Thiên Ảnh

Chương 226: Tiếng bước chân

Lúc hoàng hôn, đại hội long trọng náo nhiệt cuối cùng cũng kết thúc. Mọi người tôn kính bái tổ tiên, cầu cho năm sau tất cả được thuận lợi, cảm tạ tổ sư các đời của Phái Côn Luân đã phù hộ, giúp dòng dõi Côn Luân được truyền lại qua hàng nghìn năm không ngừng, đến nay vẫn hưng vượng.
Có điều thời tiết hôm nay hình như hơi xấu, mưa bên ngoài mỗi lúc một to, sấm sét không ngừng vang bên tai, tuy mới hoàng hôn, nhưng trời đã tối như ban đêm.
Trong Điện Chính Dương rộng lớn đã thắp lên vô số ngọn nến, bằng không thì chỉ toàn một màu tối tăm. May mà những người hôm nay tề tựu ở đây đều là tu sĩ đạo hạnh cao, họ bắt đầu lùi ra ngoài một cách tuần tự.
tới tận lúc này Nhàn Nguyệt chân nhân mới thở phào một hơi, tuy thân là chưởng môn chân nhân vô cùng vẻ vang, nhưng chủ trì đại hội ngày hôm nay quả thực không phải việc nhẹ nhàng gì. Lão đảo mắt nhìn xung quanh một cách bình tĩnh, qua một lúc nữa sẽ là lúc quan trọng nhất của ngày hôm nay, gần như tất cả tinh anh của Côn Lôn môn đều sẽ tề tựu tại đây.
Tuy gần đây có mấy cái gai không chịu an phận, cả ngày đàm tiếu, nhưng chỉ cần ân sư đến, chủ trì hội trường, thì chúng nhân sẽ tự phục tùng, không còn dị nghị gì nữa. Đó chính là uy thế của Hóa Thần chân quân. Nhàn Nguyệt chân nhân mỉm cười, xoay người bước xuống khỏi đài cao, đi về phía hậu điện Chính Dương.
Giữa đám đông, Tô Thanh Quân cáo biệt Đông Phương Đào và Nhan La, rồi cũng theo đoàn người đi ra ngoài đại điện, còn Đông Phương Đào và Nhan La cũng tách ra từ đay, Chỉ có Nguyên Anh chân nhân mới có thể tham gia cuộc họp mặt nhỏ vào đêm nay. Còn nơi tụ họp thì dĩ nhiên sẽ không chọn Chính Dương đại điện rộng lớn như vậy, mà là tại một sảnh kề phía sau đại điện.
Rất nhiều đệ tử Côn Lôn đang lần lượt rời đi từ cửa lớn kéo thành hàng người rất dài. Tô Thanh Quân đứng phía sau đoàn người chờ đợi, thỉnh thoảng ngoái lại nhìn, thì thấy Đông Phương Đào và Nhan La còn nói chuyện một lúc. Hình như Nhan La còn dặn dò ông mấy câu, Đông Phương Đào gật đầu đồng ý rồi cũng đi về phía cảnh cửa nơi mà Nhàn Nguyệt chân nhân rời đi.
Đi cùng ông còn có mấy vị Nguyên Anh chân nhân đã có mặt, đích đến của họ tất nhiên đều giống nhau, ai nấy thấy mặt cũng mỉm cười gật đầu, bao gồm cả Đông Phương Đào. Có lẽ vì lúc ban ngày khi mấy Nguyên Anh chân nhân đó nhìn thấy ông đến đây, tỏ ra rất ôn hòa thân mật, đại khái là cho rằng ông cũng là người phe mình thôi.
Qua được một lúc, Tô Thanh Quân đã ra khỏi Điện Chính Dương. Mới bước qua đại môn cao lớn của đại điện, nàng liền thấy trước mặt bỗng tối sầm. Bầu trời đã toàn một màu đen, thậm chí đến mưa lất phất trên trời ở xa một chút thôi cũng chẳng thể nhìn rõ nữa.
Gió lạnh thổi qua, hạt mưa rét buốt rơi xuống mặt nàng, cái lạnh thấm vào trong da thịt. Xa hơn nữa, mưa gió dồn dập, cảnh đêm thê lương, đến cả bóng dáng mấy ngọn núi cao ngất cũng không thấy nổi.
Ầm ầm!
Ngay chính lúc này, trên tầng mây đen phía chân trời, thình lình vang rền tiếng sấm sét. Một tia chớp xé toạc bóng tối của bầu trời, như con ngân xà uốn lượn chia cả bầu trời thành hai nửa. Nhờ có ánh chớp, Tô Thanh Quân nhìn thấy được mưa gió ngập trời đang ập tới.
Bóng người lay động sải bước đi nhanh trong bóng đêm, đa số đều muốn rời khỏi đây, nhưng ngờ có ánh sáng đó cũng chiếu rọi được một hàng người đang bỗng nhiên đi ngược về phía này, tổng cộng có bốn người, những đệ tử Côn Lôn đứng gần họ đều kinh ngạc, sau đó cuống quít hành lễ.
Người dẫn đầu là thủ tọa Bách Thảo đường, Thiên Đăng chân nhân, đi theo sau lần lượt là ba vị chân nhân Nguyên Anh, Minh Châu, Quang Dương và Mộc Nguyên. Bốn người này tụ về đây, tất nhiên thanh thế không hề bình thường, không ai dám ngáng trước đường đi của họ.
Tô Thanh Quân hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn vội vàng đi tới hành lễ với sư phụ mình là Mộc Nguyên chân nhân. Mộc Nguyên chân nhân thản nhiên, liếc nhìn Tô Thanh Quân, nói:
- Con cũng ở đây cả ngày à?
Tô Thanh Quân đáp:
- Vâng, đệ tử vẫn luôn ở đây.
Mộc Nguyên chân nhân gật đầu:
- Bây giờ hết việc rồi, con về trước nghỉ ngơi đi.
Tô Thanh Quân “dạ” một tiếng, lùi về sau một bước định quay người rời đi, nhưng đột nhiên lại thấy Minh Châu chân nhân vốn đang đi phía trước Mộc Nguyên chân nhân quay lại, nhìn Tô Thanh Quân rồi lên tiếng:
- Khoan đã.
Tô Thanh Quân và Mộc Nguyên chân nhân cùng nhìn sang Minh Châu chân nhân, Mộc Nguyên chân nhân nhíu mày nói:
- Minh Châu sư huynh, huynh có việc gì?
Minh Châu chân nhân nói:
- Mộc Nguyên sư huynh. Sau khi chúng ta vào đó, ở đây sẽ thiếu đi một người để sai bảo, vạn nhất có chuyện gì cần báo tin, không có ai chuyển lời cũng rất rắc rối. Ta nghĩ liệu có thể làm phiền lệnh đồ ở lại đây một lát được không?
Lúc nói, lão nở nụ cười, trông có vẻ hòa nhã dễ gần, nhưng Mộc Nguyên chân nhân lại hơi co rụt đồng tử lại, lát sau trầm giọng nói:
- Có ta ở đây là đủ rồi, hà tất phải yêu cầu Thanh Quân ở lại, không cần thiết.
Minh Châu chân nhân mỉm cười:
- Phòng ngừa vạn nhất thôi mà.
Nói rồi lão ngẩng đầu nhìn Mộc Nguyên chân nhân, cười bảo:
- Sao vậy, hình như Mộc Nguyên sư huynh không đồng ý?
Mộc Nguyên chân nhân nghiến răng, còn định nói thêm gì đó, thì đột nhiên nhìn thấy Thiên Đăng chân nhân vốn đang đi đầu đoàn người đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lãnh đạm. Mộc Nguyên chân nhân liền giật thót mình, lời đến miệng lại nuốt trở vào.
Ngoài đại điện bỗng nhiên lạnh xuống, Tô Thanh Quân có hơi khó hiểu, nhưng vẫn có thể cảm giác được bầu không khí lạ thường đó, nàng vội vàng nói với Mộc Nguyên chân nhân:
- Sư phụ, đệ tử ở lại đây một chút cũng không sao đâu ạ.
Ánh mắt Mộc Nguyên chân nhân liền lạnh đi, còn Minh Châu chân nhân thì vỗ tay cười to:
- Quả nhiên là một đồ nhi tôn sư kính trưởng, không tệ.
Thần sắc Thiên Đăng chân nhân cũng hơi dịu đi chút đỉnh, rồi lão vẫn im lặng đi về phía trước, tiến thẳng vào trong đại điện Chính Dương. Những người khác cũng đi theo vào trong, Sắc mặt Mộc Nguyên chân nhân thay đổi, chậm rãi đi đến cạnh Tô Thanh Quân, im lặng một lúc, ông nói với nàng:
- Nếu đã đồng ý với hai vị chân nhân đó rồi, thì con hãy đứng trông chừng ở cửa này, nhớ kỹ, những chuyện khác không phải quan tâm, con chỉ cần đứng đây là được rồi.
Tô Thanh Quân cảm thấy hơi kỳ lạ, nàng ngạc nhiên nói:
- Con biết rồi, nhưng mà sư phụ, xảy ra chuyện gì rồi ư, sao con cứ thấy người có gì đó lạ lắm?
Mộc Nguyên chân nhân cười gượng, thấp giọng lầm bầm một mình:
- Bọn chúng vẫn không yên tâm về ta à…
- Người nói gì ạ?
Tô Thanh Quân không nghe rõ, bèn hỏi lại.
Mộc Nguyên chân nhân lắc đầu:
- Không có gì. Có điều nếu con đã đồng ý với Minh Châu sư thúc, vậy thì hãy đứng ở đây thêm một lúc, nhưng con hãy nhớ ký hai việc. Thứ nhất, bất kể lát nữa có xảy ra chuyện gì, con cũng không được vào đại điện. Nhất là không được vào nơi chư vị Nguyên Anh chân nhân tụ họp ở hậu điện, biết chưa?
Tô Thanh Quân gật đầu:
- Chuyện đó là dĩ nhiên rồi, nơi quan trọng như vậy vốn cũng không cho phép bọn con vào.
Mộc Nguyên chân nhân cười rồi nén giọng xuống thấp:
- Còn nữa, con ở đây thêm một lúc, cùng lắm là sau nửa đến một canh giờ. Thấy sắc trời tạm được thì cứ đi đi, không cần ở lại quá lâu.
Tô Thanh Quân hơi ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn Mộc Nguyên chân nhân, chỉ thấy Mộc Nguyên chân nhân mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, lát nữa vi sư sẽ báo cho mấy vị đó, không có gì đáng lo đâu.
Thực tình trong bụng Tô Thanh Quân ít nhiều gì vẫn canh cánh về đệ đệ Tô Mặc còn đang ở phòng khách Lưu Hương phố, nghe vậy cũng không kiên quyết thêm, nàng nói:
- Vậy cũng được, đệ tử tuân mệnh.
Luc này phía trước vọng tới tiếng gọi, Mộc Nguyên chân nhân nhìn về phía đại điện đằng trước, rồi nói:
- Vậy vi sư đi đây, con hãy cẩn thận.
Tô Thanh Quân đưa mắt nhìn Mộc Nguyên chân nhân đi vào trong đại điện Chính Dương, chỉ thấy ông càng đi càng xa, tiến thẳng vào trong bóng tối phía sau ánh nến, đến khi không còn nhìn rõ bóng dáng ông nữa.
Trong rừng, lúc này đã tối mịt, ngoài mưa như trút nước, thì tựa như một thế giới lạnh lẽo và tĩnh lặng.
Cái xác của Độc Không chân nhân vừa mới chết đi cách đó không lâu đã được đám người Thiên Đăng dọn sạch trước khi đi. Do vậy hiện giờ ở khoảng đất trống đó đã không còn lại gì, chi có nước bẩn lan tràn khắp nơi và bùn đen nhớp nháp, còn có mặt đất đầy những lá khô mục nát trộn lẫn cùng nhau.
Khoảng rừng này lạnh lẽo u tối đến lạ thường, chỉ có ánh sáng thi thoảng lướt qua từ sấm chớp trên trời mới có thể chiếu sáng khung cảnh lúc này dưới bóng cây.
Mưa lạnh như băng thấm xuống đất, khiến mặt đất trong đêm như hầm băng, nhánh cây ẩn náu dưới lá rụng nọ khẽ lay động trong mưa, như một con côn trùng ngủ đông sắp sửa tỉnh giấc.
Lục Trần chưa mất đi sự tỉnh táo, tất cả những gì vừa xảy ra trước đó không lâu, cảnh tượng kinh tâm động phách đó cứ như hiển hiện ngay trước mắt hắn. Nhất là lúc Hà Nghị đâm một nhát đao vào bụng Độc Không chân nhân, Lục Trần ẩn nấp dưới mặt đất vô cùng giật mình vì khoảnh khắc đó.
Cảnh tượng đó quen thuộc làm sao, nhát đao đó dường như đã đánh thức ký ức mà hắn đã đóng kín nhiều năm, để rồi lại quay trở về cái đêm đáng sợ nhiều năm về trước.
Cho dù có kiên định điềm tĩnh, thì hơi thở hắn vẫn hơi loạn trong khoảnh khắc ấy, sau đó khi Độc Không chân nhân trước khi chết, ngã xuống vũng bùn này, đã phát hiện việc hắn mai phục tại đây.
Lục Trần cũng không biết rốt cuộc lúc hấp hối Độc Không chân nhân có tâm trạng như thế nào, cũng không biết tại sao không vạch trần hành tung của hắn. Có lẽ lão chỉ căm hận những kẻ đã giết hại lão, có lẽ lão muốn giá họa, thậm chí có khả năng lão chính là tên nội gián Ma giáo đó, khi phát hiện ra tên đồng bọn mà lão ngộ nhận thì không chịu bán đứng?
Hoặc là, căn bản lão chỉ là kẻ sắp chết, đã không còn sức để tri hô?
Cảnh giết chóc đường đột, họa cũng từ người mình mà ra, khiến lòng người thêm nguội lạnh. Nhưng đến cuối cùng, Lục Trần lại nhận ra mình vẫn chưa thể nhìn rõ, rốt cuộc ai là tên nội gián Ma giáo ẩn nấp kỹ nhất nọ.
Và quan trọng hơn, hắn phát hiện người từng đồng ý với hắn là sẽ xuất hiện, đến tận lúc này, vẫn chưa hề xuất hiện.
Có lẽ, hẳn là đã đi rồi?
Hắn trầm mặt suy tư giữa bóng tối, nhưng chính lúc này, thình lình, trong tiếng mưa gió, trong rừng núi lạnh lẽo đáng sợ này, từ một con đường nào đó giữa khu rừng tối tăm, vọng đến một tiếng bước chân mới.
Bước chân đó giẫm lên một vũng nước nhỏ, làm bắn lên bọt nước, sau đó một cách lặng lẽ, tiếp tục đến gần phía Lục Trần trong bóng tối.
Mưa gió lại lớn dần!
23/ 9
Trời tối rồi.
Tiếng sấm ầm ầm vang dội trời đất kèm theo tia sét xé toạc bầu trời, tựa như thần thánh phẫn nộ đang gào thét, chiếu sáng cả Núi Côn Lôn tối tăm.
Ánh sáng giao thoa sáng bừng Nhưng ánh sáng chỉ trong thoáng chốc, còn bóng tối thì dường như phủ khắp nơi, cứ thế cho đến vĩnh hằng. Cả dãy núi Côn Lôn như một vật khổng lồ đều thấp thoáng trong mưa gió ào ạt và sấm sét vang dội, ngoại trừ một nơi.
Đó là Thiên Khung Vân Gian.
Bốn ngọn núi lơ lửng trên bầu trời sừng sững bất động, trong cấm địa thần bí bên dưới chúng, sương mù quanh năm không tiêu tan cũng chẳng bị ảnh hưởng bởi trận mưa này. Tất cả nước mưa rơi xuống đều lặng lẽ rơi vào trong sương mù rồi không còn động tĩnh nào nữa. Còn sương mù vẫn không hề có dấu hiệu thuyên giảm, thậm chí đôi lúc, màn sương quái dị này còn từ từ khếch trương ra ngoài đôi chút, chậm rãi bay đến bốn đỉnh kỳ phong nọ trong bầu trời.
Hôm nay là ngày lạnh nhất và cũng trống rỗng nhất ở thánh địa quan trọng nhất của Côn Lôn phái trong một năm. Vì trừ phi bế tử quan hoặc vì nguyên nhân khác mà tuyệt đối không thể xuất quan, đa số Nguyên Anh chân nhân tu luyện ở Thiên Khung Vân Gian đều hướng về điện Chính Dương ở đỉnh Thiên Côn. Còn về hai vị Hóa Thần chân quân còn lại, Thiên Lan quanh năm tại ngoại, hiếm khi quay về, Bạch Thần chân quân thì cách đây mấy năm cũng rời khỏi Đông phong vào ngày này để giúp cho Nhàn Nguyệt chân nhân.
Mưa gió thê lương, sương khói mịt mờ, dường như chẳng ai còn chú ý đến nơi này, chỉ có màn sương mù dày đặc không ngừng phiêu đãng trong khoảng không, ngước nhìn bầu trời đêm tăm tối.
Trong bốn đỉnh kỳ phong Xuân, Hạ, Thu, Đông ở Thiên Khung Vân Gian, Đông phong là một đỉnh núi rất đặc biệt, trong đêm mưa gió này, ba đỉnh núi kia đều bị phủ mưa ướt đẫm, duy chỉ có Đông phong là không giọt mưa nào rơi xuống.
Vì ngọn núi này quá lạnh, gần như tất cả những giọt mưa rơi xuống đều đóng băng ngay lập tức, sau đó lại hóa thành tuyết từ từ rơi xuống.
Trong thế giới tàn gió và tuyết, chỉ có một cảnh lạnh lẽo cô quạnh, đâu đâu cũng thấy những cột băng trong suốt hình thù khác nhau, phản chiếu ánh sáng mê hoặc, tựa như tiên cảnh hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Nơi đây đẹp đẽ nhường vậy, nhưng không có hơi người, hệt như một nơi không ai có thể sinh sống.
Trên đỉnh cao nhất của Đông phong bị bao trùm bởi cuồng phong bão tuyết, động phủ của Bạch Thần chân quân ở ngay đây. Đại tu sĩ đã đạt tới cấp bậc chí cao vô thượng là Hóa Thần chân quân trong truyền thuyết đều có thần thông tuyệt thế thông thiên triệt địa, có vô số pháp bảo linh tài nhiều không đếm xuể. Họ còn rành rẽ cách bố trí một động phủ thần kỳ chỉ thuộc về họ. Trong đó có vô vàn điều thần kỳ, vô số trận pháp, hội tụ vô số những tinh hoa trong thiên hạ, và các cơ quan cấm chế ghê gớm khó tin. Thậm chí trong giới tu chân còn lưu truyền một câu nói: Đừng bao giờ thách thức một vị Hóa Thần chân quân còn sống trong động phủ chân quân, cho dù bản thân cũng là một Hóa Thần chân quân.
Chỉ có Hóa Thần chân quân đã chết đi, động phủ của người đó mới giảm bớt cấm chế sau một thời gian vô cùng dài, và người ngoài mới có thể nhòm ngó. Trong lịch sử dài đằng đẵng của Trung Thổ Thần Châu, mỗi một động phủ chân quân cổ xưa đều là một bảo tàng lớn đầy huyền diệu. Dù chỉ là một mẩu thông tin nhỏ thôi cũng đủ dể khiến thế nhân phát cuồng. Kể cả là vậy, những động phủ cổ xưa còn lại từ thời cổ vẫn là nơi vô cùng nguy hiểm, đã đoạt mạng của vô số kẻ thám hiểm kho báu trong quá khứ.
Trác Hiền đứng lặng im bên ngoài động phủ trên đỉnh Đông phong, gió tuyết lướt qua, rơi xuống vai lão, lão lại thản nhiên như không. Tại vị trí cực cao phía trên đầu lão chính là động phủ chân quân bao quanh bởi bão tuyết.
Thi thoảng, lão lại ngước đầu lên nhìn về phía động phủ thần bí ở trên cao, nhưng với nhãn lực của cảnh giới Kim Đan thì lão cũng không thể nào nhìn xuyên thấu được vùng gió tuyết đó, nên cũng không thể trông rõ được hình thù của động phủ.
Lão chưa bao giờ đặt chân đến đỉnh cao nhất của Đông phong, lão cũng chưa bao giờ được thực sự nhìn thấy động phủ đó.
Trong lòng lão luôn có một nguyện vọng, hy vọng có thể đi xem qua động phủ của sư phụ, để mục sở thị xem động phủ của tu sĩ mạnh nhất thế gian liệu có thực sự thần kỳ như trong truyền thuyết hay không.
Nhưng đã nhiều năm rồi, lão vẫn chưa có được cơ hội này.
Nhưng cũng chẳng sao, từ trước tới nay Trác Hiền luôn là một người rất kiên nhẫn, lão có thể đợi, lão cũng bằng lòng đợi. Giống như hiện giờ, lão đang đợi sư phụ Bạch Thần chân quân bước xuống từ động phủ cao cao tại thượng. Cho dù gió rét, cho dù băng giá, lão cũng không nề hà gì.
Trên mặt đất phủ tuyết bên cạnh lão có đặt một cái rương gỗ lớn, thỉnh lão lão lại liếc nhìn rồi dời mắt đi.
Đêm tối thâm trầm, phong tuyết phiêu đãng.
Bầu trời thình lình vọng đến tiếng gào rít, ngay lập tức gió tuyết khắp vùng trời cùng quay cuồng, cuốn ngược trở lại lên không trung, tụ về một điểm rồi lại bỗng nhiên tách ra, bay lả tả như tiên nữ. Trong gió tuyết, một bóng người nhẹ nhàng đáp xuống, hình dáng tiều tụy, đôi mắt có thần, chính là Bạch Thần chân quân.
Trác Hiền cúi thấp đầu, thần sắc kính cẩn, hành lễ:
- Sư tôn.
Bạch Thần chân quân chắp tay sau lưng, vẻ mặt hờ hững, nói:
- Thay y phục thôi.
Trác Hiền đáp lời, quay người mở cái rương bên cạnh ra, một luồng gió lạnh thổi qua, để lộ một bộ lễ phục trang nghiêm trong rương.
Nhiều năm nay, trong hội bình nghị tông môn, mặc đại lễ phục luôn là đặc quyền của chưởng môn chân nhân, còn Bạch Thần chân quân thân là sư phụ của Nhàn Nguyệt chân nhân thì chỉ cần khoác bộ y phục này, ung dung ngồi ở đó thể hiện sự uy nghiêm vô cùng, không cần bất cứ ngôn từ nào đã nói rõ tất cả.
Chính vào lúc Trác Hiền cúi người đưa tay chuẩn bị cầm bộ lễ phục đó lên giúp sư tôn mặc vào, thì đột nhiên nghe thấy giọng Bạch Thần chân quân vọng lại từ đằng sau:
- Trên ngọn núi này, chỉ có mình con thôi à?
Trác Hiền lập tức cứng đờ cả người, ngón tay vừa định chạm vào bộ lễ phục mềm mại chỉ cảm thấy có cơn lạnh tê tái đột nhiên xộc vào thân thể từ ngón tay, khiến máu nóng toàn thân lão đều đông cứng.
Thậm chí đến hơi thở lão cũng vô thức ngừng lại.
*******
Ngoài cửa sổ hoàn toàn tối đen, sấm sét chằng chịt, mưa đổ xối xả, khiến lòng người cũng hơi hoang mang.
Dịch Hân ngồi trước cửa sổ, cứ cảm thấy trong lòng bất an, lúc này trên chiếc giường sau lưng bỗng vọng tới một hồi tiếng vang khe khẽ, khiến nàng giật thót mình, vội vàng ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Mặc nằm trên giường vẫn hôn mê nhưngvừa trở mình, miệng rầm rì chẳng biết đang lẩm nhẩm điều gì. Có điều sắc mặt thì có hơi hoảng hốt, hình như là mơ thấy chuyện gì đáng sợ.
Dịch Hân nhẹ cả người, rồi lại cảm thấy hơi buồn cười, có điều bình thường tuy nàng cũng xuất thân từ thế gia thành Côn Ngô, nhưng ngoài Tô Thanh Quân mới làm thân được gần đây thì nàng thực sự không thân quen với những người khác trong Tô gia. Về phần Tô Mặc, bình thường y xưng bá một cõi ở thành Côn Ngô, trước giờ nàng cũng chỉ đứng nhìn từ xa.
Hôm nay nói ra thì chính là lần đầu tiên nàng ở riêng trong một căn phòng với người này. Không hiểu tại sao, nàng cứ có cảm giác là lạ, nên khi nhìn Tô Mặc hoảng sợ trở mình do chiêm bao, Dịch Hân cũng không có ý định tiến tới an ủi săn sóc.
Lúc này, nàng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, nếu người nằm trên chiếc giường đó lúc này là Lục đại ca, thì nàng sẽ làm thế nào?
Có lại gần chăm sóc cho hắn không?
Có lẽ, hẳn là… có.
Nàng cười khúc khích, rồi đột nhiên thấy mặt hơi nóng, thế lại lại xấu hổ, khẽ giọng oán trách hai câu một mình, chẳng biết là nàng đang tự nói mình hay là mắng Lục Trần.
Có điều đứng như vậy được một lúc, nàng lại mở cửa đi ra ngoài, cứ thế đứng ở hành lang bên ngoài phòng.
Một cơn gió lạnh kèm theo mưa thổi đến, lướt qua mặt nàng, nàng hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên toàn thân nhẹ nhõm hơn hẳn.
Vốn dĩ, trời tối thế này, một cô nương và một nam nhân lạ lẫm cùng ở trong một căn phòng, trông có vẻ không ổn nên đứng ngoài cửa vẫn hơn.
Dịch Hân mỉm cười ngắm nhìn đêm mưa, mấy gian phòng xung quanh vẫn vắng tanh, những người đi đỉnh Thiên Côn vẫn chưa về.
Trên đỉnh Đông phong thuộc Thiên Khung Vân Gian.
Người Trác Hiền hơi co quắp, ngón tay chạm vào bộ lễ phục nọ. Trong đêm gió tuyết lạnh lẽo này, không hiểu tại sao, trán lão lại đột nhiên nhỏ xuống một giọt mồ hôi.
Cũng chính lúc này, từ lão nhân đứng trong tuyết phía sau, lại tiếp nối thêm một câu rất bình thản:
- Còn nha đầu Bạch Liên, đi đâu rồi?
Trác Hiền nhắm mắt rồi lại mở ra, khoảnh khắc đó lão hít thật sâu, rồi ngay lập tức bình tĩnh trở lại, nụ cười lại quay về gương mặt lão.
Lão đưa tay cầm bộ y phục trong rương lên, trải rộng trên tay, kính cẩn dâng lên cho Bạch Thần chân quân, đồng thời mỉm cười:
- Tiểu sư muội xuống núi trước rồi ạ.
Bạch Thần chân quân hừ một tiếng:
- Không lo ở trên núi tu luyện, chạy xuống núi làm gì? Ngỗ ngược!
Trác Hiền đi đến cạnh Bạch Thần chân quân, hai tay nhấc hai ống tay áo của bộ lễ phụ, hầu Bạch Thần chân quân từ từ khoác vào, miệng cười bảo:
- Sư tôn, tuy tiểu sư muội thiên chất bất phàm, trăm năm có một, nhưng vẫn còn là đứa trẻ con, đôi lúc cũng ham chơi, cũng chẳng có gì to tát.
Bạch Thần chân quân mặc áo xong, lại để Trác Hiền đi tới phía trước gài từng cái nút áo hoa lệ nhưng cũng rất rườm rà, đồng thời nhíu mày nói với lão:
- Con và Nhàn Nguyệt đều là sư huynh của nó, ngày thường khi ta không có mặt, cũng phải nghiêm khắc quản thúc Bạch Liên, không thể để mặc nó muốn làm gì thì làm.
Trác Hiền gật đầu lia lịa:
- Dạ, đệ tử hiểu rồi.
Trong lúc nói chuyện, lễ phục đã tươm tất, Bạch Thần chân quân khẽ phất tay áo, hai bông tuyết bên người cuốn thành vòng xoáy, rồi lẳng lặng chậm rãi rơi xuống.
- Đi thôi, cuối cùng lại đi giúp vị sư huynh đó của con trấn áp đại thể.
Bạch Thần chân quân điềm đạm nói, sau đó lão phóng ánh mắt ra xa, chỉ thấy gió tuyết mờ mịt, từng dải sương mù vần vũ.
- Đêm nay sương dày quá.
Lão cảm khái một câu, rồi đi về phía trước.
Song, lão vừa mới bước được vài bước, thì bỗng nhiên dừng lại.
Trên đỉnh Đông phong một bề yên tĩnh, dường như đến bông tuyết cũng rơi lặng lẽ, cả thế giới đìu hiu quạnh quẽ.
Lão chậm rãi xoay người, nhìn về hướng lúc nãy.
Sương mù tràn ngập, phiêu đãng nhưng không tan biến trong gió tuyết, không biết từ lúc nào, làn sương mù bên dưới bốn đỉnh kỳ phong đã tràn lên đến Đông phong. Cùng lúc đó, tại ranh giới giữa gió tuyết và sương mù, trong làn sương mờ đó, đột nhiên nổi lên một gợn sóng.
Một bóng người cao lớn dị thường thoắt ẩn thoắt hiện trong sương mù, rồi hiện thân.
23/10
Gió tuyết phiêu đãng gào thét, nhưng khi thổi đến vùng rìa làn sương mù đó, thì đột nhiên biến mất. Bóng dáng cao lớn trong sương nọ bắt đầu sải bước tiến về trước, ra khỏi màn sương dày, đi vào trong gió tuyết.
Từ cái áo khoác rộng, ống tay áo lớn, dáng người cao to, còn có cả cái đầu sáng loáng nổi bật và trứ danh đó, lúc này đều nói rõ người đột nhiên đặt chân đến thánh địa Thiên Khung Vân Gian này của Côn Lôn rốt cuộc là ai.
Bạch Thần chân quân vừa nhìn thấy bóng người cao lớn vạm vỡ đó liền khẽ rùng mình, đồng tử co rụt lại, nhìn người nọ bước ra từ trong sương. Tuyết rơi xuống, không thể đến gần thân thể người đó, thậm chí đến sắc đêm dường như cũng hơi cách xa ông ta..
Sau đó, lão liền nghe thấy lão trọc đó vừa cười vừa chào mình:
- Xin chào, sư huynh!
Hiện tại trên đời này, người vẫn còn có tư cách gọi Bạch Thần chân quân là sư huynh, thì cũng chỉ có một người, đó cũng là một vị Hóa Thần chân quân, tên là Thiên Lan.
Sự kinh ngạc ban đầu của Bạch Thần chân quân từ từ lắng xuống, thần sắc dần bình tĩnh trở lại, lúc này thậm chí lão còn hơi mỉm cười, gật đầu đói:
- Vị khách hiếm có đây, sư đệ.
Thiên Lan chắp hai tay sau lưng, thong dong đi về phía trước, tuyết rơi xuống đều tan chảy và biến mất trong im lặng khi cách cơ thể ông mấy thước, còn mặt đất phủ tuyết dưới chân ông cũng chẳng có bất cứ dấu chân nào. Nếu không phải thực sự nhìn thấy vị Hóa Thần chân quân này ngay trước mắt, thì thực sự còn tưởng ông dường như không hề có mặt trên đỉnh Đông phong.
Lúc này vị khách không mời mà đến đó nhìn đông nhìn tây một cách đầy cảm khái, ông ngắm ngọn kỳ phong gió tuyết này, nói:
- Không thế thì còn gì, trước giờ đệ chưa bao giờ tới Đông phong cơ mà. Thực ra thì đệ nói một câu. Sư huynh, năm xưa lúc sư phụ còn sống, đệ đã rất muốn đến Đông phong chơi rồi, kết quả cứ kéo dài cho tới bây giờ, nhiều năm trôi qua vậy rồi mà vẫn chưa ghé đến.
Trên mặt Bạch Thần trở nên âm trầm, như thể bị lời nói của Thiên Lan đưa vào một hồi ức không mấy vui vẻ nào đó trong tim, lão thoáng nhíu mày. Có điều rất nhanh, ánh mắt lão lại vượt qua Thiên Lan nhìn phía sau thân hình cao lớn đó của lão.
Nơi đó là vùng sương mù mà Thiên Lan vừa bước ra khỏi, dày đặc thăm thẳm không biết đến mức nào, đồng thời có thể nhìn thấy rõ ràng, làn sương này vẫn đang chậm rãi di chuyển, từ từ lan ra trên đỉnh Đông phong này.
Thiên Lan quay đầu lại, nhìn Bạch Thần chân quân nói:
- Sao vậy, sư huynh không chào đón đệ à?
Bạch Thần thản nhiên đáp:
- Ta có chào đón hay không, thì đằng nào đệ cũng đã tới rồi đấy thôi? Vậy thì có can hệ chi?
Thiên Lan cười lớn, vỗ tay nói:
- Nói đúng lắm.
Bạch Thần trầm ngâm một lúc, mắt khẽ đảo, lão nhìn sang một phía, trên đỉnh núi này, ngoài hai vị chúa tể mạnh nhất Côn Lôn sơn, vẫn còn một người thứ ba đang ở đây.
Trác Hiền.
Từ nãy đến giờ, nhị đệ tử của Bạch Thần chân quân vẫn đứng đó im lặng, không nói một câu, lúc này khi ánh mắt của Bạch Thần chân quân lướt tới, Trác Hiền lại tỏ ra hoảng hốt, trông có vẻ như muốn nói với lão điều gì đó.
Bạch Thần chân quân định nói lại thôi, rồi khẽ lắc đầu thở dài.
tuy đạo pháp Trác Hiền cao cường, nhưng nếu yêu cầu một Kim Đan tu sĩ đối mặt với một Hóa Thần chân quân phải cảm giác được dấu vết của đối phương, thì hiển nhiên vẫn là hơi làm khó y.
Do vậy lão khẽ khoát tay với Trác Hiền, tỏ ý bảo lão lùi sang một bên, sau đó quay người đối diện với Thiên Lan, thần sắc cũng nghiêm nghị hẳn lên. Lão nhìn vị sư đệ mạnh mẽ và đáng sợ của mình, nói:
- Được rồi, nói đi, hôm nay đệ đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì?
Thiên Lan cười cười, thần thái ôn hòa, thậm chí còn giơ tay xoa xoa cái đầu trọc của mình, trông cứ như ngại ngùng, ông cười nói với Bạch Thần chân quân:
- Sư huynh, năm xưa sư phụ từng nói người muốn giao ngọn Đông phong này cho đệ. Còn phần đệ cũng thực sự rất thích nơi này, thế nên hôm nay mới muốn nói là, chi bằng nhường Đông phong cho đệ đi, được không?
Ông vừa nói vừa cười khà khà.
Trên đỉnh Thiên Côn, phía sau điện Chính Dương.
Vẫn vận một đại lễ phục trang nghiêm, Nhàn Nguyệt chân nhân ngồi trong sảnh phụ ở hậu điện, trông cực kỳ uy nghiêm. Trong sảnh lúc này đã có người liên tục bước vào, mà người có thể vào được đây dĩ nhiên đều là Nguyên Anh chân nhân đức cao vọng trọng trong Côn Lôn phái.
Hai hàng ghế lớn được bày hai bên, chủ tọa ở giữa thì lại có hai cái, Nhàn Nguyệt chân nhân ngồi một ghế, tại vị trí gần đó ngay sau lưng lão, vẫn còn một cái ghế lớn còn trống, hiện vẫn chưa có ai ngồi.
Ai đi qua cũng đều liếc nhìn chiếc ghế trống này, sau đó mang vẻ mặt phức tạp ngồi vào chỗ của mình, trầm mặc không nói gì.
Vị trí của Đông Phương Đào là chiếc ghế cuối cùng phía bên phải sảnh, sau khi bước vào và chào hỏi Nhàn Nguyệt chân nhân, ông liền ngồi vào chỗ. Lúc này sắc mặt ông trông cũng hơi phức tạp, thỉnh thoảng còn ngước mắt lên nhìn Nhàn Nguyệt chân nhân, sau đó lại nhanh chóng đưa mắt qua mấy vị Nguyên Anh chân nhân bên cạnh.
Đó là nhóm do đám người Thiên Đăng, Minh Châu dẫn đầu, khác với những người phân tán khác, ý của nhóm người Thiên Đăng, Minh Châu, Quang Dương khi tụ lại một chỗ rất rõ ràng, nhưng điều khiến những ai có mặt kinh ngạc lại là người thứ tư bước đến sau lưng họ.
Đó là Mộc Nguyên chân nhân, đồng thời cũng là thủ lĩnh chi Thiết phái Côn Luân. Trên thực tế, nhiều khi, thái độ của Mộc Nguyên chân nhân còn đại diện cho thái độ của bốn vị Nguyên Anh chân nhân duy nhất của chi Thiết.
Khi nhìn thấy Mộc Nguyên chân nhân vốn luôn tránh xa thị phi, sống như thoát khỏi thế tục, hôm nay lại đột nhiên đến đây, đồng thời rõ ràng còn ngồi xuống dưới trướng Thiên Đăng chân nhân, sắc mặt Nhàn Nguyệt chân nhân lập tức trở nên khó coi.
Qua một lúc, thấy nhân số trong sảnh đã không ít, đại khái có hơn mười người, Thiên Đăng chân nhân đứng dậy nói với Nhàn Nguyệt chân nhân:
- Chưởng môn, ta thấy người cũng đông đủ rồi, chi bằng chúng ta bắt đầu được không?
Nhàn Nguyệt chân nhân hừ một tiếng, nhưng lại lãnh đạm nói:
- Còn mấy vị đồng môn chưa đến, tạm thời chúng ta hãy chờ một lát đã.
Thiên Đăng chân nhân cũng không phản đối, chỉ khẽ gật đầu, đáp một tiếng rồi ngồi xuống.
Khi đó, ánh mắt của đa số Nguyên Anh chân nhân trong sảnh đều đổ dồn vào chiếc ghế phía sau lưng Nhàn Nguyệt chân nhân.
Tại sao lão ta vẫn chưa tới?
dĩ nhiên Nhàn Nguyệt chân nhân cũng có thể cảm giác được điều lạ thường ở các Nguyên Anh chân nhân, nhưng ngoài mặt lão không chút biến sắc, dường như tất cả đã định liệu sẵn, lão chỉ thản nhiên mỉm cười.
Ngược lại, đám người Thiên Đăng, Minh Châu thì lại tỏ ra nghiêm nghị, im lặng chờ đợi.
Ngoài cửa điện Chính Dương, Tô Thanh Quân đứng đó trong lặng im.
Hiện giờ các đồng môn tham gia hội bình nghị ban ngày gần như đều đã đi hết, đến cả mấy đạo đồng vốn hay ở trong điện Chính Dương, có lẽ cũng vì trời quá tối lại mưa to, nên không ai xuất hiện ở đây cả.
Bất giác, Tô Thanh Quân lại cảm thấy cả một khu vực rộng lớn phía trước điện Chính Dương này chỉ còn lại một mình nàng.
Cảnh đêm thê lương vắng vẻ, mưa gió vẫn không ngừng tuôn xuống, không có chút dấu hiệu ngơi nghỉ.
Bốn bề không một bóng người, bầu trời cũng đen kịt, chỉ có phía trong điện Chính Dương lại tỏa ra chút ánh nến nhè nhẹ, mới chiếu sáng được một khu vực nhỏ.
Tô Thanh Quân nhìn sắc trời, nhất thời không phân biệt được thời gian, nhưng cảm giác thì có lẽ là đã qua được gần nửa canh giờ rồi. Thấy phía trong điện Chính Dương không có bất cứ động tĩnh nào, nàng ngẫm nghĩ, rồi vẫn quyết định đợi thêm một lát.
Đúng lúc này, nàng chợt nghe thấy tiếng bước chân vọng đến từ bậc thang bên dưới trong mưa gió.
Tô Thanh Quân ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trời quá tối, giữa mưa gió lạnh buốt thực sự không thể nhìn rõ được, chỉ có thể thấy thấp thoáng bóng của một nam tử đang từ từ đi tới.
Nàng bỗng cảm thấy hơi căng thẳng, đưa tay ra sau, nắm lấy vỏ thanh trường kiếm. Bóng người đó dần dần bước vào, đi thẳng đến phía trước đại điện, sau đó bước lên bậc thang.
Tô Thanh Quân hơi ngẩn người, vì người này nàng có biết.
Đó là Hà Nghị.
Khác với vẻ anh tuấn tiêu sái lúc trước, Hà Nghị bước đến từ trong mưa gió lúc này trông có gì đó hơi khác. Sắc mặt y hình như có một nét mệt mỏi hằn lên, y phục hơi lộn xộn. Dĩ nhiên rồi, đi trong mưa không che ô, cực khổ một chút cũng bình thường.
Dưới mái hiên trước đại điện, một nam một nữ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt mỗi người đều có mấy phần cảnh giác, nhưng một chốc sau, Hà Nghị vẫn lên tiếng trước, chào hỏi Tô Thanh Quân.
- Tô sư muội.
Hà Nghị điềm đạm gọi nàng một tiếng.
Tô Thanh Quân gật đầu, nói:
- Đã muộn vậy rồi, Hà sư huynh còn đến đây, có việc gì sao?
Thái độ của nàng không cứng nhắc, nhưng giọng điệu vẫn có hơi lạnh lùng, dường như vẫn còn nhớ đến vết thương mà Tô Mặc phải hứng chịu.
Hà Nghị hỏi ngược lại:
- Chẳng phải muội cũng ở đây còn gì?
Tô Thanh Quân nói:
- Ta phải chờ Mộc Nguyên chân nhân sư phụ ta. Hà sư huynh cũng phải đợi Độc Không chân nhân à?
Nói rồi nàng ngẫm một lúc, lại nói.
- Đúng rồi, chiều hôm nay hình như ta không thấy ông ấy đâu cả.
Hà Nghị cười cười, đáp:
- Phải rồi, lúc nào sư phụ ta cũng như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nên ta phải chờ ông ấy ở đây vậy.
Vừa nói, Hà Nghị vừa nhìn xunh quanh, sau đó cũng chẳng sợ ướt, sợ bẩn, y ngồi thẳng xuống thềm đá cách đó không xa.
Phải biết rằng, trận mưa trước đó lớn đến vậy, đã làm thềm đá ướt sũng hết rồi.
Tô Thanh Quân nhíu mày, bước sang một bên hai bước, trông có vẻ như tránh xa Hà Nghị ra một chút, nửa như vô tình, nửa như cố ý.
Có một số điều, mọi người đều không nói thành lời, nhưng đều có thể cảm giác được, sự xa cách và một chút thù địch trong mắt đối phương.
Cứ thế, cũng không biết đã qua bao lâu, Hà Nghị bỗng nhiên lên tiếng:
- Đêm nay mưa to quá, rốt cuộc thì khi nào trời mới sáng đây?
Tô Thanh Quân nhìn y, thần sắc thản nhiên, nàng đáp lại một câu:
- Vẫn còn sớm lắm!
Hà Nghị cười khổ, quay đầu nhìn cơn mưa ngập trời trong đêm tối tăm, y ngẩn người ra, dù nước mưa nhỏ lên vai cũng không hề quan tâm.
Tô Thanh Quân hừ một tiếng, trong lòng đấu tranh, cuối cùng vẫn trầm mặt xuống, tiến đến phía trước, đi thẳng vào trong mưa, sau đó rời khỏi điện Chính Dương.
24/ 1
Ầm!
Phía chân trời có tiếng sấm sét vang rền, lúc đó mây đen trên trời như cuồn cuộn, mười mấy tia chớp xuất hiện cùng lúc trong nháy mắt, lan ra bốn phương tám hướng kèm theo cuồng phong gào thét, mưa gió tác oai tác quái. Ông trời hệt như bị chọc giận, hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng trong cái đêm đen tối này.
Mức độ uy thế này thậm chí đã khiến ở trên đỉnh Đông phong chằng chịt trận pháp, quanh năm phủ tuyết, khác biệt với thế giới bên ngoài, cũng đã cảm nhận được.
Gió tuyết ngập trời càng thổi càng nhanh, tiếng gió thê lương, cuộn lấy hai bóng người thấp thoáng sóng đôi, nhưng chỉ có làn sương mù phía sau lưng Thiên Lan chân quân vẫn không tiêu tan, dường như nó hoàn toàn thờ ơ trước bất cứ bão táp hay gió tuyết nào.
- Đệ muốn lấy Đông phong này của ta ?
Bạch Thần chân quân nhìn Thiên Lan chằm chằm, hỏi một câu với giọng điệu bình tĩnh.
Nhưng chẳng biết tại sao, dưới ngữ điệu bình thản của lão, mỗi một chữ đều phảng phất sức mạnh kỳ dị. Từng tiếng từng tiếng một thôi thúc đến mức gió tuyết cuốn đến từ một nơi nào đó trên bầu trời, rồi bắt đầu từ từ ngưng tụ phía trên đầu lão, như một vương tọa băng tuyết, lại như gã khổng lồ từ gió tuyết.
Khí thế băng giá khắc nghiệt lặng lẽ tràn ra, như cái lạnh giá của trời, ẩn chứa phong tuyết vô tình.
Thiên Lan cũng không hề có ý lảng tránh ánh mắt của lão, ông nhìn Bạch Thần chân quân, nụ cười vốn có trên mặt không biết cũng đã biến mất từ lúc nào.
- Của huynh ư?
Ông nhìn lão nhân gầy rộc đó chằm chằm, áo choàng rộng lay động theo gió, ánh mắt sắc lẹm như đao, như thể muốn đâm vào ngực Bạch Thần chân quân, ngắm nhìn trái tim của lão nhân đó.
- Không phải chứ, từ lúc nào mà đồ cướp được đều có thể coi là của mình vậy?
Đất trời bỗng chốc lạnh như băng, không còn ai nói gì nữa.
Vì đã không còn gì để nói, hai câu đơn giản trước đó đã phong kín tất cả mọi đường lui của họ, cặp sư huynh sư đệ đã đi qua năm tháng dài đằng đẵng này cuối cùng cũng bước tới ngày hôm nay, cuối cùng, tất cả đều không còn đường thoái lui.
Trác Hiền vô thức lùi lại đằng sau. Tuyết quá lớn, gió rét quá mạnh, quá lạnh, lúc thổi qua gào rít trên đỉnh núi này, thậm chí đến đạo hạnh tu sĩ Kim Đan của lão cũng cảm thấy đôi phần run sợ.
Song hai bóng người trong tuyết đó trông lại khủng khiếp đến thế, bão táp đáng sợ nhường vậy dường như chỉ cuốn quanh người họ, trở thành lực thiên địa cho họ nắm giữ.
Một lát sau, Trác Hiền đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, thì ra lão đã chạm vào một vách núi. Lớp băng cứng rắn bám trên vách đá, tỏa ra từng làn hơi lạnh, khiến lão phát hiện đến lúc này, kỳ thực cả lão cũng không còn đường để lui.
Tim lão bắt đầu đập dữ dội, lão đưa mắt nhìn hai bóng dáng đã bắt đầu mờ nhạt trong gió tuyết dữ dội phía trước, đột nhiên há miệng thở dốc.
Hai người đứng trong tuyết, một cao một thấp, một lớn một nhỏ, một người trông tiều tụy già yếu, một người thì lại đương lúc sung mãn.
Bạch Thần nhìn Thiên Lan, trong ánh mắt có một chút phức tạp, nhưng vẻ mặt nghiêm túc, không chút sợ sệt khiếp nhược. Cuồng phong thổi đến từ sau lưng lão khiến bộ đại lễ phục trang nghiêm hoa lệ đó bay phần phần, tựa như cuộc đời lẫy lừng của lão.
Lão vươn một tay ra, bàn tay có đôi phần hao gầy hướng lên bầu trời.
Tiếng gió tuyết đột nhiên vang dội lên gấp mấy lần, thậm chí đến cả ngọn Đông phong dường như cũng âm ỉ cộng hưởng, vô số hoa tuyết trắng xóa bay ào ào đến từ bốn phương tám hướng, xông thẳng vào trong cái bóng khổng lồ màu trắng đang dần dần thành hình.
Người khổng lồ băng gió tuyết, đầu đội trời chân đạp đất, cuốn theo băng tuyết ngập trời, xuất hiện phía trên đỉnh đầu lão nhân gầy gộc đó, hướng về bầu trời tối tăm, phát ra một tiếng gào rống kinh thiên động địa.
Phía chân trời, phong vân cuộn trào, kinh lôi dồn dập.
Chốc sau, một nắm đấm khổng lồ từ trên trời giáng xuống, trong không trung phát ra tiếng rít lanh lảnh chói tai, đánh về phía Thiên Lan chân quân.
Bóng quyền Băng tuyết chưa tới, mặt đất dưới chân đã bắt đầu chấn động, thậm chí đến cả làn sương mù vốn luôn bàng quan trước gió tuyết cũng rút về sau đến mấy thước trong chớp mắt, uy thế mãnh liệt có thể thấy rõ.
Thiên Lan chân quân nghiêm nghị, lùi về sau một bước, hai tay ôm thành hình tròn, ngay lập tức chiếc áo choàng khoác trên người lập tức như gió đưa đẩy tỏa ra môt luồng khí hùng dũng.
Sương mù dày đặc sau lưng thình lình quay cuồng, ngay sau đó, từ trong đó cũng hóa thánh một nửa người khổng lồ sương mù, nó gào thét, xông thẳng về phía người khổng lồ gió tuyết nọ.
Ầm…
Một tiếng động cực kỳ lớn vọng tới từ khoảng không, mặt đất dưới chân rung chuyển, cả ngọn Đông phong lơ lửng giữa trời cũng lay động hai lần.
Tiếng tanh tách không ngừng vang lên bên tai, vô số khe nứt xuất hiện, đó là tiếng băng đá vạn năm rạn nứt.
Hai gã người khổng lồ lùi về sau một đoạn, dường như đều bị sức mạnh đáng sợ vừa rồi làm tổn hại, nhưng rất nhanh, chúng lại tiếp tục lao tới, va vào nhau.
Trời đất rung chuyển, gió tuyết gào thét, giây khắc đó, trên đỉnh Đông phong, sức mạnh khủng khiếp được phô diễn một cách hoàn toàn, không một mánh khóe, không chút tinh diệu, chỉ có đối với người mạnh nhất của Nhân tộc ở cảnh giới Hóa Thần mới đạt tới trình độ phản phác quy chân nhìn như chỉ dùng sức mạnh.
Tất cả đạo pháp thần thông, tất cả những đạo thuật tinh vi khéo léo, không tưởng mà thế gian có thể tưởng tượng được hoàn toàn biến mất trong thời khắc này, bị hai vị đại tu sĩ mạnh nhất vứt bỏ.
Có lúc nào đó, với tư cách là người duy nhất chứng kiến đại chiến Hóa Thần chân quân, thậm chí Trác Hiền còn nảy sinh ảo giác, lão cảm giác trận đấu giữa hai người khổng lồ trên trời đó, hệt như hai đứa trẻ nhỏ dại đang đánh nhau.
Cuộc đánh đấm đơn giản, thuần túy, động tác thậm chí còn hơi chậm, nếu đặt tất cả trong mắt nhìn của tu sĩ thế gian đều được coi là vụng về, duy chỉ có một điểm hơn người, đó chính là sức mạnh đáng sợ và khủng khiếp.
Vừa tung quyền, thiên địa biến sắc, phong vân cuồn cuộn, một tiếng nổ vang, sông núi chảy ngược, gió tuyết ngập trời, Sấm sét lao xuống từ mây đen, không biết từ lúc nào đã vần vũ quanh hai người khổng lồ đáng sợ này, những tia chớp tán loạn như lũ ngân xà quái dị, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản cuộc đấu giữa hai người khổng lồ đó.
Giữa cuồng phong gào thét, trong gió tuyết, Bạch Thần và Thiên Lan đều im lặng, hơi thở của họ dần ần trở nên nặng nề, nhưng không ai có ý định lùi bước.
Song, trận đấu này cứ tiếp diễn, cơ thể họ cũng bắt đầu có thay đổi. Thân thể chân quân như thân thể thần thánh trong truyền thuyết cứng cáp vô cùng. Nhưng lúc này, trong gió thổi tuyết rơi, nó từ từ bắt đầu xuất hiện vết nứt, hệt như huyền băng hàng vạn năm cũng từng vô cùng cứng rắn kia.
Một mảnh tay áo rách ra, một phần da thịt nứt toạc, khí trắng bốc lên lên lắng xuống không ngừng, từ từ bay lên trên thân thể họ.
Một lần có một luồng khí trắng bay lên, cơ thể họ lại hơi rùng mình, còn bắt đầu dưới chân và bầu trời trên đầu thì như trời long đất lở, phong vân cuồn cuộn, biến thành những lốc xoáy khổng lồ, điên cuồng nuốt chửng gió tuyết vô tận, rồi lại theo đó mà biến mất khỏi đất trời.
Ầm!
Đã va chạm không biết bao nhiêu lần, cảnh tuyết tuyệt đẹp trên đỉnh Đông phong đã tan tác từ lâu. Cộng thêm những tia chớp trên trời giáng xuống đã khiến cả ngọn Đông phong đều bị cuốn theo, hệt như ngày tận thế, vô số xiềng xích màu bạc giăng xuống bao phủ nơi nơi này, như sắp sửa quay xuống địa ngục sôi trào máu nóng.
Từ tầng mây nhìn xuống, ngọn núi này lại trông đẹp lạ thường, mà bên ngoài tầng mây, sương mù vô tận đã lặng lẽ bao vây lấy cả ngọn Đông phong, khiến cảnh sắc kinh thiên động địa ở đây bị che kín toàn bộ.
Trong trận đấu chấn động thiên địa này, giữa hai bóng người đứng sóng đôi, đột nhiên có một lúc nào đó, cái bóng có phần gầy gộc hơn bỗng nhiên hơi run rẩy.
Một lát sau, Bạch Thần chân quân thình lình rống lên giận giữ trong gió tuyết. Lão nẩng đầu lên, gương mặt luôn lạnh lùng, cho dù cơ thể chịu vô số thương tích cũng không biến sắc lại thoáng như có gì đó kinh ngạc khó tin.
Phía trên đỉnh đầu lão, động tác gã người khổng lồ gió tuyết cực mạnh như chúa tể đất trời đó, bỗng chậm lại, còn cũng ngay chính lúc này người khổng lồ sương mù trước mặt nó, huơ một nắm đấm lên, xuyên qua gió tuyết, xuyên qua sấm chớp, kéo theo tia sét thình lình nổ vang giữa trời, đấm thẳng vào ngực gã người khổng lồ gió tuyết.
Đất trời bỗng dưng đông cứng ngay lúc đó!
Cú đấm đó đánh tan hết tất cả sương gió, đánh tan sức mạnh bao nhiêu năm không đổi, đánh tan gió tuyết, xuyên qua ngực.
Người khổng lồ gió tuyết thốt lên tiếng gào thét kinh thiên động địa, dường như vô cùng không cam lòng, nó hóa thành mảnh vụn, biến thành hoa tuyết ngập trời, phủ xuống khắp nơi.
Trên mặt đất, Bạch Thần chân quân run rẩy dữ dội, sau đó phun ra một ngụm máu.
Máu màu đen!
Máu đen rơi xuống mặt tuyết, lập tức thiêu đốt xung quanh làm cho một khoảng tuyết lõm xuống, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu rộng mấy thước còn phát ra tiếng xì xì vang lên không dứt, nhưng kỳ lạ ở chỗ, trong không khí không hề có mùi hôi thối đáng sợ, mà phảng phất một mùi thơm nhàn nhạt.
Đồng tử Bạch Thần chân quân co rụt lại, nhìn chằm chằm vào vũng máu đen đó, ánh mắt có phần kinh ngạc khó có thể kiềm chế. Sau đó lão đột nhiên như nhớ đến điều gì đó, lão cúi đầu, mắt nhìn vào người mình.
Trên thân xác già nưa nhưng đã từng rất mạnh, lúc này đâu cũng có vết thương, nhưng giữa gió tuyết, lão vẫn rất uy nghiêm, hệt như bộ đại lễ phục tung bay trong gió.
Có điều người lão còn có một mùi thơm thoang thoảng đến tận lúc này mới lan ra.
Năm ngón tay Bạch Thần chân quân nắm vào y phục. Lão kéo một cái, cả bộ lễ phúc lập tức hóa thành những mảnh vụn, nhưng cùng lúc đó, thân thể lão khẽ chao đảo, sau đó lại phun ra một ngụm máu.
Vẫn là màu đen.
Giữa không trung, gã người khổng lồ do sương mù hóa thành đó đã tan biến không biết tự lúc nào, trở lại làm một phần của màn sương nọ, còn Thiên Lan mình đầy thương tích nhưng thần sắc lại kiên nghị thấy rõ, đứng trong khoảng gió tuyết đã yên tĩnh trở lại, im lặng nhìn lão nhân trước mặt mình.
- Thủ đoạn giỏi.
Một câu nói trầm thấp vọng đến từ vùng tuyết phía trước, Bạch Thần chân quân ngẩng đầu lên, nhìn sư đệ mình, nói:
- Đây là thứ độc gì mà lại có thể gây tổn hại đến thân thể Hóa Thần chúng ta?
- Hắc long diên.
Thiên Lan chân quân đáp, sau đó ôm ngực mình, rồi cũng ho khan mấy lần với vẻ mặt đau đớn.
24/ 2
Mưa to như trút nước, trong rừng tối đen, đâu đâu cũng nước chảy như thác đổ, tiếng nước ào ào dường như đã che đậy tất cả mọi tiếng động.
Nhưng ngay trong một khu rừng tối tăm như thế, vẫn có một bóng người đi lại, bước qua từng gốc cây đại thụ đen kị như ma quỷ, đạp qua từng vũng nước ẩm ướt, từ từ đến gần một mảnh đất trống giữa rừng.
Trên mặt đất không có bóng người, chỉ có nước và bùn đen, lá khô chen lẫn vào nhau.
Bóng đen đó ẩn thân phía sau một cây đại thụ, cẩn thận nhìn về cái cây bên cạnh tảng đá lớn đó, sau khi đợi một hồi rất lâu, phát hiện ở đó vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Cái bóng đen có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn lần mò, chậm rãi đi về phía trước, nước mưa bị lá cây rậm rạp trên đỉnh đầu cản lại, khi rơi xuống người cái bóng đó thì đã chẳng còn tiếng động gì.
Đến khi cái bóng đó đi tới khoảng đất trống, vẫn không xảy ra bất cứ điều gì lạ thường, sự thật này dường như khiến cái bóng đó hơi hoảng hốt và ngạc nhiên. Y xoay người quan sát xung quanh cẩn thận, thì phát hiện tầm nhìn trong khu rừng này đã bị hạn chế bởi bóng tối, những cái bóng lay động dữ dội trong mưa gió đó trông có vẻ u ám đáng sợ, nhưng nếu nhìn kỹ lại, thì sẽ lấy đó đa số là lá cây đang chao động trong gió.
Không khí tràn ngập một mùi tối tăm ảm đạm, trong khu rừng cô tịch và u ám này, cái bóng đen lùi về sau một bước, dường như không thích nơi này cho lắm, sau đó thì quay người, có vẻ định cất bước rời đi.
Song chính lúc này, thình lình, y chỉ cảm thấy chân bị xiết chặt, một bàn tay như quỷ trảo đột nhiên thò ra như ở hoàng tuyền địa phủ, vụt nhô ra khỏi bùn lầy bên dưới, nắm lấy mắt cá chân của cái bóng đen.
- Á!
Một tiếng kêu ngắn ngủi sắc lẹm đột nhiên phá tan sự tĩnh lặng trong khu rừng tối tăm.
Trong đêm mưa u ám này, chuyện một bàn tày thình lình thò ra từ dưới mặt đất thực sự quá đáng sợ. Cho dù cái bóng đen đó trước đây cũng đã từng chứng kiến biết bao nhiêu chuyện ác đủ để thách thức giới hạn tâm lý người bình thường, song lúc này vẫn không kìm được rùng mình, kêu lên thất thanh.
Âm thanh đó ngắn ngủi lanh lảnh, là một nữ tử.
Âm thanh nàng đột nhiên phát ra, bàn tay dưới đất đó dường như cũng bị giật mình, thế tay vốn đầy sát khí cũng khựng lại một chốc.
Trong chớp mắt, cái bóng đen đó đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nó khẽ quát, đạp mạnh chân xuống đất, sau đó bàn tay xuất hiện một cái gai băng sắc nhọn, đâm thẳng xuống đất, hòng đâm xuyên kẻ dưới lòng đất đó.
Nhưng ập vào mặt nàng lại là một màu đen, kèm theo tiếng nổ vang, một mảng đất đen bẩn thíu và bọt nước văng lên, ào tới bên cạnh như phủ kín trời đất.
Cái bóng đen kêu lên kinh hãi, liền không màng gì nữa, vụt lùi về sau.
Nhưng ngay sau mảng đất đen đó, một bóng người vụt nhảy lên từ dưới đất, chính là Lục Trần. Hắn như một con báo săn mồi bổ nhào về phía cái bóng đen nọ đánh đòn phủ đầu, ngay lập tức tóm được bóng đen đó, tay phải ghì lấy, khóa chặt cái cổ thon mảnh của nàng.
Bóng đen đó đột nhiên hất đầu lên, một tay nắm lấy cánh tay hung hãn như khóa hồn của Lục Trần, chân thì đá ra, chốc sau, chỉ nghe tiếng một tiếng “bịch” trầm đục, trực tiếp va vào bụng Lục Trần.
Lục Trần hừ một tiếng, sắc mặt tái đi trong bóng tối, nhưng sự cứng cỏi quả quyết của hắn đã hoàn toàn bộc lộ vào lúc này. Đối diện với cước đó, đau khủng khiếp nhưng chỉ nghiến răng nhẫn nhịn. Sau đó hắn siết cánh tay, Ngọn lửa đen sâu trong đáy mắt bỗng nhiên bùng phát, trực tiếp áp đảo cánh tay kia, sau khi ấn mạnh xuống cái cổ đó, chỉ nghe thấy một tiếng rên đau, cơ thể cái bóng nọ lập tức mềm nhũn đi.
Ngay lúc này, chỉ nghe thấy trên trời vang rền một tiếng sấm, dường như ở phía chân trời đằng xa có một luồng sức mạnh khủng khiếp bùng phát do va chạm, cùng lúc đó, một tia sét xé ngang bầu trời, chiếu sáng thiên địa.
Trong rừng, tia sét đó cũng chiếc rọi cái bóng đen nọ trong một khoảnh khắc.
Mưa như xối xả, giữa bọt nước tuôn rơi, Lục Trần nhìn thấy được người gần ngay trước mắt, đó chính là Bạch Liên.
Bạch Liên sắc mặt tái nhợt, hình như đã bị thương trong trận xô xát ngắn ngủi mà kịch liệt ban nãy, có điều thần trí nàng vẫn còn tỉnh táo. Lúc này nàng mở to mắt, cũng nhìn thấy được Lục Trần – tên nam tử người đầy bùn đất, mặt trắng bệch.
Bởi vậy, nàng cũng sững sờ.
Tia sét tan biến khỏi bầu trời, bóng tối quay trở lại với khu rừng, mưa đổ rào rào, cuồng phong lay động khiến cành lá không ngừng gào rít.
Trong rừng tối, một nam một nữ vẫn giữ tư thế chém giết lẫn nhan đều đứng cứng đờ một chỗ.
Trong bóng tối, họ dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Qua một lúc, Lục Trần cảm giác được trên tay mình truyền đến một luồng sức mạnh nhẹ nhàng nhưng mang ý thăm dò, giống như muốn thoát ra khỏi cánh tay hắn.
Hắn im lặng ghì lấy, nhưng chốc sau, hắn vẫn từ từ buông lỏng tay. Cùng lúc đó, Bạch Liên cũng chậm rãi rút một bàn tay khác ẩn trong bóng tối về, chỉ còn thiếu một chút nữa, tay nàng đã có thể kề vào máu thịt Lục Trần, có ánh sáng nhàn nhạt lấp lóe trên tay nàng giữa bóng tối, sau đó biến mất tăm.
Sau một lát, giữa khoảng tối này, hai người họ đột nhiên cùng thốt lên một câu.
- Thì ra là ngươi!
Thiên Khung Vân Gian, trên đỉnh Đông phong.
Thế giới lạnh lẽo này vẫn đổ đầy gió tuyết băng sương, nhưng trong màn tuyết rơi xuống, đột nhiên xuất hiện thêm vài thứ ướt đẫm kỳ lạ, đó là những hạt mưa.
Mưa rơi từ trên trời xuống.
Đây có lẽ là những hạt mưa đầu tiên rơi xuống đỉnh Đông phong trong những năm tháng dài đằng đẵng.
Bạch Thần chân quân đứng trên mặt đất phủ tuyết thổ ra máu đen, ngẩng đầu nhìn bầu trời phía trên Đông phong, ánh mắt đầy lạc lõng.
Trên bầu trời, sấm chớp liên tục xuất hiện. tiếng sấm vang liên hồi, dường như bầu trời đang bộc lộ cơn phẫn nộ chưa từng có, phát tiết sức mạnh đáng sợ đối với ngọn núi này.
Bạch Thần chân quân thu hồi ánh mắt, sau đó quay đầu, không nói gì với kẻ địch số một của mình là Thiên Lan chân quân, ngược lại nhìn sang người suốt từng đầu đến cuối chỉ đứng một bên im lặng, Trác Hiền.
Trác Hiền lưng tựa vào vách băng, sắc mặt trắng nhợt, dường như việc chứng kiến trận chiến chân quân kinh tâm động phách vừa rồi đối với lão ta mà nói, cũng là một gánh nặng rất lớn.
Đồng thời, sau lưng lão, vách đá băng vốn vô cùng cứng cáp đó đã xuất hiện mấy khe nứt lớn nhỏ, thỉnh thoảng lại có băng vụn rơi xuống.
Có vụn băng rơi thẳng xuống đầu Trác Hiền, lão cũng không tránh né, mà đứng nguyên bất động như khúc gỗ.
Vì ánh mắt Bạch Thần chân quân đang nhìn đau đáu vào lão.
- Vì sao?
Bạch Thần chân quân hỏi lão, trong ánh mắt không có quá nhiều sự giận giữ phẫn hận, mà nhiều hơn những nghi hoặc khó hiểu.
Trác Hiền hơi cúi đầu, một lát sau, lão đáp:
- Là con có lỗi với người, thưa sư phụ.
Bạch Thần chân quân lắc đầu, nhíu mày, rồi lại nôn ra một ngụm máu đen. Nhưng không biết tại sao, sau khi ngụm máu này được phun ra, sắc mặt vốn đầy hắc khí, vô cùng uể oải của lão lại khá hơn hẳn. Sau đó lão nhìn Trác Hiền, lặp lại câu hỏi:
- Vì sao?
Trác Hiền im lặng, rồi hít sâu một hơi, đáp:
- Con không cam tâm.
- Không cam tâm điều gì?
Bạch Thần chân quân nhìn vào lão chằm chằm, sau đó vừa ho vừa nói một cách khổ sở.
- Ngươi nay đã ở tuổi này rồi, cái gì mà không có? Vẫn còn điều gì không cam tâm ư?
Trác Hiền lắc đầu:
- Cái gì cũng có thì đó là người và sư huynh, không phải con.
Bạch Thần chân quân cười thiểu não, chợt lão rùng mình, rồi lại phun ra một ngụm máu đen, sau đó hít một hơi sâu, ánh mắt sáng lên mấy phần, nhìn vào Trác Hiền, nói:
- Không ngờ những năm qua ngươi luôn im lặng, hóa ra là vì trong lòng bất mãn.
Trác Hiền nói:
- Đó là vì người chưa bao giờ coi trọng con, truyền nhân kế thừa là đại sư huynh, chức vị chưởng môn là của đại sư huynh, tất cả mọi linh tài, tài nguyên, công pháp tu luyện, thứ tốt nhất cũng đều là của đại sư huynh. Lúc nào con cũng chỉ có thể đi theo sau đại sư huynh, vậy nên huynh ấy là Nguyên Anh, còn con chỉ là một Kim Đan.
Bạch Thần chân quân lắc đầu, vẻ mặt có mấy phần thất vọng, trầm giọng nói:
- Không ngờ ngươi lại hồ đồ đến thế!
Trác Hiền đáp:
- Lúc nãy người cũng nói rồi, giờ con đã có tuổi, nếu không tranh giành một lần, thì cả đời này cứ vậy thôi, nhưng con không muốn thế.
- Ha ha.
Bạch Thần chân quân cười nhạt, nói:
- Có chí khí đấy! Nào, ngươi nói ta nghe xem, tên sư đệ thần thông quảng đại này của ta có thể cho ngươi ích lợi to lớn tới đâu mà đủ để khiến ngươi phản bội ta, ám hại ta?
Trác Hiền vừa định nói, nhưng phía trước bỗng nhiên vọng đến giọng nói trầm mạnh của Thiên Lan chân quân, âm thanh bay đến trong gió tuyết, điềm đạm nói:
- Ta đã hứa với hắn, cho hắn tiền đồ của một Nguyên Anh chân nhân!
Bạch Thần chân quân quay ngoắt lại, trừng mắt nhìn Thiên Lan, sau đó lại cười khẩy nói với Trác Hiền với vẻ mặt khinh bỉ:
- Lời dối trá như lừa gạt trẻ con này mà ngươi cũng tin? Tự cổ chí kim, ngươi có từng nghe qua có cách nào để từ Kim Đan thăng lên Nguyên Anh không? Đó là một cửa ải sinh tử, có ai có thể tránh được?
Lão nhìn Trác Hiền, mặt không có sát khí, nhưng nét thất vọng lại tràn trề:
- Ta dạy dỗ ngươi mấy chục năm, nào ngờ, lại tạo nên một tên ngu xuẩn.
Trác Hiền không nói gì, còn Thiên Lan chân quân thì lại tiến tới một bước, nói:
- Sư huynh, huynh già rồi, trên đời này còn rất nhiều chuyện huynh không biết, chì là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Gương mặt già nua của Bạch Thần chân quân bỗng nhiên nhăn nhó. “hự” một tiếng, lão lại nhổ ra một ngụm máu đen, nhưng kỳ lạ ở chỗ, sau lần thổ huyết này, sắc mặt lão lại nhanh chóng hồng hào lên, trông thậm chí còn đầy tinh thần hơn cả ngày thường.
Gió, sương, mưa, tuyết, bất giác lại hội tụ phía trên đỉnh đầu lão lần nữa, vị Hóa Thần chân quân già nua này chậm rãi thẳng lưng dậy, một luồng khí tức uy nghiêm và mạnh mẽ chưa từng thấy từ từ toát ra từ lão.
- Ồ, ếch ngồi đáy giếng?
Lão nở nụ cười, sau đó nhìn Thiên Lan chân quân, nhìn Trác Hiền một cách đầy khinh miệt, nhìn làn sương mù dày đặc, rồi lại nhìn bầu trời đêm xa xăm.
- Kể cả là ếch, cũng có thể xơi tái các ngươi đấy!
Lão nói thản nhiên.
24/ 3
Mưa gió ập xuống đỉnh núi, sấm chớp chiếu sáng con chó đen.
Tại vị trí cao nhất trên đỉnh ngọn núi vô danh này, trên đỉnh núi có một sườn dốc dài và hẹp. Ở đó có một tảng đá lớn đột ngột dựng đứng lên, cao hơn mặt đất chừng bảy tám thước. Đứng trên tảng đá lớn này giống như đứng ở chỗ cao nhất của ngọn núi, cúi xuống nhìn khắp nơi.
Nhưng trong một đêm mưa sa gió giật này, cảnh tượng xung quanh tảng đá lớn này đã không còn gì, chỉ có gió lớn và mưa to mãi không tiêu tan nổi mùi máu tanh.
Khắp nơi trên mặt đất đều là thi thể và máu tươi đang chảy, cũng đã tường thuật lại tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây. Trong đêm đen, dưới mưa gió, cảnh tượng thảm thiết ngoài tầm mắt của loài người.
Con chó A Thổ còn sống. Nó vẫn còn một hơi, đứng trên đỉnh cao nhất của tảng đá.
Dưới chân nó, khắp nơi là máu thịt nhậy nhụa. Đám yêu thú kia đã chảy hết máu trước nó. Thi thể chúng phủ kín trên sườn dốc dài và hẹp của ngọn núi này. Ở những nơi xa hơn, hơi thở đáng sợ này mới bớt đi nhiều.
Không nhiều lắm, nhưng cũng vẫn còn.
Một đêm này, đám yêu thú không kiềm chế được đã chết sạch, yêu thú không đủ mạnh mẽ đã chết sạch, yêu thú không đủ không ngoan cũng chết sạch. Còn đám yêu thú gan bé, sợ hãi đã bỏ chạy hết. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh khiến kẻ khác buồn nôn này, dưới ánh chớp thỉnh thoảng lóe lên chiếu rọi, có thể lờ mờ chứng kiến phía sau sườn sốc vẫn còn hai ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía tảng đá này.
Chúng vẫn do dự không đi. Chúng mơ ước máu thịt ngon lành kia.
Mưa to như trút không ngừng rơi xuống, đập lên trên người A Thổ trên tảng đá lớn. Giờ phút này trên người nó đã không còn bất cứ chỗ da thịt nào nguyên vẹn, khắp nơi đều là vết thương, khắp nơi đều là vết máu. Thoạt nhìn như máu tươi của chính nó cũng sắp chảy khô rồi.
Nhưng A Thổ vẫn không ngã xuống nó vẫn như một con chó điên cô độc cố chấp, nghiến răng nghiến lợi đứng trên tảng đá lớn kia, lạnh lùng nhìn khắp thế gian đen tối này.
Nhưng cùng lúc đó, trong chớp mắt khi ánh chớp lóe lên kia, ngay cả hai luồng ánh mắt lạnh lùng cạnh đó cũng cảm nhận được thân thể của con chó đen đang run rẩy, sắp sửa ngã xuống.
Có lẽ sau một khắc, con chó đen này sẽ ngã xuống trên tảng đá lớn, mất mạng. Cho nên hai ánh mắt vẫn ẩn dấu trong đêm, bình tĩnh chờ đợi, chờ đợi con chó đen hung hãn dị thường này chấm dứt tính mạng.
Dù sao thì một đêm mưa gió thế này, làm sao có thể thấy được trăng sáng chứ?
Không có ánh trăng sáng giúp đỡ, đại thánh thú có mạnh mẽ tới mây cũng không có khả năng tấn cấp thành thánh.
Con chó đen A Thổ cũng biết điểm này. Có lẽ chưa có ai nói với nó nhưng khi huyết mạch yêu thú trong cơ thể nó được kích thích, bản năng đồng thời cũng cho nó rõ ràng quy luật này. Mưa gió quá lớn không có khả năng xuất hiện trăng sáng nữa.
Nhưng tới lúc này rồi, nó đã không còn đường lui nữa.
A Thổ chậm rãi ngã xuống, nằm giữ một đám thi hài và máu tươi, trên chỗ cao nhất của ngọn núi này, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Trừ gió mưa rơi xuống thì chỉ còn tầng tầng mây đen nồng đậm, làm gì có bóng dáng của trăng sáng. Miệng nó rên rỉ, gục đầu xuống, giống như tại thời khắc cuối cùng này, rốt cục đã chịu thua vận mệnh.
Bóng đêm vọt tới, con chó đen đứng tại chỗ cao nhất trên ngọn núi có vẻ cô độc. Mà xa xa dưới sườn núi, hai cặp mắt âm u chậm rãi đứng lên, giống như rốt cục đã đợi tới thời cơ tốt nhất, bắt đầu đi về phía đỉnh núi.
Không khí trên Đông phong đột nhiên trở lên hơi khác thường, mặc dù vẫn có gió tuyết phất phới như trước, mặc dù cao cao trên đỉnh đầu vẫn có sấm chớp lóe sáng như cũ nhưng trên mặt đất , nhiệt độ đang nhanh chóng giảm xuống.
Bông tuyết rơi xuống càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều. Cảnh tượng trong trời đất lúc này vô cùng cô quạnh, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi chỉ thấy vốn gió tuyết cuồng bạo bao phủ toàn bộ đỉnh núi giờ đột nhiên rời đi, sau đó chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, từ từ dần dần tới gần hai người đang đứng đối mặt kia.
Bạch Thần chân quân đứng bên trong vùng đất uyết, nhìn Thiên Lan chân quân chằm chằm, gằn từng chữ một:
- Không ngờ ngươi dám can đảm tới Đông phong này khiêu chiến ta. Đây là chuyện ng xuẩn nhất mà ngươi từng làm.
Thiên Lan chân quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua bão tuyết đang từ từ hạ xuống, một lát sau cười cười, nhìn Bạch Thần chân quân, hai mắt híp lại nói:
- Thật không?
Bạch Thần chân quân hừ lạnh một tiếng, nói:
- Năm đó trước khi sư phụ chết đi có dặn dò ta, ngươi là kẻ kiêu ngạo, to gan lớn mật, sau này nếu đạo pháp có đại thành thì chỉ sợ sẽ còn gây hại lớn hơn Ma giáo tam giới. Hôm nay xem ra quả nhiên là thế.
Ánh mắt lão như điện, lạnh lùng nhìn Thiên Lan chân quân chằm chằm, lạnh giọng nói:
- Ngươi dám một mình đi tới địa cung, trộm lấy nước bọt Hắc long do ma vật sinh ra kia!
Thiên Lan chân quân nở nụ cười nói:
- Ồ, những lời này là sư phụ nói hay là tự ngươi nói thế?
Sắc mặt Bạch Thần chân quân lạnh lùng nói:
- Bản án năm xưa, đúng sai nhân quả thế nào trong lòng chúng ta hiển nhiên đều biết. Ta chỉ có một câu nói là không thẹn với lương tâm!
- Khéo thật!
Thiên Lan chân quân đi về phía trước từng bước một, lạnh nhạt nói:
- Hôm qua ta đi tảo mộ cho sư phụ, lại cũng nói mấy chữ này trước mộ phần của lão nhân gia ngài.
- Không thẹn với lương tâm!
Lão nói từng chữ một, giọng nói ù ù, giống như lôi đình vậy.
Bạch Thần chân quân cũng không nhiều lời với lão nữa nhưng trước khi ra tay chính thức, lão vẫn cố ý quay đầu lại nhìn về phía Trác Hiền đứng bên cạnh. Trên mặt lão không có bất cứ biểu hiện gì nhưng ánh mắt lại còn lạnh hơn cả băng tuyết trên bầu trời. Mặc dù không nói lời nào nhưng ánh mắt lạnh lùng kia lại quá rõ ràng.
Trác Hiền nhìn là hiểu ý tứ của vị sư tôn này. Sắc mặt lão trở nên trắng bệch rất nhanh. Cùng lúc đó, lão còn phát hiện ra vùng bão tuyết đang nhanh chóng hạ xuống và nhiệt độ trên mặt đất cũng giảm nhanh. Vốn tường băng phía sau lão đã sắp vỡ tung, đột nhiên giờ lại có xu thế gắn kết lại.
Gió tuyết càng lúc càng lớn, thân thể càng ngày càng lạnh.
Thiên Lan chân quân vẫn bất động. Bởi tất cả gió tuyết đều không thể tới gần thân thể lão. Lão chỉ bình tĩnh nhìn vùng bão tuyết kia hạ xuống. Sau đó một lát, đột nhiên lão như phát hiện ra, cúi đầu nhìn thoáng qua dưới chân mình.
Đó là một vùng đất tuyết, bị gió tuyết bao trùm thành một lớp băng rất dày. Nhưng vào lúc này, mặt đất dưới chân bọn họ lại đột nhiên loáng thoáng dao động, giống như từ sâu trong ngọn núi khổng lồ này nổi lên, giống như sóng nước lan ra.
Tầng tuyết dầy trên mặt đất đột nhiên run rẩy, vô số tuyết xốp giống như hơi tung lên một lần, ngay sau đó là lần thứ hai, lần thứ ba, mỗi lần lại càng rõ ràng hơn lần trước, mỗi lần lại càng kịch liệt hơn, sau đó toàn bộ mọi người đều cảm nhận được ngọn Đông phong này đang run rẩy. Cả ngọn núi này đang chuyển mình.
- Phù!
Bạn cần đăng nhập để bình luận