Thiên Ảnh
Chương 597: Mưu đồ bí mật
Thiết Hồ chân quân vô cùng tức giận, nhưng dẫu sao lão cũng là một Hóa Thần chân quân mình đầy kinh nghiệm, nên không thể hiện ngay lập tức, mà hít sâu một hơi, rồi cầm chén trà trước mặt lên hớp một chút…
Tống Văn Cơ đứng bên cạnh cực kỳ hiểu rõ vị nghĩa phụ của mình, ngay lập tức nàng cảm giác được sự thay đổi trong cảm xúc của lão, lén lút liếc nhìn sang Thiết Hồ chân quân.
Một lúc sau, nét mặt Thiết Hồ chân quân dịu xuống, lão nở một nụ cười mỉm, nói với Quảng Bác chân quân:
- Ầy, Quảng Bác huynh, huynh cũng đâu phải là không biết, hiện giờ tình thế trong Tiên minh này rốt cuộc thế nào, Phù Vân ti vốn đã mạnh, nay sau khi đánh đổ Ma giáo, thanh thế lại tăng thêm một phần. Ta thấy Tiên minh đã chẳng còn ai có thể áp chế phe cánh của Thiên Lan được nữa rồi.
Vừa nói, lão vừa lắc đầu thở dài, tỏ ra rất tiếc nuối.
Quảng Bác chân quân “hừ” một tiếng, mặt lộ vẻ bất bình, nói:
- Không ngờ đến Thiết Hồ huynh cũng nhụt chí đến vậy, khinh ta trọng người như thế, chỉ e chính khí sẽ tiêu tan, sợ rằng sau này sẽ có tai họa.
Thiết Hồ chân quân hơi nhướn mày lên, nhìn Quảng Bác chân quân, như cười như không:
- Nghe Quảng Bác huynh nói vậy, hình như vẫn chưa nói hết ý. Chẳng lẽ huynh đài đã có diệu kế cẩm nang gì rồi, chi bằng nói ra, cho huynh đệ ta nghe thử?
Quảng Bác chân quân phấn khởi đáp:
- Hiện nay Thiên Lan và Phù Vân ti ngày một hoành hành, không coi những người khác trong Tiên minh ra gì. Chẳng những thế, dã tâm của chúng còn ngày một lớn, tay cũng ngày một vươn dài, rất nhiều sản nghiệp trong Tiên thành, chúng đã đang không ngừng thôn tính. Cái khác không nói, năm năm trở lại đây, thu nhập của Đại Tể viện do ta đứng đầu giảm theo từng năm, cũng tức là lợi ích của Tiên minh đang không ngừng giảm xuống. Nhưng phía Phù Vân ti đó lại ngày càng giàu có, truy cứu căn nguyên, thì là do Phù Vân ti cậy thế hiếp người, dần dần thôn tính rất nhiều sản nghiệp.
Thiết Hồ chân quân chậm rãi gật đầu. Với địa vị của lão, tất nhiên là nắm rõ sự thay đổi mặt ngoài này của Chân Tiên minh, nhưng bình thường những chuyện này không tiện nói rõ, mọi người ngầm hiểu cũng được rồi. Vì nếu mà tính thẳng ra, trong sáu chân quân Chân Tiên minh cùng với các thế lực khác, ngoại trừ Quảng Bác chân quân ra, đều có sản nghiệp và thu nhập riêng, có điều không ít thì nhiều mà thôi.
Bằng không, nếu mọi người chỉ trông chờ vào chút lợi nhuận mà Đại Tể viện rút ra hằng năm, ăn không đủ no, bụng rỗng tạm thời không bàn, chứ chả nhẽ tất cả mọi sự hằng ngày đều phải nương theo sắc mặt của Quảng Bác chân quân hay sao?
Nếu mà có lúc đó thật, thì Quảng Bác chân quân sẽ thay thế Thiên Lan, trở thành cái gai trong mắt mọi người.
Về việc Quảng Bác chân quân ít có tài sản riêng, đó là do không cần thiết, Đại Tể viện của lão vốn đã quản lý tiền tài trong Chân Tiên minh, cơ hội giở trò quá nhiều, căn bản chẳng cần phải làm mấy chuyện này.
- Nói vậy quả thật cũng có lý, ta cũng bất mãn chuyện bất công này rất lâu rồi. Nhưng hiện nay Phù Vân ti thế mạnh, làm gì được chúng đây?
Thiết Hồ chân quân nghiêm mặt nói với Quảng Bác chân quân.
Quảng Bác chân quân hơi nghiêng người về phía trước, hạ thấp giọng xuống:
- Ta thấy tên Thiên Lan này có lòng lang dạ sói, không coi ai ra gì. Hiện giờ có công lớn, nếu như không ràng buộc, chỉ e sau này sẽ là Ma giáo thứ hai.
Cho dù xưa nay Thiết Hồ chân quân bất hòa với Thiên Lan, nhưng nghe Quảng Bác chân quân nói vậy, cũng không kìm được biến sắc, trầm giọng nói:
- Quảng Bác huynh, không nói lung tung được đâu!
Quảng Bác chân quân lại chẳng thèm để ý, chỉ nhìn Thiết Hồ chân quân nói:
- Thiết Hồ huynh xưa nay thấu rõ nhân tình thế thái, hẳn phải biết lời ta nói không hề sai.
Thiết Hồ chân quân cụp mắt xuống, một hồi lâu sau nói:
- Nếu đúng là vậy, Quảng Bác huynh có đối sách gì không?
Quảng Bác chân quân nói:
- Nghĩ cho chúng sinh thiên hạ, hai chúng ta liên thủ làm chút việc, khiến cho công nghĩa tái sinh, khiến cho chính đạo trong lành có được không?
Thiết Hồ chân quân im lặng một lúc, nói:
- Việc này khá lớn, cho phép ta suy nghĩ thêm.
Đùa à, chuyện lớn như vậy, chỉ dựa vào một lời nói của Quảng Bác chân quân nhà ông là quyết định ngay ư? Thiết Hồ chân quân biết rất rõ, thuộc hạ Thiên Luật đường của lão tuy không phải kiêu binh hãn tướng như Phù Vân ti, nhưng sức chiến đấu cũng thuộc hàng đầu trong Chân Tiên minh, nói là chỉ đứng sau Phù Vân tư cũng chẳng quá.
Nhưng còn Đại Tể viện của Quảng Bác chân quân?
Đám tu sĩ chỉ biết tham nhũng ấy, trên đến Quảng Bác chân quân, dưới đến các tu sĩ bình thường của Đại Tể viện, ngày nào cũng sống trong xa hoa, hưởng thụ cuộc sống thì có, nhưng còn sức chiến đấu ư, ngoại trừ kẻ đứng đầu là lão Hóa Thần chân quân Quảng Bác còn có chút tác dụng này, thì những người khác căn bản chỉ vật ngáng đường.
Mà chiến tranh giữa các phe phái căn bản không phải chỉ dựa vào mấy Hóa Thần chân quân, nếu chỉ dựa vào hai ba người này, riêng nói tới chuyện mệt cũng phải mệt tới chết, chứ đừng nói đến chuyện khác.
Kế đuổi hổ nuốt sói? Thiết Hồ chân quân cười nhạt trong bụng, ngoài mặt cũng vừa hay, để lộ vẻ không tán thành.
Quảng Bác chân quân thấy cả, trong lòng tuy không vui, nhưng cũng hiểu ấn tượng xưa nay với Đại Tể viện mình trong mắt người khác, nên cũng đành nuốt nghẹn cục tức này vào trong.
Nhưng lão đã đến đây một chuyến rồi, tất nhiên không thể chỉ đơn giản như vậy được, bằng không lão đã chẳng chủ quản Đại Tể viện bao nhiêu năm mà địa vị vẫn vững vàng như thế. Chỉ thấy lão khẽ cười, tỏ ra thần bí, nói:
- ta rất hiểu mối lo của Thiết Hồ huynh, , nhưng nếu như ta vẫn còn nước cờ, ít nhất có thể bảo đảm cho phần thắng của chúng ta trước Phù Vân ti trên bảy phần thì thế nào?
Thiết Hồ chân quân và Tống Văn Cơ đứng một bên, luôn im lặng lắng nghe nhưng vừa nghe câu này, cả hai đồng thời biến sắc. Nước cờ gì mà có thể có được ưu thế lớn như vậy trước lực lượng được xem như thiên hạ đệ nhất của Thiên Lan chân quân?
Ánh mắt Tống Văn Cơ thay đổi, ngực hơi nhấp nhô, trông hình như khá căng thẳng, còn Thiết Hồ chân quân cũng nhìn Quảng Bác chân quân chằm chằm cả một lúc lâu, sau đó trầm giọng nói:
- Có cả chuyện này? Xin Quảng Bác huynh chỉ giáo cho ta?
Quảng Bác chân quân đón lấy ánh mắt dò hỏi của Thiết Hồ chân quân, điềm nhiên nói:
- Thiên Lan và Phù Vân ti có mạnh đến đâu, cũng chẳng mạnh hơi năm phần Chân Tiên minh chúng ta được. Theo ta thấy, cùng lắm bọn chúng cũng chỉ chiếm được tầm bốn phần, nếu mấy người còn lại…
Thiết Hồ chân quân lập tức hiểu ra ý của lão, nhíu mày nói:
- Huynh đã tìm đến những người khác?
Quảng Bác chân quân mỉm cười đáp:
- chẳng phải mấy hôm trước Cổ Nguyệt mới bị cái tên Thiên Lan đó sỉ nhục còn gì? Lão ta chừng này tuổi rồi, đâu nuốt nổi cục tức này, hôm qua đã lặng lẽ đến tìm ta rồi.
Nói xong, lão nghiêm mặt lại.
- Nếu Thiết Hồ huynh đồng ý, thì chúng ta hãy âm thầm bắt tay, ít nhất là có ba phe, đối đầu với Phù Vân ti đã chiếm thế thượng phong rồi. Ta sẽ âm thầm liên lạc với Kim Long và Lưu Vân, thiết nghĩ họ thấy Thiên Lan ngang ngược như thế, trong lòng cũng bất mãn, đến lúc đó chúng ta thế mạnh, chẳng lẽ lại không làm được đại sự hay sao?
Thiết Hồ chân quân đẩy nhanh mạch suy nghĩ, chốc sau quả quyết gật đầu:
- Quảng Bác huynh nói rất có lý, việc này can hệ đến chúng sinh thiên hạ, công lý chính nghĩa, chúng ta là lãnh tụ của chính đạo, nên dũng cảm tiến lên, chuyện này phải tiến hành thật nhanh vào.
Quảng Bác chân quân vỗ tay cười lớn:
- Có câu này của Thiết Hồ huynh, đại sự của chúng ta tất thành.
Nói xong, lão dừng một thoáng, rồi nói tiếp:
- Nếu đã vậy, ta sẽ đi liên lạc với Kim Long và Lưu Vân ngay, một ngày gần nhất chúng ta sẽ âm thầm tụ họp, bàn bạc đại sự.
Thiết Hồ chân quân cười đáp:
- Tất cả xin nhờ Quảng Bác huynh chủ trì.
Quảng Bác chân quân tỏ ra vui mừng, hiển nhiên câu chủ trì đại cục này chính là cái mà lão muốn nghe nhất, lão gật đầu lia lịa, thêm vài câu khách khí, rồi mới sải bước lớn rời đi.
Ngay lúc lão mở cửa đi ra, gió lớn bỗng thổi mạnh từ ngoài đại điện vào, quét vù vù qua đỉnh Thiên Long sơn sừng sững, một khoảng đất trời đầy tiêu điều.
Trong đại điện, Tống Văn Cơ im lặng đứng đó, nhìn bóng lưng khuất dần của Quảng Bác chân quân, vẻ mặt đầy đăm chiêu.
61/ 5
Lục Trần đứng đó, không nhúc nhích rất lâu, xung quanh bốn bề yên tĩnh. Vốn cái động này đã chẳng có bóng người, chỉ có ánh sáng đỏ, còn đường hầm phía sau lưng, không có lệnh thủ vệ của Phù Vân ti ở phía trên cũng tuyệt đối không xuống đây.
Bởi thế mà có một lúc, nơi này tĩnh mịch tới mức cứ như không có bất cứ sự sống, nếu như không có A Thổ.
A Thổ vốn đang theo sau lưng Lục Trần, sau khi hắn đột nhiên dừng lại, nó cũng dừng theo, mới đầu nó không hề phát hiện điểm lạ thường ở Lục Trần, mà chỉ đứng yên, đồng thời trông về phía thành trì ngập giữa hào quang đỏ thẫm của trăng máu.
Hào quang của trăng máu cũng rải lên người A Thổ ở cạnh Lục Trần, nhưng A Thổ xem ra không hề có phản ứng gì với nó, ít nhất là một chút cũng chẳng rõ ràng. Có điều sau khi đợi thêm một lúc, cuối cùng A Thổ cũng cảm thấy có gì đó không bình thường, nó đi tới phía trước Lục Trần, ngước mắt lên nhìn hắn.
Sắc mặt Lục Trần không hề có vẻ đau đớn gì cả, nhưng hắn đang nhíu mày, dường như đang ra sức suy nghĩ điều gì đó, song vẫn không tìm được đáp án mà mình cần, gương mặt hắn dần lộ vẻ ngỡ ngàng.
A Thổ ngẫm nghĩ, dùng đầu cọ vào cánh tay Lục Trần, kêu một tiếng khe khẽ.
Lục Trần giật mình, từ kí ức xưa cũ phức tạp như mê cung, dường như bầu trời bỗng sáng bừng lên một đường sấm rền, lại như có một ánh chớp bỗng xé toạc bóng tối của đêm trường, chiếu rọi thế giới giữa bóng tối trong thoáng chốc. Hắn bừng tỉnh, sắc mặt trắng bệch.
Sau đó, hắn cúi đầu nhìn thấy A Thổ đang đứng ngay trước mặt mình.
Lục Trần thẫn thờ một thoáng, đột nhiên lồng ngực hắn nhấp nhô lên xuống, thần sắc kích động, thở dốc mấy cái, sau đó đi tới, đưa tay nhẹ nhàng choàng lấy cổ A Thổ, ôm nó vào lòng.
A Thổ hơi ngạc nhiên, không biết Lục Trần bị gì, nhưng bao năm qua, nó và Lục Trần đã trải qua vô số lần cùng vào sinh ra tử, tâm linh tương thông, nó nhanh chóng cảm giác được dường như tâm trạng của Lục Trần có gì đó bất ổn.
Cơ thể gã nam nhân này hơi run rẩy, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, hai vai hắn căng ra, như thể đang dồn sức khống chế cảm xúc của mình, lại như một kẻ rét run khao khát hơi ấm.
May thay, cơ thể A Thổ rất ấm, nhiệt từ cơ thể nó sưởi ấm lồng ngực Lục Trần, khiến dòng máu có hơi lạnh của hắn lưu thông trở lại.
A Thổ đứng im lặng, mồm thi thoảng lại kêu một tiếng nghẹn ngào, nhưng nó không hề có động tác vùng vẫy, nó cứ thế ở cạnh Lục Trần, dùng hơi ấm của mình sưởi ấm cho hắn, còn nhẹ nhàng cọ vào mặt hắn để an ủi.
Đây là lần đầu tiên trong rất nhiều năm qua, con hắc cầu này nhìn thấy Lục Trần để lộ sự yếu đuối như vậy.
※※※
Cứ thế không biết đã trôi qua bao lâu, cơ thể và tâm trạng của Lục Trần đã bình lặng trở lại. Lúc hắn ngẩng đầu lên khỏi người A Thổ, thần sắc mềm yếu đó đã không cánh mà bay, hắn lại trở thành tên nam nhân kiên cường điềm tĩnh, quanh mình dường như được bao bọc bởi một lớp áo giáp rắn chắc.
- Ta không sao.
Lục Trần xoa đầu A Thổ, khẽ giọng nói.
A Thổ hơi nghiêng đầu nhìn Lục Trần, có vẻ như không tin cho lắm.
Lục Trần thở dài, cũng không định giải thích với một con chó. Trầm mặc một lúc, hắn quay người đi về phía con đường dẫn tới đây, cũng chính là cái đường hầm đó.
A Thổ liền lấy làm kinh ngạc, mới vừa xuống huyệt động này, kết quả vừa tới vùng ngoài, chưa hề lại gần thành trì bên dưới, mà đã đi rồi ư?
Trên mặt Lục Trần chẳng có một biểu cảm nào, có lẽ vì tâm trạng không được tốt chăng? hắn thực sự không còn tâm trạng nào xuống cái thành trì trống vắng, hệt như địa ngục Diêm La này để tìm tung tich của Bạch Liên, huống chi cho dù có đi tìm, cũng chưa chắc tìm được.
Có điều khi hắn đi được mấy bước, A Thổ ở sau lưng sủa hai tiếng “gâu gâu”, nghe có vẻ khá kỳ lạ, còn có một chút bất mãn, xem ra cho dù là chó thì cũng có lòng tự trọng, đang yên đang lành bị người ta kéo đi một vòng uổng công, A Thổ cũng không hài lòng.
Lục Trần thở dài, có điều cũng biết mình làm vậy là kỳ lạ, hắn gượng cười quay người lại, nói với A Thổ:
- A Thổ, hiện giờ ta gặp phải một chuyện, rất rắc rối, Bạch Liên cô ta…
Lúc hắn đang định giải thích với A Thổ, khi hai chữ Bạch Liên thốt ra từ miệng hắn, trong đầu hắn bỗng dưng thoáng lướt qua bóng dáng Bạch Liên, nhớ đến gương mặt của Bạch Liên.
Câu nói của hắn đột nhiên đứt quãng, hắn chợt nhíu mày lại. Trong trí nhớ của hắn, thiếu nữ xinh đẹp đó dường như luôn là người hai mặt, một mặt là thiếu nữ nham hiểm tàn độc, một mặt là ngọc nữ thanh lệ thoát tục. Nhưng khoảnh khắc đó, hai mặt hoàn toàn không giống nhau của thiếu nữ ấy dường như bỗng nhiên hợp lại thành một, trở thành một con người hoàn toàn mới mà quen thuộc, còn gương mặt ấy, phảng phất như trùng khớp với một gương mặt xa xưa mà mơ hồ nào đó trong tận sâu ký ức hắn.
- Bạch Liên…
Lục Trần lại thều thào thêm một lần, còn lắc dầu, dường như muốn giãy khỏi cảm xúc và suy nghĩ cổ quái đó trong đầu, nhưng tiếng nói của hắn cuối cùng vẫn dừng lại một lần nữa, sau đó, lần này, hắn hoàn toàn chìm vào im lặng.
※※※
A Thổ hoàn toàn bị Lục Trần làm cho ngơ ngác. Nó cảm thấy mình theo Lục Trần nhiều năm, chưa bao giờ thấy Lục Trần kỳ lạ như hôm nay. Nó đảo mắt mấy vòng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn phía trên cao huyệt động, nhìn vầng trăng máu bị bao phủ bởi ánh sáng đỏ nọ, nghĩ Lục Trần liệu có phải là bị trăng máu làm hại rồi không.
Trúng tà sao?
Mất trí?
Hóa ngốc rồi ư?
A Thổ bỗng nhiên tức giận, nhìn trăng máu trên cao gầm gừ một tiếng, vừa gầm vừa nghiến răng, trông hết sức hung ác.
Nhưng trăng máu trên cao chẳng phản ứng gì với nó, như thể không thèm để mắt đấy, lại như không hiểu được sự phẫn nộ kỳ lạ của con hắc cẩu này.
Lúc này, bỗng nhiên có một bàn tay vươn tới từ phía sau, là Lục Trần đi tới cạnh A Thổ. Hắn khẽ vuốt ve lớp lông mềm mịn của A Thổ, sau chốc lát trầm mặc, nói:
- Chúng ta xuống thôi, việc cần thì vẫn phải làm, đi tìm Bạch Liên về.
Nói xong, Lục Trần liền sải bước đi về phía trước, A Thổ ngẩn người, bụng nghĩ, tên này hôm nay thay đổi thất thường quá… Nó đứng nguyên chỗ vẫy đuôi, rồi A Thổ vẫn chạy theo.
Thành trì yên tĩnh dưới lòng đất, giữa ánh sáng màu đỏ tựa như con thú khổng lồ đang suy ngủ, lại như một bộ hài cốt đã hoàn toàn chết đi. Lục Trần và A Thổ, một người một chó, chậm rãi bước qua con phố, từng cánh cửa to lớn rộng mở, dường như trong đó đều ẩn giấu những ánh mắt kỳ quái nào đó đang dõi theo họ.
Trong không gian tĩnh lặng, có lẽ có âm thanh nào đó đang gào rít, hô hoán, kêu gọi, muốn kéo họ xuống vực thẳm cùng những linh hồn đã chết đi ấy.
Bất giác, họ đã đi tới gần pho tượng nọ, có điều suốt dọc đường không hề có gì bất thường. Lúc Lục Trần đang suy nghĩ liệu có nên dùng cách đần độn nhất là lùng sục xung quanh không, thì đường như một sức mạnh nào đó ở nơi đây đang trả lời trăng máu trên cao, đột nhiên có một tiếng khóc rất khẽ mà lại ai oán thốt lên từ một ngóc ngách nào đó trong thành trì này.
Đó hình như là tiếng khóc bi thương của một thiếu nữ, nó phiêu đãng, như vượt qua biết bao nhiêu năm tháng, từ sâu trong ký ức trở lại với cõi đời này, đến bên cạnh Lục Trần.
Lục Trần quay phắt người lại, trông về phía xa nơi quang ảnh màu máu đung đưa biến ảo.
Con phố dài vắng vẻ, không một bóng người, nhưng cùng lúc đó, dường như lại đột nhiên có một làn sương kỳ dị lặng lẽ tràn lên từ đầu đường.
61/ 6
U oán, bi thương.. âm thanh đó nghe như đã phải hứng chịu nỗi thống khổ tột cùng của nhân gian, lại giống như ấp ủ trong lòng một câu chuyện vô cùng buồn đau, khiến cho phải cô độc khóc than trong tòa thành này.
Lục Trần đã nghe thấy âm thanh này, cùng lúc đó, hắn cũng nhìn thấy làn sương mù đột nhiên bay đến.
Đại đa số sương mù trong thế gian đều có màu trắng, nhưng ở đây, có lẽ do hào quang của trăng máu phía trên chiếu rọi, mà sương mù bên dưới trở thành một luồng khí mang màu đỏ nhàn nhạt, chậm rãi trôi dọc đường phố, nhà cửa trong tòa thành thần bí này. Nó trôi trong từng ngõ ngách một, nhìn từ xa, hệt như một dòng suối màu máu, lặng lẽ lan tràn.
A Thổ tiến về trước một bước, hướng về phía đám sương mù sủa một tiếng, trông có vẻ cảnh giác, nhưng không hề quá sợ sệt.
Sắc mặt Lục Trần có phần lạnh lùng, hắn nhìn chằm chăm vào đám sương màu đỏ đang tràn ra nọ, đồng thời lắng nghe kỹ tiếng khóc của nữ tử đang vang dội trong tòa thành dưới lòng đất này. Âm thanh đó nghe có phần lửng lơ, chợt gần chợt xa, lại tựa như cách một bức tường, khiến âm thanh hơi biến điệu, nên tuy trong lòng có chút hoài nghi, song Lục Trần vẫn không thể kết luận âm thanh ấy là của Bạch Liên mà hắn cần tìm.
Trừ đó ra, ý cảnh giác trong lòng Lục Trần cũng tăng lên. hắn đến tòa thành dưới lòng đất này cũng nhiều lần rồi, tuy ánh sáng của trăng máu trên đỉnh đầu ngập tràn khắp nơi, lại còn cả thành trì cao lớn trống vắng này, tuy trông nơi đây đâu đâu cũng đầy kỳ lạ, nhưng dị biến như thế này lại là lần đầu tiên.
Nói cho chính xác thì lúc trước, người của điện Tinh Thần sục sạo ở tòa thành này cả buổi, sau khi chẳng biết đã bố trí cấm chết hay trận pháp kỳ dị gì, mà nơi này đã lần đầu tiên xuất hiện điềm bất trắc.
Đám sương đỏ đang từ từ tới gần, nhưng Lục Trần lắng nghe cả hồi lâu, vẫn không cách nào tìm ra được nguồn gốc cụ thể của âm thanh đó. Hắn trầm ngâm một chốc, rồi khẽ vỗ vỗ A Thổ đang đứng cạnh, trầm giọng nói:
- Có thể tìm được chỗ phát ra của âm thanh đó không?
A Thổ ngẩng đầu lên nhìn trời, nhưng không có ý định cẩn thận lắng nghe, mà dùng mũi hướng lên trời đánh hơi mấy cái, một lát sau, nó trông như do dự tiến về trước một bước, sau đó lại dừng lại, có vẻ như đang thận trọng phân biệt, hơn nữa còn khá là vất vả.
Lục Trần không thúc giục, chỉ khẽ nhíu mày nhìn xung quanh.
A Thổ bắt đầu đi rồi lại dừng, hơn nữa không tiếp tục đi xa về trước, mà bắt đầu vòng quanh bức tượng to lớn ở trung tâm tòa thành.
Nó đi vài bước lại hít một cái, cứ thế sau khi vòng một vòng không nhanh không chậm, đến khi nhìn thấy sương đỏ đang dần lan tới gần, có lẽ chỉ còn cách họ hơn mười trượng, A Thổ chợt dừng chân, đi về một hướng nào đó.
Lục Trần ngẩng đầu nhìn về hướng đó, phát hiện A Thổ đi về phía một ngôi nhà trông không khác gì mấy ngôi nhà xung quanh. Cánh cửa cao đang để mở, bên trong yên tĩnh vắng vẻ, có vài góc đã ngập sương đỏ.
Mấy bậc đá, ngưỡng cửa cao hơn đầu gối. Đi tới trước cửa, nhìn vào trong ngôi nhà này, Lục Trần lại một lần nữa xác nhận, nhà cửa ở đây ngoại trừ việc kích thước lớn hơn nhà bình thường của nhân thế, thì gần như giống như đúc.
Vậy thì lúc trước người sống ở đây là người như thế nào?
hiển nhiên A Thổ chẳng hề hứng thứ với vấn đề truy tìm căn nguyên này, nó đi tới mấy bước, đầu tiên là nhảy qua bậc cửa, chạy vào trong sân. Sau đó, nó ngẩng đầu đánh hơi thêm mấy cái, rồi nhìn chằm chằm về phía hậu viện, sải bước chạy về phía đó.
Lục Trần đi theo sau A Thổ, sắc mặt ảm đạm, liếc nhìn xung quanh, có thể cảm nhận rất rõ một mùi máu tanh bay tới từ hướng đó. Hắn hừ một tiếng, một ngọn lửa đen tối từ từ sáng lên trong hai mắt, vạt áo không gió mà bay, hắn chậm rãi đi tới.
Tiếng khóc của nữ tử đó, bỗng nhiên to lên, hơn nữa dần dần rõ ràng hơn, hình như đang ở chỗ nào đó ngay phía trước. Song qua tai Lục Trần, dường như cũng cảm thấy âm thanh đó dần dần có phần quen thuộc, thậm chí giữa tiếng khóc vốn dĩ loáng thoáng đó, hình như còn có thêm mấy câu chữ, tuy phần lớn vẫn khá mờ nhạt, nhưng có mấy chữ, hắn đã nghe rõ.
…Hoa… Hợp Hoan…máu…à…
Sắc mặt Lục Trần liền trầm xuống, hắn nhớ trước đây mình từng nghe qua bài hát này. Đó là một đêm nào đó ở núi Côn Luân, lúc hắn còn sống trong căn nhà tranh trên vách núi bên ngoài động phủ của Tô Thanh Quân, Bạch Liên tìm đến lúc đêm khuya, ngồi trên bệ cửa sổ nhà hắn, đung đưa chân, ngẩng đầu nhìn trời, khẽ giọng ngâm nga bài hát đó.
Sâu trong tâm linh hắn thình lình co giật, như một lưỡi dao lạnh băng đột nhiên cắm vào, đau tới ray rứt, gây nghẹt thở.
Gừ!
ở phía trước A Thổ bỗng nhiên gầm gừ một tiếng trầm thấp, trong âm thanh đó chợt mang hơi hướm cuồng bạo. Gần như cùng lúc đó, Lục Trần cũng cảm giác được mùi máu tanh đột nhiên nồng lên gấp mười lần. Hắn chớp mắt rồi gần như không nghĩ ngợi, lao người về phía trước như tia chớp.
Một làn ánh sáng đỏ chợt lướt qua trước mắt, như một con dã thú khát máu nhào tới, Lục Trần hơi gồng người, hắc hỏa ngay lập tức bùng lên, trực tiếp hóa thành một lưỡi kiếm đen chém tới.
Tiếng gió rít chói tai, thê lương vang lên, huyết quang đó bị hắc hỏa đánh nát giữa khoảng không, đồng thời phát ra âm thanh “xì xì” đáng sợ, sau đó một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một người toàn thân phủ đầy máu, thậm chí không thể nhìn rõ gương mặt lảo đảo lùi về sau, nhưng hắc hỏa đáng sợ đó như ác ma, không hề có ý định buông tha y, lao tới căn lấy y, bao quanh y, sau đó bừng cháy kịch liệt.
Lục Trần đáp xuống đất, hắn rùng mình, lùi về sau mấy bước, sắc mặt cũng tái đi.
Sức mạnh của huyết nhân cực mạnh, kể cả đạo hạnh của hắn hiện tại cũng có phần không chịu đựng được, thậm chí lồng ngực đã nhói đau, sắp sửa phun ra một ngụm máu tới nơi.
Nhưng Lục Trần vẫn kìm lại được, nhìn lại, huyết nhân đó tuy cảm giác rất mạnh, nhưng chẳng hiểu vì sao, lại không mang lại cảm giác có sự sống/
Đúng vậy, hắn thậm chí còn chẳng cảm thấy đó là một người sống…
Máu không ngừng chảy xuống từ trên người huyết nhân đó, hệt một dòng sông nhỏ, hơn nữa trông như vô cùng vô tận. Cũng không rõ trên người kẻ này rốt cuộc có bao nhiêu máu. Một luồng khí cuồng bạo tỏa ra từ người y, song lại ẩn chứa một cảm giác suy yếu tuyệt vọng.
Cùng lúc đó, hắc hỏa quấn quanh người gã huyết nhân này, rõ ràng y không biết làm thế nào với nó, hắc hỏa thiêu đôt cuồng liệt, sau đó ra sức luồn vào trong thân thể huyết nhân.
Vào khoảnh khắc đó, Lục Trần nhớ lại rất nhiều năm trước, tuyệt cảnh khi mình bị hắc hỏa quấy nhiễu sống không bằng chết, và nỗi thống khổ khó mà hình dung nổi ấy.
Sau đó, hắn liền nghe thấy tiếng gào thét khàn cả giọng đó, dường như thốt lên từ nơi sâu nhất trong linh hồn.
Lục Trần lùi về sau hai bước, tuy huyết nhân trước mặt rất mạnh, nhưng trong giây khắc này, Lục Trần đã cảm giác con quái vật này hình như đã hoàn toàn đánh mất thần chí, hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh, sau đó mặt cứng đờ.
Hắn đã nhìn thấy Bạch Liên.
61/ 7
Từ lúc bắt đầu xông vào hậu viện từ tiền viện, ngay lập tức đã chạm phải đòn tấn công của gã huyết nhân quái dị này. Có thể nói cho tới lúc này, Lục Trần mới lần đầu quan sát tình hình xung quanh. Đập vào mắt toàn là một màu đỏ thẫm.
Có lẽ do lời nguyền bẩm sinh của trăng máu trên trời kia mà ở nơi huyết quang chiếu rọi, chung quy vẫn không tránh được tai ương từ huyết quang.
Hậu viện từng yên ắng này, giờ đây đã hoàn toàn bị quét đầy máu tươi, cảnh tượng đó thê lương nhức mắt đến lạ, khiến người ta phải kinh tâm động phách. Nhỡ người bình thường nhát gan mà nhìn thấy, e là sẽ ngất lịm ngay tại chỗ.
Nhưng Lục Trần không phải là người bình thường, những cảnh tượng khủng khiếp đáng sợ mà hắn từng chứng kiến đã nhiều vô số kể rồi. Do vậy căn bản hắn chẳng bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng thê lương ấy, ngược lại còn ngay lập tức đoán được, căn nhà này trông lộn xộn và ghê gớm tới mức khắp nơi đều là máu. Nhưng trông nó cứ như một trận thế, hơn nữa lại còn khá quen thuộc, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Sau đó hắn liền nhìn thấy giữa máu tươi nửa như trận pháp nửa như không ấy, tại một góc trong hậu viện, có một chỗ nhìn như cái giếng nước. Tất nhiên, quanh giếng hiện giờ cũng gần như bị bao phủ bởi máu, nhưng trên thành giếng, giữa máu đổ ròng ròng đó, lại có một người đang ngồi ở đấy.
Mới nhìn dáng người của nàng nhỏ nhắn, trên người cũng lấm đầy máu, nhưng khác với gã huyết nhân kia ở chỗ, đầu nàng để lộ ra ngoài, hơn nữa lạ là không bị dính một vết máu nào, từ cổ nàng trở xuống thì lại như bị máu quệt lên một lớp.
Gương mặt của nàng là Bạch Liên, nhìn qua, trông hệt như nàng thiếu nữ vận một bộ xiêm y màu đỏ tươi. Lúc này, nàng ngồi giữa vũng máu, hai mắt nhắm nghiền, mày cũng nhíu chặt, vẻ mặt loáng thoáng nét đau đớn, thi thoảng lại co giật cơ mặt. Nhưng không hiểu vì sao, nàng vẫn chẳng nói một lời, giống như đang cố gắng kiềm chế.
Lục Trần ngỡ ngàng, vừa định tiến tới, nhưng chợt giật mình, trong đầu cứ như đột nhiên lướt qua một ý nghĩ nào đó cực kỳ nhanh. Nhưng trong chớp mắt không bắt lấy kịp, chỉ mơ hồ cảm thấy hình như mình đã bỏ sót gì đó, cảnh tượng trước mắt đây, thê thảm, đáng sợ, quỷ quái, nhưng hình như có điểm nào đó không bình thường.
Hắn đứng nguyên tại chỗ một chốc, rồi nhìn ra trong trận thế hợp thành từ những vệt máu đó, tuy có rất nhiều điểm khuất hoặc do vết máu lẫn lộn che đậy, nhưng những phần chủ yếu vẫn là thứ bí pháp “Huyết Thực” mà năm xưa hắn từng thấy Bạch Liên bố trí.
Người có thể bố trí loại trận pháp hung hiểm tàn độc này - Bạch Liên, tất nhiên không phải là cái đèn đã cạn dầu, nhưng mọi thứ trước mắt vẫn khiến Lục Trần phải hít một hơi cảm thấy ớn lạnh. Vì kể cả khi hắn còn ở trong Ma giáo, cũng chưa từng nhìn thấy loại trận pháp nào có quy mô và linh lực mạnh đến dị thường như thế này.
Hắn phát hiện hình như mình đã có hơi xem thường Bạch Liên.
Gầm!
Một tiếng gầm gừ vọng lại từ kế bên, kéo ánh mắt của Lục Trần về lại khỏi Bạch Liên, hắn ngoảnh lại nhìn, thì thấy A Thổ đừng bên rìa trận Huyết Thực bí pháp, đang gầm lên inh ỏi với gã huyết nhân bị hắc hỏa thiêu đốt.
Lục Trần có chút lo lắng, bước hai bước về phía A Thổ, trong màn giao đấu vội vàng lúc nãy, tuy trạng thái gã huyết nhân này rất cổ quái, trông có vẻ như thần trí mơ hồ, nhưng lại cực mạnh, có thể nói là không hề tầm thường, thậm chí không hề dưới một Nguyên Anh chân nhân. Đây thực sự là một nhân vật hết sức nguy hiểm.
hiện giờ A Thổ đã trở nên mạnh hơn, nhưng khi đối mặt với một kẻ địch bí hiểm như vậy, Lục Trần vẫn khá là lo lắng.
Có điều rất nhanh chóng, Lục Trần liền phát hiện gã huyết nhân này không hề ra đòn tấn công về phía A Thổ, cho dù A Thổ đang gầm gừ với y, thể hiện vẻ thù địch rất rõ ràng, nhưng gã huyết nhân lại đang lắc lư người một cách cuồng loạn, gào thét bằng âm thanh hỗn tạp không rõ ràng.
Hắc hỏa đang bốc cháy trên người y, y bị cơn đau đáng sợ đó làm cho choáng váng hay sao?
Lục Trần do dự một chút, bèn gọi A Thổ một tiếng. A Thổ quay đầu nhìn hắn, rồi từ bỏ việc đối đầu với gã huyết nhân, chạy lại, có điều cặp mắt nó vẫn thỉnh thoảng ngoảnh lại nhìn gã huyết nhân đó, hiển nhiên rất cảnh giác kẻ đại địch này.
Gã huyết nhân chẳng mảy may phản ứng trước cử động của Lục Trần và A Thổ, giọng y dang từ từ thấp xuống, người y mềm oặt đi một nửa, hình như đã quỳ xuống đất.
Lục Trần chau mày, liếc nhìn gã huyết nhân cổ quái đó. Gió mang mùi máu tanh nồng thổi qua trong huyệt động dưới lòng đất này, kèm theo tiếng rít nức nở, tựa như lời than khóc từ thuở xưa xa xăm.
Lục Trần xoay người đi về phía Bạch Liên, bước chân hắn giẫm qua những vết máu trên mặt đất, để lại hai hàng dấu chân loang lổ máu.
Chẳng mấy chốc sau, hắn đã đến cạnh Bạch Liên, có điều sau khi ngồi xuống trước mặt nàng, hắn nhât thời có cảm giác không biết nên làm như thế nào. Thiếu nữ này, từ cổ trở xuống đều bao trùm đầy máu. Lục Trần không tưởng tượng được tại sao lại như vậy, nhưng nhìn thần sắc của Bạch Liên, tuy có nét đau đớn, nhưng về tinh khí thần thì vẫn khá ổn.
Lục Trần khẽ giọng gọi Bạch Liên hai tiếng, Bạch Liên không hề phản ứng lại, cứ như không nghe thấy tiếng gọi của hắn.
Lục Trần do dự, rồi đưa tay ra vỗ nhẹ lên mặt Bạch Liên.
quả nhiên Bạch Liên đã có phản ứng, nàng bỗng rùng mình, nhưng chẳng hiểu sao, mắt nàng vẫn không mở ra, mí mắt chỉ giật giật mấy cái, môi mấp máy run rẩy, nhưng vẫn không mở mắt ra, cũng chẳng mở miệng nói gì.
Trái tim Lục Trần đập mạnh, phản ứng này của Bạch Liên có tốt cũng có xấu, tốt ở chỗ hình như nàng vẫn có ý thức, có phản ứng với tác động từ bên ngoài, nhưng gay go ở chỗ, hình như nàng đã bị thủ pháp quỷ dị nào đó giam cầm, mắt không thể mở, miệng không thể nói được.
A Thổ theo sau Lục Trần đi tới, nó không có ấn tượng tốt với trận Huyết Thực bí pháp này một cách rõ ràng. Nó nhìn trái nhìn phải, ánh mắt hung hăng, kể cả lúc ngẩng đầu lên nhìn Bạch Liên, cặp mắt A Thổ cũng chẳng có gì là thiện cảm. Xem ra, nếu có thể, hẳn là nó rất sẵn lòng cắn một miếng vào gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ này, đồng thời còn thi thoảng lại gầm một tiếng trong mồm.
Lục Trần cũng chẳng để ý tới A Thổ. Sau thoáng trầm ngâm, hắn bèn bỏ qua lớp máu trên người Bạch Liên, đưa tay ôm lấy nàng, một tiếng động trầm vang lên, hắn bế bổng nàng lên. Chỉ là sau khi hai tay chạm vào người Bạch Liên, hắn đột nhiên nhíu mày lại, mặt sầm xuống.
Lớp máu đó quá hút mắt, thậm chí lừa được cả con mắt của Lục Trần, hoặc có thể nói là không chú ý đến những điểm khác trên người Bạch Liên, mà cho đến lúc này khi bế nàng lên, hắn mới phát hiện trên người Bạch Liên không hề có quần áo.
Thiếu nữ này ngồi giữa trận thế quỷ dị trong trạng thái lõa lồ.
Sắc mặt Lục Trần u ám đi mấy phần, hắn không do dự quá lâu, bèn thò tay vào ngực áo. Chốc sau một tia sáng lóe lên, trong tay đã xuất hiện thêm một tấm áo choàng, sau đó hắn giật tay một cái, áo choàng mở rộng, bao quanh Bạch Liên. Sau đó lại ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy, dưới lớp lửa thiêu đốt của hắc hỏa, gã huyết nhân nọ đã hoàn toàn ngã gục trong vũng máu dưới đất, không nhúc nhích, hình như đã chẳng còn sinh khí nữa.
Lục Trần liếc nhìn Bạch Liên trong vòng tay, chỉ thấy hai mắt nàng vẫn nhắm nghiền, hình như vẫn bị vây hãm trong cấm chế thần bí này, hắn không dám do dự thêm, liền nhanh chân đi ra ngoài.
Hắn đi thẳng ra tới cổng căn nhà, vào lúc sắp sửa bước qua khỏi thềm cửa, hắn bỗng nhiên giật mình, nhớ đến một điểm mà khi nãy có vẻ như mình đã bỏ qua.
Bạch Liên hình như đã bị khống chế rồi, vậy thì lúc nãy… tiếng hát kỳ lạ mơ hồ giữa màn sương đó là của ai?
61/ 8
Lục Trần đứng nguyên một chỗ, cúi đầu nhìn Bạch Liên đang bế trong tay một cách nghi hoặc, lúc này thân thể nàng được tấm áo choàng đó bao bọc, che đi máu đỏ khắp người, âu trông cũng không còn kỳ dị và thê lương nữa.
Có lẽ nhờ dựa vào lòng Lục Trần, có chút hơi ấm, mà thần sắc trên mặt Bạch Liên lúc này đã dịu xuống, nét đau đớn ban đầu đã giảm hẳn, hàng lông mày cũng giãn ra, như thể biết mình đã được an toàn, đã thoát khỏi bể khổ và nguy hiểm rồi.
Nhưng đôi mắt nàng đến tận lúc này vẫn chưa mở ra, hình như vẫn có cấm chế nào đó đang giam cầm nàng, Lục Trần thoáng giật mình, hai tay bế nàng hơi ghì chặt lại, cẩn thận dùng linh lực dò xét bên trong cơ thể nàng.
Gần như vào lúc linh lực của hắn vừa mới len lỏi vào kinh mạch trong cơ thể Bạch Liên, thì đột nhiên, Lục Trần liền cảm thấy một luồng linh lực vô cùng mê loạn chạy vụt qua như con dã thú điên cuồng, nghiền nát linh lực của hắn trong nháy mắt, cùng lúc đó, Lục Trần cảm nhận được rõ ràng thứ linh lực cuồng bạo bắt nguồn từ sâu bên trong cơ thể Bạch Liên này cũng đồng thời đang xâu xé kinh mạch nàng, hơn nữa đâu cũng thấy vết thương nứt toạc.
Nếu cứ thế này, chẳng cần người khác động thủ, chỉ cần Bạch Liên để kéo dài thêm một thời gian, kinh mạch toàn thân của nàng sẽ tự tan nát, cầm chắc cái chết trong tay.
Lục Trần kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ bên ngoài trông Bạch Liên như không có thương thế nào, nhưng kinh mạch trong cơ thể đã hỏng nát đến thế, trong khoảng thời gian mất tích vừa qua, rốt cuộc nàng đã xảy ra chuyện gì?
Lục Trần không dám chần chừ thêm nữa, việc cấp bách lúc này dĩ nhiên là rời khỏi đây, nghĩ cách xem liệu có thể cứu chữa cho Bạch Liên không.
Lúc hắn bước qua khỏi thềm cửa, nhìn về phía con đường trước mắt, thì phát hiện màn sương mù quái dị vừa mới xuất hiện nọ đã tiêu tán từ lúc nào chẳng hay.
Chẳng lẽ, tình trạng cổ quái xảy ra ở đây có liên quan đến gã huyết nhân kỳ lạ lúc nãy?
Lục Trần do dự một lúc, phần nào muốn quay lại kiểm tra xem gã huyết nhân đó rốt cuộc có điểm gì cổ quái, nhưng chính vào lúc này, Bạch Liên bỗng thốt lên mộ tiếng rên rỉ trầm thấp, gương mặt nàng lại một lần nữa hằn lên nét đau đớn, đồng thời khóe miệng từ từ rỉ ra một dòng máu đỏ.
Lục Trần thất kinh, biết là thương thế trong cơ thể Bạch Liên đã cực kỳ nghiêm trọng, đã đến mức không thể trì hoàn được nữa, hắn đành nghiến răng, lập tức chạy về phía lối ra huyệt động.
Chạy được vài bước, Lục Trần chợt phát hiện A Thổ không đi theo mình, hình như vẫn còn ở trong căn nhà lúc nãy chưa trở ra, hắn không kìm được nhíu mày, ngoảnh đầu lại hét lớn:
- A Thổ, đi thôi!
Tại hậu viện căn nhà đó, giữa một khu vực phủ đầy mùi máu tanh, A Thổ quả thực vẫn còn ở đây. Nó không theo Lục Trần rời khỏi nơi nay, có lẽ vì lúc nó chuẩn bị đi, đã dùng mũi đánh hơi trong không khí, hình như đột nhiên cảm giác được gì đó, không ngờ lại là vùng phụ cận gã huyết nhân đã gã gục dưới đất, bị hắc hỏa thiêu đốt tới mức thoi thóp, nhưng vẫn bị vũng máu bao phủ, không nhìn rõ được dung mạo.
Nó không giẫm chân vào vũng máu đó, mà đứng cách tầm năm sáu thước, đôi mắt dường như chứa đựng sự nghi hoặc, nó nhìn chằm chằm gã huyết nhân đó, nhìn rất lâu.
Mãi đến khi từ bên ngoài căn nhà đột nhiên truyền tới tiếng gọi của Lục Trần, A Thổ giật nảy mình, dường như lúc này mới choàng tỉnh, mồm kêu hai tiếng u u, rồi quay người đi ra ngoài.
Chỉ là lúc nó sắp rời đi, đột nhiên trong căn nhà đã yên ắng trở lại, giữa vết máu tanh nồng và đáng sợ đó, chợt vọng lại một tiếng hát trầm thấp, mơ hồ, lại dường như xa xăm.
Vầng trăng lưỡi liềm…
Chiếu rọi dịp đoàn tụ
Sắc đỏ…
Vì…
Ê a,
Năm tháng như dòng nước,
Kẻ đầu bạc hoang mang…
Hướng…
Tiếng hát này đứt quãng, nhả chữ không rõ ràng, thường xuyên ngắt chữ thiếu câu, người bình thường nghe còn chẳng hiểu, chứ đừng nói là một con chó. A Thổ trông có vẻ càng thêm nghi hoặc, nó quay đầu nhìn về phía gã huyết nhân, nhưng gã huyết nhân gục dưới đất, không hề đứng dậy, cũng chẳng động đậy, toàn thân bị máu tươi phủ kín không nhúc nhích, cũng chẳng nhìn ra có phải gã quái vật này đang hát hay không.
A Thổ lại nhìn sang trái phải và trên không, chỉ thấy xung quanh toàn là máu, chẳng có một bóng người, đến cả những bóng ma giả thần giả quỷ trong tình cảnh thê lương trong truyền thuyết này cũng chẳng có.
Tình hình có vẻ lạ kỳ.
A Thổ lùi về sau một bước, cảm thấy sởn hết cả gai ốc, có chút sợ hãi, bỗng nó sủa lớn một tiếng “gâu gâu”, như để tăng thêm dũng khí cho mình, sau đó vụt quay người, xông ra khỏi căn nhà này nhanh như chớp.
Một cơn gió lạnh thổi qua, căn nhà bao trùm trong máu này cuối cùng cũng hoàn toàn chìm vào im lặng, cộng với chút thê lương, mùi máu tanh vẫn ngập tràn, trên người gã huyết nhân nằm dưới đất, máu đang chảy, hắc hỏa cháy rất lâu cuối cùng cũng tắt.
…
Cũng chẳng biết sau bao lâu, trên cái thân xác giữa vũng máu đó, hình như bỗng có một chỗ, có thứ gì đó rất giống ngón tay khẽ nhúc nhích.
※※※
Lúc Lục Trần chạy đến thông đạo dẫn tới lối ra huyệt động, thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau lưng, bước chân đó hắn hết sức quen thuộc, vì dù sao cũng là con chó đã đi theo mình suốt mấy năm qua.
Hắn chẳng quay đầu lại, hai tay ôm Bạch Liên đi nhanh về phía trước, đồng thời nói:
- Lúc nãy ngươi ở lì trong đó làm gì vậy, kỳ quặc, chưa biết chừng còn có nguy hiểm, lần sau nhớ theo sát ta đấy.
A Thổ đáp lại bằng một tiếng “gâu”, ngẩng đầu nhìn Lục Trần, rồi lại nhìn sang Bạch Liên mà hắn đang bế trong tay, sau đó sải bước, nhanh chóng chạy tới phía trước bọn họ.
Lúc Lục Trần bế Bạch Liên xông ra khỏi địa đạo, đám thủ vệ Phù Vân tư đứng đầu là Lưu Đình đều tiến tới, song khi họ nhìn rõ Lục Trần cùng người mà hắn đang bế trong tay, tuy có tấm áo choàng che chắn nhưng mặt của Bạch Liên vẫn lộ ra ngoài, ai nấy đều há hốc mồm.
Có mấy người thậm chí còn thất thanh kêu lên:
- Thế… thế này là thế nào?
Trước đó lúc Lục Trần xuống dưới, tất cả đều nhìn rõ mồn một, một người và một con chó, tuyệt đối không có người thứ hai. Còn về Bạch Liên… vị đại tiểu thư này tuy không phải là nhân vật được sủng ái, nhưng thân phận, địa vị cũng chẳng bình thường, tự dưng lại chẳng rõ sống chết, được Lục Trần bế chạy lên từ dưới lòng đất, phản ứng đầu tiên của mọi ngươi chính là nguy to rồi.
Cái khác không nói, Bạch Liên chẳng rõ làm cách nào mà lẻn xuống huyệt động dưới lòng đất chính là do tất cả bọn họ thất trách, mà nàng hiện giờ có vẻ như đang bất tỉnh, bên dưới tấm áo choàng còn nhỏ xuống mấy giọng máu, đám thủ vệ nhìn vậy, đều nổi hết da gà, miệng kêu la ai oán.
Lưu Đình ngây ranhư phỗng, sau kih bị một tên thuộc hạ phản ứng nhanh ben cạnh đẩy một cái, mới giật mình bừng tỉnh, vội vàng chạy tới lúng túng nói với Lục Trần:
- Công tử, chuyện… chuyện này là thế nào vậy?
Lục Trần lúc này làm gì có tâm trạng giải thích với y, nhưng cũng biết cái khó và mối lo của Lưu Đình lúc này, bèn quyết đoán nói:
- Ta phát hiện Bạch Liên bị trọng thương ở bên dưới, đây hẳn không phải là lỗi của các ngươi, giờ ta phải đưa cô ta về trị thương trước, sau này tự ta sẽ giải thích với sư phụ và Đường chủ Huyết Oanh của các ngươi.
Lưu Đình liền thấy nhẹ cả người, thần sắc trên mặt cũng dịu xuống, y liền vội vàng phất tay nói với mấy người sau lưng:
- Tránh ra, tránh ra mau! Lời công tử nói chưa nghe thấy à, cứu người quan trọng hơn.
Chỉ là nếu vừa rồi Lục Trần không ôm hết trách nhiệm về mình, e là Lưu Đình nhất thời chẳng dám để Bạch Liên đi. Lục Trần gật đầu với y, lập tức lao đi như tên bắn, trực chỉ Côn Luân điện.
Song lúc hắn trông thấy mái cong sừng sững của Côn Luân điện từ xa, đột nhiên có một ý nghĩ lướt qua trong đầu hắn, khiến hắn vô thức dừng chân lại.
Thương thế bên trong cơ thể Bạch Liên vừa cổ quái lại hết sức nghiêm trọng, nếu giao nàng cho Thiên Lan chân quân trị thương, liệu ông ấy có… nhân cơ hội hiếm có này mà giết chết nàng luôn không?
Bất luận thế nào, đây cũng là một cơ hội thần không biết quỷ không hay, cho dù người khác có nghi ngờ, có lẽ cũng chỉ có thể dồn nghi ngờ vào chính Lục Trần…
Lục Trần nhíu mày, có chút do dự.
61/ 9
Lục Trần có chút bối rối, lúc trước quan hệ giữa hắn và Bạch Liên chỉ có thể nói là bình thường, tuy quen biết đã lâu, nhưng tuyệt đối không thể tính là thân thiết, song hắn không hề hy vọng Bạch Liên rơi vào kết cục chết bất đắc kỳ tử. Nếu không, hắn hà tất phải xuống huyệt động dưới lòng đất để cất công cứu nàng ra?
Nhưng trước mắt lại là một lựa chọn hết sức khó xử, bên ngoài Bạch Liên trong chẳng có gì đáng ngại, nhưng trong cơ thể, linh lực mê loạn, rất khác thường, có thể sẽ mất kiểm soát bất cứ lúc nào, khiến thiếu nữ xinh đẹp xuất trần, thiên tư hiếm có này nổ tung, hồn bay phách lạc.
Thế nhưng, liệu Thiên Lan chân quân có vì thấy thiên tư của nàng tốt đến thế, mà có suy nghĩ khác hay không? Dẫu sao thì, trên danh nghĩa, nàng vẫn là đệ tử quan môn của Bạch Thần chân quân.
Khoảnh khắc đó không dài, cũng chẳng làm trễ nãi việc cứu Bạch Liên được, nhưng trong lòng Lục Trần dường như lại bị hai lựa chọn giày vò một khoảng thời gian rất dài, song đến cuối cùng, hắn vẫn lắc đầu, thở một hơi dài, hắn trầm giọng lẩm bẩm:
- Thôi, dù sao thì cũng chẳng phải là lần đầu gánh tiếng oan, chịu thì chịu vậy…
Hắn không do dự nữa, sải bước lao về phía Côn Luân điện, A Thổ chạy sau lưng hắn, bỗng mắt sáng rực, vì nhìn thấy dưới cây đại trụ bên ngoài Côn Luân điện, con thanh ngưu đang nằm sấp ở đó, hình như đang vừa phơi nắng vừa ngủ gà ngủ gật.
A Thổ kêu lên một tiếng khá hưng phấn, tăng tốc chạy tới chỗ con thanh ngưu. Tất nhiên nó khác với Lục Trần, không hề lo lắng cho Bạch Liên một chút nào, có lẽ trong mắt con hắc cẩu này, dù Bạch Liên có chêt, nó cũng sẽ chẳng đời nào buồn rầu đâu.
Nếu bây giờ Bạch Liên tỉnh lại nhìn thấy cảnh này, chắc cũng tức tới mức bán sống bán chết, trước đây lúc sống ở bên cầu Tẩy Mã dưới chân núi, nàng cũng từng mang đến không ít thịt yêu thú cho con hắc cẩu này ăn, xem ra cho không cả rồi.
Con thanh ngưu nhanh chóng phát giác ra, ngẩng đầu nhìn về hướng này, liền trông thấy hắc cẩu A Thổ chạy đến chỗ mình, lắc lắc cái đuôi trầm giọng kêu hết sức phấn chấn, thái độ của thanh ngưu hiện giờ với A Thổ đã tốt lên rất nhiều, nó vẫy đuôi, mồm kêu “ọ” một tiếng, chẳng biết có được xem là chào hỏi hay không.
Có điều khi nó đảo mắt nhìn sang Lục Trần, nhất là khi nhìn thấy trong tay Lục Trần bế Bạch Liên đang thoi thóp bất tỉnh, thanh ngưu hình như hơi sững sờ, sau đó đứng dậy.
Lục Trần đi tới trước đại điện, liếc nhìn bên trong, không thấy Thiên Lan chân quân ở trong đại điện, hắn nhíu mày, nói với con thanh ngưu:
- Lão trọc đâu rồi, ta cần ông ấy cứu người, gấp lắm.
Con thanh ngưu do dự một chốc, rồi quay người đi vào trong đại điện, sau đó tiến thẳng về phía hậu đường.
Lục Trần nhìn bóng lưng nó, sau một thoáng ngẫm nghĩ, bèn bế Bạch Liên đi vào đại điện, sau đó tìm một chỗ kín gió, cẩn thận đặt nàng xuống.
Xung quanh rất yên tĩnh, A Thổ hình như nán lại bên ngoài, có vẻ như từ sau khi nếm mùi lần trước, A Thổ không thích bước vào tòa điện này nữa.
Con chó đó rất thông minh.
Lục Trần nắm lấy tay Bạch Liên, định thần lại, sau đó cẩn thận chuyển linh lực vào cơ thể Bạch Liên, bắt đầu kiểm tra thương thế của nàng.
Luồng linh lực cuồng bạo trong cơ thể Bạch Liên vẫn vô cùng hung mãnh, nhưng đã thất bại một lần rồi nên lần này Lục Trần rất thận trọng co rụt vào một góc trong kinh mạch của nàng, thế nên duy trì thêm được một lúc, nhân cơ hội này, hắn cảm nhận kỹ càng tình hình bên trong cơ thể Bạch Liên.
Sau đó, sắc mặt hắn liền trở nên có phần kỳ quái.
Luồng linh lực cuồng bạo bỗng tuôn ồ ạt trong cơ thể thiếu nữ này có uy lực mạnh tới lạ thường, nó tràn tới đâu là hung mãnh tới đó, thậm chí đến kinh mạch của Bạch Liên cũng có vẻ không chịu đựng nổi sức mạnh này.
Đây là lần đầu tiên trong biết bao nhiêu năm tu hành, Lục Trần nhìn thấy hiện tượng cổ quái đến thế, trước đây hắn chưa bao giờ nhìn thấy chuyện kỳ lạ như vậy, vì cái này có vẻ… luồng linh lực đó hình như không giống linh lực của bản thân Bạch Liên cho lắm.
Với đạo hạnh cảnh giới của nàng, cơ thể chứa đựng linh lực mạnh đến vậy xem ra rất giống với một câu ngạn ngữ, đó chính là “rắn nuốt voi”!
Lục Trần không biết luồng sức mạnh từ đâu tới, cũng không biết Bạch Liên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng xét từ thương thế kinh mạch trong cơ thể nàng, ắt hẳn nàng không thể cầm cự được lâu nữa.
Lục Trần nhanh chóng suy nghĩ, nghĩ tới mọi cách mà mình có thể cứu nàng, cuối cùng hắn có được một kết luận, đó chính là, hình như hắn thật sự có một khả năng có thể cứu được nàng.
Đó chính là dùng hắc hỏa trút vào kinh mạch của Bạch Liên, đương nhiên là linh lực trong cơ thể Bạch Liên rất mạnh, không thích hợp để đối kháng chính diện, do vậy Lục Trần sẽ thử châm lửa từng chút một từ bên cạnh, làm hạn chế luồng linh lực này, chỉ cần thời gian đủ lâu, ắt hẳn hắn có thể từ từ khiến linh lực này dịu xuống, chí ít thì cũng khiến nó không còn cuồng bạo như vậy nữa.
Nhưng cái giá cho việc này chính là kinh mạch trong cơ thể Bạch Liên về cơ cản sẽ bị phế hoàn toàn, bị linh lực cuồng bạo đó giày vò một hồi, rồi lại bị hắc hỏa dùng làm chiến trường để phóng hỏa, cho dù có là thiên tài Ngũ trụ, cũng sẽ biến thành phế nhân.
Phế nhân và người chết, kết cục nào khá khẩm hơn?
Có lẽ cũng chẳng khác gì nhau?
Lục Trần không biết, hiện giờ cũng chẳng cách nào hỏi ý Bạch Liên được, may mà hắn không quanh quẩn ở câu hỏi này quá lâu, vì rất nhanh, trong đại điện đã có tiếng bước chân vang lên.
Tiếng bước chân của một con người và một con trân, cùng tiến tới.
Xem ra hôm nay Thiên Lan chân quân đang nghỉ ngơi phía sau Côn Luân điện, bị thanh ngưu mời tới đây. Có điều chắc cũng chỉ có thanh ngưu mới có thể trực tiếp và không hề kiêng dè như vậy, lúc Thiên Lan chân quân nghỉ ngơi, , các môn đồ bình thường không bao giờ dám quấy rầy.
Thiên Lan chân quân sải bước lớn đi tới, ánh mắt sáng quắc, cũng chẳng phí lời với Lục Trần làm gì, chỉ liếc nhìn hắn, rồi lướt mắt qua Bạch Liên đang nằm dưới đất. Sau đó ông nhíu mày lại, tiến tới gần, ngồi xuống bên cạnh Bạch Liên, đầu tiên là đưa tay nắm lấy cằm Bạch Liên, lay qua trái phải quan sát, sau một chốc trâm ngâm, lại kéo tấm áo choàng lên.
Lục Trần đứng một bên, im lặng không nói gì.
Thiên Lan chân quân kéo áo choàng lên được một nửa thì đột nhiên dừng lại, mắt ông hiển nhiên đã nhìn thấy tình trạng bên dưới tấm áo, Thiên Lan chân quân im lặng một thoáng, sau đó chậm rãi đắp tấm áo lại lên người thiếu nữ này, trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Lục Trần dùng từ ngữ đơn giản, trực tiếp nhất để thuật lại từ đầu tới cuối sự việc, bao gồm cả dị tường cổ quái và nguy hiểm trong cơ thể Bạch Liên.
Sắc mặt Thiên Lan chân quân hơi sầm xuống, chợt ông đưa một bàn tay ra, song không phải nắm lấy đầu ngón tay của Bạch Liên như Lục Trần, mà ấn thẳng lên trán Bạch Liên.
Trong khoảnh khắc đó, Lục Trần dường như nghe thấy không khí đột nhiên căng thẳng lên, loáng thoáng có tiếng nứt toác chói tai như sét đánh, nhưng mọi thứ vẫn yên tĩnh, chỉ là bỗng dưng có một luồng giá kỳ lạ thổi qua người Thiên Lan chân quân, hất tung một góc vạt áo rộng thùng thình của ông.
Một miếng gạch dưới chân ông nứt ra, sau đó nát bấy.
Thiên Lan chân quân mặt không đổi sắc, bàn tay đặt trên trán Bạch Liên, vẻ mặt trông có phần lãnh đạm, một lúc sau, ông trầm giọng nói một câu:
- Rắn nuốt voi…
Sau khi nói ra ba chữ đó, gương mặt ông chợt có một tia sát khí lướt qua.
Sát khí đó rõ ràng đến mức đó, Lục Trần gần như phát giác ra trong nháy mắt, hắn thậm chí có thể cảm nhận được lão trọc không hề có ý định che giấu, mà thể hiện ra một cách lộ liễu như vậy. Sau đó, hắn bèn nghe thấy Thiên Lan chân quân đột nhiên quay sang hỏi hắn một câu:
- Bạch Liên biết “Huyết Thực bí pháp” ư?
61/10
Trong ánh mắt Thiên Lan chân quân nhìn Lục Trần không hề có địch ý rõ ràng, sát khí u ám đó không phải nhắm vào hắn, về điểm này, Lục Trần có thể cảm nhận được. Đồng thời, hắn cũng hiểu vì sao Thiên Lan chân quân lại có cảm xúc như vậy.
Huyết Thực bí pháp không phải là một đạo pháp thần thông quan minh chính đại, nguồn gốc của nó rất thần bí, rốt cuộc nó thành hình từ khi nào, đến nay đã không cách nào tìm hiểu được nữa, nhưng về cơ bản thì nó được cho là có mối liên quan dây mơ rễ má với Ma giáo và vu thuật cổ xưa của bộ tộc người Man ở hoang nguyên Nam Cương. Thậm chí trong một thời gian dài, trong giới tu chân chính đạo của Nhân tộc còn có người nghi ngờ rằng, pháp thuật thâm độc tà ác này có lẽ chính là nghiệt chủng tạo nên từ hai loại ác pháp.
Thiên Lan chân quân là đương kim lãnh tụ của chính đạo thiên hạ, còn có danh tiếng của một thiên hạ đệ nhất, dĩ nhiên là không có thiện cảm với thứ pháp thuật có liên quan tới Ma giáo này. Lục Trần biết rõ điều đó, cũng biết nếu lúc này mình thuận theo tự nhiên, không hẳn không phải là lựa chọn tốt hơn, có lẽ hắn vốn dĩ sẽ làm vậy, dẫu sao với bao nhiêu năm tôi luyện như vậy, trầm mặc và nhẫn nại đã sớm trở thành thói quen của hắn rồi.
Song đến cuối cùng, chẳng hiểu tại sao, hắn vẫn lên tiếng:
- Cô ta biết Huyết Thực bí pháp, có điều…
Hắn dừng lại, sau đó bình tĩnh nói:
- Con ở trong Ma giáo mười năm, gần như chưa bao giờ nhìn thấy có người thi triển thứ tà thuật này, thiết nghĩ nó có liên quan hơn với vu thuật của người Man ở hoang nguyên Nam Cương.
Hai mắt Thiên Lan chân quân hơi nheo lại, ánh mắt nhìn Lục Trần hình như có phần thay đổi, nhưng Lục Trần đón nhận ánh nhìn của ông, không hề có ý né tránh. Một lúc sau, Thiên Lan chân quân bỗng nhiên cười khẩy:
- Vậy theo ý con, chẳng lẽ nó lại là một người Man Nam Cương?
- Không phải.
Lục Trần liền lắc đầu.
- Con không biết rốt cuộc cô ta làm thế nào tu luyện được tà thuật này, nhưng chắc chắn không phải là người Man.
Thiên Lan chân quân gật đầu, cúi xuống nhìn Bạch Liên, nói:
- Ở huyệt động dưới lòng đất mà lại xuất hiện thứ quái vậy này, xem ra cần phải đi xem sao rồi.
Vừa nói vừa liếc nhìn Lục Trần, điềm đạm nói:
- Hôm khác con đi cùng ta một chuyến.
- Được!
Lục Trần đồng ý.
Thiên Lan chân quân rút hai tay vào trong tay áo rộng thùng thình, đi qua đi lại một hồi, bỗng nhiên nói:
- Thương thế trên người nó tuy quỷ dị hung hiểm, nhưng hẳn là ta cứu được.
Tim Lục Trần đập mạnh một nhịp, nhưng không hề có vẻ vui mừng, ngược lại hắn chùng lòng xuống, ngoài măt thì vẫn bình tĩnh như không, chỉ lắc đầu một cái.
Quả nhiên, Thiên Lan chân quân xoay người, nhìn vào hắn, nhếch mép thành một nụ cười mỉm, hỏi:
- Vậy con nghĩ, ta có nên cứu nó hay không đây?
Lục Trần hít sâu một hơi, đáp:
- Chính người bảo con đi tìm cô ta về, con đã làm được rồi. Còn về việc có cứu hay không, con không làm chủ được, theo ý người vậy.
Thiên Lan chân quân nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó gật đầu, nói:
- Được, vậy thì không cứu nữa, đỡ rắc rối.
Dứt lời, ông phất tay áo lên, xoay người đi, cứ thế đi thẳng vào hậu đường, không ngoảnh lại lấy một lần.
※※※
Lục Trần lặng lẽ nhìn theo bóng lưng rời đi của Thiên Lan chân quân, bỗng chốc cũng trầm mặc, sau khi bóng dáng cao lớn đó khuất khỏi đại điện này, hắn mới cúi đầu nhìn xuống Bạch Liên.
Tấm áo choàng vẫn đắp trên người nàng, tuy che khuất đi thân thể vốn xinh đẹp nhưng giờ trông đến thê thảm vì lấm máu của nàng, nhưng những giọt máu đó vẫn từ từ chảy ra, nhuộm đỏ gạch sàn xung quanh.
Bạch Liên vẫn hôn mê, ít nhất thì hai mắt nàng vẫn nhắm nghiền, đến tận lúc này cũng chẳng có dấu hiệu tỉnh lại.
Lục Trần nhìn gương mặt xinh đẹp đó của nàng, trong mắt có sắc thái phức tạp lạ thường, một lát sau, hắn cúi người xuống, một lần nữa bế thiếu nữ này lên.
Có lẽ do áp sát lồng ngực hắn, Bạch Liên một lần nữa cảm nhận được hơi ấm quen thuộc đó, mà nàng hơi cử động, nép chặt vào hắn.
Sau đó, Lục Trần nghe thấy hình như nàng vô thức lẩm bẩm mấy câu trong miệng, âm thanh rất mơ hồ, nghe không rõ cho lắm.
Lục Trần cố gắng lắng nghe, nhưng kết quả Bạch Liên không nói tiếp nữa, hắn đợi thêm một lúc, đành bế nàng đi ra khỏi Côn Luân điện.
A Thổ vẫn đang chờ ở ngoài cửa, nhìn thấy hắn trở ra liền nhanh chân chạy đến, Lục Trần ngẫm nghĩ một lúc rồi sải bước đi thẳng về phía trước.
A Thổ nhìn hắn đầy cổ quái, rồi nhìn Bạch Liên mà hắn đang bế, hình như không hiểu cách làm của Lục Trần cho lắm, nhưng cuối cùng vẫn đi theo.
Tống Văn Cơ đứng bên cạnh cực kỳ hiểu rõ vị nghĩa phụ của mình, ngay lập tức nàng cảm giác được sự thay đổi trong cảm xúc của lão, lén lút liếc nhìn sang Thiết Hồ chân quân.
Một lúc sau, nét mặt Thiết Hồ chân quân dịu xuống, lão nở một nụ cười mỉm, nói với Quảng Bác chân quân:
- Ầy, Quảng Bác huynh, huynh cũng đâu phải là không biết, hiện giờ tình thế trong Tiên minh này rốt cuộc thế nào, Phù Vân ti vốn đã mạnh, nay sau khi đánh đổ Ma giáo, thanh thế lại tăng thêm một phần. Ta thấy Tiên minh đã chẳng còn ai có thể áp chế phe cánh của Thiên Lan được nữa rồi.
Vừa nói, lão vừa lắc đầu thở dài, tỏ ra rất tiếc nuối.
Quảng Bác chân quân “hừ” một tiếng, mặt lộ vẻ bất bình, nói:
- Không ngờ đến Thiết Hồ huynh cũng nhụt chí đến vậy, khinh ta trọng người như thế, chỉ e chính khí sẽ tiêu tan, sợ rằng sau này sẽ có tai họa.
Thiết Hồ chân quân hơi nhướn mày lên, nhìn Quảng Bác chân quân, như cười như không:
- Nghe Quảng Bác huynh nói vậy, hình như vẫn chưa nói hết ý. Chẳng lẽ huynh đài đã có diệu kế cẩm nang gì rồi, chi bằng nói ra, cho huynh đệ ta nghe thử?
Quảng Bác chân quân phấn khởi đáp:
- Hiện nay Thiên Lan và Phù Vân ti ngày một hoành hành, không coi những người khác trong Tiên minh ra gì. Chẳng những thế, dã tâm của chúng còn ngày một lớn, tay cũng ngày một vươn dài, rất nhiều sản nghiệp trong Tiên thành, chúng đã đang không ngừng thôn tính. Cái khác không nói, năm năm trở lại đây, thu nhập của Đại Tể viện do ta đứng đầu giảm theo từng năm, cũng tức là lợi ích của Tiên minh đang không ngừng giảm xuống. Nhưng phía Phù Vân ti đó lại ngày càng giàu có, truy cứu căn nguyên, thì là do Phù Vân ti cậy thế hiếp người, dần dần thôn tính rất nhiều sản nghiệp.
Thiết Hồ chân quân chậm rãi gật đầu. Với địa vị của lão, tất nhiên là nắm rõ sự thay đổi mặt ngoài này của Chân Tiên minh, nhưng bình thường những chuyện này không tiện nói rõ, mọi người ngầm hiểu cũng được rồi. Vì nếu mà tính thẳng ra, trong sáu chân quân Chân Tiên minh cùng với các thế lực khác, ngoại trừ Quảng Bác chân quân ra, đều có sản nghiệp và thu nhập riêng, có điều không ít thì nhiều mà thôi.
Bằng không, nếu mọi người chỉ trông chờ vào chút lợi nhuận mà Đại Tể viện rút ra hằng năm, ăn không đủ no, bụng rỗng tạm thời không bàn, chứ chả nhẽ tất cả mọi sự hằng ngày đều phải nương theo sắc mặt của Quảng Bác chân quân hay sao?
Nếu mà có lúc đó thật, thì Quảng Bác chân quân sẽ thay thế Thiên Lan, trở thành cái gai trong mắt mọi người.
Về việc Quảng Bác chân quân ít có tài sản riêng, đó là do không cần thiết, Đại Tể viện của lão vốn đã quản lý tiền tài trong Chân Tiên minh, cơ hội giở trò quá nhiều, căn bản chẳng cần phải làm mấy chuyện này.
- Nói vậy quả thật cũng có lý, ta cũng bất mãn chuyện bất công này rất lâu rồi. Nhưng hiện nay Phù Vân ti thế mạnh, làm gì được chúng đây?
Thiết Hồ chân quân nghiêm mặt nói với Quảng Bác chân quân.
Quảng Bác chân quân hơi nghiêng người về phía trước, hạ thấp giọng xuống:
- Ta thấy tên Thiên Lan này có lòng lang dạ sói, không coi ai ra gì. Hiện giờ có công lớn, nếu như không ràng buộc, chỉ e sau này sẽ là Ma giáo thứ hai.
Cho dù xưa nay Thiết Hồ chân quân bất hòa với Thiên Lan, nhưng nghe Quảng Bác chân quân nói vậy, cũng không kìm được biến sắc, trầm giọng nói:
- Quảng Bác huynh, không nói lung tung được đâu!
Quảng Bác chân quân lại chẳng thèm để ý, chỉ nhìn Thiết Hồ chân quân nói:
- Thiết Hồ huynh xưa nay thấu rõ nhân tình thế thái, hẳn phải biết lời ta nói không hề sai.
Thiết Hồ chân quân cụp mắt xuống, một hồi lâu sau nói:
- Nếu đúng là vậy, Quảng Bác huynh có đối sách gì không?
Quảng Bác chân quân nói:
- Nghĩ cho chúng sinh thiên hạ, hai chúng ta liên thủ làm chút việc, khiến cho công nghĩa tái sinh, khiến cho chính đạo trong lành có được không?
Thiết Hồ chân quân im lặng một lúc, nói:
- Việc này khá lớn, cho phép ta suy nghĩ thêm.
Đùa à, chuyện lớn như vậy, chỉ dựa vào một lời nói của Quảng Bác chân quân nhà ông là quyết định ngay ư? Thiết Hồ chân quân biết rất rõ, thuộc hạ Thiên Luật đường của lão tuy không phải kiêu binh hãn tướng như Phù Vân ti, nhưng sức chiến đấu cũng thuộc hàng đầu trong Chân Tiên minh, nói là chỉ đứng sau Phù Vân tư cũng chẳng quá.
Nhưng còn Đại Tể viện của Quảng Bác chân quân?
Đám tu sĩ chỉ biết tham nhũng ấy, trên đến Quảng Bác chân quân, dưới đến các tu sĩ bình thường của Đại Tể viện, ngày nào cũng sống trong xa hoa, hưởng thụ cuộc sống thì có, nhưng còn sức chiến đấu ư, ngoại trừ kẻ đứng đầu là lão Hóa Thần chân quân Quảng Bác còn có chút tác dụng này, thì những người khác căn bản chỉ vật ngáng đường.
Mà chiến tranh giữa các phe phái căn bản không phải chỉ dựa vào mấy Hóa Thần chân quân, nếu chỉ dựa vào hai ba người này, riêng nói tới chuyện mệt cũng phải mệt tới chết, chứ đừng nói đến chuyện khác.
Kế đuổi hổ nuốt sói? Thiết Hồ chân quân cười nhạt trong bụng, ngoài mặt cũng vừa hay, để lộ vẻ không tán thành.
Quảng Bác chân quân thấy cả, trong lòng tuy không vui, nhưng cũng hiểu ấn tượng xưa nay với Đại Tể viện mình trong mắt người khác, nên cũng đành nuốt nghẹn cục tức này vào trong.
Nhưng lão đã đến đây một chuyến rồi, tất nhiên không thể chỉ đơn giản như vậy được, bằng không lão đã chẳng chủ quản Đại Tể viện bao nhiêu năm mà địa vị vẫn vững vàng như thế. Chỉ thấy lão khẽ cười, tỏ ra thần bí, nói:
- ta rất hiểu mối lo của Thiết Hồ huynh, , nhưng nếu như ta vẫn còn nước cờ, ít nhất có thể bảo đảm cho phần thắng của chúng ta trước Phù Vân ti trên bảy phần thì thế nào?
Thiết Hồ chân quân và Tống Văn Cơ đứng một bên, luôn im lặng lắng nghe nhưng vừa nghe câu này, cả hai đồng thời biến sắc. Nước cờ gì mà có thể có được ưu thế lớn như vậy trước lực lượng được xem như thiên hạ đệ nhất của Thiên Lan chân quân?
Ánh mắt Tống Văn Cơ thay đổi, ngực hơi nhấp nhô, trông hình như khá căng thẳng, còn Thiết Hồ chân quân cũng nhìn Quảng Bác chân quân chằm chằm cả một lúc lâu, sau đó trầm giọng nói:
- Có cả chuyện này? Xin Quảng Bác huynh chỉ giáo cho ta?
Quảng Bác chân quân đón lấy ánh mắt dò hỏi của Thiết Hồ chân quân, điềm nhiên nói:
- Thiên Lan và Phù Vân ti có mạnh đến đâu, cũng chẳng mạnh hơi năm phần Chân Tiên minh chúng ta được. Theo ta thấy, cùng lắm bọn chúng cũng chỉ chiếm được tầm bốn phần, nếu mấy người còn lại…
Thiết Hồ chân quân lập tức hiểu ra ý của lão, nhíu mày nói:
- Huynh đã tìm đến những người khác?
Quảng Bác chân quân mỉm cười đáp:
- chẳng phải mấy hôm trước Cổ Nguyệt mới bị cái tên Thiên Lan đó sỉ nhục còn gì? Lão ta chừng này tuổi rồi, đâu nuốt nổi cục tức này, hôm qua đã lặng lẽ đến tìm ta rồi.
Nói xong, lão nghiêm mặt lại.
- Nếu Thiết Hồ huynh đồng ý, thì chúng ta hãy âm thầm bắt tay, ít nhất là có ba phe, đối đầu với Phù Vân ti đã chiếm thế thượng phong rồi. Ta sẽ âm thầm liên lạc với Kim Long và Lưu Vân, thiết nghĩ họ thấy Thiên Lan ngang ngược như thế, trong lòng cũng bất mãn, đến lúc đó chúng ta thế mạnh, chẳng lẽ lại không làm được đại sự hay sao?
Thiết Hồ chân quân đẩy nhanh mạch suy nghĩ, chốc sau quả quyết gật đầu:
- Quảng Bác huynh nói rất có lý, việc này can hệ đến chúng sinh thiên hạ, công lý chính nghĩa, chúng ta là lãnh tụ của chính đạo, nên dũng cảm tiến lên, chuyện này phải tiến hành thật nhanh vào.
Quảng Bác chân quân vỗ tay cười lớn:
- Có câu này của Thiết Hồ huynh, đại sự của chúng ta tất thành.
Nói xong, lão dừng một thoáng, rồi nói tiếp:
- Nếu đã vậy, ta sẽ đi liên lạc với Kim Long và Lưu Vân ngay, một ngày gần nhất chúng ta sẽ âm thầm tụ họp, bàn bạc đại sự.
Thiết Hồ chân quân cười đáp:
- Tất cả xin nhờ Quảng Bác huynh chủ trì.
Quảng Bác chân quân tỏ ra vui mừng, hiển nhiên câu chủ trì đại cục này chính là cái mà lão muốn nghe nhất, lão gật đầu lia lịa, thêm vài câu khách khí, rồi mới sải bước lớn rời đi.
Ngay lúc lão mở cửa đi ra, gió lớn bỗng thổi mạnh từ ngoài đại điện vào, quét vù vù qua đỉnh Thiên Long sơn sừng sững, một khoảng đất trời đầy tiêu điều.
Trong đại điện, Tống Văn Cơ im lặng đứng đó, nhìn bóng lưng khuất dần của Quảng Bác chân quân, vẻ mặt đầy đăm chiêu.
61/ 5
Lục Trần đứng đó, không nhúc nhích rất lâu, xung quanh bốn bề yên tĩnh. Vốn cái động này đã chẳng có bóng người, chỉ có ánh sáng đỏ, còn đường hầm phía sau lưng, không có lệnh thủ vệ của Phù Vân ti ở phía trên cũng tuyệt đối không xuống đây.
Bởi thế mà có một lúc, nơi này tĩnh mịch tới mức cứ như không có bất cứ sự sống, nếu như không có A Thổ.
A Thổ vốn đang theo sau lưng Lục Trần, sau khi hắn đột nhiên dừng lại, nó cũng dừng theo, mới đầu nó không hề phát hiện điểm lạ thường ở Lục Trần, mà chỉ đứng yên, đồng thời trông về phía thành trì ngập giữa hào quang đỏ thẫm của trăng máu.
Hào quang của trăng máu cũng rải lên người A Thổ ở cạnh Lục Trần, nhưng A Thổ xem ra không hề có phản ứng gì với nó, ít nhất là một chút cũng chẳng rõ ràng. Có điều sau khi đợi thêm một lúc, cuối cùng A Thổ cũng cảm thấy có gì đó không bình thường, nó đi tới phía trước Lục Trần, ngước mắt lên nhìn hắn.
Sắc mặt Lục Trần không hề có vẻ đau đớn gì cả, nhưng hắn đang nhíu mày, dường như đang ra sức suy nghĩ điều gì đó, song vẫn không tìm được đáp án mà mình cần, gương mặt hắn dần lộ vẻ ngỡ ngàng.
A Thổ ngẫm nghĩ, dùng đầu cọ vào cánh tay Lục Trần, kêu một tiếng khe khẽ.
Lục Trần giật mình, từ kí ức xưa cũ phức tạp như mê cung, dường như bầu trời bỗng sáng bừng lên một đường sấm rền, lại như có một ánh chớp bỗng xé toạc bóng tối của đêm trường, chiếu rọi thế giới giữa bóng tối trong thoáng chốc. Hắn bừng tỉnh, sắc mặt trắng bệch.
Sau đó, hắn cúi đầu nhìn thấy A Thổ đang đứng ngay trước mặt mình.
Lục Trần thẫn thờ một thoáng, đột nhiên lồng ngực hắn nhấp nhô lên xuống, thần sắc kích động, thở dốc mấy cái, sau đó đi tới, đưa tay nhẹ nhàng choàng lấy cổ A Thổ, ôm nó vào lòng.
A Thổ hơi ngạc nhiên, không biết Lục Trần bị gì, nhưng bao năm qua, nó và Lục Trần đã trải qua vô số lần cùng vào sinh ra tử, tâm linh tương thông, nó nhanh chóng cảm giác được dường như tâm trạng của Lục Trần có gì đó bất ổn.
Cơ thể gã nam nhân này hơi run rẩy, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, hai vai hắn căng ra, như thể đang dồn sức khống chế cảm xúc của mình, lại như một kẻ rét run khao khát hơi ấm.
May thay, cơ thể A Thổ rất ấm, nhiệt từ cơ thể nó sưởi ấm lồng ngực Lục Trần, khiến dòng máu có hơi lạnh của hắn lưu thông trở lại.
A Thổ đứng im lặng, mồm thi thoảng lại kêu một tiếng nghẹn ngào, nhưng nó không hề có động tác vùng vẫy, nó cứ thế ở cạnh Lục Trần, dùng hơi ấm của mình sưởi ấm cho hắn, còn nhẹ nhàng cọ vào mặt hắn để an ủi.
Đây là lần đầu tiên trong rất nhiều năm qua, con hắc cầu này nhìn thấy Lục Trần để lộ sự yếu đuối như vậy.
※※※
Cứ thế không biết đã trôi qua bao lâu, cơ thể và tâm trạng của Lục Trần đã bình lặng trở lại. Lúc hắn ngẩng đầu lên khỏi người A Thổ, thần sắc mềm yếu đó đã không cánh mà bay, hắn lại trở thành tên nam nhân kiên cường điềm tĩnh, quanh mình dường như được bao bọc bởi một lớp áo giáp rắn chắc.
- Ta không sao.
Lục Trần xoa đầu A Thổ, khẽ giọng nói.
A Thổ hơi nghiêng đầu nhìn Lục Trần, có vẻ như không tin cho lắm.
Lục Trần thở dài, cũng không định giải thích với một con chó. Trầm mặc một lúc, hắn quay người đi về phía con đường dẫn tới đây, cũng chính là cái đường hầm đó.
A Thổ liền lấy làm kinh ngạc, mới vừa xuống huyệt động này, kết quả vừa tới vùng ngoài, chưa hề lại gần thành trì bên dưới, mà đã đi rồi ư?
Trên mặt Lục Trần chẳng có một biểu cảm nào, có lẽ vì tâm trạng không được tốt chăng? hắn thực sự không còn tâm trạng nào xuống cái thành trì trống vắng, hệt như địa ngục Diêm La này để tìm tung tich của Bạch Liên, huống chi cho dù có đi tìm, cũng chưa chắc tìm được.
Có điều khi hắn đi được mấy bước, A Thổ ở sau lưng sủa hai tiếng “gâu gâu”, nghe có vẻ khá kỳ lạ, còn có một chút bất mãn, xem ra cho dù là chó thì cũng có lòng tự trọng, đang yên đang lành bị người ta kéo đi một vòng uổng công, A Thổ cũng không hài lòng.
Lục Trần thở dài, có điều cũng biết mình làm vậy là kỳ lạ, hắn gượng cười quay người lại, nói với A Thổ:
- A Thổ, hiện giờ ta gặp phải một chuyện, rất rắc rối, Bạch Liên cô ta…
Lúc hắn đang định giải thích với A Thổ, khi hai chữ Bạch Liên thốt ra từ miệng hắn, trong đầu hắn bỗng dưng thoáng lướt qua bóng dáng Bạch Liên, nhớ đến gương mặt của Bạch Liên.
Câu nói của hắn đột nhiên đứt quãng, hắn chợt nhíu mày lại. Trong trí nhớ của hắn, thiếu nữ xinh đẹp đó dường như luôn là người hai mặt, một mặt là thiếu nữ nham hiểm tàn độc, một mặt là ngọc nữ thanh lệ thoát tục. Nhưng khoảnh khắc đó, hai mặt hoàn toàn không giống nhau của thiếu nữ ấy dường như bỗng nhiên hợp lại thành một, trở thành một con người hoàn toàn mới mà quen thuộc, còn gương mặt ấy, phảng phất như trùng khớp với một gương mặt xa xưa mà mơ hồ nào đó trong tận sâu ký ức hắn.
- Bạch Liên…
Lục Trần lại thều thào thêm một lần, còn lắc dầu, dường như muốn giãy khỏi cảm xúc và suy nghĩ cổ quái đó trong đầu, nhưng tiếng nói của hắn cuối cùng vẫn dừng lại một lần nữa, sau đó, lần này, hắn hoàn toàn chìm vào im lặng.
※※※
A Thổ hoàn toàn bị Lục Trần làm cho ngơ ngác. Nó cảm thấy mình theo Lục Trần nhiều năm, chưa bao giờ thấy Lục Trần kỳ lạ như hôm nay. Nó đảo mắt mấy vòng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn phía trên cao huyệt động, nhìn vầng trăng máu bị bao phủ bởi ánh sáng đỏ nọ, nghĩ Lục Trần liệu có phải là bị trăng máu làm hại rồi không.
Trúng tà sao?
Mất trí?
Hóa ngốc rồi ư?
A Thổ bỗng nhiên tức giận, nhìn trăng máu trên cao gầm gừ một tiếng, vừa gầm vừa nghiến răng, trông hết sức hung ác.
Nhưng trăng máu trên cao chẳng phản ứng gì với nó, như thể không thèm để mắt đấy, lại như không hiểu được sự phẫn nộ kỳ lạ của con hắc cẩu này.
Lúc này, bỗng nhiên có một bàn tay vươn tới từ phía sau, là Lục Trần đi tới cạnh A Thổ. Hắn khẽ vuốt ve lớp lông mềm mịn của A Thổ, sau chốc lát trầm mặc, nói:
- Chúng ta xuống thôi, việc cần thì vẫn phải làm, đi tìm Bạch Liên về.
Nói xong, Lục Trần liền sải bước đi về phía trước, A Thổ ngẩn người, bụng nghĩ, tên này hôm nay thay đổi thất thường quá… Nó đứng nguyên chỗ vẫy đuôi, rồi A Thổ vẫn chạy theo.
Thành trì yên tĩnh dưới lòng đất, giữa ánh sáng màu đỏ tựa như con thú khổng lồ đang suy ngủ, lại như một bộ hài cốt đã hoàn toàn chết đi. Lục Trần và A Thổ, một người một chó, chậm rãi bước qua con phố, từng cánh cửa to lớn rộng mở, dường như trong đó đều ẩn giấu những ánh mắt kỳ quái nào đó đang dõi theo họ.
Trong không gian tĩnh lặng, có lẽ có âm thanh nào đó đang gào rít, hô hoán, kêu gọi, muốn kéo họ xuống vực thẳm cùng những linh hồn đã chết đi ấy.
Bất giác, họ đã đi tới gần pho tượng nọ, có điều suốt dọc đường không hề có gì bất thường. Lúc Lục Trần đang suy nghĩ liệu có nên dùng cách đần độn nhất là lùng sục xung quanh không, thì đường như một sức mạnh nào đó ở nơi đây đang trả lời trăng máu trên cao, đột nhiên có một tiếng khóc rất khẽ mà lại ai oán thốt lên từ một ngóc ngách nào đó trong thành trì này.
Đó hình như là tiếng khóc bi thương của một thiếu nữ, nó phiêu đãng, như vượt qua biết bao nhiêu năm tháng, từ sâu trong ký ức trở lại với cõi đời này, đến bên cạnh Lục Trần.
Lục Trần quay phắt người lại, trông về phía xa nơi quang ảnh màu máu đung đưa biến ảo.
Con phố dài vắng vẻ, không một bóng người, nhưng cùng lúc đó, dường như lại đột nhiên có một làn sương kỳ dị lặng lẽ tràn lên từ đầu đường.
61/ 6
U oán, bi thương.. âm thanh đó nghe như đã phải hứng chịu nỗi thống khổ tột cùng của nhân gian, lại giống như ấp ủ trong lòng một câu chuyện vô cùng buồn đau, khiến cho phải cô độc khóc than trong tòa thành này.
Lục Trần đã nghe thấy âm thanh này, cùng lúc đó, hắn cũng nhìn thấy làn sương mù đột nhiên bay đến.
Đại đa số sương mù trong thế gian đều có màu trắng, nhưng ở đây, có lẽ do hào quang của trăng máu phía trên chiếu rọi, mà sương mù bên dưới trở thành một luồng khí mang màu đỏ nhàn nhạt, chậm rãi trôi dọc đường phố, nhà cửa trong tòa thành thần bí này. Nó trôi trong từng ngõ ngách một, nhìn từ xa, hệt như một dòng suối màu máu, lặng lẽ lan tràn.
A Thổ tiến về trước một bước, hướng về phía đám sương mù sủa một tiếng, trông có vẻ cảnh giác, nhưng không hề quá sợ sệt.
Sắc mặt Lục Trần có phần lạnh lùng, hắn nhìn chằm chăm vào đám sương màu đỏ đang tràn ra nọ, đồng thời lắng nghe kỹ tiếng khóc của nữ tử đang vang dội trong tòa thành dưới lòng đất này. Âm thanh đó nghe có phần lửng lơ, chợt gần chợt xa, lại tựa như cách một bức tường, khiến âm thanh hơi biến điệu, nên tuy trong lòng có chút hoài nghi, song Lục Trần vẫn không thể kết luận âm thanh ấy là của Bạch Liên mà hắn cần tìm.
Trừ đó ra, ý cảnh giác trong lòng Lục Trần cũng tăng lên. hắn đến tòa thành dưới lòng đất này cũng nhiều lần rồi, tuy ánh sáng của trăng máu trên đỉnh đầu ngập tràn khắp nơi, lại còn cả thành trì cao lớn trống vắng này, tuy trông nơi đây đâu đâu cũng đầy kỳ lạ, nhưng dị biến như thế này lại là lần đầu tiên.
Nói cho chính xác thì lúc trước, người của điện Tinh Thần sục sạo ở tòa thành này cả buổi, sau khi chẳng biết đã bố trí cấm chết hay trận pháp kỳ dị gì, mà nơi này đã lần đầu tiên xuất hiện điềm bất trắc.
Đám sương đỏ đang từ từ tới gần, nhưng Lục Trần lắng nghe cả hồi lâu, vẫn không cách nào tìm ra được nguồn gốc cụ thể của âm thanh đó. Hắn trầm ngâm một chốc, rồi khẽ vỗ vỗ A Thổ đang đứng cạnh, trầm giọng nói:
- Có thể tìm được chỗ phát ra của âm thanh đó không?
A Thổ ngẩng đầu lên nhìn trời, nhưng không có ý định cẩn thận lắng nghe, mà dùng mũi hướng lên trời đánh hơi mấy cái, một lát sau, nó trông như do dự tiến về trước một bước, sau đó lại dừng lại, có vẻ như đang thận trọng phân biệt, hơn nữa còn khá là vất vả.
Lục Trần không thúc giục, chỉ khẽ nhíu mày nhìn xung quanh.
A Thổ bắt đầu đi rồi lại dừng, hơn nữa không tiếp tục đi xa về trước, mà bắt đầu vòng quanh bức tượng to lớn ở trung tâm tòa thành.
Nó đi vài bước lại hít một cái, cứ thế sau khi vòng một vòng không nhanh không chậm, đến khi nhìn thấy sương đỏ đang dần lan tới gần, có lẽ chỉ còn cách họ hơn mười trượng, A Thổ chợt dừng chân, đi về một hướng nào đó.
Lục Trần ngẩng đầu nhìn về hướng đó, phát hiện A Thổ đi về phía một ngôi nhà trông không khác gì mấy ngôi nhà xung quanh. Cánh cửa cao đang để mở, bên trong yên tĩnh vắng vẻ, có vài góc đã ngập sương đỏ.
Mấy bậc đá, ngưỡng cửa cao hơn đầu gối. Đi tới trước cửa, nhìn vào trong ngôi nhà này, Lục Trần lại một lần nữa xác nhận, nhà cửa ở đây ngoại trừ việc kích thước lớn hơn nhà bình thường của nhân thế, thì gần như giống như đúc.
Vậy thì lúc trước người sống ở đây là người như thế nào?
hiển nhiên A Thổ chẳng hề hứng thứ với vấn đề truy tìm căn nguyên này, nó đi tới mấy bước, đầu tiên là nhảy qua bậc cửa, chạy vào trong sân. Sau đó, nó ngẩng đầu đánh hơi thêm mấy cái, rồi nhìn chằm chằm về phía hậu viện, sải bước chạy về phía đó.
Lục Trần đi theo sau A Thổ, sắc mặt ảm đạm, liếc nhìn xung quanh, có thể cảm nhận rất rõ một mùi máu tanh bay tới từ hướng đó. Hắn hừ một tiếng, một ngọn lửa đen tối từ từ sáng lên trong hai mắt, vạt áo không gió mà bay, hắn chậm rãi đi tới.
Tiếng khóc của nữ tử đó, bỗng nhiên to lên, hơn nữa dần dần rõ ràng hơn, hình như đang ở chỗ nào đó ngay phía trước. Song qua tai Lục Trần, dường như cũng cảm thấy âm thanh đó dần dần có phần quen thuộc, thậm chí giữa tiếng khóc vốn dĩ loáng thoáng đó, hình như còn có thêm mấy câu chữ, tuy phần lớn vẫn khá mờ nhạt, nhưng có mấy chữ, hắn đã nghe rõ.
…Hoa… Hợp Hoan…máu…à…
Sắc mặt Lục Trần liền trầm xuống, hắn nhớ trước đây mình từng nghe qua bài hát này. Đó là một đêm nào đó ở núi Côn Luân, lúc hắn còn sống trong căn nhà tranh trên vách núi bên ngoài động phủ của Tô Thanh Quân, Bạch Liên tìm đến lúc đêm khuya, ngồi trên bệ cửa sổ nhà hắn, đung đưa chân, ngẩng đầu nhìn trời, khẽ giọng ngâm nga bài hát đó.
Sâu trong tâm linh hắn thình lình co giật, như một lưỡi dao lạnh băng đột nhiên cắm vào, đau tới ray rứt, gây nghẹt thở.
Gừ!
ở phía trước A Thổ bỗng nhiên gầm gừ một tiếng trầm thấp, trong âm thanh đó chợt mang hơi hướm cuồng bạo. Gần như cùng lúc đó, Lục Trần cũng cảm giác được mùi máu tanh đột nhiên nồng lên gấp mười lần. Hắn chớp mắt rồi gần như không nghĩ ngợi, lao người về phía trước như tia chớp.
Một làn ánh sáng đỏ chợt lướt qua trước mắt, như một con dã thú khát máu nhào tới, Lục Trần hơi gồng người, hắc hỏa ngay lập tức bùng lên, trực tiếp hóa thành một lưỡi kiếm đen chém tới.
Tiếng gió rít chói tai, thê lương vang lên, huyết quang đó bị hắc hỏa đánh nát giữa khoảng không, đồng thời phát ra âm thanh “xì xì” đáng sợ, sau đó một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một người toàn thân phủ đầy máu, thậm chí không thể nhìn rõ gương mặt lảo đảo lùi về sau, nhưng hắc hỏa đáng sợ đó như ác ma, không hề có ý định buông tha y, lao tới căn lấy y, bao quanh y, sau đó bừng cháy kịch liệt.
Lục Trần đáp xuống đất, hắn rùng mình, lùi về sau mấy bước, sắc mặt cũng tái đi.
Sức mạnh của huyết nhân cực mạnh, kể cả đạo hạnh của hắn hiện tại cũng có phần không chịu đựng được, thậm chí lồng ngực đã nhói đau, sắp sửa phun ra một ngụm máu tới nơi.
Nhưng Lục Trần vẫn kìm lại được, nhìn lại, huyết nhân đó tuy cảm giác rất mạnh, nhưng chẳng hiểu vì sao, lại không mang lại cảm giác có sự sống/
Đúng vậy, hắn thậm chí còn chẳng cảm thấy đó là một người sống…
Máu không ngừng chảy xuống từ trên người huyết nhân đó, hệt một dòng sông nhỏ, hơn nữa trông như vô cùng vô tận. Cũng không rõ trên người kẻ này rốt cuộc có bao nhiêu máu. Một luồng khí cuồng bạo tỏa ra từ người y, song lại ẩn chứa một cảm giác suy yếu tuyệt vọng.
Cùng lúc đó, hắc hỏa quấn quanh người gã huyết nhân này, rõ ràng y không biết làm thế nào với nó, hắc hỏa thiêu đôt cuồng liệt, sau đó ra sức luồn vào trong thân thể huyết nhân.
Vào khoảnh khắc đó, Lục Trần nhớ lại rất nhiều năm trước, tuyệt cảnh khi mình bị hắc hỏa quấy nhiễu sống không bằng chết, và nỗi thống khổ khó mà hình dung nổi ấy.
Sau đó, hắn liền nghe thấy tiếng gào thét khàn cả giọng đó, dường như thốt lên từ nơi sâu nhất trong linh hồn.
Lục Trần lùi về sau hai bước, tuy huyết nhân trước mặt rất mạnh, nhưng trong giây khắc này, Lục Trần đã cảm giác con quái vật này hình như đã hoàn toàn đánh mất thần chí, hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh, sau đó mặt cứng đờ.
Hắn đã nhìn thấy Bạch Liên.
61/ 7
Từ lúc bắt đầu xông vào hậu viện từ tiền viện, ngay lập tức đã chạm phải đòn tấn công của gã huyết nhân quái dị này. Có thể nói cho tới lúc này, Lục Trần mới lần đầu quan sát tình hình xung quanh. Đập vào mắt toàn là một màu đỏ thẫm.
Có lẽ do lời nguyền bẩm sinh của trăng máu trên trời kia mà ở nơi huyết quang chiếu rọi, chung quy vẫn không tránh được tai ương từ huyết quang.
Hậu viện từng yên ắng này, giờ đây đã hoàn toàn bị quét đầy máu tươi, cảnh tượng đó thê lương nhức mắt đến lạ, khiến người ta phải kinh tâm động phách. Nhỡ người bình thường nhát gan mà nhìn thấy, e là sẽ ngất lịm ngay tại chỗ.
Nhưng Lục Trần không phải là người bình thường, những cảnh tượng khủng khiếp đáng sợ mà hắn từng chứng kiến đã nhiều vô số kể rồi. Do vậy căn bản hắn chẳng bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng thê lương ấy, ngược lại còn ngay lập tức đoán được, căn nhà này trông lộn xộn và ghê gớm tới mức khắp nơi đều là máu. Nhưng trông nó cứ như một trận thế, hơn nữa lại còn khá quen thuộc, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Sau đó hắn liền nhìn thấy giữa máu tươi nửa như trận pháp nửa như không ấy, tại một góc trong hậu viện, có một chỗ nhìn như cái giếng nước. Tất nhiên, quanh giếng hiện giờ cũng gần như bị bao phủ bởi máu, nhưng trên thành giếng, giữa máu đổ ròng ròng đó, lại có một người đang ngồi ở đấy.
Mới nhìn dáng người của nàng nhỏ nhắn, trên người cũng lấm đầy máu, nhưng khác với gã huyết nhân kia ở chỗ, đầu nàng để lộ ra ngoài, hơn nữa lạ là không bị dính một vết máu nào, từ cổ nàng trở xuống thì lại như bị máu quệt lên một lớp.
Gương mặt của nàng là Bạch Liên, nhìn qua, trông hệt như nàng thiếu nữ vận một bộ xiêm y màu đỏ tươi. Lúc này, nàng ngồi giữa vũng máu, hai mắt nhắm nghiền, mày cũng nhíu chặt, vẻ mặt loáng thoáng nét đau đớn, thi thoảng lại co giật cơ mặt. Nhưng không hiểu vì sao, nàng vẫn chẳng nói một lời, giống như đang cố gắng kiềm chế.
Lục Trần ngỡ ngàng, vừa định tiến tới, nhưng chợt giật mình, trong đầu cứ như đột nhiên lướt qua một ý nghĩ nào đó cực kỳ nhanh. Nhưng trong chớp mắt không bắt lấy kịp, chỉ mơ hồ cảm thấy hình như mình đã bỏ sót gì đó, cảnh tượng trước mắt đây, thê thảm, đáng sợ, quỷ quái, nhưng hình như có điểm nào đó không bình thường.
Hắn đứng nguyên tại chỗ một chốc, rồi nhìn ra trong trận thế hợp thành từ những vệt máu đó, tuy có rất nhiều điểm khuất hoặc do vết máu lẫn lộn che đậy, nhưng những phần chủ yếu vẫn là thứ bí pháp “Huyết Thực” mà năm xưa hắn từng thấy Bạch Liên bố trí.
Người có thể bố trí loại trận pháp hung hiểm tàn độc này - Bạch Liên, tất nhiên không phải là cái đèn đã cạn dầu, nhưng mọi thứ trước mắt vẫn khiến Lục Trần phải hít một hơi cảm thấy ớn lạnh. Vì kể cả khi hắn còn ở trong Ma giáo, cũng chưa từng nhìn thấy loại trận pháp nào có quy mô và linh lực mạnh đến dị thường như thế này.
Hắn phát hiện hình như mình đã có hơi xem thường Bạch Liên.
Gầm!
Một tiếng gầm gừ vọng lại từ kế bên, kéo ánh mắt của Lục Trần về lại khỏi Bạch Liên, hắn ngoảnh lại nhìn, thì thấy A Thổ đừng bên rìa trận Huyết Thực bí pháp, đang gầm lên inh ỏi với gã huyết nhân bị hắc hỏa thiêu đốt.
Lục Trần có chút lo lắng, bước hai bước về phía A Thổ, trong màn giao đấu vội vàng lúc nãy, tuy trạng thái gã huyết nhân này rất cổ quái, trông có vẻ như thần trí mơ hồ, nhưng lại cực mạnh, có thể nói là không hề tầm thường, thậm chí không hề dưới một Nguyên Anh chân nhân. Đây thực sự là một nhân vật hết sức nguy hiểm.
hiện giờ A Thổ đã trở nên mạnh hơn, nhưng khi đối mặt với một kẻ địch bí hiểm như vậy, Lục Trần vẫn khá là lo lắng.
Có điều rất nhanh chóng, Lục Trần liền phát hiện gã huyết nhân này không hề ra đòn tấn công về phía A Thổ, cho dù A Thổ đang gầm gừ với y, thể hiện vẻ thù địch rất rõ ràng, nhưng gã huyết nhân lại đang lắc lư người một cách cuồng loạn, gào thét bằng âm thanh hỗn tạp không rõ ràng.
Hắc hỏa đang bốc cháy trên người y, y bị cơn đau đáng sợ đó làm cho choáng váng hay sao?
Lục Trần do dự một chút, bèn gọi A Thổ một tiếng. A Thổ quay đầu nhìn hắn, rồi từ bỏ việc đối đầu với gã huyết nhân, chạy lại, có điều cặp mắt nó vẫn thỉnh thoảng ngoảnh lại nhìn gã huyết nhân đó, hiển nhiên rất cảnh giác kẻ đại địch này.
Gã huyết nhân chẳng mảy may phản ứng trước cử động của Lục Trần và A Thổ, giọng y dang từ từ thấp xuống, người y mềm oặt đi một nửa, hình như đã quỳ xuống đất.
Lục Trần chau mày, liếc nhìn gã huyết nhân cổ quái đó. Gió mang mùi máu tanh nồng thổi qua trong huyệt động dưới lòng đất này, kèm theo tiếng rít nức nở, tựa như lời than khóc từ thuở xưa xa xăm.
Lục Trần xoay người đi về phía Bạch Liên, bước chân hắn giẫm qua những vết máu trên mặt đất, để lại hai hàng dấu chân loang lổ máu.
Chẳng mấy chốc sau, hắn đã đến cạnh Bạch Liên, có điều sau khi ngồi xuống trước mặt nàng, hắn nhât thời có cảm giác không biết nên làm như thế nào. Thiếu nữ này, từ cổ trở xuống đều bao trùm đầy máu. Lục Trần không tưởng tượng được tại sao lại như vậy, nhưng nhìn thần sắc của Bạch Liên, tuy có nét đau đớn, nhưng về tinh khí thần thì vẫn khá ổn.
Lục Trần khẽ giọng gọi Bạch Liên hai tiếng, Bạch Liên không hề phản ứng lại, cứ như không nghe thấy tiếng gọi của hắn.
Lục Trần do dự, rồi đưa tay ra vỗ nhẹ lên mặt Bạch Liên.
quả nhiên Bạch Liên đã có phản ứng, nàng bỗng rùng mình, nhưng chẳng hiểu sao, mắt nàng vẫn không mở ra, mí mắt chỉ giật giật mấy cái, môi mấp máy run rẩy, nhưng vẫn không mở mắt ra, cũng chẳng mở miệng nói gì.
Trái tim Lục Trần đập mạnh, phản ứng này của Bạch Liên có tốt cũng có xấu, tốt ở chỗ hình như nàng vẫn có ý thức, có phản ứng với tác động từ bên ngoài, nhưng gay go ở chỗ, hình như nàng đã bị thủ pháp quỷ dị nào đó giam cầm, mắt không thể mở, miệng không thể nói được.
A Thổ theo sau Lục Trần đi tới, nó không có ấn tượng tốt với trận Huyết Thực bí pháp này một cách rõ ràng. Nó nhìn trái nhìn phải, ánh mắt hung hăng, kể cả lúc ngẩng đầu lên nhìn Bạch Liên, cặp mắt A Thổ cũng chẳng có gì là thiện cảm. Xem ra, nếu có thể, hẳn là nó rất sẵn lòng cắn một miếng vào gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ này, đồng thời còn thi thoảng lại gầm một tiếng trong mồm.
Lục Trần cũng chẳng để ý tới A Thổ. Sau thoáng trầm ngâm, hắn bèn bỏ qua lớp máu trên người Bạch Liên, đưa tay ôm lấy nàng, một tiếng động trầm vang lên, hắn bế bổng nàng lên. Chỉ là sau khi hai tay chạm vào người Bạch Liên, hắn đột nhiên nhíu mày lại, mặt sầm xuống.
Lớp máu đó quá hút mắt, thậm chí lừa được cả con mắt của Lục Trần, hoặc có thể nói là không chú ý đến những điểm khác trên người Bạch Liên, mà cho đến lúc này khi bế nàng lên, hắn mới phát hiện trên người Bạch Liên không hề có quần áo.
Thiếu nữ này ngồi giữa trận thế quỷ dị trong trạng thái lõa lồ.
Sắc mặt Lục Trần u ám đi mấy phần, hắn không do dự quá lâu, bèn thò tay vào ngực áo. Chốc sau một tia sáng lóe lên, trong tay đã xuất hiện thêm một tấm áo choàng, sau đó hắn giật tay một cái, áo choàng mở rộng, bao quanh Bạch Liên. Sau đó lại ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy, dưới lớp lửa thiêu đốt của hắc hỏa, gã huyết nhân nọ đã hoàn toàn ngã gục trong vũng máu dưới đất, không nhúc nhích, hình như đã chẳng còn sinh khí nữa.
Lục Trần liếc nhìn Bạch Liên trong vòng tay, chỉ thấy hai mắt nàng vẫn nhắm nghiền, hình như vẫn bị vây hãm trong cấm chế thần bí này, hắn không dám do dự thêm, liền nhanh chân đi ra ngoài.
Hắn đi thẳng ra tới cổng căn nhà, vào lúc sắp sửa bước qua khỏi thềm cửa, hắn bỗng nhiên giật mình, nhớ đến một điểm mà khi nãy có vẻ như mình đã bỏ qua.
Bạch Liên hình như đã bị khống chế rồi, vậy thì lúc nãy… tiếng hát kỳ lạ mơ hồ giữa màn sương đó là của ai?
61/ 8
Lục Trần đứng nguyên một chỗ, cúi đầu nhìn Bạch Liên đang bế trong tay một cách nghi hoặc, lúc này thân thể nàng được tấm áo choàng đó bao bọc, che đi máu đỏ khắp người, âu trông cũng không còn kỳ dị và thê lương nữa.
Có lẽ nhờ dựa vào lòng Lục Trần, có chút hơi ấm, mà thần sắc trên mặt Bạch Liên lúc này đã dịu xuống, nét đau đớn ban đầu đã giảm hẳn, hàng lông mày cũng giãn ra, như thể biết mình đã được an toàn, đã thoát khỏi bể khổ và nguy hiểm rồi.
Nhưng đôi mắt nàng đến tận lúc này vẫn chưa mở ra, hình như vẫn có cấm chế nào đó đang giam cầm nàng, Lục Trần thoáng giật mình, hai tay bế nàng hơi ghì chặt lại, cẩn thận dùng linh lực dò xét bên trong cơ thể nàng.
Gần như vào lúc linh lực của hắn vừa mới len lỏi vào kinh mạch trong cơ thể Bạch Liên, thì đột nhiên, Lục Trần liền cảm thấy một luồng linh lực vô cùng mê loạn chạy vụt qua như con dã thú điên cuồng, nghiền nát linh lực của hắn trong nháy mắt, cùng lúc đó, Lục Trần cảm nhận được rõ ràng thứ linh lực cuồng bạo bắt nguồn từ sâu bên trong cơ thể Bạch Liên này cũng đồng thời đang xâu xé kinh mạch nàng, hơn nữa đâu cũng thấy vết thương nứt toạc.
Nếu cứ thế này, chẳng cần người khác động thủ, chỉ cần Bạch Liên để kéo dài thêm một thời gian, kinh mạch toàn thân của nàng sẽ tự tan nát, cầm chắc cái chết trong tay.
Lục Trần kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ bên ngoài trông Bạch Liên như không có thương thế nào, nhưng kinh mạch trong cơ thể đã hỏng nát đến thế, trong khoảng thời gian mất tích vừa qua, rốt cuộc nàng đã xảy ra chuyện gì?
Lục Trần không dám chần chừ thêm nữa, việc cấp bách lúc này dĩ nhiên là rời khỏi đây, nghĩ cách xem liệu có thể cứu chữa cho Bạch Liên không.
Lúc hắn bước qua khỏi thềm cửa, nhìn về phía con đường trước mắt, thì phát hiện màn sương mù quái dị vừa mới xuất hiện nọ đã tiêu tán từ lúc nào chẳng hay.
Chẳng lẽ, tình trạng cổ quái xảy ra ở đây có liên quan đến gã huyết nhân kỳ lạ lúc nãy?
Lục Trần do dự một lúc, phần nào muốn quay lại kiểm tra xem gã huyết nhân đó rốt cuộc có điểm gì cổ quái, nhưng chính vào lúc này, Bạch Liên bỗng thốt lên mộ tiếng rên rỉ trầm thấp, gương mặt nàng lại một lần nữa hằn lên nét đau đớn, đồng thời khóe miệng từ từ rỉ ra một dòng máu đỏ.
Lục Trần thất kinh, biết là thương thế trong cơ thể Bạch Liên đã cực kỳ nghiêm trọng, đã đến mức không thể trì hoàn được nữa, hắn đành nghiến răng, lập tức chạy về phía lối ra huyệt động.
Chạy được vài bước, Lục Trần chợt phát hiện A Thổ không đi theo mình, hình như vẫn còn ở trong căn nhà lúc nãy chưa trở ra, hắn không kìm được nhíu mày, ngoảnh đầu lại hét lớn:
- A Thổ, đi thôi!
Tại hậu viện căn nhà đó, giữa một khu vực phủ đầy mùi máu tanh, A Thổ quả thực vẫn còn ở đây. Nó không theo Lục Trần rời khỏi nơi nay, có lẽ vì lúc nó chuẩn bị đi, đã dùng mũi đánh hơi trong không khí, hình như đột nhiên cảm giác được gì đó, không ngờ lại là vùng phụ cận gã huyết nhân đã gã gục dưới đất, bị hắc hỏa thiêu đốt tới mức thoi thóp, nhưng vẫn bị vũng máu bao phủ, không nhìn rõ được dung mạo.
Nó không giẫm chân vào vũng máu đó, mà đứng cách tầm năm sáu thước, đôi mắt dường như chứa đựng sự nghi hoặc, nó nhìn chằm chằm gã huyết nhân đó, nhìn rất lâu.
Mãi đến khi từ bên ngoài căn nhà đột nhiên truyền tới tiếng gọi của Lục Trần, A Thổ giật nảy mình, dường như lúc này mới choàng tỉnh, mồm kêu hai tiếng u u, rồi quay người đi ra ngoài.
Chỉ là lúc nó sắp rời đi, đột nhiên trong căn nhà đã yên ắng trở lại, giữa vết máu tanh nồng và đáng sợ đó, chợt vọng lại một tiếng hát trầm thấp, mơ hồ, lại dường như xa xăm.
Vầng trăng lưỡi liềm…
Chiếu rọi dịp đoàn tụ
Sắc đỏ…
Vì…
Ê a,
Năm tháng như dòng nước,
Kẻ đầu bạc hoang mang…
Hướng…
Tiếng hát này đứt quãng, nhả chữ không rõ ràng, thường xuyên ngắt chữ thiếu câu, người bình thường nghe còn chẳng hiểu, chứ đừng nói là một con chó. A Thổ trông có vẻ càng thêm nghi hoặc, nó quay đầu nhìn về phía gã huyết nhân, nhưng gã huyết nhân gục dưới đất, không hề đứng dậy, cũng chẳng động đậy, toàn thân bị máu tươi phủ kín không nhúc nhích, cũng chẳng nhìn ra có phải gã quái vật này đang hát hay không.
A Thổ lại nhìn sang trái phải và trên không, chỉ thấy xung quanh toàn là máu, chẳng có một bóng người, đến cả những bóng ma giả thần giả quỷ trong tình cảnh thê lương trong truyền thuyết này cũng chẳng có.
Tình hình có vẻ lạ kỳ.
A Thổ lùi về sau một bước, cảm thấy sởn hết cả gai ốc, có chút sợ hãi, bỗng nó sủa lớn một tiếng “gâu gâu”, như để tăng thêm dũng khí cho mình, sau đó vụt quay người, xông ra khỏi căn nhà này nhanh như chớp.
Một cơn gió lạnh thổi qua, căn nhà bao trùm trong máu này cuối cùng cũng hoàn toàn chìm vào im lặng, cộng với chút thê lương, mùi máu tanh vẫn ngập tràn, trên người gã huyết nhân nằm dưới đất, máu đang chảy, hắc hỏa cháy rất lâu cuối cùng cũng tắt.
…
Cũng chẳng biết sau bao lâu, trên cái thân xác giữa vũng máu đó, hình như bỗng có một chỗ, có thứ gì đó rất giống ngón tay khẽ nhúc nhích.
※※※
Lúc Lục Trần chạy đến thông đạo dẫn tới lối ra huyệt động, thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau lưng, bước chân đó hắn hết sức quen thuộc, vì dù sao cũng là con chó đã đi theo mình suốt mấy năm qua.
Hắn chẳng quay đầu lại, hai tay ôm Bạch Liên đi nhanh về phía trước, đồng thời nói:
- Lúc nãy ngươi ở lì trong đó làm gì vậy, kỳ quặc, chưa biết chừng còn có nguy hiểm, lần sau nhớ theo sát ta đấy.
A Thổ đáp lại bằng một tiếng “gâu”, ngẩng đầu nhìn Lục Trần, rồi lại nhìn sang Bạch Liên mà hắn đang bế trong tay, sau đó sải bước, nhanh chóng chạy tới phía trước bọn họ.
Lúc Lục Trần bế Bạch Liên xông ra khỏi địa đạo, đám thủ vệ Phù Vân tư đứng đầu là Lưu Đình đều tiến tới, song khi họ nhìn rõ Lục Trần cùng người mà hắn đang bế trong tay, tuy có tấm áo choàng che chắn nhưng mặt của Bạch Liên vẫn lộ ra ngoài, ai nấy đều há hốc mồm.
Có mấy người thậm chí còn thất thanh kêu lên:
- Thế… thế này là thế nào?
Trước đó lúc Lục Trần xuống dưới, tất cả đều nhìn rõ mồn một, một người và một con chó, tuyệt đối không có người thứ hai. Còn về Bạch Liên… vị đại tiểu thư này tuy không phải là nhân vật được sủng ái, nhưng thân phận, địa vị cũng chẳng bình thường, tự dưng lại chẳng rõ sống chết, được Lục Trần bế chạy lên từ dưới lòng đất, phản ứng đầu tiên của mọi ngươi chính là nguy to rồi.
Cái khác không nói, Bạch Liên chẳng rõ làm cách nào mà lẻn xuống huyệt động dưới lòng đất chính là do tất cả bọn họ thất trách, mà nàng hiện giờ có vẻ như đang bất tỉnh, bên dưới tấm áo choàng còn nhỏ xuống mấy giọng máu, đám thủ vệ nhìn vậy, đều nổi hết da gà, miệng kêu la ai oán.
Lưu Đình ngây ranhư phỗng, sau kih bị một tên thuộc hạ phản ứng nhanh ben cạnh đẩy một cái, mới giật mình bừng tỉnh, vội vàng chạy tới lúng túng nói với Lục Trần:
- Công tử, chuyện… chuyện này là thế nào vậy?
Lục Trần lúc này làm gì có tâm trạng giải thích với y, nhưng cũng biết cái khó và mối lo của Lưu Đình lúc này, bèn quyết đoán nói:
- Ta phát hiện Bạch Liên bị trọng thương ở bên dưới, đây hẳn không phải là lỗi của các ngươi, giờ ta phải đưa cô ta về trị thương trước, sau này tự ta sẽ giải thích với sư phụ và Đường chủ Huyết Oanh của các ngươi.
Lưu Đình liền thấy nhẹ cả người, thần sắc trên mặt cũng dịu xuống, y liền vội vàng phất tay nói với mấy người sau lưng:
- Tránh ra, tránh ra mau! Lời công tử nói chưa nghe thấy à, cứu người quan trọng hơn.
Chỉ là nếu vừa rồi Lục Trần không ôm hết trách nhiệm về mình, e là Lưu Đình nhất thời chẳng dám để Bạch Liên đi. Lục Trần gật đầu với y, lập tức lao đi như tên bắn, trực chỉ Côn Luân điện.
Song lúc hắn trông thấy mái cong sừng sững của Côn Luân điện từ xa, đột nhiên có một ý nghĩ lướt qua trong đầu hắn, khiến hắn vô thức dừng chân lại.
Thương thế bên trong cơ thể Bạch Liên vừa cổ quái lại hết sức nghiêm trọng, nếu giao nàng cho Thiên Lan chân quân trị thương, liệu ông ấy có… nhân cơ hội hiếm có này mà giết chết nàng luôn không?
Bất luận thế nào, đây cũng là một cơ hội thần không biết quỷ không hay, cho dù người khác có nghi ngờ, có lẽ cũng chỉ có thể dồn nghi ngờ vào chính Lục Trần…
Lục Trần nhíu mày, có chút do dự.
61/ 9
Lục Trần có chút bối rối, lúc trước quan hệ giữa hắn và Bạch Liên chỉ có thể nói là bình thường, tuy quen biết đã lâu, nhưng tuyệt đối không thể tính là thân thiết, song hắn không hề hy vọng Bạch Liên rơi vào kết cục chết bất đắc kỳ tử. Nếu không, hắn hà tất phải xuống huyệt động dưới lòng đất để cất công cứu nàng ra?
Nhưng trước mắt lại là một lựa chọn hết sức khó xử, bên ngoài Bạch Liên trong chẳng có gì đáng ngại, nhưng trong cơ thể, linh lực mê loạn, rất khác thường, có thể sẽ mất kiểm soát bất cứ lúc nào, khiến thiếu nữ xinh đẹp xuất trần, thiên tư hiếm có này nổ tung, hồn bay phách lạc.
Thế nhưng, liệu Thiên Lan chân quân có vì thấy thiên tư của nàng tốt đến thế, mà có suy nghĩ khác hay không? Dẫu sao thì, trên danh nghĩa, nàng vẫn là đệ tử quan môn của Bạch Thần chân quân.
Khoảnh khắc đó không dài, cũng chẳng làm trễ nãi việc cứu Bạch Liên được, nhưng trong lòng Lục Trần dường như lại bị hai lựa chọn giày vò một khoảng thời gian rất dài, song đến cuối cùng, hắn vẫn lắc đầu, thở một hơi dài, hắn trầm giọng lẩm bẩm:
- Thôi, dù sao thì cũng chẳng phải là lần đầu gánh tiếng oan, chịu thì chịu vậy…
Hắn không do dự nữa, sải bước lao về phía Côn Luân điện, A Thổ chạy sau lưng hắn, bỗng mắt sáng rực, vì nhìn thấy dưới cây đại trụ bên ngoài Côn Luân điện, con thanh ngưu đang nằm sấp ở đó, hình như đang vừa phơi nắng vừa ngủ gà ngủ gật.
A Thổ kêu lên một tiếng khá hưng phấn, tăng tốc chạy tới chỗ con thanh ngưu. Tất nhiên nó khác với Lục Trần, không hề lo lắng cho Bạch Liên một chút nào, có lẽ trong mắt con hắc cẩu này, dù Bạch Liên có chêt, nó cũng sẽ chẳng đời nào buồn rầu đâu.
Nếu bây giờ Bạch Liên tỉnh lại nhìn thấy cảnh này, chắc cũng tức tới mức bán sống bán chết, trước đây lúc sống ở bên cầu Tẩy Mã dưới chân núi, nàng cũng từng mang đến không ít thịt yêu thú cho con hắc cẩu này ăn, xem ra cho không cả rồi.
Con thanh ngưu nhanh chóng phát giác ra, ngẩng đầu nhìn về hướng này, liền trông thấy hắc cẩu A Thổ chạy đến chỗ mình, lắc lắc cái đuôi trầm giọng kêu hết sức phấn chấn, thái độ của thanh ngưu hiện giờ với A Thổ đã tốt lên rất nhiều, nó vẫy đuôi, mồm kêu “ọ” một tiếng, chẳng biết có được xem là chào hỏi hay không.
Có điều khi nó đảo mắt nhìn sang Lục Trần, nhất là khi nhìn thấy trong tay Lục Trần bế Bạch Liên đang thoi thóp bất tỉnh, thanh ngưu hình như hơi sững sờ, sau đó đứng dậy.
Lục Trần đi tới trước đại điện, liếc nhìn bên trong, không thấy Thiên Lan chân quân ở trong đại điện, hắn nhíu mày, nói với con thanh ngưu:
- Lão trọc đâu rồi, ta cần ông ấy cứu người, gấp lắm.
Con thanh ngưu do dự một chốc, rồi quay người đi vào trong đại điện, sau đó tiến thẳng về phía hậu đường.
Lục Trần nhìn bóng lưng nó, sau một thoáng ngẫm nghĩ, bèn bế Bạch Liên đi vào đại điện, sau đó tìm một chỗ kín gió, cẩn thận đặt nàng xuống.
Xung quanh rất yên tĩnh, A Thổ hình như nán lại bên ngoài, có vẻ như từ sau khi nếm mùi lần trước, A Thổ không thích bước vào tòa điện này nữa.
Con chó đó rất thông minh.
Lục Trần nắm lấy tay Bạch Liên, định thần lại, sau đó cẩn thận chuyển linh lực vào cơ thể Bạch Liên, bắt đầu kiểm tra thương thế của nàng.
Luồng linh lực cuồng bạo trong cơ thể Bạch Liên vẫn vô cùng hung mãnh, nhưng đã thất bại một lần rồi nên lần này Lục Trần rất thận trọng co rụt vào một góc trong kinh mạch của nàng, thế nên duy trì thêm được một lúc, nhân cơ hội này, hắn cảm nhận kỹ càng tình hình bên trong cơ thể Bạch Liên.
Sau đó, sắc mặt hắn liền trở nên có phần kỳ quái.
Luồng linh lực cuồng bạo bỗng tuôn ồ ạt trong cơ thể thiếu nữ này có uy lực mạnh tới lạ thường, nó tràn tới đâu là hung mãnh tới đó, thậm chí đến kinh mạch của Bạch Liên cũng có vẻ không chịu đựng nổi sức mạnh này.
Đây là lần đầu tiên trong biết bao nhiêu năm tu hành, Lục Trần nhìn thấy hiện tượng cổ quái đến thế, trước đây hắn chưa bao giờ nhìn thấy chuyện kỳ lạ như vậy, vì cái này có vẻ… luồng linh lực đó hình như không giống linh lực của bản thân Bạch Liên cho lắm.
Với đạo hạnh cảnh giới của nàng, cơ thể chứa đựng linh lực mạnh đến vậy xem ra rất giống với một câu ngạn ngữ, đó chính là “rắn nuốt voi”!
Lục Trần không biết luồng sức mạnh từ đâu tới, cũng không biết Bạch Liên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng xét từ thương thế kinh mạch trong cơ thể nàng, ắt hẳn nàng không thể cầm cự được lâu nữa.
Lục Trần nhanh chóng suy nghĩ, nghĩ tới mọi cách mà mình có thể cứu nàng, cuối cùng hắn có được một kết luận, đó chính là, hình như hắn thật sự có một khả năng có thể cứu được nàng.
Đó chính là dùng hắc hỏa trút vào kinh mạch của Bạch Liên, đương nhiên là linh lực trong cơ thể Bạch Liên rất mạnh, không thích hợp để đối kháng chính diện, do vậy Lục Trần sẽ thử châm lửa từng chút một từ bên cạnh, làm hạn chế luồng linh lực này, chỉ cần thời gian đủ lâu, ắt hẳn hắn có thể từ từ khiến linh lực này dịu xuống, chí ít thì cũng khiến nó không còn cuồng bạo như vậy nữa.
Nhưng cái giá cho việc này chính là kinh mạch trong cơ thể Bạch Liên về cơ cản sẽ bị phế hoàn toàn, bị linh lực cuồng bạo đó giày vò một hồi, rồi lại bị hắc hỏa dùng làm chiến trường để phóng hỏa, cho dù có là thiên tài Ngũ trụ, cũng sẽ biến thành phế nhân.
Phế nhân và người chết, kết cục nào khá khẩm hơn?
Có lẽ cũng chẳng khác gì nhau?
Lục Trần không biết, hiện giờ cũng chẳng cách nào hỏi ý Bạch Liên được, may mà hắn không quanh quẩn ở câu hỏi này quá lâu, vì rất nhanh, trong đại điện đã có tiếng bước chân vang lên.
Tiếng bước chân của một con người và một con trân, cùng tiến tới.
Xem ra hôm nay Thiên Lan chân quân đang nghỉ ngơi phía sau Côn Luân điện, bị thanh ngưu mời tới đây. Có điều chắc cũng chỉ có thanh ngưu mới có thể trực tiếp và không hề kiêng dè như vậy, lúc Thiên Lan chân quân nghỉ ngơi, , các môn đồ bình thường không bao giờ dám quấy rầy.
Thiên Lan chân quân sải bước lớn đi tới, ánh mắt sáng quắc, cũng chẳng phí lời với Lục Trần làm gì, chỉ liếc nhìn hắn, rồi lướt mắt qua Bạch Liên đang nằm dưới đất. Sau đó ông nhíu mày lại, tiến tới gần, ngồi xuống bên cạnh Bạch Liên, đầu tiên là đưa tay nắm lấy cằm Bạch Liên, lay qua trái phải quan sát, sau một chốc trâm ngâm, lại kéo tấm áo choàng lên.
Lục Trần đứng một bên, im lặng không nói gì.
Thiên Lan chân quân kéo áo choàng lên được một nửa thì đột nhiên dừng lại, mắt ông hiển nhiên đã nhìn thấy tình trạng bên dưới tấm áo, Thiên Lan chân quân im lặng một thoáng, sau đó chậm rãi đắp tấm áo lại lên người thiếu nữ này, trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Lục Trần dùng từ ngữ đơn giản, trực tiếp nhất để thuật lại từ đầu tới cuối sự việc, bao gồm cả dị tường cổ quái và nguy hiểm trong cơ thể Bạch Liên.
Sắc mặt Thiên Lan chân quân hơi sầm xuống, chợt ông đưa một bàn tay ra, song không phải nắm lấy đầu ngón tay của Bạch Liên như Lục Trần, mà ấn thẳng lên trán Bạch Liên.
Trong khoảnh khắc đó, Lục Trần dường như nghe thấy không khí đột nhiên căng thẳng lên, loáng thoáng có tiếng nứt toác chói tai như sét đánh, nhưng mọi thứ vẫn yên tĩnh, chỉ là bỗng dưng có một luồng giá kỳ lạ thổi qua người Thiên Lan chân quân, hất tung một góc vạt áo rộng thùng thình của ông.
Một miếng gạch dưới chân ông nứt ra, sau đó nát bấy.
Thiên Lan chân quân mặt không đổi sắc, bàn tay đặt trên trán Bạch Liên, vẻ mặt trông có phần lãnh đạm, một lúc sau, ông trầm giọng nói một câu:
- Rắn nuốt voi…
Sau khi nói ra ba chữ đó, gương mặt ông chợt có một tia sát khí lướt qua.
Sát khí đó rõ ràng đến mức đó, Lục Trần gần như phát giác ra trong nháy mắt, hắn thậm chí có thể cảm nhận được lão trọc không hề có ý định che giấu, mà thể hiện ra một cách lộ liễu như vậy. Sau đó, hắn bèn nghe thấy Thiên Lan chân quân đột nhiên quay sang hỏi hắn một câu:
- Bạch Liên biết “Huyết Thực bí pháp” ư?
61/10
Trong ánh mắt Thiên Lan chân quân nhìn Lục Trần không hề có địch ý rõ ràng, sát khí u ám đó không phải nhắm vào hắn, về điểm này, Lục Trần có thể cảm nhận được. Đồng thời, hắn cũng hiểu vì sao Thiên Lan chân quân lại có cảm xúc như vậy.
Huyết Thực bí pháp không phải là một đạo pháp thần thông quan minh chính đại, nguồn gốc của nó rất thần bí, rốt cuộc nó thành hình từ khi nào, đến nay đã không cách nào tìm hiểu được nữa, nhưng về cơ bản thì nó được cho là có mối liên quan dây mơ rễ má với Ma giáo và vu thuật cổ xưa của bộ tộc người Man ở hoang nguyên Nam Cương. Thậm chí trong một thời gian dài, trong giới tu chân chính đạo của Nhân tộc còn có người nghi ngờ rằng, pháp thuật thâm độc tà ác này có lẽ chính là nghiệt chủng tạo nên từ hai loại ác pháp.
Thiên Lan chân quân là đương kim lãnh tụ của chính đạo thiên hạ, còn có danh tiếng của một thiên hạ đệ nhất, dĩ nhiên là không có thiện cảm với thứ pháp thuật có liên quan tới Ma giáo này. Lục Trần biết rõ điều đó, cũng biết nếu lúc này mình thuận theo tự nhiên, không hẳn không phải là lựa chọn tốt hơn, có lẽ hắn vốn dĩ sẽ làm vậy, dẫu sao với bao nhiêu năm tôi luyện như vậy, trầm mặc và nhẫn nại đã sớm trở thành thói quen của hắn rồi.
Song đến cuối cùng, chẳng hiểu tại sao, hắn vẫn lên tiếng:
- Cô ta biết Huyết Thực bí pháp, có điều…
Hắn dừng lại, sau đó bình tĩnh nói:
- Con ở trong Ma giáo mười năm, gần như chưa bao giờ nhìn thấy có người thi triển thứ tà thuật này, thiết nghĩ nó có liên quan hơn với vu thuật của người Man ở hoang nguyên Nam Cương.
Hai mắt Thiên Lan chân quân hơi nheo lại, ánh mắt nhìn Lục Trần hình như có phần thay đổi, nhưng Lục Trần đón nhận ánh nhìn của ông, không hề có ý né tránh. Một lúc sau, Thiên Lan chân quân bỗng nhiên cười khẩy:
- Vậy theo ý con, chẳng lẽ nó lại là một người Man Nam Cương?
- Không phải.
Lục Trần liền lắc đầu.
- Con không biết rốt cuộc cô ta làm thế nào tu luyện được tà thuật này, nhưng chắc chắn không phải là người Man.
Thiên Lan chân quân gật đầu, cúi xuống nhìn Bạch Liên, nói:
- Ở huyệt động dưới lòng đất mà lại xuất hiện thứ quái vậy này, xem ra cần phải đi xem sao rồi.
Vừa nói vừa liếc nhìn Lục Trần, điềm đạm nói:
- Hôm khác con đi cùng ta một chuyến.
- Được!
Lục Trần đồng ý.
Thiên Lan chân quân rút hai tay vào trong tay áo rộng thùng thình, đi qua đi lại một hồi, bỗng nhiên nói:
- Thương thế trên người nó tuy quỷ dị hung hiểm, nhưng hẳn là ta cứu được.
Tim Lục Trần đập mạnh một nhịp, nhưng không hề có vẻ vui mừng, ngược lại hắn chùng lòng xuống, ngoài măt thì vẫn bình tĩnh như không, chỉ lắc đầu một cái.
Quả nhiên, Thiên Lan chân quân xoay người, nhìn vào hắn, nhếch mép thành một nụ cười mỉm, hỏi:
- Vậy con nghĩ, ta có nên cứu nó hay không đây?
Lục Trần hít sâu một hơi, đáp:
- Chính người bảo con đi tìm cô ta về, con đã làm được rồi. Còn về việc có cứu hay không, con không làm chủ được, theo ý người vậy.
Thiên Lan chân quân nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó gật đầu, nói:
- Được, vậy thì không cứu nữa, đỡ rắc rối.
Dứt lời, ông phất tay áo lên, xoay người đi, cứ thế đi thẳng vào hậu đường, không ngoảnh lại lấy một lần.
※※※
Lục Trần lặng lẽ nhìn theo bóng lưng rời đi của Thiên Lan chân quân, bỗng chốc cũng trầm mặc, sau khi bóng dáng cao lớn đó khuất khỏi đại điện này, hắn mới cúi đầu nhìn xuống Bạch Liên.
Tấm áo choàng vẫn đắp trên người nàng, tuy che khuất đi thân thể vốn xinh đẹp nhưng giờ trông đến thê thảm vì lấm máu của nàng, nhưng những giọt máu đó vẫn từ từ chảy ra, nhuộm đỏ gạch sàn xung quanh.
Bạch Liên vẫn hôn mê, ít nhất thì hai mắt nàng vẫn nhắm nghiền, đến tận lúc này cũng chẳng có dấu hiệu tỉnh lại.
Lục Trần nhìn gương mặt xinh đẹp đó của nàng, trong mắt có sắc thái phức tạp lạ thường, một lát sau, hắn cúi người xuống, một lần nữa bế thiếu nữ này lên.
Có lẽ do áp sát lồng ngực hắn, Bạch Liên một lần nữa cảm nhận được hơi ấm quen thuộc đó, mà nàng hơi cử động, nép chặt vào hắn.
Sau đó, Lục Trần nghe thấy hình như nàng vô thức lẩm bẩm mấy câu trong miệng, âm thanh rất mơ hồ, nghe không rõ cho lắm.
Lục Trần cố gắng lắng nghe, nhưng kết quả Bạch Liên không nói tiếp nữa, hắn đợi thêm một lúc, đành bế nàng đi ra khỏi Côn Luân điện.
A Thổ vẫn đang chờ ở ngoài cửa, nhìn thấy hắn trở ra liền nhanh chân chạy đến, Lục Trần ngẫm nghĩ một lúc rồi sải bước đi thẳng về phía trước.
A Thổ nhìn hắn đầy cổ quái, rồi nhìn Bạch Liên mà hắn đang bế, hình như không hiểu cách làm của Lục Trần cho lắm, nhưng cuối cùng vẫn đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận