Thiên Ảnh

Chương 717: Thành chết.

Lục Trần hơi ngơ ngác. Mọi chuyện diễn ra từ từ có dấu hiệu thoát khỏi sự khống chế của hắn. Không….từ đầu tới giờ hắn vẫn không hề khống chế bất cứ chuyện gì. Tất cả mọi chuyện, kẻ địch mạnh xuất hiện đủ để tiêu diệt con người vẫn đều là do Thiên Lan chân quân. Nhưng hiện tại, lão ta hoàn toàn biến mất.
“Cái lão này chạy nhanh thật…”
Lục Trần cảm thấy suy nghĩ của bản thân hoàn toàn không đủ. Cho dù hắn có bình tĩnh tới mấy cũng không thể tiếp tục bình tĩnh để đối diện với tình hình phức tạp trước mắt. Trong lúc mấy con thú khổng lồ đang quyết chiến sinh từ thì vẫn còn có Thần thụ hùng mạnh đang ẩn nấp trong bóng tối, lại còn tiếp tục đang tìm kiếm lối vào thế giới này….
Lục Trần có thể cảm giác được cái lối vào đó chắc ở trên người mình. Hơn nữa, khi thần thụ không tìm được lối vào thì trên trời dưới đất cũng chẳng còn ai cứu được hắn.
Lần đầu tiên trong cuộc đời của hắn xuất hiện một cảm giác bất lực. Nhìn Thần thụ ẩn nấp một cách quái dị trong trái tim mình, thậm chí hắn không biết phải phản kháng như thế nào, hay là tự sát trước?
Nhưng chẳng ai dám khẳng định, Thần thụ không thể chui ra từ xác chết….
Chợt Lục Trần cảm thấy có ai đó dang kéo mình. Quay đầu lại, hắn thấy a Thổ đang cắn tay áo, nhìn như nó đang bảo Lục Trần đi theo, rời khỏi nơi này.
Lục Trần như nghĩ ra điều gì đó, gật đầu rồi chạy theo a Thổ. Cũng chính vào lúc này, hắn mới để ý tới xung quanh thì phát hiện trận chiến long trời lở đất kia lại bị cái pháp trận vô hình ngăn cản, không hể lan ra ngoài.
Cái pháp trận này hoặc có thể nói thẳng là pháp trận Hàng Thần chú của Ma giáo năm xưa, quả nhiên là có pháp lực khó lường. Có điều hiện tại Lục Trần cũng chẳng để ý. Hắn đi theo a Thổ, trên đường đi, mấy con thú khổng lồ đang chiến đấu cũng chẳng thèm để ý tới hắn.
Khi mà Lục Trần sắp chảy ra khỏi trận pháp Hàng Thần chú, hắn không kìm nổi quay đầu lại quan sát. Chỉ thấy cuối cùng con rồng Hắc Ám đã không chịu nổi, không còn chống đỡ nổi nửa. Sau khi gầm lên một tiếng tuyệt vọng, nó gục xuống đất tại chỗ chỉ còn cách cánh cổng Hắc ám mấy trượng.
Khung xương toàn thân nó sập xuống khiến cho vô số yêu quỷ bay lên che khuất bầu trời. Chúng phát ra những tiếng thét đinh tai nhức óc. Sau đó một lát, bất ngờ, toàn bộ yêu quỷ quay đầu, nhào thẳng lên người con rồng Hắc Ám. Một cảnh tượng sởn gai ốc xuất hiện trước mắt của hắn. Đám yêu quỷ bắt đầu gặm nhấm máu thịt của con rồng đó.
Đám quỷ vật tới từ địa ngục đen tối điên cuồng cắn lại con rồng kia, như một bầy kiến xâu xé con mồi.
Một con rồng khổng lồ cứ vậy gục xuống, lặng lẽ chết đi. Thời cổ đại, nó từng có quá khứ vô cùng huy hoàng nhưng bây giờ chẳng còn ai biết được. Long tộc vốn một thời huy hoàng, cuối cùng cũng kết thúc ở đây.
Con rồng đen là huynh đệ với nó cũng trong tình trạng kiệt sức, lui lại mấy biết. Trong đôi mắt của nó có mấy phần như được giải thoát và thoải mái, cứ như bao năm tháng qua, cuối cùng nó cũng thoát được gánh nặng trong lòng.
Nhưng đúng lúc đó, con rồng đen chợt giật mình, phát ra một tiếng gầm đau khổ. Cái bàn tay to trên không trung lặng lẽ tới sau, cắm thẳng vào lưng nó, đúng ngay chỗ vị trí trái tim.
Sau đòn đó, con Hắc long vốn đã bị thương nặng lập tức nổ tung lồng ngực. Vô số máu huyết bắn ra tung tóe xen lẫn cả mảnh tim bị vỡ, không bao giờ còn có thể hồi phục lại nổi nữa.
Con hắc long gầm rú những âm thanh khàn khàn rồi sau đó như một ngọn núi nhỏ, gục xuống. Trong giây phút đó, dường như nó còn cố nhìn lên vòm trời, phát hiện cái lốc xoáy ở nơi đó lại bắt đầu xoay tròn.
Là kẻ thắng cuối cùng trong trận đấu kịch liệt này, lốc xoáy trên bầu trời như cảm thấy vui sướng sau khi đã dọn sạch toàn bộ chướng ngại. Chỉ thấy mây gió bắt đầu cuộn lên rồi lốc xoáy Hắc ám nhanh chóng mở rộng, chiếm cứ toàn bộ vòm trời.
Sâu trong bóng tối, cái thân hình khổng lồ kia cũng từ từ tới gần thế giới này. Một làn hơi thở cực mạnh quanh quẩn trong không trung chuẩn bị giáng xuống nơi đây.
Từ sinh đến chết, chết rồi lại sinh….Một cái vòng tròn Luân hồi, tuần hoàn sẽ lại xuất hiện, chỉ có điều nó tới muộn hơn mấy chục năm.
※ ※ ※
Lục Trần và a Thổ thuận lợi chạy ra khỏi trận pháp Hàng Thần chú. Trong quá trình đó cũng không bị thứ gì ngăn cản hay gặp nguy hiểm. Điều đó khiến cho Lục Trần cảm thấy hơi bất ngờ. Có điều nghĩ lại người liên quan tới việc điều khiển trận pháp này là Thiên Lan chân quân đã biến mất, Cổ Nguyệt chân quân thì bỏ mạng vì con mắt khổng lồ giữa không trung nên nó không còn ai điều khiển.
Chẳng biết tại sao, sau khi rời khỏi trận pháp Hàng Thần chú, Lục Trần chợt cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn. Hắn lập tức dừng bước. A Thổ cảm thấy hơi khó hiểu, xoay lại kêu to với hắn, đồng thời tỏ ra lo lắng. Theo ý của nó hiện tại chẳng cần phải để ý, cả hai nhanh chóng chạy thoát là quan trọng hơn. Nơi này có nhiều thứ quá mạnh, không phải sức con người có thể ngăn cản. Cứ giữ được mạng rồi nói.
Lục Trần đưa tay xoa đầu a Thổ, trấn an nó rồi nhìn xung quanh. Một lát sau, hắn chợt biến sắc.
Lúc trước, khi hắn bỏ chạy chỉ chú ý tới đám thú khổng lồ chiến đấu, không để ý đến thế giới bên ngoài. Nhưng vào lúc này, hắn lại ngửi thấy một mùi máu tanh nồng.
Thứ máu tanh đó như là một biển máu, mà bản thân hắn nằm dưới đáy biển, gần như không thể hô hấp.
Lục Trần hơi run rẩy, ánh mắt lóe sáng, chợt kéo a Thổ bay lên không trung. Trong tích tắc đó, hắn chợt nhận ra điều gì đó, nhìn thoáng qua bầu trời, chỉ thấy vầng trăng máu đã biến mất.
Một thứ sức mạnh đáng sợ đang từ từ tập trung lại nơi lốc xoáy trên trời cao. Rồi một cái bóng dáng khổng lồ đang từ từ tới gần cái thế giới này. Khóe miệng Lục Trần hơi giật giật sau đó xoay người, bay về phía núi Thiên Long.
Trên đường đi, hắn bay qua đường phố bên trong thành chỉ thấy những quầng khí huyết quay cuồng. Bên dưới những thảm đỏ khí huyết đó là vô số thi thể. Gần như đã xảy ra chuyện với tất cả mọi người. Nhìn qua bọn họ chẳng giống người cũng chẳng giống quỷ, thậm chí còn có dấu hiệu hóa thú, với răng nanh nhọn, có đuôi, bộ long. Nhưng hiện tại, tất cả đều đã chết hết.
Cả tòa tiên thành khổng lồ đã biến thành một ngôi thành chết, chỉ toàn khí huyết quay cuồng giống như một sự nguyền rủa.
Sắc mặt Lục Trần tái nhợt. Rồi hắn nhanh chóng không để ý tới tình huống bi thảm ở nơi đây, vội vàng bay lên núi cao. Mục tiêu của hắn hết sức rõ ràng. Với tốc độ cực nhanh, chỉ trong thời gian ngắn nhất, hắn đã đứng trên địa bàn của Phù Vân ti, đối diện với điện Côn Luân nguy nga.
Sau đó, hắn thấy được mảnh đất trống dưới chân đã bị máu tươi và thi thể chất đống thành núi.
Lục Trần hơi loạng choạng bởi vì không biết cảm thấy quá ghê tởm hay là xúc động mạnh. Nhưng cũng may hắn vẫn cố nhịn được, bay đi rồi dừng lại trước điện Côn Luân.
73/ 5
Bạn cần đăng nhập để bình luận