Thiên Ảnh

Chương 707: Ngày xưa tái hiện

A Thổ dường như cảm giác được chút gì đó bất ổn, ngoan ngoãn nằm bất động trong lòng Lục Trần, hiện giờ cơ thể nó đã lớn hơn cả Lục Trần, nên tình thế này có chút khôi hài, có điều những ai đang có mặt ở đây đều chẳng cười.
Cổ Nguyệt chân quân mỉm cười nhìn về phía này, Thiên Lan chân quân nhìn Lục Trần với sắc mặt thâm trầm, Lục Trần thì chẳng nhìn ai, chỉ cúi xuống nhẹ nhàng xoa đầu A Thổ, một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, nhìn sang Thiên Lan chân quân.
Ánh mắt của Thiên Lan chân quân và Lục Trần chạm nhau, bầu không khí dường như có gì đó lạ thường, nhưng Lục Trần không hề có ý định chùn bước, mà thản nhiên nhìn ông.
Thiên Lan chân quân bỗng nhiên cười bảo:
- Hình như con không sợ ta là mấy?
Lục Trần hỏi ngược lại:
- Cái người cần là một kẻ sợ người ư?
- Cái đấy thì không.
Thiên Lan chân quân lắc đầu, nói:
- Người sợ ta trong thiên hạ nhiều vô số kể, có gì lạ đâu, như con đây thì rất tốt.
Lục Trần đáp lại một tiếng, không nói gì nữa, còn ở một bên khác, Cổ Nguyệt chân quân sắc mặt lại sa sầm, trông khó coi thấy rõ. Thiên Lan chân quân quay đầu nhìn ông, cười nói:
- Sao vậy, chắc đang nghĩ là tên điên như ta vẫn chưa điên hoàn toàn, đến người bên cạnh cũng không ngang tàng giết chóc, thất vọng lắm đúng không?
Cổ Nguyệt chân quân đáp:
- Hắn chẳng qua chỉ là một tiểu bối, có thể làm nên chuyện gì, ta chỉ nói sự thật mà thôi. Vả lại, với thực lực thủ đoạn hiện giờ của huynh, một hai tên đồ đệ chẳng giúp được việc gì to tát, kỳ thực có hay không cũng chẳng là vấn đề.
Lục Trần nhíu mày, Thiên Lan chân quân thì nheo mắt lại, sau một thoáng trầm ngâm hiếm thấy, ông nói:
- Huynh nói như thế, hình như cũng không hoàn toàn là vô căn cứ.
- Có điều…
Thiên Lan chân quân cười, bảo:
- Ta muốn làm thế nào, thiên hạ chẳng ai quản được. Lục Trần là đồ đệ của ta, ta tin nó, dẫn dắt nó, tốt lắm đấy.
Nói xong, ông dường như cũng chẳng buồn nhiều lời thêm với Cổ Nguyệt chân quân nữa, bèn phất tay áo, phiến lá trên nhánh cây Thần thụ dao dộng, đột nhiên tỏa lục quang rực rỡ, chiếu ra tia sáng vạn trượng.
Trong nháy mắt, sinh khí dồi dào tới mức không tưởng bay xung thiên, ngập tràn khắp thiên địa, và như bị thứ sinh khí này kích thích, con mắt khổng lồ giữa lốc xoáy trên trời vụt mở to, nhìn về phía dưới này.
Thời khắc ấy, dường như đến hào quang của huyết nguyệt cũng trở nên nhỏ bé dưới con mắt này.
Trong mơ hồ, bỗng nhiên có mấy luồng khí quỷ dị giáng xuống từ trên trời, vô hình vô sắc, nhưng một cách nhanh chóng và chuẩn xác, tìm thấy ngay mấy vị Hóa Thần chân quân trong huyệt động này.
Phải, chỉ là bốn vị Hóa Thần chân quân đó, những người khác như Lục Trần đều hoàn toàn không có cảm giác, nhưng tình cảnh tương tự thì Lục Trần không phải lần đầu tiên chứng kiến, gần như cùng lúc hắn đã nhớ lại cảnh tượng Hàng Thần chú năm xưa.
Thần lực cao ngạo trên bầu trời cuối cùng cũng giáng lâm một lần nữa.
Lần này, rốt cuộc điều gì sẽ xảy đến?
※※※
Cảm giác của Hóa Thần chân quân là nhạy bén nhất thế gian, tuy hiện giờ đang nằm trong vòng phục kích vô cùng tận của yêu ma hắc ám, nhất thời không thoát thân được, nhưng Thiết Hồ chân quân và Quảng Bác chân quân, bao gồm cả Cổ Nguyệt chân quân tạm thời vẫn chưa vướng vào rắc rối, đều cùng lúc biến sắc, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Cảm giác bị vật thể vô danh nhưng khủng khiếp đó nhìn chằm chằm chắc chắn là không dễ chịu, chứ đừng nói là họ ngự trị đã lâu trên đỉnh cao của Nhân tộc, đã sớm quen với việ nhìn xuống nhân gian, giờ đây bỗng nhiên cảm thấy có một thứ mạnh hơn hẳn mình chú mục vào, cảm giác lạc lõng, hoảng sợ, thậm chí là cảm giác ngỡ ngàng đó đều bộc lộc rất rõ ràng.
Thiên Lan chân quân tất nhiên cũng là Hóa Thần chân quân, hơn nữa còn là người mạnh nhất trong bốn người, thứ khí phủ xuống từ trên trời nhắm vào ông cũng dữ dội nhất. Nhưng phản ứng của ông lại tương phản với ba người kia, không có chút thảng thốt kinh ngạc, ông thình lình hạ xuống, vừa vặn đứng trên phiến đá có Côn Luân ấn nhưng vẫn còn nguyện vẹn trong tiểu đình đã trở thành một đống hoang tàn.
Sau đó, ông làm một động tác mà thông thường người có thân phận Hóa Thần chân quân này căn bản không bao giờ làm, ông cúi gập người lại, nằm sấp xuống phiến đá đó như một con rùa, chốc sau, Côn Luân ấn chợt tỏa kim quang, hình thành một cái lồng sáng, vừa vặn chụp Thiên Lan chân quân đang co quắp vào trong.
Thực lòng mà nói, lúc Thiết Hồ, Quảng Bác và Chân nhân đối mặt với Thiên Lan chân quân, cho dù ông thi triển bất cứ thần thông kinh thiên động địa, thủ đoạn quỷ dị khó lường, hay tâm khí khiến ai cũng khó tin, thì họ đều không cảm thấy quá đỗi kinh ngạc, vì trong mắt họ, vốn dĩ đã xem trọng con người này ở ngưỡng cao nhất. Nhưng nói thật thì họ hoàn toàn không ngờ, lão trọc này lại có thể vứt bỏ thể diện một cách triệt để trong nháy mắt để làm cái động tác mất mặt này.
Bỗng chốc, ai nấy cũng sững sờ.
Nhưng hiệu quả lại hiển hiện ngay lập tức, luồng khí vốn nhắm vào Thiên Lan chân quân trên bầu trời đột nhiên cứ như mất mục tiêu, sau khi dừng lại giữa khoảng không, xoay chuyển một lúc, thì lặng lẽ tan đi. Còn ba luồng khí kia thì lại giáng xuống trên đỉnh đầu ba người Thiết Hồ, Quảng Bác, Chân nhân mọ cách chuẩn xác.
Ầm! Bầu trời lập tức rền vang tiếng sấm, rồi khoảnh khắc đó dường như đột nhiên giao thoa trước mắt Lục Trần, hào quang rực rỡ từ trên trời giáng xuống, lời chú mang sức mạnh khổng lồ nhưng muôn đời bất diệt trực tiếp ập xuống đầu ba vị Hóa Thần chân quân đó.
Lũ yêu ma hắc ám vây quanh hai vị Hóa Thần chân quân Thiết Hồ và Quảng Bác thốt ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, trước cột sáng chói lòa này hễ yêu ma nào tiến tới hơi gần sẽ bốc hơi ngay lập tức, bỗng chốc bóng tối lùi bước, điên cuồng chạy trốn như triều thủy.
Ba vị Hóa Thần chân quân nọ sau khi kinh ngạc ban đầu qua đi, lúc còn định phản kháng thì toàn thân chấn động, sau đó thân thể cứng đờ. Thứ sức mạnh khủng khiếp đang không ngừng giáng xuống từ trên trời, bọn họ đã sớm tu luyện tới đỉnh cao nhất của Nhân tộc, sức mạnh bao nhiêu năm rồi vẫn không cách nào tiến thêm một bước đột nhiên như phá bỏ được bức tường ngăn cản kiên cố, bắt đầu điên cuồng dâng cao.
Họ như chợt nhìn thấy ánh sáng đã kiếm tìm nhiều năm trong bóng tối nhưng mãi chẳng với tới, họ đã nhìn thấy ánh sáng của bờ bên kia.
Khí tức của ba người này, bắt đầu điên cuồng dâng cao.
Cảnh tượng này quen thuộc đến vậy, Lục Trần lại nhìn thấy lần thứ hai trong đời.
Hắn ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng này, trăm ngàn cảm giác xen lẫn trong lòng, sau đó như chợt nhớ ra gì đó, bèn cúi đầu xuống nhìn.
Trong đống hoang tàn dưới mặt đất, lão trọc đột nhiên vứt bỏ cái gọi là tự tôn, nấp trong ánh sáng của Côn Luân ấn để tránh khỏi kiếp nạn này, giờ đang phủi mông, sau đó đứng dậy.
Ông còn ngẩng đầu lên cười với Lục Trần ở trên cao, vẫy tay, sau đó dõng dạc hỏi:
- Chiêu này của ta thế nào?
Lục Trần tay ôm A Thổ từ từ đáp xuống đất, nhìn ông với ánh mắt phức tạp, một lát sau, hắn gật đầu, chân thành nói:
- Trong thiên hạ, chẳng còn ai điên hơn, mạnh hơn người được nữa.
Thiên Lan chân quân cười lớn khà khà, vẻ mặt hào hứng.
72/ 5
Bạn cần đăng nhập để bình luận