡ ngàng, rồi gật đầu:
- Ồ, vậy là ta vô duyên rồi, vậy hôm khác ta sẽ tìm thời gian đến gặp chân quân đại nhân sau.
Tống Văn Cơ lại khoát tay, nói thản nhiên:
- Không cần đâu, ta đã vào thông báo giúp huynh rồi, tuy hiện tại tạm thời nghĩa phụ không ra được, nhưng cũng chẳng phải việc gì lớn, chỉ cần đợi tầm nửa canh giờ thôi. Người lệnh cho ta đến chào hỏi huynh trước, nói huynh đợi trong chốc lát ở đại điện Thiên Luật đường, rồi người sẽ trở ra ngay.
Lục Trần do dự một lúc, rồi gật đầu:
- Nếu đã vậy, thì làm phiền Tống cô nương rồi.
Tống Văn Cơ nhìn sâu vào đôi mắt của hắn, cười nói:
- Câu này của Lục công tử xa cách quá, với quan hệ giữa huynh và ta, chút chuyện này có là gì.
Dứt lời, nàng liền quay người giơ tay mời, sau đó đưa Lục Trần vào trong đại điện.
Lục Trần đi sau lưng nàng, đồng thời liếc nhìn bóng lưng người con gái này, trong lòng có phần nghi hoặc. tuy trong thời gian gần đây Hắn và Tống Văn Cơ có chút qua lại, nhưng quan hệ giữa hai người tất nhiên không thể nói là rất tốt, cho dù quan hệ giữa họ có không tệ đi nữa, nhưng sau lưng họ vẫn còn hai vị chân nhân đang đứng sờ sờ ở đấy.
Với không khí ngấm ngầm đối địch giữa hai Hóa Thần chân quân Thiên Lan và Thiết Hồ, hai tiểu bối như họ cho dù muốn kết giao đi nữa cũng phải kiêng dè ba phần, thậm chí có thể nói, họ không trở mặt thành tử địch đã là khách khí lắm rồi.
※※※
Tống Văn Cơ dẫn hắn vào trong đại điện Thiên Luật đường, tất nhiên đây cũng là lần đầu tiên Lục Trần đến đây. Hắn hiếu kỳ nhìn xung quanh một lượt. Thật ra trong ngày thường, với tư cách là một trong những nơi thế lực lớn nhất trong Thiên Long sơn và Chân Tiên minh, về cơ bản thì đại điện này và điện Côn Luân ngang bằng, thậm chí chỉ luận riêng về lịch sử, đại điện Thiên Luật đường còn có tuổi đời lâu dài hơn cả Côn Luân điện của phía Phù Vân ti.
Dù sao thì Phù Vân ti cũng do Thiên Lan chân quân một tay sáng lập, trong những năm gần đây mới phát triển thần tốc. Trước đây ở Chân Tiên minh chưa có một thế lực nào cao ngạo đến vậy, bởi “quý tộc” thực sự trong thâm tâm mọi người phải kể đến Thiên Luật đường, điện Tinh Thần và Đại Tể viện. Có thể xem ba nơi đó như đã tạo thế chân vạc từ thở Chân Tiên minh sơ khai, lưu truyền cho đến tận ngày nay. Mỗi chỗ đều có thế lực phức tạp, tiềm lực không thể xem thường.
Vì thế, cảm giác bề dày lịch sử cũng thể hiện trong tòa đại điện này, Lục Trần nhìn thấy rất nhiều bích họa cao lớn và khí thế khoáng đạt trên bốn bức tường của đại điện. Trên những tranh đó hoặc là vẽ về truyền thuyết thượng cổ, hoặc là về những nhân vật anh hùng hàng nghìn năm trước, đỉnh cao sự nghiệp vĩ đại của chân quân huyền thoại, cảm giác thăng trầm, nặng nề của lịch sử, thậm chí là cảm giác gây kích động, sinh lòng khao khát đó bỗng tự nhiên tuôn trào.
Những điều này căn bản chẳng cảm nhận được ở điện Côn Luân, tuy xét về kích thước, kỳ thực quy mô của điện Côn Luân còn lớn hơn hẳn đại điện Thiên Luật đường, hơn nữa kiến trúc hết sức xa hoa hùng vĩ, thoạt nhìn là có thể thấy được phong cách điển hình của Thiên Lan chân quân: phóng túng vô lối, duy ngã độc tôn, trên đời này lão tử là nhất, phải vượt trội hơn tất cả mọi người, kể cả là một tòa đại điện!
Ở Thiên Luật đường này cũng không có bảo tọa hoa sen cao vời vợi như chỗ ngồi của Thần Phật giống như của Thiên Lan chân quân, cùng lắm cũng chỉ là một cái ghế lớn hơn một chút, xa hoa hơn một chút được đặt ở vị trí trung tâm, những cái khác cũng chỉ là bàn ghế tiếp khách bình thường mà thôi.
Những đồ vật này đều không quá cầu kỳ, Lục Trần chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ, trong bụng cũng tự có cảm giác, không đến đây kỳ thực còn đỡ. Bởi trước đây hắn luôn cảm thấy khí thế trong Côn Luân điện của Thiên Lan chân quân hào hùng, ngạo nghễ trước thiên hạ, nhưng khi đã đến nơi có lịch sử lâu đời này rồi, thì trong lòng chợt lén nảy lên một suy nghĩ nguy hiểm rằng, chả có nhẽ đấy là “nhà giàu mới nổi”…
nhưng xem ra Lão trọc ấy không giống người thiếu tu dưỡng như vậy, cho dù tính về bề trên, sư phụ của ông, sư tổ của Lục Trần – Thiên Hồng chân quân cũng là tuyệt thế chân quân danh chấn thiên hạ, vang danh một thời. Là người thừa kế của danh môn, nếu chỉ tính riêng nội hàm thôi, thì cả thiên hạ dường như cũng chẳng có mấy ai dày dặn như Thiên Lan.
Thế mà sao lão trọc ấy vẫn cứ đắp cho mình cái khí chất như kẻ nhà giàu mới nổi vậy?
Lục Trần tự cân nhắc và thầm rủa mấy câu. Tất nhiên, hắn không thể hiện ra mặt. hắn theo Tống Văn Cơ ngồi vào chỗ, bên cạnh đã có người dâng sẵn trà ngon, tiếp theo Tống Văn Cơ bảo người xung quanh đi ra ngoài hết, trong đại điện Thiên Luật đường rộng lớn chỉ còn lại hai người họ, trông trống trải thấy rõ.
- Lục công tử, hai chúng ta lại gặp riêng rồi.
Tống Văn Cơ ngấm một ngụm trà tiên, rồi tươi cười nói với Lục Trần.
Trà vào đến miệng Lục Trần lại suýt chút nữa bị sặc, sau một thoáng lưỡng lự, hắn đặt chén trà trong tay xuống, nghiêm mặt nói:
- Tống cô nương, câu này của cô khiến ta có hơi khó hiểu, chúng ta có chỉ gặp mặt riêng đâu?
Lúc nói đến đây, trong lòng Lục Trần lại ngấm ngầm sinh lòng cảnh giác, ánh mắt tuy không di chuyển, song khóe mắt lại âm thầm lướt quanh đại điện, nhưng không phát hiện được gì. Chỉ là vào lúc đó, trong lòng hắn âm ỉ có điềm báo, đây là một dự cảm rất khó nói rõ, không có chứng cứ rành rọt, nhưng lại do hắn vô thức có được trong tình thế cực kỳ nguy hiểm khi nằm vùng ở Ma giáo ngày trước.
Giống như một con sói hoang cô độc, cẩn trọng đối mặt với thế giới đầy rẫy nguy hiểm.
※※※
Tại một góc khuất nẻo của đại điện Thiên Luật đường, cách một lớp tường dày, người lúc này đáng lý ra đang “xử lý” công việc, tuy không lớn nhưng rất quan trọng và cũng không thể rời đi được nên phải bảo Lục Trần đợi một lúc – Thiết Hồ chân quân đang ngồi ngay trong mật thất phía sau bức tường.
Một tấm gương kỳ dị lấp lóa ánh sáng trong veo sóng sánh lạ thường, không rõ trên đó có bố trí thần thông kỳ lạ gì, tuy trong ánh sáng phản chiếu cảnh Tống Văn Cơ và Lục Trần đang ngồi đối mặt nhau ở đại điện lúc này, không chỉ hình ảnh rất rõ nét, mà thậm chí đến tiếng nói chuyện của hai người họ cũng được truyền lại đây rõ ràng.
Thiết Hồ chân quân hờ hững nhìn Lục Trần trên hình ảnh, nghe lời hắn nói, Tống Văn Cơ trong đại điện tuy không chú ý được, nhưng lão vừa nhìn là đã nhìn ra ngay cử động quan sát xung quanh của Lục Trần.
Hàng lông mày bạc trắng của lão nhúc nhích, chợt lão cười khẩy một tiếng, lẩm bẩm:
- Quả nhiên là xuất thân Ảnh tử đỉnh cao, không ngờ có thể phát giác ra sự tồn tại của lão phu.
Lão trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên cầm lấy một viên ngọc thạch, trầm giọng nói:
- Hỏi ý đồ tới đây của hắn đi.
Trong hình ảnh của màn sáng, Tống Văn Cơ hơi khựng người lại, sau đó cười nói với Lục Trần:
- Lục công tử, hôm nay huynh đến đây tìm nghĩa phụ ta, không biết là có chuyện gì?
64/ 5
Đúng ngay vào khoảnh khắc vừa rồi, Lục Trần bỗng nhiên giật thót tim. Tuy nhìn Tống Văn Cơ trước mặt chẳng có gì bất thường, nhưng hắn vẫn cảm giác được, nữ tử này hình như bỗng dưng cứng đờ vào khoảnh khắc đó. Tuy nhiên cái thoáng chốc ấy thực sự quá ngắn, có lẽ là ảo giác cũng chưa biết chừng.
Bởi vậy, Lục Trần cũng không tỏ ra do dự suy nghĩ gì mấy, hắn cười rồi nói thản nhiên:
- Kỳ thực trước khi ta quay về Tiên Thành, từng gặp một… người, y nhờ ta chuyển lời cho Thiết Hồ chân quân, hôm nay ta đến đây chính là để chuyển câu nói này lại, không còn việc gì khác nữa.
- Chuyển lời?
Tống Văn Cơ có vẻ như hẳn là không ngờ được lý do đến đây của Lục Trần lại là chuyện này, nên cũng thoáng sững sờ, một chốc sau mới mỉm cười nói:
- Có thể phiền Lục công tử, ái đồ duy nhất của Thiên Lan chân quân chuyển lời, vậy thì thân phận của người này thiết nghĩ không hề tầm thường nhỉ?
Lục Trần gật đầu, cười đáp:
- Cũng tạm. Có điều ta cảm thấy, người có đủ tư cách để đối thoại với nhân vật tầm cỡ như Thiết Hồ sư bá, ắt hẳn chẳng kém được đâu.
- Cũng đúng.
hình như Tống Văn Cơ cũng nghĩ tới điểm này, cười cười tự mỉa mai, rồi ánh mắt kiều diễm xoay quanh gương mặt Lục Trần, khẽ khàng nói:
- Vậy người đó rốt cuộc là ai, không biết Lục công tử có thể cho ta biết được không?
Lục Trần trầm ngâm một lúc, rồi nghiêm mặt đáp:
- Tống cô nương, không phải là tại hạ bất kính với cô, chỉ là người phó thác đó không hề bảo là được nói tên của y cho người khác. Thế này đi, đợi lát nữa Thiết Hồ chân quân tới, ta bẩm báo lại chuyện này cho ngài ấy, sau đó liền cáo lui, còn về việc sau đấy lão nhân gia xử lý như thế nào, ta cũng không thể quản được nữa.
Hắn cười, bảo:
- Đến lúc đó cô có thể hỏi Thiết Hồ sư bá. Với quan hệ thân thiết của cha con cô, lòng yêu mến của Thiết Hồ chân quân dành cho cô, chắc hẳn chẳng có chuyện gì mà không nói với cô đâu.
Sắc mặt Tống Văn Cơ hơi thay đổi, không phải vì Lục Trần không nói ra thân phận của người chuyển lời đó với mình, mà là trong câu nói cuối cùng của tên nam tử trước mặt đây đề cập đến những từ như quan hệ thân thiết, yêu mến. Có lẽ là nàng đa nghi, cũng có lẽ là nàng nghĩ quá nhiều, nhưng nàng vẫn cứ cảm thấy có phần chói tai, dường như Lục Trần có hàm ý gì khác.
Chỉ có điều lúc nàng nhìn kỹ lại gương mặt Lục Trần lần nữa, thì phát hiện sắc mặt hắn rất bình thường, giọng điệu nói chuyện căn bản cũng chẳng hề thay đổi, hoàn toàn không có vẻ mỉa mai. Chẳng lẽ là do nàng nghĩ nhiều quá ư?
Có một số việc, khi đã làm rồi thì sẽ có tật giật mình, cho dù đã khoác lên một vỏ bọc mềm mại ấm áp, cũng sẽ sợ bị người khác kéo lên.
Có một số việc, cho dù đã đủ cái cớ, nhưng trong lòng vẫn sẽ thấy hổ thẹn. Hệt như vết thương sâu nhất và không cách nào khép miệng, luôn đầm đìa máu đổ, cắt vào trong tim, hễ chạm tới là sẽ thấy đau.
Có người, khi chịu đau quá lâu sẽ chai lì, dần dần thấy quen, thế là chuyện này họ chẳng còn để tâm nữa Vì thế vết thương sẽ dần dần bị che đậy. Nhưng cũng có một số người, tuy ngoài mặt ưu tú là thế, duy chỉ có trong nội tâm, vẫn không vượt qua được cửa ải đó, và sa vào vực sâu khổ đau ấy, quanh quẩn ở đó mãi mãi.
Tống Văn Cơ dán mắt vào gương mặt Lục Trần, ánh mắt sáng rực, sắc lẹm song không còn vẻ trong vắt nữa.
Lục Trần cảm nhận được, cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, một lát sau, hắn khẽ giọng hỏi:
- Tống cô nương, sao vậy?
Tống Văn Cơ im lặng một hồi, rồi lắc đầu đáp:
- Không có gì.
※※※
- Ha ha ha ha…
Lúc trà trong chén đã hơi nguội, từ sâu trong đại điện Thiên Luật đường bỗng nhiên vọng ra một tràng cười sảng khoái. Nghe thấy âm thanh này, Lục Trần và Tống Văn Cơ đều đứng dậy, quay người nhìn về hướng đó.
Một lát sau, chỉ thấy Thiết Hồ chân quân bệ vệ đi tới, vẻ mặt hưng phấn, tinh thần quắc thước, tỏ ra cao hưng như gặp chuyện vui nào đó. Lão đi tới mặt cười tươi rói, còn vẫy tay với Lục Trần, cười bảo:
- Tiểu Lục à, hiếm khi mà ngươi đến chỗ ta đấy, khách quý khách quý.
Lục Trần tỏ ra cung kính, ngoan ngoãn hành lễ, sau đó mỉm cười đáp:
- Có việc tìm đến đây, quấy sư bá thanh tu, thật lấy làm có lỗi.
Thiết Hồ chân quân khoát tay một cách không để tâm, sau đó đi đến bảo tọa thuộc về mình ngồi xuống, còn ra hiệu cho Lục Trần ngồi xuống nói chuyện.
Còn Tống Văn Cơ lúc này thì mỉm cười đích thân đi bưng trà, rót một chén cho Thiết Hồ chân quân, rồi đổi chén trà khác cho Lục Trần.
Lục Trần cảm ơn xong, phía trên hôm nay trông Thiết Hồ chân quân có vẻ hết sức ôn hòa thân thiện, mỉm cười nói với Lục Trần:
- Tiểu Lục, sau này nếu có rảnh rỗi thì cứ thường xuyên đến chỗ ta, đừng có khách khí. Nói thật, trong số đệ tử môn hạ của chư vị chân quân trong Chân Tiên minh, người ta coi trọng nhất chính là ngươi đấy, mấy tên khác chẳng có vẻ gì là thành người tài.
Lục Trần giật thót mình, vội vàng đứng dậy, tạ lễ cười nói:
- Sư bá quá khen rồi, đệ tử không dám nhận. Các vị sư huynh trong Tiên minh thành danh nhiều năm, đạo hạnh tinh thâm, uy danh hiển hách, đệ tử còn kém xa.
Thiết Hồ chân quân “hừ” một tiếng, bảo:
- Chẳng qua rặt một lũ phế vặt ăn không ngồi rồi, có gì hữu dụng chứ?
Lão nhìn Lục Trần, mỉm cười nói:
- Nhưng ngươi thì khác, mắt nhìn của lão đệ Thiên Lan có thể nói là hiểm nhất trong thiên hạ, người được lão ấy để ý tới, nhất định là kỳ tài xuất chúng.
Nói xong, lão cảm thán một câu, thở dài nói:
- Nghĩ lại Thiên Luật đường bọn ta, tới nay chẳng có ai kế tục, thật sự là khiến lão phu quá thất vọng.
Lục Trần tìm đến đây, chưa bao giờ nghĩ là Thiết Hồ chân quân lại đánh giá mình cao đến thế, thật sự khiến hắn trở tay không kịp, nhất thời không biết nên nói gì. Lẽ dĩ nhiên, hắn sẽ không cho lời nói của lão già này là thật, mà chỉ thầm oán trách, bụng nghĩ trong Chân Tiên minh, tên nào tên nấy cũng xảo quyệt như hồ ly, thực sự quá khó tiếp xúc, hễ bất cẩn là sẽ mắc bẫy.
Sau khi khen ngợi Lục Trần một hồi, Thiết Hồ chân quân chẳng hề hỏi mục đích đến đây của Lục Trần, chỉ mỉm cười nói với hắn:
- Đúng rồi, dạo gần đây sư phụ ngươi thế nào, vẫn khỏe chứ?
Lục Trần thầm giật mình, vào lúc đó, trong đầu hắn không khỏi nảy sinh thêm một vài suy nghĩ, nhưng ngoài miệng vẫn đáp lại ngay tức thì:
Bạn cần đăng nhập để bình luận