Thiên Ảnh
Chương 267: Mượn đao giết người
Ca khúc cổ xưa thê lương vang vọng trong vùng núi giống như dòng sông thời gian lẻ loi chảy xuôi trong cô đơn lạnh lẽo. Cùng lúc với tiếng háy bay xa, khối gỗ màu đen trên đống đá bỗng nhiên phát sáng.
Phía xa, ánh mắt Lục Trần hơi co lại. Ngay khoảnh khắc đó, hắn thấy rõ những hoa văn điêu khắc trên khối gỗ phát sáng, lúc đầu chỉ sáng một chút, sau đó ánh sáng dọc theo hoa văn từ từ lan tràn cho tới khi toàn bộ khối gỗ sáng lên.
Khi những hoa văn trên khối gỗ đen sáng hoàn toàn, tất cả Man Nhân đang quỳ xung quanh đồng thời kêu lên, âm thanh to lớn mạnh mẽ chứa đầy sự kính ngưỡng giống như đang đối mặt với tổ tiên mà mình sùng bái vô cùng vậy.
Ngay vào lúc này, chỗ khối gỗ đen có một đốm lửa nhen nhóm, sau đó bắt đầu cháy hừng hực.
Tiếng gào của đám Man Nhân xung quanh càng ngày càng ầm ĩ. rất nhiều người không ngừng dập đầu. Ở phía xa, thân thể Lục Trần chấn động. Hắn cảm thấy Khí Hải của mình đang quay cuồng, thần bàn đảo lộn. Hắn rên một tiếng đau đớn, vươn tay phải ra, theo bản năng túm lấy một cái cây nhỏ bên người. Trong chớp mắt, ngọn lửa đen từ lòng bàn tay hắn phun ra, thoáng chốc đã đốt cái cây thành than.
Chuyện này tới nhanh nhưng đi cũng nhanh. Một lát sau, ngọn lửa đen trên tay Lục Trần biến mất. Lục Trần cũng bình thường trở lại.
Mắt Lục Trần lúc này lộ vẻ khiếp sợ, tiếp đó nhìn chăm chú về phía khối gỗ màu đen trên đống đá đang bị đám Man Nhân bao vây kia.
Khối gỗ màu đen đó có gì đó kỳ quái!
Trong nháy mắt Lục Trần đưa ra phán đoán này, vì trong thời gian dài, nhất là từ khi hắn cắn nuốt được lửa đen, lần duy nhất lửa đen mất khống chế chính là lúc ở sâu trong cấm địa Côn Luân, lúc gặp loại lực lượng thần bí kia. Trừ lần đó ra, dường như chỉ có vừa rồi, khi khối gỗ đen phát sáng, lửa đen mới bị mất khống chế.
Đương nhiên, sự chênh lệch về sức mạnh của hai bên rất lớn, tuy đều tác động tới lửa đen trong cơ thể Lục Trần nhưng lực lượng thần bí trong núi Côn Luân mạnh tới mức không thể tưởng tượng nổi, sức người gần như không thể chống chịu. Về phần khối gỗ đen, tuy nó cũng ảnh hưởng tới lửa đen nhưng ảnh hưởng vô cùng yếu, chỉ trong chốc lát Lục Trần đã khôi phục sự khống chế đối với lửa đen.
Lục Trần cảm thấy rất bất ngờ khi biết khối gỗ đen này có liên quan tới lực lượng của lửa đen. Có điều, khi nghĩ tới việc tên Shaman mười năm trước có lẽ có nguồn gốc từ bộ lạc này, mọi chuyện giống như không còn quá khó để giải thích.
Lục Trần thậm chí còn hơi suy đoán, năm đó hắn ám sát giết chết Shaman lửa, dưới tình huống mất đi một vị Shaman mạnh mẽ cùng với bảy Chiến Sĩ Man Tộc cường đại tuỳ tùng, bộ lạc này không thể tránh khỏi việc bị suy yếu.
Có thể thấy mình và bộ lạc này rất có duyên rồi!
Lục Trần không phải người mềm lòng. Mặt hắn không thảy đổi nhìn về phía đám Man Tộc đang chán nản phía trước, phần lớn thời gian ánh mắt tập trung vào khối gỗ đen, chăm chú suy tư.
Sau đó, dường như có cảm giác, hắn bỗng ngẩng đầu nhìn về phía xa. Trên bầu trời lối vào thung lũng có mấy ánh kiếm từ xa bay tới, khu rừng hoàn toàn yên tĩnh thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim sợ hãi đập cánh bay đi.
Lục Trần nhếch miệng, yên lặng một lát sau đó đứng lên, mang theo A Thổ nương nhờ cành lá rậm rạp từ từ đi xuống, từ từ đến gần bộ lạc.
-Mi chờ ở đây một lát, đừng đi ra. Bề ngoài của mi quá nổi bật, đi ra sẽ bị người nhận ra ngay.
Lục Trần mang theo A Thổ từ từ đi xuống, khi đến một bụi cây ẩn núp gần bộ lạc, sau đó dặn dò A Thổ.
-Mi ở đây chờ ta, chờ một lát nữa đám người kia giết vào, ta cũng vào xem một chút, có lẽ sẽ trở về rất nhanh thôi.
-Gâu…
A Thổ dường như nghe hiểu lời Lục Trần, nhưng hiển nhiên không đồng ý, gầm khẽ một tiếng, sau đó cắn chặt ống quần Lục Trần tỏ vẻ không muốn cho hắn đi chịu chết.
-Yên tâm đi.
Lục Trần vỗ đầu A Thổ, nói:
-Ta không ngốc như mi, sao xảy ra chuyện được.
A Thổ trợn mắt nhìn hắn một cái, răng nanh trong miệng không ngừng cọ xát, giống như đang xem xét coi có nên một táp cắn chết tên trước mặt không.
Lục Trần ôm cổ A Thổ, nói:
-Tự ta có cách.
Sau đó, A Thổ mở to hai mắt nhìn Lục Trần đưa tay sờ ngực một lát rồi móc ra một bộ quần áo màu đen, sau đó thản nhiên cởi đồ, mặt vào bộ đồ đen mới lấy ra.
Lúc này nhìn lại, bề ngoài Lục Trần nhìn chẳng khác gì những tên áo đen đuổi giết hắn mấy ngày trước. Chờ khi hắn lấy ra một cái khăn đen rồi đeo lên, Lục Trần không còn bóng dáng thay vào đó là một sát thủ Ma Giáo.
A Thổ mở to hai mắt nhìn. Lục Trần cười cười sau đó bùi ngùi nói với A Thổ:
-Còn may ta thông minh, vẫn còn giữ bộ đồ đen cướp được ở thôn Thanh Thuỷ, hôm nay có thể dùng nó rồi.
Nghi thức kỳ lạ trong bộ lạc tiến hành hết sức lâu, hơn nữa còn rất khô khan nhưng toàn bộ Man Nhân không hề oán giận, ai cũng có vẻ vô cùng sùng kính. Hiển nhiên đối với bọn họ, loại sùng kính với tổ tiên này áp đảo hết thảy, là chuyện quan trọng nhất trên đời này.
Khúc hát trong miệng thầy tế chưa bao giờ ngừng lại, tuy nhiên có lẽ do lớn tuổi, hoặc do năng lực có hạn nên càng về sau, thể lực của lão càng có vẻ theo không kịp, phải nhờ vào mấy Chiến Sĩ Man Nhân âm thầm dìu đỡ mới có thể tiếp tục được.
Cho dù như thế, vị thầy tế này cũng không có chút ý định lùi bước nào, ca khúc trong miệng cũng chưa từng gián đoạn.
Ở phía xa, những kiếm quang trên bầu trời từ từ hạ xuống, cuối cùng, tất cả hầu như yên hơi lặng tiếng hạ xuống một rừng cây bên ngoài thung lũng.
Một lát sau, có mười mấy bóng người từ trong rừng đi ra, đứng trên dốc núi từ xa quan sát bộ lạc Man Nhân thần bí phía dưới.
Thậm chí Lục Trần còn có thể thấy được sự khiếp sợ trong ánh mắt của vài người trong đó.
Hiển nhiên đám người áo đen không thể ngờ tới có thể thấy được khung cảnh như vậy trong dãy núi hoang vu này. Vì vậy, rất nhanh, đám người kia bắt đầu thảo luận, thậm chí còn bắt đầu tranh chấp.
Có người áo đen chỉ tay về hướng xa xa, vượt qua bộ lạc này ý bảo việc lớn quan trọng hơn nhưng cũng có người áo đen chỉ tay về phía bộ lạc trong thung lũng, miệng kích động nói gì đó.
Mới đầu chỉ có hai người tranh chấp, nhưng rất nhanh, những người khác cũng tham gia, sau đó nhanh chóng phát triển tới tình trạng toàn bộ đám áo đen đều tranh luận, phân chia thành hai phái có số lượng gần bằng nhau.
Bộ lạc Man Nhân vẫn còn chuyên tâm vào nghi thức kỳ dị kia. Bhững người áo đen cũng sợ quấy nhiễu Man Nhân nên không lớn tiếng. Lục Trần thì yên lặng kiên nhẫn ẩn nấp, chờ đợi ở gần bộ lạc đó.
Rốt cuộc, sau khi tranh luận kịch liệt nhưng bí mật trong rừng xong, những người áo đen cho ra kết quả cuối cùng.
Lục Trần tập trung nhìn về phía khu rừng, phát hiện những người áo đen đang từ từ tản ra. Bhững người này giống như một tấm lưới lớn mang theo sát khí từ từ bao vây bộ lạc này lại.
Có nhiều người trầm mặc lấy pháp bảo, binh khí của mình ra. Dưới ánh mặt trời buổi sáng, ánh sáng lạnh lẽo của chúng có vẻ như đang đói khát chờ đợi máu tươi.
Trong bộ lạc Man Nhân, thân thể thầy tế đang ngâm xướng bỗng nhiên chấn động, giống như nhận ra cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn khu rừng xung quanh.
Ngay lúc đó, một cột lửa phóng lên cao, giống như một lá bùa đòi mạng. Trong chớp mắt, xung quanh khu rừng vang lên tiếng huýt gió, âm thanh như rồng như hổ từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Mười mấy bóng người màu đen đồng thời nhào tới, ánh kiếm đầy trời, cây gãy núi nghiêng, dường như có ánh mắt của tử thần liếc qua thung lũng nho nho này. Dau đó, máu tươi tung toé.
- Rống!
Âm thanh như tiếng rống giận của yêu thú vang lên từ trong đám người Man Tộc. Các chiến sĩ với thân thể cường tráng lao ra, dùng thân thể máu thịt của mình nghênh đón đám áo đen.
Nhưng kẻ thù là những tu sĩ Nhân Tộc vô cùng mạnh mẽ, những kẻ có lực lượng đáng sợ cùng với những đạo pháp thần thông thần kỳ, càng không cần nói tới vô số pháp bảo tương trợ.
Lực lượng chênh lệch hiện ra ngay từ lúc bắt đầu. Trong lần va chạm đầu tiên, khi máu văng tung toé, có ít nhất bốn Chiến Sĩ Man Tộc bị chém trúng. Một trong số đó càng thêm thảm thiết, bị Tiên Kiếm vô cùng sắc bén của Nhân Tộc chém thành hai khúc.
Tiếng kêu sợ hãi vang lên khắp bộ lạc Man tôc. Những tiếng khóc thút thít kèm theo có lẽ là của người thân những Chiến Sĩ Man Tộc vừa chết trận.
Những Man Nhân cường tráng lúc này giống như những con cừu non đang sợ hãi, điên cuồng chạy trốn khắp nơi. Chỉ thấy mắt thầy tế kia đỏ bừng, đột nhiên giơ hai tay, miệng lẩm bẩm. Sau đó, một ánh sáng đỏ từ tay lão bay ra, chui vào thân thể những Chiến Sĩ Man Tộc.
Nhất thời, những Chiến Sĩ Man Tộc điên cuồng hét lên, thân thể đột nhiên tăng lên gần một nửa, gần như giống với quái vật với lực lượng gấp đôi vừa rồi, dựa vào khí thế liều chết mà tạm thời ngăn chặn được sự tấn công của đám người áo đen.
Loạn thủ đoạn kỳ dị này không thể kéo dài, hơn nữa không phải Chiến Sĩ Man Tộc nào cũng có thể tiếp nhận ánh sáng đỏ, chỉ có năm sáu Chiến Sĩ Man Tộc cường tráng nhất mới tiếp nhận được. Bọn họ ngăn cản một nửa số người áo đen nhưng những tên áo đen còn lại đã vọt thẳng vào bộ lạc.
Trong nháy mắt, máu văng bốn phía, kiếm nhuộm máu nóng, đầu người rơi xuống đất, tay đứt văng khắp nơi, xung quanh toàn là cảnh máu tanh!
Dường như lão thầy tế bị lửa giận bùng lên thiêu đốt, rống to một tiếng rồi phun ra một ngụm máu.
Cùng lúc, thừa lúc hỗn loạn tưng bừng không ai chú ý, Lục Trần toàn thân đồ đen lặng lẽ vào thôn, sau đó trực tiếp chạy về phía đống đá.
28/ 2
Mười mấy Tu Sĩ Nhân Tộc đạo hạnh cao cường, từng trải chiến trận, kinh nghiệm phong phú xông vào bộ lạc Man Nhân nhìn giống như một đám hổ xông vào bầy dê. Ngoại trừ vài tên Chiến Sĩ Man Nhân miễn cưỡng có thể ngăn cản một chút, những người còn lại cho dù là nam hay nữ, già hay trẻ đều hoàn toàn không phải đối thủ của đám áo đen.
Tính tình Man Tộc trời sinh hung hãn, có không ít người nhặt lên binh khí hoặc là gậy gộc, hòn đá liều chết đánh nhau, nhưng trước mặt những pháp bảo thần binh vô cùng sắc bén, toàn bộ những thứ này chẵng khác gì giấy không hề có sức chống cự. Trong khoảnh khắc, người ngã ngựa đổ, máu văng khắp nơi.
Đám áo đen này đều là những người quen cảnh chém giết, một khi quyết định ra tay, đối mặt với thảm cảnh thế này bọn họ vẫn không hề có chút nương tay nào, có thể nói là tâm địa sắt đá.
Trong lúc nhất thời, tiếng khóc, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên. Không ngừng có người ngã trong vũng máu co quắp chết đi, máu tươi và tay chân cụt có thể tuỳ ý thấy khắp nơi.
Lục Trần đã vào thôn, thấy tình cảnh này chân cũng hơn dừng lại. Hắn không có ấn tượng tốt với Man Nhân, nói một cách chính xác, hắn giống như những Nhân Tộc khác hết sức căm ghét chủng tộc này.
Nghìn năm trước, Man Tộc xâm phạm Trung Thổ, sinh linh đồ thán, không biết có bao nhiêu người vô tội chết thảm, hơn nữa Man Tộc trời sinh hung tàn, có vài bộ tộc thậm chí còn ăn thịt người, từng cái từng cái tội trạng có thể làm cho người ta tức lộn ruột.
Cho nên đó là nguyên nhân tới ngày nay, Tu Sĩ Nhân Tộc hễ phát hiện ra Man Tộc lưu lại trong vùng đất Mê Loạn thường sẽ ra tay tiêu diệt. Cục diện hôm nay hiển nhiên cũng là do thói quen ra tay với Man Tộc của những người áo đen mà thôi.
Thù hận mấy nghìn năm đã sớm không thể hoá giải.
Chẳng qua trong bộ lạc Man Tộc này không phải chỉ có Chiến Sĩ. Nơi này còn có phụ nữ người già và trẻ con, mà hiển nhiên cuộc giết chóc của đám áo đen này lại không có tiến hành phân chia.
Không biết tại sao, Lục Trần đột nhiên có cảm giác không thoải mái khi nhìn những tên Man Tộc kia không ngừng ngã xuống.
Là mình mềm lòng ư?
Lục Trần lắc lắc đầu, ném suy nghĩ lung tung này qua một bên. Ngay khi hắn chuẩn bị đi tiếp, đột nhiên, một bóng dáng nhỏ bé lảo đảo chạy tới. Người tới là một thằng nhóc Man Tộc.
Nửa trên khuôn mặt của nó toàn máu, không biết là máu của nó hay là máu người khác văng lên mặt nó. Nhìn ngược hướng nó chạy có thể thấy được có một người áo đen thân thủ nhanh nhẹn dũng mãnh đang cầm binh khí đại khai sát giới.
Thằng nhóc này dường như bị đã cực kỳ hoảng sợ, đang chạy như điên về một hướng khác.
Khoé mắt Lục Trần phát hiện, hướng thằng nhóc chạy vừa vặn có một tên áo đen đang giết tới. Thằng nhóc này chạy đi giống như đang tự tìm đường chết vậy.
Khi tên nhóc Man Nhân chạy qua chỗ Lục Trần đứng một đoạn không xa, Lục Trần hơi chần chờ, sau đó đưa tay bắt thằng nhóc lại.
Tên nhóc Man Nhân kia quát to một tiếng, quay đầu lại nhìn Lục Trần nhe răng trợn mắt liều mạng giãy giụa.
Lục Trần cau mày, không so đo với thằng nhóc, tiện tay đẩy ngã thằng nhóc, sau đó lấy tay chỉ về phía con đường mình đi vào. Đây là con đường không có người áo đen, chạy theo con đường này có thể thoát.
Ngay sau đó, Lục Trần tiếp tục lên đường. Dù sao thì mục tiêu của hắn không phải là cứu người mà là thừa dịp loạn cướp đoạt khối gỗ đen thần bí có thể cộng hưởng với lửa đen trong người hắn.
Chẳng qua, hắn vừa mới đi mấy bước bỗng nghe được có tiếng gió sau lưng. Lục Trần nhướng mày, xoay người lại nhìn, thấy thằng nhóc kia đang hoảng sợ chạy về phía mình, thoáng cái, đã nhảy vaò ngực Lục Trần.
Là sợ hãi quá mức sao? Cho nên nhìn thấy người hơi tốt với mình liền cảm thấy có thể được che chở? Lục Trần nhìn thằng nhóc một cái sau đó đưa tay đón nó. Ngay sau đó, mặt hắn thay đổi, tay phải trầm xuống biến thành trảo trực tiếp nắm lấy bàn tay thằng nhóc kia.
Một con dao nhỏ sắc bén, đã đâm rách y phục, miễn cưỡng chạm tới da thịt hắn.
Thằng nhóc Man Tộc điên cuồng kêu to, liều mạng dùng sức muốn đâm con dao vào bụng Lục Trần, thế nhưng cánh tay Lục Trần đối với thằng nhóc giống như làm bằng sắt, từ đầu tới cuối vẫn không nhúc nhích.
Ánh mắt Lục Trần lạnh lùng nhìn thằng nhóc Man Tộc, chốc lát sau, hắn hỏi:
-Những người khác giết người lấy máu, mi bị sợ tới mức không dám trả thù chỉ biết chạy loạn. Ta thấy mi đáng thương nên cứu mi, mi lại muốn giết ta?
-A…
Thằng nhóc Man Tộc hét lên một tiếng như tiếng thú rống. Không biết nó có nghe hiểu những gì Lục Trần nói hay không, chỉ thấy mặt nó đầy sự ác độc, răng nanh nghiến vào nhau, muốn liều mạng đẩy con dao đâm chết Lục Trần.
Thử một hồi không có kết quả, nó đột nhiên há miệng cắn về phía cổ tay Lục Trần đồng thời tăng lực trên tay, hiển nhiên muốn thừa dịp thoát khỏi Lục Trần sau đó đâm con dao vào bụng hắn.
Lục Trần hất tay một cái, thằng nhóc Man Nhân bay lên, nó còn chưa kịp hồi phục tinh thần đã cảm thấy cổ mình siết chặt, cổ nó bị người ta tóm.
Ngay lúc này, thằng nhóc đột nhiên cảm thấy trước mặt tối lại, nó thấy phía trước ngoại trừ Lục Trần còn có một bóng dáng màu đen mới xuất hiện phía sau.
Đó là một tên áo đen khác, không biết hắn đứng phía sau Lục Trần từ lúc nào, liếc nhìn thằng nhóc Man Tộc một cái, hắn trầm giọng hỏi:
-Sao vậy?
Thân thể Lục Trần hơi cứng lại, đang định hành động thì đột nhiên, thằng .nhóc trước mặt giãy giụa, Trong trong mắt nó lóe lên vẻ hung tàn, ngón tay chỉ về phía con đường Lục Trần vừa chỉ rồi há to miệng định nói chuyện.
Con ngươi Lục Trần co lại, ý lạnh xẹt qua. Trong nháy mắt, hắn bỗng dùng sức. Mặt tên nhóc Man Tộc cứng đờ, toàn bộ lời nói của nó kẹt ở cuống họng không thể thốt ra.
Âm thanh gãy xương vang lên từ cổ thằng nhóc. Nó khó tin, ngạc nhiên nhìn về phía ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng của Lục Trần, dường như không nghĩ tới người vốn mềm lòng trong nháy mắt có thể trở nên lạnh lùng vô tình như thế.
Sau đó, đầu nó rũ xuống, không còn tiếng hít thở.
Lục Trần từ từ đứng lên, xoay người nhìn về phía sau lưng người áo đen.
Người áo đen gật đầu, nói:
-Làm rất tốt.
Nói xong, gã liền rời khỏi chỗ này lướt tới chỗ khác.
Lục Trần nhìn người áo đen rời đi, sau đó hờ hững quét mắt nhìn thằng nhóc Man Tộc trên mặt đất. Chốc lát sau, hắn xoay người lại rời khỏi nơi này.
Cuộc chiến trong bộ lạc càng ngày càng kịch liệt, nhưng thực tế lực lượng không hề tương đương. Nói đúng ra thì từ đầu Man Tộc đã lâm vào tình trạng tệ hại. Những người áo đen đột nhiên đánh tới này vô cùng mạnh mẽ, thủ đoạn rất tàn bạo, gần như không cho Man Tộc chút cơ hội nào.
Chiến trường trong thôn thảm thiết tràn đầy máu tanh. Không bao lâu, Man Nhân đã chết hơn mười người, những người xâm nhập đừng nói là chết, ngay cả bị thương cũng không có.
Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Lục Trần nhờ vào sự hỗn loạn này mà thần không biết quỷ không hay yên lặng tới gần đống đá.
Khối gỗ màu đen kỳ lạ kia đang cắm trên đống đa cao khoảng năm sáu thước. Ánh mắt Lục Trần quét qua, bỗng nhiên chợt dừng lại ở một chỗ phía dưới đống đá
Chỗ những hòn đá đó lộ ra mấy vật trắng toát. Ánh mắt Lục Trần trong nháy mắt lạnh lại, sát ý trở nên vô cùng nồng.
Những vật màu trắng kia là xương cốt, xen lẫn trong đá là những vật hình tròn thoạt nhìn là sọ người, bộ xương đen ngòm nhìn rất âm u dễ sợ. Nhưng đáng sợ hơn là Lục Trần thấy rõ một hai khối xương trong có có dấu vết cắn xé, nhìn giống như bị ma thú gặm qua.
Thân thể hắn hơi run, hô hấp có chút dồn dập. Một lát sau, hắn cưỡng ép dời ánh mắt sang chỗ khác, khẽ cắn răng, cố gắng khống chế tâm thần, hít sâu một hơi, đi về phía khối gỗ.
Đột nhiên, một bàn tay từ bên cạnh xuất hiện, thoáng cái đã đoạt lấy khối gỗ màu đen kia.
Lục Trần kinh ngạc nhìn lại, thì ra là lão thầy tế. Giờ phút này, trên khuôn mặt già nua đó chỉ còn vẻ điên cuồng. Lão cầm khối gỗ, khẽ tựa lên người mình. Hoa văn đồ đằng trên khối gỗ đen vốn đang tối đi do nghi thức bị cắt đứt thoáng cái sáng toàn bộ. Một luồng hơi thở quỷ dị phát ra từ khối gỗ đen.
Mắt lão thầy tế hoàn toàn đỏ ngầu, miệng kêu lên những âm thanh tối nghĩa, có lẽ là thần chú gì đó. Từng sợi từng sợi hơi thở màu đỏ từ khối gỗ đen bay ra, ngay sau đó phóng tới toàn bộ những Man Nhân còn sống.
Tình cảnh này giống như đột nhiên có mấy chục tia màu đỏ dùng bộ dạng làm người nổi da gà đột nhiên liên kết toàn bộ người Man Tộc với khối gỗ đen, mỗi một tia đỏ cắm vào đỉnh đầu một Man Nhân. Tiếp theo, lão thầy tế khàn giọng kêu gào, thế là chuyện kỳ dị xuất hiện.
Toàn bộ Man Tộc, dù già hay trẻ, thân thể tất cả đều to lên, khuôn mặt dữ tợn, cặp mắt lồi ra, khuôn mặt vốn đã xấu xí lúc này nhìn càng giống với ác quỷ.
Cùng lúc, lực lượng của những Man Tộc này tăng lên gấp đôi, đặc biệt là những Chiến Sĩ Man Tộc. Dáng người của bọn chúng một lần nữa to lên gấp hai, trong thời gian ngắn hơi áp chế ngược đám áo đen.
Bí thuật kỳ lạ như thế thật sự quá khó tin, chẳng qua rất nhanh mọi người đã phát hiện nhận loại bí thuật này không phải là chuyện thoải mái gì. Trước mắt mọi người đột nhiên có một người kêu thảm. Thân thể một Man Nhân nữ phồng lớn rồi trực tiếp nổ nát, ngay lập tức máu chảy thành sông.
Nhưng càng nhiều Man Nhân như điên như dại rối rít nhào tới chỗ đám áo đen. Một trận chém giết thảm thiết nữa bắt đầu!
28/ 3
Trận chiến càng ngày càng thảm thiết, máu thịt văng tung toé. Bộ lạc hoàn toàn biến thành địa ngục. Những người áo đen vốn đang có ưu thế đột nhiên gặp cản trở. Trong cuộc phản công bất thình lình, đám Man Nhân đột nhiên trở nên điên cuồng kia đã tạo sự đả kích không tưởng cho bọn họ.
Trong tình huống bị bất ngờ, những người áo đen liên tục lui về phía sau, thậm chí còn có vài người bị thương thấy máu.
Khung cảnh này hiển nhiên ngoài ý muốn của mọi người. Những tiếng hét tức giận không ngừng vang lên từ miệng đám áo đen. Cục diện trở nên hỗn loạn.
Chẳng qua, những người áo đen này không phải đám ô hợp, ngoài chiến lực mạnh mẽ ra, trong đám cũng có người sáng mắt thông minh. Rất nhanh đã có người nhìn ra chỗ mấu chốt, quát to:
-Là lão già kia, nhanh giết lão già kia.
Một tiếng hô lên, phần lớn những tên áo đen hiểu ra. Nhất thời, ánh kiếm sáng lên, tiếng gió rít vang lên không ngừng, sau đó cả đám rối rít đánh tới chỗ lão thầy tế.
Lúc này lão thầy tế đang ngồi bên cạnh đống đá, hai mắt đã đỏ hoàn toàn, thậm chí ngay cả con ngươi cũng bị màu đỏ che mất. Mấy giọt máu đỏ chảy từ khe mắt lão xuống, nhìn vô cùng thê lương quỷ dị.
Khối gỗ đen trong ngực lão vẫn còn đang phát ra vô số sợi đỏ kết nối toàn bộ Man Nhân trong bộ lạc. Miệng lão không ngừng lẩm bẩm thầm chú thúc giục. Đám Man Nhân gầm lên như dã thú rồi điên cuồng nhào về phía những người áo đen.
Lục Trần vốn chính là người gần đống đá nhất chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Ngay thời điểm Lục Trần chỉ cần vươn tay là có thể lấy được khối gỗ đen, lão thầy tế đột nhiên đoạt đi, ngay sau đó, một màn đáng sợ xuất hiện.
Không cho hắn chút cơ hội để phản ứng, Lục Trần đột nhiên phát hiện mình trong nháy mắt bị bao vây.
Trái phải trước sau chỗ nào cũng có Man Nhân. Lúc này không biết vì sao đám Man Nhân đã lọt vào trạng thái điên cuồng rối rít nhào tới chỗ hắn. Trong nháy mắt, Lục Trần cảm thấy áp lực như núi, có cảm giác như bị một đàn yêu thú chôn vùi vậy.
Quyết định thật nhanh, hắn quay người chạy, những Man Nhân này vốn chỉ có chút sức mạnh, mạnh hơn nhân loại bình thường nhưng yếu hơn Tu Sĩ nhiều. Thế nhưng không biết lão thầy tế thông qua khối gỗ đen dùng loại quái pháp kỳ lạ nào mà trong nháy mắt khi bị những sợi đỏ cắm vào, thân thể đám Man Nhân liên tục to lên, mạnh lên tới nổi có thể chém giết với các Tu Sĩ.
Cuối cùng nhờ vào thân thủ bén nhạy, thêm vào việc đám Man Nhân chưa kịp thích ứng tình trạng thực lực tăng vọt, mặt dù tàn bạo không sợ chết nhưng di chuyển không quá linh hoạt, cho nên xông trái xông phải một hồi, Lục Trần thật may mắn chạy thoát.
Chạy về tới khu rừng, Lục Trần quay đầu lại nhìn, thấy đám Man Nhân không đuổi theo hắn. Bọn chúng đuổi xa nhất chỉ mới tới rìa bộ lạc, sau đó rối rít vòng trở về tấn công đám áo đen còn lại.
Lục Trần thở dốc mồi hồi.. Bỗng nhiên trong khoảng rừng bên cạnh vang lên những tiếng xoạt xoạt, khiến hắn cả kinh lui về sau một bước. Một lát sau hắn thấy A Thổ từ những bụi cây nhảy ra.
Lục Trần thở phào một hơi sau đó gật đầu với A Thổ. A Thổ hơi lo lắng nhìn Lục Trần một cái, sau đó lại nhìn tình trạng hỗn loạn đầy máu tanh phía dưới rồi hống khẽ một tiếng.
Mày Lục Trần hơn nhíu lại, đứng cạnh A Thổ nhìn xuống phía dưới sau đó nói nhỏ:
-Tình huống có gì đó không đúng, thật sự là quá tà môn!
Tình huống trong bộ lạc Man Nhân càng ngày càng kỳ lạ. Đám Man Nhân giống như đã điên toàn bộ, từng người từng người xông lên liều mạng với người áo đen. Họ cắn xé đạp đập, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cho dù bị binh khí của những người áo đen gây thương tích, bị chém đứt ngón tay, cánh tay này nọ họ cũng mặc kệ, giống như không biết đau đớn là gì cứ vậy, tiếp tục la hét xông về phía kẻ thù.
Những người áo đen vốn định xông tới giết lão thầy tế lại phát hiện mình không những bị đám Man Nhân điên cuồng ngăn cản mà còn từ từ bị ép lui ra sau, càng ngày càng cách xa lão thầy tế.
Cuộc chiến vốn nghiêng về một bên này bị đám Man Nhân ép tới mức thế hoà, thậm chí cán cân thắng bại còn có xu hướng thay đổi.
Ngay lúc này, có một tiếng cười lạnh vang lên từ đám người áo đen, sau đó có người bay lên, lướt đi trên không trung, hét dài một tiếng rồi xông qua. Ánh kiếm tăng vọt, bỗng biến thành vạn tia kiếm khí màu xanh, dùng khí thế vạn quân đánh xuống!
Trong nháy mắt, mặt đất ầm ầm nổ vang. Ba bốn tên Man Nhân đứng phía trước trực tiếp bị đập xuống đất, máu tươi phun ra như suối.
Là Thiên Cực Huyền Thanh Kiếm!
Người áo đen giữa không trung quát:
-Tập trung lại!
Âm thanh như tiếng sấm chấn động ra ngoài. Một lát sau, toàn bộ người áo đen đã áp sát về phía gã. Trên đường đi mỗi người giúp đỡ nhau, một hợp hai, hai hợp ba, đám người áo đen nhanh chóng chuyển từ trạng thái đánh lẻ sang trạng thái tập trung một chỗ.
Đồng thời, người áo đen trên không trung không ngừng ra lệnh, mỗi người áo đen có một vị trí khác nhau, cuối cùng, tất cả kết thành một chiến trận.
Tình hình một lần nữa đã thay đổi. Đám áo đen đã ổn định lại, trong chiến trận không cần lo lắng uy hiếp từ phía sau nên ai cũng dốc hết sức đối địch. Rất nhanh, họ đã ngăn cản được đám Man Nhân điên cuồng
Phía xa trên sườn núi, Lục Trần căng thẳng quan sát tình hình phía dưới, trong mắt có mấy phần ngưng trọng, nói nhỏ:
-Lợi hại!
A Thổ ngẩn đầu nhìn hắn một cái, bộ dáng có chút nghi ngờ không hiểu.
Trong trận chiến liều mạng này, sát thủ Nhân Tộc vốn là bên có đạo hạnh cực cao, có ưu thế tuyệt đối trước Man Nhân. Mặc dù không biết lão thầy tế dùng thuật pháp quái dị nào làm cho tình hình cuộc chiến thay đổi nhưng sau khi đám áo đen kết trận, ổn định lại, thế cuộc đã rõ ràng.
Những Man Nhân dù hung ác điên cuồng không sợ chết cũng đã không thể ép đám áo đen lui thêm một bước nào. Ngược lại, dưới đủ loại ánh kiếm ác liệt bay tán loạn không ngừng có Man Nhân bị giết, máu tươi chảy ra như thuỷ triều.
Sự việc rốt cuộc cũng không thể thoát khỏi lẽ thường, thuật pháp của Man Nhân tuy có quái dị nhưng cuối cùng vẫn không thể nghịch thiên.
Sắc mặt lão thầy tế ôm trong ngực khối gỗ đen vô cùng dữ tợn, hai mắt chảy máu nhưng rốt cuộc sự tuyệt vọng bi ai từ từ xuất hiện trên mặt lão.
Bỗng dưng, lão đột nhiên hét lên thê lương điên cuồng. Một ngụm máu tươi phảng phất như mang theo toàn một sinh mạng của lão phun ra từ miệng, trực tiếp vẩy lên khối gỗ đen.
Ánh sáng trên đồ đằng màu đen bỗng sáng lên. Một luồng lực lượng mạnh mẽ nhưng kỳ lạ từ trên trời hạ xuống, bao phủ phía trên bộ lạc.
Giữa sườn núi, thân thể Lục Trần đột nhiên rung lên, lảo đảo một cái sau đó trực tiếp ngã xuống đất. Ngọn lửa đen thoáng cái từ toàn thân hắn phun ra, trực tiếp biến hắn thành một người lửa.
28/ 4
Lực lượng mạnh mẽ mang theo sự hung ác và bóng tối vô tận kia không biết đến từ đâu, giống như đột nhiên phá vỡ không gian, vượt qua con sông dài của năm tháng mà tới. Sắc trời vốn sáng đột nhiên chợt tối lại. Bóng tối quét qua bầu trời, bao phủ phía trên bộ lạc nhỏ này.
Một ánh lửa đột nhiên xuất hiện trên khối gỗ đen.
Một âm thanh trầm thấp vang lên, khối gỗ đen chợt vỡ nát.
Phía xa, ánh mắt Lục Trần hơi co lại. Ngay khoảnh khắc đó, hắn thấy rõ những hoa văn điêu khắc trên khối gỗ phát sáng, lúc đầu chỉ sáng một chút, sau đó ánh sáng dọc theo hoa văn từ từ lan tràn cho tới khi toàn bộ khối gỗ sáng lên.
Khi những hoa văn trên khối gỗ đen sáng hoàn toàn, tất cả Man Nhân đang quỳ xung quanh đồng thời kêu lên, âm thanh to lớn mạnh mẽ chứa đầy sự kính ngưỡng giống như đang đối mặt với tổ tiên mà mình sùng bái vô cùng vậy.
Ngay vào lúc này, chỗ khối gỗ đen có một đốm lửa nhen nhóm, sau đó bắt đầu cháy hừng hực.
Tiếng gào của đám Man Nhân xung quanh càng ngày càng ầm ĩ. rất nhiều người không ngừng dập đầu. Ở phía xa, thân thể Lục Trần chấn động. Hắn cảm thấy Khí Hải của mình đang quay cuồng, thần bàn đảo lộn. Hắn rên một tiếng đau đớn, vươn tay phải ra, theo bản năng túm lấy một cái cây nhỏ bên người. Trong chớp mắt, ngọn lửa đen từ lòng bàn tay hắn phun ra, thoáng chốc đã đốt cái cây thành than.
Chuyện này tới nhanh nhưng đi cũng nhanh. Một lát sau, ngọn lửa đen trên tay Lục Trần biến mất. Lục Trần cũng bình thường trở lại.
Mắt Lục Trần lúc này lộ vẻ khiếp sợ, tiếp đó nhìn chăm chú về phía khối gỗ màu đen trên đống đá đang bị đám Man Nhân bao vây kia.
Khối gỗ màu đen đó có gì đó kỳ quái!
Trong nháy mắt Lục Trần đưa ra phán đoán này, vì trong thời gian dài, nhất là từ khi hắn cắn nuốt được lửa đen, lần duy nhất lửa đen mất khống chế chính là lúc ở sâu trong cấm địa Côn Luân, lúc gặp loại lực lượng thần bí kia. Trừ lần đó ra, dường như chỉ có vừa rồi, khi khối gỗ đen phát sáng, lửa đen mới bị mất khống chế.
Đương nhiên, sự chênh lệch về sức mạnh của hai bên rất lớn, tuy đều tác động tới lửa đen trong cơ thể Lục Trần nhưng lực lượng thần bí trong núi Côn Luân mạnh tới mức không thể tưởng tượng nổi, sức người gần như không thể chống chịu. Về phần khối gỗ đen, tuy nó cũng ảnh hưởng tới lửa đen nhưng ảnh hưởng vô cùng yếu, chỉ trong chốc lát Lục Trần đã khôi phục sự khống chế đối với lửa đen.
Lục Trần cảm thấy rất bất ngờ khi biết khối gỗ đen này có liên quan tới lực lượng của lửa đen. Có điều, khi nghĩ tới việc tên Shaman mười năm trước có lẽ có nguồn gốc từ bộ lạc này, mọi chuyện giống như không còn quá khó để giải thích.
Lục Trần thậm chí còn hơi suy đoán, năm đó hắn ám sát giết chết Shaman lửa, dưới tình huống mất đi một vị Shaman mạnh mẽ cùng với bảy Chiến Sĩ Man Tộc cường đại tuỳ tùng, bộ lạc này không thể tránh khỏi việc bị suy yếu.
Có thể thấy mình và bộ lạc này rất có duyên rồi!
Lục Trần không phải người mềm lòng. Mặt hắn không thảy đổi nhìn về phía đám Man Tộc đang chán nản phía trước, phần lớn thời gian ánh mắt tập trung vào khối gỗ đen, chăm chú suy tư.
Sau đó, dường như có cảm giác, hắn bỗng ngẩng đầu nhìn về phía xa. Trên bầu trời lối vào thung lũng có mấy ánh kiếm từ xa bay tới, khu rừng hoàn toàn yên tĩnh thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim sợ hãi đập cánh bay đi.
Lục Trần nhếch miệng, yên lặng một lát sau đó đứng lên, mang theo A Thổ nương nhờ cành lá rậm rạp từ từ đi xuống, từ từ đến gần bộ lạc.
-Mi chờ ở đây một lát, đừng đi ra. Bề ngoài của mi quá nổi bật, đi ra sẽ bị người nhận ra ngay.
Lục Trần mang theo A Thổ từ từ đi xuống, khi đến một bụi cây ẩn núp gần bộ lạc, sau đó dặn dò A Thổ.
-Mi ở đây chờ ta, chờ một lát nữa đám người kia giết vào, ta cũng vào xem một chút, có lẽ sẽ trở về rất nhanh thôi.
-Gâu…
A Thổ dường như nghe hiểu lời Lục Trần, nhưng hiển nhiên không đồng ý, gầm khẽ một tiếng, sau đó cắn chặt ống quần Lục Trần tỏ vẻ không muốn cho hắn đi chịu chết.
-Yên tâm đi.
Lục Trần vỗ đầu A Thổ, nói:
-Ta không ngốc như mi, sao xảy ra chuyện được.
A Thổ trợn mắt nhìn hắn một cái, răng nanh trong miệng không ngừng cọ xát, giống như đang xem xét coi có nên một táp cắn chết tên trước mặt không.
Lục Trần ôm cổ A Thổ, nói:
-Tự ta có cách.
Sau đó, A Thổ mở to hai mắt nhìn Lục Trần đưa tay sờ ngực một lát rồi móc ra một bộ quần áo màu đen, sau đó thản nhiên cởi đồ, mặt vào bộ đồ đen mới lấy ra.
Lúc này nhìn lại, bề ngoài Lục Trần nhìn chẳng khác gì những tên áo đen đuổi giết hắn mấy ngày trước. Chờ khi hắn lấy ra một cái khăn đen rồi đeo lên, Lục Trần không còn bóng dáng thay vào đó là một sát thủ Ma Giáo.
A Thổ mở to hai mắt nhìn. Lục Trần cười cười sau đó bùi ngùi nói với A Thổ:
-Còn may ta thông minh, vẫn còn giữ bộ đồ đen cướp được ở thôn Thanh Thuỷ, hôm nay có thể dùng nó rồi.
Nghi thức kỳ lạ trong bộ lạc tiến hành hết sức lâu, hơn nữa còn rất khô khan nhưng toàn bộ Man Nhân không hề oán giận, ai cũng có vẻ vô cùng sùng kính. Hiển nhiên đối với bọn họ, loại sùng kính với tổ tiên này áp đảo hết thảy, là chuyện quan trọng nhất trên đời này.
Khúc hát trong miệng thầy tế chưa bao giờ ngừng lại, tuy nhiên có lẽ do lớn tuổi, hoặc do năng lực có hạn nên càng về sau, thể lực của lão càng có vẻ theo không kịp, phải nhờ vào mấy Chiến Sĩ Man Nhân âm thầm dìu đỡ mới có thể tiếp tục được.
Cho dù như thế, vị thầy tế này cũng không có chút ý định lùi bước nào, ca khúc trong miệng cũng chưa từng gián đoạn.
Ở phía xa, những kiếm quang trên bầu trời từ từ hạ xuống, cuối cùng, tất cả hầu như yên hơi lặng tiếng hạ xuống một rừng cây bên ngoài thung lũng.
Một lát sau, có mười mấy bóng người từ trong rừng đi ra, đứng trên dốc núi từ xa quan sát bộ lạc Man Nhân thần bí phía dưới.
Thậm chí Lục Trần còn có thể thấy được sự khiếp sợ trong ánh mắt của vài người trong đó.
Hiển nhiên đám người áo đen không thể ngờ tới có thể thấy được khung cảnh như vậy trong dãy núi hoang vu này. Vì vậy, rất nhanh, đám người kia bắt đầu thảo luận, thậm chí còn bắt đầu tranh chấp.
Có người áo đen chỉ tay về hướng xa xa, vượt qua bộ lạc này ý bảo việc lớn quan trọng hơn nhưng cũng có người áo đen chỉ tay về phía bộ lạc trong thung lũng, miệng kích động nói gì đó.
Mới đầu chỉ có hai người tranh chấp, nhưng rất nhanh, những người khác cũng tham gia, sau đó nhanh chóng phát triển tới tình trạng toàn bộ đám áo đen đều tranh luận, phân chia thành hai phái có số lượng gần bằng nhau.
Bộ lạc Man Nhân vẫn còn chuyên tâm vào nghi thức kỳ dị kia. Bhững người áo đen cũng sợ quấy nhiễu Man Nhân nên không lớn tiếng. Lục Trần thì yên lặng kiên nhẫn ẩn nấp, chờ đợi ở gần bộ lạc đó.
Rốt cuộc, sau khi tranh luận kịch liệt nhưng bí mật trong rừng xong, những người áo đen cho ra kết quả cuối cùng.
Lục Trần tập trung nhìn về phía khu rừng, phát hiện những người áo đen đang từ từ tản ra. Bhững người này giống như một tấm lưới lớn mang theo sát khí từ từ bao vây bộ lạc này lại.
Có nhiều người trầm mặc lấy pháp bảo, binh khí của mình ra. Dưới ánh mặt trời buổi sáng, ánh sáng lạnh lẽo của chúng có vẻ như đang đói khát chờ đợi máu tươi.
Trong bộ lạc Man Nhân, thân thể thầy tế đang ngâm xướng bỗng nhiên chấn động, giống như nhận ra cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn khu rừng xung quanh.
Ngay lúc đó, một cột lửa phóng lên cao, giống như một lá bùa đòi mạng. Trong chớp mắt, xung quanh khu rừng vang lên tiếng huýt gió, âm thanh như rồng như hổ từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Mười mấy bóng người màu đen đồng thời nhào tới, ánh kiếm đầy trời, cây gãy núi nghiêng, dường như có ánh mắt của tử thần liếc qua thung lũng nho nho này. Dau đó, máu tươi tung toé.
- Rống!
Âm thanh như tiếng rống giận của yêu thú vang lên từ trong đám người Man Tộc. Các chiến sĩ với thân thể cường tráng lao ra, dùng thân thể máu thịt của mình nghênh đón đám áo đen.
Nhưng kẻ thù là những tu sĩ Nhân Tộc vô cùng mạnh mẽ, những kẻ có lực lượng đáng sợ cùng với những đạo pháp thần thông thần kỳ, càng không cần nói tới vô số pháp bảo tương trợ.
Lực lượng chênh lệch hiện ra ngay từ lúc bắt đầu. Trong lần va chạm đầu tiên, khi máu văng tung toé, có ít nhất bốn Chiến Sĩ Man Tộc bị chém trúng. Một trong số đó càng thêm thảm thiết, bị Tiên Kiếm vô cùng sắc bén của Nhân Tộc chém thành hai khúc.
Tiếng kêu sợ hãi vang lên khắp bộ lạc Man tôc. Những tiếng khóc thút thít kèm theo có lẽ là của người thân những Chiến Sĩ Man Tộc vừa chết trận.
Những Man Nhân cường tráng lúc này giống như những con cừu non đang sợ hãi, điên cuồng chạy trốn khắp nơi. Chỉ thấy mắt thầy tế kia đỏ bừng, đột nhiên giơ hai tay, miệng lẩm bẩm. Sau đó, một ánh sáng đỏ từ tay lão bay ra, chui vào thân thể những Chiến Sĩ Man Tộc.
Nhất thời, những Chiến Sĩ Man Tộc điên cuồng hét lên, thân thể đột nhiên tăng lên gần một nửa, gần như giống với quái vật với lực lượng gấp đôi vừa rồi, dựa vào khí thế liều chết mà tạm thời ngăn chặn được sự tấn công của đám người áo đen.
Loạn thủ đoạn kỳ dị này không thể kéo dài, hơn nữa không phải Chiến Sĩ Man Tộc nào cũng có thể tiếp nhận ánh sáng đỏ, chỉ có năm sáu Chiến Sĩ Man Tộc cường tráng nhất mới tiếp nhận được. Bọn họ ngăn cản một nửa số người áo đen nhưng những tên áo đen còn lại đã vọt thẳng vào bộ lạc.
Trong nháy mắt, máu văng bốn phía, kiếm nhuộm máu nóng, đầu người rơi xuống đất, tay đứt văng khắp nơi, xung quanh toàn là cảnh máu tanh!
Dường như lão thầy tế bị lửa giận bùng lên thiêu đốt, rống to một tiếng rồi phun ra một ngụm máu.
Cùng lúc, thừa lúc hỗn loạn tưng bừng không ai chú ý, Lục Trần toàn thân đồ đen lặng lẽ vào thôn, sau đó trực tiếp chạy về phía đống đá.
28/ 2
Mười mấy Tu Sĩ Nhân Tộc đạo hạnh cao cường, từng trải chiến trận, kinh nghiệm phong phú xông vào bộ lạc Man Nhân nhìn giống như một đám hổ xông vào bầy dê. Ngoại trừ vài tên Chiến Sĩ Man Nhân miễn cưỡng có thể ngăn cản một chút, những người còn lại cho dù là nam hay nữ, già hay trẻ đều hoàn toàn không phải đối thủ của đám áo đen.
Tính tình Man Tộc trời sinh hung hãn, có không ít người nhặt lên binh khí hoặc là gậy gộc, hòn đá liều chết đánh nhau, nhưng trước mặt những pháp bảo thần binh vô cùng sắc bén, toàn bộ những thứ này chẵng khác gì giấy không hề có sức chống cự. Trong khoảnh khắc, người ngã ngựa đổ, máu văng khắp nơi.
Đám áo đen này đều là những người quen cảnh chém giết, một khi quyết định ra tay, đối mặt với thảm cảnh thế này bọn họ vẫn không hề có chút nương tay nào, có thể nói là tâm địa sắt đá.
Trong lúc nhất thời, tiếng khóc, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên. Không ngừng có người ngã trong vũng máu co quắp chết đi, máu tươi và tay chân cụt có thể tuỳ ý thấy khắp nơi.
Lục Trần đã vào thôn, thấy tình cảnh này chân cũng hơn dừng lại. Hắn không có ấn tượng tốt với Man Nhân, nói một cách chính xác, hắn giống như những Nhân Tộc khác hết sức căm ghét chủng tộc này.
Nghìn năm trước, Man Tộc xâm phạm Trung Thổ, sinh linh đồ thán, không biết có bao nhiêu người vô tội chết thảm, hơn nữa Man Tộc trời sinh hung tàn, có vài bộ tộc thậm chí còn ăn thịt người, từng cái từng cái tội trạng có thể làm cho người ta tức lộn ruột.
Cho nên đó là nguyên nhân tới ngày nay, Tu Sĩ Nhân Tộc hễ phát hiện ra Man Tộc lưu lại trong vùng đất Mê Loạn thường sẽ ra tay tiêu diệt. Cục diện hôm nay hiển nhiên cũng là do thói quen ra tay với Man Tộc của những người áo đen mà thôi.
Thù hận mấy nghìn năm đã sớm không thể hoá giải.
Chẳng qua trong bộ lạc Man Tộc này không phải chỉ có Chiến Sĩ. Nơi này còn có phụ nữ người già và trẻ con, mà hiển nhiên cuộc giết chóc của đám áo đen này lại không có tiến hành phân chia.
Không biết tại sao, Lục Trần đột nhiên có cảm giác không thoải mái khi nhìn những tên Man Tộc kia không ngừng ngã xuống.
Là mình mềm lòng ư?
Lục Trần lắc lắc đầu, ném suy nghĩ lung tung này qua một bên. Ngay khi hắn chuẩn bị đi tiếp, đột nhiên, một bóng dáng nhỏ bé lảo đảo chạy tới. Người tới là một thằng nhóc Man Tộc.
Nửa trên khuôn mặt của nó toàn máu, không biết là máu của nó hay là máu người khác văng lên mặt nó. Nhìn ngược hướng nó chạy có thể thấy được có một người áo đen thân thủ nhanh nhẹn dũng mãnh đang cầm binh khí đại khai sát giới.
Thằng nhóc này dường như bị đã cực kỳ hoảng sợ, đang chạy như điên về một hướng khác.
Khoé mắt Lục Trần phát hiện, hướng thằng nhóc chạy vừa vặn có một tên áo đen đang giết tới. Thằng nhóc này chạy đi giống như đang tự tìm đường chết vậy.
Khi tên nhóc Man Nhân chạy qua chỗ Lục Trần đứng một đoạn không xa, Lục Trần hơi chần chờ, sau đó đưa tay bắt thằng nhóc lại.
Tên nhóc Man Nhân kia quát to một tiếng, quay đầu lại nhìn Lục Trần nhe răng trợn mắt liều mạng giãy giụa.
Lục Trần cau mày, không so đo với thằng nhóc, tiện tay đẩy ngã thằng nhóc, sau đó lấy tay chỉ về phía con đường mình đi vào. Đây là con đường không có người áo đen, chạy theo con đường này có thể thoát.
Ngay sau đó, Lục Trần tiếp tục lên đường. Dù sao thì mục tiêu của hắn không phải là cứu người mà là thừa dịp loạn cướp đoạt khối gỗ đen thần bí có thể cộng hưởng với lửa đen trong người hắn.
Chẳng qua, hắn vừa mới đi mấy bước bỗng nghe được có tiếng gió sau lưng. Lục Trần nhướng mày, xoay người lại nhìn, thấy thằng nhóc kia đang hoảng sợ chạy về phía mình, thoáng cái, đã nhảy vaò ngực Lục Trần.
Là sợ hãi quá mức sao? Cho nên nhìn thấy người hơi tốt với mình liền cảm thấy có thể được che chở? Lục Trần nhìn thằng nhóc một cái sau đó đưa tay đón nó. Ngay sau đó, mặt hắn thay đổi, tay phải trầm xuống biến thành trảo trực tiếp nắm lấy bàn tay thằng nhóc kia.
Một con dao nhỏ sắc bén, đã đâm rách y phục, miễn cưỡng chạm tới da thịt hắn.
Thằng nhóc Man Tộc điên cuồng kêu to, liều mạng dùng sức muốn đâm con dao vào bụng Lục Trần, thế nhưng cánh tay Lục Trần đối với thằng nhóc giống như làm bằng sắt, từ đầu tới cuối vẫn không nhúc nhích.
Ánh mắt Lục Trần lạnh lùng nhìn thằng nhóc Man Tộc, chốc lát sau, hắn hỏi:
-Những người khác giết người lấy máu, mi bị sợ tới mức không dám trả thù chỉ biết chạy loạn. Ta thấy mi đáng thương nên cứu mi, mi lại muốn giết ta?
-A…
Thằng nhóc Man Tộc hét lên một tiếng như tiếng thú rống. Không biết nó có nghe hiểu những gì Lục Trần nói hay không, chỉ thấy mặt nó đầy sự ác độc, răng nanh nghiến vào nhau, muốn liều mạng đẩy con dao đâm chết Lục Trần.
Thử một hồi không có kết quả, nó đột nhiên há miệng cắn về phía cổ tay Lục Trần đồng thời tăng lực trên tay, hiển nhiên muốn thừa dịp thoát khỏi Lục Trần sau đó đâm con dao vào bụng hắn.
Lục Trần hất tay một cái, thằng nhóc Man Nhân bay lên, nó còn chưa kịp hồi phục tinh thần đã cảm thấy cổ mình siết chặt, cổ nó bị người ta tóm.
Ngay lúc này, thằng nhóc đột nhiên cảm thấy trước mặt tối lại, nó thấy phía trước ngoại trừ Lục Trần còn có một bóng dáng màu đen mới xuất hiện phía sau.
Đó là một tên áo đen khác, không biết hắn đứng phía sau Lục Trần từ lúc nào, liếc nhìn thằng nhóc Man Tộc một cái, hắn trầm giọng hỏi:
-Sao vậy?
Thân thể Lục Trần hơi cứng lại, đang định hành động thì đột nhiên, thằng .nhóc trước mặt giãy giụa, Trong trong mắt nó lóe lên vẻ hung tàn, ngón tay chỉ về phía con đường Lục Trần vừa chỉ rồi há to miệng định nói chuyện.
Con ngươi Lục Trần co lại, ý lạnh xẹt qua. Trong nháy mắt, hắn bỗng dùng sức. Mặt tên nhóc Man Tộc cứng đờ, toàn bộ lời nói của nó kẹt ở cuống họng không thể thốt ra.
Âm thanh gãy xương vang lên từ cổ thằng nhóc. Nó khó tin, ngạc nhiên nhìn về phía ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng của Lục Trần, dường như không nghĩ tới người vốn mềm lòng trong nháy mắt có thể trở nên lạnh lùng vô tình như thế.
Sau đó, đầu nó rũ xuống, không còn tiếng hít thở.
Lục Trần từ từ đứng lên, xoay người nhìn về phía sau lưng người áo đen.
Người áo đen gật đầu, nói:
-Làm rất tốt.
Nói xong, gã liền rời khỏi chỗ này lướt tới chỗ khác.
Lục Trần nhìn người áo đen rời đi, sau đó hờ hững quét mắt nhìn thằng nhóc Man Tộc trên mặt đất. Chốc lát sau, hắn xoay người lại rời khỏi nơi này.
Cuộc chiến trong bộ lạc càng ngày càng kịch liệt, nhưng thực tế lực lượng không hề tương đương. Nói đúng ra thì từ đầu Man Tộc đã lâm vào tình trạng tệ hại. Những người áo đen đột nhiên đánh tới này vô cùng mạnh mẽ, thủ đoạn rất tàn bạo, gần như không cho Man Tộc chút cơ hội nào.
Chiến trường trong thôn thảm thiết tràn đầy máu tanh. Không bao lâu, Man Nhân đã chết hơn mười người, những người xâm nhập đừng nói là chết, ngay cả bị thương cũng không có.
Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Lục Trần nhờ vào sự hỗn loạn này mà thần không biết quỷ không hay yên lặng tới gần đống đá.
Khối gỗ màu đen kỳ lạ kia đang cắm trên đống đa cao khoảng năm sáu thước. Ánh mắt Lục Trần quét qua, bỗng nhiên chợt dừng lại ở một chỗ phía dưới đống đá
Chỗ những hòn đá đó lộ ra mấy vật trắng toát. Ánh mắt Lục Trần trong nháy mắt lạnh lại, sát ý trở nên vô cùng nồng.
Những vật màu trắng kia là xương cốt, xen lẫn trong đá là những vật hình tròn thoạt nhìn là sọ người, bộ xương đen ngòm nhìn rất âm u dễ sợ. Nhưng đáng sợ hơn là Lục Trần thấy rõ một hai khối xương trong có có dấu vết cắn xé, nhìn giống như bị ma thú gặm qua.
Thân thể hắn hơi run, hô hấp có chút dồn dập. Một lát sau, hắn cưỡng ép dời ánh mắt sang chỗ khác, khẽ cắn răng, cố gắng khống chế tâm thần, hít sâu một hơi, đi về phía khối gỗ.
Đột nhiên, một bàn tay từ bên cạnh xuất hiện, thoáng cái đã đoạt lấy khối gỗ màu đen kia.
Lục Trần kinh ngạc nhìn lại, thì ra là lão thầy tế. Giờ phút này, trên khuôn mặt già nua đó chỉ còn vẻ điên cuồng. Lão cầm khối gỗ, khẽ tựa lên người mình. Hoa văn đồ đằng trên khối gỗ đen vốn đang tối đi do nghi thức bị cắt đứt thoáng cái sáng toàn bộ. Một luồng hơi thở quỷ dị phát ra từ khối gỗ đen.
Mắt lão thầy tế hoàn toàn đỏ ngầu, miệng kêu lên những âm thanh tối nghĩa, có lẽ là thần chú gì đó. Từng sợi từng sợi hơi thở màu đỏ từ khối gỗ đen bay ra, ngay sau đó phóng tới toàn bộ những Man Nhân còn sống.
Tình cảnh này giống như đột nhiên có mấy chục tia màu đỏ dùng bộ dạng làm người nổi da gà đột nhiên liên kết toàn bộ người Man Tộc với khối gỗ đen, mỗi một tia đỏ cắm vào đỉnh đầu một Man Nhân. Tiếp theo, lão thầy tế khàn giọng kêu gào, thế là chuyện kỳ dị xuất hiện.
Toàn bộ Man Tộc, dù già hay trẻ, thân thể tất cả đều to lên, khuôn mặt dữ tợn, cặp mắt lồi ra, khuôn mặt vốn đã xấu xí lúc này nhìn càng giống với ác quỷ.
Cùng lúc, lực lượng của những Man Tộc này tăng lên gấp đôi, đặc biệt là những Chiến Sĩ Man Tộc. Dáng người của bọn chúng một lần nữa to lên gấp hai, trong thời gian ngắn hơi áp chế ngược đám áo đen.
Bí thuật kỳ lạ như thế thật sự quá khó tin, chẳng qua rất nhanh mọi người đã phát hiện nhận loại bí thuật này không phải là chuyện thoải mái gì. Trước mắt mọi người đột nhiên có một người kêu thảm. Thân thể một Man Nhân nữ phồng lớn rồi trực tiếp nổ nát, ngay lập tức máu chảy thành sông.
Nhưng càng nhiều Man Nhân như điên như dại rối rít nhào tới chỗ đám áo đen. Một trận chém giết thảm thiết nữa bắt đầu!
28/ 3
Trận chiến càng ngày càng thảm thiết, máu thịt văng tung toé. Bộ lạc hoàn toàn biến thành địa ngục. Những người áo đen vốn đang có ưu thế đột nhiên gặp cản trở. Trong cuộc phản công bất thình lình, đám Man Nhân đột nhiên trở nên điên cuồng kia đã tạo sự đả kích không tưởng cho bọn họ.
Trong tình huống bị bất ngờ, những người áo đen liên tục lui về phía sau, thậm chí còn có vài người bị thương thấy máu.
Khung cảnh này hiển nhiên ngoài ý muốn của mọi người. Những tiếng hét tức giận không ngừng vang lên từ miệng đám áo đen. Cục diện trở nên hỗn loạn.
Chẳng qua, những người áo đen này không phải đám ô hợp, ngoài chiến lực mạnh mẽ ra, trong đám cũng có người sáng mắt thông minh. Rất nhanh đã có người nhìn ra chỗ mấu chốt, quát to:
-Là lão già kia, nhanh giết lão già kia.
Một tiếng hô lên, phần lớn những tên áo đen hiểu ra. Nhất thời, ánh kiếm sáng lên, tiếng gió rít vang lên không ngừng, sau đó cả đám rối rít đánh tới chỗ lão thầy tế.
Lúc này lão thầy tế đang ngồi bên cạnh đống đá, hai mắt đã đỏ hoàn toàn, thậm chí ngay cả con ngươi cũng bị màu đỏ che mất. Mấy giọt máu đỏ chảy từ khe mắt lão xuống, nhìn vô cùng thê lương quỷ dị.
Khối gỗ đen trong ngực lão vẫn còn đang phát ra vô số sợi đỏ kết nối toàn bộ Man Nhân trong bộ lạc. Miệng lão không ngừng lẩm bẩm thầm chú thúc giục. Đám Man Nhân gầm lên như dã thú rồi điên cuồng nhào về phía những người áo đen.
Lục Trần vốn chính là người gần đống đá nhất chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Ngay thời điểm Lục Trần chỉ cần vươn tay là có thể lấy được khối gỗ đen, lão thầy tế đột nhiên đoạt đi, ngay sau đó, một màn đáng sợ xuất hiện.
Không cho hắn chút cơ hội để phản ứng, Lục Trần đột nhiên phát hiện mình trong nháy mắt bị bao vây.
Trái phải trước sau chỗ nào cũng có Man Nhân. Lúc này không biết vì sao đám Man Nhân đã lọt vào trạng thái điên cuồng rối rít nhào tới chỗ hắn. Trong nháy mắt, Lục Trần cảm thấy áp lực như núi, có cảm giác như bị một đàn yêu thú chôn vùi vậy.
Quyết định thật nhanh, hắn quay người chạy, những Man Nhân này vốn chỉ có chút sức mạnh, mạnh hơn nhân loại bình thường nhưng yếu hơn Tu Sĩ nhiều. Thế nhưng không biết lão thầy tế thông qua khối gỗ đen dùng loại quái pháp kỳ lạ nào mà trong nháy mắt khi bị những sợi đỏ cắm vào, thân thể đám Man Nhân liên tục to lên, mạnh lên tới nổi có thể chém giết với các Tu Sĩ.
Cuối cùng nhờ vào thân thủ bén nhạy, thêm vào việc đám Man Nhân chưa kịp thích ứng tình trạng thực lực tăng vọt, mặt dù tàn bạo không sợ chết nhưng di chuyển không quá linh hoạt, cho nên xông trái xông phải một hồi, Lục Trần thật may mắn chạy thoát.
Chạy về tới khu rừng, Lục Trần quay đầu lại nhìn, thấy đám Man Nhân không đuổi theo hắn. Bọn chúng đuổi xa nhất chỉ mới tới rìa bộ lạc, sau đó rối rít vòng trở về tấn công đám áo đen còn lại.
Lục Trần thở dốc mồi hồi.. Bỗng nhiên trong khoảng rừng bên cạnh vang lên những tiếng xoạt xoạt, khiến hắn cả kinh lui về sau một bước. Một lát sau hắn thấy A Thổ từ những bụi cây nhảy ra.
Lục Trần thở phào một hơi sau đó gật đầu với A Thổ. A Thổ hơi lo lắng nhìn Lục Trần một cái, sau đó lại nhìn tình trạng hỗn loạn đầy máu tanh phía dưới rồi hống khẽ một tiếng.
Mày Lục Trần hơn nhíu lại, đứng cạnh A Thổ nhìn xuống phía dưới sau đó nói nhỏ:
-Tình huống có gì đó không đúng, thật sự là quá tà môn!
Tình huống trong bộ lạc Man Nhân càng ngày càng kỳ lạ. Đám Man Nhân giống như đã điên toàn bộ, từng người từng người xông lên liều mạng với người áo đen. Họ cắn xé đạp đập, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cho dù bị binh khí của những người áo đen gây thương tích, bị chém đứt ngón tay, cánh tay này nọ họ cũng mặc kệ, giống như không biết đau đớn là gì cứ vậy, tiếp tục la hét xông về phía kẻ thù.
Những người áo đen vốn định xông tới giết lão thầy tế lại phát hiện mình không những bị đám Man Nhân điên cuồng ngăn cản mà còn từ từ bị ép lui ra sau, càng ngày càng cách xa lão thầy tế.
Cuộc chiến vốn nghiêng về một bên này bị đám Man Nhân ép tới mức thế hoà, thậm chí cán cân thắng bại còn có xu hướng thay đổi.
Ngay lúc này, có một tiếng cười lạnh vang lên từ đám người áo đen, sau đó có người bay lên, lướt đi trên không trung, hét dài một tiếng rồi xông qua. Ánh kiếm tăng vọt, bỗng biến thành vạn tia kiếm khí màu xanh, dùng khí thế vạn quân đánh xuống!
Trong nháy mắt, mặt đất ầm ầm nổ vang. Ba bốn tên Man Nhân đứng phía trước trực tiếp bị đập xuống đất, máu tươi phun ra như suối.
Là Thiên Cực Huyền Thanh Kiếm!
Người áo đen giữa không trung quát:
-Tập trung lại!
Âm thanh như tiếng sấm chấn động ra ngoài. Một lát sau, toàn bộ người áo đen đã áp sát về phía gã. Trên đường đi mỗi người giúp đỡ nhau, một hợp hai, hai hợp ba, đám người áo đen nhanh chóng chuyển từ trạng thái đánh lẻ sang trạng thái tập trung một chỗ.
Đồng thời, người áo đen trên không trung không ngừng ra lệnh, mỗi người áo đen có một vị trí khác nhau, cuối cùng, tất cả kết thành một chiến trận.
Tình hình một lần nữa đã thay đổi. Đám áo đen đã ổn định lại, trong chiến trận không cần lo lắng uy hiếp từ phía sau nên ai cũng dốc hết sức đối địch. Rất nhanh, họ đã ngăn cản được đám Man Nhân điên cuồng
Phía xa trên sườn núi, Lục Trần căng thẳng quan sát tình hình phía dưới, trong mắt có mấy phần ngưng trọng, nói nhỏ:
-Lợi hại!
A Thổ ngẩn đầu nhìn hắn một cái, bộ dáng có chút nghi ngờ không hiểu.
Trong trận chiến liều mạng này, sát thủ Nhân Tộc vốn là bên có đạo hạnh cực cao, có ưu thế tuyệt đối trước Man Nhân. Mặc dù không biết lão thầy tế dùng thuật pháp quái dị nào làm cho tình hình cuộc chiến thay đổi nhưng sau khi đám áo đen kết trận, ổn định lại, thế cuộc đã rõ ràng.
Những Man Nhân dù hung ác điên cuồng không sợ chết cũng đã không thể ép đám áo đen lui thêm một bước nào. Ngược lại, dưới đủ loại ánh kiếm ác liệt bay tán loạn không ngừng có Man Nhân bị giết, máu tươi chảy ra như thuỷ triều.
Sự việc rốt cuộc cũng không thể thoát khỏi lẽ thường, thuật pháp của Man Nhân tuy có quái dị nhưng cuối cùng vẫn không thể nghịch thiên.
Sắc mặt lão thầy tế ôm trong ngực khối gỗ đen vô cùng dữ tợn, hai mắt chảy máu nhưng rốt cuộc sự tuyệt vọng bi ai từ từ xuất hiện trên mặt lão.
Bỗng dưng, lão đột nhiên hét lên thê lương điên cuồng. Một ngụm máu tươi phảng phất như mang theo toàn một sinh mạng của lão phun ra từ miệng, trực tiếp vẩy lên khối gỗ đen.
Ánh sáng trên đồ đằng màu đen bỗng sáng lên. Một luồng lực lượng mạnh mẽ nhưng kỳ lạ từ trên trời hạ xuống, bao phủ phía trên bộ lạc.
Giữa sườn núi, thân thể Lục Trần đột nhiên rung lên, lảo đảo một cái sau đó trực tiếp ngã xuống đất. Ngọn lửa đen thoáng cái từ toàn thân hắn phun ra, trực tiếp biến hắn thành một người lửa.
28/ 4
Lực lượng mạnh mẽ mang theo sự hung ác và bóng tối vô tận kia không biết đến từ đâu, giống như đột nhiên phá vỡ không gian, vượt qua con sông dài của năm tháng mà tới. Sắc trời vốn sáng đột nhiên chợt tối lại. Bóng tối quét qua bầu trời, bao phủ phía trên bộ lạc nhỏ này.
Một ánh lửa đột nhiên xuất hiện trên khối gỗ đen.
Một âm thanh trầm thấp vang lên, khối gỗ đen chợt vỡ nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận